Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngô Bình rút ra một cây tơ nhện từ trong miệng Nhện tộc, tơ nhện này rất cứng không bị chém đứt thậm chí nó còn rất sắc bén.

Anh suy nghĩ một lúc rồi đốt nó, nhưng cũng không có tác dụng gì. Anh dùng kiếm chém cũng rất khó đứt, thậm chí còn làm hư cả thanh kiếm quý.

Phùng Hưng Bảo cười khổ nói: “Tơ nhện này chắc thật đấy Lý tướng quân, chúng kết thành một mảng thì càng khó phá rách hơn. Lỡ như binh lính của chúng ta bị chúng bao vây thật rất khó thoát được trong thời gian ngắn.

Ngô Bình nhớ đến Thiên Nhận Chu Ti của mình, thứ đó còn sắc bén hơn cả tơ nhện anh đang cầm. Nhớ đến thứ anh, anh lập tức lấy ra một đoạn Thiên Nhận Chu Ti, rồi đập hai thứ này vào nhau.

Một tiếng “choang” vang lên, tơ nhện của Nhện tộc đột ngột bị chắt đứt mà Thiên Nhận Chu Ti không có chút bị tổn hao nào.

Anh gật gù, nhanh chóng chế tơ nhện thành vào loại pháp bảo và binh khí. Anh muốn dùng Thiên Nhận Chu Ti để phá tơ nhện cứng của Nhện tộc.

Từ đó anh lại cho Phùng Hưng Bảo đưa ra bốn vạn tám ngàn tu sĩ Đạo Cảnh, rồi để cho họ dùng hai loại binh khí bản sao từ Thiên Nhận Chu Ti mục đích chuyên môn phá tơ nhện của địch.

Sau đó anh lại lấy ra Cấm Kỵ lực, hóa bốn vạn tấm ngàn người này thành Cấm Kỵ binh, tăng thực lực cho và cũng truyền lại kiếm pháp cho họ.

Thoắt cái, bốn vạn tám ngàn người đã kết thành một sát trận.

Cùng lúc đó, Ngô Bình cũng lấy ra nhiều Thiên Nhận Chu Ti hơn đưa cho binh linh chế tạo binh khí, trong đó thứ chế tạo nhiều nhất được gọi là Ti Nhận. Một đầu của Thiên Nhận Chu Ti cố định ở chuôi, một đầu khác trói một quả cầu kim loại từ đó sử dụng Thiên Nhận Chu Ti cắt mục tiêu.

Phùng Hưng Bảo tự dẫn trăm vạn đại quân, dùng bốn vạn tám ngàn quân đi tiên phong công đánh vào đại quân Nhện tộc.

Số lượng binh lính của Nhện tộc không nhiền, nên không chiếm được lợi thế. Bọn chúng chỉ biết phun ra mạng nhện từ khi đại quân ở phía xa, những mạng nhện này có diện tích rất rộng thoắt cái đã bao phủ hết cả đại quân Nhân tộc.

Lúc này nếu không có cách nào giải quyết, tất cả mọi người sẽ bị tơ nhện trói lại và đánh mất sức chiến đấu. Tiếp theo đó, chỉ đợi kẻ địch đến giết.

Cũng may một trăm vạn đại quân đều cầm Ti Nhận, mấy vạn Ti Nhận bay múa trong không trung một lúc. Thoáng chốc những mạng nhện kia đã bị cắt thành từng mảnh nhỏ, không còn chút đe dọa nào với đại quân nữa!

Họ phá mạng nhện trận này xong, Nhện tộc cũng hoàn toàn là con mồi chờ chết dưới kiếm của đại quân Nhân tộc. Ánh sáng của kiếm lóe lên, lập tức chia quân Nhện tộc thành năm xẻ bảy.

Nhện tộc mất đi lợi thế, nhanh chóng bị đại quân Nhân tộc tiêu diệt. Chỉ còn một bộ phận nhỏ còn sống sót, lại vội vàng chạy thoát. Trận chiến lần này Phùng Hưng Bảo nhận được thắng lợi toàn cục đầy vẻ vang.

Phùng Hưng Bảo đến xin nhận công, Ngô Bình lập tức phát hiện ra trên lệnh bài của tướng quân mình có thêm hơn tám trăm vạn quân công.

Đánh xong trận này, Ngô Bình lại đến Thiên Nguyên và Đông Hải. Tình hình ở hai nơi này cũng giống bên này, họ đều bị nha môn bắt lính nhắm vào. Nhưng thân phận tướng quân Nhị phẩm của Ngô Bình khá có đất dụng võ, nên đám kia cũng dè chừng.

Sau khi anh giải quyết xong phiền phức ở đây, cũng đã đến lúc Triêu Thiên Phong mở ra. Anh đến thăm Nguyên Thủy Đạo Tôn trước, rồi lập tức đuổi đến Triêu Thiên Phong.

Trên một cánh đồng hoang vu rộng bao la, đột ngột xuất hiện một ngọn núi cao đến một trăm vạn trượng, đỉnh núi đâm xuyên qua đám mây chọc trời.

Nguyên Thủy Đạo Tôn dẫn theo ba người tâm đắc, từ Ngô Bình còn có một nam một nữ tu sĩ, tuổi họ cũng tương đương với anh.

Nữ tu có vóc dáng thon dài rất xinh đẹp, nam tu cũng anh tuấn, nhưng mà Ngô Bình lại không biết họ. Điểm kỳ lạ nhất ở chỗ, hai người này cũng chẳng biết gì về thân phận của Ngô Bình.

Ngô Bình hỏi Nguyên Thủy Đạo Tôn mới biết được, hai người này vừa sinh ra được được huấn luyện đặc biệt từ khi sinh ra. Vậy nên, thế chất đặc biệt, tư chất nghịch trời, nhưng sự hiểu biết về thế giới bên ngoài còn có hạn. Ông ấy bảo Ngô Bình để ý và tổng nom hai người họ nhiều hơn.

Ngô Bình không hỏi nhiều, sư tôn đã chọn họ vào Triêu Thiên Phong thì chắc chắn có lý riêng của mình.

Nguyên Thủy Đạo Tôn để ba người ở trước núi, rồi rời đi. Xung quanh họ còn có rất nhiều tu sĩ khác, có khác tộc thậm chí có cả sinh linh Hỗn Độn. Mọi người chia thành từng nhóm rõ, cách rất xa nhau.

Ngô Bình nhìn Triêu Thiên Phong mờ ảo kia nói với hai người: “Lát nữa, hai người đi theo ta nhá”.

Ánh mắt của nam tu rất lạnh, gương mặt trong sáng như lạnh lùng, bình tĩnh nói: “Bọn ta không cần người khác chăm sóc đâu”.

Anh biết người nam tu này rất tự tin, nên không quan tâm hỏi: “Ngươi tên gì?”

“Trương Huyền Thanh”. Nam tu lạnh lùng, cao ngạo nói.

Nữ tu lại dịu dàng, cười nói: “Thưa Lý đại ca, ta tên là Chu Như Thanh”.

Ngô Bình gật gù rồi cũng im lặng, hiện tại anh không biết tình hình bên trong Triêu Thiên Phong ra sao. Dù anh có vào được bên trong, cũng chưa chắc có thể chăm sóc được họ.

Cách họ không xa, có hơn mười tu sĩ của Nhân tộc đang đứng, hình như họ luôn chăm chú nhìn Chu Như Thanh. Dù sao, Chu Như Thanh cũng là một đại mỹ nữ, họ nhìn chăm chú như vậy cũng là chuyện đương nhiên.

Dần dà, hình như họ nghĩ thế lực của Ngô Bình cô độc nên có vài nam tu đã bước đến, không thèm chào hỏi Ngô Bình hay Trương Huyền Thanh, mà một tu sĩ tên Tiểu Hồ Tử nói với Chu Như Thanh: “Triêu Thiên Phong này nguy hiểm lắm đó tiên tử à, gia tộc của bọn ta theo tổ tiên nghiên cứu văn minh kỷ nguyên của nó rồi nên vô cùng biết rõ tình hình bên trong, không biết tiên tử có muốn đi với bọn ta không?”

Trương Huyền Thanh lạnh lùng nói: “Không muốn!”

Tên tu sĩ tên Tiểu Hồ Tử kia trừng Trương Huyền Thanh nói: “Ta đâu có nói chuyện với ngươi? Ngươi muốn đi với bọn ta, ta cũng không cho!”

Trương Huyền Thanh lạnh lùng nói: “Cút xa một chút!”

Tiểu Hồ Tử cười nham hiểm nói: “Tên nhóc nhà ngươi cũng kiêu căng thật đấy, đáng tiếc là kẻ nào kiêu căng như thế đều chết không yên. Lát nữa vào Triêu Thiên Phong rồi, để xem ngươi có cầu xin ta không!”

Đám đó vài câu, lại quay lại vị trí cũ.

Chu Như Thanh nói: “Lý sư huynh đừng nghe bọn chúng khoe khoang, tổ tiên của chúng ta cũng có rất nhiều công trình nghiên cứu về văn minh kỷ nguyên..”.

“Như Thanh!” Trương Huyền Thanh đột ngột trừng nàng ấy, Chu Như Thanh chỉ đành nín thinh.

Ngô Bình âm thầm giật mình, xem ra hai người này cũng chẳng phải dạng vừa gì. Nhưng anh không hỏi nhiều, sư tôn không nói thì anh cũng không cần biết rõ làm gì.

Không lâu sau, Triêu Thiên Phong đột nhiên xuất hiện một cái cầu thang, lập tức có vài tên Dị tộc bước lên đến bậc người đã thấy thềm đá dài không còn nhìn thấy đầu đâu nữa.

Trương Huyền Thanh với Chu Như Thanh vẫn rất bình tĩnh, hình như cũng không lo lắng hay vội vàng đi theo sau đám người đó.

Ba người đi lên bậc thang, Ngô Bình cảm nhận được một lực ản rất yếu, mà cứ theo số bậc thang tăng dần thì lực cản càng lúc càng lớn. Vài tên tu sĩ Dị tộc đi tuốc đằng trước, đã bước đầu có bước chân khó nhọc.

Sau khi đi hơn một ngàn bậc, nhóm người Ngô Bình đã vượt qua một đám lớn tu sĩ.

Sau ba nghìn bậc, ba người trở thành đội thứ hai, sau đội sinh linh Hỗn Độn cũng đi lên bậc thang rất nhanh. Sau đó họ đi đến một bệ đá, trên bệ đó có một cánh cửa đá xa xưa. Lúc này, một đám sinh linh Hỗn Độn đang đi vòng quanh cửa đá nghiên cứu, họ đều nghĩ muốn lên núi thì phải tìm ra cơ quan trên cửa đá nầy.

Chu Như Thanh nói: “Mỗi lần vào Triêu Thiên Phong đều khác nhau, lần này là cửa đá, lần trước đó là cầu đá”.

Ngô Bình bật cười hỏi: “Như Thanh biết cách qua à?”

Chu Như Thanh lắc đầu: “Ta không rõ lắm, chỉ thử xem”.

Đám sinh linh Hỗn Độn vẫn còn đang nghiên cứu, Ngô Bình đã mất kiên nhẫn đi đến đưa tay đặt lên cửa đá. Ngay tức thì, anh cảm nhận được một cố lực lượng run liên hồi trên cửa đá giống như là mật mã.

Anh nhắm mắt suy nghĩ, bên cạnh có một sinh linh Hỗn Độn đầu rắn cơ thể hình người lạnh lùng nói: “Tên nhóc kia, đã không hiểu thì đừng có chạm bậy bạ!”

Ngô Bình mở mắt ra, sau đó vội vàng đến cửa đá xoa hai mươi bốn lần, đột nhiên một tiếng “răng rắc” vang lên. Cửa đá toar lên ánh sáng lấp lánh, chính giữa xuất hiện vầng sáng ngưng tụ thành một cánh cửa ánh sáng.

Tất cả tu sĩ thấy hình ảnh như vậy, lập tức ngậm miệng, ánh mắt nhìn Ngô Bình cũng thay đổi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK