Ngô Bình nói: “Lâm Thanh Dao là người phụ nữ của tôi, còn cô là người thân của cô ấy. Đương nhiên tôi có lý do giúp cô. Nếu được tôi giúp đỡ, sau này cô sẽ có cơ hội đánh bại Thương Huyền Kiếm Đế”.
Lòng Diệp Dao thoáng dao động. Cô ấy chần chừ một lúc rồi nói: “Được, tôi sẽ theo anh đến Thiên Địa kiếm tông. Sau này tôi sẽ là Lâm Bích Dao”.
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên trong tai Ngô Bình: “Chào mừng đến với Hạo Thiên Giới”.
Ngô Bình hỏi: “Ai vậy?”
Giọng nói kia đáp: “Ta là ý thức của Hạo Thiên Giới. Tiếp theo, ngươi có thể tham gia buổi khảo hạch thần tử của Hạo Thiên Giới. Nếu trở thành thần tử, ngươi có thể đến tầng ba Hạo Thiên Giới, nhận được truyền thừa tối thượng của Hạo Thiên Thượng Đế”.
Ngô Bình hỏi: “Thần tử Hạo Thiên là gì?”
“Thần tử Hạo Thiên đệ tử có thân phận cao nhất của Hạo Thiên Môn, có tư cách nhận được sức mạnh tối thượng của Hạo Thiên Thượng Đế”.
Ngô Bình hỏi tiếp: “Hạo Thiên Thượng Đế là ai vậy?”
“Hạo Thiên Thượng Đế là vị thần tối cao sinh ra từ tín niệm của sinh linh vạn giới, đã trải qua vô số năm tháng của Hạo Thiên Môn”.
Ngô Bình hỏi: “Chẳng phải Hạo Thiên Môn đã bị đại đế Tiên quốc diệt trừ rồi sao? Thần của các ngươi vẫn còn à?”
“Tất nhiên. Hạo Thiên Thượng Đế sẽ không bao giờ biến mất. Mà năm đó chỉ là một phân đà của Hạo Thiên Môn bị diệt thôi, Hạo Thiên Môn phân bố khắp nơi trên vũ trụ, có cả nghìn triệu môn đồ”.
Ngô Bình hỏi tiếp: “Nói thế, người đến tham gia khảo hạch không chỉ có mình ta?”
“Hạo Thiên Môn thiết lập một trăm nghìn lối vào ở chư thiên vạn giới. Nơi mà ngươi đang ở chỉ là một trong các lối vào”.
Lời vừa dứt, Ngô Bình nhìn thấy phía xa có một bóng người dao động. Anh giật mình, lại hỏi: “Ở đây có bao nhiêu người tham gia khảo hạch?”
“Hiện tại ở đây có hơn một triệu người sinh sống”.
Ngô Bình trợn mắt: “Hơn một triệu?”
Giọng nói kia đáp: “Một triệu ba trăm bảy mươi lăm nghìn sáu trăm ba mươi hai người”.
Ngô Bình cảm thán: “Sao mà nhiều thế!”
“Có những người thất bại trong khảo hạch nên cứ thử đi thử lại, thậm chí có người còn kết hôn sinh con ở đây. Dần dần, người ở đây càng ngày càng nhiều. Trong hơn một triệu người, chỉ có hơn năm mươi nghìn người còn tư cách tham gia khảo hạch thôi”.
Ngô Bình ngộ ra gì đó: “Ý ngươi là nếu khảo hạch thất bại thì không thể rời khỏi nơi này?”
Giọng nói kia đáp: “Đúng thế”.
Ngô Bình không biết nói sao, bèn hỏi tiếp: “Người nào cũng được ngươi giúp đỡ à?”
“Dĩ nhiên là không. Chỉ có thiên tài mới có thể giao lưu với ta”.
Ngô Bình hỏi: “Làm sao mới được xem là vượt qua khảo hạch?”
“Hoàn thành ba nhiệm vụ sẽ được xem là vượt qua khảo hạch. Nhiệm vụ thứ nhất là tiến vào ‘Thi giới’, trộm ‘thiên phách’ mà Thi Hoàng đã ôn dưỡng hàng triệu năm”.
Ngô Bình hỏi: “Thi giới là nơi nào vậy?”
“Thi giới là một nơi nguy hiểm của Hồng Hoang, do Hạo Thiên Môn quản lý. Hoàn thành nhiệm vụ, ngươi sẽ nhận được phần thưởng tương ứng”.
Ngô Bình hỏi tiếp: “Thế thiên phách là gì?”
“Một loại báu vật trời đất được sinh ra nhờ sự giao cảm của thi thể và trời đất. Thiên phách có thể luyện vào trong nguyên thần, hợp nhất với thần, giúp nguyên thần sở hữu tiềm năng vô hạn”.
Lòng Ngô Bình thoáng lay động: “Một vật quý giá như vậy, chắc chắn Thi Hoàng sẽ trông coi nghiêm ngặt. Làm sao trộm được?”
“Vậy phải xem bản lĩnh của ngươi rồi. Nếu lấy được thiên phách thì ngươi không chỉ sở hữu thiên phách mà còn có phần thưởng tương ứng”.
Ngô Bình thở dài, biết lúc này mình không còn cách nào khác, đành đáp: “Được thôi. Khi nào ta có thể đi?”
“Không gấp. Ngươi phải sống ở đây một thời gian, vì cổng Thi giới cần ba ngày mới mở được”.
Ngô Bình gật đầu: “Cũng được”.
Đúng lúc này, bóng người dao động ở phía xa tiến về phía hai người. Khi nhìn thấy bọn họ, Ngô Bình ngẩn ra. Bọn họ có mười mấy người, toàn là nữ giới, già trẻ đủ cả, tu vi không hề yếu.
Người phụ nữ dẫn đầu không mặc quần áo mà chỉ quấn một chiếc váy da quanh người, phơi bày bộ phận tượng trưng của nữ giới trước mắt anh.
Nhìn thấy Ngô Bình, đôi mắt của người phụ nữ ấy lập tức sáng rực: “Có đàn ông này!”
Ngô Bình nhìn sang hướng khác, ôm quyền nói: “Chào các vị!”
Người phụ nữ kia đi đến trước mặt Ngô Bình. Người này cao ngang Ngô Bình, chừng một mét tám, vóc dáng khoẻ đẹp.
Cô ta quan sát Ngô Bình bằng ánh mắt tán thưởng, đoạn bảo: “Người đẹp, bằng lòng làm người đàn ông của tôi chứ?”
Ngô Bình trợn mắt đáp: “Cô mơ đi!”
Người phụ nữ cười ha ha: “Dáng dấp rất đẹp, thể lực chắc cũng khá lắm. Hôm nay hầu hạ tôi nhé”.
Lâm Bích Dao ngơ ngác, chuyện gì thế này?
Ngô Bình bó tay. Thật ra người phụ nữ này rất xinh đẹp, tỉ lệ cơ thể hoàn hảo, nơi cần to đều to, nước da trắng muốt với mái tóc màu vàng rất đẹp.
