Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 81: Vương Hiến Sâm bao thầu trọn gói

Ngô Bình khổ luyện cả đêm, sáng hôm sau, Chu Thanh Nghiên dặn người làm chuẩn bị đồ ăn sáng. Sức ăn của Ngô Bình kinh người, một mình ăn có thể ăn lượng của bốn người.

Ăn sáng xong, Ngô Bình lái xe đưa Ngô Mi đi học, trên đường đi, anh còn hỏi xem Vương Tường còn bắt nạt cô bé nữa không.

Đáp án của Ngô Mi khiến Ngô Bình rất ngạc nhiên. Bây giờ, ngày nào Vương Tường cũng nịnh nọt Ngô Mi, còn tuyên bố trước mặt mọi người mình là tuỳ tùng cho Ngô Mi nữa, ai dám làm gì Ngô Mi thì sẽ là kẻ thù của Vương Tường,

Ngô Bình gật đầu, biết có lẽ là do bố mẹ của Vương Tường dặn.

Đến trường rồi, Ngô Mi xuống xe, ngay sau đó đã có một người đàn ông đi tới, đó chính là Vương Hiến Sâm - bố của Vương Tường.

Dạo này, ngày nào Vương Hiến Sâm cũng chờ ở cổng trường học, mong gặp lại Ngô Bình. Cuối cùng thì hôm nay, ông ta cũng gặp được anh rồi, vì thế nhanh chóng chạy tới rồi nịnh nọt ngay: “Cậu Ngô, cậu đưa em đi học sớm thế”.

Ngô Bình liếc ông ta rồi nói với Ngô Mi: “Em vào lớp đi, học tốt nhé!”

Ngô Mi vâng lời rồi nhảy chân sáo vào trường.

Bấy giờ, Ngô Bình mới nhìn Vương Hiến Sâm rồi hỏi: “Ông tìm tôi có việc gì?”

Vương Hiến Sâm tươi cười nói: “Cậu Ngô, tôi muốn xin lỗi cậu thêm một lần nữa, lần trước là tôi sai, tôi xin lỗi”.

Ngô Bình lạnh lùng nhìn ông ta rồi nói: “Ông em vợ phó cục trưởng của ông bị điều tra rồi à?”

Vương Hiến Sâm lúng túng đáp: “Cậu ấy bị đình chỉ công tác rồi”.

Ngô Bình nói: “Làm sai thì phải bị phạt, ông nói có đúng không?”

“Đúng ạ”, Vương Hiến Sâm gật đầu lia lịa, ông ta đang rất ân hận vì đã chọc nhầm vào Ngô Bình.

Ngô Bình nói: “Ông làm bên xây dựng nhỉ, vừa hay tôi đang muốn xây một căn biệt thự, ông lo bên nguyên vật liệu giúp tôi đi”.

Vương Hiến Sâm lập tức sáng mắt lên nói: “Cậu Ngô yên tâm, chuyện này cứ giao cho tôi”.

Ngô Bình không rành để chuyện nhà cửa nên hỏi: “Tôi muốn xây biệt thự thì tìm công ty kiến trúc nào?”

Vương Hiến Sâm vội đáp: “Cậu Ngô, cứ giao hết cho tôi, thiết kế, đội ngũ thi công cho tới nguyên vật liệu, tôi sẽ lo hết”.

Ngô Bình mỉm cười: “Thật không? Thế tôi giao cho ông nhé, giờ ông đi xem với tôi luôn đi”.

Vương Hiến Sâm ngồi lên xe của Ngô Bình rồi về nhà anh.

Biết Ngô Bình định dỡ bốn căn nhà để xây biệt thự, Vương Hiến Sâm là người trong ngành nên đưa ra kiến nghị cho anh ngay.

“Cậu Ngô, với diện tích một nghìn mét vuông này thì tôi khuyên cậu nên xây biệt thự ba tầng, phía trước là sân, sau thì để trống”.

Ngô Bình gật đầu: “Ông cho người thiết kế trước đi, để tôi xem có hợp lý không. À, giữ lại cây cổ thụ này cho tôi nhé”.

Vương Hiến Sâm nhìn cái cây đó rồi cười nói: “Vị trí này có thể lắp hàng rào điện chạy vòng qua cái cây”.

Ngô Bình hỏi ông ta về giá trị nhà đất, Vương Hiến Sâm đáp: “Nếu xây nhà thì phải dùng các nguyên vật liệu tốt nhất, không quá năm nghìn trên một mét vuông, còn nội thất thì vô giá, một nghìn cũng đủ, mà một trăm nghìn cũng hết”.

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Tôi muốn nội thất tốt một chút”.

Vương Hiến Sâm: “Tôi đã lắp đặt thiết bị cho biệt thự của không ít bạn bè, nếu họ cho hạn mức là mười nghìn thì sẽ chênh lên là mười nghìn rưỡi. Với diện tích khoảng một nghìn hai thì tổng chi phí sẽ khoảng hơn chục triệu”.

Ngô Bình thấy như vậy là quá đắt, vì anh chỉ có hơn hai mươi triệu, ngẫm nghĩ một lát, anh nói: “Trang thiết bị đắt thế thì được làm bằng gì?”

Vương Hiến Sâm: “Còn phải xem gu thẩm mỹ của cậu thế nào, ví dụ có người thích gỗ, hay có người thích ngọc chẳng hạn”.

Ngô Bình xua tay: “Thôi, cứ xây nhà đi đã, nội thất tính sau”.

Vương Hiến Sâm nhìn quanh một vòng rồi lại đưa ra các kiến nghị khác, Ngô Bình thấy khả thi nên nói: “Nếu ông lo tốt vụ này thì tôi sẽ không bạc đãi đâu”.

Vương Hiến Sâm mừng rỡ nói: “Cảm ơn cậu Ngô đã cho tôi cơ hội, nhất định sẽ cố gắng hết sức”.

Vương Hiến Sâm rất nhanh nhẹn, lập tức vào việc rồi nói mai sẽ đến làm luôn. Ngô Bình cũng mặc, giao hết mọi việc cho ông ta.

Vương Hiến Sâm đi rồi, anh về chỗ của Chu Thanh Nghiên thì thấy mẹ mình chuẩn bị ra ngoài, hỏi thì bà bảo đi mua cá, để nấu cho anh ăn.

Ngô Bình nói: “Mẹ, không cần mua đâu, để con đi câu”.

Trương Lệ tròn mắt nhìn con trai mình: “Con nói linh tinh gì thế, con đi đâu câu cá?”

Ngô Bình cười đáp: “Bí mật, con đi rồi về ngay”, anh cầm một cái cầu câu với thùng nước lên rồi đi câu cá.

Chu Thanh Nghiên hiếu kỳ nên đi theo.

Cách biệt thự của nhà họ Chu không xa có một hồ nước tên là Tiểu Đông.

Ven bờ hồ Tiểu Đông là một công việc rất náo nhiệt, các ông bà già hay đến đây tập thể dục. Giờ đang buổi sáng nên có rất nhiều người đi bộ quanh hồ.

Mặt hồ phủ kín lá sen, bên dưới lá có rất nhiều cá bơi lội. Ngô Bình liếc nhìn ròi hỏi Chu Thanh Nghiên: “Thanh Nghiên, em thích ăn cá gì?”

Cô ấy đáp: “Có cá mè không?”

Ngô Bình mỉm cười rồi đi đến bờ hồ ngồi, thấy không có ai nên anh lấy cần câu ra vung xuống nước, một con cá mè bị anh bắt được rồi nằm gọn trong thùng.

Con cá mè này vừa to vừa béo, chắc ít cũng phải cả cân.

Chu Thanh Nghiên bái phục nói: “Anh Ngô, anh siêu thật đấy, lại bắt được con nữa rồi”.

Ngô Bình liên tiếp câu được năm con cá, con nào cũng nặng mấy cân, bấy giờ anh mới hài lòng nói: “Đi, về nấu cá thôi”.

Họ vừa vào nhà thì đã thấy một chiếc xe đỗ bên ngoài, Chu Thanh Nghiên mừng rỡ nói: “Là bố em về đấy”.

Chu Truyền Võ vừa tới, đang ngồi nói chuyện với Chu Viễn Sơn trong nhà, thấy Ngô Bình thì ông ấy vội nói: “Ngô Bình, mấy ngày qua, nhờ có cháu mà bố chú khoẻ lên nhiều rồi.

Ngô Bình gật đầu: “Chú khách sáo quá, ông khoẻ lại nhiều rồi, chỉ cần uống thuốc mấy hôm nữa là khỏi hẳn”.

Chu Truyền Võ gật gù: “Tốt quá rồi”.

Tuy vui là thế, nhưng ông ấy vẫn thoáng có vẻ buồn rầu.

Ngô Bình hỏi: “Chú có chuyện gì thế ạ?”

Chu Truyền Võ đáp: “Không có gì, là chuyện công việc thôi”.

Chu Viễn Sơn hỏi: “Công việc làm sao? Con bị đày vào lãnh cung à?”

Sau đó, Chu Viễn Sơn nói với Ngô Bình: “Chuyện là vậy, Truyền Võ không có cơ nên bị chuyển tới cơ quan khác của tỉnh, nói trắng ra thì chuyển đến đó thì không còn cơ hội thăng tiến nữa. Nhưng thế cũng tốt, làm quan chức vất vả lắm, hay con từ chức đi rồi về lo công ty nhà mình”.

Chu Truyền Võ hờ hững nói: “Bố, con vẫn muốn làm gì đó thiết thực một chút, vất vả không sao cả, thu nhập cũng không thành vấn đề, dẫu sao nhà mình cũng thiếu gì tiền”.

Chu Viễn Sơn lắc đầu: “Con thật là! Nếu con nghe bố đi ngoại giao từ sớm thì đâu đến nỗi này”.

Chu Thanh Nghiên nói với Ngô Bình: “Bố em luôn nói phải vươn lên bằng thực lực, xem ra bố quyết định sai rồi”.

Ngô Bình nghe thấy thế thì càng thêm khâm phục chí hướng của Chu Truyền Võ, anh suy nghĩ rồi nói: “Hôm nào chú rảnh, chúng ta lên tỉnh một chuyến được không ạ?”

Chu Truyền Võ ngẩn ra hỏi: “Có việc gì thế?”

Ngô Bình: “Cháu từng chữa khỏi bệnh cho ông cụ Từ, mấy hôm nữa phải tái khám”.

Chu Truyền Võ chấn động, lập tức hiểu ý của Ngô Bình. Ông cả và ông hai nhà họ Từ đều là các quan chức cấp cao của tỉnh, nếu ông ấy có thể gặp họ thì tương lai sáng rồi.
Chương 58: Hi vọng rồi tuyệt vọng

Chu Truyền Võ nhìn Ngô Bình rồi vội hỏi: “Không biết ông hai có gặp chú không nhỉ?”

Ngô Bình cười đáp: “Hỏi là biết ngay mà chú”.

Vì thế, Ngô Bình đã lấy máy gọi cho Từ Quý Phi luôn, chào hỏi vài ba câu xong thì anh nói: “Anh ba, mấy hôm nữa em sẽ đến khám lại cho bố anh, anh xem hôm nào được nhé!”

Từ Quý Phi cười đáp: “Hôm nào cũng được. À, ngày kia là tới ngày họp gia đình nhà anh, hôm đó anh cũng về nhà. Nếu chú rảnh thì hôm đó đến nhé, vừa hay anh em mình gặp nhau luôn”.

Ngô Bình: “Vâng, vậy ngày kia nhé ạ. Anh ba, em muốn dẫn một người theo, chú ấy là thị trưởng thành phố Vân Đỉnh”.

Từ Quý Phi nói: “Được, nhưng anh cả nhà anh hơi nóng tính, chú phải tìm lý do nào cho hợp lý nhé”.

Ngô Bình cười đáp: “Vâng”.

Anh ngắt máy rồi nói: “Chú, ngày kia chúng ta lên tỉnh nhé”.

Chu Truyền Võ hít sâu một hơi rồi nói: “Ngô Bình, cảm ơn cháu”.

“Có gì đâu ạ, nhưng chú phải nghĩ một lý do bắt buộc phải gặp ông lớn nhà đó nhé ạ”, Ngô Bình nói.

Chu Truyền Võ gật đầu: “Chú biết rồi, để chú nghĩ”.

Tán ngẫu thêm vài câu, Ngô Bình đã đi ra sân sau luyện võ. Sau nhiều ngày luyện tập, hai tiểu long ở chân anh cũng dần hoàn thiện hơn, anh có cảm giác chúng sắp đột phá rồi nên cần tăng cường tập luyện.

Cùng lúc đó, anh tiếp tục đả thông kinh mạch cấp hai ở cơ thể, các đường kinh mạch này rất lằng nhằng, lại nối liền với lục phủ ngũ tạng nên việc đả thông càng khó khăn hơn. Chắc phải mất cả tháng cho từng bộ phận nhỏ mất.

Buổi trưa, Trương Lệ nấu toàn món cá, nào là nướng, rán, luộc, các món ngon đến mức Chu Truyền Võ cũng không ngớt lời ngen.

Ăn xong, Chu Viễn Sơn ngỏ ý muốn về tỉnh, một là vì chuyện kinh doanh, hai là vì sức khoẻ của ông ấy đã đỡ hơn nhiều rồi nên muốn vận động một chút.

Vì thế, Ngô Bình đã kê cho ông ấy hai toa thuốc để uống hàng ngày.

Không lâu sau, Chu Truyền Võ đã đưa Chu Viễn Sơn về tỉnh. Chu Thanh Nghiên không đi, cô ấy muốn ở lại để thỉnh giáo Ngô Bình võ thuật.

Lúc này, Tống Hồng Bân đang nằm hấp hối trong phòng chăm sóc đặc biệt của bệnh viện huyện. Mấy ngày qua, ông ta sống không bằng chết, nếu không có máy trợ thở thì chắc ông ta không cầm cự được đến giờ.

Vợ Tống Hồng Bân ngồi cạnh giường bệnh của chồng mình mà không có chút cảm xúc nào, bà ta chỉ mong Tống Hồng Bân chết càng sớm càng tốt, như thế bà ta sẽ hưởng hết tài sản của nhà họ Tống, sau đó cao chạy xa bay với nhân tình.

Tuy Tống Hồng Bân không thể nói chuyện, nhưng mắt vẫn đảo như rang lạc. Ông ta đã sống nửa đời người, vừa nhìn đã biết ý đồ của vợ mình. Tiếc là bây giờ, ông ta chẳng thể làm gì được, chỉ đành trơ mắt nhìn bà ta rồi thầm chửi rủa thôi.

Vợ Tống Hồng Bân hình như cũng hiểu ý của ông ta nên nói thẳng: “Hồng Bân, con trai chúng ta còn chưa khoẻ, giờ ông lại thế này, mẹ thì mắc bệnh lú lẫn của người già. Giờ một mình tôi phải gánh vác cả gia đình, tôi cũng mệt lắm rồi, ông đừng gắng gượng nữa, yên tâm mà đi đi”.

Tống Hồng Bân vẫn trợn mắt nhìn bà ta, sau đó nhìn sang hướng khác, ông ta chợt sáng mắt lên như thấy thứ gì đó.

Vợ Tống Hồng Bân ngẩn ra, bà ta ngoái lại thì lập tức sợ đến mức hét lên. Có một người đàn ông vừa bước vào, người này cao lớn, mặc đồ làm băng lông và da thú, cổ còn đeo một chiếc vòng hình đầu lâu, tóc tai rối bời, da dẻ đen nhẻm, người còn có mùi lạ.

Người đàn ông đi thẳng về phía Tống Hồng Bân, sau đó điểm vào yết hầu của ông ta. Tống Hồng Bân khạc ra một cục đờm rồi có thể nói chuyện trở lại: “Anh là đại sư Tame à?”

Người đó chính là Tame, một đại sư nổi tiếng của Đông Nam Á, anh trai của Chaichat - người đã bị Ngô Bình giết.

Tame cất giọng cứng nhắc hỏi: “Người giết Chatchai ở đâu?”, giọng nói của hắn hơi khàn như tiếng kim loại cọ sát, khiến người nghe cảm thấy rất khó chịu.

Tống Hồng Bân sáng mắt lên nói: “Đại sư Tame, kẻ giết Chatchai tên là Ngô Bình, là người huyện này! Tôi sẽ sai người dẫn anh đi tìm nó! Nhưng xin đại sư hãy cứu tôi trước”.

Tame nhìn Tống Hồng Bân rồi nói: “Bệnh của ông nặng lắm rồi”.

Tống Hồng Bân vội hỏi: “Đại sư có thể chữa khỏi được không? Giờ tôi khổ quá, sống không bằng chết”.

Tame lắc đầu: “Thần tiên cũng không cứu được ông, ông như ngọn đèn dầu sắp cạn, lo hậu sự dần đi thôi”.

Tống Hồng Bân vô cùng tuyệt vọng, cứ tưởng Tame xuất hiện thì mình sẽ có cơ hội sống, ai dè càng tuyệt vọng hơn. Ông ta đột nhiên lườm vợ mình: “Mụ già khốn kiếp, bà tưởng tôi không biết những chuyện mà bà làm hả?”

Vợ Tống Hồng Bân giật mình rồi run rẩy nói: “Hồng Bân, ông nói gì thế? Sao tự nhiên lại nổi nóng với tôi?”

Tống Hồng Bân cười lạnh nói: “Tôi đã lập di chúc rồi, bà không được một đồng nào đâu”.

Sau đó, ông ta nói với Tame: “Đại sư Tame, xin anh hãy sang ngó con trai tôi, xem còn cứu được nữa không”.

Tame đứng yên rồi chợt nói với vợ của Tống Hồng Bân: “Ông ta sắp chết rồi nên không còn giá trị gì nữa. Tôi sẽ giữ bí mật cho bà, nhưng bà phải chia một nửa tài sản của ông ta cho tôi, được không?”

Tống Hồng Bân đần mặt ra, sau đó gào lên: “Đại sư Tame, anh nói vậy là sao?”

Vợ Tống Hồng Bân như tóm được chiếc phao cứu sinh, lập tức đồng ý ngay: “Được, tôi sẽ chia một nửa tài sản của ông ta cho anh”.

Bà ta vừa nói dứt câu thì Tame đã cúi xuống ho khan vài tiếng, Tống Hồng Bân chớt cứng đờ người rồi tắt thở. Thậm chí ông ta còn không biết mình đã chết như thế nào.

Vợ Tống Hồng Bân tái mặt, sau đó sợ hãi nhìn người đàn ông Đông Nam Á rồi run giọng nói: “Đại sư, xin anh hãy cứu con trai tôi”.

Tame hờ hững nói: “Cứu người thì được, nhưng tôi sẽ thu phí ngoài, giá là một trăm triệu”.

Vợ Tống Hồng Bân thầm mắng tên quá vật này đúng là đồ tham lam! Chưa gì đã đòi cả trăm triệu, nhưng bà ta không dám từ chối, mà nói: “Được, một trăm triệu cũng được”.

Tame: “Trước khi trả thù cho Chatchai, tôi không thể mất sức được. Bà dẫn tôi đi tìm người tên là Ngô Bình đó, để tôi tự tay xử lý nó đã”.

Vợ Tống Hồng Bân vội nói: “Được, tôi sẽ cho người dẫn đại sư đi ngay”.

Lúc này, Ngô Bình chưa hề biết nguy hiểm đang đến gần, anh đang luyện Niêm Hoa Chỉ. Anh đã mày mò ra đoạn sau của Niêm Hoa Chỉ rồi, sau đó thi triển kết hợp hai mươi đường chỉ pháp tạo ra sự biến ảo khó lường.

Nhưng anh vẫn thấy còn thiếu sót gì đó, càng luyện thì cảm giác ấy càng mãnh liệt. Mãi sau đó, anh mới nhận ra hình như phải đạt đến cảnh giới phóng chân khí ra ngoài thì mới có thể phát huy tối đa thực lực của nó.

“Chắc mình cũng sắp đạt đến cảnh giới ấy rồi”, Ngô Bình lẩm bẩm.

Hai năm ngồi tù, anh hoàn toàn tịnh tâm, ngoài ăn uống và nghỉ ngơi ra thì chỉ luyện công. Vất vả tu luyện như vậy có hiệu quả ngang với tu luyện ở bên ngoài mười năm, vì vậy anh đã tạo được một nền móng vững chắc.

Lúc này, anh khom người đứng dậy, giơ tay vòng qua ngực rồi điều khiển chân khí vận chuyển theo hơi thở. Nửa tiếng sau, chân khí trong người anh chợt ngưng đọng, sau đó nhanh chóng giảm một nửa, nhưng năng lượng lại tăng lên một bậc.

Cơ thể anh trống rỗng như sắp ngất xỉu đến nơi, Ngô Bình hoảng sợ, vội vàng ngồi xếp bằng xuống rồi điều hoà hơi thở.

Anh tu luyện một mạch đến tối, bấy giờ chân khí trong người mới trở lại như ban đầu. Anh phát hiện chân khí của mình đã dồi dào hơn, nội lực cũng thâm hậu hơn.

“Được phết! Vậy là mình có thể phóng chân khí ra ngoài được rồi”.

Dứt lời, anh chợt thấy có một luồng sáng nhàn nhạt xuất hiện ngoài cơ thể, đó chính là chân khí của anh.

Tay phải anh thi triển Niêm Hoa Chỉ, khẽ điểm một cái, ba đường chân khí đã phóng ra, đập xuống đá cuội dưới đất, làm đá vỡ tan.
Chương 83: Quyết chiến với Tame

“Không tồi, uy lực của Niêm Hoa Chỉ này còn mạnh hơn cả đạn bắn”, Ngô Bình mắt sáng lên, vô cùng hài lòng về hiệu quả của chiêu thức này.

Lúc này, Ngô Mi cũng đã tan học về nhà. Cô bé chạy đi tìm Ngô Bình, vừa thấy anh là reo lên: “Anh ơi, đại học Hoa Thanh gọi điện cho em!”

Ngô Bình mắt sáng lên, vội vã hỏi: “Ồ, họ nói thế nào?”

Ngô Mi cười đáp: “Người gọi điện là trưởng ban tuyển sinh của họ. Thầy ấy họ Long, thầy nói thành tích của em rất tốt, hy vọng em sẽ cân nhắc việc vào trường Hoa Thanh học”.

Ngô Bình biết hai ngôi trường đỉnh nhất cả nước là Hoa Thanh và Thiên Kinh trước nay vẫn giành giật những học sinh giỏi nhất. Lần này Ngô Mi đạt thành tích nổi trội như vậy, đương nhiên họ sẽ quan tâm tới cô bé.

Anh gật đầu đáp: “Chắc chắn không lâu nữa, đại học Thiên Kinh cũng sẽ gọi tới. Em đừng đồng ý vội, chưa cần vội vã lựa chọn”.

Ngô Mi gật đầu như bổ củi, sau đó cô bé đi tìm Chu Thanh Nghiên chơi với mình. Sau khoảng thời gian sống chung, cô bé đã coi Chu Thanh Nghiên như chị ruột, không có chuyện gì là không tâm sự với cô ấy.

Ngô Bình còn muốn luyện Ngũ Long Thánh Quyền một lúc nữa nhưng đột nhiên anh nghe tiếng động lạ. Mắt anh chăm chú nhìn về phía góc tường. Bức tường đó rất cao, bên ngoài là cây cối um tùm, theo lẽ thường không thể có người ở đó.

Nhưng Ngô Bình lại nghe thấy tiếng thở nhẹ. Sau khi anh phóng thích chân khí ra bên ngoài thì chân khí của anh càng nhạy cảm hơn. Cho dù là tiếng động nhỏ nhất anh cũng có thể nghe thấy.

Ngô Bình lập tức mở mắt thần, nhìn thấy đằng sau vách tường có một người đàn ông tóc dài, mặc trang phục kỳ lạ, cổ đeo một chuỗi vòng đầu lâu trông vô cùng quỷ dị.

Ngô Bình nheo mắt lại, lẽ nào đây là cao thủ của nhà họ Cung tìm tới?

Lúc này, anh phát hiện người đàn ông kia đột nhiên nhả từ trong miệng ra một con trùng biết bay. Miệng hắn còn lẩm nhẩm đọc gì đó, sau đó con trùng kia bay qua vách tường về phía Ngô Bình.

Ánh mắt Ngô Bình sắc lạnh, bấm đốt ngón tay, dùng Niêm Hoa Chỉ phóng ra một luồng chân khí. Chỉ “bép” một tiếng, con trùng kia nổ tung, nát bét.

Người đàn ông tóc dài hơi chao đảo, sắc mặt nhợt đi! Hắn ta hạ trùng độc, trùng độc có liên hệ mật thiết với tâm mạch của hắn nên con trùng chết thì hắn sẽ bị phản phệ.

Sau khi giết trùng độc, Ngô Bình đột ngột di chuyển. Anh vượt qua khoảng cách mấy chục mét chỉ trong ba bước, sau đó nhảy vọt một cái vượt qua bức tường cao mười mét, đáp xuống trước mặt người đàn ông tóc dài.

Người đàn ông tóc dài chính là Tame. Sự xuất hiện của Ngô Bình khiến hắn không khỏi kinh ngạc. Có điều, hắn nhanh chóng trấn tĩnh lại, nhìn chằm chằm Ngô Bình hỏi: “Mày chính là Ngô Bình?”

Ngô Bình đáp: “Chính là tôi, anh là ai? Thứ ban nãy anh thả ra là cổ trùng phải không?”

Tame cười lạnh đáp: “Tao là anh trai của Chatchai, tên là Tame. Mày giết chết em trai tao, tao đến báo thù cho nó!”

Dứt lời, Tame há miệng thổi một cái, một luồng khí đen lao về phía Ngô Bình, xộc thẳng vào mũi anh.

Nếu Ngô Bình không có chân khí bảo hộ bên ngoài thì đúng là rắc rối to. Anh không cử động, tay phải vỗ mạnh làm dao động luồng khí xung quanh. Luồng khí đen bị đánh ngược trở lại, lao về phía Tame.

Tame kinh ngạc, biết Ngô Bình quá mạnh, nếu một chọi một thì e rằng hắn không phải đối thủ của anh. Cho nên hắn lập tức niệm chú, sau đó cầm một vốc trùng trong tay, nuốt luôn vào bụng.

Chỉ một khắc sau, toàn thân Tame được bao phủ bởi một luồng khí đen. Luồng khí đen này có khả năng ăn mòn kinh hoàng, có công dụng giống như chân khí của Ngô Bình vậy.

Tame được làn khói đen bao bọc, giống như một người khói đen nhẻm, vươn tay ra định tóm lấy Ngô Bình.

Nhưng Ngô Bình đâu có để hắn tới gần mình được. Hai tay anh liên tiếp bắn ra chân khí giống như những luồng đạn. Chỉ nghe tiếng gió rít lên như những trận cuồng phong, Tame bị đánh trúng ở đâu thì ở đó khói đen bắt đầu tan đi.

Hắn rên rỉ vài tiếng, có vẻ như khá đau đớn nhưng rõ ràng chưa hề bị trọng thương.

Ngô Bình hơi ngạc nhiên, Niêm Hoa Chỉ của anh có uy lực chẳng khác nào đạn bắn, vậy mà vẫn không đả thương nổi Tame?

Ngô Bình nhắm hờ mắt lại, khẽ ngân nga một tiếng, sau đó lập tức thi triển Ngũ Long Thánh Quyền. Hai cánh tay anh như hai con rồng cuộn, biến ảo khôn lường.

Ngũ Long Thánh Quyền kết hợp với chân khí bên ngoài, uy lực tăng lên gấp mấy lần! Một chưởng anh đánh mà có sức tấn công tới tận mười mấy mét!

Chỉ nghe “đoàng” một tiếng, làn khí đen trên người Tame bị đánh tan quá nửa. Không đợi hắn kịp phục hồi làn khí hộ thân, Ngô Bình tung chưởng thứ hai.

“Phụp!”

Lần này, hắn bị đánh trúng bụng, đau đến nỗi oằn mình xuống, làn khói đen trên người nhanh chóng tan hết.

Ngô Bình tiếp tục dùng Niêm Hoa Chỉ phong ấn các mạch trên người Tame. Tuyệt kỹ phong huyệt này gọi là Trảm Mạch, là thủ thuật trong y học nay được Ngô Bình thi triển bằng cách lợi dụng Niêm Hoa Chỉ.

Sau khi bị phong toả kinh mạch, Tame không thể cử động được nữa. Hắn nhìn chằm chằm Ngô Bình, nói: “Võ công của anh quá lợi hại, tôi không phải đối thủ của anh. Xin hãy tha cho tôi lần này, tôi có thể cho anh tiền, rất nhiều tiền”.

Tên Tame này vừa nhìn đã biết không phải hạng hiền lành tử tế gì, Ngô Bình vốn dĩ không có ý định thả hắn đi. Anh lạnh lùng đáp: “Từ lúc anh bắt đầu ra tay với tôi thì kết cục đã định sẵn hôm nay là ngày giỗ của anh rồi, tiền cũng không cứu nổi anh đâu”.

Tame cúi thấp đầu, nói: “Tôi là đệ tử đời thứ ba nối dõi hương hoả của Hắc Thiên Giáo! Nếu anh giết tôi, Hắc Thiên Giáo sẽ không tha cho anh!”

“Vậy tôi thả anh đi thì anh cũng sẽ quay lại báo thù thôi, không phải sao?”, Ngô Bình cũng chẳng muốn nhiều lời với Tame, một chưởng vỗ đánh bốp vào đầu, khiến hắn chết ngay tại chỗ.

Sau khi tiêu diệt Tame, Ngô Bình lục soát người hắn, tìm thấy trên người hắn mấy cái lọ, bên trong toàn là trùng độc, thuốc độc. Vừa nhìn thấy mấy thứ này, Ngô Bình lập tức mang đi tiêu huỷ ngay.

Có điều, trong số mấy cái lọ đó có một cái khiến anh khá hứng thú. Đó là một cái lọ bằng vàng, bên trong là một kén trùng còn sống.

Bằng đôi mắt thần thông của mình, Ngô Bình vừa nhìn đã nhận ra cái kén trùng này có sức sống vô cùng mãnh liệt, vừa nhìn đã biết không phải thứ tầm thường. Thấy vậy nên anh giữ chiếc lọ này lại.

Ngoài ra, trên người Tame còn có một tấm lệnh bài làm từ ngà voi, to cỡ nắm đấm. Ngô Bình cũng giữ thứ này lại.

Sau khi khám xét xong người Tame, Ngô Bình gọi Hoàng Tử Cường và Cương Tử tới xử lý thi thể. Hoàng Tử Cường không hề ngạc nhiên, bình tĩnh nhận nhiệm vụ.

Ngô Bình quay vào trong sân như thể chẳng hề có chuyện gì xảy ra. Anh tiếp tục luyện Ngũ Long Thánh Quyền. Tuyệt kỹ này tu vi càng cao thì uy lực càng lớn, anh muốn luyện thành nhanh nhất có thể.

Ăn cơm tối xong, anh lại đến khách sạn chữa trị cho Lâm Mỹ Kiều. Sau khi châm cứu xong, bệnh tình của bà ấy khá lên thấy rõ, ít nhất thì cũng không cần đến bệnh viện chạy thận nhân tạo nữa.

Lâm Mỹ Kiều đã quen với phương pháp điều trị này. Sau khi mặc xong quần áo, bà nói: “Cảm ơn cậu, Ngô Bình. Hiện giờ tôi đã khá hơn nhiều rồi”.

Ngô Bình gật đầu đáp: “Ngày mai mọi người có thể quay về rồi, nhớ uống thuốc đúng giờ là được”.

Nghe nói có thể quay về, Lâm Băng Tiên đột nhiên hoảng hốt, vội vã hỏi lại: “Không cần điều trị thêm một thời gian nữa sao?”

Ngô Bình đáp: “Không cần đâu, cứ uống thuốc đúng giờ là được”.

Không ai hiểu rõ lòng con gái hơn mẹ, Lâm Mỹ Kiều khẽ mỉm cười, nói: “Ngô Bình, hai mẹ con tôi giờ đã không còn vấn đề gì nữa. Cậu nói để Băng Tiên tiếp tục đi học nên chúng tôi sẽ về Vân Kinh. Tôi tìm một công việc ở đó, còn con bé sẽ tiếp tục đi học”.

Ngô Bình nghĩ ngợi một lát rồi nói tiếp: “Hiện giờ cô còn yếu, trong thời gian ngắn vẫn chưa thể đi làm được. Thế này đi, hai người tới Vân Kinh trước, ở đó cháu có một căn nhà, hai người có thể ở tạm. Còn học phí của Băng Tiên, cháu nói rồi, cứ để cháu giúp chi trả, dù gì cũng đã ký hợp đồng rồi”.

Nghe Ngô Bình nói vậy, Lâm Mỹ Kiều vô cùng cảm động đáp: “Lại phải phiền cậu rồi, thực sự ngại quá”.

Ngô Bình đáp: “Chuyện nhỏ mà, căn nhà đó cháu được tặng. Hiện giờ cháu cũng không ở, để trống cũng phí mà”.

Cứ như vậy, hai mẹ con Lâm Mỹ Kiều thương lượng một hồi với Ngô Bình, sau cùng ra quyết định thứ ba tuần sau sẽ về Vân Kinh. Vừa hay, thứ ba tuần sau Ngô Bình cần đi Vân Kinh để gặp Đường Tử Di, như vậy là tiện đường.
Chương 84: Tiêu diệt cao thủ Hình Ý Quyền

Ngô Bình quay lại số Ba Đông Hồ thì phát hiện Hoàng Tử Cường đã đứng ở cửa chờ anh, điều đó khiến Ngô Bình cảm thấy rất kỳ lạ. Anh hỏi: “Có chuyện gì sao?”

Hoàng Tử Cường đáp: “Có người tìm tới trước cửa nhà cũ của cậu. Tôi nhận ra người đó, anh ta chính là cao thủ Hình Ý Quyền. Quyền thuật của anh ta uy lực vô song, người đời gọi anh ta là Lưu Băng Sơn, nhưng tên thật của anh ta là Lưu Trực Hưng”.

Ngô Bình cau mày đáp: “Cuối cùng cũng tới. Đi thôi, đi gặp anh ta!”

Trước cửa nhà cũ của Ngô Bình có một người đàn ông trung niên đang đứng. Người đó cỡ chừng bốn mươi tuổi, vóc người không cao. Anh ta đang đứng thế tấn của Hình Ý Quyền, nhìn có vẻ ung dung mà lại rất rắn rỏi, chỉ cần liếc qua cũng biết thuộc hàng cao thủ.

Người đó chính là Lưu Trực Hưng. Nhìn thấy Ngô Bình, anh ta nói: “Tôi đợi cậu cả nửa ngày rồi”.

Ngô Bình đẩy cửa đáp: “Mời vào”.

Nhà cũ đã chuyển gần hết đồ đạc, trong sân rất trống trải. Nếu giao đấu thì đây đúng là địa điểm thích hợp.

“Nhà họ Cung phái anh tới sao?”, Ngô Bình không phí lời, vào luôn vấn đề chính.

Lưu Trực Hưng lạnh lùng đáp: “Gần đây tôi thiếu tiền, nhà họ Cung cho tôi số tiền lớn, bảo tôi tới giết cậu. Giờ cậu có thể gọi về cho gia đình, bảo họ chuẩn bị hậu sự”.

Quả nhiên Lưu Trực Hưng này vô cùng hống hách, anh ta vốn không coi Ngô Bình là cái đinh gì, vừa gặp mặt đã bảo Ngô Bình chuẩn bị di chúc.

Ngô Bình không hề giận dữ, anh đáp: “Hiện giờ vẫn còn kịp, một khi tôi đã động thủ thì anh chỉ có hai kết cục: chết hoặc tàn phế”.

Lưu Trực Hưng bật cười đáp: “Xem ra tôi không cần nhiều lời rồi, ra tay luôn đi”.

“Đoàng!”

Nói ra tay là ra tay luôn. Lưu Trực Hưng lao tới trước mặt Ngô Bình như điện xẹt, tung nắm đấm về phía anh. Chiêu thức anh ta sử dụng chính là Hình Ý Ngũ Hành Quyền!

Một quyền này có sức mạnh đủ khiến một con trâu bị đánh bay ra mười mấy mét, uy lực kinh hoàng, hiếm người có thể kháng cự nổi!

Vừa thấy đối thủ tung quyền, lông tóc trên người Ngô Bình dựng ngược cả lên. Từ khi ra tù đến giờ, đây là lần đầu tiên anh cảm thấy lo sợ như vậy. Theo bản năng, anh lập tức xuất chiêu Ngũ Long Thánh Quyền để chống đỡ.

Ngô Bình rùng mình một cái, tất cả sức mạnh hội tụ lại ở tay phải, sẵn sàng tiếp chiêu đối thủ.

“Đại Uy Thiên Long!”, Ngô Bình thét lên một tiếng, sau đó một tiếng nổ như sấm vang lên. Ngô Bình lùi lại phía sau ba bước, còn Lưu Trực Hưng đã bị đánh bay mười mấy mét. Cơ thể nặng nề đập vào đống gạch rồi ngã xuống.

Ngô Bình bước hai bước là đã lao tới chỗ Lưu Trực Hưng đang bị vùi trong đống gạch. Anh giáng mạnh một quyền xuống, mấy chục viên gạch vỡ vụn. Lưu Trực Hưng ở bên dưới thổ huyết, hoàn toàn không còn sức chiến đấu.

Ngô Bình lôi Lưu Trực Hưng ra ngoài. Lúc này lồng ngực anh ta đã lõm hẳn xuống, cánh tay phải, cổ tay phải gãy xương, vết thương vô cùng nghiêm trọng.

"Anh còn sống được thêm ba phút nữa, dặn dò việc hậu sự đi", Ngô Bình lạnh lùng nói, không ra tay tiếp nữa. Lưu Trực Hưng hôm nay chắc chắn sẽ chết bởi lục phủ ngũ tạng đã bị Ngô Bình đánh cho dập nát rồi.

Lưu Trực Hưng phun ra một ngụm máu, cười đau khổ đáp: "Không có gì cần dặn dò hết. Tôi cả đời luyện võ, không có nhà cửa, mẹ thì mất sớm. Có điều, sư đệ của tôi chắc chắn sẽ đến tìm cậu rồi đánh chết cậu!"

Nói xong câu này, Lưu Trực Hưng đã hoàn toàn cạn kiệt sức lực, đôi mắt đỏ hằn tia máu, cơ thể cứng ngắc rồi tắt thở.

Hoàng Tử Cường bước tới, nhìn thi thể Lưu Trực Hưng rồi nói: "Sư phụ của Lưu Trực Hưng là Hình Ý Quyền tông sư Dương Thiên Thiền. Dương Thiên Thiền đã hơn một trăm tuổi, những năm cuối đời đã thu nhận một đệ tử được coi là thiên tài võ học, cũng chính là sư đệ mà Lưu Trực Hưng vừa nhắc tới, tên là Nghiêm Lập Chân".

Ngô Bình đáp: "Dương Thiên Thiền sẽ không tìm tôi báo thù đấy chứ?"

Hoàng Tử Cường lắc đầu đáp: "Ông ấy là tông sư cảnh giới Thần, địa vị lại còn rất cao, chắc chắn sẽ không đích thân ra tay. Có điều, Nghiêm Lập Chân và Lưu Trực Hưng có quan hệ rất tốt, chắc chắn anh ta sẽ ra mặt báo thù cho sư huynh. Nghiêm Lập Chân đã phóng thích được cương khí ra ngoài, giang hồ đồn anh ta chỉ cách cảnh giới Thần có một bước nữa thôi. Vậy nên cậu phải thật cẩn thận!"

Ngô Bình gật đầu đáp: "Được rồi, anh giúp tôi thu dọn một chút nhé".

Hoàng Tử Cường ở lại dọn dẹp chiến trường còn Ngô Bình quay lại số Ba Đông Hồ. Anh gọi điện cho Lý Quảng Long, nói với anh ta việc mình đã hạ sát Lưu Trực Hưng.

Lý Quảng Long vô cùng phấn khích hỏi lại: "Đánh chết rồi sao? Người anh em, chú đợi tin tốt của tôi nhé!"

Ngô Bình không biết Lý Quảng Long định làm gì, nhưng anh cũng chẳng hỏi thêm mà cúp điện thoại luôn.

Ngô Bình luyện công một lát thì Lý Quảng Long lại gọi đến, trong điện thoại anh ta cười, nói: "Người anh em, nhà họ Cung chùn rồi!"

Ngô Bình hỏi: "Anh uy hiếp nhà họ Cung sao?"

Lý Quảng Long đáp: "Anh nói chú sắp lên tỉnh, sẽ đến nhà họ Cung bọn họ một chuyến. Đến Lưu Trực Hưng cũng đã bỏ mạng rồi, nhà họ Cung không sợ mà được sao? Cho nên, nhà họ Cung đã chịu xuống nước, tỏ ý muốn bồi thường và tạ lỗi với chú".

Ngô Bình hỏi lại: "Bồi thường gì cơ?"

Lý Quảng Long đáp: "Nhà họ Cung nói đồng ý bồi thường cho chú một trăm triệu tệ. Đồng thời, họ sẽ trực tiếp xin lỗi. Đúng rồi, họ hẹn chú sáng mai. Người anh em, chú phải lên tỉnh một chuyến đi thôi".

Ngô Bình nheo mắt lại hỏi: "Nhà họ Cung đồng ý bồi thường cho em một trăm triệu?"

Lý Quảng Long cười đáp: "Mềm nắn rắn buông. Chú mạnh thực sự, bọn họ đương nhiên phải sợ, ngoan ngoãn nôn tiền ra để tránh hậu họa".

Ngô Bình nghĩ ngợi một lát rồi đáp: "Được, vậy ngày mai em đi tới đó một chuyến".

Tại nhà họ Cung.

Một ông già đang ngồi trong từ đường, đó chính là cậu ruột của Tống Hồng Bân. Chị gái của mình đột nhiên trở thành kẻ đần độn, cháu ngoại thì chết, những cao thủ phái đi thì một người không rõ tung tích, một người bị đánh chết. Mà hung thủ kia lại còn uy hiếp sẽ đích thân tới nhà họ Cung một chuyến.

Ông già mặt tối sầm, nói: "Nói nghe xem, chuyện này rốt cuộc nên giải quyết thế nào".

Một người đàn ông trung niên đứng dậy, ông ta tên là Cung Lôi, là con trưởng của chủ nhân nhà họ Cung. Ông ta nói: "Bố, chúng ta không những phải đền cho hắn một trăm triệu mà còn phải xin lỗi trực tiếp. Việc này quá sức phi lý! Dù có mạnh đến mức nào thì cũng chỉ là một kẻ lang bạt giang hồi, cùng lắm chúng ta tìm một cao thủ mạnh hơn nữa để tiêu diệt hắn, dù có tốn tiền một chút thì cũng không sao!"

Nghe ông ta nói vậy, những người xung quanh thi nhau phụ họa. Mặc dù nhà họ Cung ở tỉnh này không phải giàu có bậc nhất nhưng gia sản mấy tỷ thì vẫn có, sao họ có thể dễ dàng cúi đầu cơ chứ?

Lúc này, một người thanh niên đứng dậy nói với người đàn ông trung niên kia: "Bố, con quen biết Trương Tử Hùng con trai Trương Hàn Thủy. Ngày mai con sẽ hẹn anh ta đến nhà làm khách, sau đó tìm cách kích động anh ta và Ngô Bình đánh nhau. Nếu như vậy thì bất luận thắng hay thua, Ngô Bình đều đắc tội với Trương Hàn Thủy!"

Cung Lôi mắt sáng lên đáp: "Con có cách kích động cho họ đánh nhau sao?"

Người thanh niên kia tên là Cung Kỳ Binh, là con trai của Cung Lôi, anh ta cười đáp: "Bố, Trương Tử Hùng cực kỳ kiêu ngạo, tính cách cực đoan, muốn dụ anh ta đánh nhau với Ngô Bình là chuyện dễ như trở bàn tay".

Cung Lôi đáp: "Được! Tối nay chúng ta bàn bạc kỹ hơn, phải đảm bảo không được xảy ra sơ suất!"

Ngô Bình đâu biết nhà họ Cung đang đặt sẵn một cái bẫy cho anh. Anh thản nhiên tiếp tục luyện Ngũ Long Thánh Quyền.

Sáng sớm hôm sau, Cương Tử lái xe đưa mấy người Ngô Bình lên tỉnh. Khi vào đến địa phận tỉnh, lúc đi qua một ngọn núi, Ngô Bình liếc nhìn cảnh vật bên ngoài và đột nhiên phát hiện ra trên ngọn núi đối diện có một cái bóng màu đỏ vụt qua.

Thị lực của anh người thường không thể bì được. Mặc dù cái bóng chỉ thoáng vụt qua nhưng Ngô Bình đã kịp nhìn thấy một số thứ. Gương mặt Ngô Bình lộ vẻ kinh ngạc, lập tức nói: "Cương Tử, dừng xe!"
Chương 85: Cô gái luyện kiếm

Cương Tử vội vã kéo phanh, dừng xe rồi hạ cửa sổ xe xuống.

Ngô Bình chẳng nói chẳng rằng, mở cửa xe, nhảy qua hàng rào bên đường, lao lên núi.

Cương Tử vội vã gọi với theo: "Cậu chủ, có chuyện gì vậy?"

Ngô Bình không thèm đếm xỉa đến Cương Tử mà tiếp tục dùng tốc độ cực nhanh lao lên núi. Bằng sự trợ giúp của chân khí, một bước anh đi được tới bảy tám mét, đi mà cứ như đang bay, chẳng mấy chốc đã lên tới đỉnh núi.

Ngô Bình vội vã như vậy là do cái bóng vừa vụt qua. Đó là một cô gái mặc đồ đỏ đang luyện kiếm trên núi, kỹ năng khiến người khác phải ngỡ ngàng.

Đường kiếm của cô quá nhanh, nhanh đến mức không thể ngờ tới. Ngô Bình có cảm giác cho dù là anh cũng không thể tránh nổi lưỡi kiếm của cô gái này. Cho nên anh rất muốn xem xem đây rốt cuộc là vị cao nhân nào.

"Rẹt!"

Một lưỡi kiếm kề sát, chỉ cách nửa centimet là cứa vào yết hầu của anh. Trên bề mặt kiếm còn có một lớp kiếm khí mỏng màu lam nhạt, lưỡi kiếm vô cùng sắc bén.

Ngô Bình ngẩng đầu lên, nhìn thấy cô gái áo đỏ ban nãy. Cô gái này tuổi chỉ chừng mười sáu, đi chân trần, làn da trắng phát sáng, các đường nét trên gương mặt thanh thoát như tranh. Khí chất lạnh lùng mà thanh cao của cô giống như một vị tiên không vướng bụi trần.

"Anh là ai?", cô gái áo đỏ hỏi, giọng nói nghe không sõi, như thể đứa trẻ vừa biết nói.

Ngô Bình đáp: "Ban nãy tôi nhìn thấy cô đang luyện kiếm, tôi vô cùng khâm phục kiếm pháp của cô. Trong lúc tò mò, tôi muốn lên xem một chút".

"Luyện kiếm thì có gì đáng để xem?", cô gái áo đỏ đánh giá Ngô Bình một lượt, sau đó đột nhiên hỏi: "Hôm nay là ngày mấy tháng mấy?"

Ngô Bình vội vã đáp: "Hôm nay là mùng Ba tháng Bảy".

Cô gái áo đỏ lẩm bẩm: "Thời hạn một năm đã hết, có thể rời khỏi đây rồi".

Cô gái áo đỏ nhìn xuống chân núi, hỏi: "Chiếc xe đó là của anh?"

Ngô Bình gật đầu đáp: "Đúng vậy".

"Tôi sẽ ngồi xe anh, rời khỏi đây", cô gái áo đỏ nói. Xem ra cô gái này không hề hiểu gì về các quy tắc ứng xử thông thường.

Ngô Bình cười đáp: "Được, tôi đang muốn lên tỉnh".

"Tỉnh? Vậy được, có vẻ là thành phố lớn", cô gái áo đỏ đáp.

Cương Tử đợi một lát thì đã thấy Ngô Bình dắt về một cô gái xinh đẹp mặc đồ màu đỏ, khí chất vừa thanh cao vừa lạnh lùng.

Ngô Bình và cô gái ngồi ở ghế sau. Sau khi xe lăn bánh, Ngô Bình hỏi: "Tại sao cô lại lên núi luyện kiếm?"

Cô gái đáp: "Sư phụ nói kiếm của tôi sát khí quá nặng, nếu luyện ở bên ngoài sẽ dễ làm người khác bị thương".

Ngô Bình gật đầu đáp: "Kiếm pháp của cô quả thực là đầy sát ý. Uy lực của sát ý này không hề kém gì sát khí, có hại đối với con người".

Cô gái đáp: "Nghe cũng có lý".

Thấy cô gái không có giày, quần áo cũng cũ nát, nhiều chỗ đã rách, Ngô Bình nói: "Cô định đi tới chỗ nào trong tỉnh?"

Cô gái nghĩ một lát rồi đáp: "Không biết, tôi cũng chưa từng tới đó. Chỗ nào cũng được".

Ngô Bình cũng suy nghĩ một lát rồi nói: "Nếu cô không có nơi nào để đi thì cùng tôi tới khách sạn đi. Đến đó cô có thể tắm rửa, thay quần áo mới, sửa soạn cho giống người bình thường một chút".

Cô gái ngẩn người ra, hỏi lại: "Hiện giờ trông tôi không bình thường sao?"

Ngô Bình cười đáp: "Rất không bình thường".

Cô gái suy nghĩ một lát rồi nói tiếp: "Nhưng tôi không có bộ nào khác".

Ngô Bình: "Không sao, tôi có thể mua cho cô".

Cô gái trợn mắt nhìn Ngô Bình, nói: "Sư phụ tôi nói nếu một người đàn ông đối tốt với một cô gái có nghĩa là anh ta đang có ý đồ xấu".

Ngô Bình hạn hán lời, đáp: "Sư phụ cô nói không sai, nhưng tôi giúp cô như vậy là do đồng cảm thôi. Thêm nữa là tôi cũng muốn xem cô luyện kiếm".

Cô gái tò mò hỏi: "Anh muốn xem tôi luyện kiếm? Anh hiểu được sao?"

Kiếm pháp của cô gái cực kỳ nhanh, đến sư phụ cô còn nhìn không rõ, vậy mà người đàn ông này hiểu được sao?

Ngô Bình gật đầu: "Đương nhiên tôi hiểu được. Lúc tôi lên núi, cô đang dùng kiếm để xiên con muỗi".

Cô gái kinh ngạc: "Anh thực sự nhìn rõ thật ư, lợi hại!"

Ngô Bình cười khổ: "Người lợi hại phải là cô mới đúng. Kiếm pháp của cô quả thực đáng sợ, nhanh hơn cả đạn bắn".

Cô gái đáp: "Anh muốn xem kiếm pháp của tôi, tôi có thể luyện cho anh xem. Nhưng giờ tôi đói rồi, anh mời tôi ăn một bữa cơm trước đã".

Ngô Bình cười đáp: "Mười bữa cũng không thành vấn đề!"

Ngô Bình hỏi tiếp: "Cô tên là gì vậy?"

"Tôi tên Hồng Lăng", cô gái đáp.

Ngô Bình hỏi tiếp: "Hồng Lăng, một mình cô sống trên núi, vậy cô ăn gì? Trú ở đâu?"

Hồng Lăng: "Ăn quả dại, thịt thỏ, thịt hoẵng, cả thịt rắn. Thỉnh thoảng tôi xuống núi đào khoai lang đỏ".

Ngô Bình khẽ cau mày đáp: "Sư phụ cô bắt cô phải sống trong môi trường như vậy sao?"

Hồng Lăng: "Như vậy là bình thường mà. Từ nhỏ tới lớn tôi đều sống như vậy".

Ngô Bình không khỏi cảm thấy kỳ lạ, sư phụ của cô gái này cũng thật tàn nhẫn. Sao lại để một cô gái phải sống khổ sở như vậy chứ?

Hơn nữa, anh quan sát được tu vi của Hồng Lăng rất cao, chắc chắn phải liệt vào hàng cao thủ! Vậy sư phụ của cô gái này là người như thế nào? Là tông sư cảnh giới Thần sao?

Nghĩ vậy, anh tiếp tục hỏi: "Sư phụ cô không dặn cô sau một năm phải đi tới đâu sao?"

Hồng Lăng lắc đầu: "Không dặn gì cả. Nhưng dù tôi đi đâu, sư phụ cũng sẽ tìm thấy tôi".

Chiếc xe đã lên cao tốc, đi vào khu vực thành thị.

Ngô Bình bảo Cương Tử lái xe tới một khu bách hóa tổng hợp. Ở đây có đồ ăn, cũng có thể mua quần áo giày dép, vừa hay có thể sửa soạn lại cho Hồng Lăng.

Đối với việc mua quần áo giày dép cho nữ, Ngô Bình không có chút kinh nghiệm nào, anh bèn để cho người bán hàng dẫn Hồng Lăng đi từ trong ra ngoài chọn vài bộ quần áo, vài đôi giày.

Sau khi mua đồ xong, họ lại vào tiệm cắt tóc giúp Hồng Lăng sửa lại mái tóc, làm một kiểu tóc rất đẹp.

Sau khi được chăm chút toàn diện, Hồng Lăng hoàn toàn lột xác. Từ một vị tiên thanh cao thoát tục thành một cô gái trẻ trung, xinh đẹp mê người. Cô mặc một chiếc quần ngắn, một chiếc sơ mi trắng thêu hoa, đi một đôi xăng đan.

Quần áo tuy đơn giản nhưng đều là hàng hiệu, rất phù hợp với lứa tuổi của Hồng Lăng. Hiện giờ nhìn cô chẳng khác nào một nữ sinh cấp ba xinh đẹp tuyệt trần. Cô quá xinh đẹp khiến ai nhìn thấy cũng phải liếc lại vài lần.

Sửa soạn xong xuôi, Ngô Bình đưa cô đi ăn cơm. Bốn món mặn, một món canh, thêm hai lồng xíu mại gạch cua. Một cô gái sống trên núi lâu ngày như Hồng Lăng nay được ăn những món này thì mắt sáng lên như đèn ô tô.

Hồng Lăng ăn rất nhanh, nhưng không khiến người khác cảm thấy cách ăn của cô rất thô lỗ mà ngược lại còn rất nho nhã. Có thể nhận ra, dường như cô gái này cũng được học đôi điều về lễ nghĩa trên bàn ăn.

Ngô Bình không đói, anh ngồi một bên nhìn cô ăn. Đợi khi Hồng Lăng có vẻ đã ăn xong, anh hỏi: "Cô muốn ăn nữa không?"

Hồng Lăng lắc đầu đáp: "Mặc dù chưa ăn no nhưng không thể ăn tiếp được nữa".

Ngô Bình cười đáp: "Vậy chúng ta đi thôi, tôi đưa cô tới khách sạn".

Ở gần cửa hàng ban nãy có một khách sạn năm sao. Ngô Bình thuê một phòng khách sạn, bảo Hồng Lăng đi vào đó. Sau đó anh còn đưa cho cô một tấm thẻ, nói cho cô biết mật khẩu".

"Trong thẻ có một trăm nghìn tệ, đủ để cô sinh hoạt một thời gian. Cô có thể ở đây chờ sư phụ tới, cũng có thể tùy ý ra ngoài thăm thú. Nhớ kỹ, ra ngoài phải mang giày".

Hồng Lăng chớp đôi mắt xinh đẹp nghe Ngô Bình nói. Đợi anh nói xong, cô hỏi: "Anh định đi đâu sao?"

Ngô Bình: "Tôi phải đi làm một việc".

"Tôi có thể đi cùng không?", Hồng Lăng hỏi.

Ngô Bình mua quần áo cho cô, lại còn mời cô ăn cơm. Hồng Lăng cảm thấy mình vừa ôm được một cái cột rất lớn, sao có thể dễ dàng bỏ ra được?

Ngô Bình cười đáp: "Cô cũng muốn đi sao? Vậy được, có điều đi tắm trước đi đã"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK