Ngô Bình hỏi: “Vậy là ngay từ đầu Hoa Thanh đã lợi dụng anh, ngay cả vợ anh cũng do Hoa Thanh cố ý sắp đặt?”
Chu Vân Thâm thở dài: “Bây giờ nghĩ lại, nhất định là vậy. Vợ tôi vốn do hắn giới thiệu, chúng tôi có thể ở bên nhau cũng nhờ có hắn thúc đẩy!”
Ngô Bình giật mình: “Hoa Thanh chưa khiến anh hồn tiêu phách tán, xem ra vẫn muốn lợi dụng tài năng của anh”.
Chu Vân Thâm nói: “Đúng thế. Những năm qua, hắn đến hỏi tôi hết lần này đến lần khác”.
Nói chuyện đến đây, Ngô Bình mới bảo: “Tuy rất đồng cảm với anh, cũng vô cùng bất bình trước cách làm của Hoa Thanh, nhưng tôi vẫn không thể giúp gì cho anh”.
Chu Vân Thâm đáp: “Tôi không kỳ vọng ai đó giúp được mình, chỉ muốn trút hết nỗi lòng thôi. Cảm ơn cậu đã chịu lắng nghe tôi lâu như vậy, còn tin lời tôi nói. Để báo đáp, tôi bằng lòng dốc hết mọi thứ tôi đã học được để truyền dạy cho cậu”.
Ngô Bình rất bất ngờ: “Anh muốn truyền dạy cho tôi mọi thứ mà anh đã học?”
Chu Vân Thâm nói: “Đúng thế. Sau khi truyền dạy, tôi cũng nên rời khỏi thế giới này rồi”.
Ngô Bình hỏi: “Vì sao anh phải làm vậy?”
Chu Vân Thâm đáp: “Nghiên cứu lịch sử văn minh kỷ nguyên quá cô độc, nên mỗi lần Hoa Thanh đến đây và hỏi tôi, tôi đều sẽ giải đáp cho hắn. Tôi không muốn tiếp tục nữa. Đến lúc buông bỏ một số thứ rồi”.
Ngô Bình cũng cảm thán: “Vậy cũng được”.
Chu Vân Thâm khẽ mỉm cười, hình dáng dần dần nhoà đi. Vào khoảnh khắc ấy, Chu Vân Thâm chỉ ngón tay vào giữ lông mày Ngô Bình, truyền dạy cho đối phương mọi kiến thức đã học thuở bình sinh.
Nguyên thần của Ngô Bình hiện tại rất đáng gờm, tất nhiên sẽ không dễ dàng tiếp nhận thông tin. Sau khi xác nhận thông tin vô hại, nguyên thần mới chính thức tiếp nạp.
Ngô Bình khẽ thở dài: “Anh Chu, xin anh hãy yên tâm. Nếu có khả năng, tôi sẽ lấy lại công bằng cho anh!”
Khi anh ra khỏi vườn lê, Thất Bảo cất tiếng: “Thưa cậu, bây giờ cậu có thể vào Thiên khố rồi”.
Cánh cổng Thiên khố từ từ mở ra, Ngô Bình sải bước tiến vào. Nhìn xung quanh, anh thấy Thiên khố này chất đồ khắp nơi, vô cùng bừa bộn, không theo quy luật nào.
Anh cau mày, Thiên khố không có ai quản lý ư?
Đúng lúc này, anh nghe thấy một giọng nói: “Có một khắc để chọn đồ, chọn xong hãy rời đi ngay lập tức”.
Ngô Bình không dám chậm trễ nữa, bèn thi thiển vạn vật hữu linh để di chuyển nhanh trong Thiên khố, tìm thứ có thể hữu ích với mình.
Quả nhiên anh phát hiện được rất nhiều thứ. Nhưng khi quan sát kỹ hơn, anh lại cảm thấy chúng cũng không đáng giá là bao. Đến khi thời gian sắp hết, rốt cuộc anh cũng dừng lại, nhìn vào một thứ giống như đám mây được đựng trong một chiếc lọ trong suốt.
Ký ức của Chu Vân Thâm nói cho anh biết, năng lượng hình mây này chính là hình dạng của ý chí mạnh nhất trong kỷ nguyên sau khi trải qua Đại kiếp kỷ nguyên.
Bình thường, hầu hết những thứ này đều chẳng có mấy giá trị. Nhưng đôi khi bên trong chúng sẽ có thứ tinh tuý gì đó truyền lại, chẳng qua xác suất rất nhỏ.
Không kịp suy nghĩ nhiều, thời gian đã sắp hết, Ngô Bình cầm lấy chiếc lọ rồi xoay người bước ra ngoài.
Ra khỏi Thiên khố, cổng liền đóng sầm lại.
Thất Bảo hỏi: “Cậu đã lấy thứ gì vậy?”
Ngô Bình đưa chiếc lọ ra cho Thất Bảo xem, đoạn nói: “Thất Bảo, đến thư viện”.
Đến thư viện, môi trường ở đây tốt hơn Thiên khố rất nhiều. Sách ở nơi này được xếp ngay ngắn, trật tự trên giá. Từng dãy giá sách, từ đầu này đến đầu kia, chắc phải cả triệu. Muốn chọn ra một quyển có ích với mình giữa ngần này sách thật sự quá khó.
Mà thư viện cũng có quy định về thời gian như Thiên khố, anh chỉ có khoảng một giờ thôi.
Không có thời gian để lãng phí, nên vừa bước vào thư phòng, anh đã mở hết thần niệm, định tìm bừa một quyển sách rồi thôi. Nhưng khi tiến vào sâu thư viện, anh bỗng sững người.
Vì chuột tìm báu vật đột nhiên nhảy ra khỏi ống tay áo, xông về một hướng rồi kêu “chít chít”. Ngô Bình giật mình, tức tốc đến bên cạnh một dãy giá sách trông chẳng có gì đặc biệt.
Chuột tìm báu vật nhảy xuống, dừng lại trước một quyển sách rách nát. Sách còn chẳng có bìa, dường như phủ bụi đã lâu.
Lúc này, thời gian đã sắp hết. Ngô Bình tin chuột tìm báu vật sẽ không phán đoán sai. Anh không buồn đọc đã cầm lấy quyển sách ấy rồi cất bước ra khỏi thư viện.
Chọn xong hai món, Ngô Bình lại đến gặp Tiêu Thái Tôn.
Tiêu Thái Tôn nói: “Tiểu Bình, từ nay trở đi, con chính là đệ tử ưu tú của Thiên Đạo Môn. Mỗi năm đệ tử ưu tú có thể nhận tài nguyên tu hành có giá trị năm mươi tỷ tiền báu, cùng nhiều đặc quyền khác, ví dụ như con có thể vào Thiên Đạo bát cảnh để tu luyện với thời gian không hạn chế”.
Ngô Bình hỏi: “Sư tôn, Thiên Đạo bát cảnh là gì ạ?”
Tiêu Thái Tôn cười đáp: “Thiên Đạo bát cảnh là thánh địa tu luyện mà Thiên Đạo Môn đang dần nắm giữ, bao gồm Thiên cảnh, Địa cảnh, Lôi cảnh, Hoả cảnh, Thuỷ cảnh, Phong cảnh, Sơn cảnh, Trạch cảnh”.
Nghe xong, Ngô Bình bèn hỏi: “Đó không phải là bát quái sao ạ?”
Tiêu Thái Tôn nói: “Đúng vậy, chính là bát quái. Bát cảnh này vốn là tám thần cảnh lớn được hình thành sau khi bàn bát quái tiên thiên bị phá vỡ, sau đó được Thiên Đạo Môn chúng ta thu thập. Đừng xem thường bát cảnh nhé. Các thế lực đỉnh cấp đều phải đỏ mắt ghen tị vì nó, bởi bát cảnh là nơi nguy hiểm đối với đệ tử bình thường, nhưng lại là thánh địa tu luyện dành cho đệ tử thiên kiêu”.
Ngô Bình đáp: “Đệ tử đã hiểu”.
Tiêu Thái Tôn bảo: “Con vừa trở thành đệ tử Thiên Đạo Môn, chắc chắn còn nhiều việc chưa xử lý. Con có thể về xử lý trước, chờ mọi thứ ổn thoả hẵng quay lại. Về việc vào Thiên Vực, con có thể chờ một thời gian nữa. Kiến nghị của ta là, ít nhất phải chờ đến cảnh giới Đoạt Thiên rồi vào Thiên Vực cũng không muộn”.
Ngô Bình đáp: “Vâng”.
Sau khi dạo một vòng quanh nơi ở của mình, Ngô Bình rời khỏi Thiên Đạo Môn, đến Thiên Địa kiếm tông, sau đó đến Tiên Giới bằng trận vận chuyển.
Chuyện anh gia nhập Thiên Đạo Môn dĩ nhiên phải nói với mọi người của Thiên Địa kiếm tông.
Đúng như anh dự đoán, khi biết anh đã trở thành đệ tử ưu tú Thiên Đạo Môn, La Thiên Tướng lập tức cười to: “Tốt quá rồi! Thiên Địa kiếm tông chúng ta sau này chắc chắn có thể phất lên”.
Ngô Bình cười đáp: “Sư tôn vui như vậy, không sợ con gia nhập Thiên Đạo Môn rồi sẽ không quay về sao ạ?”
La Thiên Tướng cười nói: “Sao con lại không về chứ? Tuy Thiên Đạo Môn hùng mạnh nhưng thiên kiêu của họ không chỉ có mỗi con. Có thêm một thế lực chống lưng và hỗ trợ con, cớ sao con lại từ bỏ kia chứ? Tất nhiên, điều quan trọng nhất là ta tin tưởng nhân phẩm của con, ta không nhìn lầm người đâu”.
Ngô Bình mỉm cười: “Sư tôn, con đã đắc tội một thế lực lớn ở Thiên Đạo Môn”. Nói đoạn, anh thuật lại chuyện nhà họ Nguỵ.
La Thiên Tướng lạnh lùng hừ mũi: “Không sao. Sau lưng con còn có cả Thiên Địa kiếm tông. Từ sau khi con truyền cho ta Thiên Địa Kiếm Quyết hoàn chỉnh, ta đã lờ mờ cảm thấy mình có thể lên một tầng cao mới. Chờ ta trở thành Bán Bộ Kim Tiên, sẽ làm chỗ dựa vững chắc cho con”.
Ngô Bình cười hỏi: “Sư tôn biết thân phận thật của con chứ ạ?”
Đến hôm nay, anh đã có thể nói ra thân phận của mình rồi. Bất kể anh là Ngô Bình, Trương Tiểu Bình hay Lý Huyền Bình, đều không quan trọng với La Thiên Tướng. Điều quan trọng là, anh là thiên kiêu của Thiên Địa kiếm tông.
La Thiên Tướng khẽ mỉm cười: “Khó khăn lắm ta mới có một đệ tử thiên kiêu, tất nhiên phải điều tra kỹ càng rồi. Đúng là tra ra một số manh mối thật. Thêm vào đó, con còn dành sự quan tâm đặc biệt cho những người cũ của Thục Sơn kiếm phái trước đây. Dù não bộ ta không linh hoạt thì cũng đoán ra con rất có thể là vị thiên tài Ngô Bình của Thục Sơn kiếm phái, đúng chứ?”
Chương 1332: Mở ra Luân Hồi Đại Kiếp
Ngô Bình gật đầu: “Vâng. Sư tôn, người của Thục Sơn kiếm phái đối xử với con rất tốt nên con muốn giúp đỡ họ. Nhưng sư tôn yên tâm, họ không có ý xấu với Thiên Địa kiếm tông đâu ạ”.
La Thiên Tướng gật đầu: “Ta biết nên mới đồng ý cho họ thân phận bình thường, thậm chí còn đưa họ lên làm trưởng lão của Thiên Địa kiếm tông”.
Ngô Bình đáp: “Cảm ơn sư tôn!”
La Thiên Tướng xua tay, đoạn hỏi: “Con còn nhớ Thượng Quan Linh Nhi của Hoàng Đình chứ?”
Ngô Bình gật đầu: “Nhớ ạ, chúng con đã gặp nhau ở bữa tiệc lần trước”.
La Thiên Tướng nói: “Ngày mai, độc tôn của Thượng Quan Linh Nhi - Tiên y Cửu Chỉ của Hoàng Đình, sẽ đến làm khách. Con gặp hai bố con họ nhé”.
Ngô Bình liền cảm thấy chuyện này không đơn giản: “Sư tôn muốn con xem mắt ạ?”
La Thiên Tướng đáp: “Cái này không gọi là xem mắt, là vị Tiên y tài giỏi ấy ưng ý con, muốn đích thân đến xem nhân phẩm của con thế nào. Nếu không có vấn đề gì, có lẽ Tiên y Cửu Chỉ sẽ hứa hôn Thượng Quan Linh Nhi cho con”.
Ngô Bình thở dài: “Hứa hôn cho con? Con đã đồng ý đâu ạ?”
La Thiên Tướng nhìn đệ tử thiên kiêu của mình, đoạn đáp: “Con có lý do từ chối sao? Thượng Quan Linh Nhi không chỉ xinh đẹp mà còn có được chân truyền của Tiên y Cửu Chỉ. Một cô gái như thế, ngay cả ta còn động lòng. Ta mà trẻ hơn vài tuổi thì đã ra tay từ lâu rồi”.
Ngô Bình cười khổ: “Sư tôn à, chuyện nào ra chuyện ấy, con không có ý định đó”.
La Thiên Tướng nghiêm túc nói: “Tiểu Bình, nếu con trở thành con rể của Tiên y Cửu Chỉ thì sẽ đồng nghĩa với việc có giấy thông hành vào Hoàng Đình. Thậm chí, dù con muốn vào Huyền Hoàng Hải cũng phải chuyện khó”.
Ngô Bình đáp: “Nói vậy, Tiên y Cửu Chỉ rất có địa vị ở đại thế giới Huyền Hoàng nhỉ”.
“Dĩ nhiên, đó là Tiên y mà, ai cũng kính trọng cả. Ta gặp ông ấy cũng phải lịch sự gọi ‘Thượng Quan tiên sinh’ đấy”,
Nói đến đây, ông ta mới bảo: “Con khoan từ chối. Người ta có thích thật không vẫn chưa chắc chắn”.
Thấy La Thiên Tướng không định thu hồi mệnh lệnh, anh cũng lười nói nữa: “Sư tôn, con đến gặp hai vị sư huynh trước ạ”.
La Thiên Tướng “ừ” một tiếng: “‘Con đi gặp cũng tốt, Kỳ Phong đang bị thương”.
Ngô Bình kinh ngạc, không hỏi nhiều, liền đi tìm Tả Kỳ Phong.
Anh và Tả Kỳ Phong, Hoa Nguyên Cát qua lại khá thân thiết, quan hệ rất tốt. Biết tin Tả Kỳ Phong bị thương, tất nhiên anh phải đến thăm.
Lúc tìm ra Tả Kỳ Phong, Ngô Bình thấy anh ta đang dưỡng thương. Cánh tay trái của Tả Kỳ Phong đã mất, cơ thể bị thương nặng, mắt trái cũng bị mù, năm ngón tay phải đều bị nghiền nát.
Tuy Tả Kỳ Phong có tu vi cao, nhưng để hoàn toàn phục hồi như trước cũng phải mất ít nhất nửa năm.
Nhìn thấy Ngô Bình, Tả Kỳ Phong cười nói: “Sư đệ, cậu về rồi ạ?”
Ngô Bình đáp: “Sư huynh, để em trị thương cho anh”.
Anh vừa châm cứu vừa luyện đan. Vài giờ sau, một Tả Kỳ Phong vốn cần nửa năm mới hồi phục, nay đã trở lại như trước, thậm chí còn khoẻ hơn.
Tả Kỳ Phong vừa hồi phục thì Hoa Nguyên Cát xuất hiện. Thấy vết thương của Tả Kỳ Phong đã khỏi, Hoa Nguyên Cát kinh ngạc hỏi: “Sao sư đệ khoẻ lại nhanh thế?”
Tả Kỳ Phong cười đáp: “Y thuật của tiểu sư đệ cực kỳ giỏi, chỉ mất một lúc đã trị khỏi cho em rồi”.
Hoa Nguyên Cát bật ngón cái: “Sư đệ, cậu cừ quá”.
Lúc này Ngô Bình mới hỏi Tả Kỳ Phong: “Sư huynh sao lại bị thương vậy?”
Tả Kỳ Phong thở dài: “Cậu còn nhớ Trương Huyền Thanh của Huyền Môn không?”
Ngô Bình hỏi: “Là kẻ đó làm à?”
Tả Kỳ Phong gật đầu: “Mấy ngày trước, bọn anh xảy ra xung đột. Anh không phải đối thủ, nên bị đánh ra nông nỗi như vậy”.
Ngô Bình cười khẩy: “Sư huynh phái người đi dò la tin tức của Trương Huyền Thanh đi. Em sẽ tìm cơ hội trút giận cho anh!”
Trong lòng vốn đang nén lửa giận, Tả Kỳ Phong gật đầu ngay: “Được! Không tẩn một trận thì anh không nuốt được cơn giận này!”
Họ đang nói chuyện thì Tuyết Hồng xuất hiện. Tuyết Hồng vẫn luôn ở thành Huyền Hoàng. Tả Kỳ Phong đã sai người mời Tuyết Hồng đến đây hầu hạ Ngô Bình.
Tuyết Hồng nhẹ nhàng cúi chào: “Ngũ gia, anh về rồi”.
Ngô Bình hỏi: “Tuyết Hồng, chuyện kinh doanh lá trà thế nào rồi?”
Tuyết Hồng đáp: “Thưa Ngũ gia, số trà mà anh sao lần trước đã bán hết từ lâu rồi ạ”.
Ngô Bình nói: “Ừm, lát nữa tôi sẽ sao thêm”.
Bất giác, trời đã tối. Tả Kỳ Phong sai người chuẩn bị rượu thịt. Anh ta và Hoa Nguyên Cát sẽ vui vẻ uống rượu cùng Ngô Bình.
Rượu quá ba tuần, Tả Kỳ Phong cất lời: “Sư đệ à, bây giờ cậu là thiên kiêu của Thiên Địa kiếm tông. Các nữ đệ tử như phát điên vậy, ngày nào cũng cử người đến chỗ bọn anh để nghe ngóng tin về cậu. Anh cũng giúp cậu để ý đấy, Thiên Địa kiếm tông có vài nữ đệ tử rất xinh đẹp, cậu có thể cân nhắc”.
Ngô Bình vội xua tay: “Sư huynh à, em không còn hơi sức nữa đâu. Sư tôn vừa bảo em lấy Thượng Quan Linh Nhi đấy”.
Hoa Nguyên Cát cười bảo: “Cưới vợ và ngủ với phụ nữ là hai chuyện khác nhau mà. Sư đệ, với địa vị bây giờ của cậu thì cứ thoả thích ngủ với mấy nữ đệ tử xinh đẹp của Thiên Địa kiếm tông, họ tuyệt đối không đòi hỏi danh phận đâu”.
Ngô Bình cười khổ: “Thôi ạ. Em vẫn muốn chuyên tâm vào tu hành”.
Tả Kỳ Phong cười trêu anh: “Sư đệ, cậu đã có vợ, đừng nói là sợ vợ đấy nhé?”
Ngô Bình cười đáp: “Thế thì không phải. Tuy em không đến mức “yêu ai là yêu đến chết”, nhưng tuyệt đối không phải dạng lăng nhăng gặp ai cũng yêu”.
Hoa Nguyên Cát gật đầu: “Cậu giỏi hơn bọn anh đấy. Anh và sư đệ cứ thấy người đẹp là không rút chân được. Hết cách, quen rồi”.
Ăn no uống đủ rồi, Ngô Bình về viện, sao thêm một ít trà Tiên cho Tuyết Hồng.
Sao xong lò cuối cùng, anh bỗng giật mình, lập tức khoanh chân ngồi xuống. Hoá ra, sau nhiều ngày được nuôi dưỡng, linh hồn sơ sinh của anh trong Thiên Cung đã trưởng thành rồi.
Lúc này, Luân Hồi Đại Kiếp của anh cũng sắp đến.
Thế là anh đến gặp La Thiên Tướng ngay trong đêm và kể rõ tình hình.
La Thiên Tướng nói: “Luân Hồi Đại Kiếp này không thể xem thường, con có dự tính gì?”
Ngô Bình đáp: “Sư tôn, con định lịch kiếp ở Hạ Giới”.
La Thiên Tướng bảo: “Khi ứng phó Luân Hồi Đại Kiếp, trừ phi gặp nguy hiểm đến tính mạng, nếu không thì người bảo vệ thường sẽ không xuất hiện. Tiểu Bình, tốt nhất con nên chọn một nơi thông thuộc, đồng thời cách xa những người thân quen của con”.
Đây là kinh nghiệm của La Thiên Tướng.
Ngô Bình trả lời: “Sư tôn, con đã có kế hoạch rồi. Nếu mọi chuyện suôn sẻ, Luân Hồi Đại Kiếp của con kéo dài tối đa ba tháng. Trong khoảng thời gian này, nhờ sư tôn làm một trong những người bảo vệ của con ạ”.
La Thiên Tướng nói: “Chuyện này tất nhiên là được. Dù con không nói, ta cũng sẽ đích thân ra mặt, nếu là người khác thì ta không yên tâm”.
Ngô Bình bày tỏ: “Con đã chọn địa điểm Luân Hồi rồi. Sư tôn, chúng ta đi thôi”.
Về đến nhà, Ngô Bình đã sắp xếp tất thảy, để những người thân thiết và đáng tin cậy biết tình hình của mình.
Sau khi mọi thứ đã chuẩn bị xong, Ngô Bình khoanh chân ngồi ở một nơi yên tĩnh. Sâu trong ý thức của anh có gieo một hạt giống ký ức. Một khi anh tiến vào Luân Hồi Đại Kiếp, ký ức sẽ mở ra.
Bây giờ, công lực của anh dần dần mất đi, cơ thể bắt đầu thu nhỏ, biến thành một cậu trai mười sáu, mười bảy tuổi.
Lúc này, thiên chủ Thanh Tuyết, Đường Tử Di, La Thiên Tướng bước vào phòng.
Đường Tử Di hỏi: “Tông chủ La, đã chuẩn bị xong rồi, có thể bắt đầu rồi chứ?”
La Thiên Tướng gật đầu: “Có thể rồi. Chờ cậu ấy tỉnh dậy, sẽ có thân phận hoàn toàn mới”.
Bình minh ngày hôm sau, trong một cống thoát nước khổng lồ ở vùng Giang Nam, Trương Tiểu Bình chầm chậm mở mắt.
Lúc này, anh đang nằm trong một cỗ quan tài kỳ lạ. Không khí trong quan tài rất trong lành nhưng bên ngoài quan tài lại có mùi tanh hôi. Dù sao cống thoát nước cũng chẳng phải nơi sạch sẽ gì, chuột chạy khắp nơi, ruồi muỗi vô số.
Nếu không nhờ quan tài này, Trương Tiểu Bình đã bị sâu bọ cắn chết rồi.
Ngáp một cái, đoạn Trương Tiểu Bình gãi đầu: “Xem ra phải nhanh chóng tìm việc làm thôi, nếu không lại phải chịu đói!”
Chương 1333: Thiếu niên Trương Tiểu Bình
Trương Tiểu Bình, năm nay mười sáu tuổi, sau khi linh khí phục hồi, thế giới có thêm nhiều không gian rộng lớn, vì anh đi du ngoạn ở bên ngoài nên vô tình không gian giữa anh và gia đình có thêm một khu vực rộng lớn nữa. Trong khu vực này, dã thú tung hoành, đầy rẫy nguy hiểm, anh vốn không thể nào bình an vượt qua, dù cho có thể thì cũng phải mất mấy ngàn, thậm chí là mấy chục nghìn năm.
Anh không cách nào trở về nhà nên đã lưu lạc giang hồ hơn một tháng. Bây giờ anh đã ngán ngẩm cuộc sống nhặt rác, ăn cơm thừa nên quyết định hôm nay đi tìm việc.
Còn chiếc quan tài anh mang trên người là do mấy ngày trước vô tình phát hiện ra, lúc đó anh bị người ta đánh ngã vào trong cống dẫn nước thải và trôi dạt đến chỗ này, sau đó thì nhìn thấy một cỗ quan tài.
Anh phát hiện cỗ quan tài đó có thể phát ra ánh sáng chín màu kỳ lạ, hơn nữa ngủ trong đó còn không sợ muỗi và chuột, cũng không ngửi thấy mùi hôi. Mỗi lần tỉnh giấc anh đều cảm thấy vô cùng thoải mái.
Vì vậy từ đó về sau anh đã xem đó như chỗ ngủ của mình.
Bên trong quan tài còn có rất nhiều thứ thú vị, chẳng hạn như một quyển sách rách nát, một cái bình thủy tinh chứa chất khí màu xám.
Trước đó, anh mở quyển sách rách ra xem thì thấy có một con sâu béo tròn màu vàng nhạt bên trong, khắp cơ thể đều là phù văn. Con sâu đang ăn sách, mỗi lần gặm một miếng thì cơ thể lại phát ra ánh sáng.
Anh thấy con sâu rất đáng yêu nên không giết nó mà cứ để nuôi trong quyển sách.
Còn chiếc bình thủy tinh thì lại thú vị hơn, anh không cách nào mở nó ra nên không biết rốt cuộc chất khí bên trong là gì.
Lúc này, anh bốc con sâu béo tròn đó ra, sờ nhẹ lên người nó, nói: “Nhóc con, ăn sách nhạt nhẽo biết bao, có muốn ăn thịt không?”
Con sâu vàng nhìn Trương Tiểu Bình bằng ánh mắt khinh thường, anh gãi đầu nói: “Lẽ nào mày không ăn thịt? Ầy, tao đã nửa tháng chưa biết mùi thịt rồi đây”.
Chính vào lúc đó, con sâu vàng phát ra linh quang, bay vào trán Trương Tiểu Bình. Ngay lập tức, đầu óc anh bỗng có thêm rất nhiều thông tin và kiến thức. Những thông tin đó chân thật và quen thuộc đến mức như thể chính anh đã tốn rất nhiều thời gian để tích lũy dần từng chút mới có được.
Ngoài việc cảm thấy bất ngờ, Trương Tiểu Bình còn bị thu hút bởi những thông tin có liên quan đến tu hành. Giai đoạn đầu của tu luyện là luyện lực, sau đó là cảnh giới Luyện Khí, cảnh giới Luyện Thần, cảnh giới Trúc Cơ.
Những giai đoạn này tốt nhất nên tu luyện trước tuổi mười tám, vì ở độ tuổi này cơ thể con người đạt trạng thái tốt nhất, mà anh đã sắp mười bảy rồi, vừa hay có thể tu luyện.
“Bây giờ khắp nơi đều là tu sĩ phi thiên độn thổ, mình vẫn luôn mơ ước được như họ. Bây giờ mình có được tư liệu tu hành thì tại sao lại không tu luyện như họ chứ?”
Hai mắt Trương Tiểu Bình sáng lên, anh ngồi xếp bằng trong quan tài, bắt đầu luyện lực.
Sức mạnh trong cơ thể sau khi được đánh ra sẽ là Kình. Nhập môn có thể đánh ra được Minh Kình, sau đó còn có Ám Kình, Hóa Kình. Sau khi đạt được Hóa Kình thì xem như sức mạnh đã đạt yêu cầu.
Đương nhiên, nếu như Trương Tiểu Bình yêu cầu cao đối với bản thân, anh có thể tiếp tục tu luyện cao hơn, lên đến tiên kình. Nếu có thể luyện được tiên kình thì anh sẽ có thể luyện tinh hóa khí, trở thành tu sĩ luyện khí.
Trương Tiểu Bình không ngờ tư chất của mình lại tốt đến thế, thông minh bẩm sinh, mới luyện một lát thì đã luyện được minh kình rồi.
Anh đấm một đấm, xương cốt toàn thân chấn động, không khí phát ra tiếng nổ như pháo.
Anh vui mừng, nhún người, nhảy ra khỏi quan tài, lẩm bẩm: “Tìm một công việc, kiếm tiền mua thịt ăn”.
Anh nhảy ra khỏi quan tài, men theo đường ống để lên trên. Anh bước rất nhanh, chẳng bao lâu thì đã ra khỏi mạng lưới ống nước, đến đường lớn.
Lên đến mặt đường, anh mới để ý thấy chiếc áo rách rưới của mình, dáng vẻ thế này thì chỉ e khó có thể tìm được việc.
Trương Tiểu Bình lang thang dọc đường rồi nhìn thấy ở một mảnh đất trống cách đó không xa có một đám người đang bốc hàng, tất cả đều là những kiện hàng lớn, cần phải bốn, năm người hợp sức mới chuyển xuống được.
Trương Tiểu Bình liếc nhìn rồi bước thật nhanh qua: “Ông chủ, còn cần người nữa không?”
Ông chủ là một người đàn ông trung niên tầm năm mươi mấy tuổi, ông ta thấy Trương Tiểu Bình là một thiếu niên lem luốc gầy gò, không giống với người có sức khỏe nên nói: “Không cần”.
Trương Tiểu Bình: “Ông chủ, tôi khỏe lắm, cũng biết làm việc, ông cứ xem rồi trả tiền “.
Ông chủ nghe anh nói vậy thì bất giác nhìn lại anh, sau đó chỉ vào một quả cầu đá ở cách đó không xa, nói: “Cậu nhấc được nó lên thì tôi thuê cậu”.
Quả cầu đá được dùng để chặn đường, nặng trăm rưỡi hai trăm ký, người thường vốn không thể nhấc nổi.
Trương Tiểu Bình nghiến răng rồi đến bên cạnh quả cầu đá, dùng tay trái đẩy nhẹ một cái thôi thì đã đẩy lệch quả cầu sang một bên, sau đó tay phải giữ chặt phần dưới quả cầu, “ha” lên một tiếng, thế là nhấc bổng quả cầu đá qua ngang đầu.
Một vài công nhân bốc vác đang đứng hóng hớt để chê cười anh nhưng lại không ngờ anh có thể dễ dàng nhấc quả cầu đá cao quá đầu.
Ông chủ hơi ngạc nhiên, đối với người thường thì Trương Tiểu Bình đã là đại lực sĩ trong mắt ông ta rồi.
Trương Tiểu Bình hỏi: “Ông chủ, vậy được chưa?”
Ông chủ: “Thả xuống đi, sau này cứ đi theo tôi”.
Trưởng Tiểu Bình vui mừng, đặt quả cầu đá xuống, bắt đầu cùng các công nhân bốc hàng. Anh có sức khỏe nên bốc hàng rất vững, một số kiện hàng lớn và nặng đều để cho anh bốc, tốc độ chuyển hàng cũng được tăng lên rõ rệt.
Sau khi chuyển hết một xe hàng, ông chủ mỉm cười, nói: “Nhóc con, làm khá lắm, cậu tên gì?”
Trương Tiểu Bình mỉm cười, nói: “Ông chủ, tôi tên Trương Tiểu Bình”.
Ông chủ: “Mỗi ngày trả cậu mười Long tệ, cậu đồng ý không?”
Mười Long tệ, theo tỷ giá ban đầu là một trăm đổi một thì tương đương một nghìn tệ, mỗi ngày lương được một nghìn thì đúng là cao thật. Có điều ở thế giới hiện tại, sức mua của Long tệ càng lúc càng kém.
Theo Trương Tiểu Bình thấy thì bây giờ sức mua của một Long tệ chỉ bằng ba bốn tệ trước đây. Cũng tức là sức mua của mười Long tệ chỉ bằng ba mươi bốn mươi tệ, tương đương mức lương tháng một nghìn tệ, vậy thì chỉ đủ để ăn no thôi.
Có điều, ăn được cơm mới là điều quan trọng, anh nói: “Ông chủ, được thôi”.
Mới buổi sáng mà công việc đã kết thúc, vì Trương Tiểu Bình biểu hiện tốt, ông chủ bắt đầu trả anh mười lăm Long tệ, chuyện này khiến những công nhân bốc vác khác vô cùng ngưỡng mộ.
Trương Tiểu Bình cầm mười Long tệ đến một quán bên vỉa hè mua năm bát cơm, một bát thịt, thế là hết mười Long tệ.
Nhưng anh không quan tâm được nhiều vậy, bụng rất đói, nhất định phải ăn. Anh ngồi xổm bên cạnh, ăn lấy ăn để, chỉ lùa vài cái là hết năm bát cơm ngay.
Anh đang định đứng dậy tính tiền thì có một người chạy ào đến, ôm lấy thùng tiền của quán cơm rồi chạy mất. Ông chủ quán cơm hét lớn: “Bắt cướp”.
Nhưng trong thế giới hỗn loạn này, ai dám lo chuyện bao đồng đâu? Họ chỉ lạnh lùng nhìn người cướp tiền chạy đi mất.
Trương Tiểu Bình chau mày, anh hơi cong người rồi phóng theo tên cướp thùng tiền như một mũi tên.
Chưa đầy mười giây, anh đã tông ngã tên cướp đó. Tên cướp thùng tiền là một người trung niên, hằn hộc mắng: “Nhóc con, dám lo chuyện bao đồng, tao sẽ cho người giết chết mày”.
Trương Tiểu Bình hơi lo lắng, anh thả đối phương ra, nói: “Sao ông lại cướp đồ của người khác”.
Người đàn ông trung niên nhìn anh hằm hằm, nói: “Mày hãy đợi đấy”.
Trương Tiểu Bình lấy thùng tiền về lại, ông chủ vô cùng biết ơn. Ông ấy làm ăn chẳng dễ dàng gì, lại thường bị cướp, nên rất căm ghét những người đó.
Cuối cùng ông ấy không chỉ không thu tiền cơm của Trương Tiểu Bình mà còn tặng thêm cho anh hai mươi Long tệ.
Thế là Trương Tiểu Bình ôm ba mươi lăm Long tệ, đến tiệm bán đồ cũ mua một bộ đồ. Đấy chẳng phải đồ tốt gì, đều là đồ lấy từ trên cơ thể người chết, trong thời buổi loạn lạc, ngày nào cũng có người chết, vì vậy đã có thêm nghề lột quần áo người chết. Nhưng anh không có tư cách kén chọn, hiện tại chỉ có thể mua loại này thôi.
Anh mua áo quần hết hai mươi Long tệ, thế là anh lại dùng mười lăm đồng còn lại đến nhà tắm, tắm gội sạch sẽ bùn bẩn. Vì không có xà phòng và dầu gội đầu nên anh chỉ đành mặt dày đi mượn của người khác.
Sau khi tắm gội xong, anh cảm thấy rất sảng khoái. Sau đó, anh thay bộ đồ cũ mới mua, mãn nguyện ra khỏi nhà tắm công cộng.
“Lương bốc vác thấp quá, mình phải tìm gì đó để làm thôi”, Anh tự lẩm bẩm.
Lúc này, anh nhìn thấy bảng thông báo trên cổng có ghi tin tuyển người: Tuyển phụ bếp quán thịt lợn rán, chủ yếu là bằm thịt, chặt xương, làm nhiều ăn nhiều, bao ăn ở.
Anh thấy bao ăn ở thì mắt liền sáng lên, lập tức ghi nhớ địa điểm trên thông báo rồi chuẩn bị đi thử vận.
Chương 1334: Cao thủ cắt thịt
Anh đã nhớ địa chỉ trên quảng cáo bèn quyết định đi thử.
Đi được hai mươi kilomet, anh đến một khu vực khá lạ. Ở cuối phố có một gian hàng ăn có diện tích khá lớn, đủ kiểu người đều đang ăn cơm ở đây, thực khách tấp nập, công việc kinh doanh rất phát đạt.
Anh đi vào trong cửa tiệm này, một nhân viên phục vụ cười hỏi: “Quý khách chọn gì ạ?”
Trương Tiểu Bình: “Tôi đến tìm việc”.
Phục vụ quay đầu lại gọi: “Chị Lệ, có người đến tìm việc”.
Một người phụ nữ khoảng hai mươi lăm tuổi, vóc người đầy đặn, rất xinh đẹp bước đến. Cô ta mặc một bộ sườn xám màu đỏ, ánh mắt lung linh nhìn Trương Tiểu Bình: “Bao nhiêu tuổi rồi? Tên là gì?”
Trương Tiểu Bình: “Mười bảy, Trương Tiểu Bình”.
Chị Lệ gật đầu: “Đi theo tôi, trước tiên thử dùng dao xem”.
Cô ta xoay người đi vào trong, Trương Tiểu Bình đi theo. Đi xuyên qua khu vực dùng bữa thì đến sau bếp. Nhà bếp rất lớn, mười mấy đầu bếp và phục vụ đang bận rộn ở đây.
Có một cái bàn ở sát gần phía sau, trên đó có đặt nửa con lợn.
Chị Lệ: “Công việc của cậu là tách xương và thịt thành, chặt xương sườn, xương ống, phải tách thịt ra khỏi từng bộ phận, có thể làm được không?”
Trương Tiểu Bình thầm nói chuyện này có gì khó đâu, bèn gật đầu: “Có thể”.
Chị Lệ “ừ” một tiếng: “Cho cậu nửa tiếng, cắt cho tôi xem”, nói rồi cô ta đi ra ngoài.
Trương Tiểu Bình nhìn miếng thịt lợn nặng một ,hai trăm cân trước mặt, lặng lẽ cầm dao chặt xương lên.
Chị Lệ đi ra khỏi nhà bếp, một đầu bếp cười nói: “Chị Lệ, tôi cũng phải làm việc này hai mươi phút, chị chỉ cho tên đó nửa tiếng, e là cậu ta không hoàn thành được mất”.
Chị Lệ lạnh nhạt nói: “Công việc ở quán cơm bận rộn, phải tìm một người chân tay lanh lợi, nếu không làm được trong nửa tiếng thì khỏi làm”.
Trong nhà bếp, Trương Tiểu Bình chém một dao xuống, tay cầm con dao bén nhọn, lưỡi dao trượt đi giữa miếng thịt, dễ dàng cắt ra từng thớ.
Xem ra anh rất giỏi về việc dùng dao, mấy con dao nằm trong tay anh đều được phát huy công dụng tối ưu nhất. Chưa đến mười phút mà anh gần như đã tách được thịt và xương ra xong, bước tiếp theo là chặt xương sườn thành từng miếng nhỏ, cắt miếng thịt lớn thành từng miếng nhỏ.
Công việc còn lại nhẹ nhàng hơn nhiều, chưa đến ba phút, anh đã hoàn thành xong công việc.
Lúc này chị Lệ đi vào, nhìn những miếng thịt lợn được xếp ngay ngắn trên thớt, rất hài lòng nhìn đồng hồ rồi nói: “Mười bốn phút, không tệ, cậu có thể ở lại làm việc”.
Trương Tiểu Bình hỏi: “Bà chủ, lương ở đây thế nào?”
Chị Lệ: “Lương không cố định, làm nhiều được nhiều. Chỉ cần ân hoàn thành công việc như nửa con lợn trước mặt cậu theo yêu cầu thì tôi sẽ đưa cậu năm tệ”.
Mắt Trương Tiểu Bình sáng rực, nửa con lợn đã có năm tệ, vậy một ngày chắc có thể kiếm được không ít nhỉ?
Chị Lệ nhìn anh: “Trương Tiểu Bình, trên xe còn sáu miếng thịt lớn, cậu xử lý hết cho tôi”.
Trương Tiểu Bình “ừ” một tiếng rồi lặng lẽ tiếp tục công việc.
Thời gian xử lý miếng thịt thứ hai được rút ngắn hai phút, đến khi anh làm xong miếng thịt thứ bảy cũng chưa đến mười phút, chỉ có hơn tám phút.
Khi chị Lệ nhìn thấy công việc của ngày hôm nay đã hoàn thành cũng không khỏi ngạc nhiên: “Đều là do tự cậu làm?”
Trương Tiểu Bình gật đầu: “Bà chủ, còn việc khác không?”
Chị Lệ bật cười: “Sau này không cần gọi bà chủ đâu, gọi chị Lệ là được. Bên tôi còn công việc băm nhân, băm được một trăm cân thịt thì tôi trả cậu mười đồng, cậu làm không?”
Trương Tiểu Bình đang thiếu tiền nên vội gật đầu: “Làm chứ”.
Thế là anh lại bắt đầu cắt thịt. Hai con dao cắt thực phẩm vung vẫy không ngừng phát ra âm thanh, chưa đến hai phút đã băm xong mười lăm cân thịt.
Thịt băm vừa mịn vừa đều, tốt hơn các đầu bếp khác nhiều.
Anh tiếp tục băm miếng thịt thứ hai, lần này được hai mươi cân, kết quả làm nhanh hơn, chỉ mất hai phút rưỡi đã xong.
Băm một trăm cân thịt xong, tốc độ của Trương Tiểu Bình đã nhanh đến mức không thể tin được, khoảng một phút có thể băm được ba mươi cân thịt.
Không lâu sau, bốn trăm cân thịt đã được Trương Tiểu Bình làm xong, cho vào trong từng cái nồi lớn, toàn bộ chỉ tốn chưa đến một tiếng đồng hồ.
Chị Lệ lại đi đến, cô ta thấy thịt được băm rất tốt thì hài lòng: “Xem ra cậu là cao thủ rồi, công việc hôm nay của cậu đã xong, đi theo tôi để thanh toán tiền lương”.
Vì thế đạo loạn lạc, bây giờ làm công đều kết toán trong ngày, Trương Tiểu Bình mất hơn hai tiếng đã kiếm được bảy mươi lăm tệ rộng. Khi chị Lệ để tiền vào trong tay anh, mắt anh không khỏi phát sáng, tối nay có thể ăn một bữa ngon rồi.
Chị Lệ như biết được suy nghĩ của anh bèn hỏi: “Đã ăn cơm trưa chưa?”
Trương Tiểu Bình lắc đầu: “Vẫn chưa”.
Chị Lệ gọi phục vụ đến: “Dương Giác, đem lên cho Trương Tiểu Bình một bát hoành thánh thịt”.
Phục vụ cười: “Được”.
Quán bán chạy nhất là hoành thánh thịt, được thực khách rất ưa chuộng vì hương vị thơm ngon, nguyên liệu phong phú, mỗi bát chỉ năm xu.
Có người thậm chí lái xe mấy mươi cây số chỉ để ăn một bát hoành thánh ở đây.
Hoành thánh nóng hổi được đem lên, Trương Tiểu Bình ngồi xuống, chị Lệ đưa cho anh một đôi đũa.
“Ăn đi”, cô ta cười nói.
Trương Tiểu Bình cũng không khách sáo, nói cảm ơn rồi bắt đầu ăn. Sức ăn của anh khá lớn, tốc độ cũng rất nhanh, ăn đến hai bát hoành thánh chỉ trong thoáng chốc.
Chị Lệ hỏi: “No chưa?”
Trương Tiểu Bình khá thành thật: “Chưa no”.
Chị Lệ nói với Dương Giác: “Dương Giác, mang lên thêm hai bát nữa”.
Trương Tiểu Bình hơi ngại: “Chị Lệ, tôi ăn nhiều quá rồi”.
Chị Lệ: “Không sao, chỗ của tôi chẳng có gì khác, chỉ có hoành thánh là nhiều”.
Trương Tiểu Bình cũng đã lâu rồi chưa được ăn thịt, bát hoành thánh thịt này rất ngon, còn dùng thịt bằm do anh tự băm, lúc này Trương Tiểu Bình cũng không khách sáo, ăn thêm hai bát.
Ăn xong, chị Lệ cười nói: “Còn có thể ăn thêm nữa không?”
Trương Tiểu Bình xua tay: “Có thể ăn thêm nữa nhưng đã no rồi”.
Chị Lệ: “Cậu có thể tan làm rồi, trước khi trời tối lại đến đây một chuyến, còn việc cho cậu làm”.
“Ừ”, Trương Tiểu Bình đứng lên chào tạm biệt.
Sau khi ra ngoài, anh gọi một chiếc xe, quay về gần đường thoát nước, sau đó về chỗ của mình nghỉ ngơi.
Vừa nằm xuống đã cảm thấy vô cùng thoải mái. Nằm một chốc, mọi mệt mỏi cũng bay biến sạch, anh tiếp tục luyện lực.
Tâm pháp trong đầu đã chia luyện lực thành bốn giai đoạn, Minh Kình, Ám Kình, Hóa Kình, Tiên Kình, hiện giờ anh vừa mới luyện thành Minh Kình.
Anh liên tục xuất quyền trong quan tài, không ngừng trải nghiệm đặc điểm của Minh Kình.
Lúc này cách đường thoát nước khoảng mười dặm có một ngôi nhà lớn, La Thiên Tướng đang ngồi trong căn nhà, bên cạnh ông ta là Đường Tử Di và Chu Thanh Nghiên.
Đường Tử Di: “Tông chủ La, rốt cuộc đại kiếp luân hồi này mất bao lâu?”
La Thiên Tướng: “Tùy người mà thay đổi, đa số mất vài năm, mấy chục năm nhưng Ngô Bình dùng cách đặc biệt nên chắc không lâu, nhiều nhất là hai ba tháng”.
Chu Thanh Nghiên: “Trong trường hợp nào thì Ngô Bình mới thức tỉnh?”
La Thiên Tướng: “Tôi đã nói chuyện với Ngô Bình, thiếu sót của cậu ấy là thời gian tu hành quá muộn, bỏ lỡ mất thời cơ tốt nhất nên chỉ cần Trúc Cơ của cậu ấy thành công thì ý thức sẽ thức tỉnh, từ đó nhanh chóng khôi phục tu vi”.
Chu Thanh Nghiên: “Nếu chỉ tu luyện đến cảnh giới Trúc Cơ thì không khó”.
La Thiên Tướng lắc đầu: “Không, ngược lại là đằng khác, tu luyện đến cảnh giới Trúc Cơ rất khó”.
Chu Thanh Nghiên sửng sốt: “Sao tông chủ lại nói vậy?”
Chương 1335: Anh trọc
La Thiên Tướng: "Thiên kiêu như Ngô Bình sẽ đi con đường khác với người bình thường. Ví như cảnh giới Lực, người thường luyện đến Hoá Kình là đã khá lắm rồi. Chỉ là Hoá Kình của đa số người đều là có tiếng mà không có miếng, quá kém. Điều Ngô Bình muốn làm là luyện được Hoá Kình chân chính, thậm chí còn muốn luyện ra được thứ ghê gớm hơn - Tiên Kình".
Chu Thanh Nghiên: "Tiên Kình ạ?"
La Thiên Tướng: "Tiên Kình là tầng cao nhất của cảnh giới Lực, giống tầng cao nhất của cảnh giới Nhân Tiên vậy. Hiệu quả của Tiên Kình gần như có thể sánh ngang với pháp lực, lực công kích cực kỳ mạnh mẽ".
Chu Thanh Nghiên bất ngờ: "Cảnh giới Lực lợi hại vậy sao?"
La Thiên Tướng: "Điều Ngô Bình hối tiếc là tu vi không thể đạt được cực hạn trước Trúc Cơ. Đến khi nó bổ sung được điều hối tiếc này thì thành tựu trong tương lai sẽ càng khiếp người hơn nữa".
Lại nói về Trương Tiểu Bình đang luyện Minh Kình trong quan tài, anh chưa luyện được bao lâu đã mơ hồ nảy ra một suy nghĩ kỳ lạ, có phải sức mạnh của mình có thể truyền dẫn qua không khí?
Thế nên anh phất tay chưởng lên mấy con muỗi đang bay, một tiếng "xì" vang lên, một con muỗi nổ tung, doạ anh giật cả mình.
Cứ như vậy, Trương Tiểu Bình hiểu ra cái gì là Ám Kình.
Luyện vài tiếng đồng hồ, trước khi trời tối lại đến quán ăn của chị Li.
Buổi tối càng đông khách hơn, lúc Trương Tiểu Bình đến thì chị Li đã bị khách kéo vào bàn chuốc rượu. Cô ấy đã uống rất nhiều, hai má đỏ lựng, nhưng người khách kia vẫn ép cô ấy uống.
Chị Li thấy Trương Tiểu Bình thì vẫy anh lại, anh lặng lẽ lại đó.
Chị Li cười giới thiệu: "Đây là em trai tôi, tôi không uống nổi nữa, thật đấy. Để cậu ấy uống thay tôi được không?"
Mục đích của đám đàn ông này là chuốc say chị Li nên đương nhiên không chịu, một gã trọc nói: "Để cậu ta uống thay cô cũng được, nhưng phải uống trước hai chai đã".
Hai chai rượu trắng không phải ai cũng chịu nổi đâu. Dù sau khi linh khí phục hồi, thể chất con người trở nên mạnh mẽ hơn thì tửu lượng của con người cũng chỉ ở tầm nửa lít rượu thôi. Huống chi đây là rượu mạnh sáu mươi lăm độ, rượu này có thể mang đi làm nhiên liệu được luôn đấy.
Trương Tiểu Bình không nói gì, cầm một chai rượu sáu mươi lăm độ 750ml trên bàn lên, ngửa cổ uống, chẳng mấy chốc đã nốc cạn.
Sau đó anh lấy chai thứ hai, vẫn uống một hơi cạn sạch, mặt không đỏ, tim không loạn, lại còn hỏi: "Còn rượu không?"
Đám người đều đực mặt ra, gã trọc bảo anh uống hai chai rượu đứng lên, gã nhìn Trương Tiểu Bình cười nói: "Nhóc, cậu uống giỏi đấy. Người đâu, lấy thêm mười chai rượu nữa".
Gã chỉ vào mười chai rượu mạnh nói: "Nhóc, cậu uống hết chỗ rượu này thì tôi sẽ tha cho chị Li. Nếu cậu không uống hết thì cút sang một bên cho tôi".
Trương Tiểu Bình cũng đến bây giờ mới biết, thì ra mình thích uống rượu đến vậy, hơn nữa tửu lượng lại rất tốt. Anh cũng không biết mình có thể uống được hết chỗ rượu này không, nhưng bây giờ anh không thể chùn bước, vì anh đang đỡ rượu cho bà chủ mà.
Anh không nói một lời nào, cầm chai rượu lên uống ngay. Một chai, hai chai, đến chai thứ ba thì chị Li thấy hơi lo lắng, cầm tay anh lại hỏi: "Cậu không thấy chóng mặt à?"
Trương Tiểu Bình vô cùng tỉnh táo, anh cười nói: "Không, em còn uống được".
Cứ như vậy, cuối cùng anh đã uống hết mười hai chai rượu mạnh, khiến cả bàn đều sợ hãi.
Chị Li cười ha hả: "Bắt đầu từ bây giờ, dưới tay chị Li tôi đã có thêm một con át chủ bài rồi!"
Chị Li đã uống nhiều rồi, nhưng sau khi bàn này ra về, cô ấy lại bảo nhân viên mang lên một thùng bia, nói là muốn uống vài ly với Trương Tiểu Bình.
Trương Tiểu Bình đầy một bụng rượu, nhưng nước bốc hơi trên đầu anh, chẳng mấy chốc đã tiêu hoá hết số rượu kia.
Chị Li bảo nhân viên nướng xiên thịt dê, cô ấy rót bia cho Trương Tiểu Bình, cười hỏi: "Cậu có biết gã trọc vừa bảo cậu uống rượu kia là ai không?"
Trương Tiểu Bình vừa ăn xiên thịt dê vừa lắc đầu, chị Li nói tiếp: "Hắn là đại ca chỗ này, mạnh mẽ, nhiều đàn em. Hôm nay hắn đến là để ép chị ngủ với hắn đấy. Nhưng cậu xuất hiện khiến hắn bể kế hoạch rồi".
Trương Tiểu Bình sững sờ, anh không ngờ sự tình lại thế này.
Chị Li: "Chị cự tuyệt đủ đường nhưng gã trọc nói trừ khi bên mình có người uống lại hắn, không thì tối nay chị phải ngủ với hắn".
Trương Tiểu Bình: "Hình như hắn đâu có uống nhiều".
Chị Li mỉm cười: "Đối diện với chín lít rượu thì hắn uống hay không uống có gì khác biệt? Chị biết tửu lượng của hắn, hai lít rưỡi là cùng, kém quá xa cậu".
Trương Tiểu Bình cười nói: "Thật ra em còn uống được nữa".
Chị Li lại cười khanh khách: "Số chị đỏ thật đấy, lại gặp được nhân tài như cậu".
Hai người uống mãi đến một giờ sáng, chị Li nhìn thời gian, bỗng nói với Trương Tiểu Bình: "Đi theo chị".
Cô ấy dẫn Trương Tiểu Bình đến một căn phòng nhỏ, mở cửa ra, một làn hương son phấn đã ập vào mặt, đây là phòng của chị Li.
Chị Li đóng cửa rồi bỗng đẩy ngã Trương Tiểu Bình xuống giường.
Bốn mắt nhìn nhau, cô ấy nói: "Chị hiểu gã trọc, hắn không chịu thua ai bao giờ. Chắc chắn nửa đêm hắn sẽ dẫn người tới. Tấm thân trong trắng hai mươi mấy năm không thể để cho tên khốn kiếp kia vấy bẩn được. Cậu em, cậu đẹp trai, đúng gu chị, chị trao thân cho cậu..."
Trương Tiểu Bình mười bảy tuổi, trai thẳng, nào chịu nổi cám dỗ này, lập tức trầm mê.
Một tiếng sau, Trương Tiểu Bình mới dừng lại. Chị Li khẽ cười, tựa vào đầu giường hút thuốc, mắng yêu: "Khiếp, sao cậu giỏi hành người ta thế? Có phải chưa được chạm vào phụ nữ bao giờ không?"
Trương Tiểu Bình ngại ngùng: "Em còn chưa có bạn gái".
Chị Li lại cười khanh khách, cũng không biết cười cái gì.
Lúc này, tiếng Dương Giác vang lên bên ngoài, nghe có vẻ hơi trầm: "Chị Li, anh trọc lại tới rồi".
Chị Li ừ một tiếng rồi nói: "Chị biết rồi".
Cô ấy đứng dậy nói với Trương Tiểu Bình: "Ở trong đây đừng ra ngoài, không gã trọc thấy cậu chắc chắn sẽ đánh chết cậu đấy".
Nhìn bóng lưng của chị Li, Trương Tiểu Bình hơi ngẩn người.
Mấy giây sau, anh cũng ra ngoài theo. Nếu đã lên giường với anh thì chị Li chính là người phụ nữ của anh, đàn ông phải bảo vệ người phụ nữ của mình!
Gã trọc dẫn một đám người đứng trong sảnh, nhìn thấy chị Li, hắn cười quái dị: "Anh lại đến rồi đây, bất ngờ không?"
Chị Li châm thuốc, thản nhiên nói: "Anh trọc, tôi đi theo anh".
Gã trọc cười khì khì: "Hiểu chuyện, anh thích phụ nữ thông minh như em".
Sau đó hắn nhớ ra điều gì, hỏi: "Thằng nhóc giỏi uống rượu kia đâu, gọi nó ra đây".
Chị Li cười: "Cậu ấy tan làm từ sớm rồi, tôi chịu theo anh rồi mà vẫn còn giận à?"
Gã trọc nheo mắt lại: "Được, thế để nó sống thêm vài hôm".
"Anh nói tôi đấy à?"
Bỗng nhiên, Trương Tiểu Bình đi ra từ phía sau, anh nhìn chằm chằm gã trọc.
Gã trọc nhìn Trương Tiểu Bình, ánh mắt hung dữ: "Thằng nhóc, mày bản lĩnh lắm đấy, lúc này mà còn dám ló mặt ra gặp tao!"
Chị Li cũng cả kinh, cô ấy tức giận quát: "Ai cho cậu ra ngoài?"
Trương Tiểu Bình không lên tiếng, anh cầm hai con dao, một con dao chặt xương và một con dao nhọn róc xương!
Gã trọc nhìn thấy dao trong tay anh thì cười ha hả: "Mẹ kiếp, chơi dao trước mặt ông đây à? Mày không biết tao là ông tổ chơi dao à?"
Nói rồi hắn rút một con dao bầu dài nửa mét bên thắt lưng ra, sống dao rất dày, hắt ra ánh sáng lạnh toát.
Nhìn thấy con dao này, chị Li hoảng hốt: "Anh trọc, xin anh tha cho cậu ấy một con đường sống!"
Vẻ mặt gã trọc vô cảm, tay không cầm dao ngoắc Trương Tiểu Bình, hung hăng nói: "Thằng nhóc, có giỏi thì mày lại đây. Chỉ cần mày đỡ được ba nhát của tao thì tao sẽ bỏ đi!"
Mặt Trương Tiểu Bình không cảm xúc, sải bước đi về phía gã trọc.