Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 416: Ngựa quen đường cũ

Bạch Băng lập tức nói: "Anh nghĩ rằng tôi sẽ tin lại một người từng lừa hơn một triệu tệ của tôi hay sao?"

Mã Tuấn Kiệt thở dài: "Băng, em vẫn không chịu tin anh sao. Thực ra anh sớm đã chuẩn bị đưa cho em một số tiền, gấp mười mấy lần số tiền em từng đưa cho anh! Băng, nếu không tin thì em cho anh tài khoản ngân hàng, anh sẽ lập tức chuyển khoản".

Ngô Bình gật đầu, Bạch Băng thấy vậy mới gửi số tài khoản ngân hàng của mình cho đối phương.

Mã Tuấn Kiệt cười nói: "Băng, đợi anh một lát, anh lập tức chuyển khoản", nói rồi, đối phương tạm thời cúp điện thoại.

Bạch Băng nhìn Ngô Bình, vô cùng khâm phục anh: "Em nói đúng cả rồi. Em thử nói xem anh ta sẽ chuyển cho chị bao nhiêu tiền?"

Ngô Bình: "Ít nhất mười triệu tệ. Giờ là lúc anh ta cố gắng thể hiện sự giàu có của mình, anh ta sẽ không bỏ qua cơ hội này đâu".

Bạch Băng: "Vậy nhận tiền xong nên làm thế nào?"

Ngô Bình: "Anh ta chắc chắn sẽ đòi gặp chị, chị nhân thời cơ đó hẹn gặp anh ta".

Bạch Băng: "Vậy nếu anh ta thực sự chuyển cho chị mười triệu tệ thì số tiền này có cần giao lại cho cấp trên không?"

Ngô Bình đảo mắt: "Giao cái gì mà giao? Đây là tiền anh ta nợ chị. Hơn nữa một triệu tệ khi đó cũng bằng mười triệu tệ bây giờ rồi".

Bạch Băng gật đầu: "Được, chị hiểu rồi".

Chỉ một lát sau, Bạch Băng nhận được tin nhắn tiền đến tài khoản, số tiền ba mươi triệu tệ!

Nhìn thấy số tiền này, Bạch Băng sững sờ, quay sang nói với Ngô Bình: "Là ba mươi triệu tệ".

Ngô Bình cười đáp: "Coi như đó là số tiền bồi thường cho chị đi".

Bạch Băng vẫn còn hơi lấn cấn: "Có phải hơi nhiều quá không?"

Ngô Bình: "Chị cứ yên tâm nhận số tiền này, những việc còn lại để em lo".

Lúc này đối phương gọi video tới, Ngô Bình trốn ra đằng sau sô pha, ra hiệu cho Bạch Băng nhận điện thoại.

Cuộc gọi video bắt đầu, ở đầu bên kia là một người thanh niên ngoài hai mươi tuổi trông mặt mũi vô cùng sáng sủa. Người này không cao nhưng tổng thể trông khá đẹp trai. Gã si mê nhìn Bạch Băng nói: "Băng, mấy năm không gặp, em vẫn đẹp như vậy! Có thể gặp lại em thực sự quá tốt", vừa nói mắt gã vừa hoe hoe đỏ.

Bạch Băng nhìn người đàn ông từng hại mình đến tan cửa nát nhà, đột nhiên nghĩ tới khoảng thời gian hai người từng có với nhau mà trong lòng muôn vàn cảm xúc đan xen.

Mã Tuấn Kiệt nhanh chóng nhận ra suy nghĩ của Bạch Băng, gã nói: "Băng, anh biết anh có lỗi với em, nhưng xin em tin anh. Lúc đó anh thực sự không muốn liên luỵ đến em. Nếu anh biết hành động khi đó sẽ gây ra tổn thương không thể bù đắp cho em như vậy, cho dù có bị đám đòi nợ đó đánh chết, anh cũng sẽ không trốn ra nước ngoài".

Bạch Băng thở dài đáp: "Bố tôi vì chuyện đó mà lên cơn đau tim, đột ngột qua đời. Tôi đến nay vẫn phải gánh khoản nợ hơn tám mươi triệu tệ. Anh có giải thích đến mấy thì tôi đều không thể tha thứ cho anh!"

Mã Tuấn Kiệt đáp: "Băng, anh xin lỗi, thực lòng xin lỗi em. Anh không nghĩ hậu quả sẽ nghiêm trọng đến vậy, anh thực sự chỉ vô tình... Xin em cho anh thêm một cơ hội, anh nhất định sẽ bù đắp cho em, để em và bác gái có cuộc sống tốt đẹp. Như vậy có được không?"

Bạch Băng lạnh lùng đáp: "Anh nghĩ tôi sẽ tin anh sao?"

Mã Tuấn Kiệt thở dài: "Băng, anh không cầu xin em tha thứ, anh chỉ xin em một cơ hội để bù đắp lỗi lầm, được không? Nói cho anh biết giờ em đang ở đâu, anh sẽ đến tìm em".

Bạch Băng cúi đầu đáp: "Tôi đang ở khách sạn".

Mã Tuấn Kiệt mắt sáng lên đáp: "Băng, em ở khách sạn nào, anh đến ngay!"

Bạch Băng lạnh lùng đáp: "Tôi không muốn gặp anh!", nói rồi cúp luôn điện thoại.

Ngô Bình gật đầu: "Được rồi, lát nữa anh ta đòi địa chỉ tiếp thì chị cứ cho anh ta đi".

Bạch Băng: "Ngô Bình, nhưng nếu lát nữa anh ta đến thì chị phải nói sao?"

Ngô Bình cười đáp: "Chị không cần nói gì nữa cả. Chỉ cần anh ta đến đây, những việc còn lại cứ để em".

Bạch Băng gật đầu, giờ cô đã vô cùng tin tưởng Ngô Bình. Cô cảm giác như trên đời không có chuyện gì là Ngô Bình không giải quyết được.

Chỉ vài phút sau, Ngô Bình nhận được cuộc gọi. Đầu dây bên kia là giọng một người đàn ông trung niên: "Đội trưởng Ngô, chúng tôi theo lệnh đến Hải Thành làm nhiệm vụ, khoảng hai tiếng nữa sẽ đến chỗ cậu".

Ngô Bình: "Được, tôi sẽ đợi ở đây. Kẻ tình nghi đang ở trong tay tôi. Các ông chuẩn bị thật tốt công tác thẩm tra, trong thời gian nhanh nhất lấy bằng được bằng chứng".

"Vâng!", đối phương lập tức đáp.

Mã Tuấn Kiệt đến rất nhanh, chỉ hơn nửa tiếng sau gã đã gọi điện thoại lại, nói mình đang ở sảnh khách sạn.

Ngô Bình bảo Bạch Băng báo cho gã số phòng khác, bởi phòng này là Ngô Bình thuê nên nếu Mã Tuấn Kiệt cẩn thận một chút sẽ phát hiện ra điểm bất thường. Anh bảo Bạch Băng dùng tên mình thuê riêng một phòng khác để gã không nghi ngờ.

Lúc này, Mã Tuấn Kiệt quả thực đã xuất hiện ở đại sảnh. Gã không đến một mình mà đằng sau còn có một người nữa. Người đàn ông này dáng đi hơi gù, bước đi rất nhỏ, đôi mắt sắc sảo và tinh anh. Người này là một cao thủ!

Mã Tuấn Kiệt đi tới chỗ quầy lễ tân, cười hỏi: "Tôi tới tìm phòng của cô Bạch Băng, cô có thể giúp tôi gọi điện thông báo một tiếng không?"

Cô lễ tân cười đáp: "Vâng thưa tiên sinh, xin đợi một lát".

Trong lúc cô lễ tân nhấc máy lên gọi, Mã Tuấn Kiệt hỏi: "Xin hỏi, cô Bạch Băng thuê một mình một phòng phải không?"

Cô lễ tân gật đầu: "Vâng thưa anh, cô ấy thuê một mình. Đó là một cô gái vô cùng xinh đẹp nên ấn tượng của tôi rất sâu sắc".

Mã Tuấn Kiệt mỉm cười đáp: "Cô ấy là bạn gái tôi nên đẹp là đúng rồi".

Cô lễ tân gọi điện lên phòng, Bạch Băng đã ở đó chờ sẵn. Cô cầm lấy điện thoại, nói cô lễ tân cho Mã Tuấn Kiệt lên phòng. Sau đó, cô lễ tân cầm theo thẻ phòng, đích thân dẫn Mã Tuấn Kiệt và cao thủ đi cùng gã lên phòng.

Khi đến trước cửa phòng, Mã Tuấn Kiệt chỉnh lại tóc tai, sau đó ấn chuông cửa.

Bạch Băng mở cửa phòng, mặt lạnh tanh hỏi: "Anh đến làm gì?"

Đã rất lâu không gặp, giờ nhìn thấy Bạch Băng, Mã Tuấn Kiệt không khỏi sững người vì sắc đẹp của cô. Gã nhìn cô không rời mắt, nói: "Băng, anh nhớ em".

Bạch Băng né khỏi lối vào, Mã Tuấn Kiệt cười rồi đưa theo tay vệ sĩ vào phòng.

Bạch Băng thấy tay vệ sĩ cũng theo vào thì lạnh lùng hỏi: "Anh ta là ai?"

Mã Tuấn Kiệt cười đáp: "Là lái xe của anh, anh ấy khát nước nên muốn vào xin cốc nước".

Bạch Băng cười lạnh, đóng cửa phòng lại.

Mã Tuấn Kiệt quay lại định nói gì đó nhưng nụ cười trên môi gã chợt tắt ngấm. Gã giận dữ hỏi: "Cậu là ai?"

Không biết từ lúc nào, Ngô Bình đã lù lù xuất hiện ở cửa. Anh cười đáp: "Mã Tuấn Kiệt, tôi đợi anh lâu rồi".

Mã Tuấn Kiệt: "Đúng là chán sống rồi!"

Dứt lời, tay vệ sĩ đằng sau gã đi về phía Ngô Bình. Thế nhưng, khi còn cách Ngô Bình chừng năm bước thì tay vệ sĩ đột nhiên khựng lại.

Mã Tuấn Kiệt đứng đằng sau thấy tay vệ sĩ đứng lại thì giận dữ quát: "Anh làm gì vậy?"

Tay vệ sĩ không đáp, toàn thân anh ta đang run rẩy, mồ hôi túa ra như tắm, hai mắt mở trừng trừng nhìn Ngô Bình. Năm phút sau, anh ta mới run rẩy hỏi: "Cậu là đại tông sư sao?"

Ngô Bình điềm nhiên đáp: "Có mắt nhìn đấy, lên cảnh giới Thần bao lâu rồi?"

Đối phương nuốt nước bọt, đáp: "Thưa tông sư, đã ba năm rồi ạ".

Ngô Bình đáp: "Thôi anh đi đi".

Đối phương cúi đầu hành lễ: "Tạ ơn tông sư! Tôi tên là Tạ Cuồng. Nếu sau này tông sư có việc cần dùng đến tôi xin cứ gọi vào số điện thoại này".

Nói rồi tay vệ sĩ đưa ra một tấm danh thiếp, dùng hai tay đặt trên bàn, sau đó cúi gập người, lui ra ngoài.

Mã Tuấn Kiệt sững sờ, gã run run hỏi: "Cậu là đại tông sư?"
Chương 417: Bại lộ

Mã Tuấn Kiệt hiểu biết khá rộng nên đương nhiên hiểu được thế nào là một đại tông sư. Đó là một nhân vật có cảnh giới tu vi vô cùng cao thâm, hơn đứt tay vệ sĩ của gã!

Ngô Bình: "Mã Tuấn Kiệt, tôi là tổ trưởng tổ chuyên án của Bộ Công an, tên là Ngô Bình. Tôi tới điều tra vụ án của anh".

Mã Tuấn Kiệt kinh ngạc: "Nói láo! Tôi đâu có liên quan đến vụ án nào kia chứ!"

Ngô Bình lạnh lùng đáp: "Anh trong lúc ở nước ngoài đã lừa tiền của rất nhiều nạn nhân trong nước. Giờ là lúc anh trả giá cho những hành động của mình!"

Mã Tuấn Kiệt giận dữ đáp: "Toàn những lời nhảm nhí, cái gì mà lừa đảo, tôi nghe chẳng hiểu gì hết!"

Ngô Bình cười lạnh: "Anh có chối thế nào cũng vô ích! Giờ không ai cứu được anh đâu!"

Dứt lời, Ngô Bình ra tay nhanh như chớp, điểm vào huyệt trên người Mã Tuấn Kiệt. Mã Tuấn Kiệt cứng đơ người, không thể cử động.

"Cậu muốn làm gì hả?", mặt gã biến sắc, hỏi bằng giọng run rẩy.

Ngô Bình đáp: "Đừng sợ, tôi không giết anh đâu mà lo".

Nói rồi, anh thổi bột thôi miên vào mũi Mã Tuấn Kiệt, sau đó niệm một đoạn chú gì đó. Mã Tuấn Kiệt không có tu vi, ý thức lập tức trở nên mơ hồi, hoàn toàn bị thuật thôi miên khống chế.

"Mã Tuấn Kiệt, anh ở nước ngoài hai năm. Trong thời gian đó đã lừa đảo bao nhiêu người qua mạng? Lừa được bao nhiêu tiền?"

Mã Tuấn Kiệt hai mắt trố ra, đáp: "Đã lừa hơn ba triệu người, lừa được sáu mươi lăm tỷ tệ".

Ngô Bình: "Vậy bằng chứng anh lừa đảo ở đâu?"

Mã Tuấn Kiệt: "Những người tham gia vào tổ chức lừa đảo khá đông, tôi là người phụ trách sổ sách nên có lưu một quyển sổ cái điện tử. Mỗi lần lừa được bao nhiêu tiền tôi đều ghi trong đó".

Ngô Bình: "Vậy gửi quyển sổ cái điện tử đó vào email cho tôi. Ngoài ra, trước khi ra nước ngoài anh cũng đã lừa không ít người phải không?"

Mã Tuấn Kiệt đáp: "Đúng vậy, lừa được vài trăm người, số tiền lừa được khoảng hơn hai mươi triệu tệ".

Ngô Bình: "Bản lĩnh không tồi đâu, sau này làm sao mà anh quen biết Lý Gia Nông?"

Mã Tuấn Kiệt: "Lý Gia Nông là ông chủ của tôi, ông ta là cổ đông lớn nhất của tổ chức lừa đảo qua mạng tại nước ngoài".

Ngô Bình kinh ngạc: "Lý Gia Nông cũng tham gia sao?"

Mã Tuấn Kiệt: "Đúng vậy, sản nghiệp mấy chục tỷ tôi quản lý đa số là của ông ta. Chúng tôi rửa tiền thông qua các hoạt động đầu tư. Tôi kết hôn với con gái ông ta là để thuận tiện cho việc chuyển tiền.

Ngô Bình: "Lý Gia Nông này xuất thân thế nào?"

Mã Tuấn Kiệt: "Ông ta là con rể của trùm xã hội đen nức tiếng Hải Thành Hoàng Thiên Bá. Ngoài mặt thì là làm bất động sản, thực ra là kinh doanh rất nhiều cơ sở bất hợp pháp. Ví dụ như mấy năm trước, ông ta tìm người mở công ty cho vay lãi qua mạng, lừa được mấy triệu người, số tiền lên tới hơn năm mươi tỷ tệ".

Ngô Bình cau chặt mày lại. Nếu như vậy, nếu anh động tới Mã Tuấn Kiệt và Lý Gia Nông thì Hoàng Thiên Bá ở đằng sau chắc chắn sẽ ra mặt.

Anh không biết nhiều về Hoàng Thiên Bá, cho nên quyết định liên lạc với Diệp Thiên Tông để nghe ngóng về nhân vật này.

"Sư huynh, anh có biết Hoàng Thiên Bá không?"

"Hoàng Thiên Bá ở Hải Thành đó sao?", Diệp Thiên Tông hỏi.

"Đúng vậy. Em đang điều tra một vụ án liên quan đến con rể ông ta. Sư huynh, có thể xử lý Hoàng Thiên Bá này được không?", Ngô Bình hỏi.

Diệp Thiên Tông trầm ngâm vài giây rồi đáp: "Thế lực của Hoàng Thiên Bá rất lớn, còn hơn cả Độc Phật trước đây. Muốn trừ khử ông ta thì vô cùng khó, phải có sự hỗ trợ, phối hợp từ nhiều phía. Nhưng nếu chỉ là người của ông ta thì xử lý cũng không vấn đề gì".

Ngô Bình: "Ý sư huynh là em có thể xử lý người của ông ta phải không?"

Diệp Thiên Tông: "Trong trường hợp này, Hoàng Thiên Bá chắc chắn sẽ hy sinh con rể mình. Có điều, anh không khuyến khích cậu làm vậy".

Ngô Bình cau mày hỏi: "Vậy cứ thế bỏ qua sao?"

"Có thể để ông ta phải tổn thất một chút, dùng tiền để tránh hoạ. Ngồi xuống đàm phán so với trực tiếp xử lý người của ông ta thì kết quả cuối cùng cũng gần như nhau. Nhưng cách thứ nhất có thể kết bạn, cách thứ hai sẽ kết thù!"

Sau cùng, Diệp Thiên Tông chốt lại: "Đương nhiên cuối cùng làm thế nào cũng là do cậu tự quyết định, đây chỉ là ý kiến cá nhân của anh thôi".

Ngô Bình: "Được rồi sư huynh, em sẽ suy xét cẩn thận".

Sau khi cúp điện thoại, Bạch Băng hỏi anh: "Thế nào rồi?"

Ngô Bình đáp: "Em không ngờ Lý Gia Nông này cũng chẳng trong sạch gì. Ông ta là con rể của Hoàng Thiên Bá. Nếu động tới Mã Tuấn Kiệt thì đương nhiên cũng phải động tới Lý Gia Nông, vậy thì chắc chắn đắc tội với Hoàng Thiên Bá".

Bạch Băng tâm trạng hơi trùng xuống: "Ý em là, Mã Tuấn Kiệt sẽ ung dung sống ngoài vòng pháp luật sao?"

Ngô Bình: "Điều này chị có thể yên tâm. Mã Tuấn Kiệt thì không thể chạy được rồi. Em chỉ đang suy nghĩ xem có nên động tới cả Lý Gia Nông không thôi".

Bạch Băng hỏi: "Vậy em nghĩ sao?"

Ngô Bình: "Nếu làm đúng luật thì đương nhiên phải điều tra cả Lý Gia Nông. Nhưng nếu như vậy thì sẽ rất rách việc, dây mơ rễ má. Em có một cách khác, chính là trực tiếp tìm gặp nói chuyện với Hoàng Thiên Bá, bắt ông ta phải trả một cái giá".

Nói đến đây, Ngô Bình quay sang hỏi Bạch băng: "Chị thấy thế nào?"

Bạch Băng đáp: "Chỉ cần trừng phạt được Mã Tuấn Kiệt thì chị không có yêu cầu nào khác".

Ngô Bình cười đáp: "Chuyện đó thì dễ thôi, lát nữa người của tổ chuyên án sẽ tới. Họ chắc chắn sẽ liên lạc với cấp trên, để cho cấp trên quyết định".

Sau đó Ngô Bình tiếp tục bảo Mã Tuấn Kiệt đi tìm những chứng cứ phạm tội khác của gã. Trong đó có cả bằng chứng quan trọng về việc Lý Gia Nông cũng tham gia tổ chức lừa đảo này.

Khoảng một tiếng sau, người của đội chuyên án đã đến khách sạn, tất cả khoảng hai mươi mấy người. Họ mang cả những thiết bị đặc dụng tới.

"Đội trưởng Ngô!", mấy người này thi nhau chào hỏi Ngô Bình. Đi đầu là một người đàn ông trung niên chừng ngoài bốn mươi, cắt đầu bằng trông rất nhanh nhẹn, tên là Giả Lượng.

Sau khi chuyện trò một hồi, Ngô Bình kể lại tóm tắt tình hình ở đây rồi nói: "Giả Lượng, ông thử nói với cấp trên xem việc này nên xử lý thế nào".

Giả Lượng nghe xong thì mặt cũng vô cùng trầm tư, lập tức báo cáo với cấp trên. Nửa tiếng sau, Giả Lượng đưa điện thoại cho Ngô Bình, nói: "Tổ trưởng, là điện thoại của cậu".

Ngô Bình nhận điện thoại, người gọi là Triệu Chính Lệnh. Ông ấy nói: "Cậu Ngô, sự việc nằm ngoài dự liệu của chúng tôi. Cấp trên quyết định sẽ xử lý êm thấm chuyện này. Bên này sẽ cử người đi nói chuyện với Hoàng Thiên Bá".

Tất cả không nằm ngoài dự liệu của Ngô Bình, anh đáp: "Được, tôi chỉ có một yêu cầu, đó là Mã Tuấn Kiệt phải bị trừng phạt".

Triệu Chính Lệnh đáp: "Không vấn đề gì, dù gì cũng chỉ là một con tốt, chết cũng chẳng sao".

Ngô Bình: "Nói như vậy, có lẽ không cần đến đội chuyên án nữa".

Triệu Chính Lệnh: "Không, đội chuyên án phải điều tra đúng theo kế hoạch. Những việc cần làm vẫn phải làm. Đó chính là cơ sở để chúng ta đàm phán với Hoàng Thiên Bá".

Ngô Bình đáp: "Được".

Cúp điện thoại xong, Ngô Bình giao Mã Tuấn Kiệt cho Giả Lượng, còn anh và Bạch Băng về phòng nghỉ ngơi.

Lúc này trời đã tối, Ngô Bình gọi vài món, hai người họ ăn qua loa một bữa.

Khoảng hai giờ sau, Giả Lượng gõ cửa bước vào phòng.

"Tổ trưởng, cấp trên bảo tôi chuyển lời, báo cáo với cậu bước tiếp theo của kế hoạch", Giả Lượng nói.

Ngô Bình gật đầu: "Ông nói đi".

Giả Lượng: "Vụ án này coi như kết thúc tại đây, cấp trên sẽ tự có sắp xếp. Ngoài ra, tối nay Lý Gia Nông mở tiệc, ông ta hy vọng cậu sẽ đến dự".

Ngô Bình nheo mắt lại hỏi: Ồ? Muốn tôi đến đó sao?"

Giả Lượng đáp: "Đúng vậy. Lát nữa Hầu Xử - người tới đàm phán với Hoàng Thiên Bá cũng sẽ tới dự tiệc cùng cậu".

Ngô Bình lập tức đáp: "Tôi không đi đâu, việc này giờ đâu còn liên quan gì đến tôi nữa".

Giả Lượng hơi khó xử, đáp: "Nhưng tổ trưởng Ngô, Hầu Xử nói cậu buộc phải qua đó".

Ngô Bình cười đáp: "Tôi buộc phải tới đó?"

Giả Lượng cúi đầu đáp: "Hầu Xử nói vậy đó".
Chương 418: Ông không đủ tư cách tiếp chuyện tôi

Ngô Bình mặt không cảm xúc, đáp: "Hầu Xử này bá đạo quá nhỉ, đó là người thế nào vậy?"

Giả Lượng đáp: "Hầu Xử là tâm phúc của cấp trên".

Ngô Bình cười hi hi đáp: "Được, vậy tôi đi".

Giả Lượng thở phào. Ngô Bình là người của Triệu Chính Lượng, cả hai bên ông ấy đều không thể đắc tội.

Ngô Bình nói với Bạch Băng: "Chị ở lại khách sạn nghỉ ngơi, em ra ngoài một chuyến".

Bạch Băng không ngốc, chỉ sợ đây là một bữa tiệc Hồng Môn, đối phương sẽ gây bất lợi cho Ngô Bình nên cô vội nói: "Em cẩn thận nhé".

Ngô Bình cười đáp: "Không sao, đợi em về nhé".

Bạch Băng ở lại căn phòng đó còn Ngô Bình và Giả Lượng sang một căn phòng khác. Mã Tuấn Kiệt đã bị đưa đi rồi, những tổ viên tổ chuyên án lảng tránh nhìn thẳng vào Ngô Bình. Mặt Ngô Bình không cảm xúc, ngồi trên sô pha hút thuốc.

Mười phút trôi đi, điện thoại của Giả Lượng rung lên. Ông ấy nghe điện thoại rồi nói với Ngô Bình: "Tổ trưởng Ngô, Hầu Xử đang đợi ở đại sảnh".

Ngô Bình đáp: "Vậy sao? Vậy tôi sẽ xuống ngay".

Anh chậm rãi đứng dậy, sau đó lại chậm rãi đi ra bên ngoài. Anh không đi thang máy mà đi cầu thang bộ thoát hiểm, hơn nữa còn đi từng bước từng bước chậm rãi. Khi xuống tới đại sảnh đã là hơn mười phút sau.

Lúc này một người đàn ông tóc vuốt ngược về sau, khoảng ba bảy ba tám tuổi đang đứng ở sảnh chờ anh. Người đàn ông đó cứ một lát lại cúi đầu xem đồng hồ, có vẻ như đang rất vội.

Ngô Bình đi ra khỏi cầu thang thoát hiểm, đánh giá người đàn ông trước mặt. Anh ta vẻ mặt bực dọc, miệng lẩm bẩm cằn nhằn gì đó. Nhìn thấy Ngô Bình, anh ta sầm mặt lại, hỏi: "Cậu chính là tổ trưởng Ngô sao?"

Ngô Bình đáp: "Là tôi, anh là Hầu Xử?"

Hầu Xử hừ một tiếng, đáp: "Tổ trưởng Ngô, anh dềnh dàng quá rồi đấy. Đi từ trên đó xuống đây mà hết hai mươi phút?"

Ngô Bình cười đáp: "Dạo này tôi đang muốn rèn luyện sức khoẻ nên quen đi thang bộ, cho nên hơi chậm xíu".

Hầu Xử xua tay đáp: "Thôi bỏ đi, tôi không tính toán với anh nữa. Lập tức đi cùng tôi tới gặp Lý Gia Nông đó, sau đó nhận sai..."

Hầu Xử còn chưa nói hết thì Ngô Bình đã ôm bụng: "Xin lỗi nha, tôi sắp không nhịn được nữa rồi. Tôi phải đi giải quyết...", nói rồi anh vội vã ấn thang máy, quay về phòng đi vệ sinh.

Hầu Xử ngơ ngác đứng đó, tức đến nỗi giậm chân xuống đất rồi gầm lên: "Anh đi nhanh lên!"

Ngô Bình ấn thang máy lên tầng trên cùng. Anh lên tới nơi, châm một điếu thuốc hút, sau đó gọi cho Triệu Chính Lệnh.

Ba giây sau Triệu Chính Lệnh đã nghe điện thoại. Ngô Bình nói: "Triệu Chính Lệnh, ông có ý gì vậy?"

Triệu Chính Lệnh cười ha ha đáp: "Cậu Ngô, cậu đang nói đến chuyện gặp mặt Lý Gia Nông sao? Đó là ý của cấp trên. Mặc dù tôi phản đối nhưng không có tác dụng gì".

Ngô Bình đáp: "Ai cũng biết tôi là người sờ gáy Mã Tuấn Kiệt, Lý Gia Nông có thể niềm nở với tôi được hay sao? Các người định bán đứng tôi à?"

Triệu Chính Lệnh im lặng một lát rồi đáp: "Cậu Ngô, tôi rất xin lỗi về việc này. Tôi nghe nói bên cạnh Lý Gia Nông có một cao thủ, chỉ sợ sẽ gây bất lợi cho cậu. Bữa tiệc này cậu tốt nhất đừng đi thì hơn".

Ngô Bình đáp: "Đi thì vẫn phải đi, nếu không ông ta sẽ nghĩ tôi sợ ông ta. Tôi chỉ muốn hỏi một câu, nếu tối nay tôi đánh chết vài người thì không vấn đề gì chứ?"

Triệu Chính Lệnh đáp: "Việc giang hồ do Thần Võ Ti quản lý".

"Tôi hiểu rồi", Ngô Bình lập tức cúp điện thoại.

Sau khi hút thuốc xong, anh thong thả đi xuống dưới sảnh. Phải ba mươi phút sau anh mới xuống đến nơi.

Mặt Hầu Xử lúc này đã tối sầm lại, anh ta trầm giọng hỏi: "Tổ trưởng Ngô, bụng cậu hết đau chưa?"

Ngô Bình cười đáp: "Dễ chịu hơn nhiều rồi".

Hầu Xử hừ một tiếng, đáp: "Lên xe đi, lái xe chờ chúng ta cả nửa ngày rồi đấy".

Hai người họ lên xe. Hầu Xử cũng không bắt chuyện với Ngô Bình, hai người không ai nói với ai câu nào.

Nửa tiếng sau, chiếc ô tô đi vào khuôn viên của một khu đô thị xa hoa ở Hải Thành tên là Tử Kim Viên.

Nơi này được xây dựng từ mười năm trước, đến nay giá của mỗi mét vuông đất ở đây đều lên tới hơn hai trăm nghìn tệ. Căn biệt thự nhỏ nhất cũng có diện tích hơn một nghìn mét vuông, một số căn biệt thự xa hoa nhất thì giá lên tới hơn một tỷ tệ.

Chiếc ô tô dừng lại ở đằng trước một căn biệt thự phong cách Châu Âu sang trọng. Hầu Xử xuống xe trước, sau đó cười tươi như hoa vẫy tay với một người thanh niên đang đứng cách đó không xa.

Qua cửa xe ô tô, Ngô Bình nhận ra đó chính là Mã Tuấn Kiệt. Thuật thôi miên của anh đã bị phá.

Mã Tuấn Kiệt cười nói: "Hầu Xử, anh cuối cùng cũng tới!"

Hầu Xử cười ha ha đáp: "Cậu Mã, để cậu chờ lâu rồi", sau đó anh ta quay lại nhìn Ngô Bình với vẻ hằn học.

Ngô Bình bước xuống xe, lạnh lùng đáp: "Mã Tuấn Kiệt, anh không nên quay lại đây".

Kẻ thù gặp lại, bốn mắt nhìn nhau toé lửa. Mã Tuấn Kiệt cười lạnh: "Họ Ngô kia, có phải cậu rất ngạc nhiên không? Tốn biết bao công sức, cuối cùng cũng chẳng làm gì được tôi. Giờ cảm giác thế nào?"

Ngô Bình đáp: "Anh sai rồi. Nếu anh ngoan ngoãn ngồi tù thì sẽ sống được thêm vài năm nữa. Còn bây giờ thì anh sẽ không sống nổi qua đêm nay!"

Mã Tuấn Kiệt sững người: "Nói vớ vẩn gì thế hả? Tôi nói cho cậu biết, tôi không chỉ sống sót qua đêm nay mà sẽ còn sống đến trăm tuổi!"

Ngô Bình: "Cứ đợi xem".

Hầu Xử ho một cái, sau đó trách móc Ngô Bình: "Đội trưởng Ngô, mong anh lịch sự với cậu Mã một chút. Cậu ấy là thương nhân có tiếng..."

Ngô Bình đột nhiên giơ tay tát cho Hầu Xử một cái ngã ra đất rồi lạnh lùng đáp: "Tôi cho phép anh nói sao?"

Hầu Xử bị tát cho đơ cả người, đầu ong ong, một lúc lâu chưa hoàn hồn. Đợi khi tỉnh táo hơn một chút, anh ta mới nổi điên lên: "Cậu dám đánh tôi, cậu biết..."

"Im miệng!"

Ngô Bình nhìn anh ta trừng trừng, Hầu Xử đột nhiên như gặp ảo giác, cảm thấy xung quanh mình là vực sâu vạn trượng. Anh ta sợ hãi hét lên một tiếng rồi co rúm người lại, đũng quần ướt một mảng.

Mã Tuấn Kiệt sợ quá lùi về sau mấy bước, cau mày nói: "Họ Ngô kia, đến Hầu Xử mà cậu cũng dám đánh. Không sợ cấp trên phạt hay sao?"

Ngô Bình cười lạnh: "Đó là việc của tôi, anh không cần quan tâm".

Sau đó anh còn đá thêm cho Hầu Xử một cái. Ảo giác ban nãy đã biến mất, Hầu Xử nhìn Ngô Bình với vẻ sợ sệt, không dám ho he gì nữa".

Mã Tuấn Kiệt hít một hơi lạnh rồi nói: "Mời!"

Ngô Bình đi vào phòng khách, lúc này bên trong có ba người. Người ngồi trên là một người đàn ông có vẻ thâm trầm, không thể đoán ra tuổi. Mặt ông ta vừa gầy vừa dài, đôi lông mày nhíu chặt lại và đôi mắt hình tam giác khiến mặt ông ta nhăn như thể đang khóc.

Bên cạnh ông ta có một người đàn ông trung niên nữa. Ngô Bình từng thấy ảnh người đàn ông này nên anh biết đó là Lý Gia Nông.

Ở bên tay trái Lý Gia Nông có một người đàn ông da đen, chừng hơn năm mươi tuổi. Người đó mặt tròn, mày đậm mắt to, tóc rất ngắn, một tay để trần. Vừa nhìn là biết người này là cao thủ.

Mã Tuấn Kiệt đi tới bên cạnh Lý Gia Nông, nói nhỏ: "Bố, đây chính là Ngô Bình".

Lý Gia Nông nhìn Ngô Bình bằng ánh mắt thù địch, lạnh lùng hỏi: "Cậu chính là Ngô Bình? Dám động tới người của tôi, ai cho cậu lá gan đó?"

Lý Gia Nông này không hề khách sáo, vừa gặp đã mắng thẳng mặt Ngô Bình.

Ngô Bình nhìn Lý Gia Nông, đáp: "Ông không đủ tư cách nói chuyện với tôi", nói rồi anh nhìn về phía người đàn ông với gương mặt u ám ban nãy.

Lý Gia Nông tức quặn cả ruột, nghiêng đầu về phía người đàn ông Ngô Bình đang nhìn. Người đàn ông đó hừ một tiếng, nói: "Quả không hổ là truyền nhân của Đông Phật. Trước mặt tôi mà khẩu khí vẫn lớn đến vậy".

Ngô Bình: "Ông chính là Hoàng Thiên Bá?"

Người đàn ông đó chính là Hoàng Thiên Bá, ông ta ung dung đáp: "Nghe nói Đông Phật tiên sinh đã tu luyện đến cảnh giới Địa Tiên, quả là một thành tựu đáng chúc mừng".

Ngô Bình: "Những lời thừa thãi thì khỏi nói. Các người tìm tôi có mục đích gì?"

Hoàng Thiên Bá cười hi hi đáp: "Tôi đây đang muốn hỏi ai cho cậu lá gan mà dám động tới người của tôi? Cho dù là sư phụ cậu cũng phải nể tôi ba phần, cậu nghĩ mình là cái thá gì hả?"
Chương 419: Tôi có thể thay đổi số phận của ông

Ngô Bình ha ha cười đáp: "Tu vi của ông chẳng cao, vậy mà chém gió giỏi thật đấy. Nếu sư phụ tôi mà ở đây thì ông có dám ho he thế không?"

"Cậu...", Hoàng Thiên Bá giận tím mặt. Dù gì ông ta cũng là cao thủ Tiên Thiên, ông trùm xã hội đen ở Hải Thành, vậy mà lại bị Ngô Bình nói như vậy!

Ngô Bình lạnh lùng nói: "Hoàng Thiên Bá, những điều kiện các người bàn bạc trước đó hoàn toàn vô nghĩa! Nếu ông muốn an toàn lành lặn thì phải đàm phán với tôi! Tôi bảo ông sống thì ông được sống, nếu bảo ông chết thì ông sẽ phải chết!"

Hoàng Thiên Bá không khỏi bật cười đáp: "Cậu bảo tôi chết thì tôi phải chết sao? Cậu nghĩ cậu là ai kia chứ?"

Ngô Bình lạnh lùng đáp: "Là người có thể thay đổi số mệnh của ông!"

Hoàng Thiên Bá cau mày: "Đan Ba thượng sư, dạy thằng nhóc ngông cuồng này cách làm người đi!"

Cao thủ kia đứng dậy, ấn chưởng chuyển thành màu đỏ máu, gương mặt càng lúc càng đen lại, mắt cũng đỏ ngàu như máu. Người này đang khai triển một loại kungfu Kì Môn của Mật Tông, gọi là Huyết Thủ Ấn!

Đan Ba thượng sư này tu vi cao thâm, mạnh không kém gì Hoàng Bá Thiên. Ông ta bước tới gần Ngô Bình, khí thế bức người.

Ngô Bình mặt không cảm xúc, lạnh lùng đáp: "Tôi khuyên ông không nên động tay với tôi".

Đan Ba thượng sư không mảy may để tâm đến lời Ngô Bình, tiếp tục tới gần. Khoảng cách dần thu hẹp lại, còn mười bước rồi năm bước. Đột nhiên, Ngô Bình di chuyển trước, nhanh như điện xẹt, tung một chưởng về phía đối phương. Anh dùng tuyệt kỹ của chùa Đại Thiền - Kinh Lôi chưởng!

Ngô Bình lao tới, Đan Ba thượng sư như thể nhìn thấy một tia sét từ trên không trung sắp giáng xuống mình. Ông ta bất giác run rẩy, trong đầu hoàn toàn trống rỗng. Đó chính là hiệu ứng thao túng tâm lý mà Ngô Bình làm được sau khi tu luyện Thần Niệm. Khi anh tấn công vào thần chí của những đối tượng không luyện Thần Niệm thì sẽ có lợi thế áp đảo tuyệt đối!

"Đoàng!"

Đan Ba thượng sư còn chưa kịp phản ứng thì đã bị chưởng của Ngô Bình đánh trúng. Chưởng này có bốn loại sát thương là sụp đổ, cắt đứt, giật điện và nổ tung, cùng lúc tấn công vào đối phương. Ở vị trí Đan Ba thượng sư bị đánh trúng, quần áo nát bươm, lục phủ ngũ tạng cũng bị đánh dập.

Sau khi ngã xuống đất, Đan Ba thượng sư phun ra một ngụm máu. Ông ta nhìn Ngô Bình bằng vẻ mặt không thể ngờ tới. Kinh Lôi chưởng của Ngô Bình chỉ có thể đánh cho ông ta bị thương chứ chưa chết ngay được.

Hoàng Thiên Bá bật dậy ngay lập tức, vẻ mặt không thể tin nổi. Đan Ba thượng sư này sức mạnh không kém gì ông ta, mấy năm nay đều đi theo ông ta phụ trách những việc cần dùng đến vũ lực. Sao có thể bại dưới tay Ngô Bình chỉ với một chiêu như vậy chứ?

Ngô Bình rảo bước về phía Hoàng Thiên Bá, nói: "Giờ ông có hai lựa chọn. Một là đàm phán lại với tôi, hai là tôi đánh chết ông!"

Hoàng Thiên Bá vẻ mặt vô cùng khó coi. Ông ta tính tới tính lui mà không thể tính tới việc Ngô Bình lại mạnh như vậy! Vốn ông ta muốn sỉ nhục anh một trận, sau đó phế tu vi của anh để trút giận. Nhưng nào ngờ Ngô Bình lại đảo ngược tình thế!

Ngô Bình càng lúc càng đến gần, quyền ý của anh lúc ẩn lúc hiện khiến Hoàng Thiên Bá như rơi xuống tận cùng tuyệt vọng. Hoàng Thiên Bá hỏi: "Cậu là đại tông sư sao?"

Ngô Bình đáp: "Cho ông năm giây suy nghĩ, hoặc là đàm phán, hoặc là chết!"

Hoàng Thiên Bá thở dài đáp: "Tôi nhận thua!"

Chiến thắng thuộc về kẻ mạnh. Lúc này, Ngô Bình có sức mạnh đủ để giết hết tất cả đám người ở đó nên Hoàng Thiên Bá đành nhận thua. Có được quyền lực và địa vị như ngày hôm nay đối với ông ta không phải chuyện đơn giản, ông ta không muốn chết lãng xẹt như vậy, được sống là quan trọng nhất!

Ngô Bình đứng cách ông ta hai mét, lạnh lùng nói: "Tôi nói, ông nghe! Thứ nhất, Mã Tuấn Kiệt chắc chắn phải bị trừng phạt. Thứ hai, ông phải đưa một nửa lợi nhuận hàng năm cho tôi".

Hoàng Thiên Bá cau mày đáp: "Nhưng tôi đã đồng ý với người ở Bộ Công an, mỗi năm sẽ cho ông ấy một phần mười lợi nhuận. Giờ cậu lại đòi một nửa, không phải quá đáng lắm hay sao?"

Ngô Bình lạnh lùng đáp: "Đó là việc của ông".

Hoàng Thiên Bá sầm mặt lại, hỏi: 'Còn gì nữa không?"

Ngô Bình: "Toàn bộ tài sản của Lý Gia Nông sang tên cho tôi".

Lý Gia Nông nhảy lên, quát: "Cậu nói gì hả? Sao cậu dám làm vậy?"

"Bốp!"

Hoàng Thiên Bá tát cho Lý Gia Nông một cái ngã nhào ra đất, giận dữ nói: "Tao cho mày nói chưa?"

Lý Gia Nông ôm mặt, vô cùng ấm ức nhưng không dám mở miệng ho he gì. Trước mặt ông bố vợ này, ông ta giống như một đứa cháu trai chưa bao giờ dám cãi lời.

Hoàng Thiên Bá trầm giọng nói: "Ngô đại tông sư, giờ cậu nói thế nào cũng đúng, nhưng sau này thì sao? Giờ cậu giết được tôi không có nghĩa sau này cũng thế".

Ngô Bình nhìn ông ta, đáp: "Đừng nói giờ ông chỉ là một cao thủ Tiên Thiên, cho dù ông có là Võ Thần, Địa Tiên thì tôi cũng có cách lấy cái mạng chó của ông".

Hoàng Thiên Bá đen mặt: "Ngô đại tông sư, tôi không phục!"

Ngô Bình: "Ồ, vậy phải làm sao thì ông mới phục?"

Hoàng Thiên Bá đáp: "Mã Tuấn Kiệt chỉ là một con kiến nhỏ, giờ có thể xử lý ngay. Gia sản của Lý Gia Nông tôi cũng có thể cho cậu. Nhưng bảo tôi mỗi năm đưa cho cậu một nửa thu nhập thì tôi không làm được! Cho dù sau lưng cậu là Thần Võ Ti thì cũng không có tư cách yêu cầu tôi làm vậy! Muốn khiến Hoàng Thiên Bá này phục thì phải chứng minh bằng thực lực!"

Ngô Bình cười lạnh: "Ông muốn xem thực lực gì hả?"

Hoàng Thiên Bá đáp: "Ở Hải Thành này không phải chỉ có mình tôi làm mưa làm gió mà còn có bốn nhân vật khác cạnh tranh. Trong đó Tiêu Thiên Kỳ là đối thủ mạnh nhất. Nếu cậu có thể ép Tiêu Thiên Kỳ ra khỏi Hải Thành này thì tôi Hoàng Thiên Bá sẽ tâm phục khẩu phục".

Ngô Bình phì cười đáp: "Hoàng Thiên Bá ông biết tính toán thật đấy. Nếu tôi đuổi Tiêu Thiên Kỳ đi thì ông sẽ chiếm địa bàn của ông ta, sau đó lấy nguồn lợi từ đó chia cho tôi? Nếu vậy thì tôi còn cần ông làm quái gì nữa?"

Hoàng Thiên Bá: "Ngô đại tông sư, không thể nói vậy được. Cho dù cậu có đuổi được Tiêu Thiên Kỳ đi thì cậu cũng không thể nắm được địa bàn của ông ta, nhưng tôi thì có thể. Chỉ cần ông ta cuốn gói khỏi nơi này thì địa bàn của tôi sẽ rộng gấp đôi".

Ngô Bình lắc đầu: "Xem ra, không cho ông mở mang chút tầm mắt thì ông sẽ không cam tâm".

Nói rồi, đột nhiên anh quát lên một tiếng khiến Hoàng Thiên Bá giật mình, bất giác nhảy lên. Đột nhiên, toàn thân ông ta run rẩy, trong đầu vọng lên tiếng niệm chú vô cùng cổ quái".

Ngô Bình đang thi triển một môn pháp được ghi lại trên phiến ngọc, gọi là Khối Lũy Thuật!

Khối Lũy Thuật này phải có Thần Niệm mới luyện được. Môn pháp này có thể hoàn toàn khống chế một người, biến người đó thành một con rối.

Hiện giờ Thần Niệm của Ngô Bình vẫn chưa đủ mạnh, vẫn cần dùng các phương pháp bổ trợ khác. Thế nên, anh âm thầm búng một ít bột thuốc có tác dụng thôi miên vào mũi đối phương.

Hoàng Thiên Bá càng lúc càng sợ hãi, mà càng sợ hãi thì ý thức càng mất tự chủ. Một giây sau, ông ta như rơi vào trạng thái hoang tưởng, mặt cũng thộn ra.

Khi Ngô Bình niệm loại chú này, cơ thể cũng vô cùng mệt mỏi như bị vắt cạn sức lực. Hai chân anh mềm nhũn, mồ hôi bắt đầu túa ra.

Nhưng Ngô Bình không thể hiện ra ngoài mà chỉ điềm nhiên quát lên một tiếng: "Hoàng Thiên Bá!"

Hoàng Thiên Bá rùng mình một cái, đôi mắt lúc này mới trở nên có hồn trở lại. Ông ta nhìn về phía Ngô Bình.

Ngô Bình nói: "Từ nay trở đi, tôi là chủ nhân của ông, ông phải phục tùng mọi mệnh lệnh của tôi".

"Vâng thưa chủ nhân", Hoàng Thiên Bá lập tức quỳ sụp xuống đất, cung kính đáp.

Ai nấy đều sững sờ, chuyện gì thế này?

Lý Gia Nông há hốc miệng không thể tin nổi.

Mã Tuấn Kiệt thì càng sợ hãi hơn nữa, đứng như trời trồng không dám cử động. Những việc này vượt quá sức tưởng tượng và hiểu biết của gã.

Hầu Xử giọng run run, nói: "Ngô... tổ trưởng Ngô, cậu..."

Ngô Bình chẳng buồn quay đầu lại, đáp: "Anh có thể cút khỏi đây rồi. Về nói với sếp của anh, tôi không muốn làm kẻ thù của ông ta. Bảo ông ta sau này tốt nhất đừng động đến tôi nữa!"

"Vâng, tôi nhất định sẽ chuyển lời", Hầu Xử vội vã đáp rồi chạy thật nhanh ra ngoài như thể sợ Ngô Bình đuổi theo tóm lại.
Chương 420: Lật ngược tình thế

Ngô Bình ngồi xuống phía đối diện, hỏi: "Hoàng Thiên Bá, hôm nay ông gọi tôi tới đây có mục đích gì?"

Hoàng Thiên Bá: "Sếp lớn ở Bộ Công an kia cảm thấy trông cậu rất chướng mắt nên mới nhờ tôi ra tay trừ khử cậu".

Ngô Bình: "Chuyện này Triệu Chính Lệnh có biết không?"

"Có lẽ là không, ông ấy cũng không tham gia cuộc đàm phán của chúng tôi", Hoàng Thiên Bá đáp.

Ngô Bình cau mày: "Vậy thì thật kỳ lạ, tôi và người đó còn chưa từng gặp mặt. Tại sao ông ta lại muốn đối phó với tôi?"

Hoàng Thiên Bá: "Tôi nói chuyện với người đó qua điện thoại, nghe thì có vẻ ông ta có thù với nhà họ Triệu. Cậu lại quá thân với nhà họ Triệu khiến ông ta sinh cảnh giác".

Ngô Bình gật đầu đáp: "Vậy cứ xử lý Mã Tuấn Kiệt trước đi".

Kẻ đó đã muốn đối phó với anh, vậy đương nhiên anh cũng sẽ không khách sáo. Anh sẽ cho Mã Tuấn Kiệt bốc hơi khỏi cõi trần, đối phương đừng hòng nhận được dù chỉ một xu!"

Hoàng Thiên Bá liền gọi thuộc hạ đưa Mã Tuấn Kiệt xuống dưới. Mã Tuấn Kiệt mặt trắng bệch, toàn thân run rẩy không nói nổi một chữ rồi cứ thế bị kéo xuống dưới.

Lý Gia Nông lúc này đột nhiên quỳ sụp xuống đất, cầu xin: "Xin đại tông sư tha mạng!"

Ngô Bình lạnh lùng đáp: "Tôi đâu nói sẽ giết ông. Tôi cho ông một tháng, chuẩn bị cho tôi năm mươi tỷ tệ".

Lý Gia Nông vẻ mặt khổ sở đáp: "Đại tông sư, số tiền đó tôi thực sự không kiếm đủ".

Ông ta không nói dối, mặc dù số liệu trên tài khoản là ông ta sở hữu hơn trăm tỷ nhưng thực tế thì có khi trong tay còn chưa có nổi ba mươi tỷ tệ.

Hoàng Thiên Bá: "Chủ nhân, Lý Gia Nông là con rể tôi, là người khá có năng lực. Tôi nghĩ so với việc tịch thu toàn bộ gia sản của nó thì thà bảo nó mỗi năm nộp một phần lợi tức. Dòng tiền như vậy tích lại sẽ có lợi hơn nhiều".

Ngô Bình nghĩ ngợi một lát rồi đáp: "Cũng đúng".

Sau đó anh nói với Lý Gia Nông: "Từ năm nay trở đi, mỗi năm nộp cho tôi năm tỷ".

Lý Gia Nông thở phào, số tiền này đối với ông ta thì không thành vấn đề nên ông ta vội vã đáp: "Tạ ơn đại tông sư!"

Ngô Bình: "Các ông kê khai lại các hạng mục kinh doanh của mình rồi mang tới cho tôi xem".

Hoàng Thiên Bá: "Tôi có một mục lục, để tôi lập tức sai người mang tới".

Hoàng Thiên Bá gọi một cuộc điện thoại, chưa tới nửa tiếng sau là một cuốn sổ dày đã đến tay Ngô Bình. Lý Gia Nông cũng có một cuốn sổ tương tự giao lại cho Ngô Bình.

Ngô Bình lật cuốn sổ ra thì phát hiện tiền mà Hoàng Thiên Bá kiếm được trước đây ít nhất phải thất thoát bốn mươi phần trăm, mà người hưởng bốn mươi phần trăm này là hơn mười vị quan chức lãnh đạo có máu mặt.

Tình hình của Lý Gia Nông thì đỡ hơn một chút. Tiền của ông ta chỉ cần chia cho Hoàng Thiên Bá vì ông ta là tay chân, đi làm việc cho Hoàng Thiên Bá.

Sau khi xem xong, Ngô Bình hỏi: "Bốn mươi phần trăm này không cho đám người kia có được không?"

Hoàng Thiên Bá lắc đầu: "Không được, phải cung phụng mấy vị Bồ Tát sống đó, thiếu một người thôi tôi cũng sẽ gặp rắc rối. Cũng là vì có họ bảo hộ nên tôi mới sống được đến giờ".

Ngô Bình đáp: "Tạm thời cứ vậy đi. Nhưng còn kẻ ở trong Bộ Công an kia, một xu cũng không được cho!"

Hoàng Thiên Bá: "Chủ nhân, như vậy sợ rằng ông ta sẽ báo thù chúng ta".

Ngô Bình cười lạnh: "Báo thù? Mười mấy người trong cuốn sổ này làm gì có ai yếu thế hơn ông ta? Ông nói với họ sẽ cho mỗi người thêm 5% lợi nhuận nữa!"

Hoàng Thiên Bá đáp: "Như vậy thì có thể được".

Đặt quyển sổ xuống, Ngô Bình nhìn sang Đan Ba thượng sư, hỏi: "Thượng sư cảm thấy thế nào rồi?"

Đan Ba thượng sư vẫn còn đang thổ huyết, nãy giờ ngồi tự vận công cố gắng chữa thương. Đan Ba thượng sư đáp: "Đại tông sư mạnh đến kinh người, Đan Ba rất khâm phục".

Ngô Bình đáp: "Lát nữa tôi sẽ giúp ông trị thương. Ông có thể tiếp tục làm việc cho Hoàng Thiên Bá, đãi ngộ không đổi".

Thực ra đối với Đan Ba, làm việc cho ai không quan trọng. Quan trọng nhất là nhận được phần lợi tức tương xứng với công sức mình bỏ ra nên ông ta lập tức gật đầu đồng ý.

Tiếp đó, Ngô Bình dùng chân khí tím để trị thương cho Đan Ba. Người là do anh đả thương nên chữa thương cũng khá thuận tay. Đan Ba nhanh chóng ngưng thổ huyết.

Sau khi chữa xong cho Đan Ba, anh nói: "Mọi việc vẫn như cũ, có chuyện gì thì cứ báo cho tôi bất cứ lúc nào".

"Vâng thưa chủ nhân", Hoàng Thiên Bá đáp.

"Tôi về trước đây", Ngô Bình xua xua tay rồi rời khỏi nhà họ Lý.

Về đến khách sạn thì đã tờ mờ sáng. Bạch Băng vẫn chưa ngủ, vẫn thức đợi Ngô Bình về.

Nghe tiếng chuông cửa, Bạch Băng vội vã mở cửa thì thấy Ngô Bình đã đứng đó rồi.

"Tạ ơn trời đất, em không sao!", Bạch Băng thở phào nhẹ nhõm, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng được đặt xuống.

Ngô Bình cười đáp: "Em thì có chuyện gì được chứ?"

"Mọi chuyện đã giải quyết xong chưa", Bạch Băng hỏi.

Ngô Bình: "Mã Tuấn Kiệt sẽ bị trừng trị thích đáng, kẻ đứng sau anh ta cũng đã phải trả giá. Chị à, sáng mai chúng ta đi mua sắm, chiều về huyện Minh Dương nhé".

Bạch Băng vui vẻ gật đầu: "Được!"

Đêm đó, Ngô Bình tiếp tục luyện Thần Niệm. Hạo Thần đan vẫn còn tác dụng nên anh phải nhân cơ hội này để tu luyện.

Bạch Băng ngủ trong một căn phòng khác. Cô trằn trọc mãi đến tận sáng mới nặng nề ngủ thiếp đi. Bạch Băng ngủ một mạch đến hơn mười giờ sáng. Sau khi tỉnh dậy, cô phát hiện Ngô Bình đang ngồi bất động trong phòng khách.

"Ngô Bình, em đang làm gì vậy?"

Ngô Bình mở mắt, cười đáp: "Em đang thiền".

Bạch Băng: "Để chị đi sửa soạn một lát rồi chúng ta đi ăn đã nhé".

Con gái trang điểm rất mất thời gian. Đợi đến khi hai người có thể ra khỏi nhà thì đã gần mười một rưỡi. Họ ăn uống ở khách sạn, sau đó cùng nhau đi tới quảng trường Kim Đỉnh của Hải Thành.

Quảng trường Kim Đỉnh rất nổi tiếng ở Hải Thành, bên trong có vô số hàng hiệu. Tất cả những món hàng hiệu xa hoa đắt đỏ nhất thế giới có thể tìm thấy ở đây. Mỗi ngày doanh thu của nó phải vượt hàng trăm triệu tệ, còn doanh thu hàng năm thì ba bốn chục tỷ tệ.

Đến nơi, Bạch Băng có chút lấn cấn nói: "Đồ ở đây đắt lắm, chúng ta ra chỗ khác đi".

Ngô Bình cười đáp: "Chị à, giờ chị đã là phú bà có hàng chục triệu tệ, cứ thoải mái chút đi".

Bạch Băng thở dài: "Chị vẫn thấy đắt".

Ngô Bình đành kéo tay Bạch Băng đi thẳng vào bên trong, nói: "Nhanh nào, thẻ của em sắp hết hạn rồi".

Lên tới tầng ba, họ vào tới cửa hàng của hãng đồng hồ Patek Philippe, người phục vụ lịch sự bước tới hỏi: "Anh chị muốn tìm món đồ nào ạ?"

Ngô Bình: "Chúng tôi muốn xem đồng hồ nữ".

Người bán hàng cười đáp: "Được, chúng tôi mới nhập rất nhiều mẫu mới. Để tôi giới thiệu cho các vị".

Người bán hàng nhiệt tình giới thiệu, mỗi chiếc đồng hồ ở đây trung bình có giá mấy trăm nghìn tệ. Loại đắt nhất còn lên tới mấy triệu tệ. Bạch Băng nhìn mà hoa cả mắt, nhất thời không biết chọn cái nào.

Họ đang xem đồng hồ thì một nam một nữ bước vào cửa hàng.

Người đàn ông cỡ ba lăm ba sáu tuổi, mặc bộ vest màu xám nhạt, toàn là hàng hiệu. Cô gái kia thì chừng hai lăm hai sáu, ăn mặc rất thời thượng, nhan sắc cũng được chừng tám điểm.

"Anh yêu à, mai là sinh nhật em. Em muốn tự chọn quà", cô gái kia nũng nịu.

Người đàn ông cười đáp: "Cục cưng à, anh cho em ngân sách ba trăm nghìn tệ, trong khoảng đó thì em chọn thoải mái".

Cô gái kia rất vui mừng đáp: "Anh yêu à, cảm ơn anh!"

Nghe giọng nói này, Bạch Băng hơi sững lại, cảm giác hơi quen quen. Cô quay người lại thì cả hai bên cùng đứng hình.

Giây tiếp theo, cô gái kia nhếch miệng cười mỉa mai: "Đây không phải hoa khôi Bạch Băng của trường ta hồi trước sao? Lâu quá không gặp".

Người đàn ông bên cạnh cô ta nhìn Bạch Băng, trong mắt thoáng hiện vẻ kinh. Anh ta cười nói: "Cục cưng, đây là bạn em sao?"

Cô gái kia đáp: "Đúng vậy, bọn em là bạn đại học, từng ở cùng ký túc xá".

Người đàn ông kia lập tức đi tới, muốn bắt tay Bạch Băng: "Xin chào, tôi là Thôi Thừa Chí".

Bạch Băng còn đang do dự không biết có nên chìa tay ra không thì Ngô Bình đã đưa tay ra trước: "Xin chào, tôi là Ngô Bình".

Thôi Thừa Chí miễn cưỡng bắt tay Ngô Bình sau đó vội vã bỏ ra, nói: "Vinh hạnh được gặp".

Bạch Băng định thần lại rồi nói: "Nhan Duyệt, lâu rồi không gặp".

"Đúng vậy, chúng ta không liên lạc kể từ sau khi tốt nghiệp", Nhan Duyệt nhìn Bạch Băng, vẻ mặt như cười như không rồi nói tiếp: "Nghe nói cậu bị bạn trai lừa mất hơn một triệu tệ, sau đó đã chuyển về quê làm việc".

Cô ta đang cố tình xát muối vào nỗi đau của Bạch Băng. Vẻ mặt Bạch Băng đã hơi khó chịu, cô đáp: "Tiền tôi bị lừa đã đòi lại được rồi, hơn nữa làm việc ở đó khá yên bình. Chẳng có gì không tốt cả".

"Cũng phải, ở dưới quê cái gì cũng rẻ, rất hợp với loại người như cậu. Đây là bạn trai cậu sao?", cô ta hỏi rồi nhìn sang Ngô Bình.

Bạch Băng do dự một lát rồi đáp: "Đúng vậy, bạn trai tôi tên Ngô Bình".

Ngô Bình chìa tay ra: "Xin chào".

Nhan Duyệt không đưa tay ra mà lạnh lùng nói: "Xin lỗi, tôi không bắt tay với người nhà quê".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK