Ngô Bình cởi bộ đồ của nha dịch ra, sau đó cải trang thành dáng vẻ của thanh niên trong trấn rồi xuất hiện ở cửa của người được gọi là Hoàng lão gia.
Anh đã nghe ngóng và biết được là Hoàng lão gia này tên thật là Hoàng Thế Thần, năm nay 57 tuổi, trước đó không hề nổi tiếng, mới nổi lên năm nay và thành một nhân vật lớn.
Nhà họ Hoàng sống trong một trang viên rộng lớn, nơi này vốn là nhà của một đại gia khác, nhưng cả gia đình đó bỗng chết đột tử, sau đó Hoàng Thế Thần đã mua lại nơi này với giá rẻ.
Đương nhiên Ngô Bình sẽ không dùng thân phận thật, vì thế anh đã biến thành một cậu nhóc khoảng 17 tuổi, tay đút túi quần, miệng ngậm cỏ rồi bước tới cổng nhà họ Hoàng.
Có một người đàn ông đứng gác cổng, thấy Ngô Bình đi tới thì chặn anh lại hỏi: “Làm gì đấy?”
Ngô Bình tỏ vẻ ngang tàng nói: “Tôi đi dạo quanh thôi, liên quan gì đến anh?”
Người kia cười lạnh: “Ranh con, biến ngay! Đây không phải chỗ cho mày lởn vởn đâu”.
Ngô Bình nổi giận: “Mẹ kiếp! Anh chửi tôi đấy à?”
Người kia: “Tao chửi mày đấy thì sao? Khốn hồn thì biến ngay, không đừng cho trách ông mày là ác!”
Người này không hề có ý doạ nạt, cách đây mấy hôm gã đã đánh chết một người ăn xin, lý do vì người ăn xin đứng quá gần gã, khiến gã ngửi thấy mùi hôi thối.
Ngô Bình: “Có giỏi thì anh đánh thử tôi xem?”
Người gác cổng cưởi khẩy, sau đó giơ tay định túm cổ Ngô Bình. Nhưng gã vừa giơ tay lên thì bụng đã đau nhói, sau đó người gập lại như con tôm.
Ngô Bình bước lên tận cho gã lên bờ xuống ruộng, làm gã kêu như con lợn bị chọc tiết.
Bảo vệ trong nhà nhanh chóng lao ra, nhìn thấy Ngô Bình đang đánh gã gác công thì họ lập tức xông lên đánh anh,.
Kỳ lạ là họ vừa tiến lại gần Ngô Bình thì lập tức sinh ra ảo giác, chưa kịp làm gì thì đã bị anh đánh ngã lăn quay dưới đất.
Hạ xong đám này, Ngô Bình đi thẳng vào trong nhà, sau đó anh nhìn thấy một khoảng sân trống, có vẻ giống như nơi để luyện võ.
Đi qua sân này thì anh thấy có hơn 20 ngôi nhà ba tầng nối liền san sát.
Người ở các ngôi nhà này nghe thấy tiếng động thì lập tức xông ra bao vây Ngô Bình.
“Ranh con, mày ăn gan hùm mật sứa hay sao mà dám xông vào đây làm loạn hả?”, có người nói.
Ngô Bình nghênh ngang bĩu môi nói: “Hoàng lão gia chó chết là cái thá gì chứ!”
“Láo lếu!”
Một người đàn ông trung niên bước ra từ đám đông, sau đó nhìn thẳng vào Ngô Bình: “Dám sỉ nhục sư phụ của tao, tao phải xé xác mày”.
Dứt lời, ông ta tung một quyền ý về phía Ngô Bình.
Ngô Bình thoáng ngạc nhiên nói: “Biết cả quyền ý cơ à, thú vị đấy!”
Người đàn ông vừa tung một quyền ra thì có một quyền ảnh mang theo tiếng nổ cực lớn bay về phía Ngô Bình.
Anh vung tay lên thì quyền ảnh đó đã vỡ nát: “Yếu quá! Gọi lão già họ Hoàng ra đây gặp tôi”.
Người đàn ông kinh ngạc, ông ta đã sử dụng thực lực của võ tông mà vẫn không làm gì được Ngô Bình.
“Cậu không phải đối thủ của tôi đâu”, một giọng nói oai hùng vang lên.
Đám đông tách ra, một người đàn ông có dáng vẻ trung niên bước ra, thoạt nhìn chỉ khoảng 40 tuổi, nhưng thật ra đã 57 rồi.
Người này vừa xuất hiện, Ngô Bình đã híp mắt lại. Cơ thể của ông ta rất nặng, mỗi bước đi đều làm lún đất.
Không chỉ có thế, xung quanh ông ta còn có trường vực khủng bố tương tự như lãnh vực tuyệt đối của Ngô Bình, cái khác là trường vực của ông ta yếu hơn.
Người này chắp tay nói: “Tôi là Hoàng Thế Thần, cậu bạn tìm tôi à?”
“Không ngờ Hưng Long còn có một cao thủ như ông”, Ngô Bình bật cười, sau đó bước gần về phía ông ta.
Lúc này, Ngô Bình hệt như một con thần lòng với khí tức bức người trong mắt Hoàng Thế Thần, ông ta thoáng kinh hãi rồi vội vàng lùi lại.
Khi Ngô Bình đứng trước mặt Hoàng Thế Thần, kiếm vực và trường vực của anh giao thoa với nhau. Song ngay sau đó, trường vực của Hoàng Thế Thần đã sụp đổ.
Phụt!
Hoàng Thế Thần quỳ xuống đất, trán mướt mồ hôi: “Xin Võ Vương tha mạng!”
Cảm nhận được khí tức vương giả của Ngô Bình, Hoàng Thế Thần biết anh chính là Võ Vương.
Võ Vương do tháp Tiên Võ nhận định, là một cg cao hơn Võ Tông. Thường thì chỉ khi tu vi đạt đến cấp Tiên Quân thì mới được gọi là Võ Vương.
Tương tự như Nhân Vương, khoảng cách của Võ Vương rất lớn, bên dưới là Chân Quân, bên trên là Hư Tiên.
Lúc này, Ngô Bình cho Hoàng Thế Thần một cảm giác áp bách như cấp Võ Vương.
Anh nhìn ông ta rồi nói: “Ông phục rồi hả?”
Hoàng Thế Thần: “Vâng”.
Ngô Bình: “Trước đó là ông cho người chuyển lời đến thái thú là phải đến chào ông hả?”
Nghe thấy thế, Hoàng Thế Thần đã biết lý do Ngô Bình đến đây, ông ta cười trừ: “Là đệ tử của tôi tự ý làm vậy, tôi không liên quan”.
Ngô Bình lườm ông ta: “Tôi thấy tuy ông có tư chất, nhưng chắc chắn không phải kiểu có cốt cán tốt. Nói đi, nhờ đâu mà ông có tu vi như hiện giờ?”
Hoàng Thế Thần cau mày, đương nhiên ông ta không muốn nói, nhưng giờ không nói cũng không được.
Ông ta thở dài một hơi rồi nói: “Trước kia, tôi chỉ là một quyền sư bình thường. Năm ngoái, có một viên thiên thạch rơi từ trên trời xuống sau nhà tôi”.
Ngô Bình: “Thiên thạch đang ở đâu?”
Hoàng Thế Thần mở một cái túi bên hông ra, bên trong có một hòn đá to như quả óc chó, có hình tròn, ngoài mặt thô ráp, không hề có khí tức gì.
Ngô Bình cầm lấy rồi hỏi: “Ý ông là thực lực của ông tăng lên nhanh chóng là nhờ hòn đá này?”
Hoàng Thế Thần gật đầu: “Ban đầu, tôi chỉ cầm nó chơi thôi. Bỗng một hôm, tôi nằm mơ gặp được một ông lão truyền cho võ học tuyệt thế. Tiếc là tôi ngu dốt nên chỉ học được một phần nhỏ. Tuy nhiên, thực lực của tôi đã tăng nhanh trông thấy. Về sau, tôi dần phát hiện giấc mơ ấy có liên quan đến hòn đá này. Tôi cứ đặt nó lên giường ngủ là sẽ nằm mơ, nếu để nó ra xa thì không mơ mộng gì nữa. Hơn nữa, giấc mơ còn nối liền, như thể tiến vào một không gian tinh thần”.
Ngô Bình khởi động khả năng nhìn xuyên thấu thì thấy trong hòn đá này có chứa sức mạnh tinh thần rất mạnh, so ra còn ghê hơn cả nguyên thần của anh.
Nếu nguyên thần của anh là một ngọn lửa từ que diêm, thì sức mạnh tinh thần của hòn đá này là ánh sáng của mặt trờ, hai cái có sự chênh lệch rất lớn.
Anh bình thản nói: “Nói vớ vẩn, hòn đá bình thường này sao biến ông thành cao thủ được? Nếu ông không nói thật, tôi chỉ đành đọc ký ức của ông thôi, đến lúc đó thì ông không giấu tôi chuyện gì được đâu”.
Hoàng Thế Thần hoảng sợ rồi nói: “Võ Vương, còn một thứ nữa ạ”.
Ngô Bình: “Nói”.
Hoàng Thế Thần: “Mời Võ Vương vào phòng ngủ của tôi”.
Ngô Bình đi theo ông ta vào một ngôi nhà gần đó, bên trong có một phòng ngủ rất rọng. Ở đây có một cái quan tài, bề mặt khắc nhiều phù chú, bên trong toả ra ánh sáng cửu sắc.
Ngô Bình quan sát kỹ thì thấy có chín loại sức mạnh thần bí bên trong quan tài này, rõ ràng các sức mạnh ấy rất có ích với người tu hành.
“Nhờ nó mà ông có được tu vi như bây giờ à?”, anh hỏi.
Hoàng Thế Thần gật đầu: “Ngồi tu luyện trong quan tài này thì mọi thứ đều dễ dàng hơn”.
Ngô Bình khởi động khả năng nhìn xuyên thấu thì thấy trong quan tài có chín Động Thiên, trong mỗi động thiên đều có một đại trận tuyệt thế.
Đại trận Cửu Tuyệt? Anh chợt nghĩ tới chuyện gì đó, nhưng vẫn thản nhiên nói: “Cái này hay đấy, đưa cho tôi”.
Anh vung tay lên rồi thu cái quan tài vào trong nhẫn trữ đồ.
Chương 1247: Vũ trụ Võ Đạo
Hoàng Thế Thần tiếc của lắm, nhưng sao dám đắc tội với Võ Vương này? Thôi thế là thôi, hi vọng về tương lai coi như vụt tắt.
Ngô Bình cất đồ đi xong thì hỏi: “Ông lấy quan tài này ở đâu?”
Hoàng Thế Thần: “Một người anh em của tôi trong lúc cho nổ để khai thác núi thì phát hiện có một địa cung, địa cung ấy đã hư hại hết rồi, nhưng cỗ quan tài này thì vẫn còn nguyên vẹn”.
Ngô Bình gật đầu rồi hỏi tiếp: “Chủ nhân cũ của trang viên này bị ông hại chết đúng không?”
Hoàng Thế Thần vội nói: “Võ Vương, chuyện này không liên quan đến tôi, là đệ tử của tôi làm”.
Ngô Bình nói: “Không được ông cho phép thì đứa nào dám làm? Tôi phải huỷ tu vi của ông rồi giải ông tới chỗ thái thú chịu tội”.
Hoàng Thế Thần cứ tưởng Ngô Bình sẽ tha cho mình, ai ngờ anh lại mạnh tay tới vậy nên dập đầu nói: “Xin Võ Vương tha mạng, tôi sai rồi, tôi không dám tái phạm nữa”.
Ngô Bình cười lạnh nói: “Chuyện của ông tôi đã tra rõ ràng rồi, ông mới đến đây nhưng đã hại 30 người dân vô tội, ngoài ra còn cấu kết với thái thú cũ để cướp bóc, gây hại cho dân”.
Nói rồi, anh lấy áo của nha dịch khoác lên người rồi nói: “Hoàng Thế Thần, ông đã bị bắt”.
Hoàng Thế Thần không thể ngờ mình lại một nha dịch bắt, nhưng chưa kịp nói gì thì mặt đã tối sầm, toàn bộ tu vi biến mất.
Chờ khi ông ta tỉnh lại thì thấy mình và các đệ tử đang bị nhốt trong tù rồi.
Ngày hôm sau, Dương Mộ Bạch đã chém hết lũ người gian ác trước mặt đám đông, dân chúng ở Hưng Long vỗ tay tán thưởng và tôn ông ấy là quan thanh liêm.
Dương Mộ Bạch chưa làm quan chức ở địa phương bao giờ nên không rõ việc quản lý cho lắm, vì thế Ngô Bình đã giới thiệu bố của Chu Thanh Nghiên là Chu Truyền Võ cho ông ấy, để Chu Truyền Võ làm quân sư cho.
Trước kia, Hưng Long là nơi tối tăm rối loạn, giờ có Chu Truyền Võ và Dương Mộ Bạch cùng nhau quản lý, đời sống đã bình thường trở lại. Mọi người ở các huyện thành lân cận nghe thấy ở đây an ninh tốt thì đều thi nhau chuyển tới.
Với các người dân không thể làm gì trước nguy hiểm này, Ngô Bình đã thu nhận họ dưới danh nghĩa của chính mình, sau đó sắp xếp cho họ chỗ ở, cung cấp lương thực, thậm chí còn thu xếp cả công việc.
Anh đã tìm chuyên gia phụ trách việc này, hầu như ai đến cũng được thu nhận.
Sau khi về nhà, Ngô Bình bắt đầu nghiên cứu cỗ quan tài.
Theo hiểu biết của anh thì có một đại trận Cửu Tuyệt bên trong quan tài này. Đại trận này là một trận pháp phong ấn, nó sẽ toả ra chín loại năng lượng. Chúng có tác dụng khắc chế tà ma rất tốt, song lại có tacd dụng tốt với con người bình thường. Nếu được nó hỗ trợ trong thời gian dài thì người đó sẽ dần có thể chất vô thượng để tu tiên.
Tạo ra được đại trận này là một việc rất khó, cần có chín vị Đại La Kim Tiên cùng luyện chế. Quá trình này nhanh thì trăm năm, lâu thì cả nghìn năm.
Ngô Bình sáng mắt lên nói: “Khi luân hồi đại kiếp, nếu có tiên thể Cửu Tuyệt này hỗ trợ thì quá tốt”.
Vân Tịch đã ở cảnh giới Địa Tiên, vì thế sắp phải trải qua luân hồi đại kiếp rồi.
Luân hồi đại kiếp này vô cùng đáng sợ, tỉ lệ tử vong rất cao! Rất nhiều tu sĩ chưa kịp thức tỉnh thì đã chết hoặc bị người khác giết rồi.
Theo Thiên Kiêu Bảo Sách và ghi chép trong Ngọc Hoàng Sách thì luân hồi đại kiếp rất quan trọng, tuy nguy hiểm nhưng nó cũng có bù đắp xứng đáng cho tu sĩ.
Nhưng tiếc là hầu hết các tu sĩ đều coi luân hồi đại kiếp là một kiếp nạn lớn, vì thế chỉ cần vượt qua là được, chứ họ không đào sâu về ý nghĩa phía sau nó.
Tu sĩ bình thường sẽ tìm đến những nơi yên tĩnh và an toàn để độ kiếp, sau đó phóng chân hồn ra để đầu thai chuyển thế, tu luyện lại nguyên thần để tạo nền móng cho bước kết thai sau đó. Ví dụ như Hạ Ninh, Ngô Ngạo Tiên đều dùng cách này.
Song, trong Ngọc Hoàng Thủ Sách có một cách kết thai siêu phàm hơn nhiều. Dùng cách đó sẽ mất một phần ký ức, giảm một chút tu vi.
Đương nhiên điều kiện để dùng được cách này là tu sĩ pải có tư chất cực tốt, nguyên thần cũng phải đủ mạnh, vì thế không phải ai cũng dùng được.
Khi sử dụng cách này để kết thai mà có thể tiên quan Cửu Tuyệt giúp sức thì không còn gì phải lo nữa. Vì có cỗ quan tài này rồi thì chắc chỉ ba tháng là độ kiếp xong.
Để tránh ảnh hưởng đến tác dụng của tiên quan Cửu Tuyệt, Ngô Bình quyết định không dùng thử.
Anh cất nó đi rồi lại lấy hòn đá ra.
Anh đặt nó lên đầu giường, sau đó nằm xuống nghỉ ngơi.
Ngô Bình ngủ luôn, giống các cao thủ khác, thường thì anh không nằm mơ, mà đầu óc hoàn toàn trống rỗng trong lúc ngủ,
Nhưng lần này, anh đã có một giấc mộng.
Anh đã đến một khe núi mênh mông mọc đầy hoa dại, có một căn nhà đá ở đây.
Anh đi tới gần căn nhà thì thấy cửa mở, có một cô gái khoảng 20 tuổi đi ra, cô ấy rất đẹp, mặc đồ cổ trang và đang mỉm cười.
Cô gái nhìn Ngô Bình rồi nói: “Là tên đần độn lần trước dẫn anh đến à?”
Ngô Bình ngẩn ra: “Tên đần nào cơ?”
Cô gái: “Là người khiến anh gặp được tôi”.
Ngô Bình hiểu ra, cô ấy đang nói đến Hoàng Thế Thần.
Ngô Bình gật đầu: “Đúng thế, xem ra đây không phải là mơ”.
Cô nói: “Nói là mơ cũng không sai đâu”.
Ngô Bình: “Tại sao?”
Cô gái cười nói: “Vì chúng ta ở vũ trụ khác nhau, vì thế chúng ta không cùng tồn tại, không thì sẽ bị quy luật vũ trụ tiêu diệt”.
Ngô Bình ngạc nhiên: “Chúng ta không cùng một vũ trụ ư?”
Cô gái: “Nói ra thì phức tạp lắm, tôi không muốn giải thích nhiều. Tôi giới thiệu nhé, tôi là A Kỳ, sau này sẽ là sư phụ của anh. Anh chỉ nhìn thấy hình chiếu của tôi thôi, chứ không phải cơ thể thật”.
Ngô Bình hào hứng hỏi: “A Kỳ, vũ trụ của các cô có giống của bọn tôi không?”
A Kỳ: “Bảo giống thì giống, mà bảo khác thì khác”.
Ngô Bình: “Nói cũng như không”.
A Kỳ: “Không là không thế nào, vũ trụ của chúng tôi là vũ trụ Võ Đạo, coi võ đạo là cái chính. Còn vũ trụ của anh thì có một trật tự khác. Hai trật tự này xung đột với nhau, nếu va chạm thì cả hai vũ trụ cùng bị huỷ diệt”.
Ngô Bình giật mình: “Thế thôi chúng ta đừng gặp nhau nữa”.
A Kỳ: “Anh sợ cái gì? Giờ chúng ta chỉ giao lưu bằng tinh thần thôi, không có hậu quả gì đâu mà lo”.
Ngô Bình: “Cô tìm tôi làm gì?”
A Kỳ: “Năm xưa, vũ trụ của chúng tôi có một cường giả rất mạnh, người đó đã mang điện phủ võ đạo tối cao của chúng tôi đến vũ trụ này. Mục đích là muốn võ đạo vùng lên ở đây. Nếu một ngày nào đó có một cường giả võ đạo được sinh ra ở đây, trình tự chính của vũ trị sẽ thay đổi. Đến lúc đó, hai vũ trụ có thể hợp thành một và trở thành vũ trụ mạnh hơn”.
Ngô Bình: “Lẽ nào cô đang nói đến năm điện đường của tiên điện Thiên Võ?”
A Kỳ: “Đúng thế, chính là môn phái của anh đấy”.
Ngô Bình: “Nếu thế thì cô còn liên lạc với tôi làm gì?”
A Kỳ: “Tiên điện Thiên Võ tồn tại lâu lắm rồi, tiếc là không thể trở thành cường giả Võ Đạo. Thật ra, trước tiên điện này còn có hơn một trăm thế lực nhận được điện đường Võ Đạo khác. Nhưng cuối cùng chúng đều bị huỷ diệt hết, vì thế chúng tôi đang nghi có người ở vũ trụ này cố ý phá huỷ võ đạo”.
Ngô Bình: “Vì thế, cô mới xuất hiện hả?”
A Kỳ gật đầu: “Cấp trên quyết định dùng tài nguyên của chúng tôi để bồi dưỡng một cao thủ trong thời gian ngắn, mà anh chính là người được chọn”.
Chương 1248: Hồ Ma Long mở
Ngô Bình: “Tài nguyên của các cô là thứ gì?”
“Hòn đá mà anh có được đang phong ấn sức mạnh tinh thần cực mạnh ở bên trong và hai loại sức mạnh cap cấp không thuộc về vũ trụ này. Anh yên tâm, chúng tôi đã nguỵ trang cho hai sức mạnh ấy rồi, trật tự của vũ trụ sẽ nghĩ rằng hai sức mạnh ấy là do anh sáng tạo ra. Đương nhiên, tốt nhất anh nên sử dụng nó khi ở cảnh giới Đoạt Thiên, như vậy sẽ có hiệu quả tốt nhất”.
Ngô Bình ngạc nhiên nói: “Hai sức mạnh này mạnh đến đâu?”
A Kỳ: “Có năm sức mạnh lớn nhất trong vũ trụ của các anh, một trong số đó có tên là lực Thiên Nguyên. Lực Thiên Nguyên so với hai sức mạnh này thì chỉ là muỗi. Đương nhiên, trước khi anh trở thành chí cường giả thì không thể phát huy toàn bộ sức mạnh của chúng được”.
Ngô Bình: “Lực tinh thần à? Có giúp gì cho tôi được không?”
A Kỳ: “Có chứ, lực tinh thần ở đây sẽ giúp anh có thân hồn mạnh mẽ và nhanh chóng tiến bộ”.
Ngô Bình: “Vì thế, tôi còn phải đi mở thêm nhiều điện đường Võ Đạo nữa đúng không?”
A Kỳ: “Anh có thể bắt đầu từ điện đường Võ Đạo đầu tiên, là thứ bên trong hệ thống học tập”.
Ngô Bình: “Điện đường thứ nhất có ý nghĩa với tôi không?”
A Kỳ: “Có, năm điện đường đều chứa những thứ cao thâm. Tiên điện Thiên Võ trước đó chỉ học được một chút từ đây thôi, nếu anh muốn lĩnh hội được cái tinh tuý trong võ học thì phải tự dựa vào sức mình”.
Ngô Bình gật đầu: “Được rồi”.
A Kỳ: “Điện đường đầu tiên tên là Cực Võ, chú trọng tu luyện công pháp nên sẽ giúp anh tạo dựng nền móng võ học vững chắc”.
Ngô Bình hào hứng nói: “Trước đó, tôi nghĩ đã nhận được truyền thừa của tiên điện Thiên Võ, vì thế không cần vào điện đường thứ nhất nữa. Giờ xem ra tôi vừa phải đi, vừa phải chăm chỉ học thêm kiến thức bên trong”.
A Kỳ: “Đúng thế, anh phải nhanh chóng nhận được truyền thừa ở đó. Tiên điện Thiên Võ đã bị huỷ rồi, nếu anh chậm chân thì sẽ mất hết”.
Ngô Bình: “Cô định đưa tôi sức mạnh tinh thần kiểu gì?
A Kỳ: “Khi nào tỉnh dậy, anh hãy bóp vỡ hòn đá, sức mạnh bên trong sẽ hình thành một không gian rồi chui vào thức hải của anh”.
Cô ấy vừa nói dứt câu thì Ngô Bình tỉnh lại, anh cầm hòn đá lên rồi bóp vỡ. Một tia sáng chui vào mi tâm anh, ngay sau đó trong thức hải của anh đã có thêm một vầng sáng ba màu chiếu rọi cơ thể và nguyên thần của anh.
Sau đó, cơ thể và nguyên thần của Ngô Bình đã mạnh hơn hẳn.
Anh thở phào nói: “Xem ra phải nhanh chóng vào điện đường số một thôi”.
Anh còn chưa kịp tu luyện thì chợt có động đất, Ngô Bình bay vút lên cao thì thấy cả Hưng Long và các khu vực xung quanh đều xuất hiện khe vét không gian. Các khe nứt này chầm chậm mở ra, để lộ một hồ nước mênh mông vô tận, thậm chí còn thấy các hòn đảo xuất hiện bên trên. Thật ra khu vực sống của anh đã biến thành một hòn đảo nhỏ.
Đúng thế, chỉ là một hòn đảo nhỏ mà thôi, vì xung quanh đây có rất nhiều đảo lớn, chọn đại một cái cũng phải mấy trăm nghìn km vuông.
Trên các đảo này có bóng người với thần niệm rất mạnh, họ phóng thẳng thần niệm đến đây một cách phách lối.
Linh Hy nổi giận, lập tức phóng khí tức thiên tiên ra, khi ấy các thần niệm mới biến mất.
Dẫu sao Thiên Tiên cũng rất mạnh, nhóm người kia biết điều hẳn ngay.
Ngô Bình phát hiện cục diện hiện tại khá giống bản đồ mà Viên Khắc Hiếu cho mình xem, nhưng tỉ lệ thì hơi khác.
Linh khí dồi dào bủa vây, hồ nước còn rộng hơn cả biển, dưới nước có rất nhiều sinh vật mạnh mẽ.
Đúng lúc này, có một đám mây đen ùn ùn kéo đến.
Ngô Bình nhìn rõ đó không phải là mây, mà là một đám côn trùng bay! Chúng to như ngón tay cái, cánh đen sì, đầy to như quả bóng, có một mắt và một cái miệng đầy răng nanh.
Rõ ràng, chúng đã ngửi thấy mùi của người sống nên định bay tới làm bữa.
Ngô Bình thở dài, biết khảo nghiệm dành cho họ đã đến, vì thế anh đi gọi Đào Như Tuyết. Cô ấy đã nhận được cấm chế của ngọn lửa nên có thể điều khiển được nó để đối phó với bầy côn trùng này.
Tu vi của Đào Như Tuyết tăng rất nhanh, đến nay cũng ở tầng thứ ba cảnh giới Địa Tiên rồi. Cô ấy vung tay lên, đã có nhiều ngọn lửa xuất hiện. Chúng hợp lại với nhau rồi hoá thành một con hoả long gầm gừ tấn công lũ côn trùng.
Con hoả long và bầy côn trùng va chạm với nhau, ngọn lửa bùng cháy, đám côn trùng đã bị thiêu rụi.
Cảnh tượng này khiến các côn trùng ăn thịt và bầy thuỷ quái khác kinh ngạc rồi lùi lại, không dám hành động tuỳ tiện nữa.
Đám côn trùng ăn thịt đang lùi lại bị Ngô Bình chém một đường kiếm xuống.
Đây là mọt lời cảnh cáo, cũng là đe doạ, anh đang nhắc các cường giả xung quanh chớ động đến mình.
Song, tuy Ngô Bình đã chế ngự được nhiều thế lực, nhưng vẫn có khá nhiều thế lực mạnh khác, họ gần như không hề sợ hại. Ngay sau đó, đã có vài trăm pháp thân nguyên anh mạnh mẽ xuất hiện.
Hai bên va chạm và biết được thực lực của nhau, vì thế mỗi bên chỉ thi triển một chút thực lực là dừng.
Dương Mộ Bạch cũng bay lên cao rồi quan sát hồ nước ở phía dưới, ông ấy cảm thán: “Thế giới này thay đổi thật rồi”.
Đúng vậy, Hưng Long đã thành một hòn đảo, tài nguyên sống tự sản tự tiêu, không thể thuận tiện như trước được nữa.
Dù là một đôi giày, bộ quần áo hay cái chậu rửa mặt cũng trở thành vật khan hiếm.
Ngô Bình: “Sư huynh, sau này anh làm thái thú ở đây cũng yên tâm rồi”.
Dương Mộ Bạch thở dài: “E là sau này các người dân bình thường sẽ phải chết già trên đảo”.
Ngô Bình: “Chưa chắc, chúng ta có thể mua thuyền bay”.
Anh đã nhìn thấy khá nhiều thuyền bay trên mạng Tiên, thuyền lớn có thể chở được trên chục nghìn người, giá khoảng 20 nghìn tiền báu. Nếu mua cỡ to hơn thì 40 nghìn tiền báu, nhưng chở được hơn 3000 nghìn.
Thanh Tuyết cũng đi tới nói: “Tôi có thể cảm nhận những sinh vật sống ở đây đều rất hung ác, chúng ta phải luôn đề phòng”.
Ngô Bình bật cười nói: “Chưa chắc đã là chuyện xấu, tôi sẽ bế quan tu luyện trước rồi sẽ đi gặp các cường giả của hồ này sau”.
Thiên chủ Thanh Tuyết: “Lại đột phá à?”
Ngô Bình: “Tôi muốn biết tầng thứ chín Thần Biến là thế nào”.
Thiên chủ Thanh Tuyết: “Nếu cậu đột phá được thì sẽ thành bá chủ của hồ Ma Long này”.
Ngô Bình: “Tên nó là hồ Ma Long à!”
Thiên chủ Thanh Tuyết: “Đúng thế. Ngày xưa, có cường giả giết được một Ma Long Thần. Xác của nó ở đây, sau khi mục nát thì hình thành một cái hố lớn. Về sau liên tục có mưa bão nên nơi này đã thành hồ nước, người đời gọi nó là hồ Ma Long”.
Ngô Bình: “Ở đây có các sinh vật nào? So với thiên long thì sao?”
Thiên chủ Thanh Tuyết: “Thực lực của Ma Long Thần ngang với Đại La Kim Tiên. Ma Long Thần từng giết bốn vị Kim Tiên đấy, hầu như không ai dám chọc vào”.
Cô ấy nói tiếp: “Có truyền thuyết là cường giả chém chết Ma Long Thần cũng đã chết, xương cốt chôn cùng nó luôn”.
Ngô Bình: “Cô định nói gì với tôi à?”
Chương 1249: Thần cơ ngũ biến
Thiên chủ Thanh Tuyết: “Ngày trước, tôi từng điều tra chuyện này thì phát hiện chút manh mối”.
Ngô Bình hỏi: “Manh mối gì?”
Thiên chủ Thanh Tuyết: “Hình như Hồng Thiên Đạo Quân và Ma Long Thần tranh nhau một bảo vật nào đó nên mới đánh nhau. Mà bảo vật đó có khả năng cao cũng xuất hiện tại nơi mà họ ngã xuống”.
Ngô Bình: “Có nhiều người biết chuyện này không?”
Thiên chủ Thanh Tuyết: “Cực ít, tôi cũng tình cờ điều tra ra được thôi”.
“Đó là một món bảo bối thế nào mà có thể khiến Ma Long Thần thà chết cũng phải có được nhỉ?”
Thiên chủ Thanh Tuyết: “Cái này thì tôi chịu. Chắc nó ở đây đấy, nhưng đã có bao thế lực từ xưa đến nay tìm kiếm rồi mà có thấy đâu”.
Ngô Bình gọi Lý Dư và Lý Tố lên nói: “Sau này, hai người hãy đi tuần quanh đây”.
Hai con thuồng luồng nhận lệnh, sau đó hoá về nguyên hình rồi nhảy xuống nước. Bao nhiêu tinh quái ở xung quanh đều sợ chết khiếp, con thì bỏ chạy, con thì đến chào chúng.
Ngô Bình về nhà bắt đầu tu luyện Thần Ma Cử Biến. Lần biến đổi thứ nhất là Long Hồn Biến, lần thứ hai là Thiên Tượng Biến.
Sau lần biến đổi thứ hai thì nguyên thần có thể kết nối với đất trời.
Trong các lần biến đối thì Thiên Tượng Biến là có nhiều lợi ích nhất, nó sẽ dùng nguyên thân để cải tạo cơ thể, khiến cơ thể trở nên tương thích với nguyên thần hơn.
Thiên Tượng Biến cũng không quá khó với Ngô Bình, vì nguyên thần của anh đã mạnh sẵn rồi, từ lâu anh đã có thể biến đổi mọi vật, ví dụ biến nước thành dầu, biến đá thành vàng.
Vì thế, không lâu sau đó, anh đã đột phá và hoàn thành Thiên Tượng Biến.
Tiếp đó, nguyên thần bắt đầu cải tạo cơ thể. Lúc này, Thần Cơ trong người anh chợt nhảy lên rồi bắt đầu lần biến đổi thứ tư.
Cách đây khá lâu, nó đã biến đổi lần thứ ba rồi, cuối cùng thì bây giờ cũng đến lượt thứ tư.
Nó nhả ra một sức mạnh như sợi tơ rồi quấn người Ngô Bình thành cái kén, cả anh và nó cùng biến đổi trogn cái kén ấy.
Ngô Bình phát hiện trong quá trình biến đổi, cả anh và Thần Cơ đều cần có sức mạnh rất lớn, vì thế anh đã lấy viên Long Tinh Đan kia ra.
Viên đan dược này được luyện chế từ hai con chân long, sau khi uống vào, tu sĩ sẽ có sức mạnh của rồng.
Loáng cái, sức mạnh của Long Tinh Đan đã được cơ thể của Ngô Bình và Thần Cơ hấp thu. Nhưng hình như vẫn chưa đủ, vì thế anh lại lấy một viên Nguyên Chân Đan ra.
Không lâu sau, sức mạnh của Nguyên Chân Đan cũng bị hấp thu hết, Thần Cơ toả ra một luồng sức mạnh đặc biệt, còn Ngô Bình thì mở khoá rào cản, cơ thể có thêm sức mạnh cực kỳ phù hợp với môi trường.
Đào Như Tuyết và Đường Tử Di tới xem, thấy Ngô Bình bị quấn thành cái kén thì rất lo lắng. Nhưng Thiên chủ Thanh Tuyết nói: “Hai cô có biết quá trình con sâu phá kén thành bướm không? Ngô Bình cũng đang trong quá trình lột xác tương tự, sau khi lột xác sẽ càng mạnh hơn”.
Đường Tử Di: “Có nguy hiểm không?”
Thiên chủ Thanh Tuyết: “Tu luyện gì chg có nguy hiểm, nhưng các cô không phải lo, cậu ấy không sao đâu”.
Ba ngày sau, cái kén chợt rung lên, sau đó tách ra, một bàn tay xé kén để chui ra ngoài.
Trông Ngô Bình lúc này không khác trước là bao, nhưng cơ thể đẹp hơn, cao hơn.
Hai cô gái thở phào một hơi, Đào Như Tuyết nói: “Anh thành công rồi à?”
Cô ấy biết khi Thần Cơ biến đổi sẽ có lợi ích rất lớn với chủ nhân.
Ngô Bình gật đầu: “Vì hấp thu đủ sức mạnh nên Tiểu Thần cũng hoàn thành xong lần biến đổi thứ ba, thứ tư và thứ năm luôn rồi. Nhờ đó mà anh có thêm ba loại sức mạnh”.
Tiểu Thần chui ra ngoài rồi biến thành hình dạng giống con thằn lằn, nhưng toàn thân chỉ có một màu vàng.
Đào Như Tyết cười nói: “Sau năm lần biến đổi, Tiểu Thần cũng thay hình đổi dạng rồi”.
Ngô Bình: “Anh còn nhận được nhiều lợi ích hơn nó”.
Anh trêu Tiểu Thần rồi nói: “Mày tạm thời tu luyện trên đảo đi, tao phải đi có việc rồi”.
Hiện tại, anh không biết tình hình bên ngoài thế nào, vì thế cần lên đất liền để thăm thú.
Ngô Bình thay đồ, sau đó bay tới Vân Kinh theo chỉ dẫn của bản đồ. Anh bay rất nhanh, sau khi bay hết hồ Ma Long thì tới một khu vực lạ lẫm.
Đây là một khu rừng nguyên sinh, nhìn không thấy điểm cuối và một bóng người nào. Theo bản đồ thì anh phải bay qua khu rừng này thì mưới có thể đến được Vân Kinh.
Ngô Bình bay trên không trung của cánh rừng, tốc độ anh chậm dần, vì anh ngửi thấy có khí tức của bảo dược và thần dược ở đây,
Nếu ở đây có thần dược thì sao anh có thể bỏ qua, vì thế anh phóng thần niệm xuống tìm kiếm. Sau khi Thiên Tượng Biến, thần niệm của Ngô Bình đã mạnh hơn trước nhiều, anh có thể phóng đi xa hơn.
Đương nhiên, anh không phóng hết toàn bộ, mà chỉ trong phạm vi cần thiết thôi. Nhưng thần niệm chỉ có thể tìm được thứ chính, ví dụ như bây giờ anh tìm thần dược thì nó chỉ tìm thần dược và sẽ bỏ qua những thứ khác.
Tìm được dược liệu rồi thì Ngô Bình ghi vào trí nhớ, năm phút sau, anh đã ghi nhớ 24 điểm có thần dược ở đây.
Ngô Bình vạch đường đi rồi tìm một nơi để trú ẩn là một hang động khá sạch sẽ. Ngay sau đó, nguyên thần của anh đã rời khỏi cơ thể, không gian xung quanh xuất hiện rất nhiều phù chú, chúng tự động kết thành đại trận.
Đây chính là năng lực mà nguyên thần của Ngô Bình có được sau Thiên Tướng Biến.
Có đại trận rồi, nguyên thần của anh thảnh thơi đi tìm dược liệu, so với cơ thể thì nguyên thần di chuyển nhanh hơn, như thế sẽ tiết kiệm thời gian.
Ngô Bình thả nguyên thần đi xong thì thấy có một người thiếu niên khoác lông thú đi qua, thân pháp của người này rất mạnh, đi mà nhanh như bay, đôi mắt thì sáng quắc.
Cậu ấy đi đến chỗ của Ngô Bình rồi khịt mũi: “Lạ nhỉ, sao lại có mùi của con người?”
Vì thế, cậu ấy đã nhanh chóng tìm thấy chỗ ẩn trú của Ngô Bình bằng khứu giác nhạy bén của mình. Nhưng vì có đại trận ẩn hình nên cậu ấy không thấy gì cả.
Cậu thiếu niên rất thông minh, cậu ấy giơ tay lên sờ, vốn dĩ phía trước có cái cây nhưng giờ lại trống không. Vì thế cậu ấy cứ thế tiến lên tiếp.
Sau đó, cậu ấy đã chui vào được hang động và nhìn thấy một người đang nhắm mắt ngồi bất động ở bên trong.
Cậu thiếu niên ngạc nhiên hỏi: “Này, anh sao thế? Đang ngủ à?
Người đó mặc kệ cậu ấy, cậu thiếu niên lẩm bẩm: “Nghe nói Tiên Nhân có thể phóng nguyên thần ra ngoài, lẽ nào nguyên thần của anh ta không ở đây?”
Cậu thiếu niên là người lương thiện nên bỏ ra ngoài luôn. Quả nhiên không lâu sau, đã có một con sói ngửi thấu mùi người rồi tìm đến đây.
Thấy con sói tiến lại gần hang động, cậu thiếu niên xông ra gầm lên rồi dùng đao đánh nhau với nó.
Tuy cậu ấy không mạnh bằng con sói, nhưng bước chân rất linh hoạt, phản ứng lại nhanh nhạy nên vẫn đấu ngang sức với nó.
Một lát sau, lại có thêm hơn chục con sói nữa đến, chúng cùng xông lên. Cậu thiếu niên thở dài, biết hôm nay số đen rồi nên tung người lên rồi bỏ chạy. Cậu ấy định dụ bầy sói đi, như thế thì người trong hang động sẽ an toàn.
Cậu ấy chạy được một đoạn thì gần như kiệt sức, không cẩn thận giẫm phải một cái bẫy, làm chân bị thương. Nhưng cậu ấy không hề kêu than mà dùng thanh đao chặn trước người, sau đó lạnh lùng nhìn bầy sói đang tiến lại gần.
Chương 1250: Cậu thiếu niên A Nghị
Khi cậu thiếu niên sắp bị đàn sói xơi tái thì chúng bỗng hoảng sợ, sau đó nằm phục xuống đất với vẻ sợ hãi. Thì ra, vị Tiên Nhân trong hang động đã đi ra, khí tức của anh quá bức người nên bầy sói không dám có ý định phản kháng.
Tiên Nhân này đương nhiên là Ngô Bình, anh đã hái xong dược liệu nên nguyên thần đã quay về. Cơ thể của anh vẫn ở dưới sự che phủ của thần niệm nên anh biết hết những chuyện vừa xảy ra.
Cậu thiếu niên này rất lương thiện, sẵn sàng bảo vệ một người không quen biết là anh. Cuối cùng, khi biết mình chết chắc rồi, cậu ấy vẫn dụ bầy sói đi, để tránh cho chúng làm hại đến cơ thể của anh.
Cậu thiếu niên ngạc nhiên nhìn Ngô Bình rồi nói: “Tiên Nhân, nguyên thần của anh về rồi ạ?”
Ngô Bình gật đầu rồi cười nói: “Ừ, cảm ơn em đã dụ bầy sói đi”.
Cậu thiếu niên cười đáp: “Có gì đâu ạ, bảo vệ Tiên Nhân là việc em nên làm”.
Ngô Bình sững người: “Bảo vệ Tiên Nhân?”
Cậu thiếu niên: “Vâng, thôn của bọn em ở gần đây được Tiên Nhân bảo vệ, không có mãnh thú tới gần, chúng em phải cảm ơn Tiên Nhân mới phải”.
Ngô Bình: “Em là người của thôn làng gần đây à?”
Cậu thiếu niên: “Vâng”.
Ngô Bình đỡ cậu ấy dậy, tiện thế ấn vào bên chân bị thương, một tia sáng loé lên, chân của cậu thiếu niên đã bình thường trở lại.
Cậu ấy cảm kích nói: “Cảm ơn Tiên Nhân”.
Ngô Bình cười nói: “Là anh cảm ơn em mới phải”.
Cậu thiếu niên: “Tiên Nhân, thôn của em cách đây không xa đâu”.
Ngô Bình gật đầu: “Anh đến đấy chơi được không?”
Cậu thiếu niên: “Được ạ, bọn em hoan nghênh Tiên nNhân”.
Ngô Bình: “Anh họ Lý, em cứ gọi anh là anh Lý thôi”.
Cậu thiếu niên: “Vâng, anh Lý, em là A Nghị”.
Anh đỡ cậu ấy, một luồng sáng bao quanh hai người, loáng cái, họ đã đến một thôn làng.
Thôn này nằm trên một ngọn núi nhỏ, xung quanh có hàng rào cao hơn ba mét, dùng để cản dã thú vào làng. Nhưng thật ra, chúng không có tác dụng với các con mãnh thú.
Vì thế cứ cách một đoạn lại có một đài quan sát cao 15 mét, sẽ có hai người thanh niên canh gác bên trên, họ thủ sẵn cung và nổ để tấn công mãnh thú.
Khi hai người đến cổng làng thì có người trên đài quan sát hỏi vọng xuống: “A Nghị, dẫn ai về thế?”
A Nghị cười đáp: “Là Tiên Nhân ạ! Bầy sói nhìn thấy Tiên Nhân cũng phải nằm rạp hết xuống”.
Người trên đài quan sát ngạc nhiên rồi nói: “Thứ cho chúng tôi không đón tiếp từ xa”.
Ngô Bình: “Đừng khách sáo, tôi là bạn của A Nghị nên đến thôn ta chơi”.
Cổng thôn mở ra, cả người già trong thôn cũng ra chào Ngô Bình.
Anh phát hiện mọi người ở đây không có tu vi chính thức, nhưng thể chất đều khá được, hơn người bình thường của thời đại trước nhiều, thể chất của họ không kém các vận động viên.
Trưởng thôn cảm động nói: “Tiên nhân đến chơi, chúng tôi rất vinh dự”.
Vì thế, Ngô Bình đã được mời đến ngôi nhà sang trọng nhất trong thôn, đó là một căn nhà tròn làm bằng gỗ. Ngôi nhà cao hai tầng, trưởng thôn bảo người mang rượu và hoa quả cùng thịt khô đến tiếp đãi anh.
Đồ ăn tuy khá đơn sơ, nhưng con người rất nhiệt tình.
Ngô Bình hỏi: “Thường hay có Tiên Nhân đến đây ạ?”
Trưởng thôn đã ngoài 40, ông ấy xua tay nói: “Không, Tiên Nhân chỉ đến các trấn lớn hoặc bộ lạc thôi, chứ họ không đến thôn chúng tôi đâu”.
Ngô Bình: “Tôi nghe A Nghị bảo Tiên Nhân bảo vệ mọi người cơ mà?”
Trưởng thôn gật đầu: “Đúng thế, chúng tôi có thể đối phó với dã thú bình thường. Nhưng sâu trong rừng có yêu thú hoặc mãnh thú thì chúng tôi chịu. Khi chúng xuất hiện, chúng tôi phải rung chuông, Tiên Nhân nghe thấy tiếng chuông thì sẽ tới ngay rồi chém chết lũ dã thú”.
Ngô Bình không tin Tiên Nhân lại lương thiện như thế, có thể giúp đỡ mọi người không công: “Mọi người báo đáp Tiên nhân thế nào?”
Trưởng thôn: “Cứ ba năm, thôn chúng tôi lại nộp mười bé trai và bé gái đến hầu hạ cho Tiên Nhân”.
Ngô Bình: “Yêu thú có hay đến quấy phá mọi người không?”
Trưởng thôn: “Không ạ, mỗi năm chỉ một đến hai lần thôi”.
Ngô Bình hỏi tiếp: “Những đứa trẻ được đưa đi có trở về không?”
Trưởng thôn lắc đầu: “Không, chúng đi theo Tiên Nhân được sống sung sướng rồi thì sao chịu về đây chịu khổ nữa?”
Sau một hồi trò chuyện, Ngô Bình biết thôn này thuộc một quốc gia tên là nước Kim Ưng. Họ ở vùng hẻo lánh, vì thế không có ai quản lý, trấn cách họ gần nhất cũng phải đi bộ ba ngày mới tới.
Anh hỏi thêm về tình hình của nước Kim Ưng, trưởng thôn cũng không biết nhiều nên chỉ ậm ừ.
Ngô Bình định ngồi chơi một lát rồi đi, nhưng A Nghị quá thích anh nên đã mời anh đến nhà mình ở một đêm, cậu ấy còn bảo sẽ đi tìm gà đồi ngon rồi nấu cho anh thưởng thức.
Ngô Bình không thể từ chối, anh cũng thấy có điều kỳ lạ ở đây nên đồng ý ở lại.
Loáng cái đã đến buổi tối, A Nghị mang rất nhiều thịt thú rừng về, người trong thôn đều đến cùng tiếp đãi Ngô Bình và hát hò nhảy múa.
Hai cô gái xinh đẹp nhất thôn còn to gan mời anh nhảy cùng nên Ngô Bình cũng hoà vào cùng đám đông.
Sau buổi tiệc, anh được xếp ở trong một căn phòng tốt nhất, A Nghị ngủ ở ngoài để tiện cho anh sai vặt.
Đột nhiên Ngô Bình mở mắt, anh cảm thấy có sinh vật đáng sợ đang tới gần nên đã gọi A Nghị dậy hỏi: “Có muốn đi xem yêu quái với anh không?”
Anh rất thích cậu nhóc này, cậu ấy vừa thông minh vừa dũng cảm, đã thế còn lương thiện.
A Nghị mừng rỡ: “Có ạ”.
Ngô Bình: “Nhưng em không được nói gì, chỉ nhìn thôi”.
Vì thế, anh dẫn A Nghị cũng bay khỏi thôn rồi tiến về phía Nam. Từ trên cao, A Nghị nhìn thấy có một con gấu đen và một con chuột lớn đang nói chuyện với nhau bằng tiếng người.
Con gấu đen: “Chuột này, mấy người của Thánh Anh Tông bảo chúng ta chỉ được hù doạ, chứ không ăn thịt người, quá đáng thế nhỉ! Mình là yêu quái mà không cho ăn thịt người, thế thì sống có ích gì nữa?”
Con chuột khổng lồ: “Anh gấu chịu khó đi, tháng nào mình chẳng có thịt ăn”.
Gấu đen hừ một tiếng: “Tôi muốn ăn thịt người sống cơ”.
Con chuột: “Nhưng chúng ta không đắc tội với Thánh Anh Tông được đâu, nếu không nghe lời sẽ bị họ trừ khử đấy”.
Con gấu đen bực mình mắng nhiếc: “Người của Thánh Anh Tông đúng là nham hiểm, rõ ràng dùng người sống để luyện công rồi quẳng xác chết cho chúng ta, thế mà còn lừa những người kia rồi bắt họ mang ơn mang huệ, con người đúng là loài giả tạo”.
Nghe thấy thế, Ngô Bình nhíu mày, sau đó đáp xuống chỗ hai con yêu quái.
Con gấu đen giật bắn mình rồi gào lên, định tấn công Ngô Bình.
Nhưng ngay sau đó, anh đã phóng khí tức ra làm nó sứng sờ, nó nằm rạp xuống đất rồi run rẩy nói: “Tham kiến thượng tiên”.
Con chuốt còn khiếp đảm hơn, nó run rẩy không dám nói một lời.
Ngô Bình: “Ngươi vừa bảo Thánh Anh Tông hại chết các bé trai, bé gái ư?”
Con gấu đen: “Vâng ạ, họ có một cách tu luyện là hấp thu tinh khí của người sống để nâng cao tu vi”.
Ngô Bình: “Các ngươi đến thôn quấy phá cũng do họ sắp xếp à?”
Con gấu đen: “Vâng ạ, họ bảo chúng tôi cứ cách một thời gian lại tới thôn gây rối, mục đích là để thôn tự nguyện dâng họ cho đám trẻ”.