Nhưng phụ nữ đẹp đến mấy đi nữa mà đưa ra yêu cầu quá đáng bằng giọng điệu này, cũng sẽ khiến người ta cảm thấy rất quái dị.
Không chờ anh trả lời, người phụ nữ kia đã vươn tay ấn lên vai anh. Thần lực, tu vi của cô ta không yếu, là một vị Địa Tiên Thần Tàng.
Tay cô ta vừa ấn xuống, Ngô Bình liền hất vai, bàn tay ấy lập tức bị một luồng sức mạnh đẩy bật ra.
Cô ta ngẩn ra, cười bảo: “Người đẹp mạnh thật đấy!”
Ngô Bình nổi cáu: “Tôi cảnh cáo cô, đừng động tay động chân nữa, tôi không có hứng thú với cô đâu”.
Người phụ nữ cười đáp: “Tôi thích sự thú vị này của anh! Đến đây nào, người đẹp, tôi chơi với anh nhé”.
Nói đoạn, cô ta vươn tay toan ôm eo Ngô Bình. Anh liền nhấc tay lên rồi huých vai, khiến cô ta văng ra xa.
Người phụ nữ ấy lăn vài vòng, nói với giọng có phần kinh ngạc: “Người đẹp! Không ngờ thực lực của anh lại mạnh đến thế!”
Ngô Bình hừ giọng, bất thình lình xuất hiện trước mặt cô ta rồi dùng một tay nhấc cô ta lên cao. Sức lực toàn thân cô ta đã bị niêm phong, không động đậy nổi.
Lúc này cô ta mới nhận ra năng lực của Ngô Bình vượt xa mình!
Cô ta bảo: “Người đẹp, có gì từ từ nói, tôi đâu có ác ý”.
Ngô Bình giận dữ bảo: “Cô làm trò vớ vẩn gì vậy? Phụ nữ mà chạy ra cướp đàn ông, cô chưa từng nhìn thấy đàn ông à?”
Nào ngờ cô ta đáp trả: “Ở đây ít đàn ông lắm, hơn một triệu người mà có chưa đến một trăm nghìn người đàn ông”.
Ngô Bình sửng sốt: “Gì cơ? Chưa đầy một trăm nghìn người đàn ông?”
Cô ta thở dài: “Đám đàn ông gần như đều chết ở nơi khảo hạch, số người sống sót quay về cực kỳ ít ỏi. Mà những người đàn ông còn lại đều rất yếu, đến tư cách vào nơi khảo hạch còn chẳng có”.
Nói đến đây, cô ta nhìn Ngô Bình chằm chằm: “Trước khi anh vào nơi khảo hạch, có thể để lại đời sau của anh trong cơ thể tôi. Như thế thì dù anh chết, tôi cũng có thể sinh một đứa con ưu tú cho anh”.
Ngô Bình chẳng biết phải nói sao. Anh vứt cô ta xuống rồi bảo: “Một, tôi không muốn sinh con với cô. Hai, tôi cũng sẽ không chết ở nơi khảo hạch”.
Người phụ nữ ấy nhìn anh cười: “Tên đàn ông nào cũng nói thế khi bước vào nơi khảo hạch, nhưng sau cùng chẳng có lấy một người sống sót trở về”.
Cô ta nói tiếp: “Tôi tên Hoả Chu”.
Ngô Bình bảo: “Hoả Chu, cô không đánh lại tôi, nên đừng có ý đồ gì với tôi nữa”.
Hoả Chu cười bảo: “Tôi không tin anh lại không động lòng với người phụ nữ xinh đẹp như tôi”. Dứt lời, cô ta bèn múa một điệu gợi cảm trước mặt anh.
Trong điệu múa ấy có rất nhiều động tác cường điệu quyến rũ người khác, cơ thể cô ta uốn lượn như rắn vậy.
Ngô Bình không thể không thừa nhận cô ta múa rất đẹp! Anh quyết đoán lấy điện thoại ra rồi quay lại, về nhà mà đăng video lên mạng, chắc chắn sẽ nổi lắm!
Chương 1192: Nữ Đế Linh Hy
Hoả Chu nhảy xong, thấy Ngô Bình chỉ nhìn điện thoại liền bực dọc nói: “Này, anh có phải là đàn ông hay không?”
Ngô Bình cất điện thoại vào rồi bảo: “Bà chị à, đừng ồn ào nữa. Dù các cô thiếu đàn ông thì tôi cũng không tuỳ tiện theo cô được”.
Rồi anh cười bảo: Có điều mọi người có thể kết bạn với nhau. Tôi tên Trương Tiểu Bình”.
Hoả Chu bật cười: “Kết bạn? Cũng được đấy. Hay là hai người đến trại của chúng tôi chơi vài hôm đi?”
Dù gì cũng còn ba ngày, anh phải tìm nơi tu luyện, bèn gật đầu: “Được. Làm phiền cô”.
Lâm Bích Dao thầm nói: “Anh không sợ họ ăn sạch anh không chừa một mẩu xương à?”
Ngô Bình đáp: “Cô nghĩ bậy gì đấy”.
Hai người theo đám Hoả Chu đến trại. Trong trại toàn là nhà gỗ, xây nối liền nhau. Đúng như lời Hoả Chu, trại này rộng lớn đến vậy mà chỉ có vỏn vẹn bảy, tám trăm người đàn ông trong tổng dân số hơn mười nghìn người.
Bảy, tám trăm người này phần lớn là người già bệnh tật và trẻ em, chỉ có hơn một trăm người đàn ông “dùng được”. Mà hơn một trăm người này hoặc gầy trơ xương, hoặc béo như lợn, chẳng dùng được mấy.
So sánh xong, Hoả Chu lại nhìn Ngô Bình bằng ánh mắt nhiệt tình hơn. Cô ta hỏi: “Người đẹp, năm nay anh bao nhiêu tuổi rồi?”
Ngô Bình đáp: “Không liên quan đến cô”.
Cô ta mời Ngô Bình đến một căn nhà gỗ, mang hết những món ngon nhất trong trại ra tiếp đãi Ngô Bình, trong đó có không ít linh quả, thịt khô.
Ngô Bình chỉ nhìn mà không ăn, cất tiếng hỏi: “Tôi nghe nói nếu không thể vượt qua khảo hạch của Hạo Thiên Môn sẽ phải ở lại đây mãi?”
Hoả Chu đáp: “Đúng vậy, nên các thế hệ nhà chúng tôi mới sinh sống tại đây”.
Ngô Bình bảo: “Thế khảo hạch này khó lắm nhỉ”.
Hoả Chu cảm thán: “Đâu chỉ khó, mà phải gọi là hoàn toàn không có hy vọng!”
Ngô Bình hỏi: “Cuộc sống của các cô ở đây ra sao?”
“Tôi là thủ lĩnh của trại này, chỉ có hơn mười nghìn người, là một bộ lạc có quy mô khá lớn. Đi sâu vào trong sẽ có một toà thành Nữ Đế, trong thành có một vị Nữ Đế, ở đó có trật tự hơn. Nếu so sánh thì ngoài này tranh giành và giết chóc khắp nơi”.
Ngô Bình hỏi: “Ở đây tài nguyên phong phú, có gì phải tranh giành?”
“Giành đàn ông”, Hoả Chu đáp: “Ở đâu có đàn ông cường tráng trẻ trung thì các bộ lạc khác sẽ đến tranh đoạt. Người như anh thì ngay cả Nữ Đế cũng phải động lòng”.
Ngô Bình hào hứng hỏi: “Trong thành Nữ Đế có bao nhiêu người?”
“Năm, sáu trăm nghìn người”, Hoả Chu trả lời: “Ở đó nhiều đàn ông nhất, phẩm chất cũng cao nhất. Nhưng chắc chắn bọn họ không sánh bằng anh”.
Ngô Bình hỏi: “Người có tu vi cao nhất ở đây là Nữ Đế?”
Hoả Chu gật đầu: “Nữ Đế đã là Hư Tiên. Nếu không phải vì phụ nữ không thể tham gia khảo hạch thì chắc hẳn cô ấy đã thành công rồi”.
Ngô Bình bảo: “Nói thế, cô ấy là thiên tài tu hành nhỉ”.
Hoả Chu đáp: “Dĩ nhiên”.
Cô ta sực nhớ ra gì đó: “Ba ngày sau, Thi giới mở cửa. Đừng nói là anh sẽ đi nhé?”
Ngô Bình trả lời: “Sẽ đi. Tôi tuyệt đối không thể bị giam ở đây, phải vượt qua khảo hạch”.
Hoả Chu thở dài: “Tôi khuyên anh nên bỏ cuộc đi. Không ai có thể thành công cả”.
Ngô Bình đáp nhẹ: “Tôi có thể”.
Hoả Chu nhìn anh, bĩu môi nói: “Rốt cuộc anh lấy tự tin ở đâu ra thế?”
Ngô Bình bảo: “Cô không tin? Tôi cho cô xem nhé”.
Dứt lời, anh phóng nguyên thần ra. Nguyên thần bay lên cao, cao đến vạn trượng, ánh sao lấp lánh xung quanh, hiên ngang tráng lệ, khí thế vô song, khiến tất cả đều muốn quỳ xuống.
Hoả Chu cả kinh. Cả cơ thể cô ta đều nằm rạp xuống đất, kinh ngạc hô lên: “Nguyên thần to quá!”
Ngô Bình thu nguyên thần lại rồi nói: “Tôi đã đạt đến cảnh giới Đế ở Nhân Tiên, sánh vai với Tam Hoàng Ngũ Đế. Tôi không tin mình không vượt qua được khảo hạch!”
Hoả Chu chấn động vô cùng, ý định chiếm giữ Ngô Bình lập tức tiêu tan. Cô ta cung kính nói: “Hoá ra anh đây là Nhân Hoàng!”
Họ đang trò chuyện thì một luồng sáng tím từ trên trời bay đến và đáp xuống khoảng không trước căn nhà. Đó là một người phụ nữ mặc váy tím với dung mạo tuyệt trần, đẹp hơn Hoả Chu gấp trăm lần, khí chất thì hơn đứt cô ta.
Người phụ nữ đi chân trần, sau lưng có một chiếc nhẫn thần bay lơ lửng, khí tức không kém cạnh nguyên thần của Ngô Bình.
Nhìn thấy cô ấy, Hoả Chu thất kinh, vội quỳ xuống: “Kính chào Nữ Đế”.
Cô ấy phớt lờ Hoả Chu, vừa nhìn Ngô Bình chằm chằm vừa hỏi: “Vừa rồi chính anh đã giải phóng nguyên thần?”
Ngô Bình đứng đó trả lời: “Đúng thế. Cô là Nữ Đế?”
Cô ấy khẽ gật đầu: “Tôi là Linh Hy, chào anh”.
Ngô Bình bảo: “Nghe danh đã lâu. Nữ Đế, cô là Thiên Tiên mà cũng không thể rời khỏi đây à?”
Cô ấy lắc đầu: “Sau Chân Tiên mới có thể phá vỡ tường chắn. Có điều, người vượt qua khảo hạch sẽ có thể đưa một nhóm người rời đi cùng”.
Ngô Bình hỏi: “Ồ, được đưa người đi nữa sao?”
Nữ Đế Linh Hy đáp: “Anh có tư chất tuyệt thế, chắc chắn sẽ vượt qua khảo hạch. Tôi có một lời thỉnh cầu hơi quá đáng, ấy là mong anh có thể đưa chúng tôi rời khỏi nơi này”.
Ngô Bình hỏi: “Vượt qua khảo hạch, tôi có thể đưa bao nhiêu người đi theo?”
“Tối đa mười người”, Linh Hy trả lời: “Nếu anh đồng ý, chúng tôi bằng lòng ở bên cạnh hầu hạ anh đến khi anh trở thành Chân Tiên”.
Ngô Bình chớp mắt nói: “Ý cô là, trước khi trở thành Chân Tiên, các cô sẽ theo tôi?”
Nữ Đế Linh Hy đáp: “Đúng vậy”.
Ngô Bình bật cười: “Tốt quá”.
Nữ Đế Linh Hy nói: “Mời anh theo tôi đến thành Nữ Đế, tôi nhất định sẽ tiếp đãi thịnh tình”.
Anh gật đầu: “Cũng được”.
Hoả Chu bỗng quỳ xuống đất: “Thưa Nữ Đế, có thể đưa tôi rời đi được không?”
Nữ Đế nhìn sang Ngô Bình: “Chuyện này do anh ấy quyết định”.
Ngô Bình nhìn Hoả Chu, cười hỏi: “Cô còn muốn ngủ với tôi không?”
Hoả Chu rất xấu hổ, vội đáp: “Không dám nữa”.
Ngô Bình bảo: “Được. Đến lúc ấy, cô cũng đi theo nhé”.
Thế là anh dẫn theo Lâm Bích Dao đến thành Nữ Đế cùng Nữ Đế Linh Hy.
Thành Nữ Đế được xây khá đẹp, gần như không khác biệt gì so với thành thị trong Địa Tiên Giới, chẳng qua hơi ít người.
Dọc đường Ngô Bình rất hiếm khi nhìn thấy đàn ông, đi ngoài đường lớn đa số là phụ nữ. Thi thoảng có một, hai người đàn ông thì toàn là người già hoặc trẻ con.
Đến một cung điện trong thành Nữ Đế, Ngô Bình được mời vào đại sảnh.
Nữ Đế Linh Hy vẫy tay một cái, thế là có biết bao cô nàng xinh đẹp như hoa bước ra rồi đàn ca hát múa.
Tất cả vũ công, nhạc sư, ca nữ đều thuộc hàng đỉnh cấp, so với những người mà Ngô Bình từng thấy trước đây thì tuyệt hơn gấp trăm lần, hoàn toàn không cùng một trình độ.
Ăn món ngon rồi uống rượu ngon, Ngô Bình hỏi: “Linh Hy, chỉ đưa được mười người đi thì đáng tiếc cho các nhạc sư, ca nữ này quá. Ra bên ngoài mới có thể thể hiện phong thái tuyệt thế của họ”.
Nữ Đế cười bảo: “Nếu anh đạt thành tích cao nhất trong khảo hạch thì sẽ được đưa đi tối đa một nghìn người. Đồng thời anh còn nhận được phần thưởng cao nhất của khảo hạch”.
Ngô Bình hỏi: “Ý cô là cao hơn thành tích của tất cả những người tham gia trong lịch sử?”
Nữ Đế đáp: “Đúng thế. Phần thưởng cao nhất đến từ chúc phúc của Hạo Thiên Thượng Đế, trong lịch sử chỉ có hai người từng nhận được chúc phúc của Hạo Thiên thôi”.
Ngô Bình cười nói: “Tốt lắm! Tôi sẽ cố gắng hết sức!”
Chương 1193: Cây báu Ngọc Thanh luyện thi khí
Ban ngày chỉ toàn uống rượu, nghe hát xem múa. Đến tối, Ngô Bình mới tìm một góc thanh vắng để tu luyện.
Phương pháp hít thở bản mới của anh thuộc bậc thiên cấp bảy theo tiêu chuẩn của Hỗn Thiên Nghi, là công pháp tầng thần thoại. Công pháp này có thể tu luyện trực tiếp từ nguyên thần.
Nguyên thần của Ngô Bình đang hít thở. Mỗi một nhịp hít vào thở ra, non nước đều rung chuyển, nguyên thần của anh cũng không ngừng mạnh lên.
Kinh Cực Thần của anh vẫn chưa thể hình thành hình dạng của Đế. Muốn có nguyên thần Đế, anh buộc phải cường hoá nguyên thần, Thần Biến nhanh nhất có thể.
Bước tiếp theo chính là cảnh giới Thần Biến. Bước này cực kỳ quan trọng, nhưng hiện tại vẫn chưa phải lúc đột phá Thần Biến, nguyên thần của anh còn rất nhiều không gian phát triển.
Trong ba ngày này, Ngô Bình đều chuyên tâm tu luyện, chẳng còn thưởng thức ca múa nữa.
Tối ngày cuối cùng, Ngô Bình vẫn tu luyện, Linh Hy bỗng xin gặp mặt. Cô ấy mặc đồ vải sa, toát lên vẻ nữ tính.
Khẽ cúi người chào, Linh Hy nói: “Thưa anh, xin hãy để Linh Hy hầu hạ anh đêm nay”.
Đương nhiên Ngô Bình hiểu được suy nghĩ của cô ấy, bèn hỏi: “Cô sợ tôi chết ở Thi giới à?”
Linh Hy cười đáp: “Từ lúc tu luyện đến nay, cơ thể tôi vẫn luôn nguyên vẹn, chỉ chờ một người đàn ông xứng đáng cho tôi dâng hiến. Anh chính là người đàn ông ấy”.
Ngô Bình nói: “Ngày mai phải đến Thi giới, tôi muốn nghỉ ngơi và bảo toàn sức mạnh”.
Bị Ngô Bình từ chối, Linh Hy cũng không phiền lòng, chỉ cười bảo: “‘Tôi có một bộ công pháp tên là Càn Khôn Nhị Khí Thần Công. Đây là công pháp đế phẩm. Người tu luyện có thể trao đổi năng lượng với nhau. Tuy tôi là Hư Tiên nhưng tư chất cũng không tồi, chắc chắn vẫn giúp được anh”.
Ngô Bình động lòng, vừa nghe đến Càn Khôn Nhị Khí Thần Công gì đấy đã thấy thú vị.
Thế nên đêm đó, Linh Hy không rời đi.
Ngoài cung điện, Hoả Chu nhìn thấy Nữ Đế Linh Hy đi vào rồi không trở ra nữa, không khỏi ngưỡng mộ: “Nữ Đế thật hạnh phúc, có thể ngủ với người đàn ông như anh ấy”.
Sắc mặt Lâm Bích Dao rất khó coi. Cô ấy hừ giọng: “Các cô quả thật không biết liêm sỉ là gì!”
Hoả Chu nhìn cô ấy với vẻ mặt kỳ lạ: “Cô nói lạ, trời sinh ra nam nữ chẳng phải vì muốn họ ở bên nhau và sinh con cái sao? Lẽ nào cô không muốn sinh con?”
Lâm Bích Dao lười tranh cãi, quay người về phòng nghỉ ngơi.
Hoả Chu bĩu môi lẩm bẩm: “Ghen thì ghen đi, lại còn lý sự với mình”.
Khi Ngô Bình tỉnh dậy, Linh Hy đã rời đi. Anh cảm thấy nguyên thần và cơ thể mình có sự thay đổi rất lớn, trở nên hoàn hảo hơn. Hơn nữa, trong cơ thể anh còn có thêm một luồng năng lượng mà chỉ Thiên Tiên mới có. Năng lượng này sẽ tồn tại trong cơ thể anh một thời gian, tiếp tục hoàn thiện cơ thể và thần hồn anh.
Ngô Bình vươn vai hỏi: “Hạo Thiên Giới, cổng Thi giới đã mở chưa?”
Giọng Hạo Thiên Giới vang lên: “Sắp mở, ngươi có thể đi rồi”.
Theo chỉ dẫn của Hạo Thiên Giới, chẳng mấy chốc Ngô Bình đã đi đến trước một ngọn núi nhuốm vẻ chết chóc. Trong núi có một thi động, đứng cách xa mấy chục dặm vẫn cảm nhận được thi khí lạnh lẽo bên trong.
Hạo Thiên Giới bảo: “Vào thi động, sẽ đến thẳng Thi giới”.
Ngô Bình nhìn thi khí đen ngòm ở cửa động, không nói hai lời liền bước thẳng vào. Tiên y Cửu Bảo phát ra ánh sáng chín màu, ngăn cách thi thể bên ngoài.
Đi được vài trăm mét trong sơn động, anh nhìn thấy một cánh cổng lớn. Cổng đã mở, bên trong có thi khí màu đỏ.
Bước qua cánh cổng, thi khí đỏ vừa chạm vào tiên y liền phát ra tiếng “xèo xèo”, khói đen bốc lên, hiển nhiên có tính ăn mòn rất mạnh.
Anh sửng sốt hỏi: “Hạo Thiên Giới, thi khí độc như vậy, tu sĩ bình thường vào đây chắc không kiên trì được bao lâu nhỉ?”
Hạo Thiên Giới đáp: “Đúng thế. Đa số người mới vào đây không lâu đã chết rồi”.
Ngô Bình giật mình. Anh đột ngột cởi tiên y Cửu Bảo ra. Thi khí tiếp xúc trực tiếp vào da anh, lập tức bị ngăn cách bởi một lớp tiên cương hộ thân.
Thanh Đế Kinh từng cho rằng vạn vật trên đời đều giống nhau về bản chất. Thi khí này là khí độc đối với người, nhưng lại là dưỡng chất đối với thi tu, giống như linh khí trong mắt tu sĩ loài người.
“Thi giới không chỉ có một loại thi khí nhỉ?”, anh hỏi tiếp.
Hạo Thiên Giới đáp: “Thi khí ở Thi giới gồm thi khí Hắc Sát, thi khí Xích Minh, thi khích Tử Linh, thi khí Huyền Kim. Trong đó, thi khí Huyền Kim mạnh nhất, thi khí Hắc Sát yếu nhất. Loại màu đỏ này là thi khí Xích Minh. Còn thứ mà ngươi nhìn thấy trong thi động là thi khí Hắc Sát”.
Lúc này, thi khí phía trước bỗng tuôn trào, một bàn tay to lớn tiều tuỵ vươn ra định móc tim Ngô Bình, đầu ngón tay có thi cương đang chấn động hệt như như kiếm khí, phát ra tiếng “xì xì”.
Ngô Bình vung chân đạp gãy bàn tay to ấy, sau đó dùng một cú đấm khiến cương thi ở đối diện vỡ thành từng mảnh. Cương thi nổ tung, thi khí cuồn cuộn lao ra, hoà vào trong thi khí.
Có thể nhận ra, cương thi này có sinh mệnh vì nó có thi khí Xích Minh.
Nhìn thi khí cuộn trào, anh giật mình, bèn lấy ra một cái cây nhỏ trông như viên bạch ngọc. Đây là cây báu Ngọc Thanh mà lúc trước anh đã lấy cùng Thanh Đế Đan Kinh.
Cây báu Ngọc Thanh còn có tên gọi khác là cây Thi Thần. Cây này có thể hút chất dinh dưỡng từ thi thể rồi chuyển hoá thành quả thần Ngọc Thanh.
Theo các ghi chép có liên quan trong Thanh Đế Đan Kinh, cây này được các vị có năng lực tuyệt thế tạo ra. Quả thần Ngọc Thanh của nó có thể tăng cường phách lực, giúp thần hồn và cơ thể mạnh lên.
Cây nhỏ vừa được lấy ra đã cắm rễ trên mặt đất, cành lá đong đưa, xung quanh hình thành vô số vòng xoáy nhỏ. Thi khí Xích Minh thi nhau bay vào vòng xoáy ấy, bị cây báu Ngọc Thanh hấp thụ.
Cây báu sinh trưởng rất nhanh, càng ngày càng cao, mọc thêm cành lá.
Chẳng bao lâu sau, trong phạm vị trăm dặm không còn thi khí nữa, cây báu Ngọc Thanh cũng cao đến hơn hai mét.
Có điều, sự xuất hiện của cây báu Ngọc Thanh đã thu hút một lượng lớn cương thi tiến về phía này. Ngô Bình lập tức phóng kiếm, ánh kiếm bay ra, cương thi lần lượt bị chém chết.
Cương thi không ngừng giải phóng ra thi khí, đều bị cây báu hút sạch. Không biết đã giết biết bao cương thi, anh cảm thấy hơi mệt.
Bỗng nhiên, cây báu nở ra một bông hoa nhỏ màu đỏ. Anh liền phấn chấn tinh thần, biết rằng sau khi hoa tàn sẽ mọc ra quả thần Ngọc Thanh!
Anh tiếp tục chém giết cương thi, phóng ra nhiều thi khí hơn.
Vài giờ trôi qua, một quả to bằng quả hạch đào đã được kết thành và dần chín, trở thành quả thần màu đỏ rực. Ngô Bình hái quả xuống rồi nuốt vào bụng.
Ngay lập tức, anh cảm thấy nguyên thần mạnh lên hơn gấp đôi! Cùng lúc ấy, cơ thể anh cũng mạnh lên, quả thần Ngọc Thanh đã cường hoá thể phách của anh!
Con người có ba hồn bảy phách, hồn là âm, phách là dương, hồn ẩn trong thần, phách ở trong hình. Vậy nên mới nói là thần hồn, thể phách.
Thể phách lớn mạnh, cơ thể và thần hồn sẽ lớn mạnh theo.
Thêm nhiều năng lượng bị kiếm thai hấp thụ. Vốn dĩ kiếm hoàn trong kiếm thai muốn thành hình phải cần trải qua thời gian hơn nửa năm. Nhưng nhờ sự nuôi dưỡng của sức mạnh quả thần Ngọc Thanh, kiếm hoàn đã được ngưng tụ sớm!
Ngô Bình cũng hồi phục tinh thần, cười ha ha, khiêng cây báu lên rồi đi tiếp.
Đi thêm một quãng nữa, anh thấy phía trước có thi khí màu tím, lập tức rảo nhanh đến đó.
Tiến vào khu vực của thi khí màu tím, Ngô Bình phát hiện thi khí này một khi tiếp cận anh đều sẽ bị thể phách lớn mạnh của anh ép ra xa mấy mét.
Anh đặt cây báu xuống, tiếp tục hấp thụ thi khí Tử Linh. Dĩ nhiên, khi xung quanh xuất hiện thêm cương thi mạnh, Ngô Bình lại tiếp tục giết chết. Sau khi những cương thi này bị tiêu diệt sẽ giải phóng một lượng lớn thi khí Tử Linh.
Khi cây báu Ngọc Thanh cao hơn ba mét, nó đã nở hoa lần thứ nay. Lần này, nó ra hoa màu tím.
Ngô Bình biết quả thần Ngọc Thanh cao cấp hơn đã sắp mọc. Anh nuốt một nắm viên Sinh Mệnh Đan vào rồi tiếp tục chém chết cương thi.
Quả màu tím mọc ra, to dần lên. Đúng lúc này, một cương thi khổng lồ với rất nhiều tay và chân đang sải bước tiến đến.
Cương thi này cao mười mấy mét. Cơ thể của nó được tạo thành từ vô số cương thi, thi khí màu tím cuộn trào quanh thân mình, đôi mắt phun ra hai ngọn lửa tím.
Chương 1194: Chào Thi Hoàng
Chương 1194: Chào Thi Hoàng
Hạo Thiên Giới nhắc nhở: “Đây là Thi vương Tử Linh, ngươi phải cẩn thận”.
Đôi mắt Ngô Bình sáng lên: “Đến đúng lúc lắm!”
Anh phóng ánh kiếm ra, chém về phía Thi vương.
Có một lớp thi cương màu tím trên bề mặt cơ thể Thi vương. Ánh kiếm chém lên trên nhưng lại bị bắn ra.
“Phòng ngự mạnh thật!”, anh kinh ngạc, lập tức điều động kiếm hoàn vừa thành hình trong kiếm thai, nghiêm giọng quát, “Chết đi!”
Ánh kiếm rực rỡ với sát khí kinh thiên động địa, vừa xuất hiện đã khiến cả Thi giới run rẩy!
“Xì!”
Ánh kiếm chém xuống, thi cương của Thi vương liền bị phá vỡ, đứt thành nhiều mảnh!
Vô số thi khí Tử Linh xông ra đều bị hút vào cây báu Ngọc Thanh. Quả thần màu tím trưởng thành rất nhanh, to bằng quả táo.
Ngô Bình hái quả xuống rồi lập tức nuốt nó vào, tiếp tục ôn dưỡng kiếm hoàn.
Quả thần Ngọc Thanh màu tím có năng lượng cao cấp hơn. Nguyên thần của Ngô Bình lại lớn mạnh, thể phách tăng trưởng đáng kể. Kiếm hoàn cũng nhanh chóng ổn định.
“Quả thần Ngọc Thanh đúng là phi thường! Có kiếm hoàn, giờ mình đã bước vào tầng năm của Thiên Cực Kiếm Kinh, có thể xưng là kiếm tiên rồi!”
Ở tầng năm, điều Ngô Bình cần làm là rèn kiếm phách. Có kiếm phách sẽ có thể hợp nhất kiếm hồn và kiếm thai. Như thế, ánh kiếm của Ngô Bình mới thực sự đáng sợ! Một số thần thông, pháp thuật đều có thể thi triển thông qua ánh kiếm, từ đó uy lực tăng mạnh!
Một lúc sau, quả thần Ngọc Thanh màu tím thứ hai đã chín, anh lại nuốt vào. Phách lực dư thừa đổ vào trong kiếm thai. Ngô Bình thi triển bí pháp, giúp phách lực và kiếm thai dung hợp, từ từ hình thành kiếm phách!
Kiếm phách này tương đương với vỏ kiếm. Nó là nơi nương náu của kiếm hoàn, không chỉ ôn dưỡng lưỡi kiếm mà còn giúp kiếm ý mạnh lên.
Kiếm phách vừa xuất hiện, kiếm hoàn liền bay vào trong như trẻ con tìm được mẹ, lập tức yên lặng hẳn.
Giây tiếp theo, nguyên thần chứa kiếm hồn cũng tiến vào trong kiếm phách. Trải qua một loạt thay đổi phức tạp, kiếm hoàn và kiếm hồn trong nguyên thần đã hợp thành một!
“Đi!”
Anh há miệng nói, một ánh kiếm đáng sợ lập tức bay đi hàng chục nghìn dặm nhanh như chớp. Giây tiếp theo, ánh kiếm đã quay lại, trở về kiếm phách.
Khi kiếm hoàn quay lại, kiếm hồn cũng trở về nguyên thần. Chỉ khi anh sử dụng kiếm hoàn, kiếm hồn trong nguyên thần mới dung hợp với kiếm hoàn.
Nếu gặp tình huống nguy hiểm, Ngô Bình thậm chí có thể dung hợp nguyên thần và kiếm hoàn để tung ra đòn trí mạng với kẻ địch!
Rèn thành kiếm phách, Ngô Bình tiện đà tu luyện tầng sáu, tầng bảy của Thiên Địa Kiếm Quyết. Trong đó, tầng sáu là rèn kiếm phủ.
Ngô Bình đã có kiếm phách, vì thế không cần kiếm phủ nữa. Anh có thể vào thẳng tầng sáu của Thiên Địa Kiếm Quyết.
Tầng bảy của Thiên Địa Kiếm Quyết là nguyên thần kiếm đạo.
Ngô Bình cũng không cần bước này. Nguyên thần của anh có thể hợp nhất với kiếm hoàn bất cứ lúc nào. Nguyên thần kiếm đạo của Thiên Địa Kiếm Quyết là kết quả sau khi xoá giảm quá trình tu luyện kiếm hoàn. Vì không có kiếm hoàn, chỉ có thể để ánh sáng kiếm và nguyên thần hợp nhất, tạo ra cái gọi là “nguyên thần kiếm đạo”.
Ngô Bình suy nghĩ một chút rồi tu luyện tầng tám của Thiên Địa Kiếm Quyết, thần thông kiếm đạo!
Ải này khá khó. Trong Thiên Cực Kiếm Kinh có rất nhiều thần thông kiếm đạo, Ngô Bình có thể chọn tu luyện bất kỳ loại nào. Còn Thiên Địa Kiếm Quyết thì cần tự lĩnh hội thần thông kiếm đạo, nên tu luyện một loại thần thông thôi đã là chuyện rất khó.
Ở Thiên Địa kiếm tông, một người có trên ba loại thần thông kiếm đạo đã được xem là thiên tài.
Ngô Bình nghĩ ngợi chốc lát rồi bắt đầu luyện một thần thông kiếm đạo trong Thiên Cực Kiếm Kinh, tên là Kinh Vĩ Thiên Địa! Đây là một thần thông kiếm đạo cực kỳ mạnh và có độ khó rất cao, xếp thứ năm trong các thần thông, thuộc thần thông siêu hạng nhất.
So ra, lấy Thiên Địa Kiếm Quyết làm nền tảng, thần thông tự lĩnh hội cao lắm cũng chỉ là thần thông hạng ba. Thần thông của đa số người còn không được xếp hạng.
Tiếp theo, anh bắt đầu ngưng luyện cấm chế Thần Thông trong ngọc bàn, tốc độ không hề chậm. Thần thông này có mười hai tầng biến đổi. Hiện anh chỉ có thể ngưng luyện tầng biến đổi đầu tiên tương ứng với một tầng cấm chế.
Vừa bắt đầu ngưng luyện cấm chế, phía trước đã ập đến thi khí màu vàng. Ngô Bình kinh ngạc, bèn dừng tu luyện, nhìn chằm chằm phía trước.
Hàng trăm cương thi với thi khí Huyền Kim lao về phía anh. Những cương thi này rõ ràng rất mạnh, ngoại hình gần như không khác loài người là bao, cử động linh hoạt, ngay cả quần áo cũng sáng sủa sạch sẽ.
Trong thi thể chúng, toàn bộ đều ngưng kết thi đan. Thi đan này có thể điều động pháp thuật, thần thông thi đạo, uy lực cực mạnh.
“Xì!”
Ngô Bình tiên hạ thủ vi cường, thi triển Kinh Vĩ Thiên Địa. Ánh kiếm ngập trời, đan chéo dọc ngang tựa như kinh tuyến và vĩ tuyến, cắt nhau rất mạnh.
Điểm giao của kinh - vĩ đều chuẩn xác đáp xuống từng tên cương thi. Những cương thi lớn mạnh này đều bị chia làm tư, ngay cả thi đan cũng tách ra, hoá thành thi khí Huyền Kim.
Ngô Bình đặt cây báu Ngọc Thanh xuống. Cây báu hấp thụ thi khí vàng, còn anh chém chết cương thi có thi đan.
Kiếm khí tung hoành, cương thi lần lượt bị chém chết, thêm nhiều thi khí Huyền Kim bị cây báu Ngọc Thanh hấp thụ.
Chẳng mấy chốc, cây báu đã mọc quả thần Ngọc Thanh màu vàng.
Khi cương thi cuối cùng bị giết, Ngô Bình hái quả thần màu vàng xuống rồi nuốt vào bụng.
Lúc này, một cương thi quái vật xuất hiện. Nó có tám chân, sáu tay, đi như bay, trong mỗi tay đều có thủ ấn.
Hạo Thiên Giới nói: “Đây là Thi vương Huyền Kim. Cẩn thận”.
Thể lực tức tốc phục hồi. Ngô Bình lạnh lùng hừ giọng, vẫy tay một cái, ánh kiếm rợp trời chém về phía trước.
Thi vương gầm lên, sáu tấm khiên thi khí khổng lồ xuất hiện ngay trước mặt, chặn ánh kiếm lại.
Nhưng ánh kiếm của Ngô Bình quá mạnh. Đòn này đã khiến hai tấm khiên bị nứt.
Anh lạnh giọng: “Cũng giỏi đỡ đòn đấy. Để ta xem ngươi chống cự được bao lâu!”
“Phá ra!”
Lần này, anh đã bổ trợ thêm Phá Thiên Quyết, chém một kiếm Phá Thiên.
“Ầm!”
Sáu tấm khiên thi khí đồng loạt nổ tung. Thi vương bị nổ tan tành, một viên thi đan khổng lồ bay ra, bên trên chi chít phù văn.
Nó rất kiên cố, kiếm Phá Thiên cũng không làm vỡ được nó.
Ánh kiếm bao bọc thi đan, rơi vào tay anh.
Anh nhìn viên thi đan, phát hiện kết cấu trong thi đan rất kỳ diệu. Bên trong có động thiên!
Thế là anh ném thi đan vào dưới cây báu. Ngay khi rễ cây báu di chuyển, thi đan liền vỡ vụn, thi khí được giải phóng ra đều bị nó hấp thụ.
Cây báu Ngọc Thanh lại mọc quả thần màu vàng. Ngô Bình hái nó xuống, tiếp tục đi vào sâu Thi giới.
Càng đi tiếp, anh càng cảm nhận được uy lực áp chế từ Thi Hoàng. Không lâu sau, anh thấy một ngọn núi thi thể được hình thành từ hài cốt chất đống. Núi cao mấy nghìn mét, được hợp thành từng những thi thể.
Điều khiến người ta kinh ngạc là mỗi thi thể đều cử động được, còn đảo mắt, nhìn chằm chằm vào người mới đến, Ngô Bình.
Ngồi trên đỉnh núi là một người đàn ông có dung mạo rất đẹp, mặc áo trắng với mái tóc trắng. Người này nhắm mắt, không động đậy.
Ngô Bình thở dài, bèn hỏi: “Hạo Thiên Giới, đây chính là Thi Hoàng à?”
Hạo Thiên Giới đáp: “Đúng, đó chính là Thi Hoàng!”
Ngô Bình hỏi: “Năng lực của Thi Hoàng e là ở cấp Thần Tiên. Làm sao ta đấu lại?”
Hạo Thiên Giới nói: “Không nhất định phải ra tay, ngươi trộm thi phách là được”.
Ngô Bình muốn mắng người. Trộm đồ ngay trước mặt cao thủ thế này là chuyện bất khả thi.
Thế là anh hắng giọng rồi nói: “Chào Thi Hoàng”.
Chương 1195: Đại thế đã đến
Ngô Bình hỏi: “Gương Hạo Thiên là pháp bảo gì?”
Hạo Thiên Giới đáp: “Gương Hạo Thiên có thể chiếu ra thiếu sót trong tu hành của một người và mọi khuyết điểm trong cơ thể cũng như nguyên thần. Có nó, ngươi có thể trở nên hoàn hảo!”
Ngô Bình cả kinh: “Có bảo vật này nữa ư?”
Hạo Thiên Giới bảo: “Nhưng khí linh của gương Hạo Thiên rất mạnh. Muốn thu phục nó là chuyện cực kỳ khó”.
Ngô Bình hít một hơi sâu: “Được rồi. Đưa ta đi gặp gương Hạo Thiên!”
Đột nhiên, một luồng ánh sáng bay tới, tay Ngô Bình nặng hơn, xuất hiện thêm một tấm gương cổ.
Anh sững sờ hỏi: “Đây là gương Hạo Thiên?”
Hạo Thiên Giới im lặng vài giây mới cất tiếng: “Có ý gì đây, gương Hạo Thiên?”
Một giọng nữ lanh lảnh êm tai vang lên: “Nơi quỷ quái này tẻ nhạt lắm. Vị này đã vượt qua hai phần khảo hạch, đương nhiên ta muốn đi theo cậu ấy”.
Hạo Thiên Giới nói: “Sứ mệnh của ngươi là kiểm tra cậu ta”.
Gương Hạo Thiên hừ giọng: “Ta không có sứ mệnh đấy”.
Rồi nó nói với Ngô Bình: “Cậu mau luyện hoá ta đi”.
Ngô Bình sửng sốt, như thế cũng được à?
Anh lập tức ngấm thần niệm vào gương Hạo Thiên. Chỉ vài giây sau, anh đã dễ dàng kiểm soát cấm chế chính của gương Hạo Thiên và tâm ý tương thông với gương Hạo Thiên.
Hạo Thiên Giới có vẻ rất bất lực, đành nói: “Được rồi. Xem như ngươi vượt qua khảo hạch thứ ba. Bây giờ ngươi chính thức trở thành thần tử Hạo Thiên, còn đạt được thành tích cao nhất lịch sử, nên ngươi sẽ nhận được chúc phúc của Hạo Thiên Thượng Đế!”
Lời vừa dứt, thiên quang từ trên cao rơi xuống, bao bọc Ngô Bình.
Đắm mình trong thiên quang, Ngô Bình cảm thấy cực kỳ dễ chịu. Anh lờ mờ cảm nhận được vận khí của mình tăng trưởng mạnh. Sau cùng, bên ngoài cơ thể và nguyên thần anh có thêm một lớp thần quang mờ mờ.
Thần quang này có thể cắt đứt mọi lời nguyền, tai hoạ, hiểm nguy, vân vân. Nhưng giây kế tiếp, thần quang đã biến mất. Trừ phi anh bằng lòng, nếu không thần quang Hạo Thiên sẽ không chủ động xuất hiện.
Hạo Thiên Giới nói: “Thần quang chúc phúc của Hạo Thiên Thượng Đế chỉ kéo dài một canh giờ, hãy tiết kiệm một chút”.
Ngô Bình hỏi: “Ý ngươi là thần quang này chỉ được dùng tối đa một canh giờ?”
Hạo Thiên Giới nói: “Đúng vậy. Một khi đã kích hoạt thần quang Hạo Thiên, thì dù có là Đại La Kim Tiên cũng không làm gì được ngươi. Song ngươi chỉ có một canh giờ, phải nhanh chóng rời khỏi nơi nguy hiểm”.
Ngô Bình gật đầu: “Hiểu rồi. Tiếp theo, có phải ta được vào tầng ba của Hạo Thiên Giới không?”
Hạo Thiên Giới đáp: “Hiện giờ ngươi là thần tử Hạo Thiên, muốn nhận được truyền thừa của Hạo Thiên Thượng Đế thì phải trở thành Đoạt Thiên Tiên Tôn trước”.
Ngô Bình gật đầu: “Bây giờ ta có thể rời đi rồi à?”
Hạo Thiên Giới nói: “Đúng thế”.
Ngô Bình lập tức quay về thành Nữ Đế, tìm Nữ Đế và Lâm Bích Dao. Lúc này, Nữ Đế Linh Hy đã chuẩn bị xong. Cô ấy dẫn theo hơn chín trăm tuỳ tùng, đều là người có tu vi cao nhất và tư chất tốt nhất. Ngoài ra còn có Hoả Chu và mấy chục thuộc hạ của cô ta.
Dĩ nhiên là còn vị Thi Hoàng kia nữa.
Nhận được tin, Thi Hoàng là người đến nơi đầu tiên. Thi Hoàng đã luyện Thi giới vào cơ thể. Lúc này, trông Thi Hoàng vẫn là một người đàn ông điển trai.
Chuẩn bị xong, nhóm người này theo Ngô Bình rời khỏi Hạo Thiên Giới.
Khi họ xuất hiện ngoài Quỷ Môn Quan, những tu sĩ bên ngoài đều sửng sốt.
“Chuyện gì vậy? Sao nhiều người đi ra thế kia!”
“Nhiều gái xinh quá! Lẽ nào trong đó có Nữ nhi quốc?”
Ngô Bình phớt lờ lời bàn tán của họ, điều khiển độn quang, đưa cả nhóm người về điện Thanh Liên.
Nhiều phụ nữ như vậy, anh tạm thời không có chỗ để sắp xếp nên đành đưa họ đến điện Thanh Liên trước.
Tu vi của Nữ Đế Linh Hy quá cao. Ngô Bình bèn đưa một lá bùa cho cô ấy để tạm thời áp chế tu vi. Đến Thiên Địa kiếm tông, Ngô Bình bảo Lâm Thanh Dao giúp anh bố trí cho họ.
Cuối cùng chị em Lâm Bích Dao và Lâm Thanh Dao cũng nhận nhau. Cả hai ôm mặt khóc nức nở rồi trốn vào phòng, không biết nói với nhau chuyện gì.
Sắp xếp xong xuôi, Ngô Bình chợt nghe một tiếng động lớn ở phía Đông, bầu trời như nứt ra, mặt đất rung chuyển. Các vết nứt ngày càng lớn, trời đất nối thành một.
Vô số tu sĩ xông đến vị trí vết nứt. Họ bàng hoàng phát hiện kết giới giữa Địa Tiên Giới và Thái Thanh Tiên Giới đã biến mất, hai bên nối liền thành một!
Chuyện này còn chưa xong, phía Tây lại có một tiếng động cực lớn. Điều tương tự xảy ra, biên giới của Địa Tiên Giới và thế tục cũng biến mất!
Vài giờ sau, một cảnh tượng kinh khiếp đã xuất hiện. Những phong cảnh khác biệt đã được nối lại với nhau! Có một đường thẳng tắp ở giữa, một bên là non xanh nước biếc, một bên lại là sa mạc hoang vu!
Khi Ngô Bình đến biên giới, anh kinh ngạc phát hiện nơi này chính là vùng nào đó ở phía Tây Bắc Viêm Long!
Một lượng lớn linh khí và thuỷ khí từ Địa Tiên Giới tràn vào sa mạc, tiến vào Viêm Long. Chẳng mấy chốc, bầu trời đã vần vũ mây đen, sấm sét vang rền, giữa sa mạc lại đổ mưa to!
Ngô Bình đứng dưới cơn mưa nặng hạt, cảm thán vô vàn. Đại thế cuối cùng vẫn đến, mà còn đến đột ngột nhường này!
Lúc này, có vô số độn quang rơi xuống từ bầu trời, đủ màu sắc. Ngô Bình đanh mặt lại, vì trong những độn quang ấy có rất nhiều tu sĩ mạnh, với không ít người là Thiên Tiên!
Do linh khí khôi phục, quy luật thế giới trở lại bình thường, cuối cùng Thiên Tiên cũng có thể hạ giới! Nhóm người này lập tức lao xuống Hạ Giới, xem ra họ rất nóng lòng, đã chuẩn bị sẵn sàng từ trước.
Cùng lúc đó cũng một lượng lớn tu sĩ lao ra khỏi Địa Tiên Giới. Ngày nay, các quy tắc của Địa Tiên Giới không còn ràng buộc bất cứ ai. Tất cả tu sĩ đều có thể đến thế giới của thế tục.
Một cái đầu lâu khổng lồ bay ra, kéo theo một luồng sáng đen, hướng về phía thế tục. Đầu lâu ấy phát ra một tiếng cười chói tai: “Chà, cuối cùng ta cũng có thể đại khai sát giới rồi!”
“Là Ma Quân Đầu Lâu!”, có người kêu lên kinh ngạc: “Không phải hắn chết rồi sao?”
Sau đó có một con sói cao mấy trăm mét chạy ra khỏi Địa Tiên Giới, yêu khí cuồn cuộn, khí tức đáng sợ!
“Thương Thanh Lang Hoàng! Nó còn sống ư?”, đám tu sĩ kinh hãi.
Sau đó, từng thứ đáng sợ lao ra khỏi Địa Tiên Giới như thú dữ sổng chuồng!”
Một tu sĩ trẻ tuổi ngạc nhiên hỏi: “Sư phụ, chẳng phải Địa Tiên Giới không có Thiên Tiên sao ạ? Sao tự nhiên lại xuất hiện nhiều thế?”
Một ông lão thở dài: “Đây là những kẻ cự phách đã ẩn náu ở Côn Luân nhiều năm và sự thức tỉnh những năng lực đã ngủ say, cuối cùng họ cũng không ngồi yên được nữa!”
Một tu sĩ khác cảm thán: “Thế giới này, thay đổi rồi!”
“Ha ha ha, ta muốn ăn thịt người…”
Một con quái vật hình người với đôi cánh giống như dơi lao ra, thân mình dài mười mét. Nó đột nhiên bổ nhào xuống, trực tiếp nuốt chửng một tu sĩ cảnh giới Động Thiên!
Tu sĩ cảnh giới Động Thiên kia còn không kịp kêu la đã bị nhai rôm rốp!
Quái vật đắc ý, bay lên cao rồi lại lao xuống lần hai. Mục tiêu lần này là Ngô Bình!
Ngô Bình lạnh lùng hừ giọng, phất tay một cái, ánh kiếm kinh người lại phóng ra.
“Soạt!”
Cánh của quái vật bị chém đứt một nửa, nó kêu thất thanh: “Kiếm tiên!”, lùi về thật nhanh rồi chạy biến.
Ngô Bình không đuổi theo, chỉ lẩm bẩm: “Không biết thế giới này sẽ hỗn loạn ra sao nữa”.
Dứt lời, anh biến thành ánh kiếm, bay về phía nhà mình. Lúc này, chuyện quan trọng nhất là phải bảo vệ người nhà an toàn, vượt qua thời khắc đen tối dài đằng đẵng này!