Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2907: Khôi Lỗi Tông

Trác Tú: “Tôi đến ngay đây!”

Công viên đại học Thần Kinh, Trác Tú chạy từ từ đến đã nhìn Ngô Bình đầu tiên. Cậu ta vội vàng hỏi: “Anh Ngô tìm tôi có chuyện à?”

Ngô Bình đưa bản vẽ cho cậu ta xem, rồi nói: “Khôi Lỗi Tông của các cậu giỏi về chuyện chế tạo con rối nhất, vậy loại này cậu chế tạo được không?

Trác Tú là đệ tử tinh anh trong tông, cậu ta quản lý chuyện chế tạo con rối nên vừa nhìn lướt qua, đã nói: “Loại con rối này khá đơn giản, tôi có thể chế tạo được nhưng có quá trình hơi lâu đó. Nhưng mà anh Ngô cứ yên tâm, tôi sẽ cố gắng đẩy nhanh tiến độ, bảo đảm trong vòng một tháng sẽ chế tạo ra mô hình, ít nhất trong một ngày có thể chế tạo hơn một ngàn con”.

Ngô Bình gật đầu: “Vậy chuyện này giao cho cậu, hiện tại chúng ta đến Khôi Lỗi Tông”. Anh nhớ trong Khôi Lỗi Tông có một con rối cổ xưa. Theo lời của Mèo đen nói, thì con rối kia có thể con rối mạnh nhất trong bảy con rối Chiến Thiên do chính Chiến Thiên Thánh Hoàng chế tạo ra. Đúng lúc, anh muốn đến xem.

Trác Tú bất ngờ: “Đi luôn bây giờ à? Chuyện này…”

Ngô Bình nhíu mày: “Sao đấy, không được à?”

Trác Tú cười khổ, xua tay liên tục: “Sao tôi khó chịu được chứ, chỉ là Khôi Lỗi Tông bên đó đang ồn ào do phân gia, nên tôi không muốn tham dự vào”.

Ngô Bình ngạc nhiên nói: “Đòi tách ra?”

Trác Tú thở dài, nói sơ qua tình huống cho anh nghe. Thì ra tông chủ của Khôi Lỗi Tông đang tu luyện lại gặp chuyện, hai con trai của ông ta không phục nhau nên mỗi người đi chèo kéo một đám trưởng lão với đệ tử hợp lại, đấu đá đến vỡ đầu chảy máu. Hiện tại con trai cả của tông chủ có thế lực mạnh hơn chút, con thứ chuẩn bị dẫn những người phe mình rời khỏi Khôi Lỗi Tông để ra ngoài lập một tông môn Khôi Lỗi mới.

Ngô Bình đã hiểu, Trác Tú không muốn theo phe nào nên không muốn về lúc này.

Anh suy nghĩ rồi nói: “Nếu đã chia nhà như thế, quá trình chế tác con rối cũng sẽ dài ra nhỉ?”

Trác Tú gật đầu: “Chắc chắn rồi”.

Ngô Bình hừ lạnh: “Vậy không thể ra tách ra được!”

Trác Tú ngạc nhiên hỏi: “Ý của anh Ngô là sao?”

Ngô Bình: “Chuyện tu luyện của tông chủ các cậu gặp vấn đề gì?”

Trác Tú: “Lúc ông ấy tu luyện “Thiên Khôi Tâm Kinh” lại xảy ra vấn đề về tinh thần nên phát điên rồi. Khôi Lỗi Tông hết cách, đành tạm thời nhốt ông ấy lại”.

Ngô Bình: “Cậu dẫn tôi đến gặp tông chủ các cậu, để ta xem có thể chữa khỏi cho ông ta không”.

Trác Tú mở to hai mắt đầy bất ngờ: “Anh có thể chữa khỏi cho tông chủ à?”

Ngô Bình: “Tôi không chắc chắn, thử mới biết được”.

Trác Tú cắn răng, gật đầu cái rụp: “Được, tôi dẫn anh đi!”

Thoáng cái, hai người đã vào U Thiên Tiên Giới, đứng trước cửa núi của Khôi Lỗi Tông.

Lần đầu tiên Ngô Bình đến đây, nên đã giấu đi dấu tích di chuyển của mình rồi đi theo Trác Tú vào nơi giam tông chủ.

Hiện tại lực chú ý của toàn bộ Khôi Lỗi Tông đã đặt hết lên người của hai người con trai kia, cho nên chuyện tu luyện của tông chủ đang gặp rắc rối không ai đến hỏi thăm. Họ nhốt ông ta ở trong căn phòng lạnh băng, khắc trận văn trong đó, không cho ra ngoài.

Trước cửa chỉ có một ông già tóc bạc trắng ngồi canh chừng, người này là một vị trưởng lão đã về hưu, rảnh rỗi nên đã bị sắp xếp đến canh tông chủ.

Trác Tú đến cười nói: “Sao Hầu trưởng lão còn ở đây?”

Trác Tú là đệ tử tinh anh trong tông, mà đệ tử tinh anh trong Khôi Lỗi Tông lại không nhiều nên vị Hầu trưởng lão này vừa thấy đã biết cậu ta là Trác Tú. Ông ấy nở nụ cười tươi, nói: “Trác Tú đó à, không phải cậu đến Thế tục rồi sao? Trở về lúc này làm gì?”

Trác Tú: “Lâu rồi không về thăm tông, nên ta về đây xem tình hình ra sao. À phải rồi Hầu trưởng lão, lúc này ta đến đây phát hiện bên ngoài sân có một con chó hoang với đôi mắt đỏ ngầu giống như một con chó thành tinh ấy. Ông cẩn thận xíu đó”.

Hầu trưởng lão nghe thế đã đứng bật dậy hỏi: “Có à? Để ta đi xem”.

Vì vậy Trác Tú lập tức dẫn Hầu trưởng lão đi ra ngoài sân.

Lúc này Ngô Bình đã hiện ra, đi đến trước cửa phòng. Anh nhìn thoáng qua, rồi duỗi tay, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa, một tiếng “răng rắc” vang lên, chìa khóa đã gãy. Anh dễ dàng đẩy cửa vào trong.

Bốn vách tường của căn phòng đều vẽ kín phù văn, tạo thành một căn phòng pháp trận. Pháp trận này có thể giúp cho người nhốt bên trong tự bình tĩnh lại, đồng thời cản cho người nọ không ra ngoài được. Đương nhiên, người ngoài muốn vào lại dễ dàng hơn rất nhiều.

Trong phòng này có ba phòng, hai sảnh, lúc này có một người tu sĩ trung niên đang ngồi trên ghế phòng khách, mở to hai mắt lẩm bẩm giống như người bị bệnh tâm thần.

Ngô Bình quan sát một vòng, rút ra kết luận thầm nói: “Ông ta bị nhiễu loạn tinh thần vào lúc tu luyện đây mà, chuyện này chả có gì to tác, trị được”.

Anh lập tức thi truyển Huyền Thiên Mộng Cảnh, ngay lập tức một vệt ánh sáng bao phủ tu sĩ trung niên kia. Sau đó, người trung niên cũng chính là tông chủ Khôi Lỗi Tông, Hà Trùng Dương cũng bước vào trong Huyền Thiên Mộng Cảnh. Trong Huyền Thiên Mộng Cảnh, Hà Trung Dương đã trải qua ba năm chữa trị tâm lý, Ngô Bình dùng đủ loại tình huống, chữa khỏi vấn đề tinh thần của ông ta. Mà quá trình chữa trị thuận lợi như thế là nhờ y thuật siêu phàm và lòng tận tụy không rời của Ngô Bình

Sau khoảng vài phút, Hà Trùng Dương đã mở mắt, mê mang rồi ngạc nhiên hỏi Ngô Bình: “Cậu là người từ đâu đến?”

Ngô Bình cười: “Chào Hà tông chủ, ta là đệ tử quan trọng trong Đệ Nhất Kiếm tông, Ngô Bình. Trác Tú mời ta đến chữa cho ông đấy. Giờ ông nghĩ lại xem, nhớ lại chuyện gì xảy ra lúc trước không?”

Hà Trùng Dương suy nghĩ một lúc, đúng thật đã nhớ lúc bản thân đang tu luyện gặp phải kiếp nạn. Ông ta thở dài, vội vàng đứng dậy, chắp tay bái tạ Ngô Bình: “Chuyện này đúng là một cơn ác mộng dài, đa tạ Ngô công tử đã chữa khỏi cho ta!”

Ngô Bình: “Tông chủ đừng khách sao. Phải rồi, trong khoảng thời gian ông đang gặp rắc rối, hai vị thiếu tông chủ cũng đánh nhau túi bụi rồi. Ông nên ra ngoài xem đi”.

Hà Trùng Dương nổi giận nói: “Nực cười, hai đứa bất hiếu này!”

Sau đó, ông ta đẩy cửa bước ra ngoài. Đúng lúc gặp được Trác Tú và Hầu trưởng lão vừa đi về sân.

Trác Tú thấy Hà Trùng Dương đã bình thường lại, vui mừng vội vàng nói: “Tông chủ không sao rồi nhỉ?”

Hà Trùng Dương gật đầu nói: “Trác Tú làm tốt lắm, bản tông chủ sẽ thưởng lớn cho cậu! Cậu tiếp đãi Ngô công tử cho tốt, ta đi gặp hai đứa bất hiếu kia đã!”

Không khí của Khôi Lỗi Tông đã u ám, căng thẳng, mù mịt. Người hai phe luôn làm theo ý mình, thậm chí đã có rất nhiều người chết và bị thương, khiến cho lòng người trong tông từ trên xuống dưới luôn thấp thỏm, lo lắng không yên. Nhưng mọi chuyện này đã tan thành mây khói, khi Hà Trùng Dương rời núi.

Thoắt cái, hai người con trai của Hà Trùng Dương đã quỳ gối trước mặt ông ta. Tâm trạng của họ vô cùng phức tạp, không thể nói là vui mừng hay là mất mát, dù sao ông già nhà mình không có chuyện gì thì họ cũng chỉ có thể làm con trai tiếp thôi.

Hà Trùng Dương sai người đuổi hai đứa con trai ra cửa sau núi, để họ tự kiểm điểm ba năm. Ngoại trừ chuyện bất đắc dĩ, thì không được phép ra ngoài bởi bất kỳ nguyên nhân nào khác.

Ngô Bình đợi hơn một giờ đã được Trác Tú mời đến đại điện Khôi Lỗi Tông. Hà Trùng Dương đích thận đón anh tại cửa, cười nói: “Ta đã nghe đại danh của Đệ Nhất Kiếm Tông lâu rồi, hiện tại ta thấy Đệ Nhất Kiếm Tông là tông môn mạnh nhất trong kiếm đạo rồi nhỉ Ngô công tử”.

“Hà tông chủ quá khen rồi. Thật ra ta đến quý tông là có chuyện muốn nhờ”. Ngô Bình nói xong lập tức lấy bản vẽ ra.

Hà Trùng Dương là cao thủ chế tạo con rối, ông ta vừa nhìn lướt qua đã nói: “Cái này dễ, ta lập tức ra lệnh người gấp rút làm xong con rối, đưa đến cho công tử. Xong rồi, ta chỉ lấy tiền vốn thôi!”

Ngô Bình bật cười, nói: “Vậy đa tạ Hà tông chủ”.

Hà Trùng Dương xua tay: “Chuyện này là việc nhỏ với ân ức của công tử dành cho bổn tông mà, không đáng nhắc đâu”.

Sau vài câu nói chuyện, Ngô Bình vào chủ đề chính: “Hà tông chủ này, ta nghe Trác Tú nói qúy tông có một con rối thời thượng cổ hả?”

Hà Trùng Dương bất ngờ liếc Trác Tú, cậu ta lập tức cúi đầu im lặng.

Ông ta cười ha hả, nói: “Đúng rồi, tông bọn ta thật sự có một con rối thượng cổ. Nhưng con rối này đã không sử dụng lâu rồi, tại việc kích hoạt nó phải trả cái giá quá đắt. Công tử có hứng thú với nó hả?”
Chương 2908: Con rối Chiến Thiên

Ngô Bình cười nói: “Ta khá hứng thú với các loại con rối, nếu Hà tông chủ đồng ý thì ta muốn mua con rối của tông”.

Hà Trung Dương bật cười ha hả nói: “Nếu công tử đã thích thì cứ lấy đi là được rồi, nói gì đến mua bán chứ. Nhưng thể tích của con rối này khổng lồ đấy, phía trên nó còn chứa cấm chế mạnh mẽ. Cậu phải luyện hoá nó từ từ, chứ khó có thể giải phong tức thì”.

Ngô Bình: “À, chẳng lẽ không thể bỏ vào không gian trữ vật à?”

Hà Trung Dương lắc đầu: “Không thể bỏ vào không gian trữ vật được, nếu làm được thì bọn ta đã không đặt nó ở đó mấy ngàn năm rồi”.

Ngô Bình suy nghĩ rồi hỏi: “Ta có thể đến đó xem không?”

Hà Trùng Dương bật cười: “Đương nhiên rồi, mời công tử!”

Hà Trùng Dương đã cử người đi hỏi thăm về thân phận của Ngô Bình từ lâu, nên cũng biết được anh không đơn giản. Anh không chỉ là đệ tử có chức vụ quan trọng ở Đế Nhất Kiếm Tông mà còn ghê gớm hơn thế nữa là có được Kiếm Đạo Vương Tọa! Tiền đồ của người thế này luôn rất rộng lớn và thênh thang, đương nhiên Hà Trùng Dương không dám chọc vào nên muốn nịnh bợ thêm xíu xiu nữa.

Thoáng chốc, nhóm người đã đến một bãi đất trống. Nơi này có một sơn cốc, họ đứng ở trên đỉnh núi mà nhìn xuống đã thấy con rối hình người đặt ở trong sơn cốc đó. Con rối này cao ba trăm trượng, toàn thân là màu vàng, tay cầm kiếm, toát ra khí tức khủng bố có từ thời xa xưa.

Ngô Bình vừa nhìn con rối đã cảm nhận được khí tức của Thánh Hoàng toát lên trừ trong người nó, thậm chí còn có cả khí tức cấm kỵ nữa!

“Nó là con rối Cấm Kỵ à?”, Ngô Bình suy nghĩ gì đó, rồi cười nói: “Hà tông chủ, nếu ta có thể tế luyện con rối này thì mang đi được chứ?”

Hà Trùng Dương không nghĩ Ngô Bình tế luyện được con rối này, dù sao những người đời trước chưa một lần nào thành công mà. Vả lại, ông ta biết cần một huyết mạch nào đó mới có thể tề luyện con rối này được.

Ông ta nghĩ thế mà bật cười ha hả nói: “Ta đã nói trước đó rồi, công tử chỉ cần lấy được nó thì ta sẽ đưa ngay”.

Ngô Bình gật gù rồi bảy xuống đứng trên vai con rối, anh duỗi tay đè lên cổ của con rối. Bàn tay của anh vừa tiếp xúc với con rối, sức mạnh cấm kỵ trong cơ thể anh lập tức rót vào trong nó.

Lúc này anh cảm giác được mặt ngoài, chỗ bàn tay mình đang tiếp xúc xuất hiện một ít gai nhọn, chúng đâm thủng da của Ngô Bình. Máu của anh cứ thế chảy theo gai nhọn, rồi lăn xuống thấm vào con rối.

Ngay tức thì, cả cơ thể con rối bắt đầu sáng lên, Ngô Bình cảm giác sức mạnh Cấm Kỵ của bản thân đã chảy vào trong trung tâm trận pháp của con rối này. Bước tiếp theo, máu của anh cũng chảy vào trận máy, máu kích hoạt đại trận con rối, con rối Chiến Thiên bắt đầu phát ra ánh sáng lấp lánh.

Ngô Bình mỉm cười nhẹ, chuyện này giống hệt như suy đoán của anh trước đó. Con rối này không cần huyết mạch gì đặc biệt, mà nó cần là máu có sức mạnh Cấm Thiên! Anh tu luyện Cấm Thiên Thần Công nên trong máu cũng chứa lực Cấm Thiên, nhờ đó mà có tư cách tề luyện con rối Chiến Thiên này!

Ngay sau đó, khi trung tâm đại trận bắt đầu lan rộng ra là thì đồng thời trong đầu Ngô Bình cũng xuất hiện một bản pháp trận thu nhỏ, đó là hình ảnh trung tâm đại trận đang chiếu trong thần hồn của anh. Anh có thể nhờ cái này để kiểm soát pháp trận bên trong con rối Chiến Thiê.

Nhận ra được đặc điểm này, anh lập tức nói: “Biến!”

Ngay lập tức con rối Chiến Thiên thu nhỏ lại, rồi biến thành một con rối to cỡ bàn tay bay vào lòng bàn tay của Ngô Bình.

Hà Trùng Dương nhìn hình ảnh trước mắt mà sợ ngây ra, lẩm bẩm: “Không ngờ công tử có huyết mạch trong truyền thuyết!”

Ngô Bình cất con rối Chiến Thiên đi cười nói: “Hà tông chủ, ta không khách sáo rồi”.

Tuy Hà Trùng Dương hơi hối hận, nhưng ông ta cũng không dám nuốt lời. Dù sao thì ai mà dám chọc vào người có thể kiểm soát hoàn toàn con rối thượng cổ được chứ? Lỡ như ông ta chọc Ngô Bình giận rồi, có thể anh sẽ thả con rối thượng cổ ra san bằng cái Khôi Lỗi Tông của ông ta mất!

“Ha ha, con rối này có thể nhận chủ ở đây là phúc phận của nó mà. Chúc mừng công tử, xin chúc mừng”. Trong nụ cười của Hà Trùng Dương có vài phần chua xót.

Ngô Bình: “Hà tông chủ, ta định chế con rối nên mong quý tông có thể sớm chế tác xong bản phác thảo giúp ta”.

Hà Trùng Dương: “Chuyện nhỏ mà, không biết công tử còn cần gì nữa không?”

Ngô Bình suy nghĩ rồi nói tiếp: “Các người cứ tạo ra mười nghìn con rối trước đã, nếu không đủ thì ta sẽ đặt hàng thêm”.

Hà Trùng Dương nghe vậy mà ngốc ra, nghĩ thầm mười nghìn con rối là một đơn đặt hàng rất lớn đấy. Ông ta nghĩ một lúc rồi nói: “Ta đã nói trước đó, chỉ thu tiền vốn. Cho nên mười nghìn con rối thì phải tốn bốn triệu Tiền đại đạo trên một con, mười nghìn con rối thì phải mất bốn mươi tỷ tiền đại đạo”.

Ngô Bình đã lấy được con rối Chiến Thiên, nên không muốn để đối phương bị lỗ nữa, đành cười nói: “Ta không để Khôi Lỗi Tông chịu thiệt đâu, như thế này nhé giá cả cứ tính mười triệu tiền đại đạo một con. Mười nghìn con rối, ta đưa các vị một trăm tỷ tiền đại đạo”.

Hà Trùng Dương ngây ngẩn lập tức xua tay: “Không được, mười triệu quá cao”.

Ngô Bình nói: “Hà tông chủ đừng khách sáo, mười nghìn con rối đầu tiên ta đưa mười triệu một con. Sau này còn yêu cầu gì khác, không ngại cứ tính 40 nghìn một con. Ông thấy thế nào?”

Hà Trùng Dương hiểu được lòng chân thành của Ngô Bình là thật, nên không khách sáo nữa mà cười nói: “Vậy ta cung kính không bằng tuân lệnh, Ngô công tử cứ yên tâm. Ta sẽ nhanh chóng làm xong mười nghìn con rối cho cậu!”

Hà Trùng Dương muốn Ngô Bình ở lại mấy ngày, nhưng anh nói có việc rồi nên ở lại một lát đã từ biệt. Trước khi đi, anh còn giải cấm chế trên người Trác Tú. Trác Tú mời Ngô Bình đến chữa khỏi bệnh cho tông chủ nên đã lập công lao lớn cho tông, cậu ta nhận được rất nhiều phần thưởng.

Khó có một chuyện đến U Thiên Tiên Giới, Ngô Bình tiện đường đến Thiên Nhạc Tông luôn. Anh muốn xem Đào Thành ra sao rồi.

Đào Thành chính là Vương Thế An, anh đã gặp lúc ở Đại Ngũ Hành Giới, cậu ta tự xưng mình là “Sáng Thế”. Cậu ta đã tồn tại từ khi chủ Vũ Trụ Từ Không Thành ra đời rồi, sau đó mới hóa thành dáng người. Thời gian trôi qua, vận mệnh của cậu ta vẫn còn trói với Ngô Bình, nên bây giờ đang phụ thuộc vào anh.

Ngô Bình khôi phục gương mặt cũ, đến thăm Thiên Nhạc Tông. Cha con Nhạc Thiên Ba và Nhạc Cương Cực ra đón anh, không lâu Đào Thành cùng Nhạc Chân Chân cũng đến.

“Đại ca!”. Đào Thành vừa thấy Ngô Bình đã rất vui mừng, muốn đến ôm lấy anh.

Nhưng bất ngờ Ngô Bình vươn tay ra điểm vào giữa mày cậu ta, lập tức một luồng ký ức kiếp trước ào ạt tràn vào đầu Đào Thành. Cậu ta ngây người một lát, cơ thể đột ngột biến vặn vẹo, thoắt cái đã khôi phục dáng vẻ Vương Thế An.

Mọi người nhìn hình ảnh này mà ngây ngẩn, Nhạc Thiên Ba giật mình hỏi: “Chuyện gì thế?”

Ngô Bình cười nói: “Cậu ta đã khôi phục lại thân phận lúc xưa thôi, hắn là người chuyển thế lịch kiếp”.

Tình huống thế này cũng không hiếm ở Tu Hành Giới, Nhạc Thiên Ba thở dài nhẹ nhõm: “Thì ra là thế”.

Vương Thế An mỉm cười nói: “Nhờ anh đánh thức tôi sớm, chứ không tôi phải mất mấy năm nữa mới nhớ lại ký ức trước đó được”.

“Đừng dong dài nữa, anh nên làm chuyện của mình đi”.

Vương Thế An mỉm cười, xoa khuôn mặt của Nhạc Chân Chân nói: “Chân Chân này, tuy anh thay đổi bề ngoài nhưng anh vẫn là anh đấy. Em đợi anh ở nhà nhé, anh sẽ về tìm em thôi”.

Nhạc Chân Chân không nỡ: “Thành ca muốn đi đâu?”

Vương Thế An: “Anh đi với đại ca làm một vố làm ăn lớn”.

Nhạc Thiên Thiên Ba cũng biết con rể mình hơn người nên khuyên: “Đào Thành lo làm việc của mình đi, người nhà sẽ chăm sóc Chân Chân thật tốt mà”.

Vương Thế An gật đầu rồi chắp tay tạm biệt mọi người, hai người lập tức cùng nhau rời khỏi Thiên Nhạc Tông.

Hai người đi thẳng đến biệt thự trên đỉnh núi Thần Kinh, Y Mị, Mộc Băng Thiền và Hàn Băng Nghiên đã có mặt tại đó chờ từ lâu.

Y Mị thấy Ngô Bình dẫn một người xa lạ đến, lập tức tò mò đánh giá cậu ta rồi ngạc nhiên hỏi: “Hắn là ai vậy Ngô Bình?”

Ngô Bình giới thiệu: “Vương Thế An”.

“Khí tức của hắn giống với Diệp Nhu Tâm quá, cùng đạo hả?”

Ngô Bình giật mình nghĩ thầm, có lẽ vì vận mệnh của anh và Vương Thế An buộc chặt vào nhau nên không cảm nhận được loại khác thường này. Mà ngược lại, Y Mị vừa liếc mắt xem đã phát hiện ra.
Chương 2909: Tử Thanh trở về

Vương Thế An mỉm cười: “Anh nói chưa đúng hoàn toàn, tôi không phải theo Đạo Tử, mà là Đạo Vương!”

Ngô Bình chưa từng nghe về Đạo Vương, mới cười hỏi: “Anh là Đạo Vương? Chẳng lẽ là Đại Đạo Vương à?”

Vương Thế An cười nói: “Hiểu thế cũng gần đúng, nhưng đó là thân phận trước đây của tôi thôi. Tôi nhờ nghịch thiên cải mệnh đã hóa thân thành người, mới trở thành Đạo Vương được. Sứ mạng của Đạo Tử là sửa lại độ lệch của Vũ Trụ Đại Đạo, còn sứ mệnh của Đạo Vương phải thay thế giới chọn một người mang thiên mệnh để hành đạo thay trời đất. Có thể nói, quyền hạn của Đạo Vương lớn hơn Đạo Tử”.

Ngô Bình nhướng mày: “Vậy ý anh nói, tôi là người thiên mệnh đó à?”

Vương Thế An: “Vận mệnh tôi với anh khóa chặt với nhau, chính vì thế vận mệnh của anh khác với người thường rồi”.

Sau đó anh ta nhìn sơ qua Ngô Bình, cười nói: “Nếu không có nó, thì sao Thiên Mệnh Tháp với Cửu Liên Đài lại xuất hiện trong cơ thể của anh?”

Ngô Bình: “Bây giờ, anh là Đạo Vương nên có thể giúp được tôi cái gì?”

Vương Thế An: “Thật ra hiện tại anh đã là người rất xuất sắc rồi, tôi chỉ cần làm Đạo Nhân bảo vệ anh là được”.

Nhắc đến bảo vệ Đạo Nhân, anh ta lại lắc đầu: “Nhưng tu vi của tôi bây giờ còn quá thấp, thôi thì thế này, tôi đến Hỗn Độn Giới để tu luyện một đoạn thời gian. Tôi xuất quan rồi sẽ giúp anh một bước lên mây!”

Ngô Bình bật cười nói: “Anh muốn đến Hỗn Độn Giới thì tôi giúp được”.

Anh ném ra một cánh cửa, vừa mở cửa ra đã thấy bên trong là Hỗn Độn Giới.

Vương Thể An không nghĩ ngợi mà đi vào, rồi lại cười ha hả nói: “Ngắn thì một năm, dài thì ba năm, tôi có thể tu hành thành công rồi”.

Ngô Bình gật đầu: “Tôi chờ anh quay lại”. Anh vừa dứt lời, đã đóng cửa lại để Vương Thể An ở lại bên trong.

Y Mị nghe cuộc đối thoại của họ mà bất ngờ thốt lên: “Vận mệnh của anh với Đạo Vương buộc chặt vào nhau!”

Ngô Bình: “Nói đúng hơn thì Vương Thế An là chư hầu của tôi”.

Y Mị cảm thán: “Tôi thấy bạn bè của anh rất xuất sắc, hèn chi anh lại có thành tựu cao như vậy”.

Ngô Bình cười nói: “Hay là bây giờ tôi đưa các vị đến Thánh Cổ Đại Lục nhỉ”.

Mọi người nghe thế lập tức vỗ tay tán đồng, Ngô Bình lập tức sử dụng Thánh Môn. Thoáng chốc, bốn người đã xuất hiện ở trong thành Kim Ngô.

Mộc Băng Thiền vừa mới đến thành Kim Ngô đã im lặng nhìn khung cảnh xung quanh chăm chú, chuyện năm xưa như một đoạn phim thoáng xuất hiện trong đầu cô ấy. Một lát sau, cô ấy mở lớn mắt đột ngột xuất ra một khí tức huyền diệu quanh thân mình.

Nhan sắc của cô ấy bắt đầu xảy ra thay đổi, chân cũng dài hơn, ngực lớn gấp đôi, làn da càng trở nên trắng nõn, tóc dài hóa màu màu xanh ngọc. Cùng lúc đó, xung quanh Thành Cổ Đại Lục có vô số khí tức khổng lồ ào ạt đến hóa thành từng đường ánh sáng vàng cuồn cuộn đổ vào trong cơ thể mềm mại của Mộc Băng Thiền.

Lúc này Ngô Bình cảm nhận được viên ngọc đang đeo đột nhiên run lên, vừa sáng vừa tăng nhiệt độ. Anh vội vàng lấy ngọc thiền ra, mới phát hiện nó là thứ Mộc Băng Thiền đã đưa cho mình lúc trước.

Anh vừa nghĩ đến đây lập tức ném ngọc thiền về phía Mộc Băng Thiền. Ngay khi ngọc thiền tiếp xúc với Mộc Băng Thiền đã hóa thành một pháp trận màu vàng cực kì khổng lồ, mờ ảo giữa không trung. Pháp trận xoay tròn khiến không gian rạn nứt, từ trong pháp trận dần dần lộ ra một pho tượng hình người sáng lấp lánh rơi xuống người Mộc Băng Thiền rồi hợp lại với cô ấy. Khí tức của cô ấy lập tức thăng lên cường giả cấp Thánh Vương.

Ngay sau đó chỉ thoắt cái, khí tức quanh cơ thể của Mộc Băng Thiền lập tức biến mất, pháp trận cũng không còn nữa. Đôi chân trần trắng như tuyết của cô ấy lơ lửng giữa không trung, mắt đẹp vừa di chuyển, cuối cùng rơi vào người Ngô Bình.

Ngô Bình biết Mộc Băng Thiền đã nhớ lại ký ức kiếp trước của mình, nên cười hỏi: “Chắc bây giờ tôi phải gọi cô là Tử Thanh Thánh Vương nhỉ?”

Tử Thanh Thánh Vương mỉm cười: “Đa tạ sự chăm sóc của anh, tôi thật sự đã nhớ lại ký ức của mình rồi. Nhưng anh đừng khách sáo, cứ gọi tôi là Tử Thanh đi”.

Ngô Bình: “Tôi không ngờ cô vừa về đến đây đã khôi phục thực lực của mình, tôi thấy lúc trước khi cô còn ở đây đã chuẩn bị thật kỹ từ lâu rồi”.

Tử Thanh gật đầu: “Pháp bảo cấm kỵ đó có một tác dụng rất kỳ diệu, nó có thể giúp trạng thái của tôi khôi phục khi đến thời cơ. Bây giờ, tu vi của tôi đã ngang với lúc bị ám sát rồi”.

Ngô Bình nhớ lúc trước Tử Thanh bị một nam tu hãm hại, anh tò mò hỏi: “Năm đó, ai là người hại cô vậy? Cô còn nhớ tên của gã đó không?”

Tử Thành bình thản nói: “Hắn tên là Phục Thiên!”

Ngô Bình ngây ra lặp lại cái tên: “Diệp Phục Thiên!”

Tử Thanh nhìn anh: “Hắn là Thánh Vương, chắc anh cũng biết hắn”.

Ngô Bình thở dài: “Đương nhiên tôi biết rồi, trước Diệp Phục Thiên đã bước vào bán bộ Thánh Hoàng từ lâu”.

Tử Thanh nghe đối phương đã bước nửa chân vào Thánh Hoàng lại cười lại, đứng dậy: “Nếu gã không cướp mất bảo vật của tôi, thì gã hoàn toàn không có tư cách bước một nửa chân vào Thánh Hoàng!”

Ngô Bình tò mò hỏi: “Thứ gì thế?”

Tử Thanh: “Một bảo vật quý hiếm, nó tên là Hoàng Cực Lệnh. Người giữ được lệnh này sẽ có cơ hội bước lên đỉnh Thánh Hoàng”.

Ngô Bình thắc mắc: “Diệp Phục Thiên cầm Hoàng Cực Lệnh, nhưng đâu có lên được đỉnh Thánh Hoàng đâu”.

Tử Thanh bình tĩnh nói: “Hắn cầm Hoàng Cực Lệnh giả đấy, cái Hoàng Cực Lệnh thật đã bị tôi dấu rồi. Nếu là Hoàng Cực Lệnh thật, anh ta đã có cơ hội đạt đến Thánh Hoàng rồi”.

Cô ấy nói dứt lời, lại hít một hơi thật sâu rồi thở dài: “Lúc ấy, tôi mới là người thăng cấp vào Thánh Hoàng”.

Ngô Bình nhíu mày: “Năm đó cô có thể đột phá, ấy vậy mà bị Diệp Phục Thiên phá hỏng”.

Tử Thanh nói: “Lần này tôi sống lại về đây, có thể thăng vào vị Thánh Hoàng bất cứ lúc nào cũng được”.

Đôi mắt của Ngô Bình sáng lên: “Chừng nào cô đột phá?”

Tử Thanh: “Tôi cần tiềm tu một đoạn thời gian để tu hành cho vững cái đã”.

Ngô Bình cười nói: “Tôi có cửa truyền tống vào Hỗn Độn Giới, cô có thể đến đó tu luyện”.

Tử Thanh cười nói: “Tốt lắm, muốn tu vi đạt đến cảnh giới Thánh Vương phải tu hành qua lại trong Thánh Cổ Đại Lục và Hỗn Độn Giới nhiều lần”.

Ngô Bình lập tức mở cánh cửa truyền tống ra, Tử Thanh bước vào. Cả hai đều hẹn Ngô Bình sẽ mở cửa sau nửa tháng tới.

Y Mị tạm biệt Tử Thanh xong lập tức cảm nhận được khí tức từ Thánh Cổ Đại Lục, nên cười nói: “Nơi này đúng là nơi tốt!”

Ngô Bình: “Y Mị, tôi cảm thấy cô có thể thử hệ thống tu hành tại Thánh Cổ Đại Lục”.

Y Mị gật đầu: “Được! Anh tìm một chỗ giúp tôi, tôi muốn tu luyện trong một đoạn thời gian”.

Ngô Bình lập tức sắp xếp cho Y Mị ở tại thành Kim Ngô, sau đó anh dẫn Hàn Băng Nghiên đi lòng vòng khắp nơi trong thành.

Thành Kim Ngô vô cùng phồn hoa, đặc biệt là dưới sự cai trị của Lý Thần Đồ, bách tính đều an cư lạc nghiệp. Những nô lệ được giải phóng cũng có chỗ ở yên ổn, họ đều nói rằng chúa tể Lý thật sự tốt bụng.

Hàn Băng Nghiên chưa bao giờ ăn được những món ngon ở Thánh Cổ Đại Lục, nên khi cô ấy đi một vòng đã ăn đến mức no căng cả bụng. Cô ấy cười nói: “Thời đại này thật tốt, nơi nào cũng có phong cảnh tự nhiên, với lại không khí cũng trong lành!”

Ngô Bình: “Do em đang ở trong thành mới thấy vậy, chứ ngoài thành có rất nhiều dị tộc. Chúng không chỉ biến con người làm nô lệ mà còn ăn thịt người đấy”.

Hàn Băng Nghiên nghe vậy sợ hãi, lắp bắp: “Sao mà ghê vậy!”

Ngô Bình gật đầu: “Em cứ ở đây chơi thỏa thích vài ngày, rồi anh sẽ tống em về”.

Anh dẫn Hàn Băng Nghiên đi dạo chơi một vòng mới đưa về, Phương Lập vừa thấy hai người đã vội vàng chạy đến bối rối, nói: “Chủ nhân nhanh trốn xíu đi!”

Ngô Bình nhíu mày: “Chuyện gì thế?”

Phương Lập thở dài: “Đám người kia không tìm được cây Kim Cương trên núi Kim Cương, nên đã báo chuyện cho Thánh Hoàng biết. Thánh Hoàng nổi giận, treo giải thưởng rồi. Bây giờ, cao thủ khắp thiên hạ đang tìm chủ nhân đấy!”

Ngô Bình thấy hứng thú mà hỏi: “Treo thưởng bao nhiêu á?”

“300 tỷ thánh thù đấy!”. Phương Lập nói: “Nếu bắt chủ nhân còn sống, sẽ thưởng thêm 1000 tỷ thánh thù nữa!”
Chương 2910: Con rể tương lai đến nhà

Ngô Bình cười lạnh: “Xem ra tôi có giá lắm nha, 1300 tỷ thánh thù!”

Phương Lập: “Hơn giá trị của cây Kim Cương một ngàn lần”.

Ngô Bình hỏi: “Bọn họ biết tôi là ai à?”

Phương Lập gật đầu: “Bọn họ đã tìm hiểu kỹ càng, biết được ngài đến từ Học viện Kim Long, là đệ tử của Dược Lão”.

Ngô Bình cười lạnh, trong tay của anh có con rối Chiến Thiên, cho dù có đụng phải vị Bán Bộ Thánh Hoàng kia thì anh cũng không sợ, nên anh nói ngay lập tức: “Tôi muốn xem thử xem ai dám đến bắt tôi!”

Phương Lập: “1300 tỷ thánh thù, đây là một con số cực kỳ cực kỳ lớn, người chịu mạo hiểm vì con số này chắc chắn không hề ít”.

Ngô Bình: “Không sao, tôi chờ bọn họ!”

Bởi vì tình thế thay đổi, trong ngày hôm đó, Ngô Bình lập tức đưa Hàn Băng Nghiên trở về thế tục, cô ấy không phải người tu hành, lưu lại Thánh Cổ Đại Lục sẽ vô cùng nguy hiểm. Nhân tiện đó, anh lại đi một chuyến đến núi Nguyên Thủy, tìm được Giang Sơ Nhanh, nhờ cô giúp anh bán ra một ít cây Kim Cương.

Cây Kim Cương có giá trị ở Tiên Giới, khi ở Tiên Giới chắc chắn sẽ có giá khá cao, anh chuẩn bị bán đi một phần trước để xem kết quả như thế nào.

Giang Sơ Nhan vẫn luôn giúp đỡ anh quản lý Đan Đạo Viện. Cho đến khi cô nhìn thấy Ngô Bình lấy cây Kim Cương ra, trong mắt lộ ra sự thắc mắc: “Vật này chứa Kim Cương Thần Lực không?”

Ngô Bình gật đầu, rút ra một thanh bảo kiếm có chuôi bằng cây Kim Cương, vung mạnh lên một cái, một thanh kiếm khí sắc bén bay ra, chém một tảng đá khổng lồ cách đó mấy trăm mét thành hai phần.

Giang Sơ Nhan cảm khái nói: “Năng lượng sắc bén như thế, nếu dùng cho binh khí thì lại lãng phí quá”.

Ngô Bình suy nghĩ trong lòng: “Hử, cô cảm thấy nó có thể có cách sử dụng tốt hơn sao?”

Giang Sơ Nhan gật đầu: “Kim Cương Thần Lực này nếu như dùng để xây dựng sát trận, chế tạo con rối thì hiệu quả sẽ càng ngày càng cao. Công tử yên tâm, em sẽ từ từ tìm một nguồn tiêu thụ nhất định sẽ bán được cây Kim Cương với một cái giá tốt”.

Ngô Bình cười nói: “Vất vả cho em rồi Sơ Nhan”.

Giang Sơ Nhan nhẹ nhàng thở dài, nói: “Công tử, chuyến này anh đi cũng rất lâu, chuyện của chúng ta khi nào thì làm?”

Giang Sơ Nhan vốn là điều kiện duy nhất mà Nguyên Thủy Sơn đưa ra, yêu cầu Ngô Bình phải cưới cô. Hai người biết nhau cũng đã được một khoảng thời gian, cả hai đều có cảm tình với nhau, anh cười nói: “Chỉ cần ở bên chỗ em đã chuẩn bị tốt, thì lúc nào anh cũng có thể rước dâu vào cửa cả. Chỉ là, tình huống trong nhà của anh, em cũng biết rồi đó, trong nhà của anh không chỉ có một vị phu nhân, chỉ sợ em chịu thiệt thòi”.

Giang Sơ Nhan nhoẻn miệng cười. nói: “Chúng ta là đạo sĩ tu hành, làm sao lại có thể giống như người trần thế tục tranh giành tình cảm, chỉ cần công tử đối đãi với Sơ Nhan tốt, Sơ Nhan cũng không cầu mong thêm gì”.

Ngô Bình gật đầu: “Vậy một lát nữa chúng ta sẽ định một ngày, anh sẽ rước em vào cửa”.

Giang Sơ Nhan thẹn thùng gật đầu nhẹ nhàng. nói: “Anh Bình, vậy anh có thể theo em về nhà một chuyến không?”

Ở dưới chân núi Nguyên Thủy có bốn tông hai viện, một trong bốn tông chính là Giang Tông, Giang Sơ Nhan là người của Giang Tông. Tứ tông là bốn tông môn riêng biệt của bốn vị đệ tử của Nguyên Thủy Đạo Tôn, có tiếng nói và có quyền rất cao ở núi Nguyên Thủy.

Ngô Bình nghĩ nếu đã quyết định cưới Giang Sơ Nhan thì đi gặp mặt người nhà của cô một lần cũng là bình thường mà thôi, lập tức gật gật đầu, nói: “Được, vậy khi nào đi”.

Giang Sơ Nhan hơi hơi mỉm cười. nói: “Hôm nay nay chúng ta đến chỗ của em ở trước, ngày mai sẽ chính thức đi bái phỏng”.

Ngô Bình nói: “Cũng được. Lần đầu tiên anh đi Giang tông, cũng phải chọn vài món lễ vật”.

Giang Sơ Nhan nói: “Anh Bình, lễ vật không cần quá đắt tiền đâu”.

Ngô Bình nở nụ cười: “Dẫu sao thì cũng là người đàn ông của em, cũng là Kim Đỉnh Đan Sư, dẫu sao cũng nên luyện chế một ít đan dược tặng cho cha mẹ vợ tương lai của anh”.

Trong lòng Giang Sơ Nhan vui mừng, nói: “Thế thì tùy anh vậy”.

Ngô Bình đi theo Giang Sơ Nhan, đi vào bên trong một tòa thành tên là Giang Thành. Tòa thành này được xây dựng bao quanh địa bàn của Giang Tông, có quy mô to lớn, bên trong có mấy ngàn vạn người cư trú, giao thông phát triển, là một đô thị lớn phồn hoa.

Đi vào trong viện, Ngô Bình chọn ra một số dược liệu trong Đại Thiên Dược Điển, chuẩn bị luyện chế vài loại đan dược. Anh hỏi một chút mới biết cha mẹ của Giang Sơ Nhan ở Giang Tông có địa vị bình thường, cũng không được coi là nhân vật trung tâm. Hơn nữa, tư chất của cha Giang cũng không tính là tốt, cho nên trước mắt, tu vi miễn cưỡng đạt đến Đạo Cảnh, hơn nữa vẫn luôn bị kẹt lại ở Đạo Cảnh tầng ba, hai mươi năm rồi vẫn chưa hề tiến triển.

Đạo Cảnh tầng ba, còn được gọi là Thai Cảnh, cảnh giới này tu luyện khá khó khăn, một khi đã có nền tảng tốt, thì có thể bước vào Phá Pháp Cảnh tứ trọng. Mà Phá Pháp Cảnh là một bước ngoặt của tu sĩ Đạo Cảnh, một khi đạt đến phá pháp Cảnh, thì thực lực có thể tăng vọt lên.

Sau khi Ngô Bình suy nghĩ cặn kẽ, quyết định luyện chế thêm Đạo Tính Đan. Dùng loại đan này, có thể ôn dưỡng Đạo Thai, rất nhanh sau đó là có thể đột phá đến Phá Pháp Cảnh.

Đan dược Đạo Cảnh luyện chế khá khó khăn, cũng may Ngô Bình là Pháp Thai Bát Chuyển, lại giữ Cấm Kỵ Chi Lực, muốn luyện chế cũng không phải là không thể, chỉ là cần phải tiêu hao tinh lực nhiều hơn một chút.

Rất nhanh sau đó anh đã tìm được dược liệu, bắt đầu luyện chế lò Đạo Tính Đan đầu tiên. kinh nghiệm ở Thánh Cổ Đại Lục giúp ích cho anh rất nhiều, trình độ luyện đan tăng lên như diều gặp gió. Khi luyện chế được lò đầu tiên, có bốn viên đan được, đan thuộc hàng thượng phẩm.

Anh nhanh chóng luyện chế thêm lò thứ hai, bởi vì điều chỉnh nên lò đan dược này đã tăng lên thành cực phẩm đan. Thế nhưng anh cảm thấy vẫn có thể tăng lên được, vì thế lại luyện chế thêm lò thứ ba, quả nhiên là một lò đan dược tuyệt phẩm!

Luyện xong ba lò đan dược, Giang Sơ Nhan cũng đã chuẩn bị xong bữa tối, hai người cười nói đối ẩm, trời tối thì bắt đầu lên giường nghỉ ngơi.

Sau một đêm vui vẻ, sáng hôm sau Giang Sơ Nhan suýt chút nữa đã không thể rời khỏi giường, nhưng cô vẫn chuẩn vị điểm tâm sáng sớm cho Ngô Bình, sau đó lại lấy ra hai bộ đồ mới đã chuẩn bị từ lâu để thay.

Trước khi khởi hành, Ngô Bình đi vào cửa hàng công đức, sau đó lại mua một viên Phá Pháp Đan và một viên Thiên Môn Đan, hai viên đan này lần lượt tương ứng với Phá Pháp Cảnh và Thiên Môn Cảnh, đều là đan dược tuyệt phẩm. Đan dược như thế, anh có thể chắp vá luyện chế ra được, nhưng muốn có được đan dược tuyệt phẩm thì tương đối khó khăn, cho nên dứt khoát đi mua vẫn hơn.

Sau khi chuẩn bị xong ba loại đan dược, hai người lập tức đi đến nhà của Giang Sơ Nhan.

Cha của Giang Sơ Nhan tên là Giang Hải Sơn, là một vị trưởng lão áo đỏ của Giang Tông. Trưởng lão Giang Tông, chức vụ cao nhất là trưởng lão áo vàng, sau đó là trưởng lão áo tím, trưởng lão áo đỏ, trưởng lão áo xanh. Giang Hải Sơn là dòng chính của Giang thị, cư nhiên lại trở thành trưởng lão áo đỏ, là chức vụ tương đối thấp. Trong số các trưởng lão áo đỏ có rất nhiều trưởng lão mang họ khác.

Giang Hải Sơn vẫn luôn biết chuyện của con gái và Ngô Bình, chỉ là ông cũng không rõ là Ngô Bình có đồng ý hay không, cho nên vẫn chưa dám công bố với bên ngoài. Ngày hôm qua, Giang Sơ Nhan báo tin nói con rể muốn đến bái kiến. Nghe được tin này, cả đêm Giang Hải Sơn không ngủ, hơn nửa đêm đã bắt đầu đi chuẩn bị đồ vật chiêu đãi.

Sáng sớm, Giang Hải Sơn đã chạy đến chỗ anh cả và anh hai, mời hai người cùng nhau đi đến nhà. Anh cả của Giang Hải Sơn là Giang Hải Vân, anh hai là Giang Hải Thần, hai người này đều là trưởng lão áo tím. Giang Hải Sơn mời hai vị huynh trưởng, hai bọn họ cũng không có bận chuyện nên đều đồng ý đến.

Giang Hải Sơn chỉ có một cô con gái, nhân khẩu trong nhà không đông, cho nên chỗ ở cũng không lớn, chỉ là một sân ba cửa như bình thường. Lúc này đây, trước gia môn trải thảm đỏ, hai bên còn có hoa cỏ cây cối, mấy gia đinh trong nhà cũng ra cửa đón.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK