Ngô Bình không chỉ có thể phân thân chính mình, còn có thể phân thân pháp bảo và binh khí mà bản thân đang giữ. Do đó, mà khi nhân bản được phân thân sẽ đánh có tỷ lệ thương hại giống hệt với tỷ lệ do người thực đánh!
Ấn ký màu lam lại có năng lực cắt không gian, mà dù bất luận là vật thể nào đều ở trong không gian nên Ngô Bình vận dụng lực lượng này lên binh khí, có thể bất khả chiến bại và cắt đứt mọi thứ!
Ấn ký màu vàng có thể kiểm soát thời gian, thay đổi trí nhớ và nhận thức của đối thủ. Nếu anh phối hợp nó với Huyền Thiên Mộng Cảnh, thì hiệu quả càng tốt hơn.
Cuối cùng đã hết ba ngày, tất cả mọi người đều nghe giọng nói của người hướng dẫn.
“Phần thưởng dựa vào số điểm khen thưởng xếp trên bảng. Vòng này, ngươi đứng vị trí cao nhất, phần thưởng được nhận là một Thế Thân Phù, phù này có thể chết thay ngươi một lần”.
“Đạt được vị trí cao nhất trong lịch sử, phần thưởng được nhận là một ‘Thiên Không Bạch Pháp Chỉ’. Ngươi viết nguyện vọng của mình lên Pháp Chỉ, sau khi sử dụng Pháp Chỉ thì nguyện vọng có thể đạt được”.
Ngô Bình bất ngờ, mở to mắt hỏi: “Nguyện vọng gì cũng đạt được cả sao?”
A Bạch: “Nguyện vọng cao nhất có thể đạt đến cấp Thánh Hoàng”.
Ngô Bình hỏi: “Nguyện vọng cấp Thánh Hoàng là gì?”
“Ví dụ thăng cấp cho người nào đó lên Thánh Hoàng, hoặc là bỏ tu vi của một Thánh Hoàng nào đó. Hoặc có thể làm được việc mà chỉ có Thánh Hoàng mới làm được.
Ngô Bình giật mình, sau đó hai mắt lại phát sáng. Một bùa và một Pháp Chỉ xuất hiện trước mặt anh, anh cẩn thận cất thật kỹ.
Cùng lúc đó, những tu sĩ không thể qua cửa đều bị truyền tống ra ngoài. Cuối cùng, chỉ còn hơn một trăm nghìn tu sĩ đủ tư cách bước vào cửa thứ hai.
Giờ phút này, một ánh sáng màu trắng giáng từ trên trời xuống, bao phủ cả cơ thể Ngô Bình. Ngay sau đó, cơ thể anh biến mất đi đến một vùng toàn là băng. Xung quanh anh đều là tuyết trắng xóa, xa xa là một tòa núi tuyết khổng lồ.
Anh nhìn xung quanh, phát hiện bên cạnh bản thân chẳng có tu sĩ nào, lập tức hỏi A Bạch: “Nơi này là cửa thứ hai à?”
A Bạch: “Đúng vậy, nơi này là Cánh Đồng Tuyết. Cánh Đồng Tuyết có rất nhiều nguy hiểm, ngươi cần giết Tuyết Ma lấy điểm khen thưởng. Điểm khen thưởng ở cửa thứ hai này vượt qua một trăm nghìn điểm, thì có thể vượt qua bài kiểm tra”.
“Điểm khen thưởng ở cửa trước của ta còn không?” Anh hỏi.
“Điểm khen thưởng cửa trước vẫn còn lưu lại, ngươi có thể tích lũy đến cửa thứ chín để đổi thưởng”.
Ngô Bình hỏi: “Phần thưởng gì?”
A Bạch: “Phần thưởng của Thiên Đế để lại có hơn một triệu món. Hiện tại, chỉ có hơn ba mươi bảy nghìn món đã đổi đi. Điểm khen thưởng càng nhiều, thì phần thưởng sẽ càng quý hiếm”.
Ngô Bình cười mỉa mai: “Ta phải giết bao nhiêu Tuyết Ma chứ!”
A Bạch: “Trong cơ thể mỗi của Tuyết Ma có chứa lực lượng huyền ảo, thực lực của cũng rất mạnh mẽ. Nhưng khi ngươi giết được một con Tuyết Ma sơ cấp, thì có thể nhận được một ngàn điểm khen thưởng, giết một con Tuyết Ma trung cấp thì nhận tám ngàn điểm khen thưởng. Nếu ngươi có thể giết được Tuyết Ma cao cấp, thì sẽ nhận được năm mươi nghìn điểm khen thưởng cho mỗi con”.
Ngô Bình còn muốn hỏi thêm, nhưng đột nhiên trong đống tuyết đằng trước anh lại lao ra một cái bóng trắng. Bóng trắng này có mặt khỉ, thân mèo, đuôi nhọn hoắc như một cái cây, nó nhào đến cào anh.
Ngô Bình vội vàng lui ra sau mấy mét, nhanh như tia chớp, sẵn tiện đang cầm kiếm tiên trong tay, anh lập tức chém một nhát, đã chém con quái vật kia thành hai khúc. Nhưng một hình ảnh quái dị xuất hiện, hai khúc của con quái vật vừa bị chém kia lại dính lại với nhau, thoắt cái đã sống lại và nhào đến giết anh tiếp.
“Hửm, giết không chết hả?”
Anh lại chém nhát nữa, lần này làm chém bay đầu con quái vật rồi giẫm nát đầu nó ra. Cuối cùng, anh tìm được một mảnh nhỏ ký hiệu bên trong đống óc nát tươm của nó. Mà mảnh nhỏ ký hiệu này giúp cho quái vật kia có sức phục hồi mạnh như thế.
“Thú vị đấy, thì ra sức mạnh của Tuyết Ma tùy theo mảnh nhỏ ký hiệu trong cơ thể của chúng”. Lúc này, anh thu mảnh nhỏ kia, rồi tiếp tục đi về phía trước.
Anh cứ đi như thế chưa đầy một trăm mét, xung quanh đã nhảy ra vài chục con Tuyết Ma. Ngô Bình lập tức không nương tay, thoáng chốc đã giết hết và thu được vài cục mảnh nhỏ ký hiệu.
Anh phát hiện, trong cơ thể của mấy mảnh ký hiệu trên cơ thể của mấy con Tuyết Ma này lại hơi giống nhau, chỉ có chút khác. Nhờ nó, mà đám Tuyết Ma này lại có năng lực khôi phục mạnh mẽ giống nhau, có con chai đòn, có con thì ẩn thân, còn có vài con dịch chuyển tức thời được.
Ngô Bình vừa đi vừa đánh giết Tuyết Ma, sau nửa ngày anh đã giết hơn mười nghìn con Tuyết Ma và lấy được hơn mười nghìn mảnh ký hiệu. Anh phát hiện, những mảnh nhỏ này có bảy tác dụng, mỗi cái đều mang hiệu quả khác nhau.
Lúc này, anh đưa hết những mảnh nhỏ ký hiệu này ra lơ lửng giữa không trung. Sau đó, anh sử dụng Vô Thượng Đại Đạo nhập vào chúng. Mọi chuyện như anh dự đoán, những mảnh nhỏ ký hiệu này cùng tụ lại rồi biến thành một đống ký hiệu đầy đủ.
Khi ký hiệu đã đủ bảy tác dụng xuất hiện, nó lại tiếp tục tổng hợp, ký hiệu bảy tác dụng kia ngưng tụ thành một loại ký hiệu hoàn toàn mới. Ký hiệu này phát ra bảy sắc cầu vồng, trông huyền diệu hơn ba loại ký hiệu mà Ngô Bình đã hấp thụ lúc trước.
“Nó là cái gì?”
Ngô Bình chạm tay vào ký hiệu, ký hiệu đột ngột chui vào cơ thể của anh. Sau khi chúng dạo qua cơ thể một vòng, lại nhập vào trong Dương Thần của Ngô Bình. Anh lập tức cảm giác có năng lực thần bí nào đó xuất hiện trong Dương Thần của mình, nhưng chúng quá yếu. Dù sao thì, nó cũng chỉ là một dãy ký hiệu mà thôi.
Cứ theo đó, những mảnh nhỏ ký hiệu còn lại tiếp tục tụ họp, cuối cùng ngưng tụ thành ba mươi hai miếng ký hiệu, dung nhập toàn bộ vào trong Dương Thần của Ngô Bình.
“Giết hơn mười nghìn con Tuyết Ma, chỉ thu được ba mươi hai miếng ký hiệu”. Ngô Bình bắt đầu nghĩ cách làm sao để thu hút càng nhiều Tuyết Ma đến để giết hơn.
Anh ném hơn một trăm mảnh nhỏ ký hiệu vào không trung, những mảnh nhỏ ký hiệu này lóe sáng lập lòe thu hút được các Tuyết Ma gần đó như dự đoán của anh. Trong vòng một ngàn dặm, có ít nhất cũng hơn một trăm nghìn con Tuyết Ma chạy như điên đến đậy.
Ngô Bình rút kiếm tiên ra, đại khai sát giết. Mỗi lần giết được một con Tuyết Ma, là anh lại hút mảnh nhỏ ký hiệu trong cơ thể nó.
Ngô Bình giết được một trăm nghìn con Tuyết Ma cũng đưa hết các mảnh nhỏ ký hiệu lên không trung, sau đó lại xử lý Tuyết Ma gần đó.
Anh giết chết con Tuyết Ma cuối cùng, mới ngồi phịch xuống đống tuyết nghỉ ngơi, tiện thể hỏi A Bạch: “Bây giờ, điểm khen thưởng của ta đã đứng đầu chưa?”
A Bạch: “Điểm khen thưởng của ngươi hiện tại là 21 triệu 500 nghìn điểm, đứng vị trí nhất và đứng vị trí thứ ba trong lịch sử”.
Ngô Bình bất ngờ: “Người có điểm cao nhất lịch sử là bao nhiêu?”
“Điểm khen thưởng đạt 499 triệu và 30 nghìn điểm”. A Bạch nói.
Ngô Bình thở dài: “Đứng đầu thật khó quá đi”.
Anh nghỉ ngơi một lát lại thả tất cả mảnh nhỏ ký hiệu ra, rồi sử dụng Vô Thượng Đại Đạo để chúng tụ lại thành ký hiệu đầy đủ. Cuối cùng, anh lại có được ba trăm lẻ một miếng ký hiệu.
Ba trăm ba mươi bốn miếng ký hiệu dung nhập vào cơ thể của Ngô Bình, giúp cho lực lượng bí ẩn trong cơ thể anh tăng lên rất nhiều. Anh thấy thế, thử sử dụng lực lượng này.
“Ầm ầm!”
Dương Thần lập tức bốc cháy, trong Cửu Thiên Thập Địa đều có lực lượng mạnh mẽ đang ào ạt đổ vào Dương Thần biến nó nóng như đang bị thiêu đốt, phóng ra nguồn lực lượng mạnh đến khủng khiếp. Nguồn lực lượng này còn mạnh mẽ hơn gấp trăm ngàn lần với bất cứ lực lượng nào mà Ngô Bình biết!
Anh sợ hãi nên vội dừng sử dụng, lửa thần biến mất, nguồn lực lượng khủng bố kia cũng biến mất. Lúc này, đôi mắt của anh vì vui mừng mà sáng lên, với nguồn lực lượng này, dù anh có gặp cường giả mạnh hơn mình nhiều thì cũng có cơ hội chiến một trận!
“Mình chỉ còn cách vị trí đứng nhất trong lịch sử một đoạn nữa, phải tiếp tục giết Tuyết Ma để thu thập ký hiệu mới được!”. Anh lập tức sốc lại tinh thần, rồi dùng cách thu hút Tuyết Ma trước đó và tiếp tục đại khai sát giới.
Hình như, mấy con Tuyết Ma này không có não, rõ ràng có một đám Tuyết Ma bị giết trước đó rồi nhưng chúng ta vẫn không sợ chết cứ tiếp tục lao đầu vào. Cuối cùng, toàn bộ bị Ngô Bình giết sạch.
Thoắt cái đã hai ngày trôi qua, lúc này Ngô Bình đã chém giết 450 nghìn con Tuyết Ma rồi, nên trong vòng một ngàn dặm quanh đây khó tìm được con Tuyết Ma nào nữa. Đương nhiên, sau khi giết được 450 nghìn con Tuyết Ma, anh cũng thoải mái lấy được 107 triệu điểm khen thưởng, xếp thứ vị trí thứ nhất trong lịch sử ở cửa thứ hai!