Ngô Bình nói: “Vậy sao? Cảm ơn”.
Diệp Ngưng Băng: “Khách sáo với tôi làm gì, sau này chúng ta đã là bạn học rồi. Thật ra đáng lẽ đã thông qua lâu rồi nhưng hoàng đế vừa mất thì tất cả mọi thứ đều bị trì trệ”.
Ngô Bình: “Không sao. Đúng chín giờ tôi sẽ đến”.
Diệp Ngưng Băng: “Ok”.
Ngô Bình tu luyện đến gần chín giờ thì thay đồ, đến học viện hoàng gia.
Học viện hoàng gia nằm trên núi Tử Long, phía đông Thần Kinh, xung quanh được phong tỏa nghiêm ngặt, người không phận sự không thể nào đến gần.
Có điều, Ngô Bình lại có thể tiến thẳng lên đỉnh núi Tử Long, xuất hiện trước cửa học viện. Bốn thị vệ giữ cửa đều nhìn chằm chằm về phía cậu.
Lúc này Diệp Ngưng Băng đang đứng ở đó đợi cậu. Cô ta thấy cậu từ trên trời đáp xuống thì cười, nói: “Đi theo tôi nào, đến điểm danh trước”.
Mấy thị vệ thấy có người tiếp đón thì không nói gì, để cho Ngô Bình vào trong học viện.
Học viện rất cổ kính, không có chút hình bóng nào của kiến trúc hiện đại, đứng bên trong cứ như đang đứng giữa thời cổ đại.
Ngô Bình đi trên con đường nhỏ trải đá vụn, hai bên đều là kỳ hoa dị thảo, cậu dùng thần niệm cảm nhận thì thấy xung quanh đều là những người có tu vi không tầm thường, học viện hoàng gia đúng là không tầm thường.
Ngô Bình vừa quan sát không gian của học viện, vừa cảm ứng cao thủ ở đây. Phía trước bên trái của cậu có một ngôi nhà mái nhọn, cao bảy tám tầng, có sự dao động của pháp lực cực mạnh từ bên trong truyền ra. Cậu đoán trong căn nhà mái nhọn đó có cao thủ cảnh giới thần thông.
Diệp Ngưng Băng để ý thấy ánh mắt của Ngô Bình liếc nhìn về phía đó thì giải thích: “Đấy là nơi ở của phó viện trưởng, tên là Kim Đỉnh Các. Viện chủ của học viện hoàng gia là một vương gia, có điều, vương gia đó không quản lý nhiều, vì vậy người chịu trách nhiệm về việc trong viện chỉ có phó viện trưởng. Phải rồi, phó viện trưởng rất trẻ, chưa tới ba mươi”.
Ngô Bình rất bất ngờ: “Trẻ vậy sao? Tu vi của phó viện trưởng cao không?”
Diệp Ngưng Băng nói: “Cảnh giới thần thông, ba năm trước tiên giới xuất hiện một kỳ tài, là đệ tử tinh anh của một thế lực lớn, rất hống hách. Anh ta nhìn thấy phó viện trưởng xinh đẹp tuyệt trần thì gióng trống khua chiêng theo đuổi phó viện trưởng, theo đuổi không thành thì bỏ thuốc với dược tính cực mạnh vào trà của phó viện trưởng. Phó viện trưởng nổi giận, đánh trọng thương đệ tử đó. Sư phụ của thiên tài đó tức giận, đến học viện hỏi tội, ông ta là cao thủ thần thông tầng chín, kết quả vẫn bị phó viện trưởng đánh bại chỉ với ba chiêu”.
Cô ta kể đến đây thì nhỏ tiếng nói: “Nghe nói gốc gác của phó viện trưởng rất lớn, nhưng cụ thể thế nào thì tôi cũng không được rõ”.
Ngô Bình vô cùng kinh ngạc, thì ra phó viện trưởng là nữ, đấy là chuyện mà cậu không ngờ tới.
Diệp Ngưng Băng cười: “Hôm nay cậu thi sát hạch trước, sau khi vượt qua thì sẽ chính thức là thành viên của học viện. Phải rồi, nếu nếu thành tích của cậu đủ ưu tú thì phó viện trưởng sẽ đích thân đến gặp cậu và tặng phần thưởng”.
“Ngưng Băng, sau khi tốt nghiệp học viện hoàng gia thì sẽ làm gì? Làm việc cho hoàng gia sao?”
Diệp Ngưng Băng cười, nói: “Nói thế này nhé, phần lớn những người ở lại làm việc cho hoàng gia đều là những người có tố chất bình thường. Mục tiêu thật sự của học viện là đào tạo nhân tài cho các thế lực lớn ở tiên giới. Trông học viện hoàng gia nhỏ vậy thôi nhưng lại nắm trong tay rất nhiều suất vào các thế lực lớn ở tiên giới đó”.
Ngô Bình không hứng thú với chuyện đó, vốn dĩ cậu đã là trưởng lão của Kiếm Các của Thái Hoàng giáo rồi, tiền đồ rộng mở. Có vị trí của thế lực lớn nào tôn quý hơn thân phận của cậu bây giờ? Nhưng cậu đoán chắc học viện hoàng gia muốn mượn chuyện này để tạo quan hệ thân thiết với tiên giới.
Quả đúng như vậy, Diệp Ngưng Băng tiếp tục nói: “Trên thực tế, học viện hoàng gia mới là chỗ dựa của hoàng gia. Dù Đại Hạ không còn nữa thì hoàng gia vẫn có căn cơ rất bền chặt. Với tình hình hiện tại của hoàng gia, dù có vào tiên giới thì cũng có thể đạt đến tiêu chuẩn của tông môn nhất phẩm”.
Ngô Bình hơi bất ngờ, có thể tương đương với tông môn nhất phẩm sao?
Diệp Ngưng Băng gật đầu: “Nghe nói học viện hoàng gia ngoài bồi dưỡng nhân tài cho các thế lực lớn ra, còn thành lập một tông môn bí mật ở tiên giới. Nhưng cụ thể là tông môn nào thì tôi chưa nghe ngóng được”.
Cô ta nói đến đây thì đột nhiên nói: “Phải rồi, Lâm Tôn cũng ở học viện hoàng gia, anh ấy chuẩn bị vào cấm địa thượng cổ”.
Ngô Bình chau mày, cậu có ấn tượng rất sâu sắc với người này, cậu nói: “Bây giờ cậu ta là tinh anh hạng hai của Thiên Trần giáo rồi sao?”
Diệp Ngưng Băng: “Không, bây giờ anh ấy đã là đệ tử nòng cốt rồi”.
Ngô Bình hơi bất ngờ, người này có thể trong thời gian ngắn như vậy, từ đệ tử tinh anh trở thành đệ tử nòng cốt, nhất định phải trải qua những điều gì.
Diệp Ngưng Băng: “Sau khi Lâm Tôn đột phá, đã trở thành truyền kỳ bí thần”.
Bí thần là tên gọi sau khi bí anh của bí cảnh tầng tám trưởng thành, theo mức độ lớn nhỏ của bí thần tu luyện, cách gọi cũng khác nhau. Nhỏ hơn một tấc thì gọi là tiểu bí thần, lớn hơn một tấc, nhỏ hơn ba tấc thì gọi là đại bí thần, từ ba tấc đến chín tấc thì là thượng bí thần, trên chín tấc là truyền kỳ bí thần. Có điều nếu có thể vượt qua mười tấc thì sẽ gọi là bí thần chí tôn.
Vì vậy, Ngô Bình nghe thấy thành tựu của Lâm Tôn thì không khỏi giật mình, nói: “Cậu ta đúng thật là rất giỏi”.
Diệp Ngưng Băng: “Đúng vậy. Mười tiên giới lớn nhất gộp lại, mỗi năm cũng có chưa được mấy bí thần truyền kỳ. Nhưng so với bí thần chí tôn thì bí thần truyền kỳ cũng chẳng đáng là gì. Tôi nghe nói trên cấp chí tôn còn có bí thần cấm kỵ không thể nào tưởng tượng được nữa”.
Trong ký ức của Ngô Bình cũng có ký ức liên quan đến bí thần chí tôn. Ở những thế giới khác nhau, màu sắc của bí thần chí tôn cũng khác nhau, chẳng hạn ở Đại Ngũ Hành giới, bí thần chí tôn có màu vàng kim nên được gọi là bí thần hoàng kim chí tôn. Còn về bí thần cấm kỵ thì cậu chưa từng nghe đến. Cậu chợt có suy nghĩ, bí thần cấm kỵ này nhất định cũng có liên quan đến sức mạnh cấm kỵ.
Thế là cậu hỏi: “Ngưng Băng, cấm kỵ trong bí thần cấm kỵ có từ đâu?”
Diệp Ngưng Băng lắc đầu: “Không biết, tôi chỉ nghe nói bí thần cấm kỵ chia thành bí thần tiểu cấm kỵ, bí thần đại cấm kỵ, cũng như bí thần chí cao đại kỵ”.
Ngô Bình thầm nghĩ, chuyện này chẳng phải vừa hay đối ứng với cấm kỵ tiểu thiên, cấm kỵ đại thiên và cấm kỵ chí tôn sao?
Cậu hỏi: “Cô nghe những điều này từ ai?”
Diệp Băng Nghiên: “Kiếp trước tôi từng gặp một tu sĩ sắp chết, tự xưng đến từ một thế giới khác. Lúc đầu tôi tưởng anh ta đến từ Linh giới, hoặc tiên giới nhỏ nào đó,nhưng sau đó tôi đã tìm thấy một số thứ từ di vật anh ta để lại, trong đó có một quyển sổ, ghi chép phương pháp tu luyện bí thần cấm kỵ. Chỉ là tôi mãi vẫn không hiểu cấm kỵ mà anh ta nói rốt cuộc là gì”.
Lúc này, giọng của Phương Lập lại vang lên trong đầu Ngô Bình: “Nhất định người đó đến từ đại lục Thánh Cổ. Vì đại lục thánh cổ không có bí cảnh nên bí thần đã ngưng tụ ở trúc cơ trung kỳ”.
Ngô Bình nhanh chóng đến được chỗ điểm danh, điền tên họ, tuổi tác và xuất thân lai lịch các thứ.
Sau khi điền xong biểu mẫu, cậu nhanh chóng lấy được một tờ giấy, người phụ trách xử lý nói: “Được rồi, đến tòa số ba đặt lịch thi sát hạch đi”.
Thế là Diệp Ngưng Băng dẫn Ngô Bình đến tòa số ba, tòa nhà này có bốn tầng, sảnh xử lý hồ sơ nằm ở tầng ba. Hai người họ đến đó thì thấy chỉ có hai người đang làm thủ tục tương tự.
Ngô Bình vừa đến thì một cô gái tầm hai mươi tuổi, khá có khí chất cười, tiến về trước và nói: “Đến làm thủ tục thi sát hạch sao?”
Ngô Bình gật đầu, đưa giấy qua cho đối phương.
Cô gái nhìn lướt qua rồi nói: “Mời đi theo tôi”.
Cô ta gọi Ngô Bình đến trước bàn, mời cậu ngồi xuống, sau đó đặt lịch thi giúp cậu. Cô gái xem sơ qua rồi hỏi: “Lịch tuần này kín hết rồi, thứ ba và thứ sáu tuần sau vẫn còn chỗ trống, cậu chọn ngày nào?”
Chương 2687: Tiên tôn Tử Thanh
Ngô Bình không ngờ người hẹn lại nhiều đến thế, chỉ đành nói: “Vậy thì thứ ba đi”.
Cô gái gật đầu: “Được, mọi người về đợi thông báo”.
Ra khỏi đại sảnh Ngô Bình hỏi Diệp Ngưng Băng: “Dạo này người đến học viện đăng ký đông lắm sao?”
“Đông lắm. Theo tôi thấy, mấy ngày nay ngày nào cũng có mấy chục người đến đăng ký, còn hẹn tham gia khảo sát”.
Ngô Bình nói: “Nếu không phải vì cấm địa thượng cổ, tôi chắc sẽ không đến”.
Diệp Ngưng Băng: “Đúng thế, cậu nhất định phải đến cấm địa thượng cổ. Còn nhớ người mà để lại tờ giấy tôi vừa nhắc lúc nãy không? Người này mang theo một tấm bản đồ, sau khi tôi nghiên cứu, tấm bản đồ đó có thể có liên quan đến cấm địa thượng cổ. Đợi đến khi cấm địa mở, tôi nhất định phải đến đó một chuyến”.
Ngô Bình hỏi: “Bản đồ như thế nào?”
Diệp Ngưng Băng đưa một tấm bản đồ rất cũ ra cho Ngô Bình, Ngô Bình mở ra xem, ghi nhớ nội dung trên đó, sau đó trả lại cho cô ta.
“Ngưng Băng, cô nghĩ mấy điểm người kia ghi chú trên bản đồ có thể có gì?”
Diệp Ngưng Băng: “Có thể khiến hắn mạo hiểm vượt biên, tôi nghĩ những thứ đó chắc là rất quý giá. Ngô Bình, đến lúc đó chúng ta cùng nhau đi khám phá thử”.
Ngô Bình gật đầu: “Được”.
Vì Hàn Băng Nghiên vẫn còn đang thi nên Ngô Bình không ở lại lâu, nói được vài câu lại chạy đến chỗ thi.
Lúc cậu về đến công viên gần trường thi thì thấy Mộc Băng Thiền đang đợi cậu.
“Anh Ngô Bình”, nhìn thấy bóng dáng Ngô Bình, cô ấy vui vẻ vẫy tay.
Ngô Bình cười nói: “Mộc Băng Thiền, cô cả đêm không ngủ, sao không đi nghỉ đi?”
Mộc Băng Thiền mặt đầy phấn khích, cô ấy nói: “Anh Ngô Bình, tôi về ngủ một giấc, kết quả mơ một giấc mơ rất dài, trong mơ tôi cảm thấy như mình đã trải qua mấy trăm năm”.
Ngô Bình khá ngạc nhiên: “Trải qua mấy trăm năm trong mơ? Trước kia cô từng nằm mơ như vậy chưa?”
Mộc Băng Thiền lắc đầu: “Không, đây là lần đầu tiên. Tôi nghĩ chắc chuyện này có liên quan đến chuyện chúng ta trải qua đêm qua, đúng là một giấc mơ kinh khủng”.
Ngô Bình nhìn cô ấy cười nói: “Hình như cô rất vui”.
Mộc Băng Thiền mỉm cười, đột nhiên đôi bàn tay trắng nõn lấy một pháp quyết ra, ngay sau đó trong quanh người cô ấy tỏa ra một luồng sáng trắng nhàn nhạt, mang đến cảm giác thuần khiết.
Ngô Bình nhìn ánh sáng trắng bên người cô ấy, ngạc nhiên hỏi: “Cô có thần thông?”
Thảo nào cậu lại ngạc nhiên, cậu nghĩ rõ ràng Mộc Băng Thiền không có thần thông, sao cô ấy lại có thể thi triển được?
Mộc Băng Thiền: “Tôi từng học được bản lĩnh này ở trong giấc mơ, gọi là thuật Thánh Quang. Thuật này có thể chữa khỏi bệnh tật, bị thương, tai họa, xui xẻo cho chúng ta. Sau khi tỉnh lại từ trong giấc mơ, tôi bèn thử xem, không ngờ lại thành công. Anh Ngô Bình, lẽ nào tôi tu hành trong mơ à?”
Ngô Bình sửng sốt, không khỏi lại bắt mạch cho Mộc Băng Thiền, cậu thấy mọi bệnh tật trong người cô ấy đều đã giảm bớt, hơn nữa thể chất cũng được cải thiện rất nhiều. Rõ ràng đây đều là tác dụng của thuật Thánh Quang.
Chẳng qua Mộc Băng Thiền đúng là không có tu vi, thuật Thánh Quang mà cô ấy thi triển đó là sao?
Cậu hít sâu một hơi, trầm giọng nói: “Băng Thiền, cô về khách sạn với tôi”.
Mộc Băng Thiền đỏ mặt, do dự vài giây rồi gật đầu, cô ấy nghĩ Ngô Bình sẽ không có ý nghĩ gì lệch lạc với mình. Hơn nữa cho dù có đi chăng nữa, cô ấy cũng không muốn từ chối.
Lúc này Ngô Bình đang nóng lòng muốn biết thần thông của cô ấy ở đâu ra nên không để ý đến cảm nhận của cô ấy mà nắm lấy tay cô ấy đi, hai người lập tức đến một ngọn núi hoang ngoài Thần Kinh.
Trên ngọn núi có mấy khối đá trắng, xung quanh cũng là dãy núi liên tiếp nhau.
Mộc Băng Thiền vô cùng ngạc nhiên và hiếu kỳ, không đợi cô ấy hỏi, Ngô Bình đã nói: “Băng Thiền, cô thử lại lần nữa xem. Có thể là thuật Thánh Quang, cũng có thể là cái khác”.
Mộc Băng Thiền khẽ gật đầu, hai tay siết lại, sau đó một tầng sáng trắng xuất hiện trên người Ngô Bình.
Lần này cậu cẩn thận quan sát. Cậu phát hiện, pháp lực có tác động lên mình không phải đến từ Mộc Băng Thiền mà đến từ một nơi cực kỳ xa xôi. Chính vì khoảng cách xa mà pháp lực của thần thông này mới có vẻ yếu, e là chỉ có chưa đến một phần một trăm hiệu quả ban đầu của nó. Nhưng dù vậy, cả người Ngô Bình vẫn cảm thấy thoải mái, cơ thể cũng có được nhiều lợi ích.
Cậu rất kinh ngạc, lại nhìn Mộc Băng Thiền, rốt cuộc chuyện này là sao? Lẽ nào cô ấy cũng là tu sĩ sao? Nhưng nếu cô ấy là chuyển kiếp thì pháp lực ở những nơi xa xôi có liên quan gì đến cô ấy?
Cậu nhất thời không nghĩ ra được, bèn hỏi: “Băng Thiền, cô còn nhớ chuyện trong mơ không?”
Mộc Băng Thiền gật đầu: “Nhớ chứ, nhớ rất rõ, cứ như tôi tự mình trải qua mấy trăm năm vậy”.
Ngô Bình: “Vậy có thể nói cho tôi xem một chút được không?”
Có thể nói chuyện với Ngô Bình là Mộc Băng Thiền cực kỳ vui, cô ấy gật đầu: “Đương nhiên là được. Anh Ngô Bình, anh muốn nghe từ đâu?”
Ngô Bình: “Kể từ lúc cô bắt đầu mơ đi, đừng chi tiết quá, nói những gì cô đã trải qua trong mấy trăm năm đi”.
Thế là Mộc Băng Thiền kể lại ngắn gọn cho Ngô Bình nghe chuyện trong mơ như kể chuyện.
Trong mơ, Mộc Băng Thiền biến thành một cô bé tên là Thanh Tử, xuất thân cao quý, là công chúa của một nước cỡ trung. Lúc chín tuổi, cô được một vị tiên sư thu nhận làm đệ tử, bắt đầu tu hành. Cô ấy cực kỳ có tài, năm mười lăm tuổi đã tu luyện được thần thông, hai mươi bốn tuổi đạt đến thần thông hoàn thiện, hai mươi lăm tuổi đạt đến Đạo Cảnh. Sau đó cô ấy chỉ mất hai trăm ngắn ngủi để đạt đến Đạo Cảnh hoàn thiện, đồng thời bước vào cảnh giới Hỗn Độn cao hơn.
Nhưng sau khi bước vào cảnh giới Hỗn Độn, con đường tu hành của cô ấy cũng trở nên mờ mịt, tiến vào một cõi vô danh. Để đột phá, cô ấy đã đi vào một thế giới khác, Thánh Cổ Đại Lục.
Ở Thánh Cổ Đại Lục, một mình cô ấy giết chết rất nhiều cường giả ngoại tộc, thậm chí còn từng luyện hóa cấm kỵ cực mạnh, trở thành truyền kỳ của Thánh Cổ Đại Lục, được mệnh danh là Tiên tôn Tử Thanh.
Ở Thánh Cổ Đại Lục, cô ấy cũng gặp được một người đàn ông mà cô ấy thích. Tuy nhiên, chính người đàn ông này đã phản bội cô ấy, bí mật sử dụng sức mạnh của lời nguyền để làm cô ấy yếu đi, sau đó thu hút các cao thủ ngoại tộc để hợp sức tấn công khiến cô ấy bị thương nặng.
Sau khi bị thương nặng, Tiên tôn Tử Thanh đã kích hoạt sức mạnh của pháp bảo cấm kỵ thời điểm nguy cấp, chuyển kiếp đến thế giới phàm trần, cũng chính là thế tục.
Nghe đến đây, Ngô Bình đã hiểu, Mộc Băng Thiền chính là người chuyển kiếp của Tiên tôn Tử Thanh.
Cậu nhìn Mộc Băng Thiền, tâm trạng khó cân bằng, dịu giọng nói: “Băng Thiền, nếu cô là người trong giấc mơ kia, cô có vui không?”
Mộc Băng Thiền lắc đầu: “Không vui ạ, vì cô ấy đáng thương quá, bị người mình yêu nhất phản bội, đau lòng lắm”.
Ngô Bình thở dài nói: “Vậy thì không nói chuyện này nữa. Tôi hỏi cô này Băng Thiền, cô muốn tu tiên giống tôi không?”
Mắt Mộc Băng Thiền phát sáng, gật mạnh một cái: “Muốn”.
Ngô Bình cười nói: “Nếu cô muốn tu luyện, từ hôm nay tôi sẽ bắt đầu dạy cô cách tu hành. Nhưng tôi không phải là sư phụ của cô, nếu đến thời điểm thích hợp, tôi có thể đề cử cô vào một tông môn nào đó”.
Mộc Băng Thiền cực kỳ vui sướng, cô ấy hỏi: “Anh Ngô Bình, sau khi tu tiên, có phải tôi cũng có thể bay đi bay lại giống anh không?”
Ngô Bình cười nói: “Mấy thứ này chỉ là chuyện nhỏ. Bản lĩnh của Tiên gia cao thâm, có thể dời núi lấp biển, trường sinh”.
Mộc Băng Thiền chớp mắt nói: “Vậy tôi muốn học tiên thuật cứu người, thế giới này sẽ không còn bệnh tật nữa”.
Mộc Băng Thiền từng trải qua đau đớn nên muốn giúp người khác thoát khỏi đau đớn.
Ngô Bình nhìn cô ấy nói: “Được, tôi cũng có y thuật, nếu em muốn học thì tôi dạy cô”.
Sau đó cậu ngừng lại, rồi nói: “Sau này có thời gian, cô kể lại chi tiết chuyện xảy ra trong giấc mơ cho tôi nghe”.
Cậu biết chuyện xảy ra trong mơ của Mộc Băng Thiền chính là cuộc đời của Tiên tôn Tử Thanh. Những trải nghiệm này chắc chắn ẩn chứa rất nhiều thông tin hữu ích với cậu, chẳng hạn như công pháp, cấm kỵ, những chuyện đã xảy ra ở Thánh Cổ Đại Lục.