Xích Mông gầm lên đau đớn, nhưng mũi tên thứ hai của Ngô Bình lại đến!
“Ầm!”
Lúc này, Ngô Bình bắn tan vai phải của nó.
Ngay sau đó, mũi tên thứ ba, mũi tên thứ tư lần lượt bắn tan chân trái và bụng của Xích Mông.
Nhiêu đó cũng đã đủ để khiến Xích Mông thành một kẻ tàn phế, nhưng vẫn đứng sừng sững trên trời cao. Ngô Bình cười lạnh một tiếng, lại bắn ra mũi tên thứ năm!
Mũi tên này sử dụng sức mạnh to lớn từ Thiên Anh, trên đó được phủ phù văn lôi điện một cách dày đặc, hóa thành một tia sấm sét, lập tức đánh thẳng vào trên đầu của Xích Mông.
Một tiếng vang lớn, cái đầu xấu xí của Xích Mông nổ tung, sau đó cả cơ thể hóa thành sương đen, biến mất không còn dấu vết!
Trong hư không, truyền đến tiếng gầm giận dữ của Xích Mông: “Nhân loại hèn mọn, ta nhất định sẽ trở về, tận tay xé xác người!”
Ngô Bình hừ lạnh một tiếng: “Xích Mông, nếu như người dám đến, ta nhất định sẽ tiêu diệt ngươi!”
Hóa thân Xích Mông được triệu hồi vậy mà lại bị Nhân Tộc bắn chết, Xích Ma Tộc đại loạn, mấy trăm vạn đại quân không còn chút tinh thần chiến đấu nào. Phải biết là, hóa thân của Xích Môn bị chém đầu, bọn họ đã không còn khả năng kịp thời triệu hồi ra hóa thân thứ hai của Cổ Ma!
“Giết!”
Diệp Thánh Hầu ra lệnh, huy động trăm vạn đại quân giết lên, nhắm về phía của đại quân Xích Ma.
Đại quân của Xích Ma không có sự bảo hộ của Cổ Ma, hoàn toàn không phải đối thủ của bọn họ, nên chúng bỏ chạy tứ tán. Diệp Thánh Hầu chỉ huy đại quân truy đuổi theo chúng, tổng cộng đã giết chết một triệu hai trăm bảy mươi ngàn Xích Ma Tộc, bắt được hai trăm ba mươi ngàn tù binh, số quân Xích Ma tộc còn lại đều đã trốn khỏi lãnh thổ của mình!
Trận chiến đầu tiên của Đông Quân, thắng lợi rực rỡ, kết quả huy hoàng. Cùng ngày hôm đó, Tử Thanh Thánh Hoàng lập tức sai người đưa thánh chỉ ngợi khen đến, khen thưởng ba quân!
Đồng thời, Ngô Bình xuất binh, cũng khiến cho dị tộc và Thần Thánh Thương Hội chiếm cứ một vùng mỏ khai thác gặp chấn động. Người của Ngô Bình vẫn còn ở trong đại doanh, thì Thần Thánh Thương Hội đã phái sứ giả đến cầu kiến.
Người đến là hội trưởng của Thần Thánh Thương Hội, tên Câu Ly Huyền. Câu Ly Huyền này vô cùng cung kính, nhìn thấy Ngô Bình thì lập tức hành đại lễ: “Tiểu nhân Câu Ly Huyền tham kiến Đông Vương!”
Ngô Bình ngồi phía trên vương tọa, lạnh lùng hỏi: “Ngươi tìm bổn vương có chuyện gì?”
Câu Huyền Ly vội vàng nói: “Hôm nay Đông Vương điện hạ hưng binh phạt ma, toàn quân đại thắng. Biết lần này điện hạ đến vì thần kim. Vừa hay Thần Thánh Thương Hội có được quyền sở hữu của một phần mỏ quặng nên sẵn sàng hiến tặng cho Đông Vương”.
Trong lòng Ngô Bình thầm nói người của Thần Thánh Thương Hội làm việc giỏi thật, biết bản thân không giữ được nên dứt khoát đưa thẳng cho mình, lại còn có thể có được ân tình.
Anh “ừm” một tiếng: “Cái quặng đó, vốn dĩ ta muốn thu về quốc hữu, ngươi có thể giao ra thì tốt rồi”.
Câu Ly Huyền nói: “Điện hạ, thật ra Thiên Nguyệt Quốc chiến giữ phần lớn mỏ kim thần. Thiên Nguyệt Thần Quốc có binh hùng tướng mạnh, chỉ sợ là không dễ gì mà từ bỏ”.
Ngô Bình nói: “Bên phía Thiên Nguyệt Thần Quốc kia, ta tự có biện pháp xử lý của mình”.
Sau khi nói chuyện với nhau vài câu, Câu Huyền Ly lui ra.
Cổ Thánh Dương Giác bước ra, nói: “Điện hạ, Thần Thánh Thương Hội đang hy vọng chúng ta và Thiên Nguyệt Thần Quốc xảy ra xung đột, bọn họ làm ngư ông đắc lợi”.
Ngô Bình bình tĩnh nói: “Vậy thì bọn họ phải thất vọng rồi”.
Ba quân đang nghỉ ngơi chỉnh đốn, thì Y Mị vẫn luôn tất bật việc ở Đông Đô tìm đến, cô muốn trở về Thiên Giới, tiếp tục tu luyện ở bên đó.
Trong khoảng thời gian này, tu vi của Y Mị tiến bộ vượt bậc, dưới sự trợ giúp của Ngô Bình, đã trở thành Thánh Nhân. Bây giờ là thời điểm để trở về tu luyện, cô muốn nhân cơ hội này tiến sâu vào Hỗn Độn Cảnh.
Ngô Bình: “Trước hết khoan vội trở về, anh đang muốn đi đến Thiên Nguyệt Thần quốc, em đi cùng với anh được không?”
Y Mị tò mò: “Chỗ đó có cái gì thú vị à?”
Ngô Bình: “Thiên Nguyệt Thần Quốc tôn thờ Nguyệt Thần, mà anh đã được Nguyệt Thần chúc phúc, thần quang tẩy lễ. Nếu như dựa theo tiêu chuẩn của bọn họ, thì ít nhất anh cũng có thể trở thành Đại Tế Tư của Thần Quốc”.
Hai mắt Y Mị sáng ngời: “Thú vị! Vậy thì đi Thiên Nguyệt Thần Quốc”.
Hai người thay đồ, giả làm tu sĩ Nhân Tộc bình thường, xuất hiện ở Thiên Nguyệt Thần Quốc.
Thiên Nguyệt Thần Quốc có lịch sử lâu đời, ban đầu chỉ là nơi tụ cư của một bộ lạc, sau đó thờ phụng Nguyệt Thần, được thần phù hộ nên dần dần phát triển lớn mạnh lên, cuối cùng trở thành một quốc gia hùng mạnh.
Vừa đặt chân vào Thiên Nguyệt Thần Quốc, Ngô Bình đã lập tức nhìn thấy đủ các loại tượng của Nguyệt Thần và thần miếu lớn nhỏ, đài hiến tế của Nguyệt Thần, mọi thứ dường như chỉ xoay quanh Nguyệt Thần.
Ngay cả cái chết, sự sống, kết hôn, bói toán vân vân, cũng đều có liên quan đến Nguyệt Thần, con người ở đây từ khi sinh ra đến khi chết đi, những buồn vui trải qua, đều có liên quan đến Nguyệt Thần.
Vừa đi vừa xem trong suốt chặng đường, cuối cùng bọn họ cũng đến được thủ đô của Thiên Nguyệt Thần Quốc, Thiên Nguyệt Thành. Bên trong Thiên Nguyệt Thành, có một ngôi thần miếu to lớn. Ở phía trước thần miếu là một quảng trường cực lớn.
Lúc này, ở trên quảng trường có mấy vạn người đang đứng ở đó, trước mặt của bọn họ chính là một pho tượng Nguyệt Thần Cực Lớn. Nghe mọi người xung quanh nói chuyện, thì hôm nay là Tiết Thần Nguyệt. Trong ngày Tiết Thần Nguyệt, đứng ở trước tượng Nguyệt Thần cầu nguyện sẽ có cơ hội đạt được sự chúc phúc của Nguyệt Thần. Mà người nhận được chúc phúc của Nguyệt Thần, sẽ được trở thành người hầu của thần ngay lập tức, nếu như được tẩy lễ cao cấp, thì thậm chí còn có thể trở thành Đại Tử Tế, Nguyệt Sử.
Ngô Bình nhìn thấy có thể tự do ra vào quảng trường thì lập tức lôi kéo Y Mị đi vào, học theo những người này, khép tay lại, đan mười ngón vào nhau, đặt ở trước ngực, sau đó ngẩng đầu lên nhìn pho tượng.
Những người khác đều đang tụng kinh cầu nguyện, chỉ có một mình anh nhìn pho tượng Nguyệt Thần xinh đẹp động lòng người, nói: “Chị Nguyệt Thần, chị vẫn xinh đẹp như vậy”.
Anh ca ngợi từ tận đáy lòng, lập tức nghe thấy có tiếng sấm trong không trung, một luồng ánh trăng giáng từ trên trời xuống, dừng ở bên trên tượng thần. Tượng thần dường như lộ ra nụ cười, sợi thần quang từ trên đầu ngón tay của nàng rơi xuống, đáp ở trên người của Ngô Bình.
Bên trong thần quang có bùa cửu sắc hiện lên, cả người Ngô Bình ở trong đó, vô cùng thoải mái. Anh cảm giác, thần quang lần này còn cao cấp hơn so với lần trước, xem ra chị Nguyệt Thần có ấn tượng không tồi với anh.
