Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1621: Công tử Lang Tam

Trương Quân đi theo người phụ trách đến một ngọn núi, nhưng đường đi rất hẹp và nhỏ, làm anh cứ thắc mắc mãi sao giáo chủ Thái Nhất lại sống ở đây.

Đến đỉnh núi rồi, anh lại nhìn thấy một căn nhà gạch cổ xưa, có một ông lão bế một con mèo to đứng trước cửa nhà, gương mặt thì tươi cười.

Người phụ trách hành lễ: “Giáo chủ, Trương Quân đến rồi ạ”.

Giáo chủ gật đầu: “Cậu về trước đi”, người phụ trách cúi người chào rồi rời đi.

Trương Quân nhìn ông lão, không ngờ đây lại là giáo chủ.

Ông lão nhìn cậu rồi cười nói: “Tôi là Dương Truyền Cổ - giáo chủ của Thái Nhất Giáo”.

Trương Quân cúi chào: “Tham kiến giáo chủ”.

Ông lão: “Mấy nghìn năm rồi mới có một thiên tài siêu cấp như cậu, hơn nữa cậu còn phát ra được bảo quang cửu sắc. Điều này chứng tỏ cậu chính là thiên kiêu đỉnh cấp có tư chất tốt nhất trong các thiên tài. Từ ngày Thái Nhất Giáo thành lập đến nay, thiên tài giỏi nhất mới chỉ phát ra được bảo quang thất sắc thôi”.

Trương Quân rất ngạc nhiên, không ngờ tư chất của mình lại tốt đến vậy, lẽ nào có liên quan đến việc trùng sinh?

Ông lão nói tiếp: “Trương Quân, sau này cậu sẽ là đệ tử thiên sách”.

Trương Quân: “Có cả thiên sách ạ?”

Ông lão: “Trên bảo sách là thiên sách. Tại có ít đệ tử cấp này quá nên mọi người không biết, thật ra từ thời giáo phái mới thành lập thì đã có đệ tử cấp này rồi”.

Ông ấy nói tiếp: “Nhưng để an toàn thì cậu hãy dùng tạm thân phận bảo sách, đừng công bố thân phận thiên sách ra ngoài”.

Trương Quân hiểu ý của Dương Truyền Cổ, ông ấy sợ các môn phái khác ghen tị rồi hãm hại anh.

Dương Truyền Cổ hỏi anh: “Cậu có biết lịch sử của Thái Nhất Giáo không?”

Trương Quân đáp: “Vãn bối có nghe kể qua một chút, Thái Nhất Giáo là một thế lực tu hành cổ xưa nhất ở tiên vực này”.

Dương Truyền Cổ: “Thái Nhất Giáo do Thánh Hoàng Thái Nhất thành lập, vì có lịch sử lâu đời nên con đường tu hành của chúng ta cũng khác các tiên môn bình thường, độ khó khi đột phá cũng cao hơn. Điều này khiến cho đệ tử cảnh giới cao ở Thái Nhất Giáo tuy không nhiều, chỉ có vài người thôi, nhưng ai cũng đều rất lợi hại”.

Trương Quân: “Giáo chủ, tài nguyên vãn bối cần để tu hành, Thái Nhất Giáo có thể cung cấp đủ không ạ?”, đây là điều mà cậu lo lắng nhất.

Dương Truyền Cổ cười đáp: “Cậu là đệ tử xuất sắc nhất, dù cậu dùng hết nhiêu tài nguyên thì Thái Nhất Giáo cũng vẫn ủng hộ cậu”.

Sau đó có một trưởng lão xuất hiện, nhận lệnh đưa Trương Quân đến một ngọn núi. Ngọn núi này đã để không cả nghìn năm, vì đây là nơi dành cho đệ tử siêu cấp tu hành, nó có tên là đỉnh Thiên Kiêu.

Đến đây rồi,Trương Quân lập tức bế quan tu luyện để đột phá lên cảnh giới cao hơn.

Trong lúc Ngô Bình đang mê man thì chợt giật mình tỉnh lại, anh thấy nhóm Đường Tử Di và Lý Mai đang ở cạnh mình.

Đường Tử Di thở phào một hơi: “Huyền Bình, cuối cùng anh cũng tỉnh lại rồi”.

Ngô Bình cảm thấy mình rất yếu, chấp niệm đã tạo ra một hoá thân nên đã ngốn của anh rất nhiều năng lượng.

“Anh không sao, mọi người đừng lo”, anh nói.

Đường Tử Di: “Huyền Bình, là tai kiếp à?”

Ngô Bình: “Chân Nhân Kiếp, chỉ Chân Nhân mới có thôi. Haizz, chấp niệm ở kiếp trước của anh đã đến tiên vực Vĩnh Hằng để trả thù rồi, không biết bây giờ thế nào rồi nữa”.

Đường Tử Di: “Là hoá thân của anh mà anh không cảm nhận được à?”

Ngô Bình cười trừ: “Không, giờ anh là một cá thể riêng biệt, chỉ có ký ức của kiếp trước thôi nên hoá thân kia không hề biết đến sự tồn tại của anh”.

Lý Mai ngạc nhiên hỏi: “Huyền Bình, nếu chấp niệm kiếp trước trả thù thành công thì sao?”

Ngô Bình: “Trả thù xong thì nó sẽ biến mất, sau đó bọn anh lại hợp nhất và nó sẽ là hoá thân mạnh nhất của anh”.

Sau đó, anh hỏi: “Anh ngủ mấy ngày rồi?”

Đường Tử Di: “Gần năm ngày”.

Ngô Bình: “Người yếu quá, mấy hôm tới anh sẽ nghỉ dưỡng ở nhà, không đi đâu nữa”.

Đường Tử Di: “Hôm qua, Vân Tịch có đến”.

Ngô Bình vội hỏi: “Có việc gì à?”

Đường Tử Di: “Không, cô ấy bảo có việc muốn bàn với anh, nhưng thấy anh mê man bất tỉnh nên vẫn chờ. Nhưng một tiếng trước, em chợt nhận được tin là cô ấy đi rồi”.

Ngô Bình thấy hơi lo lắng: “Để anh đi xem thế nào”.

Ngô Bình mặc kệ thân thể yếu ớt mà cưỡi độn quang bay đến tiên cảnh Thái Thanh.

Anh vừa tới Vân Châu thì đã nhìn thấy có rất nhiều quân lính ở đây, hình như họ chuẩn bị đánh chiếm Vân Châu. Anh nhìn kỹ thì mới thấy các binh sĩ không phải người, mà là người đầu sói, họ là yêu nhân! Hơn nữa ai cũng cưỡi trên lưng những con sói cao lớn và hung ác.

Cùng lúc đó, Vân Tịch đang đàm phán gì đó với một người đàn ông có đôi tai sói trong Vân phủ.

Người đàn ông dẫn theo hai tên thuộc hạ rồi ngông cuồng nói: “Các người không còn sự lựa chọn nào khác nữa đâu, đầu hàng đi, để lang binh của chúng tôi đánh vào đây, không thì tôi sẽ san bằng Vân Châu!”

Vân Tịch nói: “Không! Tôi không thể giao sự sống còn của bao người dân vô tội ở đây cho anh được”.

Người đàn ông cười lạnh: “Tôi đã thấy kiếm thuật của cô rồi, tuy mạnh nhưng một mình cô có đánh bại 70 nghìn lang binh của tôi không?”

Một người của nhà họ Vân nói: “Vân Tịch, ý của bên trên là đồng ý với yêu cầu của công tử Lang Tam vô điều kiện”.

Vân Tịch trừng mắt lườm người đó: “Tôi mới là người có quyền quyết định ở Vân Châu”.

Người đàn ông: “Nếu cô đã không biết điều thì để tất cả cùng chết với cô đi”.

Vân Tịch lạnh mặt nói: “Vân Thị thà chết chứ không chịu nhục”.

Đột nhiên có một độn quang xuất hiện, Ngô Bình đã đến. Anh nhìn người đàn ông tai sói rồi nói: “Hai cái tai to thế, dùng để nhắm rượu thì ngon phải biết!”

Người đàn ông lạnh mặt nói: “Láo lếu, anh là ai hả?”

Ngô Bình mặc kệ hắn rồi đi tới cạnh Vân Tịch, hỏi: “Vân Tịch, có chuyện gì vậy?”

Vân Tịch: “Phía Tây tiên cảnh Thái Thanh xuất hiện đại doanh của yêu binh, gần đây họ liên tục tấn công Vân Châu để chiếm địa bàn. Hễ chiếm được nơi nào là họ đều bắt hết phụ nữ đi, em cho người đi điều tra thì biết họ bắt phụ nữ về để sinh con, không lâu sau, họ sẽ sinh ra những con quái vật người không ra người, yêu không ra yêu”.

Ngô Bình hiểu ra ngay, đây là thủ đoạn chế tạo yêu nhân của Yêu tộc, anh nói: “Có anh ở đây rồi, em đừng lo”.

Anh nhìn người đàn ông rồi nói: “Dẫn người của anh rời khỏi đây ngay”.

Người đàn ông cười lạnh: “Anh có biết tôi là ai không?”

Ngô Bình: “Chỉ là một lang yêu thôi mà, lại còn giả dạng con người. Từ ngoài thành, tôi đã ngửi thấy mùi hôi của các người rồi”.

Người đàn ông nổi giận: “Chán sống rồi mà!”

Hắn gầm lên rồi thi triển yêu thuật, quanh Ngô Bình đã xuất hiện ba con sói khổng lồ, chúng cùng tấn công anh.

Ngô Bình cầm kiếm, một đường kiếm loé sáng, ba con sói đã bị chém đứt đầu, tiếp đến là vả vai trái của người đàn ông, máu tươi bắn ra.

Người đàn ông kinh hãi rồi hét lên, sau đó hoá thành một con gió rồi bay mất.

Vân Tịch định đuổi theo, nhưng đã bị Ngô Bình giữ lại, anh nói: “Đừng đuổi, họ không thoát được đâu”.

Vân Tịch: “Lang binh sắp tấn công vào đây rồi, kiếm khí của em cũng không phá được sát trận của họ”.

Ngô Bình: “Có vài chục nghìn yêu nhân thôi mà, để anh xử lý”.

Người trong tộc Vân Thị cười lạnh nói: “Cậu xử lý ư? Cậu có biết công tử Tam Lang có thân phận thế nào không? Bố cậu ta là Thanh Lang Yêu Vương, nắm giữ 500 nghìn yêu binh đấy”.

Vân Tịch cười lạnh nói: “Đây là chuyện của Vân Châu, ông không có quyền hỏi, mau đi đi!”

Người đó hừ một tiếng rồi bỏ đi, rõ ràng cũng không muốn ở lại chịu chết.
Chương 1622: Đuổi giết lang binh

Ngô Bình: “Vân Tịch, sao tự nhiên Yêu tộc lại tấn công Vân Châu?”

Vân Tịch: “Em nghe được vài thông tin là Lang Thần đã cho Ám Vân Lang Hoàng đại lục Côn Luân, vì thế Lang Hoàng đã mang quân tới đánh chiếm nơi nòng cốt của Côn Luân là tiên cảnh Thái Thanh. Mục tiêu đầu tiên cỉa họ chắc là chiếm đóng tiên cảnh Thái Thanh, sau đó chế tạo ra nhiều yêu nhân hơn”.

Ngô Bình: “Một yêu hoàng thôi mà, có gì đáng sợ đâu?”

Vân Tịch: “Huyền Bình, không sơ suất được đâu anh. Thực lực của Lang Hoàng chắc ngang với Đạo Quân đấy, mà ở mình thì Đạo Quân là quá giỏi rồi còn gì”.

Ngô Bình bình thản nói: “Bây giờ, chỉ cần có tiền thì không sợ gì hết. Vân Tịch, em hãy triệu tập một nghìn tu sĩ, cứ Địa Tiên là được nhận”.

Vân Tịch: “Anh triệu tập họ làm gì?”

Ngô Bình: “Anh đang có nhiều pháo tiên lắm, anh sẽ dạy cho họ cách dùng”.

Đây đều là pháp ở đảo Ẩn, trước được Tư Không Vũ đã cất trong Động Tiên để phòng khi dùng đến.

Loáng cái, Ngô Bình đã triệu tập được ba nghìn tu sĩ, họ đều là người Vân Xuyên, trong đó chỉ có vài Thiên Tiên, còn lại toàn là Địa Tiên.

Ngô Bình cầm một quả pháo cấp sáu lên, mỗI lần dùng sẽ tốn nhiều nhất là 100 triệu đồng Tiên uy lực của nó có thể giết chết Chân Tiên bình thường. Tuy các lang yêu có thực lực mạnh, nhưng không thể bằng Chân Nhân được, bom cấp này là đủ để hạ chúng rồi.

Cách dùng rất đơn giản, chỉ cần bỏ đồng Tiên vào, sau đó ngắm trúng mục tiêu rồi bắn là có thể hạ được vài trăm lang binh.

Loáng cái đã có 1500 quả pháo tiên xếp thành hàng ở biên giới Vân Châu. Cùng lúc đó, Ngô Bình còn lấy mười nghìn khẩu súng tiên ra rồi chia cho các tu sĩ. Tuy họ có tu vi không cao, nhưng khi hợp sức lại thì cũng tạo ra lực tấn công đáng gờm.

Ngoài ra còn có Ngô Bình tham chiến cùng, nếu mọi người không trụ được thì anh sẽ ra tay ngay. Nhưng hiện giờ, anh chưa động thủ, vì anh không thể trấn thủ ở đây mãi được, các tu sĩ Vân Châu buộc phải có năng lực tự bảo vệ mình.

Gia tộc Tư Không đã tích được rất nhiều tiền Tiên, anh đưa một nghìn tỷ cho Vân Tịch, để cô ấy phát cho những tu sĩ điều khiển pháo chuẩn bị nghênh địch.

Muốn xâm chiếm Vân Châu thì phải tấn công thành Khúc trước, vì thế đã có cả hàng pháo tiên được xếp ở đây.

Ngoài ra, Ngô Bình còn lấy pháo cấp bảy ra nữa. Còn anh thì cầm trước một quả báo cấp mười, uy lực của nó đủ để giết một Đạo Quân.

Đại quân lang yêu chỉ còn cách thành Khúc chưa đến một trăm dặm, chúng đang tăng tốc tiến quân. Ngô Bình đứng trên thành rồi hỏi: “Yêu tộc đột nhiên tấn công tiên cảnh Thái Thanh, nước Long có ý kiến gì không?”

Vân Tịch: “Nước Long quản lý nơi này khá lỏng lẻo, đại qauan lang yêu đến thì quan chức đều chạy hết, không hề quan tâm đến người dân”.

“Tình hình cụ thể thế nào? Có bao nhiêu nơi bị đánh chiếm rồi?”

Vân Tịch thở dài đáp: “Thái Thanh có bảy châu thì bốn châu bị chiếm rồi, ba châu còn lại cũng đang trong vòng nguy hiểm”.

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Mình giữ Vân Châu trước”.

Vài phút sau, đã có khói bụi kéo tới, 70 nghìn đại quân lang yêu xuất hiện, người chỉ huy chính là công tử Lang Tam, hắn lạnh giọng nói: “Nghe lệnh của ta! Xông lên!”

Các người sói cưỡi sói, tay cầm gậy xông lên với vẻ hung ác, nếu để chúng tấn công vào thành thì các người dân vô tội sẽ lãnh đủ.

Khi khoảng cách được rút ngắn gần, Ngô Bình vung tay lên: “Phóng!”

1500 pháo thủ đã được chỉ cách sử dụng, nhưng đây vẫn là lần thực hành đầu tiên nên họ rất căng thẳng. May mà pháo tiên dễ dùng, chỉ cần dùng thần niệm khoá chặt một khu vực lại là nó sẽ bắn tới khu vực đấy ngay.

Đoàng!

Cả nghìn quả pháo bay thành hàng về phía đại quân lang yêu.

Cả đại quân đã bốc hơi trong làn khói của pháo, những con ở bên rìa thì cũng nổ banh xác.

Sau lần tấn công thứ nhất, phía đại quân lang yêu đã tổn thất ít nhất trên mười nghìn quân lính.

“Chuẩn bị…”, Ngô Bình tiếp tục chỉ huy các pháo thủ.”

“Phóng!”

Lần tấn công thứ hai cũng hạ thêm chục nghìn quân sĩ lang yêu nữa, công tử Lang Tam cũng bị bắn trúng, tuy có yêu phù hộ thân nhưng trông cũng nhếch nhác và nổ hết cả vảy.

“Rút!”, hắn hét lên ra lệnh rút quân.

Song, lần tấn công thứ ba đã tới.

Ngô Bình cầm cung Long Xà rồi nhắm thẳng vào công tử Tam Lang.

Vù!

Một đường sát quang bay về phía công tử Tam Lang, tứ chi của hắn đứt lìa, còn người thì chết tại chỗ.

Công tử Tam Lang đã chết, cả đoàn quân lập tức rối như canh hẹ, chạy tán loạn, cuối cùng chẳng còn mấy người sống sót.

Mọi người trên thành đều hoan hô ăn mừng.

Đại quân đã bị đánh bại, Ngô Bình phóng một đường kiếm lên trời, nó hoá thành vô vàn các đường kiếm rồi rơi xuống, các đường kiếm xử lý nốt các con lang yêu còn lại.

Uỳnh!

Cả đoàn quân lang yêu đã bị giết, không một con sống sót.

Giết chúng xong, Ngô Bình nói với Vân Tịch: “Em hãy thủ chắc Vân Châu, để anh đến các châu bị lang yêu chiếm đóng xem sao”.

Vân Tịch gật đầu: “Vâng, anh nhớ cẩn thận”.

Ngô Bình rời khỏi Vân Châu rồi đến Kim Châu gần nhất. Kim Thị trấn thủ ở đây, nhưng cả gia tộc đã bị giết, giờ nơi này như địa ngục nhân gian.

Ngô Bình đến một toà thành thì thấy bên dưới toàn thi thể của con người, có thi thể đã thối rữa, chó hoang và chuột đầy đường rồi gặm ăn thi thể.

Lúc này, anh nhìn thấy có mấy người sói đi tới. Thấy anh là người sống, chúng rất hào hứng, thậm chí còn nhảy nhót.

Ngô Bình bừng sát ý, cơ thể phình to rồi hoá thành người khổng lồ, anh túm cổ một người sói bằng một tay rồi hỏi: “Trong thành không còn người sống nữa à?”

Người sói ấy bị bóp cổ không thở được nên chỉ kêu oai oái.

Ngô Bình dùng sức bẻ gãy cổ nó như bóp chết một con gà, sau đó bắt người sói còn lại lên hỏi: “Người trong thành đều do các ngươi giết ư?”

Người sói ấy vội nói: “Không, chúng tôi chỉ giết khoảng 60 phần trăm thôi, còn thanh niên trai tráng đều được đưa đến hồ luyện yêu rồi”.

Ngô Bình: “Hồ luyện yêu là nơi nào?”

Người sói: “Là một món pháp bảo mà Lang Thần ban tặng, nó có thể luyện hoá người thành người sói”.

Ngô Bình: “Ai cũng được ư?”

Người sói: “Không hẳn, nghe nói tỉ lệ thành công là một phần mười thôi”.

Ngô Bình: “Thế thì mười người chết chín rồi còn gì”.

Người sói gật đầu: “Vâng, ai sống thì cũng trở thành người sói như chúng tôi”.

Ngô Bình: “Mau dẫn tôi đến đó”.

Người sói hoảng sợ: “Tôi có địa vị thấp nên chưa đủ tư cách biết, chỉ có thể dẫn anh đến gần đấy thôi”.

Ngô Bình hỏi: “Trước kia ngươi là con người à?”

Người sói gật đầu: “Trước kia tôi cũng tu sĩ Nhân Tiên”.

Ngô Bình: “Nhân Tiên à? Vậy là ngươi vẫn còn ký ức”.

Người sói chán nản nói: “Tư duy của tôi đã bị yêu hoá, nhưng thi thoảng cũng có lúc bình thường. Ví dụ như bây giờ, nhưng một khi Yêu tộc đến gần thì tôi sẽ bị ảnh hưởng, không thể điều khiển suy nghĩ nữa, cảm giác đó như thể cơ thể không còn nghe theo điều khiển của mình”.
Chương 1622: Đuổi giết lang binh

Ngô Bình: “Vân Tịch, sao tự nhiên Yêu tộc lại tấn công Vân Châu?”

Vân Tịch: “Em nghe được vài thông tin là Lang Thần đã cho Ám Vân Lang Hoàng đại lục Côn Luân, vì thế Lang Hoàng đã mang quân tới đánh chiếm nơi nòng cốt của Côn Luân là tiên cảnh Thái Thanh. Mục tiêu đầu tiên cỉa họ chắc là chiếm đóng tiên cảnh Thái Thanh, sau đó chế tạo ra nhiều yêu nhân hơn”.

Ngô Bình: “Một yêu hoàng thôi mà, có gì đáng sợ đâu?”

Vân Tịch: “Huyền Bình, không sơ suất được đâu anh. Thực lực của Lang Hoàng chắc ngang với Đạo Quân đấy, mà ở mình thì Đạo Quân là quá giỏi rồi còn gì”.

Ngô Bình bình thản nói: “Bây giờ, chỉ cần có tiền thì không sợ gì hết. Vân Tịch, em hãy triệu tập một nghìn tu sĩ, cứ Địa Tiên là được nhận”.

Vân Tịch: “Anh triệu tập họ làm gì?”

Ngô Bình: “Anh đang có nhiều pháo tiên lắm, anh sẽ dạy cho họ cách dùng”.

Đây đều là pháp ở đảo Ẩn, trước được Tư Không Vũ đã cất trong Động Tiên để phòng khi dùng đến.

Loáng cái, Ngô Bình đã triệu tập được ba nghìn tu sĩ, họ đều là người Vân Xuyên, trong đó chỉ có vài Thiên Tiên, còn lại toàn là Địa Tiên.

Ngô Bình cầm một quả pháo cấp sáu lên, mỗI lần dùng sẽ tốn nhiều nhất là 100 triệu đồng Tiên uy lực của nó có thể giết chết Chân Tiên bình thường. Tuy các lang yêu có thực lực mạnh, nhưng không thể bằng Chân Nhân được, bom cấp này là đủ để hạ chúng rồi.

Cách dùng rất đơn giản, chỉ cần bỏ đồng Tiên vào, sau đó ngắm trúng mục tiêu rồi bắn là có thể hạ được vài trăm lang binh.

Loáng cái đã có 1500 quả pháo tiên xếp thành hàng ở biên giới Vân Châu. Cùng lúc đó, Ngô Bình còn lấy mười nghìn khẩu súng tiên ra rồi chia cho các tu sĩ. Tuy họ có tu vi không cao, nhưng khi hợp sức lại thì cũng tạo ra lực tấn công đáng gờm.

Ngoài ra còn có Ngô Bình tham chiến cùng, nếu mọi người không trụ được thì anh sẽ ra tay ngay. Nhưng hiện giờ, anh chưa động thủ, vì anh không thể trấn thủ ở đây mãi được, các tu sĩ Vân Châu buộc phải có năng lực tự bảo vệ mình.

Gia tộc Tư Không đã tích được rất nhiều tiền Tiên, anh đưa một nghìn tỷ cho Vân Tịch, để cô ấy phát cho những tu sĩ điều khiển pháo chuẩn bị nghênh địch.

Muốn xâm chiếm Vân Châu thì phải tấn công thành Khúc trước, vì thế đã có cả hàng pháo tiên được xếp ở đây.

Ngoài ra, Ngô Bình còn lấy pháo cấp bảy ra nữa. Còn anh thì cầm trước một quả báo cấp mười, uy lực của nó đủ để giết một Đạo Quân.

Đại quân lang yêu chỉ còn cách thành Khúc chưa đến một trăm dặm, chúng đang tăng tốc tiến quân. Ngô Bình đứng trên thành rồi hỏi: “Yêu tộc đột nhiên tấn công tiên cảnh Thái Thanh, nước Long có ý kiến gì không?”

Vân Tịch: “Nước Long quản lý nơi này khá lỏng lẻo, đại qauan lang yêu đến thì quan chức đều chạy hết, không hề quan tâm đến người dân”.

“Tình hình cụ thể thế nào? Có bao nhiêu nơi bị đánh chiếm rồi?”

Vân Tịch thở dài đáp: “Thái Thanh có bảy châu thì bốn châu bị chiếm rồi, ba châu còn lại cũng đang trong vòng nguy hiểm”.

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Mình giữ Vân Châu trước”.

Vài phút sau, đã có khói bụi kéo tới, 70 nghìn đại quân lang yêu xuất hiện, người chỉ huy chính là công tử Lang Tam, hắn lạnh giọng nói: “Nghe lệnh của ta! Xông lên!”

Các người sói cưỡi sói, tay cầm gậy xông lên với vẻ hung ác, nếu để chúng tấn công vào thành thì các người dân vô tội sẽ lãnh đủ.

Khi khoảng cách được rút ngắn gần, Ngô Bình vung tay lên: “Phóng!”

1500 pháo thủ đã được chỉ cách sử dụng, nhưng đây vẫn là lần thực hành đầu tiên nên họ rất căng thẳng. May mà pháo tiên dễ dùng, chỉ cần dùng thần niệm khoá chặt một khu vực lại là nó sẽ bắn tới khu vực đấy ngay.

Đoàng!

Cả nghìn quả pháo bay thành hàng về phía đại quân lang yêu.

Cả đại quân đã bốc hơi trong làn khói của pháo, những con ở bên rìa thì cũng nổ banh xác.

Sau lần tấn công thứ nhất, phía đại quân lang yêu đã tổn thất ít nhất trên mười nghìn quân lính.

“Chuẩn bị…”, Ngô Bình tiếp tục chỉ huy các pháo thủ.”

“Phóng!”

Lần tấn công thứ hai cũng hạ thêm chục nghìn quân sĩ lang yêu nữa, công tử Lang Tam cũng bị bắn trúng, tuy có yêu phù hộ thân nhưng trông cũng nhếch nhác và nổ hết cả vảy.

“Rút!”, hắn hét lên ra lệnh rút quân.

Song, lần tấn công thứ ba đã tới.

Ngô Bình cầm cung Long Xà rồi nhắm thẳng vào công tử Tam Lang.

Vù!

Một đường sát quang bay về phía công tử Tam Lang, tứ chi của hắn đứt lìa, còn người thì chết tại chỗ.

Công tử Tam Lang đã chết, cả đoàn quân lập tức rối như canh hẹ, chạy tán loạn, cuối cùng chẳng còn mấy người sống sót.

Mọi người trên thành đều hoan hô ăn mừng.

Đại quân đã bị đánh bại, Ngô Bình phóng một đường kiếm lên trời, nó hoá thành vô vàn các đường kiếm rồi rơi xuống, các đường kiếm xử lý nốt các con lang yêu còn lại.

Uỳnh!

Cả đoàn quân lang yêu đã bị giết, không một con sống sót.

Giết chúng xong, Ngô Bình nói với Vân Tịch: “Em hãy thủ chắc Vân Châu, để anh đến các châu bị lang yêu chiếm đóng xem sao”.

Vân Tịch gật đầu: “Vâng, anh nhớ cẩn thận”.

Ngô Bình rời khỏi Vân Châu rồi đến Kim Châu gần nhất. Kim Thị trấn thủ ở đây, nhưng cả gia tộc đã bị giết, giờ nơi này như địa ngục nhân gian.

Ngô Bình đến một toà thành thì thấy bên dưới toàn thi thể của con người, có thi thể đã thối rữa, chó hoang và chuột đầy đường rồi gặm ăn thi thể.

Lúc này, anh nhìn thấy có mấy người sói đi tới. Thấy anh là người sống, chúng rất hào hứng, thậm chí còn nhảy nhót.

Ngô Bình bừng sát ý, cơ thể phình to rồi hoá thành người khổng lồ, anh túm cổ một người sói bằng một tay rồi hỏi: “Trong thành không còn người sống nữa à?”

Người sói ấy bị bóp cổ không thở được nên chỉ kêu oai oái.

Ngô Bình dùng sức bẻ gãy cổ nó như bóp chết một con gà, sau đó bắt người sói còn lại lên hỏi: “Người trong thành đều do các ngươi giết ư?”

Người sói ấy vội nói: “Không, chúng tôi chỉ giết khoảng 60 phần trăm thôi, còn thanh niên trai tráng đều được đưa đến hồ luyện yêu rồi”.

Ngô Bình: “Hồ luyện yêu là nơi nào?”

Người sói: “Là một món pháp bảo mà Lang Thần ban tặng, nó có thể luyện hoá người thành người sói”.

Ngô Bình: “Ai cũng được ư?”

Người sói: “Không hẳn, nghe nói tỉ lệ thành công là một phần mười thôi”.

Ngô Bình: “Thế thì mười người chết chín rồi còn gì”.

Người sói gật đầu: “Vâng, ai sống thì cũng trở thành người sói như chúng tôi”.

Ngô Bình: “Mau dẫn tôi đến đó”.

Người sói hoảng sợ: “Tôi có địa vị thấp nên chưa đủ tư cách biết, chỉ có thể dẫn anh đến gần đấy thôi”.

Ngô Bình hỏi: “Trước kia ngươi là con người à?”

Người sói gật đầu: “Trước kia tôi cũng tu sĩ Nhân Tiên”.

Ngô Bình: “Nhân Tiên à? Vậy là ngươi vẫn còn ký ức”.

Người sói chán nản nói: “Tư duy của tôi đã bị yêu hoá, nhưng thi thoảng cũng có lúc bình thường. Ví dụ như bây giờ, nhưng một khi Yêu tộc đến gần thì tôi sẽ bị ảnh hưởng, không thể điều khiển suy nghĩ nữa, cảm giác đó như thể cơ thể không còn nghe theo điều khiển của mình”.
Đang tải...
Chương 1624: Quân Kim Châu

Trong thành phố thứ hai, xác chết ngổn ngang khắp mọi nơi, hàng chục nghìn người sói cũng đang đóng quân ở đây, Ngô Bình đã biến tất cả họ thành những tu sĩ bình thường, truyền dạy cho họ các công pháp, võ thuật.

Cứ thế, với tốc độ mỗi ngày một thành phố, Ngô Bình đã chuyển hóa tất cả Sói yêu ở Kim Châu thành bình thường trong vòng chưa đầy nửa tháng, sau đó phân phát trang bị, đồng thời nhờ những tu sĩ này giành lại quyền kiểm soát Kim Châu.

Lúc này thông qua việc mua số lượng lớn, trong tay anh đã có ba trăm nghìn viên đan dược chuyển hóa, hơn nữa phần lớn đều là đan dược bậc hai và bậc một.

Người dân Kim Châu rất biết ơn anh, đều bước ra từ trong tuyệt vọng, lại quay về trong thành phố từ trong núi.

Từ mười sáu thành Kim Châu, Ngô Bình đã tập hợp được một trăm hai mươi nghìn tu sĩ có thực lực mạnh, tất cả đều được trang bị vũ khí và áo giáp thời đại Tiên Quốc, với số lượng tương đương thì sức chiến đấu của họ vẫn hơn hẳn đại quân người sói.

Binh lính chỉ cần chất lượng không cần số lượng, anh tập hợp đại quân có quy mô lớn nhất là một trăm hai mươi nghìn người đến Kim Thành, trên thao trường bên ngoài Kim Thành, Ngô Bình chọn ra tám nghìn người trong số một trăm hai mươi nghìn người.

Tám nghìn người này có tu vi Địa Tiên trước khi biến thành người sói, vốn dĩ không yếu, bây giờ lại có thêm tác dụng của hồ Luyện Yêu, thực lực càng tăng lên.

Ngô Bình từng làm Thủ lĩnh, có kinh nghiệm chỉ dạy, anh truyền thụ công pháp cao cấp nhất cho những người này, kỹ thuật võ mạnh hơn, anh đích thân chỉ dạy họ.

Đao pháp mà anh dạy bắt nguồn từ Đồ Long Bát Thức, chỉ có bốn chiêu, anh bảo những người này ngày đêm luyện tập, trên chiến trường không cần dùng đến quá nhiều chiêu, một hai chiêu có thể giết người là đủ rồi.

Vì sử dụng một loại đao chiến, trận pháp trong đao chiến có thể hấp thụ lẫn nhau nên mỗi chiêu mỗi thức của họ đều có uy lực rất mạnh.

Dĩ nhiên chuyện xảy ra ở Kim Châu cũng kinh động đến đại quân Sói yêu, chúng lập tức điều động binh lực tiến về phía bắc và phía nam Kim Châu muốn tiêu diệt lực lượng phản kháng ở đây.

Thần niệm của Ngô Bình rất mạnh bao phủ hơn nửa tiên giáo Thái Thanh, biết rõ mồn một động tĩnh của Sói yêu nên anh lập tức hành động.

Anh thống lĩnh đại quân một trăm hai mươi nghìn người, phóng ra tia chớp, thoáng chốc đã đến biên giới phía bắc. Biên giới phía bắc là một đồng cỏ, trải dài ngút tầm mắt, có rất nhiều dê bò trên đồng cỏ, có không ít dân tộc du mục sống ở đây.

Anh nhìn lướt trên mặt đất, kiễng chân lên trầm giọng nói: “Lên!”

Bùn bên dưới bỗng chốc trồi lên mặt đất, tự động xây nên một bức tường cao một nghìn mét, đất trên tường lập tức hóa đá.

Mọi người đều rất ngạc nhiên, họ nhìn thấy một bức tường cao một nghìn mét, dài cả vạn dặm dựng lên ngay trước mặt, nếu Sói yêu muốn vào Kim Châu thì phải đi qua nơi này.

Sau đó anh lấy ba nghìn pháo tiên cấp năm, một nghìn pháo tiên cấp bảy ra rồi xếp lên trên bức tường thành.

Sau đó anh chuyển vài cung điện từ trong Động Tiên ra rồi đặt phía sau tường thành, xây nên một quân doanh tạm thời.

Du mục xung quanh cực kỳ tò mò, đều trèo lên bức tường cao nhìn náo nhiệt, có vài người thậm chí còn kéo bò dê lên trên nữa.

Một chỉ huy nói: “Chủ công, có cần đuổi mấy du mục kia đi không?”

Ngô Bình nói: “Không cần đuổi, cứ để họ nhìn thấy uy phong của quân Kim Châu”.

Chỉ huy này khẽ cười: “Vâng!”

Thật ra chỉ huy này vốn là thuộc hạ của anh ở Thiên Long, là một trong số các long vệ năm đó. Mười ngày trước anh đã dẫn những long vệ này đến đây để bọn họ phụ trách quản lý quân Kim Châu hùng mạnh này.

Các long vệ này vẫn luôn cố gắng tu luyện theo yêu cầu của Ngô Bình, vì nhờ có sự chỉ dạy và bản lĩnh của Ngô Bình, bây giờ ai nấy cũng đã kích hoạt Nhân Tàng rất mạnh, có dũng khí không chịu khuất phục.

Lúc này một du mục già bước đến bên tường thành, ông ta đưa mắt nhìn ra đằng xa, cách đó một trăm mét có một đội quân Sói yêu cấp tốc đến gần.

Ông ta hét lên: “Người sói chết tiệt, đánh chết chúng, đánh chết chúng”.

Ông ta vội chạy đến trước mặt Ngô Bình, quỳ xuống đất nói: “Đại nhân, đám Sói yêu này đã hại chết cả gia đình tôi. Con trai tôi, cháu trai và cháu gái của tôi đều đã bị Sói yêu bắt đi. Đại nhân, xin cậu hãy trả thù cho những kẻ yếu đuối như chúng tôi”.

Ngô Bình đỡ ông ta đứng lên: “Ông cụ, những kẻ hung tàn này đều phải trả giá, nếu ông trời không công bằng thì tôi sẽ thay trời hành đạo”.

Ông lão vẫy tay, một nhóm du mục kéo dê bò đến: “Chúng tôi không có gì tốt đểu chiêu đãi đại nhân, cứ xem mấy nghìn con dê bò bên dưới là quà chúng tôi tặng cho các tướng sĩ”.

Ngô Bình cười nói: “Vâng, ông cụ, chúng tôi sẽ nhận dê bò. Gọi người trong tộc của ông đến đây để xem chúng tôi giết địch thế nào đi”.

Ông lão gật đầu, một lát sau mấy mười nghìn du mục tụ tập trên tường thành, họ căm hận nhìn chằm chằm đại quân hai trăm nghìn Sói yêu trước mặt, đại quân Sói yêu này đã giết chết tám mươi phần trăm du mục ở đây, tất cả họ đều là những người may mắn sống sót.

Khoảng cách ngày càng gần, mười dặm sau đó, Ngô Bình trầm giọng nói: “Phóng!”

Bốn nghìn pháo tiên đồng loạt được bắn ra, sau đó nổ tung khiến người ngựa của đối phương ngã văng, ít nhất có hai mươi nghìn sói binh bị nổ chết, máu văng tung tóe.

“Chuẩn bị, bắn!”

Khi đợt pháo thứ hai được bắn ra, bóng một con sói khổng lồ bỗng xuất hiện trên bầu trời thế trận của địch, bóng sói này uy nghiêm như trời. Nó giận dữ gầm lên, một kết giới xuất hiện trước đội hình, ánh sáng của pháo nổ ở trên nhưng nó vẫn bất động.

Ngô Bình cười nhạo: “Chỉ là một yêu bùa mà cũng dám xuất hiện làm xấu mặt tôi à?”

Anh lấy ra cung Long Xà ra, dùng hết sức kéo căng, sức mạnh từ trong Động Tiên liên tục rót vào, mũi tên trên cây cung ngày càng sáng, sát khí đáng sợ khiến thời gian như ngừng lại.

“Mũi tên Thứ Nguyên, phá!”

Mũi tên có chứa bí lực Thứ Nguyên, tiễn quang nổ tung trên kết giới, kết giới bỗng nứt vỡ, bóng sói đó gầm gừ một tiếng rồi biến mất.

Sau đó đợi pháo thứ ba bắt đầu tấn công, đại quân Sói yêu bị tổn thất một nửa dưới sự tấn công dữ dội, nhưng cũng có vài chiến sĩ khá mạnh chạy đến dưới tường thành.

Ngô Bình nói: “Doanh Sát Yêu, lên cho tôi”.

Anh huấn luyện tám nghìn chiến sĩ, lấy tên là Doanh Sát Yêu. Tám nghìn chiến sĩ tập hợp thế trận ở bên dưới chặn đại quân Sói yêu sát khí bừng bừng lại.

Tám nghìn chiến sĩ này đều rất dũng mãnh, một địch trăm, trong thoáng chốc đã xông vào đội hình của địch. Mỗi người đều mang theo một thùng thuốc bên thắt lưng, thùng thuốc liên tục nhả ra khói, chẳng mấy chốc chiến trường đã ngập trong khói lửa.

Đột nhiên hít phải làn khói, đám người sói này chợt cảm thấy khó thở, vài người sói thể trạng hơi yếu ngã xuống đất, mất đi sức chiến đấu. Hóa ra làn khói này là sương mù do Ngô Bình đặc biệt chuẩn bị để khống chế người sói, có thể khiến thực lực của chúng giảm đi rất nhiều.

Sau đó quân Kim Châu một trăm nghìn người lao xuống, họ còn mang theo hộp thuốc, gặp người sói hôn mê thì đút đan dược chuyển hóa vào trong miệng họ.

Ngô Bình không ra tay vì anh cần một đội quân Kim Châu có thể tự mình chống lại Sói yêu, những tướng sĩ này đã không làm anh thất vọng, họ giết người sói đến mức không còn sức đánh trả như thể đã bước vào nơi không người,

Hơn một tiếng đồng hồ sau trận chiến đã kết thúc, đại quân Sói yêu thất bại hoàn toàn, ngoài những Sói yêu đã chết thì còn bảy mươi lăm nghìn người sói bị chuyển hóa thành công.

Sau khi những người này khôi phục ý thức, bị tách ra, gia nhập vào các đội khác nhau để tiếp nhận huấn luyện.

Lúc này số lượng của quân Kim Châu đã lên đến hai trăm nghìn người.

Có lẽ là việc toàn bộ quân đội ở phía bắc bị tiêu diệt đã khiến đội quân Sói yêu ở phía nam sợ hãi, đội quân một trăm năm mươi nghìn người dừng lại ở giữa đường, không tấn công tiếp nữa.

Tối nay Ngô Bình được một người sói dẫn đến gần hồ Luyện Yêu.

Hồ Luyện Yêu này nằm ở Trung Châu – một trong bảy châu của Thái Thanh.
Chương 1625: Luyện hóa Thai yêu

Trung Châu là trung tâm của bảy châu, cũng là một châu có diện tích lớn nhất. Trước đây, nơi này từng có nhà họ Hàn - thế lực mạnh nhất tiên cảnh Thái Thanh trấn giữ.

Nhưng sau khi nhà họ Hàn bị Sói yêu xâm lược, chúng giết sạch không còn một người. Sau khi Trung Châu thất thủ, người dân Trung Châu cũng gặp nạn, thương vong rất nghiêm trọng.

Lúc này trong Trung Châu, một hồ máu khổng lồ có đường kính hơn một ngàn mét xuất hiện trong thung lũng, bờ của hồ máu cao hơn mười mét, bên cạnh có một cái bục, liên tục có người bị đẩy xuống từ trên đó.

Ngô Bình ẩn mình âm thầm quan sát một lúc thì phát hiện cứ mười người đi vào hồ máu thì có chín người không thể chịu được dược lực, cơ thể nhanh chóng bị hòa tan, trở thành một phần năng lượng của hồ máu.

Những người có thể chịu được sẽ được dược lực cải tạo cơ thể, biến thành người sói. Thực lực của mình càng mạnh thì thực lực sau khi trở thành người sói cũng càng mạnh.

Ở bên kia thung lũng, có hơn một trăm ngàn người sói vừa được chuyển hóa, vẫn còn rất yếu, cần ít nhất khoảng nửa tháng mới có thể dần hồi phục. Trong khoảng thời gian này, không có ai đến hỏi thăm những người sói này, họ chỉ có thể nằm trên mặt đất và chịu đựng.

Bên cạnh có một tòa nhà nhỏ, trong sân trước tòa nhà, mấy con Sói yêu đang nói chuyện.

Một con Sói yêu nói: “Từ trước đến nay, chúng ta đã chế tạo hơn ba triệu người sói, hồ Luyện Yêu này cũng sắp đến mức cực hạn rồi”.

Một Sói yêu khác: “Nhị ca, đến cực hạn thì hồ Luyện yêu này không thể dùng nữa?”

Sói yêu đó nói: “Không phải là không dùng được mà là Thai yêu dưới đáy ao đã trưởng thành rồi, có hơn ba triệu người sống, ít nhất có tinh nguyên của ba triệu người bị Thai yêu này hấp thu, một khi nó được sinh ra, sức mạnh của nó sẽ vô cùng đáng sợ”.

“Thai yêu này là người hay là yêu?”

“Nửa người nửa yêu, nhưng chúng ta xem nó là Yêu tộc”, hắn nói.

Ngô Bình âm thầm quan sát, không ra tay cho đến buổi tối.

Đến tối, tất cả Sói yêu đều đi nghỉ ngơi, hồ Luyện Yêu cũng tạm dừng hoạt động. Lúc này Ngô Bình phóng hóa thân Yêu đạo ra, hóa thân lặng lẽ lặng xuống hồ Luyện Yêu.

Dường như có cấm chế gì đó trong hồ Luyện Yêu này, hóa thân của anh vừa đi vào, xung quanh có mấy mươi yêu khí cực mạnh đột nhiên xuất hiện đồng loạt bao vây lấy anh.

Ngô Bình hừ một tiếng, sau đó phóng ván cờ Thiên Địa ra chứa cả thung lũng vào trong. Ván cờ vừa xuất hiện, các Sói yêu bên ngoài không thể nào đột phá.

Ngô Bình ném hơn một trăm ngàn viên đan dược chuyển hóa còn lại cho những người sói mới sinh ra này uống, vì vừa chuyển hóa thành người sói không lâu nên hiệu quả của chuyển hóa ngược lại càng tốt, không mất nhiều thời gian những người này đã khôi phục lại thần trí.

Ngô Bình vung tay lên, đám người này bị ném vào Động Thiên. Bây giờ anh không thèm để ý những người này, chỉ muốn tìm hiểu cái gọi là Thai yêu.

Lúc này ngoài ván cờ Thiên Địa, ba Yêu Vương lơ lửng giữa không trung, nhìn ván cờ thần bí khó lường cũng không làm được gì, dù chúng dùng yêu pháp nào cũng không thể phá được ván cờ.

“Tu sĩ loài người bên trong kia, nếu anh dám động đến hồ Luyện Yêu, Yêu Hoàng sẽ không tha cho anh, Yêu thần cũng thế”.

Ngô Bình hoàn toàn phớt lờ họ, hóa thân yêu đạo của anh đã xuống đến bên dưới hồ Luyện Yêu, ở đây có thời không Thứ Nguyên, anh dễ dàng đi vào trong với sự trợ giúp của bí lực Thứ Nguyên.

Trong Thứ Nguyên, vô số mạch máu khổng lồ được kết nối với một cuống rốn cực lớn. Trên cuống rốn có nhau thai, bên trong là một sinh vật hình người, toát ra khí tức đáng sợ.

Dù là Ngô Bình cũng cảm thấy tê cả da đầu khi nhìn thấy khí tức này, hóa thân yêu đạo nhìn Thai yêu này một lát rồi bỗng bật cười: “Trời giúp mình rồi”.

Vừa dứt lời anh lao thẳng vào trong Thai yêu, hóa thân yêu đạo này vốn dĩ có yêu cốt, đồng thời cũng tu luyện Thiên Yêu Kinh, lập tức bắt đầu hấp thu năng lượng trong Thai yêu, một lúc sau Thai yêu biến mất, đã bị hóa thân yêu đạo của Ngô Bình đã thay thế.

Ngô Bình không biết Thai yêu được yêu thần tạo ra này là một hóa thân lớn mạnh được tạo ra dành cho mình. Vì thế anh đã tiêu tốn rất nhiều tiền bạc, lên kế hoạch hàng trăm năm mới thành công.

Hóa thân yêu đạo liên tục hấp thu năng lượng trong hồ Luyện Yêu thông qua cuống rốn, nhờ sức mạnh này mà Thiên Yêu Kinh của anh không ngừng đột phá, sáu tầng, mười tầng, mãi đến khi đột phá tầng thứ mười lăm.

Thiên Yêu Kinh mười lăm tầng đã là cấp bậc Yêu Hoàng. Rất nhanh cuống rốn bị khô héo, hóa thân yêu đạo của Ngô Bình ra khỏi hồ máu, quay về bản thể.

Thu hóa thân lại, Ngô Bình cảm nhận được sức mạnh của mình đã tăng lên gấp đôi. Điều này chứng tỏ một khi Thai yêu đó trưởng thành, thực lực sẽ hơn cả anh.

Luyện hóa Thai yêu, Ngô Bình biết mình đã nhặt được một món hời lớn, hồ Luyện Yêu này cũng không tầm thường, bên trong ẩn chứa rất nhiều đại trận thần bí, hơn nữa trước đó có lẽ Thai yêu này đã từng bị luyện hóa, chứ không chỉ đơn giản là nhờ tinh huyết của ba triệu người sống mới tạo ra được nó.

Thai yêu được luyện hóa, ba Yêu Vương ở bên ngoài đã gấp đến mức điên cuồng, liên tục gào lên, không ngừng tấn công ván cờ Thiên Địa nhưng lại không có tác dụng gì, ván cờ không hề thay đổi nhưng lại khiến rất nhiều cao thủ trong số họ chấn động mà chết.

Thấy mình đã thành công, Ngô Bình vung ra một kiếm chém vỡ hồ Luyện Yêu, ván cờ Thiên Địa thay đổi lập tức bao trùm tất cả Yêu tộc, thanh kiếm dịch chuyển, bày bố thành sát trận.

Sát trận xuất hiện, máu chảy thành sông, Yêu tộc ở đó không còn một ai sống sót, ba Yêu Vương cũng không còn sức phản kháng, đã bị chém thành vũng máu.

Sau khi giết đám Sói yêu này, Ngô Bình mới phát hiện có một cái hang cách thung lũng không xa, rất nhiều phụ nữ mang thai bị giấu trong hang.

Đây là một cung điện dưới lòng đất khổng lồ, bên trong giam giữ hàng trăm ngàn phụ nữ mang thai. Thai nhi trong bụng họ đều là quái vật nửa người nửa yêu, một khi chào đời sẽ biến thành người sói. Hơn nữa sức chiến đấu và thiên phú của người sói này sẽ hơn hẳn những người sói được sinh ra trong hồ Luyện Yêu.

Nhìn thấy những phụ nữ mang thai này, Ngô Bình đưa tất cả vào Động Thiên, định đưa họ đến Vân Châu tái định cư, vì anh vẫn chưa tấn công đại doanh của Yêu tộc nên Trung Châu không an toàn.

Khi quay về Vân Châu, anh lập tức phái ra một trăm ngàn tu sĩ người sói đã được chuyển hóa, sau đó là mấy trăm ngàn phụ nữ mang thai.

Nhìn thấy mấy người phụ nữ mang thai này, Vân Tịch vừa ngạc nhiên vừa tức giận: “Đám Sói yêu này thật đáng chết”.

Ngô Bình: “Vân Tịch, anh đang định bàn với em, họ đều đã có thai, hiện giờ họ có hai lựa chọn, một là phá thai, hai là anh sẽ cho họ dùng đan chuyển hóa để thai nhi trong bụng họ chuyển hóa thành chiến sĩ tộc người. Tuy nhiên, những đứa trẻ được sinh ra theo cách thứ hai sẽ hơi kỳ lạ, không thể chắc chắn những đứa trẻ này giống con người một trăm phần trăm”.

Vân Tịch khẽ thở dài: “Chuyện này vẫn nên để họ tự mình quyết định, dù sao chúng ta cũng không phải là đương sự, không có quyền quyết định thay họ”.

Ngô Bình gật đầu: “Ừ, muốn thế nào để họ tự quyết định”.

Không lâu sau, Vân Tịch đã đến báo kết quả, trong số những người phụ nữ này chỉ có khoảng hơn năm mươi ngàn người đồng ý giữ lại đứa trẻ, số còn lại mong muốn phá thai.

Thế là Ngô Bình đã phân phát đan chuyển hóa cho hơn năm mươi ngàn người, những người còn lại đều sẽ tự phá thai. Những người sẵn sàng sinh đứa trẻ ra sẽ được quân Vân Châu trợ cấp để họ có thể sống một cuộc sống an nhàn và thoải mái. Hơn nữa, những chiến sĩ người sói được chuyển hóa cũng sẵn sàng cưới họ làm vợ, cùng nhau nuôi dạy những đứa trẻ này.

Còn một trăm tu sĩ mới dẫn hồi phục sức chiến đấu, họ sẽ được phân vào quân Vân Châu.

Hôm nay bỗng có người đến báo: “Chủ công, bên phía Long Quốc phái sứ giả đến”.

Ngô Bình: “Ồ, sứ giả Long Quốc? Họ đến làm gì?”

Thuộc hạ nói: “Chủ công, đối phương nói là rất thành ý mà đến”.

Ngô Bình: “Mời vào”.

Không lâu sau, một sứ giả bước đến chào: “Chu Quy của Long Quốc xin chào đại sư Lý”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK