Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1251: Đệ tử của Thánh Anh Tông

Ngô Bình: “Trong Thánh Anh Tông có cao thủ không?”

Gấu đen: “Thánh Anh Tông là một trong bốn môn phái lớn của nước Kim Ưng, tông chủ là Hư Tiên”.

Ngô Bình: “Ra là Hư Tiên, xem ra ít thì Thánh Anh Tông cũng là môn phái hạng ba. Thánh Anh Tông này có liên hệ với Tiên Giới không?”

Gấu đen: “Hình như có, nhưng cụ thể thế nào thì tôi không rõ”.

Ngô Bình: “Sau này đừng để ta nhìn thấy các ngươi nữa”.

Gấu đen và chuột khổng lồ sợ mất mật, sau đó chạy mất dạng.

A Nghị vô cùng kinh ngạc nói: “Anh Lý, chúng nó chính là yêu quái đấy ạ?”

Ngô Bình: “Chúng chỉ là yêu quái cấp thấp thôi, nhưng cũng có trí tuệ và biết cách tu luyện rồi, song còn xa mới bằng yêu quái cấp cao”.

A Nghị: “Tại sao chúng lại sợ anh thế ạ?”

Ngô Bình cười đáp: “Vì khí tức mà anh phóng ra cho chúng biết dù chúng có làm gì cũng không thể đấu lại anh được”.

A Nghị vô cùng khâm phục: “Anh Lý giỏi quá!”

Ngô Bình: “A Nghị, anh phải đến Thánh Anh Tông một chuyến nên em về thôn trước đi, khi nào xong việc thì anh sẽ tìm em”.

A Nghị gật đầu: “Vâng ạ”.

Ngô Bình vừa đi vừa hỏi thăm nên không lâu sau đã đến gần Thánh Anh Tông.

Cạnh Thánh Anh Tông có mấy thành phố, trong đó có một thành phố khá lớn tên là thành Tam Thánh. Từ đây đi thêm chục cây số nữa là đến Thánh Anh Tông.

Thành Tam Thánh có hơn triệu dân nên cũng không phải một thành phố lớn, nhưng nó rất quan trọng với Thánh Anh Tông, rất nhiều gia quyến của tu sĩ Thánh Anh Tông sinh sống ở đây.

Ngô Bình đi tới một quán trà thì thấy họ sử dụng tiền đồng và tiền vàng, hơn nữa có thể dùng tiền bùa để đổi tiền của họ. Một tiền bùa có thể đổi được 100 nghìn tiền vàng, tỉ giá này cũng ngang với ở tiên cảnh Thái Thanh.

Hầu hết người dân đều dùng tiền đồng và tiền vàng, còn người tu hành thì thường dùng tiền bùa hoặc tiền báu.

Khi đến một thế giới mới, ai cũng không tránh khỏi tò mò, Ngô Bình cũng vậy, anh đến một quán ăn bình dân rồi gọi bốn món cùng một chai rượu. Cả bữa ăn này ngốn hết của anh ba tiền vàng và một đống tiền đồng.

Mùi vị của đồ ăn cũng được, tuy không bằng đồ ở nhà nhưng cũng có vị riêng. Ngô Bình đang uống rượu thfi thấy có động đất, thì ra có người đáp từ trên cao xuống đường phố.

Ngay sau đó, lại có một người khác đáp xuống tiếp, sau đó giẫm người đáp xuống trước, làm ruột lòi ra, miệng thì ứa máu.

Các thực khách thấy thế vẫn ăn uống bình thường, hình như đã quen với cảnh này rồi.

Ngô Bình hỏi người ở bàn bên: “Tự tiện chém giết nhau ngoài phố thế này không sợ bị phạt à?”

Người đó ngạc nhiên nhìn anh rồi nói: “Anh ở nơi khác đến à? Thành Tam Thánh chúng tôi do Thánh Anh Tông làm chủ, là đệ tử của họ giết người đấy, người bị giết là tán tu”.

Ngô Bình: “Tại sao lại giết tán tu ấy?”

Người kia: “Chắc trên người tán tu này có tài nguyên tu hành gì đó, giết hắn rồi thì tên kia cướp được tài nguyên”.

Lúc này, người bị giẫm đạp đã chết, hung thủ lật người hắn lại rồi tìm kiếm, sau đó hài lòng bay vút lên cao.

Người ở bàn bên nói: “Nhìn thấy chưa, tôi nói không sai mà…”

Nhưng anh ta vừa quay sang thì đã không thấy Ngô Bình đâu.

Ngô Bình đang đi theo hung thủ, người đó bay về phía một trạch viện lớn.

Gã thoạt nhìn khoảng ngoài 30, dáng người cao lớn, thô kệch. Sau khi về nhà thì phát hiện có người đi theo nên ngoảnh lại thì nhìn thấy Ngô Bình.

Gã ngạc nhiên hô lên, sau đó vô thức tung một chưởng vào anh.

Uỳnh! Gã ngã xuống đất, chân trái đã gãy, nửa thân trên tê bì, không thể cử động được.

Gã hoảng sợ nói: “Hảo hán tha mạng! Tôi có tiền, cậu có thể lấy hết”.

Ngô Bình: “Anh tên gì?”

Người đàn ông: “Tôi là Toàn Anh Mãnh - đệ tử của Thánh Anh Tông”.

Ngô Bình: “Tôi nghe nói Thánh Anh Tông lừa người bình thường gần đây cống trẻ con đến cho mình luyện công, có chuyện này không?”

Toàn Anh Mãnh nói: “Có ạ, từ ngày thành lập đến nay, Thánh Anh Tông chúng tôi vẫn bồi dưỡng Thánh Anh nên cần tinh lực của người sống”.

Ngô Bình hỏi: “Thánh Anh là gì?”

Toàn Anh Mãnh: “Thánh Anh là một bí pháp, nếu dưỡng thành thì Thánh Anh Tông chúng tôi sẽ thành môn phái hạng nhất”.

Ngô Bình bắt gã nói rõ hơn, Toàn Anh Mãnh không dám giấu giếm nửa lời nên đã kể hết. Chuyện này cũng không phải bí mật ở Thánh Anh Tông, vì thế một đệ tử bình thường như gã cũng biết.

Thì ra người khai tông lập phái của Thánh Anh Tông có tên là Thánh Anh lão tổ, ông ta tu luyện một công pháp có thể tăng sức mạnh vô hạn, nhân tố chủ chốt của công pháp này là Thánh Anh.

Thánh Anh của Thánh Anh Tông đã được nuôi 2999 năm, chỉ còn nửa tháng nữa là viên mãn và thành Thánh Thần.

Theo Toàn Anh Mãnh nói thì Thánh Thần rất mạnh, có thể giết chết cao thủ cấp Thần Tiên hay thậm chí là Chân Tiên.

Dù cách xa hơn nghìn cây số, Thánh Thần cũng có thể giết chết được trên triệu người vô tội.

Nghe đến đây, Ngô Bình đã hiểu Thánh Anh Tông là một môn phái vô nhân tính.

Anh hỏi: “Đây là nhà anh à?”

Toàn Anh Mãnh gật đầu: “Đây là nhà tôi nuôi tình nhân, thi thoảng ghé ở mấy hôm”.

Ngô Bình thấy người trong nhà chưa phát hiện ra chuyện ở đây nên đã đánh chết Toàn Anh Mãnh, sau đó đổi sang quần áo của gã rồi biển thành gã.

Theo anh thấy, người của Thánh Anh Tông đều đáng chết, không ai đáng sống cả. Môn phái đồi bại như này tồn tại ngày nào thì nhân gian khổ thêm ngày ấy.

Sau khi hoá thành Toàn Anh Mãnh, Ngô Bình bay ngay đến Thánh Anh Tông, anh muốn tận mắt nhìn xem Thánh Anh gì đó là thứ quỷ quái gì.

Ngô Bình vừa bay đến cổng môn phái, có người nhìn thấy anh đã cười nói: “Ơ anh Toàn, sao bảo đến chỗ em nào ở mấy ngày cơ mà?”

Ngô Bình cười phá lên rồi bắt chước giọng của Toàn Anh Mãnh: “Giữa đường giết được một tán tu nên tôi về luôn”.

Đệ tử gác cổng không cản anh lại nên Ngô Bình đi thẳng vào trong, anh không hiểu về môn phái này, cũng không biết nơi Toàn Anh Mãnh tu luyện và sinh sống ở đâu nên cứ đi lung tung.

Ngô Bình nhìn thấy có khá nhiều đệ tử ở trong một căn nhà ở phía trước, anh thấy hoàn cảnh sống ở đây bình thường nên đoán họ là đệ tử cấp thấp.

Có mấy người đi qua, anh gọi một tên lại hỏi: “Các người có biết chỗ tôi sống không?”

Mấy người đó ngoảnh lại nhìn Toàn Anh Mãnh rồi chắp tay: “Tham kiến sư huynh, chúng em biết chứ ạ”.

Ngô Bình: “Giờ các người đến đấy quét dọn cho tôi đi”.

“Vâng”, mấy người này rất sợ Toàn Anh Mãnh nên không ai dám từ chối.

Ngô Bình dặn dò vài câu xong thì đi tiếp, chờ anh đi xa rồi, mấy người kia mới bắt đầu oán than.

Tên này càng ngày càng quá đáng, cũng chỉ là đệ tử hạng hai thôi mà, có tư cách gì sai bọn mình làm việc vặt cho chứ?”

“Đúng đấy, lẽ ra chỉ có đệ tử cấp một mới được sai khiến bọn mình thôi, Toàn Anh Mãnh đúng là chẳng ra làm sao”.

“Hừ, tư chất của gã bình thường mà, vài năm nữa là mình vượt thôi”.

Tuy lầm bầm là thế, nhưng họ đều đi dọn dẹp cho Toàn Anh Mãnh ngay. Ngô Bình âm thầm quan sát rồi bám theo họ.
Chương 1252: Thánh Anh gian ác

Không lâu sau, đám người kia đã tới một biệt viện vuông vức, có khoảng hơn trăm căn thế này, chứng tỏ Thánh Anh Tông có ngần ấy đệ tử cấp hai.

Nơi ở của Toàn Anh Mãnh có rất nhiều cỏ dại, vì đã lâu không được dọn dẹp nên rất bừa bộn.

Đám người kia tới thì bắt tay vào dọn dẹp ngay, người nhổ cỏ, người tỉa cây, người quét dọn.

Ngô Bình chờ một lát rồi mới hiên ngang bước ra: “Các huynh đệ vất vả rồi”, dứt lời, anh thưởng cho mỗi người 100 tiền báu.

Nhưng khi nhìn thấy khoản tiền này, mặt đám người kia nhăn như ăn phải con ruồi chết, đủ thấy với họ thì ngần này là quá ít.

Ngô Bình mặc kệ, anh nói: “Cho tôi hỏi thăm tẹo”.

Mọi người hỏi: “Sư huynh muốn hỏi thăm gì ạ?”

Ngô Bình: “Hôm qua có mấy đệ tử cấp một nghe thấy tiếng của Thánh Anh, sau đó đã được lợi đấy”.

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, có chuyện này ư?

Ngô Bình: “Về sau tôi hỏi thì các đệ tử cấp một bảo khi ấy họ đứng rất gần Thánh Anh, vì thế mới được lợi”.

Có một tên thông minh trong đám kia nói: “Sư huynh, có phải chúng ta đến gần Thánh Anh thì cũng được lợi không?”

Ngô Bình cố tình giả ngây rồi nói: “Thì họ nói vậy, hay chúng ta đi thử đi”.

Người đó tỏ vẻ chán nản nói: “Sư huynh, phủ Thánh Anh không cho phép người không phận sự lại gần, chỉ có đệ tử cấp một và các trưởng lão mới được tới gần thôi. Nếu chúng ta đến đó là bị đuổi ra khỏi môn phái ngay đấy”.

Ngô Bình: “Thì chúng ta đừng đến gần quá, cách xa xa ra”.

Mọi người cũng không nghĩ ra được cách nào hay hơn nên cùng Ngô Bình đi tới vườn hoa cách điện Thánh Anh khá xa.

Một người chỉ về phía Đông của vườn hoa rồi nói: “Đi thêm hơn 1000 bước nữa là đến điện Thánh Anh, chúng ta có đứng gần quá không nhỉ?”

Ngô Bình chỉ muôn họ chỉ đường cho mình, đã đạt được mục đích nên anh nói: “Mọi người ngồi xuống rồi tập trung cảm nhận đi”.

Khi tất cả ngồi xếp bằng xuống, Ngô Bình độn thổ rồi biến mất.

Anh di chuyển một đoạn dưới lòng đất tới bên dưới điện Thánh Anh, sau đó khởi động khả năng nhìn xuyên thấu để quan sát tình hình bên trong.

Đai điện này rất rộng, xung quanh được canh phòng nghiêm ngặt, giữa đại điện có một hồ máu khổng lồ, bên trong có một bào thai dài hơn một mét. Có một đứa bé đang ngủ say bên trong bào thai, khí tức của nó rất mạnh, bét cũng phải cấp Thần Tiên.

Ngô Bình quan sát kỹ hơn thì thấy hồ máu ấn chưa lực sinh mệnh mãnh liệt, nhưng bào thai đang không ngừng hấp thu nguồng năng lượng ấy.

Đột nhiên đứa bé mở mắt, đôi con ngươi đỏ ngầu trông rất đáng sợ.

Đúng lúc này, có một đoàn người đi vào, họ ném một trăm bé trai xuống hồ máu. Đám trẻ con nhìn thấy hồ máu thì sợ hãi hét lên, nhưng sau khi bị ném vào trong thì đã biến thành máu hết.

Ném người xuống hồ xong, đám người kia rời đi. Một lát sau, có một người đàn ông đi vào, ông ta bái lạy bào thai rồi nói: “Lão tổ, nửa tháng nữa là người tu thành viên mãn và thành Thánh Thần rồi”.

Đứa bé trong bào thái cất giọng nói cổ quái lên: “Ừm, làm tốt lắm. Chờ lão tổ thành công rồi sẽ trọng thưởng cho con”.

Người đàn ông mừng rỡ: “Cảm ơn lão tổ”.

Đứa bé: “Linh Tịch, công pháp tu luyện Thần Anh là độc nhất vô nhị, nếu lão tổ thành công thì chúng ta sẽ mở ra một con đường tu hành mới”.

Người đàn ông này chính là Huyền Linh Tịch - tông chủ của Thánh Anh Tông, ông ta nói: “Lão tổ, người chưa từng kể cho con nghe về chuyện công pháp bao giờ, không biết sau này con có thể tu luyện được không?”

Đứa bé: “Được chứ, thật ra thứ con nhìn thấy chỉ là biểu tượng thôi. Ta đã hấp thu rất nhiều lực sinh mệnh của con người, lẽ nào chỉ để nuôi một Thần Anh?”

Huyền Linh Tịch: “Vậy là không phải ạ?”

Đứa bé: “Đó chỉ là biểu tượng thôi. Ta đã uống máu của vô số người, mục đích chỉ có một, đó là có chân hồn thái cổ”.

Huyền Linh Tịch: “Chân hồn thái cổ?”

Đứa bé: “Đúng thế, cái ta hấp thu là thứ chứa bên trong huyết mạch của những người này, đó là chân hồn thái cổ”.

Huyền Linh Tịch: “Lão tổ, có chân hồn thái cổ rồi thì sao ạ?”

Đứa bé cười nói: “Con đã nghe đến Chân Nhân thái cổ bao giờ chưa? Hồn phách của họ chính là chân hồn thái cổ! Có chân hồn rồi thì sau này chắc chắn sẽ trở thành Chân Nhân thái cổ”.

Đứa bé nói tiếp: “Chắc con không biết được đâu, chữ Chân trong từ Chân Nhân chính là vì Chân Tiên có thể hồi phục một phần sức mạnh của Chân Nhân thái cổ”.

Huyền Linh Tịch ngạc nhiên nói: “Lão tổ, có diệu pháp này rồi thì chắc chắn Thánh Anh Tông ta sẽ trỗi dậy mạnh mẽ”.

Dứt lời, ông ta lất một cái bình ngọc ra rồi cười nói: “Lão tổ, đây là hồn dịch Thanh Mộc, có ích rất lớn với người, lão tổ có muốn thử luôn không ạ?”

Đứa bé hào hứng nói: “Lại lấy được hồn dịch Thanh Mộc à? Tốt, mau rót vào hồ máu”.

Vì thế, Huyền Linh Tịch đã đổ chất dịch màu xanh lá vào trong hồ máu.

Đứa bé ra sức hấp thu sức mạnh nhờ bào thai.

Đột nhiên bào thai vang lên tiếng động gì đó, lão nói: “Cái gì thế này? Tại sao ý thức của ta lại biến mất?”

Huyền Linh Tịch cố ý tỏ ra ngạc nhiên rồi hỏi: “Lão tổ, người sao vậy ạ?”

Nhưng ý thức của đứa bé đã dần trở nên mơ hồ, không lâu sau đã biến mất hoàn toàn, không còn nói gì nữa.

Huyền Linh Tịch gọi thêm vài câu, không thấy đứa bé có phản ứng gì thì bật cười nói: “Lão tổ, thôi thì tặng tu vi 3000 năm của người cho con đi, con sẽ kế thừa ý chí của người rồi trở thành Chân Nhân thái cổ”.

Lúc này, có một người thanh niên đi vào, thấy Thánh Anh im lìm, hắn kinh ngạc hỏi: “Bố, thành công rồi ạ?”

Huyền Linh Tịch gật đầu: “Bố đã chờ ngày này mấy trăm năm rồi, cuối cùng cũng thành công! Lão ta uống thuốc Vong Trần xong thì ý thức sẽ biến mất và giống hệt một đứa trẻ. Nếu thế thì bố cũng dễ luyện hoá lão”.

Người thanh niên cười nói: “Bố đã tốn không biết bao nhiêu tiền mới mua được loại thuốc này, thêm mười bình hồn dịch Thanh Mộc nữa thì gần như đào cả móng Thánh Anh Tông lên rồi còn gì”.

Người đàn ông cười phá lên nói: “Dù sao thì cũng thành công rồi! Con hãy trông coi bên ngoài, đừng cho bất kỳ ai vào, bố sẽ dùng nửa tháng cuối cùng này để luyện hoá Thánh Anh!”

Người thanh niên gật đầu, sau đó lui ra ngoài.

Sau đó, Ngô Bình nhìn thấy Huyền Linh Tịch phóng nguyên anh của mình ra, sau đó thi triển bí thuật để luyện hoá Thánh Anh.

Tuy Thánh Anh đã không còn ý thức, nhưng nó vẫn rất mạnh và chống trả sự căn nuốt của người khác theo bản năng.

Vì thế Huyền Linh Tịch thở dài thườn thượt, rõ ràng ông ta không thể luyện hoá Thanh Anh nhanh chóng được.

Khi Huyền Linh Tịch đang tập trung toàn lực để luyện hoá Thánh Anh thì có một bóng người xuất hiện sau lưng ông ta, một đường kiếm loé sáng rồi chém xuống.

Huyền Linh Tịch đang tập trung đối phó với Thánh Anh nên không phản ứng kịp, lập tức bị hạ gục.
Chương 1253: Dấu ấn sinh mệnh

Với cú ra đòn này, Ngô Bình đã dốc hết sức lực và dùng đến bốn chiêu kiếm lớn nhất. Huyền Linh Tịch lập tức bị chém chết!

Xử lý thi thể của Huyền Linh Tịch xong xuôi, anh thay quần áo của đối phương, biến thành dáng hình của đối phương. Sau đó anh phóng nguyên thần ra rồi đi vào trong bào thai!

Thánh anh này quả nhiên rất mạnh. Tuy nguyên thần của anh có thể trao đổi với nó, nhưng trong nhất thời không thể luyện hoá nó.

“Lần biến đổi thứ ba của Thần Ma Cửu Biến tên là Phệ Thần Biến, có thể nuốt chửng mọi sức mạnh thần hồn để mình sử dụng. Phải nhân cơ hội này luyện hoá thánh anh!”

Nghĩ đến anh, anh lập tức kích hoạt Phệ Thần Biến của Thần Ma Cửu Biến. Bào thai khổng lồ kia bắt đầu phun ra những sợi năng lượng chín màu. Những sợi tơ này quấn quanh bào thai, tạo thành một cái kén lớn.

Mà đây chính là năng lực mà Ngô Bình có được sau khi trải qua bốn lần biến đổi của Thần Cơ - tơ tằm thần! Tơ tằm thần được tạo thành từ năng lượng, khi Ngô Bình tu luyện có thể giải phóng loại tơ tằm thần này ra bao bọc cơ thể hoặc nguyên thần, hình thành môi trường tốt nhất để tu luyện! Từ đó sẽ giúp việc tu luyện hiệu quả hơn rất nhiều.

Tất nhiên, tơ tằm thần không chỉ có một công dụng, nó còn có thể tu bổ cơ thể, nguyên thần, thậm chí dùng để tấn công đối thủ!

Chẳng mấy chốc, Ngô Bình đã bị biến thành một cái kén lớn chín màu. Nguyên thần của anh ở bên trong đang tiến hành Phệ Thần Biến!

Ngày hôm sau con trai của Huyền Linh Tịch lại đến, cực kỳ vui mừng khi thấy người bố Huyền Linh Tịch ngồi khoanh chân bất động còn bào thai được bao bọc bởi cái kén thần chín màu, nhủ bụng: “Xem ra bố nhất định sẽ thành công!”

Cậu con trai không dám làm phiền, không lâu sau đã vui vẻ rời đi, còn dặn người trông coi lối ra vào, không cho phép bất kỳ ai vào trong ngoại trừ mình.

Trong quá trình Ngô Bình tu luyện Phệ Thần Biến, thánh anh dần dần bị anh nuốt chửng, trở thành một phần của nguyên thần anh. Tạp chất có trong thánh anh cũng được lọc sạch toàn bộ trong quá trình biến đổi.

Vào ngày tu luyện thứ sáu, cái kén chín màu đột nhiên nổ tung. Một nguyên thần có kích cỡ tương đương Ngô Bình xuất hiện, ngoại hình giống hệt anh.

Nguyên thần của anh nhìn quanh quất rồi quay về cơ thể Ngô Bình.

Trong lần Phệ Thần Biến này, vào thời khắc cuối cùng, thánh anh đã thăng cấp thành thái cổ chân hồn. Nghĩa là nguyên thần của Ngô Bình hiện giờ đã ở cấp bậc thái cổ chân hồn!

Lúc này, nguyên thần của anh đã trở về vị trí. Anh cảm thấy nguyên thần ổn định rồi bắt đầu mở thêm gông xiềng!

Trước đó anh đã mở được ba xiềng xích, có ba loại năng lực: lãnh vực tinh thần, vạn vật hữu linh, theo lành tránh họa.

Bây giờ anh đã mở được gông xiềng thứ tư, có loại năng lực thứ tư - dấu ấn sinh mệnh!

Sau khi con người bị giết, nguyên thần tiêu tan, cơ thể bị huỷ hoại, có nghĩa là đã chết hoàn toàn, cả thể xác và tinh thần đều biến mất!

Dấu ấn sinh mệnh là cách ghi lại chính xác mọi thông tin trong cơ thể. Ngô Bình có thể giấu dấu ấn sinh mệnh của mình ở một nơi ẩn mật.

Nếu có ngày anh bị giết chết, thể xác và tinh thần bị tiêu diệt, thì dấu ấn sinh mệnh của anh sẽ tự động thức tỉnh, sau đó đầu thai chuyển kiếp.

Sau khi chuyển kiếp, anh sẽ lấy lại được ký ức ban đầu và có thể nhanh chóng hồi phục tu vi như trước. Vậy nên có được dấu ấn sinh mệnh đồng nghĩa với việc sở hữu năng lực bất tử!

Anh đang cảm nhận thái cổ chân hồn thì con trai của Huyền Linh Tịch đã xông vào vì nghe thấy động tĩnh, vừa nhìn thấy tình trạng của anh liền mừng rỡ hỏi: “Bố thành công rồi ạ?”

Ngô Bình hỏi đối phương: “Hiện giờ Thánh Anh Tông chúng ta có bao nhiêu tiền?”

Người kia ngẩn ra, ngẫm nghĩ rồi đáp: “Về cơ bản tiền đều tiêu sạch rồi ạ, hiện tại có thể lấy ra được hơn tám trăm nghìn tiền báu thôi”.

Ngô Bình gật đầu: “Bây giờ bố phải dùng rất nhiều tiền, con đi chuẩn bị đi. Mà ngần này vẫn chưa đủ, con gom cả linh thạch, tiên thạch này kia lại cho bố nữa nhé. Bố đang cần dùng”.

Đối phương không dám hỏi nhiều, vội chạy đi gom tiền và tất cả tài nguyên, cho vào một chiếc nhẫn chứa đồ rồi giao cho Ngô Bình.

Vài giờ sau, Ngô Bình đã lấy được thứ mình muốn. Thánh Anh Tông quả nhiên chẳng có nhiều tiền, tổng cộng chỉ có hai, ba triệu tiền báu, còn không bằng tiền anh kiếm được khi bán một lò đan dược.

Lấy được tiền rồi, Ngô Bình bèn liên lạc với Lưu Dịch Phong của Thiên Địa kiếm tông. Tuy cả hai ở khá xa nhau, bùa đưa tin vẫn liên lạc được với đối phương.

“Ông Lưu à, bây giờ tôi đã chiếm một môn phái tên là Thánh Anh Tông, nằm ở nước Kim Ưng. Ông liên hệ với tông chủ, gửi nhóm người của Thục Sơn kiếm phái ban đầu đến chỗ tôi để họ tiếp quản Thánh Anh Tông nhé”.

Vừa nghe tin Ngô Bình chiếm được một môn phái, Lưu Dịch Phong liền mừng rỡ nói: “Tốt quá rồi! Tông chủ đang nổi cáu, bảo rằng những nhà khác đều đánh chiếm được nhiều môn phái, chỉ có Thiên Địa kiếm tông chúng ta tiến triển chậm chạp. Ha ha, ông ấy vừa nói xong thì cậu đã báo tin tốt đến! Tôi thông báo với tông chủ ngay, lát nữa sẽ hồi âm cho cậu”.

Chưa đầy năm phút, Lưu Dịch Phong đã có hồi âm, cười bảo: “Thưa cậu, tông chủ rất vui, đồng ý với thỉnh cầu của cậu, ngoài ra còn cử thêm một số trưởng lão để hỗ trợ cậu. Cụ thể hơn thì chờ chúng tôi đến bàn kỹ với cậu nhé”.

Ngô Bình báo lại vị trí rồi tiếp tục chờ ở Thánh Anh Tông. Đương lúc rỗi rãi, anh bắt đầu ổn định bước đầu ngưng tụ thái cổ chân hồn.

Đến chiều hôm sau, Lưu Vọng Công, Trần Đạo Huyền và các phong chủ, điện chủ đồng loạt xuất hiện, đi cùng còn có mười trưởng lão của Thiên Địa kiếm tông, tu vi đều mạnh.

Cuối cùng cũng gặp đám người Lưu Vọng Công, Ngô Bình bảo: “Lưu Vọng Công, nghe nói ông quản lý Thục Sơn kiếm phái rất tốt. Tôi lệnh cho ông quản lý Thánh Anh Tông, sau này ông có thể giữ vững lòng trung thành với Thiên Địa kiếm tông chứ?”

Để để phòng, Ngô Bình vẫn chưa nói rõ thân phận của mình cho những người này biết. May mà Trần Đạo Huyền nắm rõ nội tình, lập tức đưa mắt ra hiệu với Lưu Vọng Công. Thế là Lưu Vọng Công đáp: “Tôi nhất định sẽ trung thành với Thiên Địa kiếm tông!”

Ngô Bình gật đầu: “Tốt lắm. Chuyện còn lại giao cho các ông đấy”.

Nói đoạn, anh triển khai kiếm vực. Trong nháy mắt, cả Thánh Anh Tông bị kiếm vực bao phủ, toàn bộ tu sĩ đều bị áp chế đến mức mất hết sức chiến đấu. Ở Thánh Anh Tông, ngoại trừ Huyền Linh Tịch đã chết là có chút thực lực, những kẻ còn lại đều không đáng nhắc đến. Nhóm người Ngô Bình dễ dàng khống chế toàn bộ Thánh Anh Tông.

Trong hôm đó, Thánh Anh Tông đã biến thành một nhánh của Thiên Địa kiếm tông, do Lưu Vọng Công phụ trách, Trần Đạo Huyền phụ tá.

Ngô Bình có hai lý do để đánh chiếm Thánh Anh Tông. Một là tiêu diệt môn phái thường gây tai hoạ này để tạo phúc cho người dân địa phương. Hai là bố trí đám người Lưu Vọng Công, Trần Đạo Huyền ở nơi này, đây cũng là cách để một người từng là đệ tử Thục Sơn kiếm phái như anh đáp lại sự gửi gắm của những cố nhân ấy.

Tuy Thánh Anh Tông bị tiêu diệt và biến thành người của Thiên Địa kiếm tông, song nước Kim Ưng không hề bất ngờ vì điều này, còn nhanh chóng cử sứ giả đến thoả thuận với Thiên Địa kiếm tông. Nội dung thoả thuận đại khái là sau này mọi lợi ích trên địa bàn của Thánh Anh Tông đều thuộc về Thiên Địa kiếm tông. Song nếu nước Kim Ưng gặp giặc ngoại xâm, Thiên Địa kiếm tông nhất định phải trợ giúp.

Khi việc ở đây đã được giải quyết xong, Ngô Bình lập tức đến Vân Kinh. Anh muốn biết tình hình ở Vân Kinh, dù sao thì ở đó cũng có rất nhiều sản nghiệp đứng tên anh.

Anh phi độn một khoảng thời gian, băng qua bao sa mạc, đồng cỏ, núi non, cuối cùng đã đến Vân Kinh.
Chương 1254: Phí bù đắp tinh thần

Nơi mà Vân Kinh toạ lạc ngày nay là một khu vực rộng lớn. Phạm vi của nó gồm phần lớn tỉnh K ngày trước, trong đó cũng có Thạch Thành. Nó cũng bao gồm hầu hết tỉnh Giang Tả cùng một phần Vân Kinh và hai tỉnh khác.

Có lẽ khu vực này tương đương với khu vực trung tâm của Giang Nam trước đây, có diện tích hai trăm nghìn ki-lô-mét vuông với dân số hơn một trăm triệu người.

Mọi thứ xung quanh Giang Nam đã biến thành một thế giới kỳ lạ. Điều thú vị là một số con sông trước đây đã đổi đầu nguồn và kéo dài đến những nơi xa hơn. Càng ra ngoài, sông càng rộng, cách xa vài nghìn dặm đã trở thành những con sông lớn rộng hơn mấy trăm dặm.

Đáp xuống Vân Kinh, anh thấy trật tự ở đây vẫn khá bình thường. Điện, nước sinh hoạt,... có thể cung cấp bình thường, song các siêu thị đều cháy hàng, đường phố rất vắng vẻ, hầu như không có một bóng người, xe cộ cũng rất ít.

Anh đến thẳng nơi ở của mình tại Vân Kinh - biệt thự số Một vịnh Bạch Long. Lúc bay trên cao, anh thấy xung quanh biệt thự đã bị linh khí bao bọc, có vẻ đã không còn là linh khí Tử Long nữa.

Vừa đáp xuống, anh phát hiện trong nhà có người, mà còn không chỉ một tên!

Nghe thấy động tĩnh, hai tu sĩ mặc đồ tu sĩ lao ra. Họ quan sát Ngô Bình, phát giác anh cũng là tu sĩ, một trong hai lạnh lùng bảo: “Anh bạn, xông vào nhà chúng tôi có mục đích gì?”

Ngô Bình nhìn họ, lãnh đạm nói: “Hai người nhầm rồi. Nơi các người đang ở chính là nhà tôi”.

Cả hai ngẩn ra, sau đó cười khẩy: “Chúng tôi thích căn nhà này, tất nhiên bây giờ nó thuộc về chúng tôi. Anh đi ngay đi, nếu không đừng trách chúng tôi không khách sáo”.

Ngô Bình bảo: “Tôi là người nói lý lẻ”.

Nói đoạn, anh lấy giấy tờ nhà đất cho bên kia xem rồi nói tiếp: “Đi ngay bây giờ, tôi có thể không truy cứu”.

“Chuyện gì vậy?”

Một cô gái độ đôi mươi bước ra, dung mạo xinh đẹp nhưng vẻ mặt cực kỳ khó chịu.

Một nam tu sĩ vội vã khom người đáp: “Công chúa điện hạ, có một tên dã tu xông vào, bảo nhà này là nhà anh ta”.

Cô ta bực dọc liếc nhìn Ngô Bình rồi bảo: “Chỉ là một tu sĩ cỏn con, giết phắt đi là được!”

“Vâng!”

Hai tu sĩ lập tức ra tay. Cả hai là Địa Tiên Động Tiên và Địa Tiên Thần Tàng, thực lực đều không kém, vừa ra tay, khí thế đã rất khiếp đảm.

“Ầm!”

Ngô Bình thi triển lãnh vực tinh thần. Trong lãnh vực tinh thần của anh, đòn của hai người họ đều bị anh khống chế, bao gồm thần thông của pháp thuật. Đồng thời anh còn dùng ý nghĩa võ đạo trong lãnh vực tinh thần.

Ngay lập tức, đòn của họ liền đánh vào người còn lại. Một tên trúng quyền, một kẻ trúng cước. Họ gào lên thảm thiết cùng một lúc rồi ngã sõng soài.

Cô gái kia cả kinh, quát tháo: “To gan! Biết thân phận của bản công chúa hay không hả?”

Ngô Bình vừa nhìn cô ta vừa đáp: “Tôi chỉ biết nếu cô còn hống hách như vậy nữa thì tôi sẽ giết cô!”

Dứt lời, cơ thể của cô gái nọ đã lơ lửng bay lên, sức mạnh trong người tả xung hữu đột, cảm giác như sắp nổ tung vậy.

Cô ta kinh hãi thét gào: “Dừng tay! Tôi là công chúa nước Thiên Mông, bố tôi là Chân Tiên!”

Ngô Bình cười khẩy: “Chân Tiên thì có gì hay ho. Tôi có ít nhất năm tiền bối là Chân Tiên đấy”.

Cô ta sững sờ, lúc này mới ý thức được người trước mặt có lai lịch không đơn giản, lập tức nhượng bộ: “Chúng ta không có thù hận sâu đậm, anh không nhất thiết phải giết tôi mà?”

Ngô Bình bảo: “Thế phải xem biểu hiện của cô rồi. Nếu cô làm tôi khó chịu, tôi giết cô thì đã sao? Bây giờ thế đạo hỗn loạn, một người chết đi và một con bọ chết đi cũng chẳng khác gì nhau”.

Cô gái kia không còn nóng nảy nữa, đành thở dài: “Được, tôi sẽ nhận lỗi. Xin lỗi anh!”

Ngô Bình nói: “Xin lỗi mà có tác dụng thì thế gian này đâu còn tranh đấu?”

Cô ta ngỡ ngàng: “Vậy anh muốn thế nào?”

Ngô Bình bảo: “Xông vào nhà tôi còn doạ dẫm tôi, các người đã làm tôi sợ, phải bù đắp về mặt tinh thần cho tôi”.

Mấy người kia nhìn nhau, nghĩ bụng tên này đúng là mặt dày! Mạnh như vậy mà bảo sợ? Nhưng dù Ngô Bình có nói gì, họ cũng không dám trái ý.

Cô gái nọ nghiến răng: “Được. Ra giá đi”.

Ngô Bình nói tiếp: “Tôi nhát gan, lần này bị doạ sợ ít nhất phải nghỉ ngơi một tháng, điều này ảnh hưởng nghiêm trọng đến chất lượng giấc ngủ của tôi. Thế này đi, cô là công chúa, nhà có rất nhiều tiền, bồi thường mười triệu tiền báu cho tôi là được”.

Cô ta kinh ngạc thốt lên: “Mười triệu? Sao anh không cướp luôn đi!”

Ngô Bình đanh mặt: “Cướp? Ý hay đấy. Bây giờ tôi có thể giết cô hoặc trói cô lại, rồi đến nước cô đòi tiền chuộc!”

Cô gái kia nghiến răng nghiến lợi: “Được, tôi sẽ đưa mười triệu cho anh!”

Ngô Bình vừa nhìn cô ta vừa hỏi: “Cô đang căm hận tôi sao?”

Cô ta sững ra, vội đáp: “Không dám!”

Ngô Bình gật đầu: “Tốt lắm, bây giờ giao tiền đi. Giao xong, các người có thể cút”.

Cô gái này không hổ là công chúa, tháo chiếc nhẫn trên tay ra rồi đưa cho Ngô Bình, đoạn bảo: “Bên trong có một trăm nghìn viên Âm Dương Tiên Tinh, trị giá mười triệu tiền báu”.

Bên trong Âm Dương Tiên Tinh có chứa Âm Dương Tiên Lực, một loại năng lượng khá cao cấp, có thể dùng để bài bố đại trận hoặc tu luyện công pháp hệ Âm Dương.

Giá trị của một trăm nghìn viên Âm Dương Tiên Tinh quả thật ngang ngửa với mười triệu tiền báu.

Anh ngắm nghía một lúc, xác định không có vấn đề gì mới cất nhẫn vào, cười nói: “Cô thật giàu có, còn không mặc cả với tôi nữa chứ. Tôi vốn định lấy một triệu tiền báu thôi là thả cô đi rồi”.

Cô gái nọ nghe vậy liền tức đến nỗi muốn hộc máu. Cô ta sầm mặt, dẫn tuỳ tùng rời khỏi nhà Ngô Bình.

Sau khi họ đi khỏi, Ngô Bình cẩn trọng cảm nhận linh khí xung quanh, đoạn lẩm bẩm: “Không ngờ linh khí Tử Long đã biến thành thần tức Tử Long, xem ra mạch đất phía dưới đã thay đổi!”

Anh dùng năng lực nhìn thấu vạn vật, phát hiện dưới chân đã hình thành một long mạch. Long tức màu tím thuần chất phun ra từ long mạch này.

Bây giờ anh mới biết, linh khí Tử Long ở đây ngày xưa vốn chỉ là một nhánh của long mạch này. Sau khi không gian gập lại, nhánh này chỉ có thể phóng ra linh khí Tử Long bình thường.

Hiện tại không gian gập đã mở, hình thành long mạch hoàn chỉnh, nên mới phun ra thần tức Tử Long.

Trong các thần long, màu tím - tử long là màu sắc cao quý nhất, xếp sau là kim long rồi đến hoàng long. Vậy nên, mạch Tử Long là quý nhất trong tất cả long mạch.

Thần tức Tử Long này có thể đẩy nhanh tốc độ tu hành và tiến hoá của mọi sinh vật.

“Đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh. Mạch Tử Long này dùng để tu luyện Thần Mạch Biến cho lần biến đổi thứ tư của Thần Ma đây mà!”

Thần Mạch Biến sẽ cường hoá thần mạch trong nguyên thần. Trước đây, lúc tu luyện kinh Cực Thần, anh đã mở được năm thần mạch. Hiện tại, anh muốn mở thần mạch thứ sáu làm thần mạch chủ. Mà mở thần mạch chính phải được ngoại lực hỗ trợ, mạch Thần Long chính là sự chọn lựa tốt nhất!

Thấy ở nhà hầu như không có thay đổi gì, anh bèn đi tìm Lạc Nhi. Lạc Nhi là con nuôi của anh, đã không gặp nhau một thời gian, anh không biết cậu bé ra sao rồi.

Ban đầu anh từng bảo Hạ Lam đưa Lạc Nhi đến Hưng Long sinh sống. Nhưng Hạ Lam đã đánh giá thấp tốc độ thay đổi của thế giới này. Cô cảm thấy không có gì nguy hiểm, mà Lạc Nhi cũng vừa thích nghi với trường mới, nên đã không chuyển đi.

Ngô Bình không yên tâm nên sai người đưa một miếng ngọc bội cho Hạ Lam. Nếu mẹ con họ gặp nguy hiểm thì làm vỡ ngọc bội, anh sẽ đến đó ngay lập tức.

Đến nơi ở của Hạ Lam, anh thấy cửa đóng chặt, quét thần niệm thì phát hiện trong nhà chẳng có một ai.

“Người đâu rồi?”, anh hơi cau mày, lập tức cảm ứng miếng ngọc bội kia.
Chương 1255: Quý tộc Thiên Cật

Chẳng bao lâu sau, anh phát giác Hạ Lam thật sự đang ở gần vịnh Bạch Long, bèn chiếu thần niệm, tìm ra vị trí của cô ấy.

Tại một biệt thự sang trọng ở vịnh Bạch Long, một đám tu sĩ đang ở bên trong, Hạ Lam và các cô gái khác thì quét dọn vệ sinh, bưng trà rót nước, làm công việc của người ở.

Một cậu nhóc khoảng mười ba, mười bốn tuổi ngồi trên xô pha. Lạc Nhi mới mấy tuổi thì đang cẩn thận cắt móng chân cho cậu ta.

Cậu nhóc nọ được vài cô gái xinh đẹp bên cạnh đút thức ăn. Cậu ta rất béo, cân nặng ít nhất phải hơn hai trăm ký, ục ịch như một quả núi thịt vậy. Thế nên chân của cậu ta rất to, cắt móng cũng khó.

Lạc Nhi chỉ là một đứa trẻ, bất cẩn phạm lỗi. Cậu nhóc kia liền cau mày, dùng chân đá văng Lạc Nhi, mắng mỏ: “Đồ vô dụng. Đổi người!”

Lạc Nhi dường như đã quen với chuyện này. Tuy bị ngã rất đau, xương như muốn gãy lìa, nhưng cậu bé vẫn im thin thít, lặng lẽ quỳ sang bên cạnh.

Ở đó có nuôi mấy con chó dữ. Cậu nhóc nọ liếc nhìn, thấy trong bát của chúng còn ít thịt sống nhưng đã dậy mùi biến chất.

Cậu ta liền bảo: “Mày ăn hết thịt đi. Nếu dám chừa lại, tao sẽ đánh chết mẹ mày”.

Lạc Nhi không dám trái lời, chậm rãi bò đến trước bát rồi quỳ rạp xuống, ăn số thịt ôi bên trong như loài chó vậy. Trên tảng thịt đã lúc nhúc giòi bọ.

Lạc Nhi vừa ăn một miếng đã nôn khan. Nhưng cậu bé vẫn cố nhịn, ăn tiếp miếng thứ hai.

Cậu nhóc nọ hài lòng bảo: “Đám tôi tớ chúng mày phải ngoan ngoãn làm việc mới có tư cách sống tiếp!”

Nhìn thấy cảnh này, Ngô Bình tức giận đến mức từng sợi tóc nổ tung. Anh bay thẳng xuống, đập vỡ bốn tầng nhà, đáp mạnh xuống bên cạnh cậu nhóc béo ục ịch kia.

Vào khoảnh khắc anh tiếp đất, một Bán Bộ Thiên Tiên liền ra tay, một luồng sức mạnh khủng khiếp ập đến. Nhưng anh vẫn dửng dưng, phất tay một cái, người kia liền văng xa mấy mét, bị kiếm của Ngô Bình chém thành hai đoạn!

Bây giờ anh đã Thần Ma Tứ Biến, có thái cổ chân hồn, thực lực đã sớm đạt được cấp bậc Hư Tiên. Một Bán Bộ Thiên Tiên cỏn con làm sao là đối thủ của anh được?

Cậu nhóc kia vẫn rất điềm tĩnh, liếc nhìn thuộc hạ đã chết rồi bảo: “To gan lắm, dám ra tay với quý tộc!”

Ngô Bình cười khẩy: “Béo như lợn thì có thể là quý tộc nhà nào kia chứ?”

Cậu ta hừ giọng: “Tôi là con cháu nhà Thiên Cật. Tộc Thiên Cật chính là một trong mười dòng họ quý tộc của Đại Thương!”

Ngô Bình đáp trả: “Đại Thương đã diệt vong, bọn quý tộc các người chẳng là cái thá gì!”

Cậu ta nổi giận: “Hỗn xược! Tuy Đại Thương không còn, nhưng các quý tộc, vương tộc vẫn cai trị khắp nơi! Quý tộc không phải để anh sỉ nhục!”

“Bố nuôi!”

Cuối cùng Lạc Nhi cũng phản ứng lại, nức nở chạy ào đến.

Ngô Bình vươn tay, lấy sạch thịt trong miệng lh ra. Đoạn anh cho Lạc Nhi một viên đan dược để khử sạch mùi thối kinh tởm ấy.

Anh ôm Lạc Nhi vào lòng, đoạn hỏi: “Tại sao gặp nguy hiểm mà không làm vỡ ngọc bội?”

Lạc Nhi đáp: “Bố nuôi ơi, họ dùng con để uy hiếp mẹ. Mẹ không dám làm kinh động đến bố ạ”.

Ngô Bình gật đầu: “Đừng sợ. Con đi tìm mẹ đi”.

Hạ Lam đang ở gần đó, thấy Ngô Bình trở lại, cô ấy vừa mừng vừa lo.

Ngô Bình khẽ gật đầu với Hạ Lam để cô ấy không phải lo lắng, đoạn xách cậu nhóc béo ú kia lên, nhấn đầu cậu ta vào bát thức ăn cho chó.

“Mày không ăn hết đống thịt ôi này, tao sẽ lóc hết thịt mỡ trên người mày!”

Cậu ta cả kinh, đầu đã bị nhấn đến mức có sức chống trả, chỉ đành nuốt từng miếng thịt ôi thiu ấy vào bụng.

Ngô Bình để cậu ta ăn sạch đống thịt ấy rồi đấm một cái lên da cậu ta. Trên người cậu ta toàn là thịt mỡ. Thịt mỡ này có tác dụng hấp thu đòn tấn công, quá nửa sức mạnh trong cú đấm của Ngô Bình đều bị thịt mỡ hấp thu và tiêu hoá!

Dù vậy, cậu ta vẫn không chịu đựng được, toàn thân run rẩy, đau đến mức há miệng. Cậu ta cảm thấy một luồng sức mạnh đáng sợ đang nghiền nát lục phủ ngũ tạng của mình, khiến từng khớp xương vỡ vụn!

Chẳng bao lâu sau, cậu nhóc ấy đã biến thành một đống thịt mỡ, chất đống trên mặt đất, không thể nào đứng dậy.

Thuộc hạ của cậu ta không dám động đậy, ai cũng khiếp sợ nhìn Ngô Bình. Người này là ai? Năng lực khủng khiếp quá!”

Ngô Bình hỏi: “Mày tên gì?”

Cậu ta run rẩy đáp: “Thiên Cật Tứ Phương”.

Ngô Bình hỏi: “Nhà họ Thiên Cật đang ở đâu, có mấy Thiên Tiên trấn giữ?”

Cậu ta trả lời: “Nhà họ Thiên Cật có tám Thiên Tiên”.

Ngô Bình hỏi tiếp: “Mày sai nhiều người hầu hạ mày như vậy có mục đích gì?”

Cậu ta nói: “Vì tôi quá béo nên cần nhiều đầy tớ. Nhìn thấy ở đây có nhiều cô gái trẻ trung xinh đẹp nên tôi cho người bắt hết về để sai sử”.

Ngô Bình cười khẩy: “Mày dám bảo con tao ăn đồ ăn cho chó, to gan lắm! Nói đi, muốn chết thế nào?”

Cậu ta kinh ngạc: “Anh không thể giết tôi! Trong tộc tôi có Chân Tiên trấn giữ. Anh dám giết tôi, tộc Thiên Cật sẽ không tha cho anh!”

Ngô Bình bảo: “Nếu tao sợ thì bây giờ đã không đứng trước mặt mày. Tao đã xuất hiện, đương nhiên cũng không ngại đánh chết mày!”

Cuối cùng cậu nhóc nọ cũng hoảng sợ: “Xin anh bớt giận! Trước đó tôi đã đắc tội, tôi sẵn sàng nhận lỗi!”

Ngô Bình hỏi: “Ồ, thế mày định bồi thường thế nào?”

Cậu ta nghiến răng đáp: “Tôi sẵn sàng nói cho anh biết một chuyện cơ mật!”

Gương mặt Ngô Bình chẳng có chút cảm xúc: “Cơ mật gì?”

Thiên Cật Tứ Phương nói: “Tôi đến nơi này vì từng thấy sách cổ viết rằng: khi linh khí khôi phục, yêu đỉnh - một trong Cửu đỉnh, sẽ xuất hiện ở đây”.

Ngô Bình giật mình hỏi lại: “Yêu đỉnh?”

Cậu ta gật đầu: “Cửu đỉnh có nguồn gốc bí ẩn, người ta đồn nó được Hạ Vũ đúc. Nhưng thật ra không phải. Cửu đỉnh là bảo vật truyền thừa từ kỷ nguyên thượng cổ, gồm có vu đỉnh, tiên đỉnh, minh đỉnh, thần đỉnh, yêu đỉnh, hoang đỉnh, chú đỉnh, ma đỉnh, hư đỉnh”.

Ngô Bình sửng sốt: “Nghĩa là trong Cửu đỉnh có truyền thừa thượng cổ?”

Cậu ta gật đầu: “Ngay cả vua Đại Hạ và Đại Thương cũng không thể phá giải ý nghĩa Cửu đỉnh. Nghe nói chỉ có người có tư chất tuyệt thế, tập hợp đủ chín đỉnh này, mới có cơ hội mở được Cửu đỉnh”.

Ngô Bình bảo: “Nói thế thì Cửu đỉnh cũng như gân gà vậy, vô bổ vô dụng”.

Cậu nhóc kia vội nói: “Không đâu, thưa anh. Cửu đỉnh có thể trấn áp vận khí, nghe nói người có được Cửu đỉnh sẽ sở hữu vận khí lớn. Vì thế, mọi người trong thiên hạ đều muốn lấy được Cửu đỉnh”.

Lòng Ngô Bình thoáng động. Anh có vận khí tốt, lẽ nào có liên quan đến chuyện trong Đạo Thụ có hai đỉnh?”

Anh hỏi tiếp: “Cửu đỉnh đang ở đâu?”

Cậu ta đám: “Tôi cũng không rõ vị trí cụ thể, chỉ biết mấy ngày nữa nó sẽ xuất hiện ở gần đây nên mới đến đây chờ”.

Ngô Bình bảo: “Xem ra người muốn lấy được Cửu đỉnh không chỉ có cậu”.

Cậu ta gật đầu: “Dĩ nhiên. Theo tôi được biết, mười quý tộc lớn và vương tộc, hoàng tộc đều đến đây”.

Nhắc đến vương tộc, Ngô Bình mới hỏi: “Vương tộc mà cậu nói là Vân thị ở Côn Luân?”

Thiên Cật Tứ Phương cười đáp: “Vân thị là một trong bốn vương tộc lớn. Nhưng Vân thị mà tôi nói và Vân thị mà anh biết không giống nhau. Năm xưa, khi không gian gập lại, không gian gập mà vương tộc đang ở đã đến một thời không khác, trong đó có một nhánh ở Thái Thanh Tiên Cảnh. Hiện nay không gian đã mở ra, nhánh nhỏ này dĩ nhiên cũng nhập vào nhánh chính của vương tộc Vân thị”.

Nói đến đây, cậu ta mới bảo: “Nhưng các vương tộc đều không thể so sánh với thế lực hoàng tộc hiện nay. Chẳng bao lâu nữa, hoàng tộc Đại Thương sẽ thu phục bốn vương tộc lớn và mười quý tộc lớn để gây dựng lại hoàng triều Đại Thương!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK