Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1156: Nguyên thần cực phẩm

Ngô Bình nói: “Nếu anh ta còn giở trò thì tôi sẽ đích thân xử lý”.

Ăn cơm xong, Ngô Bình còn tiết dạy buổi chiều. Do tiết dạy buổi sáng quá xuất sắc nên khiến số lượng học sinh đến học buổi chiều tăng thêm, hành lang cũng chật kín người, bên ngoài cửa sổ cũng không còn chỗ trống.

Nhiều người thậm chí còn đu trên bóng đèn để học, nhiều hơn nữa còn đứng chồng lên nhau, mỗi vị trí hai đến ba người.

Phòng học quá đông người nên khi Ngô Bình đi lên bục giảng đã bị cảnh tượng ấy làm cho choáng ngợp, vì thiếu chỗ trầm trọng nên các giáo viên cũng phải đứng.

Chiều nay, anh chỉ giảng một tiếng đồng hồ, nội dung về trang pháp, anh đã giảng giải dựa trên cương lĩnh võ học, 72 loại trang pháp của học viện Võ Đạo và kiến thức của bản thân mình.

Các học sinh đều tập trung lắng nghe, mỗi người đều có một thu hoạch riêng, thậm chí đến các giáo viên cũng thu nạp thêm được kiến thức để nâng cao trình độ của mình.

Giảng bài xong, Ngô Bình đi về ký túc. Tối nay, anh sẽ chỉ bảo cho Lý Thiên Thạch tu luyện, tiện thể giúp nhóm Diệp Huyền nâng cao tu vi.

Đêm đến, nhóm Lý Thiên Thạch ai về nhà nấy tu luyện, chợt có người gõ cửa, Ngô Bình ra mở cửa thì nhìn thấy một cô gái xunh đẹp tuyệt trần, dáng người cao ráo đứng bên ngoài.

“Thầy Ngô”, cô ấy khom người xuống: “Tôi là Trần Như, giáo viên của học viện”.

Ngô Bình: “Cô Trần tìm tôi có việc gì không?”

Trần Như nói: “Thầy Ngô, tôi có vài vấn đề trong tu hành muốn thỉnh giáo thầy, không biết thầy có rảnh không?”

Ngô Bình: “Có, mời cô vào”.

Ngô Bình mời Trần Như vào nhà ngồi, nhóm Diệp Huyền đang tu luyện ở sau nhà nên anh không lo có ai quấy rầy.

Ngô Bình: “Cô Trần muốn uống gì?”

Trần Như vội nói: “Không cần đâu. Thầy Ngô, dạo này tôi đang học Cửu Âm Quỷ Trảo, tôi đã khổ luyện công pháp này ba năm rồi nhưng tháng trước mới đột phá. Song, sau khi đột phá, mỗi khi tôi thi triển công pháp đều thấy toàn thân lạnh toát. Hơn nữa thi triển càng nhiều thì tình trạng ấy càng nghiêm trọng. Đến nay, tôi đã không dám thi triển nữa rồi, thầy Ngô học rộng hiều nhiều, có thể chỉ bảo cho tôi được không?”

Để lên giáo áo nên Ngô Bình đã đọc hết một lượt 120 loại công pháp của học viện nên, vì thế anh cũng có chút ấn tượng với công pháp này.

Nghe Trần Như nhắc đến Cửu Âm Quỷ Trảo, Ngô Bình nói ngay: “Công pháp này của học viện không hoàn chỉnh, nó thiếu tâm pháp tương ứng”.

Trần Như: “Đúng vậy, công pháp này có uy lực rất mạnh, nên tuy còn thiếu sót nhưng tôi vẫn muốn luyện”.

Ngô Bình: “Chúng ta vẫn có thể luyện các công pháp kiểu này được, chỉ là uy lực của nó sẽ kém đi một chút, nhưng vấn đề là các luyện của cô sai rồi”.

Sau đó, Ngô Bình đã chỉ ra nguyên nhân cho Trần Như thấy. Trần Như nghe xong thì hiểu ra rồi cảm thán: “Thầy Ngô đúng là người có kiến thức sâu rộng, tôi không hề nghĩ đến chuyện này”.

Ngô Bình: “Thật ra cũng không có gì, giờ tôi sẽ truyền cho cô một bộ tâm pháp, tuy không thể hoàn toàn hợp với Cửu Âm Quỷ Trảo, nhưng cũng thích hợp đến 90 phần trăm, cô cứ luyện theo tôi bảo rồi sẽ thấy hiệu quả”.

Sau đó, Ngô Bình chỉ mất chục phút để sáng tạo ra một bộ công pháp dựa trên đặc điểm của Cửu Âm Quỷ Trảo và cương lĩnh võ học để dạy cho Trần Như.

Trần Như học được công pháp thì mừng quýnh, sau đó liên tục cảm ơn Ngô Bình.

Tiễn cô ấy về xong, Ngô Bình tiếp tục chỉ dẫn cho Lý Thiên Thạch tu hành. Cậu ấy có tư chất rất tốt, còn là linh thể trời ban nên không bao lâu đã đạt đến cảnh giới Thần Quân.

Đột phá lên Nhân Vương tiếp cũng không phải là khó với Lý Thiên Thạch, cậu ấy được trời sinh đất dưỡng nên có huyết mạch rất mạnh. Do có bố trời mẹ đất nên tất cả huyết mạch trên thế gian đều thua cậu ấy hết.

Nhưng cảnh giới Đế thì không có ý nghĩa gì với Lý Thiên Thạch, vì cậu ấy không phải con người. Cho nên tối nay, Ngô Bình chỉ giúp cậu ấy ngưng tụ nguyên thần để chính thức trở thành Địa Tiên thôi.

Nguyên thần của Nhân Vương mạnh hơn nguyên thần của Địa Tiên bình thường nhiều, để giúp Lý Thiên Thạch đột phá, Ngô Bình đã cho cậu ấy uống 300 viên Nguyên Anh Đan.

Ngô Bình đã truyền thụ công pháp ngưng thần cho Lý Thiên Thạch, vì thế cấp bậc nguyên thần của cậu ấy rất cao. Sự thay đổi từ Nhân Tiên lên Địa Tiên quyết định ở nguyên thần.

Nguyên thần mà Địa Tiên vừa ngưng tụ được là cái gốc để tu luyện trong tương lai, nó được chia thành từ tứ phẩm đến nhất phẩm và một loại nguyên thần cực hiếm trong nhân gian là cấp cực phẩm, thậm chí là tôn phẩm.

Các tu sĩ bình thường thì sẽ có nguyên thần cấp tứ phẩm, tam phẩm đã là giỏi rồi. Nếu ai được nhị phẩm thì chắc chắn là thiên tài của một môn phái nào đó, dù ở Tiên Giới thì nguyên thần nhị phẩm cũng rất hiếm.

Nếu là nguyên thần nhất phẩm thì chắc hẳn phải thuộc một thế lực lớn, ai ngưng tụ ra nguyên thần cực phẩm thì được gọi là thiên kiêu rồi.

Đương nhiên nguyên thần chí tốn mới là mạnh nhất, nhưng cực kỳ hiếm có. Muốn ngưng tụ được cấp bậc này thì có tài nguyên và tư chất thôi là chưa đủ, còn cần may mắn nữa. Nguyên thần chí tôn đều được hình thành một cách bất ngờ, chỉ ai may mắn mới có được.

Hiện giờ, nguyên thần của Lý Thiên Thạch chính là cấp cực phẩm lớn mạnh đó. Cảm nhận được thần niện dữ dội của cậu ấy, Ngô Bình nói: “Được đó! Sau này, việc tu hành của cậu sẽ thuận lợi rồi. Cậu được trời sinh đất dưỡng nên có sẵn tài nguyên để tu hành. Trong vòng một năm, ít nhất cũng cậu cũng thành Tiên Quân Bất Tử, thậm chí là Tiên Quân Đoạt Thiên”.

Nhóm Diệp Huyền vô cùng ngưỡng mộ nói: “Tiền bối, khi nào đệ tử mới trở thành Tiên Quân được ạ?”

Ngô Bình: “Vội gì, tôi sẽ giúp mọi người đột phá lên Võ Quân trước đã”.

Có Ngô Bình hỗ trợ nên nhóm Diệp Huyền tiến bộ thần tốc, chắc chỉ vài hôm nữa là đột phá.

Sáng sớm hôm sau, lại có người gõ cửa. Diệp Huyền ra mở cửa thì thấy có một người đàn ông trung niên đeo kính dẫn theo một tốp thuộc hạ đến.

Ông ấy cười hỏi: “Thầy Ngô có nhà không?”

Diệp Huyền: “Có”, sau đó gọi Ngô Bình.

Ngô Bình nhìn mấy người đó rồi hỏi: “Các người tìm tôi à?”

Người đàn ông đeo kính nói: “Thầy Ngô, chúng tôi thuộc đoàn khảo sát, tôi họ Viên tên đầy đủ là Viên Khắc Hiếu”.

Ngô Bình chợt nhớ ra mình là giáo viên của học viện nên sẽ phải tiếp nhận kiểm tra, nhưng sao đoàn này đến muộn thế.

Anh nói: “Ra vậy, giờ mọi người cần tôi làm gì?”

Người đó cười lớn nói: “Thật ra rất đơn giản, chúng tôi chỉ hỏi vài câu thôi”.

Ngô Bình: “Được, mời vào nhà”.

Bọn họ vào phòng khách ngồi, Viên Khắc Hiếu ngồi xuống, sau đó đẩy kính rồi lấy số tay ra hỏi: “Thầy Ngô Bình, chúng tôi đã điều tra về thân phận của thầy rồi. Thầy là Long chủ của Thiên Long, đệ tử của Kiều Bộ Tiên, thiếu chưởng môn của kiếm phái Thục Sơn, ngoài ra còn có nhiều công ty và xí nghiệp, đầu tư cũng theo quy mô lớn”.

Ông ấy nói tiếp: “Thầy Ngô, nếu lợi ích của quốc gia xung đột với lợi ích của kiếm phái Thục Sơn thì thầy sẽ làm gì?”

Ngô Bình: “Đầu tiên tôi sẽ điều hoà hai bên, khiến lợi ích được trung hoà và thoả mãn yêu cầu của cả hai phía. Nếu không được thì tôi sẽ ưu tiên cho lợi ích của quốc gia”.

Viên Khắc Hiếu gật đầu: “Vậy thầy nghĩ, sau này học viện Võ Đạo sẽ có ảnh hưởng như thế này đến xã hội và quốc gia?”

Ngô Bình: “Linh khí đang hồi phục, tương lai sẽ có rất nhiều người có võ thuật cao cường, số ít còn có lực chiến đấu mạnh. Muốn quản lý quốc gia cho tốt thì cần có một tổ chức đủ mạnh, ví dụ như học viện Võ Đạo, nơi này sẽ tạo ra các nhân tài trù bị cho các tổ chức trên”.

Viên Khắc Hiếu: “Ừm, nếu quốc gia bảo cậu chấp hành nhiệm vụ bí mật, mà nhiệm vụ này cần cậu hi sinh lợi ích và danh dự của cá nhân thì cậu có đồng ý không?”

Ngô Bình hỏi lại: “Có thể nói cho tôi biết nội dung của nhiệm vụ không?”

Viên Khắc Hiếu: “Xin lỗi, chỉ khi nào nhận nhiệm vụ thì cậu mới được biết nội dung. Tôi chỉ có thể gợi ý, nhiệm vụ này rất quan trọng thôi. Nếu cậu có thể hoàn thành thì tương lai chắc chắn sẽ được làm tướng ở một phương”.
Chương 1157: Tiềm lực cấp nghịch thiên

Ngô Bình bình thản nói: “Tôi không có hứng thú với nhiệm vụ mập mờ kiểu ấy”.

Gì mà tướng lĩnh một phương, muốn làm được thì phải giữ được mạng sống cái đã. Nhỡ anh nhận phải một nhiệm vụ quá mức nguy hiểm thì biết đi đâu cãi lý với người ta bây giờ?

Viên Khắc Hiếu thở dài nói: “Thế thì tiếc quá, nếu thầy không nhận nhiệm vụ này thì không thể thông qua bài kiểm tra dành cho giáo viên được”.

Ngô Bình thờ ơ nói: “Không sao, chức giáo viên này, tôi làm hay không cũng được”.

Viên Khắc Hiếu đứng dậy nói: “Vậy chúng tôi xin phép”.

Ông ấy đi rồi, Diệp Huyền mới cau mày nói: “Trò gì thế không biết, dám uy hiếp tiền bối!”

Ngô Bình: “Kệ họ, tôi cũng đâu quá thiết tha làm giáo viên ở đây đâu”.

Diệp Huyền: “Tiền bối, chúng ta mới đến đã bị đuổi thì chán lắm”.

Ngô Bình: “Nói linh tinh vừa thôi, về luyện công đi”.

Đuổi nhóm Diệp Huyền về xong, Ngô Bình đi đến tháp Tiên Võ.

Lúc này, tháp Tiên Võ đã xây thêm một căn nhà nhỏ, có hai người đàn ông đang ngồi ở đây, Ngô Bình không quen ai cả.

Ngô Bình xuất hiện, cả hai lập tức đứng dậy, một người đầu trọc hỏi: “Có việc gì thế?”

Ngô Bình: “Tôi là giáo viên của học viện, muốn vào tháp để kiểm tra”.

Tên đầu trọc: “Thầy giáo à? Nhưng xin lỗi thầy, giờ tháp Tiên Võ là tài sản của quốc gia rồi, phải được phép thì mới được vào”.

Ngô Bình ngạc nhiên, giờ vào tháp Tiên Võ còn phải xin phép ư?

Anh hỏi: “Xin ở đâu?”

Tên đầu trọc: “Đầu tiên đến chỗ viện trưởng xin giấy, sau đó đến tìm chủ nhiệm Hầu xin đóng dấu. Xong xuôi thì mới được vào”.

Ngô Bình đang định hỏi chủ nhiệm Hầu ở đâu thì một người thanh niên bước nhanh tới, phía sau còn có mấy học sinh khác. Người này chính là Dương Tông Pháp, còn phía sau chính là học trò của anh ta.

Nhìn thấy Dương Tông Pháp, tên đầu trọc tươi cười nói: “Thầy Dương, học sinh của thầy đến kiểm tra ạ?”

Dương Tông Pháp gật đầu: “Bên trong có ai không?”

Tên đầu trọc: “Không ạ, tôi trông nãy giờ mà”.

Vì thế, Dương Tông Pháp nói với một học sinh: “Em vào đi”.

Thấy thế, Ngô Bình nói: “Ô hay, sao bảo phải có giấy thì mới được vào?”

Tên đầu trọc nhìn anh rồi nói: “Đúng thế, nhưng thầy Dương là võ tông ngự danh, có quy định là võ tông ngự danh không cần xin giấy phép vẫn có thể cho người khác vào tháp”.

Dương Tông Pháp đã để ý đến Ngô Bình, anh ta hỏi: “Cậu là thầy giáo à?”

Ngô Bình nói: “Tôi là Ngô Bình”.

Nghe thấy thế, tên đầu trọc giật mình nói: “Ra là thầy Ngô ạ, vinh hạnh quá!”

Dương Tông Pháp cau mày nói: “Cậu chính là Ngô Bình hả? Hôm qua, người của cậu đã đánh học sinh của tôi bị thương, cậu có biết không?”

Ngô Bình tỉnh bơ nói: “Người của tôi là Nhân Tiên nhưng lại đánh bại Địa Tiên của bên anh, là thầy của họ mà anh không thấy xấu hổ à?”

Diệp Huyền hừ lạnh nói: “Thế thì sao? Học sinh của tôi sẽ có tiền đồ tươi sáng, sẽ có người là đại sứ một phương. Còn cậu chỉ là nhân vật phụ mờ nhạt thôi, học sinh của cậu cũng thế, toàn những kẻ không có tiếng tăm gì”.

Ngô Bình nhìn Dương Tông Pháp như nhìn một tên hâm dở, sau đó quay người đi vào tháp Tiên Võ.

Tên đầu trọc vội cản anh lại: “Thầy Ngô, thầy không được vào”.

Song, mắt gã chợt hoa lên, còn Ngô Bình đã đi vào bên trong mà không có ai ngăn cản.

Tên đầu trọc không biết phải làm sao, dù gì thì Ngô Bình cũng là võ tông nhất phẩm, gã không dám chọc vào nên đành nhịn.

Dương Tông Pháp cười lạnh nói: “Tưởng vào nhiều thì sẽ trở thành võ tông ngự danh như tôi sao? Đúng là ngu xuẩn!”

“Chưa biết thế nào đâu”, đột nhiên nhóm Thiết Huyền và Hàn Kế Tông đi tới.

Trông thấy họ, Dương Tông Pháp lạnh giọng nói: “Các người đến đây làm gì?”

Thiết Huyền: “Ngô Bình bảo hôm nay sẽ vào tháp Tiên Võ nên chúng tôi đến xem”.

Dương Tông Pháp cười lạnh nói: “Dù có lên tầng tám, chín và mười bao nhiêu lần thì kết quả cũng như nhau thôi”.

Thiết Huyền: “Đúng thế, cho nên Ngô Bình đã chuẩn bị cả tháng rồi mới chính thức lên tầng tám đấy”.

Dương Tông Pháp cả kinh: “Trước đó cậu ta chưa lên tầng tám sao?”

Lãnh Nhân: “Chưa, không thì võ tông ngự danh đầu tiên không phải anh đâu”.

Dương Tông Pháp nhăn mặt, rõ ràng anh ta biết mình kém hơn Ngô Bình.

Nếu Ngô Bình lên thẳng tầng tám thì sẽ tiến hành kiểm tra cụ thể để xác định xem anh là võ tông ngự danh, truyền kỳ hay chí tôn.

Cậu thiếu niên kia lại xuất hiện: “Chào mừng anh quay lại”.

Ngô Bình: “Tầng tám kiểm tra thế nào?”

Cậu thiếu niên: “Tầng này kiểm tra tiềm năng, chúng tôi sẽ kiểm tra giới hạn sức mạnh, sức chịu đựng và lực bùng phát, thể chất và nhận thức rồi tổng hợp điểm. Tiềm năng của võ đạo chia thành chín cấp là hạ hạ, hạ đẳng, hạ, đẳng, thượng, thượng đẳng, thượng thượng, tuyệt thế và nghịch thiên”.

“Quá trình kiểm tra rất đơn giản, hầu như chỉ mất nửa tiếng thôi”, cậu thiếu niên nói.

Ngô Bình gật đầu: “Bắt đầu đi”.

Ngô Bình được yêu cầu đứng lên một bức bản đồ hình tròn, xung quanh lập tức xuất hiện các tia sáng có màu sắc khác nhau, các tia sáng này quét lên người anh để ghi lại các số liệu.

Trong lúc đó, Ngô Bình cảm thấy sức mạnh trong người mình bị các tia sáng ấy kích thích, sau đó tạo ra phản ứng.

Nửa tiếng sau, tất cả tia sáng biến mất, Ngô Bình đã mệt nhoài. Thì ra trong nửa tiếng ấy, sức mạnh trong người anh không ngừng chống lại tia sáng nên anh mới mất sức.

Cậu thiếu niên cười nói: “Chúc mừng, kết quả kiểm tra là tiềm năng cấp nghịch thiên”.

Cậu ta vừa nói dứt câu thì lấy ngay một cái hộp vàng rồi đặt trước mặt Ngô Bình: “Đây là phần thưởng của đại đế Tiên Quốc để lại, chỉ có ai đạt cấp tuyệt thế hoặc nghịch thiên thì mới được nhận”.

Ngô Bình mở hộp ra thì thấy bên trong có một chiếc bình hình tròn, anh mở ra tiếp thì có một quả cầu sáng to như nắm đấm bay lên, nó được 24 tầng bùa chú bao phủ, có phật Thích Ca đang ngồi bên trong, tay trái đang cầm một con rồng, hình như đức phật đang tụng kinh, ánh sáng toả ra khắp muôn nơi, để giác ngộ cho chúng sinh.

Nhìn thấy viên đan dược ấy, Ngô Bình ngạc nhiên nói: “Niết Bàn Kim Đan!”

Trong sách cổ có viết đây là đan dược là Đại La Kim Tiên đã thu thập sức mạnh niết bàn để luyện chế thành. Uống đan dược này vào thì khi gặp nguy hiểm, niết bàn sẽ sống lại rồi hoá nguy thành an nên nó rất có giá trị.

Ngô Bình cất đan dược đi, sau đó nghỉ ngơi một lát rồi hỏi: “Tầng thứ chín kiểm tra vận khí à?”

Cậu thiếu niên: “Đúng, kiểm tra vận khí cần một dụng cụ chuyên biệt nên sẽ mất khoảng một tiếng”.

Ngô Bình gật đầu: “Bắt đầu thôi”.

Anh đi lên tầng chín, lập tức có một ánh sáng hình cột bao phủ, anh không có cảm giác gì đặc biệt cả.

Cậu thiếu niên nói: “Vận khí của anh đã được sao chép, sau đó đưa đến một nơi khác để kiếm tra. Vận khí cũng được chia làm chín loại giống tiềm năng”.

Ngô Bình không hiểu vận khí thì sao chép kiểu gì, nhưng anh không buồn nghĩ nhiều, mà bình tĩnh chờ kết quả.

Một tiếng sau, cột sáng biến mất, cậu thiếu niên cũng đang chờ tin, nhưng mãi sau vẫn không thấy kết quả đâu.

Ngô Bình mất kiên nhẫn: “Sao thế? Bảo nửa tiếng thôi mà?”

Cậu thiếu niên cười nói: “Chúc mừng, thời gian càng kéo dài thì chứng tỏ vận khí càng nhiều”.
Chương 1158: Võ tông mạnh nhất lịch sử

Từng giây từng phút trôi qua, Ngô Bình dứt khoát ngồi khoanh chân lại luyện khí, cứ thế đến buổi sáng hôm sau.

Đến gần giữa trưa, thiếu niên bỗng cười nói: “Đã có kết quả, vận khí của anh vượt qua cấp bậc nghịch thiên, còn hơn bao nhiêu thì tạm thời vẫn không thể đo được”.

Nói rồi hai tay cậu ta cầm một cái đĩa, trong đĩa là một viên châu ngọc tỏa ra ánh sáng chín màu rực rỡ.

Thiếu niên nói: “Đây là tiên y Cửu Bảo, do đại sư luyện khí giỏi nhất Tiên Quốc tạo ra bằng tài liệu trân quý vô thượng, mặc tiên y này vào, đối thủ có là Thần Tiên cũng không giết chết được anh”.

Ngô Bình cầm lấy hạt châu, đột nhiên một luồng tiên quang tuyệt sắc bao phủ lấy anh. Ngay sau đó, trên người anh đã mặc chiếc tiên y cực kỳ quý giá, tiên quang chín màu lưu chuyển bên trên.

Ngô Bình cất tiên y Cửu Bảo này rồi nói: “Đến tầng thứ mười đi”.

Ngay khi Ngô Bình đi vào tầng thứ mười, bên ngoài tháp Tiên Võ, mấy người Thiết Huyền đã đợi một ngày một đêm, viện trưởng La Đạo Nhất cũng ở đó. Thấy Ngô Bình vẫn chưa ra, Thiết Huyền nói: “Viện trưởng, Ngô Bình vào đó lâu như vậy rồi mà vẫn chưa ra, là chuyện tốt hay chuyện xấu?”

La Đạo Nhất cười nói: “Với cậu ta, thời gian càng lâu thì kết quả càng tốt. Trước đó bên trên tìm cậu ta nói chuyện, muốn tước đoạt thân phận giáo viên của cậu ta, nhưng nếu cậu ta có thể trở thành võ tông ngự danh hoặc võ tông truyền kỳ thì bên trên chắc chắn sẽ hối hận”.

Lãnh Nhân: “Đám người bên trên nghĩ võ tông dễ bắt nạt lắm sao? Hơ hơ, nếu tôi là Ngô Bình thì cũng lười chú ý đến họ”.

Sắc mặt Dương Tông Pháp khá khó coi, lúc đó ông ta chỉ làm kiểm tra trong hơn một tiếng đồng hồ, sao người này lại lâu như thế, lẽ nào cậu ta thật sự là võ tông ngự danh, thậm chí là võ tông truyền kỳ?

Tầng thứ mười, vô số sợi tơ rủ xuống đỉnh đầu Ngô Bình, bắt đầu kiểm tra huyết mạch của anh.

Lần này nhanh hơn, chưa đến mười phút, thiếu niên nói: “Chúc mừng, anh có huyết mạch cấp Đạo, huyết mạch cấp Đạo là huyết mạch đỉnh cao nhất”.

Ngô Bình: “Nói như thế đã kiểm tra xong rồi?”

Thiếu niên: “Trải qua đánh giá tổng hợp, anh được đánh giá là võ tông chí tôn”.

Nói rồi cậu ta đưa một huy hiệu cho Ngô Bình.

Ngô Bình nói: “Có huy hiệu võ tông ngự danh và truyền kỳ không? Đều cho tôi một cái”.

Tất nhiên thiếu niên đồng ý, sau đó đưa cho anh một huy hiệu võ tông ngự danh.

Ngô Bình: “Cho thể ghi tên của tôi được viết trên đỉnh tháp Tiên Võ chứng tỏ tôi là võ tông truyền kỳ chứ!”, võ tông Chí Tôn quá mức chấn động, anh quyết định che giấu thực lực thật.

Thiếu niên: “Có thể”.

Nói rồi cậu ta đưa cho Ngô Bình một cái hộp ngọc.

Trong hộp ngọc là một viên châu ngọc màu vàng, nhìn thấy nó, Ngô Bình sửng sốt, cảm nhận được có một thần hồn mạnh mẽ đang ở bên trong châu ngọc màu vàng này.

Thiếu niên nói: “Đây là tinh hồn châu, một tinh hồn bị phong ấn bên trong, tinh hồn là vật vô giá với tu hành giả”.

Đương nhiên Ngô Bình biết sự quý giá của tinh hồn, lúc ngưng tụ Nguyên Thần, nếu sở hữu một chút sức mạnh tinh hồn thì có thể khiến Nguyên Thần đạt đến cực phẩm.

Cất tinh hồn đi, anh hỏi: “Có phải võ tông Chí Tôn phải đi vào ba tầng cuối cùng?”

Thiếu niên: “Ba tầng cuối cùng là khảo hạch cực hạn, có yêu cầu đối với cảnh giới tu hành, sau khi anh trở thành Tiên Quân Long Môn thì mới có thể tham gia vào khảo hạch cực hạn”.

Ngô Bình gật đầu: “Cũng được”.

Ra khỏi tháp Tiên Võ, Ngô Bình nhận thấy rất nhiều người đang đợi mình bên ngoài tháp, kể cả La Đạo Nhất, Thiết Huyền.

Thấy anh bước ra, La Đạo Nhất hỏi: “Thế nào?”

Ngô Bình lấy huy hiệu võ tông truyền kỳ ra cho mọi người nhìn.

Nhìn thấy huy hiệu này, La Đạo Nhất thở phào nói: “Võ tông truyền kỳ! Rất tốt”.

Khí thế cả người Dương Tông Pháp như thể bị xì hơi, ông ta ba lần đi vào tháp Tiên Võ đều trở thành võ tông ngự danh, nhưng cái người trước mặt này chỉ mới hai lần đã trở thành võ tông truyền kỳ, ông ta không thể chấp nhận được kết quả này.

Ngô Bình: “Cảm ơn mọi người đã yêu mến, tôi khá mệt nên muốn đi nghỉ ngơi”.

Nói rồi anh chắp tay lại, sau đó quay về kí túc xá.

Anh quả thật cần phải nghỉ ngơi, nằm xuống là lập tức đi vào giấc mộng.

Buổi tối, Ngô Bình bị động tĩnh bên ngoài đánh thức, anh nhíu mày: “Ai mà còn ồn ào ở ngoài thế?”

Diệp Huyền chạy đến nói: “Tiền bối, nghe nói tiền bối trở thành võ tông truyền kỳ, rất nhiều thế lực đều phái sứ giả đến muốn gặp tiền bối”.

Ngô Bình nói: “Nói là tôi đang bế quan, có việc gì ngày mai hẵng nói”.

“Vâng, đệ tử đi nói lại”, Diệp Huyền chạy ra ngoài, bên ngoài nhanh chóng yên tĩnh lại.

Diệp Huyền lại quay lại nói: “Tiền bối, họ đã đi hết rồi nhưng có một người vẫn không chịu đi, đang đợi bên ngoài”.

Ngô Bình hỏi: “Ai?”

Diệp Huyền cười nói: “Một cô gái xinh đẹp, tên là Diệp Thanh Vũ”.

Ngô Bình nói: “Để cô ta vào đi”.

Người tên Diệp Thanh Vũ đã đi vào học viện Võ Đạo, còn đến tìm mình làm gì?

Diệp Thanh Vũ đi theo Diệp Huyền vào phòng khách, cô ta cúi người: “Thầy Ngô”.

Ngô Bình: “Ừ, cô có việc gì?”

Diệp Thanh Vũ: “Thầy Ngô cứu mạng!”, nói rồi cô ta bỗng quỳ xuống.

Ngô Bình nhíu mày: “Đứng lên đi, có gì từ từ nói”.

Diệp Thanh Vũ lau nước mắt: “Thầy Ngô, học trò vừa nhận được tin bố mình đào được một cây thần dược, kết quả người mang ngọc thì đeo tội trong người. Nhà họ Ngụy ở Dược Thần Giới không chỉ cướp mất thần dược mà còn đánh chết bố học trò. Bây giờ người nhà học trò đều phải chạy đi lánh nạn, nhà họ Ngụy đó làm chuyện độc ác chắc chắn sẽ đuổi tận giết tuyệt. Thầy Ngô, cầu xin thầy cứu họ”.

Ngô Bình nhíu mày nói: “Nhà họ Ngụy ở Dược Thần Giới có cao thủ?”

Diệp Thanh Vũ nói: “Nhà họ Ngụy có một Tiên Quân và một pháp bảo tổ truyền. Hơn nữa nhà họ Ngụy còn có quan hệ thân thiết với Tiên Giới, là một đại diện của tông môn hàng đầu nào đó ở Côn Luân”.

Ngô Bình: “Tôi nhớ cô từng nói Dược Thần Giới còn có không ít cấm địa?”

Diệp Thanh Vũ gật đầu: “Đúng thế, Dược Thần Giới có hai cấm địa sinh mệnh, mặc dù bên trong có rất nhiều bảo dược, thần dược nhưng con người khó đến gần, kẻ đi vào chắc chắn sẽ chết”.

Ngô Bình gật đầu: “Vừa lúc tôi cũng muốn đến Dược Thần Giới một chuyến, tiện thể giải quyết phiền phức giúp cô”.

Diệp Thanh Vũ mừng rỡ: “Cảm ơn thầy Ngô”.

Ngô Bình: “Đừng khách sáo, nói thế nào cô cũng là học sinh mà tôi tiến cử. Chuẩn bị một chút đi, tối nay chúng ta xuất phát”.

Sở dĩ muốn đến Dược Thần Giới là vì sau khi linh khí khôi phục, sẽ có rất nhiều người đi vào, đến lúc ấy muốn đến hái thuốc thì cũng không tiện như hiện giờ nữa.

Nửa tiếng sau, Ngô Bình dẫn Diệp Thanh Vũ đến Địa Tiên Giới, anh lại lấy Địa Tiên Giới làm bàn đạp để đến Dược Thần Giới.

Dược Thần Giới - nghe tên là biết, nơi này có rất nhiều dược liệu, nhưng nhiều năm nay, số lượng bị đào cũng chẳng ít, tài nguyên cạn kiệt, thay vào đó là một số lượng lớn vườn thảo dược nhân tạo, đa số những vườn thảo dược này đều bị các thế lực lớn nhỏ ở Côn Lôn kiểm soát.

Thậm chí ngay cả Thục Sơn kiếm phái cũng có một vườn thảo dược của riêng mình, còn phái người đến quản lý.

Đi vào Dược Thần Giới, Diệp Thanh Vũ lập tức liên lạc với người nhà, rất nhanh, cô ta đã dẫn theo Ngô Bình tìm được người nhà.

Ở một ngọn núi hoang, từ trong một hang động bẩn thỉu tràn ngập mùi thú dữ có vài người đi ra, già lẫn trẻ, nam lẫn nữ, đến mấy chục người.

Những người này nhìn thấy Diệp Thanh Vũ thì đều bật khóc.

Một người phụ nữ ôm lấy Diệp Thanh Vũ: “Thanh Vũ, bố con bị nhà họ Ngụy đánh chết rồi, hu hu…”

Diệp Thanh Vũ đau lòng rơi nước mắt nói: “Mẹ, con mời thầy của con đến, anh ấy rất giỏi, chắc chắn có thể giúp được chúng ta”.

Nghe thế người nhà họ Diệp đều quỳ xuống trước mặt Ngô Bình.
Chương 1159: Bí mật Vạn Trùng Cốc

Ngô Bình nói: “Chuyện đã đến nước này, các vị bớt đau buồn, tôi khuyên mọi người trước hết cứ đến Địa Tiên Giới sống một thời gian, ở đó an toàn hơn nơi này”.

Diệp Thanh Vũ: “Thầy Ngô, nhà tôi không có bạn bè ở Địa Tiên Giới”.

Ngô Bình: “Chẳng phải còn có tôi sao? Tôi sẽ bảo người của Thục Sơn kiếm phái sắp xếp ổn thỏa”.

Diệp Thanh Vũ thở phào: “Cảm ơn thầy Ngô”.

Ngay lúc này mấy chục bóng người lao ra từ xung quanh, tên đi đầu là một tu sĩ trung niên, ông ta cười mỉa nói: “Diệp Thanh Vũ, bọn tôi đã đợi ở đây một ngày, quả nhiên cô xuất hiện rồi”.

Diệp Thanh Vũ tức giận nói: “Hóa ra các người luôn đợi tôi xuất hiện”.

Người trung niên lạnh nhạt nói: “Diệt cỏ phải diệt tận gốc chứ, bọn tôi không thể để một mình cô sống sót. Bây giờ cả nhà các cô có thể đoàn tụ rồi”.

Nói rồi ông ta vung tay lên, mấy chục người này bỗng lao ra, trong đám người này có ít nhất mười Địa Tiên, người nói là cường giả cấp Chân Quân.

Ngô Bình nhíu mày, sát tâm của đám người quá nặng, vừa bước đến đã muốn giết người, rõ ràng là không định buông tha cho anh. Anh không nói một lời chỉ tung ra một cú đấm đánh về phía Chân Quân đó.

Người đàn ông trung niên sửng sốt, ông ta nhìn thấy một cú đấm rất lớn bay đến từ mặt đất, thoáng chốc đã đánh đến. Ông ta là Chân Quân mà chỉ kịp né sang một bên khi chỉ còn cách vài tấc.

“Ầm!”, cú đấm như cối xay nện vào người ông ta khiến ông ta hóa thành sương máu, nổ tung trên không trung.

Những người khác đều kinh ngạc đến sững sờ, ai nấy đều biến sắc, cảm thấy hoảng sợ, người này mạnh quá.

“Chạy mau!”

Không biết ai hét lên một câu, đám người này lập tức như ong vỡ tổ, không dám ra tay đánh nhau với Ngô Bình.

Ngô Bình không đuổi theo, anh sợ đêm dài lắm mộng nên cứ đưa những người này đến Địa Tiên Giới trước để đỉnh Vô Tương sắp xếp ổn thỏa, sau đó anh sẽ quay lại Dược Thần Giới với Diệp Thanh Vũ sau.

Mục đích chính trong chuyến đi này của Ngô Bình là đến cấm địa xem thử, Diệp Thanh Vũ khá quen thuộc đối với Dược Thần Giới, sau khi sắp xếp cho người nhà xong, cô ta bèn dẫn Ngô Bình đến Vạn Trùng Cốc – một trong các cấm địa sinh mệnh.

Lối vào của Vạn Trùng Cốc bị một màn sương độc năm màu bao phủ, xung quanh yên tĩnh cực kỳ.

Diệp Thanh Vũ: “Thầy Ngô, nơi này chính là Vạn Trùng Cốc. Vạn Trùng Cốc dài năm trăm dặm, rộng tám mươi dặm, bên trong có rất nhiều trùng độc, dù là Thiên Tiên đi vào cũng rất khó sống sót ra ngoài nhưng vì không ai có thể đi vào nên bên trong lại có rất nhiều linh dược”.

Ngô Bình nhìn một lúc bèn lấy lò luyện đan ra, luyện chế một lò đan tị độc và một vài loại thuốc bột đuổi trùng ngay tại đó.

Làm xong, anh mặc tiên y Cửu Bảo vào rồi nói với Diệp Thanh Vũ: “Cô về Thục Sơn kiếm phái đợi tôi”.

Diệp Thanh Vũ gật đầu: “Vâng”.

Đi xuyên qua màn sương độc, Ngô Bình phát hiện sương độc này cách tiên y khoảng một mét thì bị ngăn cách ở bên ngoài, không thể đến gần người, anh rất hài lòng, hiệu quả ngăn độc của tiên y vẫn rất mạnh.

Đi xuyên qua màn sương độc, anh nhìn thấy một thung lũng lớn, hai bên đều là dãy núi cao lớn, ở giữa là một vùng đất bằng phẳng rộng gần mười nghìn mét vuông, cây cối rậm rạp, hoa dại nở rộ.

Đi thêm một đoạn nữa, sương độc dần biến mất, không khí lại trở nên cực kỳ thuần khiết, thậm chí còn có mùi hương cỏ cây.

“Sao Vạn Trùng Cốc mà không thấy côn trùng nhỉ?”, anh lẩm bẩm.

Ngay lúc này, một đám mây đen bay về phía anh, nhìn kỹ lại là mấy triệu con muỗi. Đám muỗi này đều có màu xám, dài mười mấy centimet, liều mạng nhào đến chỗ anh, xem anh thành con mối muốn hút máu anh.

Nhưng muỗi vừa đến gần thì bị tiên y đẩy ra xa. Ngô Bình ghét tiếng vo ve của chúng bèn vung tay lên, sương khói tản ra, đó chính là bột đuổi côn trùng anh làm ra.

Ngửi thấy mùi hương này, cơ thể đám muỗi này lập tức cứng đờ, đều rơi xuống đất. Chúng vừa rơi xuống đất, xung quanh lại có một đám bò sát bò ra, bắt đầu ăn lấy thi thể đám muỗi.

Đám côn trùng này đủ loại màu sắc, kiểu gì cũng có, Ngô Bình nhìn mà da đầu tê cả lại, vội vàng rời đi.

Trên đường đi, anh nhìn thấy rất nhiều dược liệu nhưng đa số đều là những dược liệu bình thường, không đáng để anh lấy. Được vài dặm cũng chẳng gặp được một cây bảo dược nào, trong lòng Ngô Bình không khỏi cảm thấy kỳ lạ. Chẳng phải nói nơi này thường không có ai đặt chân đến sao? Sao mà chẳng có lấy một cây bảo dược vậy?”

Anh bỗng nhận thấy mặt đất đang rung chuyển, một dây leo xanh vốn dĩ vẫn yên tĩnh đột ngột quấn chặt cổ chân anh như có sinh mạng.

Anh nhìn một lúc, nhận ra trên dây leo xanh này có một nguồn năng lượng kỳ lạ, nguồn năng lượng này chỉ huy dây leo xanh này ra tay với anh.

Anh túm lấy dây leo, truyền sức mạnh Nguyên Tiên vào muốn bắt lấy năng lượng đó, thế nhưng năng lượng này lại cực kỳ xảo quyệt, lập tức chạy khỏi dây leo, chui vào dưới lòng đất.

Ngô Bình tiếp tục đi về phía trước nhưng vẫn không phát hiện ra bảo dược, thậm chí cũng không nhìn thấy được bao nhiêu dược liệu thông thường, sắc mặt anh ngày càng khó coi, tình hình không ổn.

Anh lập tức giải phóng thần niệm để tìm kiếm, vừa phóng ra quả nhiên nhận ra sự khác thường.

Ở chính giữa hang động này có một cây cực lớn, cao mấy ngàn mét, rễ của nó cực kỳ phát triển, đâm sâu vào lòng đất, gần như chiếm trọn cả hang núi. Anh lập tức hiểu tại sao nơi này không có linh dược, tất cả nguồn dinh dưỡng đều bị cái cây này hấp thụ hết, dẫn đến bảo dược và thần dược xung quanh không thể sinh trưởng.

Anh thi triển thuật độn đi đến trước cái cây này, anh vừa đến gần, nhánh cây bỗng đột nhiên điên cuồng nhảy múa, hung hăng đâm vào cả người anh như từng cây giáo sắc bén.

Nhưng những nhánh cây này vừa đến gần tiên y thì bị bắn ra, không thể làm hại đến anh.

Ngô Bình mở nhìn thấu vạn vật, phát hiện bên dưới cái cây này có một quan tài bằng thủy tinh, một người đàn ông đang nằm trong đó, vô số rễ cây đâm vào người, liên tục truyền linh khí vào. Người đàn ông không có tóc, cả người toàn là màu xanh nhạt nhưng tướng mạo rất anh tuấn, chỉ là tai của hắn rất nhọn.

Như thể cảm ứng được Ngô Bình, người đàn ông mở mắt ra, một giọng nói vang lên trong đầu Ngô Bình: “Bao nhiêu năm rồi, cuối cùng mới có con người đến đây”.

Ngô Bình: “Ông là ai?”

Người đàn ông nói: “Tôi là ai không quan trọng, vì cậu sắp chết rồi”.

Ngô Bình cười mỉa: “Ông muốn giết tôi?”

“Thần thể của tôi vẫn chưa trưởng thành, tất cả những người biết được bí mật này đều phải chết”, đối phương nói, giọng nói rất lạnh lùng.

Ngô Bình: “Nói chuyện một chút không được à, một mình ông ở đây không cảm thấy nhàm chán sao?”

Đối phương sửng sốt: “Cậu khá thú vị đấy, dám xông vào Vạn Trùng Cốc, chắc có thứ để cậy vào rồi”.

Ngô Bình: “Pháp bảo trên người tôi gọi là tiên y Cửu Bảo, không phải là tôi xem thường ông, với thực lực của ông e là không làm gì được tôi”.

Người đàn ông hơi bất ngờ: “Chàng trai, rốt cuộc cậu là ai?”

Ngô Bình: “Tôi là ai, ông không cần phải biết”.

Người đàn ông: “Hay là thế này, xem như trao đổi, cậu cũng có thể hỏi tôi”.

Thế là Ngô Bình hỏi: “Ông là ai?”

Người đàn ông nói: “Tôi là Ngụy Thanh Phu”.

Ngô Bình: “Ông đang hấp thụ sức sống của khu vực này?”

Người đàn ông nói: “Đúng thế, năm đó tôi có cơ duyên trùng hợp lĩnh hội được ý nghĩa của sinh mệnh, tư chất tôi không tốt, vì muốn lớn mạnh nên đã tìm thấy một cách, đó là dung hợp với cổ thụ này, như thế tôi có thể có được sinh mạng vô tận và thực lực mạnh mẽ”.
Chương 1160: Quả Thần Thông

Ngô Bình cau mày, anh không nghĩ rằng cách của Nguỵ Thanh Phu là thông minh sáng ý gì nhiều bèn nói: “Cây là cây, người là người, là hai sinh mệnh khác hẳn nhau. Ông cố kết hợp chúng lại, tuy tuổi thọ vô tận nhưng được vậy thì có ý nghĩa gì chứ?”

Nguỵ Thanh Phu cười lạnh nói: “Cậu thì biết cái gì! Sau khi tôi kết hợp với cây cổ rồi thì chẳng những tuổi thọ vô tận, mà sức mạnh cũng có thể tăng lên vô hạn. Việc tu hành của con người có vướng mắc, nhưng cây thì không. Nó sống càng lâu thì thực lực càng mạnh. Thực lực hiện giờ của tôi không còn thua Thiên Tiên nữa. Nếu tôi trở lại Côn Luân, chắc chắn sẽ là bá chủ ở đó”.

Ngô Bình thờ ơ nói: “Vì thế thật ra độc trùng ở đây là tác phẩm của ông đúng không?”

“Đúng! Để tránh có người vào đây rồi biết bí mật của tôi nên tôi đã cố ý thả nhiều độc trùng ra, sau đó cho người truyền tin ra ngoài là đây là một cấm địa sinh mệnh. Những người to gan lớn mật tuy tránh được độc trùng, nhưng vẫn bị tôi giết chết. Dần dà, không còn ai dám vào đây nữa”.

Ngô Bình: “Truyền thuyết về cấm địa sinh mệnh có lâu rồi, trong khi ông mới đến đây thôi. Nếu tôi đoán không nhầm thì chắc chắn nơi này có điểm gì đó đặc biệt với ông”.

Nguỵ Thanh Phu hừ nói: “Cậu thông minh đấy. Đúng thế, nơi này vốn rất nguy hiểm, cái cây mà tôi dung hợp có lai lịch rất lớn, nó là cây ăn thịt người! Nhiều năm qua, nó đã chén không biết bao nhiêu tu sĩ, ngoài ra còn có nhiều sinh vật mạnh mẽ khác. Mỗi khi ăn được một người thì nó sẽ ghi lại ký ức, trí tuệ và truyền thừa huyết mạch của người đó. Vì vậy sau khi dung hợp với nó, tôi cũng sẽ nhận được ký ức và trí thông minh của rất nhiều người”.

Ngô Bình: “Ra là một cái cây giết người!”

Nguỵ Thanh Phu: “Chàng trai, cậu biết đủ rồi, giờ chịu chết thôi chứ nhỉ!”

Ông ta vừa nói dứt lời, vô số xúc tu lao vào tấn công Ngô Bình, tiên y Cửu Bảo phát ra các tia sáng để tiêu diệt các xúc tu ấy, không cho chúng lại gần anh.

Nguỵ Thanh Phu cười lạnh nói: “Để tôi xem cậu trụ được bao lâu. Sức mạnh của tôi là vô tận, có thể tấn công mãi mãi”.

Ngay sau đó, các cành cây đan vào với nhau tạo thành một cái lồng khổng lồ rồi vây quanh người Ngô Bình.

Ngô Bình cảm thấy tiên y Cửu Bảo rung lên, anh cau mày, thấy cứ để như này thì không ổn, tiên y sắp không chịu được nữa rồi.

“Hay mình thi triển Ngũ Hành Phiên Thiên Ấn để đập chết nó luôn nhỉ?”, Ngô Bình nảy ra một suy nghĩ.

Đúng lúc này, Đạo Thụ trong người anh rung lên mãnh liệt, các xúc tu thò ra rồi quấy lấy cái cũi kia. Các cành cây tưởng xúc tu là đồng loại của mình nên không bài xích chúng. Cứ thế, các xúc tu đã thuận theo mạch lạc của cành cây rồi chui vào vị trí trung tâm của cái cây, sau đó ra sức hấp thu sức sinh mệnh mà cái cây đã tích luỵ suốt bao năm tháng.

Nguỵ Thanh Phu lập tức phát hiện ra điều bất thường, ông ta gào lên: “Chuyện gì thế này? Cậu dám cướp lực sinh mệnh của tôi ư!”

Ngô Bình cũng cảm thấy nghi hoặc, Đạo Thụ còn có năng lực này sao?

Một lát sau, các cành cây bao vây anh đều đã biến thành tro bụi, các xúc tu thì cắm sâu vào thân cây, sau đó điên cuồng hấp thu chất dinh dưỡng của nó. Anh cảm nhận thật kỹ thì phát hiện trong cây có một lực sinh mệnh vô cùng nguyên thuỷ và mạnh mẽ, các xúc tu đang hấp thu chúng.

Ban đầu, cái cây còn phản kháng, nhưng nó vốn không phải đối thủ của Đạo Thụ nên chỉ một lát sau đã thất thế ngay.

Nguỵ Thanh Phu ở trong quan tài bằng kính dưới lòng đất hoảng sợ nói: “Chàng trai, cậu hạ thủ lưu tình, có gì thì từ từ nói”.

Ngô Bình chẳng buồn để ý đến ông ta: “Ban nãy ông còn đòi giết tôi cơ mà, sao giờ lại thân thiện thế?”

Nguỵ Thanh Phu: “Chàng trai, xin cậu tha cho tôi, nhất định tôi sẽ báo đáp cậu”.

Ngô Bình: “Thế ông định báo đáp tôi thế nào?”

Nguỵ Thanh Phu: “Ở đây từng có hai cây thần dược, đến cây thần cũng phải thua chúng”.

Ngô Bình: “Thần dược ư? Chúng ở đâu?”

Nguỵ Thanh Phu: “Tôi đã chuyển chúng đến nhà họ Nguỵ, sau đó lệnh cho đám con cháu trông coi cận thận rồi”.

Lúc này, cái cây đã mất đi một lượng lực sinh mệnh lớn, trong khi đó Nguỵ Thanh Phu và cái cây lại là một nên ông ta cũng đang bị rút rất nhiều lực sinh mệnh, vì thế ông ta hét lên nói: “Chàng trai, xin tha mạng!”

Ngô Bình thở dài nói: “Xin lỗi, tôi không điều khiển được nó đâu, ông tự cầu phúc đi!”

Nguỵ Thanh Phu gào lên: “Thằng súc sinh, mày sẽ không được chết tử tế đâu”.

Tiếng mắng chửi của ông ta nhỏ dần, làn da cũng bắt đầu lão hoá nhăn nheo, mái tóc bạc trắng, chỉ vài giây sau đã biến thành một bộ xương khô rồi tắt thở.

Sau đó, cái cây cũng khô quắt rồi biến thành một thân cây già cỗi. Đạo Thụ thu xúc tu về, sau khi hấp thu năng lượng của cái cây, nó rất vui vì lại tiếp tục được phát triển.

Hiện giờ, nhờ các sức mạnh mới hấp thu được mà trên một cành cây của Đạo Thụ đã nở ra một bông hoa màu đỏ. Loáng cái bông hoa đã héo, sau đó kết ra một trái sáng lấp lánh.

Nhìn thấy quả ấy, Ngô Bình ngạc nhiên nói: “Quả Thần Thông”.

Hiện giờ, Đạo Thụ của Ngô Bình chưa thể kết thành đạo quả, nhưng lại kết được trái Thần Thông. Trái Thần Thông này chính là Tiên Thiên Thần Thông có tên là Thâu Tinh Thuật tàn hồn cổ thần thai nghén mà Đạo Chủng từng hấp thu được.

Thâu Tinh Thuật này rất thần kỳ, khi thi triển nó thì tu sĩ có thể đánh cắp được sức mạnh của một vì sao bất kỳ để biến thành sức mạnh của mình.

Trong số vô vàn các vì sao trên trời, có rất nhiều vì sao mạnh mẽ mà con người không thể điều khiển hay luyện hoá được. Nhưng Thâu Tinh Thuật thì có thể giải quyết được vấn đề này. Khi thi triển thuật pháp này thì dù là vì sao mạnh đến mấy cũng phải đầu hàng.

“Chờ mình ngưng luyện được nguyên thần rồi thì sẽ xơi tái nó, sau đó chính thức có thêm phép thần thông này”, anh lẩm bẩm.

Ngô Bình đào quan tài thuỷ tinh lên, sau đó lột đồ của Nguỵ Thanh Phu xuống, ngoài ra còn lấy cả nhẫn và một tấm lệnh bài của ông ta.

Nguỵ Thanh Phu đã nói nhà họ Nguỵ đang giữ hai cây thần dược, thế thì anh phải đến xem sao rồi. Để tránh cảnh xô xát, Ngô Bình quyết định cải trang thành Nguỵ Thanh Phu. Sau khi thay đồ của ông ta xong, anh lắc người một cái đã biến thành dáng vẻ của Nguỵ Thanh Phu ngay, cuối cùng anh còn dắt tấm lệnh bài lên thắt lưng, bây giờ mới rời khỏi Vạn Trùng Cốc. Sau khi rời khỏi đây, anh hỏi thăm mấy người là tìm đến được nhà họ Nguỵ ngay.

Nhà họ Nguỵ là thế lực mạnh nhất ở Thần Dược Cảnh, thế lực đứng sau lưng họ có quan hệ mật thiết với Tiên Giới.

Khi Nguỵ Thanh Phu xuất hiện trước cổng nhà họ Nguỵ, người gác cổng hỏi: “Ông là ai?”

Ngô Bình hừ lạnh nói: “Mắt mù à!”, nói rồi, anh đi thẳng vào trong.

“Ai tự tiện vào nhà tôi thế hả?”, một giọng nói vang lên, sau đó có một người đàn ông trung niên xuất hiện rồi lườm Ngô Bình.

Nhưng khi ông ấy nhìn thấy tấm lệnh bài của anh thì lập tức ngẩn người, sau đó nghĩ ra điều gì đó rồi ngạc nhiên hỏi: “Lão tổ tông ạ?”

Nguỵ Thanh Phu: “Ta xuất quan rồi, mau gọi mọi người đến đây”.

Người đàn ông quỳ xuống rồi nói: “Nguỵ Trung bái kiến lão tổ tông”.

Người tên là Nguỵ Trung mời Ngô Bình vào phòng khách, sau đó đi gọi những người khác đến.

Không lâu sau, đã có thêm hơn chục người xuất hiện, một ông lão đứng đầu kích động quỳ xuống nói: “Tiểu bối Nguỵ Tiễn Lương tham kiến lão tổ tông”.

Ngô Bình hừ nói: “Khổ tu bao năm, cuối cùng tôi cũng viên mãn rồi”.

Mọi người mừng rỡ: “Chúc mừng lão tổ tông đột phá thành công”.

Ngô Bình: “Giờ ta phải tiến hành bước đột phá cuối cùng, sau đó nhà họ Nguỵ ta sẽ là bá chủ thiên hạ”.

Ai nấy đều vô cùng phấn chấn, người vui sướng, người chúc mừng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK