Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1631: Thần nữ Phi Hồng

Sói trắng: "Không có gì bất ngờ thì chắc là mười cô vợ nhỏ của Inukai Shigeyoshi. Inukai Shigeyoshi không thích phụ nữ thế nên cưới nhiều phụ nữ thế này chỉ để làm bình phong, thật ra hắn thích đàn ông".

Ngô Bình nói: "Những cô gái này cũng đáng thương thật".

Sói trắng: "Chứ còn gì nữa. Nếu ngài đã tới đây rồi thì chi bằng sủng ái bọn họ một lần, cũng xem như phổ cập cho các người đẹp".

Ngô Bình đá con sói trắng một cái, nói với Hanami Tsukihime: "Em ra ứng phó một lát đi", nói rồi anh đi ra phía sau.

Ngô Bình vừa bước ra khỏi sảnh trước thì gặp vài chàng trai da dẻ trắng bóc, tướng mạo tuấn tú, ánh mắt đầy thâm tình nhìn anh. Ngô Bình giật cả mình, lập tức quay trở lại, so với đám đàn ông này, anh thà đi gặp mười cô gái kia!

Hanami Tsukihime đang không biết làm sao khuyên những cô gái này đi thì thấy Ngô Bình trở lại, cô ấy cười nói: "Thay đổi chủ ý rồi à?"

Lúc này Ngô Bình cũng đã nhìn thấy mười cô vợ nhỏ, gương mặt và dáng người đều rất đẹp, bọn họ đều đang nhìn anh với ánh mắt nồng cháy.

Ngô Bình: "Các em yên lặng chút".

Các cô gái bỗng yên lặng hẳn, mong chờ nhìn anh.

Ngô Bình: "Anh còn phải đi gặp bố, các em ở đây đợi".

Nói xong anh đi vòng qua các cô gái ra ngoài.

Nhờ sói trắng dẫn đường, anh tới một khu nhà khác, nơi đây là nơi Inukai Shigeyoshi thường xuyên tu luyện. Vào trong sân, Ngô Bình bị một chùm hơi mây bao trùm, bên tai vang lên tiếng cười yêu kiều.

"Đồ vô lương tâm, người ta còn tưởng cậu chết ở ngoài kia rồi đấy", trong hơi mây, một cơ thể uyển chuyển ôm lấy Ngô Bình, trên người toát ra hương thơm thoang thoảng.

Ngô Bình sững sờ, lại là ai nữa đây? Inukai Shigeyoshi bị điên rồi phải không, không thích phụ nữ thì sao lại trêu ghẹo người ta?

Dường như con sói trắng cũng rất kinh ngạc, nó thầm truyền tin: "Vị này là con gái của Thần đế, Phi Hồng! Cẩn thận, đừng để bị cô ta vạch trần! Bình thường Inukai Shigeyoshi gọi cô ta là chị Hồng”.

Ngô Bình cười nói: "Chị Hồng, chị đến lúc nào vậy ạ?"

Anh dùng khả năng nhìn thấu vạn vật, nhìn thấy được dáng vẻ của thần nữ Phi Hồng, không khác gì với loài người, chỉ có một điểm khác là giữa trán của cô ta có một thần văn sấm sét.

Phi Hồng cười nói: "Tới được một tiếng đồng hồ, còn tưởng không đợi được cậu nữa chứ".

Nói rồi, cô ta bắt đầu cởi áo Ngô Bình ra. Ngô Bình nóng ruột, liếc mắt với con sói trắng. Sói trắng tỏ vẻ bất lực, thầm truyền tin: "Nhịn chút đi, cô ta đâu có xấu hơn vợ của ngài, ngủ một lần cũng không thiệt thòi gì".

Sao Ngô Bình có thể tuỳ tiện ngủ với cô gái khác được chứ, anh lập tức nằm trong lòng cô gái, vẻ mặt đau khổ.

Quả nhiên, Phi Hồng cả kinh, lo lắng hỏi: "Shigeyoshi, cậu làm sao vậy?"

Ngô Bình thở dài: "Em bị thương nặng trong Thiên Vực, vẫn chưa hồi phục được".

Phi Hồng: "Chị đã nói từ sớm là cậu đừng đi Thiên Vực rồi, chị đã xem bói cho câu, cậu tới nơi đó là đại hung, xem xem, bị thương thật rồi phải không?"

Ngô Bình cười khổ: "Chị Hồng, em nên nghe lời chị mới phải".

Phi Hồng mặc lại áo cho anh, nói: "Hôm nay tha cho cậu đấy, lần sau phục vụ chị cho tốt. Cái này cậu uống đi, giúp ích được cho vết thương của cậu".

Cô ta cho Ngô Bình một cái bình, Ngô Bình nhận xong phát hiện bên trong có một viên thần đan, toả ra luồng năng lượng huyền diệu.

Anh thầm kinh ngạc, lần đầu tiên anh thấy đan dược thế này, hỏi: "Chị Hồng, đây là đan dược gì?"

Phi Hồng: "Đây là Hoá Kiếp Đan mà Thần tộc bọn chị đã luyện chế ở kỷ nguyên trước, dùng nó cậu có thể vượt qua được kiếp nạn lần này một cách bình an. Lần trước chị đã định đưa cho cậu rồi, chỉ là viên đan dược này quá quý giá, bố chị không chịu đưa. Lần này là chị trộm ra đấy".

Ngô Bình chợt thấy cảm động: "Chị Hồng, chị thật tốt với em".

Phi Hồng cười nói: "Sau này cậu cũng đối tốt với chị một chút".

Ngô Bình: "Lẽ nào em thế này vẫn chưa tốt với chị sao?"

Phi Hồng: "Cậu nói thử xem? Mỗi lần lâm trận tâm trí cậu đều treo ngược cành cây ấy, cậu tưởng chị không nhìn ra à?"

Ngô Bình rất ngại, anh cũng không biết Inukai Shigeyoshi từng như thế nào với cô gái này.

Phi Hồng: "Được rồi, dù sao chị cũng quen rồi, ai bảo chị không chịu thích con cái của các thần mà lại thích cậu cơ chứ?"

Ngô Bình: "Chị, Thần tộc ở kỷ nguyên trước có thể luyện chế được loại đan dược lợi hại thế này thì chắc là rất ghê gớm nhỉ?"

Anh nhân cơ hội nghe ngóng xem lai lịch và nền tảng của Thần tộc.

Phi Hồng: "Đương nhiên rồi, Đại kiếp kỷ nguyên đã huỷ diệt không biết bao nhiêu thứ, thực lực tổng hợp của Thần tộc bây giờ còn không bằng một phần mười của kỷ nguyên trước. Ở kỷ nguyên trước, Thần tộc đã tiêu diệt Tiên môn có lịch sử đến ba kỷ nguyên, trở thành bá chủ vũ trụ, thống nhất vạn giới. Đâu có giống như bây giờ, đến cả Yêu tộc cũng dám khiêu khích Thần tộc".

Ngô Bình nghe cô ta nhắc đến Tiên môn thì hỏi: "Tiên môn à? Nói vậy thì tiên đạo của kỷ nguyên này chính là sự tiếp nối của Tiên môn ở kỷ nguyên trước rồi".

Phi Hồng: "Gần như là vậy. Tiên ở kỷ nguyên trước rất khác với Tiên ở kỷ nguyên này, Tiên trước đây là một kiểu sinh linh mạnh mẽ".

Ngô Bình sửng sốt: "Là sinh linh ạ?"

Phi Hồng: "Đúng vậy, bọn chị gọi đó là Tiên tộc. Cảnh giới Thiên Tiên mà Nhân tộc tu luyện thật ra là đang tiệm cận hình thái sinh mệnh cấp trung của Tiên. Mà Đại La Kim Tiên chính là hình thái sinh mệnh cấp cao của Tiên".

Ngô Bình: "Làm sao mà truyền thừa của Tiên vào được kỷ nguyên này?"

Phi Hồng: "Lúc Tiên tộc bị Thần tộc tiêu diệt, có mười chủng tiên mạnh mẽ được Tiên tạo ra đã lẩn trốn vào hư vô, còn có năm tấm tiên bia. Tiên đạo của Nhân tộc bây giờ bắt nguồn từ những cái này. Haiz, Tiên tộc này đúng là khó xử lý, luôn có thể bùng lên ngọn lửa trong đống tro tàn. Điều đáng sợ nhất là Tiên tộc và Nhân tộc còn hợp tác với nhau. Thậm chí cấp cao trong Thần tộc bọn chị còn nghi ngờ tất cả những điều này đều là âm mưu của Tiên tộc".

Ngô Bình: "Sao lại nói vậy ạ?"

Phi Hồng: "Tiên tộc biết rằng kỷ nguyên trước sẽ không thể nào đấu lại Thần tộc nên mới muốn trở mình ở kỷ nguyên này. Nhân tộc cũng rất đáng sợ, từng uy hiếp đến sự tồn tại của Thần tộc. Bây giờ Tiên tộc và Nhân tộc hợp tác với nhau, có ma mới biết bọn họ mạnh đến cỡ nào".

Ngô Bình: "Thần tộc không tìm được mười chủng tiên kia ạ?"

Phi Hồng: "Tìm không ra. Chủng tiên có linh tính, chỉ tìm người có duyên để giúp đỡ. Một vài nhân vật lớn trong tiên đạo đều có được sự giúp đỡ của chủng tiên".

Ngô Bình: "Năm tấm tiên bia thì sao?"

Phi Hồng: "Tìm được ba trong năm tấm tiên bia, bây giờ đang ở trong kho của Thần tộc. Thật ra những thứ được ghi chép trong những tấm bia này quá huyền bí, đến Thần tộc bọn chị cũng không hiểu được chứ đừng nói đến Nhân tộc".

Tim Ngô Bình đập thình thịch: "Chị Hồng, em muốn nhìn xem tiên bia trông như thế nào. Chị cũng biết, tuy em là bán thần nhưng cũng là tu sĩ tiên đạo".

Phi Hồng cười nói: "Được, để chị nghĩ cách giúp cậu".

Ngô Bình vui mừng: "Cảm ơn chị Hồng".

Phi Hồng còn định nói chuyện một lát nữa nhưng bỗng hơi sững người, sau đó nói: "Bên trên có chuyện, chị phải trở về rồi. Shigeyoshi, cố gắng dưỡng thương nhanh khoẻ, chị sẽ tới tìm cậu nhanh thôi".

Nói xong, hơi mây biến mất, Phi Hồng cũng không thấy đâu nữa.

Ngô Bình lau mồ hôi hột, tức giận nói với con sói trắng: "Sao mày không nói trước?"

Sói trắng cũng rất uất ức: "Vừa nãy tới nơi, tôi đang định nói với ngài, đâu ngờ hôm nay cô ta lại tới chứ".

Ngô Bình nheo mắt: "Tao thấy thực lực của cô ta rất mạnh, chắc là mạnh hơn tao!"

Sói trắng: "Đương nhiên rồi, cô gái này là thần vương chí tôn, Đạo Tổ của Nhân tộc các ngài cũng không làm gì được cô ta".

Ngô Bình nghi ngờ hỏi: "Cô ta mạnh như vậy sao lại thích Inukai Shigeyoshi?"
Chương 1631: Thần nữ Phi Hồng

Sói trắng: "Không có gì bất ngờ thì chắc là mười cô vợ nhỏ của Inukai Shigeyoshi. Inukai Shigeyoshi không thích phụ nữ thế nên cưới nhiều phụ nữ thế này chỉ để làm bình phong, thật ra hắn thích đàn ông".

Ngô Bình nói: "Những cô gái này cũng đáng thương thật".

Sói trắng: "Chứ còn gì nữa. Nếu ngài đã tới đây rồi thì chi bằng sủng ái bọn họ một lần, cũng xem như phổ cập cho các người đẹp".

Ngô Bình đá con sói trắng một cái, nói với Hanami Tsukihime: "Em ra ứng phó một lát đi", nói rồi anh đi ra phía sau.

Ngô Bình vừa bước ra khỏi sảnh trước thì gặp vài chàng trai da dẻ trắng bóc, tướng mạo tuấn tú, ánh mắt đầy thâm tình nhìn anh. Ngô Bình giật cả mình, lập tức quay trở lại, so với đám đàn ông này, anh thà đi gặp mười cô gái kia!

Hanami Tsukihime đang không biết làm sao khuyên những cô gái này đi thì thấy Ngô Bình trở lại, cô ấy cười nói: "Thay đổi chủ ý rồi à?"

Lúc này Ngô Bình cũng đã nhìn thấy mười cô vợ nhỏ, gương mặt và dáng người đều rất đẹp, bọn họ đều đang nhìn anh với ánh mắt nồng cháy.

Ngô Bình: "Các em yên lặng chút".

Các cô gái bỗng yên lặng hẳn, mong chờ nhìn anh.

Ngô Bình: "Anh còn phải đi gặp bố, các em ở đây đợi".

Nói xong anh đi vòng qua các cô gái ra ngoài.

Nhờ sói trắng dẫn đường, anh tới một khu nhà khác, nơi đây là nơi Inukai Shigeyoshi thường xuyên tu luyện. Vào trong sân, Ngô Bình bị một chùm hơi mây bao trùm, bên tai vang lên tiếng cười yêu kiều.

"Đồ vô lương tâm, người ta còn tưởng cậu chết ở ngoài kia rồi đấy", trong hơi mây, một cơ thể uyển chuyển ôm lấy Ngô Bình, trên người toát ra hương thơm thoang thoảng.

Ngô Bình sững sờ, lại là ai nữa đây? Inukai Shigeyoshi bị điên rồi phải không, không thích phụ nữ thì sao lại trêu ghẹo người ta?

Dường như con sói trắng cũng rất kinh ngạc, nó thầm truyền tin: "Vị này là con gái của Thần đế, Phi Hồng! Cẩn thận, đừng để bị cô ta vạch trần! Bình thường Inukai Shigeyoshi gọi cô ta là chị Hồng”.

Ngô Bình cười nói: "Chị Hồng, chị đến lúc nào vậy ạ?"

Anh dùng khả năng nhìn thấu vạn vật, nhìn thấy được dáng vẻ của thần nữ Phi Hồng, không khác gì với loài người, chỉ có một điểm khác là giữa trán của cô ta có một thần văn sấm sét.

Phi Hồng cười nói: "Tới được một tiếng đồng hồ, còn tưởng không đợi được cậu nữa chứ".

Nói rồi, cô ta bắt đầu cởi áo Ngô Bình ra. Ngô Bình nóng ruột, liếc mắt với con sói trắng. Sói trắng tỏ vẻ bất lực, thầm truyền tin: "Nhịn chút đi, cô ta đâu có xấu hơn vợ của ngài, ngủ một lần cũng không thiệt thòi gì".

Sao Ngô Bình có thể tuỳ tiện ngủ với cô gái khác được chứ, anh lập tức nằm trong lòng cô gái, vẻ mặt đau khổ.

Quả nhiên, Phi Hồng cả kinh, lo lắng hỏi: "Shigeyoshi, cậu làm sao vậy?"

Ngô Bình thở dài: "Em bị thương nặng trong Thiên Vực, vẫn chưa hồi phục được".

Phi Hồng: "Chị đã nói từ sớm là cậu đừng đi Thiên Vực rồi, chị đã xem bói cho câu, cậu tới nơi đó là đại hung, xem xem, bị thương thật rồi phải không?"

Ngô Bình cười khổ: "Chị Hồng, em nên nghe lời chị mới phải".

Phi Hồng mặc lại áo cho anh, nói: "Hôm nay tha cho cậu đấy, lần sau phục vụ chị cho tốt. Cái này cậu uống đi, giúp ích được cho vết thương của cậu".

Cô ta cho Ngô Bình một cái bình, Ngô Bình nhận xong phát hiện bên trong có một viên thần đan, toả ra luồng năng lượng huyền diệu.

Anh thầm kinh ngạc, lần đầu tiên anh thấy đan dược thế này, hỏi: "Chị Hồng, đây là đan dược gì?"

Phi Hồng: "Đây là Hoá Kiếp Đan mà Thần tộc bọn chị đã luyện chế ở kỷ nguyên trước, dùng nó cậu có thể vượt qua được kiếp nạn lần này một cách bình an. Lần trước chị đã định đưa cho cậu rồi, chỉ là viên đan dược này quá quý giá, bố chị không chịu đưa. Lần này là chị trộm ra đấy".

Ngô Bình chợt thấy cảm động: "Chị Hồng, chị thật tốt với em".

Phi Hồng cười nói: "Sau này cậu cũng đối tốt với chị một chút".

Ngô Bình: "Lẽ nào em thế này vẫn chưa tốt với chị sao?"

Phi Hồng: "Cậu nói thử xem? Mỗi lần lâm trận tâm trí cậu đều treo ngược cành cây ấy, cậu tưởng chị không nhìn ra à?"

Ngô Bình rất ngại, anh cũng không biết Inukai Shigeyoshi từng như thế nào với cô gái này.

Phi Hồng: "Được rồi, dù sao chị cũng quen rồi, ai bảo chị không chịu thích con cái của các thần mà lại thích cậu cơ chứ?"

Ngô Bình: "Chị, Thần tộc ở kỷ nguyên trước có thể luyện chế được loại đan dược lợi hại thế này thì chắc là rất ghê gớm nhỉ?"

Anh nhân cơ hội nghe ngóng xem lai lịch và nền tảng của Thần tộc.

Phi Hồng: "Đương nhiên rồi, Đại kiếp kỷ nguyên đã huỷ diệt không biết bao nhiêu thứ, thực lực tổng hợp của Thần tộc bây giờ còn không bằng một phần mười của kỷ nguyên trước. Ở kỷ nguyên trước, Thần tộc đã tiêu diệt Tiên môn có lịch sử đến ba kỷ nguyên, trở thành bá chủ vũ trụ, thống nhất vạn giới. Đâu có giống như bây giờ, đến cả Yêu tộc cũng dám khiêu khích Thần tộc".

Ngô Bình nghe cô ta nhắc đến Tiên môn thì hỏi: "Tiên môn à? Nói vậy thì tiên đạo của kỷ nguyên này chính là sự tiếp nối của Tiên môn ở kỷ nguyên trước rồi".

Phi Hồng: "Gần như là vậy. Tiên ở kỷ nguyên trước rất khác với Tiên ở kỷ nguyên này, Tiên trước đây là một kiểu sinh linh mạnh mẽ".

Ngô Bình sửng sốt: "Là sinh linh ạ?"

Phi Hồng: "Đúng vậy, bọn chị gọi đó là Tiên tộc. Cảnh giới Thiên Tiên mà Nhân tộc tu luyện thật ra là đang tiệm cận hình thái sinh mệnh cấp trung của Tiên. Mà Đại La Kim Tiên chính là hình thái sinh mệnh cấp cao của Tiên".

Ngô Bình: "Làm sao mà truyền thừa của Tiên vào được kỷ nguyên này?"

Phi Hồng: "Lúc Tiên tộc bị Thần tộc tiêu diệt, có mười chủng tiên mạnh mẽ được Tiên tạo ra đã lẩn trốn vào hư vô, còn có năm tấm tiên bia. Tiên đạo của Nhân tộc bây giờ bắt nguồn từ những cái này. Haiz, Tiên tộc này đúng là khó xử lý, luôn có thể bùng lên ngọn lửa trong đống tro tàn. Điều đáng sợ nhất là Tiên tộc và Nhân tộc còn hợp tác với nhau. Thậm chí cấp cao trong Thần tộc bọn chị còn nghi ngờ tất cả những điều này đều là âm mưu của Tiên tộc".

Ngô Bình: "Sao lại nói vậy ạ?"

Phi Hồng: "Tiên tộc biết rằng kỷ nguyên trước sẽ không thể nào đấu lại Thần tộc nên mới muốn trở mình ở kỷ nguyên này. Nhân tộc cũng rất đáng sợ, từng uy hiếp đến sự tồn tại của Thần tộc. Bây giờ Tiên tộc và Nhân tộc hợp tác với nhau, có ma mới biết bọn họ mạnh đến cỡ nào".

Ngô Bình: "Thần tộc không tìm được mười chủng tiên kia ạ?"

Phi Hồng: "Tìm không ra. Chủng tiên có linh tính, chỉ tìm người có duyên để giúp đỡ. Một vài nhân vật lớn trong tiên đạo đều có được sự giúp đỡ của chủng tiên".

Ngô Bình: "Năm tấm tiên bia thì sao?"

Phi Hồng: "Tìm được ba trong năm tấm tiên bia, bây giờ đang ở trong kho của Thần tộc. Thật ra những thứ được ghi chép trong những tấm bia này quá huyền bí, đến Thần tộc bọn chị cũng không hiểu được chứ đừng nói đến Nhân tộc".

Tim Ngô Bình đập thình thịch: "Chị Hồng, em muốn nhìn xem tiên bia trông như thế nào. Chị cũng biết, tuy em là bán thần nhưng cũng là tu sĩ tiên đạo".

Phi Hồng cười nói: "Được, để chị nghĩ cách giúp cậu".

Ngô Bình vui mừng: "Cảm ơn chị Hồng".

Phi Hồng còn định nói chuyện một lát nữa nhưng bỗng hơi sững người, sau đó nói: "Bên trên có chuyện, chị phải trở về rồi. Shigeyoshi, cố gắng dưỡng thương nhanh khoẻ, chị sẽ tới tìm cậu nhanh thôi".

Nói xong, hơi mây biến mất, Phi Hồng cũng không thấy đâu nữa.

Ngô Bình lau mồ hôi hột, tức giận nói với con sói trắng: "Sao mày không nói trước?"

Sói trắng cũng rất uất ức: "Vừa nãy tới nơi, tôi đang định nói với ngài, đâu ngờ hôm nay cô ta lại tới chứ".

Ngô Bình nheo mắt: "Tao thấy thực lực của cô ta rất mạnh, chắc là mạnh hơn tao!"

Sói trắng: "Đương nhiên rồi, cô gái này là thần vương chí tôn, Đạo Tổ của Nhân tộc các ngài cũng không làm gì được cô ta".

Ngô Bình nghi ngờ hỏi: "Cô ta mạnh như vậy sao lại thích Inukai Shigeyoshi?"


Đang tải...
Chương 1632: Giải cứu Lạc Trường Sinh

Sói trắng nói: "Thần tộc tu luyện đạo tiến hoá, thể chất giữa Inukai Shigeyoshi và Phi Hồng rất hợp nhau, thu hút lẫn nhau".

Ngô Bình: "Nói thế thì không đúng nhỉ? Inukai Shigeyoshi là Nhân tộc, Phi Hồng là Thần tộc, thế mà bọn họ lại thu hút lẫn nhau sao?"

Sói trắng: "Nghe nói việc này có liên quan đến nguyên liệu khi Nữ Oa tạo ra con người, cụ thể thế nào thì tôi không rõ".

Ngô Bình suy nghĩ lại, tuy Phi Hồng là thần vương khiến anh thấy áp lực, nhưng đối với anh, đúng là Phi Hồng rất có sức hút.

Đợi trong nhà hai tiếng đồng hồ, Ajizu trở về, cười nói: "Cậu cả, đã đánh tiếng với thượng tướng quân rồi, lúc nào chúng ta cũng có thể sang đó".

Ngô Bình: "Được, ông đi với tôi một chuyến".

Ajizu: "Vâng, tôi lập tức chuẩn bị xe ngựa".

Ngô Bình vốn định bay luôn sang đó, nghe nói ông ta đi chuẩn bị xe ngựa thì không nói gì nữa. Chẳng bao lâu sau, trước nhà xuất hiện một chiếc xe rất to, Ngô Bình và Hanami Tsukihime cùng với sói trắng và cả Ajizu ngồi vào mà vẫn còn rất rộng. Ajizu vỗ vào cửa xe thì xe đã bay lên, đi về phía mỏ thiết thần.

Chiếc xe này bay rất nhanh, chưa đến một giờ đồng hồ đã đến nơi. Ngô Bình bay ra ngoài, vừa nhìn đã thấy một toà Thần xã gần đó. Bên trong Thần xã toả ra khí tức kinh người, tuy không bằng Phi Hồng nhưng tuyệt đối không hề yếu hơn khí tức của đại thần Đấu Thắng.

Anh truyền âm cho sói trắng: "Thần xã này để làm gì vậy?"

Sói trắng: "Là nơi dùng để qua lại giữa Thần tộc và Hạ Giới, bên trong luôn có hoá thân của một vị đại thần trấn giữ. Cả nước Oa chỉ có một Thần xã này thôi, đến cả vua cũng phải thường xuyên tới đây lễ bái cầu phúc".

Ngô Bình không nghĩ nhiều, anh thả thần niệm đi tìm kiếm vị trí của Lạc Trường Sinh. Quả nhiên, anh phát hiện ra ông ta ở một quặng mỏ. Khí tức của Lạc Trường Sinh lúc này đang rất yếu lớt, thân đầy thương tích, trông có vẻ đã chịu không ít khổ cực.

Anh hỏi Ajizu: "Nếu tôi mua một thợ mỏ trong đây thì đối phương có đồng ý không?"

Ajizu: "Cậu cả là bán thần, tuy nơi này là địa bàn của thượng tướng quân nhưng vẫn sẽ nể mặt của cậu. Nhưng chủ của mỏ quặng này cũng là một vị bán thần, hơn nữa là bán thần của nhà họ Umahijiri".

Ngô Bình: "Anh ta có nể mặt tôi không?"

Ajizu: "Cậu cả, năm năm trước cậu đã xảy ra mâu thuẫn với Umahijiri Gun, còn đánh cậu ta bị thương, lẽ nào cậu quên rồi sao?"

Ngô Bình: "Chuyện đã qua lâu vậy rồi, lẽ nào anh ta còn ghi hận?"

Ajizu: "Thế thì chưa biết được, cậu cả có thể đi hỏi thử xem".

Vừa nói xong, một người bay tới gần đó, sau đó là mười mấy người xuất hiện. Nhìn thấy người này, Ajizu chắp tay: "Cậu Umahijiri".

Người này chính là Umahijiri Gun, ngũ quan của người này rất kỳ quặc, hai con mắt mọc ở giữa, trên trán có một cục u, răng mọc lộn xộn, mặt đầy rỗ.

Rất hiếm khi Ngô Bình thấy một người nào đó xấu, nhưng Umahijiri Gun thật sự rất xấu.

Umahijiri Gun cười khẩy: "Inukai Shigeyoshi, anh tới mỏ sắt thần của tôi làm gì, lẽ nào tới mua quặng à?"

Ngô Bình: "Đúng vậy, tôi định chế tạo một thanh thần binh, cần tự rèn phôi nên tới đây chọn ít quặng!"

Umahijiri Gun thờ ơ nói: "Không bán!"

Ngô Bình: "Umahijiri Gun, tuy chúng ta từng có mâu thuẫn nhưng đã là chuyện cũ rồi. Thế này đi, sau khi tôi chế tạo ra thần binh sẽ tặng anh một thanh, xem như tôi xin lỗi anh vì chuyện trước đây".

Umahijiri Gun sửng sốt, Inukai Shigeyoshi trước nay chưa từng nhìn thẳng anh ta lần nào, bây giờ bỗng xin lỗi mình, còn muốn tặng thần binh cho mình?

Thật ra Umahijiri Gun rất ngưỡng mộ Inukai Shigeyoshi, đối phương đẹp trai hơn anh ta, tố chất lại tốt, còn có chỗ dựa ở Thần Giới nữa. Ngô Bình chỉ cần cứng rắn hơn một chút nữa thì anh ta sẽ tìm lý do bán quặng cho Ngô Bình.

Umahijiri Gun dường như không tin vào tai của mình: "Anh xin lỗi tôi à?"

Ngô Bình: "Lúc đó tôi tuổi trẻ ngông cuồng, bây giờ tôi đã trưởng thành hơn nhiều rồi”.

Umahijiri Gun xua tay: "Anh Inukai, thật ra tôi cũng có điểm không đúng, nếu không phải tôi châm chọc thì anh cũng sẽ không ra tay đánh tôi".

Ngô Bình cười ha ha: "Anh Umahijiri, đều là chuyện đã qua rồi, không cần nhắc lại nữa. Có thể dẫn tôi đi xem quặng thử không?"

Umahijiri Gun vội nói: "Tất nhiên rồi, anh Inukai nhìn trúng chỗ nào thì cứ lấy chỗ đó, tôi không lấy tiền".

Ngô Bình cảm ơn rồi đáp thẳng xuống quặng mỏ chỗ có Lạc Trường Sinh. Môi trường bên dưới quặng mỏ này rất tệ, các thợ mỏ ăn uống, đi vệ sinh đều ở hết trong đây, mùi hôi thối nồng nặc, tuy có cửa thông gió nhưng mùi thối vẫn khiến người ta buồn nôn.

Ngô Bình nín thở, đi một hồi rất lâu mới tìm được Lạc Trường Sinh, anh chỉ một tảng quặng nói với ông ta: "Vác cái này ra ngoài cho tôi".

Lạc Trường Sinh bị giày vò trong này hơn nửa năm, người đã ngờ nghệch hẳn, ông ta khom người vác hai tảng quặng to bằng trái bí đao, từng bước đi ra ngoài.

Ra bên ngoài, Umahijiri Gun sợ thối nên đứng đợi ở bên ngoài, anh ta cười nói: "Anh Inukai chỉ chọn được hai tảng thôi sao?"

Ngô Bình cười nói: "Thần binh còn cần dùng những nguyên liệu khác nữa, thế nên không cần quá nhiều quặng sắt thần".

Thế nên Umahijiri Gun hỏi anh muốn chế tạo thần binh gì, Ngô Bình ứng phó qua loa vài câu rồi nói: "Để người này vác quặng cho tôi đi, xong tôi sẽ cho người đưa ông ta trở lại".

Tuy cảm thấy hành động của Ngô Bình rất thừa thải, hai tảng quặng thôi mà, để đâu không được, hoàn toàn không cần phải có người chuyên vận chuyển. Nhưng anh ta cũng hiểu, người như Inukai Shigeyoshi thích tỏ vẻ lớn lối, thích rêu rao, nên không nghĩ nhiều.

"Anh Inukai, chỉ là một thợ mỏ thôi mà, không cần đưa về lại đâu, anh để ông ta ở lại làm người hầu luôn đi", Ngô Bình cười: "Vậy được, tôi không làm phiền anh Umahijiri nữa, hôm khác tôi lại đến thăm".

Umahijiri Gun tiễn Ngô Bình tới hơn một trăm dặm mới quay trở về, anh ta rất vui, cảm thấy kết bạn được với Inukai Shigeyoshi là một vinh hạnh.

Trên đường trở về, Ajizu tỏ vẻ kỳ lạ, nói: "Cậu cả đã thay đổi rất nhiều".

Ngô Bình: "Đúng vậy, tôi đã thay đổi rất nhiều. Trong Thiên Vực, tôi đã nhìn thấy mình ở quá khứ và tương lai, tôi đã suy nghĩ rất nhiều".

Ajizu kinh ngạc: "Cậu cả nhìn thấy được tương lai sao?"

Ngô Bình: "Ừ, đó là một điều rất tuyệt vời, giúp ích rất nhiều cho tu vi của tôi".

Ajizu cảm thán: "Tu vi của cậu cả lại sắp tăng vùn vụt rồi".

Ngô Bình: "Ajizu, ông về trước đi, tôi phải đi làm vài việc".

Ajizu: "Vâng".

Sau khi Ajizu đi, Ngô Bình thu xe và sói trắng lại, đưa Lạc Trường Sinh và Hanami Tsukihime rời khỏi nơi này bằng độn thuật.

Đến một nơi an toàn, Ngô Bình trở về hình dáng thật sự. Lúc Lạc Trường Sinh nhìn thấy Hanami Tsukihime thì đã biết Ngô Bình tới rồi, nhưng vẻ mặt của ông ta vẫn không thay đổi, cứ cúi gằm đầu.

Mãi đến lúc này, ông ta mới thở phào: "Cậu chủ, là Hanami nói cậu tới cứu tôi à?"

Ngô Bình gật đầu: "Lão Lạc, chắc thời gian qua ông chịu không ít cực khổ".

Lạc Trường Sinh cười chua chát: "Tôi đã tuyệt vọng rồi, nếu không nhờ hôm đó tôi được Hanami bất ngờ truyền tin thì e rằng mãi mãi cũng không thoát được nơi đó".

Ngô Bình: "Lão Lạc, sao ông lại bị bắt đi làm thợ mỏ vậy?"

Lạc Trường Sinh xua tay: "Đừng nhắc nữa, xui thôi. Cậu chủ, bây giờ tu vi của cậu tới đâu rồi?"

Hanami Tsukihime nói: "Ông cố, anh Huyền Bình đã đến Địa Tiên Thân Tàng rồi ạ, nhưng thực lực không hề thua kém Địa La Đạo Quân".

Lạc Trường Sinh rất kinh ngạc: "Giỏi quá! Cậu chủ, thực lực của cậu xuất chúng như vậy, có thể giúp tôi khống chế một hòn đảo được không?"

Ngô Bình: "Ồ, Lão Lạc, ông muốn gì?"


Đang tải...
Chương 1634: Tới Ngũ Hành Giới

Trần Nhược Nhàn cho người sắp xếp chỗ ở, Lạc Trường Sinh ở một khu nhà riêng tu hành, hồi phục thể năng. Ngô Bình bị khơi lửa dục nên kéo Hanami Tsukihime vào phòng giày vò một phen.

Lúc anh ra khỏi phòng trời đã tối.

Hanami Tsukihime nhuyễn nhừ cả người, nằm trong phòng nghỉ ngơi, Ngô Bình thì tới thăm Lạc Trường Sinh, tiện thể chỉ dạy ông ta tu hành.

Khả năng của anh bây giờ đã hơn trước đây rất nhiều, chỉ dùng một vài bản lĩnh mà Lạc Trường Sinh đã có thể dễ dàng đột phá cảnh giới Thần Hoá, hơn nữa căn cơ còn kiên cố.

Đến sáng sớm hôm sau, Lạc Trường Sinh đã vượt qua Long Môn, hoàn thành tầng hai Long Biến.

Ra khỏi khu nhà của Lạc Trường Sinh, anh nhìn thấy Trần Nhược Nhàn đang đứng đợi cách đó không xa, dường như đang đợi anh.

"Anh Lý", cô ấy vui vẻ vẫy chào và đi tới.

Ngô Bình cười nói: "Em gái Nhược Nhàn, bây giờ em thấy thế nào rồi?"

Trần Nhược Nhàn đáp: "Em đã hoàn toàn khôi phục rồi, cảm ơn anh Lý đã giúp em".

Ngô Bình: "Không sao là tốt rồi".

Trần Nhược Nhàn: "Trận chiến hôm qua khiến quân nước Oa tổn thất nặng nề, trong thời gian ngắn sẽ không dám đến đây nữa".

Ngô Bình: "Ừm, nước Oa nội loạn, bây giờ cũng sẽ không có thời gian lo bên này nữa đâu".

Trần Nhược Nhàn lấy ra một chiếc nhẫn trữ đồ: "Anh Lý, đây là ba mươi tỷ đồng Thần Long mà em đã chuẩn bị", đây là những gì trước đó cô ấy đã hứa, là cái giá để mời Ngô Bình ra tay cứu giúp.

Ngô Bình cười nói: "Không cần đâu, em giữ số tiền này lại đi".

Trần Nhược Nhàn: "Vậy sao mà được, anh đã cứu mạng em, ơn đức này đã khó lòng báo đáp hết rồi, em không thể anh chịu thiệt được".

Ngô Bình cười nói: "Đã gọi anh là anh rồi, anh nói không cần là không cần. Đúng rồi, chút nữa anh muốn tới một nơi, em thích thì đi với anh".

Trần Nhược Nhàn hào hứng: "Đi đâu ạ?"

Ngô Bình: "Ngũ Hành Giới".

Trần Nhược Nhàn suy nghĩ rồi nói: "Em từng nghe nói về nơi này rồi. Bên Doanh Châu đã có khá nhiều cao thủ vào Ngũ Hành Giới, em cũng muốn đi nhưng lâu nay vẫn chưa có dịp. Lần này đúng lúc, vậy em đi với anh Lý tới Ngũ Hành Giới xem thử sao".

Ngô Bình: "Được, chúng ta chuẩn bị chút đi, hai tiếng sau sẽ xuất phát".

Anh cần hai tiếng để đi đón Hổ Bảo. Hổ Bảo vẫn luôn sống ở nhà, bây giờ anh đi Ngũ Hành Giới, tiện thể đưa nó đi luôn. Lần trước dì Hổ phải trải qua thiên kiếp, không thể chăm sóc Hổ Bảo nên nhờ Ngô Bình chăm sóc nó.

Thế nên Ngô Bình tới Linh Xuyên để đưa Hổ Bảo đến Bổn Đảo. Sau đó anh chuẩn bị sơ rồi cùng Trần Nhược Nhàn tới Ngũ Hành Giới.

Chẳng bao lâu sau, hai người và một hổ đã tới lối ra vào Ngũ Hành Giới. Trước lối ra vào Ngũ Hành Giới, có một hòn đảo nhân tạo, trên đảo có khá nhiều nhà cửa.

Hai người vừa tới thì đã có người ngăn bọn họ lại, cao giọng nói: "Muốn vào Ngũ Hành Giới thì phải nộp tiền".

Người cản họ lại là một vị Chân Tiên, tu vi không hề thấp, thực lực cũng mạnh, sau lưng hắn còn có rất nhiều người.

Ngô Bình thản nhiên hỏi bọn họ: "Các anh là người của môn phái nào?"

Gã tu sĩ trả lời: "Bọn tôi là tu sĩ của Doanh Châu!"

Ngô Bình cười khẩy: "Tu sĩ Doanh Châu? Tôi đã tới Ngũ Hành Giới này hai lần rồi, nó là đất hoang, dựa vào đâu mà Doanh Châu các anh lại lập trạm thu phí?"

Không phải anh không nộp nổi vài đồng bạc, nhưng tự dưng vòi tiền thế này thì anh không cấp nhận được.

Tu sĩ này cười khẩy: "Anh đang kiếm chuyện đấy à?"

Ngô Bình: "Tránh đường!"

Tu sĩ tức giận: "Chán sống rồi!"

Hắn vừa định giơ tay đánh người thì bỗng trước mắt tối sầm, người đã bị Ngô Bình đá bay. Những người khác cũng cả kinh, có người kích hoạt bùa giết người, có người phóng kiếm quang ra.

Ngô Bình đều không thèm nhìn, giẫm chân một cái, mặt đất rung chuyển, đám người này lập tức đứng không vững, ngã đông ngã tây. Đến lúc bọn họ đứng lên lại thì Ngô Bình và Trần Nhược Nhàn đã vào được Ngũ Hành Giới rồi.

Trở về Ngũ Hành Giới, Hổ Bảo vui mừng nhảy nhót, rú lên gọi dì Hổ. Mà rất lâu sau vẫn không nghe được tiếng trả lời của dì Hổ.

Hổ Bảo bỗng lo lắng, tiếng kêu càng lúc càng nhỏ, sau cùng tiếng kêu trở nên bi thương. Nó và mẹ có một sự cảm ứng thần bí, một khi nó gọi thì chắc chắn mẹ nó sẽ cảm nhận được. Thế nên, nó có dự cảm không lành.

Ngô Bình cũng rất nóng lòng, anh lập tức phóng thần niệm ra, dốc toàn lực tìm kiếm.

Chẳng bao lâu sau, anh đã có phát hiện. Ở một nơi cách bọn họ ba trăm nghìn dặm có một toà cung điện, xung quanh cũng có rất nhiều công trình kiến trúc. Rất rõ ràng, lần trước anh rời khỏi đây những toà kiến trúc này mới được xây dựng.

Lúc này, trong cung điện, một người đàn ông để râu cá trê đang bàn bạc gì đó với một đám thuộc hạ. Mà trên ghế ông ta ngồi có một tấm da hổ cực lớn. Nhìn hoa văn trên da hổ, Ngô Bình lập tức nhận ra đây chính là màu lông của dì Hổ!

Người đàn ông râu cá trê cảm nhận được thần niệm của anh, ông ta hừ lạnh: "To gan thật, dám dùng thần niệm nhìn trộm bổn Đạo Quân!", nói rồi ông ta chộp tay lên trời.

Một bàn tay lớn đã xuất hiện trước mặt Ngô Bình trong nháy mắt.

Ánh mắt Ngô Bình lạnh như băng, anh phất tay một cái, bàn tay lớn này đã chị chấn nát thành bụi, sau đó anh đưa Hổ Bảo và Trần Nhược Nhàn bay về hướng cung điện.

Chưa đến mười lăm phút bọn họ đã đáp xuống trước cung điện.

Hổ Bảo ngửi được mùi của dì Bảo, còn có mùi máu tanh, nó khóc nức nở, hai bộ vuốt cào dưới đất, đôi mắt tròn ngấn nước, bày tư thế chuẩn bị chạy về phía trước.

Ngô Bình cũng nén nước mắt, ghì chặt nó lại, khẽ nói: "Hổ Bảo, dì Hổ bị người bên trong hại chết. Em ở lại đây canh chừng, anh vào trong bắt ông ta ra, em ăn sống ông ta để trả thù cho dì Hổ!"

Dứt lời anh đã xuất hiện ở trước cửa cung điện, cánh cửa bằng sắt thần kia đã bị anh xuyên thành một cái lỗ hình người!

Trong điện sấm sét chớp nhoáng, Ngô Bình đã xuất hiện trước mặt người đàn ông râu cá trê.

Người đàn ông hơi kinh ngạc: "Thế mà cậu lại dám tới đây! Cậu nhóc, cậu là đệ tử nhà ai, nói ra tôi nghe thử xem, tránh giết nhầm con cháu bạn bè".

Ngô Bình nhìn chằm chằm tấm da hổ trên ghế ngồi của ông ta, hỏi: "Con bạch hổ này là do ông giết à?"

Người đàn ông cười nói: "Thì ra cậu tới vì con hổ này. Đúng vậy, ngày đầu tiên tôi tới Ngũ Hành Giới đã giết con hổ này. Thế nào, con hổ này là cậu nuôi à?"

Ngô Bình gằn từng chữ: "Dì ấy là dì Hổ của tôi! Ông giết trưởng bối của tôi, tôi phải giết ông!"

Người đàn ông hừ một cái thật mạnh, nhìn anh bằng ánh mắt khinh thường: "Cậu nhóc, cậu biết mình đang nói chuyện với ai không? Tôi là Hi Chân Đạo Quân! Cậu chẳng qua chỉ là một Địa Tiên, ai cho cậu lá gan chống đối với bổn Đạo Quân?"

"Kiếm Giới, mở!"

Rầm!

Bỗng chốc, Kiếm Giới của Ngô Bình đã bao trùm toàn bộ cung điện, mây mù năm màu mờ mịt cả cung điện, sát cơ trùng trùng.

Hi Chân Đạo Quân kinh hãi, nói: "Cậu nhóc, cậu là thái cổ chân nhân à?"

Ngô Bình không trả lời, anh gằn từng chữ: "Nạp mạng đây, Thập Phương Thiên Kiếp, mở!"

Một giây sau, trong Kiếm Giới bày ra bàn cờ thiên địa, là Thập Phương Thiên Kiếp có uy lực mạnh nhất mà anh đang khống chế. Hơn nữa anh còn rót vào trong Thập Phương Thiên Kiếp này bí lực Thứ Nguyên, bí lực mục nát, bí lực hỗn loạn và bí lực suy nhược.

Không chỉ vậy, anh còn kết hợp với Đại Mệnh Vận Thuật, cưỡng ép thay đổi vận mệnh của những người này.

Đương nhiên, uy lực mạnh nhất vẫn là kiếm đạo của anh, được kiếm đạo gia trì, kiếm quang ngưng kết thành kiếm, uy lực của nó kinh người, không phải thứ những kẻ này có thể chống đỡ được.

Hi Chân Đạo Quân lần đầu cảm nhận được tính mạng đang bị uy hiếp, ông ta nhún nhường: "Cậu bạn, không ngờ thực lực của cậu lại mạnh thế này. Lúc đầu là con hổ đó tấn công tôi trước, tôi tự vệ nên mới giết nó thôi".
Chương 1635: Hổ Bảo báo thù

Mặt Ngô Bình lạnh như tiền: "Nói dối! Trên lông của dì Hổ còn nhiễm khí tức thiên kiếp, cho thấy dì ấy vẫn còn chưa kết thúc thiên kiếp thì ông đã ra tay rồi. Nếu không một khi dì Hổ thành công vượt qua thiên kiếp thì một Đạo Quân nửa vời như ông sao có thể giết được dì ấy!"

Hi Chân Đạo Quân thầm sợ hãi, đúng là ông ta không phải là một Đạo Quân chân chính, chỉ dùng một vài thủ đoạn để ép tu vi lên đến Đạo Quân mà thôi. Thực lực của ông ta thật ra chỉ mạnh hơn Bán Bộ Đại La một chút, còn kém xa Đại La Đạo Quân thực thụ.

Hi Chân Đạo Quân hít sâu vào một hơi: "Cậu bạn, xin hãy tha cho tôi một mạng, tôi bằng lòng bồi thường cho cậu".

"Bồi thường?", Ngô Bình giận quá hoá cười: "Cũng được, vậy thì lấy mạng ông ra để bồi thường!"

Ầm! Một đạo thiên phong cuốn vào trong đạo phủ của Hi Chân Đạo Quân, đánh Đạo anh của ông ta nát nhừ, khiến ông ta không kìm được gào lên thảm thiết.

Một giây sau, lại một đạo hoả quang đánh xuống, là thiên hoả, đốt đạo thể của ông ta trầy da tróc vảy.

Hàng giả thì chỉ là hàng giả, sức mạnh khi Ngô Bình thi triển tai kiếp phút chốc đã phế đi tu vi của ông ta. Sau đó, ông ta bị một luồng sức mạnh đánh bay ra ngoài cung điện, rơi xuống trước mặt Hổ Bảo.

Ngô Bình: "Hổ Bảo, đây chính là kẻ thù giết mẹ em!"

Hổ Bảo tức giận gầm lên, lập tức cắn xé Hi Chân Đạo Quân khiến ông ta kêu la thảm thiết, sau đó bị Hổ Bảo cắn xé rồi nuốt từng chút một.

Lực sinh mệnh của Đạo Quân này rất mạnh mẽ, chỉ còn mỗi một cái đầu mà ông ta vẫn chưa chết, thế nên lúc đầu mình bị cắn một cái "rớp" mà ông ta vẫn còn tỉnh táo.

Ăn kẻ thù xong, Hổ Bảo lại càng đau lòng, nằm phục dưới đất khóc nức nở.

Trong cung điện, còn có khá nhiều người, Ngô Bình không giết bọn họ, trầm giọng hỏi: "Các người là ai?"

Cả đám người này đều không phải đối thủ của Ngô Bình, hoàn toàn không có ý chống đối, lập tức có người nói: "Hi Chân Đạo Quân là giáo viên của học viện Vạn Đạo Doanh Châu, bọn tôi là học trò của ông ấy".

Ngô Bình: "Các người tới Ngũ Hành Giới làm gì?"

Người này đáp: "Nghe nói Ngũ Hành Giới có một khu vực linh thổ Ngũ Hành, bọn tôi định tới đây để thăm dò xem sao".

Ngô Bình: "Lúc giết hổ, có ai trong các người tham gia vào không?"

Người này vội trả lời: "Chỉ có Hi Chân Đạo Quân ra tay, thực lực của bọn tôi rất yếu nên không tham gia".

Ngô Bình lại hỏi thêm vài người nữa, thấy bọn họ đều không nói dối thì lấy tấm da hổ, đưa Trần Nhược Nhàn và Hổ Bảo rời khỏi cung điện, trở về sơn động của dì Hổ khi trước.

Trở về động, Hổ Bảo vuốt ve tấm da hổ, khóc nghẹn ngào.

Ngô Bình ôm nó an ủi: "Hổ Bảo, dì Hổ không còn nữa, em phải mạnh mẽ lên, sống cho thật tốt, đây cũng là điều mà dì Hổ muốn nhìn thấy".

Hổ Bảo quá đau lòng, Ngô Bình chỉ có thể đứng bên canh chừng nó.

Trần Nhược Nhàn khẽ nói: "Anh Lý, học viện Vạn Đạo là một trong bốn học viện lớn của Doanh Châu, thực lực tổng hợp không hề thua tông môn hạng nhất. Hi Chân Đạo Quân này lại là giáo viên, địa vị rất cao".

Ngô Bình: "Doanh Châu có mạnh đến đâu cũng không bằng Thiên Đạo Môn, anh không sợ".

Trần Nhược Nhàn: "Anh Lý, không thể xem thường Doanh Châu được. Doanh Hoàng kia dã tâm rất lớn, chắc chắn là một kẻ tàn nhẫn. Hắn ta và một vài thế lực trong biển có quan hệ mật thiết, đến cả Long Đế của Đông Hải Long Cung còn xưng anh em với hắn ta".

Ngô Bình: "Nhược Nhàn, hình như em rất hiểu Doanh Hoàng".

Trần Nhược Nhàn: "Em từng tiếp xúc vài lần với hắn, hắn từng nhiều lần mong em làm Hoàng phi của hắn".

Ngô Bình cười hỏi: "Em không đồng ý à?"

Trần Nhược Nhàn thản nhiên nói: "Trần Nhược Nhàn em là thái cổ chân nhân, người đàn ông của em không thể tầm thường được, đương nhiên cũng phải là thái cổ chân nhân mới được".

Nói rồi cô ấy nhìn Ngô Bình bằng một ánh mắt đầy ẩn ý.

Ngô Bình vội dời mắt đi, nói: "Hắn là Doanh Hoàng, điều kiện cũng xem như là không tệ".

Trần Nhược Nhàn: "Tuy hắn là Doanh Hoàng nhưng vẫn không thể bảo vệ chu toàn được cho em".

Ngô Bình: "Ồ, sao lại nói vậy?"

Trần Nhược Nhàn: "Kẻ thù của em là thế lực cực kỳ lợi hại ở đại lục Hồng Hoang, không phải một Doanh Hoàng nhỏ bé như hắn có thể chống đối được".

Ngô Bình hứng thú: "Kẻ thù của em là ai?"

Trần Nhược Nhàn: "Đại lục Hồng Hoang có bốn gia tộc lớn mang huyết mạch Thánh Hoàng, một trong số đó là nhà họ Vũ Văn. Nhà họ Trần của em là gia tộc sở hữu huyết mạch Nhân Hoàng. Vốn dĩ quan hệ giữa hai nhà rất tốt, bố em còn hứa gả em cho Vũ Văn Thanh. Nhưng vào ngày rước dâu, Vũ Văn Thanh lại dẫn người đột kích nhà họ Trần em, cướp đoạt đi một món chí bảo, rìu Hình Thiên. Cả nhà họ Trần của em bị diệt, lúc ngàn cân treo sợi tóc, bố em đã phải trả giá bằng tính mạng để đưa em ra khỏi đại lục Hồng Hoang, như vậy em mới thoát được một kiếp".

Ngô Bình hỏi: "Rìu Hình Thiên đó quan trọng với nhà họ Vũ Văn đến vậy sao?"

Trần Nhược Nhàn: "Vâng, Hình Thiên là Ma Thần của kỷ nguyên trước, luyện hoá rìu Hình Thiên có thể đoạt được ý nghĩa của Ma Thần".

Ngô Bình: "Vũ Văn Thanh kia có tu vi gì?"

Trần Nhược Nhàn: "Lúc đó hắn đã có thể chất Nhân Hoàng rồi, thái cổ chân nhân đời thứ tư. Sau khi có được rìu Hình Thiên, chắc chắn tu vi của hắn sẽ tăng vùn vụt. Bây giờ, rất có thể đã kích hoạt huyết mạch Thánh Hoàng, thực lực không hề thua kém Đạo Quân".

Ngô Bình: "Chỉ là thái cổ chân nhân đời thứ tư mà thôi, độ thuần chất của huyết mạch còn không bằng một phần mười của anh, không có gì ghê gớm cả".

Trần Nhược Nhàn cười nói: "Tất nhiên rồi ạ. Trước mặt anh Lý, em mới có thể cảm nhận được khí tức Nhân Hoàng mạnh mẽ, khí tức của hắn không bằng một phần mười của anh".

Hổ Bảo rất đau lòng, cứ ở lì trong động, Ngô Bình không yên tâm nên chỉ có thể ở bên cạnh nó.

Trần Nhược Nhàn nói chuyện với anh một hồi thì ôm lấy cánh tay của anh, cố tình áp sát người vào anh. Ngô Bình định đẩy ra nhưng lại thấy không phải cho lắm.

Sau khi trời tối, Trần Nhược Nhàn bỗng nói: "Anh Lý, em làm người phụ nữ của anh nhé. Trên thế giới này chẳng có mấy ai là thái cổ chân nhân, anh lại từng cứu mạng em, đây là duyên phận. Em bằng lòng làm người phụ nữ của anh, sinh con cho anh, truyền thừa huyết mạch chân nhân của chúng ta".

Trần Nhược Nhàn quá thẳng thắn, khiến Ngô Bình ngớ cả người. Anh gãi đầu: "Chúng ta mới quen biết nhau, thế này không thích hợp lắm nhỉ?"

Trần Nhược Nhàn cười nói: "Có gì mà không thích hợp ạ? Em thích anh, dường như anh cũng thích em, không phải sao?"

Ngô Bình cười gượng: "Đây là do sức hút huyết mạch của chúng ta, cũng hết cách".

Trần Nhược Nhàn: "Cái gọi là trời sinh một đôi, chẳng phải là đang nói chúng ta sao?"

Hổ Bảo đang khóc lóc bỗng nín hẳn, nó khóc mệt rồi nên đã ngủ thiếp đi, nằm trên tấm da hổ giống như ngày xưa nằm trong lòng mẹ nó vậy.

Nhìn thấy dáng vẻ của nó, Ngô Bình đau lòng, căm hận nói: "Thứ khốn kiếp! Hại chết dì Hổ, Hổ Bảo thật đáng thương!"

Trần Nhược Nhàn: "Thế giới vốn tàn khốc vậy đấy, mỗi ngày có bao nhiêu sinh linh chết thảm, lại có bao nhiêu sinh linh phải sinh ly tử biệt với người thân. Haiz, thiên địa bất nhân, từ xưa đã vậy".

Ngô Bình cảm thán: "Đúng vậy, đây chính là thiên đạo".

Hai người ngồi trước cửa động, Ngô Bình lấy ít thịt rượu ra, vừa uống rượu vừa tâm tình, nhìn bầu trời đầy sao.

Trần Nhược Nhàn: "Anh Huyền Bình, anh đồng ý với em rồi đúng không?"

"Đồng ý gì cơ?", Ngô Bình giả ngốc.

Trần Nhược Nhàn: "Làm người đàn ông của em".

Ngô Bình: "Nhưng anh đã có vợ con rồi".

Vẻ mặt Trần Nhược Nhàn trở nên quái lạ: "Thế thì sao chứ? Ở thời bộ lạc, chỉ có người đàn ông mạnh nhất mới có quyền sinh con. Còn anh, chính là người đàn ông mạnh nhất đó, phụ nữ của cả bộ lạc đều phải sinh con cho anh".

Ngô Bình liếc mắt: "Bây giờ đâu phải thời bộ lạc nữa".

Trần Nhược Nhàn: "Nhưng bản chất không thay đổi, không phải vậy sao?"

Ngô Bình nói không lại cô ấy: "Chuyện này để sau hãy nói. Nhược Nhàn, nào, chúng ta cạn ly rượu này".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK