Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1926: Đến thành Ngũ Đế

Ngô Bình ngoắc tay phải ra sau, thanh đoản kiếm lập tức quay trở lại cạnh anh.

Truy Điện chạy tới nhìn mặt cắt của tảng đá rồi kinh ngạc nói: “Kiếm mạnh quá! Cậu có nhìn thấy các đường vân này không? Chúng được tạo thành từ linh lực đấy, nếu ai mà bị trúng một kiếm này thì sẽ bị mất hết lực chiến đấu ngay”.

Ngô Bình gật đầu: “Lực sát thương của linh binh đúng là rất mạnh. Trước khi đến đây, ta từng tu luyện kiếm pháp thiên phẩm rồi nên cũng hiểu đôi chút về thuật ngự kiếm”.

Truy Điện: “Linh lực có rất nhiều cách sử dụng, sau này cậu phải tìm hiểu nhiều vào”.

Ngô Bình vừa nghỉ ngơi một lát thì Hoàng Văn Xương lại đến, lần này ông ta xách theo một giỏ hoa quả rồi cười nói: “Tiểu huynh đệ, quả tôi vừa hái đấy, cậu nếm thử đi”.

“Cảm ơn Hoàng đại tiên sinh”, Ngô Bình nói.

Hoàng Văn Xương bỏ hoa quả lên bàn, sau đó nhìn về phía Truy Điện đang ở trong sân rồi cười nói: “Ê ngựa, nếu ngươi cũng thích ăn thì lát ta sẽ sai người đi hái cho”.

Ngô Bình: “Không cần đâu, nó không thích ăn hoa quả”, nói rồi, anh cầm một quả lên ăn.

Thấy thế, Hoàng Văn Xương thầm thở phào một hơi rồi nói: “Tiểu huynh đệ, tôi đã chuẩn bị rượu thịt, chúng ta làm vài chén, tiện thể tôi sẽ giới thiệu Nguyên Tinh cho cậu làm quen”.

Ngô Bình: “Được”.

Thấy Ngô Bình đã ăn hai quả thì Hoàng Văn Xương mới rời đi.

Ông ta vừa đi thì Ngô Bình đã nhổ hết hoa quả ra, ngay khi anh ăn thứ này thì linh lực đã bao trùm lấy chúng, vì thế anh chưa thật sự tiếp xúc với loại quả này nên đương nhiên không bị trúng độc.

Truy Điện nói: “Chắc lát ông ta sẽ bỏ một loại thuốc khác vào rượu thịt”.

Ngô Bình thờ ơ nói: “Điều gì đến thì sẽ đến”.

Không lâu sau, anh đã đến buổi tiệc rượu của Hoàng Văn Xương. Con trai của ông ta là Hoàng Nguyên Tinh cũng đang ở đây, hắn rất lạnh lùng, chỉ chào Ngô Bình một tiếng xong là im bặt.

Hoàng Văn Xương đích thân rót rượu cho Ngô Bình rồi cười nói: “Tiểu huynh đệ, chúng ta gặp gỡ nhau thế này là cái duyên, nào, tôi mời cậu ba chén!”

Rượu họ uống cùng chung một bình nên sẽ không khiến ai nghi ngờ.

Ngô Bình uống liền ba chén xong thì Hoàng Văn Xương càng cười tươi hơn, ông ta lại nói chuyện quanh co một hồi nhằm chờ thuốc ngấm.

Đột nhiên Ngô Bình cau mày nói: “Hoàng đại tiên sinh, tự nhiên tôi thấy khó chịu quá!”

Hoàng Văn Xương sáng mắt lên hỏi: “Thế à? Cậu khó chịu ở đâu?”

Ngô Bình: “Cả người tôi không còn chút sức lực nào cả”.

Hoàng Văn Xương cười phá lên nói: “Thế là đúng rồi!”

Nói rồi, ông ta đứng dậy, ngay sau đó có hai tên đàn ông to con giơ tay ra định bắt Ngô Bình.

Anh lùi lại một bước rồi nói: “Hoàng đại tiên sinh, ông định làm gì thế hả?”

Hoàng Văn Xương cười khẩy nói: “Cậu bạn, cậu đã trúng thuốc mà tôi mua về với giá cao rồi. Loại thuốc này sẽ khiến cậu mất hết sức lực trong vòng ba ngày, sau đó cậu sẽ như cá nằm trên thớt”.

Ngô Bình: “Ông muốn gì?”

Hoàng Văn Xương đứng dậy nói: “Chắc cậu nghe nói đến thuật Đoạt Linh rồi đúng không?”

Ngô Bình: “Ông định dùng thuật ấy với tôi ư?”

Hoàng Văn Xương: “Đúng thế, linh thuật cấp bảy rất hiếm có, nếu tôi có được nó thì có thể đi trả thù được rồi”.

Ngô Bình thở dài nói: “Tuy tôi đã đoán ra trò của ông, nhưng vẫn thấy rất tiếc khi sự việc thật sự xảy ra”.

Hoàng Văn Xương: “Cậu yên tâm, tôi sẽ giữ nguyên xác cho cậu”.

Thuật Đoạt Linh rất ác độc, một khi thi triển thì người bị thi triển thuật này không chết cũng tàn tật, tuy còn sống nhưng không thể tu luyện được nữa.

Ngô Bình giơ tay phải ra, lòng bàn tay anh loé lên linh lực tia chớp.

Thấy thế, Hoàng Văn Xương sững người rồi lắp bắp: “Cậu không sao ư?”

Ngô Bình: “Đương nhiên, Hoàng Văn Xương, ông ngạc nhiên lắm hả?”

Hoàng Văn Xương tái mặt, sau đó vội vàng lùi lại rồi dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Hoàng Nguyên Tinh.

Lòng Hoàng Nguyên Tinh trùng xuống, hắn chợt tát vào mặt Hoàng Văn Xương rồi mắng: “Con đã bảo với bố đừng dùng cách này hại người rồi mà bố không nghe, giờ phải làm sao đây?”

Hoàng Văn Xương bị tát đến bật máu, ông ta sững sờ rồi quỳ xuống trước mặt Ngô Bình: “Cậu bạn, xin cậu nể tình tôi đã chăm sóc cậu những ngày qua mà tha cho bố con tôi một con đường sống”.

Ngô Bình: “Tuyệt đối không được nhân từ với kẻ muốn hại mình, không thì là tàn nhẫn với chính mình, bố con ông đi thanh thản nhé!”

Anh vừa nói dứt câu thì có một thanh đoản kiếm bay ra, đầu của bố con nhà họ Hoàng đã rơi xuống đất.

Sau khi giết họ xong, anh lại đi vào mật thất của nhà họ để mang hết những gì quý giá đi, sau đó cưỡi Truy Điện đến thành Ngũ Đế.

Chuyến này, Ngô Bình muốn tìm được linh thuật mạnh hơn ở thành Ngũ Đế Đế tu luyện.

Truy Điện lao như tên bắn trên đường, hình như nó đang rất vui.

Ngô Bình không nhịn được hỏi: “Truy Điện, có con ngựa mẹ nào đang chờ ngươi ở thành Ngũ Đế hay sao mà ngươi hưng phấn thế hả?”

Truy Điện: “Không phải một, mà là ba”.

Ngô Bình ngạc nhiên hỏi: “Ba ư?”

Sau đó, anh chợt nghĩ ra gì đó rồi hỏi: “Đừng nói là ngươi cũng có nhà ở thành Ngũ Đế nhé?”

Truy Điện: “Một thành phố phồn hoa như thế thì mua nhà ở đó chắc chắn có giá trị cao”.

Ngô Bình như có điều suy nghĩ, hình như Truy Điện không đơn giản như vẻ bề ngoài.

Truy Điện: “Cậu bám chắc vào, chúng ta ít cũng phải đi mất ba ngày đấy. Đoạn đường này có nhiều cướp lắm, cẩn thận vẫn hơn”.

Ngô Bình: “Có nhiều cướp ư?”

Truy Điện: “Ừ, nhưng tuyến đường tôi đi thì khá an toàn”.

Ngô Bình: “Tại sao?”

“Đơn giản thôi, vì đường tôi đi không có hoặc có ít người đi. Ít người qua lại đây lắm nên giặc cướp cũng ít. Hơn nữa, người đi đường nhỏ này thường không có tiền”.

Sau đó, nó bổ sung thêm một câu: “Dù có cướp cũng không sao, tôi nằm ra đất giả chết, còn cậu chạy đi là xong, chúng ta hẹn gặp ở thành Ngũ Đế”.

Truy Điện chạy thêm mấy trăm dặm nữa thì tiến vào một con đường nhỏ hẻo lánh. Lúc này trời đã tối, Ngô Bình kiến nghị nên tìm chỗ nào nghỉ lại, trùng hợp thế nào cách đó không xa lại có một con phố.

Con phố này thuộc loại hình tự phát, do người dân sống quanh đây tự tạo nên.

Con phố này dài chừng ba dặm, có đủ kiểu nhà cửa ở đây.

Ngay khi đến đây, Ngô Bình đã bị thu hút bởi một quán rượu, mùi rượu ở đây rất đặc biệt, anh dừng ngựa rồi nói: “Truy Điện, chúng ta vào ăn chút gì rồi tìm nơi ở”.

Truy Điện: “Đi tìm chỗ ở đã rồi ăn sau”.

Ngô Bình gật đầu: “Cũng được”.

Đối diện quán rượu có một nhà trọ, anh đã đánh ngựa đến đó.

Vừa vào đến cửa, anh đã thấy có ba kẻ trông hung ác đi ra, họ thấy Ngô Bình cưỡi ngựa, trên lưng ngựa lại có nhiều túi lớn túi bé thì lập tức nổi lòng tham.

Một tên tóc vàng lạnh giọng nói: “Tên trộm to gan, dám cướp ngựa ta, chán sống rồi hả?”

Ngô Bình ngẩn ra, cướp ngựa ư? Nhưng anh chợt hiểu ra ngay, tên này đang cố vu vạ cho mình, mục đích là chiếm ngựa cùng đồ đạc của anh.

Anh đứng dạy rồi ngoái lại lườm tên đó, hỏi: “Anh có chắc đây là ngựa của mình không?”

Tên đó hừ mạnh nói: “Chắc”.

Ngô Bình: “Nếu là ngựa của anh thì chắc anh phải biết nó đang trở cái gì trên lưng đúng không?”

Tên đó cười khẩy: “Là gì thì ta không phải nói với ngươi, đồ trộm cướp, mau khoanh tay chịu trói”, nói rồi, hắn đã tiến lên tấn công Ngô Bình.
Chương 1927: Đánh bại ác bá, mở linh hải

Tên đó giơ tay định bắt Ngô Bình nhưng hắn vừa thò tay ra thì đã bị Ngô Bình túm được, sau đó anh lật tay đánh ngã hắn xuống đất.

Đầu gối của anh đè vào lưng của hắn, làm hắn đau đến mức kêu oai oái rồi xin tha.

Ngô Bình: “Định doạ tôi à, anh cũng to gan đấy!”

Nói rồi, anh tăng lực lên, rắc một tiếng, hai cánh tay của tên tóc vàng đã bị bẻ gãy, hắn đau đến mức ngất xỉu.

Những tên còn lại thấy thế thì kinh hãi, một tên nói: “Ngươi có biết mình vừa đánh ai không? Chờ chết đi!”, nói rồi, cả bọn đều chạy biến mất.

Truy Điện bình tĩnh nói: “Ở cái nơi tồi tàn này thì bói đâu ra cao thủ, chúng ta cứ lấy phòng đi đã rồi xử lý bọn này sau”.

Ngô Bình cười nói: “Truy Điện, ngươi có vẻ ghét bọn họ quá nhỉ”.

Truy Điện thở dài: “Chủ nhân trước của tôi đã bị họ đánh chết ở đây, mà cũng tại tôi cơ, tôi đã cho chủ nhân ít tiền nên bọn đó mới nổi dã tâm”.

Ngô Bình: “Đánh chết cơ à?”

Truy Điện khẽ gật đầu: “Có một nhà họ Ác ở phố này, người cậu đánh ban nãy chắc cũng là người của hộ đó”.

Ngô Bình cười hỏi: “Ngươi muốn báo thù không?”

Truy Điện trầm mặc rồi nói: “Nếu được thì cậu hãy dạy lũ khốn ấy một bài học cho tôi”.

Ngô Bình gật đầu: “Được”.

Truy Điện bổ sung thêm: “À, nhà đó hoành hành ở đây như vậy là vì có một thiên tài, nghe đâu tu vi rất cao”.

Ngô Bình: “Cao đến đâu?”

Truy Điện: “Hắn tên là Ác Phi, tu luyện linh thuật cấp năm rồi, ngoài ra còn có một bộ linh binh rất lợi hại”.

Ngô Bình: “Thế thì sao chứ, yên tâm, ta sẽ trút giận thay ngươi”.

Sau khi thuê phòng xong, Ngô Bình đã bảo quán rượu ở đối diện mamg cho mình một bàn nhắm. Anh chưa ăn được bao nhiêu thì đã có tiếng chửi bới ở trước cửa quán trọ.

“Người bên trong mau ra đây”.

Ngô Bình bỏ đũa xuống rồi nói: “Chắc là người nhà họ Ác”.

Anh đi ra ngoài thì nhìn thấy có mấy chục người đang đứng chặn trước cửa nhà trọ, chủ nhà trọ không dám chạy ra, cả khách thuê trọ cũng thế.

Trông thấy Ngô Bình, tên tóc vàng vừa bị anh đánh đã hét lên: “Tiểu Phi, là nó đấy”.

Người tên Tiểu Phi khoảng ngoài 20 tuổi, đó chính là Ác Phi, hắn cười lạnh nói: “Tiểu tử, dám động đến người nhà họ Ác ta, ngươi chán sống rồi hả?”

Ngô Bình thờ ơ nói: “Câu này phải là tôi nói mới đúng, anh muốn chết à?”

Ác Phi giơ tay phải lên cao, một thanh phi đao xuất hiện rồi loé sáng, sau đó lượn vòng quanh ngón tay hắn ta với tốc độ rất nhanh.

Hắn ta lạnh giọng nói: “Nếu ta mà tung thanh phi đao này ra thì người chết là cái chắc. Tiểu tử, ngươi muốn bị chém đầu hay móc mắt?”

Ngô Bình: “Thanh đao này của anh không làm gì được tôi đâu, không tin thử mà xem”.

Ác Phi lắc đầu: “Mồm miệng ra phết đấy, thế thì ta sẽ cắt lưỡi ngươi trước”.

Hắn ta vừa nói dứt câu thì thanh phi đan đã bay ra nhanh như điện về phía Ngô Bình.

Cheng!

Một thanh đoản kiếm bất chợt bay ra, nó lao đi cũng rất nhanh, sau đó chém thanh đao đứt làm đôi.

Thanh phi đao mà Ác Phi chẳng dễ gì luyện chế được đã bị chém đứt đôi rơi xuống đất, linh khí nhanh chóng biến mất, hắn ta cũng bị phản phệ rồi hộc ra một ngụm máu.

“Tôi còn tưởng anh mạnh đến đâu, hoá ra cũng chỉ đến thế mà thôi”, Ngô Bình lắc đầy rồi vung tay lên, thanh đoản kiếm tiếp tục chĩa vào Ác Phi.

Hắn ta vừa định xin tha thì đường kiếm đã sáng lên, còn đầu của hắn ta thì rơi xuống đất.

Ngô Bình giết Ác Phi xong, thì những người khác đều sợ xanh mặt.

Sau đó, anh quay lại phòng rồi đánh chén tiếp.

Tin Ác Phi chết nhanh chóng truyền khắp phố, ai biết cũng đều bùng nổ rồi bàn tán xôn xao, hắn ta là trụ cột của nhà họ Ác, giờ chết rồi thì kiểu gì cũng có nhiều người kéo đến nhà họ.

Trong ngày hôm đó, 57 khẩu trong nhà họ Ác đã bị kẻ thù đến giết sạch, khi còn sống họ tung hoành ở con phố này và hại rất nhiều người vô tội nên giờ bị vậy cũng đáng.

Ngô Bình vừa ăn xong thì chủ nhà trọ chạy đến hành lễ với anh rồi nói: “Hảo hán, cậu đã trừ gian cho nơi này, các hộ gia đình ở đây đều rất cảm kích và dâng quà tặng, mong cậu nhận cho”.

Ngô Bình ngạc nhiên vì có cả quà.

Anh nói: “Nhà họ Ác đáng chết, mọi người không cần cảm ơn tôi”.

Chủ nhà trọ: “Hảo hán, họ đã để quà ở cửa rồi, mong cậu nhận cho”.

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi gật đầu: “Được, cảm ơn họ giúp tôi”.

Chủ nhà trọ đi rồi, Ngô Bình phát hiện đúng là có rất nhiều quà ở bên ngoài, tuy không phải đồ có giá trị nhưng đây là tấm lòng của mọi người dành cho anh.

Ngô Bình chuyển hết đồ vào phòng xong thì nói với Truy Điện: “Mình đã nhận nhiều đồ như vậy thì ở lại đây vài hôm để tăng tu vi đi”.

Truy Điện: “Được, so với phí thời gian trên đường thì thà đột phá ở đây cho xong”.

Cứ thế, Ngô Bình đã ở lại đây tạm vài hôm, chủ nhà trọ cảm kích nên không lấy tiền của anh. Hơn nữa, quán ăn ở bên cạnh cũng mang đủ ba bữa sang cho anh mỗi ngày hoàn toàn miễn phí. Ngô Bình hỏi ai mang đồ ăn đến thì chủ nhà trọ bảo mỗi ngày một người khác nhau.

Ngô Bình mặc kệ, cứ thế ăn uống no say rồi tu luyện.

Cảnh giới Linh Khu có bảy cảnh giới nhỏ, sau Linh Binh là đến Linh Uy. Cảnh giới này đả thông linh lạc và linh mạch trên toàn thân để mở linh hải, và còn có thể chuyển hoá thanh thuật thành một phần sức mạnh của cơ thể và trữ trong linh hải. Linh thuật tu hành càng nhiều thì linh uy càng mạnh, khi linh uy mạnh đến một trình độ nhất định thì còn có thể thay đổi cấu tạo vật chất.

Linh thuật tu luyện càng mạnh thì linh uy càng lợi hại.

Tu luyện ở cảnh giới Linh Uy không hề đơn giản, bước thứ nhất là nối liền linh mạch và linh lạc, cùng lúc đó đả thông linh lạc ở bên ngoài là một việc rất khó. Dẫu sao linh lạc cũng rất nhỏ, nó là sức mạnh kết nối linh mạch với các bộ phận của cơ thể.

Khi đả thông linh lạc, Ngô Bình phát hiện mình đả thông 12 linh mạch xong thì có thể mở toàn bộ linh lạc trong người. Trong khi đó, các tu sĩ khác muốn mở linh lạc thì không thể thuận lợi như anh được, có người chỉ mở được ba linh mạch, người thì mờ được năm, thậm chí hầu hết chỉ mở được một.

Phẩm chất linh lực của Ngô Bình rất cao nên đương nhiên đả thông linh lạc cũng dễ hơn mọi người, anh chỉ mất hơn hai ngày là đã đả thông hết linh lạc trong người, điều này khiến linh lực toàn thân hình thành một hệ thống sức mạnh, hệ thống này vừa xuất hiện thì anh đã thuận lợi mở được linh hải luôn.

Linh hải là nơi tích trữ linh nguyên, đồng thời còn có thể sinh ra linh lực nhiều hơn. Một khi có linh hải rồi thì dù đánh nhau lâu cũng không bị mất sức.

Đương nhiên linh lạc với linh hải chỉ là điều kiện, mục tiêu cuối cùng vẫn là tu luyện linh thuật để giúp linh uy lớn mạnh hơn. Anh đã tu luyện linh thuật Truy Hồn Thủ cấp bảy. Lúc này, Ngô Bình huy động toàn bộ sức mạnh trong người để tạo thành một bàn tay lớn trong cơ thể, nó trôi nổi trong linh hải của anh. Đây chính là Truy Hồn Thủ, sau đó khi thực lực và linh lực của Ngô Bình tăng lên, uy lực của Truy Hồn Thủ cũng sẽ mạnh mẽ theo.

Sau khi Truy Hồn Thủ xuất hiện, quanh người Ngô Bình hình thành một loại linh uy, nó bắt nguồn từ linh lực mạnh mẽ, cũng từ uy lực của Truy Hồn Thủ.

Chờ Ngô Bình luyện thành thì đã là chín ngày sau, vậy là anh đã đến thế giới này 25 ngày rồi.

Truy Điện: “Anh hãy tu luyện thêm nhiều linh thuật hơn, ở đây không còn gì để mình ở lại nữa rồi, chúng ta đến thành Ngũ Đế tiếp thôi”.

Ngô Bình: “Ừ, đi tiếp thôi!”
Chương 1928: Đều như nhau

Tạm biệt chủ nhà trọ xong, Ngô Bình cưỡi Truy Điện tiếp tục đến thành Ngũ Đế.

Trên đường, thi thoảng họ gặp vài tên cướp, nhưng không nguy hiểm nên chỉ bốn ngày sau là Ngô Bình đã đến thành Ngũ Đế.

Khi anh đứng trước cổng thành thì thấy toà thành này rất lớn, thành Chương so với nơi này thì đúng chỉ là con kiến gặp con voi.

Ai muốn đi qua cổng thành Ngũ Đế thì đều bị chặn lại hỏi, họ cần thông báo thân phận cùng mục đích đến đây, không thì sẽ không được vào và bị bắt lại.

Ngô Bình mới đến đây nên chưa có thân phận, anh xếp sau một hàng người thật dài rồi nhỏ giọng hỏi Truy Điện: “Làm sao bây giờ? Ta tạo thân phận giả à?”

Truy Điện: “Không cần, trong túi tôi có ít đồ, cậu lấy ra đi”.

Trước khi ra ngoài, Truy Điện luôn mang theo một cái túi, nó bảo Ngô Bình treo lên yên ngựa. Anh lấy cái túi xuống rồi mở ra thì thấy có một tấm lệnh bài cùng một phong thư.

Trên tấm lệnh bài có viết một chữ Bổ, mặt sau thì được khắc một con dấu phức tạp. Anh không khỏi tò mò hỏi: “Đây là thứ gì thế?”

Truy Điện đắc ý nói: “Là lệnh bài của Bổ đầu đấy, Bổ đầu là một chức quan, có nó rồi thì cậu chính là quan rồi”.

Ngô Bình cười nói: “Ngươi lấy đâu ra thứ này thế?”

Truy Điện: “Tôi có một đời chủ nhân là Tổng bổ đầu nên mới có”.

Ngô Bình: “Bổ đầu ấy cũng chết rồi à?”

Truy Điện thở dài nói: “Trong một lần bắt cướp, ông ấy đã bị giết rồi chết thê thảm lắm”.

Ngô Bình: “Thế Tổng bổ đầu thuộc cơ quan nào?”

“Nhân tộc gọi là phủ tuần tra đấy”, Ngô Bình: “Phủ tuần tra do 12 cường giả mạnh nhất của Nhân tộc quản lý, nơi này lập ra quy định và luật pháp, không một ai được làm trái luật. Đương nhiên cũng có vài người là ngoại lệ”.

Ngô Bình: “Thân phân Tuần bổ này của tôi là giả à?”

Truy Điện: “Cũng không hẳn là giả, vì có thể mua được thân phận Tuần bỏ của phủ tuần tra”.

Ngô Bình tròn mắt hỏi: “Tuần bổ mà cũng mua được ư? Mất bao tiền thế?”

Truy Điện tỏ vẻ sót của: “Tôi cũng không nhớ ngày xưa mua mất bao nhiêu, nhưng bây giờ bét cũng phải hơn triệu tiền Tử Tinh đấy, à mà thân phận Tuần bổ cấp hai áo xanh này của anh còn có giá cao hơn”.

Ngô Bình hỏi kỹ ra mới biết Tuần bổ của phủ tuần tra được chia thành ba bậc chín cấp. Tuần bổ có địa vị cao nhất là áo tím, sau đến áo vàng, cuối cùng mới là áo xanh.

Ngô Bình nghe xong thì cười nói: “Chắc làm Tuần bổ oai lắm nhỉ?”

Truy Điện: “Đương nhiên, cậu cứ khoe thân phận ra, đảm bảo không ai dám đắc tội”.

Quả nhiên khi đến lượt Ngô Bình, anh chỉ cần giơ lệnh bài ra thì mấy người phụ trách kiểm tra đã vội vàng khom người nói: “Ra là Tuần bổ gia, mời vào ạ!”

Ngô Bình ngạo nghễ bước qua mặt họ rồi cười nói: “Vừa vào thành đã được làm Tuần bổ gia rồi, được đấy!”

Truy Điện: “Nhưng giờ Tuần bổ áo xanh không còn oai như trước nữa, mấy năm qua có rất nhiều người mua thân phận Tuần bổ”.

Nó vừa nói xong thì Ngô Bình đã nhìn thấy có một Tuần bổ áo xanh đeo lệnh bài bước từ phía đối diện tới, theo sau người này có một tuỳ tùng.

Anh sững người hỏi: “Có bao nhiêu Tuần bổ áo xanh?”

Truy Điện: “Riêng ở thành Ngũ Đế là trên chục nghìn người rồi”.

Ngô Bình trợn tròn mắt: “Gì mà nhiều thế?”

Truy Điện: “Có gì đâu mà ngạc nhiên, sau này còn nhiều hơn đấy. Chắc đến một ngày nào đó, đến nửa thành đều là Tuần bổ áo xanh mất”.

Ngô Bình lắc đầu: “Tốn nhiều tiền mua một thân phận này thì không đáng”.

Truy Điện: “Với cậu thì không đáng vì cậu có thực lực, sau này chắc chắn sẽ toả sáng. Nhưng những người khác thì ngược lại, họ không thể đột phá tiếp được nên đành bỏ tiền ra mua thân phận”.

Ngô Bình: “Thế thân phận Tuần bổ áo vàng có mua được không?”

Truy Điện: “Có chứ, nhưng có điều kiện nhất định, không phải ai cũng làm được. Đương nhiên, điều kiện cũng không khó lắm đâu, nghe nói chưa đến một phần mười Tuẩn bổ áo xanh mua được thân phận Tuần bổ áo vàng”.

Ngô Bình hỏi nó: “Ngươi có lệnh bài của Tuần bổ áo vàng không?”

Truy Điện nói ngay: “Không”.

Anh không tin lắm nhưng cũng không hỏi tiếp mà nói: “Không biết làm sao mới gia nhập Ngũ Đế Môn được nhỉ?”.

Truy Điện cười nói: “Thì tham gia tuyển chọn của họ”.

Ngô Bình: “Được tham gia thẳng à?”

Truy Điện: “Nhưng muốn tham gia thì phải nộp phí cao đấy, người bình thường không có đủ tiền nên đương nhiên không thể tham gia”.

Ngô Bình hỏi: “Bao nhiêu tiền?”

“Một trăm nghìn tiền Tử Tinh, đệ tử xuất thân từ các gia đình bình thường có gom mười đời cũng không đủ. Vì thế, những người bình thường mà có chút tư chất cũng phải chờ đến năm sau 30 tuổi mới có đủ tiền để tham gia tuyển chọn”.

Ngô Bình: “Thật không công bằng!”

Truy Điện không cho là vậy: “Công bằng công biếc cái gì. Có người tư chất tốt, người tư chất kém, thế là công bằng à? Các cụ đã nói rồi, nhất tiền tệ nhì trí tuệ, nên đừng lôi công bằng ra đây”.

“Tham gia tuyển chọn thì sẽ được gia nhập Ngũ Đế Môn à?”

Truy Điện lắc đầu: “Gì mà dễ thế, tuyển chọn xong còn phải tiến hành ba vòng sàng lọc nữa. Hầu hết mọi người đều tạch ở vòng này, ai trụ đến cùng mới được tham gia đại hội người mới của Ngũ Đế Môn”.

Ngô Bình: “Đại hội người mới là gì?”

“Tất cả những người qua được vòng sàng lọc thì đều là người mới, nhưng không có nghĩa là đệ tử mới của Ngũ Đế Môn đâu nhé. Thật ra đại hội này chính là một cuộc tỉ thí giữa các người mới với nhau, một trăm người trụ lại cuối cùng mới là đệ tử thật sự của Ngũ Đế Môn”.

Ngô Bình: “Lằng nhằng thế!”

Truy Điện: “Nhưng nếu trở thành đệ tử của họ rồi thì địa vị sẽ rất cao, nhiều người phải nể phục”.

Ngô Bình: “Thành đệ tử của Ngũ Đế Môn rồi thì ta sẽ được tu luyện linh thuật à?”

Truy Điện lắc đầu: “Không hẳn, cậu buộc phải thể hiện tài năng của bản thân thì mới có thể tiếp xúc với linh thuật cao thâm. À, cậu đừng lo chuyện này vội, cứ qua được mấy vòng tuyển chọn với sàng lọc đi đã”.

Ngô Bình cười nói: “Với tư chất của ta thì quá đơn giản”.

Truy Điện liếc mắt: “Thế à? Thế thì thử đi”.

Ngô Bình ngẩn ra: “Ngươi có ý gì thế hả? Định bảo ta sẽ trượt à?”

Truy Điện thở dài: “Kiểu tuyển chọn này mờ ám lắm, người có tư chất chưa chắc đã qua được”.

Ngô Bình nổi giạn: “Ngũ Đế Môn chọn nhân tài cơ mà? Sao người có tư chất lại không qua được?”

Truy Điện ra hiệu cho Ngô Bình bình tĩnh rồi nói: “Có gì lạ đâu? Lẽ nào ở thế giới của cậu không có kiểu ấy chắc?”

Ngô Bình: “Cũng đúng”.

“Cho nên phải đi móc nối quan hệ”.

Ngô Bình hỏi: “Nếu không móc nối quan hệ thì không qua được à?”

Truy Điện: “Cũng không hẳn, nhưng sẽ gặp nhiều khó khăn hơn, khó đến mức chưa ai qua được”.

“Thế có mất tiền không?”, anh hỏi.

“Còn phải xem yêu cầu của cậu là gì, nếu chỉ muốn thông qua bình thường thì không mất nhiều đâu, 200 nghìn tiền Tử Tinh thôi”.

Ngô Bình cười mỉa: “200 nghìn tiền Tử Tinh? Đừng mơ, một đồng ta cũng không đưa đâu”.

Anh đã trải qua chuyện tương tự rồi, người kiểm tra sẽ tuỳ ý chọn mức độ khó cho người tham gia dựa trên số tiền mà người dự thi bỏ ra. Nhưng Ngô Bình sẽ không làm thế, tuyệt đối không!
Chương 1929: Không có tiền thì khó đi xa

Truy Điện cau mày nói: “Thôi cậu đừng có ngông nữa, sống ở thế giới này mà cứ tuỳ hứng như cậu thì chỉ có thiệt thân thôi”.

Ngô Bình nhìn nó rồi nói: “Ta không tuỳ hứng, mà là tự tin. Dù họ có nâng độ khó lên cao cỡ nào thì ta cũng có thể vượt qua được”.

Truy Điện: “Nhưng sau cùng còn có đại hội người mới nữa, hầu hết mọi người đều dùng tiền để qua vòng, cậu định tự lực cánh sinh chắc?”

“Thì sao nào?”, Ngô Bình hỏi ngược lại: “Ta nghĩ dù Ngũ Đế Môn có nát đến mấy thì cũng phải dành một con đường cho thiên tài thật sự chứ, nếu đến thế cũng không có thì không xứng để ta gia nhập”.

Truy Điện quan sát Ngô Bình rồi chợt cười nhăn nhở: “Được lắm, thiên kiêu cần khí phách thế này!”

Nó ngập ngừng một lát rồi nói: “Chờ cậu thành đệ tử của Ngũ Đế Môn rồi thì tôi sẽ nói cho cậu biết một chuyện”.

Ngô Bình luôn thấy Truy Điện rất thần bí, nhưng anh chưa hỏi, giờ nghe thấy thế cũng chỉ cười: “Ừm”.

Họ đi thêm một lát rồi vào một quán trọ, mức sống ở thành Ngũ Đế cao hơn thành Chương, trong khi đó quán trọ mà họ chọn khá cao cấp nên giá ở lại qua đêm là 50 tiền vàng, một mức giá không phải ai cũng vào ở được.

Ngô Bình hỏi: “Sao ngươi bảo có nhà ở đây cơ mà? Sao chúng ta không đến đó ở?”

Truy Điện: “Giờ chưa phải lúc, cứ ở đây tạm đã”.

Thu xếp chỗ ở xong, Ngô Bình đã đến quán trà ở đối diện rồi gọi một cốc trà và nghe người ta đọc sách. Nhưng hầu hết mọi người đến đây để tán ngẫu chứ không phải nghe đọc sách.

Anh nghe được một lúc thì có người ở bàn khác nói về lần tuyển chọn của Ngũ Đế Môn, anh lập tức cầm cốc trà của mình qua rồi gọi thêm ít hoa quả sấy.

Thấy có người đến góp vui, mấy người kia chẳng cần giới thiệu mà kéo Ngô Bình vào trò chuyện luôn.

Ngô Bình: “Bao lâu nữa thì đến lần tuyển chọn mới nhỉ? Không biết tôi có thể tham gia không?”

Một người nói: “Tiểu huynh đệ, cậu muốn tham gia cũng được thôi, nhưng cho tôi hỏi về gia cảnh của cậu?”

Ngô Bình: “Anh hỏi chuyện đó làm gì?”

Người kia cười nói: “Nếu nhà cậu có tiền thì cậu có thể tham gia, ngược lại thì thôi, vì phí đăng ký cũng không phải một con số nhỏ”.

Người khác nói: “Anh nói thế cũng bằng không, phí đăng ký đắt như thế thì sao người có gia cảnh bình thường nộp được. Ai mà lo được khoản ấy thì chắc chắn có cách gom tiền”.

Ngô Bình nói: “Nhà tôi cũng không đến nỗi, có khoảng 500 nghìn tiền Tử Tinh”.

Nghe thấy thế, mấy người kia có thái độ khác hẳn.

“Không ngờ nhà cậu giàu thế đấy, vậy thì không phải lo đâu. Hai ngày nữa, tuyển chọn sẽ bắt đầu, lần này có nhiều người tham gia lắm, nghe đâu đến cả chục nghìn người ấy”.

Ngô Bình giật nảy mình: “Nhiều thế ư?”

Thế thì riêng phí đăng ký thôi đã lên đến một tỷ tiền Tử Tinh rồi.

Người khác nói: “Năm nay còn ít đấy, năm ngoái có đến 70 nghìn người tham gia cơ. Haizz, giờ lắm người giàu thật đấy! Đâu như những người nghèo khổ cả tháng mới kiếm được mấy chục tiền vàng như mình”.

Ngô Bình rời khỏi quán trà rồi đi dạo trên phố mua ít đồ về ăn.

Chỉ còn hai ngày nữa nên anh không thể ra ngoài chơi mà phải ở trong nhà trọ tu luyện.

Cuối cùng cũng đến ngày tuyển chọn, Ngô Bình đã đến điểm thi từ sáng sớm, đó là quảng trường lớn bên ngoài Ngũ Đế Môn.

Lúc này đã đông kín người ở đây, anh đến khá sớm mà đã thấy có mười hàng dài rồi. Vì thế anh tìm một hàng có ít người hơn rồi xếp vào đó chờ đến lượt.

Anh hỏi người đứng sau mình: “Này, phải chờ bao lâu thế?”

Người đó đáp: “Có tiền thì được chen hàng, không thì cứ chờ thôi”.

Ngô Bình: “Phải chen hàng à?”

Người kia chẹp miệng: “Anh không biết à? Nếu mặt trời lặn thì cuộc tuyển chọn sẽ kết thúc, đến lúc đó anh có tiền cũng không đăng ký được nữa”.

Ngô Bình: “Chúng ta đang đứng sau cả mấy trăm người, chắc vẫn đăng ký được nhỉ?”

“Anh bị ngơ à?”, người đó tỏ vẻ khinh bỉ: “Tôi đã bảo có tiền thì được chen hàng mà, anh cứ chờ đi mà xem, giờ chỉ có 300 người đứng trước chúng ta, nhưng lát nữa thôi sẽ thành 500 người đấy”.

Ngô Bình cau mày: “Sao lại làm ăn vô lý thế!”

“Ở đây cứ có tiền là có lý”.

Ngô Bình: “Thế anh cũng định chen hàng à?”

Người đó thở dài nói: “Chen hàng mất nhiều tiền lắm, tôi cứ chờ thôi”.

Ngô Bình chờ khoảng mười phút thì quả nhiên thấy có rất nhiều người ở phía sau chen lên trước mình. Anh vốn đứng thứ 300, nhưng giờ đã thành 400 rồi, mà càng chờ thì số người chen hàng càng tăng.

Lúc này có một người đàn ông đi tới, tay người này cầm một cái túi đựng các quả cầu nhỏ có con số rồi nói: “Có ai muốn chen hàng không? Đứng trong tốp một trăm có giá mười nghìn tiền Tử Tinh, đứng trong tốp 200 là 300 tiền Tử Tinh”.

Ngô Bình hỏi: “Tốp mười thì sao?”

Người đó cười nói: “30 nghìn tiền Tử Tinh”.

Ngô Bình: “Cho tôi một số”.

Người đàn ông ấy một quả cầu ra đưa cho anh rồi nói: “Xin 3000 nào”.

Bụp!

Ngô Bình đấm vào mặt người đàn ông làm hắn ngã lăn quay rồi ngất xỉu. Mọi người xung quanh đều ngẩn ra, không hiểu Ngô Bình đang làm gì.

Anh cũng mặc kệ họ rồi bước thẳng đến vị trí trên cùng. Anh đang cầm quả cầu có ghi số năm nên người đang xếp ở phía trước phải nhường chỗ cho anh ngay.

Chờ những người khác phản ứng lại rồi muốn đi tìm Ngô Bình thì anh đã đăng ký xong rồi.

Xong xuôi, Ngô Bình và người ở phía trước đã được dẫn tới một khu vực riêng tập trung với 150 người khác. Hiện giờ, có một người đàn ông để râu bước tới rồi cười nói: “Thưa các vị, vòng đầu tiên của tuyện chọn hơi khó, ai cần giúp thì cứ bảo tôi”.

Ngay sau đó đã có ít nhất 120 trong số 150 người chạy về phía người đàn ông rồi nộp tiền, số còn lại vẫn đứng yên, nhưng vẻ mặt hơi có vẻ bực dọc. Vì họ biết nếu họ không trả tiền thì e khó mà qua vòng này được.

Ngô Bình lạnh lùng quan sát thì thấy đám người kia ít thì đưa một nghìn, nhiều thì đến cả chục nghìn. Chắc chắn ai càng đưa nhiều tiền thì sẽ càng được chăm sóc tận tình.

Người đàn ông thu tiền xong thì ngoảnh lại cười nhìn nhóm Ngô Bình như thể nhìn một lũ ngốc.

Ngô Bình biết anh đã bị ông ta coi là người nghèo, nhưng anh mặc kệ và yên lặng chờ đợi vòng thi thứ nhất.

Lúc này, người dẫn họ đến đây chợt hô to: “Mọi người nghe rõ đây, vòng thứ nhất là động Trọng Lực, ai đi qua được thì qua vòng. Rồi, giờ mọi người xếp hàng và đi theo tôi”.

150 người đi theo người đó đến một lối vào địa động, sau đó người này bắt đầu gọi từng người một lên thi. Có mấy người phía trước đều thử nhưng chỉ có một người thông qua.

Ngô Bình so sánh một chút thì thấy người thông qua đã nộp 15 nghìn tiền Tử Tinh, mấy người trượt thì không nộp tiền hoặc nộp quá ít. Tên để râu ban nãy chỉ cười ha ha rồi đứng cạnh nhóm người phụ trách kiểm tra.

Ngô Bình là người thứ 78 tham gia kiểm tra, người kia thậm chí chẳng thèm nhìn anh, còn tên có râu thì nhếch miệng với vẻ coi thường.

Lối vào hang động có 12 bậc thang, sau đó là một con đường. Ngô Bình vừa vào con đường này thì tên có râu gật đầu, người phụ trách đã đạp mạnh vào cục gạch to nhất ở dưới chân.

Ngay sau đó, Ngô Bình cảm thấy có một lực hút rất mạnh. Phạm vi trọng lực của nơi này đã được điều chỉnh lên rất lớn.

Hiện giờ, Ngô Bình đang phải đối mặt với trọng lực lớn gấp một nghìn lần.
Chương 1930: Không sợ gây khó dễ, mạnh mẽ qua vòng!

Vì đang ở nơi có trọng lực mạnh nên Ngô Bình cũng thấy hơi khó chịu, nhưng anh vẫn không ngã khuỵ, linh lực quanh người bùng lên, anh vẫn tiến bước lên phía trước.

Tên để râu ở trên mặt đất cười nói: “Tăng trọng lực lên gấp 1000 lần hơi ác đấy nhỉ? Tôi đoán cậu ta khó mà ra ngoài được”.

Người phụ trách thờ ơ nói: “Không sao, thời gian rất ngắn, nếu cậu ta không ra được thì tôi sẽ dừng trọng lực lại. Đương nhiên cũng khó tránh khỏi việc cậu ta bị thương”.

Người này vừa nói dứt câu thì Ngô Bình đã bình tĩnh đi ra từ đầu bên kia.

Thấy thế, người phụ trách ngẩn ra nói: “Lẽ nào trọng lực hỏng rồi?”

Sau đó, hắn chạy ngay xuống bên động, nhưng vừa bước chân vào đã bị trọng lực mạnh ở đó ép cho ngã sấp mặt, hắn la hét đau đớn, phần mặt đã bị đập gãy cả xương.

Tên có râu sợ quá vội vàng giẫm vào cục đá ở bên dưới rồi xuống khiêng người phụ trách lên.

Một bên mặt của người phụ trách vừa đen vừa sưng vù, một cánh tay đã bị gãy, hắn nhăn nhó rồi hỏi Ngô Bình: “Tiểu tử, sao cậu qua được vậy?”

Ngô Bình bình tĩnh nói: “Phía trước đã có không ít người thông qua, tại sao tôi lại không qua được?”

“Tốt nhất hãy khai thật ra!”, người phụ trách tức đến mức nghiến răng kèn kẹt: “Đây là trọng lực mạnh gấp cả nghìn lần, cậu không thể qua được!”

Ngô Bình cười mỉa: “Thế chứng tỏ những người thông qua ban nãy không chịu mực trọng lực này, thế của họ là bao nhiêu?”

Người phụ trách không dám trả lời, vì nếu hắn nói thật thì sẽ bị nắm thóp ngay.

Hắn hít sâu một hơi rồi gằn giọng nói: “Giỏi lắm, hi vọng cậu cũng dễ dàng qua được vòng tiếp theo”.

Cuối cùng chỉ có 29 qua được vòng này và Ngô Bình là một trong số đó.

Người phụ trách dẫn nhóm Ngô Bình đến trước một cung điện, hiện đang có mấy trăm người đứng ở trên không.

Tên để râu lại tới rồi nói chuyện với ngoi phụ trách mặc áo đỏ ở đây, vẫn bài văn cũ thu tiền. Phải có đến 70 phần trăm mọi người ở đây đều ngoan ngoãn nộp tiền, người nhiều người ít.

Người phụ trách của vòng trước đi tới chỗ người phụ trách mặc áo đỏ của vòng này rồi thì thầm gì đó, tiếp theo thì chỉ về phía Ngô Bình.

Người đàn ông mặc áo đỏ gật đầu nói: “Tiểu tử này dám đắc tội với cậu thì để tôi xử lý”.

“Hừ, nếu không đánh chết nó thì tôi tức điên lên mất”.

Người mặc áo đỏ cười nói: “Yên tâm, nó sẽ chết thảm ở vòng này”.

Tên có râu thu tiền xong thì ghi chép lại, sau đó gật đầu với tên áo đỏ.

Người phụ trách mặc áo đỏ bắt đầu điểm danh, người đầu tiên chính là Ngô Bình. Cùng với đó còn có 49 người nữa cũng được gọi tên, tổng cộng là 50 người.

Gã cười nói: “Tiếp theo là vòng kiểm tra lực chiến đấu. 50 người cùng vào trong đại điện rồi lần lượt nhận thử thách cua đao trận. Đao trận rất nguy hiểm, ai bị chém trúng thì sẽ bị thương hoặc chết ngay. Nếu có thể bình an di ra ngoài thì sẽ qua vòng”.

Dứt lời, gã nhìn Ngô Bình rồi nói: “Cậu vào trước đi”.

.

Ngô Bình gật đầu rồi bước nhanh vào trong.

Người phụ trách bị thương trước đó nói: “Tôi nhớ cấp thấp nhất của đao trận là 100, cao nhất là 10000. Thế thì điều chỉnh lên mức cao nhất đi, tôi muốn thằng này bị chém tan xác”.

Tên áo đỏ cười nói: “Tên ngu xuẩn này dám đắc tội với người phụ trách như chúng ta thì đúng là chán sống thật rồi”, nói xong, hắn ấn vào hai cái nút màu đỏ ở trên tường.

Về phần Ngô Bình, anh vào đại điện xong thì phát hiện trong này rất rộng. Có 12 con rối sắt cầm đao đứng bất động ở các vị trí khác nhau. Khi tên áo đỏ ở bên ngoài ấn nút, 12 con rối lập tức cử động rồi giơ đao lên tấn công Ngô Bình.

Anh rút thanh đoản kiếm ra, ánh kiếm loé sáng và hạ gục một con rối ngay lập tức. Nhờ linh lực mà linh binh của Ngô Bình đã mạnh hơn rất nhiều, mấy con rối này không phải đối thủ của anh.

Các con rối còn lại cũng nhanh chóng cùng chung số phận với con đầu tiên, chúng chưa kịp chạm vào người Ngô Bình thì đã bị bổ đôi người rồi.

Khoảng ba phút sau, Ngô Bình đã xách hai cái đầu con rối đi ra ngoài.

Anh vừa xuất hiện thì mọi người ở ngoài đều sững sờ, hai người phụ trách há hốc miệng với vẻ không dám tin.

“Trời ơi! Anh ta chém được đầu của con rối cơ à?”

“Không thể nào! Chưa từng có ai làm được việc này cả, dù các con rối được điều chỉnh ở cấp thấp nhất thì cũng không thể bị chặt đầu được”.

Tên áo đỏ nhăn mặt rồi hỏi: “Chuyện gì thế này? Đến độ khó nhất mà nó cũng qua được ư?”

Người phụ trách bị thương không dám tin, hắn bước nhanh vào trong đại điện thì đã bị cảnh tượng bên trong doạ cho sợ ngây người. 12 con rối nằm rải rác dưới sàn, không một con nào còn nguyên vẹn, điều này chứng tỏ lực chiến đấu của một mình Ngô Bình đã hạ được tất cả con rối ở đây.

Tên có râu suýt rớt tròng mắt ra ngoài, ông ta nghiêm giọng hỏi: “Tiểu tử, có phải cậu mang thứ gì đó vào hạ con rối không? Cậu có biết làm hỏng con rối là mang tội chết không?”

Ngô Bình nhìn ông ta rồi nói: “Mở to mắt chó ông ra mà nhìn, những con rối này đều bị tôi dùng linh binh hạ gục, nếu ông không tin thì thử đi”.

Dứt lời, anh rút thanh kiếm ra rồi chĩa mũi kiếm vào mặt tên có râu.

Ông ta hoảng hồn nói: “Cậu luyện ra được linh binh ư?”

Không nhiều người tham gia tuyển chọn luyện ra được linh binh, cực hiếm người làm được điều này giống Ngô Bình, thậm chí vài chục nghìn người may ra mới có một, hai người.

Ngô Bình: “Sao thế? Không dám à?”

Tên có râu hít sâu một hơi rồi nói: “Vẫn còn một vòng nữa, dù cậu có qua được thì vẫn còn một vòng cuối nữa”.

“Thế thì sao?”, Ngô Bình: “Tôi có thực lực, dù các người có giở trò gì đi nữa thì cũng không làm gì tôi được đâu”.

Ba người kia tức phát điên với độ ngông của Ngô Bình.

“Được, tôi sẽ dẫn cậu đến vòng ba”, tên áo đỏ nói.

Cứ thế, Ngô Bình không cần chờ những người khác nữa mà được dẫn đến vòng ba luôn.

Người phụ trách vòng thứ ba mặc áo tím, sau khi biết rõ chuyện ở hai vòng trước thì lập tức cười khẩy rồi nhìn Ngô Bình, nói: “Lâu lắm rồi không gặp tên nào ngu như này, tốt thôi, vòng thứ ba tôi sẽ cho cậu được như ý”.

Ngô Bình: “Tôi biết các người được điều chỉnh độ khó của mỗi vòng, nhưng không sao, dù các người có gây khó dễ thế nào thì tôi cũng qua được hết”.

Người phụ trách mặc áo tím nói: “Cậu biết vòng này thi gì không? Vòng này có tên là cảm ngộ, kiểm tra nhận thức đấy”.

Ngô Bình: “Nhận thức ư? Hay đấy, mau bắt đầu đi!”

“Được, mời vào!”, tên áo tím nói rồi mở ra một con đường.

Có một hang động sau lưng anh ta, Ngô Bình bước nhanh vào.

Anh vừa vào trong thì tên áo đỏ đã nói: “Hình như vòng này có thể điều động một trong ngũ đế, là ảo ảnh của Kiếm Đế đúng không?”

Tên áo tím cười nói: “Đúng, ảo ảnh Kiếm Đế thì sao người phàm hiểu được? Chỉ cần nhìn một cái thôi đã bị kiếm ý chém tan thần hồn và biến thành tên đần độn rồi”.

Tên có râu vuốt râu rồi bật cười nói: “Ảo ảnh Kiếm Đế chỉ được dùng ba lần, giờ mới dùng lần hai nhỉ? Ha ha, tiểu tử kia chết cũng đáng!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK