Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2852: Cửa hàng công đức

Mấy triệu nô lệ từ lâu đã không còn hy vọng gì với tương lai, nhưng những lời Ngô Bình vừa nói ra đã đánh thức bọn họ, vô số người ôm mặt khóc lớn, quỳ lạy với Ngô Bình.

Tin tức truyền đi nhanh như gió, bá tánh bên ngoài thành Tinh Nguyệt lần lượt quay trở về thành, tòa thành mấy trăm nghìn nhân khẩu rất nhanh đã khôi phục lại phồn vinh của ngày xưa. Những người trở lại quê nhà vô cùng cảm kích Ngô Bình. Không chỉ thành Tinh Nguyệt, mà hơn một tỷ bá tánh trong phạm vi trăm dặm đều biết ơn Ngô Bình.

Trong tòa nhà cao nhất trong thành, mấy người Ngô Bình ở đây. Cậu nhìn thấy số trên Bia Công Đức tăng lên không ngừng, từ hơn năm trăm tỷ mà tăng lên một trăm tám mươi ngàn tỷ. Ngô Bình không khỏi giật mình, cậu biết chuyện này là bởi vì mình đã đuổi tộc Đầu Hổ đi, công đức vô lượng!

Một trăm tám mươi ngàn tỷ công đức, Ngô Bình nhớ đến công đức có thể dùng để đổi tài nguyên và vận khí của Nhân Tộc, chỉ là cần phải đi đổi ở đâu? Suy nghĩ này của cậu vừa xuất hiện, trong đầu đã vang lên một tiếng vang lớn, xuất hiện một không gian rộng lớn. Bên trong không gian xuất hiện lần lượt từng đạo môn, trên cửa viết một số cổ văn. Cậu nhìn đến, trong đó có một cánh cửa, ở trên đó viết hai chữ “Đan Dược”. Giây tiếp theo, ý thức của cậu lập tức tiến vào bên trong cánh cửa, đi đến một không gian khác.

Trong không gian, có đủ các kiểu loại đan dược, nhưng đan dược có cấp thấp nhất, cũng đạt đến thượng phẩm cấp sáu. Đan dược cao cấp cũng nhiều không đếm xuể, có một số đan dược cũng khiến Ngô Bình nhìn mà phát thèm. Phía trên mỗi đan dược, đều xuất hiện một hàng số, đại biểu cho số công đức cần phải có để đổi lấy chúng, Ví dụ như Đan Dược Cực Phẩm cấp mười bên trong đó, có giá lên tới tám trăm triệu công đức!

Giá của một loại Đan Dược Cực Phẩm cấp mười như thế này sẽ không thấp hơn một tỷ thánh thù, như thế có thể thấy được, sức mua của một ít công đức hơn một thánh thù.

“Không biết đan dược mà tôi luyện chế có thể đổi lấy công đức hay không?”. Nghĩ như thế, cậu lấy ra một viên Thiên Kiêu Đan tuyệt phẩm. Tâm trí vừa động, Thiên Kiêu Đan lập tức xuất hiện ở bên trong không gian, trên đó cũng xuất hiện một chuỗi số, ba trăm tám mươi triệu công đức!

Hai mắt Ngô Bình sáng lên, cậu lập tức nói: “Bán!”

Lập tức, công đức của cậu tăng thêm ba trăm tám mươi triệu, viên Thiên Kiêu Đan Tuyệt Phẩm này cũng bị nhập vào trong kho. Sau đó, giá của Thiên Kiêu Đan thay đổi một chút, từ ba trăm tám mươi triệu công đức tăng lên bốn trăm hai mươi triệu công đức, tăng hơn lúc trước bốn mươi triệu công đức.

“Không tồi. Sau này đan dược tôi luyện chế ra sẽ đi đổi trực tiếp ra công đức, lại dùng công đức đổi lấy tài nguyên khác”. Ngô Bình thầm nghĩ.

Trong mười ngày kế tiếp, Ngô Bình chuẩn bị bày Cấm Kỵ Sát Trận. Kiến tạo đại trận cần rất nhiều tài nguyên, đều là thứ quý hiếm khó tìm. Cũng may cậu đã có Bia Công Đức, có thể mua được toàn bộ những vật cần thiết bên trong không gian chứa đầy các loại vật liệu, tốn mất ba mươi ngàn tỷ công đức.

Sau khi thu thập đủ các loại nguyên liệu, cậu bắt đầu lập trận. Trung tâm của Cấm Kỵ Đại Trận là Cấm Kỵ Chi Lực, trong quá trình kiến tạo, Ngô Bình phải tiêu hao rất nhiều sức lực, cần phái cắn nuốt Cấm Kỵ Chi Lực khác.

Cũng may bên trong cửa hàng công đức có một loại đồ vật gọi là Cấm Kỵ Tinh Thạch, bên trong đó có Cấm Kỵ Chi Lực, Ngô Bình có thể thông qua việc hấp thu sức mạnh bên trong Cấm Kỵ Tinh Thạch mà bổ sung lại năng lượng đã tiêu hao.

Cuối cùng, Cấm Kỵ Sát Trận cũng đã tạo thành, sau đó Ngô Bình đưa ba lá Vạn Kiếm Chém Giết phù vào bên trong. Có ba lá Chém Giết Phù này, cho dù có là chúa tể cấp cao của dị tộc xâm nhập vào, cũng có thể bị đánh lui!

Vào ngày đại trận được lập xong, lấy thành Tinh Nguyệt làm trung tâm, trong phạm vi ngàn dặm quanh đó đều bị Cấm Kỵ Sát Trận bao phủ. Sát Trận này có thể phân rõ địch ta, nếu có dị tộc xâm nhập vào, nó sẽ lập tức đánh chết kẻ đó.

Bên kia, hơn mười ngày, bên trong thành Tinh Nguyệt cũng đã khôi phục trật tự, bá tánh an cư lạc nghiệp. Chỉ là, một tòa thành lớn như vậy, dù sao cũng phải có người thống trị, Ngô Bình lập tức cho các bá tánh trong thành tự đề cử.

Trong thời gian bị tộc Đầu Hổ bắt làm nô dịch, có một số người trở thành chó săn của tộc Đầu Hổ, cũng có một số người không chịu khuất phục, vấn luôn âm thành đối kháng, vẫn tiếp tục chiến đấu giúp đỡ người cùng tộc trong bí mật. Hiện giờ, đã không còn bị nô dịch, những người này đều có được sức ảnh hưởng rất lớn, người xung quanh cũng tự nguyện nghe theo bọn họ.

Vì thế, trong khoảng thời gian này, Ngô Bình lần lượt bổ nhiệm một nhóm người, cái trị thành Tinh Nguyệt.

Ngày này, sau khi được Ngô Bình phân phó, mấy người bọn họ lại tiếp tục lên đường, đi đến Kim Đô.

Đi hơn ba ngày, cuối cùng cũng nhìn thấy Kim Đô, ba người khai kiển độn quang, dừng ở bên ngoài một tòa thành thật lớn. Đô thành này, to lớn khác thường, tường thành cao đến năm mươi trượng, dày mười trượng, bên ngoài tường thành được khắc phù văn pháp trận, kết thành một đại trận phòng ngự. Ngoài ra, trên tường thành còn có các loại vũ khí phòng ngự như đại pháo, cung nỏ, vân vân.

Ngoài ra, còn có một lượng lớn quân canh giữ trên đỉnh thành, những quân canh giữ này được trang bị hoàn mỹ, chiến lực mạnh mẽ, là người tinh nhuệ nhất trong những người tinh nhuệ. Nói chung cũng chỉ có chúa tể mới có thể huấn luyện ra được một lượng lớn quân canh giữ mạnh mẽ như thế.

Ba người đu đến trước cửa thành cực lớn kia, chỉ thấy thủ vệ ở cửa thành đang kiểm tra từng người vào thành, một số người còn phải nộp phí vào cửa.

Đến phiên ba người, thủ vệ binh hỏi: “Người phương nào, đến Kim Đô để làm gì?”

Nhìn thấy quần áo của Ngô Bình không giống người địa phương, lập tức hỏi.

Ngô Bình: “Từ thành Mộng Hoa đến, mục đích đến đây là để tham gia Đại Hội Tuyển Tài”.

Thủ vệ ở cổng thành chỉ đến một cái bàn cách đó không xa, nói: “Lần đầu tiên đi vào Kim Đô cần phải đăng ký và xin thẻ, mấy người qua bên đó đưa tiền đi”.

Mấy người bọn họ đi đến đó đưa tiền, xử lý chuyện thẻ xuất nhập. Thẻ xuất nhập là một miếng đồng, bên trên có viết mấy chữ.

Sau khi lấy được miếng đồng, ba người cuối cùng cũng vào được thành.

Đi chưa được mấy bước, đối diện có một người đàn ông vạm vỡ mặc đồ đen đi đến, đầu trọc, mặt béo, để râu, trong tay mang theo một cái bao bố, đi từ phía đối diện đi đến. Sau khi đi qua Ngô Bình, hắn ta đột nhiên đụng về phía Ngô Bình.

Ngô Bình phản ứng lẹ, lắc mình tránh đi, người này không đụng trúng, tự mình ngã trên đất. Chỉ nghe một tiếng “rầm”, đồ vật trong bao bố vỡ vụn.

“Này, ngươi không được đi!”, người đàn ông mặt râu gọi Ngô Bình lại, sau đó mở bao bố ra, lộ ra một đống mảnh sứ vỡ.

Ngô Bình dừng lại, cậu liếc mắt một cái lập tức nhìn ra đối phương đang ăn vạ, cậu hỏi: “Ông kêu tôi, có chuyện gì?”

Người đàn ông mặt râu trừng mắt, nói: “Ngươi đụng hư bình sứ của ta. Món đồ sức này được nung từ vạn năm trước, giá trị liên thành. Ngươi đụng bể nó rồi, phải bồi thường tiền!”

Ngô Bình không hề có chút tức giận nào, hỏi: “Bồi thường bao nhiêu?”

Người đàn ông mặt râu lập tức nói: “Một triệu linh tệ!”

Một triệu linh tệ đối với người thường mà nói không phải số lượng nhỏ, Ngô Bình thậm chí còn không thèm trả giá, lập tức ném cho đối phương một cái nhẫn trữ vật, nói: “Bên trong có một triệu linh tệ”.

Người mặt râu lấy nhẫn trữ vật, nhìn thoáng qua, bên trong thật sự có một triệu linh tệ, hắn ta muốn lấy tiền ở bên trong ra thì trên tay tê rần, nhẫn trữ vật từ trong tay rơi xuống trên đất.

“Rắc rắc!”

Trữ vật hoàn nứt ra làm hai, một triệu linh tệ bên trong, còn có hơn trăm món đồ sứ cũng rơi ra bên ngoài, tất cả đồ sứ đều vỡ nát.

Nhìn thấy đồ sứ trên mặt đất, Ngô Bình thở dài, nói: “Sao ông lại có thể không cẩn thận như vậy? Những món đồ sứ mà ông làm bể của tôi còn quý hơn cái kia gấp ngàn lần, một trăm năm mươi món này, giá trị ít nhất cũng phải một trăm triệu thánh thù”.

Người đàn ông mặt râu sửng sốt, sắc mặt vô cùng khó coi, nhìn chằm chằm vào Ngô Bình, gằn từng chữ: “Nếu dám tống tiền ông đây thì cậu tìm chết rồi!”

Người đàn ông còn chưa dứt lời, Ngô Bình đã bóp cổ hắn ta, bình tĩnh nói: “Đưa tôi đi gặp chủ nhân đứng sau ông, một trăm triệu thánh thù này phải giải quyết cho tôi, thiếu một cái cũng không được!”
Chương 2853: Người thứ 7 đạt điểm tối đa

Thanh Ngưu và Liễu Mi cười không nói gì, người này đúng là tinh mắt, lại chọn trúng Ngô Bình để đụng vỡ đồ.

Người đàn ông mặt râu vô cùng kiêu ngạo: “Nhóc con, cậu gan lắm, giờ tôi dẫn cậu đi gặp, đến lúc đó đừng có co rúm lại.

Người này dẫn Ngô Bình tới một khoảng sân rộng, trong sân có mười mấy người, nghe một người đàn ông cao gầy ra lệnh.

Nhóm người Ngô Bình vừa vào thì người mặt cao gầy sửng sốt.

Ngô Bình ném người đàn ông mặt râu xuống đất, tên người đàn ông mặt râu tức khắc lao tới chỗ người cao gầy, lớn tiếng nói: “Đại ca, thằng nhóc này dám lừa em! Bắt em bồi thường 100 triệu, đúng là điên rồi!”

Người đàn ông cao gầy giật mình, hắn ta biết người không có thực lực thì sẽ không dám tới đây nên chắp tay nói: “Đạo hữu, có phải có hiểu lầm gì rồi không?”

Ngô Bình cười nói: “Không có hiểu lầm, người của ông đụng đồ sứ vào người tôi vỡ đồ, muốn tôi bồi thường một triệu linh thù. Tôi đã bồi thường đủ nhưng ai ngờ người này làm rớt đồ trữ vật của tôi, bên trong có hơn trăm món đồ sứ cũng bị vỡ, tôi muốn bồi thường 100 triệu thánh thù là ít đó”.

Người cao gầy nhíu mày, hắn ta còn định nói gì đó thì từ người Ngô Bình toả ra hơi thở quen thuộc, sức mạnh cấm kỵ.

Vẻ mặt của người cao gầy thay đổi, hắn ta vội vàng nói: “Chúng ta bối thường!”

Người này vô cùng hào phóng, lấy trữ vật của mình ra, dâng bằng hai tay cho Ngô Bình.

Ngô Bình nhận lấy xem xét thì bên trong có 100 triệu thánh thù, còn có vài thứ khác, cậu mỉm cười: “Tôi nhận nhé!”

Sau đó cậu hỏi: “Đại hội tuyển chọn đi đường nào?”

Người cao gầy nói: “Tôi phái người dẫn đường cho cậu!”

Một thiếu niên bị kêu tới, dẫn nhóm người Ngô Bình tới đại hội. Họ đi rồi, người cao gầy mới tát người đàn ông mặt râu một cái: “Thằng mù mắt, tao thường ngày dạy mày thế nào, người thế này, chúng ta có thể đắc tội sao?”

Người đàn ông mặt râu đáng thương bụm má: “Đại ca, cuối cùng đó là ai?”

Người cao gầy thở dài: “Trên người cậu ta có sức mạnh cấm kỵ, là thiên kiêu một phương rồi! Khi nãy nếu đối phương ra tay thì chúng ta đều sẽ chết!”

Có người dẫn đường, Ngô Bình nhanh chóng tới đại hội tuyển chọn. Đại hội được tổ chức trên một khoảng đất trống, vào cửa rồi thì tới một toà nhà to lớn đăng ký.

Ngô Bình nộp 100 nghìn linh thù để báo danh, sau đó mới đi vào được. Thanh Ngưu và Liễu Mị cũng giao tiền, họ tới hóng hớt.

Phải nộp phí báo danh là vì từng có người rảnh rỗi đổ xô về đây, nếu là người không tham gia tiến vào thì sẽ lãng phí nhiều tài nguyên công cộng.

Đại hội tuyển chọn được chia thành ba giai đoạn: Sàng lọc, chọn lựa và thi thố.

Sàng lọc là dựa theo tiêu chuẩn đã đặt ra để lọc người. Giai đoạn sàng lọc có độ khó khá cao, tỷ lệ vượt qua cũng chỉ có mấy phần trăm, đa số người sẽ dừng chân ở vòng này.

Thông qua sàng lọc là có thể tiến vào vòng tuyển chọn. Tác dụng vòng này chỉ có một là lựa ra những người có tư chất tốt, còn lại thì loại hoặc bị một vài thế lực thu vào, gia nhập tông môn khác...

Đạt tới tiêu chuẩn tuyển chọn thì có thể tham gia thi thố. Ba hạng mục thi xong sẽ cộng thành tổng điểm, dù sao cũng chỉ có 100 người cao điểm nhất mới đạt được tư cách tham gia cuộc thi của học viện.

Sàng lọc và tuyển chọn thì Thanh Ngưu và Liễu Mị đều tham gia. Tư chất của Liễu Mị thì không tệ, hai lần đều qua, dù gì cô ấy cũng là đệ tử của đại giáo, hơn nữa từng được dùng đan dược của Ngô Bình, tư chất phi phàm.

Rất nhanh hai người đã tiến vào giai đoạn ba, có ba hạng mục, theo thứ tự là thực chiến, luyện ma, cảm ngộ.

Thực chiến thì rất đơn giản, tiến vào một không gian kín, trong đó có một con rối, con rối thi triển pháp thuật, biết võ học, chỉ cần đánh bại được nó là được.

Ngô Bình vào một hang động, trong này ánh sáng đầy đủ, bên trong có 10 con rối, nhiều hình thú lẫn hình người, kích thước khác nhau.

Trong hang vang lên một âm thanh.

“Tuyển thủ, nơi này có một con rối, theo thứ tự là cấp 1 tới cấp 10, trong đó cấp 10 là mạnh nhất, yếu nhất là cấp 1. Đánh bại cấp 1 thì được điểm cao nhất là 10; đánh bại cấp 100. Tuyển thủ có ba lần khiêu chiến, chọn điểm cao nhất để nâng cao thành tích cuối cùng”.

Ngô Bình nghe rõ quy tắc rồi thì ngón tay chỉ con rối cấp 10: “Khiêu chiến nó!”

Giọng nói lại vang lên: “Cậu chắc chứ? Dù là con cái của chúa tể cũng không dám bắt đầu từ tượng gỗ cấp năm trở lên. Trong lịch sử, cấp 10 rất ít bị khiên chiến vì đa phần đều sẽ bị đánh trọng thương, ảnh hưởng kết quả!”

“Tôi chắc chắn!”, Ngô Bình không nói nhiều.

Cậu vừa dứt lời, con rối cử động, đây là con rối hình người, 2 mặt, bốn tay, sử dụng hai đao hai kiếm, chiều cao 2 thước, dù là độ linh hoạt hay sức mạnh thì đều là mạnh nhất trong đống con rối.

Ngô Bình chỉ cần đánh bại nó là được 100 điểm.

“Bốp!”

Con rối bốn tay đột nhiên cử động nhanh như chớp, hai đao chém về phía Ngô Bình.

Tay Ngô Bình cầm Thất Tinh Long Uyên Kiếm, cậu kiếm nhanh hơn, sức cũng mạnh hơn.

“Keng keng keng!”

Hai bên giao đấu ba lần, con rối mất 1 tay, 1 đao bị gãy.

Tay trái Ngô Bình bấm quyết, người chia thành 4, lần nữa ra chiêu.

Kiếm quang hiện lên, đầu con rối rớt xuống.

Xung quanh yên tĩnh, âm thanh vang lên, được 100 điểm!

Ngô Bình chắp tay, xoay người ra khỏi hang, tới hạng mục thứ hai là Luyện ma.

Luyện ma là luyện hoá thần hồn của ma đầu xâm lấn. Khi cậu vào hang mới biết ở đây cũng có 10 ma đầu, chia ra 10 cấp, cấp 1 được 10 điểm, cấp 10 được 100.

Ngô Bình vẫn chọn cấp 10, lúc này âm thanh không lên tiếng nữa. Sau đó một trong 10 cái bình vỡ ra, một luồng khí đen cũng bay ra, thoáng cái đã nhập vào thân Ngô Bình.

Ngô Bình cũng cảm giác được là ma niệm này cực mạnh, muốn chiếm lấy cơ thể cậu. Cậu suy nghĩ, lập tức tiến vào Huyền Thiên Mộng Cảnh. Dù là ma đầu thì cũng không thể chống là Huyền Thiên Mộng Cảnh, nhanh chóng bị Ngô Bình luyện hoá.

Chỉ tốn vài giây là Ngô Bình đã mở mắt lần nữa: “Đã luyện hoá xong!”

Giọng nói kia vang lên: Luyện hoá ma đầu cấp 10, đạt được 100 điểm!

Ngay sau đó, Ngô Bình vào hang động thứ ba, trong hang có 10 bức tranh, bức nào cũng ẩn chứa truyền thừa. Ngô Bình chỉ cần hiểu 1 trong số đó là được.

“Hiểu được bức tranh khó nhất được 100 điểm!”, âm thanh ba lần y hệt nhau, rõ ràng là cùng một người nhưng giọng điệu hiện tại đã hoà nhã hơn.

Ngô Bình: “Được, tìm hiểu bức khó nhất đi!”

Nói xong cậu tiến tới trước bức tranh, vừa nhìn đã cảm giác được ý thức tiến vào thế giới trong tranh.

Cậu cảm thấy thế giới trong tranh không khác Huyền Thiên Mộng Cảnh. Trong này cậu nghe một ông lão giảng đạo tu luyện, lời nói tối nghĩa, tổ hợp lại thì không khác gì sách trời.

Cửu Cung Bát Quái của Ngô Bình bắt đầu tính toán, chỉ chốc lát Ngô Bình đã hiểu rõ ý nghĩa từng chữ.

Lĩnh ngộ xong, toàn thân cậu phát sáng, ý thức quay lại cơ thể.

Một người đàn ông trung niên đã đứng cạnh cậu, cười nói: “Chúc mừng, cậu đã có được số điểm cao nhất! Từ xưa tới nay, chỉ có 7 người đạt được điểm tối đa, cậu là người thứ 7!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK