Ngô Bình đáp: "Chào sư huynh, không biết tu vi của sư huynh là gì?"
Long Quân đáp: "Vì tư chất của sư huynh không có gì đặc biệt nên tu vi trước mắt chỉ là Chân tiên. Có điều sức mạnh thì cũng tạm ổn, Chân tiên bình thường gặp anh có thể bại trước chiêu thứ ba".
Ngô Bình trong lòng bàng hoàng, vậy thì chẳng phải là cao thủ trong số các Chân tiên hay sao?
Anh lập tức đáp: "Sư huynh, nếu em gặp nguy hiểm, anh có thể đến cứu em không?"
Long Quân đáp: "Sư phụ bảo anh nhất định phải bảo đảm an toàn cho cậu, cho nên chỉ cần nhận được tin là anh sẽ đến ngay trong một nốt nhạc".
Sau đó anh ta lại nói: "Có điều, thế giới mặt đất vẫn chưa hoàn toàn hồi phục linh khí, cho nên tạm thời anh chỉ có thể phái hóa thân của mình đến đó".
Ngô Bình cười đáp: "Vậy cũng được".
Long Quân đưa cho anh một lệnh bài bằng ngọc, thông qua nó hai người có thể nói chuyện trực tiếp với nhau. Đồng thời, Long Quân cũng có thể dùng lệnh bài này định vị Ngô Bình, như vậy có thể nhanh chóng tới chi viện trong những trường hợp khẩn cấp.
Ngô Bình: "Sư huynh, tên của em dưới này là 'Ngô Bình’, em cần một số thứ giúp chứng minh thân phận đệ tử của tiên điện Thiên Võ".
Long Quân đáp: "Cái này dễ thôi, để anh gửi một số thứ qua. Đeo những thứ đó lên là người ngoài sẽ biết cậu là đệ tử tiên điện Thiên Võ".
Không lâu sau, Long Quân mang tới một chiếc nhẫn chứa đồ. Bên trong có một bộ quần áo thêu ký hiệu của tiên điện Thiên Võ. Ngoài ra còn có một huy hiệu, một lệnh bài chứng minh thân phận bằng kim loại, một thank kiếm có khắc ký hiệu rõ ràng của điện.
Nhìn thấy những thứ này, Ngô Bình thấy rất hài lòng. Từ giờ trở đi, anh chính là đệ tử chính thức của tiên điện Thiên Võ, không cần phải sợ bất cứ một tông phái nào khác.
Nói chuyện với Long Quân thêm một lát, Ngô Bình liền ngắt liên lạc. Vừa mới đột phá lên cảnh giới Địa Tiên nên anh rất muốn ra ngoài đi lại một lát. Ngô Bình sau khi ngưng tụ được nguyên thần liền cảm thấy cảm quan của mình hoàn toàn khác trước đây.
Thế giới trong mắt anh càng chân thực, càng mới mẻ hơn. Anh cảm thấy bầu trời, mặt đất và vạn vật đều vô cùng thân thuộc.
Khi ra khỏi phòng, anh phát hiện Thần Chiếu, Lý Dư, Mộc Linh,… đều đứng ở phía xa nhìn anh bằng ánh mắt kính nể.
Ngô Bình hỏi: “Mọi người túc trực ở đó nãy giờ sao?”
Lý Dư gật đầu: “Chủ nhân, nguyên thần của chủ nhân ban nãy thực sự doạ người! Nếu ai không biết còn tưởng Thiên Tiên hạ phàm!”
Ngô Bình cũng biết nguyên thần của mình rất khủng bố, anh đáp: “Sau này tôi sẽ bớt bớt lại. Đúng rồi, hai ngày nay bên ngoài có chuyện gì không?”
Thần Chiếu: “Chủ nhân, kiếm phái Thục Sơn gửi tin đến nói cậu hãy về đó một chuyến”.
Ngô Bình hờ hững đáp: “Có thời gian tôi sẽ đi, còn chuyện gì khác không?”
Thần Chiếu: “Đại hội võ lâm ngày kia sẽ được tổ chức, học viện Võ Đạo cũng cử người tới mời chủ nhân trở về học viện một chuyến”.
Lý Dư nói: “Chủ nhân, đây là thứ mà Lý Kiến Thiết gửi. Ông ấy nói chủ nhân sẽ cần tới”.
Ngô Bình liếc mắt nhìn, là danh sách đan dược mà núi Long Hổ cung cấp. Ngô Bình liếc mắt nhìn rồi cất danh sách đó đi.
Lúc đó vừa qua giờ trưa, Ngô Bình ăn tạm một chút rồi đứng dậy đi tới học viện Võ Đạo.
Trong vườn đào của học viện, anh gặp La Đạo Nhất. La Đạo Nhất cười nói: “Xem ra cuối cùng cậu cũng đã đột phá cảnh giới rồi”.
Ngô Bình: “Tôi vừa ngưng tụ được nguyên thần”.
La Đạo Nhất: “Trước khi đột phá lên Địa Tiên, cậu đã làm tới bước đó rồi chứ?”
Ngô Bình gật đầu: “Tôi đã bước vào cảnh giới Đế”.
La Đạo Nhất kinh ngạc, reo lên: “Được, quá tốt rồi! Có cậu rồi, học viện Võ Đạo sẽ ngày càng phát triển huy hoàng”.
Ngô Bình: “Viên Khắc Hiếu đã tìm tôi bàn bạc qua rồi”.
La Đạo Nhất mỉm cười đáp: “Việc này tôi biết rồi. Đại hội võ lâm ngày kia sẽ tổ chức, hai ngày tới cậu cũng cố gắng lên lớp giảng dạy cho học sinh nhé”.
Ngô Bình: “Chỉ cần giảng dạy thôi sao?”
La Đạo Nhất thở dài: “Một số môn phái ở Tiên Giới phái đệ tử đến học viện học tập. Những người này khó bảo, hay gây chuyện. Những giáo viên thông thường không trị nổi”.
Ngô Bình: “Cho nên ông cần tôi tới trị đám học trò bất trị bày”.
La Đạo Nhất: “Nói vậy cũng không sai”.
Ngô Bình: “Học viện Võ Đạo chúng ta mặc dù không tệ nhưng so với các môn phái ở Tiên Giới thì vẫn còn có khoảng cách lớn. Vậy mà bọn họ lại thi nhau kéo tới đây, rốt cuộc là có mục đích gì?”
La Đạo Nhất: “Chính là học phủ truyền kỳ. Nếu muốn tới đó thì học viện này là tiền đề tốt nhất. Còn nữa, gia nhập học viện Võ Đạo là bọn họ sẽ có cơ hội trở thành quan chức”.
Ngô Bình: “Không ngờ bên trên đã nhúng tay vào nhanh như vậy”.
La Đạo Nhất: “Đều là việc có thể đoán trước được. Đúng rồi, tôi sợ bọn họ gây chuyện nên đã cho tất cả vào một lớp, bên ngoài thì gọi là ‘lớp Thiên Tài’. Lát cậu đi dạy lớp đó nhé”.
Ngô Bình gật đầu: “Được, tôi hiểu rồi”.
Học viện Võ Đạo, lớp Thiên Tài.
Lớp học này nằm ở phía Đông học viện, gần một cái hồ nhân tạo, xung quanh là vườn hoa. Môi trường ở đây có thể nói là rất tốt.
Lúc này trong phòng học, một đám thanh niên tuổi từ mười lăm đến hai mươi bảy, có nam có nữ đang tụm năm tụm ba nói chuyện với nhau.
Diện tích lớp học rất lớn, có sức chứa tới một trăm người. Có điều bục giảng đã phủ đầy bụi vì lâu lắm không có giáo viên nào dám đến dạy. Bởi cứ đến lớp này dạy là lúc đi hết mình lúc về hết hồn.
Đột nhiên, có người bước vào lớp, đi lên bục giảng. Người đó đương nhiên chính là Ngô Bình. Anh đặt giáo án xuống, cầm một quyển sổ nhỏ lên rồi hỏi: “Ai là Đông Phương Vân Tiêu?”
Một thiếu niên chỉ khoảng mười lăm tuổi, mặc một chiếc áo choàng thổ cẩm thiết kế kiểu cổ xưa. Cậu ta như cười như không đứng dậy hỏi: “Anh gọi tôi sao?”
Ngô Bình liếc nhìn cậu ta, hỏi: “Ba hôm trước cậu đánh cô giáo Chu Tiểu Ngọc. Hậu quả khiến cô ấy bị thương nặng, gãy tay, da đầu bị tróc, tóc rụng một nửa, mặt cũng bị huỷ dung. Hiện giờ cô ấy vẫn đang phải tiếp nhận điều trị”.
Cậu thiếu niên tên Đông Phương Vân Tiêu này cười cổ quái, đáp: “Anh nói tôi mới nhớ ra đấy. Hôm đó tôi muốn sờ một chút gò bồng đảo của người đẹp đó mà cô ta lại dám né đi. Thế nên tôi mới cho cô ta một phát tát. Chậc chậc, anh nói xem một con kiến ở thế giới mặt đất này mà dám phản công sao? Ông đây tức lắm, nên sau đó mới đánh cho cô ta một trận nữa. Nghe anh nói thì cô ta chưa chết nhỉ? Xem ra tôi nhẹ tay quá, xem ra ông đây vẫn còn biết thương hoa tiếc ngọc chán”.
Ngô Bình lấy ra một cuốn sổ, nói: “Dựa theo quy định của học viện, học sinh đánh giáo viên, khinh thường đàn anh sẽ bị phế tu vi, sau đó đuổi khỏi học viện không bao giờ nhận lại. Nếu đánh giáo viên bị thương nặng thì sẽ phải trả giá gấp đôi”.
Cậu thiếu niên kia không cười nữa mà nhìn chằm chằm Ngô Bình: “Anh, là giáo viên mới đến?”
Ngô Bình: “Giới thiệu một chút, tôi là Ngô Bình, giáo viên của học viện Võ Đạo”.
“Thầy giáo à, ha ha”, cậu thiếu niên kia bật cười. Sau đó, đám nhóc kia cũng bật cười theo. Đó đều là những điệu cười khinh miệt và mỉa mai.
Ngô Bình đặt cuốn sổ xuống, nói: “Đông Phương Vân Tiêu, giờ tôi sẽ phế tu vi của cậu. Đồng thời tôi sẽ căn cứ vào tình hình thương tích của cô giáo Chu để định hình phạt thích đáng cho cậu. Cậu có ý kiến gì không?”
Đông Phương Vân Tiêu cười lạnh: “Có phải anh chán sống rồi không? Biết ông đây là ai không hả?”
Ngô Bình mặt không cảm xúc, nhả từng chữ: “Cậu là ai không quan trọng, quan trọng là cậu phải chấp nhận hình phạt. Tôi sẽ mạnh tay nên cố đừng có khóc. Nếu không sẽ làm các bạn xung quanh sợ”.
Chương 1172: Tôn nghiêm của người thầy
Đông Phương Vân Tiêu lập tức cười như điên đáp: “Nhận sự trừng phạt? Chỉ dựa vào một con kiến như anh? Trông anh thì có lẽ còn chưa phải là Chân nhân nhỉ?”
Nói rồi, cậu ta búng tay một cái, một người đàn ông đứng tuổi xuất hiện. Ông ta mặt không cảm xúc, nhìn Ngô Bình như đang nhìn một người đã chết.
Ngô Bình nhìn lại ông ta, hỏi: “Ông là ai? Không biết những người không phận sự không được phép đi vào học viện sao?”
Ông ta cười lạnh đáp: “Dám đắc tội với cậu chủ nhà tôi, cậu sẽ chết rất thảm!”
Ngô Bình mặt lạnh như tiền đáp: “Tự tiện xông vào học viện và uy hiếp giáo viên, có thể bị giết ngay tại chỗ”.
Gã đàn ông đứng tuổi nổi trận lôi đình, vì có tu vi Tiên quân nên ông ta chẳng coi Ngô Bình là cái đinh gì, lập tức tung chưởng tấn công anh.
Nhưng ông ta vừa giơ tay lên thì Ngô Bình đã ra tay trước. Chưởng của anh truyền đi trong không gian, giáng vào người gã đàn ông khiến ông ta bay xa mười mấy mét rồi rơi xuống đất “bịch” một cái nặng nề.
Sau khi chạm đất, cơ thể ông ta mềm nhũn ra như bông, máu từ mắt và mũi trào ra. Sau đó ông ta co giật vài cái rồi tắt thở.
Đông Phương Vân Tiêu đứng trơ ra, vừa kinh ngạc vừa giận dữ: “Mày dám giết người của tao!”
“Đoàng!”
Ngô Bình phất tay, Đông Phương Vân Tiêu như thể bị một bàn tay vô hình tóm lấy, đầu đập mạnh vào bục giảng.
“Cậu đánh gãy một tay cô giáo Chu thì tôi sẽ đánh gãy hai tay cậu”, dứt lời anh vươn tay ra ấn một cái, hai tiếng “rắc rắc” vang lên, cánh tay trái của Đông Phương Vân Tiêu nát vụn. Sau đó tay phải của cậu ta cũng bị Ngô Bình bẻ gãy.
Đông Phương Vân Tiêu đau đến nỗi suýt ngất lịm đi, cuối cùng đã biết mình gặp phải cao thủ. Cậu ta vội vã cầu xin: “Thầy giáo Ngô, tôi sai rồi, tha cho tôi đi”.
Ngô Bình: “Cậu vặt trụi một nửa tóc trên đầu cô giáo Chu, vậy tôi sẽ vặt trụi tóc của cậu”.
Dứt lời, anh tóm lấy tóc cậu ta, dùng lực bứt mạnh. Lập tức, da đầu tróc ra, máu tươi chảy ra.
Đám học sinh bên dưới đứng nhìn như chết trân, kẻ nào kẻ nấy run rẩy, mặt trắng bệch như cá chết.
Sau khi đã bứt trụi tóc, Ngô Bình bình thản nói: “Cậu huỷ đi dung mạo của cô giáo Chu thì gương mặt này cậu cũng không cần nữa”.
Nói rồi, anh lại vươn tay ra, Đông Phương Vân Tiêu thét lên thảm thiết. Da mặt cậu ta đã nát bấy, thi nhau tróc ra khỏi mặt, để lộ ra máu thịt bên dưới.
Sau cùng, Ngô Bình nói: “Phế tu vi, đuổi khỏi học viện”.
Nói rồi, anh chỉ tay vào cậu ta, Đông Phương Vân Tiêu cảm giác người mình mềm nhũn ra như người đã chết, bất tỉnh nhân sự.
Mấy nhân viên của nhà trường đi vào, khiêng Đông Phương Vân Tiêu ra ngoài.
Trong phòng học im lặng như tờ, đám học sinh kia không dám thở mạnh. Thứ nhất là do Ngô Bình quá ác, phế luôn Đông Phương Vân Tiêu. Thứ hai là Ngô Bình quá mạnh, một chiêu đánh chết Tiên quân. Sức mạnh như vậy thì giết bọn họ chẳng khác nào giết kiến cỏ.
Ngô Bình ban nãy chính là rung cây doạ khỉ, uy hiếp đám học sinh này. Anh nhìn quanh lớp, lạnh lùng hỏi: “Các người còn kẻ nào dám hành hung giáo viên, khinh miệt giáo viên, gây gổ với bạn học thì tự mình đứng ra thì tôi sẽ nhẹ tay. Nếu không đứng ra thì một khi tôi đọc tới tên các người thì kết cục sẽ như Đông Phương Vân Tiêu”.
Anh vừa dứt lời, đám học sinh kia sợ vỡ mật. Một nữ sinh chừng mười bảy tuổi, run rẩy nói: “Thầy giáo Ngô, em từng mắng thầy giáo Trương. Em sai rồi, em sẽ sửa, sau này không dám nữa ạ”.
Ngô Bình lạnh lùng đáp: “Vậy còn phải xem thầy Trương có tha thứ không”.
Anh gọi một tiếng, một thầy giáo đứng tuổi đi vào lớp.
Nữ sinh kia vội vã chạy tới, quỳ xuống đất khóc nức nở: “Thầy Trương, em sai rồi, cầu xin thầy tha lỗi cho em. Hu hu…”
Thầy giáo Trương bình thản đáp: “Đừng khóc nữa, thầy tha lỗi cho em. Sau này phải biết tôn sư trọng đạo, chăm chỉ học tập”.
“Vâng, cảm ơn thầy ạ”, nữ sinh kia mừng rỡ, liên tục nói cảm ơn.
Cứ như vậy, các học sinh từng đánh, mắng thầy cô, gây gổ với bạn bè đều thi nhau nhận lỗi. Các thầy cô cũng rộng lòng bỏ qua, trừ phi lỗi đó vô cùng nghiêm trọng.
Sau cùng, Ngô Bình chỉ xử lý thêm ba học sinh, những học sinh còn lại thì nhận những hình phạt nhẹ nhàng.
Ngô Bình vừa lên lớp là nề nếp đâu vào đấy. Lớp học trật tự, học sinh ngoan ngoãn nghe lời.
Xử lý xong mấy học sinh kia, Ngô Bình chính thức vào bài dạy, hôm nay anh dạy cách sử dụng sức mạnh.
Anh tinh thông kỹ thuật dùng lực, cực kỳ uyên bác trong vấn đề này, kiến thức của anh hơn xa người thường. Anh chỉ giảng những vấn đề râu ria nhỏ nhặt mà đám học sinh bên dưới đã há hốc miệng. Trước đó đám học sinh này sợ anh, giờ thì vừa nể vừa sợ.
Sau khi tan học, Ngô Bình quay lại ký túc xá của mình. Nhưng anh đi đến ngang đường thì nhìn thấy mấy thầy cô giáo đang đứng chờ. Thấy anh xuất hiện, họ thi nhau vỗ tay.
Ngô Bình cười hỏi: “Mọi người đang làm gì vậy?”
Thiết Huyền nghiêm mặt đáp: “Ngô Bình, nói thật lòng đám học sinh bất trị đó chúng tôi không thể quản nổi. Nhờ có cậu mà tôn nghiêm của người thầy mới được lấy lại”.
Ngô Bình đáp: “Thầy quá lời rồi”.
Lúc này La Đạo Nhất cũng đột ngột xuất hiện. Ông ấy nói: “Tiện mọi người đều ở đây, tôi có việc này cần tuyên bố. Từ nay Ngô Bình sẽ là viện phó của học viện chúng ta, trực tiếp thăng cấp lên giáo viên năm sao”.
Mọi người không ai đố kỵ mà ngược lại còn rất vui mừng, thi nhau vỗ tay.
Ngô Bình đáp: "Viện trưởng, tôi chưa lập được công lao gì, đột nhiên trở thành giáo viên năm sao có vẻ không hợp lý lắm?"
La Đạo Nhất: "Cậu có thể dẹp yên đám học sinh bất trị đó, bảo vệ được tôn nghiêm của nhà trường đã là công lao rất lớn rồi".
Nói chuyện với mọi người thêm vài câu, Thiết Huyền nói: "Viện phó Ngô, giờ cậu đã có thân phận mới rồi thì cần đổi chỗ ở khác. Để tôi đưa cậu đi xem".
Ngô Bình: "Vậy phiền anh rồi".
La Đạo Nhất và mấy người kia cũng đi cùng. Chỉ một lát sau, họ đi tới ngọn núi phía sau học viện. Ở trên núi có một biệt thự trông rất cổ kính.
La Đạo Nhất: "Viện phó Ngô, sau này đây chính là nơi ở của cậu".
Ngô Bình rất hài lòng, đáp: "Cảm ơn viện trưởng".
Ngô Bình và các thầy cô đi thăm thú căn nhà một lát, sau đó anh lấy trà ra pha mời mọi người.
Mọi người uống trà trò chuyện, nhưng đột nhiên nghe thấy ở phía trường học có một tiếng nổ vang trời. Sau đó, một đốm pháo hoa lao vút lên bầu trời. Dù là ban ngày nhưng trông vẫn vô cùng rực rỡ.
Nhìn thấy cảnh này, mọi người không khỏi kinh ngạc, Lãnh Nhân nói: "Lại là cái tên hay nghịch pháo, lần này lại muốn tỏ tình với ai đây?"
Ngô Bình rất tò mò hỏi: "Tên hay nghịch pháo?"
Lãnh Nhân giải thích: "Viện phó, học viện ta có một học sinh tên là Chúc Xích Hoả, đã từng học được cách chế tạo pháo hoa. Cậu ta thường dùng pháo hoa để tỏ tình với các nữ sinh, thậm chí là giáo viên nữa".
Ngô Bình nhìn cả bầu trời đầy pháo hoa, đột nhiên trầm ngâm một lúc rồi nói: "Chúng ta đi xem xem".
Ở sân luyện võ của học viện Võ Đạo có một nam sinh tay cầm bó hoa tươi, đứng trước mặt một nữ sinh xinh đẹp như hoa, khí chất cao quý.
Thấy cảnh này, Lãnh Nhân bật cười: "Không ngờ lần này lại là một trong hai hoa khôi của trường - Khương Thi Nguyệt. Cái tên này càng ngày càng to gan rồi".
Cô nữ sinh tên Khương Thi Nguyệt lạnh lùng nhìn cậu nam sinh trước mặt, không nói một lời. Rõ ràng đây là biểu hiện của sự từ chối, thậm chí là khinh thường đến nỗi không muốn phí lời.
"Thằng nhãi, não úng nước hả? Dám tỏ tình với Thi Nguyệt sao?"
Đột nhiên, một nam sinh cao to lao tới, đá văng Chúc Xích Hoả ra. Nhìn thấy nam sinh này, Chúc Xích Hoả mặt biến sắc: "Hầu Vân Siêu, đừng có bắt nạt người quá đáng. Cậu tỏ tình được còn tôi thì không à?", Chúc Xích Hoả không phục, lớn tiếng phản bác.
Nam sinh tên Hầu Vân Siêu kia cười lạnh, tát bốp cho Chúc Xích Hoả một cái. Chúc Xích Hoả né không kịp, sau đó còn bị đạp cho mấy phát.
Khi Hầu Vân Siêu đang giơ nắm đấm lên thì cổ tay đột nhiên bị giữ chặt lại. Cậu ta giận dữ, quay đầu lại thì nhìn thấy Ngô Bình.
Ngô Bình đến trường chưa lâu nhưng tên tuổi đã lan ra khắp trường. Câu chuyện về sức mạnh của anh khiến các học sinh không khỏi lạnh gáy.
Cho nên, Hầu Vân Siêu lập tức đổi thái độ, cười thảo mai chào hỏi: "Thầy Ngô! Cơn gió nào đưa thầy đến đây thế này?"
Chương 1173: Linh Bảo Diệm
Ngô Bình: “Không được đánh nhau trong học viện”.
Hầu Vân Siêu tát vào mặt mình rồi nói: “Em quên mất, xin thầy Ngô tha cho em lần này”, cậu ta cười cợt nói.
Ngô Bình mặc kệ cậu ta, sau đó kéo Chúc Xích Hoả dậy rồi cười hỏi: “Cậu là Chúc Xích Hoả à?”
Chúc Xích Hoả gật đầu ngay: “Vâng ạ”.
Cách đây không lâu, Chúc Xích Hoả đã đến nghe Ngô Bình giảng bài nên cũng nhận ra anh ngay.
Ngô Bình: “Bãn nãy, tôi đã nhìn thấy pháo hoa mà cậu tạo ra, nó cháy trên không rất lâu, sao cậu làm được thế?”
Kẻ không hiểu thì chỉ xem cho vui, người biết thì sẽ hỏi cặn kẽ. Sau khi nhìn thấy pháo hoa, Ngô Bình đã biết chúng không hề đơn giản, bởi chúng khiến anh nghĩ tới lửa thần trong truyền thuyết.
Chúc Xích Hoả nhìn ngó xung quanh rồi nói nhỏ: “Thầy Ngô, mình có thể đến chỗ khác nói chuyện được không ạ?”
Ngô Bình gật đầu: “Ừ, đến chỗ tôi đi”.
Anh chào nhóm La Đạo Nhất một tiếng, bảo tối mời họ đi uống rượu, mọi người đều vui vẻ đồng ý ngay.
Lúc rời đi, Ngô Bình đi ngang qua chỗ Khương Thi Nguyệt, cô ấy cúi người chào: “Thầy Ngô!”
Ngô Bình gật đầu rồi nhanh chóng bước qua.
Khương Thi Nguyệt nhìn theo bóng lưng anh bằng ánh mắt kỳ lạ. Ngô Bình là võ tông truyền kỳ duy nhất trên đời, một người có thân phận phi phàm như vậy khiến cô ấy vô cùng ngưỡng mộ.
Sau khi ngẫm nghĩ một lát, cô ấy chạy nhanh đuổi theo anh.
“Thầy Ngô”.
Nghe thấy tiếng gọi của Khương Thi Nguyệt, Chúc Xích Hoả run lên rồi đứng sững lại.
Ngô Bình dừng bước rồi ngoảnh lại hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Khương Thi Nguyệt: “Thầy Ngô, em có mấy câu hỏi về tu hành, thầy có thể giải đáp cho em không ạ?”
Vì có Chúc Xích Hoả ở đây nên cô ấy mới dám đưa ra yêu cầu này.
Ngô Bình gật đầu: “Được, em đi cùng luôn đi”.
Ba người đi tới một biệt viện trên núi, Ngô Bình mời họ ngồi. Nhóm Triệu Thiên Lạc cũng đã chuyển đến đây, nhìn thấy có gái đẹp, Diệp Huyền lập tức sấn tới.
Ngô Bình gọi Chúc Xích Hoả vào phòng sách rồi nói: “Giờ em nói được rồi đấy”.
Chúc Xích Hoả đấm vào ngực mình ba cái, sau đó mở miệng phun ra một đốm lửa. Đốm lửa này rất dịu, chỉ bé chừng hạt đậu tương và có màu tím ánh vàng.
Thấy thế, Ngô Bình biết ngay suy đoán của mình là đúng, anh nói: “Đây là Tử Linh Bảo Diệm à?”
Tử Linh Bảo Diệm là một trong những ngọn lửa dùng để luyện đan, hiệu quả của nó mạnh hơn than long và than linh không biết bao nhiêu lần. Nhưng loại lửa này rất hiếm, luyện hoá lại khó nên truyền lại đời sau cực ít, làm Ngô Bình tìm mãi cũng không thấy.
Chúc Xích Hoả cười nói: “Thầy Ngô, thầy siêu thật đấy, cái gì cũng biết. Đây là bảo diệm gia truyền của nhà em, nhưng tu vi của em không cao nên đến đời em, chẳng những không phát triển được nó, mà còn làm nó yếu dần đi”.
Ngô Bình: “Cậu mới ở cảnh giới Tiên Thiên thì chưa thể bồi dưỡng nó được”.
Anh ngẫm nghĩ rồi nói: “Tôi muốn thương lượng với cậu một chuyện, cậu có thể đồng ý hoặc không, tôi sẽ không làm khó. Ngọn lửa này rất có tác dụng với tôi nên tôi muốn dùng thứ khác để trao đổi nó với cậu”.
Chúc Xích Hoả cười nói: “Thầy Ngô, nếu thầy cần dùng đến nó thì cứ lấy đi ạ, dẫu sao nó ở với em cũng sẽ sớm bị tắt thôi”.
Ngô Bình cười nói: “Tôi không thể lấy không của cậu được. Thế này đi, tôi sẽ tặng cậu một ít tài nguyên tu hành, đồng thời giữ cậu lại. Tôi sẽ chỉ dẫn cho cậu tu luyện, ít nhất sẽ giúp cậu đột phá lên Chân Quân”.
Chúc Xích Hoả kinh ngạc hỏi: “Thầy nói thật không ạ?”
Ngô Bình: “Đương nhiên là thật rồi, cậu có đồng ý không?”
Chúc Xích Hoả mừng quýnh rồi nói ngay: “Em có!”
Ngô Bình nhận lấy ngọn lửa, sau đó cùng Chúc Xích Hoả quay lại phòng khách.
Diệp Huyền đang trò chuyện với Khương Thi Nguyệt ở đây, thấy Ngô Bình đi ra, Khương Thi Nguyệt lập tức đứng dậy: “Thầy Ngô”.
Ngô Bình: “Em có gì thắc mắc thì hỏi đi”.
Khương Thi Nguyệt lấy một bộ cổ tịch ra, đây có vẻ là vật của thời cổ đại vì có chi chít chữ tiên.
Cô ấy nói: “Thầy Ngô học rộng hiểu nhiều, chắc hắn hiểu được những chữ này ạ”.
Ngô Bình liếc nhìn thì biết đó là một loại công pháp bổ trợ, nó có thể cường hoá nguyên thần.
Anh đọc sơ qua rồi điểm một cái vào mi tâm của Khương Thi Nguyệt, các nội dung liên quan đều chảy vào não bộ của cô ấy ngay.
Khương Thi Nguyệt ngẫm nghĩ một lát rồi mừng rỡ nói: “Cảm ơn thầy Ngô!”
Ngô Bình không phải kẻ ngốc, anh biết Khương Thi Nguyệt nhờ mình xem hộ công pháp này có ý là nếu anh đọc được thì coi như tặng anh nên nói: “Công pháp bổ trợ này được đấy, thầy không thể xem không của em được”.
Anh lấy hai viên Nguyên Anh Đan ra rồi đưa cho cô ấy, nói: “Em vừa ngưng luyện nguyên thần, muốn tu luyện công pháp này thì nên uống Nguyên Anh Đan”.
Khương Thi Nguyệt nhận lấy đan dược rồi nói: “Em cảm ơn thầy Ngô”.
Cô ấy ngồi thêm một lát rồi ra về, Chúc Xích Hoả vội vàng chạy đi tiễn.
Ra đến ngoài, Chúc Xích Hoả nói: “Thi Nguyệt, nhớ thường xuyên đến chơi nhé. Giờ mình là học trò của thầy Ngô rồi nên phải ở lại đây để tu luyện”.
Khương Thi Nguyệt không khỏi thấy ngưỡng mộ: “Ừm, tôi biết rồi”.
Khương Thi Nguyệt đi rồi, Ngô Bình tiếp tục chỉ dẫn cho nhóm Tạ Cuồng tu luyện. Diệp Huyền và Tạ Cuồng đều đã trở thành Võ Quân, tiếp theo Ngô Bình còn phải giúp họ trở thành Thần Quân.
Sau cảnh giới này thì họ có thể đột phá lên Địa Tiên rồi.
Buổi tối, Ngô Bình đến quán của ông Chu gù, La Đạo Nhất và nhóm Thiết Huyền cũng đã đến, năm người cùng nhau uống rượu và trò chuyện.
Ông Chu gù hôm nay khá vui nên đã làm khá nhiều món nướng.
Sau khi uống được kha khá, La Đạo Nhất nhìn ông gù rồi nói: “Ông gù, ông cũng ra làm vài chén đi?”
Ông gì nướng đồ ăn xong thì ngồi một mình ở cái ghế trúc gần đó đến ngây người, thấy La Đạo Nhất gọi mình, ông ấy lạnh giọng nói: “Tôi không uống rượu”.
La Đạo Nhất hỏi Ngô Bình: “Cậu có chữa được bệnh của ông ấy không?”
Ngô Bình đáp: “Khá lằng nhằng đấy”.
La Đạo Nhất sáng mắt lên nói: “Ông gù, ông muốn khôi phục tu vi thì ra đây ngay cho tôi!”
Ông gù cũng đã nghe thấy hai người trò chuyện nên đứng bật dậy, sau đó sững sờ nhìn Ngô Bình rồi hỏi: “Cậu có thể chữa khỏi bệnh cho tôi à?”
Thiết Huyền: “Cậu ấy là Ngô Bình - giáo viên năm sao kiêm viện phó đấy”.
Ngô Bình: “Tôi nghe nói, ông nghiên cứu vấn đề khó trong võ học nên mới bị thế này đúng không?”
Ông gù gật đầu nói: “Khi ấy, ý chí của tôi cao lắm, giờ nghĩ lại mới thấy nực cười!”
Ngô Bình: “Chuyện gì cũng phải có người thử mà, tôi lại thấy khâm phục dũng khí của ông. Ông hãy kể cho tôi nghe vấn đề khó mà khi ấy ông giải quyết”.
“Ma đạo”, ông gù nói: “Từ lâu, sự thật đã chứng minh là sau khi tiến vào Ma đạo thì thực lực sẽ tăng cao. Nếu có thể sử dụng trạng thái của Ma đạo một cách đơn thuần, đồng thời giữ được tâm hồn thanh tỉnh thì có thể khiến tu hành tiến bộ rất nhanh”.
Ngô Bình: “Điều này rất khó, vì nhập ma là một trạng thái tâm trí rối loạn, nếu mà tỉnh thì đã chẳng nhập ma”.
Ông gù: “Tôi đã thử nghiệm rất nhiều lần, sau đó phát hiện nếu giữ mình ở ranh giới của nhập ma thì vẫn có hiểu quả tăng sức mạnh như cũ, mà lại không hoàn toàn bị nhập ma”.
Ngô Bình tò mò hỏi: “Còn có chuyện ấy ư?”
Ông gù gật đầu: “Dựa vào đó, tôi đã thử duy trì bản thân ở trạng thái chạm ngưỡng nhập ma. Nhưng cuối cùng tôi đã thất bại vì vượt ngưỡng và bị nhập ma hẳn. May mà khi ấy tôi kịp thời phong ấn sức mạnh của mình, đó cũng là lý do khiến tôi trở thành như bây giờ”.
Ngô Bình: “Tư tưởng của ông không có vấn đề, nhưng con người rất khó khống chế được cái giới hạn mỏng manh ấy”.
Ông gù thở dài nói: “Đúng vậy, nếu có thể quay lại quá khứ, nhất định tôi sẽ không làm cái chuyện ngu xuẩn ấy”.
Ngô Bình: “Ông giải phóng sức mạnh đi, chờ ông nhập ma rồi, tôi sẽ giúp ông hồi phục”.
Ngô Bình kinh ngạc nói: “Tôi nhập ma rồi thì cậu giúp tôi hồi phục ư?”
Thiết Huyền vội nói: “Anh Ngô, ngày xưa ông gù là người có thực lực mạnh nhất của học viện đấy”.
Ý của Thiết Huyền là Ngô Bình có chắc mình khắc chế được ông gù không.
Ngô Bình nói: “Chỉ cần ông ấy chưa là Thiên Tiên thì tôi chấp được hết”.
Chương 1174: Mở chiếc nhẫn trên cánh tay
Ông Chu gù cắn răng nói: “Được!”
Ngay sau đó, có một luồng khí tức đáng sợ vây quanh người ông ấy, tiếp đó có một sức mạnh hình màu đen lao ra, nhưng nó có cái đầu nhọn hoắt, ma khí thì dày đặc.
La Đạo Nhất nhanh chóng vận công đề phòng bất trắc, còn nhóm Thiết Huyền và Lãnh Nhân thì cũng vây xung quanh để hỗ trợ Ngô Bình kịp thời.
Mặt ông gù nhăn nhó, cái lưng còng dần biến mất, ngay sau đó đôi mắt của ông ấy biến thành màu đen, giọng nói cũng đã thay đổi: “Thả ta ra thì các ngươi chết chắc rồi!”
Ngô Bình ấn một tay vào đỉnh đầu ông ta, sức mạnh màu đen đó lập tức gào thét, sau đó dần bị một luồng sức mạnh đẩy lùi.
Tiếp theo, Ngô Bình thi triển Đại Phạn Thiền Âm, anh chỉ niệm hai đoạn thôi nhưng ông gù đã trở lại trạng thái bình thường, hoàn toàn thoát khỏi trạng thái nhập ma.
Ông gì ngẩn ra, ông ấy không sao rồi ư?
Nhóm La Đạo Nhất còn kinh hãi hơn, mạnh quá! Đến họ còn không dám nói có thể khống chế tình trạng nhập ma của ông gù, ấy vậy mà Ngô Bình có thể trấn áp nó bằng một tay.
Sau khi định thần lại, ông gù hành lễ với Ngô Bình: “Chu Tinh Mặc cảm ơn thầy Ngô”.
Ngô Bình: “Ông Chu đừng khách sáo, mời ngồi!”
Tên thật của ông gù là Chu Tinh Mặc, nhưng rất lâu rồi không còn ai gọi tên của ông ấy nữa. Ông ấy ngồi xuống bàn bên cạnh với tâm trạng rất kích động.
“Thầy Ngô, thầy làm thế nào vậy?”, trong suy nghĩ của Chu Tinh Mặc thì đến La Đạo Nhất cũng chưa khắc đã khống chế được tình trạng nhập ma của mình.
Ngô Bình: “Sức đủ mạnh thì sẽ làm được thôi”.
La Đạo Nhất vui mừng nói: “Chu Tinh Mặc hồi phục thì học viện ta lại có thêm một cường giả nữa, nào, chúng ta cùng nâng ly chúc mừng”.
Uống rượu xong thì ai về nhà nấy.
Ngô Bình về đến mà vẫn không thể quên trạng thái chạm ngưỡng nhập ma mà Chu Tinh Mặc nói.
Trong sách cổ rất hay nhắc đến một trạng thái cực mạnh có tên là Ma Võ. Võ tu nhập ma có thực lực cao hơn rất nhiều lần võ giả của giới tu hành, hơn nữa tốc độ tu hành còn cực nhanh.
Cũng có người từng nghiên cứu và phát hiện ra rằng, khi tiến vào trạng thái Ma Võ, rào cản của con người sẽ được phá vỡ bởi một lý do nào đó, vì thế con người mới dễ dàng đột phá hơn khi ở trạng thái này.
Nhưng khi con người nhập ma thì sẽ mất đi nhân tính, tu vi có cao hay thực lực có mạnh đến mấy thì cũng chẳng có ý nghĩa gì, chỉ như một cô máy giết chóc mà thôi. Điều này khiến cho dù luôn có người nghiên cứu về lĩnh vực này, nhưng chưa một ai dám nghiên cứu sâu.
Ngô Bình suy nghĩ một lát rồi quyết định sẽ không thử.
Anh lấy lửa thần ra rồi rót Hỗn Nguyên Tiên Lực vào trong, ngọn lửa được nuôi dưỡng nên đã cao hơn hẳn. Sau đó, anh dùng cổ pháp rồi liên tục truyền thần niệm thêm cho nó. Đến hơn ba giờ sáng, cuối cùng thì lửa thần cũng đã được luyện hoá.
Lửa thần sau luyện hoá được Ngô Bình cất vào trong đan điền, phòng khi cần đến sẽ lấy ra được luôn. Nhưng nuôi nó cần rất nhiều tiên lực.
May mà anh có nhiều tiên thạch nên có thể cung cấp năng lượng mãi mãi cho nó, để nó liên tục trưởng thành hơn. Hiện tại, nó vẫn còn quá yếu, phải nuôi nửa tháng mới có thể mang ra luyện đan được.
Khi trời sáng, Ngô Bình đang dọn lại pháp khí trữ đồ thì tìm thấy hai cái nhẫn. Một trong số đó anh lấy trong dược phách, khi ấy còn có một con rắn. Chiếc nhẫn đeo trên cánh tay còn đi găng tay ở ngoài.
Trong chiếc nhẫn này có một không gian hình trụ có đường kính 20 mét và cao hơn mười mét và đã đựng kín đồ. Khi đó, tu vi của Ngô Bình còn thấp nên phải chờ đột phá Địa Tiên xong và có nguyên thần rồi thì mới mở được.
Hiện giò, anh đã là Địa Tiên nên có thể mở được nó ra rồi.
Anh mở chiếc nhẫn ra thì thấy có rất nhiều thùng ở bên trong, cái thì đựng quần áo, cái đựng đồ trang sức, có cái thì chuyên đựng giày.
Ngô Bình xem hết một lượt xong thì tỏ vẻ thất vọng, đồ bên trong toàn dùng để mặc hoặc đeo lên người để trang trí. Có mấy chục loại quạt, 17 loại mũ cổ, 27 miếng ngọc bội. Giày thì có hơn trăm đôi, quần áo thì vô số kể, chắc phải tới 300 bộ.
“Lẽ nào là đồ của ca kỹ?”, Ngô Bình lẩm bẩm.
Ngay sau đó, anh đã tìm ra thân phận của người này. Chủ nhân của cánh tay tên là Thần Tân - một thế tử của nước Chư hầu nào đó. Nhìn các món đồ này thì có thể đoán Thần Tân là thế tử chư hầu của một thương gia nào đó.
Ngô Bình chọn mấy miếng ngọc bội với vài cái quạt, sau đó định mang những món còn lại đi đấu giá. Sau khi linh khí hồi phục, giá trị của các con đồ cổ này sẽ tăng cao, nhiều đồ thế này chắc sẽ đấu giá được không ít tiền đây.
Chiếc nhẫn thứ hai đeo trên một bàn tay đầy vẩy. Khi ấy, Ngô Bình định tháo chiếc nhẫn xuống, nhưng thử mấy lần đều thất bại.
Trong bàn tay ấy ẩn chứa một lực sinh mệnh rất mạnh, anh đã dùng sức mạnh ấy để vẽ bùa, hiệu quả mang lại rất khả quan.
Lúc này, Ngô Bình lại lấy bàn tay ấy ra, sau đó cầm vào chiếc nhẫn, một luồng sức mạnh khủng khiếp tuôn ra, chiếc nhẫn đã được tháo xuống.
Sau đó, nguyên thần của anh chấn động, thần niệm hung hãn tiến vào trong nhẫn, một lần, hai lần, nhưng thử vài lần vẫn không ăn thua.
Ngô Bình tròn mắt ngạc nhiên: “Cấm chế gì mà mạnh thế nhỉ!”
Anh không tin nên lập tức thi triển sức mạnh của Ất Mộc và Tử Vi, cố phá cấm chế cho bằng được.
Một luồng sức mạnh như sóng biển xông vào chiếc nhẫn, sau đó có một tiếng động vang lên, cuối cùng cấm chế cũng bị phá, Ngô Bình đã có thể nhìn thấy các thứ bên trong nhẫn.
Không gian trong nhẫn rất rộng, là một pháp khí Động Thiên giống cậu Thiên Hư.
Diện tích của Động Thiên này bét cũng phải trên nghìn mét vuông, bên trong chất đầy binh khí, nhuyễn giáp, cung tên, chiến xa…
Ngoài ra còn có rất nhiều tiên thạch và bùa chú.
Ngô Bình nhanh chóng tìm thấy vật liên quan đến thân phận của chủ nhân chiếc nhẫn này. Đó là một chiếu thư, thì ra người này là một tướng quân, phụng mệnh trấn thủ biên cương. Đồ bên trong chiếc nhẫn này đều là vật liệu quân nhu, nhưng không biết tại sao vị tướng quân này lại bị giết.
“Thực lực của người này chắc phải đến cấp Hư Tiên rồi”, Ngô Bình thầm nghĩ.
Anh lấy tiên thạch ra thì thấy có rất rất nhiều, sau đó anh cất hết đi.
Bùa chú cũng nhiều không kém, nhưng cấp bậc khá thấp, chỉ dành cho các chiến sĩ bình thường sử dụng, ví dụ như bùa đại lực, bùa hộ giáp, bùa bay lượn, sau khi sử dụng sẽ giúp tăng lực chiến đấu.
Còn các binh khí khác thì cũng có khá nhiều.
Ví vụ như cung tên, nó có chất lượng rất tốt, bên trên cung còn khắc bùa chú, còn mũi tên cũng được làm một cách đặc biệt. Ngô Bình đoán nó có thể hạ được cả Chân Quân, thậm chí Tiên Quân cũng sẽ bị thương! Đương nhiên điều kiện là phải bắn trúng mục tiêu.
Còn có một ít mâu và kiếm, chất lượng cũng tạm ổn.
Ngô Bình xem qua một lượt rồi nói: “Có thêm các trang bị này rồi thì mình có thể trang bị cho vài chục nghìn quân ấy chứ! Để xem có bán cho Thanh Long Quân hay Huyền Vũ Quân được không nào!”
Chương 1175: Cực Thần Kinh
Xử lý xong hai chiếc nhẫn, Ngô Bình hít thở sâu để dưỡng nguyên thần. Sau khi ngưng tụ nguyên thần, anh cần phải nuôi dưỡng nó một thời gian. Anh mới nhận được một bộ công pháp bổ trợ từ Khương Thi Nguyệt, sau khi tu luyện công pháp này, có thể nâng nâng cao nguyên thần. Công pháp này có tên là Cực Thần Kinh, gồm năm tầng.
Công pháp này thích hợp tu luyện vào giai đoạn Nguyên Thần, để hỗ trợ cho nguyên thần mạnh mẽ hơn, tạo một nền móng vững chắc cho việc tu luyện về sau. Lời mở đầu của Cực Thần Kinh có nói mức độ khó khi tu luyện công pháp này sẽ tăng lên dần. Ai tu luyện được đến tầng thứ ba thì được gọi là thiên tài, đến tầng thứ tư thì là thiên kiêu. Nếu tu luyện đến tầng thứ năm thậm chí sẽ mở được rào cản của nguyên thần.
Ngô Bình bắt tay vào tu luyện tầng thứ nhất ngay, quá trình không dễ dàng lắm, nhưng cũng không phải là khó, anh mất hơn ba tiếng là đột phá. Tầng thứ nhất của Cực Lạc Kinh là ngưng luyện thần tức trong nguyên thần! Thần tức là một sức mạnh được tạo thành trên cơ sở của thần niệm. Trong lịch sự, chỉ có 12 phần trăm trên tổng số lượng tu sĩ tu luyện Cực Thần Kinh mà có thể ngưng luyện ra thần tức, còn lại thì hầu hết là thất bại.
Ngô Bình thả lỏng tinh thần theo yêu cầu của Cực Thần Kinh, sau đó chuẩn bị một sức mạnh cực lớn trong nguyên thần. Nguyên thần của anh rất mạnh, nguyên thần mạnh thì sẽ có thần tức dũng mãnh. Chưa tới 15 phút sau, anh đã cảm thấy có một luồng thần tức xuất hiện trong nguyên thần của mình. Luồng thần tức này rất kỳ diệu, mật độ sức mạnh của nó cao hơn nguyên thần rất nhiều.
Ngô Bình liên tục tu luyện thần tức, một tiếng sau, trong cơ thể anh đã có một luồng sức mạnh to như quả trứng gà. Anh định luyện tiếp, nhưng hiệu quả lại giảm bất chợt.
“Lẽ nào thần tức chỉ có bấy nhiêu thôi?”, anh thầm nghĩ, saun đó uống một viên Nguyên Anh Đan.
Hiệu quả lập tức thấy ngay, thần tức trong nguyên thần của Ngô Bình lập tức nhiều lên. Cứ thế, anh vừa uống Nguyên Anh Đan vừa luyện thần tức. Đến đêm khuya, thần tức mà anh ngưng luyện đã to hơn hẳn.Ngô Bình không hề biết rằng bây giờ, Khương Thi Nguyệt cũng đang luyện thần tức, nhưng thần tức của cô ấy chỉ bé như hạt đậu, kém xa thần tức của anh.
Ngô Bình cảm thấy thần tức khá ổn rồi, nếu nhiều thêm nữa thì nguyên thần của anh sẽ không chịu nổi.
“Có thể đột phá lên tầng hai rồi”
Tu luyện ở tầng thứ hai của Cực Thần Kinh là dùng thần tức để mở thần mạch trong nguyên thần. Tác dụng của thần mạch giống thần lạc, kinh lạc trong cơ thể, nói chung là đường đi của thần tức. Tu luyện ở tầng này khó hơn tầng một nhiều, trong số các tu sĩ ngưng luyện ra được thần tức chỉ có năm phần trăm mở được thần mạch. Hơn nữa, hầu hết họ chỉ mớ được một thần mạch mà thôi.
Ngô Bình suy nghĩ một lát rồi dùng khả năng nhìn xuyên thấu vạch năm đường trong nguyên thần, chuẩn bị mở năm thần mạch. Năm thần mạch giao thoa với nhau, cuối cùng nối liền với ba cấm chế và thần bàn trong nguyên thần.
“Mở ra cho ta”
Một tiếng động lớn vang lên, nguyên thần đã mở ra năm đường thần mạch, thần lực chảy nhanh như thác ở bên trong. Mỗi khi vận hành một chu thiên, nguyên thần của Ngô Bình lại mạnh thêm một chút. Điều thú vị là dưới tác dụng của thần tức, một trong ba cấm chế trong nguyên thần đã nơi lỏng, sau đó phóng ra một luồng thần lực thấm vào trong thần tức. Điều này khiến thần tức của Ngô Bình trở nên đặc biệt hơn.
“Tầng ba của Cực Thần Kinh là luyện hoá tinh lực”
Nếu là luyện hoá tinh lực thì Ngô Bình có ưu thế rất lớn, trước kia khi ngưng luyện nguyên thần, anh đã hấp thu tinh hồn. Nhờ tinh hồn đó mà anh có thể dễ dàng kết nối với các vì sao trên trời, sau đó hấp thu tinh lực. Hấp thu tinh lực cần phóng nguyên thần bay lên cửu thiên, vì thế phải có người ở bên cạnh bảo vệ. Nếu không một khi nguyên thần bay đi rồi, thể xác sẽ bị kẻ khác huỷ diệt ngay, vậy thì phiền to.
Vì thế, khi tu luyện thì Ngô Bình phải về nhà. Ở nhà anh không thiếu các cao thủ nên anh tu luyện ở đây sẽ yên tâm hơn. Anh ngồi xếp bằng xuống, nguyên thần bay lên cao. Nguyên thần của anh bay cao vạn trượng, cho tới khi lên tận vũ trụ rồi hấp thu tinh lực.
Trên màn trời đầy sao có một luồng thần lực trôi nổi, Ngô Bình lập tức thi triển Thâu Tinh Thuật. Lúc này, anh thi triển thuật pháp với một vì sao, hiệu quả rất tốt, tinh lực ùn ùn kéo đến, còn anh thì ra sức hấp thu, sau đó dung nhập chúng vào trong nguyên thần của mình.
Ngô Bình tu luyện đến khi trời sáng thì mới thu nguyên thần về. Hiện giờ, anh đã thành công hấp thu tinh lực và tiến vào tầng thứ tư của Cực Thần Kinh. Nguyên thần vừa về, anh đã thấy Hỉ Bảo cười hì hì ngồi xuống bên cạnh, hai con chó đem nằm cạnh thằng bé. Thì ra, sáng sớm nay, Hỉ Bảo đã xuất quan, thực lực hiện giờ của cậu bé đã không kém Tiên Quân Bất Tử là bao.
“Bố ơi, con được ra ngoài chơi chưa ạ?”, Hỉ Bảo chớp mắt hỏi.
Ngô Bình nhìn hai con chó đen, có lẽ nhờ vật giống quả trứng nên chúng đã cao hơn hẳn, vai cao hai mét, thân dàn hơn năm mét, trông còn oách hơn cả mãnh thú.
Ngô Bình: “Đi đi, bố cho con nghỉ ba ngày, nhưng không được chạy lung tung đâu đấy, cũng không được rời khỏi phạm vi của khu này”.
Hỉ Bảo mừng rỡ: “Con biết rồi ạ”.
Nói rồi, thằng bé dẫn hai con chó đen chạy biến mất ngay,
Trong lúc ăn cơm, Trương Lệ hỏi Ngô Bình: “Tiểu Bình, sao mãi không thấy bố con về nhỉ?”
Ngô Bình chỉ nói: “Mẹ ơi, bố sắp về rồi, mẹ đừng lo”.
Anh mới ăn được nửa bữa thì Hoàng Tử Cường đi vào, sau đó nhỏ giọng nói: “Cậu chủ, tôi có chuyện muốn nói với cậu”.
Ngô Bình lau miệng, sau đó dẫn anh ta vào phòng sách: “Nói đi”.
Hoàng Tử Cường: “Thị trưởng của khu mới đổi người khác rồi ạ”.
Ngô Bình: “Đổi sang ai?”
Hoàng Tử Cường: “Tôi nhìn từ xa thì thấy không phải người tu hành”.
Ngô Bình nhíu mày, lẽ nào phía trên lại hành động nhanh thế, đã bắt đầu cử quan chức đến thay thế tu sĩ rồi? Vì thế anh hỏi: “Người mới đến có hành động gì chưa?”
Hoàng Tử Cường: “Thương nhân và tu sĩ ở đây đều đến chào cả rồi, tôi nghe họ bảo thị trưởng mới có lai lịch ác chiến lắm, thuộc một thế lực bí ẩn ở Địa Tiên Giới, gần đây mới tiếp xúc với thế giới bên ngoài”.
Sau đó, anh ta hỏi: “Cậu chủ, có cần tôi chuẩn bị quà đến chào người đó một tiếng không?”
Ngô Bình thờ ơ nói: “Đúng ra ông ta phải đến chào tôi trước”.
Hoàng Tử Cường bật cười nói: “Cũng đúng, giờ cậu chủ là giáo viên năm sao, võ tông truyền kỳ rồi thì ông ấy phải lấy lòng cậu mới phải”.
Ngô Bình: “Dạo này, mọi thứ vẫn bình yên chứ?”
Hoàng Tử Cường: “Rõ ràng đã loạn hơn trước, thi thoảng lại có người ẩu đả. À, giờ mọc lên nhiều nhóm tội phạm lặm, chúng cướp của, trộm cắp, bắt cóc, hoành hành khắp nơi, nói chung là đời sống không còn yên bình như trước”.
Ngô Bình: “Sau này, người trong nhà tôi đi ra ngoài, anh phải chú ý hơn, càng vào lúc này thì càng phải cẩn thận”.
Hoàng Tử Cường: “Cậu chủ yên tâm, tôi có sắp xếp cả rồi”.
Hai người đang nói chuyện thì Cương Tử chạy vào, cậu ấy thở hổn hển rồi lo lắng nói: “Cậu chủ, vợ tôi sắp sinh rồi”.
Năm ngoái, Cương Tử mới lấy vợ, không lâu sau thì vợ cậu ấy có thai, nhẩm tính thời gian thì ngày dự sinh cũng sắp tới gần.
Ngô Bình hỏi: “Vợ cậu sắp sinh, cậu không về đi còn chạy đến đây làm gì?”
Cương Tử cuống lên nói: “Cậu chủ, mấy hôm trước tôi đã đưa Tân Nguyệt vào viện. Nhưng bây giờ cô ấy đang trở dạ thì các bác sĩ lại biến đi đâu mất, tôi đang lo sốt vó đây”.
Ngô Bình cau mày: “Sao lại không có bác sĩ trong bệnh viện được? Đùa nhau à!”
Cương Tử: “Cậu chủ ơi, giờ chúng ta cứ đến viện đã được không, không tìm được bác sĩ nên tôi chỉ biết tìm cậu”.
Ngô Bình vung tay lên một cái, anh và Cương Tử đã xuất hiện trên không của bệnh viện, sau đó anh dùng thần niệm tìm kiếm rồi đưa hai người tới phòng chờ sinh ngay.
Mẹ đẻ và mẹ vợ của Cương Tử đều đang ở đây, hai người phụ nữ lo đến mức vã mồ hôi, vì mãi không thấy bác sĩ đâu. Tân Nguyệt nhìn thấy Ngô Bình và Cương Tử thì cũng bớt lo phần nào, cô ấy nói: “Cậu chủ, đã nửa tiếng rồi mà tôi vẫn chưa sinh được”.
Ngô Bình nhìn rồi nói: “Không sao, tại bé con mập quá thôi, đầu cũng hơi to”.
Nói rồi, anh giơ tay vỗ một cái vào tay của Tân Nguyệt rồi truyền sức mạnh vào, Tân Nguyệt lập tức có thêm sức lực, sau đó rặn mạnh một cái, tiếng khóc oe oe của em bé đã vang lên, một bé trai nặng năm cân đã ra đời.