Diệu Thế Cực Đan!
Ngô Bình gật đầu rồi lập tức lấy lò luyện đan ra rồi luyện theo cách của sư tổ đan đạo. Nhưng cách của hai người vẫn có điểm khác biệt, vì thế mang đậm đặc điểm cá nhân của mỗi người.
Khi Ngô Bình luyện gần xong thì quả nhiên có rất nhiều phù văn bay ra từ lò luyện đan, sau đó xếp thành hàng trên không trung rồi nhanh chóng ngưng tụ thành một viên đan dược như mặt trời nhỏ.
Vì dược lực của nó quá mạnh nên không thể tồn tại quá lâu được, ngay khi luyện xong thì phải uống ngay, không thì sẽ bị giảm tác dụng.
Ngô Bình mỉm cười nói: “Đan dược bất hủ!”
Nói xong, anh uống viên đan dược vào. Ngay sau đó, từng lỗ chân lông trong người anh đều phát ra tia sáng mãnh liệt, anh như đã biến thành một người phát sáng.
Ngô Bình cảm thấy sức mạnh bị áp chế trong người mình đã được giải phóng, sau đó rèn luyện hình thần của anh cùng sức mạnh của dược lực.
Nửa tiếng sau, ánh sáng biến mất, thực lực của Ngô Bình đã khôi phục được phân nửa, thể chất của anh cũng đã mạnh hơn nhiều.
“Diệu Thế Cực Đan đúng là danh bất hư truyền!” Ngô Bình cảm thán.
Dược Ngũ: “Chúc mừng, anh đã thông qua vòng thi một cách xuất sắc”.
Ngô Bình: “Khảo hạch xong chưa?”
Dược Ngũ: “Còn một vòng cuối nữa, đó là kiểm tra vận mệnh”.
Ngô Bình hơi nhíu mày: “Vận mệnh ư?”
Dược Ngũ: “Đúng vậy, phần thi này khá nguy hiểm, cậu sẽ được đưa tới một không gian khác. Ngoài cậu ra, còn mười nghìn thiên kiêu đến từ các vũ trụ khác nữa. Ở đó có quy luật kỳ lạ, số mệnh của ai mạnh nhất thì sẽ chiếm được số mệnh và sức mạnh của người khác”.
Ngô Bình híp mắt lại: “Tranh đấu với mười nghìn người ư?”
Dược Ngũ: “Đúng, bây giờ đã có 999 người tham gia rồi, còn thiếu đúng một vị trí nữa thôi. Cậu mà vào đó thì cuộc thi sẽ bắt đầu. Người thắng sẽ trở thành thiên kiêu chí tôn cấp Vũ Trụ, vô địch trong vô vàn các vũ trụ. Kẻ thất bại sẽ hồn bay phách tán”.
Ngô Bình: “Tôi phải tham gia à?”
“Cậu có thể không tham gia, nhưng cậu sẽ không thể nhận được phần thưởng cuối cùng”.
Ngô Bình trầm mặc một lát rồi reo cho mình một quẻ, quả nhiên kết quả của phần thi này rất loạn, anh cũng không nhìn rõ.
Anh hỏi A Kỳ: “Tôi nên tham gia không?”
A Kỳ: “Anh tự quyết định đi, nhưng nếu có thể chiếm được số mệnh của người khác thì anh sẽ dễ lĩnh hội được tuyệt học trong các điện đường khác hơn”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi cười nói: “Họ đều là ảo ảnh, tốt xấu gì tôi cũng đã hấp thu được một chút sức mạnh của vũ trụ chính thì có gì phải sợ chứ? Dược Ngũ, bắt đầu đi!”
“Tốt! Gan dạ lắm!”, Dược Ngũ cũng phải khen anh một câu.
Ngay sau đó, Ngô Bình đã bị nhấn chìm trong một màn sáng và tiến vào một không gian khác. Xung quanh đây đều là hư không, anh có thể nhìn thấy rất nhiều sinh linh phát sáng, người ánh sáng yếu, người ánh sáng mạnh. So ra thì anh như mặt trời, còn họ thì là các vì sao nhỏ bé.
Lúc này, bên tai anh chợt vang lên một giọng nói: “Tranh giành số mệnh bắt đầu đếm ngược, 10, 9, 8… 2, 1, bắt đầu!”
Ngô Bình bỗng thấy các sinh linh ở xung quanh đều phóng ra lực hút để cướp sức mạnh và số mệnh của anh. Vài trăm sinh linh ở xung quanh toả một nguồn năng lượng ra rồi bay về phía Ngô Bình, sau đó dung nhập vào cơ thể anh.
Quá trình này rất nhanh vì chưa đến một phút, sinh mệnh của họ giảm dần, ánh sáng vụt tắt, còn họ thì biến thành các thi thể, lơ lửng ở đây mãi mãi.
Hấp thu xong các năng lượng đó, cơ thể của Ngô Bình đã tự động di chuyển tới một khu mới, sau đó chiến tiếp. Lần này, anh đã gặp các sinh linh khá manh, họ đều đã hấp thu một vài hay thậm chí hơn chục sinh mệnh rồi.
Tiếc là so với Ngô Bình thì họ vẫn quá yếu, các tia sáng như con đom đóm sao có thể đọ được với ánh mặt trời? Vì thế, khi vừa tiếp xúc với anh thì họ đều biến thành thi thể ngay.
Cứ thế, Ngô Bình đã di chuyển quanh không gian này, đến đâu anh cũng hấp thu được hết năng lượng sinh mệnh và số mệnh của các sinh linh khác.
Cuối cùng, chỉ còn lại hơn chục sinh mệnh, họ không hẹn mà cùng tập trung lại một chỗ.
Khi tất cả sinh mệnh gặp nhau, họ trở nên rất mạnh. Nhưng mực sáng của Ngô Bình đã tăng hơn so với trước rất nhiều, anh nhanh chóng hấp thu nốt các sức mạnh ở đây.
Ngô Bình như một cái hố đen vũ trụ, sinh linh nào nhìn thấy cũng muốn tránh thật xa, nhưng cuối cùng vẫn bị cuốn vào cơ thể anh.
Khi các sinh mệnh cuối cùng vụt tắt, Ngô Bình đã hấp thu hết sức mạnh và số mệnh ở đây, anh cảm thấy cơ thể mình tràn đầy sức mạnh.
Lúc này, lại có một luồng sức mạnh xuất hiện, anh đã quay về chỗ cũ.
Dược Ngũ: “Chúc mừng cậu đã hoàn thành vòng thi cuối cùng, cậu đã có đủ tư cách nhận được hết truyền thừa của sư tổ đan đạo”.
Ngô Bình: “Tôi cần tìm một nơi để đột phá”.
Dược Ngũ: “Được thôi”.
Ngay sau đó, Ngô Bình đã xuất hiện trên một đài ngọc rộng lớn, quanh đó là bố cảnh vũ trụ mênh mông. Nơi này rất yên tĩnh, đúng là một nơi lý tưởng để tu luyện.
Ngô Bình nhanh chóng hấp thu các sức mạnh vừa lấy được, sau đó dễ dàng đột phá lên tầng thứ sáu của Võ Đạo, tiếp đến là tầng thứ bảy, thứ tám, thứ chín và mười.
Tầng thứ mười đã ngang với thực lực của cường giả năm kỷ nguyên. Lúc này, tất cả sức mạnh bị áp chế trong người anh đã được giải phóng.
Hệ thống sức mạnh trước kia hợp nhất với hệ thống Võ Đạo, anh đã hoàn toàn hiểu được đạo lý của võ đạo, đồng thời được vũ trụ võ đạo công nhận.
Hiện giờ, anh đã mở hết các điện đường võ đạo còn lại ra, nhưng chỉ loáng cái là các truyền thừa ở đó đã xuất hiện trong đầu anh.
Tuy truyền thừa của điện đường võ đạo rất mạnh, nhưng chung quy vân là của người khác, còn anh vẫn cần sáng tạo võ đạo của riêng mình.
Một tầng sáng bao quanh Ngô Bình, tư duy cùng sức mạnh của anh đã liên tục thay đổi trong một thời gian ngắn.
Không biết bao lâu sau, anh mở mắt ra thì khí tức quanh người đã khác hẳn. Từng cử động của anh cũng có thể ảnh hưởng đến sự thay đổi của vũ trụ.
“Dược Ngũ, truyền thừa của sư tổ đâu?”
Dược Ngũ: “Đây”.
Sau đó, Ngô Bình đã xuất hiện trong một cung điện lớn. Có 53 cây thuốc được phong ấn trong tinh thạch trên không gian bên trong, chúng đều đến từ vũ trụ chính.
Ngoài ra còn có các dược liệu quý khác của sư tổ đan đạo, tuy không phải của vũ trụ chính, nhưng hầy hết cũng có có một chút sức mạnh của vũ trụ ấy, hoặc là các dược liệu phi phàm của các vũ trụ khác.
Ngô Bình không khách sáo mà cất hết đi luôn rồi nói: “Dược Ngũ, tôi đi đây”.
Dược Ngũ cười nói: “Ruộng thuốc này là sư tổ cùng các đệ tử của người vất vả tạo ra, giờ đã thuộc về cậu hết rồi”.
Sau đó, Dược Ngũ đưa cho Ngô Bình một cái nhẫn, bên trong nhẫn có một không gian trồng thuốc, có rất nhiều dược liệu ở đây.
Ngô Bình sáng mắt lên nói: “Sau này, mình có thể cất Thần Nông Cốc vào đây rồi”, dứt lời, anh đã bước qua cánh cửa sáng.
Anh đã ở bên trong rất lâu, nhưng bên ngoài mới chỉ trải qua vài chục phút thôi.
Hà Thái và năm đại trưởng lão đều chờ Ngô Bình ở đây, thấy anh đi ra, Hà Thái sững sờ rồi hành lễ: “Đại sư Ngô, cậu đã thông qua khảo hạch rồi ư?”
Ngô Bình: “Ừ”.
Sau đó, anh đi tới cạnh Hà Hoan rồi điểm vào mi tâm của cô ấy: “Tôi đã truyền đan đạo chính thống cho cô rồi, không uổng cơ duyên gặp gỡ nhé”.
Ngay sau đó, rất nhiều kiến thức và kinh nghiệm về luyện đã đã xuất hiện trong đầu Hà Hoan.
Chương 2077: Ghi Đại Đạo, trở thành Đạo Tôn
Hà Hoan nhận được các thông tin ấy xong thì vô cùng cảm kích Ngô Bình, cô ấy quỳ xuống nói: “Cảm ơn sư phụ”.
Ngô Bình: “Tôi đi đây”.
Dứt lời, anh hoá thành một tia sáng rồi xuyên qua vũ trụ Võ Đạo để trở về vũ trụ Chân Đán.
Nhị Cẩu đứng cạnh Ngô Bình, nó nhìn quanh rồi hỏi: “Quê anh đây à?”
Ngô Bình: “Ờ, đây là vũ trụ Chấn Đán. Nhị Cẩu, ta có ít thuốc của vũ trụ chính, sau này ta sẽ luyện chế chúng thành đan dược. Uống nó vào rồi thì chắc ta có thể đến vũ trụ chính, khi đó, ngươi có thể đi với ta”.
Nhị Cẩu: “E là không dễ vậy đâu, nhưng giờ đúng là anh rất mạnh, chắc cách bước đó cũng không bao xa nữa”.
Ngô Bình quay về đế quốc Thiên Võ, bắt đầu đột phá cảnh giới Đạo Tôn! Đây cũng là lý do anh tới vũ trụ võ đạo tu luyện, mục đích chính là ghi trật tự võ đạo của mình trong vũ trụ Chấn Đán.
Vũ trụ cũng có phân cấp cao thấp, các sinh linh có thể ghi trật sự cao nhất thì sẽ trở thành Đại Đạo chí tôn.
Đại Đạo chí tôn trong thiên hạ có nhiều nhất là 49 đường, nếu nhiều hơn thì vũ trụ sẽ không chịu nổi. Hiện giờ, trong vũ trụ đã có 45 Đại Đạo chí tôn rồi, người tạo ra ba Đại Đạo trong số đó đã mất.
Đương nhiên, ngoài các Đại Đạo chí tôn ra thì trong vũ trụ còn có vô số quy luật trật do các Đạo Tôn viết. Nhưng các trật tự này chẳng là gì với các cường giả như Ngô Bình, nói chung là không có giá trị, cũng không tạo ra ảnh hưởng lớn với vạn vật ở vũ trụ này.
Đại Đạo chí tôn thì khác, một khi nó xuất hiện thì vạn vật trong vũ trụ Chấn Đán đều bị ảnh hưởng.
Ngô Bình đã lĩnh hội được võ đạo của mình, anh ngẩng lên nhìn bầu trời rồi giơ tay phải lên điểm vào vị trí trung tâm của vũ trụ, một Đại Đạo chí tôn đã lung lay sắp đổ.
Ngô Bình hét lên: “Ngươi không còn tư cách tồn tại nữa rồi, rơi xuống đi”.
Uỳnh!
Tất cả không gian của vũ trụ Chấn Đán đều rung chuyển, Đại Đạo chí tôn kia đã rơi xuống rồi hoá thành một tia sáng như vì sao. Nó xuyên qua vũ trụ vô tân rồi biến mất trong hư không, vì thế trong vũ trụ chỉ còn lại 44 Đại Đạo chí tôn.
Cùng lúc đó, có một chuỗi trật tự như dải ngân ra xông ta từ đỉnh đầu của Ngô Bình rồi bay vào sâu bên trong vũ trụ Chấn Đán và nằm chiễm chệ ở vị trí trung tâm, sau đó ngưng tụ thành Đại Đạo chí tôn thứ 45, đại diện cho trật tự võ đạo.
Có nó rồi, tu sĩ võ đạo trên đời đều có ngọn đèn soi đường chỉ lối, biết được sau này phải đi thế nào và đi được đến đâu.
Một bóng người mờ áo xuất hiện trước mặt Ngô Bình, đó là một cô gái xinh đẹp, cô ấy mỉm cười rồi nói: “Chúc mừng anh đã hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên, sứ mệnh của tôi đã xong”.
Anh khẽ gật đầu với cô ấy: “Tạm biệt A Kỳ”.
Cô ấy mỉm cười rồi dần dần biến mất.
Lúc này, có rất nhiều cường giả cấp Chí Tôn trong thiên hạ đã cảm nhận được trật tự Đại Đạo chí tôn mới, họ biết đã có Chí Tôn mới ra đời.
Bây giờ, Ngô Bình đã chính thức trở thành Đạo Tôn, con đường tu tiên Nhân đạo đã phát triển thêm một bước.
Mọi người ở xung quanh đều cảm nhận được sự thay đổi của Ngô Bình, người đến đầu tiên là Đường Băng Vân và Đường Tử Di.
Bây giờ đang trong giai đoạn đầu của đại kiếp, trật tự vốn đang hỗn loạn, song trật tự võ đạo chí tôn mà Ngô Bình sáng tạo ra đã khiến vũ trụ này ổn định trở lại.
Đường Tử Di: “Huyền Bình, cuối cùng anh cũng thành Đạo Tôn rồi”.
Ngô Bình: “Tạo được năm đại đạo thì mới là Đại Đạo Tôn. Anh thấy đại kiếp có liên quan đến sự bất ổn của ba Đại Đạo chí tôn đó, sắp tới anh sẽ huỷ chúng rồi thay bằng đại đạo của anh”.
Đường Tử Di: “Không vội, dẫu sao cũng sẽ vậy thôi”.
Cô ấy vừa nói xong thì Ngô Bình cảm thấy có một sức mạnh đang bùng lên ở một phía nào đó. Đại Đạo chí tôn vô chủ thứ hai trong vũ trụ đã bị một đường kiếm chém xuống, thay vào đó là Đại Đạo chí tôn mới thứ 45.
Vậy là đại đạo của Ngô Bình đã rớt xuống vị trí 44, người kia mới là 45, đây không phải chuyện tốt với đại đạo của anh.
Ngô Bình phóng thần niệm đi thì thấy cường giả tạo ra đại đạo đó đến từ học phủ truyền kỳ.
Anh tức giận nói: “Anh vừa tạo ra Đại Đạo chí tôn thì tên này thò ra, đúng là chọc tức anh mà”.
Đường Băng Vân cũng hậm hực nói: “Thế là cố ý chèn ép anh đấy, không được, để em đi tìm hắn, xem đó là ai mà dám mạo hiểm như vậy”.
Ngô Bình gọi cô ấy lại rồi nói: “Tìm hắn mà làm gì? Hắn làm mùng một thì anh làm ngày rằm”.
Một vũ trụ tối tăm trong cơ thể Ngô Bình chợt ánh lên một tia sáng, sức mạnh và số mệnh của mười nghìn thiên kiêu mà anh đã hấp thu được đều truyền hết vào đây.
Vì thế, vũ trụ tối tăm ấy đã phát sáng, Ngô Bình thắp sáng một vì sao bên trong, sao đó đến vì sao thứ hai, thứ ba, cuối cùng đã có hơn nghìn vì sao phát sáng.
Vũ trụ không còn u ám nữa, Ngô Bình có tu vi Thiên Thánh cũng đã tiến vào cảnh giới thứ năm là cảnh giới Tinh.
Khi vũ trụ được thắp sáng, anh đã đập nát các mảnh vỡ vì sao của vũ trụ chính và biến chúng thành các vì sao trên trời, để chúng quấn quanh các vì sao chưa được thắp sáng ở đây.
Loáng cái, cả vũ trụ đã chìm ngập trong ánh sáng.
Sau năm cảnh giới Thiên Thánh là một mảnh hỗn độn, đến Thiên đế cũng không biết phải đi thế nào, nhưng người cho rằng Thiên Thánh phải có đến bảy tầng cảnh giới.
Song điều này không gây khó cho Ngô Bình, anh lấy núi thánh ra, trông nó rất nhỏ bé trong vũ trụ lớ này. Anh tung nó lên cao, núi thánh nổ tung, thánh linh Tiên Thiên ở bên trong đều được thả ra.
Đúng là nó rất mạnh, thoạt nhìn như các tia sáng lấp lánh với đủ màu sắc, nó che phủ vũ trụ của Ngô Bình.
Song, vũ trụ của Ngô Bình chỉ rung lên một cái thì thánh linh Tiên Thiên đã thu nhỏ lại, một tia sáng của vũ trụ chính chiếu xuống.
Thánh linh Tiên Thiên không thích nghi được nên bắt đầy chạy tán loạn, nhưng sau đó đã bị vũ trụ của Ngô Bình hấp thu.
Thánh linh Tiên Thiên này có vận mệnh và sức mạnh lớn, lẽ ra nó đã trở thành một tộc mới, là khởi nguồn của Thánh tộc. Song đã bị Ngô Bình luyện hoá.
Nó rất mạnh nhưng gặp Ngô Bình thì cũng phải tắt điện, cuối cùng tia sáng yếu ớt cuối cùng biến mất, nó đã hoá thành một tia sáng rồi hoà vào trong vũ trụ của Ngô Bình.
Hấp thu thánh linh Tiên Thiên xong, Ngô Bình thắp sáng các tinh cầu. Các tinh cầu này bắt đầu tạo ra sinh mệnh cấp thấp. Mà đây chính là cảnh giới Sinh - cảnh giới thứ sáu của Thiên Thánh.
Sinh linh trên tinh cầu nhanh chóng sinh sôi nảy nở và dần xuất hiện con người và nền văn minh nhân loại. Văn minh ngày càng phát triển rồi di chuyển sang các tinh cầu khác.
Tất cả đều xảy ra trong thời gian rất ngắn, nhưng các nền văn mình này đã qua cả trăm triệu năm rồi.
Khi văn minh xuất hiện, Ngô Bình cũng tiến vào cảnh giới Văn Minh - cảnh giới thứ bảy của Thiên Thánh.
Lý giải của anh về Thánh đạo đã đạt đến trình độ cao hơn cả Thánh tộc, anh đã giải thích lại từ Thánh bằng sự hiểu biết và cách của mình và sáng tạo ra Thánh đạo duy nhất.
Thánh đạo ra đời, anh điểm tay lên không, Đại Đạo chí tôn vô chủ thứ hai vụt tắt, một tia sáng trên đỉnh đầu anh đã bay về phía trung tâm của vũ trụ và hình thành một Đại Đạo chí tôn ở đó, thay thế đại đạo của cường giả lúc trước, đoạt lại vị trí thứ 45.
Hơn nữa, Đại Đạo chí tôn trước đó của Ngô Bình cũng chiếm luôn vị trí 44, đại đạo của cường giả kia đã rơi xuống vị trí 43, bị anh hoàn toàn áp đảo.
Chương 2078: Nước đến chân mới nhảy
Có một tu sĩ trẻ tuổi đứng trên quảng trường của học phủ truyền kỳ, các trưởng lão và thầy giáo đứng xung quanh anh ta đều tỏ vẻ vui mừng.
“Phủ chủ, người viết Đại Đạo chí tôn áp chế người kia được rồi, thật đáng chúc mừng”, một giáo viên của học phủ cười nói.
“Đúng vậy, chắc người đó đang tức điên lên đấy”, một cô gái khác cũng phụ hoạ theo.
“Tôi thấy chắc trật tự này đến từ đế quốc Thiên Võ, lẽ nào là người kia?”
“Ở đế quốc Thiên Võ chỉ có Lý Huyền Bình mới có khả năng này thôi”, một người khác nói, nhưng vẻ mặt lại có vẻ lo âu, rõ ràng đây là người hiểu về Ngô Bình.
Tu sĩ trẻ tuổi cười nói: “Đại đạo thứ 45 đương nhiên phải mạnh hơn 44 rồi, tôi đã chờ cơ hội này từ rất lâu”.
Anh ta vừa nói dứt câu thì có một trật tự loé sáng bay lên trời rồi thay thế vị trí 45 của anh ta. Không chỉ thế, đại đạo thứ 44 trước đó cũng ngoi lên và đẩy đại đạo của anh ta xuống vị trí 43.
Tất cả mọi người đều như hoá đá, tu sĩ trẻ tuổi nhăn mặt rồi nói: “Lý Huyền Bình! Cậu dám làm thế ư!”
Ngô Bình tiếp tục ghi hai đại đạo nữa với tâm trạng hồ hởi.
Hoả Hoàng Nhi cũng đã chạy đến rồi cười nói: “Phen này tên kia đố biết giấu mặt mũi đi đâu, cứ tưởng chèn ép được bố, ai dè lại tự vả mặt”.
Đường Tử Di: “Em nghe nói sau khi đổi phủ chủ mới, học phủ Truyền Kỳ đã thu nạp thêm hai thiên kiêu cấp vũ trụ, lớp anh tài mới trỗi dậy mạnh hơn lớp cũ nhiều. Người vừa tranh đấu với anh khả năng cao chính là Lãnh Hoang - phủ chủ mới”.
Ngô Bình đột nhiên nghĩ tới một chuyện: “Vụ cá cược của học phủ Truyền Kỳ và học viện Vạn Đạo chắc sắp bắt đầu rồi nhỉ”.
Cá cược của họ chia làm hai phần, thứ nhất là so tài giữa các giáo viên, hai là so tài của học trò. Khi giáo viên tỉ thí, hai bên sẽ cử giáo viên của mình ra để so tài trong ba lĩnh vực, bên nào thắng hai trên ba thì thắng chung cuộc. Bên thắng có thể chọn một trăm học trò của bên thua.
Tiếp theo là so tài của học trò, năm trận thắng ba thì thắng chúng cuộc, bên thắng có thể chọn một trăm giáo viên của bên thua.
Dù là 100 học trò hay giáo viên thì chắc chắn sẽ đều là tinh anh của mỗi bên. Nếu những người này bị chọn đi mất thì đều là tổn thất nặng nề, không bên nào có thể chấp nhận được kết quả này. Vì thế, lần cá cược này có thể coi là một mất một còn.
Đương nhiên còn một lý do nữa khiến Ngô Bình đứng về phía học viện Vạn Đạo, đó là anh đã reo một quẻ và phát hiện viện trưởng Lệ Hồng sau này sẽ là người phụ nữ của anh, vì thế sao anh có thể bỏ mặc cô ấy được?
Mấy ngày nay, viện trưởng Lệ Hồng luôn sống trong tâm trạng thấp thỏm, chỉ còn vài hôm nữa là đến ngày cá cược rồi, nhưng vị giáo viên bảy sao Ngô Bình mà họ vô cùng kỳ vọng vẫn chưa thấy mặt mũi đâu, bây giờ rất nhiều giáo viên đều tiên lượng xấu rồi.
Lệ Hồng đứng trên tầng chót của toà nhà rồi nhìn về mặt trời xuống núi ở phía xa, lẽ nào học viện xong đời rồi ư?
Đúng lúc này, có một bóng người đáp xuống, đó chính là Ngô Bình.
Lệ Hồng quay phắt người lại, ánh mắt vốn đờ đẫn chợt bừng lên hi vọng.
“Thầy Ngô, may quá anh về rồi, sắp đến thời gian cá cược rồi”.
Ngô Bình cười nói: “Viện trưởng Lệ, còn hai ngày nữa cơ mà, đã muộn đâu”.
Lệ Hồng thở dài: “Còn mỗi hai ngày thì sao đủ bồi dưỡng học trò?”
Ngô Bình: “Trước đó, tôi đã bảo các học viên học tập và tu luyện rồi, thời gian đã trôi qua khá lâu, chắc họ cũng có tiến bộ nhất định”.
Lệ Hồng cảm thấy khí tức của Ngô Bình rất kỳ diệu, cô ấy không thể nhìn thấu được nên hỏi: “Thầy Ngô, tu vi của anh tăng nhanh quá”.
Ngô Bình cười nói: “Cũng tạm, tôi mới đột phá Đạo Tôn”.
Lệ Hồng sáng mắt lên: “Xem ra chúng ta có hi vọng thắng ở vòng đấu giáo viên rồi”.
Ngô Bình: “Không phải hi vọng, mà là thắng chắc rồi”.
Lệ Hồng: “Tốt, thầy Ngô, hai ngày tới, tôi hi vọng thầy có thể bồi dưỡng các học viên thật tốt”.
Ngô Bình: “Tôi đang định nói với cô, tối nay hãy tập trung các học viên lại, tôi muốn kiểm tra tiến triển tu hành của họ”.
Lúc trước, Ngô Bình đã phát cho một nửa học viên sách tu hành võ đạo, sau đó sẽ họ tỉ thí với một nửa không được phát sách. Bây giờ chính là lúc anh kiểm tra kết quả.
Lệ Hồng: “Không cần cho các học viên tỉ thí nữa đâu, những ai được tu hành võ đạo đều tăng thực lực thêm một bậc rồi. Nhất là hôm nay, tất cả các học viên tu luyện võ đạo đều như đã lột xác, các chiêu thức của họ đều rất phù hợp với quy luật đại đạo”.
Ngô Bình cười nói: “Đó là vì hôm nay có một trật tự võ đạo mới, là một trong 45 Đại Đạo chí tôn”.
Lệ Hồng kinh ngạc: “Đó là võ đạo ư?”
“Vậy tôi sẽ cho các học viên vào một không gian để tu luyện, cho họ hẳn một trăm năm luôn, trong thời gian đó tôi sẽ cung cấp đủ tài nguyên, cô thấy sao?”
Lệ Hồng tỏ vẻ ngạc nhiên: “Tất cả học viên tu hành một trăm năm thì sẽ tốn bao tài nguyên đây? Hơn nữa nhỡ có thiên kiêu trỗi dậy thì tài nguyên của học viện Vạn Đạo sẽ không đủ mất”.
Ngô Bình: “Không sao, tôi sẽ lo vụ tài nguyên”.
Lệ Hồng nhìn Ngô Bình rồi nói: “Thầy Ngô, như vậy thì thiệt cho thầy quá”.
Ngô Bình cười nói: “Chỉ cần tuyên truyền được võ đạo thì tôi thiệt chút cũng được”.
Anh đã mở ra trật tự võ đạo, sau này tất cả những ai tu hành võ đạo và trở thành cường giả cấp Đạo Tôn xong thì đều gửi gắm sức mạnh của mình lên trật tự võ đạo của anh, từ đó khiến trật tự ngày càng mạnh hơn.
Lệ Hồng: “Được, tôi sẽ đi triệu tập các học viên ngay”.
Khi trời còn chưa tối hẳn, tất cả học viên đã có mặt trên quảng trường, Lệ Hồng và các trưởng lão chính cũng xuất hiện cùng với Ngô Bình trên cao.
Ngô Bình nói: “Bây giờ, trước mặt các trò đang có một cơ hội để tăng thực lực cho chính mình. Các trò sẽ được đưa tới một không gian thần bí và tu luyện ở đó. Trong thời gian ấy, các trò sẽ vô cùng vất vả, ai không chịu được thì giờ có thể rút lui luôn, thầy sẽ không ép”.
Không một ai bước ra, nếu đây đã là cơ hội thì sao những học viên đã vượt qua bao gian khổ mới vào được học viện như họ có thể bỏ lỡ chứ?
Ngô Bình cười nói: “Nếu không ai xin rút thì mọi người chuẩn bị đi”.
Anh vung tay lên, tất cả học viên ở đây đều được đưa tới một không gian độc lập.
Các giáo viên ở đây cũng có người lên tiếng: “Thầy Ngô, chúng tôi cũng muốn vào đó lĩnh ngộ”.
Ngô Bình: “Được thôi”, anh lại vung tay lên, các giáo viên cũng đã biến mất.
Cả học viện chợt trở nên trống trải, các giáo viên và học viên gần như không còn một ai.
Lệ Hồng cười nói: “Nếu học viện Vạn Đạo mà thua thì chắc sẽ như viễn cảnh hiện giờ”.
Ngô Bình: “Thua sao được, viện trưởng Lệ, chúng ta về nói chuyện đi”.
Lệ Hồng mời Ngô Bình đến nhà mình, cô ấy nhắc đến Doanh Hoàng rồi nói: “Từ ngày đại kiếp tới, dân chúng ở Doanh Châu chưa một ngày nào được sống yên ổn, may mà có Doanh Hoàng anh minh, cố gắng lo lắng cho dân. So ra thì dân chúng ở đại lục Hồng Hoang còn khổ hơn”.
Ngô Bình: “Rồi đại kiếp sẽ qua thôi, không lâu nữa đâu”.
Lệ Hồng nhìn anh rồi hỏi: “Thật ư? Khoảng bao lâu nữa?”
Ngô Bình: “Tôi không nói chính xác được, chỉ biết là cùng lắm thì ba tháng nữa là đại kiếp sẽ qua”.
Lệ Hồng thở phào một hơi: “Nếu thế thì còn may”.
Ngô Bình: “Viện trưởng, nghe nói bên học phủ Truyền Kỳ đã thu nhận rất nhiều nhân tài ở các vũ trụ khác à?”
Lệ Hồng: “Thế lực của Đại Thiên Tôn đã với tới nhiều vũ trụ khác và chiếm được kha khá địa bàn, đương nhiên ông ta có thể chiêu mộ thêm nhiều thiên kiêu”.
Ngô Bình: “Đại Thiên Tôn đã mở rộng phạm vi thế lực sang vũ trụ khác rồi ư?”
Chương 2079: Học phủ Truyền Kỳ và học viện Vạn Đạo
Lệ Hồng: “Nghe nói ông ta có một pháp bảo rất lợi hại, nó có thể thiếp lập đường đến các vũ trụ khác nhau, ngoài ra còn có thể cải tạo tu sĩ đi qua lối đó, để họ thích ứng được với trật tự ở vũ trụ khác”.
Ngô Bình: “Đại Thiên Tôn này có dã tâm lớn quá, ông ta định làm bá chủ vũ trụ chắc?”
Lệ Hồng: “Nghe đâu ông ta đã tập trung được một tốp cường giả vũ trụ ở cạnh. Có thể khiến các cường giả cấp vũ trụ làm thuộc hạ cho mình thì chứng tỏ ông ta có một con át chủ bài rất mạnh”.
Ngô Bình: “Như thế cũng tốt, mình đánh ra còn hơn để kẻ khác đánh vào”.
Lệ Hồng: “Tôi đang nghĩ nếu học viện Vạn Đạo thắng, không biết học phủ Truyền Kỳ có nuốt lời hay không”.
Ngô Bình cười khẩy: “Họ không dám đâu”.
Lệ Hồng nhìn anh rồi nói: “Trật tự võ đạo đó là anh làm à?”
Ngô Bình: “Tôi vừa ghi lại trật tự võ đạo thì vị kia của học phủ Truyền Kỳ đã chèn ép tôi, vì thế tôi lại ghi thêm cái nữa”.
Lệ Hồng: “Anh làm vậy sẽ ảnh hưởng lớn đến anh ta à?”
Ngô Bình: “Đại đạo chí tôn càng về sau càng khó, đương nhiên cũng càng về sau càng mạnh. Tôi đã chiếm được vị trí thứ 45 và 44, đương nhiên tên kia sẽ không thoải mái rồi”.
Lệ Hồng: “Có nghĩa là sau này có hai người, một người tu hành đạo của anh, một người tu hành đạo của anh ta. Nếu hai người này quyết đấu thì tu sĩ tu hành đại đạo của anh sẽ chiếm ưu thế hơn à?”
Ngô Bình: “Không chỉ chiếm ưu thế hơn mà còn áp đảo được đối thủ, vì thế các tu sĩ trong thiên hạ sẽ ưu tiên tu luyện võ đạo và thánh đạo của tôi”.
Lệ Hồng: “Hay quá! Trên đời có nhiều Đạo Tôn như vậy, nhưng toàn danh không xứng thực thôi, phải như thầy Ngô mới xứng với danh xưng ấy. Bảo sao Đại Đạo Tôn kiểu như anh đều được gọi là Đạo Tôn chí cao”.
Ngô Bình mỉm cười nói: “Viện trưởng Lệ, sau này học viện Vạn Đạo chắc chắn sẽ vượt trên học phủ Truyền Kỳ. Với thực lực hiện giờ, chắc cô không thể quản lý được nơi này đâu”.
Lệ Hồng cười nói: “Không sao, tôi sẽ nhường cho người xứng đáng”.
Ngô Bình lắc đầu: “Tôi không có thời gian lo việc ở đây đâu, vì thế tôi kiến nghị cô nên tranh thủ mà đột phá đi”.
Lệ Hồng ngẩn ra: “Tôi ư?”
Ngô Bình gật đầu: “Đúng, tôi có thể đưa cô vào một không gian khác, cô sẽ tu hành ở đó khoảng nghìn năm. Còn tôi sẽ chỉ dẫn khi cần thiết cho cô”.
Lệ Hồng cảm thấy không thể tin được: “Chưa kể đến số lượng tài nguyên tôi cần dùng trong một nghìn năm đó, ngay tư chất của tôi cũng không thể đạt được yêu cầu của anh rồi”.
Ngô Bình: “Một vũ trụ khác của tôi đã hấp thu được số mệnh và sức mạnh của mười nghìn thiên kiêu ở vũ trụ khác. Tôi chuyển một phần một trăm số đó cho cô, với tôi thấy tư chất của cô rất tốt, nếu cô tu luyện võ đạo của tôi thì chắc chắn sẽ rất phi phàm. Ít nhất cô cũng không kém vị kia của học phủ Truyền Kỳ”.
Lệ Hồng tròn mắt hỏi: “Tôi làm được thật ư?”
Ngô Bình: “Tạm biệt viện trưởng”.
Ngay sau đó, Lệ Hồng đã biến mất, cô ấy được đưa tới một không gian riêng biệt. Ngô Bình đã điều chỉnh dòng chảy thời gian ở đây và cử hoá thân của mình hỗ trợ Lệ Hồng tu hành.
Còn Ngô Bình thì ngồi xếp bằng xuống cho đến tận sáng ngày hôm sau.
Khi mắt trời chiếu ánh nắng xuống, chim chóc hót ca líu lo, một tia sáng đã chiếu từ trên cao xuống, Lệ Hồng đã xuất hiện trước mặt Ngô Bình.
Lúc này, cô ấy như đã thay da đổi thịt, tu vi cũng đã đạt đến Đạo Tôn. Hơn nữa, cô ấy có thể lấy trực tiếp sức mạnh từ trật tự võ đạo của Ngô Bình ở trên không nên xét về lý thì thực lực của cô ấy không còn kém Ngô Bình là bao.
Ngoài ra, thể chất của Lệ Hồng cũng có sự thay đổi lớn, sau khi hấp thu một phần một trăm sức mạnh và số mệnh của các thiên kiêu từ vũ trụ khác, khí tràng của cô ấy đã mạnh một cách đáng sợ.
Ngô Bình mỉm cười nhìn Ngô Bình, cô ấy cứ tưởng mình đã rất mạnh rồi, nhưng khi nhìn thấy Ngô Bình thì chợt có một cảm giác hàng phục. Cảm giác này khiến sâu thẳm trong cô ấy dậy sóng, sau đó cô ấy tự nhủ: Chỉ có người đàn ông mạnh mẽ thế này mới có thể xứng với mình ư?
“Anh Ngô, cảm ơn anh”.
Ngô Bình cười nói: “Đừng khách sáo, viện trưởng Lệ, lát nữa tôi sẽ giao các học trò cho cô, đã có rất nhiều thiên tài siêu cấp ra đời rồi”.
Lệ Hồng cười nói: “Anh cứ gọi tôi là Lệ Hồng thôi”.
Ngô Bình: “Ừ, Lệ Hồng, cô có cần thích ứng trước một chút không?”
Lệ Hồng: “Không cần đâu, anh cứ cho các giáo viên và học viên ra đi”.
Vì thế, hai người đã quay lại quảng trường, Ngô Bình phất tay một cáu, rất nhiều tia sáng chiếu xuống, các giáo viên và học viên đều đã xuất hiện trở lại.
Trong số các giáo viên và học viên đều đã có thêm nhiều kỳ tài tu vi đạt đến cấp Đạo Tổ, Đạo Tôn.
Lệ Hồng và Ngô Bình bàn bạc xong thì đã chọn ra ba học viên tham gia vào ngày mai. Còn phần thi của giáo viên thì sẽ do Ngô Bình đảm nhiệm. Nếu cần thì viện trưởng là Lệ Hồng sẽ tham gia.
Ngô Bình đích thân chỉ dạy cho ba học viên được chọn, trong đó gồm hai nam một nữ.
Ba bọn họ được dẫn vào một thời không, sau đó được anh truyền thụ công pháp và võ kỹ cho. Bọn họ đã vất vả tu luyện ba năm trong thời không này, thực lực cũng tiến bộ thêm một bậc.
Khi họ ra ngoài thì đã là sáng sớm ngày hôm sau, sau khi chuẩn bị qua một chút thì cùng nhóm Ngô Bình xuất hiện ở học phủ Truyền Kỳ.
Vụ cá cược của đôi bên sẽ diễn ra ở học phủ Truyền Kỳ, đầu tiên sẽ là phần thi của giáo viên.
Phần này có ba vòng thi, mỗi bên sẽ cử một đến ba giáo viên ra để tỉ thí ba lĩnh vực, bên nào thắng hai trên ba thì thắng chung cuộc.
Ba vòng thi này đã được định trước là thực lực, đan đạo và dạy học.
Ngô Bình đã từng đến học phủ Truyền Kỳ, lần này quay lại thì anh thấy nơi này đã thay đổi rất nhiều. Hiện giờ, học phủ Truyền Kỳ đã rộng hơn trước nhiều, số người cũng tăng thêm.
Phủ chủ mới của học phủ Truyền Kỳ không ra đón tiếp họ, mà chỉ cử một trưởng lão ra đón đoàn của Ngô Bình và Lệ Hồng, sau đó sắp xếp cho họ vào một ngôi nhà vừa nhỏ vừa tồi tàn.
Rõ ràng học phủ Truyền Kỳ đang cố ý sỉ nhục học viện Vạn Đạo, dẫu sao học phủ Truyền Kỳ cũng thu nhận được nhiều kỳ tài từ các vũ trụ khác hơn, một học viện Vạn Đạo nhỏ bé không là gì trong mắt họ cả, họ đã nắm chắc phần thắng trong tay rồi.
Ngô Bình nhìn căn nhà nhỏ bé này rồi điểm tay lên không, một cung điện với khí thế nguy ngã đã xuất hiện trên cao, đây chính là pháo đài Bắc Minh.
Anh lớn tiếng nói: “Không ngờ học phủ Truyền Kỳ lại nghèo đến vậy, đến một căn nhà ra hồn cũng không có, chúng ta lên kia nghỉ ngơi thôi”, nói rồi, anh dẫn mọi người bay lên pháo đài.
Không gian bên trong pháo đài rất rộng, mọi người vừa vào đã phải há hốc miệng vì ngạc nhiên.
Lệ Hồng cười nói: “Anh Ngô, đây là pháo đài kỷ nguyên à? Tôi từng nghe nói đến”.
Ngô Bình: “Đây là Thất Bảo Giới, bên trong phong ấn bảy cường giả cấp Vũ Trụ”.
Lệ Hồng ngạc nhiên nói: “Bảy cường giả cấp Vũ Trụ! Thật phi thường! Không biết ai mà giỏi vậy nhỉ?”
Ngô Bình: “Tiên sinh Bắc Minh”.
Lúc này, khí tức mạnh mẽ của pháo đài Bắc Minh đã khiến mọi người trong học phủ Truyền Kỳ thấy khó chịu, cùng với đó cũng thu hút nhiều người tới xem.
“Đây là pháo đài kỷ nguyên đấy!”
“Pháo đài kỷ nguyên thì có gì hay, cường giả kỷ nguyên là tạo ra được rồi”, có người nói.
“Đây không phải pháo đài kỷ nguyên bình thường đâu, khí tức của nó mạnh thế thì chắc là pháo đài năm hoặc nhiều kỷ nguyên hơn đấy”’.
Trải qua càng nhiều kỷ nguyên thì pháo đài càng lưu giữ nhiều dấu ấn kỷ nguyên, nguyên lý cũng như cường giả kỳ nguyên.
Chương 2080: Đánh bay bằng một quyền
“Cái gì! Pháo đài năm kỷ nguyên sao!”, mọi người xung quanh đều ồ lên: “Xem ra học viện Vạn Đạo cũng ghê ra trò nhỉ, có cả bảo bối thế này cơ đấy!”
Đúng lúc này, chợt có một tia sáng chiếu từ trong pháo đài xuống, một bục khổng lồ xuất hiện trên không, có hơn một trăm học viên của học viện Vạn Đạo đều đứng ở đây.
Trong tay mỗi mọi người đều cầm một đến hai viên đan dược rồi bắt đầu rao bán, các đan dược này đều do Ngô Bình luyện chế trong lúc nhàn rỗi, loại nào cũng có công dụng kỳ diệu mà không thể mua ở nơi khác được.
Thấy trên đó náo nhiệt quá nên mọi người của học phủ Truyền Kỳ đã nhảy lên xem, khi thấy những người này đang bán đan dược thì lập tức tò mò rồi tiến lại gần xem.
Một đệ tử tinh anh của học phủ Truyền Kỳ đã đi tới gần một học viên của học viện Vạn Đạo, sau đó phát hiện viên đan dược mà người này đang cầm chỉ to như hạt lạc và đang toả ra tia sáng màu tím, mặt ngoài của đan dược có 12 tầng phù văn lưu chuyển, thoạt nhìn rất kỳ diệu.
Đệ tử của học phủ Truyền Kỳ sáng mắt lên hỏi: “Anh bạn, đan dược này có tên là gì?”
Học viên của học viện Vạn Đạo: “Đây là Bổ Thiên Đan 12 giờ mà học viện phát cho các học viên, uống nó vào rồi thì có thể bù đắp được hết mọi thiếu sót trước cảnh giới Đạo Quân, từ đó giúp tu sĩ tu hành được hoàn hảo hơn”.
Đệ tử kia nghe thấy vậy thì cảm thấy không thể tin được: “Trên đời có loại đan dược này ư?”
Học viên của học viện Vạn Đạo: “Có chứ, học viện chúng tôi vẫn còn đan dược lợi hại hơn cả viên này”.
Đệ tử kia đầy ngưỡng mộ hỏi: “Anh có bán không?”
Học viên: “Có, nhưng giá hơi cao đấy”.
Đệ tử: “Bao nhiêu?”
“500 triệu tiền Đạo”.
Đệ tử hít vào một hơi lạnh rồi nói: “Đắt quá!”
“Chịu thôi, ai bảo đan dược của tôi tốt quá má!”
Đệ tử kia đắn đo một hồi, cuối cùng vẫn cắn răng mua viên đan dược ấy, đương nhiên là phải chạy đi vay tiền.
Cùng chung hoàn cảnh với đệ tử này, nhiều đệ tử khác của học phủ Truyền Kỳ cũng nhìn thấy các viên đan dược rất tốt, hiếm có ai khước từ được trước sức hấp dẫn của chúng. Cuối cùng, hầu hết đệ tử của học phủ Truyền Kỳ đều gánh trên vai khoản nợ lớn để mua đan dược của học viện Vạn Đạo.
Nhiều người gấp tới độ mua xong là uống luôn. Loáng cái, toàn thân họ đã phát sáng, có người còn đột phá ngay lập tức, số còn lại không đột phá thì khí tức cũng mạnh hơn nhiều.
“Đan dược tốt!”, người thành công khen ngợi.
Lúc này, Ngô Bình và Lệ Hồng đang đứng quan sát ở cách đó không xa.
Lệ Hồng cười nói: “Anh Ngô, bán cho đối thủ nhiều đan dược tốt như vậy thì phí quá!”
Ngô Bình: “Phí gì! Sớm muộn họ cũng thành học viên của học viện Vạn Đạo”.
Lệ Hồng quan sát kỹ thì thấy những người có đủ tiền để mua đan dược đều là đệ tử ưu tú nhất của học phủ Truyền Kỳ, vì đệ tử bình thường đều không có đủ tiền để mua.
Cô ấy lập tức hiểu được ý của Ngô Bình ngay rồi nói: “Anh Ngô lấy đâu ra nhiều đan dược quý thế, đến tôi còn thấy thèm”.
Ngô Bình: “Tôi luyện đấy, hàng độc, không có bán ở ngoài đâu”.
Ngày càng đông đệ tử của học phủ Truyền Kỳ chạy đến hóng hớt, sau đó ai cũng thấy ngưỡng mộ học viên của học viện Vạn Đạo.
“Học viện Vạn Đạo này chịu chơi thật đấy, phát cho học viên toàn đan dược quý thế kia, viên nào bét cũng cả vài trăm triệu”.
“Ờ, mà đây chưa phải các học viên xuất sắc nhất đâu. Haizz, học phủ Truyền Kỳ nhà mình mang tiếng do Đại Thiên Tôn xây dựng, chỗ dựa tốt thế mà sao tài nguyên lại thua học viện Vạn Đạo nhỉ?”
“Hừ, tài nguyên có nhiều đến mấy thì cũng chưa đến lượt các đệ tử như mình dùng, bên trên còn có các trưởng lão, quản lý, đến lượt mình thì còn lại bao nhiêu đâu”.
“Chán thật, người với người mà sao khác biệt đến thế!”
Học phủ Truyền Kỳ cũng đã để ý thấy ngày càng có nhiều người tập trung về một chỗ, lập tức họ đã cử người đến gọi hết các đệ tử của học phủ về, không cho phép bén bảng quanh đây nữa
Nửa tiếng sau, một trưởng lão của học phủ Truyền Kỳ đã đến thông báo phần thi của giáo viên sắp bắt đầu, mời học viện Vạn Đạo chuẩn bị.
Vì thế, nhóm Ngô Bình đã xuất phát.
Điểm thi là một quảng trường trong học phủ Truyền Kỳ, mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi, phủ của của học phủ Truyền Kỳ cùng các trưởng lão cũng đã xuất hiện.
Phủ chủ tên là Lãnh Hoang, anh ta mỉm cười nói với Lệ Hồng: “Viện trưởng Lệ, vòng đầu tiên sắp bắt đầu rồi, không biết phía học viện Vạn Đạo cử giáo viên nào lên thi?”
Lệ Hồng: “Đương nhiên là Ngô Bình - giáo viên bảy sao của chúng tôi rồi”.
Ngô Bình bước ra rồi gật đầu chào với mọi người.
Nghe thấy thế, tất cả mọi người đều kinh ngạc, giáo viên bảy sao ư? Đùa nhau à?
Một trưởng lão của học phủ Truyền Kỳ cười mỉa: “Giáo viên bảy sao? Nếu tôi nhớ không nhầm thì trước đó thầy giáo Ngô này mới chỉ là giáo viên bốn sao thôi mà?”
Học phủ Truyền Kỳ đã tìm hiểu về học viện Vạn Đạo rồi nên cũng nắm khá rõ tình hình.
Lệ Hồng: “Đúng thế, đó là tôi cố ý tung hoả mù, thật ra thầy Ngô là cấp bảy sao”.
Mọi người đều ngơ ngác nhìn nhau, nếu đúng là vậy thì e trận này căng rồi.
Lãnh Hoang thờ ơ nói: “Học viện Vạn Đạo chỉ có một giáo viên thôi à? Xem ra nhân tài ở quý viện ít quá nhỉ”.
Ngô Bình cười nói: “Giáo viên giỏi thì không cần nhiều, một chấp mười là được rồi”.
Lãnh Hoang nhìn Ngô Bình rồi nói: “Trận đầu là thực chiến, thầy giáo Kỷ Quân của chúng tôi sẽ ra trận. Thầy Kỷ có huyết mạch của ba tộc là Vu, Thần và Nhân, thực lực của thầy ấy rất mạnh, từng giết được cường giả một kỷ nguyên”.
Một người đàn ông với dáng người cao lớn, mái tóc màu xanh cùng đôi mắt tím bước ra, tay của người này còn đô hơn đùi của Ngô Bình, đúng kiểu cường giả thiên về sức mạnh.
Kỷ Quân bước ra rồi nói với Ngô Bình: “Đừng lãng phí thời gian, ra tay luôn đi”.
Ngô Bình nói: “Không mất nhiều thời gian đâu, cùng lắm anh chỉ đỡ được hai chiêu của tôi”.
Kỷ Quân cười khẩy: “Mạnh miệng quá nhỉ, chiến!”
Bụp!
Không biết một cú đấm đã đấm vào mặt của Kỷ Quân từ lúc nào.
Phụt!
Kỷ Quân đã đánh bại cường giả một kỷ nguyên đã bị đánh bay, sau đó ngã xuống đất co giật rồi bất tỉnh nhân sự.
Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người đều ngẩn ra, Ngô Bình đã hạ Kỷ Quân bằng một chiêu ư?
Ngô Bình nhanh chóng đi tới gần Kỷ Quân rồi vỗ và véo vài cái vào mặt hắn, gương mặt biến dạng đã nhanh chóng bình thường trở lại, Kỷ Quân cũng đã tỉnh.
Ngô Bình cười hỏi: “Anh không sao chứ?”
Kỷ Quân hoảng sợ nói: “Cảm ơn anh đã nương tay”.
Cú đấm vừa rồi của Ngô Bình đã khiến Kỷ Quân sợ mất mật, hắn biết nếu Ngô Bình không nương tay thì mình đã chết rồi.
Ngô Bình: “Đừng khách sáo, tôi không giết anh vì muốn anh đến học viện Vạn Đạo làm giáo viên”.
Lãnh Hoang nhăn mặt rồi ho khan nói: “Thầy Ngô, cứ thắng đi đã rồi tính”.
Ngô Bình cười nói: “Vòng hai là luyện đan hả? Nhanh lên thôi!”
Lãnh Hoang: “Mời thầy Hoa!”
Một ông lão tóc bạc trắng bước ra rồi lấy lò luyện ra nói: “Tôi là Hoa Nghiêm”.
Lãnh Hoang: “Mỗi người được lấy một trăm loại dược liệu, không hạn chế số lượng. Cả hai sẽ dùng các dược liệu mình chọn để luyện chế đan dược của mình, cuối cùng đan dược của ai có chất lượng và giá trị tốt hơn thì người đó thắng”.
Ngô Bình: “Giá trị của đan dược thì khó đánh giá lắm, tính kiểu gì được?”
Lãnh Hoang: “Đơn giản, có khá nhiều tu sĩ đến đây xem, chúng ta có thể rao bán tại chỗ xem đan dược của ai bán được với giá cao hơn”.
Ngô Bình: “Được”.
Anh lấy lò luyện Bát Quái ra, đã có người mang một trăm loại dược liệu đến, anh chọn trong số đó rồi bắt tay vào luyện đan.