Vô số tiếng kinh hô từ xung quanh truyền đến, sau đó nhóm tư tế và thần phó từ trong thần miếu đều bị kinh động, nhanh chóng chạy ra. Nhìn thấy thần quang cửu sắc trên người Ngô Bình, bọn họ đều lộ ra vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.
“Đây là, Nguyệt Sử!”
Nguyệt Sử, chính là sứ giả của Nguyệt Thần, là người đại diện cho ý chí của Nguyệt Thần, địa vị này còn cao hơn cả Đại Tư Tế! Mà toàn bộ Thiên Nguyệt Thần Quốc chỉ có một vị Đại Tư Tế, ở dưới Đại Tư Tế có Hồng Y Tư Tế, Hoàng Y Tư Tế, Bạch Y Tư Tế vân vân, tất cả những người này đều đến phục tùng mệnh lệnh của thần sử.
Thần quang kéo dài mấy phút đồng hồ mới kết thúc. Một luồng sức mạnh mát lạnh dung nhập vào trong cơ thể của Ngô Bình, hóa thành một vầng trăng màu tím, treo lơ lửng trên đỉnh đầu của Thánh Anh.
Ngô Bình cảm thấy hơi kỳ lạ, lần trước ở miếu Cổ Thần, là trăng đỏ, sao bây giờ lại thành trăng tím?
Thần quang biến mất, giữa mày của anh lập tức xuất hiện một cái ấn ký trăng tím. Có được ấn ký này, anh có thể hấp thụ sức mạnh thái âm một cách trực tiếp và sử dụng sức mạnh này cho mục đích riêng.
Lúc này, đã có đầy người quỳ gối xung quanh anh, bao gồm cả tư tế của thần miếu này, tất cả đều vô cùng thành kính.
Ngô Bình liếc nhìn bọn họ, nói: “Các người đứng lên đi”.
Tư tế thần miếu đứng dậy, cung kính nói: “Thần Sử đại nhân, bây giờ ngài là sứ giả của Nguyệt Thần, xin mời vào trong miếu, tiểu nhân có một số việc muốn nói với Thần Sử”.
Ngô Bình gật đầu, đưa theo Y Mị đi vào thần miếu.
Trong thần miếu, vị tư tế mặc áo choàng đỏ, hắn ta cúi đầu thật sâu với Ngô Bình: “Nguyệt Sử đại nhân, ngài là người tôn quý nhất ở Thiên Nguyệt Quốc. Tất cả tư tế và quốc vương bệ hạ đều phải tổ chức một nghi thức long trọng hoan nghênh ngài”.
Ngô Bình: “Nghi thức hoan nghênh thì không cần đâu, tôi còn có nhiệm vụ, còn có việc khác cần phải hoàn thành”.
Sau đó, anh nhìn về phía Hồng Y Tư Tế: “Nguyệt Thần có chỉ, Thiên Nguyệt Thần Quốc phải cắt bỏ một phần ba quốc thổ ở phương bắc”.
Hồng Y Tư Tế sửng sốt, Nguyệt Thần cũng quan tâm đến vấn đề lãnh thổ sao?
Chương 3306: Nguyệt Quân đại nhân
Ngô Bình: “Chuyện này liên quan đến số mệnh Cổ Thẩn, các ngươi cần phải làm việc theo mệnh lệnh”.
Anh vừa dứt lời đã vung tay lên, một trăm hạt Cổ Thần Lộ lập tức bay ra.
Đám người vừa thấy Thần Lộ giật mình, vội vàng bái lạy.
Ngô Bình: “Sau bảy ngày, ta sẽ lại đến đây”. Dứt lời, Anh dẫn Y Mị bay lên không.
Đám tế ti mặc đồ đỏ nhìn nhau nhưng vội vàng đến gặp Đại tế ti và Quốc vương để báo cáo.
Ngô Bình với Y Mị vẫn chưa đi xa, họ tìm một nơi để thưởng thức đặc sản của địa phương.
Y Mị hỏi: “Ngài giả truyền ý chỉ của Nguyệt Thần như thế, Thiên Nguyệt Thần Quốc có nghe theo không?”
Ngô Bình cũng không dự đoán trước được, nói: “Ta không biết, cứ để thử xem đã. Nếu không thành công thì quay về thống trị Thiên Nguyệt Thần Quốc rồi tìm một người biết nghe lời làm Quốc vương là xong”.
Y Mị nhoẻn môi cười: “Tuy Thần Quyền rất cao quý, nhưng những người chỉ hám lợi này chưa chắc đã chịu nghe lời ngươi”.
Hai người cùng nhau vào một ngôi miếu Nguyệt Thần cùng một ngày, Miếu thờ được xây dựng giống như các loại bình thường, nên vào buổi tối không ai để ý đến. Ngô Bình và Y Mị ở chung cũng không bị làm phiền.
Ngô Bình vẫn ngồi xếp bằng điều khí tức ở Nguyệt Thần, nhưng bất ngờ anh cảm thấy hình như Nguyệt Thần truyền âm đến. Vì thế anh mở mắt lập tức nhìn thấy Nguyệt Thần xuất hiện trước mắt, người đang bay lơ lửng trên Thần đàn đối diện với anh.
Lúc này Y Mị vẫn đang ngồi, nàng ấy không phát hiện gì ca.r
Ngô Bình hơi giật mình, vội vàng đứng lên hành lễ: “Tham kiến Nguyệt Thần!”
Nguyệt Thần cười mỉm nói: “Ta đã tìm kiếm vài người bầu bạn trong cuộc đời này cũng không có quá nhiều tuổi, nhưng vẫn không tìm được người phù hợp. Hôm nay, ta thấy ngươi ở đây cũng xem như đã đạt được mong ước rồi”.
Ngô Bình ngơ ngác, vị Nguyệt Thần này vẫn luôn tìm bạn trai à?
Anh hỏi: “Sao Nguyệt Thần phải tìm người bầu bạn?”
Nguyệt Thần cười nói: “Thần cần có con nối dòng vì Thần cũng sẽ yếu đi theo thời gian, họ cần những những đời sau mạnh mẽ để giữ mãi năng lực của dòng tộc từ Thần. Huyết mạch của ngươi có thể bù trừ cho huyết mạch của ta, nên làm người bầu bạn rất tốt”.
Ngô Bình: “Sao ngài không chọn người trong Thần tộc?”
Nguyệt Thần lắc đầu: “Thần tộc thuộc một phần các Thần hệ, nên huyết mạch của họ đã cổ xưa quá rồi, không có sức sống nên ta không chọn được”.
Ngô Bình chớp mắt chuyển chủ đề: “Trước đây, ta nhận được ấn ký của Nguyệt Thần, là màu đỏ. Nhưng sao bây giờ ấn ký lại là màu tím rồi?”
Nguyệt Thần: “Lúc ngươi vào Thần miếu đầu tiên, ta vẫn chỉ là Cổ Thần Ngũ giai. Mà bây giờ ấn ký mà ngươi lấy được, cũng chính là sức mạnh của ta bây giờ. “
Ngô Bình: “Thế Cổ Thần cao nhất bao nhiêu giai vậy Nguyệt Thần? Bây giờ, ngài đã là Cổ Thần bao nhiêu giai rồi?”
Nguyệt Thần trả lời: “Cổ Thần có chín cấp, hiện giờ ta đã đến Thất Giai. Ta muốn thăng cấp lên cấp tám nên phải có một đứa bé để kéo dài huyết mạch của mình. Đời sau mạnh mẽ sẽ giúp cho sức mạnh của ta tăng lên”.
“Cổ Thần có chín cấp à?” Ngô Bình hiếu kỳ hỏi vì sao?
Nguyệt Thần lắc đầu: “Chỉ có ba vị là Cổ Thần Bát giai mạnh hơn ta. Còn Cổ Thần Cửu Giai là Thần Chí Cao, hiện tại vẫn chưa xuất hiện”.
Ngô Bình: “Ta nghe nói Thần tộc là dòng sinh linh sinh ra sớm nhất trên Thánh Cổ Đại Lục, có được sức mạnh thôn phệ vạn tộc, hấp thụ ưu điểm và năng lực của họ. Nguyệt Thần không muốn nuốt chửng ta đấy chứ?”
Nguyệt Thần nghe thế bật cười “khanh khách” nhìn Ngô Bình hỏi: “Nếu ta muốn ăn ngươi, ngươi thấy ta nói xàm với ngươi nhiều thế làm gì?”
Ngô Bình thở dài nhẹ nhõm nói: “Thần tộc hấp thụ ưu điểm của vạn tộc, nếu thế nên là tộc mạnh nhất, không có tộc nào chống lại Thần tộc mới đúng chứ!”
Nguyệt Thần im lặng một lúc lại nói: “Bởi vì Thần tộc tham lam quá, họ thèm thôn phệ tất cả mỗi chủng tộc, nhưng mà thôn phệ quá nhiều lại là chuyện xấu. Ví dụ như Nhân tộc của các ngươi, có khả năng học hỏi rất nhanh rồi sau đó cố gắng rèn dũa mới thăng cấp lên được. Mà Thần tộc phải học một trăm loại khác nhau, một ngàn loại đó đã không thể học kỹ hết tất cả rồi, vì thế cũng không thể nào tăng cao trình độ của mình lên được”.
Nàng ta lại bổ sung: “Nhân tộc của các ngươi cũng rất hay, họ luôn dốc hết sức trên con đường tu hành, mỗi thời đại đều sẽ có những người thất bại rồi chết đi nhưng thời đại sau có thể rút kinh nghiệm và thay đổi rồi liên tục thăng tiến. Cho đến bây giờ, trong Nhân tộc đã sinh ra Thánh Hoàng có thể sánh vai với Cổ Thần được rồi”.
Ngô Bình: “Nguyệt Thần là Cổ Thần Thất Giai chắc đã đạt đến Tề Thiên Cảnh rồi đúng không?”
Nguyệt Thần: “Ở chỗ ngươi đã có người bước vào Tề Thiên Cảnh rồi à?”
Ngô Bình gật đầu: “Có rất nhiều rồi, hiện tại Nhân tộc có ba người”.
Nguyệt Thần gật đầu: “Năng lực của Nhân tộc đúng thật rất mạnh như dự đoán! Theo lời của ngươi, chắc sức mạnh của ta cũng tương đương với Tề Thiên Tam Cảnh đấy”.
Ngô Bình sợ hãi thốt lên: “Thế Thần tộc còn cho phép Nhân tộc mạnh lên như thế để làm gì?”
Nguyệt Thần bật cười: “Ngươi đến Tề Thiên Cảnh rồi sẽ hiểu, trong cảnh giới này vạn vật với sinh linh đều bình đẳng. Không có ai thiên vị Thần tộc, cũng không ai chèn ép Nhân tộc. Những kẻ dám chèn ép Nhân tộc đều là một vài tên Thần cấp thấp. Người Tề Thiên Cảnh đều là trăm sông đổ về một biển, dù hắn ta từng ở trong tộc mạnh nhất, nhưng cuối cùng vẫn phải theo luật thường ngoan ngoan chấp nhận bình đẳng”.
Ngô Bình cười khỏi: “Ta sợ là không đồng ý được yêu cầu của Nguyệt Thần..”.
“Ngươi không cần đồng ý”. Nguyệt Thần nói dứt câu đã vươn tay ngọc ra ôm chặt Ngô Bình. Hai người lập tức biến mất.
Vài giây sau, Ngô Bình mở bừng mắt. Vừa rồi anh đã mơ một giấc mơ thật dài, trong mơ anh và Nguyệt Thần lập gia đình còn có rất nhiều Cổ Thần tham gia hôn lễ và đến chúc phúc cho họ. Anh uống rượu rồi cùng động phòng với Nguyệt Thần, còn chuyện sau đó xảy ra thế nào anh đều không nhớ rõ.
Ngô Bình ngạc nhiên nhìn Nguyệt Thần Như đang đứng cách đó một dặm yên lặng, nàng vẫn chưa thay đổi thành Nguyệt Thần. Nhưng mơ chân thật quá, anh vẫn còn đang có rất nhiều câu hỏi trong mơ.
Đúng lúc này tất cả người Thiên Nguyệt Thần quốc đều có chung một giấc mơ, trong mơ họ thấy Nguyệt Thần lập gia đình và gả cho một Nhân loại, mà người kia tự xưng là Đông Vương.
Chuyện khiến mọi người bất ngờ là Nguyệt Thần nép vào lòng người đó như chim nhỏ, làm nũng như một cô gái nhỏ xinh đẹp, quyến rũ mà đáng yêu. Cuối cùng họ còn thấy Nguyệt Thần và Đông Vương vào động phong.f
Sau đó tất cả mọi người tỉnh giấc, họ sợ hãi vội vàng chạy ra ngoài bẩm báo. Thoáng chốc, Quốc chủ với các cấp tế ti mời đến dự hội nghị đã đưa ra một ít điều lệ sau một đêm. Ví dụ như từ nay về sau, xưng Đông Vương là “Nguyệt quân”, ý chỉ là phu quân của Nguyệt Thần. Với lại tất cả các miếu Thần đều đặt một pho tượng Ngô Bình bên cạnh Nguyệt Thần, cùng hưởng hương khói như nàng!
Ngô Bình cảm giác xung quanh có rất nhiều Đạo Thần Niệm nhìn mình lập tức thấy không ổn, mới gọi Y Mị quay về Đông Đô.
Nhưng tất cả mọi người nhớ rất rõ hình ảnh trong mơn, mà Thiên Nguyệt Thần Quốc biết thân phận của anh. Vậy nên sau khi anh về không lâu, Thiên Nguyệt Thần quốc đã cử sứ giả đến mời Ngô Bình đến Thiên Nguyệt Thần Quốc để đưa quyền hành lớn hơn Quốc chủ cho anh.
Ngô Bình từ chối không đi, bởi anh cảm thấy việc này rất quái dị. Nhưng Thiên Nguyệt Thần quốc rất nghe theo mệnh lệnh lúc trước của anh, lấy ra một phần ba Quốc khố chia cho anh. Kể từ đó, Thần Kim Quáng hợp thành một vùng lãnh thổ lớn thuộc về Đông Vương.
Không những thế, Thiên Nguyệt Thần quốc còn phái người đưa đến một tờ liệt kê các lễ vật, trên đó ghi đầy những các phần quà đã nhận, những món đồ này đều được chọn lọc tốt nhất do Thiên Nguyệt quốc sử dụng.
Y Mị nhìn tờ liệt kê lễ vật thật dài mà giật mình há hốc miệng: “Tại sao Thiên Nguyệt Thần quốc lại tự dưng gửi quà đến thế?”
Ngô Bình bối rối, bây giờ anh đã xác định giấc mơ kia là thật. Anh thật sự đã thành lập gia đình với Nguyệt Thần, còn động phòng nữa.
Lúc này anh ngẩng đầu nhìn ánh trăng trong không trung, lẩm bẩm: “Nguyệt Thần tỷ tỷ này, dù sao kết hôn cũng là chuyện lớn, nàng không bàn với ta trước xíu nào sao?”
Hôm sau, Tử Thanh Thánh quốc cử một lượng nhân viên lớn đến nhận lãnh thổ mà Thiên Nguyệt Thần quốc chia ra. Bên Đông Đô cũng nhận được một khu Thần Kim Quang.
Vài ngày sau, Ngô Bình đi vào Tử Kinh.
Chuyện kinh doanh của cửa hàng rất đông đúc, những hàng hóa anh lấy từ Thiên giới đều được tiêu thụ rất đắt. Một khối tiền gì đó cũng bán được ít nhất mười khối. Theo lý thuyết này, giá cả một khối tiền này cũng có thể bán được mười khối ở Thiên giới.
Trong đoạn thời gian này, Đào Như Tuyết, Đường Băng Vân, Đường Tử Yên đã kiểm tra kinh doanh và bắt đầu mở chi nhánh. Các nàng phát hiện đối thủ cạnh tranh cũng rất mạnh, việc làm ăn của Đa Bảo Các dần bị Tam Đại Thương Hội bắt tay chèn ép! Giống như cách đây vài ngày, chuyện liên minh Truyền Tống Trận đã cấm các nhân viên Đa Bảo các và các thương gia Tử Kinh sử dụng Truyền Tống Trận của họ. Hành động đột xuất này khiến các nhóm thương gia của Đa Bảo Các cử đi không thể nào ra ngoài được, mà thương nhân muốn đến Đa Bảo Các cũng phải bó tay. Chuyện này đã ảnh hưởng rất lớn đến chuyện làm ăn của Đa Bảo Các!
Chương 3307: Thánh Hoàng có tin vui
Vừa nghe được tin tức này, Ngô Bình lập tức nghe ngóng Truyền Tống Trận Liên Minh là thứ gì, mà thật ra chúng chỉ có một ít thành đô nhỏ, người sáng lập ra Truyền Tống Trận ở trong Đại Thành và bắt tay hình thành một tổ chức. Cần rất nhiều tài nguyên để giữ cho một Truyền Tống Trận hoạt động, cho nên một thế lực rất khó để Truyền Tống Trận đến tất cả các nơi. Mỗi lần bọn chúng ra ngoài buôn bán hay đi chơi thì cũng sử dụng Truyền Tống Trận của địa phương đó, bây giờ mới muốn dùng đến Truyền Tống Trận Liên Minh.
Cổ động quan trọng của Truyền Tống Trận Liên Minh là Tứ Đại Thương Hội, với mười mấy thương hội lớn nhỏ khác. Gần đây bọn chúng thấy việc làm ăn của Đa Bảo Các ngày một phát triển đã ảnh hưởng đến việc làm ăn của thương hội, nên chúng hợp tác lại chống phá Đa Bảo Các.
Ngô Bình biết rõ lý do lại rất bình thản, anh lập tức đến gặp Tử Thanh Thánh Hoàng.
Tử Thanh Thánh HOàng đang luyện bùa trong Thánh Hoàng Cung, nàng vừa thấy Ngô Bình đến đã cười nói: “Đúng lúc lắm! Ta vừa luyện ra những phù này, đệ cầm vài cái để bảo vệ bản thân”.
Ngô Bình không khách sáo lựa một tấm, rồi nói chuyện về Truyền Tống Trận Liên Minh.
Tử Thanh Thánh Hoàng nghe thế nói: “Ta cũng biết một ít về chuyện này, ta đã thành lập ‘Giao Thông Nha Môn’ ở Truyền Tống Trận Liên Minh và Nhân tộc, nơi này chuyên phụ trách xây dựng Truyền Tống Trận mới. Từ nay khu vực nào có một nghìn vạn người đều sẽ xây một cái Truyền Tống Trận nhỏ. Còn nơi thành phố có số lượng dân cư hơn một ức, trên mười tỷ người trong nước hay khu vực thì sẽ xây dựng một cái Truyền Tống Trận lớn. Tất cả Truyền Thống Trận đều do Giao Thông Nha Môn quản lý, Thánh Quốc Hội sẽ cung cấp nguồn tài chính tương ứng cho việc xây dựng và sử dụng”.
Ngô Bình cười nói: “Thế là cái Truyền Tống Trận Liên Minh kia hết giá trị rồi”.
Dứt lời, anh lại thấy nôn nao khi nghe được tiếng tim đập thật nhỏ từ trong bụng của Tử Thanh Thánh Hoàng. Đôi mắt anh sáng lên, áp tai vào bụng của nàng, nghe tim thai.
Tử Thanh Thánh Hoàng mỉm cười nói: “Đứa trẻ này là con của ta với đệ đệ”.
Ngô Bình không ngờ Tử Thanh lại mang thai con của mình, anh âm thầm vui vẻ nói: “Đứa bé này vừa ra đời đã có được huyết mạch Thánh HOàng rồi đó tỷ tỷ, sau này chắc chắn đứa trẻ còn mạnh hơn cả ta”.
Tử Thanh Thánh Hoàng cười nói: “Đúng vậy!”
Nàng đột nhiên bổ sung thêm: “Ta nghe đệ đệ cưới Nguyệt Thần và được mọi người tôn là Nguyệt quân nhỉ!”
Ngô Bình xấu hổ, anh cũng không giấu kể hết mọi chuyện cặn kẽ cho nàng nghe.
Tử Thanh Thánh Hoàng nghe vậy gật gù: “Nguyệt Thần cần một thế hệ sau mạnh hơn, nên mới tìm đến đệ. Chuyện này chỉ có tốt với đệ, chứ không hại. Có mối quan hệ này, Nguyệt Thần cũng đã là thê tử của đệ rồi. Những người Thần tộc kia thấy đệ, cũng phải khách sáo đôi phần chứ không dám chọc vào”.
Ngô Bình: “Thần tộc với Nhân tộc phải đối địch nhau sao tỷ tỷ?”
Tử Thanh lắc đầu: “Chuyện đó chưa phải là chắc chắn, nhưng đa phần về sau Thần tộc đều dốc sức chèn ép Nhân tộc mà cũng may nhờ có những Cổ Thần cảm thấy việc Nhân tộc quật khởi là chuyện tốt nên họ không tham gia”.
“Thần tộc ở đâu?” Anh hỏi.
Tử Thanh Thánh Hoàng mở một bức bản đồ ra, trên bản đồ đều là màu đen chỉ có một chút địa hình vẽ kỹ càng nhưng rất nhỏ. Nàng chỉ vào một khu vực nhỏ nói: “Địa bàn của Thần tộc ở đây, hạch tâm của khu vực này gọi là Thần Sơn”.
Ngô Bình lại hỏi: “Thần tộc chỉ tồn tại ở Kỷ Nguyên này sao?”
Tử Thanh Thánh Hoàng lắc đầu: “Thần tộc đã xuất hiện và sống ở mười Kỷ Nguyên rồi, chắc chắn mỗi Kỷ Nguyên chấm dứt sẽ có một vị Thần tổ của chúng còn sống sót và tên này sống đến Kỷ Nguyên tiếp theo. Thần tổ đầu tiên có truyền xuống một Thần hệ, hiện tại Thần tộc đã có bảy Đại Thần hệ rồi”.
Ngô Bình: “Nói cách khác năm đó, từng có bảy Thần tổ đã sống đến Kỷ Nguyên này. Những Thần tổ đó vẫn còn sống chứ?”
Tử Thanh Thánh Hoàng: “Thần tổ có thể dùng sức mạnh để giữ mạng của mình, sáng tạo ra một nhóm Thần tộc nên Thần tộc là một trong các chủng tộc sinh ra sớm nhất. Nhưng sau khi những Thần tổ đó sáng lập ra Thần tộc cũng biết mất, thật ra bọn họ sáng lập ra Thần tộc cũng để kéo dài mạng của họ”.
Nói đến đây, Tử Thanh Thánh HOàng cười nói: “Đệ đệ đã là Thánh Vương, chỉ còn một bước ngắn nữa có thể đến Thánh Hoàng Cảnh rồi. Khi khi trở thành Thánh Hoàng rồi phải mở rộng lãnh thổ và địa bàn của quốc gia cho Nhân tộc đấy!”
Ngô Bình nhìn bản đồ, lại nhìn mảnh đen dày kia nói: “Những nơi này chưa ai khai phá à tỷ tỷ?”
Tử Thanh Thánh Hoàng gật đầu: “Những nơi này có mãnh thú mạnh mẽ, Tạp Hoang với sinh linh khủng khiếp còn sống ở Kỷ Nguyên trước sống. Nên việc chinh phục những nơi này vô cùng khó khăn!”
Ngô Bình tính toán một chút, bây giờ các khu vực của Thần tộc, Dị tộc, Nhân tộc có được không rộng đến một phần năm của Thánh Cổ Đại Lục. Còn một mảnh lớn vẫn đang đợi họ khai phá”.
“Thần tộc mạnh như vậy chỉ có thể khai phá được một vùng nhỏ, ta thấy khu vực này rất nguy hiểm rồi”.
Tử Thanh Thánh HOàng: “Kỷ Nguyên này chỉ mới bắt đầu một khoảng thời gian ngắn, ai có thể chiếm được nó sau này vẫn chưa đoán được”.
Ngô Bình: “Bên Thiên Giới đã sinh ra mấy vị cường giả Tề Thiên Cảnh rồi. Tỷ tỷ cần đột phá lần đầu, cũng có thể bước vào cảnh giới đó”.
Tử Thanh Thánh Hoàng: “Bước vào cấp bậc đó rất khó, ta cần cơ duyên”.
Ngô Bình cổ vũ: “Chắc chắn tỷ tỷ sẽ thành công”.
Ngô Bình ở với Tử Thanh Thánh Hoàng trong Hoàng cung một ngày, hôm sau đến thư viện gặp Dược lão trao đổi một ít luyện đan bản thân đắc ý nhất.
Anh dùng tu vi của Thánh Vương Cảnh kết hợp với phương thuốc dân gian đã thành công luyện ra các loại đan dược về Đại Thánh Đan, cũng tìm hiểu về Tâm pháp của Đạo môn Phật môn, suy nghĩ ra trọn vẹn giúp tăng tư chất chiêu thức lên.
Từ đó anh gọi Lý dược sư, Lý Dật, Lý Thái vào, tập trung tăng tu vi của họ lên. Hiện tại anh đã là Chúa Tể, còn có Chí Cao Cấm Kỵ, Vô Thượng Thiên Anh, nên anh rất dễ dàng tăng tu vị cho họ.
Vả lại họ đều chung phụ thân, nên huyết mạch của anh tăng lên Chúa Tể kéo theo các nữ tử trong nhà cũng có huyết mạch Chúa Tể.
Anh dùng một tháng sử dụng tài nguyên và chiêu thức của bản thân giúp cho những người từ từ tăng lên Đại Thánh Cảnh.
Trong lúc này, Liễu Mị, Thần Nguyệt, Y Mị cũng được Ngô Bình hướng dẫn và thăng lên Đại Thánh Cảnh.
Đương nhiên một tháng này, Ngô Bình không rãnh. Mỗi ngày anh củng cố tu vi của mình và tìm hiểu về Hoàng Đồ.
Trước đây anh rất khó khăn trong việc tìm hiểu Hoàng Đồ, nhưng bây giờ anh đã là Đạo Cảnh Thập Trọng và Thánh Vương nên quá trình tìm hiểu Hoàng Đồ thuận lợi nhiều hơn. Mỗi ngày anh tìm hiểu một ít, sau một tháng anh đã hiểu sâu sắc về Hoàng Đồ.
Một ngày nọ đột nhiên Thiên Anh của anh lại nhắm mắt lại, xếp bằng trong cơ thể và bắt đầu bế quan. Ngô Bình đã hiểu Hoàng Đồ, bước tiếp theo cần sử dụng lực lượng của Thiên Anh chế tạo ra quyền hành thuộc riêng anh! Đương nhiên khi quyền hành sinh ra, Ngô Bình cũng đạt cấp ngang với cường giả Tề Thiên Cảnh rồi!
Anh ở Thánh Cổ Đại Lục hơn một tháng, Giao Thông Nha Môn chính thức xây dựng. Tất cả các khu vực tụ tập lại với Thành Đô xây dựng Truyền Tống Trận của đất nước. Nhờ đó Truyền Tống Trận Liên Minh mất tất cả ưu thế! Mà do quy mô Truyền Tống Trận được xây dựng càng lớn, hiệu suất sẽ càng cao, giá tiền rẻ cho việc Truyền Tống Trận của đất nên, vậy nên Truyền Tống Trận Liên Minh mất hoàn toàn ưu thế của riêng mình.
Chuyện Truyền Tống Trận đã được giải quyết, việc làm ăn của Đa Bảo Các cũng thay đổi. Ngô Bình dựa trên cơ sở này, xây dựng “Thánh Thiên Thương Hội” muốn liên kết với hai thương hội giữa Thiên giới và Thánh Cổ Đại Lục.
Không lâu sau, Ngô Bình quay về Thiên giới và tiếp tục mua sắm các loại hàng hóa.
Nhưng mà anh vừa về, lại nghe được tin tức như búa tạ giáng xuống đầu. Hai cường giả Tề Thiên Cảnh của Dị tộc hợp tác với ba sinh linh Hỗn Độn Tề Thiên Cảnh, cùng chế tạo ra Thiên Đình khác. Do nơi Thiên Đình xây dựng nằm hướng tây, nên gọi là Tây Thiên Đình mà Thiên Đình trước đó nằm ở hướng Đông, nên gọi là Đông Thiên Đình.
Các Thiên Đình này đều tự lôi kéo một nhóm thế lực rồi gây nên căng thẳng kéo dài, tình hình bây giờ như nước sôi lửa bỏng!