Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 244: Người xinh đẹp nhất Đông Doanh

Ông ta nói tiếp: “Nhưng khoản tiền khổng lồ như vậy chỉ có thể được rót vào dưới hình thức đầu tư, cậu phải có công ty riêng”.

Ngô Bình đáp: “Chuyện này dễ thôi”.

Lạc Trường Sinh cười bảo: “Tốt lắm. Vậy tiếp theo đến lượt vấn đề của tôi nhỉ. Cậu Ngô thật sự có thể giải quyết giúp tôi ư?”

“Đương nhiên”, Ngô Bình nói.

Lạc Trường Sinh gật đầu: “Tôi tin cậu. Trong vòng một tháng, tôi sẽ sắp xếp người gặp mặt cậu. Cháu cố của tôi sẽ đến với danh nghĩa đầu tư. Đến lúc ấy, hy vọng cậu Ngô đã chuẩn bị sẵn sàng”.

Nói xong, ông ta đứng dậy: “Xin phép về trước”.

Họ tiễn Lạc Trường Sinh ra cửa, đối phương lái xe rời đi.

Diệp Thiên Tông cất lời: “Không hổ là Lạc Trường Sinh, làm việc rất cẩn thận”.

Ngô Bình hỏi: “Sư huynh chắc chắn muốn giúp ông ta?”

“Giúp”, Diệp Thiên Tông đáp: “Tuy người này hành sự quái đản, nhưng nếu phía Đông Doanh có ông ta trấn giữ thì không phải chuyện xấu”.

Ngô Bình tò mò: “Sao sư huynh lại nói vậy?”

“Khi Đông Doanh xâm lược, ông ta từng ngăn cản những kẻ tà tu ra tay”, Diệp Thiên Tông giải thích: “Chỉ riêng điều này thôi, chúng ta đã có thể giúp hắn rồi”.

Ngô Bình thở phì phì: “Bảy trăm tỷ đó, bộn tiền!”

Diệp Thiên Tông cười bảo: “Sư đệ à, cậu muốn lấy được số tiền này, e là không dễ dàng đâu”.

“Vì sao?”, anh nhướng mày.

“Tình hình tập đoàn Sanyo rất phức tạp, đến khi ấy cậu sẽ hiểu”.

Ngô Bình nói: “Không sao, em cứ bình tĩnh làm việc là được, cứ để Lạc Trường Sinh nghĩ cách”.

Diệp Thiên Tông bảo: “Chuyện này nghĩ sau cũng không muộn. Sư đệ à, ngày mai cậu đến văn phòng tỉnh một chuyện nhé?”

Anh hỏi: “Gặp cô Đường à?”

Ông ấy đáp: “Cô Đường đang ở tỉnh lỵ, cậu cũng phải đi gặp một lần mà”.

“Được, ngày mai em sẽ đi”. Về chuyện nhà máy dược phẩm của Lý Quảng Long, anh cũng phải đi xem thử, đúng lúc thuận đường đi một lượt.

Diệp Thiên Tông bảo: “Ngày mai cậu đi một mình nhé, anh không đi cùng đâu. Cứ yên tâm, chuyện núi Tiên Hạc, anh sẽ lo giúp cậu”.

Ngô Bình nghi ngờ: “Sư huynh, sao em cứ có cảm giác anh đào hố để em nhảy vào ấy?”

Diệp Thiên Tông nghiêm mặt: “Sư đệ à, sư huynh là người như vậy sao? Chúng ta như anh em ruột thịt, sao anh có thể đào hố cho cậu chứ. Cậu đi rồi khắc biết”.

Anh thở dài, trả lời: “Được rồi. Có điều em phải nói với sư phụ. Nếu em không thích thì chuyện này xem như thôi nhé”.

“Không thành vấn đề, anh nhất định sẽ chuyển lời cho sư phụ”, ông ấy cười đáp.

Không còn sớm nữa, trò chuyện thêm vài câu, Ngô Bình chào tạm biệt để về nhà. Anh rời đi không lâu, một người trung niên nho nhã đã bước ra, không ngờ đó lại là ông Đông Phật.

Diệp Thiên Tông cung kính chào: “Sư phụ”.

Kiều Bộ Tiên cười nói: “Con nhìn dáng vẻ không vui của nó kìa, thật muốn tẩn cho nó một trận”.

Diệp Thiên Tông hỏi: “Sư phụ kiên quyết muốn sư đệ đi, rốt cuộc có dụng ý gì ạ?”

Kiều Bộ Tiên đáp: “Đường Thiên Tuyệt sắp chết rồi”.

Diệp Thiên Tông rất đỗi kinh ngạc: “Đường Thiên Tuyệt sắp chết ư?”

Kiều Bộ Tiên gật đầu: “Con thử nghĩ xem, Đường Môn không còn Đường Thiên Tuyệt trấn giữ nữa sẽ trở nên thế nào?”

Gương mặt Diệp Thiên Tông tái đi: “Không đâu! Đường Thiên Tuyệt hình như còn chưa đến ba trăm tuổi, sao lại sắp chết được?”

“Đường Thiên Tuyệt không cam tâm, muốn lên thêm một tầng nữa nhưng đã thất bại. Hiện giờ khí huyết suy yếu, không sống nổi quá ba năm”, Kiều Bộ Tiên giải thích.

“Vậy nên Đường Thiên Tuyệt muốn sắp xếp mọi chuyện cho Đường Môn trước khi chết?”

“Đúng vậy. Đường Môn quá lớn, Đường Thiên Tuyệt muốn tìm kiếm một nguồn lực có thể kiểm soát các thế lực lớn trong Đường Môn”.

Diệp Thiên Tông gật đầu: “Dòng của chúng ta, đúng là có nguồn lực khá mạnh. Nếu có sự hỗ trợ của chúng ta, sư đệ có thể phát huy rất tốt ở Đường Môn. Nhưng cô Đường kia là chủ của tập đoàn lính đánh thuê mạnh nhất thế giới, e là không dễ thuần phục”.

Kiều Bộ Tiên nói: “Thực lực của Đường Băng Vân mạnh hơn Ngô Bình, nắm trong tay tổ chức ám sát quan trọng nhất của nhà họ Đường. Nếu không thể thuần phục cô ấy, sẽ không thể đứng vững ở Đường Môn”.

Diệp Thiên Tông đã hiểu: “Ý sư phụ là, nếu sư đệ không làm được thì chúng ta sẽ từ bỏ?”

Kiều Bộ Tiên gật đầu: “Tư chất của sư đệ con rất tốt. Ta sẽ không để nó mạo hiểm quá nhiều. Nếu chuyện không thành thì chớ cưỡng cầu, mọi thứ nên thuận theo tự nhiên”.

Diệp Thiên Tông sờ mũi: “Con nghe nói trước đó có ba vị thế tử đã bị Đường Băng Vân đánh tàn phế, con lo sư đệ…”

“Không sao, cùng lắm là gãy vài cái xương thôi”, Kiều Bộ Tiên nói.

Nếu Ngô Bình nghe được cuộc nói chuyện của hai người họ, không biết anh sẽ có cảm tưởng thế nào. Lúc này anh đã về đến nhà, tu luyện động tác thứ ba của đoàn thể thuật Bát cực.

Hai động tác trước đã khiến anh cảm thấy vô cùng khó khăn. Động tác thứ ba này cũng gian khó trùng trùng. Anh chẳng kiên trì được mấy giây đã cảm thấy đất trời xoay chuyển, không đứng vững được nữa mà ngã ập xuống sàn.

Nghỉ ngơi chừng nửa giờ, anh mới hồi phục, lại cắn răng luyện tiếp.

Thất bại hết lần này đến lần khác, chật vật đến rạng sáng, anh mới miễn cưỡng tập được động tác này. Song về độ tinh tế thì còn kém rất xa, cần phải cải thiện từng chút một. Nhưng bất kể ra sao đi nữa thì anh cũng đã làm được rồi.

Anh mệt rã rời, ngủ đến tận giờ ăn sáng.

Nhác thấy vẻ sống dở chết dở của anh mình, Ngô Mi kinh ngạc thốt lên: “Anh bị ốm sao ạ?”

Ngô Bình xua tay: “Anh không sao, luyện công nên mệt thôi”.

“À mà Tiểu Mi, em đã nghĩ xong chuyện vào trường đại học nào chưa?”

Ngô Mi cười đáp: “Em nghe theo anh ạ”.

Ngô Bình ngẫm nghĩ: “Em giỏi Toán, thế thì học Hoa Thanh đi”.

Ngô Mi trả lời: “Vâng, vậy em vào Hoa Thanh ạ”.

Ăn được nửa bữa thì Hàn Bạch gọi đến. Phía anh ta, chuyện điều tra đã có tiến triển.

“Sở trưởng Hàn có tin tức gì sao?”
Chương 245: Manh mối tìm người thân

“Cậu thật không may, tên buôn người ấy đã chết rồi, manh mối bị đứt đoạn”, Hàn Bạch nói.

Ngô Bình hỏi: “Không có lấy một manh mối nào ư?”

Hàn Bạch đáp: “Có điều nhà họ Ngô có cung cấp một số thông tin. Lúc mới đến nhà họ Ngô, Ngô Chấn Đông nói tiếng Vân Đông, nên có lẽ ông ấy là người Vân Đông”.

“Vậy mẩu tin tìm người thân thì sao?”

“Anh cũng kiểm tra rồi, mẩu tin này đã có vào năm Internet bắt đầu phổ biến trong nước. Người đăng tin tìm người thân là nhà họ Lý ở Vân Đông. Nhà họ Lý là một gia tộc lớn cực kỳ giàu có, ‘Bắc - Tô, Nam - Lý’ chính là từ chỉ gia đình họ và nhà họ Tô của Hải Thành”.

“Cụ thể là Lý Vân Đẩu của viện Bắc nhà họ Lý. Lý Vân Đẩu là người có tiếng nói quyết định của viện Bắc nhà họ Lý, sở hữu tài sản mấy trăm tỷ, chủ yếu phụ trách chuyện làm ăn ở vùng Nam Dương”.

Ngô Bình đáp: “Được. Sở trưởng Hàn vất vả rồi. Phiền anh gửi thông tin của Lý Vân Đẩu cho tôi nhé. Tôi sẽ đích thân đến Vân Đông một chuyến khi có thời gian”.

Hàn Bạch nói: “Cậu khách sáo quá”.

Cúp máy rồi, anh mới kể lại cho Trương Lệ nghe. Trương Lệ hỏi: “Con tính điều tra thế nào, đến thẳng đó để hỏi người ta sao?”

Ngô Bình trả lời: “Bây giờ có ADN mà ạ? Làm xét nghiệm là biết thôi. Mẹ đừng lo, con nhất định sẽ tra ra chuyện của bố”.

Ăn sáng xong, anh tạm biệt người nhà rồi đến văn phòng tỉnh.

Chuyến đi lần này, anh có rất nhiều chuyện phải làm, bao gồm chuyện gặp mặt Đường Tử Di, hỗ trợ Chu Thanh Nghiê làm từ thiện, rồi chuyện Lý Quảng Long mở nhà máy dược phẩm, và đi gặp cô cả Đường Môn nữa.

Anh lái chiếc số 8 của mình vào đường cao tốc, chạy nhanh đến mức chưa đầy một giờ đã đến tỉnh lỵ.

Hiện giờ Đường Tử Di đang ở một nhà máy sản xuất bán dẫn của tỉnh K, được người phụ trách nhà máy dẫn đi tham quan công nghệ sản xuất của nhà máy.

Nửa giờ sau, anh đã đến nhà máy nhờ sự hướng dẫn của người phụ trách.

Đường Tử Di giới thiệu với mọi người: “Tổng giám đốc Chu, vị này là anh Ngô, thành viên hội đồng quản trị của tập đoàn chúng tôi”.

Một người đàn ông ngoài bốn mươi vội vàng giơ hai tay ra: “Xin chào, tôi là Chu Hướng Khoa”.

Đường Tử Di nói: “Tổng giám đốc Chu đây đã tham gia sâu vào lĩnh vực bán dẫn hơn mười năm, từng là tổng giám đốc khu vực châu Á của nơi sản xuất chất bán dẫn lớn nhất thế giới. Không chỉ xuất sắc trong quản lý, kỹ thuật của tổng giám đốc Chu cũng giỏi cực kỳ. Ba năm trước, tổng giám đốc Chu đã thành lập nhà máy chuyên sản xuất bộ nhớ flash, với sản lượng hằng năm là mười triệu chiếc, giá trị sản lượng hơn hai tỷ”.

Chu Hướng Khoa vội xua tay: “Tổng giám đốc Đường quá lời rồi. Chúng tôi chỉ là doanh nghiệp nhỏ thôi, nên mới cần sự hỗ trợ từ tập đoàn lớn như các vị”.

Ngô Bình vẫn chưa rõ tình hình, bèn cất lời: “Tôi nghe nói, sự phát triển của ngành công nghiệp chip trong nước dạo gần đây gặp nhiều hạn chế. Sự kiên trì của tổng giám đốc Chu thật khiến người ta ngưỡng mộ”.

Chu Hướng Khoa cười khổ: “Về mặt kỹ thuật, tôi bị nước Mễ phong toả, nhà máy đã đóng cửa. Tôi và vài người phụ trách đã bàn bạc, quyết định phát triển công nghệ sản xuất chất bán dẫn mới, nhưng vốn đầu tư quá cao, rất nhiều người không đánh giá cao chúng tôi”.

Chuyên ngành của Ngô Bình là lĩnh vực điện tử. Anh nói: “Nghiên cứu phát triển một công nghệ mới rất khó, thời gian lại dài, vốn đầu tư cao, người khác không có hứng thú cũng là chuyện bình thường”.

Chu Hướng Khoa đáp: “Có những chuyện phải có người tiên phong làm. Một khi thành công, chúng tôi sẽ mang đến lợi nhuận cực kỳ lớn”.

Ngô Bình tham quan nhà máy của công ty họ, hiểu được đại khái công nghệ mới của họ là gì. Đúng là rất ưu việt, nhưng vẫn chưa hoàn thiện.

Hai giờ sau, hai người lái ô tô rời nhà máy và về khách sạn dùng bữa. Ngồi trên xe của Ngô Bình, Đường Tử Di hỏi: “Anh cảm thấy dự án này thế nào?”

Ngô Bình đáp: “Không khả quan, tỉ lệ thất bại hơn sáu mươi phần trăm. Dù thành công cũng phải chờ rất lâu, điều này không phù hợp với phong cách đầu tư của tập đoàn Đường thị”.

Đường Tử Di gật đầu: “Đúng vậy, nếu là trước đây, chắc chắn em sẽ không đầu tư vào công ty này”.

Anh cười hỏi: “Chẳng lẽ em quyết định đầu tư sao, Tử Di?”

Đường Tử Di nói: “Em nhận được tin rằng nhà nước sẽ hỗ trợ mạnh mẽ ngành công nghiệp bán dẫn, sau này còn có những sự hỗ trợ mà trước kia chưa từng có. Bao gồm miễn thuế doanh nghiệp, trợ cấp công nghiệp và các chính sách ưu đãi, thậm chí còn miễn phí cung cấp đất, ngân hàng cho vay không lãi suất. Hỗ trợ lớn đến vậy, nếu chúng ta không tham gia thì tiếc quá”.

Ngô Bình nói: “Nhưng dù có nhiều hỗ trợ như vậy thì chúng ta cũng phải tự đầu tư vào”.

“Nên em mới muốn bàn với anh. Khoản đầu tư vào công nghệ bán dẫn mới sẽ rơi vào hàng chục tỷ, và sẽ cần rót một lượng vốn lớn sau này”.

“Cần đầu tư khoảng bao nhiêu?”, anh hỏi.

“Mỗi năm từ mười đến mười năm tỷ, đầu tư ít nhất năm năm. Nếu lâu, có thể hơn mười năm”. Đường Tử Di nói: “Rủi ro thật sự rất lớn”.

Ngô Bình ngẫm nghĩ một lúc mới hỏi: “Em muốn đầu tư?”

Đường Tử Di đáp: “Bên này đã nhận được khoản vay năm tỷ mỗi năm từ nhà nước trong thời hạn năm năm. Nghĩa là trong năm năm tới, chúng ta sẽ phải đầu tư từ năm đến mười tỷ”.

Ngô Bình xoa mũi: “Nếu em muốn đầu tư, anh sẽ đầu tư cùng em”.

Đường Tử Di cười bảo: “Được, vậy chúng ta cùng đầu tư!”

Cô ấy nói với Ngô Bình rằng theo giá trị thị trường hiện tại, hai người đầu tư năm tỷ mỗi năm, sẽ nhận được bốn mươi lăm phần trăm cổ phần. Mà thị trường bán dẫn cả nước có thể đạt đến quy mô hàng nghìn tỷ, tương lai tươi sáng vô cùng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK