Thật ra Từ Quý Phi cũng không rõ Ngô Bình có bối cảnh ra sao hay anh có phải cao nhân hay không. Nhưng ông ấy buộc phải giúp anh thổi phồng thân phận lên, vì thấy ông ấy chỉ tay lên cao.
Tiết Thái Hổ chấn động: “Không lẽ là…”
Từ Quý Phi hờ hững nói: “Ông hiểu là được rồi, nếu chi tiết hơn thì tôi không thể tiết lộ được”.
Tiết Thái Hổ vội nói: “Vâng vâng, ông ba có thể nói cho tôi biết nhiêu đây là đủ lắm rồi! Tôi biết sau này phải làm gì rồi”.
Chém gió giúp Ngô Bình xong, Từ Quý Phi cũng đi tìm Bạch Tử Quy.
Lúc này, Ngô Bình đang kiểm tra màu sắc của nước thuốc trong thùng, anh quan sát rồi nói: “Độc tố được loại trừ kha khá rồi”.
Tâm trạng của Bạch Tử Quy tốt hơn hẳn, ông cụ cười nói: “Thần y Ngô vất vả rồi”.
Ngô Bình: “Ông Bạch đừng khách sáo, ông là kiếm tiên nổi danh thiên hạ, chữa khỏi bệnh cho ông là vinh hạnh của tôi”.
Bạch Tử Quy cười lớn nói: “Kiếm tiên gì đâu, toàn là người ngoại tự đặt cho tôi thôi, tôi chỉ biết vài đường kiếm cơ bản ấy mà”.
Ngô Bình chuyển sang chuyện khác: “Tại sao lúc trước, ông Bạch lại chém chết con rắn độc ấy?”
Bạch Tử Quy cười trừ đáp: “Kể ra thì cũng trùng hợp. Tôi thích đi du lịch ở các vùng núi hoang vắng, mấy hôm trước đã tới một khu rừng nguyên sinh, định bụng hái ít dược liệu mang về nhà”.
“Chưa đi được bao lâu thì tôi nhìn thấy một cây thuốc nở ba bông hoa có ba màu riêng là lam, trắng và đỏ, ngoài ra còn có quả màu tím và toả ra hương thơm rất lạ. Tôi vừa nhìn đã biết đó không phải cây thuốc bình thường nên định hái nó. Ai ngờ, bỗng có một con mãng xà khổng lồ lao ra, tôi bất ngờ quá nên đã chém nó một kiếm”.
“Nó ghê lắm, quất đuôi đánh bay tôi ngay, sau đó nó lao về phía tôi rồi phun ra chất động có nhiều màu. Tôi chỉ ngửi một chút mà suýt ngất xỉu luôn rồi, may mà tôi có tu vi cao nên mới gắng gượng vung kiếm lên chém bay đầu nó. Dù con mãng xà đã chết, nhưng tôi cũng bị thương nặng, chất độc ngấm vào máu khiến tôi không thể cử động được. Về sau, may mà có người của Triển Anh đã cõng tôi về”.
Ngô Bình chỉ để tâm đến bông hoa tam sắc đó, vừa nghe kể về hình dáng của nó, anh đã giật mình, lẽ nào là linh thảo Tam Bảo? Quả của cây này có tên là Tam Bảo Đan, còn quý hiếm hơn cả huyết chi.
Anh bình tĩnh hỏi: “Ông Bạch, ông đã hái được cây thuốc kỳ lạ ấy chưa?”
Bạch Tử Quy gật đầu: “Tôi đã sai người hái rồi cất đi rồi”.
Sau đó, ông cụ nói với Bạch Triển Anh: “Triển Anh, con lấy cái hộp ấy ra đây”.
Bạch Triển Anh cúi người mở một chiếc hộp ngọc ra, bên trong có một cây thuốc dài hơn hai mươi phân, cây thuốc mọc ba bông hoa và một chuỗi khoảng 20-30 quả màu tím to như hạt đậu.
Bạch Tử Quy quan sát Ngô Bình rồi hỏi: “Thần y Ngô biết cây thuốc này ư?”
“Đây là linh thảo Tam Bảo, một loại thuốc dẫn. Nếu tôi thấy nó sớm hơn thì đã dùng nó để giải độc cho ông rồi, hiểu quả cao hơn huyết chi nhiều”.
Bạch Tử Quy thầm nghĩ Ngô Bình đúng là đệ tử của cao nhân, kiến thức của anh thật sâu rộng, ông cụ hỏi tiếp: “Cách dùng thế nào vậy?”
Ngô Bình: “Quả của nó tên là Tam Bảo Đan, dùng để luyện đan”.
Bạch Tử Quy giật mình: “Luyện đan? Thần y Ngô biết luyện đan ư?”
Truyền thừa của người xưa ở nước Long Viêm biết về cách luyện đan, nhưng số lượng cực ít, tóm lại là Bạch Tử Quy chưa từng gặp ai bao giờ.
Ngô Bình lắc đầu: “Tu vi của tôi thấp quá, muốn luyện đan thì ít nhất phải ở cảnh giới Tiên Thiên”.
Bạch Tử Quy mừng rỡ: “Nói vậy là khi nào thần y Ngô đạt đến cảnh giới ấy thì có thể luyện đan được sao?”
Đương nhiên Ngô Bình biết luyện đan, y thuật mà anh học có nội dung giới thiệu về phương pháp này, nhưng anh chưa có thời gian nghiên cứu kỹ.
Anh không phủ định, mà thờ ơ nói: “Tôi chỉ biết sơ sơ thôi”.
Mọi người có mặt ở đây đều chấn động, ai cũng nhìn Ngô Bình với ánh mắt khác hẳn. Nếu một người nào đó biết luyện đan thì sẽ có địa vị rất cao trong giang hồ, thậm chí còn được ví với thần tiên.
Bạch Tử Quy liếc nhìn Bạch Triển Linh, thế mà tên này dám đắc tội với thần y Ngô.
Bạch Triển Linh biết ý, lập cúi cúi gằm mặt đi về phía Ngô Bình rồi chắp tay: “Thần y Ngô, gia đình tôi vô cùng cảm kích khi cậu đã chữa khỏi bệnh cho bố tôi. Trước đó tôi sai nên đã có hành động thiếu suy nghĩ, ỷ thế hiếp người, mong cậu rộng lòng bỏ qua cho!”
Ngô Bình: “Thôi, chuyện qua rồi, tôi cũng mong sau này ông hai trước khi làm gì nên suy nghĩ thật kỹ”.
“Vâng vâng, thần y dạy chí phải”, Bạch Triển Linh mỉm cười: “Hôm nay cậu vất vả rồi, mong cậu nhận chút lòng thành này”.
Ông ta dâng một tờ chi phiếu lên bằng hai tay, con số lớn khủng khiếp, những 20 triệu.
Ngô Bình cũng không khách sáo mà nhận ngay: “Cảm ơn”.
Thấy anh đã nhận tờ chi phiếu, Bạch Triển Anh mới thở phào một hơi, ông ta chỉ lo Ngô Bình từ chối.
Bạch Tử Quy nói: “Tiền đâu là gì, tôi muốn tặng cây linh thảo Tam Bảo này cho thần y Ngô”.
Ngô Bình rất ngạc nhiên: “Tặng cho tôi ư?”
Bạch Tử Quy gật đầu: “Nó vào tay tôi thì sẽ không thể phát huy được hết giá trị, nhưng thần y Ngô thì khác, nhất định cậu sẽ vận dụng nó một cách tốt nhất để giúp đời”.
Ngô Bình thoáng do dự, anh mới chỉ nói một chút về giá trị của cây thuốc này, thật ra công hiệu của nó còn hơn thế nhiều! Nếu dùng đúng cách thì nó có thêt giúp một người dễ dàng tiến vào cảnh giới Tiên Thiên.
Ngô Bình trầm mặc rồi hỏi: “Ông Bạch tiến vào cảnh giới Tiên Thiên lâu chưa?”
Cảnh giới Tiên Thiên tương đương với giai đoạn cuối của cảnh giới Hoàng, hay còn gọi là Trúc Cơ. Cảnh giới này rất quan trọng, nếu không củng cố vững chắc được thì không thể đột phá lên cảnh giới cao hơn.
Bạch Tử Quy cười đáp: “Bảy năm rồi”.
Ngô Bình suy nghĩ rồi nói: “Tiên Thiên còn có tên gọi khác là Trúc Cơ. Cách hít thở của ông Bạch rất lợi hại, nhưng lại không biết cách bồi dưỡng nên khiến thai tức yếu dần. Nếu tôi đoán không nhầm thì trong vòng hai năm nữa, ông sẽ tụt khỏi cảnh giới này”.
Bạch Tử Quy tái mặt, ông cụ nhìn Ngô Bình chằm chằm rồi xua tay: “Mọi người ra ngoài hết đi”.
Tất cả mọi người rời đi, chỉ còn Ngô Bình ở lại.
Bạch Tử Quy cười khổ nói: “Cậu Ngô đúng là thần nhân! Đúng là từ ba năm trước, tu vi của tôi cứ thụt giảm dần”.
Ngô Bình: “Đây là do ông không biết cách bồi dưỡng, phải bồi dưỡng thì mới củng cố tu vi được, cuối cùng sẽ đến cảnh giới Trúc Cơ viên mãn và đột phá bước đầu cảnh giới Tiên Thiên”.
Bạch Tử Quy chắp tay nói: “Xin cậu chỉ dẫn cho!”
Ngô Bình bình thản nói: “Vốn tôi không định nhiều lời đâu, vì đây là số phận của mỗi người. Nhưng nếu ông đã tặng linh thảo Tam Bảo cho tôi thì tôi không thể để ông thiệt được”.
Sau đó, Ngô Bình tiến lên truyền thụ cách bồi dưỡng thêm ba thang thuốc bổ trợ để Bạch Tử Quy dùng vào từng thời điểm khác nhau.
Dược liệu trong thang thuốc của Ngô Bình đều rất đắt, nhưng nhà họ Bạch rất giàu nên không thành vấn đề.
Nhận được truyện thụ của Ngô Bình xong, mặt Bạch Tử Quy đỏ lên, ông cụ nhảy ra khỏi thùng thuốc rồi quỳ xuống trước mặt Ngô Bình.
Ngô Bình vội cản lại: “Ông đừng làm thế”.
Song, Bạch Tử Quy vẫn quyết quỳ dưới đất: “Cả đời này tôi cũng không quên ơn cậu, xin cậu nhận của tôi một lạy”.
Bí pháp tu hành vô cùng quý, những chỉ dẫn của Ngô Bình như khiến Bạch Tử Quy sống lại! Chỉ có cách quỳ lạy mới khiến Bạch Tử Quy bày tỏ được lòng cảm kích của mình.
Chương 107: Nhiếp Sơn Hà
Ngô Bình lắc đầu nói: “Ông Bạch, ông mau về chỗ đi, bí truyền này là bí mật giữa hai chúng ta, ông đừng nói cho ai biết, kể cả con cháu của ông”.
Bạch Tử Quy đồng ý ngay: “Xin cậu yên tâm! Nếu chưa được cậu cho phép thì tôi sẽ giữ kín như bưng”.
Bấy giờ, Ngô Bình mới hài lòng nói: “Ông nghỉ đi, tôi xin phép!”
Sau khi về phòng mình, Ngô Bình phát hiện Tiết Thái Hổ vẫn đang ở đây, gã nhăn nhở bước tới nói: “Cậu Ngô!”
Ngô Bình liếc gã rồi hỏi: “Sao ông vẫn chưa đi?”
Tiết Thái Hổ cười khà khà nói: “Tôi chờ để chào cậu đã rồi mới về”.
Từ Quý Phi ở cạnh đó cũng tủm tỉm nói: “Chú em, ông Tiết giờ phục chú lắm, còn thật lòng muốn kết bạn với chú đấy”.
“Kết bạn ư?”, Ngô Bình tỏ vẻ khinh khỉnh: “Ông thấy mình có đủ trình không?”
Tiết Thái Hổ nghiêm chỉnh nói: “Tôi biết mình không xứng! Nhưng tôi nguyện làm tay chân cho cậu, cậu chỉ đâu, tôi sẽ đánh đấy”.
Ngô Bình hừ một tiếng rồi ngồi xuống sofa, nói: “Ông hãy xẻ mấy tảng đá mà tôi mua ở chỗ ông hôm nọ đi, xem giá trị bao nhiêu”, nói rồi, Ngô Bình ném chìa khoá cho Tiết Thái Hổ.
“Vâng, chuyện này cứ giao cho tôi”, Tiết Thái Hổ lên tinh thần rồi lập tức sai người đi làm ngay.
Khoảng nửa tiếng sau, đã có người mang đá đã được xẻ vào khách sạn.
Tiết Thái Hổ liếc nhìn mà không khỏi giật mình rồi nói: “Gớm nhỉ! Chỗ phỉ thuý này ít cũng phải 70 triệu đấy! Trời, cậu Ngô đúng là thiên tài cược ngọc! Tôi nhớ cậu chỉ mua tảng này mất 21 triệu thôi đúng không?”
Ngô Bình: “70 triệu này coi như tiền lãi tôi trả trước ông nhé”.
Tiết Thái Hổ cười nói: “Cậu Ngô, cậu đang coi thường tôi ư? Lãi lờ gì chứ, cậu cứ dùng thoải mái đi”.
Ngô Bình: “Con người tôi làm gì cũng phải rõ ràng, tôi đã nói là vay thì tôi sẽ trả, hay ông sợ tôi không trả được?”
Tiết Thái Hổ vội nói: “Không không, tôi không có ý đấy. Nếu cậu Ngô muốn trả lãi thì được, tôi sẽ cất chỗ phỉ thuý này đi”.
Tiền lãi một năm của 3.5 tỷ là 35 triệu, chỗ phỉ thuý này của Ngô Bình đủ trả lãi trong hai năm rồi.
Tiết Thái Hổ đảo mắt nói: “Cậu Ngô, cậu cược ngọc giỏi thật đấy! Hay hôm nào cậu đến Miến Điện với tôi đi?”
Ngô Bình nhìn gã: “Ông định rủ tôi đi mua đá à?”
Tiết Thái Hổ ra sức gật đầu: “Vâng! Tôi kinh doanh phỉ thuý nên cần nhập hàng mà. Nếu cậu có thể giúp tôi chọn đá thì tôi có thể tiết kiệm cả đống tiền”.
Ngô Bình suy nghĩ, thấy mối làm ăn này khá được nên nói: “Được, nhưng ông phải chia cho tôi một nửa lợi nhuận. Tạm thời, tôi sẽ dùng số đó để trả nợ”.
Tiết Thái Hổ vỗ đùi nói: “Được! Hôm nào cậu rản, chúng ta đi luôn”.
Ngô Bình: “Để tôi xem đã, khi nào xếp được thời gian tôi sẽ gọi cho ông”.
“Được được, tôi chờ tin của cậu”.
Tiết Thái Hổ vẫn mặt dày ở lại thêm nửa tiếng nữa rồi mới ra về.
Từ Quý Phi không nhịn được cười: “Tiết Thái Hổ này đúng là co được dãn được! Ông ta thức thời như vậy, bảo sao mà thành vua của Biên Nam”.
Ngô Bình: “Người này cũng không tốt đẹp gì đâu anh, vì tiền nên em mới dính đến ông ta thôi”.
Từ Quý Phi cười nói: “Nhưng dù sao thì Tiết Thái Hổ cũng rất có tính nhẫn nại, nếu cậu thu phục được ông ta thì tốt đấy”.
Ngô Bình: “Để em xem đã”.
Sau đó, anh nói tiếp: “Anh ba, mai mình về đi”, anh vẫn còn việc ở Vân Kinh.
Từ Quý Phi gật đầu: “Ừ, về thì về”.
Hôm sau, trời vừa sáng thì Ngô Bình đã lên máy bay về Vân Kinh rồi. Khi người nhà họ Bạch và Tiết Thái Hổ đến sân bay thì máy bay đã cất cánh.
Về tới Vân Kinh, Ngô Bình đến nhà họ Đường trước, Từ Quý Phi thì về nhà mình. Lúc chào tạm biệt nhau, Từ Quý Phi mời Ngô Bình đến nhà mình ăn tối và anh đã đồng ý.
Đường Minh Huy thấy hai người bình an trở về thì thở phào một hơi, ông ấy đã bán hết phỉ thuý đi rồi, ông ấy bán được hơn 10 tỷ, lãi hơn một tỷ.
Ngô Bình được chia hơn 4 tỷ, thêm 3.5 tỷ anh vay của Tiết Thái Hổ nữa là anh đã có hơn 10 tỷ.
Anh chuyển 10 tỷ cho Đường Tử Di để đầu tư vào vinh Bạch Long.
Số còn lại cộng thêm tiền chữa bệnh mà nhà họ Bạch trả là anh còn gần 300 triệu. Nhưng thực tế thì anh vẫn đang nợ Tiết Thái Hổ 3.5 tỷ.
Đường Tử Di và Ngô Bình chính thức ký hợp đồng, trước khi thi công ký tiếp với Trác Khang nữa là xong. Tiếp theo, chỉ chờ nhà họ Lư bán vịnh Bạch Long là dự án khởi công được rồi.
Ăn trưa ở nhà họ Đường xong, Ngô Bình rảnh rỗi nên đã đến viện xem tình hình của Nhiếp Sơn Hà.
Trước khi đi, anh đã châm cứu cho ông ta một lúc, sao đó bao Nhiếp Chuẩn đi mua thuốc. Nhà họ Nhiếp dồn toàn lực đi gom, cuối cùng thì hôm qua cũng đã mua đủ rồi điện cho Ngô Bình.
Khi đến phòng bệnh, Ngô Bình phát hiện sắc mặt của Nhiếp Sơn Hà rất kém.
Nhiếp Chuẩn chạy tới nói: “Cậu Ngô, cậu đến rồi”.
Ngô Bình nói: “Đi sắc thuốc đi”.
“Vâng!”, Nhiếp Chuẩn vội dặn người đi làm ngay.
Ngô Bình đi tới cạnh Nhiếp Sơn Hà rồi đặt một đồng xu trên mi tâm của ông ta. Anh đã khai quang đồng tiền này ở chùa nên nó đã có sức mạnh của đạo phật, vì thế ngay khi tiếp xúc với Nhiếp Sơn Hà, nó đã hấp thu hết ám khí trong người ông ta ngay.
Nhiếp Sơn Hà chợt mở mắt rồi ra sức ho khan, sau đó nhổ ra một cục đờm đen sì, bấy giờ người mới tỉnh táo lại.
Ông ta nhìn Ngô Bình rồi cười nói: “Cậu là cậu Ngô ư?”
Ngô Bình nhìn ông ta: “Ông biết tôi à?”
Nhiếp Sơn Hà cười lớn nói: “Nửa tháng trước, tôi bấm một quẻ, quẻ phán tôi phải đến Vân Kinh một chuyến để giúp người nhà họ Lư làm một việc nguy hiểm thì mới gặp được quý nhân. Ha ha, vì thế tôi đã không màng nguy hiểm mà tới đây, không ngờ gặp được cậu thật!”
Ngô Bình ngạc nhiên, Nhiếp Sơn Hà tài thật, thế mà cũng đoán ra anh.
Anh hỏi: “Ông không sợ tính nhầm rồi chết ở vịnh Bạch Long à?”
Nhiếp Sơn Hà nói: “Tôi đã tính rồi, tôi có cơ hội sống sót”.
Ngô Bình lắc đầu: “Lấy sinh mạng ra để đánh cược là một việc rất ngu xuẩn”.
Nhiếp Sơn Hà nghiêm giọng nói: “Để gặp được cậu thì thế cũng đáng!”
Ông ta giơ tay cầm lấy đồng tiền trên trán mình rồi ngạc nhiên nói: “Tiền phép? Còn khai quang rồi nữa, nó có sức mạnh của phật pháp rồi”.
Ngô Bình: “Đúng là tiền phép, không thì sao có thể đấy hết ám khí trong người ông đi nhanh vậy được. À, ông nghĩ đủ mọi cách để gặp tôi làm gì?”
Nhiếp Sơn Hà thở dài: “Cậu Ngô, tôi đã gây ra hoạ lớn, cần một người có bản lĩnh giúp!”
Ngô Bình tò mò: “Một nhân vật lớn như ông thì có gì không giải quyết được?”
Nhiếp Sơn Hà cười khổ, sau đó kể lại mọi chuyện cho Ngô Bình nghe.
Chương 108: Mở nhầm đường Hoàng Tuyền
Nhiếp Sơn Hà vốn là một người tinh thông bói toán nên rất nổi tiếng ở Cảng Thành, ông ta vừa giàu vừa có nhiều mối quan hệ, đứng trên nhiều người. Nhưng Nhiếp Sơn Hà vẫn chưa hài lòng, ông ta muốn con cháu mình được hưởng phúc đời đời, vì thế ông ta muốn tìm cho mình một địa điểm lý tưởng nhất để xây mộ.
Do đó, ông ta bôn bá khắp các ngọn núi suốt ba năm để tìm nơi có phong thuỷ đẹp nhất. Cuối cùng trời không phụ lòng người, một tháng trước, ông ta đã tìm thấy một huyệt Chân Long.
Đây là một loại huyệt rất hiếm có, hơn nữa còn mờ ảo rất khó tìm. Vì thế từ xưa đến nay, chỉ có những người có địa vị thật cao quý như vua chúa, tướng lĩnh mới có thể tìm được huyệt này.
Nhiếp Sơn Hà mừng rỡ, lập tức bao trọn ngọn núi, chuẩn bị xây một phần mộ cho mình để gây tiếng vang cho thế hệ sau.
Nhưng ai ngờ, ngay sau ngày động thổ, người ta đã đào được một cái hố đen ngòm sâu không thấy đáy ở đây! Lúc đó, có hắc khí bay lên, lập tức cuồng phong nổi dậy, sấm chớp đùng đoàng mất tiếng đồng hồ mới ngừng.
Nhiếp Sơn Hà thấy không ổn nên reo ngay một quẻ, sau đó ông ta đã sợ thắt tim lại rồi tái mét mặt.
Quẻ này cho biết, ông ta vừa mở đường Hoàng Tuyền! Từ xưa đến nay, khi nào đường Hoàng Tuyền mở thì sẽ có đại loạn.
Nhiếp Sơn Hà đại hoạ sắp ập tới, nhưng không dám nói cho bất kỳ ai biết, hi vọng cầm cự được ngày nào hay ngày ấy. Cho đến khi ông ta reo quẻ có một quý nhân xuất hiện thì ông ta mới không màng nguy hiểm đi tìm Ngô Bình.
Ngô Bình nghe xong thì chỉ im lặng.
Trong truyền thừa của miếng ngọc bội không chỉ có Vu đạo và trận pháp, mà còn nhiều thứ khác nữa, nó cũng có giới thiệu sơ qua về đường Hoàng Tuyền. Đại khái là có nhiều người chết ở một nơi nào đó trong một khoảng thời gian ngắn, oán hận không tan biến nên hình thành một kết giới, hiểu đơn giản hơn thì nó chính là địa ngục hoặc cõi âm.
Một khi đường Hoàng Tuyền hình thành thì sẽ có yêu ma mướn cớ đó để tác quái, gây hại cho nhân gian.
Thời cổ đại, nước Viêm Long từng một lần đại loạn cũng vì hình thành đường Hoàng Tuyền. Ví dụ như Hoàng Cân Quân cuối đời Đông Hán, đại dịch cái chết đen của Europa, thập tự quân Đông Chinh, thái bình quân khởi nghĩa…
Việc làm đầu tiên khi một hoàng triệu mới thành lập là phong ấn đường Hoàng Tuyền, như vậy thiên hạ mới có thể thái bình.
Có lẽ Nhiếp Sơn Hà đã chẳng may mở con đường đã bị phong ấn này, đại hoạ sắp ập tới rồi.
Thấy Ngô Bình im lặng, Nhiếp Sơn Hà vội hỏi: “Cậu Ngô, cậu có cách gì không?”
Ngô Bình cau mày: “Muốn xử lý đường Hoàng Tuyền này thì cần cả nước góp sức, phải tập trung các cao nhân lại thì mới phong ấn nó được, vậy thì tôi làm được gì chứ?”
Nhiếp Sơn Hà tái mặt: “Nhưng quẻ bói nói là cậu có cách mà”.
Ngô Bình cười lạnh nói: “Xem ra quẻ của ông không chuẩn rồi”.
Nhiếp Sơn Hà khẽ thở dài một hơi: “Vậy tôi khó sống được rồi”.
Ngô Bình trầm ngâm một lát rồi hỏi: “Đường Hoàng Tuyền ở đâu?”
Nhiếp Sơn Hà đáp: “Phía Nam núi Thanh Long của huyện Long”, ông ta nói chi tiết địa chỉ.
Ngô Bình suy nghĩ rồi nói: “Tôi có thể nói cho ông biết cách xử lý, nhưng tôi sẽ không tham gia. Còn có thành công hay không thì phụ thuộc hoàn toàn vào ông”.
Nhiếp Sơn Hà mừng rỡ rồi nói ngay: “Xin cậu chỉ bảo!”
Ngô Bình ngập ngừng rồi nói: “Ông hãy tìm một di vật của thánh nhân. Khi nào tìm được thì tôi sẽ dạy ông cách trấn áp đường Hoàng Tuyền”.
Nhiếp Sơn Hà hỏi: “Cậu Ngô, có thể trấn áp được bao lâu?”
Ngô Bình: “Nếu không có ai phá đám thì cả trăm năm cũng là. Nhưng sau đó thì để người đời sau xử lý tiếp”.
Nhiếp Sơn Hà vội đứng dậy rồi chắp tay với Ngô Bình: “Cảm ơn cậu Ngô đã chỉ bảo”.
Ngô Bình: “Ông lạy tôi cũng vô dụng thôi, tôi không bớt một đồng tiền khám chữa nào đâu”.
Nhiếp Sơn Hà bật cười: “Vâng vâng”.
Ông ta gọi Nhiếp Chuẩn vào rồi bảo đưa cho Ngô Bình một tờ chi phiếu 20 triệu, nói chung cũng khá chịu chi.
Ngô Bình không khách sáo mà nhận rồi rời đi luôn. Anh thật sự không muốn can dự vào chuyện đường Hoàng Tuyền, vì một khi sơ suất là mang tội lớn như chơi.
Song, anh sẽ thu xếp thời gian để tới đường Hoàng Tuyền một chuyến để tìm một bảo bối.
Vừa rời khỏi bệnh viện, Ngô Bình đã nhận được điện thoại của Lâm Băng Tiên, hai mẹ con cô ấy đang trên đường đến Vân Kinh.
Vốn anh định dẫn hai mẹ con Lâm Băng Tiên đến Vân Kinh cùng, nhưng do thời gian quá gấp gáp nên anh phải đi trước, sau đó gọi cho Lâm Băng Tiên bảo họ đến sau.
Hơn ba giờ chiều, Ngô Bình bảo Cương tử đến bến xe đón hai mẹ con Lâm Băng Tiên. Sau đó, chiếc xe đi thẳng đến một căn biệt thự ở sơn trang Thái Khang.
Căn biệt thự này đã lắp đủ trang thiết bị từ lâu, hôm nay chỉ cần dọn sơ qua là như mời rồi.
Khi hai mẹ con Lâm Băng Tiên đến biệt thự thì thấy Ngô Bình đã chờ sẵn rồi. Đây cũng là lần đầu Ngô Bình tới đây, anh thấy điều kiện ở nơi này khá tốt, đúng là nhà hạng sang có khác.
Sau khi nhìn thấy căn biệt thự này, Lâm Băng Tiên ngơ luôn: “Anh Ngô, đây là nhà anh ạ?”
Ngô Bình: “Ừ, sau này hai mẹ con cô cứ sống ở đây, dẫu sao để không cũng phí”.
Lâm Mỹ Kiều vội xua tay: “Không không, nhà lớn thế này chúng tôi không ở được đâu. Chắc đồ đạc trong nhà cũng phải mắc lắm”.
Ngô Bình cười nói: “Mấy thứ đó có trong giá mua nhà cả rồi, muốn tiết kiệm cũng không được. Vả lại, nhà mà không có người ở sẽ nhanh xập xệ lắm”.
Hai mẹ con Lâm Băng Tiên đưa mắt nhìn nhau, Lâm Băng Tiên nói: “Anh Ngô, em vẫn thấy không ổn, nhà này lớn quá, hay anh cho thuê đi, mẹ con em kiếm đại chỗ nào ở cũng được”.
Ngô Bình cười nói: “Băng Tiên, chúng ta đã ký hợp đồng rồi, tôi bảo cô ở thì cô cứ ở đi”.
Lâm Băng Tiên thoáng do dự: “Nhưng… hai mẹ con em chỉ ở tạm một thời gian để trông nhà giúp anh thôi nhé”.
Ngô Bình: “Ừm, cô chuẩn bị đi, mấy hôm nữa là có giấy báo nhập học đấy”.
Lâm Băng Tiên từng học ở nhạc viên Vân Kinh, nhưng phải nghỉ học vì mẹ mất việc. Nhờ có Ngô Bình mà mấy hôm trước, cô đã được nhận học lại để hoàn thành giấc mơ của mình.
Trời vừa tối, Ngô Bình đã đi tìm Từ Quý Phi uống rượu, sau khi đến nhà Từ Quý Phi, anh phát hiện ông tư Từ Thúc Khiêm cũng đang ở đây.
Từ Thúc Khiêm là thị trưởng Vân Kinh, nhờ ông ấy mà Từ Quý Phi và Trác Khang mới có chỗ đứng vững chắc ở nơi này.
“Ha ha, cậu Ngô đến rồi đấy à, chúng tôi chờ cậu mãi”, Từ Thúc Khiêm cười nói.
Từ Quý Phi: “Chú mau ngồi đi, đồ ăn sắp lên rồi, chúng ta làm vài chén trước đã”, nói rồi, ông ấy bê một vò rượu Mao Đài lâu năm ra, vừa mở nắp, hương thơm đã toả ra ngào ngạt.
Ngô Bình sáng mắt lên nói: “Rượu thơm quá!”
Từ Quý Phi cười nói: “Rượu này ủ cả trăm năm rồi đấy, đố chú mua được ngoài thị trường luôn”.
Từ Thúc Khiêm giành lấy vò rượu rồi nói: “Để em rót cho cậu Ngô”.
Ông ấy rót cho Ngô Bình một bát đầu, nhưng không rớt ra ngoài giọt nào.
Rót rượu xong, ba người cũng nâng bát rồi uống non nửa rồi xuýt xoa.
“Rượu ngon!”, Ngô Bình không tiếc lời khen: “Vò rượu này bằng cả trăm chai rượu nếp cái ấy anh nhỉ?”
Từ Thúc Khiêm: “Cũng tầm đó, rượu nếp cái ủ trăm năm có giá hơn chục nghìn, nhưng một bát rượu này của mình đã có giá ấy rồi”.
Từ Quý Phi: “Đã uống thì phải uống loại này, chú em, Trác Khang kiếm cho anh hai mươi vò, lát anh sẽ cho chú vài vò nhé”.
Từ Thúc Khiêm trừng mắt nói: “Anh ba, còn em thì sao?”
Từ Quý Phi: “Nếu vò này mà chúng ta uống không hết, anh sẽ cho chú mang về”.
Từ Thúc Khiêm cạn lời, có mỗi vò này làm gì mà không uống hết được, ông anh ruột này đúng thật là!
Trò chuyện vui vẻ một lúc, Từ Thúc Khiêm bắt đầu nói vào chuyện chính: “Cậu Ngô, y thuật của cậu thật tài tình, đến anh ba tôi cũng không hết lời khen”.
Ngô Bình: “Ông tư quá khen rồi!”
Từ Thúc Khiêm cười nói: “Hôm nay tôi đến là có việc nhờ cậu giúp”.
Ngô Bình đặt bát rượu xuống rồi nói: “Ông tư cứ nói”.
Từ Thúc Khiêm: “Lần trước, anh cả tôi đã nhắc đến ông Triệu với cậu, vốn ông ấy còn định ở lại đây mấy ngày, nhưng bệnh của ông ấy đột nhiên trở nặng nên chắc ngày kia là phải về rồi. Vì vậy, ngày mai phiền cậu đến đó một chuyến để khám cho ông ấy giúp tôi được không?”
Ngô Bình đã đồng ý chuyện này với Từ Bá Nhân rồi nên anh nói ngay: “Được chứ”.
Từ Thúc Khiêm cười nói: “Vậy phiền cậu rồi”.
Ngô Bình biết ông Triệu đó có thân phận không đơn giản, anh hỏi: “Nếu tôi chữa khỏi bệnh cho ông Triệu đó thì nhà họ Từ mình có được lợi gì không?”
Từ Quý Phi cười nói: “Nếu chú làm được như thế thì nhà anh sẽ được ông Triệu ủng hô. Anh cả anh sẽ được thăng quan tiến chức, chú tư nhà anh cũng một bước lên mây, tiền đồ rộng mở”.
Chương 109: Phẫu thuật trong chớp mắt
Ngô Bình gật đầu: “Nếu vậy thì em sẽ cố gắng hết sức”.
Nếu anh đã gọi Từ Quý Phi là anh ba thì việc của nhà họ Từ cũng như việc của anh.
Ba người ngồi uống với nhau đến hơn mười giờ, Từ Thúc Khiêm đã gục nên được người đỡ về phòng nghỉ ngơi. Ngô Bình và Từ Quý Phi vẫn còn tỉnh táo, nhưng cũng ngà ngà say rồi.
Từ Quý Phi: “Ngô Bình, bắt đầu từ ngày mai, anh sẽ bế quan. Chờ khi nào xuất quan, chắc anh sẽ đột phá đến cảnh giới Thần viên mãn rồi”.
Ngô Bình gật đầu: “Em chúc anh đột phá lên Tiên Thiên luôn”.
Từ Quý Phi cười lớn nói: “Tiên Thiên thì xa vời quá, tạm thời anh chưa dám mơ tới”.
Sau đó, ông ấy nói: “Hôm nay, Bạch Triển Linh đã gọi cho anh, giọng điệu có vẻ nịnh nọt lắm. Ha ha, ai mà ngờ ông hai nhà họ Bạch lại hạ mình đến thế chứ?”
Ngô Bình: “Dạ, ông ta bảo sao anh?”
Từ Quý Phi: “Thì vẫn muốn nghe ngóng về thân phận của chú thôi, đương nhiên anh không tiết lộ gì cả, mà chỉ tâng bốc chú lên tận mây xanh thôi. Bạch Triển Linh bị anh doạ cho sợ hết hồn, ông ta kêu khi nào có cơ hội sẽ đích thân tới cảm ơn chúng ta đã đến Thanh Thành chơi đấy”.
Ngô Bình nói: “Sau này, anh ít qua lại với nhà họ Bạch thôi”.
Từ Quý Phi ngẩn ra: “Chú nói vậy là sao?”
Ngô Bình: “Hôm trước, vừa gặp Bạch Tử Quy, em đã thấy vận khí của nhà họ Bạch đang đi xuống, chắc chỉ vài ba năm nữa là lụi bại. Nhưng ông ta đã tặng em một cây linh thảo Tam Bảo nên em cũng chỉ dẫn cho ông ta vài câu, để ông ta có thể củng cố tu vi đến cảnh giới Tiên Thiên viên mãn”.
Từ Quý Phi: “Nói vậy là nhà họ sẽ không sao nữa ư?”
“Làm gì có chuyện đó”, Ngô Bình lắc đầu: “Cùng lắm là mười năm nữa, nhà họ sẽ sa sút thôi”.
“Sao chú nhìn ra được?”, Từ Quý Phi kinh ngạc hỏi.
Ngô Bình cười đáp: “Em biết xem tướng”.
Thật ra, đôi mắt xuyên thấu của Ngô Bình có thể nhìn thấy quỷ thần, phong thuỷ, âm dương nên đương nhiên anh cũng nhìn được vận mệnh của con người. Bỗng anh nhìn thấy ai là lạ thì một là vận mệnh của họ tốt, hai là ngược lại.
Ngoài ra, truyền thừa của miếng ngọc bội còn có ghi chép cặn kẽ về bói toán, nhưng anh chưa nghiên cứu sâu.
Từ Quý Phi gật đầu: “Chú đúng là cao nhân! Được kết giao với chú đúng là vinh hạnh của anh, nào, cạn!”
Tối đó, Từ Quý Phi và Ngô Bình đã tỉ thí võ nghệ đến tờ mờ sáng, sau đó mới đi nghỉ.
Sáng hôm sau, ăn sáng xong, Ngô Bình và Từ Thúc Khiêm đã đi đến chỗ ở của ông Triệu tại tỉnh.
Buổi trưa, họ đã đến một căn nhà cổ, lúc này có mấy người đang ngồi trong phòng khách.
Một người đàn ông cao tuổi nhất buồn phiền nói: “Thần y Vạn chưa đồng ý à?”
Một người đàn ông trung niên ngoài 50 tuổi lắc đầu đáp: “Thần y Vạn là một tông sư cảnh giới Thần nên danh giá lắm, em đã cho người đi mời ba lần rồi, nhưng ông ấy cứ bắt mình chờ mãi, bảo đang có việc bận”.
Người kia nổi giận nói: “Có chuyện gì quan trọng hơn mạng sống con người chứ? Thần y Vạn này có lai lịch thế nào mà dám coi thường nhà họ Triệu chúng ta như vậy?”
“Anh, người trong giang hồ là vậy mà, anh tức làm gì, để em cho người đi giục tiếp”, người đàn ông ngoài 50 tuổi nói xong thì đi ra ngoài.
Ông kia nghiến răng nói: “Lần này, bố mình bệnh nặng, chắc lắm kẻ vui lắm đây! Nhưng dù thế nào thì chúng ta cũng phải chữa khỏi bệnh cho bố”.
Sau đó, ông ta chợt nhớ ra chuyện gì đó: “Anh nhớ nhà họ Từ ở tỉnh nói sẽ giới thiệu một thần y đến đây, sao chưa thấy đâu nhỉ?”
Hai người khác đưa mắt nhìn nhau, một người nói: “Anh, em chỉ e người mà họ giới thiệu cho mình không giỏi bằng thần y Vạn thôi”.
Người đó vừa nói xong, đã có người vào bẩm báo: “Thưa ông, Từ Bá Nhân và Từ Thúc Khiêm xin gặp ạ”.
“Hả? Họ thiêng thật đấy, cho vào đi”.
Thoáng cái, Ngô Bình đã đi theo Từ Thúc Khiêm và Từ Bá Nhân vào phòng khách. Anh liếc mắt nhìn thì thấy ở đây đều là người không đơn giản, nhất là người đàn ông cao tuổi nhất kia, trông ông ta rất có khí thế, vừa nhìn đã biết là không tầm thường.
“Bá Nhân, Thúc Khiêm”, ông ta mỉm cười chào hỏi rất nhiệt tình,
Từ Bá Nhân cũng là một nhân vật lớn mà vẫn phải khiêm nhường với người đàn ông này, ông ấy nói: “Tôi đã mời một thần y đến khám cho ông Bạch”.
“Vậy ư?”, người đàn ông nhìn sang Ngô Bình với vẻ ngạc nhiên, vì anh còn quá trẻ.
Từ Bá Nhân: “Đây là thần y Ngô Bình, y thuật của cậu ấy rất cao siêu. Không lâu trước đây, cậu ấy mới chữa khỏi bệnh cho kiếm tiên Bạch ở Thanh Thành”.
Người đàn ông gật gù, nhà họ Bạch khá nổi nên ông ta cũng biết Bạch Tử Quy: “Thần y Ngô, tôi là Triệu Chính Tiên, phiền cậu rồi”.
Ngô Bình thận trọng đáp: “Ông đừng khách sáo, bệnh nhân đâu ạ?”
Triệu Chính Tiên đi trước dẫn đường, họ đi qua phòng khách rồi tới một căn phòng khác.
Một ông lão gầy yếu gần 90 tuổi đang nằm trên giường bệnh, khí sắc rất kém, hàng lông mày nhíu chặt, như thể đang rất đau đớn.
Ngô Bình ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường rồi giơ tay chẩn mạch, đồng thời dùng đôi mắt xuyên thấu quan sát ông lão. Anh phát hiện sâu trong não bộ của ông lão có một mảnh đạn, nó đang chèn vào dây thần kinh nên mới khiến ông lão đau đớn như vậy.
Sức khoẻ ông lão rất yếu, tuổi thì đã cao nên tình trạng rất nghiêm trọng, chắc các bác sĩ bình thường đều đã bó tay cả rồi. Thứ nhất là mảnh đạn này găm quá sâu nên lấy ra sẽ rất nguy hiểm, lợi bất cập hại. Thứ hai là ông lão đã nhiều tuổi, như ngọn đèn sắp cạn dầu, cơ thể yếu ớt, lại thêm bệnh trọng nên không còn chút sức sống nào.
Ngô Bình buông tay rồi im lặng nhíu mày.
Triệu Chính Tiên vội hỏi: “Thần y Ngô, tình hình sao rồi?”
Ngô Bình suy nghĩ rồi nói: “Trong đầu cụ nhà có một mạnh đạn nên khiến cụ thường xuyên bị đau đầu, chắc trước đó cũng đau đớn nhiều đúng không?”
Triệu Chính Tiên sáng mắt lên rồi giơ ngón tay cái: “Đúng, cậu nói không sai chút nào. Năm xưa, bố tôi ra chiến trường giết giặc, bị trúng một mảnh đạn vào đầu. Thời đó, y học chưa được như bây giờ nên không thể lấy ra được. Vì mảnh đạn ấy mà bố tôi thường xuyên bị đau đầu, nhiều lúc còn đau đến mức vã mồ hôi, sống không bằng chết. Sau này, y học phát triển hơn, nhưng tuổi của bố tôi đã cao, phẫu thuật quá nguy hiểm nên mảnh đạn vẫn ở đó”.
Ngô Bình: “Tốt nhất vẫn nên lấy nó ra, nếu không thì bệnh nhân sẽ thường xuyên đau đớn và không còn ý chí sống nữa. Nhất là người già còn yếu sẵn rồi, nếu cứ suốt ngày bị cơn đau hành hạ như cậy thì sẽ khiến ông cụ nghĩ chết là một cách giải thoát”.
Ông cụ nằm trên giường chợt mở mắt ra nói: “Cậu thần y, cậu nói hợp ý tôi quá”.
Nghe thấy thế, Triệu Chính Tiên đỏ mắt nói: “Bố, tại bọn con bất hiếu nên bắt bố phải gánh tội”.
Ông cụ cười nói: “Bố già rồi, chết cũng là điều hiển nhiên, mọi người đừng đau thương quá”.
Ngô Bình nói: “Ông đừng nói câu tuyệt vọng như vậy, tôi sẽ lấy mảnh đạn ra cho ông luôn bây giờ, sau đó sẽ giúp ông hồi phục sức khoẻ”.
Triệu Chính Tiên ngẩn ra: “Thần y Ngô, cậu định làm phẫu thuật cho bố tôi ư?”
Ngô Bình: “Ông yên tâm, cách chữa của tôi không cần mở hộp sọ đâu”.
Dứt lời, anh lấy một loại kim châm cứu khá to ra rồi cắm lên đỉnh đầu của ông lão để mở một lỗ nhỏ. Điều ngạc nhiên là ông lão không hề thấy đau đớn chút nào.
Triệu Chính Tiên định ngăn cản nhưng đã muộn, ông ta biến sắc mặt nói: “Thần y Ngô, cậu đang làm gì thế?”
Ngô Bình trầm ngâm nói: “Trật tự, lấy một cái khay ra đây cho tôi”.
Một nhân vật lớn như Triệu Chính Tiên cũng bị choáng trước khí thế của Ngô Bình, ông ta vội lấy một cái khay tới rồi bưng bằng hai tay đứng một bên.
Chương 110: Bàn tay kỳ diệu
Ngô Bình nhìn đầu ông cụ Triệu, anh dùng "nhãn lực" đặc biệt của mình. Phiến đạn nhỏ như hạt đậu xanh bị sức mạnh khống chế, dần dần trồi lên. Trong quá trình đó, anh phải khống chế sao cho phiến đạn không làm tổn thương dây thần kinh, không xảy ra cảm giác đau đớn mãnh liệt.
Cùng lúc đó, anh đâm mấy cây kim vàng vào để gây tê.
Dùng "nhãn lực" phải tiêu phí lực lượng tinh thần vô cùng lớn, anh phải vô cùng tập trung, cố gắng hoàn thành chuyện này một cách nhanh nhất.
Nhãn lực của anh đã tách một số dây thần kinh và bộ phận trong não ra để tạo đường cho phiến đạn đi ra. Ngay cả bác sĩ khoa ngoại và thiết bị y tế tiên tiến nhất trên thế giới cũng không thể làm được điều này!
Đây mới thực sự là phẫu thuật xâm lấn tối thiểu, không làm tổn thương một sợi dây thần kinh nào, không chảy một giọt máu nào!
Khoảng nửa phút sau, mảnh đạn cuối cùng cũng đi lên vị trí xương sọ. Ngô Bình lập tức dùng kim vàng bới lên, mảnh đạn được lấy ra rồi rơi "cộp" xuống đĩa.
Suốt quá trình đó ông cụ Triệu vô cùng tỉnh táo, nghe thấy tiếng liền hỏi: "Ra rồi sao?"
Triệu Chính Tiên vô cùng kinh hãi, ông ta bưng chiếc đĩa đến trước mặt bố mình, nói: "Bố ơi, bố mau nhìn đi, chính là nó!"
Ông cụ Triệu nhìn mảnh đạn vỡ, khẽ thở dài rồi nói đầy cảm thán: "Mảnh đạn đã giày vò bố gần sáu mươi năm hóa ra lại chỉ là một mẩu nhỏ như vậy".
Từ Bá Nhân và Từ Thúc Khiêm thấy vậy thì nhìn nhau cười, họ biết rằng chuyện hôm nay đã thành công rồi!
Còn Ngô Bình lúc này đang nhắm mắt, tinh thần anh vô cùng mệt mỏi, nhãn lực tiêu hao rất nhiều.
Mười mấy phút sau anh mới mở mắt ra. Trong lúc đó, bác sĩ sức khỏe của ông cụ Triệu đã giúp ông ấy xử lý vết thương nhỏ trên đầu.
Triệu Chính Tên cười hỏi: "Thần y Ngô, bây giờ mảnh đạn đã được lấy ra, có phải bố tôi sẽ không sao nữa đúng không?"
"Vẫn chưa đủ", Ngô Bình nói: "Phải điều dưỡng cơ thể nữa".
Triệu Chính Tiên vội nói: "Đúng, đúng là phải điều dưỡng".
Ngô Bình hỏi: "Các người có thuốc gì bồi bổ không, ví dụ như nhân sâm năm trăm năm, hà thủ ô tám trăm năm ấy?"
Triệu Chính Tiên lập tức gọi điện thoại. Mấy phút sau, ông ta nở nụ cười tươi rói đi ra, nói: "Thần y Ngô, có một cây nhân sâm sáu trăm năm, trong một giờ nữa sẽ đưa tới".
Ngô Bình cảm thấy kinh ngạc trước thế lực của nhà họ Triệu, nhân sâm sáu trăm năm mà chỉ gọi một cuộc điện thoại thôi đã tìm được, quá đỉnh!
Anh gật đầu: "Tôi sẽ viết phương thuốc, ông cho người đi bốc thuốc đi".
Sau khi viết phương thuốc xong, Triệu Chính Tiên liền cho người đi. Còn Ngô Bình lại điều động chân khí, giúp ông cụ Triệu khơi thông kinh mạch trong cơ thể.
Do khí hư không được bồi bổ nên cơ thể ông cụ Triệu rất yếu, phải khơi thông kinh mạch trước rồi mới có thể uống thuốc.
Những người khác đều đứng yên, chỉ sợ làm ông cụ Triệu giật mình. Ông cụ cảm thấy có một luồng khí đi qua đi lại trong cơ thể mình, vô cùng dễ chịu, tinh thần cũng càng ngày càng tốt.
Nửa tiếng sau, Ngô Bình lấy tay ra, cười nói: "Ông Triệu, ông cảm thấy thế nào?"
Ông cụ Triệu cười nói: "Đã bao nhiêu năm nay tôi không được thoải mái như thế rồi. Thần y Ngô, cậu giỏi quá! Tôi có thể nhờ cậu một chuyện được không, mấy ông bạn già của tôi cũng có bệnh từ ngày xưa. Họ đều cao tuổi rồi, nếu cậu có thời gian thì có thể giúp họ chữa trị được không?"
Ngô Bình cười nói: "Được chứ".
Ông cụ Triệu rất vui mừng, liền nói: "Tốt quá, lát nữa tôi sẽ gọi điện cho họ để bọn họ tới đây, vừa hay chúng tôi cũng được hội tụ".
Thấy tinh thần của bố phấn chấn như vậy, Triệu Chính Tiên cũng hứng khởi vô cùng. Ông ta liền tự mình đưa trà cho Ngô Bình, vẻ mặt vô cùng hài lòng: "Thần y Ngô, cậu đã vất vả rồi!"
Ngô Bình nhận lấy tách trà, vừa định uống thì có một người đi vào, vẻ mặt người đó vô cùng chán nản: "Anh cả, hôm nay e là thần y Vạn không thể tới được".
Triệu Chính Tiên cười lạnh: "Không đến thì thôi! Em hãy đến đây đi, đây là thần y Ngô, cậu ấy giỏi y thuật hơn thần y Vạn gấp trăm lần!"
Người này là con thứ tư của ông cụ Triệu, tên là Triệu Chính Lệnh, phó bộ trưởng Bộ Trị an. Ông ta vội vàng hỏi rõ tình hình, sau khi biết được bản lĩnh của Ngô Bình thì vừa kinh ngạc vừa vui mừng, cảm ơn không thôi.
Ngô Bình rất tò mò về thần y kia, liền hỏi: "Thần y Vạn là ai vậy?"
Triệu Chính Tiên nói: "Chính là Vạn Phùng Xuân của Giang Bắc".
Ngô Bình đã từng nghe nói tên Vạn Phùng Xuân, người này được mệnh danh là dùng một cây kim đã quyết định được sinh tử, thần y nổi tiếng của năm tỉnh phía Nam. Từ Quý Phi từng kể câu chuyện của người này cho anh nghe. Vạn Phùng Xuân rất am hiểu dùng kim châm, còn là tông sư cảnh giới Thần. Địa vị của ông ta ở Giang Bắc còn cao hơn cả địa vị của Chu Phật Sinh ở tỉnh K.
Sau một hồi nói chuyện phiếm, Ngô Bình biết Triệu Chính Tiên cũng là quan chức cấp cao, được xưng là Triệu Thiếu Các. Triệu Chính Lệnh là phó bộ trưởng Bộ Trị an, được xưng là Triệu Thiếu Tế.
Ngoài ra thì con trai thứ hai của ông cụ Triệu tên Triệu Chính Tiêu, con trai thứ ba Triệu Chính Hành còn là thượng tướng.
Chẳng bao lâu sau, thuốc Ngô Bình cần và cả cây nhân sâm sáu trăm năm đã được đưa đến, anh đích thân nấu thuốc cho ông cụ Triệu uống.
Sau khi uống bát thuốc, ông cụ thấy toàn thân nóng bừng, thoải mái hơn nhiều, chẳng bao lâu sau còn xuống được giường.
Sau khi thuốc hoàn toàn phát huy tác dụng, mặt mày ông cụ hồng hào cứ như trẻ hơn mười tuổi.
Ngô Bình nói với Triệu Chính Tiên: "Tôi mới chỉ dùng một phần mười cây nhân sâm kia. Chín phần còn lại đủ dùng chín lần, cách ba ngày dùng một lần. Sau khi dùng hết cây nhân sâm này thì ông cụ sẽ khỏe lại hoàn toàn".
Mấy anh em Triệu Chính Tiên cúi đầu thật sâu với Ngô Bình: "Cảm ơn thần Y Ngô!"
Ngô Bình nói: "Không cần cảm ơn, anh Từ mời tôi đến đây thì đương nhiên tôi phải dốc toàn sức".
Từ Bá Nhân vội cười nói: "Tôi lo lắng cho bệnh tình của ông cụ nên chỉ đành nhờ cậu Ngô, ha ha, khi nào tôi sẽ mời cậu ấy uống rượu".
Triệu Chính Tiên cũng cười nói: "Bá Nhân, nhà họ Triệu chúng tôi sẽ khi nhớ ơn tình của ông".
Từ Bá Nhân vội vàng nói đây là điều mình nên làm.
Một lúc sau thì mấy người Từ Bá Nhân tạm biệt ra về.
Ra khỏi nhà họ Triệu, Từ Bá Nhân nói: "Cậu Ngô, hôm nay vô cùng cảm ơn cậu. Tôi không ngờ sẽ thuận lợi đến vậy".
Kế hoạch trước đó của ông ấy là chỉ đến để cho họ quen mặt, để lại ấn tượng tốt thôi. Nhưng không ngờ y thuật của Ngô Bình lại giỏi đến vậy, còn chữa khỏi cho ông cụ!
Ngô Bình nói: "Anh Từ không cần khách sáo".
Từ Thúc Khiêm cười nói: "Anh cả, cậu Ngô chữa bệnh cho Bạch Tử Quy thì người ta đưa hai mươi triệu tệ tiền khám, anh định đưa bao nhiêu".
Từ Bá Nhân bật cười: "Anh không có hai mươi triệu tệ, bảo cậu ba đưa hộ anh đi".
Ngô Bình vội nói: "Là người một nhà cả, tiền khám bệnh thì khỏi đi".
Từ Bá Nhân nói: "Vậy cảm ơn cậu! Tôi không nói mấy câu khách sáo nữa, sau này nếu cậu có gì cần tôi thì cứ nhờ thoải mái".
Nói đến đây, Ngô Bình chợt nhớ đến chuyện xây công xưởng liền nói: "Đúng là có một chuyện cần nhớ anh Từ".
"Ồ? Cậu mau nói đi", Từ Bá Nhân nói.
Ngô Bình nói ra chuyện hợp tác với Lý Quảng Long xây công ty chế thuốc.
Từ Bá Nhân nghe thế liền bật cười: "Đây đúng là chuyện tốt! Vừa hay tôi được phân quản lý khu mới, nơi đó được hoàn thuế trước ba năm, còn có thể lấy đất miễn phí, cậu có hứng thú không?"
Ngô Bình nói: "Vậy thì tốt quá, sau em sẽ bảo Lý Quảng Long bàn chuyện với anh".
"Cậu đưa số điện thoại của tôi cho Lý Quảng Long để người ta gọi điện trực tiếp cho tôi", Từ Bá Nhân nói. Ngô Bình đã giúp ông ấy một việc lớn, chút chuyện nhỏ này ông ấy tất nhiên sẽ lo liệu ổn thỏa cho Ngô Bình.
Chiếc xe rời khỏi nhà họ Từ.
Đang là giờ ăn trưa, Từ Bá Nhân nhiệt tình mời Ngô Bình đi ăn cơm. Lúc ăn cơm ông ấy bảo Ngô Bình rằng đã làm xong chuyện của Chu Truyền Võ, tháng này là có thể lên chức, đảm nhận thị trưởng trong tỉnh.
Ngô Bình hiểu rằng Từ Bá Nhân đã tốn rất nhiều công sức trong chuyện này, liền cảm ơn ngay. Nếu Chu Truyền Võ có thể trở thành thị trưởng thì sẽ trở thành người của phe Từ Bá Nhân. Nếu Từ Bá Nhân càng lên cao thì Chu Truyền Võ cũng sẽ càng phát triển.