Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1696: Thật giả khó phân

Phương Yếm: "Chúng tôi luôn tiêu diệt lẫn nhau, khi tôi mạnh, tôi sẽ thức dậy, khi gã khỏe, tôi sẽ ngủ".

Ngô Bình: "Nhưng quả thật đã có ai đó của Quỷ Phương lấy được sức mạnh từ lò Quỷ Phương".

Phương Yếm: "Tôi không nói dối cậu một chút nào về Quỷ Sầu. Nếu ai đó có thể sở hữu năng lượng của cả hai chúng tôi cùng một lúc, người đó sẽ có sức mạnh tối cao. Và đó chính là sức mạnh mà cha mẹ chúng tôi theo đuổi".

Ngô Bình liền hứng thú: "Sức mạnh này lớn cỡ nào?"

Phương Yếm: "Dựa theo lời cha tôi nói, hai loại sức mạnh của chúng tôi một khi dung hợp lại sẽ hình thành một sức mạnh cấm kỵ. Loại sức mạnh này nhất định không tồn tại được lâu, chỉ có thể tồn tại trong chốc lát. Nhưng ngay cả khi chỉ trong chốc lát, nó cũng sinh ra một uy lực đáng sợ có thể hủy diệt vạn vật".

Ngô Bình: "Các người đã thành công bồi dưỡng ra cường giả sao?"

Phương Yếm lắc đầu: "Quá khó, trải qua vô số lần thất bại, chúng tôi phát hiện có thể thay đổi thuộc tính của sức mạnh. Ví dụ như pha trộn 70% sức mạnh của các chủng loại khác nhau trong sức mạnh của tôi. Tương tự, Quỷ Sầu cũng pha trộn 70% sức mạnh của các chủng loại khác nhau trong sức mạnh của gã. Nếu ai đó có thể kết hợp 30% sức mạnh của chúng tôi thì cũng sẽ tạo ra hiệu quả phi thường".

Ngô Bình: "Sau đó có ba người làm được sao?"

Phương Yếm: "Đúng vậy, một trong số họ có thể kết hợp 40% sức mạnh của chúng tôi, hai người còn lại chỉ có thể kết hợp 30%".

Ngô Bình: "Tu sĩ Quỷ Phương có sức mạnh 30% mạnh cỡ nào?"

Phương Yếm: "Dễ dàng giết chết được Thần Vương".

Ngô Bình sửng sốt: "Mạnh thế sao!"

Phương Yếm: "Mỗi khi độ tinh khiết của sức mạnh của chúng tôi giảm 10%, sức mạnh kết hợp được tạo ra sau đó sẽ giảm xuống còn 70%".

Ngô Bình sửng sốt: "Nói cách khác, nếu một tu sĩ Quỷ Phương đã kết hợp 100% sức mạnh, sức mạnh của người đó sẽ mạnh hơn 10.000 lần so với một tu sĩ đã kết hợp 30% sức mạnh? "

Phương Yếm: "Đúng vậy".

Ngô Bình hỏi hắn: "Anh có muốn ra ngoài không?"

Phương Yếm: "Tôi phải nghe lệnh của cha tôi để trấn áp Quỷ Sầu, vì vậy tôi không thể ra ngoài".

Ngô Bình suy nghĩ một chút: "Tôi muốn thử kết hợp sức mạnh của chúng ta".

Phương Yếm nhìn anh: "Cậu là Thánh Nhân, nhất định có thể chịu đựng sức mạnh lớn hơn, cậu muốn bao nhiêu phần trăm sức mạnh?"

Ngô Bình suy nghĩ một chút, nói: "Một trăm phần trăm".

Phương Yếm lắc đầu: "Cậu chịu không nổi một trăm phần trăm đâu, đừng nói là cậu mà ngay cả Thánh Hoàng cũng chịu không nổi".

Ngô Bình: "Tôi không muốn hấp thụ sức mạnh của anh mà là muốn nghiên cứu nó, vì vậy tôi cần 100% sức mạnh".

Phương Yếm: "Ồ, cậu muốn nghiên cứu nó?"

Ngô Bình: "Tôi là một đại sư luyện đan, tôi đang tự hỏi liệu tôi có thể sử dụng đan dược để kết hợp một cách khéo léo hai loại sức mạnh hay không".

Phương Yếm rất ngạc nhiên: "Ý tưởng của cậu rất thú vị, tôi có thể cung cấp cho cậu một chút sức mạnh".

Hắn liền yêu cầu Ngô Bình ấn tay vào lò Quỷ Phương, ngay lập tức, một luồng sức mạnh cực kỳ bí ẩn xâm nhập vào lòng bàn tay của Ngô Bình.

Ngay khi luồng sức mạnh này tiến vào, nó đã bị Ngô Bình dùng sức mạnh tối cao trấn áp trong động thiên. Tiếp theo, anh bắt đầu nghiên cứu luồng sức mạnh này.

Anh thực sự muốn tìm hiểu lý do tại sao luồng sức mạnh này lại chứa năng lượng mạnh mẽ. Việc nghiên cứu này không thành vấn đề, với sự trợ giúp của đôi mắt nhìn thấu vạn vật, anh phát hiện ra rằng luồng sức mạnh này dường như là một phần của một loại mật mã vũ trụ nào đó. Từ đó có thể suy ra rằng sức mạnh của Quỷ Sầu là một nửa mật mã còn lại.

Nếu hai luồng sức mạnh được kết hợp để tạo thành một mật mã hoàn chỉnh thì mật mã này sẽ có tác dụng gì? Mở ra một con đường nào đó? Đánh thức một sinh mệnh mạnh mẽ nào đó? Anh không dám nghĩ tiếp nữa.

"Cũng may mình không tin bọn họ, hai người này đều không nói thật!". Ngô Bình âm thầm giật mình, thầm nghĩ lẽ ra mình không nên nói với bọn họ nhiều như vậy.

Nhưng có một số việc một khi đã biết điều gì đó liền muốn muốn khám phá nó, nhất định phải biết rõ lý do, Ngô Bình cũng vậy.

Cuối cùng, ngày hôm sau anh lại tới xem lò Quỷ Phương, lần này là Quỷ Sầu tỉnh lại, Ngô Bình cười nói: “Quỷ Sầu tiền bối, anh có thể cho tôi một luồng sức mạnh không, tôi sẽ nghiên cứu nó và xem liệu tôi có thể luyện hóa hấp thụ nó hay không".

Lời của anh nửa thật nửa giả.

Quỷ Sầu: "Được, tôi có thể cho cậu nghiên cứu, nhưng khi nào cậu sẽ giúp tôi?"

Ngô Bình: "Vãn bối gần đây tu hành có vấn đề, chỉ sợ không giúp được tiền bối, chờ vãn bối khôi phục rồi sẽ nghĩ biện pháp".

Quỷ Sầu ngay lập tức nói: "Nếu có vấn đề trong tu hành, tôi có thể giúp cậu".

Ngô Bình hỏi giúp thế nào? Anh cố tình đề cập đến một vấn đề tu luyện mà anh đã gặp phải trước đây, nhưng anh không ngờ Quỷ Sầu lại đưa ra giải pháp tốt nhất ngay lập tức sau khi suy nghĩ một lúc.

Ngô Bình giật mình nên hỏi thêm vài câu, kết quả là kết quả của Quỷ Sầu cực kỳ chính xác, thậm chí còn tốt hơn cả cách ban đầu của anh.

Vì vậy, anh liền cố ý kể ra những vấn đề mà anh gặp phải khi tu luyện Xích Minh Bản Nguyên Kinh, đây là một công pháp của kỷ nguyên trước, rất ít người biết đến.

Tuy nhiên, trước sự ngạc nhiên của anh, Quỷ Sầu đã đưa ra một giải pháp ngay lập tức, hơn nữa không chỉ một.

Sau khi trò chuyện với Quỷ Sầu, Ngô Bình thực sự đã học hỏi được rất nhiều điều, vì vậy anh đã nhân cơ hội này để hỏi về Vạn Tiên Quy Thánh Quyết, anh vừa thỉnh giáo vừa đẩy nhanh tốc độ tu hành.

Thực ra Vạn Tiên Quy Thánh Quyết này có rất nhiều điểm khó, Ngô Bình mặc dù đã học được nhưng chưa bao giờ tu luyện. Quy Thánh Quyết có pháp môn tu luyện cảnh giới Đoạt Thiên, nhưng không biết vì sao lại không hoàn hảo.

Anh liền thỉnh giáo Quỷ Sầu, hỏi: "Tiền bối có biết về Đoạt Thiên Kinh không?"

Quỷ Sầu: "Đoạt Thiên Kinh? Tất nhiên tôi biết, cậu muốn học sao? Tôi không chỉ có Đoạt Thiên Kinh, còn có Thiên Mệnh Kinh hoàn chỉnh".

Ngô Bình mặt không đổi sắc: "Ồ, Thiên Mệnh Kinh sao?"

Quỷ Sầu: "Bất Tử Kinh, Đoạt Thiên Kinh, Thiên Mệnh Kinh, cảnh giới cuối cùng của Địa Tiên. Nếu có thể hoàn thành ba cảnh giới này của Địa Tiên thì có thể hoàn thành sự biến đổi của sinh mệnh, từ đó vượt lên trên Nhân tộc, tạo ra một giống loài mạnh mẽ".

Ngô Bình: "Vượt lên trên Nhân tộc? Vậy thì đó còn là người không?"

Quỷ Sầu: "Cậu có thể gọi đó là một giống loài mới".

Ngô Bình: "Quỷ Sầu tiền bối cũng là giống loài mới sao?"

Quỷ Sầu mỉm cười: "Có thể nói là phải, cũng có thể nói là không phải".

Hiển nhiên gã không muốn nói nhiều về vấn đề này mà quay ra hỏi: "Cậu có muốn học Đoạt Thiên Kinh không?"

Ngô Bình: "Thực ra tôi có Đoạt Thiên Kinh, chỉ muốn đối chiếu xem hai cái có gì khác biệt không".

Quỷ Sầu ngẩn ra, lập tức nói: "Không thể nào! Trên đời này chỉ có một Đoạt Thiên Kinh nguyên bản trong tay tôi, không thể nào có người thứ hai biết!"

Ngô Bình cười nói: "Tiền bối nói hơi quá nhỉ? Theo như tôi biết thì những thiên tôn hiện giờ đều đã từng tu luyện Đoạt Thiên Kinh bản hoàn chỉnh".

Quỷ Sầu cười lạnh: Vậy tôi hỏi cậu, Đoạt Thiên Kinh có mấy tầng?"

Ngô Bình: "Đoạt Thiên Kinh gồm Vấn Thiên, Kính Thiên, Pháp Thiên, Khi Thiên, Lăng Thiên, Đoạt Thiên".

Quỷ Sầu cười lớn: "Ai nói cho cậu biết thế? Tôi nói cho cậu nhé, Đoạt Thiên Kinh thực sự có chín tầng, hơn nữa còn cao thâm hơn so với bản cậu nói nhiều. Thứ cậu nói là bản giản lược thứ ba. Bản gốc quá khó, có rất ít người có thể tu luyện, thế nên có người xóa bớt và chỉnh sửa, tạo ra ba bản khác. Bản cậu nói là bản đơn giản nhất".

Ngô Bình: "Vậy tiền bối có thể nói cho tôi bản gốc không?"

Quỷ Sầu: "Có thể nhưng cậu phải giúp tôi ra ngoài".

Ngô Bình: "Tôi phải làm gì mới có thể giúp tiền bối ra ngoài?"

Quỷ Sầu: "Chỉ cần cậu niệm một đoạn chú là tôi có thể ra ngoài".

Ngay lúc này bên ngoài có động tĩnh, Ngô Bình nói: "Tiền bối, vãn bối có việc gấp cần xử lý, lát nữa sẽ tới tìm tiền bối".

Nói rồi anh xông ra ngoài.

Mấy tiếng sau anh quay lại, lần này người tỉnh không phải Quỷ Sầu mà là Phương Yếm.

Ngô Bình nói: "Phương Yếm tiền bối, Quỷ Sầu muốn tôi niệm một đoạn chú, còn bảo sẽ dạy Đoạt Thiên Kinh cho tôi".

Phương Yếm: "Tuyệt đối không được tin gã. Nếu cậu muốn học Đoạt Thiên Kinh thì tôi có thể dạy cậu bản gốc, nó có mười tầng, còn cao thâm hơn của Quỷ Sầu!"

Ngô Bình cạn lời, sao lại nhảy ra một bản nữa thế này, rốt cuộc cái nào mới là bản gốc?
Chương 1697: Thu phục Quỷ Phương

Anh vội vàng hỏi: "Quỷ Sầu nói Đoạt Thiên Kinh của gã có chín tầng, vì sao của tiền bối lại có mười tầng?"

Phương Yếm: "Điều này phải nói từ nguồn gốc của Đoạt Thiên Kinh. Lúc đầu, có một thái cổ chân nhân tiếp xúc với tiên đạo, có cảm nhận sâu sắc. Chân nhân này đã có tu vi Chân Hoàng, vì vậy người đó dung hợp chính mình để tạo ra Đoạt Thiên Kinh. Sau đó, Đoạt Thiên Kinh này đã bị xóa bớt và sửa đổi bởi nhiều thế hệ, nó trở thành một trình tự tu luyện trong cảnh giới Đoạt Thiên của Địa Tiên".

Ngô Bình: “Thiên Mệnh Kinh cũng là như vậy sao?”

Phương Yếm: "Thiên Mệnh Kinh có bảy tầng, đây là một công pháp do một cường giả tuyệt thế tu luyện đến tầng mười của Đoạt Thiên Kinh sáng tạo ra, là một bước tiến dựa trên cơ sở Đoạt Thiên Kinh. Nhưng Thiên Mệnh Kinh của cường giả này không phải hoàn hảo, bản thân người này cho rằng Thiên Mệnh Kinh ít nhất có mười hai cảnh giới".

Ngô Bình giật mình: "Nói như vậy, Đoạt Thiên Kinh và Thiên Mệnh Kinh thực ra có thể coi là hai cảnh giới tu luyện ở ngoài Địa Tiên".

Phương Yếm: "Đúng, chỉ là đời sau rất ít người có thể tu luyện đến trình độ này, cho nên không thể tính riêng, mà vẫn xếp vào Địa Tiên".

Ngô Bình: "Tiền bối, có thể tặng Thiên Mệnh Kinh cho vãn bối được không?"

Phương Yếm: "Tất nhiên rồi. Cậu không được tin những gì Quỷ Sầu nói, hãy ghi nhớ!"

Vừa dứt lời, từ trong lò Quỷ Phương bay ra một chùm sáng chói lọi đâm thẳng vào trán Ngô Bình. Ngay sau đó, một cuốn sách cổ trôi nổi xuất hiện trong tâm trí của Ngô Bình, tỏa ra một luồng khí tức bí ẩn.

Phương Yếm: "Đây là Đoạt Thiên Kinh bản gốc, là bản duy nhất trong thiên hạ này, không ai có thể giả mạo nó".

Thực ra dù Phương Yếm không nói, Ngô Bình cũng đã biết quyển sách này là bản gốc thực sự, bởi vì khí tức của nó độc nhất vô nhị, trên đó vẫn còn hơi thở của người sáng tạo.

“Cảm ơn tiền bối!”, Ngô Bình hành lễ với đối phương.

Sau khi lấy được Đoạt Thiên Kinh, Ngô Bình đang chuẩn bị tu luyện thì có người đến báo rằng đại quân Quỷ Phương đã xâm chiếm biên giới và hỏi Ngô Bình liệu có tấn công toàn lực hay không.

Ngô Bình hỏi Phương Yếm: "Tiền bối, đây có phải là hậu duệ Quỷ Phương của tiền bối không?"

Phương Yếm: "Không sai, huyết mạch tuy rằng đã ít đi nhiều, nhưng quả thực là hậu nhân của tôi".

Ngô Bội: "Hiện tại hậu nhân của tiền bối muốn tấn công nước tôi, tiền bối có thể ngăn cản không?"

Phương Yếm: "Cái này dễ thôi, cậu cầm thủ lệnh của tôi, toàn bộ Quỷ Phương sẽ nghe lệnh cậu".

Ánh mắt Ngô Bình sáng lên: "Họ có nhận ra thủ lệnh của tiền bối không?"

Phương Yếm: "Trên thủ lệnh của tôi có khí tức huyết mạch của tôi, chỉ cần họ nhìn thấy nó là họ sẽ thần phục vô điều kiện và sẽ không bao giờ nghi ngờ. Hơn nữa tôi đã đặt ra một quy tắc, nhìn thấy thủ lệnh cũng giống như nhìn thấy tôi vậy".

Nói xong, một tia sáng rơi vào tay Ngô Bình, hóa thành một thủ lệnh bằng ngọc, có khắc hoa văn của một con hung thú cổ xưa.

Ngô Bình nói: "Cảm ơn tiền bối".

Anh cầm lấy thủ lệnh, dẫn thị vệ đi tới biên giới phía bắc.

Ở khu vực biên giới phía bắc, Ngô Bình nhìn thấy quân đội Quỷ Phương đang đối đầu với quân đội Thiên Võ. Người đến từ Quỷ Phương là một tướng quân hung hãn, khí tức rộng lớn như biển, khí huyết trên đỉnh đầu bay vút lên trời, ngưng tụ thành hình ảnh một con rồng cổ xưa.

Ngô Bình vừa tới, đại quân nơi biên giới liền quỳ xuống hành lễ: "Bệ hạ!"

Ngô Bình gật đầu, bay tới trước mặt đại quân Quỷ Phương, đưa thủ lệnh ra, trầm giọng nói: "Các người nhận ra vật này không?"

Thủ lệnh được đưa ra, khí tức phóng ra khiến cho người Quỷ Phương biến sắc, tướng quân hung mãnh kia thậm chí quỳ rạp trên mặt đất, kích động hỏi: "Người là ai?"

Ngô Bình: "Tôi nhận lệnh của tổ tiên Quỷ Phương các người để ngăn các người tấn công Thiên Võ".

Mãnh tướng Quỷ Phương nói: "Tuân lệnh!"

Ngô Bình: "Người đã đánh cắp lò Quỷ Phương là thần điện Thiên Kỵ, nhưng nơi đó đang có Thần tộc canh giữ".

Các tướng Quỷ Phương giận dữ: "Thần điện Thiên Kỵ chết tiệt!"

Ngô Bình: "Ta là hoàng đế của Thiên Võ. Tổ tiên Quỷ Phương các người đã yêu cầu tất cả các bộ lạc của Quỷ Phương gia nhập đế quốc Thiên Võ. Tất nhiên, gia nhập Thiên Võ chỉ có lợi cho các người mà không có hại gì. Các người vẫn sinh sống trên lãnh thổ của mình, sẽ không bị ảnh hưởng gì, ngược lại, các loại vật liệu trong Thiên Võ sẽ không ngừng được vận chuyển đến các bộ của Quỷ Phương, người của Quỷ Phương thậm chí có thể chuyển đến đế quốc, sinh sống hạnh phúc".

Mãnh tướng nói: "Bệ hạ, người có thủ lệnh của tổ tiên, chúng tôi vốn nên lập tức tuân lệnh. Nhưng đây là chuyện lớn, tôi cần phải trở về bàn bạc với thủ lĩnh các bộ lạc mới có thể đưa ra câu trả lời".

Ngô Bình: "Không có việc gì, nếu các người có quyết định thì phái sứ giả đi Thiên Võ gặp ta".

"Vâng".

Các tướng nghĩ rằng sắp có một trận đánh lớn, nhưng họ không ngờ rằng đối thủ sẽ đầu hàng sau vài lời của hoàng đế.

Quỷ Phương rút lui, Ngô Bình thắng trận trở lại triều đình, trong khi chờ đợi câu trả lời của Quỷ Phương, anh đã luyện Đoạt Thiên Kinh.

Anh đã ở cảnh giới Đoạt Thiên, bản thân anh cũng là một Thánh Nhân, anh tu luyện Đoạt Thiên Kinh rất dễ dàng. Chẳng mấy chốc, anh đã hoàn thành tầng đầu tiên.

Tầng thứ nhất của Đoạt Thiên Kinh là thuận thiên ứng đạo, có thể mượn sức mạnh thiên địa để thay trời hành đạo.

Đột phá tầng thứ nhất của Đoạt Thiên Kinh xong, phía Quỷ Phương cũng phái sứ giả tới, đồng ý lời chiêu mộ của đế quốc Thiên Võ, nhưng yêu cầu phải duy trì lãnh thổ và nếp sống sinh hoạt vốn có của họ.

Nơi Quỷ Phương sinh sống có môi trường khắc nghiệt, thường xuất hiện tình trạng thiếu vật chất. Trong tình hình thời tiết khắc nghiệt rất dễ có người chết. Giờ gia nhập đế quốc Thiên Võ, dân chúng Quỷ Phương không chỉ có sự bảo đảm về vật chất mà còn có thể có được công danh, chuyển vào đế quốc Thiên Võ sinh sống.

Sự gia nhập của Quỷ Phương khiến biên cương của đế quốc Thiên Võ mở rộng từ phía Bắc đến Bắc Hải, phía cực Tây đến Tây Hải, lại tính thêm cả biên giới Nam Hải, tổng diện tích đã vượt qua nước Long.

Hai ngày sau, thủ lĩnh của bộ lạc Quỷ Phương đến diện kiến hoàng đế. Khi được chứng kiến sự phồn hoa của thành Thiên Võ, thủ lĩnh này không muốn đi nữa, mua đất lập nghiệp, định cư trong thành.

Ngô Bình cũng rất hào phóng với thủ lĩnh Quỷ Phương, liên tục ban thưởng tặng đồ.

Người Quỷ Phương rất thiện chiến, anh yêu cầu mỗi bộ lạc phái một ít lính tinh nhuệ tạo thành cánh quân phía Bắc, trấn giữ biên cương. Do nơi đại quân Quỷ Phương đóng quân rất dài hẹp nên Quỷ Phương chủ yếu dùng để uy hiếp tộc Hắc Thủy đến từ phương Đông. Địa bàn của tộc Hắc Thủy không lớn như của Quỷ Phương, nhưng sức mạnh tập trung hơn, thế nên thường có chiến tranh với Quỷ Phương, cũng có thắng thua.

Phía Đông Nam là nước Long mới quật khởi gần đây. Nước Long lăm le các bên như hổ rình mồi, đợt trước đã tấn công nước Đại Tây.

Phía Tây Nam là nước Đại Tây. Trước kia nước Long khống chế Thái Thanh Thất Châu và phần lớn khu vực phía Tây Thất Châu, sau đó xuất binh đánh Đại Tây. Mà nước Đại Tây cũng dùng thủ đoạn khiến hoàng đế nước Long đến Tiên Giới dưỡng thương, cuộc chinh chiến Đại Tây cũng kết thúc.

Nước Đại Tây liền nhân cơ hội chiếm phần lớn đất đai, giờ đang bá chiếm biên giới phía Tây. Giờ đế quốc Thiên Võ thay thế nước Long tiếp giáp với nước Đại Tây, xung đột hai bên khó tránh khỏi, Ngô Bình phải làm tốt chuẩn bị.

Ngoài ra giữa Thiên Võ và Quỷ Phương vẫn có phần lớn khu vực thuộc Thiên Đạo Môn. Thiên Đạo Môn có thực lực rất mạnh, hiện nay vẫn chưa có thế lực nào dám chọc vào. May mà Thiên Đạo Môn không dễ dàng mở rộng, hai bên mới có thể bình an vô sự.

Bình định Quỷ Phương xong, Ngô Bình nhờ Lý Vân Đẩu điều hành đất nước, còn anh thì đến linh thổ Ngũ Hành.

Lần trước anh đã đưa trận vận chuyển của Vô Sinh lão tổ lên người, lúc này anh lấy trận vận chuyển ra để vào hoàng cung. Chuyến này anh đưa theo Đường Tử Di. Nhậm San San và cả Đỉnh Nhi, Khả Nhi cùng vào trận vận chuyển, họ đến thẳng linh thổ Ngũ Hành.

Vừa về thì Lão Hoàng đã xuất hiện trước mặt anh, nói: "Chủ nhân, cuối cùng người cũng về, người đã đi suốt mấy tháng rồi".
Chương 1698: Cùng nhau thăng cấp

Ngô Bình: “Mọi người ở đây đều khỏe mạnh chứ?”

Lão Hoàng: “Toàn bộ đều khỏe mạnh”.

Ngô Bình giới thiệu người nhà một chút rồi quay về sân nhỏ.

Khi đi qua rừng hạnh, Ngô Bình chào Hạnh Tổ một tiếng. Hạnh Tổ đã hóa hình thành người, tay xách rổ hạnh: “Chào tiểu hữu, lâu ngày không gặp rồi, đây là con của cậu à?”

Ngô Bình vội hỏi: “Đúng vậy, Đỉnh Nhi, Khả Nhi, mau chào Hạnh Tổ!”

Đỉnh Nhi cười: “Chào ông Hạnh Tổ ạ!”

Khả Nhi: “Ông Hạnh Tổ, ông đẹp ghê”.

Hạnh Tổ cười to, một mình ông ấy canh giữ rừng hạnh nhiều năm, tính tình quái gở, lâu rồi mới trò chuyện với người như Ngô Bình, lúc này ông ấy nhéo má hai đứa nhỏ nói: “Đúng là cô bé dễ thương, đây là quả hạnh, ông cho đấy, ăn đi ngon lắm”.

“Cám ơn ông ạ!”. Khả Nhi nói ngọt, làm Hạnh Tổ vô cùng vui vẻ.

Đường Tử Di và Nhậm San San cũng tiến lên chào, Hạnh Tổ gật đầu: “Ngoan lắm! Chỗ của tôi không có nhà cửa gì để ở nên không mời mọi người vào được!”

Ngô Bình cười nói: “Tiền bối, hay là ông tới chỗ tôi ngồi chơi xơi nước!”

Nghe nói phải tới sân nhỏ kia, Hạnh Tổ biến sắc, ông ấy im lặng vài giây rồi nói: “Trong sân kia có đối thủ không đội trời chung của tôi nên tôi không đi đâu!”

Lão Hoàng chạy tới đúng lúc này, vui vẻ nói: “Chủ nhân, Hạnh Tổ và Thanh Ngưu từng đánh nhau đấy!”

Ngô Bình ngạc nhiên: “Tại sao Thanh Ngưu lại đánh nhau với Hạnh Tổ?”

Lão Hoàng: “Thanh Ngưu ham ăn, trộm quả hạnh của Hạnh Tổ, gặm luôn cả vỏ cây, tất nhiên là chọc giận Hạnh Tổ rồi, sau đó ông ấy đánh nhau với Thanh Ngưu!”

Ngô Bình nhịn xuống không hỏi kết quả: “Tiền bối, có gì tôi tìm ông nói chuyện sau nhé!”

Anh vừa vào cửa, mèo, chó, gà, cá đều ló mặt ra chào chủ nhân.

Một con ngỗng trắng lớn chạy tơi kêu quang quác, chọc Khả Nhi cười to. Bên kia, gà mười ba cũng bắt sâu cho Đỉnh Nhi, hai đứa nhóc vui vẻ vô cùng.

Ngô Bình cũng không quan tâm họ quậy phá gì, giới thiệu Như Khanh với Trần Nhược Nhàn xong thì đi tìm Thanh Ngưu.

Thanh Ngưu đang thảnh thơi nằm trong chuồng bò gặm cỏ, Ngô Bình ngồi cạnh hỏi: “Thanh Ngưu, mày và Hạnh Tổ từng đánh nhau à?”

Thanh Ngưu: “Tôi chỉ ngứa mắt ông ta thôi, ra được vài trái hạnh mà làm như giỏi lắm ấy”.

Ngô Bình: “Mày nể mặt tao, bỏ qua việc này đi!”

Thanh Ngưu im lặng một lát rồi nói: “Chủ nhân đã có lệnh thì tôi sẽ nghe theo nhưng tôi vẫn không ưa lão già kia đâu đấy!”

Ngô Bình cười nói: “Thanh Ngưu, theo tao thấy có vẻ mày gặp chướng ngại khi thăng cấp rồi phải không?”

Thanh Ngưu thở dài: “Trước đó còn ông chủ thì ông ấy sẽ chỉ bảo đôi chút. Giờ tôi chỉ còn một mình, thăng cấp rất chậm!”

Ngô Bình: “Không sao, tao cũng có thể chỉ điểm cho mày!”

Thanh Ngưu: “Chủ nhân tuy là Thánh Nhân nhưng sợ là không giúp được tôi đâu!”

Ngô Bình: “Vậy thử xem thôi!”

Thanh Ngưu thấy anh kiên quyết thì nói ra vấn đề tu luyện của mình, Ngô Bình nghe xong thì lén hỏi quỷ sâu trong đỉnh quỷ phương, tên này nhanh chóng đưa ra đáp án.

Ngô Bình lặp lại câu trả lời cho Thanh Ngưu nghe, nó nghe xong thì ngẩn ra, sau đó nhảy dựng lên: “Cảm ơn chủ nhân chỉ dạy, tôi muốn đi đột phá!”

Cảnh này bị lão Vương trong hồ nước nhìn thấy nên vội quỳ xuống, hành lễ với Ngô Bình: “Chủ nhân, cậu có thể chỉ dạy tôi một chút không?”

Tuy Ngô Bình cảm thấy cách gọi Lão Vương không dễ nghe nhưng đối phương tự xưng thế anh cũng đành chịu.

Ngô Bình cười: “Lão Vương, vẫn gặp phải chướng ngại à?”

Lão Vương: “Thật ra tu vi của tôi cao hơn Thanh Ngưu, chướng ngại của tôi đã kéo dài năm trăm năm rồi!”

Ngô Bình hỏi nguyên nhân, tiếp tục thỉnh giáo quỷ sầu, sau đó lại nói đáp án cho Lão Vương, hai con mắt như đậu xanh của Lão Vương trợn to, mừng rõ nói: “Cảm ơn chủ nhân, Lão Vương tôi phải đi thăng cấp!”, nói xong nó chui vào trong nước.

Sau đó cả sân nhốn nháo lên, vẹt, chó, gà, cóc, mèo gì đều chạy tới chỗ Ngô Bình đòi chỉ bảo.

Ngô Bình hỏi thăm từng người rồi hỏi quỷ sầu. Mất vài tiếng, cuối cùng mấy con vật này đều đột phá.

Từng tia khí tức đáng sợ bùng nổ, chấn động Ngũ Hành giới.

Buổi tối, Đỉnh Nhi và Khả Nhi đều đã đi ngủ, Ngô Bình đi hái thuốc, bắt đầu luyện đan dược. Đan dược của Dược Tổ thì anh phải dùng cảnh giới Chân Nhân để luyện, ví dụ như Thái Chân Đan.

Ngay lúc này, sau khi Ngô Bình tiến vào thì luyện đan thì thấy được Dược Tổ luyện chế hai loại đan dược khi ở giai đoạn Đạo Quân.

Hai loại đan dược đó là kim đan Đại La và Chân Linh Đan. Anh ăn kim đan Đại La là sẽ có được đạo thể Đại La, cường hóa thần hồn, từ đó nâng cao tỷ lệ thăng cấp Đại La.

Với một tu sĩ bình thường, xác suất đột phá thành công thành Đại La Kim Tiên chỉ có hai phần. Nếu ăn vào kim đan Đại La thì xác suất nâng lên năm phần.

Còn nếu tu sĩ có xác suất hơn ba phần, ăn đan dược này vào thì sẽ nâng lên bảy phần.

Hiển nhiên kim đan Đại La này không phải thứ tầm thường, thế nên năm đó Dược Tổ chỉ luyện tới bậc hai, hơn nữa khi tới cảnh giới Đại La, ông ta không thể đột phá nữa.

Chân Linh Đan là đan dược thăng cấp thần hồn, giá trị không kém hơn kim đan Đại La là bao. Ăn vào Chân Linh Đan thì có thể tăng mạnh thần hồn, đối với các tu sĩ thì lợi ích vô cùng lớn.

Dược liệu luyện chế kim đan Đại La, Ngô Bình đã có đủ, toàn bộ đều là thứ vô giá, thậm chí có tiền cũng không mua được.

Sau khi có đủ dược liệu, anh bắt đầu thử luyện đan, trong quá trình luyện đan, anh gặp chút vấn đề nên hỏi người trong đỉnh quỷ phương, đáp án khá thú vị, mang lại cho anh sự mở mang to lớn.

Hai giờ sau, lô đan dược đầu tiên luyện chế thành công thì có một tia sáng vàng phóng lên trời, hóa thành một ảo ảnh đạo quân Đại La, khí thế hừng hực. Cảnh này làm mấy người Đường Tử Di chấn động, mọi người tiến lên quan sát thì phát hiện chỉ là Ngô Bình đang luyện đan mà thôi.

Rắc!

Trong không trung xuất hiện lôi kiếp, đan dược bắt đầu độ kiếp, hơn nữa còn là thiên kiếp Đại La.

Sấm sét đánh vào trên ảo ảnh, ảo ảnh mờ dần nhưng không biến mất. Sau mười lăm cú sét, một đốm lửa rơi xuống, đợt tai kiếp thứ hai bắt đầu.

Cuối cùng, sau rất nhiều tai kiếp, ảo ảnh dần trên nên trọn vẹn sau đó hóa thành tia sáng vàng, rơi xuống lòng bàn tay Ngô Bình, trở thành kim đan.

Trên kim đan này có mười hai tầng ký hiệu, vô cùng tuyệt diệu.

Ngô Bình hài lòng: “Lô đầu tiên đã có đan bậc một, tốt!”

Anh giao đan dược cho Đường Tử Di, để cô ấy đưa lên mạng Tiên đấu giá giúp mình. Trước khi đấu giá, để có thêm chút không khí, họ đã truyền thông tin về đan dược đi khắp nơi thông qua mạng Tiên, nhất thời, toàn bộ mạng Tiên đều chấn động, vô số tu sĩ hội tụ.

Ngô Bình không quan tâm những chuyện này, anh luyện chế lô thứ hai, tiến vào cảnh giới truyền kỳ.

Có được kinh nghiệm lần trước, lần luyện đan này lâu hơn, mất hơn ba tiếng. Sau đó, ảo ảnh đạo quân lại xuất hiện, tai kiếp cũng mạnh hơn.

Khi tất cả đã xong, trong lòng bàn tay Ngô Bình lại xuất hiện kim đan Đại La thứ hai, đây là kim đan cấp bậc truyền kỳ, dược hiệu nhiều hơn gấp hai lô bậc một khi nãy.
Sau khi luyện chế liên tục hai lô, Ngô Bình có chút kiệt sức, anh về phòng nghỉ ngơi.

Giờ phút này, kim đan Đại La đã vô cùng hot, chỉ sau nửa tiếng nữa, viên kim đan Đại La bậc một kia sẽ được đấu giá.

Ngô Bình cầm một quả hạnh lên ăn: “Tử Di, bán chưa em?”

Đường Tử Di: “Chưa đâu anh, nhưng mà cũng sắp rồi!”

Ngô Bình quay sang nhìn, cười nói: “Giá khởi điểm mới một trăm triệu đạo tệ, rẻ quá nhỉ!”

Đường Tử Di: “Không sao, dù gì những người này cũng sẽ tranh nhau tăng giá thôi. Giá khởi điểm này cũng chỉ là để đề phòng có người làm loạn trật tự đấu giá!”

Ngô Bình: “Đây là kim đan Đại La bậc một, anh luyện thêm một viên truyền kỳ rồi!”

Đường Tử Di: “Huyền Bình, xem ra, sau khi thành Thánh Nhân, trình độ luyện đan của anh cũng tăng lên nhiều!”

Ngô Bình: “Đương nhiên!”

Trần Nhược Nhàn đã nấu cơm xong, người một nhà ngồi xuống ăn cùng nhau, Nhậm San San nói: “Huyền Bình, em cũng muốn trở thành đạo quân”.

Ngô Bình cười: “Không thành vấn đề, qua một khoảng thời gian nữa, anh có thể luyện chế đan Đạo Quân rồi, như vậy em cũng có thể thành đạo quân”.

Đường Tử Di cười theo: “Kim đan Đại La truyền kỳ này của anh cho San San dùng đi. Tu vi hiện tại của cô ấy cũng không yếu, đột phá lên Đại La chắc sẽ không thành vấn đề!”

Ngô Bình: “Ừ, cũng được nhưng mà vẫn cần chuẩn bị một chút, căn cơ San San có hơi yếu!”

Cuối cùng đấu giá trên mạng Tiên cũng đã bắt đầu, giá cả lập tức tăng gấp đôi, một trăm năm mươi triệu, hai trăm triệu, năm trăm triệu, bảy trăm triệu...

Ngô Bình còn chưa húp xong chén canh thì giá cả đã lên một tỷ hai, sau đó vẫn tiếp tục leo thang.

Như Khanh bật thốt: “Một tỷ hai đạo tệ rồi, trời ạ!”

Trần Nhược Nhàn: “Điều này cũng bình thường thôi, kim đan Đại La có thể giúp tu sĩ trở thành Đại La, giá trị một đạo quân Đại La, không tiền tài nào cân đo đong đếm được”.

Đường Tử Di: “Đúng vậy, sau khi trở thành đạo quân, tôi mới biết thế nào là tiêu dao!”

Ngô Bình: “Đại La chính là khâu quan trọng nhất trong quá trình tiến hóa. Trước Đại La thì đều là kiến, sau Đại La thì mới rõ trời đất bao la, vũ trụ ảo diệu cỡ nào”.

Trong lúc mọi người đang bàn luận, tốc độ tăng giá cũng chậm lại, một tỷ bảy, một tỷ tám, một tỷ chín, nửa tiếng sau, giá dừng lại ở hai tỷ bốn trăm năm mươi triệu.

Đấu giá kết thục, một kẻ thần bí đã dùng giá hai tỷ bốn trăm năm mươi triệu đạo tệ mua đi kim đan Đại La.

Đạo tệ tới tay, Ngô Bình phát hiện mình nhận được rất nhiều tin nhắn trên mạng Tiên, toàn bộ đều là yêu cầu mua kim đan Đại La, còn có người cần mấy loại đan khác.

Ngô Bình nhờ Đường Tử Di trả lời từng cái, nhắn không lâu sau sẽ còn buổi đấu giá nữa.

Anh nghỉ ngơi tới tối thì bắt đầu tu luyện, rạng sáng, anh mở ra động thiên thứ hai – động thiên Mộc Thần.

Hắn đã tu luyện Thái Nhất Hoàng Cực Kinh tới tầng mười lăm, đây là tầng quan trọng để mở năm đại Động Thiên, tạm thời anh chỉ mới mở hai cái, theo thứ tự là động thiên Kim Thần và động thiên Mộc Thần.

Vài ngày sâu, anh lại mở động thiên Hỏa Thần, động thiên Thủy Thần, động thiên Thổ Thần.

Khi năm động thiên đã mở đủ, động thiên chủ sẽ tự động sinh ra linh khí ngũ hành, thậm chí trong lực động thiên còn sẽ có cả thuộc tính ngũ hành nữa.

Sau khi động thiên đã ổn định, Ngô Bình mở mắt, anh cảm giác được hơi thở mạnh mẽ xuất hiện trong viện. Ngô Bình đi ra xem xét, phát hiện ra là Thanh Ngưu. Hiển nhiên nó đã đột phá rồi, hơi thở không chỉ gấp mười lần trước kia.

“Cảm ơn chủ nhân đã chỉ bảo, tôi đã đột phá rồi!”. Thanh Ngưu nói.

Ngô Bình đánh giá nó, anh cảm thấy khí thế Thanh Ngưu này còn mạnh hơn đạo tổ bình thường: “Đột phá là tốt rồi!”

Trong lòng anh vẫn còn lo lắng cho đế quốc Thiên Võ, chơi với con vài bữa thì nhanh chóng dẫn vợ con về hoàng cung.

Mọi thứ ở đế quốc đều bình thường, Lý Vân Đẩu không hổ là thiên tài kinh doanh, dưới sự thống trị của ông, đế quốc phát triển không ngừng.

Anh vừa về là đã bị các đại thần chặn ở cửa: “Bệ hạ, nhóm học viên của học cung Thiên Võ đã đến nhưng vẫn chưa có giáo viên phù hợp”.

Ngô Bình: “Sao lại không có giáo viên phù hợp?”

Đại thần: “Bẩm bệ hạ, nhóm học viên này đều là thiên tài, giáo viên bình thường không dạy được đâu”.

Ngô Bình: “Học cung có bao nhiêu học viên rồi?”

“Mười ba rồi ạ!”

Ngô Bình nói: “Trẫm tự mình xem thử, để coi họ là thiên tài cỡ nào!”

“Bệ hạ, nước Đại Tây phái sứ giả tới, đợi bốn ngày rồi ạ!”

Ngô Bình: “Không gặp!”

Đại thần khác nói: “Bệ hạ, thần nhận được mật báo là khắp nơi dấy lên tin đồn rằng Thần hoàng sắp giáng thế, còn nói người này sẽ dẫn dắt Nhân tộc chống lại những thế lực đã ức hiếp Nhân tộc”.

“Thần hoàng? Hừ, chuyện vớ vẩn thế mà cũng có người tin!”

Đại thần: “Bệ hạ, càng là tin đồn thất thiệt thì càng không thể chủ quan, chắc hẳn là có người cố tình kích động cảm xúc của quần chúng”.

Ngô Bình nhìn đối phương” “Không điều tra ra được gì à?”

Đại thần kia nói: “Bệ hạ, thần điều tra được là các nơi đã có những tổ chức bí mật lập đền thờ phụng thần hoàng kia”.

Ngô Bình: “Tổ chức bí mật? Nhân số bao nhiêu?”

“Tổ chức bí mật bị điều tra ra đã có hơn mười nghìn, mỗi cái như thế có tối thiểu một nghìn thành viên”.

Ngô Bình: “Nói thế là cũng có ít nhất cả triệu người rồi. Hừ, đúng là thống trị một quốc gia không phải việc dễ dàng!”

Anh hỏi chúng đại thần: “Các khanh có sách lược đối phó việc này chưa?”

Lập tức có đại thần nói: “Bệ hạ, nên ra lệnh các nên nghiêm cấm tổ chức những hội nhóm như thế, một khi có người vi phạm thì lập tức bắt giữ!”

Một người khác lắc đầu: “Chặn đứng thì sẽ phân tán thêm thôi, thần lại cảm thấy nên tiến hành giải thích, truyền bá cho dân chúng biết!”

Các đại thần đều có ý nghĩ khác nhau, tranh luận không ngừng, Ngô Bình nghe một hồi, tổng hợp toàn bộ thì lập tức có ý nghĩ riêng, đây chính là trí tuệ của Thánh Nhân, vượt xa người phàm.

Anh nói: “Dân chúng tín ngưỡng như thứ này thì chắc đã bị tiêm nhiễm. Muốn đối phó tà pháp thì cần chánh pháp. Chẳng phải họ tin Thánh Hoàng gì đó sao? Từ giờ, mở rộng Thánh Thiên giáo!”

Các đại thân biết Thánh Thiên giáo là một giáo phái nhỏ phía nam, làm sao mà mở rộng?

Ngô Bình giải thích: “Mọi người thấy được chánh pháp thì tất nhiên không có hứng thú đối với tà pháp. Họ không phải tạo dựng một thần hoàng à? Trẫm sẽ cho người trong thiên hạ nhìn rõ cái gì là Thánh Thiên!”

Cứ thế, Ngô Bình ra lệnh một tiếng, Thánh Thiên giáo được mở rộng khắp nước Thiên Võ. Cùng ngày, anh còn chỉnh sửa giáo lý, giáo chỉ, giáo quy của Thánh Thiên giáo, sửa cho phù hợp với dân chúng Thiên Võ.

Thánh Thiên giáo – Thánh Thiên là chúa tể duy nhất trên trời đất này, toàn bộ sinh mệnh đều do Thánh Thiên tạo ra. Trên thế gian, Thánh Thiên chỉ có một người đại diện, làm việc cho Thánh Thiên, chính là đại đế Thiên Võ – Ngô Bình. Sau này, những người đại diện Thánh Thiên cũng sẽ do đích thân Ngô Bình chỉ định.

Trước đó Thánh Thiên giáo là Hắc Thiên giáo, đã có kinh nghiệm truyền bá tư tưởng, nay được mở rộng toàn bộ đế quốc, giáo phái nhanh chóng khuếch trương.

Mà người sáng tạo Thánh Thiên- chính là Ngô Bình đang tiến vào giai đoạn hai của cảnh giới Thánh Nhân. Sau khi đạt tới Thánh Linh, Thánh Linh của anh chính là Thánh Thiên, từ đó có thể hấp thu sức mạnh tín ngưỡng từ dân chúng khắp thiên hạ.

Thánh Linh có thể nghe thấy âm thanh của các tín đồ, hấp thụ tín ngưỡng của họ, cùng chung số mệnh, trí tuệ, sức mạnh, từ đó sẽ tăng trưởng không ngừng, cuối cùng ngưng tụ thành Thánh Cách, thành lập Thánh Đường.


Chương 1699: Kim đan Đại La
Chương 1699: Kim đan Đại La

Sau khi luyện chế liên tục hai lô, Ngô Bình có chút kiệt sức, anh về phòng nghỉ ngơi.

Giờ phút này, kim đan Đại La đã vô cùng hot, chỉ sau nửa tiếng nữa, viên kim đan Đại La bậc một kia sẽ được đấu giá.

Ngô Bình cầm một quả hạnh lên ăn: “Tử Di, bán chưa em?”

Đường Tử Di: “Chưa đâu anh, nhưng mà cũng sắp rồi!”

Ngô Bình quay sang nhìn, cười nói: “Giá khởi điểm mới một trăm triệu đạo tệ, rẻ quá nhỉ!”

Đường Tử Di: “Không sao, dù gì những người này cũng sẽ tranh nhau tăng giá thôi. Giá khởi điểm này cũng chỉ là để đề phòng có người làm loạn trật tự đấu giá!”

Ngô Bình: “Đây là kim đan Đại La bậc một, anh luyện thêm một viên truyền kỳ rồi!”

Đường Tử Di: “Huyền Bình, xem ra, sau khi thành Thánh Nhân, trình độ luyện đan của anh cũng tăng lên nhiều!”

Ngô Bình: “Đương nhiên!”

Trần Nhược Nhàn đã nấu cơm xong, người một nhà ngồi xuống ăn cùng nhau, Nhậm San San nói: “Huyền Bình, em cũng muốn trở thành đạo quân”.

Ngô Bình cười: “Không thành vấn đề, qua một khoảng thời gian nữa, anh có thể luyện chế đan Đạo Quân rồi, như vậy em cũng có thể thành đạo quân”.

Đường Tử Di cười theo: “Kim đan Đại La truyền kỳ này của anh cho San San dùng đi. Tu vi hiện tại của cô ấy cũng không yếu, đột phá lên Đại La chắc sẽ không thành vấn đề!”

Ngô Bình: “Ừ, cũng được nhưng mà vẫn cần chuẩn bị một chút, căn cơ San San có hơi yếu!”

Cuối cùng đấu giá trên mạng Tiên cũng đã bắt đầu, giá cả lập tức tăng gấp đôi, một trăm năm mươi triệu, hai trăm triệu, năm trăm triệu, bảy trăm triệu...

Ngô Bình còn chưa húp xong chén canh thì giá cả đã lên một tỷ hai, sau đó vẫn tiếp tục leo thang.

Như Khanh bật thốt: “Một tỷ hai đạo tệ rồi, trời ạ!”

Trần Nhược Nhàn: “Điều này cũng bình thường thôi, kim đan Đại La có thể giúp tu sĩ trở thành Đại La, giá trị một đạo quân Đại La, không tiền tài nào cân đo đong đếm được”.

Đường Tử Di: “Đúng vậy, sau khi trở thành đạo quân, tôi mới biết thế nào là tiêu dao!”

Ngô Bình: “Đại La chính là khâu quan trọng nhất trong quá trình tiến hóa. Trước Đại La thì đều là kiến, sau Đại La thì mới rõ trời đất bao la, vũ trụ ảo diệu cỡ nào”.

Trong lúc mọi người đang bàn luận, tốc độ tăng giá cũng chậm lại, một tỷ bảy, một tỷ tám, một tỷ chín, nửa tiếng sau, giá dừng lại ở hai tỷ bốn trăm năm mươi triệu.

Đấu giá kết thục, một kẻ thần bí đã dùng giá hai tỷ bốn trăm năm mươi triệu đạo tệ mua đi kim đan Đại La.

Đạo tệ tới tay, Ngô Bình phát hiện mình nhận được rất nhiều tin nhắn trên mạng Tiên, toàn bộ đều là yêu cầu mua kim đan Đại La, còn có người cần mấy loại đan khác.

Ngô Bình nhờ Đường Tử Di trả lời từng cái, nhắn không lâu sau sẽ còn buổi đấu giá nữa.

Anh nghỉ ngơi tới tối thì bắt đầu tu luyện, rạng sáng, anh mở ra động thiên thứ hai – động thiên Mộc Thần.

Hắn đã tu luyện Thái Nhất Hoàng Cực Kinh tới tầng mười lăm, đây là tầng quan trọng để mở năm đại Động Thiên, tạm thời anh chỉ mới mở hai cái, theo thứ tự là động thiên Kim Thần và động thiên Mộc Thần.

Vài ngày sâu, anh lại mở động thiên Hỏa Thần, động thiên Thủy Thần, động thiên Thổ Thần.

Khi năm động thiên đã mở đủ, động thiên chủ sẽ tự động sinh ra linh khí ngũ hành, thậm chí trong lực động thiên còn sẽ có cả thuộc tính ngũ hành nữa.

Sau khi động thiên đã ổn định, Ngô Bình mở mắt, anh cảm giác được hơi thở mạnh mẽ xuất hiện trong viện. Ngô Bình đi ra xem xét, phát hiện ra là Thanh Ngưu. Hiển nhiên nó đã đột phá rồi, hơi thở không chỉ gấp mười lần trước kia.

“Cảm ơn chủ nhân đã chỉ bảo, tôi đã đột phá rồi!”. Thanh Ngưu nói.

Ngô Bình đánh giá nó, anh cảm thấy khí thế Thanh Ngưu này còn mạnh hơn đạo tổ bình thường: “Đột phá là tốt rồi!”

Trong lòng anh vẫn còn lo lắng cho đế quốc Thiên Võ, chơi với con vài bữa thì nhanh chóng dẫn vợ con về hoàng cung.

Mọi thứ ở đế quốc đều bình thường, Lý Vân Đẩu không hổ là thiên tài kinh doanh, dưới sự thống trị của ông, đế quốc phát triển không ngừng.

Anh vừa về là đã bị các đại thần chặn ở cửa: “Bệ hạ, nhóm học viên của học cung Thiên Võ đã đến nhưng vẫn chưa có giáo viên phù hợp”.

Ngô Bình: “Sao lại không có giáo viên phù hợp?”

Đại thần: “Bẩm bệ hạ, nhóm học viên này đều là thiên tài, giáo viên bình thường không dạy được đâu”.

Ngô Bình: “Học cung có bao nhiêu học viên rồi?”

“Mười ba rồi ạ!”

Ngô Bình nói: “Trẫm tự mình xem thử, để coi họ là thiên tài cỡ nào!”

“Bệ hạ, nước Đại Tây phái sứ giả tới, đợi bốn ngày rồi ạ!”

Ngô Bình: “Không gặp!”

Đại thần khác nói: “Bệ hạ, thần nhận được mật báo là khắp nơi dấy lên tin đồn rằng Thần hoàng sắp giáng thế, còn nói người này sẽ dẫn dắt Nhân tộc chống lại những thế lực đã ức hiếp Nhân tộc”.

“Thần hoàng? Hừ, chuyện vớ vẩn thế mà cũng có người tin!”

Đại thần: “Bệ hạ, càng là tin đồn thất thiệt thì càng không thể chủ quan, chắc hẳn là có người cố tình kích động cảm xúc của quần chúng”.

Ngô Bình nhìn đối phương” “Không điều tra ra được gì à?”

Đại thần kia nói: “Bệ hạ, thần điều tra được là các nơi đã có những tổ chức bí mật lập đền thờ phụng thần hoàng kia”.

Ngô Bình: “Tổ chức bí mật? Nhân số bao nhiêu?”

“Tổ chức bí mật bị điều tra ra đã có hơn mười nghìn, mỗi cái như thế có tối thiểu một nghìn thành viên”.

Ngô Bình: “Nói thế là cũng có ít nhất cả triệu người rồi. Hừ, đúng là thống trị một quốc gia không phải việc dễ dàng!”

Anh hỏi chúng đại thần: “Các khanh có sách lược đối phó việc này chưa?”

Lập tức có đại thần nói: “Bệ hạ, nên ra lệnh các nên nghiêm cấm tổ chức những hội nhóm như thế, một khi có người vi phạm thì lập tức bắt giữ!”

Một người khác lắc đầu: “Chặn đứng thì sẽ phân tán thêm thôi, thần lại cảm thấy nên tiến hành giải thích, truyền bá cho dân chúng biết!”

Các đại thần đều có ý nghĩ khác nhau, tranh luận không ngừng, Ngô Bình nghe một hồi, tổng hợp toàn bộ thì lập tức có ý nghĩ riêng, đây chính là trí tuệ của Thánh Nhân, vượt xa người phàm.

Anh nói: “Dân chúng tín ngưỡng như thứ này thì chắc đã bị tiêm nhiễm. Muốn đối phó tà pháp thì cần chánh pháp. Chẳng phải họ tin Thánh Hoàng gì đó sao? Từ giờ, mở rộng Thánh Thiên giáo!”

Các đại thân biết Thánh Thiên giáo là một giáo phái nhỏ phía nam, làm sao mà mở rộng?

Ngô Bình giải thích: “Mọi người thấy được chánh pháp thì tất nhiên không có hứng thú đối với tà pháp. Họ không phải tạo dựng một thần hoàng à? Trẫm sẽ cho người trong thiên hạ nhìn rõ cái gì là Thánh Thiên!”

Cứ thế, Ngô Bình ra lệnh một tiếng, Thánh Thiên giáo được mở rộng khắp nước Thiên Võ. Cùng ngày, anh còn chỉnh sửa giáo lý, giáo chỉ, giáo quy của Thánh Thiên giáo, sửa cho phù hợp với dân chúng Thiên Võ.

Thánh Thiên giáo – Thánh Thiên là chúa tể duy nhất trên trời đất này, toàn bộ sinh mệnh đều do Thánh Thiên tạo ra. Trên thế gian, Thánh Thiên chỉ có một người đại diện, làm việc cho Thánh Thiên, chính là đại đế Thiên Võ – Ngô Bình. Sau này, những người đại diện Thánh Thiên cũng sẽ do đích thân Ngô Bình chỉ định.

Trước đó Thánh Thiên giáo là Hắc Thiên giáo, đã có kinh nghiệm truyền bá tư tưởng, nay được mở rộng toàn bộ đế quốc, giáo phái nhanh chóng khuếch trương.

Mà người sáng tạo Thánh Thiên- chính là Ngô Bình đang tiến vào giai đoạn hai của cảnh giới Thánh Nhân. Sau khi đạt tới Thánh Linh, Thánh Linh của anh chính là Thánh Thiên, từ đó có thể hấp thu sức mạnh tín ngưỡng từ dân chúng khắp thiên hạ.

Thánh Linh có thể nghe thấy âm thanh của các tín đồ, hấp thụ tín ngưỡng của họ, cùng chung số mệnh, trí tuệ, sức mạnh, từ đó sẽ tăng trưởng không ngừng, cuối cùng ngưng tụ thành Thánh Cách, thành lập Thánh Đường.


Đang tải...
Chương 1700: Thánh Linh

Ngô Bình vừa hạ lệnh mở rộng Thánh Thiên giáo vừa thử thăng cấp lên tầng hai của Thánh Nhân – cảnh giới Thánh Linh.

Ngưng tụ Thánh Linh là vừa vô cùng khó, xưa nay Thánh Nhân có thể đột phá cảnh giới Thánh Linh cũng không đủ hai bàn tay. Anh thử một chút nhưng vẫn cảm thấy khó khăn chồng chất, luôn có cảm giác thiếu gì đó.

“Xem ra còn chưa phải thời điểm ngưng tụ Thánh Linh, cần tu luyện Đoạt Thiên kinh trước đã!”

Anh lấy được Đoạt Thiên Kinh gốc, trước đó đã thuận theo thiên ý mà tu luyện tầng một, hiện tại cần đột phá tầng hai là tâm hướng về bản ngã.

Lần này khá thuận lợi vì anh từng tu luyện Bất Tử Kinh rồi, cũng là nơi thiên mệnh hội tụ, thiên địa ưu ái, sau này cùng thọ với trời đất, càng làm lòng hướng về ý trời, trời đất giao hòa cơ thể. Hiện tại muốn tâm hướng bản ngã thì chỉ tốn vài tiếng.

Chỉ thoáng chốc, Ngô Bình đã cảm nhận được là cả vũ trụ đều phóng ra thiện ý đối với mình, như thể anh chính là con của trời đất, khí vận, tư chất đều tăng lên.

Tâm hướng bản ngã, nước chảy thành sông, sau đó là cảnh giới thứ ba của Đoạt Thiên Kinh, lần này hơi khó, nó gọi là trời và người cùng chung suy nghĩ.

Muốn kết nối với trời đất đã là chuyện vô cùng khó khăn. Ý trời khó đoán, vô định khó nắm bắt, không ai biết ở nơi nào. Ngô Bình phóng dương thần, anh không kết nối trời đất mà cứ thế lơ lửng trong hư không. Nhưng anh khác với sinh linh bình thường, vì đạt được tâm hướng về bản ngã, thiên mệnh hội tử nên càng tinh thông vận thuật thiên mệnh, thiên ý càng thêm chủ động tới gần anh.

Qua ba ngày, Ngô Bình cảm thấy thiên ý quấn quanh đã đủ nên bắt đầu thử kết nối.

Khi hai bên kết nối dần dần hòa hợp, Ngô Bình lập tức mở ra nhân cách tối thượng. Anh biết: thiên địa bất nhân, vạn vật chỉ là hạt bụi. Trời đất không thích cảm xúc, chỉ thích sự thương vong của sinh linh.

Rất nhanh, ý chí trời đất đã phản hồi, đây là một cảm giác vô cùng kỳ diệu. Ý chí của trời đất lãnh khốc lại nhân từ, đã hữu tình nhưng cũng vô tình, trong trời đất này, không có bất cứ từ ngữ nào miêu tả được nó.

Trong cảm nhận của Ngô Bình, anh và thiên ý chỉ đang tiến hành một cuộc “hội thoại” ngắn, sau khi hội thoại kết thúc, trong hiện thực đã là bảy ngày sau.

Ngô Bình cũng không cảm thấy mệt mỏi, vì thế thừa cơ tu luyện Thánh Linh.

Lúc này, anh dựa vào sự trao đổi với trời đất, thuận lợi tạo lập thành công Thánh Linh. Thánh Linh và thiên ý giống nhau, đều không có tình cảm, Thánh Nhân bất nhân! Khi hoàn thành, khí tức của Ngô Bình lập tức thay đổi, trở nên bất định, thâm sâu vô cùng.

Ngưng tụ Thánh Linh mất chín ngày, khi Thánh Linh đã được tụ thành, Ngô Bình cũng cảm nhận được trong đế quốc Thiên Võ có vô số sức mạnh tín ngưỡng đang không ngừng hội tụ về phía mình.

Thánh Linh ở trong thần hải của anh, nó như một mặt trời, một đốm sáng, vô số tín ngưỡng hội tụ tới, hòa vào trong nó, làm cho Thánh Linh ngày càng lớn mạnh.

Ngô Bình vào triều, hỏi chúng thần: “Tiến trình mở rộng Thánh Thiên giáo thế nào rồi?”

Đại thần phụ trách chuyện này bẩm tấu: “Bẩm bệ hạ, ở tháng cuối cùng, 70% dân chúng đã thờ phụng Thánh Thiên”.

Ngô Bình: “Còn khoảng ba mươi phần kia thì sao?”

Đại thần nói: “Bệ hạ, tin hay không, đó là lựa chọn của dân. Dù cho cưỡng ép, khi có mặt chúng ta, họ tỏ ra mình tin nhưng trong lòng sẽ không chấp nhận!”

Ngô Bình gật đầu: “70% cũng không tệ rồi. Trẫm là giáo chủ, nên để các tín đồ cảm nhận được sự tồn tại của mình!”

Anh vừa dứt lời, Thánh Linh chấn động, mỗi một tín đồ đều nhìn thấy luồng sáng trắng, trong luồng sáng có một hình bóng vĩ đại, tín đồ cảm thấy vô cùng thoải mái khi tắm trong luồng sáng kia.

Đây là thủ đoạn của Thánh Linh, có thể trao đổi với tín đồ, làm họ có phản hồi hữu ích với nó, làm họ càng thêm tin tưởng sự tồn tại của Thánh Thiên.

Ngay lập tức, sức mạnh tín ngưỡng càng thêm dày đặc, Thánh Linh của Ngô Bình cũng trở nên vô cùng mạnh mẽ.

Ngô Bình hưởng thụ tác dụng của Thánh Linh, sau khi có được nó, anh thi triển thánh thuật. Thánh thuật giống với các chiêu thức của đạo quân nhưng uy lực mạnh hơn nhiều.

Vừa luyện thành vài loại thánh thuật, Ngô Bình nghe thấy một tiếng gọi “đạo quân”, người gọi ở tại Côn Luân Kiếm Cung.

Ngô Bình vội thu hồi thánh quang, trong giây lát đã tới kiếm cung.

“Sư phụ!”, Ngô Bình hành lễ.

Phiêu Miểu đạo quân đánh giá đồ đệ của mình: “Huyền Bình, con đột phá rồi sao?”

Ngô Bình: “Con đã là thiên tôn Đoạt Thiên, hơn nữa còn đang tiến vào cảnh giới Thánh Nhân!”

Phiêu Miểu đạo quân vui vẻ: “Thành tựu của con đã vượt cả ta!”

Đây không phải là lời nói phóng đại, xét thực lực, Phiêu Miểu đạo quân đã không phải là đối thủ của Ngô Bình.

Ngô Bình: “Sư tôn quá khen!”

Phiêu Miểu đạo quân: “Vi sư tìm con là vì chuyện lần trước!”

Lần trước, Huyền Đô lão tổ từng đi tìm Ngô Bình, mong anh có thể đánh một trận với Trương Ngọc Hoàng- đệ tử Đại Thiên Tôn. Nếu Ngô Bình thắng, đại thế giới Thái Thanh có thể tách khỏi tiên giới; còn nếu anh thua, Đại Thiên Tôn có thể phái người tiến vào tầng trên của đại thế giới Thái Thanh – đại thế giới Thượng Thanh!

“Yêu cầu của Đại Thiên Tôn là tu vi không được vượt qua Đoạt Thiên tầng ba, bây giờ con là Đoạt Thiên tầng một, vừa lúc phù hợp!”

Tuy anh đã tu luyện Đoạt Thiên Kinh tới tầng ba nhưng cảnh giới Đoạt Thiên của anh vẫn chưa đột phá tầng một. Đương nhiên, nếu muốn thì anh có thể thoải mái thăng lên, đối với người tu luyện Đoạt Thiên Kinh như anh thì nó đã không còn quan trọng.

Phiêu Miểu đạo quân nói” “Nếu con không có vấn đề gì thì theo ta tới tiên giáo Thái Thanh, chuẩn bị chiến một trận thôi!”

“Vâng, sư phụ về trước, con sẽ theo sau!”

Phiêu Miểu đạo quân: “Vậy vi sư chờ con bên kia!”

Tiễn sư phụ xong, Ngô Bình dặn dò vài câu rồi cũng tới tiên giáo Thái Thanh.

Ở tiên giáo Thái Thanh, anh vừa tới là đã được Phiêu Miểu đạo quân dẫn tới cung Bát Cảnh, điện Tử Quang.

Trong điện, Huyền Đô lão tổ cười chào: “Huyền Bình, mau ngồi đi!”

Ngô Bình tò mò đánh giá chung quanh, anh biết cung Bát Cảnh này có lịch sử sâu xa, từ là nơi Thái Thượng lão quân tu hành.

“Vâng, sư tổ!”, Ngô Bình ngồi cạnh Phiêu Miểu đạo quân.

Huyền Đô lão tổ cười nói: “Ta nghe Phiêu Miểu nói con đã là Đoạt Thiên tầng một!”

“Đoạt Thiên tiên tôn thì con đã có đủ tư cách đạt được truyền thừa của lão quấn=

Lúc trước anh gia nhập Thái Thanh là vì truyền thừa của Thái Thượng lão quân nhưng trong tiên giáo có một quy định là chỉ có Đoạt Thiên tiên tôn mới được đi vào.

Ngô Bình: “Đồ tôn đã muốn đi từ lâu rồi ạ!”

Huyền Đô lão tổ nói: “Đừng sốt ruột, trận đầu của con và Trương Ngọc Hoàng vào bảy ngày sau không thiếu những nhân vật lớn trong ngoài của khuyên giới đến xem đâu!”

Ngô Bình có chút bất ngờ: “Sư tổ, người ngoài khuyên giới cũng tới sao?”

“Tất nhiên rồi, trận chiến này liên quan vận mệnh của đại thế giới Thái Thanh, những người này sẽ coi trọng. Tí nữa con phải tham gia khảo hạch tiên tôn, ta muốn xem thử con có thể xếp thứ mấy trên bảng xếp hạng”.

Ngô Bình cũng hiểu, đây là vấn đề thể diện của tiên giáo Thái Thanh, nếu anh có thể đứng đầu bảng xếp hạng tiên tôn thì Thái Thanh sẽ nổi tiếng hơn.

Anh cười: “Vâng, đồ tôn nhất định sẽ dùng toàn lực ứng phó!”

Huyền Đô lão tổ: “Vây con mau đi thôi!”

Sau đó ông ấy gọi một thiếu niên tới: “Nguyên Hạc, con dẫn Huyền Bình đi khảo hạch đi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK