Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1881: Song Thánh gặp gỡ

Ngô Bình: “Thế thì Đại Thiên Tôn vẫn còn cơ hội”.

Quảng Thành: “Với những người như tôi với cậu mà nói thì sinh linh trên đời này chỉ là cỏ dại, thứ chúng ta theo đuổi là thực lực mạnh mẽ cùng cách để vượt qua kiếp nạn kỷ nguyên”.

Ngô Bình: “Tiền bối nói đúng, nhưng tôi sinh ra ở đây nên nếu giúp được gì thì tôi sẽ giúp”.

Quảng Thành cười nói: “Thế nên cậu mới là Đại Thánh, còn tôi thì không”.

Đại Thánh là hi vọng của Nhân tộc, một lòng muốn thống nhất thiên hạ, nhưng đó là điều mà Quảng Thành không có được.

Ngô Bình: “Quá khen!”

Quảng Thành: “Vấn đề lớn nhất của Nhân tộc là đánh chiếm và không tin tưởng lẫn nhau. Nếu để mà nói ai nhận được sự tín nhiệm của thế lực ở khắp nơi thì nhất định là Đại Thánh của Nhân tộc”.

Ngô Bình biết ông ấy vẫn chưa nói hết ý nên chỉ im lặng lắng nghe.

Quảng Thành: “Cậu Lý, đại đệ tử Kim Bằng của tôi và đệ tử Ngộ Minh của sư tổ Chuẩn Đề ở núi Phương Thốn có xung đột với nhau. Cách đây không lâu, Ngộ Minh này đã giở trò và nhốt đệ tử Kim Bằng của tôi vào khe Tam Thế trong núi Phương Thốn. Tuy tôi có cách cứu nó ra ngoài, nhưng đây là chuyện của tiểu bối, nếu tôi ra mặt thì sư tổ Chuẩn Đề sẽ không hài lòng. Hôm nay gặp cậu ở đây, tôi mong cậu có thể đến núi Phương Thốn một chuyến để cứu đệ tử của tôi”.

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Tôi đi được, nhưng không biết sư tổ Chuẩn Đề có nể mặt hay không”.

Quảng Thành cười nói: “Chuẩn Đề vừa là Tiên vừa là Phật, năm xưa còn từng là Thánh Nhân. Nếu cậu đến đó, chắc chắn ông ta sẽ nể mặt phần nào”.

Ngô Bình nghe thấy sư tổ Chuẩn Đề từng là Thánh Nhân thì gật đầu nói: “Để tôi thử xem sao”.

Quảng Thành: “Cảm ơn cậu Lý, sau hôm nay, tôi sẽ thăng cho Thanh Nghiên làm đệ tử quan môn”.

Đệ tử quan môn cũng có nghĩa là đệ tử cuối cùng, từ nay về sau Quảng Thành sẽ không nhận thêm đệ tử nữa. Thường thì địa vị của đệ tử quan môn chỉ đứng sau đại đệ tử. Nếu Chu Thanh Nghiên trở thành đệ tử quan môn thì địa vị sẽ tăng cao, tương lai sẽ chỉ đứng sau đại sư huynh Kim Bằng!

Chu Thanh Nghiên mừng rỡ nói: “Cảm ơn sư tôn”.

Ngô Bình: “Thanh Nghiên, em cứ ở đây chờ anh, giờ anh phải đến núi Phương Thốn”.

Theo chỉ dẫn của Quảng Thành, Ngô Bình lập tức đi tới một nơi xa.

Với cao thủ như anh mà nói thì thời gian không có ý nghĩa gì, vì thế ngay sau đó anh đã đến một ngọn núi tiên. Ngọn núi này lơ lửng giữa không trung, nhìn từ xa chỉ bé bằng bàn tay. Nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ thấy nó rất lớn, dường như có thể chứa được cả một thế giới.

Ngô Bình đứng trước núi rồi cười nói: “Sư tổ Chuẩn Đề có nhà không?”

Một cánh cửa xuất hiện trước mặt anh, có một người đàn ông mặc đồ màu xám đi ra. Người này ăn vận trông rất nho nhã, mặt không để râu, ông ấy nhìn Ngô Bình rồi cười nói: “Đại Thánh ghé chơi, thứ cho tôi không tiếp đón từ xa”.

Hai người chưa từng gặp gỡ, nhưng vừa gặp đã nhìn thẳng vào mắt nhau và biết được lai lịch của đối phương, đây chính là bản lĩnh của Thánh Nhân.

Sư tổ Chuẩn Đề này cũng từng là Đại Thánh, nhưng cuối cùng không đi trên con đường ấy, mà rẽ sang cùng tu cả Tiên lẫn Đạo. Song, thể chất của Đại Thánh đã trở thành nền móng để ông ấy tu hành.

Cùng là Đại Thánh nên cả hai đều thấy rất vui, như thể bạn cũ lâu năm gặp lại, tay bắt mặt mừng, tươi cười hớn hở.

“Huyền Bình”.

“Ông Kính Văn”.

Tên thật của sư tổ Chuẩn Đề là Phong Kính Văn.

“Ha ha, không ngờ trên đời vẫn còn người từng bước tiến tới cấp Đại Thánh giống tôi ngày xưa”.

Ngày xưa, khi sư tổ Chuẩn Đề tu luyện thì không còn là thời trư thánh nữa nên con đường tu thành Thánh của ông ấy rất trắc trở. Nhưng nhờ thiên bẩm phi phàm, cuối cùng ông ấy vẫn đi đến cấp Đại Thánh, tuy nhiên con đường phía sau quá khó đi nên ông ấy đã rẽ sang hướng khác.

Ngô Bình nói: “Thành Đại Thánh đúng là rất khó, riêng cảnh giới Thiên Thánh thôi không biết đã phải tu luyện bao lâu rồi”.

Sư tổ Chuẩn Đề cười nói: “Kiểu gì sau này, thành tựu của cậu cũng hơn tôi”.

“Ông Kính Văn quá khen!”

“Huyền Bình, mời vào”.

Ngô Bình được mời lên một ngọn núi nhỏ có phong cảnh rất đẹp, ở đây có một ngôi nhà tranh. Cửa mở, một con chó nhỏ màu đen chạy ra, sau đó quấn bên chân của sư tổ Chuẩn Đề.

Ngoài ra, còn có một con gà trống cùng một con gà mái đang dẫn bầy gà con đi tìm sâu ăn trong sân.

Thấy thế, Ngô Bình cười nói: “Ông Kính Văn đang luyện tâm trong cõi hồng trần à?”

Phong Kính Văn cười nói: “Nơi này đã cứu tôi một mạng. Năm xưa, khi gặp Đại Thánh kiếp, thần hồn của tôi đã bị một sức mạnh kỳ lại hút vào một thế giới ma vật và trở thành một người bình thường. Nơi này chính là cảnh vật mà tôi từng sống trong đó”.

Nghe thấy thế, Ngô Bình lập tức nổi hứng rồi vội hỏi thăm về chuyện năm đó. Phong Kính Văn kể lại mọi chuyện cho anh nghe.

Nghe xong, Ngô Bình nói: “Thế giới ấy có nhân vật quá cố ư?”

Phong Kính Văn gật đầu: “Đúng thế, ở đó có rất nhiều sinh linh lịch kiếp, hình như họ đều là cường giả đến từ các kỷ nguyên khác nhau, sau đó sinh con đẻ cái ở đây, chứ không bao giờ rời đi được nữa”.

Ngô Bình: “Đó rốt cuộc là nơi nào?”

Phong Kính Văn: “Chắc là một vùng đất Vĩnh Hằng không có thời gian, khi thực lực của chúng ta đạt đến một trình độ nhất định thì sẽ kích hoạt quy luật của vũ trụ, quy luật này sẽ kéo thần hồn của chúng đến đây rồi tiêu diệt”.

Ngô Bình cau mày: “Tiêu diệt chúng ta ư?”

Phong Kính Văn gật đầu: “Đúng thế, chúng ta quá mạnh, vũ trụ sẽ bắt buộc phải tiêu diệt chúng ta để lấy lại thế cân bằng”.

Ngô Bình: “Nhưng vẫn có người sống rồi quay về là ông đây thôi”.

Phong Kính Văn cười nói: “Đó là vì tôi đã tìm được điểm cân bằng quy luật của vũ trụ ấy. Vì thế, tuy tôi mạnh hơn, nhưng quy luật vũ trụ không nhắm vào tôi”.

Ngô Bình hiểu ra: “Ra là thế, qua câu chuyện của ông Kính Văn, tôi đã ngộ ra nhiều điều”.

Phong Kính Văn: “Tuy cậu biệt rồi, nhưng muốn tìm được điểm cân bằng ấy thì vẫn cực khó. Tôi cũng ăn may mới tìm được thôi, có rất nhiều thiên tài thông minh và giỏi hơn tôi nhưng cũng phải ở lại đó mãi mãi”.

Nói đến đây, Phong Kính Văn chợt khựng lại.

Hai người hàn huyên thêm một lát thì Ngô Bình đã có thêm hiểu biết về Đại Thánh kiếp, anh nói: “Ông Kính Văn, thật ra tôi đến để nhờ ông thả một người”.

Phong Kính Văn cười nói: “Tiểu tử Kim Bằng chứ gì?”

Ngô Bình gật đầu: “Anh ta là đại đệ tử của sư tổ Quảng Thành, nhưng các nhân vật lớn các ông đều giữ thể diện nên mới bắt tôi phải ra mặt”.

Phong Kính Văn: “Ừm, sau khi nhốt cậu ta mấy ngày thì đệ tử của tôi cũng nguôi giận rồi, tôi sẽ thả cậu ta ra”.

Ngô Bình chắp tay: “Cảm ơn”.

Phong Kính Văn: “Tiểu tử này có thực lực rất mạnh, tôi nghĩ sau này cậu ta sẽ có thành tựu tên Quảng Thành”.

Ngô Bình: “Hả? Anh ta có thiên bẩm vậy ư?”

Phong Kính Văn: “Huyền Bình, cậu tự đi thả cậu ta ra đi, như thế cậu ta sẽ mang ơn cậu”.

Ngô Bình gật đầu: “Được”.

Ngô Bình ngồi uống trà và trò chuyện với Phong Kính Văn thêm một lúc thì đến một dòng suối nhỏ dưới núi, hạ lưu của dòng suối này chính là khe Tam Giới.

Anh vừa đến, cấm chế ở đó đã biến mất, một con đại bàng ở dưới nước bay lên rồi hoá thành hình người, sau đó đáp xuống trước mặt Ngô Bình.

Anh ta quan sát anh rồi hỏi: “Là các hạ cứu tôi à?”

Ngô Bình: “Anh là Kim Bằng hả? Sư tổ Quảng Thành nhờ tôi đến cứu anh, đi thôi”.

Nghe thấy thế, Kim Bằng vội quỳ xuống rồi cung kính nói: “Cảm ơn tiên sinh”.

Ngô Bình: “Đứng dậy đi!”, anh vừa nói dứt câu thì không gian chợt méo mó, hai người nhanh chóng quay về đại diện của tiên cung Quảng Thành.

Tu vi của Kim Bằng đã đến cấp Đạo Tôn nên anh ta có thể cảm nhận được sức mạnh của Ngô Bình hơn hẳn mình, vì thế càng thêm khâm phục anh.

“Sư tôn!”

Sau khi đi vào đại điện, Kim Bằng quỳ xuống.

Sư tổ Quảng Thành: “Quả nhiên Lý Đại Thánh đã được Chuẩn Đề nể mặt, Quảng Thành xin cảm ơn”.

Ngô Bình đáp lễ: “Quá khen, sau này phiền hai vị để mắt đến vợ tôi là Thanh Nghiên”.

Nghe thấy thế, Kim Bằng đập vào ngực mình rồi nói: “Xin tiên sinh yên tâm, sau này ai dám bắt nạt sư muội, tôi sẽ nghiêm trị”.

Anh ta vừa nói dứt câu thì Thập sư huynh hớt hải chạy vào báo: “Sư tôn, không hay rồi, Cửu sư tỷ đã dẫn Thanh Nghiên sư muội đến Hận Thiên Cốc”.
Chương 1882: Hận Thiên Cốc ở đại lục Tinh Vân

Sư tổ Quảng Tuệ thở dài nói: “Lam Phượng Âm biết rõ Thanh Nghiên là đệ tử quan môn mà vẫn dám làm như vậy, đúng là quá ngông cuồng!”

Kim Bằng: “Sư tôn, để đệ tử đi đưa tiểu sư muội về ạ!”

Ngô Bình thờ ơ nói: “Không cần, tôi tự đi. Chuyện này là mẫu thuẫn giữa tôi và Hận Thiên Cốc, chứ không còn liên quan đến Thanh Châu nữa. Nhưng vẫn nhờ Kim Bằng, phiền anh dẫn đường cho tôi”.

Sư tổ Quảng Tuệ: “Cậu Lý, chuyện này cậu cứ tự quyết, tôi sẽ không xen vào”.

Nghe thấy thế, Kim Bằng lập tức đi trước dẫn đường ngay, không lâu sau bọn họ đã đến một thế giới có tên là Hận Thiên Cốc. Thế giới này được các vì sao bao quanh, chúng cũng hình thành một đại trận tuyệt thế.

Kim Bằng đứng trên một vì sao rồi nói: “Tiên sinh, đây là đại lục Tinh Vân. Trên đại lục này có ba thế lực lớn nhất, Hận Thiên Cốc chính là một trong số đó. Hận Thiên Cốc dó Hận Thiên Đạo Nhân tạo nên, về sau ông ấy đã trở thành một cường giả kỷ nguyện như sư tôn của tôi. Con cháu của Hận Thiên Đạo Nhân đã kế thừa Hận Thiên Cốc và phát triển nó lớn mạnh như ngày hôm nay. Đến giờ, đã có rất nhiều đệ tử thiên tài ở đây, trưởng lão các cấp cũng trên 3000 người, đúng là cao thủ như mây. Cửu sư muội tên thật là Lam Phượng Âm, là con cháu đời thứ chín của Hận Thiên đạo Nhân”.

Ngô Bình: “Thanh Nghiên không thù không oán với cô ta, mà cô ta dám bắt Thanh Nghiên đi, đúng là phách lối!”

Kim Bằng: “Ngoài mặt thì Cửu sư muội gia nhập Thanh Châu, nhưng hầu hết thời gian đều tu hành ở Hận Thiên Cốc, vì truyền thừa ở đây cũng không kém gì sư tôn. Lý do chính là vì Thập Cửu sư đệ, Thập Cửu sư đệ vô cùng anh tuấn, tư chất phi phàm, vì thế có rất nhiều sư muội đem lòng thương nhớ, trong đó có cả Cửu sư muội. Nhưng Thập Cử sư đệ lại chỉ thích Thanh Nghiên sư muội, cho nên Cửu sư muội mới kiếm chuyện với Thanh Nghiên”.

Ngô Bình cau mày: “Thanh Nghiên là người phụ nữ của tôi, Thập Cửu sư đệ của anh giỏi đấy!”

Kim Bằng: “Thập Cửu sư đệ có thiên bẩm rất tốt nên cực kỳ kiêu ngạo, tuy đã biết Thanh Nghiên sư muội có chồng rồi, nhưng vẫn không từ bỏ ý định. Haizz, đúng là khiến người ta đau đầu!”

Ngô Bình liếc nhìn rồi lách người một cái, hoá thành một tia sáng rồi chui vào đại lục Tinh Vân. Đại trận kia không thể ngăn được bước chân anh, tia sáng do anh hoá thành đã đáp xuống một vùng hoang vắng của đại lục.

Đến đây rồi, Ngô Bình mới phát hiện ngoài linh khí ra thì ở đây còn có rất nhiều sức mạnh sao trời, bảo sao mà lại lấy tên là đại lục Tinh Vân.

Đồng thời anh cũng hiểu đại trận do các vì sao kết thành ở bên ngoài thật ra là lấy sức mạnh vì sao trong thời không thần bí này. Các sức mạnh sao trời được luyện hoá xong thì rơi xuống đại lục và hình thành một kiểu linh khí.

Anh vừa đáp xuống đã cảm thấy sức mạnh sao trời ở đây rất được, sau một hồi cảm nhận kỹ hơn, Ngô Bình mới thấy sức mạnh sao trời này chính là các mảnh vỡ sức mạnh do nhiều lần kỷ nguyên sụp đổ hình thành. Cuối cùng, các mảnh vỡ ấy đã hoá thành hằng tinh, sức mạnh mà chúng tạo ra thật ra là sức mạnh của các kỷ nguyên khác nhau.

Loáng cái, Ngô Bình đã cảm nhận được mấy chục loại sức mạnh của các kỷ nguyên khác nhau, chúng không thua gì sức mạnh Xích Minh mà anh từng hấp thu.

Trước kia, Ngô Bình tu luyện Thái Nhất Hoàng Cực Kinh, tầng thứ 17 của công pháp này có tên là Thần Hoàn, vòng thần càng nhiều thì thực lực càng mạnh. Bây giờ, anh đã là Chân Hoàng nên có thể dễ dàng hấp thu được các sức mạnh này.

Ngô Bình hít vào một cái, 12 sức mạnh mà anh cho là khá mạnh đã tập hợp. Ngay sau đó có một vòng xoáy sức mạnh hình thành trên đỉnh đầu anh, sức mạnh sao trời của cả đại lục đều bị cuốn lấy, sau đó liên tục tiến vào cơ thể Ngô Bình.

Mười lăm phút sau, anh đã hấp thu đủ sức mạnh sao trời và tích được thêm 12 vòng thần trong cơ thể. Nhưng trước đó, anh đã lấy được 800 vòng thần nhờ Lý Thiên Ngoại nên giờ có thêm 12 cái cũng không cảm nhận được sự thay đổi gì.

Anh vừa hấp thu sức mạnh xong thì có một người đàn ông trung niên bay tới, theo sau ông ta là bốn người tuỳ tùng. Ông ta nhìn thấy Ngô Bình thì chắp tay nói: “Xin hỏi cậu bạn là người ở đâu, đến đại lục Tinh Vân của chúng tôi có việc gì?”

Khí tức mà Ngô Bình để lộ chứng tỏ anh là cường giả cấp kỷ nguyên, vì thế người đàn ông này nói chuyện rất lịch sự với anh.

Ngô Bình: “Vợ tôi bị một cô gái tên là Lam Phượng Âm ở Hận Thiên Cốc bắt đi, tôi đến đưa cô ấy về”.

Người đàn ông vội nói: “Tại hạ là Lư Tinh Thiền - chưởng môn của Thiên Ưng Phái, có quen biết cốc chủ của Hận Thiên Cốc, để tại hạ chuyển lời giúp người”.

Ngô Bình: “Vậy thì phiền ông”.

Người đàn ông tên Lư Tinh Thiền đứng yên tại chỗ một lát rồi nói: “Cốc chủ Hận Thiên đã biết chuyện này, để tôi dẫn đường cho cậu”.

Ngô Bình bay theo Lư Tinh Thiền qua hai rặng núi, giữa hai rặng núi này là một thung lũng rộng lớn, bên dưới chính là Hận Thiên Cốc.

Hiện giờ, có một người đàn ông cao lớn đang trước cổng của thung lũng, xem chừng là cốc chủ.

Ngô Bình không hề che giấu thực lực, mà trực tiếp phóng ra chân thân cao lớn.

Mỗi bước đi của anh đều khiến Hận Thiên Cốc rung chuyển, anh đi tới trước mặt cốc chủ Hận Thiên rồi nhìn xuống ông ta, hỏi: “Ông là cốc chủ Hận Thiên à?”

Cốc chủ này cũng là một Đạo Tôn, nhưng so với Ngô Bình thì chưa là gì nên lập tức mỉm cười đáp: “Tại hạ là Lam Trung Hợp, là cốc chủ của Hận Thiên Cốc, xin hỏi cậu bạn là?”

Ngô Bình: “Lý Huyền Bình của đại lục Hồng Hoang. Vợ tôi là Chu Thanh Nghiên bị Lam Phượng Âm bắt đến đây, các ông mau thả người ngay!”

Lam Trung Hợp cau mày nói: “Tiểu nữ luôn là người hiểu chuyện, không thể làm ra chuyện ấy được”.

Ngô Bình: “Có phải cô ta làm hay không thì gọi ra hỏi là biết ngay”.

Lam Trung Hợp gật đầu: “Xin cậu chờ một chút”.

Ông ta gọi một tiếng, Cử sư tỷ đã đi ra ngay, đó chính là Lam Phượng Âm. Thấy Ngô Bình xuất hiện ở đây, cô ta nhíu mày nói: “Dám đến tận đây cơ à, cũng to gan đấy!”

“Hỗn láo!”, Lam Trung Hợp nổi giận: “Thực lực của cậu ấy còn hơn bố, con không được vô lễ!”

Lam Phượng Âm tỏ vẻ kinh ngạc, không ngờ Ngô Bình còn mạnh hơn bố mình. Cô ta trầm mặc một lát rồi hừ nói: “Thế thì sao? Đây là Hận Thiên Cốc cơ mà”.

Lam Trung Hợp: “Phượng Âm, cậu đây bảo con đã bắt cóc vợ câu ấy, có chuyện này không?”

Lam Phượng Âm phủ nhận ngay: “Không ạ, thực lực của Chu Thanh Nghiên rất bình thường, sao con phải bắt cóc cô ta? Vả lại, con bắt cô ta về mà làm gì chứ?”

Lam Trung Hợp hỏi lại: “Phượng Âm, chuyện này rất quan trọng, con phải nói thật”.

Lam Phượng Âm thờ ơ nói: “Con không bắt Chu Thanh Nghiên”.

Lam Trung Hợp trầm mặc một lát rồi vẫn lựa chọn tin tưởng con gái mình, sau đó chắp tay nói với Ngô Bình: “Cậu nghe thấy rồi đó, con gái tôi không biết tung tích của vợ cậu đâu”.

Ngô Bình cau mày, chẳng lẽ người báo tin lại báo sai ư?

Anh nhắm mắt lại cảm nhận, chỉ cần Chu Thanh Nghiên từng đến đây thì anh có thể cảm nhận được khí tức của cô ấy.

Loáng cái, anh đã tìm được khí tức của Chu Thanh Nghiên, đúng là cô ấy đang ở đại lục này, thậm chí còn bị nhốt ở Hận Thiên Cốc.

Anh nổi giận nói: “Lam Phượng Âm, cô nhất định không chịu thả Thanh Nghiên ra đúng không?”

Lam Phượng Âm cười khẩy: “Tôi có gặp cô ta đâu mà thả?”

Ngô Bình: “Cô không chịu thả thì tôi sẽ tự tìm, ai dám ngăn cản, tôi sẽ giết người đó”.
Chương 1883: Chọn đường chết

Lam Trung Hợp cũng nổi giận rồi quát: “Cậu Lý, Hận Thiên Cốc không cho phép người lạ ra vào tuỳ ý”.

Ngô Bình cười phá lên: “Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ”.

Uỳnh!

Ngô Bình thi triển thánh vực che phủ toàn bộ Hận Thiên Cốc, đại trận của Hận Thiên Cốc lập tức được khởi động để chống lại thánh vực của Ngô Bình.

Lam Trung Hợp tức tối quát: “Cậu quá đáng rồi đấy!”

“Trấn!”

Ngô Bình hét lên một tiếng rồi giơ tay bắt lấy Lam Trung Hợp, hỏi: “Ông có thả người không?”

Lam Trung Hợp ra sức chống trả, nhưng thực lực của ông ta không bằng Ngô Bình nên có giãy thế nào cũng không vùng ra được.

Ngô Bình đã hấp thu sức mạnh trong núi thần nên thực lực ngày càng mạnh, anh nhìn Lam Phượng Âm rồi hỏi: “Cô có thả người không?”

Lam Phượng Âm tức giận nói: “Khốn kiếp! Mau thả bố tôi ra, không nhỡ làm kinh động đến lão tổ của nhà họ Lam thì anh chết chắc đấy”.

“Chết đi!”

Ngô Bình bóp chặt tay, Lam Trung Hợp đã bị bóp nát bét người.

Làm hoảng sợ rồi hét lên: “Bố!”, ngay sau đó cảm thấy vô cùng hối hận.

Uỳnh!

Ngô Bình tiến lên một bước rồi bắt lấy Lam Phượng Âm.

Cô ta lách người định né đi, nhưng đã bị thánh vực khoá chặt nên cuối cùng vẫn nằm trong tay của Ngô Bình.

“Người đâu?”, Ngô Bình bừng sát ý.

“To gan!”

Một giọng nói già nua vang lên, tiếp đó có một bóng người mặc áo bào màu lam với khí tức bức người bay ra nhìn chằm chằm vào Ngô Bình.

Ngô Bình rút huyết đao Thiên Vu ra rồi lạnh giọng nói: “Ông là Hận Thiên Đạo Nhân hả? Chém!”

Vù!

Anh chém một đao ra, đường đao khủng khiếp lao thẳng lên trời rồi tấn công ảo ảnh kia.

Trước khi ảo ảnh tan biết, tu sĩ đó đã lạnh lùng nói: “Lão phu nhớ cậu rồi đấy!”

Ảo ảnh này thật ra là một hoá thân của Hận Thiên Đạo Nhân, nhưng thực lực của nó cũng rất mạnh. Song nó vẫn không thể chống lại thanh huyết đao của Ngô Bình được.

Thấy lão tổ cũng bị Ngô Bình đánh bại, Lam Phượng Âm cuối cùng đã biết sợ, cô ta vội nói: “Chu Thanh Nghiên ở sau núi, tôi nhốt cô ta trong hoả lao”.

Ngô Bình lập tức đưa Lam Phượng Âm cùng ra sau núi, giữa chừng có không ít cao thủ của Hận Thiên Cốc định ra tay chặn anh lại, nhưng đều bị các vị trưởng lão trong cốc ngăn cản. Đến hoá thân của lão tổ tông còn bị chém cho tan biến thì họ phản kháng cũng vô dụng.

Phía sau núi là một vùng đất hoang vắng, có một hang động màu đỏ ở đây, đi vào trong sẽ thấy có nhiều ngọn lửa độc bùng cháy.

Lúc này, Chu Thanh Nghiên đang bị trói trên một cột đá, xung quanh phun ra bốn ngọn lửa độc có màu sắc khác nhau, không ngừng thiêu đốt cơ thể cô ấy.

Làn da của Chu Thanh Nghiên đã bị đốt cháy, để lộ ra bắp thịt, nhiều chỗ đã bị đốt cháy đến tận xương. Hiện giờ, cô ấy chỉ còn thoi thóp, nếu trước kia Ngô Bình chưa từng cường hoá cơ thể cho Chu Thanh Nghiên thì chắc cô ấy đã mất mạng lâu rồi.

“Cô đúng là loại độc ác!”, Ngô Bình tức tối hét lên, anh cởi trói cho Chu Thanh Nghiên rồi cho Lam Phượng Âm thế vào chỗ của cô ấy.

Ngọn lửa cuốn tới, da của Lam Phượng Âm bốc cháy, cô ta la hét trong đau đớn.

Cách đó không xa, mọi người của Hận Thiên Cốc chỉ dám đứng nhìn, chứ không dám tiến lên ngăn cản.

Ngô Bình nhanh chóng hạ cấm chế ở bên ngoài, nếu không được anh cho phép thì không ai có thể vào thả Lam Phượng Âm ra được.

Anh lạnh giọng nói: “Lam Phượng Âm, cô hãy cảm nhận nỗi thống khổ vô tận ở đây đi”.

Sau đó, anh lập tức trị thương cho Chu Thanh Nghiên, Tuy lửa độc rất mạnh, nhưng Ngô Bình có y thuật cao siêu cùng nhiều linh đan diệu dược nên chẳng lâu sau, cơ thể của Chu Thanh Nghiên đã hồi phục lại như trước, cô ấy cũng dần tỉnh lại.

“Huyền Bình, cuối cùng anh cũng đến cứu em rồi”.

Ngô Bình thở dài nói: “Thanh Nghiên, em phải chịu khổ rồi”.

Chu Thanh Nghiên: “Không sao, chỉ là bị đốt cháy một lát thôi mà”.

Ngô Bình: “Hận Thiên Cốc dám bắt nạt em, anh sẽ bắt họ phải trả giá”.

Anh ngoảnh lại nhìn đám cao thủ của Hận Thiên Cốc rồi nói: “Suýt nữa các người đã hại chết vợ tôi, giờ định tính toán nợ nần sao đây?”

Mấy người kia vội vàng bàn bạc, cuối cùng đẩy một trưởng lão ra.

Trưởng lão ấy chắp tay nói: “Cậu bạn, cậu đã giết cốc chủ của chúng tôi, chém chết hoá thân của lão tổ, còn nhốt Lam Phượng Âm trong hoả lao. Tôi nghĩ chúng ta hoà rồi”.

Ngô Bình cười khẩy nói: “Chưa đủ đâu, hôm nay tôi còn san bằng Hận Thiên Cốc nữa”, nói rồi, anh tiếp tục thi triển thánh vực.

Mọi người bị áp chế và quỳ xuống, người kia run rẩy nói: “Cậu muốn gì?”

Ngô Bình: “Mở hết nhà kho của Hận Thiên Cốc ra để tôi chọn vài món đồ mang đi”.

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, thế chẳng là cướp của à? Nhưng họ biết Ngô Bình vẫn đang nhân nhượng với mình, vì anh hoàn toàn có thể giết hết họ xong rồi lấy đồ.

Vì thế, cuối cùng họ đã chấp nhận mở kho của Hận Thiên Cốc, bao bảo bối mà họ tích luỹ suốt chín đời qua đều xuất hiện trước mặt Ngô Bình.

Thấy thế, Ngô Bình sáng mắt lên, Hận Thiên Cốc đúng là thế lực do cường giả kỷ nguyên tạo ra có khác, nhiều bảo bối thật!

Anh vung tay lên, tất cả kho hàng đều bị cuốn vào trong Động Thiên. Thật ra khi anh bóp chết Lam Trung Hợp, cũng đã lấy được không ít đồ trong thế giới linh đài của ông ta rồi, chỉ là những người khác không biết thôi.

Vơ vét hết đồ đoàn xong, Ngô Bình lại chọn ra hơn một nghìn đệ tử có thiên bẩm khá trong Hận Thiên Cốc cùng mình rời khỏi đó.

Hận Thiên Cốc đã mất rất nhiều tài nguyên để bồi dưỡng những người này, giờ họ đi rồi thì chẳng mấy mà Hận Thiên Cốc sẽ sụp đổ.

Song, người của Hận Thiên Cốc chẳng dám ho he một câu, chỉ biết trơ mắt nhìn Ngô Bình chọn lựa đệ tử của mình.

Khi đã gom đủ người, Ngô Bình hỏi họ: “Các người có muốn đi theo tôi không? Những tài nguyên tôi vừa lấy sẽ cho mọi người dùng hết. Hơn nữa, tôi còn truyền thụ cho mọi người công pháp mạnh hơn để mọi người đi được xa hơn”.

Các tu sĩ được chọn đều rất thực tế, một là vì họ không dám từ chối, hai vì Ngô Bình rất mạnh, hơn nữa còn đồng ý sẽ bồi dưỡng họ, nếu họ đi theo anh thì tương lai cần gì phải nghĩ nữa?

Vì thế, đã có một nghìn đệ tử của Hận Thiên Cốc đi theo Ngô Bình.

Ngô Bình cười nói: “Mọi người sẽ phải thấy kiêu ngạo vì sự lựa chọn của ngày hôm nay”.

Dứt lời, anh vung tay lên, tất cả đệ tử kia đã được đưa đến sào huyệt của tà ma để tiến hàng bồi dưỡng và nâng cao thực lực. Sào huyệt của tà ma có một đặc điểm là nó có thể tập trung ưu điểm của mỗi người lại, sau đó tiến hành luyện hoá, từ đó biến ưu điểm cá nhân thành tập thể.

Sau khi 1000 thiên kiêu được đưa đến đây thì đã có rất nhiều sợi tơ cắm vào người họ để truyền tín hiệu.

Loáng cái, thông tin về thể chất của họ đã được thu thập lại và truyền cho sào huyệt. Lúc này, Ngô Bình cảm thấy sào huyệt rung lên, một luồng sức mạnh kỳ lạ bắt đầu được hình thành.

“À! Sào huyệt tà ma sắp đột phá rồi”, anh chợt hiểu ra.

Sau đó, Ngô Bình đưa Chu Thanh Nghiên về Thanh Châu.

Sau khi đến nơi, Ngô Bình hỏi Kim Bằng: “Thập Cửu sư đệ đâu?”

Kim Bằng: “Để tôi gọi cậu ấy đến”.

Ngay sau đó, Kim Bằng đã dẫn một người thanh niên tuấn tú đến. Khi hắn nhìn thấy Chu Thanh Nghiên và Ngô Bình đứng cùng nhau thì lập tức sa sầm mặt.

Ngô Bình: “Cậu có ý với vợ tôi à?”

Người đàn ông hừ lạnh nói: “Thì ra anh là chồng của Thanh Nghiên, ha ha, tôi thấy cũng thường thôi”.

Kim Bằng thờ ơ nói: “Sư đệ, tôi khuyên cậu hãy suy nghĩ thật kỹ trước khi nói. Thế lực của Hận Thiên Cốc mạnh hơn gia tộc nhà cuậ đúng không? Thế mà cốc chủ Hận Thiên vừa bị cậu Lý đây đánh chết đấy. Để không bị tiêu diệt, Hận Thiên Cốc đã giao nộp hết tài sản của mình cùng một nghìn thiên kiêu. Sư đệ, nếu cậu không muốn chết thì mau xin lỗi cậu Lý và mong cậu ấy tha thứ cho đi”.
Chương 1884: Thánh Vương Đường Băng Vân

Nghe thấy thế, vẻ ngông cuồng và kiêu ngạo của người thanh niên lập tức biến mất ngay. Hận Thiên Cốc là một thế lực do cường giả kỷ nguyên tạo ra, nhưng đến cốc chủ cũng bị Ngô Bình đánh chết.

Hắn không phải tên ngốc nên biết ngay đây không phải người mà mình có thể động tới. Vì thế, hắn đã cắn răng rồi quỳ xuống nói: “Ban nãy, tiểu nhân lỡ lời, xin lỗi tiên sinh”.

Ngô Bình: “Cũng thông minh đấy, Lam Phượng Âm đã bị tôi nhốt trong hoả lao, giờ anh đến trông coi nơi đó, không có lệnh của tôi thì không được phép rời đi”.

Người thanh niên không chút do dự mà nói ngay: “Vâng, tiểu nhân đi ngay ạ”.

Nói rồi, hắn rời đi ngay, nhanh chóng đi đến đại lục Tinh Vân.

Người đó đi rồi, Ngô Bình nói: “Kim Bằng, hắn ở đó ba tháng thì anh đến gọi về nhé. À, phiền anh để mắt đến Thanh Nghiên, hi vọng sẽ không để chuyện tương tự xảy ra nữa”.

Kim Bằng vội nói: “Xin tiên sinh yên tâm, chắc chắn sẽ không đâu ạ”.

Sắp xếp ổn thoả mọi việc xong, Ngô Bình lưu luyến chia tay với Chu Thanh Nghiên rồi về đại lục Hồng Hoang.

Đến hoàng cung rồi, anh lập tức tập trung quan sát tình hình của sào huyệt tà ma. Sau đó, anh phát hiện trong lúc đột phá, hình như nó cần dùng tới một sức mạnh lớn.

Anh nhanh chóng lấy tài nguyên của Hận Thiên Cốc ra, bất kể là tiên thạch, thần tinh, tinh thạch, tiền Đạo hay linh dược, miễn cái gì dùng được là anh cho hết vào trong sào huyệt.

Nhưng quá trình đột phá của sào huyệt vẫn chưa xong, hình như vẫn thiếu thứ gì đó.

Anh ngẫm nghĩ rồi gọi: “Lý Thiên Ngoại, cho tôi mượn sức mạnh sưu tầm ở các vũ trụ lớn một chút”.

Lý Thiên Ngoại vẫn đang tu luyện trong thần hải của Ngô Bình nên trả lời ngay: “Được”.

Lý Thiên Ngoại này là sinh linh ngoài vũ trụ, nhưng giờ đã là một hoá thân của Ngô Bình. Nó đã đi tới rất nhiều vũ trụ nên cũng hấp thu được nhiều sức mạnh ở đó. Tám trăm vòng thần mà Ngô Bình có cũng là của nó.

Lúc này, Ngô Bình cảm thấy sào huyệt muốn đột phá được thì cần phải được sức mạnh ngoài vũ trụ kích thích.

Ngay sau đó, đã có mười loại sức mạnh đến từ các vũ trụ khác nhau tiền vào trong sào huyệt thông qua người Ngô Bình. Sào huyệt lập tức tạo ra phản ứng kịch liệt, sức mạnh kỳ diệu kia càng lớn mạnh thêm, một tầng sáng bao lấy sào huyệt và bắt đầu lột xác một cách thần kỳ.

Ngô Bình sáng mắt lên, thành công rồi!

Anh ngồi xếp bằng xuống chờ kết quả cuối cùng. Một ngày, hai ngày, đến ngày thứ ba thì sào huyệt mới tiến hoá xong và thành công đột phá lên cấp năm. Lúc này, sào huyệt phun ra các sợi tơ bắt đầu tạo ra nhiều vách ngăn tinh thể hơn. Khác với sào huyệt cấp bốn, sào huyệt cấp năm đã xuất hiện thêm Động Thiên, mỗi một vách ngăn tinh thể sẽ là một Động Thiên.

Từ cấp bón lên cấp năm đã có sự thay đổi lớn. Nếu sào huyệt cấp bốn chỉ là ngôi nhà tranh thì cấp năm chính là khách sạn năm sao.

Trước đó, một nghìn thiên kiêu của Hận Thiên Cốc đã được đưa tới một căn phòng vách ngăn tinh thể mới để bắt đầu tu luyện ở đó.

“Được đấy, có sào huyệt tà ma này rồi thì mình có thể bồi dưỡng cả đống cao thủ”.

Sau đó, Ngô Bình đã đến Côn Luân Kiếm Cung, Hoả Hoàng Nhi ra nghênh đòn rồi cười nói: “Bố, khí tức của bố lại mạnh hơn lần trước rồi”.

Ngô Bình: “Hoàng Nhi, con hãy chọn một tốp đệ tử thiên tài ở đây để bố đưa họ đến một nơi. Ở đó, thực lực và tư chất của họ sẽ tăng mạnh lắm”.

Hoả Hoàng Nhi sáng mắt lên: “Có nơi hay như vậy ạ?”

Ngô Bình gật đầu: “Lát con đến thì biết”.

Bây giờ, Côn Luân Kiếm Cung đã vô cùng nooit tiếng, người đến xin gia nhập nhiều không đếm xuể, ngày nào cũng có đả đống người ở dưới núi. Hơn nữa, công pháp mà Côn Luân Kiếm Cung phát hành cũng lưu truyền khắp gần xa, bất kể là người buôn bán nhỏ hay sĩ nông công thương, chỉ cần có tư chất tốt thì đều có thể đến đây tu luyện.

Loáng cái, Hoả Hoàng Nhi đã chọn ra một nghìn đệ tử và dẫn họ đến quảng trường.

Ngô Bình nhìn xong thì thấy ai cũng là ài tài thì rất vui: “Khá lắm!”

“Tham kiến bệ hạ”, mọi người cùng đồng thanh.

Ngô Bình: “Ừ, lát nữa tôi sẽ dẫn mọi người đến một nơi. Đến đó rồi, dù mọi người có gặp chuyện gì thì cũng phải cố gắng tu luyện. Hãy nhớ đây là cơ duyên lớn nhất trong đời của mọi người, phải cố mà nắm bắt lấy. Chờ khi nào ra ngoài, chắc chắn mọi người sẽ có sự thay đổi lớn”.

Nghe thấy thế, ai cũng sôi trào nhiệt huyết và cực kỳ chờ mong.

Dặn dò xong, Ngô Bình vung tay lên, tất cả bọn họ đã được cuốn vào trong sào huyệt tà ma và bắt đầu tiếp nhận sự cải tạo của sào huyệt. Sào huyết có thể lấy mật mã sinh mạng của một người rồi tiến hành luyện hoá tổ hợp, cuối cùng lấy phần có thể sử dụng được ở trong đó ra để truyền cho người cần.

Hoả Hoàng Nhi cũng đã vào đây, nhưng cô bé đã được Ngô Bình đưa tới vị trí trung tâm nhất.

Sau đó, anh trấn thủ ở Côn Luân Kiếm Cung, lúc luyện đan, lúc tu hành, cứ thế đến nửa tháng trời.

Hôm nay, khi đang tu luyện Thái Nhất Hoàng Cực Kinh, Ngô Bình chợt cảm thấy gì đó nên lấy chí bảo của tộc Đạp Thiên là Đạp Thiên Chi Ngấn ra.

Ngày trước, anh chỉ nhìn một cái đã thấy chóng mặt. Với thực lực và tư chất lúc trước Ngô Bình chưa thể hoàn toàn lĩnh ngộ nó được. Nhưng bây giờ, chẳng những anh có thể nhìn được, mà còn cảm nhận được sự tuyệt diệu của nó.

Loáng cái đã ba ngày trôi qua, bức tranh trên tảng đá đột nhiên sống lại, nó bay ra ngoài rồi mở rộng trên không trung và hoá thành một bức tranh cuốn khổng lồ. Trong bức tranh này có một sinh nhìn khá giống người đang làm động động tác rất lạ. Động tác này rất phức tạp, Ngô Bình vừa nhìn đã thấy toàn thân bứt dứt, chỉ muốn quay đi ngay.

Nhưng cuối cùng anh vẫn cố nhìn tiếp và ghi nhớ động tác ấy vào trong đầu, động tác của sinh linh này được thực hiện trên không, chắc tộc Đạp Thiên đã lĩnh ngộ được động tác này rồi sáng tạo ra công pháp của mình.

Ngô Bình kinh ngạc nói: “Tộc Đạp Thiên chỉ lĩnh ngộ một động tác mà có thể sáng tạo ra công pháp mạnh mẽ, nếu mình lĩnh ngộ hết thì sẽ mạnh đến đâu nhỉ?”

Rắc!

Cục gạch đột nhiên nứt ra, bức tranh trên không biến mất. Điều này chứng tỏ sau khi Ngô Bình ghi nhớ hết nội dung của bức tranh thì nó sẽ không tồn tại nữa.

Thời gian sau đó, Ngô Bình tập trung cảm nhận động tác này, loáng cái đã nửa tháng.

Trong thời gian này, một nghìn thiên tài của Hận Thiên Cốc đã được anh giáo hoá, giờ họ đã trở thành thánh đồ. Hơn nữa, ai nấy cũng đã lột xác cả về tư chất lẫn thực lực.

Tất cả bọn họ đều một lòng trung thành với Ngô Bình và tôn anh làm chủ.

Ngô Bình: “Bắt đầu từ bây giờ, mọi người sẽ là thành viên của cấm quân”.

Sau đó, anh đã dẫn họ về hoàng cung.

Đường Băng Vân đang là thống lĩnh cấm quân, nắm trong tay cả mấy trăm nghìn quân lính, hơn nữa ai cũng tài giỏi và có lực chiến đấu rất mạnh.

Cách đây không lâu, Ngô Bình đã cho Đường Băng Vân truyền thừa của Thánh Vương, cô ấy luôn chăm chỉ tu luyện, cuối cùng cũng đột phá cảnh giới Thánh Vương rồi.

Lần này gặp lại, Ngô Bình có thể thấy rõ sức mạnh vừa mạnh vừa quen thuộc trên người Đường Băng Vân, anh cười nói: “Băng Vân, cuối cùng em cũng đột phá rồi!”
Chương 1885: Chân vương Đường Tử Di

Đường Băng Vân cười, nói: “Cảm giác có được thực lực mạnh thật tuyệt”.

Ngô Bình: “Một nghìn người này sẽ gia nhập cấm quân của em”.

Đường Băng Vân liếc mắt nhìn sơ rồi cho người sắp xếp cho những người đó. Sau đó, cô ấy ôm lấy Ngô Bình, nói: “Lần này đến đừng đi nữa, ở lại với em vài ngày”.

Cô ấy và Ngô Bình, một người là đại thánh nam, một người là thánh vương nữ nên cực kỳ thu hút đối phương, vì vậy mỗi lần gặp nhau, dù có thế nào thì Đường Băng Vân cũng không thể để anh đi được.

Ngô Bình cười, nói: “Ừ, anh sẽ ở lại thêm mấy ngày, cùng em sinh một thánh nhân nho nhỏ được không?”

Ba ngày liền Ngô Bình vẫn chưa thể ra khỏi phòng của Đường Băng Vân, đến khi anh ra ngoài thì tay chân đều bủn rủn, nếu không phải vì Đường Tử Di có việc cần tìm mình thì chắc anh còn phải bị quấn lấy Đường Băng Vân thêm mấy ngày nữa.

Trong đại điện Đường Tử Di ở, Khả Nhi đang ngồi bên bàn luyện chữ, bên cạnh là cùng kỳ.

Đường Tử Di đang xếp mấy bộ quần áo, khi nhìn thấy Ngô Bình đến thì nói: “Băng Vân muốn độc chiếm anh sao? Nhốt đến mấy ngày cũng không chịu thả ra”.

Ngô Bình cười he he: “Giờ cô ấy là thánh vương nên thể chất tốt quá mà”.

Đường Tử Di liếc anh một cái: “Em còn là Đại Đạo Quân đấy”.

Ngô Bình nói: “Tử Di, đang định nói với em, mấy ngày này anh cũng sẽ giúp em đạt chân vương”.

Đường Tử Di nói: “Mặc dù anh là chân hoàng nhưng nếu tùy tiện giúp người khác lên chân vương thì cũng sẽ ảnh hưởng đến bản thân đúng không?”

Ngô Bình cười, nói: “Ít nhất thì giúp đỡ bốn năm người lên chân vương vẫn không sao. Hơn nữa, khi tu vi của anh được nâng cao thì sau này còn có thể giúp được nhiều người thành chân vương hơn nữa”.

Lúc này Khả Nhi đặt bút xuống, cười, nói: “Bố, con viết xong rồi, bố xem nè”.

Khả Nhi mới có mấy tuổi nhưng viết chữ lại rất đẹp, đẹp hơn chữ của Ngô Bình năm xưa nhiều, anh khen: “Khá lắm, chữ của Khả Nhi đẹp thật”.

Anh chơi với Khả Nhi một lúc thì anh liền bắt tay vào giúp Đường Tử Di tăng tư chất.

Trước hết Đường Tử Di vào trong sào huyệt Tinh Các Phòng, Tinh Các Phòng tự biến thành động thiên, mười tia sáng với màu sắc khác nhau bắn vào cơ thể cô ấy, truyền thông tin mật mã sinh mệnh cao cấp cho cô. Cùng lúc đó, Ngô Bình thi triển chân hoàng và đại thánh, hào phóng giúp cô ấy nâng cao thực lực và tư chất.

Đường Tử Di vốn dĩ là đại đạo quân, lại dùng rất nhiều đồ quý, linh đơn diệu dược từ Ngô Bình nên lần này tiến hóa cực kỳ thuận lợi, chỉ trong ba ngày ngắn ngủi mà Đường Tử Di đã thành công vươn lên chân vương, sau đó là đến thánh nhân, thậm chí cảnh giới tiên đạo của cô ấy cũng gần đột phá lên đại đạo quân hậu kì, cách cảnh giới đạo tổ chỉ còn một bước nữa thôi.

Lúc Đường Tử Di bước ra từ Tinh Các, khí chất đã thay đổi rất nhiều, trong vẻ thần thánh còn có chút khí chất của vương giả, vô cùng tôn quý.

Cô ấy cười, nói: “Huyền Bình, bây giờ thực lực của em đại khái đã đến tầm nào rồi?”

Ngô Bình nói: “Chưa đầy một năm em sẽ có thể vươn lên đạo tổ. Có điều bây giờ thực lực của em đã vượt xa đạo tổ, dù là đạo tôn thì cũng không dám xem nhẹ em”.

Mắt Đường Tử Di sáng lên: “Thật sao?”

Lúc này, Ngô Bình gọi núi thần đến, nói: “Núi thần, sau này tiền bối hãy ở lại bên cạnh người vợ Đường Tử Di của tôi đi, lúc nguy cấp tiền bối phải nghe theo lời dặn dò của cô ấy”.

Núi thần: “Cậu đang chuẩn bị cho kiếp Đại Thánh đó sao?”

Ngô Bình: “Ừ, tôi đã hỏi thăm về kiếp Đại Thánh, khó khăn trùng trùng, lần này đi có trở về được không tôi còn chưa biết”.

Núi thần: “Xin hãy yên tâm, nhất định tôi sẽ bảo vệ tốt cho gia quyến của cậu”.

Sau một lúc nói chuyện với núi thần, núi thần liền biến thành một luồng sáng, xuất hiện trong thần hồn của Đường Tử Di.

“Tử Di, mấy ngày này em hãy chăm chỉ tu luyện nhé”.

Đường Tử Di gật đầu: “Ừm, anh đi làm việc của anh đi”.

Ngày hôm sau, Ngô Bình lên triều.

Anh vừa ngồi xuống thì liền có một đại thần tấu: “Bệ hạ, thần muốn cáo trạng Tiêu Dao Vương”.

Tiêu Dao Vương là em họ của Ngô Bình, Lý Hoằng Đào. Sau khi anh trở thành hoàng đế của đế quốc Thiên Võ thì đã phong cậu ta làm vương, không chỉ cho đất mà còn cho mấy tòa thành phồn hoa nữa. Ngoài ra, mỗi năm bổng lộc của cậu ta cũng rất nhiều, gấp mấy lần các vương gia khác.

Từ sau khi phong vương, cậu em họ này đã sống tiêu diêu tự tại, rất ít khi ra khỏi vùng đất của mình. Vì vậy lúc này, khi anh nghe đại thần muốn hạch tội Lý Hoằng Đào thì khá ngạc nhiên.

Đại thần dâng tấu tên là Hạnh Vô Danh, là một thanh quan công chính liêm minh, có được tiếng thơm trong dân, nhiều người còn gọi ông ta là Hạnh Thanh Thiên.

“Hạnh khanh, Tiêu Dao vương đã làm gì mà lại khiến ngươi phẫn nộ đến thế?”

Hạnh Vô Danh: “Bệ hạ, Tiêu Dao Vương tự nuôi dưỡng binh mã, che giấu quân đội, có ý đồ mưu phản”.

Vẻ mặt Ngô Bình bỗng nặng trĩu, anh đã quá hiểu con người của em họ Lý Hoằng Đào này, nhân phẩm của cậu ta không thể nói là tốt nhưng biết phân biệt đúng sai, người như cậu ta chỉ cần có thể được sống trong vinh hoa thì sẽ không quản chuyện gì hết, càng không thể mưu phản.

Anh nghiêm túc: “Hạnh khanh, ngươi có bằng chứng chứng minh Lý Hoằng Đào mưu phản không?”

Hạnh Vô Danh: “Nếu thần không có bằng chứng đáng tin cậy thì sao dám đứng trước mặt mọi người nói ra chuyện này? Mời bệ hạ xem qua”.

Ông ấy lấy ra một số thư từ, đưa cho người hầu dâng lên Ngô Bình.

Có mười mấy bức, Ngô Bình nhìn lướt qua thì phát hiện đúng là bên trong có nội dung mưu phản. Nhưng là do Lý Hoằng Đào viết cho một mưu sĩ, nói rằng bản thân là một người có hoài bão, hi vọng mưu sĩ đó có thể giúp cậu ta làm nên nghiệp lớn.

Ngô Bình xem hết thư thì hơi chau mày, nét chữ đúng là của Lý Hoằng Đào, nhưng nét chữ có thể làm giả, không có tính tin cậy cao.

Anh cất thư vào, nói: “Vất vả cho Hạnh khanh quá, trẫm sẽ điều tra chuyện này rõ ràng”.

Sau khi xử lý xong mấy chuyện vụn vặt thì buổi triều sáng cũng kết thúc, Ngô Bình thay sang đồ tự do, đến thẳng vương phủ của Lý Hoằng Đào.

Quy mô vương phủ của Lý Hoằng Đào rất lớn, có hơn ba nghìn gian phòng, tỳ nữ rất nhiều. Mặc dù Lý Hoằng Đào vẫn chưa chính thức thành hôn nhưng trong vương phủ có tới hơn cả trăm nghìn nha đầu xinh kẹp kề cận.

Ở cửa vương phủ, Ngô Bình vừa đến, lính gác cổng thấy anh phong độ phi phàm thì khách sáo hỏi: “Cho hỏi anh là?”

Ngô Bình: “Nói với Tiêu Dao Vương, tôi là anh cả của cậu ấy”.

Mấy người đó giật mình, vội nói: “Mời người vào phòng khách đợi, chúng tôi sẽ lập tức đi mời vương gia”.

Ngô Bình ngồi đợi trong phòng khách một lúc thì nhìn thấy một người vội vã chạy đến, đầu tóc không chải, hốc mắt đen thui, bước đi loạng choạng, đấy là Lý Hoằng Đào.

Lúc nhìn thấy Ngô Bình, Lý Hoằng Đào vui mừng, chạy thật nhanh qua, cười, nói: “Anh, sao anh lại đến đây?”

Ngô Bình cười, nói: “Đến thăm cậu, Tiêu Dao vương nhà cậu tiêu dao thật đấy, cậu vừa mới bò dậy từ bụng cô nào đấy à?”

Lý Hoằng Đào cười hehe, gãi đầu nói: “Anh, ngày nào em cũng rảnh rang, không có việc gì làm, chỉ biết du sơn ngoạn thủy, hưởng thụ mỹ nhân thôi, hehe”.

Ngô Bình: “Trông dáng vẻ của cậu kìa”.

Lý Hoằng Đào: “Anh, giờ anh là hoàng đế, thực lực lại mạnh đến thế, em có bon chen cũng không lại anh đúng không? Vậy chi bằng hưởng thụ cuộc sống tươi đẹp của nhân gian cho xong”.

Ngô Bình: “Nghe nói gần đây cậu có qua lại với một mưu sĩ hả?”

Lý Hoằng Đào suy nghĩ: “Vâng, đợt trước em nghe nói trong lãnh địa của mình có một người trí tuệ, em rất tò mò nên cho người mời ông ta đến phủ làm sư gia. Có điều người đó rất cao ngạo, mời thế nào cũng không chịu đến. Em đâu có kiên nhẫn đến vậy, mời ba lần không được thì từ bỏ”.

“Vậy số thư này là do cậu viết sao?”, Ngô Bình quăng mười mấy lá thư lên bàn.

Lý Hoằng Đào cầm lên xem, mặt bỗng tái nhợt. Cậu ta xem được mấy bức thư thì tức đến run người: “Anh, có người đang hại em, Lý Hoằng Đào em không ra gì nhưng em không bao giờ phản bội anh mình”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK