Y thuật và đan đạo của Ngô Bình kết hợp với nhau lại càng mạnh hơn, cùng nhau đẩy mạnh. Tình huống bình thường thì anh có thể giải quyết ngay tại chỗ. Có những thứ phức tạp, nhiều lắm thì lại luyện thêm một lò đan dược.
Chưa đến nửa tiếng đồng hồ, cháu trai lớn của lão tộc trưởng mắt không còn lệch, tay không tàn, đầu óc cũng minh mẫn. Chữa trị vừa kết thúc, cậu bé đã gọi lão tộc trưởng: “Ông nội!”
Lão tộc trưởng vui mừng đến rơi lệ, nói: “Cháu trai ngoan, cháu trai của ông!”
Ngô Bình vẫn chưa nghỉ ngơi, trong hai ngày chữa trị cho toàn bộ những đứa trẻ có vấn đề trong thôn, giúp chúng trở nên bình thường.
Thế nhưng, trong thôn còn có không ít người trưởng thành cũng có vấn đề như vậy, chẳng qua số lượng không nhiều bằng mà thôi, bởi vì những đứa trẻ có bệnh bình thường sẽ rất khó sống đến trưởng thành, bọn họ thường đều chết non trước mười tuổi.
Sợ Ngô Bình mệt mỏi, lão tộc trưởng vội đuổi mấy người đến xin chữa bệnh để Ngô Bình nghỉ ngơi một lát.
Trong lúc nghỉ ngơi, lão tộc trưởng đến phòng của Ngô Bình, ông ấy gõ vào nồi khói, xúc động nói: “Công tử đúng là thần tiên từ trên trời xuống cứu rỗi chúng tôi! Hai ngày nay, cậu đã giải quyết được mối lo lớn nhất của thôn Linh Ẩn rồi!”
Ngô Bình nói: “Lão tộc trưởng không cần nói như vậy, có thể giúp được mọi người, tôi cũng rất vui”.
Lão tộc trưởng gật đầu, ông ấy hỏi: “Công tử, cậu có biết tại sao thôn chúng tôi lại gọi là thôn Linh Ẩn không?”
Ngô Bình: “Tôi từng nghe Quan Oánh nhắc đến, nói năm đó mọi người vì tránh tai họa nên mới dời đến đây”.
Lão tộc trưởng gật đầu: “Tổ tiên chúng tôi, trước kia là thế lực đỉnh cao của Tiên giới kia, bởi vì có được một bảo bối, dẫn đến vô số thế lực trong ngoài Tiên giới tấn công. Cuối cùng, nhân vật quan trọng cũng chết hết, chủ có mấy chi nhánh như chúng tôi bị bỏ qua. Ban đầu, tộc trưởng vì tránh bị giết nên đã ra quyết định, chuyển nhà đến nơi này ẩn tránh, cứ như vậy cũng trốn tránh đã mấy trăm năm rồi!”
Ngô Bình rất kinh ngạc: “Thế lực đỉnh cao của Tiên giới bị tiêu diệt rồi sao?”
Lão tộc trưởng: “Chính vì bảo bối kia quá trân quý, khiến tất cả các thế lực đều đỏ cả mắt, bọn họ không tiếc liên hợp lại chống lại nhà họ Quan chúng tôi”.
Ngô Bình: “Có thể nói cho tôi biết, đó là thứ gì không?”
Lão tộc trưởng nghiêm túc gật đầu, nói: “Tên của nó là Sách Mỹ Nhân!”
Ngô Bình: “Sách Mỹ Nhân?”
Lão tộc trưởng: “Nó không phải là Sách Mỹ Nhân bình thường. Nghe nói, trên Sách Mỹ Nhân phong ấn các mỹ nhân tuyệt sắc, có tài hoa nhất trong vũ trụ từ trước đến nay, mỗi một mỹ nhân đều là mỹ nhân đệ nhất đương thời!”
Ngô Bình mở lớn mắt: “Ai mà rảnh rỗi quá vậy, lại đi phong ấn mỹ nhân, người này có vấn đề à?”
Lão tộc trưởng: “Cái đó thì không rõ. Thật ra mọi người đối với Sách Mỹ Nhân cũng không phải quá hứng thú, dù sao mỹ nhân khắp thiên hạ cũng nhiều. Nhưng mỹ nhân trong sách, mỗi người đều có một loại tài nghệ, đồng thời còn biết được thông tin một chỗ kho báu. Những kho báu này, đều là do một vài nhân vật lớn trong lịch sử để lại, giá trị không thể tưởng nổi!”
Ngô Bình lại càng cảm thấy khó tin: “Phong ấn mỹ nhân, rồi lại cho mỗi người nắm giữ một vài bí mật, mục đích làm như vậy là gì chứ?”
Lão tộc trưởng: “Nghe đồn, người tạo ra Sách Mỹ Nhân kia, là muốn dựa vào đó để tìm truyền nhân, sau đó thay người này thực hiện nguyện vọng chưa hoàn thành của mình”.
Ngô Bình: “Một người tập hợp được nhiều mỹ nhân như vậy, thực lực chắc chắn rất kinh khủng, chuyện người này không làm được, người khác lại càng không thể làm được”.
Lão tộc trưởng: “Chuyện đó thì không rõ. Nghe nói điều kiện để xóa bỏ phong ấn của mỹ nhân trong Sách Mỹ Nhân đều rất khó khăn, trong lịch sử có rất ít người làm được”.
Ngô Bình: “Lão tộc trưởng, đột nhiên ông lại nói cho tôi những chuyện này, chẳng lẽ Sách Mỹ Nhân nằm trong tay ông?”
Lão tộc trưởng khẽ gật đầu, từ trong người lấy ra một tập tranh mỏng, hai tay cầm lên giao vào tay Ngô Bình, ông ấy nói: “Công tử có ơn với thôn Linh Ẩn chúng tôi. Để bảo vệ thứ này mà chúng tôi vẫn luôn ở ẩn, đã chịu nhiều khổ cực. Nhưng tôi hiểu rõ, chúng tôi có ở ẩn thêm một vạn năm cũng không thể giải được phong ấn. Nếu đã chịu tội, thì tôi quyết định giao vật này cho công tử!”
Ngô Bình có chút bất ngờ, anh nhận lấy tập tranh, nói: “Lão tộc trưởng, thứ trân quý như vậy, sao tôi nhận được chứ?”
Lão tộc trưởng: “Công tử không cần lo nghĩ nhiều, sau khi thương lượng với người trong tộc thì chúng tôi cùng ra quyết định này”.
Ngô Bình im lặng một lúc rồi nói: “Ý của lão tộc trưởng là sau này sẽ không tiếp tục ở ẩn nữa?”
Lão tộc trưởng gật đầu: “Đúng vậy, chúng tôi muốn ra ngoài, sống cuộc sống của người bình thường”.
Ngô Bình: “Nếu đã như vậy thì tôi cũng không thể lấy Sách Mỹ Nhân không không được. Trong túi này có mười tỷ Tiền tiên, tộc trưởng hãy chia số tiền này cho người dân. Như vậy thì cho dù mọi người ra ngoài làm ăn hay mua đất buôn bán, cũng đủ dùng”.
Tộc trưởng giật mình: “Mười tỷ?”
Ngô Bình gật đầu: “Thôn mọi người có hơn hai trăm hộ, mỗi nhà có thể chia được bốn năm nghìn vạn. Ông nói với người dân, tiền nhất định phải cất kỹ, mỗi lần ra ngoài đừng mang quá nhiều. Hơn nữa, chuyện mọi người có tiền, cũng không thể để người bên ngoài biết, nếu không sẽ dễ dẫn kẻ xấu đến”.
Lão tộc trưởng vừa sợ vừa mừng: “Như vậy, thật sự quá nhiều. Công tử, cảm ơn anh!”
Ngô Bình nói: “Cũng chỉ là chút tiền, không thể sánh được với giá trị Sách Mỹ Nhân, xin cứ nhận lấy”.
Cuối cùng, lão tộc trưởng cũng nhận mười tỷ này, sau đó chia cho từng nhà, từng hộ.
Lúc lão tộc trưởng chia tiền, Ngô Bình lấy sách Mỹ Nhân ra. Mở sách Mỹ Nhân, anh cảm thấy sách này rõ ràng rất nặng, bên trên vẽ tổng cộng tám mỹ nữ, mỗi một mỹ nữ đều đẹp đến mức khiến đàn ông đều không thở nổi.
Thế nhưng, người thường chỉ nhìn thấy mỹ nhân, còn người trong nghề như Ngô Bình thì nhìn thấy đạo môn. Anh dùng con mắt nhìn thấu vạn vật thì thấy phía sau tám bức vẽ mỹ nhân có ẩn chứa một động thiên!
Phải biết rằng, nơi anh ở chính là Thanh Linh Động Thiên, bên trong khá rộng lớn. Mà trong sách tranh nhỏ này, lại có đến tám động thiên!
Ngô Bình nhìn ngắm tám mỹ nhân này, phát hiện bên cạnh một mỹ nhân mặc đồ lục trong đó có dấu hiệu một lò luyện đan. Chẳng lẽ, mỹ nhân này am hiểu luyện đan?
Anh đang nhìn bức vẽ mỹ nhân, thì bên ngoài vang lên âm thanh của Quan Oánh: “Công tử nghỉ ngơi rồi sao?”
Ngô Bình cất sách Mỹ Nhân, nói: “Oánh cô nương, mời vào”.
Quan Oáng bưng một hộp thức ăn đi vào, bên trong là món ăn ngon miệng mà cô ấy tự mình làm cho Ngô Bình. Hai ngày này, cơm mà Ngô Bình ăn đều là do cô ấy làm, tay nghề cũng không tệ.
Ngô Bình cười nói: “Oánh cô nương, cô vất vả rồi”.
Quan Oánh cười nói: “Không vất vả, công tử chữa trị cho nhiều đứa nhỏ như vậy, mọi người cảm kích không thôi. Tôi có thể làm chút chuyện giúp công tử, trong lòng cũng thoải mái”.
Đúng lúc Ngô Bình cũng đói, anh nhận lấy hộp đồ ăn, vừa ăn vừa nói chuyện với Quan Oánh.
Nói chuyện một lúc, Quan Oánh nói: “Công tử, lão tộc trưởng đang phát tiền cho mọi người, mỗi nhà đều có rất nhiều”.
Ngô Bình biết chuyện này, gật đầu: “Mọi người vui mừng không?”
Quan Oánh khẽ thở dài: “Vui mừng thì vui mừng, nhưng có người muốn đến thành lớn, có người muốn lên thị trấn, suy nghĩ của mọi người không giống nhau. Cho dù đến thành trì, thì lựa chọn thành trì cũng không giống nhau”.
Ngô Bình thản nhiên nói: “Như vậy cũng rất bình thường, lúc trước bọn họ cần phải sống cùng nhau, nhưng bây giờ thì không cần nữa”.
Quan Oánh: “Nhưng mọi người sống cùng nhau nhiều năm như vậy, tôi không chấp nhận được”.
Ngô Bình hỏi cô ấy: “Cô thì sao, có dự định gì?”
Quan Oánh: “Nhà tôi chuẩn bị đi cùng tộc trưởng, tìm một nơi yên tĩnh sinh sống”.
Ngô Bình nghĩ đến một chuyện, bèn nói: “Nói đến chuyện định cư, người nhà tôi đúng lúc cũng phải chuyển đi. Quan Oánh, cô thấy Thanh Linh Động Thiên, có chỗ nào thích hợp để sinh sống không?”
Quan Oánh: “Nếu muốn định cư thì nhất định là Giang Nam thành rồi”.
“Giang Nam Thành?”
Quan Oánh: “Chính là một khu vực phía Nam Thanh Linh, diện tích không quá lớn, nhưng nơi đó là phồn hoa nhất, cũng là nơi an toàn nhất. Đáng tiếc, chi phí sinh hoạt ở đó quả cao, một căn phòng cũng phải hơn cả tỷ Tiền tiên, căn bản không phù hợp cho người bình thường”.
Ngô Bình nói: “Có thời gian, tôi nhất định phải đến Giang Nam xem thử”.
Quan Oánh ngẩng đầu nhìn Ngô Bình: “Công tử, anh đưa tôi đến Giang Nam xem thử nơi phồn hoa đó được không?”
Ngô Bình nói: “Đương nhiên có thể. Đợi tôi chữa trị hết cho những người còn lại trong thôn, tôi sẽ đưa cô đến Giang Nam Thành dạo một vòng”.
Chương 2317: Du ngoạn Giang Nam Thành
Quan Oánh vui vẻ cười nói: “Cảm ơn công tử”.
Hơn một ngày sau đó, Ngô Bình đã chữa khỏi cho các những trẻ tuổi còn lại trong thôn.
Trưa ngày hôm nay, sau khi dự tiệc chia tay của thôn Linh Ẩn xong, Ngô Bình đã dẫn Quan Oánh đến Giang Nam Thành.
Hai người bay một đoạn trên cao, Ngô Bình đã nhìn thấy một con sông dài hơn một trăm dặm, đó chính là sông Thanh Linh.
Phía Nam của sông Thanh Linh là một vùng đồng bằng, một thành trị phồn hoa đã mọc lên ở đó và lấy tên là Giang Nam Thành.
Đây là nơi sầm uất nhất trong số các thành phố núi mà Ngô Bình từng thấy, nơi này không chỉ có diện tích rộng mà còn đông dân sinh sống, các công trình kiến trúc cũng hơn hẳn các thành nhỏ.
Đèn đường đều được làm từ linh thạch phát sáng, thậm chí gạch lát đường cũng từ linh thạch màu đỏ, đường rộng tới nỗi mười chiếc xe ngựa có thể đi qua cùng một lúc.
Kiến trúc ở đây cũng rấ đặc biệt, mỗi căn nhà đều sa hoa lộng lẫy.
Quá trình xanh hoá trong thành cũng rất cao, khắp nơi đều là một màu xanh mướt mắt, cây cỏ trên đường còn lẫu cả linh dược cấp một.
Đánh giá một toà thành không thể chỉ nhìn vào ngoại cảnh, mà còn có trị an nữa. Đã liên tục ba năm, chưa từng có một án cướp bóc nào xảy ra trong thành này.
Đương nhiên, để sinh sống ở một nơi thế này cũng rất tốn kém. Nhà ở đây đều có giá trên trời, căn nào sang trọng một chút lên đến cả vài trăm triệu. Điều này khiến người ngoài chỉ dám đến đây mua sắm hoặc ở trọ, khi nào tiêu hết tiền thì rời đi.
Mười gia tộc lớn ở Động Thiên Thanh Linh hình như cũng lập nghiệp ở đây.
Sự phồn hoa của Giang Nam Thành còn thể hiện ở các cửa hàng buôn bán, đồ tốt nhất ở Động Thiên Thanh Linh hầu hết đều có thể mua được ở đây. Ví dụ ở đây có quần áo đẹp nhất, đan dược tốt nhất và phụ nữ xinh đẹp nhất.
Ngoài ra, bên ngoài Giang Nam Thành cũng có nhiều môn phái, đi vài bước là có thể gặp đệ tử của môn phái hay thành viên của bang phái nào đó.
Ngô Bình vừa đến trước cổng thành đã cảm nhận được không khí xa hoa của nơi này.
Nơi này được quản lý rất nghiêm ngặt, lần đầu vào thành phải đăng ký, sau đó nhận thẻ thân phận. Có thẻ này rồi thì sau này có thể tuỳ ý ra vào thành.
Sau khi hoàn tất thủ tục đăng ký, nhóm Ngô Bình đã hoà chung vào dòng người.
Vào thành rồi, Ngô Bình mới thấy ai có thân phận một chút thì đều ngồi xe ngựa, xe ngựa khác nhau cũng có khoang xe và ngựa khác nhau.
Khí chất và cách ăn vận của Ngô Bình rất phi phàm nên anh vừa vào đây đã có một người đàn ông ăn mặc sang trọng lịch sự hỏi: “Công tử có cần xe ngựa không?”
Ngô Bình nhìn dòng xe ngựa trên đường rồi gật đầu: “Cho tôi xem đã”.
Người kia lập tức vẫy tay, một chiếc xe ngựa bốn cửa đã được đánh đến, ngựa kéo xe cũng rất dũng mãnh, vừa nhìn đã biết là giống ngựa phi phàm.
Xe ngựa được thiết kế rất tối tân, ngồi bên trong gần như sẽ không bị xóc, ngoài ra ngựa đã được huấn luyện nên tăng hay giảm tốc đều rất nhanh.
Người kia ngồi trong xe rồi giới thiệu cho Ngô Bình: “Công tử, đây là xe ngựa tầm trung của cửa hàng chúng tôi, kéo xe là linh mã trung phẩm có thể chạy 3000 dặm, sức bền tốt, giữa đường không cần nghỉ ngơi ăn uống”.
Tuy có thể chạy một lèo 300 dặm cũng là nhanh rồi, nhưng vẫn chưa đủ đô với Ngô Bình.
Anh hỏi: “Có loại nào tốt hơn nữa không?”
Người kia sáng mắt lên rồi nói: “Có chứ ạ, chúng tôi còn xe ngựa cao cấp và siêu cấp nữa, nhưng giá hơi cao”.
Ngô Bình: “Giá cả không thành vấn đề”.
Chiếc xe nhanh chóng dừng trước một đại viện, vào trong rồi, Ngô Bình nhìn thấy có đủ kiểu dáng xe ngựa ở đây, nhưng hầu hết là cấp thấp.
Sau khi đi vào một đại sảnh, anh mới nhìn thấy xe ngựa cao và siêu cấp.
Người kia mời Ngô Bình đến khu xe ngựa siêu cấp, có đến hơn chục chiếc xe ở đây. Xe tám ngựa, xe mười ngựa, thậm chí có xe 12 ngựa kéo.
Các khoang xe cũng rất rộng, có loại tám bánh, loại 12 bánh.
Bánh xe được thiết kế đặc biệt bằng tiên kim, bên ngoài thì được bọc bằng chất liệu chuyên biệt nên trông chẳng khác gì bánh ô tô. Ngoài ra, giảm xóc của xe cũng cực cao.
Không chỉ xe, mà chất lượng của ngựa cũng không chê vào đâu được. Ngựa của dòng xe này đều là linh mã siêu phẩm, trong đó có một con là mã vương, các con khác đều rất nghe lời nó. Vì vậy nếu chọn xe này thì trên đường đi chỉ cần ra lệnh cho mã vương là xong. Hơn thế nữa, trên xe còn có trận pháp bay, có thể kéo cả xe bay trên cao trong thời gian dài, tốc độ thì nhanh khỏi nói.
Ngô Bình đã chọn một chiếc xe thuỷ tinh màu trắng nạm vàng, khoang xe rộng năm mét sáu, dài 19 mét tám, có mười bánh, ngựa kéo cũng là màu trắng.
Trang bị trên xe rất sang trọng, toàn bộ đều là hàng cao cấp.
Ngồi vào xe xong, Quan Oánh giật mình nói: “Trang trí trong xe đẹp quá, có thể nghỉ ngơi ăn uống trong này luôn”.
Khoang xe rất rộng, có cả phòng ngủ và phòng sách và các phòng khác.
Ngô Bình: “Cũng được”, sau đó anh mới hỏi giá.
Người kia cười nói: “Công tử, xe này có giá là 67 triệu tiền Tiên”.
Số tiền này có thể mua được một căn nhà ở Giang Nam Thành, Quan Oánh nghe xong mà phát hoảng: “Công tử, đắt quá”.
Ngô Bình cười nói: “Tôi thành tâm muốn mua đấy, giảm chút đi được không?”
Tuy anh không thiếu tiền, nhưng mua đồ có giá trị thế này thì vẫn nên mặc cả một chút. Cuối cùng, người kia đã chốt con xe này với giá 64 triệu cho anh.
Mua xe ngựa xong, nơi này còn sai người đi làm thủ tục đăng ký xe cho Ngô Bình. Đi xe ngựa ở Giang Nam Thành cũng phải trả một khoản phí.
Sau đó, Ngô Bình và Quan Oánh ngồi lên xe đi du ngoạn ở Giang Nam Thành. Nơi này rất rộng nên đường cũng rộng thênh thang, xe ngựa đi thoải mái không va chạm với nhau. Ngoài ra, do anh ngồi trên xe ngựa siêu cấp nên hầu hết ai thấy cũng tự giác tránh xa ra một chút. Với họ mà nói thì người ngồi trên xe này chắc chắn không thể động vào.
Mục đích Ngô Bình đến đây đương nhiên không phải để mua xe ngựa, mà là tìm hiểu hoàn cảnh ở đây. Anh đang băn khoăn không biết người nhà mình đến Thái Ất Tiên Giới xong thì ở đâu, nếu ở đây có môi trường tôt và an toàn thì cũng là một lựa chọn lý tưởng.
Đương nhiên, anh cũng có thể chọn một nơi rừng sâu núi thẳm, nhưng nơi đó không thích hợp để sống lâu. Trong khi người nhà anh đến đây xong thì gần như không còn tu vi nữa và phải sống như người bình thường.
Chiếc xe đi qua một nhà hàng, Ngô Bình ngửi thấy mùi thơm nên hỏi Quan Oánh: “Hay mình vào ăn chút gì đó đi?”
Quan Oánh cười đáp: “Vâng”.
Xe ngựa dừng trước cửa quán, tiểu nhị nhanh nhẹn ra đón khách: “Mời hai vị vào trong”.
Ngô Bình vừa xuống xe, mã vương đã nhanh chóng tìm được chỗ đỗ.
Nhà hàng này rất sang trọng, là một trong các nhà hàng cao cấp nhất của Giang Nam Thành. Mà cao cấp thì có nghĩa là đắt, Ngô Bình đã chọn tám món và tốn hết 20 nghìn, đó còn chưa tính tiền rượu.
Ăn xong, Ngô Bình không tiếc lời khen.
Lúc này, có một cậu thiếu niên ăn mặc rách rưới chạy qua quán, theo sau là một tốp nha dịch đang chạy thục mạng đuổi.
Có hai cô phục vụ xinh đẹp đứng ở bàn Ngô Bình, anh hỏi: “Tại sao họ lại đuổi theo cậu thiếu niên kia?”
Một nhân viên phục vụ đáp: “Công tử, Giang Nam Thành không chứa chấp ăn xin, cậu kia đi xin ăn khắp nơi đã làm ảnh hưởng đến bộ mặt của thành, vì thế quan binh mới đuổi”.
Chương 2318: Chuyển nhà
Ngô Bình hỏi: “Nếu bắt được những cậu thiếu niên thế này rồi thì sẽ xử lý thế nào?”
Cô nhân viên: “Họ sẽ bị nhốt ở một khu ngoài thành một thời gian, chờ khi đủ tuổi thì sẽ được sắp xếp công việc".
Ngô Bình hơi ngạc nhiên: “Còn xếp việc cho họ ư?”
Cô nhân viên: “Ngoài thành có nhiều quán ăn từ thiện lắm, toàn các ông lớn bỏ tiền ra xây, mục đích là để giúp những người nghèo. Nhưng có nhiều người không biết thân biết phận, cứ lẻn vào thành xin ăn. Dẫu sao trong thành cũng có nhiều người giàu, nếu gặp được người tốt thì kiếm được cả mớ tiền. Lần trước, tôi từng thấy một cô gái đã ném cho ăn xin cả trăm tiền Tiên, ngần ấy tiền đủ cho một gia đình ở ngoài thành ăn tiêu vài tháng rồi đấy”.
Ngô Bình: “Các quan sai này làm việc cho thành chủ à?”
“Giang Nam Thành vốn là nơi vô chủ, về nhiều người tới và phát triển dần lên, các hộ quý tộc đã bắt tay với nhau thành lập một tổng nha môn ở Giang Nam Thành, bên dưới thiết lập đủ các cơ quan. Có thu thuế, có an ninh, có xử án, có xây dựng, mỗi ngành mỗi người quản lý riêng”.
“Ai là người quản lý tiền thuê?”, anh hỏi.
Cô nhân viên: “Cái này thì tôi không rõ”.
Ăn xong, Ngô Bình cũng hỏi được khá nhiều thông tin về Giang Nam Thành và biết được ở đâu là khu nhà giàu, đâu là khu hạt nhân có tiền cũng không mua được hay ai là người có quyền có thể nhất trong thành.
Sau đó, anh tiếp tục lên ngựa đi tham quan thành. Khi mặt trời xuống núi, chiếc xe đã dừng trước một ngôi nhà sáu tầng.
Đây là đoạn đường sầm uất nhất của Giang Nam Thành, giá nhà cực cao, một căn độc lập có giá khoảng một, hai trăm triệu tiền Tiên. Cửa hàng còn đắt hơn, vì các cửa hàng đều có sân rộng nên hầu hết toàn tiền tỷ.
Ngô Bình dừng lại ở đây vì nhìn thấy tấm biển chuyển nhượng cửa hàng ở bên ngoài, hơn nữa chủ cửa hàng đã ngừng kinh doanh rồi.
Anh nhảy xuống xe rồi đi lên gõ cửa.
Một người đàn ông đang ngồi bên trong hỏi Ngô Bình có việc gì, anh đáp muốn mua lại cửa hàng.
Ông chủ hào hứng nói: “Cửa hàng nhà chúng tôi có vị trí rất đẹp, giá là 2.7 tỷ tiền Tiên”.
Ngô Bình: “Hình như hơi đắt thì phải”.
Ông chủ cười nói: “Mời cậu đi theo tôi”.
Ông ấy dẫn Ngô Bình đi ra phía sau. Ở đây có một vườn hoa, đi hết vườn hoa là tới một khoảng sân hơi âm u có mấy gian nhà. Xuyên qua dãy nhà ấy lại đến một vườn hoa khác, hai bên vườn hoa đều có nhà, nhưng trông giống kho hàng. Sau đó họ đi tới trước một cánh cửa, sau cánh cửa là một con đường rất rộng khác.
Sau khi tham quan xong nơi này, Ngô Bình biết nếu mình xây vài ngôi nhà ở đây thì sẽ có thêm cửa hàng thứ hai, vì thế 2.7 tỷ là không hề đắt.
Ông chủ: “Công tử, tuy chỗ tôi là cửa hàng, nhưng đất đai rất rộng, nhà cửa lại nhiều, chưa vài trăm người cũng không thành vấn đề. Đằng sau còn có kho, nếu xây thêm vài ngôi nhà nữa thì có thêm cửa hàng thứ hai rồi”.
Ngô Bình gật đầu nói: “Đúng là vị trí rất đẹp, nhưng tôi không cần cửa hàng thứ hai, ông giảm xuống 2.4 tỷ được không?”
Đôi bên thương lượng một lát, cuối cùng chốt giá là 2.5 tỷ.
Sau đó, họ quay lại cửa hàng để ký giấy tờ. Ngô Bình nhận giấy tờ nhà đất xong thì đến nha môn đóng dấu, tránh làm giả.
Anh trả tiền cho ông chủ xong là ông ấy rời đi luôn.
Xe ngựa tự đi ra đằng sau, Quan oánh có vẻ khó hiểu hỏi: “Công tử, tại sao anh lại mua cửa hàng này?”
Ngô Bình: “Người nhà tôi sẽ chuyển đến đây sống nên tôi muốn sắp xếp chuyện làm ăn một chút. Sau này nơi đây sẽ là cửa hàng đan dược”.
Anh mở cửa hàng đan dược ở đây không mong kiếm được nhiều tiền, lý do chính là muốn có địa vị cao trong số các thầy luyện đan. Nếu anh là một thầy luyện đan nổi tiếng thì những người khác sẽ phải cân nhắc thiệt hơn khi muốn có ý đồ xấu với người nhà của anh.
Ngô Bình vội vàng mua lại nơi này như vậy là vì hoá thân của anh đã xử lý xong chuyện ở vũ trụ Chấn Đán rồi, bây giờ đang chuẩn bị đưa một tốp người thân cùng thân tín của anh đến sống ở Thái Ất Tiên Giới.
Mua cửa hàng xong, Ngô Bình tiếp tục luyện chế đan dược cho người nhà dùng. Tiện thể, anh luyện chế vài loại khác để tạo dựng tên tuổi cho cửa hàng.
Ngày hôm sau, anh đã rời khỏi đây. Vì hoá thân của anh đã dẫn mọi người tới một nơi hoang vắng, anh phải đến đó đón họ.
Hoá thân của Ngô Bình đã dẫn cả nhà anh cùng nhiều thân tín khác xuất hiện ở một vùng hoang vu thuộc Thái Ất Tiên Giới.
Họ vừa đến đây thì đã thấy cơ thể chao đảo, may mà Ngô Bình đã thi triển thần thông và dùng pháp lực để bảo vệ họ.
Cùng lúc đó, anh đã phát cho mỗi người một viên đan dược.
Mọi người uống đan dược xong thì thấy có một luồng sức mạnh lớn đã đánh bật sức ép ở bên ngoài, giúp họ bình thường trở lại.
Đường Tử Di nhìn quanh rồi nói: “Lão gia, đây là vùng hoang vu mà, giờ chúng ta đi đâu?”
Sau đó, hoá thân của Ngô Bình đã biến mất, Ngô Bình thật đã xuất hiện trước mặt mọi người rồi cười nói: “Tử Di, đây là một khu vực bình thường thôi, anh sẽ dẫn mọi người đến Động Thiên Thanh Linh, môi trường ở đó tốt hơn ở đây nhiều”.
Có hàng trăm người ở đây đã thu hút sự chút ý của các tu sĩ qua đường. Có bốn tu sĩ đáp từ trên cao xuống, đi đầu là một người đàn ông trung niên để râu.
Ông ta liếc nhìn quanh là biết có người chuyển nhà đến đây, vì thế đã nói với người đàn ông mặc áo vàng ở cạnh: “Thấy chưa, chắc nhà này chạy nạn đấy. Thường thì người chạy nạn sẽ mang theo nhiều tài sản bất lương, chúng ta cần lục tìm”.
Tên áo vàng cười nói: “Bố, vậy thì mình triển thôi”.
Bọn họ đi tới, người đàn ông để râu nói: “Có chuyện gì thế? Cả đống người tụ tập ở đây làm gì?”
Ngô Bình đã chú ý tới mấy người này từ lâu, giờ thấy họ đến thì nói: “Chúng tôi đi qua đây thôi, có việc gì không?”
Tên để râu: “Cậu bạn, gần đây có nhiều sơn tặc lắm, chúng tôi làm nghề vận chuyển, cậu có cần chúng tôi bảo vệ không, phí rẻ thôi”.
Đương nhiên Ngô Bình không tin lời họ, vận chuyển cái gì, rõ ràng họ đang thăm dò anh.
Anh nói: “Không cần đâu”.
Tên áo áo vàng trừng mắt nói: “Thế thì các anh phải cẩn thận đấy, chúng tôi vừa gặp một băng cướp xong, họ đang đi về phía này”.
Ngô Bình bình thản nói: “Cảm ơn đã nhắc nhở, chúng tôi đi ngay đây”.
Tu sĩ có thực lực mạnh thì không sợ cướp, vì có ai có tu vi cao đi làm cướp đâu? Vì thế tên áo vàng tưởng thực lực của Ngô Bình có hạn nên mới định doạ anh: “Này, nhà anh đi chạy nạn à? Đắc tội với ai mà phải chạy đến đây thế? Kể tôi nghe đi, biết đâu tôi lại giúp được gì”.
Thấy mấy người này cứ quấn lấy mình, Ngô Bình mất kiên nhẫn nói: “Đâu liên quan gì tới các người, mời đi cho”.
Tên áo vàng sầm mặt nói: “Dám ăn nói với công tử đây thế à? Có biết tôi là ai không?”
Nói rồi, hắn tiến lại gần rồi lườm Ngô Bình.
Chát!
Ngô Bình tát cho hắn một phát, làm một nửa bên mặt của hắn nát bét, sau đó còn lộn mấy vòng trên không rồi ngã bụp xuống đất.
Chương 2294: Sáng tạo Linh Chân Đan
Tên có râu ngẩn ra, sau đó tái mặt vì biết gặp trúng cao thủ, ông ta lập tức lùi lại nói: “Công tử, chúng tôi không có ý xấu đâu…”
Uỳnh!
Ngô Bình tung một quyền trúng ngực ông ta, khiến tim ông ta nổ tung. Tên có râu trợn trừng mắt. một tia sáng phóng từ đầu ra rồi bay mất, hiển nhiên đó là bí anh của ông ta.
Ngô Bình vươn tay lên, bí thần cao lớn mọc ra một cánh tay khổng lồ bắt lấy bí anh của tên có rấu rồi lạnh giọng hỏi: “Dám có ý đồ xấu với người nhà của tôi, ông chán sống rồi hả?”
Bí anh của người đàn ông bị bắt xong thì sợ hãi hét lên: “Xin tha mạng, đừng giết tôi, tôi không có ác ý đâu”.
Ngô Bình: “Không có ác ý ư? Ông tưởng tôi là trẻ lên ba à?”
Cảm nhận được sát khí của Ngô Bình, bí anh kia nói: “Chỉ cần cậu tha cho tôi, tôi sẽ đưa cho cậu một bảo vật”.
Con người khi đối diện với cái chết thì chẳng còn tiếc gì nữa, đây là món bảo bối mà người đàn ông có râu còn không nỡ nói cho con trai mình biết, nhưng để đánh đổi mạng sống, ông ta đành phải nói ra.
Ngô Bình đang định bóp chết ông ta, nhưng nghe thấy thế thì sững lại hỏi: “Ông thì có bảo bối gì?”
Người kia đáp: “Công tử, tôi dẫn mấy đứa con trai của mình đi, ngoài mặt là du ngoạn, nhưng thực chất là để lấy lại món bảo bối ấy”.
Hai người khác sợ tái mặt, nhưng nghe bố mình nói xong thì cũng yên tâm hơn.
Ngô Bình hỏi: “Bảo bối đó là gì?”
Người kia: “Chân dược cấp năm”.
Chân dược rất quý, nếu là cấp năm thì còn quý giá hơn nữa. Ngô Bình lập tức hào hứng hỏi: “Dẫn tôi đi lấy chân dược”, dứt lời, anh liếc hai người khác rồi nói: “Hai người biến đi!”
Trước đó, hai người này không hề ra tay với Ngô Bình nên anh quyết định sẽ tha cho họ một mạng, hai người kia mừng rỡ rồi chạy mất dép ngay.
Nhưng bây giờ, anh chưa có tg đi tìm chân dược, việc anh cần làm ngay đó là thu xếp chỗ ở cho người nhà của mình, sau đó mới đến chân dược.
Anh khống chế bí anh kia xong thì thi triển thuật độn thổ, dẫn tất cả người thân của mình vào Động Thiên Thanh Linh, sau đó về ngôi nhà mà anh đã mua ở Giang Nam Thành.
Đến nơi rồi, tất cả mọi người cần đăng ký thân phận, xong xuôi thủ tục thì trời cũng đã tối.
Mọi người uống đan dược xong, tuy không còn cảm thấy sức ép ở đây nữa, nhưng cũng là nhờ dược lực nên thực lực của mọi người đều bị hạn chế. Sau đó, Ngô Bình đã nhanh chóng chỉ dẫn cho họ tu hành, giúp họ nhanh chóng thích ứng với môi trường ở đây.
Sắp xếp cho cả trăm người một lúc là một việc rất phiền, từ ăn uống ngủ nghỉ cho đến những việc nhỏ nhất. Mọi người mới đến đây lần đầu nên còn nhiều lạ lẫm, vì thế việc gì cũng tới tay Ngô Bình.
Thấy Ngô Bình dẫn nhiều người tới như vậy, Quan Oánh kinh ngạc nói: “Công tử có nhiều người thân thế!”
Ngô Bình nói: “Họ đến từ vũ trụ cấp thấp nên cần thời gian để thích ứng với nơi này”.
Qq: “Vũ trụ cấp thấp ạ? Tôi chưa đến đó bao giờ”.
Ngô Bình cười nói: “Vũ trụ cấp thấp chỉ đơn giản như một bức tranh với thế giới mà chúng ta đang sống thôi, đó chính là điểm kỳ diệu của vũ trụ”.
Tối đó, Ngô Bình bảo mọi người đi nghỉ trước. Họ cần trải nghiệm mọi việc ở đây, kể cả việc đi ngủ.
Ngô Bình không rảnh để ngũ, anh đã đến chợ nô bộc và mua các người hầu kẻ hạ ở đó. Hầu hết bọn họ đều là người bình thường, không có tu vi, vì rất nhiều lý do nên đã mất tự do và trở thành thân phận tôi tớ. Có rất nhiều nô lệ ở Động Thiên Thanh Linh, nhiều già giàu nuôi cả đống người hầu, đến chín mươi phần trăm trong số đó là nô lệ.
Nô lệ thì không có bất kỳ một quyền gì, chủ nhân có thể tùy ý xử trí.
Nếu các nô lệ được bán cho những người chủ tốt bụng thì có thể sống những ngày thảnh thơi, ngược lại thì khổ không để đâu cho hết, sống còn không bằng chết.
Nhà Ngô Bình có nhiều người, sản nghiệp lại lớn nên cùng cần nhiều người hỗ trợ. Vì thế, anh buộc phải huấn luyện một tốp nô lệ. Đương nhiên, chờ tới khi cơ hội chín muồi, anh sẽ đưa hết những người giúp việc thân tín đến Động Thiên Thanh Linh, để họ làm quen với cuộc sống ở đây.
Chợ nô lệ rất lớn, kinh doanh cả đêm lẫn ngày. Các nô lệ cứ đứng đó với các tấm biển số treo trên người.
Ngô Bình chọn đại 30 người, trong đó gồm 10 nam và 20 nữ, trả tiền xong thì anh dẫn họ về nhà và sắp xếp cho nghỉ cho họ. Nơi anh thu xếp cho họ vốn là chỗ ở của người làm trong cửa hàng này trước kia.
Ngày hôm sau, tất cả mọi người đều dậy từ sớm, Đường Tử Di dẫn các nô lệ bắt đầu đi mua sắm các vật dụng cần thiết.
Cuối cùng, Ngô Bình cũng rảnh được một chút. Anh quay về phòng tiếp tục luyện đan. Uống đan dược xong là có thể nhanh chóng nâng cao tu vi, nhưng cần dùng các đan dược đặc biệt, một trong số đó là Linh Chân Đan.
Anh từng từ vũ trụ Thần Thông đến vũ trụ Đạo cảnh, cũng đã đến vũ trụ chính. Những trải nghiệm đó khiến anh có hiểu biết sâu rộng về sự chênh lệch giữa hư và thực, kết hợp với các phương thức luyện đan anh từng thấy, anh có thể tạo ra một loại đan dược hoàn toàn mới là Linh Chân Đan.
Linh Chân đan có thể hóa hư thành thực, dung nhập sứ mạnh của thế giới thật sự vào cơ thể hư ảo. Muốn luyện chế được đan dược này thì thầy luyện đan cần có thần niệm rất mạnh, Ngô Bình đã ngưng tụ được bí thần chí tôn hoàng kim nên hoàn toàn có thể làm được.
Anh đã mua rất nhiều dược liệu nên loáng cái đã luyện xong lò thứ nhất. Lò này có hiệu quả khá ổn, nhưng chưa đạt tiêu chuẩn anh đề ra nên anh lại luyện tiếp lò thứ hai để cải thiện dần dần.
Lò này có bốn viên đan dược thượng thượng phẩm, anh uống một viên vào để cảm nhận dược lực. Ngay sau đó đã lẩm bẩm nói: “Còn thiếu một chút nữa”.
Vì thế, anh đã thay hai loại dược liệu và tăng thêm một loại khác. Loại mới thêm vào chính là dược liệu anh mới mua.
Cuối cùng thì lò thứ ba cũng xong, thành phẩm là năm viên đan dược tuyệt phẩm.
“Phải thế chứ, đây mới là Linh Chân Đan mà mình cần!”
Anh cầm ngay một viên đi tìm Đường Tử Di, bây giờ cô ấy là tổng quản nên sẽ rất tốn sức.
Đường Tử Di đang chỉ bảo người hầu dọn dẹp nhà cửa, thấy Ngô Bình đến, cô ấy nói: “Huyền Bình, ở đây vẫn lộn xộn lắm, anh cứ bận việc của mình đi”.
Anh kéo cô ấy sang một bên rồi cười nói: “Tử Di, đây là đan dược anh vừa luyện chế, tên là Linh Chân Đan, em uống đi là sau này có thể sử dụng thể chất bình thường, chứ không cần phụ phục vào dược lực nữa”.
Đường Tử Di cười nói: “Thật không? Để em thử”.
Cô ấy uống đan dược xong thì lập tức thấy có một luồng sức mạnh vận hành trong cơ thể. Sau đó, nó đã chuyển hóa thành rất nhiều loại sức mạnh rồi tiến vào trong kinh mạch, xương cốt, da thịt và huyết mạch cùng lục phủ ngũ tạng. Dần dà, Đường Tử Di cảm thấy cơ thể mình trầm xuống, cơ thể cũng trở nên thật hơn.
Nửa tiếng sau, Đường Tử Di đã đi tới trước một cái bàn, sau đó giơ tay cầm lấy một bình trà lên. Tuy đó chỉ là một hành động bình thường, nhưng khi mới đến đây, cô ấy không thể làm được. Dược lực trong cơ thể chỉ giúp cô ấy giảm sức ép ở nơi này thôi.
Ngô Bình kiểm tra xong thì thấy Đường Tử Di đã mạnh dần lê, thể chất của cô ấy đã ngang với tu sĩ Luyện Khí tầng thứ hai hoặc ba. Dẫn sao khi còn ở hạ giới, Đường Tử Di cũng có tu vi ngang với cường giả cảnh giới Vũ Trụ rồi. Thực lực đó kết hợp với đan dược của Ngô Bình đủ khiến thể chất của Đường Tử Di mạnh hơn người bình thường ở đây, lên ngang hàng với tu sĩ cảnh giới Luyện Khí.
Chương 2320: Trở lại Cửu Dương Cảnh
“Được lắm, căn cốt hiện giờ của em đã ngang với thiên tài tu hành ở đây rồi. Em cứ làm quen với sức mạnh mới đi, ngày mai anh sẽ truyền thụ công pháp luyện khí cho em”.
Sau đó, Ngô Bình lại chia Linh Chân Đan cho Đào Như Tuyết, Đường Tử Di, Lý Mai và Diệp Băng Hi, để họ có sức khỏe thích ứng được với Thái Ất Tiên Giới.
Nhờ đó mà năm cô gái đều có thể làm được các việc bình thường, có họ trông coi nhà cửa thì Ngô Bình không phải lo lắng gì nữa rồi.
Tiếp theo đây, anh chỉ còn một việc duy nhất cần làm đó là luyện chế Linh Chân Đan. Hiện giờ, anh có thể luyện chế đan dược tuyệt phẩm rồi, mỗi khi luyện được lò nào, anh lại bảo Đào Như Tuyết mang cho người nhà uống.
Đến chiều ngày hôm sau, hơn một trăm người đến đây đều đã được uống Linh Chân Đan và có được thể chất bình thường và sinh hoạt như người ở đây.
Hiện giờ, mọi người đều đã thích ứng được với môi trường ở đây, thậm chí bố mẹ của Ngô Bình cũng bắt đầu dẫn người làm ra ngoài chơi.
Còn Ngô Bình cùng Đường Tử Di, Lý dược sư, Lý Tiểu Tiên đến khu lân cận để xem nhà. Sau này, sẽ còn có nhiều người đến đây hơn nên đương nhiên cửa hàng kia không có đủ chỗ ở, vì thế họ cần phải mua một căn nhà lớn hơn.
Sau đi loanh quanh một hồi, Đường Tử Di đã ưng một trang viên có diện tích lớn hơn cửa hàng trước đó rất nhiều, tuy không nằm trên con phố chính, nhưng cũng không cách quá xa.
Trang viên này rộng hơn 30 mẫu, bên trong có đến mấy trăm gian phòng cùng vườn hoa và vườn thuốc. Ngoài ra, phía Bắc của trang viên còn có một ngọn núi nhỏ.
Ngô Bình có sản nghiệp rất lớn nên mua nơi này cũng hợp lý.
Song, người bán đưa ra một cái giá rất cao là 18 tỷ tiền Tiên. Đường Tử Di mặc cả mãi cũng không xuống được là bao, cuối cùng Ngô Bình vẫn chốt là mua nơi này. Ngay sau khi mua trang viên xong, Đường Tử Di đã dẫn mọi người chuyển đến ngay, chỉ để một số ít lại hiệu thuốc để giúp việc.
Tên của trang viên đã đổi thành Lý Thị, còn tên của cửa hàng cũng được đổi thành Thần Đan Các.
Bây giờ, người thân của anh đã ổn định chỗ ở, sau này anh sẽ chỉ dẫn cho họ tu hành, tiện thể luyện chế ít đan dược để khai trương cửa hàng đan dược.
Loáng cái bảy ngày đã trôi qua, trong thời gian này, Ngô Bình đã luyện chế được cả trăm lò đan dược, nhưng vẫn chưa đủ số cho ngày khai trương. Vì thế, anh quyết định sẽ đến các cửa hàng dược liệu lớn ở Giang Nam Thành để mua thêm dược liệu.
Nhưng sau khi mua hết ở các cửa hàng dược liệu ở đây, anh phát hiện vẫn thiếu vài loại dược liệu. Vì thế, anh đành dặn dò người nhà rồi trở lại Cửu Dương Cảnh.
Môi trường ở hai nơi không khác nhau là bao, để tiện cho việc đi lại, Ngô Bình đã đến gặp trưởng lão phụ trách vận chuyển của Ngạo Thế Đan Tông để xin một bộ cánh cửa vận chuyển.
Có hai cánh cửa vận chuyển đặt ở hai thời không, đi qua cánh cửa này thì có thể đến được cánh cửa kia.
Nhưng chi phí để duy trì cánh cửa vận chuyển này rất lớn, một ngày sẽ tốn cả trăm triệu tiền Tiên, một năm thì phải đến vài chục tỷ.
Không chỉ có thế, mỗi lần thực hiện một lần vận chuyển còn phải tốn thêm vài nghìn tiền Tiên nữa, cứ thế mỗi năm sẽ tốn một khoản tiền không nhỏ.
Nhưng Ngô Bình cũng không bận tâm, chỉ cần đi lại thuận tiện là có thể bớt được khá nhiều phiền toái rồi. Còn tiền thì anh sẽ kiếm từ việc bán đan dược rồi bù vào sau.
Ngô Bình là thầy luyện Đan Lục Tử Đỉnh của Ngạo Thế Đan Tông, tuy kiếm tiền không quá dễ, nhưng nếu chịu khó một chút thì vẫn ổn.
Ngô Bình quay về chỗ ở, Hồ Tông Linh và Ninh Chức Tuyết đã đưa cả đống đơn hàng cho anh, đều từ các cửa hàng và Ngạo Thế Đan Đường đưa tới cho Ngô Bình luyện chế riêng.
Ngô Bình đếm qua thì thấy có 47 loại đan dược, anh thở dài một hơi rồi nói: “Ít mình cũng phải mất bảy, tám ngày mới luyện chế xong chỗ này được”.
Anh nói với Hồ Tông Linh: “Sau này ông hãy bảo với họ, tôi chỉ luyện chế đan dược từ cấp chín trở lên thôi, cấp thấp thì đừng mang đến đây”.
Đan dược cấp cao thì có lợi nhuận cao, anh cần kiếm được nhiều tiền trong khối thời gian có hạn, như thế mới có thể dùng được cánh cửa vận chuyển.
Sau khi lấy các dược liệu ở Ngạo Thế Đan Tông xong, Ngô Bình bắt đầu luyện chế đan dược. Anh làm ngày làm đêm gần như không nghỉ hay đi đâu cả.
Bảy ngày sau, anh đã hoàn thành hết các đơn đặt hàng, say đó mang đan dược đi tìm Minh Thiên.
Trong số các đan dược mà Ngô Bình luyện có 20 loại cho Ngạo Thế Đan Đường.
Nhìn thấy đan dược mà Ngô Bình mang tới, Minh Thiên cười nói: “Tốt quá rồi! Tối nay, bọn chị đang định mượn danh cậu để tổ chức một buổi đấu giá đan dược, cậu mang các đan dược này đến đúng lúc quá”.
Ngô Bình cười nói: “Sư tỷ, buổi đấu giá tổ chức ở đâu?”
Minh Thiên: “Ở Ngạo Thế Đan Tông mình luôn, Đan Tông cũng rất coi trọng buổi đấu giá này, thậm chí còn quảng cáo giúp mình cơ. Chị đoán sẽ có nhiều người tới tham dự lắm, chắc chắn không dưới mười nghìn”.
Ngô Bình: “Chị mà nói sớm thì em đã luyện chế thêm vài loại đan dược rồi”.
Minh Thiên cười nói: “Giờ cũng không muộn, cậu có hứng thú với đan dược trong tốp 30 của bảng Linh Đan không?”
Ngô Bình: “Tốp 30 đan dược đứng đầu ư? Loại nào ạ?”
Minh Thiên: “Số chị khá hên nên đã gom được dược liệu của Cực Thần Đan đứng thứ 25 trên bảng”.
Ngô Bình biết Cự Thần Đan, tác dụng của đan dược này phát huy tốt nhất ở giai đoạn Bí Thần. Uống đan dược này vào là có thể tăng khả năng ngưng tụ bí thần. Cũng nhờ đó mà Cự Thần Đan rất quý giá và đứng thứ 25 trên bảng.
“Sư đệ, có muốn thử không?”
Ngô Bình cười đáp: “Chẳng dễ gì mới gom đủ dược liệu, nhỡ em làm hỏng hết thì sao?”
Minh Thiên: “Dược liệu là dùng để luyện đan, dù có phí hết thì cũng không sao cả. Ít ra cậu cũng có thêm kinh nghiệm, biết đâu lại thành công thì sao”.
Ngô Bình nói: “Vậy thì triển thôi, nếu luyện chế thành công thì nó sẽ là đan dược quý nhất trong buổi đấu giá lần này”.
Minh Thiên nhường lại phòng luyện đan của mình cho Ngô Bình, sau đó đi lấy dược liệu và đứng hỗ trợ bên cạnh.
Mười phút đầu, trong lò bắt đầu có sự thay đổi, trên khoảng không của phòng luyện đan có mây đen kéo đến, sấm chớp đùng đoàng. Đây là thiên tượng trong quá trình luyện đan, hiện tượng này rất bình thường.
Không lâu sau, trên các đám mây xuất hiện các ảo ảnh của ma quỷ, chúng đang không ngừng kêu khóc như muốn lao xuống để đập vỡ lò luyện của Ngô Bình.
Cảnh tượng này khiến cả Đan Tông phải khiếp đảm, tông chủ và các trưởng lão đều ra xem.
“Ở núi của Minh Thiên, nhưng xưa nay chưa từng thấy hiện tượng này xảy ra. Cô ấy thân với Ngô Bình, khả năng cao là Ngô Bình đang luyện đan ở đó”, mọt trường lão áo tím nói.
Tông chủ cảm thán: “Đan dược có thể gây ra hiện tượng này chắc hẳn phải đứng trong tốp 30 trên bảng Linh Đan. Tốt rồi, sau này chúng ta sẽ vang danh thiên hạ”.
“Đan dược đứng trong tốp 30 ư?”, một nữ trưởng lão áo tím lẩm bẩm: “Nói vậy thì đan dược phong ấn trong năm thần lò có thể mở rồi ư?”
Tông chủ: “Đúng thế, có thể mở rồi”.