Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 676: Kim Cương Nhẫn Lực

Lý Vân Đẩu nói: “Huyền Bình, suy nghĩ của cháu rất hay. Nhưng chuyện này dính tới mạng quan hệ của mình ở trong nước, nếu không có mạng lưới quan hệ rộng rãi thì chịu ngay”.

Ngô Bình: “Ông yên tâm, chuyện này cứ giao cho cháu ạ”.

Lý Vân Đẩu gật đầu: “Được! Sắp tới, nhà họ Lý sẽ bán hết các sản nghiệp không chuyên sâu đi, để tập trung vào những mảng cốt cán”.

Ngô Bình: “Tuy mình ít vốn lại muốn kiếm lời nhiều, song toàn là các công trình lớn nên kiểu gì cũng phải ứng tiền ra nên phải chuẩn bị vốn đây ạ”.

Mấy người trò chuyện thêm một lúc thì Ngô Bình đi tu luyện tiếp.

Tối nay, Ngô Bình tu luyện cách hít thở. Tu vi càng cao thì anh càng cảm nhận được các nguồn năng lượng cao cấp được rõ ràng hơn. Trước kia, Ngô Bình đã đả thông hai linh khiếu, sau đó có tiên lực thuần dương và Ất Mộc Linh Lực. Bây giờ, anh sẽ hấp thu năng lượng cao cấp thứ ba là Kim Cương Đao Lực.

Đến nay, Ngô Bình đã cảm nhận được 12 loại năng lượng cao cấp khi tu hành cách hít thở, có bốn loại trong số đó được gi chép trong Cửu Huyền Kinh, đó là tiên lực thuần dương, Ất Mộc Linh Lực, Kim Cương Đao Lực và U Minh Hồn Lực.

Linh hồn của Ngô Bình tiếp xúc với Kim Cương Đao Lực ở vòng xoáy, ngay sau đó đã có một nguồn năng lượng đặc biệt chảy vào trong người anh.

Vì đã có kinh nghiệm từ trước, Ngô Bình lập tức gom hết Kim Cương Đao Lực, sau đó tạo thành một sức mạnh thật lớn để đột phá linh khiếu thứ ba.

Linh khiếu thứ ba nằm ở ngực trái của anh, sức mạnh đang di chuyển tới đó.

Khi mở được một linh khiếu, tu sĩ vừa có thể hấp thu năng lượng cao cấp, mà thể chất còn tiến hoá mạnh hơn.

Lần thứ nhất tấn công, linh khiếu rất kiên cố nên luồng sức mạnh của Ngô Bình đã bị bật ra.

Sau đó, anh dùng thủ pháp trong Cửu Huyền Kinh để thử tiếp, cùng với đó Kim Cương Đao Lực mà anh hấp thu được càng nhiều hơn nên thủ pháp cũng thuần thục hơn.

Ngô Bình phải mất năm tiếng mới có thể đâm rách linh khiếu vững chắc kia.

Ngay sau đó, anh đã nghe thấy một tiếng động mạnh như tiếng kim loại va chạm, mọi người ở trong trang viên đều được phen hết hồn.

Cùng lúc đó, một luồng sức mạnh sắc bén thuộc linh khiếu thứ ba đã bật ra rồi tiến vào chân khí của Ngô Bình, vì thế chân khí của anh sẽ được gọi là chấn khí Kim Cương.

Luồng chân khí mới chảy khắp cơ thể Ngô Bình, khiến anh thấy rất sảng khoái. Kim Cương Đao Lực khác với Ất Mộc Linh Lực và tiên lực thuần dương, vì nó có tính chất kim cương, có thể chống lại kẻ thù.

Nếu giờ Ngô Bình dùng Kim Cương Đao Lực để thi triển Hư Không Đại Thủ Ấn hoặc Vô Sinh Ấn thì chắc chắn uy lực sẽ tăng gấp nhiều lần, lực sát thương cũng đáng ngạc nhiên hơn.

Đả thông linh khiếu thứ ba xong, Ngô Bình chợt nhớ mãi mình không đột phá tầng thứ ba Thần Quỷ Trường Vực của Kim Cương Bất Hoại Thần Công nên anh phải thử ngay.

Có Kim Cương Đao Lực hỗ trợ, cùng quyền ý viên mã nên gần như thành công ngay.

Tu luyện công pháp này cực khó, khi lực quỷ thần đạt đến một trình độ cực cao, nó có thể hình thành một tấm lá chắn bao quanh cơ thể có tên là Thần Quỷ Trường Vực. Ở trong phạm vi này, tất cả đòn tấn công của kẻ thù sẽ trở nên vặn vẹo, yếu ớt nên rất khó gây thương tổn cho Ngô Bình.

Ngô Bình giơ hai tay lên vạch các đường trên không, không gian xung quanh trở nên vặn vẹo, lá khô dưới đất bay lên, xoay tròn rồi vụn nát.

Ngô Bình thực hiện động tác ngày càng nhanh, sau đó anh đã biến đi đâu mất.

Sau khi luyện Thần Quỷ Trường Vực tới một trình độ nhất định, sẽ đạt được hiệu quả ẩn thân! Gọi là ẩn thân, nhưng thực chất chỉ là thay đổi tần số không gian, khiến cơ thể của Ngô Bình xuất hiện vào một lúc sau, điều này khiến người đối diện không nhìn thấy sự tồn tại của anh.

Thi triển Thần Quỷ Trường Vực rất hao sức, Ngô Bình mới luyện tầm chục phút đã thở không ra hơi.

Toàn thân anh ướt đẫm mồ hôi, đầu bốc hơi ngùn ngụt.

Anh vừa nghỉ một lát thì trời đã dần sáng.

Sau một đêm vất vả tu luyện, Ngô Bình đã có thu hoạch lớn, không chỉ đả thông được linh khiếu thứ ba, mà còn luyện thành Thần Quỷ Trường Vực.

Anh đi tắm rồi thay đồ, sau đó xuống nhà ăn sáng.

Lý Mai đang ngồi đây rồi, cô ấy nhìn Ngô Bình rồi hỏi: “Tối qua cậu không ngủ à?”

Ngô Bình: “Ừ, tôi thức luyện công”.

Lý Vân Đẩu: “Hoá ra cháu thức cả đêm luyện công à, ông cứ tưởng cháu sang tìm Lý Mai”.

Lý Mai đỏ mặt nói: “Ông ơi, ông nói gì thế ạ?”

Lý Vân Đẩu cười phá lên: “Lý Mai, Tiểu Bình chưa đến Á Mã bao giờ, chiều cháu dẫn nó đi chơi đi, tối mà muộn quá thì khỏi về cũng được”.

Ám hiệu rõ ràng đến vậy khiến Ngô Bình cũng phát ngại, anh nói “Ông ơi, lát cháu có việc rồi”.

Lý Vân Đẩu trừng mắt: “Cháu thì bận gì? Thôi đi chơi với Lý Mai đi”.

Thấy ông mình đã lên giọng, Ngô Bình đành đồng ý: “Vâng ạ”.

Ăn sáng xong, thấy Ngô Bình và Lý Mai dẫn nhau đi chơi, Lý Vân Đẩu vui vẻ gật gù.

Hai người vừa ra đến cổng thì Ngô Bình nói: “Cô đi làm việc của cô đi, tôi đi việc của tôi đây”.

Lý Mai nói: “Tôi biết đi đâu bây giờ?”

Ngô Bình: “Đi làm ăn, không ông bảo cô đến đây làm gì?”

Lý Mai: “Tôi luôn nghe lời ông, ông bảo tôi dẫn cậu đi chơi thì tôi sẽ làm”.

Ngô Bình chán nản, sau đó nói: “Đừng nói cô thích tôi rồi nhé”.

Lý Mai nổi giận nói: “Thần kinh! Ai thèm thích anh”.

Ngô Bình cười nhếch mép: “Tôi đùa thôi mà, nhưng tôi có việc thật, lát về tôi sẽ tặng cô một viên đan dược giúp duy trì nhan sắc”.

Lý Mai sáng mắt lên hỏi: “Thật không?”

Ngô Bình: “Tôi chưa lừa ai bao giờ”.

Cứ thế, Ngô Bình đã mua được thời gian một ngày bằng một viên đan dược.

Anh lái xe đến nhà của Trương Tây Linh, ông ta đang chờ sẵn rồi.

“Giáo chủ, hh đã thuần phục người và hộ pháp Mông rồi. Các trưởng lão và đường chủ cũng đã một lòng”, ông ta cười nói.

Ngô Bình gật đầu: “Tốt, chúng ta đi thôi”.

Tổng bộ của hh nằm ở trong một khu rừng, chỉ có một con đường dẫn vào, đã thế còn được canh phòng nghiêm ngặt.

Trương Tây Linh và Ngô Bình lái xe mất một giờ thì mới tới đó.

Các toà kiến trúc ở đây đã rất lâu đời, ít cùng cả nghìn năm, mặt ngoài bám đầy rêu.

Có rất nhiều pho tượng đá kỳ lạ đứng trước một cánh cửa lớn, ở giữa là một quảng trường rộng rãi.

Lúc này, các thành viên của hh đều đang đứng chờ Ngô Bình ở đây.

Chiếc xe dừng lại, Ngô Bình xuống xe, Mông Trạch lên tiếng: “Cung nghênh giáo chủ!”

Những người khác đều đồng thanh lặp lại câu đó, sau đó quỳ xuống đất.

Ngô Bình liếc nhìn thì thấy ít phải có năm trăm người đang quỳ ở đây, ai nấy đều là cao thủ cả.
Chương 677: Hắc Thiên Thần

Ngô Bình lên tiếng: “Mời các huynh đệ đứng dậy!”

“Cảm ơn giáo chủ!”

Mọi người đồng thanh nói rồi đứng dậy.

Mông Trạch bước ra: “Cuối cùng, giáo chủ cũng đến rồi ạ”.

Ngô Bình gật đầu nói: “Hộ pháp Mông, các huynh đệ trong giáo phái có ủng hộ tôi làm giáo chủ không?”

Mông Trạch đáp: “Tất cả mọi người đều đồng ý ạ”.

Ngô Bình: “Cảm ơn mọi người! Tôi vẫn chưa biết mọi người, Mông Trạch, ông hãy giới thiệu cho tôi đi”.

Mông Trạch lập tức giới thiệu các nhân vật quan trọng cho Ngô Bình, chủ yếu đều là các trưởng lão, đường chủ và các thành viên trọng yếu.

Sau khi làm quen với hơn 30 người xong, Ngô Bình nói: “Thưa mọi người, tôi mới đến nên sau này mong mọi người hãy ủng hộ!”

Lập tức có một người đàn ông trung niên quỳ xuống đất nói: “Thuộc hạ là Bảo Đại Sơn, tham kiến giáo chủ”.

Người bắt Hoàng Tương rút một phần lợi nhuận ra nộp cho Hắc Thiên Giáo chính là Bảo Đại Sơn, ngoài ra ông ta còn là bố vợ của con trai thứ tư của Quách Nguyên Tượng, là thông gia của nhà họ Quách.

Xem ra, Bảo Đại Sơn đã bị Mông Trạch quở trách nên mới lễ phép với Ngô Bình thế này.

Ngô Bình: “Nhà họ Quách xong đời rồi, ông có biết không?”

Bảo Đại Sơn: “Giáo chủ, nhà họ Quách gieo gió gặt bão, đáng đời!”

Ngô Bình ừm một tiếng rồi nói tiếp: “Nghe nói ông định bắt nhà họ Lý giao nộp lợi ích hả?”

Bảo Đại Sơn cười nói: “Đó là trước kia thôi ạ, nếu nhà họ Lý có quen biết với giáo chủ thì đương nhiên tôi sẽ không làm vậy nữa. À, chúng tôi cũng sẽ giúp nhà họ giải quyết các vấn đề rắc rối”.

Ngô Bình gật đầu: “Tốt!”

Sau màn chào hỏi xã giao, Ngô Bình được mời vào điện Hắc Thiên. Đây là một cung điện rất lớn, chỉ khi diễn ra các hoạt động quan trọng mới được vào. Ở đây có 20 cái cột to đùng, cao khoảng 30 mét, cửa cung điện được đúc bằng đồng đỏ, nặng kinh khủng, phải có năm người hợp sức mới mở ra được.

Trong cung điện rất u ám, không gian chứa đầy vẻ kỳ quái, như kiểu mùi thịt thối hoà cùng mùi nước hoa nên Ngô Bình thấy rất khó chịu.

Bảo Đại Sơn đi sau anh rồi nhỏ giọng nói: “Giáo chủ, ở đây có một đại tế ti, tôi đã nói chuyện với ông ta rồi. Ông ta cũng chấp nhận thân phận của người, nhưng người này có tính tình quái gở, hay ăn nói khó nghe nên mong giáo chủ bỏ qua”.

Ngô Bình: “Không sao, cứ làm theo lệ thôi”.

Sàn cung điện là mặt đá được vẽ hình ảnh của các vị thần thánh kỳ quái, nóc cung điện treo đèn, trên mỗi một ngọn đèn đều cháy 20 ngọn lửa.

Ngô Bình vừa bước vào trong đã thấy có một ông lão già nua đang đứng bên trên. Lưng ông lão gần như gập thành 90 độ, mặt cúi sát đất, phải cố ngẩng cao đầu thì mới nhìn thấy mặt.

Ông lão mặc áo bào màu xám, tóc bạc phơ, mắt đục, bên mắt trái bị mù, hình như bị ai móc mắt.

Ông lão vừa mở miệng đã phát ra giọng nói như tiếng kim loại ma sát với nhau, khiến người nghe rất nhức tai.

“Tham kiến giáo chủ”.

Ngô Bình gật đầu: “Ông là đại tế ti à”.

Ông lão: “Vâng, tôi tên A Minh”.

Ông lão nói tiếng Viêm Long, nhưng giọng nói rất lạ, như kiểu đã lâu không cất tiếng nói.

Mông Trạch: “Đại tế ti, hôm nay giáo chủ sẽ tổ chức buổi họp ở đại điện”.

A Minh: “Tôi hoan nghênh giáo chủ mà các người chọn, nhưng theo quy định của giáo phái, nếu giáo chủ chưa được Hắc Thiên Thần công nhận thì không được ngồi vào bảo toạ của giáo chủ”.

Bấy giờ, Ngô Bình mới nhìn thấy ở sau lưng ông lão có một bảo toạ màu vàng nạm bảo thạch, anh đoán phải dùng đến năm tấn vàng mới làm ra được cái ghế ấy.

Mông Trạch cau mày: “Đại tế ti, ý của ông là muốn giáo chủ đến động Hắc Thiên ư?”

Đại tế ti: “Đúng, thế mới là giáo chủ thật sự”.

Mông Trạch: “Giáo chủ, người thấy sao?”

Ngô Bình: “Được thôi, tôi cũng muốn vào động Hắc Thiên”.

Anh nói tiếp: “Đại tế ti, phiền ông dẫn đường”.

Đại tế ti gật đầu, sau đó quay người đi trước dẫn đường. Sau khi đi được khoảng vài trăm bước, họ đã đi tới một cánh cửa cổ ở bên phải phía sau điện Hắc Thiên, nó được làm bằng gang.

Cánh cửa mở ra, bên trong tối đen, không biết thông tới đâu.

A Minh nói: “Giáo chủ, đây là động Hắc Thiên. Nếu giáo chủ có thể đi đến cuối thì sẽ lấy được mặt nạ Hắc Thiên, khi ấy sẽ chính thức là giáo chủ của chúng tôi”.

Ngô Bình hỏi: “A Minh, trong động này có thứ gì? Ông biết không?”

Đại tế ti đáp: “Thưa giáo chủ, tôi cũng không rõ, vì đã lâu không có ai vào rồi”.

Ngô Bình không hỏi nhiều nữa mà đi vào luôn.

Mới đi được chục bước, anh chợt thấy mặt đất mềm nhũn, anh cúi xuống nhìn thì lập tức biến sắc mặt. Thì ra mặt đất ở đây được làm bằng da người.

Những tấm da người được vá lại với nhau, sau đó còn được vẽ lên các hình vẽ quỷ dị, khiến ai nhìn xong cũng phải hoa mắt chóng mặt.

Ngô Bình quay đi rồi niệm Đại Phạn Thiền Âm, sau đó đi tiếp. Ngay sau đó, toàn thân anh phát sáng, cảm giác khó chịu cũng lập tức biến mất.

Ngô Bình đi thêm một đoạn nữa thì mới thấy lờ mờ có ánh sáng, anh bước tới gần thì mới thấy có toàn đầu người trên tường ở hai bên lối đi, phần thịt đã rữa nát, mắt nhắm chặt và bốc mùi hôi thối.

Ngô Bình cau mày, thầm thấy Hắc Thiên Giáo thật độc ác! Anh còn có suy nghĩ muốn quay đầu trở ra.

Khi đi tới cái đầu thứ ba, mắt trên tất cả các đầu đều mở ra, sau đó là tiếng nguyền rủa.

Mọi tế bào trên người Ngô Bình gần như sôi sục, anh thấy vô cùng khó chịu, vì thế nhanh chóng thi triển Thần Hồn Trường Vực. Ngay sau đó, tiếng nguyền rủa đã bị chặn ở bên ngoài, anh không còn nghe thấy gì nữa. Thậm chí cũng không còn ngửi thấy mùi hôi thối.

Ngô Bình thở phào một hơi rồi đi tiếp.

Đi qua khu vực đầu người, Ngô Bình đi tới một nơi có sàn lắt bằng kim loại. Anh biết nơi này không đơn giản nên đã khởi động khả năng nhìn xuyên thấu, quả nhiên anh đã thấy các cơ quan bên dưới, chỉ cần giẫm trúng là khởi động nó ngay.

Ngô Bình bật nhảy rồi dễ dàng vượt qua các cơ quan ấy, mà không khởi động một cái nào.

Qua đoạn đường cơ quan, Ngô Bình tiến vào một con đường đá, anh vừa đi được một lúc thì tới một eo núi, nơi này rất rộng, phía trước có một tượng thần cao hơn năm mét.

Ngô Bình quan sát tượng thần ấy thì phát hiện pho tượng có một màu đen kịt, cánh tay, chân và đầu rất to, trên mặt có bốn con mắt, nhưng chỉ có một mắt mở.

Khi Ngô Bình nhìn vào con mắt ấy, anh chợt thấy đau nhói rồi rơi vào ảo ảnh.

Ngay sau đó, anh đã tiến vào một không gian u tối, xung quanh không một tiếng động, cũng không có ánh sáng, làm anh chợt thấy sợ hãi.

Ngô Bình thấy ngạc nhiên vì tượng thần này quá lợi hại, vì nó đã khiến anh sinh ảo giác.

Ngô Bình lập tức niệm Đại Phạn Thiền Âm thật to, anh vừa niệm được mấy câu thì xung quanh người đã phát sáng, làm cảnh tượng xung quanh sáng tỏ.

Anh nhìn thấy cách đó không xa có một vị thần cao mấy chục mét, người đó đang nhìn anh với ánh mắt hung ác, ngay sau đó Ngô Bình đã thấy buồn nôn.

Anh cố nhịn rồi tiếp tục niệm Đại Phạn Thiền Âm.

Vị thần kia cất những tiếng nói kỳ lạ, không giống tiếng tiên, nhưng cũng khá tương đồng nên Ngô Bình có thể hiểu được phần nào.

Vị thần đó muốn Ngô Bình khuất phục mình, sau đó hiến linh hồn của anh để làm nô bộc suốt đời cho ông ta.

Ngô Bình nghe xong thì cười lạnh nói: “Ông là thần thánh vớ vẩn mà cũng đòi làm chủ nhân của tôi ư?”

Thần linh đó như không có cảm xúc, tay kết ấn, Ngô Bình lập tức thấy đau nhói tim, muốn niệm chú cũng không còn sức.

Thấy anh sắp bị ác thần khống chế, các Đạo Diệp ở đan điền rung lên, một tia sáng màu vàng bay ra rồi hoà vào thần hồn của Ngô Bình.
Chương 678: Không gian Hắc Thiên

Trong nháy mắt, đầu óc anh tỉnh táo hẳn, hoàn toàn thoát khỏi sự kiểm soát của ác thần. Ngô Bình nhìn vị thần kia. Tám con mắt của hắn đã nhắm lại sáu, chỉ còn hai con mắt đang nhìn anh.

“Ta là thần Hắc Thiên. Không ngờ ta lại gặp được đệ tử của tiên vực vĩnh hằng ở chốn hoang vu này. Tiên vực vĩnh hằng các ngươi muốn chiếm cứ nơi này sao?”

Thần Hắc Thiên cất tiếng hỏi. Ngô Bình chớp mắt đáp: “Hắc Thiên Giáo, chuyện tiên vực vĩnh hằng của ta không đến lượt ngươi can dự”.

Thần Hắc Thiên nói: “Năm xưa, ta từng bị Vĩnh Hằng Thiên Tôn chém thành ba hoá thân, và còn thề rằng nếu sau này gặp được đệ tử của tiên vực vĩnh hằng, ta không những không được làm hại mà còn phải dốc sức giúp đỡ”.

Ngô Bình giật mình: “Ồ? Nói vậy là ngươi sẽ nghe lời ta?”

Thần Hắc Thiên đáp: “Ta là thần, sao phải nghe lệnh của ngươi? Có điều, nếu ngươi có thể dâng hiến một vài thứ, ta sẽ ban cho ngươi sức mạnh”.

Ngô Bình bảo: “Ta chẳng có gì để dâng hiến cả”.

Thần Hắc Thiên nói: “Trên người ngươi có hàng chục linh hồn lớn mạnh”.

Ngô Bình ngẩn người, lấy Nhân Bì Viêm Dương trong nhẫn ra rồi hỏi: “Ý ngươi là linh hồn trong này?”

“Đúng thế. Những linh hồn này tràn đầy năng lượng, là món ngon dành cho ta”, thần Hắc Thiên đáp.

Ngô Bình chớp mắt nói: “‘Được. Nếu ta hiến chúng cho ngươi thì ngươi sẽ cho ta thứ gì?”

“Mọi thứ đều có giá trị tương đương”, thần Hắc Thiên trả lời. Nói xong, thần Hắc Thiên đặt chiếc mặt nạ màu đen vào tay Ngô Bình.

Ngô Bình đeo mặt nạ vào, cảm nhận có một sức mạnh gì đó vừa truyền vào cơ thể. Giây tiếp theo, trong mắt anh nhìn thấy một không gian rộng mênh mông, có rất nhiều thứ lửng lơ trong đó.

Anh dùng năng lực nhìn thấu, phát hiện hầu hết những thứ này đều đang giải phóng sóng pháp lực rất khủng khiếp!

Ngô Bình hỏi: “Ý ngươi là ta có thể đổi lấy những thứ này?”

Thần Hắc Thiên đáp: “Đây là không gian Hắc Thiên mà ta vừa mở ra cho ngươi. Mỗi lần ngươi hiến tế đều sẽ đổi được vật phẩm hoặc sức mạnh nào đó”.

Ngô Bình ngây ra, có thể làm vậy nữa ư?

Thế là anh hỏi: “Hiến tế như thế nào?”

Thần Hắc Thiên trả lời: “Đi đến đàn tế là được”.

Ngô Bình nói: “Được. Ta có thể hiến một phần linh hồn trong Nhân Bì này”.

Thần Hắc Thiên khẽ gật đầu rồi biến mất. Lúc này, Ngô Bình mở bừng mắt ra. Anh vẫn đứng trước pho tượng thần, trong tay có thêm một chiếc mặt nạ kim loại màu đen. Hình dáng của chiếc mặt nạ này rất đáng sợ, khá giống với tượng thần.

Anh biết đây chính là mặt nạ Hắc Thiên, lập tức đi ra ngoài. Lúc đi vào thì chậm, khi trở ra nhanh hơn nhiều.

Ngô Bình đẩy cửa sắt ra. Các giáo đồ đều đang đứng ngoài cửa, háo hức nhìn vào trong. Thấy Ngô Bình đi ra, Mông Trạch cả mừng, lớn tiếng nói: “Chúc mừng giáo chủ, chúc mừng giáo chủ!”

A Minh nhìn thấy mặt nạ Hắc Thiên, bèn chầm chậm quỳ xuống đất: “Giáo chủ Hắc Thiên, sống lâu muôn tuổi!”

Ngô Bình gật đầu, hỏi A Minh: “Ông là đại tế ti, thế đàn tế ở đâu vậy?”

A Minh trả lời: “Thưa giáo chủ, đàn tế ở phía sau”.

Anh gật đầu, được mời đến ngai giáo chủ. Ngai vàng khá cao, khi ngồi vào, anh có thể nhìn xuống mọi người.

“Chúc giáo chủ sống lâu muôn tuổi!”, tất cả đồng loạt cúi lạy.

Ngô Bình nói: “Hãy lần lượt tiến về phía trước, tôi sẽ giải trừ chú lực giúp mọi người”.

Sau khi có được mặt nạ Hắc Thiên, anh phát hiện chỉ cần mình đeo mặt nạ vào là có thể điều động sức mạnh trong mặt nạ. Anh vẫy tay một cái là giải trừ được chú lực trong cơ thể họ ngay, dễ dàng hơn cách đã dùng trước đó rất nhiều.

Có điều anh không hề lãng phí những chú lực này, cho Đạo Chủng ăn hết. Sau khi nuốt cả chục chú lực, Đạo Chủng của anh đã phát triển thành một cái cây nhỏ, cao chừng một tấc!

Nhìn thấy Ngô Bình chỉ cần phất tay một cái là chú lực biến mất, mọi người lại càng kính nể anh. Ngay cả Mông Trạch và Trương Tây Linh cũng bắt đầu cảm thấy Ngô Bình trở nên thâm sâu khó lường.

Sau khi giải trừ chú lực cho mọi người, Ngô Bình sắp xếp công việc trong giáo với sự giúp đỡ của Mông Trạch và Trương Tây Linh.

Khoảng ba giờ sau, anh đã nắm được tổng thể tình hình nhân lực của Hắc Thiên Giáo, hạ lệnh cho họ lui xuống, chỉ giữ lại vài người là hữu hộ pháp, tám trưởng lão, bốn đường chủ, đại tế ti.

Những người này mới là cốt cán của Hắc Thiên Giáo. Chỉ cần họ trung thành, cả Hắc Thiên Giáo sẽ trung thành với anh.

Ngô Bình nhìn bốn phía, cất lời: “Các vị, tôi mới trở thành giáo chủ, sẽ có những chuyện xử lý chưa thoả đáng, mọi người có thể nói với tôi. Hoặc mọi người có bất kỳ kiến nghị gì cũng có thể nói cho tôi biết”.

Một người đứng ra, cúi chào Ngô Bình: “Đường chủ Ti Lễ Đường Đỗ Tinh, có lời muốn nói!”

Ti Lễ Đường phụ trách lễ nghi và nội vụ. Hắc Thiên Giáo là thần giáo, thường phải làm lễ với thần Hắc Thiên nên lễ nghi rất quan trọng. Đặc biệt là khi giáo chủ muốn xuất hành gì đó thì phần lễ nghi phải thật long trọng.

Ngô Bình gật đầu: “Mời đường chủ Đỗ phát biểu”.

Đỗ Tinh là một ông lão có tu vi cảnh giới Võ Thần, cất lời: “Giáo chủ vừa nhậm chức, đây là chuyện rất tốt. Chỉ là giáo chủ tiền nhiệm sống chết chưa rõ. Thuộc hạ nghĩ rằng nên tìm giáo chủ tiền nhiệm, sống phải thấy người, chết phải thấy xác”.

Ngô Bình gật đầu: “Ông nói rất có lý. Trương Tây Linh, giáo chủ tiền nhiệm mất tích sau khi vào mật thất phải không?”

Trương Tây Linh gật đầu: “Phải, thưa giáo chủ. Trước đó giáo chủ tiền nhiệm đã vào mật thất để tu luyện rất lâu mà không thấy trở ra. Lúc chúng tôi vào mật thất mới phát hiện giáo chủ tiền nhiệm đã biến mất”.

Ngô Bình hỏi: “Có khi nào hắn đã ra khỏi đó mà các vị không biết hay không?”

Mông Trạch đáp: “Có khả năng này”.

Ngô Bình nói tiếp: “Có nghĩa là giáo chủ tiền nhiệm đã mất tích. Các ông cảm thấy vì sao hắn lại mất tích?”

Ai cũng đưa mắt nhìn nhau, không thể trả lời.

Lúc này đại tế ti khẽ thở dài, đột ngột quỳ xuống đất.

Ngô Bình cau mày: “Đại tế ti A Minh, vì sao lại quỳ?”

A Minh run rẩy đáp: “Thuộc hạ có tội!”

Ngô Bình nhìn đối phương: “Lẽ nào chuyện giáo chủ tiền nhiệm mất tích có liên quan đến ông?”

Đại tế ti gật đầu: “Tôi đã đưa giáo chủ tiền nhiệm đi”.

Ngô Bình cau mày: “Đưa đi?”

Đại tế ti khẽ thở dài: “Giáo chủ tiền nhiệm mới mười tám tuổi, vẫn chỉ là một đứa trẻ. Hắn không sở hữu năng lực mạnh, lại không thể kiểm soát tâm thuật của các thuộc hạ, ngày nào cũng sống trong sợ hãi. Thế nên có một ngày, hắn đã tìm đến tôi, xin tôi giúp hắn rời khỏi Hắc Thiên Giáo”.

Ngô Bình hỏi: “Nên ông đã giúp hắn?”

Đại tế ti gật đầu: “Thuộc hạ biết làm như vậy là sai. Xin giáo chủ trừng phạt!”

Ngô Bình hỏi tiếp: “Hắn đã đi đâu?”

Đại tế ti đáp: “Tôi đưa hắn ra nước ngoài và cho hắn một khoản tiền. Bây giờ hắn đang theo học ở một trường đại học nước ngoài, sống khá tốt”.

Ngô Bình thắc mắc: “Ông nói hắn sợ, vì sao lại sợ?”

Đại tế ti trả lời: “Vì giáo chủ tiền nhiệm không thể giải trừ chú lực của mọi người”.

Ngô Bình bảo: “Không thể giải trừ à? Thế thì khó trách”.

Rồi anh nói: “Nếu hắn đã ra nước ngoài, vậy cứ để như thế đi. Hắn có cần gì thì ông hãy tận lực giúp đỡ”.

Đại tế ti khom người thật sâu: “Cảm ơn giáo chủ!”

Đỗ Tinh tiếp tục: “Giáo chủ, thuộc hạ vẫn còn chuyện cần nói”.

Ngô Bình bảo: “Nói đi”.

Đỗ Tinh cho biết: “Mấy năm nay, Ti Lễ Đường chúng tôi nhận được ngân sách ít nhất, chỉ có bốn tỷ đô. Trước đây thì cũng đành, bây giờ cậu đã lên ngôi giáo chủ, phải dẫn dắt Hắc Thiên Giáo đi đến vinh quang. Nội vụ tiêu tốn rất nhiều tiền, thuộc hạ cảm thấy ngân sách bốn tỷ không hề đủ!”

Ngô Bình hỏi: “Vậy ông cảm thấy bao nhiêu mới phù hợp?”

Đỗ Tinh đáp: “Ít nhất mười tỷ. Quần áo, thức ăn, chỗ ở, đi lại của giáo chủ, trang phục của giáo đồ, việc hiến tế, những thứ này đều cần một khoản tiền rất lớn”.

Ngô Bình nói: “Được, vậy thì đưa cho ông mười tỷ”.

Sau khi anh hứa với Đỗ Tinh, một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi bước ra rồi cất tiếng: “Đường chủ Tài Đường Phó Oánh, có chuyện cần báo cáo giáo chủ!”

Ngô Bình đáp: “Mời đường chủ Phó phát biểu”.
Chương 679: Đứng đầu một giáo phái

Phó Oánh nhìn Đỗ Tinh một cái rồi nói tiếp: “Giáo chủ, việc chi tiêu của cả giáo đều qua tay thuộc hạ. Nếu đưa thêm sáu tỷ cho Ti Lễ Đường thì khoản tiền trong tay thuộc hạ sẽ không đủ dùng nữa”.

Ngô Bình ngẩn ra, hỏi lại: “Đường chủ Phó, thu nhập và chi tiêu năm ngoái của Hắc Thiên Giáo là bao nhiêu?”

Phó Oánh ngoắc tay gọi một người thuộc hạ đến, sau đó đưa sổ sách cho anh bằng hai tay: “Mời giáo chủ xem”.

Ngô Bình gật đầu rồi giở ra xem. Năm ngoái, thu nhập của Hắc Thiên Giáo là bảy mươi hai tỷ đô, chi ra đến tám mươi tỷ đô. Trong đó, thu nhập chủ yếu đến từ khoản quyên góp của các đại gia Đông Nam Á và doanh nghiệp trực thuộc Hắc Thiên Giáo.

Khoản quyên góp của các đại gia năm ngoái rơi vào khoảng mười lăm tỷ đô. Lợi nhuận của doanh nghiệp trực thuộc chừng ba mươi tỷ đô.

Hắc Thiên Giáo điều hành không nhiều doanh nghiệp nhưng quy mô đều rất lớn. Ví dụ như bảy nhà máy sản xuất thuốc lá, hai mươi ba triệu mẫu đồn điền, hai nhà máy cao su.

Ngoài ra, Hắc Thiên Giáo còn nắm giữ cổ phần hơn tám mươi doanh nghiệp Đông Nam Á, cổ tức hằng năm hơn hai mươi tỷ đô.

Thêm những khoản lợi nhuận lẻ tẻ chừng vài tỷ, tổng cộng là bảy mươi hai phẩy mười ba tỷ đô.

Khoản chi lại cao hơn khoản thu, chi nhiều nhất là Dược Đường. Vì Dược Đường phải điều chế thuốc, phải mua nhiều dược liệu quý hiếm nên tiêu tốn rất nhiều tiền.

Năm ngoái chi ra tám mươi tỷ thì đã có hai mươi ba phẩy năm tỷ được chi cho Dược Đường.

Khoản chi lớn thứ hai dành cho việc phát triển Hắc Thiên Giáo ở khu vực Á châu. Để mở rộng tầm ảnh hưởng của Hắc Thiên Giáo, hằng năm họ phải chi một khoản tiền rất lớn để chiêu mộ thêm tín đồ. Khoản đầu tư năm ngoái khoảng mười tám phẩy ba tỷ đô.

Khoản chi lớn thứ ba là chi phí nuôi dưỡng giáo đồ, khoảng mười ba tỷ đô.

Đọc xong sổ sách, anh hỏi đường chủ Dược Đường Phạm Ân Cách: “Đường chủ Phạm, năm ngoái các ông tiêu hết hai mươi ba tỷ rưỡi, thế đã kiếm được bao nhiêu tiền cho bổn giáo vậy?”

Vẻ mặt của Phạm Ân Cách hơi lúng túng: “Thưa giáo chủ, giá trị thuốc mà chúng tôi đã luyện chế năm ngoái ít nhất cũng phải ba mươi tỷ, thật ra vẫn có lãi”.

Ngô Bình cười lạnh lùng: “Ông chi ra hơn hai mươi tỷ rồi luyện chế thuốc có giá ba mươi tỷ cho tôi?”

Trán Phạm Ân Cách toát mồ hôi lạnh: “Giáo chủ cũng biết rồi đấy, trình độ luyện thuốc của chúng tôi có hạn, vì vậy…”

Ngô Bình ngắt lời: “Được rồi. Chờ tôi rảnh rỗi sẽ nói kỹ hơn về chuyện của ông”.

Anh nhìn sang Phó Oánh của Tài Đường: “Đường chủ Phó, tôi thấy sổ sách của Hắc Thiên Giáo vẫn còn năm mươi tỷ đô. Nếu thiếu hụt thì có thể dùng khoản tiền này bù vào”.

Mông Trạch vội lên tiếng: “Giáo chủ, hơn năm mươi tỷ này là tài sản riêng của cậu, không thể động vào”.

Ngô Bình hơi bất ngờ: “Đó là tiền riêng của giáo chủ?”

Trương Tây Linh đáp: “Đúng vậy, khoản tiền ấy là của giáo chủ”.

Ngô Bình vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, bèn nói: “Không sao. Cứ xem như tôi cho mọi người mượn”.

Phó Oánh trả lời: “Cảm ơn giáo chủ”.

Phó Oánh lui xuống. Đại tế ti A Minh bước lên: “Giáo chủ, hằng năm Hắc Thiên Giáo đều phải tổ chức một buổi cúng tế quy mô lớn. Năm ngoái vì giáo chủ tiền nhiệm nên buổi lễ không được tổ chức. Không biết năm nay có cần tổ chức tế lễ hay không?”

Ngô Bình biết buổi cúng tế này có lợi đối với thần Hắc Thiên, bèn hỏi: “Sự kiện tế lễ này có bao nhiêu người tham dự? Tiêu tốn bao nhiêu tiền?”

Đại tế ti đáp: “Theo quy chế trước kia, một số tín đồ từ khắp nơi sẽ đến đây tham gia tế lễ, số lượng khoảng mười nghìn người. Buổi cúng tế cần rất nhiều vật phẩm, chi phí khá cao, ít nhất phải mười tỷ đô”.

Ngô Bình cau mày, không ngờ một lần cúng tế lại chi nhiều tiền đến vậy! Nên biết là Thế vận hội mấy năm trước tiêu tốn chưa đến mười lăm tỷ.

Anh hỏi: “Khi nào tổ chức tế lễ?”

“Mồng bảy tháng Chín âm lịch năm nay”, đại tế ti đáp.

Ngô Bình nói: “Còn sớm, ông chuẩn bị trước đi”.

“Vâng!”

Lúc này, Đỗ Tinh lên tiếng: “Giáo chủ vừa nhậm chức, theo thông lệ phải chọn ra một nhóm người xinh đẹp trẻ trung từ các nữ tín đồ trên toàn thế giới để làm người hầu của giáo chủ”.

Ngô Bình ngẩn ra, chọn người hầu? Anh hỏi: “Có quy định như vậy à?”

Đỗ Tinh đáp: Phải, giáo chủ. Trước đây cần chọn ra tám mươi mốt người, nhưng mấy năm gần đây đã giảm còn ba mươi sáu người. Nay thuộc hạ đã nhận đủ ngân sách, kiến nghị quay về số lượng tám mươi mốt người”.

Ngô Bình húng hắng nói: “Chuyện chọn người hầu thì thôi”.

Đỗ Tinh nghiêm mặt: “Không được, thưa giáo chủ! Cậu là người đứng đầu một giáo phái, không thể tự mình làm mọi việc. Nếu bên cạnh cậu không có người hầu, các giáo phái khác chắc chắn sẽ chê cười Hắc Thiên Giáo chúng ta!”

Những người còn lại đồng loạt lên tiếng: “Mong giáo chủ nghĩ lại!”

Ngô Bình bó tay, đành bảo: “Ba mươi sáu vẫn là quá nhiều. Chọn mười người thôi”.

Trương Tây Linh nói: “Giáo chủ, cung điện của cậu có diện tích đến bảy nghìn năm trăm mẫu, nếu chỉ có mười mấy người hầu sẽ không quản lý nổi”.

Ngô Bình giật mình: “Cung điện bảy nghìn năm trăm mẫu?”

Trương Tây Linh đáp: “Cung điện ở phía sau, nơi sâu nhất của khu rừng, có một số cung điện được xây dựng trên núi”.

Ngô Bình nghĩ bụng, cuộc sống của giáo chủ Hắc Thiên Giáo thật là xa hoa!

Anh đành bảo: “Tự quyết định việc chọn bao nhiêu người đi”.

Đỗ Tinh trả lời: “Vâng!”

Đỗ Tinh lui xuống. Bảo Đại Sơn tiến lên, cúi đầu: “Giáo chủ, thuộc hạ có chuyện cần báo cáo”.

Ngô Bình đáp: “Nói đi”.

Bảo Đại Sơn tiếp tục: “Giáo chủ, các trưởng lão quan trọng bên ngoài vẫn chưa được thông báo, nên để họ đến gặp giáo chủ càng sớm càng tốt”.

Những người Ngô Bình đang gặp đều thuộc trụ sở chính Hắc Thiên Giáo. Bên ngoài Hắc Thiên Giáo vẫn còn năm trưởng lão quan trọng khác, mỗi vị kiểm soát một khu vực. Vì lý do lịch sử, năm vị trưởng lão này trấn thủ Tây Europa, Đông Europa, Bắc Mỹ, Nam Mỹ và Phi châu. Bắt đầu từ thời giáo chủ Hắc Thiên trước đó nữa, năm vị trưởng lão này không còn chịu trách nhiệm với giáo chủ Hắc Thiên nhưng vẫn sử dụng tên của Hắc Thiên Giáo.

Ngô Bình không biết nhiều về chuyện này. Nghe Bảo Đại Sơn kể tóm tắt xong, anh cau mày hỏi: “Nếu đã là trưởng lão quan trọng, sao họ không đến gặp tôi?”

Trương Tây Linh đáp: “Giáo chủ, nói một câu khó nghe thì khu vực Tây Europa và Bắc Mỹ đều giàu hơn trụ sở chúng ta. Tu vi của hai vị trưởng lão khu vực ấy cũng cao, có thể triệu hồi sinh vật hắc ám cấp bậc Chân Quân”.

Ngô Bình nghĩ ngợi một lúc rồi nói: “Truyền lệnh của tôi, bảo họ phải đến gặp tôi trong vòng một tháng, nếu không tự gánh chịu hậu quả”.

Ai nấy đều đưa mắt nhìn nhau. Giáo chủ làm vậy không sợ họ trở mặt ư?

Bảo Đại Sơn đáp: “Vâng!”

Các trưởng lão lần lượt tiến lên phát biểu. Đúng là phức tạp, Ngô Bình phải quyết định quá nhiều chuyện.

Đến tối, các giáo đồ mới lui xuống. Ngô Bình bảo Mông Trạch ở lại, có chuyện cần hỏi ông ấy.

Mông Trạch cùng Ngô Bình băng qua điện Hắc Thiên, đi trên một con đường đá rộng rãi. Đi được vài dặm, anh nhìn thấy một đàn tế khổng lồ hình tròn, bao quanh là quảng trường rộng lớn.

Ngô Bình đứng lại hỏi: “Đây chính là nơi hiến tế?”

Mông Trạch đáp: “Phải, giáo chủ. Khi mở đàn tế, cần ít nhất ba trăm tín đồ tham gia”.

Ngô Bình dạo quanh đàn tế rồi tiếp tục đi về trước. Đi thêm vài dặm, rốt cuộc anh cũng đến được cung điện mà mình sẽ ở.

Cung điện sinh sống của giáo chủ Hắc Thiên Giáo không hề kém cạnh hoàng cung về mặt diện tích. Ổ bên trong, kiến trúc xa xưa nhất đã có lịch sử hơn một nghìn ba trăm năm, kiến trúc mới cũng có lịch sử hơn một trăm năm rồi.

Sau khi tiến vào quần thể cung điện, Ngô Bình mới phát hiện, tuy ở đây có rất nhiều cung điện nhưng hầu hết đều lạnh lẽo vắng tanh, chẳng có ai cả.

Anh hỏi: “Không ai ở những cung điện này à?”

Mông Trạch do dự một hồi mới đáp: “Giáo chủ, các cung điện này khá kỳ lạ, những giáo chủ tiền nhiệm không dám ở”.

Ngô Bình ngẩn ra: “Mông Trạch, ông đang đùa đấy à? Giáo chủ của Hắc Thiên Giáo mà lại không dám ở trong cung điện?”

Mông Trạch cười khổ: “Có chuyện giáo chủ vẫn chưa biết, ấy là mỗi toà cung điện đều từng có một giáo chủ Hắc Thiên Giáo hiến tế bản thân”.

Ngô Bình thấy rất lạ: “Hiến tế bản thân? Tại sao?”
Chương 680: Tiểu thoái bệnh

Mông Trạch khẽ thở dài: “Các giáo chủ ấy có tu vi càng cao thì càng dễ liên lạc với thần Hắc Thiên. Họ nghe được lời kêu gọi của thần Hắc Thiên, cho rằng hiến tế bản thân sẽ có thể trở nên bất tử”.

Ngô Bình cười khẩy: “Bất tử? Bất tử kiểu ấy sẽ phải trả giá”.

Mông Trạch đáp: “Có thể bất tử thật không thì thuộc hạ không rõ. Có điều, sau khi mỗi một vị giáo chủ hiến tế bản thân, cung điện mà họ ở sẽ liên tục xảy ra chuyện lạ, không ai vào ở được nữa”.

Ngô Bình cảm thấy thật kỳ lạ, tự nhủ nếu có cơ hội, anh sẽ đi dạo một vòng các cung điện ấy.

Có một nhóm tuỳ tùng răm rắp theo sau Ngô Bình. Sau khi đi đến một toà cung điện khá mới, Mông Trạch nói: “Sau này giáo chủ sẽ sống ở đây. Nếu có điểm gì chưa hài lòng, giáo chủ có thể nói với người dưới”.

Ngô Bình không thể sống ở đây lâu, bèn bảo: “Nơi này ổn mà, tôi rất hài lòng”.

Mông Trạch cho biết: “Cung điện này được xây dựng cách đây một trăm năm mươi năm. Nó từng trải qua một cuộc chiến tranh trong khoảng thời gian này, sau đó được trùng tu một lần”.

Ngô Bình dạo quanh cung điện, nhận thấy cung điện có diện tích hơn năm nghìn mét vuông, chủ yếu làm bằng ngọc thạch và gỗ, có sân vườn cả trước và sau.

Cuối cùng, anh ngồi ở phòng khách, Mông Trạch đứng ngay bên cạnh.

Người hầu bưng trà và hoa quả lên. Ngô Bình lướt mắt nhìn rồi bảo Mông Trạch ngồi xuống.

Mông Trạch chỉ dám ngồi nửa ghế, hai tay đặt trên đầu gối, chờ nghe lệnh từ anh.

Ngô Bình cất lời: “Mông Trạch, chuyện của Hắc Thiên Giáo, sau này phiền ông nhọc lòng nhiều hơn”.

Mông Trạch vội đáp: “Được làm việc cho giáo chủ là vinh hạnh của thuộc hạ!”

Ngô Bình hỏi: “Tôi nhớ Trương Tây Linh từng nói giáo chủ có kho báu?”

Mông Trạch trả lời: “Đúng vậy, giáo chủ. Trong kho báu giáo chủ có báu vật do các đời giáo chủ trước sưu tầm”.

Đôi mắt Ngô Bình sáng lên: “Ồ, ở đâu thế?”

Mông Trạch đáp: “Ở một cung điện cách đây không xa, đó là nơi dùng để cất giữ bảo vật. Có điều…”

Ngô Bình hỏi: “Có điều gì?”

Mông Trạch nói tiếp: “Có điều ở cung điện ấy cũng từng có một giáo chủ hiến tế bản thân, nên nơi đó cũng khá kỳ lạ”.

Ngô Bình nhíu mày: “Trương Tây Linh nói rằng bảo vật của giáo chủ, người khác không thể động vào?”

Mông Trạch hơi lúng túng: “Trương Tây Linh nói chưa chuẩn xác, dù là giáo chủ cũng không thể động vào. Bởi vì đồ vật trong đó đều bị chú nguyền”.

Ngô Bình tức đến mức bật cười: “Trương Tây Linh khốn kiếp này dám lừa tôi!”

Mông Trạch vội nói: “Giáo chủ bớt giận”.

Ngô Bình xua tay: “Ông lui xuống trước đi”.

Mông Trạch cúi đầu rồi lui xuống.

Trong cung điện, tất cả đều rất cung kính Ngô Bình. Họ kính nể anh từ tận đáy lòng. Chuyện này làm Ngô Bình cảm thấy không quen lắm. Anh đến phòng làm việc, chuẩn bị tu luyện một lát.

Lúc này điện thoại cứ rung liên tục nên anh mở ra xem thử. Anh được kéo vào một nhóm cựu sinh viên. Trong nhóm có bạn cùng khoá, có cả người trên anh vài khoá. Rất đông, phải bảy, tám trăm người. Có vài cựu sinh viên năng nổ lắm, đang tán dóc trong nhóm.

Anh định ném điện thoại đi thì bỗng nhìn thấy nhóm người này đang bàn luận về hoa khôi các khoá trước đây của trường. Năm ấy, trường đại học mà Ngô Bình theo học không có mấy tiếng tăm trong nước, nhưng hàng năm đều xuất hiện vài nữ sinh xinh đẹp vô cùng. Ví dụ như Đào Như Tuyết ở khoá của anh là nhân vật thuộc cấp độ nữ thần.

“Hoa khôi số một chắc là Đào Như Tuyết”, có người nói vậy.

“Tiếc là Đào Như Tuyết chuyển trường sớm quá. Tôi có ấn tượng sâu đậm nhất về Giang Nguyệt Hân, năm xưa có biết bao nam sinh mất ngủ vì Giang Nguyệt Hân đấy”.

“Giang Nguyệt Hân và Đào Như Tuyết đều đẹp. Nhưng người đẹp tài hoa nhất còn có Lâm Nhu. Tôi không bao giờ quên được vũ đạo và bài hát mà cô ấy đã trình diễn trong buổi liên hoan”.

Nghe họ nhắc, Ngô Bình cũng có chút ấn tượng. Giang Nguyệt Hân là nữ thần trên anh một khoá, nhan sắc không thua kém Đào Như Tuyết. Cô ấy, Đào Như Tuyết, Lâm Nhu và hoa khôi của Học viện Âm nhạc Vân Kinh được gọi là tứ đại mỹ nữ của làng đại học. Năm xưa có vô số người theo đuổi họ.

Lúc này, bỗng có người nói: “Các vị, đàn anh kính mến của chúng ta, sếp Mã - Mã Thiên Lý, mời mọi người đến họp mặt ôn chuyện, chỉ có một trăm chỗ thôi, ai đến trước có trước”.

Có người nói tiếp: “Các bạn nắm bắt cơ hội nhé. Ba người đẹp Giang Nguyệt Hân, Đào Như Tuyết, Lâm Nhu đều tham gia buổi họp mặt này đấy. Không nên bỏ qua đâu!”

Ngô Bình ngẩn ra. Đào Như Tuyết cũng tham gia ư? Anh vội vã nhắn tin cho Đào Như Tuyết. Chẳng mấy chốc, Đào Như Tuyết đã gọi lại.

“Như Tuyết, em sắp đến Á Mã à?”

Đào Như Tuyết đáp: “Phải. Em rất hứng thú với ‘Uyocoin’ do Mã Thiên Lý tạo ra, muốn trò chuyện với anh ta một chút.

Ngô Bình cũng từng nghe nói đến Uyocoin. Đây là một loại tiền ảo, có giá thị trường lên đến hơn ba trăm tỷ.

Ngô Bình nói: “Anh đang ở Á Mã”.

Đào Như Tuyết rất vui: “Anh đang ở Á Mã ư? Tốt quá, em định tìm anh đây”.

Rồi cô ấy bảo: “Buổi họp mặt này thú vị lắm đấy, hay là anh tham gia đi”.

Ngô Bình hỏi: “Ồ, buổi họp mặt này thú vị lắm à?”

Đào Như Tuyết nói: “Anh biết có bao nhiêu người tham dự buổi họp mặt lần này sở hữu tài sản hơn mười tỷ không?”

Ngô Bình hứng thú: “Có mấy người?”

Đào Như Tuyết trả lời: “Không tính em, có bốn người. Trừ mấy người có tài sản hơn mười tỷ ra, còn có ba người rất thú vị. Cha chú của họ đều là những nhân vật tiếng tăm lẫy lừng trên giang hồ”.

Ngô Bình hỏi: “Sao em biết vậy?”

Đào Như Tuyết đáp: “Mấy hôm trước, em tình cờ gặp họ, trò chuyện xong mới biết rõ về họ”.

Nghe cô ấy nói vậy, Ngô Bình cũng quan tâm hơn, bèn bảo: “Xem ra phong thuỷ trường mình rất tốt. Như Tuyết, trong tay em có số người chứ?”

Đào Như Tuyết trả lời: “Có”.

Ngô Bình nói: “Em đến Á Mã thì gọi anh nhé”.

Tán gẫu một lúc rồi Ngô Bình cúp máy. Anh phát hiện có người nhắn tin cho mình: Bạn học cũ, còn nhớ mình chứ?

Ngô Bình hỏi: “Ai thế?”

Đối phương hồi âm: Lúc ở rừng cây, cậu đã cứu mình.

Đọc đến đây, Ngô Bình bỗng nhớ ra. Học kỳ một năm nhất, anh về ký túc xá sau giờ tự học muộn, khi đi ngang rừng cây thì nghe tiếng kêu cứu. Anh xông vào đó, nhìn thấy một nữ sinh bị một nam sinh đè xuống đất.

Anh lập tức hét to lên, nhặt một viên gạch lên rồi lao về phía ấy. Nam sinh kia giật mình liền quay đầu bỏ chạy.

Nữ sinh ấy rất cảm kích anh, rối rít nói tiếng cảm ơn. Lúc nhìn rõ gương mặt nữ sinh, Ngô Bình sững cả người, vì đó chính là Lâm Nhu - nữ thần của trường.

Sau chuyện đó, Lâm Nhu chuyển trường, Ngô Bình cũng không gặp lại đối phương nữa.

Nhớ đến chuyện xưa, anh hỏi: Cậu là Lâm Nhu?

Đối phương nói: Chào cậu, Ngô Bình, mình là Lâm Nhu đây.

Lúc này Ngô Bình mới nhận ra Lâm Nhu chính là người đã kéo anh vào nhóm cựu sinh viên. Anh tò mò hỏi: Người đẹp Lâm, sao cậu có số của mình thế?

Lâm Nhu hồi âm: Mình hỏi Như Tuyết đấy. Bạn học cũ, mình vẫn chưa chính thức cảm ơn cậu về chuyện năm xưa.

Ngô Bình bảo: Là ai cũng sẽ ra tay giúp đỡ thôi.

Lâm Nhu hỏi: Ngô Bình, cậu sẽ tham gia buổi họp mặt ở Á Mã chứ? Mình rất muốn gặp cậu một lần.

Anh trả lời: Mình đang ở Á Mã đây, đến lúc ấy chúng ta uống với nhau vài ly nhé.

Lâm Nhu hồi âm: Thật à? Thế thì tốt quá. Hẹn cậu không gặp không về.

Họ nhắn được vài câu thì nhóm chat đăng thời gian diễn ra buổi họp mặt. Mọi người sẽ gặp nhau tại một khách sạn ở Cát Thành, Á Mã vào chiều ngày mốt.

Tối ấy, Ngô Bình tiếp tục tu luyện Kim Cương Nhẫn Lực.

Sáng hôm sau, anh ra vườn, định tập vài bộ đoàn thể thuật. Nhưng anh vừa bước vào vườn hoa thì bỗng cảm thấy đất trời xoay chuyển, sau đó ngã xuống đất.

Mấy người làm vườn gần đó giật thót, vội vàng gọi người đến. Chưa đầy nửa phút sau, một nhóm người xông vào, dìu Ngô Bình vào đại sảnh.

Ngô Bình rất điềm tĩnh. Vào giây phút choáng váng ngất đi, anh đã biết “tiểu thoái bệnh” của mình đã đến.

Khi Nhân Tiên đả thông Linh Khiếu thứ ba và Linh Khiếu thứ sáu, sẽ xuất hiện hiện tượng thoái bệnh.

Lúc này, sức khoẻ của anh sẽ cực kỳ yếu kém, thậm chí còn không bằng người bình thường.

Thoái bệnh, chính là hiện tượng bộc phát toàn bộ điểm thiếu sót của cơ thể anh ra và giải quyết trong một lần. Một khi thoái bệnh kết thúc, thể chất của Ngô Bình sẽ được cải thiện cực nhanh.

Ngô Bình không ngờ thoái bệnh đến nhanh như vậy, anh chưa hề có sự chuẩn bị.

Anh bảo người hầu đừng hoảng loạn, gọi điện bảo Thần Chiếu lập tức đến Á Mã. Bây giờ anh rất yếu, người của Hắc Thiên Giáo không thể tin tưởng một trăm phần trăm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK