Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1211: Lò luyện Võ Đạo

Ngô Bình cũng nhanh chóng rời khỏi cục kiểm tra, sau đó đi tìm La Đạo Nhất cùng Thiết Huyền.

La Đạo Nhất đang ngồi trên một chiếc ghế dài trước nhà, tay cầm bình trà.

Ngô Bình và Thiết Huyền đến, ông ấy liếc mắt rồi nói: “Ngồi đi!”

Ngô Bình: “Ông La, giờ ông không làm viện trưởng nữa, nghe vẻ nhàn nhã quá nhỉ!”

La Đạo Nhất cười nói: “Không làm viện trưởng nữa cũng hay, giờ tôi càng có nhiều thời gian để tu hành hơn”.

Ngô Bình kéo một cái ghế ra rồi ngồi xuống, nói: “Sự việc đang tiến triển vượt ngoài dự đoán của các ông”.

La Đạo Nhất: “Đúng thế, chúng tôi không ngờ Tiên Giới lại tham gia sâu đến vậy, mới có mấy hôm mà tiên đình đã khống chế được học viện Võ Đạo và Lăng Tiên Các rồi”.

Ngô Bình: “Tiếp theo sẽ còn việc gì nữa?”

La Đạo Nhất: “Trật tự sẽ nhanh chóng được khôi phục lại, ít nhất sẽ trong phạm vi thế lực của Viêm Long”.

Ông ấy ngập ngừng một lát rồi nói tiếp: “Thời gian này, tôi khuyên cậu không nên ra ngoài, thay vào đó hay kiếm một chỗ yên tĩnh mà tu luyện. Chờ mọi chuyện lắng xuống rồi ra ngoài cũng chưa muộn”.

Ngô Bình: “Ông nói vậy là vị trí Long chủ của tôi vẫn chưa vững ư?”

La Đạo Nhất: “Cục diện hiện tại không thể nói trước gì được nên chẳng ai dám đánh liều, ngày mai cậu có thể dẫn người ở Kinh Tây đi”.

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Được, tôi nghe lời ông”.

Anh ngồi nói chuyện thêm với La Đạo Nhất một lát rồi rời đi, sau đó về thẳng nhà. Lúc đi, anh còn dẫn theo Thiên Thạch và Triệu Thiên Lạc.

Anh đã gom được không ít dược liệu nên sẽ luyện đan vài ngày ở nhà.

Không lâu sau, phía Lý Ngạo Tiên truyền tin đến báo người trong dòng tộc Lý ở các nơi đều đã tập trung một chỗ.

Trước đó, Ngô Bình định chuyển tất cả mọi người trong tộc đến tiên cảnh Long Hử để lánh nạn, nhưng giờ xem ra không cần thiết nữa rồi.

Nhưng anh đã bảo mọi người tranh thủ cơ hội này chọn lựa nhân tài ở các khu tập trung. Để chọn ra người thích hợp tu hành, Ngô Bình đã đến Thiên Địa Kiếm Tông một chuyến, sau đó mượn các dụng cụ và máy móc kiểm tra tư chất rồi đặt ở các điểm tập trung.

Điểm tập trung đặt ở các tỉnh, mỗi tỉnh đều có cả triệu người tham gia kiểm tra tư chất. Ngô Bình đặt mức độ thử thách thấp nhất, chỉ cần là người có thể tu hành thì đều qua bài.

Vì thế, chỉ sau nửa tháng, Lý Thị đã chọn ra được hơn mười nghìn thành viên có thể tu luyện, trong số đó nhỏ nhất là mười tuổi, lớn nhất là hơn 40 tuổi.

Tất cả những người này đều được đưa lên đảo, chờ mọi người tập trung xong, Ngô Bình đích thân tới dạy họ tu luyện.

Trong lúc đó, anh cũng không hề rảnh rỗi, mà tiếp tục tu luyện tầng thứ năm của Hỗ Nguyên Thiên Công.

Mục tiêu của tầng này là chuyển hoá Hỗn Nguyên Tiên Lò thành lò luyện Võ Đạo, sau đó phá vỡ ràng buộc trong võ học để tiến vào một tầng cảnh giới mới.

Lò luyện Võ Đạo có thể hấp thu tất cả võ học và tinh hoa trong công pháp cho tu sĩ sử dụng. Dù chỉ là công pháp bình thường, nhưng một khi vào đây thì cũng có thể được tinh luyện thành một công pháp có uy lực mạnh mẽ.

Ngô Bình đã đọc cương lĩnh võ học và tất cả võ kỹ, công pháp của học viện Võ Đạo, ngoài ra còn có công pháp mà anh đã học được của nhiều môn phái khác. Anh sẽ dựa vào đó để tạo ra lò luyện Võ Đạo.

Nhưng tầng này cực kỳ khó, từ xưa đến nay chưa từng có ai tu luyện Hỗn Nguyên Thiên Công làm được điều này cả.

Ngày đầu tiên, Ngô Bình dồn hết sức để làm, nhưng đã thất bại.

Sang ngày thứ hai, anh không nản chí, tiếp tục ra sức làm nhưng vẫn chưa thành công.

Sau ba lần thất bại, anh bắt đầu xem xét lại, xem vấn đề nằm ở đâu.

“Lẽ nào thật sự không ai có thể tu thành tầng thứ năm của Hỗ Nguyên Thần Công và ngưng luyện ra lò luyện Võ Đạo ư?”, Ngô Bình lẩm bẩm.

Lúc này, anh chợt nghĩ đến điều gì đó rồi lấy Hỗn Thiên Nghi ra, sau đó quan sát nó một lúc rồi chợt truyền Hỗn Nguyên Tiên Lực vào trong.

Một tiếng động lớp vang lên, Hỗn Thiên Nghi nổ tung, cấm chế bên trong nó đã lộ hẳn ra ngoài.

Ngô Bình quan sát thêm một lúc rồi hét lên, sau đó cho hết cấm chế trong Hỗn Thiên Nghi vào Hỗn Nguyên Tiên Lò. Cấm chế trong Hỗn Thiên Nghi có năng lực công pháp ưu hoá, có nó hỗ trợ thì lò luyện Võ Đạo sẽ dễ hình thành hơn.

Lần thứ tư thử nghiệm, Ngô Bình có thể cảm thấy lò luyện Võ Đạo hơi kém một chút.

Anh cắn răng lấy kính Hạo Thiên ra rồi tách lấy cấm chế của nó để bỏ vào Hỗn Nguyên Tiên Lò. Kính Hạo Thiên có thể sửa chữa khuyết điểm, khiến tất cả công pháp trở nên hoàn hảo hơn. Sự xuất hiện của nó khiến Ngô Bình cảm thấy mình sắp thành công rồi.

“Lò luyện Võ Đạo, thành!”, anh khẽ hô lên một tiếng, khí tức trong Hỗn Nguyên Tiên Lò cuồn cuộn, các loại sức mạnh chuyển hoá liên tục.

Dần dà, anh cảm thấy mình sắp không áp chế được khí tức này nữa rồi nên định thu tay, nhưng không kịp nữa. Hỗn Nguyên Tiên Lò ngày càng điên cuồng, loáng cái đã đến bên bờ nổ tung.

“Xong đời!”

Ngô Bình biến sắc mặt, biết mình phen này xong rồi nên vội lấy một viên đan dược ra. Đây là một viên đan dược to như nắm đấm, ngoài mặt có 24 tầng quang phủ bao phủ, có Phật tổ màu vàng ngồi bên trong, trên tay trái có một con thiên long, vị Phật tổ như đang ngồi tụng kinh để phổ độ chúng sinh.

Đây chính là Niết Bàn Kim Đan, do cường giả cấp Đại La Kim Tiên thu thập năng lượng niết bàn rồi tạo thành. Vào lúc nguy hiểm đến tính mạng mà uống nó thì sẽ được trùng sinh, hoá nguy thành an.

Anh không chút do dự mà uống ngay, sau đó đan dược đã phát huy tác dụng, xung quanh anh có một tầng sáng bao phủ.

Để không ảnh hưởng đến người nhà, Ngô Bình bay đến một nơi hoang vắng. Anh vừa đặt chân xuống đất thì nghe thấy một tiếng nổ mạnh vang lên, Hỗn Nguyên Tiên Lò đã nổ tung, sức nổ khủng khiếp có thể giết chết Thiên Tiên!

Dưới nguồn sức mạnh khủng bố ấy, cơ thể, nguyên thần của Ngô Bình đều hoá thành hư vô. Nhưng ánh sáng Phật pháp đã bao trùm tất cả nên cả nguyên thân và thể xác của anh đều hồi phục bình thường.

Không lâu sau, Ngô Bình đã lành lặn xuất hiện, Hỗn Nguyên Tiên Lò trong người anh cũng trở lại trạng thái ban đầu, anh không kịp nghĩ nhiều mà lập tức mượn đó để đột kích lò luyện Võ Đạo.

Có lẽ nhờ hiệu quả của Niết Bàn Đan nên lần này anh đã thuận lợi lạ kỳ. Chưa đến một tiếng sau, hình dáng của lò luyện Võ Đạo đã hình thành. Tuy mới chỉ là hình dạng ban đầu nhưng khí tức của nó cũng đủ làm chấn động đất trời, quỷ thân cũng phải khiếp sợ.

Gió lạnh nổi lên, quỷ khóc thần gào, rất nhiều năng lượng xấu đều ập tới người Ngô Bình. Ngay sau đó, anh đã bị các luồng tà khí bao vây. Các luồng sức mạnh chí âm, chí độc, chí tà và chí sát bắt đầu xaamm nhập vào người anh.

Loáng cái, anh cảm thấy không ổn nên toả thần quang chúc phúc của Hạo Thiên Thượng Đế ra, ngay sau đó đã có một lớp thần quang ngăn cách cơ thể anh với các luồng sức mạnh xấu kia.

Thời gian cứ thế trôi qua, Ngô Bình đã dùng thần quang chúc phúc một tiếng, anh hét lên: “Lò luyện Võ Đạo, thành hình!”

Uỳnh!

Mặt đất dưới chân Ngô Bình chợt lún xuống nửa mét, tất cả mây trên trời nổ tung, một luồng khí tức đáng sợ phóng ra từ người anh, nó chính là sức mạnh của lò luyện Võ Đạo.

Lò luyện Võ Đạo kết hợp với Hỗn Thiên Nghi và tác dụng của kính Hạo Thiên nên có tác dụng diệ kỳ. Nguyên thần của Ngô Bình chìm nổi trong lò luyện Võ Đạo một cách rất thoải mái.

Tất cả võ học, công pháp và phép thần thông anh học trong đời đều trùng sinh trong lò luyện Võ Đạo. Thậm chí, phù pháp, chú pháp cũng được lò luyện Võ Đạo hấp thu.

Với nó mà nói thì phù đạo, chú thuật, vu thuật và tiên pháp đều thuộc phạm vi của võ đạo.

Lúc này, trên người Ngô Bình không có quần áo, anh đứng yên tại chỗ, troiwt đất như vậy quanh anh.

Anh lấy một bộ quần áo ra mặc, sau đó đi về nhà.

Sau đó, anh ngồi xuống lẩm bẩm: “Không biết hiệu quả của lò luyện Võ Đạo ra sao nhỉ?”

Nghĩ đến đây, anh vận chuyển lò luyện, bắt đầu phân tích ý nghĩa Tuyệt Đối mà anh mới học được.
Chương 1212: Đôi mắt vận mệnh

Ý nghĩa Tuyệt Đối có ba tầng cảnh giới, tầng thứ nhất là khống chế sức mạnh, tầng thứ hai là đồng hoá sức mạnh và tầng thứ ba là tuyệt đối sức mạnh. Trước đó, anh mới đạt đến bước đầu của khống chế sức mạnh thôi.

Nhờ có sự giúp đỡ của lò luyện Võ Đạo mà ý nghĩa Tuyệt Đối của Ngô Bình đã nhanh chóng đột phá, loáng cái tấng thứ nhất đã viên mãn, sau đó là tầng thứ hai rồi thứ ba, tất cả chỉ mất 15 phút.

Quanh người Ngô Bình hình thành một lực trường rất mạnh, tất cả năng lượng bên trong đều là sức mạnh tuyệt đối! Loại sức mạnh này có thể chôn vùi pháp lực, chống lại thần thông và nâng cao lực chiến đấu cho Ngô Bình.

Khu vực mà sức mạnh tuyệt đối bao phủ sẽ là khu vực tuyệt đối của Ngô Bình, sức mạnh của kẻ thù sẽ bị áp chế tại đây, còn sức mạnh của anh thì tăng cao.

Lĩnh vực tuyệt đối này có hỗ trợ rất nhiều cho võ kỹ và thần thông của Ngô Bình. Ví dụ, anh thi triển kiếm thuật, nếu có thêm linh vực này giúp sức thì có thể hình thành kiếm vực tuyệt đối.

Mấy ngày sau đó, Ngô Bình dành trọn để làm quen với lò luyện Võ Đạo. Trong lúc này, anh phát hiện vận chuyển lò luyện Võ Đạo cực tốn năng lượng.

Ví dụ như để lĩnh ngộ ý nghĩa Tuyệt Đối, anh đã hấp thu sức mạnh của hơn mười nghìn viên tiên thạch và uống không biết bao nhiêu viên Sinh Mệnh Đan và Nguyên Anh Đan.

Sau đó, anh còn phát hiện lò luyện Võ Đạo có thể hấp thu năng lượng trogn tiền báu! Đều này khiến anh nhớ tới Hỗn Thiên Nghi, lẽ nào đây là tác dụng phu khi anh dùng nó để luyện chế lò luyện Võ Đạo ư?

Ngày thứ bảy sau khi lò luyện Võ Đạo hình thành, cuối cùng thì nó cũng đã ổn định.

Sau khi lò luyện Võ Đạo viên mãn, Ngô Bình bắt tay vào lĩnh ngộ Đại Mệnh Vận Thuật.

Anh đã học được thứ này ở trên thần bia trong động phủ mà ông rùa chỉ chỗ cho, nhưng muốn luyện hoá nó thì trước tiên phải ngưng tụ đôi mắt vận mệnh trước đã.

Người bình thường muốn làm được điều này là rất khó, gần như là điều không thể. Nhưng Ngô Bình lại có ưu thế hơn hẳn, nhờ đôi mắt nhìn xuyên thấu, anh dễ dàng nhìn thấy ý nghĩa của vận mệnh. Sau đó nhờ vào tác dụng của lò luyện Võ Đạo, anh đã ngưng luyện được đôi mắt vận mệnh chỉ trong nửa ngày.

Tiếp theo, Ngô Bình tu luyện df rất thuận lợi. Thuật pháp này có thể hấp thu vận mệnh của người khác, cũng có thể thay đổi số phận của họ, nói chung là có phép thuật nghịch thiên.

Ngô Bình ở nhà, nhưng hết luyện đan lại tu hành nên loáng cái, nửa tháng đã trôi qua.

Hôm nay, anh đi lên đảo.

Đây là đảo mà nhà họ Nhậm mua, giờ đã đổi thành đảo của nhà họ Lý - tổng bộ tạm thời của Lý Môn. Trên đảo lúc này có hơn mười nghìn người có thể tu hành của dòng tộc Lý được chọn từ khắp mọi nơi trên cả nước.

Ngô Bình vừa đến, Lý Thanh Đế và Lý Ngạo Tiên đã kể tóm tắt lại tình hình gần đây cho anh nghe. Lý Môn phát triển khá ổn đinh, nhưng dẫu sao cũng chỉ là một thế lực non trẻ nên hiện giờ chưa có tầm ảnh hưởng gì và cũng không có nhiều địa bàn.

Việc cần làm chính bây giờ là phát triển và nâng cao thực lực cho môn phái.

Ngô Bình bảo tất cả mọi người lần lượt đi qua trước mặt mình, anh sẽ xem họ có thích hợp để tu luyện không, cụ thể là xem họ có tư chất hay vận khí không. Nếu thiếu một trong hai cũng không được.

Anh thi triển đôi mắt vận mệnh rồi nhìn lên đỉnh đầu mỗi người thì thấy họ có số mệnh khác nhau. Những ai có vận mệnh tốt, tư chất ổn thì đi tới khu vực chuyên môn. Những ai tư chất tốt, vận mệnh bình thường hoặc cả vận mệnh và tư chất đều bình thường thì sang một chỗ riêng. Số còn lại thì tập trung ở khi vực số ba.

Trong đó, những người có tư chất tốt và vận mệnh cũng tốt chỉ có 76 người - được gọi là căn cốt thượng thà, có một trong hai cái tốt thì chiếm hơn 700 người - được gọi là căn cốt trung thừa, số còn lại thì chỉ được gọi là căn cốt hạ thừa.

Với những người có căn cốt hạ thượng, Ngô Bình phát cho họ mỗi người một cuốn chỉ dẫn tu hành do mình viết, sau này có thể đi được đến đâu là phụ thuộc vào vận may của họ. Nếu có ai trong số họ đạt được thành tựu thì sẽ nhận được nhiều tài nguyên hơn.

Người có căn cốt trung thừa thì vừa nhận được chỉ dẫn tu hành, vừa được Ngô Bình luyện đan và giảng dạy theo định kỳ cho.

Được đãi ngộ tốt nhất là người có căn cốt thượng thừa, Ngô Bình sẽ thường xuyên dạy cho họ, đan dược dành cho họ cũng là loại cực tốt. Nếu họ có thắc mắc gì về tu hành thì có thể hỏi anh bất cứ lúc nào.

Trên hòn đảo có rất nhiều toà nhà, Ngô Bình chọn một nơi làm phòng học. Chiều hôm nay, anh sẽ dạy buổi đầu tiên. Đệ tử thượng thừa ngồi nghe giảng trong phòng học, đệ tử trung thừa thì đứng, còn đệ tử hạ thừa thì chỉ được xem lại video ghi hình sau khi lớp học xong.

Trong lúc Ngô Bình đang giảng bài thì có hai cô gái xinh đẹp xuất hiện ở cửa phòng học, họ yên lặng lắng nghe anh giảng. Buổi này, Ngô Bình giảng về nền tảng trong tu hành và cách hít thở.

Anh đã có nghiên cứu sâu rộng về cách hít thở nên từng câu từng chữ đều rất sắc bén.

“Cách hít thở trông có vẻ đơn giản, nhưng thật ra lại rất khó. Thông qua các cách hít thở khác nhau, sức mạnh mà chúng ta hấp thu từ tự nhiên cũng khác. Ở các giai đoạn khác nhau thì cách hít thở cũng có tác dụng khác nhau”.

Một đệ tử thượng thừa hỏi: “Tông chủ, cách hít thở có thể khiến người ta bị thương không ạ?

Ngô Bình: “Cách hít thở được hiểu là công pháp bổ trợ, khi chúng ta xuất chiêu hay thi triển thần thông đều phải cần kết hợp với cách hít thở. Các em nhìn đây…”

Ngô Bình bước lên trước nửa bước, sau đó tung sáu quyền ra, chúng như được ấn vào không khí, quyền ấn mãi không biến mất.

Anh hỏi: “Các em có nhìn ra gì không?”

Một đệ tử ngồi gần đó nhất nói: “Tông chủ, lúc người tung sáu quyền ấn này ra, quyền thứ nhất hít thở xen kẽ với cái chớp mắt đầu tiên, quyền thứ hai là cái chớp mắt thứ hai, đến quyền thứ sau thì là thời gian hít thở sắp hết”.

Ngô Bình hài lòng nói: “Đúng thế, tung quyền vào các nhịp thở khác nhau cũng cho ra hiệu quả khác nhau. Như các em đã thấy, trong sáu quyền vừa rồi thì quyền ấn thứ nhất có vẻ non trẻ như em bé mới sinh. Quyền thứ hai có uy lực mạnh hơn rất nhiều, như một thiếu niên 15 tuổi, có sức mạnh nhất định nhưng chưa viên mãn. Quyền thứ ba sức mạnh ngang với trai tráng 25 tuổi, lực ổn định”.

Có đệ tử hỏi: “Tông chủ, tại sao tung đòn ở các tiết điểm khác nhau lại có khoảng cách lớn vậy ạ?”

Ngô Bình cười nói: “Điều này cho ta thấy sức mạnh bên trong của con người đều có quy luật nhất định, cách hít thở chính là nhịp tiến độ của con người. Ví dụ, tôi gặp đối thủ rồi tung một quyền thật nhanh ra. Trước khi ra đòn, tôi đã điều chỉnh hơi thở rồi thì sẽ khiến lực của quyền ấy đạt đến trạng thái mà tôi muốn. Thậm chí khi thi triển các công pháp hay võ kỹ khác nhau cũng cần nhịp tiến độ khác nhau, như thế mới phát huy được uy lực mạnh nhất”.

Ngô Bình giảng thẳng vào trọng tâm, các đệ tử nghe xong là hiểu ngay, sau đó tu luyện sẽ dẽ dàng hơn.

Hai cô gái nghe môt lúc thì say mê, thành ra nghe đến tận khi lớp tan, các đệ tử lần lượt rời khỏi phòng học, còn họ vẫn đứng đó.

Một cô gái mặc váy đó ngưỡng mộ nói: “Đúng là tông chủ của Lý Thị có khác, hiểu biết về tu hành hơn chúng ta nhiều”.

Cô gái mặc váy vàng còn lại cười nói: “Anh ta còn trẻ thế mà đã là tông chủ rồi, đương nhiên phải có điểm hơn người chứ”.

Cô gái váy đỏ: “Chu Chân Nhi, Lâm Tích Quân tôi chấm tông chủ này rồi đấy, cô đừng có mà tranh với tôi”.

Chu Chân Nhi cười nói: “Cô đừng có tự sướng nữa, tông chủ không thèm để mắt đến cô đâu”.
Chương 1213: Hai người đẹp tranh nhau một ông chồng

Các đệ tử đi rồi, Ngô Bình cũng cầm tài liệu giảng dạy rồi bước nhanh ra ngoài, nhưng vừa ra đến cửa, anh đã bị hai cô gái đẹp quấn lấy.

Một cô váy đỏ, một cô váy vàng, cả hai đều đẹp hết chỗ chê. Cô gái váy đỏ có khí chất hơn một chút, còn cô gái váy vàng thì có nét cổ điển hơn.

Ngô Bình ngạc nhiên hỏi: “Hai cô là?”

Cô gái váy đỏ cười nói: “Tông chủ Lý, em là Lâm Tích Quân”.

Cô gái váy vàng: “Tông chủ, em là Chu Chân Nhi”.

Ngô Bình chào lại: “Chào hai cô, hai cô tìm tôi có việc gì không?”

Lúc này, Lý Thanh Đế chạy tới rồi cười nói: “Tông chủ, Lâm Thị và Chu Thị muốn liên hôn với Lý Thị chúng ta”.

Ngô Bình lập tức nhớ ra rồi nói: “Liên hôn cũng được”.

Sau đó, anh kéo Lý Thanh Đế tới rồi nói: “Hai cô nhìn đi, đây là phó tông chủ, truyền nhân của Thanh Đế, tên là Lý Thanh Đế, hai cô thấy anh ta thế nào?”

Lý Thanh Đế vội nói: “Tông chủ, tôi có vợ rồi mà”.

Ngô Bình cười lạnh nói: “Tôi cũng thế, nhưng đàn ông thì năm thê bảy thiếp là chuyện bình thường, anh cứ lấy thêm vài cô nữa đi”.

Chu Chân Nhi nói: “Tông chủ, nhưng em phải lấy anh cơ”.

Lâm Tích Quân cũng nói: “Em cũng thế”.

Ngô Bình đẩy Lý Thanh Đế ra rồi nói: “Xin lỗi, tôi có người yêu rồi”.

Lâm Tích Quân cười nói: “Tông chủ vừa nói đàn ông năm thê bảy thiếp là chuyện bình thường cơ mà?”

Ngô Bình nói: “Hai cô đều là con gái nhà quyền quý, từ nhỏ đã được dạy dỗ đàng hoàng, sao cứ đòi lấy tôi thế?”

Chu Chân Nhi: “Lý do lớn nhất là vì liên hôn, hai nhà chúng ta kết thành thông gia sẽ có lợi ích rất lớn cho nhau, hơn nữa em rất khâm phục tông chủ”.

Lâm Tích Quân: “Lý do của em cũng thế, nhưng nhà họ Lâm em sẽ tuyển một trăm chàng rể, sau đó chọn ra một người xuất sắc nhất để nhận truyền thừa của gia tộc”.

Chu Chân Nhi cười lạnh nói: “Truyền thừa mạnh nhất cái quái gì, rõ là tà pháp của Huyết tổ thôi mà?”

Lâm Tích Quân tức giận nói: “Chu Chân Nhi, Thiên Huyết Kinh không không phải tà pháp, mà là một công pháp vô thượng mở khoá huyết mạch”.

Chu Chân Nhi hừ nói: “Thế thì có gì hay? Nhà họ Chu tôi cũng có truyền thừa vô thượng đấy, tên là Thần Lực Kinh, nó có thể ở khoá sức mạnh! Nếu tôi liên hôn với Lý Thị thì tông chủ Lý sẽ được lĩnh ngộ môn công pháp này”.

Lâm Tích Quân: “Nực cười! Thần Lực Kinh của nhà cô từ thời Tiên Quốc đã không có ai tu luyện được, chứng tỏ là có vấn đề rồi”.

Chu Chân Nhi cau mày nói: “Thiên Huyết Kinh nhà cô thì khác đấy? Cứ luyện đến cảnh giới Chân Huyết là chết vì nổ banh xác còn gì. Vì thế nên nhà cô cũng có nhiều người chết lắm đúng không?”

Hai bên tranh cái gay gắt, Ngô Bình vội nói: “Này hai cô, kể ra cũng trùng hợp, tôi cũng có một cô bạn gái họ Chu, một cô họ Lâm, vì thế dù liên hôn thì tôi cũng có người để chọn rồi”.

Chu Chân Nhi: “Thật ư? Tông chủ có người thật rồi à? Không sao, tôi có thể cùng cô ấy đại diện cho Chu Thị gả vào Lý Môn”.

Ngô Bình cạn lời, lẽ nào linh khí hồi phục xong thì phụ nữ cũng thay đổi ư?

Lý Thanh Đế nói: “Hai cô này, tông chủ nhà tôi còn bận việc, hay tối mai Lý Môn sẽ tổ chức tiệc rồi mời hai cô đến tham dự, có gì thì mai mình nói tiếp được không?”

Cuối cùng cũng đuổi được hai cô gái đi, Lý Thanh Đế cười nói: “Sức hấp dẫn của tông chủ quá mạnh!”

Ngô Bình lừ mắt với anh ta, Lý Thanh Đế lập tức ngậm miệng.

Ngô Bình không ở lại đây nữa, mà dặn dò vài câu xong ra rời khỏi đảo rồi về nhà luôn.

Chu Thanh Nghiên ở trong một toà nhà màu đỏ, người nhà của cô ấy cũng ở đây, gồm ông nội, bố và cả chú của cô ấy.

Chu Thanh Nghiên không hề rảnh rỗi, cô ấy quan tâm đến tình hình ở nước Đông Tinh, giờ đang liên lạc với người trú đóng bên ấy qua mạng internet.

Đột nhiên có một người công nhân chạy tới màn hình rồi nói: “Cô Chu, tôi có một phát hiện quan trọng”.

Chu Thanh Nghiên hỏi: “Phát hiện gì thế?”

“Lúc tôi đang đào tinh trần thì tìm thấy ba cục đá to như quả dưa hấu toả sáng, tôi nghĩ đây là một thứ bảo bối gì đó nên đã giao nộp cho quốc gia”.

Chu Thanh Nghiên: “Mau chụp ảnh cho tôi xem”.

“Vâng”.

Chu Thanh Nghiên cầm điện thoại chạy đi tìm Ngô Bình, anh vừa về nhà, Ngọc Nô đang thay đồ cho anh.

“Chồng, anh xem này!”, Chu Thanh Nghiên chạy vào rồi giơ ảnh trong điện thoại cho Ngô Bình xem.

Trên bức ảnh là một cục đá to như quả dưa hấu, bên ngoài sáng lấp lánh, bên trong có năng lượng màu vàng di chuyển.

Thấy thế, Ngô Bình sáng mắt lên: “Tinh hạch đấy”.

Chu Thanh Nghiên cười nói: “Cuối cùng cũng đào được rồi”.

Ngô Bình: “Thanh Nghiên, chúng ta phải đến Đông Tinh một huyến, một là để lấy tinh hạch, hai là xem tình hình bên đó thế nào”.

Chu Thanh Nghiên: “Giờ đi luôn ạ?”

Ngô Bình bảo Ngọc Nô thay đồ cho mình và Chu Thanh Nghiên, sau đó anh cầm tay cô ấy rồi hoá thành một đường kiếm bay tới Đông Tinh.

Loáng cái, họ đã đến nơi. Khi vừa vào địa phận Đông Kinh, Ngô Bình chợt dừng lại rồi nhìn chằm chằm ra phía xa, có một không gian gập sắp mở ở đó, có linh khí đang tràn ra.

Chu Thanh Nghiên phát hiện đã đến Đông Tinh nên nói: “Nhanh quá!”

Ngô Bình: “Thanh Nghiên, chúng ta đi lấy tinh hạch đã”.

Cô ấy gật đầu, hai người đáp xuống phủ nguyên soái. Ngô Bình là thống lĩnh ba quân của nước Đông Tinh nên có địa vị rất cao, tinh thạch được cất ở đây và có người trông coi.

Hai người vừa đáp xuống thì đã nhìn thấy một tốp tu sĩ mặc đồ đen đang chém giết các hộ vệ trong phủ, họ hành động rất nhanh, sức thì mạnh nên chỉ một quyền đã đánh chết được một hộ vệ.

Các hộ vệ ra sức phản kháng, nhưng tiếc là họ quá yếu nên vừa lên đã bị đánh chết ngay.

“Chết tiệt!”, Ngô Bình nổi giận rồi vung tay lên chém xuống, một đường kiếm tách làm 30, sau đó chém chính xác vào 30 người áo đen kia.

Họ đều mang huyết thống Âu Mỹ nên thực lực rất mạnh, nhưng chưa là gì với Ngô Bình cả, tất cả đều bị hạ gục, chỉ còn đúng một người gắng gượng được, nhưng tay trái đã lìa khỏi cơ thể, máu tươi chảy ra.

Người đó vừa định đi, đã bị Ngô Bình bóp cổ từ phía sau rồi ném mạnh xuống đất.

Bụp!

Người này gần như lún xuống đất, xương cốt toàn thân gãy vụn, nội tạng chảy máu.

Ngô Bình lật người hắn lại rồi hỏi: “Anh là ai? Đến đây làm gì?”

Người đó nhìn Ngô Bình rồi nói: “Chúng tôi là tín dân của thượng đế, giáo hội sẽ không tha cho các người đâu”, dứt lời, người đó đã tắt thở.

Song, Ngô Bình vỗ vào người vài cái thì hắn lại tỉnh dậy, sau đó ngẩn ra rồi nói: “Cậu cứu sống tôi à?”

Ngô Bình: “Tôi chưa cho anh chết, thì anh chưa được chết, nói đi rồi tôi sẽ cho anh chết thoải mái”.

Người này cắn mạnh vào lưỡi rồi hộc máu ra, sau đó bị sốc vì mất nhiều máu.

Ngô Bình lại ấn tay vài cái, lưỡi hắn mọc lại, máu cũng ngừng chảy, vì thế hắn tiếp tục sống lại lần nữa.

Người này tuyệt vọng nói: “Cho tôi chết đi mà!”
Chương 1214: Đại thiên sứ Sulia

Ngô Bình hết kiên nhẫn nên điểm luôn vào mi tâm để đọc ký ức của tên đó. Ngay sau đó, anh đã biết lý do, cuối cùng cho hắn được chết như ý nguyện.

Tất cả những người này đều thuộc giáo hội Bắc Âu, họ nhận lệnh đến đây cướp tinh hạch, còn tại sao họ làm vậy thì chính người những này cũng không biết.

Điều trị cho những người bị thương xong, Ngô Bình mới đi xem ba khối tinh hạch, chúng đều to như quả dưa hấu, bên trong có một sức mạnh bị phong ấn, ba sức mạnh với ba màu sắc khác nhau là vàng xanh, tím đỏ và trắng bạc.

Ngô Bình cất tinh hạch đi, sau đó đi xem tình hình ở mỏ với Chu Thanh Nghiên, ngày nào các công nhân cũng khai thác và mang tinh trần từ đây về.

Chu Thanh Nghiên hỏi: “Chồng, có tinh hạch rồi thì bỏ tinh trần đi à?”

Ngô Bình: “Bỏ sao được, tinh trần có nhiều công dụng lắm, có thể bán được ối tiền đấy. Hơn nữa, các công nhân ở đây sống bằng nghề khai thác tinh trần, nếu mình dừng khai thác thì họ sẽ thất nghiệp”.

Chu Thanh Nghiên: “Không đâu anh, chúng ta đã xây dựng rất nhiều nhà máy ở đây, thiếu gì việc cho họ đâu”.

Họ quay về phủ nguyên soái, các vết máu đã được lau sạch, người bị thương cũng đã được khiêng đi.

Ngô Bình đang định lấy tinh hạch ra để nghiên cứu thì đột nhiên cảm thấy gì đó nên bay lên trên cao.

Một người phụ nữ bay từ phía xa đến, cô ấy để trân trần, mặc áo giáp màu trắng, sau lưng có một đôi cánh màu bạc, khi xoè ra thì đôi cánh dài đến ba mét.

Thấy thế, Ngô Bình nghĩ ngay đến thiên sứ ở trong phim. Nhưng khi anh nhìn kỹ rồi mới biết cô gái này không phải thiên sứ thật, mà là một người đột biến gen. Nói đúng hơn thì cô ấy là một sản phẩm do đột biến gen tạo thành.

Cô gái dừng lại trên không trung rồi nhìn Ngô Bình bằng ánh mắt lạnh lùng rồi nói: “Giết tín dân của giáo hội thì phải chết”.

Dứt lời, cô ta tấn công ngay, đôi cánh vỗ mạnh rồi hoá thành tia sáng màu bạc lao về phía Ngô Bình.

Hai bên vừa va chạm, Ngô Bình đã thấy thể chất của cô gái rất mạnh, nếu cứ đối đầu trực diện kiểu này, Ngô Bình sẽ không chiếm được ưu thế.

Cô gái nói: “Này người phàm, anh rất mạnh, đáng để tôi dốc toàn lực đấy. Hãy nhớ đây, tôi là đại thiên sứ Sulia”.

Uỳnh!

Cô gái tiếp tục tấn công, hai bên giao thủ vài nghìn chiêu, Ngô Bình vội vàng lùi lại, còn Sulia thì vấn tiến tới.

Hai người bay tít lên cao, Sulia vỗ đôi cánh bạc, lập tức có tia sáng màu bạc sắc nhọn đâm xuống phía dưới, nơi có các hộ vệ đang ngước lên xem tình hình trên này, cách đó không xa là Chu Thanh Nghiên.

Ngô Bình lập tức cản đòn tấn công ấy, một tiếng nổ mạnh vang lên, anh bị tia sáng bạc đánh ngã xuống đất, tạo thành một cái hố to.

Sulia thản nhiên nói: “Người phàm kia, bỏ cuộc đi, sau đó theo tôi về giáo hội chịu tội”.

Ngô Bình chầm chậm đứng dậy, sau đó phủi bụi trên người rồi lo lắng hỏi Chu Thanh Nghiên: “Thanh Nghiên, em có sao không?”

Chu Thanh Nghiên thở phào nói: “Chồng ơi, anh cẩn thận cô ta đấy”.

Ngô Bình ngâng lên nói: “Chắc chắn cô là một sản phẩm kỹ thuật mới nhất của nước Mễ, nói thật thì cô rất mạnh, nhưng tiếc là so với tôi thì cô còn non và xanh lắm”.

Dứt lời, Ngô Bình giậm chân rồi bay đến gần Sulia, cô ta lập tức tấn cong, nhưng tốc độ của anh quá nhanh nên đã tát một cái lên mặt cô ta.

Chát!

Sulia bị tát bay xa mấy mét, cô ta ngẩn ra định phản công lại. Nhưng đột nhiên cảm thấy mình rơi vào một lực tràng rất mạnh, đây chính là lĩnh vực tuyệt đối của Ngô Bình.

Ầm!

Ngô Bình tung một quyền đấm gãy ba xương sườn của Sulia, cô ta hét lên đau đớn, khoé miệng ứa máu.

Uỳnh!

Quyền thứ hai của Ngô Bình khiến tay trái của Sulia rời ra, để lộ hình dạng của máy móc, bây giờ cô ta không còn sức để phản kháng, đành để mặc cho Ngô Bình muốn làm gì thì làm.

Sau đó, Ngô Bình đánh cho Sulia lên bờ xuống ruộng.

Anh lấy máu của cô ta, sau đó cảm thấy vên trong có một loại sức mạnh của kim loại, anh nhanh chóng hấp thu sức mạnh ấy để lò luyện Võ Đạo phân tích nó.

Sau đó, anh lấy một con dao ra rồi rạch lấy một cái xương sườn của Sulia để nghiên cứu, bên ngoài cái xương này có phù văn màu bạc, trong xương cũng có sức mạnh cùng màu.

Sulia vô lực phản kháng, nói: “Giết tôi đi!”

Ngô Bình: “Tại sao tôi phải giết cô? Cơ thể của cô rất có giá trị nghiên cứu đấy”.

Sulia: “Sư tôn nghiêm của tôi không cho phép anh làm vậy”.

Ngô Bình cười lạnh: “Thiên sứ? Cô chỉ là một món đồ người không ra người, quái vật không ra quái vậy thôi”.

Nói rồi, anh móc mắt trái của Sulia, con ngươi của cô ta rất chắc, giống một hòn bi thép, nhưng kết cấu của nó tinhxa ỏ hơn.

Một lát sau, anh lại trả con mắt về vị trí cũ, sau đó dùng hai tay ấn lên trán Sulia, một luồng thần niệm đã tiến vào bên trong.

Anh đang thi triển Khối Lỗi Thuật, nguyên thần Đế của anh quá mạnh, thần hồn của Sulia vốn còn yếu nên đã bị khóng chế ngay.

Ngô Bình thả lỏng tay, sau đó thu lĩnh vực tuyệt đối lại. Cơ thể của Sulia nhanh chóng hối phục lại như ban đầu, trông không có gì thay đổi cả.

Ngô Bình: “Sulia, giáo hội cử cô đến vì tinh hạch à?”

Sulia gật đầu: “Đúng thế, giáo hội đã bồi dưỡng các chiến sĩ mang sức mạnh tinh hà, nếu có tinh hạch thì có thể khiến họ mạnh hơn”.

“Sức mạnh tinh hà ư? So với cô thì sao?”

“Hiện giờ, họ không phải đối thủ của tôi, nhưng nếu có tinh hạch thì tôi sẽ thua họ ngay”.

“Họ lấy sức mạnh của tinh hà bằng cách nào?”

Sulia: “Giáo hội lấy được một bình thuốc từ 500 năm trước, họ lấy một giọt nước trong đó ra rồi pha loãng, tiếp đó cho người bình thường uống. Khi ấy, có 3000 người tham gia thí nghiệm, cuối cùng chỉ có hia người sống sót và mở được sức mạnh tinh hà”.

Ngô Bình ngạc nhiên nói: “Pha loãng một giọt ra uống là có thể mở được sức mạnh tinh hà ư?”

Sulia gật đầu: “Đúng thế, độ tinh thuần của loại thuốc ấy rất cao, nếu không pha loáng thì cơ thể người sẽ không chịu được”.

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Cô có lấy được thuốc ấy không?”

Sulia: “Được, nhưng nếu làm vậy thì sẽ gây xung đột”.

Ngô Bình: “Không sao, tôi đi cùng cô”.

Sulia gật đầu: “Tuân lệnh”.
Chương 1215: Mạng Tiên

Ngô Bình hỏi rõ về tình hình của giáo hội Bắc Mỹ, sau đó cùng Sulia đến đó lấy nước thuốc.

Khi sắp bay đến khoảng không của nước Mễ, Ngô Bình phát hiện ở đây cũng có không gian gập sắp mở, các không gian này toả ra linh khí dị chủng, khác hoàn toàn với linh khí ở Viêm Long.

Anh hỏi: “Sulia, trong các không gian gập này có thứ gì?”

Sulia: “Nơi mà hậu duệ của thần Titan sống”.

Ngô Bình: “Titan ư? Hai bên còn qua lại với nhau không?”

Sulia: “Những người mang dòng máu của thần từ đó ra ngoài đều dần trở thành người thống trị của nước Mễ”.

Khi gần tới giáo hội, Sulia nhìn rồi nói: “Có vài vị thần ở đây, tôi khuyên chủ nhân nên chờ vài ngày cho họ rời đi rồi hãy hành động”.

Ngô Bình gật đầu: “Cũng được, chúng ta kiếm chỗ nào ở trước đã”.

Không lâu sau, hai người đã đáp xuống một khách sạn ở Florida. Ngô Bình là Long chủ nên có thân phận quan trọng, anh lấy luôn hộ chiếu ra rồi làm thủ tục nhận phòng.

Anh đặt một phòng hướng biển, chỉ cần mở cửa sổ ra là có thể ngắm nhìn phong cảnh rất đẹp.

Ngô Bình ngắm biển một lát thì có người đến gõ cửa, sau đó mang đồ vào cho anh, đó là một chiếc điện thoại và sim mới.

Anh lắp sim vào xong thì nhận được ngay điện thoại của Tư Đồ Hạo Thiên - chịu trách nhiệm quản lý phân bộ Hắc Thiên Giáo ở Bắc Mỹ.

Tư Đồ Hạo Thiên là con rối của anh nên rất nghe lời, Ngô Bình muốn làm gì ở nước Mễ đương nhiên phải thông qua ông ta.

“Giáo chủ có cần thuộc hạ đến đó không ạ?”, Tư Đồ Hạo Thiên hỏi, dù ông ta đã là con rối của Ngô Bình, nhưng trí tuệ và kinh nghiệm sống vẫn còn y nguyên.

Ngô Bình: “Không, tiện thể tôi cũng muốn đi dạo loanh quanh”.

Linh khí hồi phục, tất cả mọi nơi đều có sự thay đổi nên anh muốn đi dạo một chút.

Ngắt máy xong, Ngô Bình mở Thiên Kiêu Bảo Sách ra, vẫn có rất nhiều người thêm anh vào danh sách bạn tốt, nhưng anh mặc kệ. Anh chỉ trò chuyện với vài người bạn thân lúc trước một lát rồi kiểm tra thứ hạng của mình.

Lần trước, anh chưa ngưng tụ được nguyên thần Đế, cũng chưa tiến vào Thần Biến. Nhưng bây giờ, nguyên thần của anh đã mạnh hơn nhiều nên chắc chắn thứ hạng cũng phải tăng lên.

Thiên Kiêu Bảo Sách quét một hồi thì hiện ra một màn sáng, trên đó hiện thị Ngô Bình đã từ vị trí thứ 17 nhảy lên vị trí thứ năm.

Sau đó, bảng Nhân Hoàng xuất hiện, anh cũng đứng ở vị trí thứ 11 rồi.

Ở bảng Nguyên Thần, anh đứng thứ năm, điều này chứng tỏ Ngô Bình đã là một trong năm người mạnh nhất từ xưa đến nay ở giai đoạn Nguyên Thần.

Lúc này, Nam Cung Nguyệt - người từng mua đan dược của anh gửi một tin nhắn đến: “Chúc mừng anh Lý, bái phục!”

Ngô Bình: “Cô Nam Cung quá khen rồi!”

Nam Cung Nguyệt: “Anh Lý, anh có xem mạng Tiên không? Bây giờ, các thế lực lớn đều đang điều tra về thân phận của anh, nhưng đến chúng tôi cũng không rõ anh đang ở đâu nên chắc họ cũng không biết được”.

Ngô Bình hỏi: “Mạng Tiên là cái gì?”

Nam Cung Nguyệt: “Anh Lý không biết à? Mạng Tiên là một hệ thống mạng mà Tiên Giới dùng mười đại trận hạt nhân để tạo nên, sau đó phóng tới vạn giới, sử dụng tiện lắm”.

Ngô Bình: “Làm thế nào thì đăng nhập được vào đó?”

Nam Cung Nguyệt: “Anh Lý chờ chút, tôi gửi cho anh cái này”.

Loáng cái, Thiên Kiêu Bảo Sách đã gửi đến một tia sáng, sau đó có một ngọc bàn xuất hiện. Lúc này, Nam Cung Nguyệt đã nói cho Ngô Bình biết cách sử dụng.

Ngô Bình nghe xong thì giơ tay ấn vào ngọc bàn, nó loé sáng, sau đó tạo thành hình ảnh của một cô gái xinh đẹp mặc váy đỏ có giọng nói rất ngọt ngào.

“Chào mừng sử dụng mạng Tiên, đang trong quá trình quét năng lượng, xin chờ”.

Cô gái xinh đẹp chớp mắt như người thật rồi nói: “Môi trường sử dụng rất tốt, mời đăng nhập”.

Tiếp đó, cô ấy lại nói: “Chào anh, tôi là Tiên Nhi - trợ thủ của anh. Muốn sử dụng mạng Tiên thì anh phải đăng ký”.

Ngô Bình nói: “Thế thì đăng ký đi”.

Tiên Nhi gật đầu rồi cười nói: “Được, mời anh thông báo họ tên và thân phận”.

Ngô Bình hỏi: “Có cần phải nói tên thật không?”

Tiên Nhi: “Có”.

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Tôi là Trương Tiểu Bình, năm nay 23 tuổi, rất đẹp trai, tính tình hiền hoà, là một tu sĩ Địa Tiên Thần Biến”.

Tiên Nhi cười nói: “Vâng, Tiên Nhi đã ghi lại thông tin liên quan, bắt đầu đăng ký”.

Một lát sau, cô ấy nói: “Đăng ký thành công, sau này Tiên Nhi có thể gọi anh là Tiểu Bình được không?”

Ngô Bình: “Được”.

Tiên Nhi: “Tiểu Bình, anh muốn sử dụng mạng Tiên thường xuyên thì phải nạp phí”.

Ngô Bình ngẩn ra: “Còn phải nạp tiền ư?”, nhưng anh nghĩ lại thì thấy cũng bình thường, kết nối mạng bình thường cũng phải trả tiền mà.

“Đúng vậy, thành viên của mạng Tiên gồm hội viên sơ kỳ, hội viên cấp trung, hội viên cao cấp và hội viên chí tôn. Trong đó, hội viên sơ kỳ có thể đọc tin, trao đổi tin, nhưng quyền hạn không nhiều, giá đương nhiên cũng rẻ, mỗi ngày cần 500 tiền bùa”.

Ngô Bình: “Một ngày mà những 500 tiền bùa, đắt thế?”

Tiên Nhi cười nói: “Không đắt đâu ạ, có mạng Tiên rồi thì việc tu hành sẽ tiện hơn rất nhiều. Trên đây có rất nhiều công pháp tu luyện đã thất truyền”.

Ngô Bình hỏi: “Hội viên trung cấp thì sao?”

Tiên Nhi: “Hội viên trung cấp mỗi ngày phải nạp 15 tiền báu, hội viên cấp này sẽ được nhận nhiều thông tin hơn, ngoài ra còn có thể tiến hành mua bán trên mạng Tiên”.

Ngô Bình: “Hội viện cao cấp có quyền hạn gì?”

Tiên Nhi: “Hội viên cao cấp phải nạp 300 tiền báu mỗi ngày, vì thế có thể tham gia đấu giá, mua vật phẩm hiếm có, xem được những thông tin đắt giá. Đồng thời còn có thể mở cửa hàng trên mạng Tiên, ngoài ra còn được giảm phí làm thủ tục”.

Ngô Bình câm nín, còn phí làm thủ tục nữa, đúng là tận thu.

Anh hỏi tiếp: “Nốt hội viên chí tôn đi”.

Tiên Nhi: “Hội viên cấp này được miễn phí làm thủ tục, nhưng mỗi ngày phải nạp 1000 tiền báu”.

Ngô Bình: “Mỗi ngày một nghìn, một năm là mấy trăm nghìn, mẹ ơi!”

Anh ngẫm nghĩ rồi nói: “Đăng ký cho tôi hội viên cao cấp”.

Tiên Nhi: “Vâng”.

Sau đó, Ngô Bình đã trở thành hội viên cao cấp và nhìn thấy quần áo của Tiên Nhi thay đổi, dung nhan cũng tuyệt sắc hơn, thậm chí giọng nói cũng dễ nghe hơn.

Ngoài ra, ngọc bàn của anh nhấp nháy vài cái rồi cũng thay đổi, phù văn trên bề mặt rắc rối hơn, cấm chế bên trong cũng cao cấp hơn.

Sau khi nâng cấp, Tiên Nhi cười nói: “Tiểu Bình, cảm ơn anh đã trở thành hội viên cao cấp của mạng Tiên. Bây giờ, Tiên Nhi có thể chính thức phục vụ Tiểu Bình được rồi”.

Ngô Bình chớp mắt nói: “Tiên Nhi, có ảnh của người đẹp không?”

Tiên Nhi cười nói: “Tiên Nhi không phải người đẹp ư?”

Ngô Bình: “Người đẹp không mặc đồ ấy”.

Tiên Nhi đỏ mặt nói: “Tiểu Bình, không ngờ anh háo sắc như vậy”.

Ngô Bình nghiêm túc nói: “Tôi chỉ muốn kiểm tra tính năng của mạng Tiên thôi”.

Tiên Nhi bĩu môi, sau đó vung tay lên, rất nhiều trang mạng xuất hiện, ở đó có rất nhiều ảnh của người đẹp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK