Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2201: Quyết chiến phía Đông thành

Chú Pháp Đan còn quý giá hơn Kim Long Ngọc Trụ Đan và độ khó khi luyện chế nó cũng gấp nhiều lần. Đan dược này có thể tăng tỷ lệ thành công khi lĩnh ngộ bí pháp của các tu sĩ.

Lúc trước anh đã mua đủ dược liệu, hiện giờ có thể bắt đầu luyện đan. Sau một lần thử luyện Kim Long Ngọc Trụ Đan, kết quả luyện đan ngày càng tốt. Đến lần luyện thứ hai, anh đã luyện chế ra bốn viên đan dược thượng thượng phẩm cấp năm. Đến lần thứ ba, anh luyện được năm viên đan cực phẩm. Lần luyện thứ tư, anh luyện chế ra năm viên đan tuyệt phẩm!

Việc luyện chế ra được đan dược tuyệt phẩm cũng là nhờ việc phục hồi con mắt thấu thị của anh và có được lò luyện đan dược chất lượng tốt từ nhà họ Diệp.

Anh luyện chế xong Kim Long Ngọc Trụ Đan thì cũng đã muộn. Sau bữa tối, Phùng Tuấn Bảo đến chỗ anh. Ông ấy tươi cười nói: "Tiên sinh, thật may mắn, tôi nhận được tin rằng bốn viên Bí Lực Đan và bốn viên Nhập Bí Đan còn lại được bán đấu giá ở những nơi khác nhau. Tổng cộng số tiền đấu giá được là bảy mươi tư triệu tiền Linh. Sau khi khấu trừ chi phí trung gian, tổng số tiền về tay là gần sáu mươi ba triệu tiền Linh".

Ngô Bình gật đầu, rất hài lòng với kết quả này. Anh lấy ra bốn viên Kim Long Ngọc Trụ Đan thượng thượng phẩm, nói: "Ông tiếp tục đấu giá bốn viên này đi".

Phùng Tuấn Bảo nhìn thoáng qua đã nhận ra đó là viên Kim Long Ngọc Trụ Đan, ông ấy cười nói: “Viên đan này rất nổi tiếng, nhưng trên thị trường hầu hết chỉ có đan hạ phẩm hoặc trung hạ phẩm. Một viên thượng thượng phẩm thế này căn bản không thể mua được trên thị trường. Nếu viên đan dược này xuất hiện trong buổi đấu giá, nhất định người ta sẽ tranh nhau mua!"

Ngô Bình: "Tôi sẽ ở lại thành Đại Vũ một thời gian và luyện chế nhiều đan dược hơn để bán".

Phùng Tuấn Bảo: "Thật vinh dự cho tôi khi có thể làm việc cho tiên sinh".

Đêm đó, Ngô Bình không luyện đan mà là bắt đầu đột phá tới Bí cảnh tầng thứ năm. Tầng thứ năm của Bí cảnh được gọi là Bí Thiên cảnh.

Bí Thiên cảnh dựa vào nền tảng là chân phù, mượn sức mạnh của trời đất, có thể bố trí pháp trận, tạo ra trận văn. Bất luận là Bí Pháp cảnh hay là Chân Phù cảnh mặc dù đều mạnh, nhưng chỉ có thể sử dụng sức mạnh tự thân. Nhưng Bí Thiên cảnh thì khác, cảnh giới này có thể mượn lực của trời đất.

Tuy nhiên, việc tu luyện Bí Thiên cảnh hết sức khó khăn bởi vì việc điều khiển sức mạnh của trời và đất không chỉ cần một chân phù mạnh mẽ, mà còn phải có một tư chất phi thường.

Ngô Bình đã tu luyện với một nền tảng vững chắc và hiểu biết sâu sắc, đó là lý do tại sao anh dám đột phá Bí Thiên cảnh nhanh như vậy.

Lúc này, anh hai tay cầm lấy tiên phù đến từ vũ trụ từ chính sau đó dồn pháp lực vào trong, thông qua sức mạnh của tiên phù để giao tiếp với trời và đất.

Tiên phù này đến từ vũ trụ chính, pháp lực mà nó đang ẩn chứa bên trong thực sự vượt xa cả trật tự của Đại Ngũ Hành Giới, vì vậy khi Ngô Bình sử dụng tiên phù này để liên lạc với trời và đất, quá trình trở nên vô cùng thuận lợi.

Lúc này, thứ đầu tiên mà Ngô Bình liên kết được là sức mạnh của sấm sét trong thế giới này. Chỉ trong một suy nghĩ của anh, tiếng sấm vang lên từ chín tầng trời, sức mạnh của sấm sét hội tụ lại và tạo thành một đám mây sấm sét bao trùm khoảng sân nơi anh ở cùng với những tiếng sấm đùng đoàng.

Với sự trợ giúp của sức mạnh sấm sét, Ngô Bình có thể dễ dàng tạo ra một lôi trận mạnh mẽ đáng kinh ngạc.

Thời gian còn lại, anh dùng để làm quen với sấm sét và tu luyện lôi pháp. Tu sĩ Bí Thiên cảnh có thể dựa trên cơ sở bí pháp để tu luyện pháp thuật của Đại Ngũ Hành Giới.

Ngô Bình đã rất quen thuộc với lôi pháp ngay từ khi còn ở các thế giới trước. Mặc dù thế giới là khác nhau, nhưng các nguyên lý của lôi pháp đều giống nhau, vì vậy anh nhanh chóng lĩnh hội được một số loại lôi pháp.

Chẳng mấy chốc trời đã sáng, Phùng Tuấn Bảo lại đến và đưa phiếu tiền thu được từ cuộc đấu giá tám viên đan cho Ngô Bình.

Nét mặt Phùng Tuấn Bảo hôm nay có vẻ lo lắng, đột nhiên hỏi: "Tiên sinh, nhà họ Diệp hiện đã bị Thiên Tương Tông thôn tính, hiện tại Thiên Tương Tông đã hoàn toàn kiểm soát Diệp thành. Nhà họ Diệp rất hợp tác, nhưng đổi lại, nhà họ Diệp đã yêu cầu Thiên Tương Tông giết tiên sinh để báo thù cho gia chủ của bọn họ, Thiên Tương Tông cũng vì tham lam số tiền cùng lò luyện đan mà tiên sinh lấy đi, cho nên đã phái cao thủ tới chỗ tiên sinh".

Ngô Bình: "Người của Thiên Tương Tông đã tới rồi sao?"

Phùng Tuấn Bảo: "Chúng đã đến thành Đại Vũ. Trong số những kẻ tới đây, có những cao thủ Bí cảnh tầng tám và tầng chín, trong tay còn có sát phù, pháp khí rất lợi hại. Có vẻ như Thiên Tương Tông đã quyết tâm phải tiêu diệt tiên sinh",

Ngô Bình: "Bọn họ biết tôi ở đây sao?"

Phùng Tuấn Bảo: "Họ vẫn đang điều tra, nhưng có lẽ sẽ sớm biết tung tích của tiên sinh".

Ngô Bình hỏi: "Ông Phùng, ông nói xem, nếu như tôi diệt sạch đám người này thì Thiên Tương Tông có tiếp tục phái người đến không?"

Phùng Tuấn Bảo nói: "Thưa tiên sinh, nếu tiên sinh có thể loại bỏ nhóm cao thủ này thì cao thủ cảnh giới Thần Thông của Thiên Tương Tông chắc chắn sẽ ra tay".

"Người đó chính là tông chủ đúng không?"

Phùng Tuấn Bảo: "Không phải tông chủ mà là một lão tổ, là tiên tổ của tông chủ hiện tại".

Ngô Bình: "Người đó là cao thủ tầng nào của cảnh giới Thần Thông?"

Phùng Tuấn Bảo: "Bên ngoài đồn đại rằng lão tổ này ở tầng thứ hai cảnh giới Thần Thông".

Ngô Bình gật đầu: "Ông đi thông báo cho người của Thiên Tương Tông, một giờ nữa, tôi chờ bọn họ tại ngọn núi hoang cách thành ba mươi dặm về phía Đông".

Khi đến thành Đại Vũ, anh đã nhìn thấy một ngọn núi hoang vu ở phía Đông thành và anh quyết định sẽ quyết đấu với người của Thiên Tương Tông ở đó.

Phùng Tuấn Bảo có chút lo lắng: "Tiên sinh, hay là trước mắt cứ lánh tạm, rời khỏi thành Đại Vũ trước".

Ngô Bình bình thản nói: "Tôi vừa mới lĩnh ngộ lôi pháp, vừa hay đang muốn thử uy lực của nó, ông cứ đi thông báo đi".

Phùng Tuấn Bảo không dám nói gì thêm, lập tức đi đến chỗ người của Thiên Tương Tông để chuyển lời khiêu chiến của Ngô Bình.

Thiên Tương Tông lần này đưa tới rất nhiều cao thủ, bao gồm cả nhóm người đã đuổi giết Ngô Bình. Nghe nói Ngô Bình lại chủ động hẹn trước, đám người này không khỏi cười lạnh một tiếng.

"Hắn ta cho rằng có chút thực lực là có thể địch lại tất cả cao thủ của Thiên Tương Tông chúng ta sao? Thật sự là quá mức tự phụ!"

"Sức mạnh của một người làm sao có thể so sánh với sức mạnh của cả tông môn? Chúng ta có thể dễ dàng giết hắn bằng sát phù hoặc pháp khí!"

"Hừ, vậy cũng tốt, đỡ phiền phức cho chúng ta. Chúng ta chuẩn bị đi, chiều nay tiêu diệt hắn cho xong rồi quay về báo cáo công việc!"

Một giờ sau, Ngô Bình xuất hiện trên ngọn núi hoang ở phía Đông thành. Ngọn núi hoang này không cao và được cỏ dại bao phủ.

Anh vừa tới thì một đám cao thủ Thiên Tương Tông cũng tới, tổng cộng hơn ba mươi người. Mấy kẻ cầm đầu đều là cao thủ Bí cảnh tầng tám, tầng chín!

Thủ lĩnh là một ông già, ông ta là cao thủ Bí cảnh tầng thứ chín. Bí cảnh tầng thứ chín, còn gọi là cảnh giới Ngũ Hành! Tu sĩ ít nhất phải lĩnh ngộ năm loại trật tự mới có tư cách đột phá lên cảnh giới này.

Thế giới này là Đại Ngũ Hành Giới, lĩnh ngộ được ngũ hành thì chẳng khác nào nắm được mạch sống của thế giới này.

Ông già cảnh giới Ngũ Hành thản nhiên nói: "Nhãi ranh, cậu quả thực dám tới đây, gan to lắm".

Ngô Bình: "Gan các người cũng không nhỏ, lại có chí khí đi đâm đầu vào chỗ chết".

Ông giả cười lạnh một tiếng: "Ý cậu là trong chúng tôi không có ai là đối thủ của cậu?"

Ngô Bình: "Cho dù các người có đưa số người gấp mười lần thế này đến thì trong mắt tôi, các người cũng chỉ là gà với chó mà thôi!"

Nói xong, anh chỉ tay phải lên trời, lớn tiếng nói: "Sấm sét nổi lên!"

"Bùm!"

Trên bầu trời, mây gió đổi màu, chẳng mấy chốc xuất hiện một đám mây dông lớn, bên trong có chớp nhoáng, sấm sét ầm ầm. Áp lực đáng sợ khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc.

"Lôi thuật mạnh quá!" ông giả ngạc nhiên: "Nhưng vẫn vô dụng thôi, trước mặt lão đây thì cậu vẫn quá yếu!"

Ông ta tay phải lấy ra một tấm bùa, tấm bùa này do lão tổ luyện hóa, có thể phóng thích ra thần thông!

"Giết!"

Ông ta khẽ thét lên, hướng lá bùa về phía Ngô Bình. Lá bùa bùng lên ngọn lửa và bay về phía Ngô Bình.

Ngô Bình mặt không biến sắc, không biết từ lúc nào anh đã cầm tiên phù trên tay, sau đó một tay chỉ lên trời, ngọn lửa trên lá bùa kia lập tức "bùm" một tiếng nổ tung, tia lửa bay khắp nơi!

"Sấm sét giáng xuống!"

Lúc này, anh lại ra lệnh, vô số sấm sét từ trên trời giáng xuống, đánh vào những cao thủ kia. Ông già thủ lĩnh của đoàn người là người đầu tiên bị sét đánh.

Sấm sét mượn thiên uy, một đòn này khiến da thịt ông ta bị xé nát, nửa thân trên cháy đen, ngã vật xuống đất.
Chương 2202: Rừng Trăng Đỏ, mảnh đất vô thực

Những người khác cũng lần lượt ngã xuống đất, thịt bị nướng chín.

Ngô Bình đi đến chỗ ông già và đá ông ta một cái khiến ông ta từ từ tỉnh dậy. Sau khi tỉnh dậy, với vẻ mặt sợ hãi, ông ta hét lên: "Đừng giết tôi!"

Ngô Bình: "Nghe nói Thiên Tương Tông các người có một vị lão tổ".

Ông già gật đầu: "Đúng vậy, lão tổ của chúng tôi là cao thủ Thần Thông!"

Ngô Bình: "Trở về nói với ông ta đừng tiếp tục dây dưa với tôi, nếu không tôi sẽ diệt Thiên Tương Tông, lấy mạng ông ta!"

Nói xong, anh lấy đi những pháp khí, bảo bối, bùa chú,... từ những người này, sau đó xoay người rời đi.

Khi về đến nhà, Phùng Tuấn Bảo đã chờ anh ở đó. Thấy anh, ông ấy vội vàng hỏi: "Tiên sinh đã gặp họ chưa?"

Ngô Bình: "Tôi đã để lại một người còn sống và nhờ ông ta chuyển một thông điệp đến lão tổ Thiên Tương Tông".

Phùng Tuấn Bảo sửng sốt và nói: "Tôi sợ lão tổ Thiên Tương Tông sẽ không bỏ qua".

Ngô Bình: "Không sao, cho tôi thêm chút thời gian, lão tổ này đối với tôi mà nói cũng không có gì đáng sợ".

Phùng Tuấn Bảo lập tức mỉm cười và nói: "Tôi tin điều này. Tiên sinh có thể luyện chế những loại đan dược phi phàm như vậy thì tiền đồ vô lượng là đương nhiên, lão tổ Thiên Tương Tông không thể so sánh được!"

Ngô Bình: "Hai ngày nay ông nên nhanh chóng bán hết đan dược, ba ngày nữa tôi phải tiếp tục lên đường".

Phùng Tuấn Bảo nói: "Được, hai ngày này tôi sẽ đẩy nhanh tiến độ!"

Hai ngày kế tiếp Ngô Bình không luyện đan nữa mà tập trung tu luyện và ổn định lôi pháp.

Trong hai ngày này, anh bán đi một phần số đan dược còn lại do mình luyện chế, số tiền thu được là hơn một trăm triệu tiền Linh.

Vào ngày thứ ba, Phùng Tuấn Bảo mang tới một ít dược liệu cho Ngô Bình và nói: "Thưa tiên sinh, đây là dược liệu cần thiết cho một loại đan dược cấp bảy khác. Tôi khá may mắn nên cuối cùng đã thu thập đủ dược liệu trước khi tiên sinh rời đi!"

Ngô Bình nhìn những dược liệu này, chí ít có thể luyện được bốn lò đan, anh cười nói: "Được, vậy trước tiên tôi sẽ luyện chế loại đan dược này".

Loại đan dược bảy cấp này tên là Hóa Anh Đan, là đan dược uống khi bí thai biến thành bí anh, giúp tăng tỷ lệ thành công và sức mạnh của bí anh.

Sau một hồi chuẩn bị, anh bắt đầu luyện chế Hóa Anh Đan. Lò đan thứ nhất, anh vô tình làm hỏng, luyện chế thành một viên đan phế phẩm, nhưng anh cũng biết vấn đề nằm ở đâu sau khi thất bại.

Lò thứ hai, anh luyện ra ba viên đan dược cấp bảy trung thượng phẩm.

Ngô Bình tiếp tục tìm kiếm xem vấn đề nằm ở đâu để hoàn thiện quá trình luyện chế. Đến lò thứ ba, anh đã luyện chế được bốn viên Hóa Anh Đan cấp bảy thượng thượng phẩm.

Lò thứ tư, hiệu quả càng tốt, anh luyện chế ra năm viên đan dược cực phẩm! Hơn nữa, màu sắc của năm viên đan dược này cũng khác nhau, tương ứng với ngũ hành. Đến lúc đó, tu sĩ có thể lần lượt uống năm viên đan dược này, như vậy có thể tăng lên đáng kể phẩm chất của bí anh.

Sau khi luyện chế đan dược, Ngô Bình đưa cho Phùng Tuấn Bảo ba viên Hóa Anh Đan trung thượng phẩm từ lò thứ hai, sau đó rời thành Đại Vũ và tiếp tục đi về phía Tây.

Ngô Bình vừa ra khỏi thành không lâu thì đã thi triển thuật độn thổ. Trong vòng một ngày mà đoàn hộ tống đã đi được hàng ngàn dặm, sau đó tiếp tục đi bộ.

Đi được một lúc, trước mặt anh hiện ra một khu rừng quỷ dị. Sau khi hỏi những người qua đường, anh biết được đây là rừng Trăng Đỏ. Bên trong khu rừng này, cả hiện thực và hư ảo cùng tồn tại.

Cách khu rừng này mấy chục dặm có một thành phố nhỏ tên là thành Trăng Đỏ.

Ngô Bình không biết nhiều về khu rừng kỳ lạ này nên đã dẫn đoàn hộ tống đi vào thành phố và tìm một khách điếm để ở.

Sau đó, anh bảo tiêu sư già ra ngoài để nghe ngóng về rừng Trăng Đỏ. Tiêu sư già sáng đi chiều mới về, xem ra đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ.

"Ngô tiêu đầu, tôi nghe họ nói rằng những người tiến vào rừng Trăng Đỏ đa phần sẽ bỏ mạng, nhưng những người sống sót trở ra thì thường có thu hoạch lớn".

Ngô Bình: "Vậy người đi vào khu rừng này là những ai?"

Tiêu sư già: "Phần lớn bọn họ đều là người cùng đường, hoặc là tu luyện gặp phải bế tắc muốn đột phá. Dù sao, thập tử nhất sinh như vậy nên đương nhiên không có ai dễ dàng mạo hiểm".

Ngô Bình: "Nếu đã đến đây rồi mà không đến đó một chuyến thì tôi không cam lòng".

Tiêu sư già cười nói: "Tôi cảm thấy nếu như Ngô tiêu đầu đi, nhất định sẽ bình an vô sự trở về, thực lực của cậu đã vượt xa tu sĩ bình thường trong Bí cảnh, mấu chốt nhất là tôi cảm thấy khí vận của cậu rất tốt".

Ngô Bình nghỉ ngơi cả buổi chiều, khi màn đêm buông xuống, trong rừng mọc lên một vầng trăng đỏ. Hóa ra chỉ khi trăng đỏ mọc lên, cả hiện thực và hư ảo bên trong khu rừng mới được mở ra. Còn nếu bước vào rừng ban ngày thì đây chỉ là một khu rừng âm u bình thường.

Trăng tròn treo tít trên cao, sau khi Ngô Bình bố trí cấm chế, anh đi một mình đến bìa rừng. Lúc này anh phát hiện bên ngoài rừng cây, cách quãng sẽ có một hai người xuất hiện. Giống như Ngô Bình, bọn họ đều là người muốn tiến vào rừng Trăng Đỏ.

Ngay khi Ngô Bình chuẩn bị tiến vào trong rừng, có ba người đi ngang qua. Người đi đầu trong số đó cười hỏi: "Người anh em, anh có muốn đi cùng chúng tôi không?"

Ngô Bình thừa hiểu việc kết giao bừa bãi trong hoàn cảnh này còn nguy hiểm hơn nên lập tức nói: "Tôi không có hứng thú".

Người đàn ông nói: "Tại một số nơi nguy hiểm trong khu rừng, thường chỉ có một người bị giết. Nếu chúng ta đi cùng nhau, tỷ lệ tử vong có thể giảm đi rất nhiều".

Ngô Bình không đáp, bước một bước biến mất vào rừng cây. Mấy người kia nhíu mày, người đàn ông ban nãy nói: "Không biết tốt xấu, hừ, chờ chết đi!"

Sau khi đi vào rừng Trăng Đỏ, Ngô Bình thấy không gian trước mắt vặn vẹo. Anh hít sâu một hơi rồi sải bước đi vào.

Sau khi xuyên qua một vùng không gian vặn vẹo, anh đột nhiên cảm giác được một sức mạnh kỳ dị đang đè lên mình, suýt chút nữa ấn anh ngồi bệt xuống mặt đất.

Cách đó không xa, mấy người khác cũng tiến vào không gian này. Bọn họ còn thảm hơn, có người nằm rạp xuống đất tại chỗ, có người trợn mắt sùi bọt mép, xem chừng không giữ được mạng.

Ngô Bình hít một hơi thật sâu, bí lực lưu chuyển trong cơ thể anh, đồng thời kích thích sức mạnh của tiên phù. Dần dần, cơ thể anh thích nghi với môi trường mới, thể lực cũng hồi phục được 70% đến 80% so với bên ngoài.

Bên ngoài rõ ràng là ban đêm, nhưng sau khi đến đây, trời đã chuyển sang ban ngày. Phía trước không còn là rừng cây mà là một công trình đổ nát, phế tích không biết từ thời đại nào để lại.

Phế tích bị cỏ dại và cây cối bao phủ, liếc mắt nhìn không thấy được điểm kết thúc, diện tích tương đối lớn.

Lúc này, những người còn lại vẫn đang cố gắng thích nghi với môi trường mới, nhưng Ngô Bình thì đã sải bước vào trong.

Đi được một quãng, anh tiến vào một tòa phế tích to lớn. Nơi này hẳn từng là hoàng cung hoặc hoa viên của một nhà giàu có. Trong đó có rất nhiều nhà cửa, nhưng phần lớn đều đã bị hư hại và sụp đổ.

Ngô Bình đi đến một cung điện chưa sụp đổ, tìm một tảng đá và ngồi xuống. Anh nhìn cung điện và tự nói: "Cung điện này có chất lượng không tệ".

Đúng lúc này, anh nghe thấy trên đỉnh đầu truyền đến một giọng nói: "Không ngờ nơi này còn có một tên nô tài".

Ngô Bình ngẩng đầu, nhìn thấy một nam một nữ đứng trên cột đá lớn đang nhìn về phía mình. Người đang nói chuyện chính là người đàn ông. Anh ta mặc trang phục hiện đại tương tự như thời đại trái đất, một bộ âu phục màu đen, đi một đôi giày thể thao.

Người phụ nữ mặc một chiếc áo khoác da màu xanh xám, dáng người chuẩn và ngoại hình chín điểm. Cô ta cười nói: "Nơi này rất nguy hiểm, tìm mấy tên nô tài đi thăm dò con đường phía trước đã".

Người đàn ông nói: "Xung quanh nơi này chắc là vẫn còn. Sư muội, muội ở chỗ này chờ ta, ta đi một lát rồi về".

Người đàn ông bay lên không trung và rời đi nhanh chóng. Người phụ nữ từ từ đáp xuống và đứng trước mặt Ngô Bình. Ngô Bình nhận thấy rằng hình ảnh của người phụ nữ này rất sống động khiến anh không thể rời mắt khỏi, như thể cô ta là tâm điểm của thế giới.

Anh hiểu rõ đó là bởi vì người phụ nữ này đến từ vũ trụ chính. Cô ta là hiện thực, cho nên sẽ đặc biệt khác biệt với các hư ảnh xung quanh...
Chương 2203: Động thiên khác

Người phụ nữ hỏi anh: “Tên đầy tớ kia, tên là gì đấy?”

Ngô Bình cười khẩy: “Gọi tôi là đầy tớ?”

Người phụ nữ đáp: “Chúng tôi gọi cư dân của Ngũ Hành Giới là đầy tớ, anh không phục sao?”

Ngô Bình nói: “Cô mới là đầy tớ, cả nhà cô đều là đầy tớ!”

Người phụ nữ không ngờ một người dân địa phương của Ngũ Hành Giới lại dám đáp trả mình như thế, lạnh mặt nói: “Anh không sợ chết ư?”

Ngô Bình cười khẩy: “Một tu sĩ cảnh giới Luyện Khí như cô mà cũng dám doạ giết tôi?”

Người phụ nữ bảo: “Tuy tôi chỉ là tu sĩ Luyện Khí, nhưng có thể giết anh dễ dàng như giết một con bọ”.

Nói đoạn, bàn tay ngọc ngà của cô ta khẽ vẫy một cái, không khí chấn động, chưởng ảnh đánh về phía anh.

Ngô Bình lách người nhẹ nhàng tránh đi, sau đó sử dụng bùa tiên, một luồng phù quang bay ra từ bàn tay phải, đánh vào người đối phương.

Bùa tiên này là một sự tồn tại vô cùng ghê gớm ở vũ trụ chính. Một tu sĩ Luyện Khí nhỏ bé làm sao chịu đựng uy lực của nó kia chứ?

“Phụt!”

Người phụ nữ trúng phù quang, ngực lõm xuống, há miệng nôn ra nội tảng, cơ thể văng xa mấy mét rồi đập vào một tảng đá lớn.

Sau khi rơi xuống đất, người phụ nữ vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, muốn nói gì đó, nhưng mở miệng mà chẳng thốt được lời nào.

Đến khi Ngô Bình tiến lại gần, người phụ nữ đã tắt thở.

Ngô Bình sững sờ nhìn đối phương. Anh không ngờ mình chỉ tung ra một đòn như thế thôi mà lại có uy lực mạnh đến vậy, đánh chết cô nàng ở vũ trụ chính.

Anh tiến lại kiểm tra khí tức, thấy cô ta đã chết thật thì không khỏi thở dài, đoạn lục lọi người đối phương. Trên người cô ta không có thứ gì khác ngoài chiếc nhẫn trên ngón tay, mặt nhẫn được khảm một viên thạch anh màu tím.

Tháo nhẫn ra, anh lập tức phát hiện nó là pháp khí dùng để chứa đồ, bên trong có một không gian khá lớn, còn chứa rất nhiều đồ.

Ngô Bình thử dùng bí lực để mở không gian trong nhẫn, không ngờ lại rất dễ dàng. Suy nghĩ vừa nảy ra, một thanh đoản đao trong nhẫn đã xuất hiện trên tay anh.

Đôi mắt anh sáng lên: “‘Có nhẫn chứa đồ rồi, sau này mang đồ đạc theo sẽ tiện hơn nhiều”.

Anh ném thi thể của người phụ nữ vào trong vũng nước, dùng mấy tảng đá lấp lại rồi quay về cung điện.

“Trước đó, người kia bảo nơi đây rất nguy hiểm, chẳng lẽ ám chỉ cung điện này sao?”

Anh đi đến trước cung điện, cổng đã mở ra. Anh dùng năng lực nhìn thấu vạn vật để quan sát, phát hiện trên mặt đất của cung điện có rất nhiều bẫy, giữa không trung còn có cấm chế vô cùng lợi hại.

Tu sĩ bình thường không nhìn thấy được những thứ này, nhưng năng lực nhìn thấu vạn vật của Ngô Bình có thể quan sát chúng.

Anh lẩm bẩm: “Sao nơi này lại đặt nhiều bẫy và cấm chế thế nhỉ, lẽ nào không muốn có ai đó xâm nhập sao?”

Cân nhắc mất một lúc, anh mới cất bước tiến vào.

Bên trong có lát gạch hình vuông, Ngô Bình biết những nơi nào có bẫy nên vừa nhảy vừa đi. Đồng thời, anh còn phát hiện những sợi ánh sáng màu đỏ mà mắt thường không nhìn thấy được. Chúng giăng ngang trong không khí, một khi chạm vào sẽ khởi động cấm chế ở nơi này.

Đi đến giữa đại điện, anh vặn tay vẹo chân, bắt đầu thực hiện đủ loại động tác có độ khó cao, chật vật đi qua giữa hạn chế và cấm chế.

Cuối cùng, anh cũng băng qua đại điện, nhìn thấy một cánh cửa nhỏ. Trên cửa có mười hai chiếc la bàn có thể xoay, xung quanh la bàn có chữ số và hoa văn phức tạp.

Ngô Bình không cần nghiên cứu, anh dịch chuyển la bàn, đồng thời quan sát những thay đổi dưới la bàn bằng năng lực nhìn thấu vạn vật. Khi nhìn thấy sự thay đổi mà mình muốn, anh liền dừng xoay, tiếp tục xoay chiếc la bàn thứ hai.

Sau khi mười hai chiếc la bàn đều xoay đến vị trí thích hợp, một tiếng “ầm” vang lên, cánh cửa trước mặt mở ra, để lộ một cung điện bên trong. Tuy nhiên, cung điện này nằm ở một không gian khác.

Ngô Bình bước vào không gian này, cánh cửa phía sau liền đóng sầm lại.

Vừa vào trong, anh đã cảm thấy vô cùng khó chịu, xương cốt khắp người đều kêu lục cục, một sức ép khủng khiếp khiến anh không thể đứng vững và ngồi phịch xuống đất.

Anh dốc sức vận bí lực, dùng bùa tiên để chống cự.

Nửa giờ sau, anh mới gượng đứng dậy được. Lúc này, trong đôi mắt anh ngập tràn vẻ kinh ngạc. Anh lẩm bẩm: “Lẽ nào nơi này là thời không của vũ trụ chính?

Nghĩ vậy, anh bèn chầm chậm tiến về phía trước. Đi được vài bước, anh đã đứng giữa một con đường tăm tối, chỉ có mặt đất còn sáng. Anh tiếp tục men theo lối đi phát sáng ấy.

Sau ba trăm bước đi, anh đã thích nghi phần nào với môi trường ở đây, bước chân cũng nhanh hơn. Sau năm trăm bước, anh cảm thấy sức mạnh của mình đã khôi phục hai, ba phần.

Cuối cùng anh cũng ra khỏi con đường này. Ở lối ra có một cánh cửa khác. Bên ngoài cánh cửa là một thung lũng, hoa nở chim hót, bốn mùa như xuân. Anh vừa bước vào đã nghe tiếng chim líu lo, tiếng côn trùng kêu rin rít, cả mùi đất và hương hoa thoang thoảng.

Ở thung lũng có hoa cỏ dại, còn có một ít linh dược. Những linh dược này đều không phải của Đại Ngũ Hành Giới, mà là linh dược của vũ trụ chính!

Ngô Bình khịt mũi rồi vội vàng tiến về phía trước. Nhưng vì đi quá vội, anh đã bổ nhào xuống đất rồi ngã vào một bụi cỏ. Đúng lúc này, anh nghe thấy tiếng bước chân, một ai đó cất lời: “Sư huynh, vừa nãy hình như ở đây có tiếng động”.

Ngô Bình thấy hai người này đang tìm kiếm khắp nơi. Nhưng anh đã nép mình vào sâu trong bụi cỏ, hai người họ không thể phát hiện.

“Chắc là con gì đó gây ra tiếng động thôi. Mau về dọn cỏ ở vườn thuốc đi, nếu không lại bị sư huynh mắng đấy”.

“Vườn thuốc?”, đảo mắt một vòng, anh chậm rãi ngẩng đầu quan sát.

Anh thấy một nam một nữ trẻ tuổi đang quay lưng về phía anh và đã đi khá xa. Nơi mà họ đang đến là một vườn thuốc không quá rộng.

Ngô Bình cảm nhận được hai cô cậu này đều là tu sĩ cảnh giới Luyện Khí, nhưng khí tức mạnh hơn hẳn cô nàng ở bên ngoài.

Anh nằm sấp trong bụi cỏ, không dám ló ra, chờ họ đi xa hẳn rồi mới khom người tìm linh dược trong thung lũng.

Đi được mấy chục mét, anh cúi người quan sát một cây linh dược lá tròn màu xanh lam, trên lá có bảy đốm.

Anh hái một chiếc lá nhỏ, bỏ vào miệng rồi cảm nhận dược lực. Ngay lập tức, dược lực khủng khiếp tràn vào cơ thể anh. Suýt nữa anh đã hét lên, phải nghiến răng chịu đựng.

Vài phút sau, dược lực mất dần, anh vội dùng đoản đao đào cây thuốc lên rồi đặt nó vào nhẫn chứa đồ.

“Thuốc tốt thật. Xem ra, hái bừa một cây thuốc ở vũ trụ chính cũng là dược liệu quý hiếm ở Ngũ Hành Giới rồi!”

Thuốc ở thung lũng, có thể là hạt giống dược liệu ở ruộng thuốc rơi xuống đây, sau đó mới sinh trưởng, thuộc về thuốc hoang dã.

Anh dạo quanh thung lũng nửa ngày, đào được hai mươi lăm cây thuốc. Đào xong cây cuối cùng thì trời đã tối, ruộng thuốc ở phía xa cũng chẳng còn lại.

Ngô Bình chờ màn đêm buông xuống hẳn, xung quanh không còn tiếng động gì, mới lặng lẽ tiến về phía vườn thuốc.

Bên ngoài vườn thuốc có xây một bức tường gạch, muốn vào trong chỉ có thể đi cửa chính. Dĩ nhiên Ngô Bình không thể đi vào bằng cửa. Anh tìm một góc, nhẹ nhàng tung người, tay bám lên tường, rồi nhảy vào.

Vừa vào trong vườn, anh đã nhìn thấy dược liệu mọc đầy trước mặt. Đôi mắt sáng lên, anh dợm bước tiến đến xem thử.

Đúng lúc này, một con chó lớn màu đen ở lao ra từ bụi cây thuốc gần đó. Nó gầm gừ đe doạ, cơ thể đã nằm sát đất, chuẩn bị tấn công Ngô Bình.

Ngô Bình giật mình. Anh biết một khi chó sủa, nhất định người ta sẽ ra đây. Thế là anh lập tức đưa tay lên miệng rồi “suỵt” một tiếng, đoạn lấy một ít thịt khô từ trong nhẫn, ném cho con chó mực.

Con chó mực vốn đang rất hung dữ, nhưng vừa ngửi được mùi thơm của thịt khô, nó liền nhào đến ngấu nghiến, nào quan tâm đến Ngô Bình nữa.

Ngô Bình lau mồ hôi, chờ nó ăn hết rồi lại ném cho nó thêm một ít.

Trong lúc con chó mực đang ăn, anh đến gần ruộng thuốc, hái một chiếc lá nếm thử.

Một lát sau, anh thầm nghĩ: “Dược lực này còn tinh khiết hơn thuốc hoang dã ngoài kia, dược tính cũng phong phú hơn.

Liếc nhìn con chó mực, anh cảm thấy nó vẫn là một nỗi đe doạ, bèn đi đến trước mặt nó rồi lấy thêm đồ ăn cho nó. Anh vừa thử, vừa dùng tay chầm chậm vuốt lông nó.

Vuốt cái đầu tiên, con chó kêu gầm gừ, vuốt đến cái thứ hai thì nó không có phản ứng mạnh gì cả. Một lúc sau, con chó mực bắt đầu tận hưởng sự vuốt ve của Ngô Bình, mắt cũng híp lại.
Chương 2204: Thái Chân lão tổ

Mười mấy phút trôi qua, Ngô Bình và con chó mực cuối cùng cũng kết thân với nhau, nó không còn hung dữ với anh nữa.

Lúc này Ngô Bình mới yên tâm hẳn. Anh đi đến một góc khuất ở ruộng thuốc, hái trộm ba cây thuốc.

Sau đó anh đi sang một góc khác để hái một loại dược liệu khác, cũng hái ba cây.

Anh hái ba cây vì số dược liệu này đến Đại Ngũ Hành Giới chỉ có thể làm thuốc chính, một cây có thể luyện chế một lò. Hái nhiều hơn cũng không có ý nghĩa gì. Hơn nữa, hái đi quá nhiều chắc chắn sẽ bị phát giác, đến lúc ấy, con chó này sẽ thê thảm lắm.

Anh dạo một vòng vườn thuốc, những loại thuốc có thể hái đều sẽ hái vài cây. Khi anh chuẩn bị hái cây thuốc cuối cùng thì một giọng nói bỗng vọng đến từ trên đỉnh đầu: “Cậu định hái sạch vườn thuốc của ta sao?”

Ngô Bình giật thót, tức tốc cuộn mình lăn đi mười mấy mét, sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn.

Không biết tự khi nào, một ông lão để chòm râu bạc trắng đã ngồi giữa không trung, cơ thể nửa trong suốt. Ông lão có mái tóc trắng, da dẻ hồng hào, mặc một chiếc áo màu xám trắng, cổ tay phải đeo một chuỗi hạt màu tím đỏ, tổng cộng có một trăm lẻ tám hạt. Giắt bên hông là hồ lô màu tím vàng, vừa nhìn đã thấy không tầm thường.

Anh nhìn kỹ hơn, biết đây là Thần anh tu luyện cảnh giới Thần Thông!

Biết mình làm sai, anh cảm thấy xấu hổ vô cùng: “Thưa tiền bối, vãn bối chỉ hái ít thuốc về luyện đan, làm sao dám hái sạch thuốc ở đây ạ”.

Ông lão hừ giọng: “Ta thấy cậu còn biết tiết chế, nếu không đã ra tay đánh cậu rồi”.

Ngô Bình tháo nhẫn ra: “Xin lỗi tiền bối ạ. Tất cả thuốc đều ở trong này, vãn bối sẽ trồng lại cho tiền bối”,

Ông lão bình thản đáp: “Thôi, mỗi loại thuốc cậu chỉ hái ba cây, cứ lấy về dùng đi. Có điều trước khi đi, cậu phải chứng minh mình biết luyện đan”.

Ngô Bình chớp mắt: “Ý của tiền bối là bảo vãn bối luyện đan ạ?”

Ông lão nói: “Cậu đi theo ta”.

Nói đoạn, ông lão bay về phía xa. Ngô Bình và con chó mực kia vội vàng bám theo.

Một người một chó chạy ở đằng sau. Anh trừng mắt nhìn con chó mực: “Có phải mày biết ông ta luôn ở trên đỉnh đầu tao hay không, thảo nào lại để yên cho tao hái thuốc. Mày là chó mà sao lại mưu mô thế hả?”

Con chó mực đảo mắt với anh, tựa như muốn nói: Do anh mù, liên quan gì đến tôi?

Họ theo Thần anh đến một ngôi nhà làm bằng ngọc thạch. Nhà có ba gian phòng, gian ở giữa dùng để luyện đan, bên trong có một lò đan chất lượng hơn rất nhiều so với lò của nhà họ Diệp.

Vừa nhìn thấy lò đan này, Ngô Bình đã biết nó không kém gì lò đan của vũ trụ chính trong động thiên của mình, thậm chí còn tốt hơn một chút!

Đôi mắt anh sáng rực lên: “Tiền bối, lò đan này được làm rất tinh xảo!”

Ông lão khẽ “ừ”: “Xem ra cậu rất biết nhìn hàng. Lò đan này tên là lò đan Ngũ Hành, là bảo vật”.

Ngô Bình hỏi: “Tiền bối cần vãn bối luyện chế đan dược gì ạ?”

Ông lão bảo: “Chẳng phải cậu đã hái rất nhiều thuốc à? Có gì thì luyện nấy”. Nói xong, ông lão ấy khoanh tay ngồi xuống giữa không trung, nhìn anh chằm chằm.

Ngô Bình lau mồ hôi. Anh biết, nếu mình không luyện ra đan dược thì có khi ông lão này sẽ vung chưởng đánh chết anh.

Hít một hơi thật sâu, anh đặt toàn bộ dược liệu đã hái ra trước mặt rồi chọn lựa. Khoảng năm phút sau, anh chọn ra mười ba vị thuốc, lượng sử dụng không giống nhau, sau đó bắt đầu rửa sạch và làm nóng lò.

Lúc rửa lò, anh mới phát hiện lò đan này có chức năng tự làm sạch, chỉ cần nhấn nút là nó sẽ tự làm sạch ngay. Làm nóng lò cũng thế, nó có thể tự động làm nóng lò, còn có thể làm theo yêu cầu của anh.

Ngô Bình khen ngợi: “Quả là lò đan tốt!”

“Lò đan tốt rất dễ tìm, nhưng đan sư giỏi không thường có. Cậu tập trung luyện đan đi”, ông lão nói.

Trong lòng Ngô Bình đã biết mình phải luyện đan gì. Anh lập tức rửa sạch dược liệu rồi bắt đầu luyện đan.

Thuốc là thuốc của vũ trụ chính, lò đan là lò của vũ trụ chính, nên anh buộc phải sử dụng bí lực để luyện chế. Dù là ở vũ trụ chính hay vũ trụ phụ thì bí lực vẫn là năng lượng chung.

May mà bí lực của anh rất thuần, nhờ anh dốc hết sức mình, lò đầu tiên đã được luyện ra, song độ hoàn thành chưa được cao lắm.

Lò đan mở ra, anh đón lấy hai viên đan dược, một viên hơi ngả vàng, một viên hơi tím, chứng tỏ dược lực phân bố không đều.

Ông lão nhìn xong bèn tỏ ý khinh thường: “Đan dược này của cậu cùng lắm chỉ là cấp hai, phẩm chất là hạ phẩm”.

Thật ra theo tiêu chuẩn của Ngô Bình, viên đan dược này cao lắm là hạ hạ phẩm, không ngờ lại được ông lão đánh giá là hạ phẩm.

Anh nói: “Tiền bối, lần đầu luyện chế, vãn bối không có kinh nghiệm nhiều, lò tiếp theo chắc chắn sẽ tốt hơn ạ”.

Ông lão bình thản đáp: “Được thôi. Ta cũng muốn xem lò đan thứ hai của cậu sẽ cho ra kết quả gì”.

Đến lò thứ hai, Ngô Bình đã rút kinh nghiệm, dùng năng lực nhìn thấu vạn vật để quan sát sự thay đổi của dược tính bên trong lò đan. Ở lần mở lò này, anh có được ba viên đan, tất cả đều có màu tím xanh, mùi thơm dịu nhẹ.

Ông lão không đổi sắc mặt: “Lần này có tiến bộ, xem như trung phẩm”.

Ngô Bình nói: “Vừa rồi có hai chỗ gặp vấn đề, để vãn bối luyện thêm một lò ạ”

Không chờ ông lão lên tiếng, anh tiếp tục luyện chế lò thứ ba. Lần này, anh thành công xử lý được hai vấn đề kia. Kết quả cho ra bốn viên đan dược màu xanh vàng với mùi hương thuần khiết hơn.

Với kinh nghiệm của Ngô Bình, đan dược này của anh ít nhất cũng ở trình độ cấp ba, phẩm chất ít nhất là thượng phẩm.

Ông lão vẫn không thay đổi nét mặt: “Tăng lên một cấp, có thể xem là đan dược thượng thượng phẩm. Đan dược này của cậu đã được đặt tên chưa?”

Ngô Bình đáp: “Vẫn chưa có tên ạ”.

Ông lão lấy một viên đan dược được luyện chế từ lò thứ ba rồi nuốt vào bụng. Một lát sau, ông lão khẽ gật đầu: “Dược lực của viên đan này có ích cho tu sĩ Bí cảnh”.

Thật ra đan dược này có phần tương tự Nhập Bí Đan, có điều dược liệu không giống nhau, môi trường khác biệt, chênh lệch rất lớn.

Ngô Bình nói: “Đúng vậy”.

Ông lão bảo: “Đan dược này do cậu luyện ra, cậu đặt tên đi”.

Ngô Bình nịnh nọt đối phương: “Tiền bối có kinh nghiệm. Nên để tiền bối đặt tên cho loại đan này ạ”.

Ông lão khẽ “ừ”, đoạn nói: “Đan dược này bồi bổ toàn thân, không chỉ luyện hình mà còn dưỡng thần. Đồng thời, nó có thể tăng cường cảm ứng của cơ thể đối với bí lực. Ừm, đặt tên là Bí Linh Đan đi”.

Ngô Bình đáp: “Vâng, thế gọi là Bí Linh Đan ạ”.

Ông lão bảo: “Để lại số đan dược mà cậu vừa luyện, xem như phạt cậu tội hái trộm linh dược”.

Ngô Bình biết chuyện này đã được bỏ qua, vội vàng trả lời: “Cảm ơn tiền bối khoan dung độ lượng”.

Ông lão hỏi: “Chỉ nói cảm ơn ta, có biết ta là ai không?”

Ngô Bình đáp: “Vãn bối không biết ạ. Vãn bối đến từ Đại Ngũ Hành Giới, đi vào một nơi hư thực tương sinh, thông qua một cung điện mới đến được nơi này”.

Ông lão cười bảo: “Nơi đây cũng thuộc Đại Ngũ Hành Giới, chẳng qua nó liên thông với vũ trụ chính, nên trật tự của hai bên giống nhau. Vì vậy, cậu có thể xem nơi này là một phần của vũ trụ chính”.

Ngô Bình giật mình: “Nơi này là thực cảnh trong Đại Ngũ Hành Giới ư?”

Ông lão đáp: “Đúng vậy, nơi này tên là Thái Chân Cảnh, thuộc về Thái Chân Môn của ta”.

Ngô Bình nói: “Nghe bảo Đại Ngũ Hành Giới và thế giới Linh Đài không khác nhau là bao, rất nhiều đại năng có thể đi lại giữa vũ trụ chính và Đại Ngũ Hành Giới, tiền bối cũng có thể làm được nhỉ?

Ông lão “ừm” một tiếng: “Ta có thể qua lại giữa hai nơi nhưng không thích đi cho lắm, tu sĩ ở đó khá kiêu ngạo”.

Rồi ông lão ấy nói tiếp: “Ta là chưởng môn đời thứ bảy của Thái Chân Môn, người trong môn phái gọi ta là Thái Chân lão tổ”.

Ngô Bình nói: “Hoá ra là tiền bối Thái Chân lão tổ. Gặp được lão tổ là vinh hạnh của vãn bối”.

Thái Chân lão tổ cười bảo: “Bây giờ cậu cũng biết thân phận của ta rồi, ta muốn thương lượng với cậu một chuyện”.

Ngô Bình đáp ngay: “Có chuyện gì, xin lão tổ cứ căn dặn, vãn bối nhất định sẽ làm ạ”.
Chương 2205: Kỳ tài tuyệt thế

Thái Chân lão tổ nói: “Cậu có thể làm gì cho ta? Ta cảm thấy cậu có chút thiên phú, còn ta thì cả đời ta thì nghiên cứu đan đạo. Vậy nên lão tổ này quyết định nhận cậu làm đệ tử. Cậu thấy thế nào?”

Ngô Bình ngẩn người, nhận làm đệ tử ư? Anh nói: “Có thể bái lão tổ làm thầy, tất nhiên là muôn phần vinh hạnh. Có điều tư chất của vãn bối rất bình thường, chỉ sợ làm lão tổ thất vọng”.

Thái Chân lão tổ cười khẩy: “Bớt nói những lời vô nghĩa này đi. Cậu đồng ý thì khấu đầu với ta”.

Ngô Bình thầm nghĩ, lão già này thật ngang ngược, thế này chẳng phải là ép mình làm đệ tử sao? Có điều bây giờ anh không dám phản kháng, lập tức quỳ xuống dập đầu ba lần.

“Đệ tử Lý Huyền Bình, kính chào sư tôn!”

Thái Chân lão tổ “ừ” một tiếng: “Hiện nay, con chính là đệ tử cuối cùng của ta. Huyền Bình, con còn thầy nào khác ở Đại Ngũ Hành Giới không?”

Ngô Bình đáp: “Thưa sư tôn, không có ạ. Nhưng đệ tử đến từ vũ trụ Thần Thông cấp thấp hơn, vũ trụ Chấn Đán”.

Thái Chân lão tổ thoáng giật mình: “Vũ trụ Chấn Đán sao? Đó là một nơi không hề tầm thường. Trật tự cao nhất được sinh ra ở đó”.

Ngô Bình nói: “Không giấu gì sư tôn, trước đây đệ tử vẫn đang lĩnh ngộ, nhưng chưa thành công hoàn toàn”.

Thái Chân lão tổ giật thót: “Con đang lĩnh ngộ trật tự cao nhất ư?”

Ngô Bình gật đầu: “Đã có kế hoạch, nhưng tiến triển rất chậm ạ”.

Thái Chân lão tổ “ồ” lên, rồi lập tức thu lại vẻ kinh ngạc, lãnh đạm nói: “Vậy cố gắng lĩnh ngộ đi. Con đã có công pháp tu hành của Bí cảnh chưa?”

Ngô Bình trả lời: “Có ạ”.

Thái Chân lão tổ nói tiếp: “Nếu có rồi thì tiếp tục tu luyện đi nhé”.

Dứt lời, Thái Chân lão tổ ném cho Ngô Bình một chiếc nhẫn: “Ta có một ít đồ trong đó, con xem đi”.

Ngô Bình cầm lấy xem thử. Không gian trong chiếc nhẫn này rộng hơn rất nhiều so với nhẫn chứa đồ mà anh lấy được, ít nhất phải gấp mười lần.

Bên trong có phục sức cần thiết của đệ tử Thái Chân Môn, thẻ thân phận và độn phù có thể giúp anh ra vào Thái Chân Cảnh.

Không nhìn thấy thứ gì khác, Ngô Bình tò mò hỏi: “Sư tôn không cho con một ít tài nguyên tu hành hay sao ạ, ví dụ như đan dược gì đó?”

Thái Chân lão tổ nói: “Con không biết tự luyện sao? Dược liệu trong vườn thuốc, con cứ thoải mái hái. Ngoài ra, con có thể dùng thẻ thân phận để vào kho thuốc chọn linh dược. Dĩ nhiên, ta sẽ không cho không, con phải mua bằng tiền linh”.

Ngô Bình không ngờ tiền linh có thể sử dụng ở đây, bèn cầm một cây thảo dược lên hỏi: “Sư tôn, như dược liệu này thì có giá bao nhiêu tiền linh ạ?”

Thái Chân lão tổ đáp: “Vài chục nghìn tiền linh, nếu đắt thì hơn trăm nghìn”.

Ngô Bình rất bất ngờ: “Xem ra sức mua của tiền linh cũng khá phết”.

Thái Chân lão tổ nói: “Tiền linh được làm bằng linh ngọc chứa linh lực vũ trụ chính, tất nhiên là có giá trị rồi”.

Ngô Bình hỏi: “Sư tôn, vậy đệ tử có cần làm quen với các sư huynh khác không?”

Thái Chân lão tổ bảo: “Không cần. Con có thể tu luyện ở đây một thời gian, sau đó trở về theo đường cũ”.

Ngô Bình rất muốn ở đây tu luyện, đáp ngay: “Vậy đệ tử sẽ tu luyện ở đây một thời gian”.

Thái Chân lão tổ nói: “Con tạm thời ở lại đây đi, để Đại Hắc ở cạnh con”, Đại Hắc chính là con chó mực kia.

Dứt lời, Thái Chân lão tổ biến mất ngay tại chỗ.

Ngô Bình vừa nhìn con chó Đại Hắc vừa nói: “Đại Hắc, sau này tao cũng là chủ của mày rồi, mày phải ngoan ngoãn vâng lời đấy”.

Đại Hắc đảo mắt, sau đó nằm xuống ngủ.

Ngô Bình hừ giọng, lập tức dùng dược liệu trong vườn thuốc để luyện chế đan dược. Cơ hội hiếm có, ở đây có đan dược lại có thuốc, không dùng thì uổng phí lắm.

Anh không biết bản thân của Thái Chân lão tổ đã xuất hiện trước mặt chưởng môn từ lâu. Xét ra, chưởng môn Mạc Thiên Sầu hiện nay là vãn bối của Thái Chân lão tổ, phải gọi ông ta là sư bá.

“Chẳng phải sư bá nói rằng sẽ không nhận đệ tử nữa sao ạ?”, Mạc Thiên Sầu hỏi.

Chưởng môn Thái Chân Môn Mạc Thiên Sầu trông khoảng ba mươi tuổi, để râu, rất điển trai, với ý cười nhàn nhạt trên gương mặt.

Thái Chân lão tổ hỏi: “Còn nhớ người đệ tử có thiên phú luyện đan mà ta từng nhận năm xưa không?”

Mạc Thiên Sầu hơi khựng lại, đoạn đáp: “Làm sao lại không nhớ ạ. Khi đó, anh ấy chỉ mới học bảy năm mà đã tự luyện chế được một loại đan dược. Sau đó vào năm ba mươi lăm tuổi, anh ấy đã luyện ra đan dược thượng phẩm cấp chín. Hầy, tiếc rằng người này sinh lòng phản bội, sau khi đến vũ trụ chính lại nương nhờ kẻ thù của chúng ta”, nói xong, anh ta len lén quan sát nét mặt của Thái Chân lão tổ, nhận thấy đối phương không hề nổi giận.

Thái Chân lão tổ dường như không còn để ý đến chuyện này nữa, bình thản bảo: “Đệ tử mà ta mới nhận, mạnh hơn tên súc sinh kia gấp nghìn lần!”

Mạc Thiên Sầu ngẩn người. Mạnh gấp nghìn lần?

Thái Chân lão tổ ném một viên đan dược cho anh ta: “Đan mà cậu ấy mới luyện đấy, uống thử xem”.

Mạc Thiên Sầu nhận lấy viên đan, vừa nhìn qua đã kinh ngạc thốt lên: “Độ hoàn thành rất cao, ít nhất cũng phải là thượng thượng phẩm nhỉ?”

Thái Chân lão tổ nói: “Quan trọng là đan dược này do cậu ấy sáng tạo ra ngay tại chỗ, là lần đầu tiên luyện chế, còn dùng đan dược của ta, linh dược trong vườn của ta”.

Vẻ mặt của Mạc Thiên Sầu trở nên vô cùng nghiêm túc. Anh ta hỏi: “Ý sư bá là, lần đầu tiên cậu ấy luyện chế đan dược đã luyện ra thượng thượng phẩm ạ?”

Thái Chân lão tổ đáp: “Đúng vậy. Mà đấy là cậu ấy vừa từ bên ngoài vào đây, chưa hoàn toàn thích nghi với môi trường ở nơi này. Nếu cho cậu ấy thêm vài ba ngày, chờ cậu ấy hoàn toàn khôi phục rồi, ta nghĩ tên nhóc này có thể luyện ra đan dược có phẩm chất cao cấp bảy, thậm chí cấp tám!”

Mạc Thiên Sầu hỏi: “Nghĩa là trình độ luyện đan hiện nay của cậu ấy đã không hề kém cạnh kẻ phản bội kia?”

Thái Chân lão tổ cười khẩy: “Chỉ cần ta bồi dưỡng thêm một thời gian nữa, vượt qua kẻ đó là chuyện rất dễ dàng”.

“Tốt, tốt quá rồi!”, Mạc Thiên Sầu cả mừng, xoa xoa tay: “Sư bá, con muốn đi gặp vị sư đệ này”.

Thái Chân lão tổ xua tay: “Tạm thời đừng gặp. Bây giờ ta muốn áp chế cậu ấy một chút để cậu ấy không kiêu ngạo”.

Mạc Thiên Sầu chớp mắt: “Sư bá, trấn áp như thế nào ạ?”

“Phải để cậu ấy cảm thấy bản thân không có gì tài giỏi”, Thái Chân lão tổ lãnh đạm nói, “Khoan đưa tài nguyên, để cậu ấy tự ra ngoài tìm tòi”.

Mạc Thiên Sầu hỏi: “Sư bá không sợ cậu ấy sẽ gặp phải nguy hiểm ở bên ngoài sao?”

Thái Chân lão tổ cười bảo: “Cậu ấy từ một vũ trụ cấp thấp đi từng bước đến đây đấy. Người như vậy làm sao lại sợ cọ xát bên ngoài kia chứ?”

Mạc Thiên Sầu há hốc: “Cậu ấy đến từ vũ trụ cấp thấp sao ạ?”

Thái Chân lão tổ gật đầu: “Mà còn là vũ trụ Chấn Đán. Nơi đó vô cùng kỳ lạ, thành tựu tương lai của tên nhóc này chắc chắn sẽ vô cùng đáng sợ. Nhận nó làm đệ tử có lẽ là vinh hạnh lớn nhất đời ta!”

Mạc Thiên Sầu hỏi: “Có lẽ sư đệ đã từ vùng lạ Trăng Đỏ tìm đến nơi này nhỉ?”

Thái Chân lão tổ trả lời: “Đúng vậy. Vài ngày nữa, ta sẽ đuổi nó đi, bảo nó đến vùng lạ thử vận may”.

Mạc Thiên Sầu nói: “Trong vùng lạ có nhiều bảo vật của vũ trụ chính, nhưng được giấu rất sâu, nếu không phải là người có vận khí lớn sẽ rất khó gặp được. Tư chất của sư đệ này siêu phàm đến vậy, vận khí chắc chắn cũng không tệ”.

Thái Chân lão tổ bảo: “Đúng vậy, nên ta mới bảo nó ra ngoài. Chẳng phải Thái Chân Môn có nhiệm vụ sao? Con sắp xếp vài nhiệm vụ cho nó đi”.

Mạc Thiên Sầu hỏi: “Sư bá à, mình nên sắp xếp nhiệm vụ gì cho phù hợp nhỉ?”

Thái Chân lão tổ nói: “Để nó đến động Thái Chân lĩnh ngộ đi, sau đó tìm bảo vật trong sách ở vùng lạ”.

Mạc Thiên Sầu hỏi tiếp: “Động Thái Chân cũng được. Nhưng bảo vật trong sách không còn lại nhiều, liệu cậu ấy có thể tìm ra không?”

Thái Chân lão tổ bảo: “Tìm được hay không không quan trọng. Quan trọng là để nó cọ xát”.

Mạc Thiên Sầu gật đầu: “Vâng, con sẽ sai người sắp xếp ngay!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK