Một tiếng sấm nổ vang vừa dứt, tiếng con dơi máu kêu lên đau đớn, một bên cánh của nó đã bị đánh nát. Đám lãnh đạo Huyết tộc rất ngạc nhiên và sợ hãi, mấy cường giả cấp chúa tể cũng để lộ vẻ mặt hốt hoảng. Sương mù màu đỏ ẩn trong cơ thể của chúng lập tức phát ra tiếng kêu gào lớn.
Ngay lập tức, hơn một trăm vạn Huyết tộc đại quân bị giết sạch. Giáo chủ Thái Hoàng thấy thế vui mừng, hạ lệnh toàn lực truy đuổi.
Huyết tộc muốn rút lui êm xuôi, để lại ba đường đại quân để cản quân địch. Dưới sự giúp đỡ của Ngô Bình, bốn mươi lăm vạn Huyết tộc bị bao vây và diệt sạch ngay lập tức!
Trận chiến này căng thẳng đến nửa ngày, giết đến mức máu chảy thành sông, xương tủy nằm la liệt khắp nơi!
Ngô Bình vừa giết địch, vừa hút máu Huyết tộc. Cuối cùng, bốn mươi bảy vạn Huyết tộc đại quân đều bị trảm!
Bên này Nhân tộc, cũng chỉ có hơn một vạn người chết và bị thương, trong đó người chết hơn ba ngàn bốn trăm người.
Trận chiến này, Thái Hoàng Giáo giết tạo ra uy phong, vang danh thiên hạ! Tin tức truyền ra khiến cho các thế lực lớn Nhân tộc xung quanh tiến đến chúc mừng, họ tỏ ý đồng ý xuất người và trợ lực, hợp tác cản Huyết tộc!
Mấy ngày tiếp theo, Ngô Bình đã sử dụng hết sức mạnh Huyết tộc, lại tăng mươi lăm vạn binh cho Huyền Bình quân, tăng sĩ số của Huyền Bình quân lên mười tám vạn người!
Sau mười ngày, Ngô Bình đánh một giấc xong đã bị người ta mời đến đại điện bàn bạc
Giáo chủ Thái Hoàng với các trưởng lão đều ở đây, giáo chủ Thái Hoàng nói: “Không lâu trước đây, Huyết Hoàng cử sứ giả đến muốn nghị hòa với chúng ta đấy Huyền Bình”.
Ngô Bình cười lạnh: “Chỉ vừa mới đánh hai trận rồi đã phải nghị hòa sao? Nằm mơ đi!”
Giáo chủ Thái Hoàng im lặng vài giây mới nói: “Huyền Bình, mỗi người Huyết tộc đều là chiến sĩ. Ta đã cử người đi tìm hiểu, tổng số lượng Huyết tộc vượt qua năm ngàn vạn! Tuy số lượng này không bằng Nhân tộc chúng ta thật, nhưng bọn hắn lại có thể xây dựng một đại quân Huyết tộc năm ngàn vạn lính! Nếu đối phương phát một ngàn vạn binh, chúng ta sẽ không chặn được!”
Thẩm Huyền Tông nói: “Huyền Bình, bên Huyết tộc đã đồng ý rời khỏi lãnh thổ Chân Hoàng Tiên Giới. Nhưng chúng cũng yêu cầu chúng ta không được tiến vào địa bàn của họ”.
Ngô Bình: “Huyết tộc làm thế còn có nguyên nhân khác à?”
Thẩm Huyền Tông gật đầu: “Chúng ta nhận được tin tức, lúc Huyết tộc đang tấn công chúng ta thì cũng bị dị tộc khác tấn công, chúng bị Thực Kim tộc xâm lược mấy phần lớn địa bàn rồi. Bây giờ, Huyết tộc không muốn bị hai đầu phải đụng độ kẻ thù cùng lúc, nên mới đề nghị hòa”.
Ngô Bình suy nghĩ, hỏi: “Ý của Giáo chủ và các vị thế nào?”
Giáo chủ Thái Hoàng nói: “Huyết tộc rất máu chiến, đặc biệt thích uống máu tươi con người. Ta nghĩ sớm muộn gì Huyết tộc cũng sẽ quay lại xâm lược chúng ta, hòa bình này có đồng ý cũng chẳng lâu dài”.
Thẩm Huyền Tông: “Huyền Bình cảm thấy thế nào? Hay là chúng ta chấp nhận nghị hòa, nhưng âm thầm tăng thực lực lên? Lấy thời cơ để quyết chiến một trận với bọn chúng!”
Ngô Bình: “Ý của sư tôn là đưa ra một ít điều kiện đối phương không thể đồng ý, rồi quan sát tình hình chiến đấu của hai dị tộc lớn mà tùy thời hành động?”
Thẩm Huyền Tông gật đầu: “Giữa hai đại tộc này chắc chắn sẽ xảy ra xung đột, chúng ta có thể tiếp tục phá biên giới, thu hút binh lực của đối phương”.
Giáo chủ Thái Hoàng: “Thật ra Thực Kim tộc cũng cử sứ giả đế, bọn chúng mong chúng ta hợp tác cùng tiêu diệt Huyết tộc. Chúng ta không từ chối nhưng cũng đặt điều kiện là không làm quân chủ lực. Đồng thời, nếu bên bọn chúng bắt hoặc giết được Tử tước bên Huyết tộc, cần đưa xác chết về cho chúng ta. Giữa hai bên xây dựng Truyền Tống Trận, mỗi khi có Huyết tộc bị giết sẽ truyền tống lại đây trước. Từ đó chúng ta có thể liên tục mở rộng quân Huyền Bình”.
Ngô Bình gật đầu: “Được, ta đồng ý”. Tuy tu vi của anh không cao, nhưng vẫn đã trở thành lãnh tụ trong mơ hồ rồi. Ngay cả giáo chủ Thái Hoàng và ba vị sư tôn đã phải nghe theo ý kiến của anh.
Giáo chủ Thái Hoàng: “Nếu Huyền Bình đã đồng ý, vậy cứ theo kế hoạch thực hiện”.
La Vô Phi: “Huyền Bình tạm thời ở lại đi, dù sao Huyền Bình quân vẫn cần con. Nhưng lúc rảnh rỗi, con có thể tu luyện là được. Con phải nhanh chóng thăng chức lên Đạo Cảnh. Ta tin với tư chất của con khi vào Đạo Cảnh rồi, thì không kẻ dưới Hỗn Độn nào đối thủ cả”.
Thẩm Huyền Tông bật cười: “Sức mạnh của Huyền Bình đã không chỉ nói đến Đạo Cảnh từ lâu rồi”.
Ngô Bình gật đầu nói: “Ta đoán không bao lâu nữa, ta có thể đột phá rồi”.
Cứ như vậy Ngô Bình vừa tu luyện, vừa bồi dưỡng Huyền Bình quân. Thoáng chốc đã một tháng qua đi, trong một tháng này, mỗi ngày có mấy ngàn, mấy vạn xác chết Huyết tộc truyền đến đây. Ngô Bình nhân lúc máu còn tươi lập tức dùng Quỷ Thánh Kiếm hút máu, rồi bồi dưỡng cho cao thủ trong quân.
Những Huyết tộc đưa đến này, yếu nhất cũng là Nam tước, Tử tước, số lượng rất ít. Nhưng cách một đoạn thời gian sẽ đưa đến một đám Huyết phó, chỉ có cấp này có số lượng khá nhiều, ít nhất cũng hơn mấy vạn người.
Một tháng này, số lượng Huyền Bình quân đã đạt đến năm mươi vạn, với lại trong đó có một bộ phận tu sĩ đã đạt cấp tương đương Đạo Cảnh, tu sĩ Thần Thông Hậu Kỳ.
Mấy ngày liên tục tiêu thể lực, Ngô Bình cảm thấy bản thân cũng có thu hoạch tốt, hình như anh có thể thử thăng sâu vào Cửu Biến!
Thì ra Quỷ Thánh Kiếm cắn nuốt sức mạnh Huyết tộc, cũng lấy ra được một ít năng lượng đặc biệt riêng. Năng lượng này có cực nhỏ trên mỗi một Huyết tộc, nhưng khi mấy chục vạn lực lượng Huyết tộc hội tụ lại sẽ tạo nên một vùng ánh sáng bạc.
Anh cảm giác ánh sáng bạc này rất đặc biệt, giống như nó có thể giúp đỡ anh tiến hỏa. Nhưng mấy thứ này vẫn chưa đủ!
Lúc này anh nghĩ đến Thạch Lan, trong tay cô ta có Thiên Cực. Hai người đã từng nói chuyện, anh cảm giác được thứ chí hung kia có thể giúp mình hoàn thành Cửu Biến!
Anh chào hỏi các vị sư tôn một chút, lập tức quay về thế tục.
Thế Tục giới, học viện quân sự.
Thạch Lan vẫn ở nơi này chăm chỉ đọc sách vào mỗi ngày, như cũ. Kiếp này, cô ấy có cha mẹ ruột, bản thân là kiêu ngạo của người nhà nên cô ấy vẫn ở nơi này chăm chỉ học tập.
Thoáng chốc, Ngô Bình đã xuất hiện ở hoa viên học viện, đợi gặp được Thạch Lan rồi.
Thạch Lan vẫn giữ dáng vẻ cũ, khi cô ấy thấy Ngô Bình lập tức bật ngờ trợn to mắt: “Tôi còn tưởng anh quên mình rồi, mấy ngày nay cũng không liên lạc lấy một tin nhắn”.
Ngô Bình thở dài: “Tôi chạy đến mức chân sắp rụng đây này, mỗi ngày không ở Thánh Cổ Đại Lục cũng phải đến Tiên Giới. Cô thì nhẹ nhàng và thoải mái rồi, mỗi ngày ở học viện quân sự chơi với một đám nhỏ”.
Thạch Lan: “Được rồi, đừng trêu tôi. Anh tìm tôi chắc có chuyện gì đúng chứ?”
Ngô Bình gật nhẹ đầu: “Thiên Giới xuất hiện lần nữa, bây giờ Tiên Giới đã mất biên giới, vô số dị tộc xuất hiện gây chiến khắp nơi”.
Thạch Lan lạnh nhạt nói: “Tôi cũng biết chuyện này”.
Ngô Bình: “Chúng ta đổi nơi nói chuyện”.
Thần Kinh, biệt thự ở đỉnh núi của Ngô Bình. Sau khi hai người đến đây, Ngô Bình mới nói: “Tôi muốn dùng một ít Thiên Cực, thử hoàn thành giai đoạn tu luyện khó nhất”.
Thạch Lan tò mò hỏi: “Tư chất của anh đã nghịch thiên, còn có giai đoạn nào làm khó được anh à?”
Ngô Bình: “Thánh Cổ Đại Lục Cửu Biến Cảnh, tôi muốn thăng cấp Cửu Biến”.
Thạch Lan rất thông minh, kiếp trước cô ấy cũng là một nhân vật rất ghê gớm. Cô ấy nghe thế, gương mặt lập tức thay đổi: “Cửu Biến! Có nghĩa là hiện tại anh đã đến Bát Biến rồi à?”
Ngô Bình gật đầu.
Thạch Lan hít sâu một hơi lẩm bẩm: “Anh đúng là quá đáng sợ! Bát biến được xưng là Thánh Hoàng rồi, không ngờ anh làm được!”
Ngô Bình mỉm cười: “Nhưng tôi vẫn muốn thử tu luyện Cửu biến”.
Thạch Lan thoải mái gật đầu: “Được rồi, tôi sẽ giúp anh! Sức mạnh Thiên Cực rất ghê gớm, nhưng đồng thời nó cũng có thể xúc tác cho tiềm lực cơ thể con người. Chỉ là bây giờ tu vi của tôi vẫn còn thiếu, mọi chuyện phải dựa vào anh rồi”.
Cô ấy nói đến đây cũng hơi do dự, rồi nói tiếp: “Lần đầu tiên tiếp xúc với Thiên Cực, có thể anh sẽ bị hung vật phản phệ. Nếu anh áp chế không được nó có thể giống kiếp trước của tôi, cơ thể không chịu được vết thương khủng khiếp và cuối cùng chỉ có thể chuyển thế mới giải quyết được!”
Ngô Bình gật đầu: “Không cần lo lắng, tôi nghĩ không thành công cũng chẳng sao cả”.
Thạch Lan gật đầu cái rụp: “Được rồi, nhưng Thiên Cực vừa xuất hiện sẽ khiến đất trời đổi sắc, chúng ta phải tìm một nơi an toàn tuyệt đối mới được!”