Tướng lĩnh Ngưu Ma lấy làm kinh hãi, khí tức mà Ngô Bình phả ra khiến hắn ta sợ hãi, hai tay hắn ta bắt chéo nhau định đón đỡ. Nhưng sau một tiếng nổ lớn, hắn ta thật sự đã bị giẫm thành thịt vụn, trên mặt đất chỉ còn sót lại một miếng da.
Giẫm chết tướng lĩnh của phía bên kia, Ngô Bình ra lệnh một tiếng, vạn pháo hiệu Nguyên Xương đồng loạt vang lên, tên nỏ đồng loạt bắt, thi nhau giáng xuống đại quân của tộc Ngưu Ma. Chỉ trong một khoảng thời gian, đại quân của tộc Ngưu Ma đã thiệt hại nặng nề.
Cùng lúc đó tàu chiến chiếu xuống một cột sáng, một triệu quân lính con rối đáp xuống mặt đất từ trong cột sáng, cầm theo đại đao xông về phía đại quân Ngưu Ma.
Đây là một trận chiến nghiêng về một phía, những quân lính con rối này tạo ra từ vàng tiên, dao chẻ súng bắn cũng không ăn thua, cho dù là cường giả trong binh lính Ngưu Ma cũng không phải là đối thủ của nó.
Nhìn thấy tình hình chiến sự đã định, Ngô Bình hỏi: “Hiệu Nguyên Xương, ta cảm thấy vẫn còn không gian chưa mở khóa”.
Hiệu Nguyên Xương: “Đúng vậy. Những tên này chỉ là lính con rối bình thường, sau này còn có đội quân con rối tinh nhuệ, đội con rối cảnh vệ”.
Ngô Bình: “Cảnh giới như thế nào mới mở ra được đội quân con rối tinh nhuệ?”
Hiệu Nguyên Xương: “Cấp Thánh Vương là được”.
Sau Đại Thánh mới là Thánh Vương. Sau Thánh Vương là Thánh Hoàng.
Ngô Bình biết anh cách cảnh giới Thánh Vương còn xa, anh mỉm cười rồi nói: “Những con rối quân lính này thực sự rất được, chỉ là số lượng hơi ít chút”.
Hiệu Nguyên Xương: “Đại Thánh, trong tàu chiến bố trí trận pháp huyền diệu, có thể tự động sản sinh chế tạo ra con rối, nhưng cần cung cấp vật liệu và năng lượng”.
Ngô Bình mừng rỡ: “Cần vật liệu gì, ngươi nói với ta, ta chuẩn bị ngay”.
Thế là hiệu Nguyên Xương bèn nói ra những vật liệu cần dùng.
Lúc này chiến sự đã gần tới hồi kết, Ngô Bình cử một triệu đại quân xuống, nhân cơ hội này luyện binh.
Mười mấy phút sau, một triệu đại quân của tộc Ngưu Ma đều bị giết chết, không ai sống sót!
“Ầm ầm!”
Bấy giờ, mặt đất chấn động, phía xa xa có một gã nhân ngưu to lớn phi nước đại đến, gã ta cao mấy nghìn thước, hai sừng trâu màu bạc, con ngươi màu đỏ tía, khí tức động trời.
Ngô Bình cười khẩy một tiếng, bay lên trời, hóa thành người khổng lồ vạn thước, đáp xuống người khổng lồ Ngưu Ma.
“Ầm!”
Lúc đáp xuống, một chân của anh đá người khổng lồ đầu trâu ngã xuống đất. Cú đá này khiến đối phương lộn nhào. Tiếp theo đó, anh ngồi trên người quái vật đầu trâu rồi đánh điên cuồng một trận. Cú đấm của anh rất mạnh, mỗi một cú đấm giáng xuống, quái vật đầu trâu đều đau điếng.
Sừng trâu của gã ta cũng bị hai nắm đấm của Ngô Bình đánh gãy, cả người be bét máu, mắt trái cũng bị đánh lòi ra ngoài, xương sọ vỡ vụn/
“Tha mạng, Đại Thánh tha mạng!”
Quái vật Ngưu Ma cảm thấy mình sắp bị đánh chết rồi, cuối cùng cũng mở miệng xin tha mạng.
Ngô Bình cười khẩy nói: “Gan ngươi cũng to đấy, dám để nhân ngưu giết bách tính của ta! Hôm nay ta sẽ san bằng bộ tộc Ngưu Ma!”
Thực lực của quái vật Ngưu Ma này, cho dù là Thần Vương cũng không phải là đối thủ, nhưng lúc này lại bị Ngô Bình đánh không ngóc đầu lên được, gã ta nói liên thanh: “Đại Thánh tha mạng, bộ tộc Ngưu Ma nguyện trung thành với người!”
Ngô Bình cảm thấy bất ngờ: “Ồ, ngươi nói các ngươi nguyện trung thành với ta?”
Quái vật Ngưu Ma nói: “Đúng vậy, bộ tộc của tôi nguyện trung thành với người!”
“Ngươi tên là gì?” Ngô Bình hỏi.
Quái vật Ngưu Ma: “Tiểu nhân tên Ngưu Chấn Thiên”.
Ngô Bình vui vẻ: “Ngươi họ Ngưu?”
Ngưu Chấn Thiên: “Bệ hạ, tộc Ngưu Ma chúng tôi không có họ, nhưng để giao lưu với các tộc khác, nên thống nhất họ Ngưu”.
Ngô Bình lại hỏi: “Địa bàn của các ngươi rộng bao nhiêu?”
Ngưu Chấn Thiên: “Từ đông sang tây khoảng một trăm bảy mươi ngàn dặm, từ nam sang bắc khoảng chín mươi tám nghìn dặm”.
Ngô Bình: “Bắt đầu từ bây giờ, địa bàn của bộ tộc Ngưu Ma thuộc về đế quốc Thiên Võ. Bộ tộc Ngưu Ma các ngươi thành lập quân đầu trâu, nghe theo điều lệnh”.
Khi bị người khác áp chế, không thể không cúi đầu, Ngưu Chấn Thiên vội vàng nói: “Vâng, tiểu nhân hiểu!”
Ngô Bình kéo gã ta lên, vỗ vỗ vào vai gã: “Tiểu Ngưu, sau này làm việc cho tốt, trẫm sẽ không bạc đãi ngươi”.
Ngưu Chấn Thiên nói: “Bệ hạ, tiểu nhân nhất định sẽ trung thành tận tâm, làm việc theo ý chỉ của người”.
Ngô Bình: “Trẫm phong ngươi làm đại tướng Ngưu Ma, dẫn quân Ngưu Ma trấn thủ biên ải”.
“Vâng!” Ngưu Chấn Thiên nói to.
Ngô Bình hỏi gã ta: “Tộc Ngưu Ma các ngươi sinh ra như nào? Có phải có liên quan đến Thần tộc không?”
Ngưu Chấn Thiên: “Bệ hạ, bên nội của tộc Ngưu Ma chúng tôi là một Ma Ngưu Thượng Cổ, mẹ lại là một người con gái bình thường của Thần tộc. Họ yêu thương nhau, sinh ra tổ tiên của chúng tôi, trời sinh sức lực lớn mạnh vô biên, có bốn loại thiên phú”.
Ngô Bình rất hiếu kỳ: “Ma Ngưu gì? Là Ngưu Yêu sao?”
Ngưu Chấn Thiên: “Bệ hạ, không phải là Ngưu Yêu, là Ma Ngưu. Ma Ngưu là một loại sinh linh thực lực lớn mạnh, giữa trời đất chỉ có một. Thậm chí Ma Ngưu đó còn từng giết chết cả sinh linh hỗn mang hùng mạnh”.
Ngô Bình gật gật đầu: “Bất kể là gì, nhưng bắt đầu từ bây giờ, các ngươi chính là nô tài của ta”.
Ngưu Chấn Thiên: “Dạ vâng!”
Xác của binh lính Ngưu Ma bị khiêng đi xử lý, Ngô Bình để lại một trăm nghìn tướng sĩ trấn thủ ở nơi đây, chịu trách nhiệm quản lý tộc Ngưu Ma này.
Ngô Bình bay lên không trung, quan sát khu vực mà tộc Ngưu Ma thống trị, phát hiện đồng cỏ và nguồn nước ở đây màu mỡ phì nhiêu, cực kỳ thích hợp để chăn thả. Dân cư của tộc Ngưu Ma cũng không nhiều, đại khái chỉ có mấy chục triệu, nhưng sức chiến đấu của tộc Ngưu Ma rất đáng kinh ngạc, một số thế lực ở xung quanh đều từng bị nó tấn công quấy nhiễu.
Ngày hôm sau, sau khi thu phục được Ngưu Chấn Thiên, Ngô Bình được biết, Thanh Minh Lũ lập chiến công, hiện giờ đã trở thành mãnh tướng đầu tiên dưới quyền của Thiên Soái, nhận được phần thưởng lớn. Đương nhiên những phần thưởng này có một phần đáng kể vào tay anh.
Tiếp theo đó, Ngô Bình đã trải qua những ngày tháng bình yên, hàng ngày dạy con tập võ, cùng vợ du ngoạn, có lúc thì tu luyện và luyện đan, tiện thể xử lý chút chuyện triều chính.
Hôm nay, Ngô Bình đang xử lý tấu chương, Đỉnh Nhi đột nhiên chạy tới, ôm lấy chân Ngô Bình rồi nói: “Phụ hoàng, em Tinh Kiếm đánh con”.
Ngô Bình đặt bút xuống rồi hỏi: “Tinh Kiếm đánh con? Tại sao?”
Đỉnh Nhi nhíu mày: “Em ấy nói đánh thắng con, sau này em ấy có thể làm Hoàng Đế”.
Ngô Bình hơi ngẩn người ra, đứng dậy đi tìm Lý Tinh Kiếm.
Lý Tinh Kiếm là con trai của anh và Nguyệt Vũ, Tiểu Đỉnh Nhi hai tuổi, nhưng Tinh Kiếm có thiên phú khiến người ta kinh ngạc, từ nhỏ đã thu hút thần tọa Thanh Đồng, Ngô Bình còn cho cậu bé Thập Phương Sát Ấn. Bởi vì bàn về thực lực, Đỉnh Nhi có lớn hơn cũng đánh không lại em trai.
Ngô Bình đi đến khu mà Nguyệt Vũ ở thì nhìn thấy Thủy Sinh đang đứng ở cửa, một cung nhân đang nói chuyện với cậu bé.
“Điện hạ, sao người có thể ra tay với Đại Hoàng Tử được chứ?”
Thủy Sinh nói: “Thượng Nguyên, không phải ông nói, sau này anh ấy sẽ tranh ngôi vị Hoàng Đế với tôi hay sao? Với lại đã tranh ngôi vị Hoàng Đế thì anh ấy sẽ giết tôi”.
Thượng Nguyên vội vàng bụm miệng cậu bé: “Ôi Tiểu Điện hạ của tôi, chuyện này không thể nói ở bên ngoài. Cái mà tiểu nhân nói đều là ghi chép trong sử sách, chỉ là để nhắc nhở người”.
Thủy Sinh: “Sau này anh ấy sẽ giết ta, đương nhiên ta phải đánh anh ấy, chuyện này có gì không đúng?”
Nghe đến đây, mặt Ngô Bình trầm xuống như nước, anh đi đến trước mặt Thủy Sinh.
Gã cung nhân tên Thượng Nguyên kia giật cả mình, quỳ trên mặt đất với sắc mặt tái nhợt.
Thủy Sinh vẫn còn nhỏ, cậu bé ôm lấy chân Ngô Bình: “Phụ Hoàng!”
Ngô Bình bế cậu lên rồi nói: “Thủy Sinh, nghe nói con đánh anh trai hả?”
Thủy Sinh gật đầu: “Là con đánh”.
Ngô Bình: “Các con là anh em, sao lại đánh nhau chứ? Thượng Nguyên này nói với con, sau này anh con sẽ làm Hoàng Đế, sau đó giết con, đúng không?”
Thủy Sinh gật đầu: “Dạ, Thượng Nguyên nói như vậy ạ. Phụ Hoàng, con rất sợ, con không muốn bị anh giết chết”.
Ngô Bình cười nói: “Sao anh trai lại tranh ngôi vị Hoàng Đế với con chứ? Anh trai càng không thể giết con. Với lại, nếu như con thật sự thích làm Hoàng Đế, bố sẽ gây dựng thêm một đất nước lớn như này cho con, để con được làm Hoàng Đế mãi mãi”.
Chương 1792: Ngũ đại thần thông
Thủy Sinh nghe thấy mỗi người một ghế hoàng đế mới hỏi: “Vậy chị cũng làm hoàng đế được sao?”
Ngô Bình bật cười: “Có thể chứ. Chỉ cần các con thích, đều có thể làm hoàng đế!”
Trẻ con thường thích những thứ nó không có được, còn thứ mà ai cũng có được, cậu bé lập tức mất hết hứng thú, thở dài một tiếng rồi nói: “Nói như thế thì hoàng đế cũng không phải là thứ gì hiếm có”.
Đúng lúc này, Đỉnh Nhi chạy tới: “Thủy Sinh, nể tình em vẫn còn nhỏ, bây giờ em mà xin lỗi thì anh sẽ tha cho em”.
Thủy Sinh tỏ ra bướng bỉnh: “Em không xin lỗi đấy!”
Ngô Bình nhéo mặt thằng bé: “Những lời Thượng Nguyên nói đều là nói dối. Hắn chỉ là một tên nô tài, có hiểu gì đâu chứ? Chẳng phải bố đã bảo con phải ngoan ngoãn theo thầy học hành rồi à? Học hành mới hiểu rõ lý lẽ, đúng không nào?”
Thủy Sinh ôm cổ Ngô Bình, thì thầm với anh: “Phụ hoàng, con cũng cảm thấy con sai rồi”.
Ngô Bình rất mừng: “Thủy Sinh, biết sai rồi sửa là việc rất tốt”.
Nguyệt Vũ nghe thấy động tĩnh nên bước ra - trước nay cô ấy ít giao tiếp với mọi người, nếu không chăm sóc con cái thì cũng chỉ chăm chú tu luyện. Trông thấy Ngô Bình đến, cô ấy mừng rỡ hỏi: “Lý lang tới từ bao giờ thế?”
Ngô Bình kể lại sự việc xảy ra ban nãy, Nguyệt Vũ giận dữ: “Thứ nô tài chết tiệt, ai bảo ngươi nói những điều này với hoàng tử? Người đâu, lôi ra ngoài đánh hai mươi trượng, đuổi khỏi hoàng cung, không bao giờ dùng lại nữa!”
Nhưng Ngô Bình lại ngăn cản Nguyệt Vũ, anh nhìn chằm chằm vào cung nhân tên Thượng Nguyên kia: “Nói đi, kẻ nào sai ngươi làm như vậy?”
Anh nói được làm được khiến cung nhân Thượng Nguyên kia run như cầy sấy: “Là Hầu đại nhân nói vậy. Hầu đại nhân nói, hoàng tử phải được bồi dưỡng từ nhỏ, mà nô tài là người bên cạnh hoàng tử. Nếu sau này hoàng tử làm hoàng đế, nô tì sẽ là đại tổng quản. Bệ hạ, nô tì đáng chết, nô tì không nên nói như vậy!”
Ngô Bình không lộ ra biểu cảm gì, tiếp tục hỏi: “Hầu đại nhân nào?”
Thượng Nguyên đáp: “Hầu Tập đại nhân”.
“Hầu Tập?”, Ngô Bình nheo mắt. Tên Hầu Tập này không đơn giản, sau lưng hắn ta là Hầu thị - gia tộc thương nghiệp lớn nhất của đế quốc Thiên Võ.
Hầu thị kinh doanh cầm đồ, đổi tiền, chuỗi cửa hàng, phiêu cục, vân vân, phạm vi hoạt động trải khắp đại lục Côn Luân. Đế quốc Thiên Võ chỉ là một phần trong bản đồ kinh doanh của Hầu thị.
Gần đây đại lục Hồng Hoang được thống nhất khiến Hầu thị trở nên nhộn nhạo. Tin tình báo cho hay, Hầu thị đã liên lạc với một vị lão tổ của Hầu thị, đồng thời được đối phương chi viện.
“Hầu Tập còn nói gì nữa?”. Anh hỏi.
Thượng Nguyên đáp: “Hầu Tập đại nhân còn nói, ngày sau thiên hạ này sẽ là thiên hạ của Hầu thị, trong mắt họ, hoàng đế cũng chẳng là cái thá gì”.
Ngô Bình xua tay: “Lôi xuống dưới, xử phạt theo pháp luật”.
Thượng Nguyên này bầu bạn cùng Thủy Sinh một thời gian khiến cậu bé thấy không nỡ, bèn đứng ra cầu xin: “Phụ hoàng, có thể không giáng tội Thượng Nguyên không?”
Ngô Bình đáp: “Thủy Sinh, nếu làm sai thì phải trả giá. Tên Thượng Nguyên kia xúi giục con đánh anh trai của mình, con nói xem hắn có phải người tốt không?”
Thủy Sinh lắc đầu: “Hắn là người xấu!”
Ngô Bình nói: “Đúng rồi. Con và các anh chị em, con và bố mẹ mới là quan hệ thân nhất. Sau này dù chuyện gì xảy ra, các con cũng phải đoàn kết một lòng, bảo vệ lẫn nhau. Nếu người ngoài muốn chia rẽ quan hệ giữa các con, kẻ đó chắc chắn là kẻ thù của Lý gia chúng ta!”
Thủy Sinh gật đầu như bổ củi: “Phụ hoàng, Thủy Sinh nhớ rồi!”
Nói xong, Thủy Sinh chạy tới trước mặt Đỉnh Nhi, cúi người thật sâu: “Anh ơi, em sai rồi, anh có thể tha thứ cho em không?”
Đỉnh Nhi lớn hơn mấy tuổi, cậu bé xoa đầu Thủy Sinh: “Anh em chúng ta càng đánh càng thân thiết, tất nhiên anh sẽ bỏ qua cho em. Nhưng mà sau này em phải nghe lời anh đấy”.
Thủy Sinh gật đầu: “Vâng, em nghe lời anh”.
Trẻ con chẳng bao giờ giận nhau qua đêm, nói vài câu rồi lại cười hi hi ha ha chơi đùa cùng nhau.
Sau khi hai đứa trẻ đi rồi, Nguyệt Vũ mới nói: “Lý lang, Hầu gia dám can dự vào việc của hoàng gia, tội nghiệt quá nặng, phải nghiêm trị!”
Ngô Bình đáp: “Nguyệt Vũ, em từng làm nữ hoàng, có kinh nghiệm quản lý một quốc gia hơn anh. Sau này em phải tham gia vào công việc triều chính nhiều hơn, chia sẻ bớt áp lực cho Tử Di”.
Nguyệt Vũ mỉm cười: “Chính vì em từng làm nữ hoàng mới biết chuyện này cần anh và hoàng hậu lên tiếng, chứ em không thể chủ động được”.
Ngô Bình bật cười: “Em nói cũng đúng, bây giờ anh lên tiếng rồi, em đừng từ chối đấy”.
Nguyệt Vũ đáp: “Đương nhiên rồi”.
Ngừng lại trong chốc lát, Nguyệt Vũ nói: “Lý lang, em cảm thấy khí tức chân nhân của anh mạnh mẽ hơn hẳn lúc trước rồi”.
Ngô Bình đáp: “Ừm, anh sắp đột phá cảnh giới Chân Hầu rồi. Châu Hầu, tương đương với mười nghìn chư hầu ở thời đại thái cổ chân nhân, sở hữu bản lĩnh của một vương hầu”.
Nguyệt Vũ hỏi: “Bản lĩnh của vương hầu là gì?”
Ngô Bình mỉm cười: “Nói cho rõ hơn là có thể điểm hóa chân nhân. Một người bình thường đứng trước mặt anh, anh là Chân Hầu, có thể điểm hóa người đó thành chân nhân”.
Đôi mắt đẹp của Nguyệt Vũ sáng lên: “Điểm hóa chân nhân ư? Như thế có nghĩa là, Lý lang có thể điểm hóa một lượng lớn chân nhân, giúp sức cho chúng ta?’
Ngô Bình đáp: “Cũng không thể điểm hóa không giới hạn. Chân Hầu nào mạnh mẽ, thông thường chỉ có thể điểm hóa ba nghìn chân nhân. Nhưng có lẽ anh có thể điểm hóa nhiều hơn một chút”.
Nguyệt Vũ nói: “Cho dù chỉ ba nghìn năm nghìn, cũng rất tuyệt rồi”.
Ngô Bình nói: “Thế nên anh phải nhanh chóng đột phá. Với tình thế hiện giờ, cường giả nhiều như mây, nếu không có thực lực, đừng nói là làm hoàng đế, muốn bảo vệ người thân của mình còn khó khăn.
Sau đó anh nói với Nguyệt Vũ: “Nguyệt Vũ, sau này em phụ trách thu thập thông tin tình báo nhé, trước hết em hãy điều tra Hầu thị”.
Nguyệt Vũ đáp: “Vâng!”
Ngay hôm đó, Nguyệt Vũ thành lập “Ám Ti”, chuyên phụ trách công việc thu thập tin tức tình báo.
Ngô Bình không hề nóng lòng muốn ra tay với Hầu Tập, anh muốn hiểu rõ mục đích của Hầu thị trước.
Mấy ngày nay, anh tiếp tục tu luyện thần thông. Trên chiến trường lần trước, anh giết vô số Thần tộc, hấp thu một lượng lớn năng lượng, đồng thời luyện ra được môn thần thông thứ hai: thuật hóa đá.
Ngay sau đó, anh lần lượt tu luyện thêm thần thông hệ mộc và thiên đằng thuật. Một khi thi triển pháp thuật này, trong không trung sẽ xuất hiện vô số thiên đằng, chúng vô cùng bền chắc, có thể phóng ra dây mây quấn quanh kẻ địch. Nếu thực lực đủ mạnh, đây cũng là một môn thần thông rất lợi hại khi sử dụng trong phạm vi lớn.
Môn thần thông thứ tư tên là thuật mưa lửa, vô số quả cầu lửa tạo thành cơn mưa lửa từ trên trời rơi xuống có thể tạo ra sát thương đáng kinh ngạc. Mưa lửa rơi xuống đất cũng không bị dập tắt mà còn ngưng tụ thành rắn lửa, sói lửa, rồng lửa, kiến lửa, vân vân, tấn công kẻ địch.
Môn thần thông thứ năm là thuật ảo ảnh sương mù. Một khi thi triển pháp thuật này, sương mù dày đặc bốc lên, trong màn sương xuất hiện nhiều tấm gương làm từ nước, tạo ra ảo ảnh khiến kẻ địch không phân biệt nổi địch và ta, chém giết lẫn nhau, thậm chí còn tạo ra ám ảnh.
Tu luyện đủ năm môn thần thông sẽ ngưng tụ ra được năm chiếc vòng thần, năm vòng thần quản lý ngũ hành, khi thi triển sẽ phát động cùng nhau.
Số lượng vòng thần càng nhiều thì thực lực của Ngô Bình càng mạnh. Thế nhưng, trên thế giới này, nguồn năng lượng đủ lọt vào mắt anh quá ít, sau này anh vẫn cần tìm kiếm nhiều nguồn sức mạnh lớn hơn.
Chỉ chớp mắt đã qua bảy ngày, cuối cùng Nguyệt Vũ cũng điều tra gần xong, bèn tới báo cáo cùng Ngô Bình.
“Lý lang, chúng ta mua chuộc nô tài bên cạnh Hầu Tập cùng một vài thành viên của Hầu thị, thông tin nhận được rất bất ngờ. Lão tổ của Hầu thị là một cường giả đã thức tỉnh huyết mạch thái cổ chân nhân, tự xưng la Hầu tổ. Dã tâm của vị Hầu tổ này rất lớn, ông ta ra lệnh cho Hầu Tập cướp đoạt hoàng quyền của đế quốc Thiên Võ, để người của Hầu thị làm hoàng đế”.
Ngô Bình cười khẩy: “Dã tâm cũng lớn đấy, tưởng rằng huyết mạch thức tỉnh là có thể làm hoàng đế à?”
Chương 1793: Diệt cả nhà
Nguyệt Vũ: “Còn một tin nữa, vị thần kia cũng là thừa tướng của một hoàng triều trên đại lục Hồng Hoang. Hơn nữa, còn có quyền hơn cả hoàng đế. Trước mắt, mọi chuyện trong hoàng triều đều do ông ta quyết định”.
Ngô Bình kinh ngạc: “Hử, không ngờ lại là một tên gian tướng!”
Nguyệt Vũ: “Hoàng triều nơi đó tên là hoàng triều Đại Chấn, có diện tích lớn hơn chúng ta gấp mấy lần. Nhờ vào tài nguyên của hoàng triều, Hầu Tổ đã đào tạo một lượng lớn thiên tài trong tộc. Trong số đó, nổi tiếng có bốn thiên kiểu Hầu môn, mười người con Hầu thị và ba đóa kiều hoa Hầu môn...”
Ngô Bình: “Vì thế, nếu chúng ta xảy ra xung đột với Hầu thị, thế chẳng khác nào biến mình thành kẻ địch của hoàng triệu Đại Chấn”.
Nguyệt Vũ: “Đúng vậy!”
Ngô Bình cười lạnh: “Hầu Tổ này đúng là quá coi trọng bản thân, người không phạm ta, ta không phạm người, nếu ông ta đã ra tay trước thì chờ bị hủy diệt đi!”
Nguyệt Vũ: “Lý lang có kế hoạch rồi sao?”
Ngô Bình: “Ngày mai vào triều, anh sẽ ướm lời thăm dò Hầu Tập. Nếu hắn đã không biết điều, vậy không có gì để nói nữa”.
Nguyệt Vũ gật đầu: “Cũng đúng!”
Sáng sớm hôm sau, đại thần đã có mặt trên triều, Ngô Bình ngồi lại ngai, phát hiện có vài vị trí bị trống.
Anh hỏi: “Người nào không lên triều?”
Một đại thần nói: “Bệ hạ, Hầu Tập đại nhân nói mình không khỏe, hôm nay không lên triều”.
Còn có hai đại thần khác xin nghỉ nhưng vị Hầu Tập kia trước đây chưa từng.
Ngô Bình hỏi: “Nguyệt phi, Hầu Tập này đang làm gì?”
Nguyệt Vũ nói: “Bẩm bệ hạ, Hầu Tập đang ở nhà nô đùa với đám thị thiếp”.
Ngô Bình: “Nô đùa với thị thiếp thì chứng tỏ tên này không ốm đau gì. Không bệnh mà nghỉ ốm, đây là tội khi quân. Người đâu, đi bắt giữ Hầu Tập!”
Các đại thần khiếp sợ, hoàng đế dám ra tay với Hầu Tập!
Rất nhanh, một đám cao thủ đã xuất phát.
Lúc này, Hầu Tập đang ôm một mỹ nhân trêu chọc, bất chợt, quản gia xông vào, tái mặt nói: “Đại nhân, không ổn rồi, hoàng đế phái người tới bắt đại nhân!”
Nghe nói như thế, Hầu Tập không sợ mà còn cười ha hả: “Lo gì? Một hoàng đế nước nhỏ, tuyệt đối không dám đụng đến ta đâu”.
Không lâu sau, một đám thị vệ xông tới, Hầu Tập trấn định nói: “Ta đi với các người!”
Hầu Tập nhanh chóng vào đại điện, hắn ta không quỳ, đứng liếc nhìn Ngô Bình: “Bệ hạ triệu thần có chuyện gì không?”
Ngô Bình nhìn hắn ta: “Hầu Tập, ngươi phạm tội khi quân. Bây giờ trẫm muốn chém đầu ngươi”.
Hầu Tập nghe xong thì cười ha hả: “Bệ hạ muốn chém đầu ta, vậy phải hỏi xem ta có đồng ý không đã!”
Anh vừa dứt lời, một bóng người lao tới. Người này mặc áo đen, đeo mặt nạ, người này là thích khách do Hầu Tổ bồi dưỡng, thực lực mạnh mẽ, Hầu Tập từng thấy gã dùng một chiêu giết Đạo Quân.
Thích khách vừa xuất hiện, khí tức đáng sợ tràn ra, các đại thần đều lùi về sau nhưng vẫn có vài đại thần chính trực đứng chắn trước mặt Ngô Bình.
Thích khách cười lạnh, biến thành tàn ảnh, tấn công về phía Ngô Bình.
Ngô Bình vung tay áo, một luồng khí đánh bay thích khách. Anh nhìn tên áo đen cười lạnh: “Chỉ là một Bán Thần, chút thực lực cỏn con kia mà dám tới Thiên Võ này giở thói ngang ngược sao? Hỉ Bảo, tóm hắn!”
Bùm!
Một bóng dáng nhảy ra ngoài theo thị vệ. Dạo này Lý Nguyên Tượng chỉ theo thị vệ làm vệ, trừ Ngô Bình và vài ba người khác, không ai biết thân phận thật sự của cậu ấy.
Lý Nguyên Tượng cũng mặc đồ thị vệ, thích khách kia chẳng coi Lý Nguyên Tượng ra, tay vừa vung, một sợi màu bạc bay tới.
Sợi màu bạc này có thế cắt đứt vạn vật, uy lực vô tận. Nhưng Lý Nguyên Tượng lại tung ra một đấm, sợi dây bạc bị đứt thành vô số đoạn, quyền ấn đáng sợ nện vào cơ thể thích khách.
Răng rắc!
Xương toàn thân thích khác vỡ vụn, người nện xuống đất đầy đau đớn, trong mắt chỉ còn sự sợ hãi.
Lý Nguyên Tượng bóp cổ gã, đeo gông rồi giao gã cho thị vệ khác, dẫn đi giam giữ.
Hầu Tập choáng váng, hắn ta cứ tưởng thích khách này có thể khiến hoàng đế sợ hãi nhưng ai ngờ gã lại bị một thị vệ bình thường chế ngự, sao có thể như vậy?
Ngô Bình nhìn Hầu Tập: “Hầu Tập, ngươi dẫn thích khách tới đại điện ám sát trẫm, đây là tội nặng. Người đâu, tịch thu gia sản và xử tử cả tộc Hầu Tập, toàn bộ tài sản sung công!”
Cuối cùng Hầu Tập cũng cảm thấy sợ hãi, hắn ta quỳ trên đất, cầu xin: “Bệ hạ tha mạng. Thần đáng chết, thần biết sai rồi!”
Ngô Bình nào chịu nghe, sai người mang Hầu Tập xuống chém đầu.
Cùng ngày, cả nhà Hầu Tập có ba trăm bảy mươi sáu người bị chém đầu thị chúng, đồng thời toàn bộ tài sản đều bị tịch thu bao gồm bất động sản, cửa hàng,...
Giết cả tộc Hầu Tập xong, Ngô Bình biết Hầu Tổ sẽ nhanh chóng trả thù thôi, anh bảo Đường Tử Di trấn giữ hoàng cung, sau đó đi tới hoàng triều Đại Chấn.
Hoàng triều Đại Chấn cách Thiên Võ trăm vạn dặm, tu sĩ bình thường phi hành thì cũng tốn rất nhiều thời gian.
Nhưng Ngô Bình chỉ tốn vài phút, biên cảnh Đại Chấn hiện ra trong phút chốc, anh hỏi thăm một chút rồi đi thẳng tới hoàng đô.
Trong hoàng đô, Ngô Bình lặng lẽ tiến vào hoàng cung.
Giờ phút này, một thiếu niên mười bảy, mười tám mặc áo bào vàng đang ngồi ngẩn ngơ bên ao cá vàng, trong tay cầm thức ăn cho cá, hồi lâu vẫn không ném xuống.
Bên cạnh, một thái giám nhẹ giọng nói: “Bệ hạ, người ngồi suốt hai tiếng rồi, muốn về nghỉ ngơi không ạ?”
Thiếu niên thản nhiên nói: “Ta không muốn quay về!”
Tiểu thái giám: “Hoàng thượng, người còn phải xử lý tấu chương!”
Thiếu niên: “Không cần ta phải xử lý, có thừa tướng rồi, ta phê hay không cũng có gì khác nhau?”
Sắc mặt tiểu thái giám thay đổi: “Bệ hạ, người đừng nói thế, cẩn thận tai vách mạch rừng”.
Trong mắt thiếu niên hiện lên tia buồn bã, lẩm bẩm: “Phụ hoàng để lại cơ nghiệp lại hủy trong tay ta, ta không cam lòng!”
Sắc mặt thái giám tái mét: “Bệ hạ, đừng nói nữa!”
Thiếu niên: “Năm đó phụ hoàng quá nhân từ, nếu thủ đoạn của ông ấy tàn nhẫn hơn một chút thì ta cũng sẽ không trở thành hoàng đế bù nhìn thế này”.
“Hoàng đế bù nhìn? Đáng thương quá”, một âm thanh đột nhiên vang lên.
Thiếu niên đột nhiên quay đầu, nhìn thấy một người đàn ông lạ lẫm, người này mặc đồ không giống người của hoàng triều Đại Chấn.
Hoàng đế trẻ tuổi lại rất bình tĩnh: “Anh là ai? Thừa tướng phái tới sao?”
Người đến chính là Ngô Bình, anh vừa hỏi vừa mò tới đây: “Thừa tướng là cái thá gì, sao có thể sai phái tôi?”
Thiếu niên nghe anh nói vậy thì rất có thiện cảm: “Ồ, anh không sợ thừa tướng giết mình à?”
Ngô Bình: “Nếu ông ta biết năng lực của tôi thì người sợ hãi chính là ông ta!”
Chỉ hai câu nói đã khiến thiếu niên cảm thấy Ngô Bình thú vị: “Sao anh vào được hoàng cung, không ai chặn đường sao?”
Ngô Bình: “Trong thiên hạ này, tôi muốn tới đâu, không ai cản được!”
Lúc này, vài thị vệ phát hiện Ngô Bình, lập tức lao đến. Thị vệ trong cung đều là người của Hầu Tổ, thực lực mạnh mẽ, hai thị vệ cấp tiên lập tức vung đao chém.
Ngô Bình thản nhiên: “Đứng yên!”
Anh vừa dứt lời, hai người ngừng trên không, vẫn giữ nguyên tư thế vung đao.
Thiếu niên kinh hãi: “Các hạ quá mạnh!”
Ngô Bình ngồi xuống cạnh thiếu niên, cậu ta cũng không sợ anh, cười nói: “Anh xuất hiện trong cung, giờ lại ngồi trước mặt tôi, chẳng lẽ là tới tìm tôi?”
Chương 1794: Tiểu hoàng đế
Ngô Bình nói: “Tiểu hoàng đế, nghe nói cậu bị thừa tướng nẫng mất thực quyền, tôi cảm thấy người này không có lương tâm, thế nên quyết định tới giúp cậu”.
Thiếu niên mỉm cười: “Anh có thể bịa ra lý do nào bình thường hơn một chút không?”
Ngô Bình đáp: “Được rồi. Hầu tổ kia đắc tội với tôi, tôi vốn định đập chết ông ta luôn; nhưng nghĩ đi nghĩ lại, chi bằng rút củi dưới đáy nồi, chặt đứt căn cơ của Hầu môn một cách triệt để”.
Hai mắt thiếu niên sáng ngời: “Thế nên lợi ích của chúng ta trói buộc với nhau, anh đến để giúp tôi?”
Ngô Bình bật cười: “Đúng vậy”.
Thiếu niên đáp: “Ở đây nói chuyện không tiện, chúng ta…”
Cậu ta chưa dứt lời, hai người đã biết mất.
Ngay sau đó, hai người đến một ngọn núi bên trong lãnh thổ của hoàng triều Đại Chấn, xung quanh trồng đầy cổ thụ, hoa nở chim hót, mây mù lượn bay.
Ngô Bình lấy ra bàn, ghế và một ít thức ăn đồ uống, mỉm cười nói: “Tiểu hoàng đế, cậu đừng khách sáo”.
Thiếu niên rất thả lỏng, cậu ta quơ lấy một vốc hạt dưa, cảm thấy mùi vị rất ngon: “Hạt dưa này được rang thế nào vậy, ngon quá đi mất”.
Ngô Bình đáp: “Nếu cậu thích thì tôi tặng cậu vài trăm cân cho cậu ăn thỏa thích”.
Thiếu niên mỉm cười: “Tôi có thể biết tên và thân phận của anh không?”
Ngô Bình đáp: “Tất nhiên là được. Tôi tên Lý Huyền Bình, chức vụ giống y như cậu, tôi là hoàng đế của đế quốc Thiên Võ”.
Thiếu niên hỏi: “Tôi là Thạch Xương Huy. Anh Lý, anh định giúp tôi thế nào?”
Ngô Bình đáp: “Chỉ một mình tôi là đủ giúp cậu”.
Thạch Xương Huy rất kinh ngạc: “Một mình thôi sao?”
Ngô Bình gật đầu: “Tôi có nhiều khá nhiều kinh nghiệm đánh nhau, vả lại Hầu tổ kia không phải đối thủ của tôi”.
Thạch Xương Huy hỏi: “Nhưng với thực lực của Hầu tổ, đến cả Đạo tổ cũng không phải đối thủ của ông ta, anh có đánh lại nổi không?”
Ngô Bình đáp: “Đánh lại được. Sở dĩ ông ta mạnh vì khôi phục huyết mạch của thái cổ chân nhân, không có gì lạ”.
Thạch Xương Huy gật gật đầu: “Được, tôi tin anh”.
Ngô Bình đáp: “Bây giờ cậu cứ tuyên bố thượng triều, tôi sẽ giúp cậu chế ngự Hầu tổ trên triều”.
Thạch Xương Huy tỏ ra căng thẳng: “Đứng trước mặt ông ta, tôi còn không dám nói to, bây giờ đột nhiên phải đối phó với ông ta, không khỏi thấy sợ hãi”.
Ngô Bình hỏi: “Nếu tôi hạ gục Hầu tổ, những đại thần khác có chịu nghe lời cậu không?”
Thạch Xương Huy bật cười: “Anh còn mạnh hơn cả Hầu tổ, họ dám không nghe lời tôi ư? Theo hiểu biết của tôi, những đại thần kia sẽ lập tức đổi phe ngay”.
Sau đó biểu cảm của cậu ta trở nên nghiêm túc: “Nhưng Hầu gia có thế lực rất mạnh, một khi anh hạ gục Hầu tổ, Hầu gia chắc chắn sẽ hành động”.
Ngô Bình hỏi: “Khống chế được Hầu tổ, còn sợ họ náo loạn hay sao?”
Thạch Xương Huy gật đầu: “Anh Lý nói chí phải”.
Ngô Bình hỏi: “Cậu em à, tôi giúp cậu như vậy, cậu định cho tôi lợi lộc gì?”
Thiếu niên nhìn anh, cười hỏi: “Anh Lý muốn nhận lại lợi lộc gì?”
Ngô Bình đáp: “Nếu Hầu thị bị tiêu diệt, tất nhiên phải tra xét gia sản. Tất cả tài sản tra xét được thuộc về tôi, cậu thấy thế nào?”
Hầu thị giàu nứt đố đổ vách, không ai sánh được, thiếu niên vừa nghe thấy vậy, bỗng chốc cảm thấy xót xa. Nhưng hễ nghĩ đến bao nhiêu ấm ức phải chịu từ nhỏ đến lớn, cậu ta lập tức thấy chút xíu này không đáng kể gì, bèn cắn răng đáp: “Được, cho anh hết!”
Ngô Bình rất hài lòng, anh vỗ vai cậu ta mà cười: “Cậu em cứ yên tâm đi, có tôi ở đây, đảm bảo tên tể tướng đó toi đời”.
Ngô Bình và Thạch Xương Huy tới đại điện. Vừa bước vào trong, Ngô Bình đã cảm nhận được một luồng sức mạnh kỳ diệu bên dưới đại diện.
Anh hỏi: “Cậu em à, dưới đại điện của cậu chôn thứ gì đó phải không?”
Thạch Xương Huy gật đầu: “Đúng vậy. Tổ thượng của tôi đừng lấy được một khối linh thạch. Linh thạch đó yêu cầu phải chôn nó bên dưới hoàng cung, hấp thụ hoàng khí của nhân gian. Hầu tổ từng ngấp nghé khối linh thạch đó, kết quả suýt nữa thì trọng thương. Nhưng nó đối với tôi cũng không có tác dụng gì, tôi không thể trao đổi với nó, càng không thể lại gần nó”.
Ngô Bình thoáng dao động, anh hỏi: “Linh thạch được chôn ở đây bao lâu rồi?”
Thạch Xương Huy đáp: “Cả nghìn năm rồi”.
Ngô Bình nói: “Tôi xuống đó gặp nó”. Nói xong, anh đột nhiên chìm xuống lòng đất.
Chỉ vài giây sau, anh xuống tới lòng đất, có một khối đá dài mười mấy mét, đóng mở không theo quy tắc. Bên trong khối đá này có một bào thai hóa thạch, bên trong hóa thạch có một người đá.
Anh vừa đến gần linh thạch, người đá kia lập tức mở mắt ra, lạnh lùng quát: “Cút!”
Ngô Bình cười khẩy: “Mày mà cũng đủ tư cách bắt tao cút à?”
“Đùng uỳnh!”
Một nắm đấm vọt ra khỏi linh thạch, nện xuống người Ngô Bình. Ngô Bình không hề nhúc nhích, chỉ thản nhiên nói: “Mày cũng nhận lấy nắm đấm của tao đi”.
Nắm đấm hủy diệt của anh dội lên linh thạch.
“Răng rắc!”
Linh thạch vỡ tan, bào thai hóa thạch bên trong cũng vỡ, người đá cao gần hai mét với đôi mắt đỏ ngầu từ bên trong lao ra, giận dữ thét lên: “Mày làm hỏng việc lớn của tao, chết đi!”
Hắn ta vung nắm đấm tới, bị Ngô Bình túm lấy cổ tay và bẻ mạnh, âm thanh giòn giã vang lên, cánh tay bằng đá của hắn ta bị bẻ gãy.
Ngô Bình cười khẩy: “Còn tưởng là thứ gì, hóa ra là một viên đá thành tinh”.
“Răng rắc!”
Sau đó, anh vung nắm đấm đấm nát đầu của người đá, lấy ra một viên ngọc. Bên trong viên ngọc tỏa ra hơi thở đáng kinh ngạc, hiển nhiên không thuộc về kỷ nguyên này.
Bên trong viên ngọc vẫn còn tàn tích của thần niệm, bị anh tiêu diệt ngay tại chỗ.
Anh cảm thấy sức mạnh bên trong viên ngọc này rất kỳ diệu nên luyện hóa và hấp thu ngay lập tức, đồng thời ngưng tụ ra chiếc vòng thần thứ bảy.
Vòng thần thứ bảy xuất hiện, anh quay lại mặt đất, phát hiện các đại thần đều có mặt, trong đó có một người mang khí tức đáng sợ, đó là Hầu tổ.
Chương 1795: Thu làm gia nô
Ngô Bình xuất hiện, Hầu Tổ kia khẽ nhíu mày, thoáng nhìn về phía bên này.
Thạch Xương Huy ngồi trên ngai vàng, trước đó vẫn luôn sợ hãi rụt rè, nhìn thấy Ngô Bình xuất hiện, cậu ta đột nhiên có lòng tin, thế là liếc nhìn một đại thần bên dưới.
Đại thần kia là một vị ngự sử ngôn quan, chuyên môn vạch tội đại thần. Ông ta khẽ gật đầu, sau đó tiến lên một bước, cao giọng nói: “Thần có việc bẩm tấu!”
Thạch Xương Huy nói: “Nói”.
Đại thần kia trợn tròn hai mắt, chỉ vào Hầu Tổ nói: “Thần, vạch tội tể tướng Hầu Công Điền. Hầu Công Điền lén giấu binh mã, lén đúc binh khí, nắm giữ quân đội, củng cố chính mình, hãm hại đại thần chính trực, ép chết dân chúng vô tội, cướp bóc tài sản người khác!”
Thạch Xương Huy vỗ bàn một cái, tức giận nói: “Thần Cảm ông giỏi lắm! Sao ông có thể vu cáo hãm hại tể tướng đương triều, ông nói những lời này, có chứng cứ gì không?”
Đại thần tên là Thần Cảm này cao giọng nói: “Thần có chứng cứ!”. Nói xong, trình lên một chồng chứng cứ thật dày.
Thạch Xương Huy nhận lấy, liếc nhìn mấy cái, cậu ta khẽ thở dài một hơi rồi nói với Hầu Tổ: “Hầu tướng, ông làm quá đáng rồi!”
Hầu Tổ không hề căng thẳng, toàn bộ hoàng triều đều nằm trong lòng bàn tay ông ta, hoàng đế này có thể tạo ra sóng gió gì chứ? Ông ta thản nhiên nói: “Bệ hạ, tinh thần của Thần Cảm này có vấn đề, đầu óc không tỉnh táo, ông ta dám vu oan cho thần, tội đáng muôn chết, nên tru di cửu tộc mới phải”.
Nói xong, ông ta nghiêng đầu hô: “Người đâu, kéo Thần Cảm xuống!”
Đám thị vệ lập tức xông đến, muốn kéo ngự sử Thần Cảm xuống chém đầu.
Thạch Xương Huy vỗ bàn nói: “Hầu Công Điền, thị vệ của trẫm, ông có tư cách gì chỉ huy? Chẳng lẽ ông muốn mưu phản?”
Hầu Công Điền nở nụ cười, ông ta nhìn chằm chằm Thạch Xương Huy, nói: “Bệ hạ, có phải hôm nay người uống say rồi?”
Thạch Xương Huy trầm giọng nói: “Trẫm không say!”
Hầu Công Điền nở nụ cười âm u lạnh lẽo: “Nếu người không say, sao dám nói chuyện với ta như vậy?”
Ông ta hoàn toàn không coi hoàng đế ra gì, lại còn dám nói ra những lời như vậy.
Thạch Xương Huy tức giận nói: “Hầu Công Điền, xem ra ông thật sự muốn tạo phản! Người đâu, trói Hầu Công Điền lại!”
“Ầm ầm!”
Hai cường giả có khí tức khủng bố xuất hiện ở hai bên Hầu Công Điền, bọn họ đều là cường giả cấp Đạo Quân, một người là Yêu tộc, một người là Thần tộc!
Hầu Công Điền thản nhiên nói: “Bệ hạ, không ai có thể trói ta”.
“Để ta thử!”
Ngô Bình đi ra, Yêu tộc kia giơ tay chụp vào lồng ngực anh, tay phải của Ngô Bình đè vào cổ tay đối phương, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, chợt nghe một tiếng ‘răng rắc’, cổ tay của hắn ta bị bẻ gãy.
“Phụt!”
Ngô Bình lại vung quyền đấm lên trên bụng hắn ta, lực phá hoại thẩm thấu vào trong cơ thể, Yêu tộc kia trợn to hai mắt, cơ thể ngã xuống đất.
Còn Thần tộc kia thì phun ra một ngọn lửa thần, bị một chưởng của Ngô Bình đánh tan, sau đó Ngũ Hành Thần Hoàn sau lưng anh rung động, tia sáng năm màu chiếu về phía trước, Thần tộc kia lập tức biến thành tro bụi, hoàn toàn biến mất!
Liên tục giết chết hai người, Ngô Bình giơ tay bóp cổ Hầu Công Điền. Hầu Công Điền này là thân thể thái cổ chân nhân, mặc dù huyết mạch không thuần, nhưng thực lực cũng rất mạnh. Thế nhưng, bây giờ ông ta lại bị Ngô Bình giữ chặt, không hề có chút sức phản kháng nào, chỉ cảm thấy một luồng sức mạnh khổng lồ đang đè ép, ông ta ‘bịch’ một tiếng quỳ rạp xuống đất.
Hầu Công Điền vừa sợ vừa giận, quát: “Cậu là người phương nào?”
“Bốp!”
Ngô Bình vung tay tát lên trên mặt ông ta: “Đồ khốn kiếp, sao có thể vô lễ với hoàng đế bệ hạ? Đúng là loạn thần tặc tử, đáng giết!”
Chịu một phát tát, Hầu Công Điền cũng thành thật hơn, ông ta vùng vẫy mấy lần nhưng không có hiệu quả gì, hít sâu một hơi nói: “Cậu bạn, việc gì cũng dễ nói, ta quyền khuynh hoàng triều, cậu muốn cái gì, ta có thể cho cậu cái đó”.
Ngô Bình cười nói: “Có phải Hầu thị ông có một chi ở đại lục Côn Luân?”
Hầu Công Điền khẽ sửng sốt, nói: “Đúng là có một chi, tộc trưởng tên là Hầu Tập”.
Ngô Bình: “Hầu Tập kia muốn tạo phản, ta đã giết ông ta. Nhưng ta nghĩ tới nghĩ lui, lo lắng ông tới gây thêm phiền phức cho ta, nên dứt khoát hoặc là không làm, đã làm thì làm cho trót, bởi vậy đến đây giết chết ông”.
Hầu Công Điền nghe xong, hối hận xanh ruột, thầm hận vì sao mình lại dây vào vị sát tinh này!
Ông ta lập tức nói: “Ngài chính là hoàng đế Thiên Võ? Tiểu nhân đã có nhiều đắc tội, Hầu Tập kia là trừng phạt đáng tội, chết hay lắm! Chuyện ông ta tạo phản không liên quan gì đến tiểu nhân, mong bệ hạ tha cho ta một mạng!”
Ngô Bình: “Tha cho ông một mạng? Sao có thể chứ, ta và hoàng đế của các ông đã bàn bạc rồi, ta diệt trừ ông, tất cả tài sản của Hầu Môn ông sẽ thuộc về ta”.
Nói xong, anh đặt bàn tay lên đỉnh đầu Hầu Công Điền, khí tức kinh khủng xuyên vào, thoáng chốc đã khống chế Hầu Công Điền. Mấy phút sau, anh buông tay ra, Hầu Công Điền quỳ xuống mặt đất, cung kính nói: “Chủ nhân!”
Ngô Bình ‘ừ’ một tiếng, nói: “Ông trở về bán hết sản nghiệp của gia tộc thành tiền, đổi thành thần tệ hoặc đạo tệ, sau đó giao toàn bộ cho ta”.
“Vâng”. Hầu Công Điền cung kính nói.
Hầu Công Điền biến thành con rối của Ngô Bình, trở về bán hết sản nghiệp thành tiền, còn Ngô Bình thì trở lại vị trí ban đầu.
Thạch Xương Huy nói với đám đại thần: “Trẫm biết, trong các ngươi có rất nhiều người là người của Hầu Công Điền. Nhưng mà không sao, trẫm sẽ bỏ qua chuyện cũ, chỉ cần từ nay về sau các ngươi trung thành cống hiến cho hoàng triều, chuyện trước kia đều có thể bỏ qua”.
Các đại thần đều quỳ xuống mặt đất: “Bệ hạ nhân từ!”
Buổi triều kết thúc, Thạch Xương Huy mời Ngô Bình đến Ngự Thư Phòng, cậu ta cười nói: “Anh Lý, không ngờ thực lực của anh khủng bố như vậy, hai ba chiêu đã giải quyết xong hai cao thủ, ngay cả Hầu Công Điền cũng biến thành con rối của anh!”
Ngô Bình: “Lão đệ, cai trị quốc gia cũng không phải chuyện dễ, về sau anh phải cẩn thận chút”.
Thạch Xương Huy: “Cảm ơn anh Lý nhắc nhở, mấy năm nay tôi luôn học đạo trị quốc, mặc dù không dám xưng là một vị vua giỏi, nhưng vẫn có thể giữ vững gia nghiệp”.
Ngô Bình nói: “Đợi tôi lấy tài sản của Hầu Công Điền rồi sẽ diệt trừ chó săn của Hầu Môn giúp cậu”.
Đang nói chuyện, bỗng có người đến báo: “Bệ hạ! Hầu Công Điền vừa trở về đã bị Hầu thị giết chết, bây giờ gia chủ mới của Hầu Môn chính là Hầu Vọng Dã, một trong bốn thiên kiêu của Hầu Môn”.
Ngô Bình hơi bất ngờ, nói: “Hầu Vọng Dã này quả là sát phạt quyết đoán, vừa biết Hầu Công Điền bị khống chế đã lập tức giết chết ông ta, sau đó khống chế Hầu Môn. Được lắm, người này khá là thú vị”.
Anh hỏi: “Có tình báo về Hầu Vọng Dã không?”
Người này nói: “Năm nay Hầu Vọng Dã ba mươi năm tuổi, cường giả cấp Chân Tiên, thực lực sâu không lường được, nghe nói ngay cả Hầu Công Điền cũng không phải đối thủ của hắn ta”.
Ngô Bình: “Ồ, đánh thắng Hầu Công Điền, thực lực cũng không tệ đâu”.
Thạch Xương Huy nói: “Anh Lý, làm sao bây giờ? Hầu Môn này nắm giữ quyền lớn trong quân, nếu bọn họ làm phản, chỉ sợ Hoàng Thành không kiên trì được bao lâu!”
Ngô Bình nói: “Không sao, tôi đi xử người này, cậu dẫn đường đi”.
Người báo tin này chính là thủ lĩnh tình báo, hắn ta nghe vậy thì biến sắc, nói: “Lý gia, ta đi e rằng chính là tự tìm đường chết”.
Ngô Bình cười khẩy: “Có ta ở đây, ngươi muốn chết cũng khó, bớt nói nhảm, dẫn đường!”
Người này không dám nhiều lời, dẫn theo mười thuộc hạ, cùng nhau đi đến Hầu phủ.
Trước cửa phủ, mấy chục cao thủ canh giữ bên ngoài, bày trận sẵn sàng đón địch, khí tức của bọn họ đều rất mạnh, khiến thủ lĩnh tình báo kia run sợ.
Ngô Bình dứt khoát đi đến trước cổng chính, hỏi: “Hầu Vọng Dã có ở đây không?”
Một người đàn ông tiến lên một bước, lạnh lùng nói: “Hôm nay không tiếp khách, mời trở về!”
Ngô Bình: “Không gặp? Hiếm khi ta đến một chuyến, hắn ta muốn không gặp là có thể không gặp sao?”