Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1041: Long Thanh Khâm

Vân Tịch nói: "Cuối cùng cô cũng hóa rồng rồi!"

Ngô Bình chớp mắt, nói: "Cô Bạch, hay là cô đổi thành họ Long đi".

Bạch Nguyệt cười nói: "Anh nói đúng, sau này tôi sẽ mang họ Long".

Vân Tịch: "Bạch Nguyệt là tên mà em đặt, Ngô Bình, anh đặt cho cô ấy một cái tên mới đi".

Ngô Bình nghĩ một chút rồi nói: "Tên Long Thanh Khâm thế nào?"

Vân Tịch: "Lấy từ câu thơ 'Thanh thanh tử khâm, u u ngã tâm', hay lắm!"

"Được, kể từ giờ tôi sẽ tên là Long Thanh Khâm", cô ấy cười nói.

Ngô Bình chớp mắt, nói: "Cô Long, có thể cho tôi mượn một thứ không?"

Long Thanh Khâm hỏi: "Anh muốn gì?"

Ngô Bình cười nói: "Tôi muốn luyện Long Huyết Đan, cần máu của rồng".

Long Thanh Khâm nghĩ một lúc rồi hào sảng phất tay: "Được, tôi tặng anh mấy thùng luôn".

Ngô Bình giật mình, vội phất tay: "Không cần vài thùng, năm cân là được".

Bản thể Long Thanh Khâm dài hàng trăm mét, năm cân máu đối với cô ấy cũng chỉ như một giọt máu của con người thôi.

Long Thanh Khâm cười nói: "Nghe Vân Tịch nói anh biết luyện đan?"

Ngô Bình: "Có hiểu sơ".

Long Thanh Khâm: "Địa bàn của tôi có một loại thần dược, tôi đã bảo vệ nó 3000 năm. Giờ nó đã sắp trưởng thành, anh có muốn đi xem không?"

Ngô Bình kinh ngạc, thứ thần dược gì mà có thể khiến một con xà yêu bảo vệ 3000 năm? Anh vội nói: "Là thần dược gì?"

Long Thanh Khâm: "Tôi không rõ, nhưng tôi biết một khi ăn nó thực lực sẽ tăng vọt, thể chất mạnh mẽ vô cùng. Nhưng giờ tôi đã hóa rồng nên nó chẳng còn tác dụng với tôi nữa".

Ngô Bình nói: "Cô Long, hãy đưa tôi đi xem!"

Long Thanh Khâm đưa hai người ra khỏi động thiên, họ bay vụt đi, chẳng mấy chốc đã đến một đầm lầy rộng lớn, không nhìn thấy điểm cuối.

Vân Tịch nói: "Ngô Bình, đây là đầm lầy vạn dặm của Thái Thanh tiên cảnh, nếu không có Thanh Khâm đi cùng thì em không dám đến đây".

Ngô Bình cũng cảm nhận được trong đầm lầy này có một luồng khí tức đáng sợ.

Long Thanh Khâm nói: "Đến động phủ của tôi xem".

Họ đi xuống nước nhưng Ngô Bình lại không cảm thấy nước, họ hạ xuống một mảnh đất. Hóa ra nơi đây có huyễn khí, cảnh nhìn thấy khác với cảnh thực tế.

Long Thanh Khâm dẫn hai người đi vào một cánh cổng lớn được đúc bởi con người. Thấy cánh cổng này Ngô Bình nói: "Nơi đây vốn là động phủ của tiên nhân đúng không?"

Long Thanh Khâm nói: "Đúng. Ngày xưa tôi thấy động phủ này tốt nên đã biến nó thành sào huyệt của mình".

Đi vào cổng thì thấy một cung điện rất lớn, bên trong rất rộng rãi. Xuyên qua cung điện là một cái hố lớn, tỏa ra hàng triệu tia sáng, trông vô cùng đẹp đẽ.

Cái hố có đường kính hàng nghìn mét, sâu hơn nghìn mét. Trong hố có một cây cổ thụ chọc trời. Mà trên cây có mười hai quả, mùi thơm nức mũi.

Lá cây màu bạc, quả cũng màu bạc, hình dáng như trẻ sơ sinh. Thấy chúng khiến Ngô Bình liên tưởng đến quả nhân sâm trong Tây Du Ký!

Ngô Bình biết đây không phải quả nhân sâm, nó là quả Địa Thần! Quả Địa Thần mọc trên cây thần, hấp thụ linh lực của mặt đất, được thai nghén nghìn năm, là thần dược!

Thấy Ngô Bình ngẩn ra, Long Thanh Khâm rất đắc ý, hỏi: "Anh Ngô, thế nào, thần dược này rất tốt đúng không?"

Ngô Bình cảm thán: "Thần dược! Cô Long, có thể tặng tôi năm quả thần được không?"

Long Thanh Khâm cười nó: "Anh dạy cho tôi Hóa Long kinh, còn cho tôi Hóa Long Đan, đáng lý tôi phải tặng hết cho anh. Nhưng sau này tôi còn phải nương nhờ vào anh, thế nên tôi muốn làm một giao dịch với anh".

Ngô Bình nói: "Cô Long cứ nói".

Long Thanh Khâm: "Tôi có thể tặng cho anh ba quả không điều kiện. Nếu anh muốn thêm thì có thể dùng đan dược để đổi. Tôi muốn hóa thành chân long thì cần không ngừng thay máu chân long. Mà cách tốt nhất để thay đổi huyết mạch là dùng đan dược".

Ngô Bình nghĩ rồi nói: "Có thể. Tôi có thể luyện Thuần Huyết Thần Đan để tinh lọc huyết mạch của cô".

Long Thanh Khâm cười nói: "Được, anh đưa tôi một viên Thuần Huyết Thần Đan thì tôi sẽ đưa anh một quả thần".

Ngô Bình cười nói: "Thành giao!"
Chương 1042: Đại Địa Liên Đài

Ngô Bình lập tức hái ba quả Địa Thần đã chín và cất chúng trong hộp ngọc.

Lúc này anh mới phát hiện bên cạnh hố lớn có một tòa kiến trúc giống như tế đàn, trên đó có đài hoa sen, hình như là nơi tu luyện.

Anh đến đài sen và quan sát một lúc, phát hiện ra rằng có một trận pháp bí ẩn dưới đài sen, được kết nối với toàn bộ mạch đất của đầm lầy. Anh không khỏi kinh ngạc, hỏi Long Thanh Khâm: "Cô Long, đây là nơi chủ nhân của tiên phủ tu luyện sao?"

Long Thanh Khâm cười nói: "Hẳn là như vậy. Lần đầu tiên tới đây, tôi muốn ngồi ở trên đó luyện công, nhưng mấy lần bị đánh xuống, thân thể vô cùng khó chịu, về sau không dám thử nữa".

Ngô Bình cười nói: "Cái này gọi là Đại Địa Liên Đài, có thể hấp thu linh lực Đại Địa, là bảo vật trợ giúp tu luyện".

Nói xong anh trực tiếp ngồi trên đài sen. Ngay lập tức, anh cảm thấy sức mạnh Đại Địa to lớn từ đài sen truyền đến cơ thể anh. Mặc dù anh có một thể chất phi thường, anh vẫn không thể chịu đựng được. Nhưng ngay sau đó, đạo chủng vươn nhánh ra để tiếp nhận sức mạnh to lớn như dòng nước xiết này, nuốt chửng nó như một con cá voi.

Đạo chủng hấp thụ sức mạnh Đại Địa, Ngô Bình không còn cảm thấy áp lực mà cảm thấy vô cùng thoải mái. Nhìn thấy cảnh này, Long Thanh Khâm thốt lên: "Anh thật giỏi! Anh có thể chịu được sức mạnh to lớn từ đài sen".

Vân Tịch cười nói: "Thanh Khâm, chủ nhân đài sen nhất định rất lợi hại đúng không?"

Long Thanh Khâm nói: "Ít nhất cũng là thiên tiên, thế nên tôi mới kinh ngạc. Vân Tịch, cô may mắn thật, tìm được một người đàn ông tốt như vậy".

Vân Tịch đỏ mặt, nhưng lại cười rạng rỡ.

Ngô Bình ngồi xếp bằng không động đậy, đạo chủng không ngừng hấp thu sức mạnh của đài sen. Đài sen này mỗi năm đều hấp thu sức mạnh Đại Địa rồi tích trữ trong đài sen, kéo dài không biết bao nhiêu vạn năm.

Lúc này tất cả linh lực đều bị toàn bộ sức mạnh Đại Địa hấp thu. Sau đó cái cây tiếp tục lớn lên, không ngừng mọc thêm cành nhánh.

Sau khoảng ba tiếng đồng hồ, một bông hoa màu vàng tuyệt đẹp mọc trên một nhánh cây, thoáng cái mà hoa đã tàn, tạo thành một quả trông như vàng thật.

Quả đó không ngừng lớn lên, ban đầu chỉ to như quả anh đào, sau đó to bằng nắm đấm. Ngô Bình đếm thử thì thấy có bảy quả.

Mà ngay lúc này linh lực Đại Địa từ đài sen càng lúc càng ít, sau cùng gần như hết hẳn. Hóa ra linh lực Đại Địa tích trữ trong đài sen vô số năm đã bị đạo chủng cắn nuốt sạch.

Ngô Bình mở mắt ra, nhảy xuống đài sen và mói: "Tốt lắm, tôi đã có thu hoạch".

Long Thanh Khâm: "Chủ nhân nơi này vẫn còn để lại ít đồ, tôi không đọc hiểu, anh có hứng thú xem không?"

Ngô Bình cười nói: "Được, tôi hiểu tiên văn".

Mắt Long Thanh Khâm phát sáng: "Anh hiểu tiên văn? Tốt quá, hãy đi theo tôi".

Cô ấy đưa Ngô Bình và Vân Tịch vòng qua cái hố, đi vào một nơi như thư phòng. Bên trong có một giá sách, bên trên bày các thẻ ngọc lớn nhỏ khác nhau, được xâu bằng dây kim loại. Trên mỗi thẻ ngọc đều được viết tiêu đề bằng tiên văn, sau đó cuốn lại, hình thức giống thẻ trúc thời cổ đại.

Long Thanh Khâm: "Đây chắc là công pháp mà tiên nhân nào đó để lại".

Ngô Bình mở ra một thẻ ngọc, phát hiện trong thẻ ngọc có khắc chữ, trong mỗi thẻ ngọc có khoảng hai trăm nghìn chữ và các hình vẽ.

Anh nhìn qua rồi nói: "Thú vị đấy. Tu sĩ này không phải tiên nhân mà là một thánh vu, trong này ghi chép công pháp của Vu đạo".

Long Thanh Khâm hỏi: "Tôi có thể tu luyện không?"

Ngô Bình nghĩ rồi nói: "Những công pháp này không hợp cho Long tộc tu luyện. Nhưng tôi có nửa bộ 'Thiên Long kinh', cô có hứng thú học không?"

Toàn thân Long Thanh Khâm run lên: "Thiên Long kinh, ở đâu vậy?"

Ngô Bình: "Kinh này là nửa bộ đầu tiên được Âm Dương Giáo thu thập, nhưng cũng đủ dùng với cô rồi. Luyện xong nửa bộ này thì ít nhất cô cũng là thần long".

Rồng cũng chia cao thấp. Bây giờ Long Thanh Khâm vẫn chưa phải là chân long, chân long có dòng máu thuần huyết, giờ cô ấy là rồng tạp huyết.

Trên cả chân long là thần long, trên thần long còn có thiên long. Thiên Long kinh chính là công pháp Long tộc luyện để đạt đến cảnh giới thiên long.

Long Thanh Khâm mừng rỡ: "Tốt quá! Anh Ngô xin hãy nhận của tôi một lạy!"

Ngô Bình cười nói: "Cô Long khách sáo quá, cô với Vân Tịch là bạn tốt, tất nhiên cũng là bạn của tôi".

Long Thanh Khâm cười nói: "Anh Ngô, sau này lúc nào cần Long Thanh Khâm này thì cứ nói. Dù lên núi đao xuống biển lửa tôi cũng quyết không từ nan".

Vân Tịch trợn mắt nhìn cô ấy: "Ai bắt cô lên núi đao xuống biển lửa chứ?"

Ngô Bình liền dùng thần niệm truyền nửa bộ Thiên Long kinh cho Long Thanh Khâm. Để đáp lễ, Long Thanh Khâm đưa tất cả công pháp Vu đạo cho Ngô Bình.

Ba người đang nói chuyện trong động phủ thì đột nhiên nghe thấy có tiếng gầm bên ngoài, mặt đất chấn động.

Ánh mắt Long Thanh Khâm lạnh đi, cô ấy lạnh lùng nói: "Con khỉ này vẫn chưa chịu thôi, để tôi đi giết nó!"

Ngô Bình vội hỏi: "Động tĩnh bên ngoài là do con khỉ gây ra sao?"

Vân Tịch nói: "Trong đầm lầy này có rất nhiều sinh vật mạnh mẽ sinh sống. Trừ Thanh Khâm thì cách đây năm nghìn dặm về phía Tây có một con khỉ Thông Linh, giỏi biến hóa. Lúc Thanh Khâm chưa hóa rồng thường đánh nhau với nó, lần nào cũng bị thương".

Ngô Bình kinh ngạc, có thể khiến Long Thanh Khâm bị thương thì con khỉ này chắc chắn rất mạnh!

Anh kéo Long Thanh Khâm đang định đi giết khỉ lại, cười nói: "Cô Long, đừng giết nó, giúp tôi thu phục để nó làm thú cưng cho tôi nhé".

Long Thanh Khâm cười nói: "Anh nuôi khỉ làm gì? Trong đầm lầy này có dơi và cóc, nuôi chúng mới thú vị. Anh muốn thì tôi đi bắt cho".

Ngô Bình vội phất tay: "Dơi và cóc thì thôi, tôi thích nuôi khỉ".

Long Thanh Khâm nói: "Được, anh đợi tôi ở đây".

Nói xong cô ấy đi ra ngoài. Ngay sau đó Ngô Bình và Vân Tịch thấy mặt đất rung lên, tiếng khỉ kêu thảm thiết vang lên, đúng là kinh thiên động địa.

Vân Tịch cười nói: "Con khỉ này xui thật, Thanh Khâm hóa rồng, thực lực tăng hơn mười lần, nó hoàn toàn không phải đối thủ của cô ấy".

Chưa đến ba phút Long Thanh Khâm đã xách một con khỉ vào. Con khỉ cao ba mét, lông màu vàng kim, mắt nó trợn tròn, tai tròn tay dài, cơ thể cường tráng, vừa nhìn đã biết là Hầu vương.

Cổ nó có đeo một sợi dây chuyền, phía đuôi dây đang bị Long Thanh Khâm tóm lấy. Con khỉ túm đầu mình, cúi đầu ủ rũ, tâm trạng suy sụp.

Long Thanh Khâm đá nó một cái khiến nó kêu ầm lên. Nhưng Long Thanh Khâm lại trừng nó khiến nó cúi đầu ngay, giống như một nàng dâu bị tủi thân.

Ngô Bình quan sát con khỉ, âm thầm tấm tắc. Long Thanh Khâm đưa dây chuyền cho anh, nói: "Con khỉ này rất thông minh, cẩn thận đừng để nó chạy".

Ngô Bình cười nói: "Khỉ kia, mày có muốn rời khỏi đầm lầy theo tao khám phá bên ngoài không?"

Con khỉ trợn mắt nhìn Ngô Bình, ánh mắt rất hung ác. Thầm nghĩ nếu không phải có Long Thanh Khâm, nó đã đớp ngay Ngô Bình rồi cắn đứt đầu, sau đó ăn hết nội tạng của anh!

Long Thanh Khâm thấy nó hung dữ thì cười lạnh, búng ngón tay một cái, vẽ một lá bùa trên lòng bàn tay Ngô Bình. Đây là thứ mà cô ấy học được trong Thiên Long kinh, tên là bùa Thiên Long Trấn Yêu.

Ngô Bình thấy một luồng sức mạnh truyền vào tay phải của anh, liền hỏi: "Bùa này có thể trấn áp con khỉ sao?"

Long Thanh Khâm cười nói: "Anh thử xem".

Ngô Bình khẽ dùng lực, tát vào đầu con khỉ. Lòng bàn tay anh liền tỏa sáng rực rỡ, con khỉ kêu lên thảm thiết rồi đau tới nỗi lăn lộn trên đất.
Chương 1043: Tôi là Nhân Vương

Ngô Bình cười nói: “Đúng, có nó rồi thì tôi không còn lo con khỉ tạo phản nữa”.

Long Thanh Khâm: “Bùa chú này có tác dụng trong ba tháng, trong thời gian đó, tốt nhất anh phải thuần hoá được nó”.

Ngô Bình: “Ba tháng thì thừa thời gian rồi”.

Sau đó anh hỏi: “Ê khỉ, mày có động phủ không?”

Con khỉ liếc anh nhưng không có ý định trả lời, vì thế Ngô Bình giơ nắm đấm lên định đánh nó. Con khỉ co rúm người lại, sau đó trả lời một cách cứng nhắc: “Động phủ bị tôi phá lâu rồi”.

Long Thanh Khâm: “Con khỉ này cũng bướng thật đấy, hẳn một động phủ của tiên nhân mà nó cũng dám phá, chắc đồ bên trong cũng bị nó đập vỡ hết rồi”.

Ngô Bình nhìn nó rồi hỏi: “Mày vẫn chưa tìm được tâm pháp thích hợp để tu luyện à?”

Con khỉ đáp: “Chưa, tôi sẽ tu luyện bằng khả năng của mình”.

Ngô Bình: “Cực Lạc Phật Thổ có một công pháp tên là Đại Thánh Lôi Âm Pháp rất lợi hại, mày muốn học không?”

Con khỉ ngạc nhiên hỏi: “Đại Thánh Lôi Âm Pháp ư? Học xong thì có thể thành tiên à?”

Ngô Bình: “Đại Thánh Lôi Âm Pháp sẽ giúp tu sĩ trở thành bán thánh bán tiên, khi luyện đến cảnh giới cao nhất thì sẽ có pháp lực vô biên, thành phật tổ luôn cũng là”.

Con khỉ vui tới mức khoa chân múa tay rồi nói: “Có, tôi muốn học. Xin tiên nhân nhận của tôi một lạy”.

Nó học theo dáng vẻ của con người rồi cúi lạy Ngô Bình, anh cười nói: “Thế thì mày phải ngoan, sau này ngoan ngoãn tu luyện bên cạnh tao”.

Con khỉ gật đầu: “Vâng, tôi sẽ nghe lời thượng tiên tuyệt đối’.

Long Thanh Khâm nói: “Này khỉ, mày đừng có giả vờ phục tùng. Bụng vị thượng tiên này có càn khôn, ngoài ra anh ấy còn biết luyện đan, bày trận pháp, chữa bệnh. Mày đi theo anh ấy là phúc tổ 70 đời đấy”.

Con khỉ sáng mắt lên nói: “Xà… à Long lão đại, tôi biết rồi, tôi có ngu đâu”.

Long Thanh Khâm tháo xích cho nó rồi nói: “Nếu mày hiểu rồi thì tự chọn đi, mày có thể bỏ đi luôn để tiếp tục đời yêu quái tự do tự tại. Hoặc sau này ngoan ngoãn đi cùng anh Ngô để chào đón tiền đồ rộng mở”.

Con khỉ chỉ do dự vài giây rồi đứng cạnh Ngô Bình ngay: “Tôi đồng ý đi theo thượng tiên”.

Ngô Bình: “Người mày toàn lông màu vàng, sau này tao sẽ gọi mày là Kim Tử nhé”.

Con khỉ gật đầu: “Vâng, tên đấy hay quá!”

Ngô Bình: “Mày chưa chính thức tu luyện nên chưa biến thành người được. Giờ tao sẽ truyền Đại Thánh Âm Lôi Pháp cho mày, mày hãy tu luyện thành hình người trước, như vậy tao mới tiện dẫn mày ra ngoài”.

Chứ anh cứ dẫn một con khỉ theo mãi cũng không tiện.

Kim Tử gật đầu: “Vâng, xin thượng tiên hãy truyền cho tôi’.

Ngô Bình lập tức truyền thụ công pháp cho nó, để nó tu luyện ở chỗ của Long Thanh Khâm, khi nào biến thành người thì mới được ra ngoài tìm anh.

Ngô Bình truyền thụ công pháp cho Kim Tử xong thì lấy một quả Địa Thần ra rồi đưa cho Vân Tịch: “Em ăn đi”.

Vân Tịch: “Quả này quý quá, anh giữ lại mà dùng”.

Ngô Bình cười nói: “Anh có rồi”.

Thấy Ngô Bình kiên quyết như vậy, Ngô Bình đành nhận lấy rồi ăn. Thịt quả vừa xuống bụng, đã truyền đến khắp cơ thể cô ấy.

Ngô Bình biết rõ Vân Tịch không có tu vi, nhưng nhờ thể chất đặc biệt của mình nên cô ấy có thể vận chuyển được sức mạnh của tự nhiên. Khả năng này sinh ra khi Vân Tịch thức tỉnh được thiên bẩm huyết mạch của vương tộc.

Thấy Vân Tịch ăn quả rồi, Ngô Bình hỏi: “Vân Tịch, sao em không tu luyện?”

Vân Tịch: “Thể chất của em khá đặc biệt nên từ nhỏ đã không thể tu luyện. Nếu cứ cố thì toàn thân sẽ khó chịu, huyết mạch đảo ngược, có mấy lần còn suýt chết”.

Ngô Bình tò mò hỏi: “Sao lại như thế?”

Vân Tịch: “Lão tổ tông nhà em kể Vân Thị nhà em có thể chất Tiên Nghịch. Kinh mạch và cơ thể của em cũng có cấu tạo ngược nên không phù hợp với các công pháp bình thường”.

Ngô Bình quan sát kỹ cô ấy thì phát hiện đúng là kinh lạc, huyết quản và lục phủ ngũ tạng của Vân Tịch đều bị ngược thật! Với thể chất như vậy, đương nhiên cô ấy không thể tu luyện các công pháp bình thường, nếu không chắc chắn khí huyết sẽ đảo ngược, không chết cũng bị thương nặng.

Anh ngẫm nghĩ rồi nói: “Nếu tu luyện thì chắc không khó, hay anh đảo ngược một bộ công pháp cấp nhị phẩm Thiên Cực Kiếm Kinh rồi truyền cho em nhé”.

Vân Tịch ngẩn ra: “Như vậy có được không?”

Nếu có thể thay đổi công pháp để tu luyện thì Vân Tịch đã làm từ lâu rồi, đâu phải chờ đến tận bây giờ.

Ngô Bình cười nói: “Người khác thì không, nhưng anh thì có. Không ai hiểu rõ về cơ thể người hơn anh đâu”.

Sau đó, anh đã thay đổi kinh lạc, khí mạch trong người mình để mô phỏng thể chất của Vân Tịch, sau đó thử tu luyeneju Thiên Cực Kiếm Kinh.

Sau nhiều ngày nghiên cứu môn kiếm pháp này trong tháp, Ngô Bình đã có hiểu biết nhất định về nó. Thiên Cực Kiếm Kinh có 24 tầng, từ tầng một đến tầng ba là Nhân Tiên, tầng bốn đến tầng 12 là Địa Tiên, tầng 13 đến tầng 21 là Thiên Tiên, tầng 21 đến tầng 24 là Đại La Kim Tiên.

Bây giờ, Ngô Bình chỉ cần tu luyện từ tầng một đến tầng ba là được.

Trước khi thay đổi kinh mạch, anh tu luyện tầng thứ nhất của Vô Tương Kiếm Kinh trước. Tầng thứ nhất này là tạo nền móng, sau khi luyện thành thì sẽ có tu vi tương đương cảnh giới Thần.

Vì có nền móng vững chắc nên Ngô Bình nhanh chóng luyện tầng tầng thứ nhất của Thiên Cực Kiếm Kinh. Môn kiếm pháp này sử dụng chính là kiếm nên có yêu cầu về thể chất rất cao, khiến tầng thứ nhất có mức độ khó nhất định.

Tầng thứ hai thì khó hơn, sau khi luyện thành sẽ ở cảnh giới tương đương Võ Quân.

Ở tầng này, Ngô Bình cũng luyện thành rất nhanh và suôn sẻ, chưa đến một tiếng là xong.

Đến tầng thứ ba thì anh mới thấy áp lực. Sau khi luyện thành tầng này thì ngang với tầng thứ bảy cảnh giới Nhân Tiên rồi.

“Mình phải mượn cơ hội này để tiến vào cảnh giới Nhân Vương mới được”, Ngô Bình nghĩ thầm.

Thật ra, anh chỉ còn cách cảnh giới này một bước nhỏ nữa thôi. Bây giờ, khi anh tu luyện Thiên Cực Kiếm Kinh, võ hồn đã có sự thay đổi, dần dà Ngô Bình đã chuyển hoá quyền ý thành kiếm ý.

Đến đây, võ hồn của anh đã lột xác thành kiếm hồn! Bước này tốn khá nhiều thời gian, hình như mất hẳn ba ngày.

Sau khi kiếm hồn hình thành, các bước tu luyện sau đó đã dễ dàng hơn nhiều. Ngô Bình phóng ra một luồng khí tức mạnh mẽ.

Cuối cùng, anh đã chính thức bước vào tầng thứ bảy của cảnh giới Địa Tiên và trở thành một Nhân Vương.

Chân khí trong người anh cũng chuyển hoá thành một sức mạnh đặc biệt, là kiếm nguyên! Lực Thiên Nguyên, linh lực đất trời mà anh hấp thụ cùng năng lượng cao chiều của linh khiếu, thần khiếu, thậm chí cả pháp lực và sức mạnh huyết mạch của anh cũng hoà cùng kiếm nguyên, sau đó trở thành một phần của nó.

Một lát sau, khí tức của Ngô Bình đã ổn định hơn, anh dễ dàng tiến vào cảnh giới Nhân Vương hậu kỳ. Sau đó, anh đã thức tỉnh thêm nhiều thiên bẩm huyết mạch.

Tu luyện xong ba tầng đầu của Thiên Cực Kiếm Kinh, Ngô Bình bắt đầu thay đổi kinh mạch để tu luyện. Anh dám làm vậy là vì hiểu rõ về cơ thể người và có nền móng của đôi mắt xuyên thấu, nếu thiếu một trong hai thì tuyệt đối anh sẽ không dám liều lĩnh.

Quá trình tu luyện ngược khiến Ngô Bình thấy rất lạ, hình như nó có tác dụng hay hơn tu luyện bình thường.

Loáng cái, đã có một năng lượng xoay tròn trong người anh, sau đó linh khiếu ngược, thần khiếu ngược và linh lạc, thần lạc ngược đã xuất hiện, cuối cùng là kiếm hồn thứ hai!

Hai kiếm hồn có thuộc tính trái ngược nhau, một cái linh hoạt, một cái trầm ổn.

Ngô Bình vốn chỉ định thử thôi, ai dè lại luyện thành. Sau khi anh chuyên tâm tu luyện thì phát hiện có hai hệ thống sức mạnh đang vận chuyển, thực lực của anh cũng tăng lên nhiều.
Chương 1044: Thử công pháp rồi truyền thụ cho Vân Tịch

Âm Dương Giáo cũng có công pháp tu hành tương tự, nhưng Ngô Bình chưa tu luyện công pháp nào, bởi đâu phải ai cũng dám tạo ra hai hệ thống tu hành ngược.

Chờ Ngô Bình tu luyện ngược đến tầng thứ ba thì đã là năm ngày sau.

Vân Tịch vẫn chờ anh, cô ấy hỏi: “Thành công không anh?”

Ngô Bình gật đầu: “Vân Tịch, giờ anh sẽ truyền cho em công pháp giai đoạn Nhân Tiên, đó là ba tầng đầu của Thiên Cực Kiếm Kinh”.

Muốn tu luyện thì phải hấp thu năng lượng cao chiều, vì thế Ngô Bình và Vân Tịch phải từ biệt Long Thanh Khâm để về nhà họ Vân, sau đó mượn tháp Vạn Duy của lão tổ tông nhà họ.

Nghe nói Ngô Bình muốn giúp Vân Tịch tu luyện, Vân Phi Dương rất hào hứng, sau đó lập tức cho họ mượn tháp Vạn Duy ngay.

Hai người đi vào tháp, Ngô Bình dẫn Vân Tịch đi lên tầng thứ ta, sau đó hấp thu trực tiếp năng lượng vương phẩm ở đó.

Vân Tịch có thể chất Tiên Nghịch bẩm sinh nên khi tu luyện cũng không chậm hơn Ngô Bình là bao. Ngày đầu tiên, cô ấy đã luyện thành tầng thứ nhất, mở được linh khiếu, thần khiếu, thiết lập linh lạc và ngưng tụ thành kiếm nguyên.

Sang ngày hôm sau, cô ấy lại luyện thành kiếm hồn và hoàn thành tu luyện hai tầng đầu tiên. Đến tầng thứ ba thì cô ấy đã mở sức mạnh huyết mạch và trở thành tu sĩ cảnh giới Nhân Vương!

Vân Tịch tu luyện nanh như vậy là vì sức mạnh huyết mạch của cô ấy đã thức tỉnh từ lâu, vì thế có thể tu luyện ba tầng này dễ dàng.

Sau khi tạo thành nền móng Nhân Vương, tu luyện phía sau đã đơn giản hơn nhiều, Ngô Bình chỉ cần truyền thụ thẳng công pháp cho Vân Tịch là xong.

Vì thế, Ngô Bình đã truyền thêm các tầng công pháp sau cho Vân Tịch tự tu luyện.

Anh không yên tâm nên ở lại quan sát thêm vài ngày thì việc tu luyện của Vân Tịch thật sự thuận lợi.

Anh hoàn toàn yên tâm và nói với Vân Tịch: “Vân Tịch, em ở lại đây tu luyện nhé, khi nào tiến vào Địa Tiên thì hãy rời đi”.

Vân Tịch gật đầu rồi hỏi: “Anh phải đi rồi à?”

Ngô Bình: “Anh muốn về Địa Tiên Giới xem thế nào”.

Vân Tịch: “Vâng, chờ em tu luyện xong thì sẽ đi tìm anh”.

Sau khi tu luyện thêm vài tầng nữa thì Vân Tịch sẽ có tu vi tương đương với cảnh giới Địa Tiên Chân Quân.

Ngô Bình nắm lấy tay cô ấy rồi nói: “Vân Tịch, anh cho em thêm một thứ này nữa”.

Vân Tịch cười hỏi: “Gì thế anh?”

Kiếm hồn của Ngô Bình hái một quả trên cây, sau đó cầm quả đó nhảy ra ngoài rồi chui vào miệng của Vân Tịch, tiếp đó tìm được kiếm hồn của cô ấy.

Kiếm hồn của hai người gặp gỡ, một cảm giác kỳ lạ xuất hiện. Ngô Bình mỉm cười đưa quả đó cho Vân Tịch, tiện thể nhéo má kiếm hồn.

Vân Tịch khẽ kêu lên một tiếng.

Ngô Bình nói: “Đây là quả của Đạo Chủng trong người anh, dù không phải đạo quả nhưng rất có ích với em đấy”.

Vân Tịch liếc nhìn thì thấy kiếm hồn của mình đã xơi tái quả ấy, ăn xong, kiếm hồn của cô ấy đã vững chãi hơn, ngoài ra còn có một luồng sức mạnh kỳ lạ chạy khắp cơ thể.

Đưa quả ấy cho Vân Tịch xong thì Ngô Bình rời đi, anh về kiếm phái Thục Sơn.

Anh vừa về Thanh Mộc Cung thì Trần Đạo Huyền đã đến.

Ngô Bình vui vẻ chào hỏi: “Sư phụ”.

Trần Đạo Huyền: “Con về đúng lúc lắm, chúng ta vào trong nói chuyện”.

Vào trong rồi, Trần Đạo Huyền nghiêm túc nói: “Sau này, ta không còn là sư phụ của con nữa”.

Ngô Bình ngẩn ra: “Sư phụ, sao người lại nói vậy?”, anh tưởng mình đã làm sai chuyện gì.

Trần Đạo Huyền cười nói: “Giờ con là thiếu chưởng môn, đệ tử số một kiêm chưởng môn tương lai của kiếm phái Thục Sơn rồi. Vì thế con không nên có sư phụ nữa. Vì con không còn thuộc đỉnh Thanh Vân nữa mà là quản lý cả kiếm phái Thục Sơn rồi”.

Ngô Bình như có điều suy nghĩ, sau đó Trần Đạo Huyền nói tiếp: “Dù con không là đệ tử của ta nữa, nhưng tình cảm của chúng ta vẫn như vậy. Nếu con muốn thì hãy nhận ta là cha nuôi”.

Ngô Bình vui vẻ đồng ý ngay: “Con chào cha nuôi’.

Trần Đạo Huyền đỡ anh dậy rồi nói: “Con ngoan, mau đứng lên! Thanh Dao tiên tử thường xuyên đến tìm con, chắc có chuyện gì đấy, con mau đến đó xem đi”.

Ngô Bình biết chắc chắn Thanh Dao tiên tử có chuyện nên chào Trần Đạo Huyền rồi đến điện Thanh Liên ngay.

Ngô Bình vừa đáp xuống thì đệ tử nữ canh cổng đã nhận ra anh ngay, sau đó sáng mắt lên chào đón: “Đại sư huynh”.

Sau đó, các cô gái lũ lượt kéo đến chào hỏi.

Ngô Bình cười nói: “Chào các sư muội, tôi đến tìm Thanh Dao”.

Một đệ tử nữ nói: “Đại sư huynh, Thanh Dao sư tỷ đang ở chỗ phong chủ, để muội dẫn huynh đi”.

Ngô Bình gật đầu: “Cảm ơn”.

Đệ tử nữ này dẫn Ngô Bình tới đại điện, sau đó bảo anh chờ mình vào trong thông báo. Một lát sau, Lâm Thanh Dao đã ra đón, cô ấy thở phào nói: “Cuối cùng thì anh cũng về rồi”.

Ngô Bình: “Thanh Dao, có chuyện gì thế?”

Lâm Thanh Dao: “Một sư thúc tổ có tu vi rất cao thâm của tôi đang áp chế tâm ma ở sau núi, ai ngờ đột nhiên xuất hiện rồi ngày nào cũng nói chuyện với sư phụ. Sư phụ tôi thấy bà ấy có vấn đề nên muốn thông báo cho chưởng môn, nhưng chưởng môn cũng không biết làm thế nào, chỉ đòi trấn áp hoặc giết sư thúc tổ luôn. Sư phụ và sư thúc tổ thân nhau lắm nên không muốn bà ấy chết”.

Ngô Bình: “Cô muốn tôi chữa trị cho sư thúc tổ của cô à?”

Lâm Thanh Dao thở dài: “Anh là tia hi vọng cuối cùng của sư phụ, đi thôi, sư phụ với sư thúc tổ đang ở bên trong, anh vào xem đi, sau đó ra ngoài nói cho tôi biết có chữa được hay không”.

Hai người đi vào đại điện thì thấy có một người phụ nữ trung niên đang mỉm cười ngồi xếp bằng trên không trung, xung quanh toàn là người của điện Thanh Liên, Mộc Tâm Lan cũng đang ở đây.

Ngô Bình và Lâm Thanh Dao cũng ngồi xuống, anh âm thầm quan sát thì thấy có một pháp thân màu đen đang ngồi trong đầu của người phụ nữ, trên đỉnh đầu của bà ấy có một đài sen màu đen, ma khí mù đen từ đài sen đã thâm nhập vào pháp thân của bà ấy.

Ngô Bình nghiêm mặt rồi kéo Lâm Thanh Dao ra ngoài.

Anh vừa ra ngoài thì Mộc Tâm Lan cũng đi theo. Ngô Bình nhìn cô ấy rồi nói: “Điện chủ Mộc, đi theo tôi”.

Bọn họ đi tới Thanh Mộc Cung, bấy giờ Ngô Bình mới thở phào một hơi rồi nói: “Vị sư thúc ấy bị tẩu hoả nhập ma rồi”.

Mộc Tâm Lan thở dài nói: “Đúng như tôi đoán, thiếu chưởng môn có cách chữa trị không?”

Ngô Bình: “Bà ấy có thực lực rất mạnh, muốn giúp thì phải trấn áp bà ấy đã”.

Mộc Tâm Lan trầm mặc rồi nói: “Để tôi đi nhờ chưởng môn giúp”.

Cô ấy rời đi với tâm trạng nặng nề.

Lâm Thanh Dao: “Anh định giúp sư thúc tổ thế nào?”

Ngô Bình: “Bà ấy bị tẩu hoả nhập ma vì tu luyện Thanh Liên Kiếm Quyết gặp vấn đề. Nếu tôi có thể nói cho bà ấy biết công pháp tu luyện đúng đắn trong lúc thức tỉnh bà ấy thì bà ấy có thể khắc chế được ma niệm”.

Lâm Thanh Dao sáng mắt lên: “Ý anh là sư thúc tổ có thể hồi phục ư?”

Ngô Bình: “Còn phải xem thế nào đã”.

Hai người chờ gần một tiếng thì Thiết Kiếm trưởng lão chạy tới rồi nói: “Thiếu chưởng môn, phong chủ mời người qua ạ!”
Chương 1045: Chưởng môn Thục Sơn ở Tiên Giới nhận đệ tử

Khi Ngô Bình và Lâm Thanh Dao quay lại điện Thanh Liên thì thấy nữ tu sĩ kia đã bị chưởng môn dùng pháp lực trấn áp. Bà ấy tỏ vẻ dữ dằn, đôi mắt biến thành màu đen kịt, hoàn toàn không còn tình cảm của con người.

Chưởng môn bắt đầu thấm mệt nói: “Ngô Bình, ngày xưa trưởng lão Hắc Tinh từng cứu tôi một mạng, cậu nhất định phải cứu được bà ấy”.

Ngô Bình gật đầu: “Đệ tử sẽ cố hết sức”.

Anh đi tới cạnh trưởng lão Hắc Tinh, sau đó đọc một đoạn kinh có liên quan đến Thiên Cực Kiếm Kinh và Thanh Liên Kiếm Quyết lên, ngoài ra còn xen lẫn thêm chút cảm nhận của anh vào nữa.

Trưởng lão Hắc Tinh nghe xong thì không còn vẻ hung tợn nữa, tuy bà ấy đã bị tẩu hoả nhập ma, nhưng bản năng vẫn rất mạnh, thấy thì thì lập tức tu luyện ngay. Nghe thấy đoạn kinh đó, bà ấy đã liên tưởng đến tu hành của mình rồi nhanh chóng nhập tâm.

Ngô Bình đọc đi đọc lại, đoạn kinh này có liên quan đến vấn đề mà trưởng lão Hắc Tinh gặp phải khi tu luyện.

Khi anh đọc đến lần thứ năm thì trưởng lão Hắc Tinh chợt cảm ngộ rồi nói: “Tôi hiểu rồi, trước kia tôi đã hiểu sai, quá sai luôn”.

Bà ấy lập rức vận chuyển pháp lực trong cơ thể, không lâu sau, ma niệm đã yếu dần, bà ấy cũng ngày càng tỉnh táo lại.

Nửa tiếng sau, mắt của trưởng lão Hắc Tinh đã bình thường trở lại, nhưng bà ấy vẫn đang trong trạng thái nhập định.

Bấy giờ, chưởng môn mới nới lỏng tay, ông ấy gật đầu rồi nói với Ngô Bình: “Chúng ta đi thôi, đừng làm phiền bà ấy tu luyện”.

Mộc Tâm Lan mời chưởng môn và Ngô Bình đến phòng trà, sau đó đích thân đi phà mời: “Thiếu chưởng môn đã cứu được một vị Tiên Quân cảnh giới Bất Tử của Thục Sơn”.

Chưởng môn nói: “Đúng thế, trưởng lão Hắc Tinh có công với Thục Sơn, cũng từng cứu mạng tôi. Tôi phải cảm ơn cậu đấy, Ngô Bình ạ”.

Ngô Bình: “Chưởng môn đừng khách sáo, đệ tử là đệ tử của Thục Sơn thì làm vậy có gì cần cảm ơn đâu”.

Chưởng môn Lưu Vọng Công gật đầu nói: “Ngô Bình, tôi đã báo tình hình của cậu lên chưởng môn Thục Sơn ở Tiên Giới rồi. Chưởng môn muốn nhận cậu làm đệ tử, cậu thấy sao?”

Ngô Bình rất ngạc nhiên, anh cứ tưởng Lưu Vọng Công sẽ nhận mình làm đệ tử, ai dè cuối cùng người nhận anh lại là vị chưởng môn kia của Tiên Giới.

Anh nói ngay: “Đệ tử đồng ý ạ”.

Lưu Vọng Công cười nói: “Được chưởng môn Thục Sơn để mắt tới chứng tỏ cậu có tư chất rất vượt trội. Chưởng môn có lệnh, sau này tài nguyên của kiếm phái Thục Sơn sẽ ưu tiên cho cậu trước”.

Ngô Bình ngạc nhiên nói: “Ưu tiên hết cho đệ tử ạ?”

Lưu Vọng Công gật đầu: “Thục Sơn không phải một thế lực lớn ở Tiên Giới, chỉ ở một góc nhỏ thôi, mà tài nguyên cũng không nhiều. Đã thế, mấy năm gần đây lại có nhiều thế lực lớn mọc lên ở quanh Thục Sơn, vì thế chưởng môn đang rất áp lực và muốn tìm một thiên tài siêu cấp”.

Ngô Bình chớp mắt: “Chưởng môn, dù đệ tử có đến Tiên Giới thì với thực lực hiện giờ cũng đâu giúp gì được ạ?”

Lưu Vọng Công cười nói: “Tiên Giới có quy tắc của Tiên Giới, các môn phái ở Địa Giới có xích mích cũng không được đánh nhau. Nếu muốn thì phải giải quyết mâu thuẫn qua đấu lôi đài, hai bên cử đệ tử của mình lên đấu, bên nào thắng thì được lợi ích”.

Ngô Bình: “Ra là thế”.

Lưu Vọng Công: “Ý của chưởng môn là cậu hãy nhanh chóng đột phá lên Địa Tiên, sau đó cậu có thể đến Tiên Giới rồi”.

Ngô Bình: “Chưởng môn, chắc ở đó có nhiều tu sĩ Địa Tiên lắm ạ?”

Lưu Vọng Công: “Không, như Địa Tiên Giới của chúng ta đây, cậu có thấy nhiều tu sĩ Địa Tiên không?”

Ngô Bình: “Nói vậy là cũng không có nhiểu tu sĩ Địa Tiên ở Tiên Giới”.

Lưu Vọng Công: “Đương nhiên sẽ nhiều hơn ở đây. Làm một phép so sánh thì địa vị của tu sĩ Địa Tiên ở Tiên Giới sẽ ngang với một tu sĩ cảnh giới Tiên Thiên ở chỗ mình”.

Ở Địa Tiên Giới không thiếu các tu sĩ cảnh giới Tiên Thiên, hầu hết đệ tử ở các môn phái đều tiến vào cảnh giới này rồi.

Lưu Vọng Công: “Tuy cậu là đệ tử số một, nhưng đã có địa vị ngang chưởng môn rồi. Sau này, có gì cần thì cứ nói thẳng với tôi, tôi sẽ giúp đỡ hết sức”.

Ngô Bình vui mừng nói: “Cảm ơn chưởng môn”.

Nói xong thì chưởng môn ra về, chờ ông ấy đi rồi, Mộc Tâm Lan mới cười nói: “Không ngờ chưởng môn lại nhận thiếu chưởng môn làm đệ tử”.

Ngô Bình: “Điện chủ Mộc đã đến Tiên Giới rồi ư?”

Mộc Tâm Lan lắc đầu: “Chưa, tôi chỉ liên hệ với vài trưởng lão ở Thượng Giới thôi”.

Ngô Bình tò mò hỏi: “Các trưởng lão của chúng ta ở Tiên Giới chắc đều ở cảnh giới Thiên Tiên hết rồi à?”

Mộc Tâm Lan: “Làm gì có, dù ở Tiên Giới thì cảnh giới Thiên Tiên cũng thuộc hàng cao thủ rồi. Nhưng tính cả chưởng môn thì chúng ta mới có ba tu sĩ ở cảnh giới này thôi”.

Ngô Bình biết rõ thực lực của cảnh giới Thiên Tiên, Thục Sơn có ba người ở cảnh giới này là quá đỉnh rồi.

Mộc Tâm Lan: “Thiếu chưởng môn có rảnh không? Điện Thanh Liên vẫn còn vài trưởng lão bị tẩu hoả nhập ma nữa”.

Ngô Bình cũng định điều trị tiếp cho những người bị tẩu hoả nhập ma nên đồng ý ngay: “Tôi sẽ ở lại đây vài ngày để chữa hết cho mọi người”.

Mộc Tâm Lan vui mừng cảm ơn anh.

Cứ thế, mấy ngày sau đó, Ngô Bình đã dốc toàn sức để chữa trị cho những người bị tẩu hoả nhập ma. Các trưởng lão này đều có tu vi khá cao rồi.

Tính cả Hắc Tinh trưởng lão thì anh đã chữa khỏi thêm cho một trưởng lão ở cảnh giới Bất Tử, một Tiên Quân, ngoài ra còn có Chân Quân Thần Hoá, ba Chân Quân Anh Biến và 27 vị Chân Quân khác.

Nhờ đó là điện Thanh Liên đã mạnh hơn hẳn, vượt qua cả kiếm phủ Hạo Thiên.

Các trưởng lão được chữa trị khỏi đều rất biết ơn Ngô Bình, ai cũng ủng hộ anh hết mình.

Loáng cái nửa tháng đã trôi qua, Ngô Bình chữa cho người cuối cùng xong thì rời khỏi Địa Tiên Giới.

Khi đi, anh còn dẫn theo Bạch Giao và năm con thuồng luồng nhỏ.

Về đến nhà, anh thu xếp chỗ cho thuồng luồng, mấy con thuồng luồng nhỏ rất nghịch, vừa thả ra cái là chạy ngoã lên ngay.

Bạch Giao rất ngạc nhiên khi cảm nhận khí tức quanh đây.

Lý Dư ngoi lên mặt nước, tuy nó đã lột xác nhiều lần hơn Bạch Giao, nhưng thực lực cũng không hơn là bao, bởi một là cá hoá rồng, một là rắn hoá rồng.

Lý Niệm Tổ đã về nhà, giờ đang tu luyện trong phòng. Sau khi hấp thu sức mạnh của Cổ Thần Vương, khí tức của ông ấy đã mạnh hơn hẳn.

Ngô Bình chào bố mẹ rồi mở cuộc gọi video để họp với Lý Vân Đẩu, Lý Mai, Lý Gia Ninh và Lý Đông Hưng.

Lý Vân Đẩu cười nói: “Tiểu Bình, sao tự nhiên lại gọi mọi người họp video thế?”

Ngô Bình nghiêm túc nói: “Ông, chú hai, cô, Tiểu Mai. Cháu có chuyện muốn nói, có lẽ rất ít người biết chuyện này. Giờ cháu nói để mọi người chuẩn bị trước”.

Lý Vân Đẩu: “Ừ, chuyện gì lớn à?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK