Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngô Bình đánh giá nàng ấy rồi hỏi: “Ngươi là Bồ Tát à?”

Diệu Âm cười nói: “Đúng vậy! Ta là Thụ Phật Đà Điểm Hóa Bồ Tát!”

Ngô Bình chỉ vào pho tượng Phật Đà hỏi: “Phật Đà ở trên một Kỷ Nguyên à?”

Diệu Âm giải thích: “Phật Đà chia ở Kỷ Đệ Tam Nguyên, Thất Kỷ Nguyên, Thập Kỷ Nguyên Hiển Hóa”.

Ngô Bình hỏi: “Thế hiện tại là Kỷ Nguyên thứ mấy?”

Diệu Âm giải thích: “Nơi thí chủ đang sống là Thập Nhị Kỷ Nguyên”.

Ngô Bình hỏi tiếp: “Vậy Phật Đà Hiển Hóa là nghĩa gì? Phật Đà là cường giả Kỷ Nguyên à?”

Diệu Âm: “Mỗi một cường giả Kỷ Nguyên đều sống ở vài Kỷ Nguyên, nhưng đều khác nhau. Nếu Phật Đà muốn Hiển Hóa ở nhân gian phải có đủ nguyện lực của thật nhiều người”.

Ngô Bình: “Có nghĩa là Phật Đà cần rất nhiều tín đồ mới có thể xuất hiện ở thế gian”.

Diệu Âm cười gật đầu: “Đúng vậy! Phật Đà xuất thế, những Bồ Tát, Thiên Thần như chúng ta cũng sẽ xuất hiện ở thế gian”.

Ngô Bình nhìn nàng ấy hỏi: “Bồ Tát nói chuyện qua ý thức của ta, vậy không biết có gì dạy bảo không?”

Diệu Âm: “Ta hy vọng thí chủ có thể cầm được truyền thừa của Phật Đà ra ngoài và tuyên truyền lý lẽ nhà Phật, bồi dưỡng tín đồ cho cửa Phật. Như thế sẽ không lâu nữa, Phật Đà sẽ lại xuất hiện ở nhân thế”.

Ngô Bình hỏi: “Sau khi Phật Đà xuất hiện, ông ta sẽ làm gì?”

Diệu Âm: “Phật Đà xuất hiện, thế gian sẽ xây dựng luân hồi sinh ra Phật địa và Địa Ngục. Tín đồ ở Phật Địa đi theo Phật Đà có thể đầu thai chuyển thế trong thế giới, thậm chí có cơ hội vượt qua Kỷ Nguyên và Kỷ Nguyên Hiển Hóa trong tương lai”.

Ngô Bình suy nghĩ một lúc lại hỏi: “Ta cũng từng đọc về những gì liên quan đến cửa Phật. Phật môn của các ngươi có quan tâm sự bình đẳng giữa các chúng sinh không?”

Diệu Âm trả lời: “Nếu muốn chúng sinh bình đẳng, thì buộc tất cả các loài phải tin Phật tu Phật”.

Ngô Bình cảm thán: “Ra là vậy! Hồi xưa, Bồ Tát là Nhân tộc à?”

Diệu Âm cười nói: “Đương nhiên là Nhân tộc rồi, trong chữ Phật bên trái là người, nên cũng liên quan đến Nhân tộc. Có mấy Kỷ Nguyên, Phật Môn không thể tỏa ra ánh sáng rộng rãi cũng vì Nhân tộc ở những Kỷ Nguyên đó vẫn chưa quật khởi”.

Ngô Bình giật mình hỏi: “Có nghĩa là Nhân tộc từng sống trong các Kỷ Nguyên khác nhau sao? Nhân tộc dùng cách nào để kéo dài thời đại đó được?”

Diệu Âm: “Đương nhiên vì trong Nhân tộc có cường giả Kỷ Nguyên, nên Nhân tộc mới tồn tại lâu như vậy”.

“Thế có nghĩa là, cường giả Kỷ Nguyên như Phật Đà có rất nhiều à?”

Diệu Âm: “Đương nhiên rồi, trong từng tộc Kỷ Nguyên cần có hai vị cường giả Kỷ Nguyên canh giữa, nếu không tộc của họ không thể nào tồn tại lâu trong Kỷ Nguyên đó được”.

Ngô Bình hỏi: “Nhân tộc đó có mấy cường giả Kỷ Nguyên?”

Diệu Âm: “Hiện tại có ba người, trừ Phật Đà thì hai người khác vẫn còn đang ngủ say. Nhưng khí tức của họ đang ảnh hưởng lên Kỷ Nguyên này, ví dụ như thí chủ có thể cảm nhận được khí tức của hai hai cường giả Kỷ Nguyên đó”.

Ngô Bình giật mình sợ hãi hỏi: “Khí tức gì cơ?”

“Khí tức Tiên và Cấm đó”. Diệu Âm nói.

Ngô Bình nhớ đến chuyện gì đó, hỏi: “Theo ngươi nói, vậy Tiên Đạo và Cấm Kỵ đều bắt nguồn từ một cường giả Kỷ Nguyên của Nhân tộc à?”

Diệu Âm: “Đúng thế! Đạo của họ đã ở trên truyền thừa Kỷ Nguyên, sớm muộn gì cũng thức tỉnh thôi”.

Ngô Bình hỏi tiếp: “Thế hai vị cường giả Kỷ Nguyên kia chừng nào mới tỉnh?”

“Họ cần một cơ hội, nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra thì họ sẽ dùng thân phận người trọng sinh để quật khởi”.

Ngô Bình: “Nơi này có truyền thừa của hai vị cường giả Kỷ Nguyên kia để lại à?”

Diệu Âm: “Nơi này không có truyền thừa của hai vị cường giả kia”.

Ngô Bình suy nghĩ một lúc rồi nói tiếp: “Nhưng ta giúp các ngươi, thì đổi lại được cái gì?”

Ngô Bình biết Phật Đà và Phật Môn đều không nhờ người giúp không công, dù sao họ không có tình nghĩa gì hay quen biết thân.

Diệu Âm cười nói: “Phật Đà để lại ba món quà lớn, chỉ cần thí chủ hoàn thành ba nhiệm vụ trước đó thì có thể tìm được một trong ba phần đó rồi”.

Ngô Bình cười mỉa: “Ta không có hứng thú mấy thứ đó, ngươi cho ta lợi ích gì trước đã”.

Diệu Âm: “Thí chủ bước vào chùa Thiên đã được vô số Phật Quang rửa tội là chỗ rất tốt rồi”.

Ngô Bình lắc đầu: “Chưa đủ”.

Diệu Âm: “Công tử còn muốn gì nữa?”

Ngô Bình: “Phật Đạo đã trải qua vài Kỷ Nguyên, chắc chắn rất rất nhiều món tốt. Hay ngươi lấy ra hết đây, ta tự chọn mấy cái”.

Diệu Âm im lặng vài giây rồi cười nói: “Chuyện đó thì được, nhưng không phải ai cũng có thể nhận ủy thác của Phật Môn. Trước tiên, thí chủ cần kiểm tra kinh nghiệm trước đã. Chỉ cần thí chủ vượt qua bài thi, có biểu hiện đủ tốt thì ngài chọn vài món cũng chẳng vấn đề gì”.

Ngô Bình nhìn Diệu Âm nghi ngờ: “Trước khi ta đến đây, chắc có rất nhiều người đến đây rồi chứ nhỉ?”

Diệu Âm nói rõ: “Kỷ Nguyên này đã có hai mươi bảy vạn chín nghìn người bước vào chùa Thiên rồi, đáng tiếc họ không đủ tư cách nhận ủy thác của Phật Môn”.

Ngô Bình hỏi: “Độ khó và nguy hiểm của bài thi này rất cao à?”

Diệu Âm: “Đúng vậy! Hai mươi bảy vạn chín nghìn người đó chỉ có ba người vượt qua bài thi, chỉ là đáng tiếc họ rời đi rời cũng chết sau ba ngày”.

Ngô Bình: “Còn những người khác đâu?”

“Những người còn lại đã chết trong bài thi cả rồi”. Diệu Âm nói: “Thí chủ suy nghĩ cho thật kỹ có nên chấp nhận bài thi hay không”.

Ngô Bình chớp mắt vài cái rồi hỏi: “Ngươi có thể nói nội dung của bài kiểm tra cho ta nghe được không?”

“Bài kiểm tra chỉ có hai phần, phần đầu là mở tính Phật, sau khi tính Phật mở ra thì có thể xem bất cứ điển tịch Phật Môn nào cũng hiểu hết, chỉ cần nghe qua đã nhớ rồi tương lai sẽ biến thành tiềm chết của Phật. Phần đầu là truyền thụ thần công Phật Môn, Phật Đà có mười vạn thần thông, có thể học bao nhiêu thì phải xem tài năng của thí chủ rồi”.

“Trong hai cửa này, cửa thứ nhất là khó nhất à?”, Ngô Bình tiếp tục gặng hỏi.

“Nếu cửa thứ nhất không thể mở ra tính Phật, thì sẽ rơi vào Ma Đạo rồi sẽ bị Phật Hiệu gạt bỏ. Cửa thứ hai cũng khó khăn như thế, thần thông của Phật Đà không thể truyền thừa cho tất cả mọi người. Khi học được rồi, sẽ một bước lên mây, không thể chấp nhận được thì sẽ tan thành mây khói”.

Ngô Bình cười nói: “Ta đã đến đây rồi, sao không thử chút chứ?”

Diệu Âm gật đầu rồi nhẹ nhàng chỉ một ngón tay vào Ngô Bình, ngay lập tức đôi mắt của tượng Phật Đà bắn ra hai luồng ánh sáng vàng chiếu vào Ngô Bình đang đứng trước cửa. Trong ánh sáng vàng có một đường ký hiệu bay đến, đánh trúng vào Ngô Bình.

“Ầm!”

Thoắt cái, Ngô Bình cảm nhận được Thần Hồn của mình như bị sức mạnh Vô Thượng đánh trúng, thiếu chút nữa đã vỡ.

Ngay sau đó, một đường ký hiệu thứ hai xuất hiện, Đạo Anh của Ngô Bình lập tức run lên mạnh mẽ.

“Ầm!”

Ngay lúc này, người mạnh mẽ và kiên cường như Ngô Bình, Đạo Anh của anh cũng xuất hiện vô số vết nứt trên bề mặt. Bài kiểm tra này không thẹn với cái danh bài kiểm trai thiên tài của Bản Kỷ Nguyên cho vài chục vạn Nhân tộc, Ngô Bình cũng phải chịu áp lực rất lớn.

Ngô Bình hít một ngụm khí lạnh, chuẩn bị sử dụng Chí Cao Cấm Kỵ bảo vệ Đạo Anh. Nhưng lúc này, anh cảm giác Chí Cao Cấm Kỵ thay đổi, một luồng khí tức đầy sát khí xuất hiện. Anh âm thầm giật mình, lập tức cẩn thận quan sát. Thoáng chốc anh đã hiểu được, cuối cùng năng lượng hạch tâm của Chí Cao Cấm Kỵ đã xuất hiện! Trong mắt của anh xuất hiện sự vui vẻ, điên cuồng.

Lúc này anh lấy ra Cửu Thế Thiên Kiêu Đan mà Đan Tổ đã luyện. Người khác luyện đan dược, anh cũng luyện nên vài ngày trước anh đã cải tạo viên thuốc này như cải tạo Đan Tinh. Cửu Thế Thiên Kiêu Đan được cải tạo xong cũng thay đổi tác dụng, nó tác dụng vào Đạo Anh hoặc Nguyên Thần.

Khi đường ký hiệu thứ ba xuất hiện.

“Răng rắc!”

Ngay lúc này, Đạo Anh của Ngô Bình lập tức vỡ nát bấy, biến thành một quả cầu khí. Quả cầu khí này rung lên, rồi nhanh chóng phục hồi lại hình dáng Đạo Anh lần nữa!

Đó là một trong năng lực Cấm Kỵ Hạch Tâm của Ngô Bình, Trọng Sinh!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK