Ngô Bình chặt một cái chân trước đưa cho hắn ta, người đàn ông không chút khách khí và bắt đầu ăn ngấu nghiến, chỉ trong chớp mắt đã ăn sạch. Hắn ta lau miệng nói: “Đúng là Nhân tộc các ngươi thực sự hiểu rõ về các món ngon hơn chúng ta.”
Ngô Bình hỏi: “Không phải ngươi tới đây chỉ để ăn cái chân trước thôi đó chứ?”
Người đàn ông nói: "Đông Huyền Thánh Hoàng, ta đã nghe danh ngài từ lâu rồi. Nhưng những dãy núi này là do mấy người chúng ta cùng nhau quản lý, chỉ trong một ngày mà ngài đã giết mấy chục đại tướng của ta."
Sắc mặt Ngô Bình không thay đổi, hỏi: “Đó đều là thuộc hạ của ngươi à?”
Người đàn ông: "Đúng vậy, cho nên ta tới đây để hỏi Đông Huyền Thánh Hoàng, ngài muốn tiếp tục giết chóc sao?"
Ngô Bình cười nói: "Ta chỉ đang thu thập một ít dược liệu, ai biết lại gặp phải nhiều thú dữ như vậy, lần nào cũng đều là chúng ra tay trước, ta không thể cứ để bị đánh mà không đánh lại đúng không?"
Người đàn ông thở dài và phất tay về phía xa, lập tức xuất hiện một số con khỉ, trên tay chúng đang cầm các loại dược liệu, bao gồm dược liệu cấp 16, dược liệu cấp 18 và dược liệu cấp 20, công lại cũng có ít nhất 300 cây.
"Đây đều là dược liệu đã trưởng thành, Đông Huyền Thánh Hoàng không cần phải tự tay hái, ta sai thuộc hạ mang tới trước mặt cho ngài, ngài có hài lòng không?"
Ngô Bình cảm thấy có chút khó tin, thực lực của người đàn ông trước mặt này không hề yếu, tại sao hắn ta lại khách khí như vậy.
Anh chớp mắt: “Xưng hô như thế nào?”
Người đàn ông mỉm cười nói: "Ta là Kỳ Lân trong núi, tất cả loài thú trong núi đều gọi ta là 'Sơn Hoàng'."
Ngô Bình: “Sơn Hoàng cho ta nhiều dược liệu như vậy, ta phải báo đáp như thế nào?”
Sơn Hoàng nói: "Nghe nói thuật luyện đan của Đông Huyền Thánh Hoàng là thiên hạ vô song, ta muốn mời Thánh Hoàng luyện chế cho ta một loại đan dược."
Ngô Bình: “Đan dược gì?”
“Mặc dù Yêu tộc chúng ta cũng có thể trở thành Hoàng, nhưng tu vi của chúng ta thường bị mắc kẹt ở Hoàng Đạo sơ cảnh, gần như không thể đột phá. Ở chỗ ta có một loại đan phương cổ xưa, có nguồn gốc từ kỷ nguyên thứ chín. Nghe đồn rằng đan này có thể giúp Yêu Hoàng tiến xa hơn và đột phá đến cảnh giới cao hơn. ”
Nói xong, hắn ta đưa cho Ngô Bình một miếng ngọc có khắc đan phương.
Ngô Bình chỉ nhìn thoáng qua cũng biết đan dược là hàng thật, nhưng dược liệu dùng trong đó cực kỳ hiếm thấy, có một số loại anh thậm chí còn chưa từng gặp qua.
Sơn Hoàng dường như biết anh đang suy nghĩ gì, nói: “Tất cả dược liệu đều đã chuẩn bị xong, tổng cộng có bảy phần.”
Ngô Bình: “Đúng là khó cho ngươi có thể tìm đủ hết dược liệu.”
Sơn Hoàng: "Hơn một vạn năm trước, ta đã ở đây trồng các loại dược liệu, thực sự rất khó khăn, may mắn là cuối cùng ta cũng đã thành công."
Ngô Bình kinh ngạc: “Thì ra tất cả dược liệu ở đây đều là do ngươi trồng?”
Sơn Hoàng: “Không có cách nào khác, có một số dược liệu quá khó tìm, ta chỉ có thể tự mình trồng ra. Đương nhiên, cũng là bởi vì ta có rất nhiều hạt giống của dược liệu, nếu không cũng không thể trồng được nhiều dược liệu quý hiếm như vậy.”
Ngô Bình suy nghĩ một chút, nói: "Ta có thể giúp ngươi, nhưng với những loại đan dược như vậy, tác dụng chắc hẳn có thể chồng lên. Vậy đi, ta sẽ cho ngươi ba viên đan dược, một viên đan dược, đổi lấy một ngàn cây dược liệu."
Sơn Hoàng lập tức đồng ý, gật đầu nói: "Được!"
Ngô Bình lập tức lấy lò luyện đan ra, bắt đầu luyện chế đan dược trên bệ ngọc trên vách đá.
Đan dược này là đan dược cấp 26 tên là Triều Thiên Đan, nó chỉ có tác dụng đối với Yêu tộc, giúp Yêu tộc vượt qua một bước quan trọng.
Ngô Bình vừa luyện chế đan dược vừa nói: "Thanh Ngưu, đan dược này có tác dụng với tất cả Yêu tộc, lát nữa ta sẽ cho ngươi hai viên."
Thanh Ngưu nói: "Cảm ơn chủ nhân."
Ngô Bình đã luyện ra được ngay từ lò đan dược đầu tiên, tuy là trung thượng phẩm nhưng cũng có hai viên.
Ở lò thứ hai, anh luyện chế ra ba viên, đan dược trở thành thượng phẩm.
Sau đó, anh không luyện chế nữa mà đưa ba viên Triều Thiên Đan thượng phẩm kia cho Sơn Hoàng, hắn ta vui mừng khôn xiết và ra lệnh cho thuộc hạ mang 3.000 cây dược liệu quý hiếm đến đưa cho Ngô Bình.
Sơn Hoàng nóng lòng muốn đột phá, cầm lấy đan dược liền từ biệt rời đi.
Đương nhiên, Ngô Bình cũng không cần đi hái dược liệu, anh và Thanh Ngưu rời đi, trở về gần Huyền Kinh.
Huyền Kinh đã đang được xây dựng, vì Tử Thanh Thánh Hoàng cử đến số lượng lớn thợ thủ công lành nghề nên tiến độ xây dựng rất nhanh, quy mô của nó lớn gấp đôi Tử Kinh.
Sau khi trở về, Ngô Bình đưa hai viên Triều Thiên Đan còn lại cho Thanh Ngưu, sau đó anh tận dụng năm phần dược liệu luyện chế Triều Thiên Đan còn lại, tiếp tục luyện đan.
Hóa ra anh đã phát hiện ra chỉ cần thay thế hai loại dược liệu trong Triều Thiên Đan và thêm một loại dược liệu khác vào thì có thể luyện chế ra một loại đan dược có thể giúp tu sĩ Nhân tộc thăng cấp! Loại đan dược này có cấp bậc cao hơn, là đan dược cấp 27. Sau khi sử dụng, có thể giúp cường giả cấp Thánh Hoàng ngưng tụ hoàng cấm!
Anh có dược liệu trong tay, lập tức bắt tay vào luyện chế.
Trong lò đầu tiên, đan dược thành trung phẩm, chỉ thu được một viên đan dược!
Anh nuốt viên đan dược này vào và cảm nhận được sự thay đổi trong tác dụng của nó. Chỉ trong chốc lát, tầng hoàng cấm thứ ba của anh đã hoàn toàn bộc lộ ra và nhanh chóng hoàn thiện.
Vì thế anh tiếp tục luyện chế lò đan dược thứ hai, lần này đan dược đạt thượng phẩm, hơn nữa thu được hai viên đan dược!
Anh lại tiếp tục dùng thêm hai viên đan dược thượng phẩm, khi nhìn thấy hoàng cấm thứ ba đã hoàn thành! Sau đó, hoàng cấm thứ ba đã dung nhập vào tầng cấm thứ mười bốn của điều cấm kỵ tối cao!
"Có vẻ như mình có thể tấn công vào Thánh Hoàng cấp hai!" Anh thầm nghĩ.
Nghĩ đến đây, anh bắt tay luyện chế lò đan dược thứ ba, lần này đan dược thành cực phẩm, đồng thời anh cũng thu được hai viên đan dược!
Đan dược cực phẩm có tác dụng mạnh hơn. Không lâu sau khi sử dụng, tầng hoàng cấm thứ tư của anh đã bắt đầu hình thành, sau đó dưới tác dụng của đan dược cực phẩm thứ hai, nó đã trở nên hoàn thiện!
Lúc này, Ngô Bình cũng giống như Tử Thanh Thánh Hoàng, cũng đã tiến vào Thánh Hoàng cấp hai!
Ngay lúc anh đang nghĩ đến việc ổn định việc tu hành của mình thì giọng nói của A Bạch vang lên.
"Công tử, một con Hoang cấp chín đã thức tỉnh ở 973 ngàn dặm về phía Tây. Nhiệm vụ đầu tiên của công tử là giết chết con Hoang cấp chín này!"
Ngô Bình: "Trên đại lục Thánh Cổ vẫn còn có Hoang sao? Con Hoang bị trấn áp năm đó thuộc về cấp bậc nào?"
A Bạch: "Đó là Hoang Đế. Nếu Hoang Đế bất tử, Hoang sẽ tiếp tục được sinh ra."
Ngô Bình: “Được rồi, vậy trước tiên hãy xử lý con Hoang cấp chín này.”
Anh đã từng giết chết Hoang cấp bảy, sức mạnh của nó tương đương với nửa chúa tể. Hoang cấp tám còn mạnh hơn, thậm chí còn mạnh hơn một chút so với chúa tể bình thường. Về phần Hoang cấp chín, đó đã ngang với cường giả Thánh Hoàng cấp một!
Anh sử dụng kỹ xảo của mình, không đầy nửa canh giờ, anh đã đến địa điểm mà A Bạch đã đề cập.
Đây là một vùng núi hoang vắng, thảm thực vật không nhiều. Ngô Bình đáp xuống một đỉnh núi, A Bạch nói với anh rằng Hoang cấp chín đang ở gần đó.
Anh sờ cằm rồi sau đó phóng ra một luồng hơi thở. Hoang nuốt chửng vạn vật, anh dùng chính mình làm mồi để nhử Hoang ra ngoài.
Đúng như dự đoán, một đống đá cách đó không xa đột nhiên lăn qua, một luồng năng lượng màu xanh lục bay lên trời, ngưng tụ thành một con quái vật hình người. Con quái vật này có hai chiếc sừng uốn cong, cao trăm trượng, toàn thân màu đen và có đôi mắt màu đỏ. Bàn tay của nó ta giống như một con vượn, trong tay cầm một ngọn giáo dài màu đỏ như máu.
Đây là Hoang cấp chín, là sinh vật mạnh mẽ cấp Thánh Hoàng!
Thanh Ngưu muốn đi tới ra tay, nhưng Ngô Bình lại xua tay: “Để ta làm.”
Anh nhảy lên không trung và lao về phía Hoang cấp chín như một viên đạn đại bác. Ở giữa không trung, anh đưa Thập Đồ ra và vung đao chém mạnh!
"Bùm!"
Thập Đồ tỏa sáng rực rỡ, khi Ngô Bình sử dụng toàn bộ sức mạnh của mình, anh đã có thể phát huy được bồn phần lực sát thương của nó!
Hoang cấp chín gầm lên, cây giáo dài màu đỏ như máu đâm về phía Ngô Bình, hai bên va chạm mạnh, trời sụp đất nứt!