Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 291: Hanami Tsukihime

Ngô Bình nheo mắt lại đáp: "Chú ý từ ngữ của anh, không có chứng cứ thì đừng có vu khống cho người khác".

Diệp Huyền đắc ý nói: "Tôi nói với các anh rồi, nếu không chơi nổi thì cúp đuôi rời khỏi đây đi. Thua thì cũng thôi đi nhưng giờ lại còn ăn vạ. Như vậy chẳng phải ngớ ngẩn lắm hay sao?"

Người đàn ông kia nhắm mắt lại, suy nghĩ chừng ba mươi giây rồi nói: "Được, vậy chúng ta cược tiếp. Nhưng lần này tôi yêu cầu chúng ta sẽ dùng mười hai viên xúc xắc! Hơn nữa lần này sẽ cược ba trăm triệu tệ!"

Ngô Bình hỏi: "Mười hai viên xúc xắc thì chơi kiểu gì?"

Người đàn ông: "Đoán số lẻ, đoán xem có bao nhiêu con xúc xắc ra số lẻ. Đoán chuẩn thì sẽ thắng".

Ngô Bình nhìn hắn ta, hỏi: "Nếu cả hai bên đều đoán sai thì sao?"

Người đàn ông: "Nếu cả hai đều đoán không chuẩn thì chơi lại".

Ngô Bình khẽ gật đầu: "Được, vậy cược số lẻ đi".

Một người đàn ông khác ngồi cạnh người vừa nói chuyện với Ngô Bình lấy ra một tờ giấy trắng, viết lên đó mười hai chữ số từ một đến mười hai rồi đặt lên bàn.

Nữ phục vụ bỏ mười hai con xúc xắc vào trong cái chụp, bắt đầu xóc. Âm thanh nghe vô cùng hỗn loạn, thách thức khả năng nghe xúc xắc của người đàn ông kia.

Ngô Bình thì còn chẳng thèm nghe bởi anh chỉ cần liếc một cái là biết bên trong có bao nhiêu số lẻ.

"Bốp".

Những con xúc xắc được đặt xuống bàn, người đàn ông hỏi Ngô Bình: "Cậu cược số mấy?"

Ngô Bình đáp: "Năm", nói rồi anh di tờ chi phiếu ba trăm triệu đến chữ số "năm" trên tờ giấy.

Người đàn ông kia thì di tờ chi phiếu của mình đến chỗ chữ số "sáu", bình thản nói: "Lần này e là cậu thua rồi. Mở đi!"

Nữ phục vụ mở chụp xúc xắc, mặt hai người đàn ông kia trắng bệch ra. Bởi đúng như Ngô Bình nói, có năm viên xúc xắc có số lẻ!

"Cậu...", người đàn ông kia vừa kinh ngạc vừa giận dữ, chỉ vào mặt Ngô Bình hỏi lớn: "Sao cậu làm được vậy?"

Ngô Bình lạnh lùng đáp: "Kỹ năng nghe xúc xắc của anh quả thực là thượng thừa nhưng sông có khúc, người có lúc sai, nhầm lẫn cũng là khó tránh khỏi đúng không?"

Người đàn ông kia hừ một cái đáp: "Hôm nay tạm đến đây thôi. Chúng ta đi!"

Hai người đó đứng dậy rồi rời khỏi phòng, nữ phục vụ và hai cô gái ban nãy cũng ra ngoài theo nên trong phòng chỉ còn lại Ngô Bình và Diệp Huyền.

Ngô Bình hỏi: "Anh lại giở trò gì vậy? Sao lại chạy tới đây cá cược với người ta?"

Diệp Huyền cười khổ: "Tiền bối, đệ tử cũng không muốn cược. Hôm nay là do đen đủi, gặp phải một người phụ nữ ghê gớm. Đệ tử lỡ đâm lao rồi nên đành phải theo lao thôi".

Thế rồi, Diệp Huyền kể lại đầu đuôi câu chuyện cho Ngô Bình nghe. Hóa ra hôm nay anh ta hẹn vài người bạn ở Vân Kinh đến đây chơi. Họ vừa ngồi xuống thì thấy một cô gái xinh đẹp ngồi ở bàn bên cạnh.

Diệp Huyền và mấy cậu bạn kia lập tức thả thính, kết quả cô gái kia rất thẳng thắn, nói rằng ai cược tiền thắng được trong căn phòng đó thì đêm nay sẽ lên giường với người đó. Nhưng nếu thua thì phải trả cô ta cái mạng.

Cứ như vậy, ba người bạn của Diệp Huyền đều thua hết sạch rồi lần lượt bị lôi ra ngoài, giờ sống chết thế nào không rõ. Đến lượt anh ta thì đoán được lần này gặp phải ca khó rồi nên lấy lý do thiếu tiền để gọi Ngô Bình đến giải vây giúp.

Hai người họ đang nói chuyện thì cửa phòng mở ra. Một cô gái xinh đẹp kiểu cổ điển mặc bộ sườn xám trắng bước vào. Mái tóc được búi gọn, ánh mắt hiền hòa, cô ta nói: "Anh Diệp, anh đã thắng cược. Có điều, người đặt cược không phải anh nên ván cược này không tính".

Diệp Huyền không dám nói gì, núp sau lưng Ngô Bình.

Ngô Bình quan sát cô gái này, cô ta thực ra là cao thủ cảnh giới Thần, trên người còn có mười mấy thứ ám khí. Quả thực đây là một nhân vật không nên dây vào.

Anh đứng dậy, nói: "Bạn tôi chẳng qua chỉ muốn chào hỏi cô, vậy mà cô gài bẫy, không những định lừa tiền mà còn định lấy cả mạng cậu ấy sao?"

Người phụ nữ lạnh lùng đáp: "Loại háo sắc như anh ta dám buông lời trêu ghẹo tôi. Thế mà không đáng chết sao?"

Ngô Bình cau mày: "Dám coi mạng người như cỏ rác? Ai cho cô lá gan làm vậy?"

"Anh đang giáo huấn tôi sao?", người phụ nữ nhìn Ngô Bình, ánh mắt đã trở nên lạnh lẽo.

Ngô Bình cười lạnh: "Nếu cô muốn động chân tay thì đổi chỗ khác. Ở đây không thuận tiện".

Người phụ nữ kia kiềm chế lại sát khí của mình, bình thản đáp: "Được, anh có gan thì tôi theo".

Ngô Bình ném chìa khóa nhà cho Diệp Huyền rồi nói: "Đến nhà tôi đi, biệt thự Thái Khang số một".

Diệp Huyền vội vã hỏi: "Tiền bối, người không đưa đệ tử theo sao?"

Ngô Bình: "Cậu quá vướng chân".

Nói rồi anh đi vào thang máy cùng người phụ nữ kia. Thang máy đi xuống ba tầng, Ngô Bình tưởng bên ngoài là bãi đỗ xe dưới lòng đất nhưng sau đó anh mới phát hiện ở đó có một võ quán.

Trong sảnh lớn của võ quán, có hai hàng học viên đang ngồi. Một người thanh niên đang biểu diễn các chiêu thức cho đám người đó xem. Nghe những người này nói chuyện Ngô Bình mới nhận ra đây đều là người Đông Doanh!

Người phụ nữ ban nãy quay người lại, đột nhiên khom người hành lễ với Ngô Bình: "Ngô Bình tiên sinh, ban nãy đã thất lễ rồi!"

Ngô Bình cau mày: "Cô biết tôi sao?"

Người phụ nữ đáp: "Đúng vậy, tôi tên là Hanami Tsukihime, tên tiếng Viêm Long là Lạc Mộng Trần".

Lạc Mộng Trần? Ngô Bình đột nhiên nhớ ra: "Cô là chắt của Lạc Trường Sinh sao?"

Lạc Mộng Trần khẽ gật đầu đáp: "Đúng vậy. Ban nãy để khiến Ngô Bình tiên sinh ra mặt, tôi không còn cách nào đành phải quấy rầy Diệp Huyền. Thực lòng xin lỗi".

Ngô Bình cười lạnh: "Sao cô biết tôi đang ở Vân Kinh? Lại còn biết tôi quen biết với Diệp Huyền?"

Lạc Mộng Trần: "Xin Ngô Bình tiên sinh đừng tức giận, tôi chỉ muốn gặp tiên sinh một lần".

Ngô Bình: "Cô gặp tôi để làm gì?"

Lạc Mộng Trần ngẩng đầu nhìn anh đáp: " Ngô Bình tiên sinh, để báo đáp ơn anh cứu mạng ông cố tôi, tôi bằng lòng gả cho anh, làm vợ anh".

Ngô Bình con ngươi mắt như muốn nhảy ra ngoài: "Gả cho tôi?"

Lạc Mộng Trần gật đầu: "Số tiền mười tỷ tỷ Đông Doanh mà anh yêu cầu là một con số quá lớn. Tôi phải xuất hiện với tư cách vợ của anh thì mới có thể huy động số tiền lớn như vậy. Hơn nữa, việc đầu tư sau này cũng cần có tôi tham gia".

Ngô Bình xua tay: "Tôi và ông cố của cô chỉ nhắc tới tiền chứ không nhắc tới chuyện tôi sẽ lấy cô".

Lạc Mộng Trần cười đáp: "Hai việc này đâu có mâu thuẫn, quan hệ của chúng ta chỉ là giả, không phải vợ chồng thật".

Ngô Bình thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt".

Lạc Mộng Trần mời Ngô Bình đi vào căn phòng phía trong. Người hầu trong đó dâng trà lên, Lạc Mộng Trần tự tay rót cho Ngô Bình, nói: "Ngô Bình tiên sinh, chúng ta nói chuyện đầu tư đi. Khoản đầu tư bảy trăm tỷ có rót vào lĩnh vực nào cũng có thể tạo nên một cơn chấn động. Vậy nên chúng ta phải lên kế hoạch cẩn thận".

Lạc Mộng Trần gật đầu nói tiếp: "Tốt nhất nên mua những thứ có thể thay đổi giá trị, ví dụ như thu mua một số công ty có tiền đồ phát triển, hoặc thành lập một quỹ đầu tư thiên thần".

Nói đến đầu tư, Ngô Bình vốn đã có dự định đang ấp ủ: "Đầu tư thiên thần không tệ, nhưng cụ thể cần làm gì?"

Lạc Mộng Trần: "Sau khi chúng ta kết hôn, tôi sẽ tiếp tục đổ vốn bảy trăm tỷ vào công ty đó. Đợi sau khi chúng ta ly hôn tôi sẽ tuyên bố tặng lại toàn bộ tài sản cho anh. Ở nước của anh, chuyển nhượng tài sản giữa vợ và chồng không cần đóng thuế".

Ngô Bình: "Vậy được, tôi sẽ nhanh chóng thành lập công ty đầu tư. Nhưng chuyện chúng ta kết hôn tuyệt đối không được truyền ra bên ngoài".

Ai ngờ, Lạc Mộng Trần lắc đầu đáp: "Ngô Bình, việc chúng ta kết hôn bắt buộc phải công bố rộng rãi, thậm chí là tổ chức vô cùng hoành tráng. Bởi sau lưng tôi còn có tập đoàn tài chính Sanyo, tôi không thể âm thầm đi lấy chồng. Chúng ta phải tổ chức hôn lễ long trọng ở Đông Doanh, đến lúc đó rất nhiều người nổi tiếng sẽ tham gia".

Ngô Bình sợ hết hồn. Vốn anh định âm thầm làm giấy tờ kết hôn giả, lấy được tiền rồi thì âm thầm ly hôn. Anh đâu có biết mọi chuyện lại phức tạp đến vậy?

Sắc mặt anh trở nên vô cùng khó coi: "Lạc Trường Sinh chưa từng nhắc vấn đề này với tôi".

Lạc Mộng Trần cười đáp: "Ngô Bình, mặc dù việc kết hôn cần tổ chức long trọng và hơi phức tạp một chút nhưng cũng chỉ mất vài ngày, nhiều nhất là một tuần là chúng ta có thể về nước rồi".

Ngô Bình xua tay: "Không được, chuyện này cần phải bàn lạc kỹ hơn".

Đột nhiên, cửa phòng bị đẩy ra, một người đàn ông cao to đứng ở cửa hằn học nhìn Ngô Bình.

Người này chính là người thanh niên dạy võ khi nãy.

Lạc Mộng Trần mặt lộ vẻ giận dữ, nói bằng tiếng Đông Doanh: "Lui xuống!"

Nhưng người đàn ông đó vẫn đứng im không động đậy. Hắn ta chỉ vào mặt Ngô Bình, gầm lên: "Thằng khốn, Aoki Tsuyoshi tao muốn thách đấu mày!"
Chương 292: Con nhà giàu

Ngô Bình cau mày, cảm thấy rất khó hiểu nhưng anh vẫn đứng dậy bình tĩnh nói: "Anh không đủ tư cách để khiêu chiến với tôi. Có điều, tôi sẽ cho anh biết rõ khoảng cách giữa hai chúng ta, tôi sẽ đánh bại anh chỉ với một chiêu".

Aoki Tsuyoki giận dữ: "Khốn nạn! Thằng ngông cuồng này, tao là võ sư Aikido cửu đẳng!"

Nghe đến đây Ngô Bình bật cười, anh hỏi Lạc Mộng Trần: "Tên ngốc này không nhận ra tôi là tông sư cảnh giới Thần sao?"

Lạc Mộng Trần cười khổ: "Ngô Bình tiên sinh, anh ấy là con trai quản gia của chúng tôi, từ nhỏ đã bầu bạn cùng tôi. Sau khi biết tin tôi sẽ lấy anh thì anh ấy không thể chấp nhận được. Xin hãy tha thứ cho anh ấy".

Ngô Bình: "Tôi không trách anh ta, chỉ đơn giản là chấp nhận lời khiêu chiến thôi".

Nói rồi, anh đi ra khỏi phòng, đi tới phòng tập của võ quán. Aoki Tsuyoki đã vào thế, trầm giọng nói: "Xuất chiêu đi!"

"Bốp!"

Ngô Bình tung một cú đấm nhanh như chớp, Aoki Tsuyoki còn chưa kịp phản ứng thì cú đấm của Ngô Bình đã lao tới rồi.

"Thịch!"

Một âm thanh nặng nề vang lên, Aoki Tsuyoki bị đánh bay mấy mét. Anh ta rơi xuống đất rồi phun ra một ngụm máu, sau đó kinh hoàng nhìn Ngô Bình.

Lạc Mộng Trần đi tới, khẽ thở dài nói với Aoki Tsuyoki: "Ngô Bình tiên sinh là tông sư cảnh giới Thần đích thực. Cảnh giới của anh ấy còn cao hơn cả sư phụ của anh, sao anh có thể là đối thủ của anh ấy được kia chứ?"

Aoki Tsuyoki ôm đầu khóc vì đau đớn. Không rõ là vì đau lòng vì Lạc Mộng Trần sắp lấy Ngô Bình hay là do bị đánh bại nữa.

Lạc Mộng Trần cúi đầu xin lỗi: "Xin lỗi, tôi thay mặt anh ấy xin lỗi anh".

Ngô Bình hờ hững đáp: "Không sao".

Ngô Bình dừng lại một lát rồi nói tiếp: "Hôn sự của hai chúng ta, để tôi tìm Lạc Trường Sinh bàn bạc thêm. Cáo từ".

Lạc Mộng Trần vội vã đứng dậy tiễn anh: "Ngô Bình tiên sinh đi thong thả".

Sau khi tiễn Ngô Bình vào thang máy, Aoki Tsuyoki đột nhiên bật dậy nói: "Hanami, em thực sự muốn gả cho gã đàn ông Viêm Long đó sao? Hắn ta thực sự không xứng với em!"

"Im miệng", Lạc Mộng Trần nổi giận: "Đây là mệnh lệnh của ông cố tôi, tôi bắt buộc phải phục tùng. Hơn nữa anh ấy là tông sư cảnh giới Thần, tiền đồ vô cùng rộng mở".

Aoki Tsuyoki nổi giận: "Chẳng qua kungfu của hắn ta lợi hại hơn anh. Trong vòng ba năm, anh chắc chắn sẽ đánh bại hắn".

Lạc Mộng Trần khẽ thở dài đáp: "Aoki, tôi biết tấm lòng của anh, nhưng chuyện hai chúng ta là không thể nào. Giờ anh lập tức thu dọn hành lý quay về Đông Doanh, tôi sẽ tiếp quản võ quán".

Aoki Tsuyoki ngẩn người: "Hanami, em sợ anh làm hỏng việc của em nên đuổi anh đi sao?"

Lạc Mộng Trần: "Anh chỉ cần tuân theo mệnh lệnh, những việc khác không cần hỏi".

Aoki Tsuyoki trong lòng không phục nhưng là bề tôi, anh ta sau cùng chỉ đành cúi đầu đáp: "Vâng!"

Lạc Mộng Trần quay lại căn phòng ban nãy, nói: "Hiện thân đi".

Hai cô gái mặc trang phục ninja bước ra, quỳ trước mặt Lạc Mộng Trần: "Chủ nhân!"

Lạc Mộng Trần: "Hoshi, Miyo, hai cô thấy Ngô Bình này thế nào?"

Hai cô gái này đều che mặt, chỉ để lộ ra hai con mắt. Một trong hai cô gái đó giọng vô cùng dịu dàng, đáp: "Chủ nhân, người này xuất thân từ danh môn, tu vi cao thâm. Nếu như nhân phẩm không có vấn đề thì quả là một đối tượng tốt".

Cô gái còn lại giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng: "Chủ nhân đã thích thì là tốt".

Lạc Mộng Trần khẽ thở dài: "Sau khi ông cố ra đi, nội bộ tập đoàn vô cùng lục đục. Nếu tôi không hành động ngay thì đến cả cổ phần trong tay cũng không giữ được. Ngô Bình này có lẽ có thể giúp tôi vượt qua ải khó này".

Cô gái dịu dàng ban nãy nói: "Chủ nhân, chỉ cần ông cụ cố quay lại thì sẽ không còn vấn đề gì nữa".

Lạc Mộng Trần lắc đầu: "Không đơn giản như vậy đâu, cho dù ông cố tôi có quay lại thì chưa chắc bọn họ đã chịu thừa nhận. Nếu không thì ông cố cũng đã không bảo tôi chuyển tài sản sang nước Viêm Long".

Nói đến đây, Lạc Mộng Trần bất lực: "Thôi bỏ đi, những chuyện này để sau hãy nói. Hoshi, Miyo, hai người sắp xếp một chỗ ở lâu dài cho tôi".

"Vâng", hai cô gái kia cúi đầu vâng lệnh.

Ngô Bình ra khỏi khách sạn thì thấy Diệp Huyền vẫn còn le ve ở đó. Anh ta và ba người khác đang đứng đó đợi anh.

Thấy Ngô Bình đi ra, Diệp Huyền ha ha cười lớn: "Tiền bối, vất vả rồi! Đây là ba người anh em của đệ tử".

Ba người đó đều còn trẻ, vừa nhìn là biết đây là đám công tử nhà giàu của Vân Kinh. Dù không giàu nứt đố đổ vách được như Diệp Huyền nhưng cũng không chênh lệch nhiều.

Ngô Bình gật đầu: "Xin chào".

Diệp Huyền cười nói: "Các anh em, nếu không nhờ có tiền bối của tôi giúp đỡ thì đời các cậu đã đi tong rồi!"

Ba người họ trước đó bị đưa đi nên ai cũng hoảng sợ. Sau khi được thả ra, Diệp Huyền liền đem công trạng đó gán cho Ngô Bình. Vậy nên ba người kia vô cùng cảm kích anh.

Một thanh niên tóc xù như điện giật dáng cao gầy, da trắng, mặt mũi trông cũng rất tuấn tú cười nói: "Cậu chủ Ngô, hôm nay cảm ơn anh nhiều, lát nữa để tôi mời anh uống rượu nhé. Xin tự giới thiệu, tôi tên là Thiệu Tôn, mọi người gọi thân mật là Tiểu Tôn".

Ngô Bình gật đầu đáp: "Nhà họ Thiệu ở Vân Kinh tôi đã nghe danh từ lâu".

Nhà họ Thiệu - một trong bốn gia tộc lớn nhất Vân Kinh, là trùm trong giới đầu tư về lĩnh vực y tế, tranh hùng tranh bá với nhà họ Đường. Anh đã nhiều lần nghe Đường Tử Di nhắc tới họ.

Thiệu Tôn cười đáp: "Anh cũng biết nhà họ Thiệu chúng tôi sao?"

Diệp Huyền chen vào: "Bạn gái của tiền bối tôi chính là Đường Tử Di".

Mấy người kia đều sững sờ: "Cái gì? Bạn trai của Đường Tử Di sao?"

Đường Tử Di được bình chọn là một trong tứ đại mỹ nhân đất Vân Kinh, mấy cậu trai này đều từng theo đuổi cô nhưng công cốc. Thật không ngờ, cô ấy lại là bạn gái của "cậu chủ Ngô" trước mặt.

"Vinh hạnh, vinh hạnh, cậu chủ Ngô có thể chinh phục Đường Tử Di thì đúng là xứng đáng làm sư phụ tôi", một người thanh niên mặt tròn mỉm cười bắt tay với Ngô Bình. Mắt anh ta nhỏ, tổng thể giao diện trông khá giải trí.

"Tôi xin giới thiệu một chút, tôi tên Ngưu Đống Đống".

Diệp Huyền: "Tiền bối, nhà họ Ngưu chuyên khai thác khoáng sản, mấy năm nay còn lấn sân sang ngành điện tử. Một thời gian nữa công ty nhà cậu ấy lên sàn chứng khoán thì giá trị ít nhất phải lên tới hàng trăm tỷ".

Ngô Bình mỉm cười đáp: "Ngành khoáng sản hiện đang rất có triển vọng".

Điều này là thật bời anh nhìn thấy trên đầu Ngưu Đống Đống có ánh sáng hồng, đó là tướng đại phú đại quý. Đây rất có thể là điềm báo về sự thịnh vượng của nhà họ Ngưu sau này.

Ngưu Đống Đống cười khổ: "Có triển vọng gì chứ, bố tôi giờ đang sầu não vì không có vốn đây".

Ngô Bình giật mình: "Đang thiếu vốn sao? Tôi thì đang định tìm chỗ đầu tư, có cơ hội chúng ta thử bàn bạc xem".

Diệp Huyền cười nói: "Tiểu Đống, cậu gặp được thần tài rồi đấy. Tiền bối của tôi là cổ đông tập đoàn Đường Thị, nói không chừng sẽ rót cho nhà cậu mấy chục tỷ đấy".

Ngưu Đống Đống kinh ngạc: "Cậu chủ Ngô, vậy chúng ta phải bàn bạc thật kỹ mới được".

Người cuối cùng trong số ba người đó cũng tới bắt tay Ngô Bình. Người này đeo kính, trông rất nho nhã tri thức. Anh ta tự giới thiệu: "Cậu chủ Ngô, tôi tên Tô Vấn. Hôm nay vô cùng cảm ơn anh ra tay tương trợ".

Diệp Huyền: "Tiền bối, nhà cậu ấy làm ngành tài chính. Mấy quỹ tài chính lớn nhất ở nước ta đều có nhà cậu ấy góp phần. Tiền bối sau này muốn đầu tư tài chính thì tìm cậu ấy là chuẩn không cần chỉnh".

Ngô Bình cười đáp: "Được, hy vọng sau này chúng ta có cơ hội hợp tác".

Diệp Huyền hắng giọng nói: "Hôm nay giới thiệu với các cậu tiền bối của tôi. Không cần hỏi nhiều, chỉ cần biết tiền bối của tôi cực kỳ, cực kỳ lợi hại là được rồi".

Tô Văn cười nói: "Diệp Huyền, cậu đừng có thừa nước đục thả câu, giới thiệu mau".

Diệp Huyền gật đầu: "Việc tiền bối tôi là cổ đông của Đường Thị không cần nhắc nữa nhỉ, tiền bối còn là cao thủ võ lâm, là tông sư cảnh giới Thần! Có biết cái gì gọi là tông sư cảnh giới Thần không? Chu Phật Sinh năm xưa mà so với tiền bối tôi thì chỉ là cái r**!"
Chương 293: Giáp bà bà

Mấy cậu con nhà giàu kia đều sửng sốt, bọn họ đương nhiên đều biết tới Chu Phật Sinh. Cách đây không lâu, ông ta là nhân vật máu mặt hàng đầu giới giang hồ Vân Kinh, thế nhưng sau đó đột nhiên biến mất nên giới giang hồ Vân Kinh chỉ còn mình Từ Quý Phi là ông trùm.

Diệp Huyền: “Tiền bối của tôi còn là thần y, nhà họ Bạch ở Thanh Thành, Triệu Trụ Quốc ở Kinh Sư đều được tiền bối của tôi chữa cho khỏi bệnh”.

Ba cậu trai kia đưa mắt nhìn nhau, cảm giác Ngô Bình giống như thần tiên chứ không phải người thường.

Diệp Huyền tiếp tục nói: “Đúng rồi, Từ Quý Phi ở Vân Kinh rất thân thiết với tiền bối. Sau này các cậu có việc gì thì chỉ cần đến tìm tiền bối tôi”.

Thiệu Tôn nói: “Quả thực còn có chuyện này xin nhờ anh Ngô giúp đỡ”.

Diệp Huyền trợn mắt lườm anh ta: “Cậu thì có chuyện gì được hả?”

Thiệu Tôn: “Đây không phải nơi thích hợp để trò chuyện, chúng ta tới quán trà phía trước nói chuyện nhé”.

Cách đó không xa có một quán trà. Gọi là quán trà nhưng giống tụ điểm đánh bài hơn. Ông chủ vừa nhìn thấy đám Thiệu Tôn là vội vàng chạy ra đón, sau đó xếp cho họ phòng tốt nhất.

Sau khi chủ quán trà đi khỏi, Diệp Huyền lấy từ cái túi da ra vài tờ chi phiếu, nói với Ngô Bình: “Tiền bối, sáu trăm triệu tệ này là tiền bối giúp đệ tử thắng được, đương nhiên là phải thuộc về tiền bối”.

Nói rồi, anh ta đưa mấy tờ chi phiếu cho Ngô Bình. Ngô Bình hỏi: “Anh thua mất bao nhiêu?”

Diệp Huyền: “Vẫn ổn, đệ tử thua mất hai trăm năm mươi triệu tệ”.

Ngô Bình liền rút ra tờ chi phiếu ba trăm triệu tệ đưa cho Diệp Huyền nói: “Nhận lấy đi, để bù lỗ, phần dư ra là tôi mừng tuổi anh”.

Diệp Huyền cười hi hi đáp: “Đội tạ công ơn tiền bối, vậy đệ tử không khách sáo nữa. Nói rồi, Diệp Huyền nhanh chóng nhận lấy tờ chi phiếu.

Thấy Ngô Bình vừa vung tay một cái là đem cho ba trăm triệu tệ, mấy vị công tử nhà giàu kia đều không khỏi ngỡ ngàng. Ngô Bình lắm tiền đến vậy sao?

Diệp Huyền rót trà cho Ngô Bình, nói: “Tiền bối, chúng ta nghe xem Thiệu Tôn gặp chuyện gì nhé?”

Ngô Bình gật đầu đáp: “Nói đi”.

Thiệu Tôn hắng giọng, đáp: “Cậu chủ Ngô, nhà họ Thiệu chúng tôi kinh doanh trong lĩnh vực y tế. Ở Giang Nam, có hơn một nghìn công ty do nhà họ Thiệu chúng tôi trực tiếp hoặc gián tiếp nắm cổ phần. Dưới danh nghĩa nhà họ Thiệu còn có hai chuỗi hiệu thuốc, ba nhà máy thuốc, một công ty sản xuất thiết bị y tế. Nếu không khiêm tốn mà nói thì nhà họ Thiệu trong lĩnh vực y dược có thể xếp trong top ba của cả nước”.

“Mấy năm nay, nhà họ Thiệu phát triển vô cùng thuận lợi. Nhưng tuần trước, một công ty dưới tên bố tôi đã đuổi việc một trợ lý. Công ty giải quyết công việc không chu toàn, không những không cho trợ lý đó tiền bồi thường thôi việc mà còn trừ một tháng lương của cô ấy”.

“Vốn dĩ cũng không phải chuyện lớn gì. Nhưng thật không ngờ, vào ngày nghỉ việc trợ lý đó đã nhảy từ tầng sáu của công ty xuống tự vẫn, giờ cô ấy đã trở thành người thực vật. Việc này bị làm lớn lên, rất nhiều nhà báo tìm tới”.

“Việc này là do công ty chúng tôi sai nên bố tôi đã công khai xin lỗi gia đình cô ấy trên họp báo, đồng thời dùng tư cách cá nhân bồi thường cho họ hai triệu tệ”.

Ngô Bình cau mày: “Nhưng tại sao lại đuổi việc trợ lý đó?”

Thiệu Tôn thở dài: “Công ty đó do anh họ tôi quản lý, mà người anh họ này nhân phẩm tồi. Anh ta có hứng thú với cô trợ lý kia bởi cô gái đó khá ưa nhìn, cho nên thường xuyên gây sự với cô ấy. Có lẽ cô gái đã phản kháng vài lần, trong đó có một lần cô ấy tát anh ta một cái khiến anh ta nổi giận nên đuổi việc cô ấy”.

Ngô Bình: “Những việc như vậy chỉ e là tôi cũng không giúp được”.

Thiệu Tôn: “Không phải, xin hãy nghe tôi nói hết. Trong buổi họp báo hôm đó, có một bà cụ đột nhiên lao lên sân khấu tóm lấy bố tôi, nói một câu khiến bố tôi lập tức dựng cả tóc gáy”.

Ngô Bình tò mò hỏi: “Bà ấy nói gì vậy?”

Thiệu Tôn: “Bà ta nói: ‘Mày hại con gái tao, tao sẽ khiến nhà họ Thiệu chúng mày không một phút bình yên, tan cửa nát nhà chết người’. Sau đó, bà ta còn phun máu lên mặt bố tôi, bố tôi khó chịu đến nỗi cả ngày hôm đó không ăn nổi thứ gì”.

Ngô Bình hỏi tiếp: “Sau đó thì sao?”

Thiệu Tôn: “Ngày thứ hai, bố tôi đột nhiên trở nên kỳ lạ, tính tình nóng nảy, không chịu ăn uống, ngày càng gầy đi. Vốn ông ấy nặng tám mươi lăm ký nhưng vỏn vẹn một tuần mà chỉ còn sáu mươi ký, gầy đến đáng sợ”.

“Ông nội tôi đã nhận ra điều không bình thường, cho nên hôm trước đã tìm cao nhân đến giúp. Vị cao nhân đó nói bố tôi trúng phải cổ trùng độc của Miêu Cương, chất độc đó ông ấy cũng không giải nổi, phải tìm được người hạ cổ”, nói đến đây, Thiệu Tôn hỏi Ngô Bình: “Anh Ngô, anh có cách nào giúp bố tôi không? Ông nội tôi nói rồi, chỉ cần chữa được cho bố thì phải tốn bao nhiêu tiền cũng được”.

Ngô Bình nghĩ ngợi một lát rồi hỏi: “Bà cụ đó tên là gì? Trông như thế nào?”

Thiệu Tôn nghĩ một lát rồi đáp: “Bà cụ đó hình như họ Giáp, bà ta mặc quần áo đen, đeo mạng che mặt đen, trên mặt có vết sẹo màu hồng, một mắt mù nhìn rất tà ác”.

Ngô Bình đáp: “Để tôi đi nghe ngóng”.

Anh gọi điện cho Đào Như Tuyết. Lúc đó, Đào Như Tuyết đã lên giường đi ngủ nhưng thấy điện thoại của Ngô Bình thì vội nhấc máy: “Ngô Bình, anh không đi ngủ sao?”

Ngô Bình: “Như Tuyết, có chuyện này muốn nhờ em nghe ngóng giúp”, sau đó anh thuật lại câu chuyện và miêu tả lại đặc điểm nhận dạng của bà cụ kia cho cô nghe.

Sau khi nghe xong, Đào Như Tuyết kinh ngạc đáp: “Có lẽ đó chính là Giáp bà bà – cao thủ Cổ Đạo của tộc Hắc Miêu. Bà ấy có một đứa con gái, có lẽ chính là cô trợ lý kia. Không xong rồi, Giáp bà bà sẽ không nương tay đâu, một khi bà ấy ra tay thì nhà họ Thiệu chắc chắn bại”.

Ngô Bình cau mày: “Như Tuyết, em có thể giúp liên lạc với Giáp bà bà không? Nếu có thể thì hãy nói với bà ấy anh có thể khiến con gái bà ấy tỉnh lại”.

Đào Như Tuyết suy nghĩ một lát rồi đáp: “Để em thử xem, đợi tin nhé”.

Ngô Bình cúp điện thoại, Thiệu Tôn lo lắng hỏi: “Anh Ngô, thế nào rồi?”

Ngô Bình vẻ mặt nghiêm trọng, đáp: “Người mà nhà cậu đắc tội gọi là Giáp bà bà, là một cao thủ Cổ Đạo. Nếu bà ấy không dừng tay thì nhà họ Thiệu có khả năng diệt tộc”.

Thiệu Tôn nghe mà mềm nhũn người: “Vậy…vậy phải làm sao đây?”

Ngô Bình nhìn anh ta, đáp: “Thiệu Tôn, đây là việc lớn, tôi phải gặp gia chủ nhà cậu”.

Thiệu Tôn vội vã đáp: “Được được, tôi lập tức đưa anh tới gặp ông nội”.

Ngô Bình nói với mấy người còn lại: “Hôm khác chúng ta gặp mặt nhé”.

Ngưu Đống Đống và mấy người kia vẫn muốn xem náo nhiệt nhưng lại sợ chuốc hoạ vào mình nên nhanh chóng từ biệt đi về. Sau đó, Ngô Bình và Diệp Huyền lên xe cùng Thiệu Tôn về nhà họ Thiệu.

Trong biệt thự nhà họ Thiệu lúc này, bố Thiệu Tôn là Thiệu Minh Triết đang bị mấy người làm ấn xuống mặt đất. Ban nãy Thiệu Minh Triết đột nhiên phát điên, suýt giết cả vợ mình.

Bên cạnh là một ông cụ vẻ mặt vô cùng khó coi, quát: “Thiệu Tôn đâu? Sao nó vẫn chưa về?”

Ông cụ này chính là ông nội Thiệu Tôn, cũng là gia chủ nhà họ Thiệu – Thiệu Bồi Trân.

Người quản gia vội vã đi tới, nói: “Ông chủ, cậu chủ đang về rồi ạ. Cậu ấy nói mời tới một bác sĩ”.

“Bác sĩ?”, Thiệu Bồi Trân hừ lạnh: “Sợ lại là mấy tên giang hồ lừa đảo!”

Ông ta vừa dứt lời thì Thiệu Tôn, Diệp Huyền và Ngô Bình đã bước vào. Nhìn thấy bộ dạng bố mình, Thiệu Tôn kinh hãi: “Ông nội ơi, bố cháu làm sao thế?”

Thiệu Bồi Trân giận dữ quát: “Khốn nạn, mày đi ăn chơi đàng điếm ở đâu? Bố mày ra nông nỗi này mà vẫn còn tâm trạng đi chơi hả?”

Thiệu Tôn cúi đầu lí nhí: “Ông nội, cháu mời tới một vị thần y. Anh ấy đã điều tra ra bố cháu bị làm sao rồi”.

Thiệu Bồi Trân sững người: “Đã điều tra ra rồi sao?”

Ngô Bình chắp tay đáp: “Vinh hạnh được gặp Thiệu tiên sinh. Tôi là Ngô Bình, bạn của Thiệu Tôn”.

Thiệu Bồi Trân mặc dù đang tức đến bốc khói đầu nhưng là người có tu dưỡng nên đã kiềm chế lại. Ông ta gật đầu hành lễ lại rồi đáp: “Trong nhà xảy ra chuyện, khiến các vị cười chê rồi. Thiệu Tôn nói cậu biết nguyên nhân con trai tôi ra cơ sự này?”
Chương 294: Khống Tâm Cổ

Ngô Bình gật đầu: “Nguyên nhân là do công ty nhà họ Thiệu, anh họ của Thiệu Tôn chèn ép một nữ trợ lý. Không những ép cô ấy thôi việc, lại còn quỵt lương. Cô trợ lý trong lúc uất ức đã nhảy lầu tự tử, giờ đã trở thành người thực vật”.

“Vốn dĩ nếu cô ấy chỉ là người bình thường thì bồi thường tiền là hết câu chuyện. Nhưng mẹ ruột của cô ấy lại là một cao thủ Cổ Đạo nổi tiếng, gọi là Giáp bà bà. Giáp bà bà hận gia đình ông thấu xương, tiếp theo bà ấy sẽ khiến cả nhà ông tán gia bại sản, thậm chí chết người, nhà họ Thiệu sẽ không còn gì”.

Ngô Bình dứt lời, người nhà họ Thiệu ai nấy mặt cắt không còn giọt máu. Không ngờ lại có chuyện như vậy xảy ra!

Thiệu Bồi Trân suy nghĩ một lát rồi hỏi Ngô Bình: “Vậy lần này cậu tới đây, có phải có cách chữa cho con trai tôi không?”

Ngô Bình: “Cho dù có chữa được cũng chẳng ích gì, bởi Giáp bà bà sẽ lại ra tay. Giờ việc chúng ta cần làm là khiến bà ấy nguôi giận. Tôi đã nhờ bạn tôi liên hệ với bà ấy, tốt nhất hãy tìm đứa cháu trai đã gây tội của ông tới đây”.

Thiệu Bồi Trân lập tức ra lệnh: “Người đâu, đi gọi Thiệu Hành Vận đến đây ngay!”

Người nhà họ Thiệu mời Diệp Huyền và Ngô Bình ngồi xuống rồi rót trà cho họ. Không lâu sau, Ngô Bình nhận được điện thoai của Đào Như Tuyết.

“Ngô Bình, em đã liên lạc với Giáp bà bà rồi. Bà ấy nói anh có thể thử chữa cho con gái bà ấy rồi sẽ giải cổ độc cho người đàn ông kia, nhưng sẽ không cứu được hung thủ trực tiếp hại con gái bà ấy đâu”.

Ngô Bình: “Bà ấy đã ra tay với người đó rồi sao?”

Đào Như Tuyết: “Đúng vậy, hơn nữa còn dùng loại cổ trùng tàn độc nhất gọi là Hoá Huyết Cổ. Trong vòng một trăm ngày, các bộ phận trên cơ thể người bị hạ cổ sẽ chảy máu mưng mủ, chết vô cùng đau đớn”.

Ngô Bình thở dài: “Em cố gắng thương lượng lại với bà ấy được không. Cứ nói anh sẽ giúp con gái bà ấy hồi phục như ban đầu. Còn về hung thủ thì trừng phạt bằng biện pháp phù hợp là được rồi, không nhất thiết phải ra tay giết người”.

Đào Như Tuyết: “Vậy để em thử, nhưng chỉ sợ bà ấy không đồng ý”.

“Được, có tin gì lập tức báo với anh nhé”.

Sau khi cúp điện thoai, anh nói: “Bà ấy đồng ý giải cổ, nhưng chưa chắc đã tha cho hung thủ. Nếu bà ấy không dừng tay thì hung thủ trong vòng một trăm ngày sẽ chết, hơn nữa chết một cách cực kỳ đau đớn”.

Thiệu Bồi Trân cau mày: “Hành Vận là cháu tôi, bố mẹ nó mất sớm, nó do một tay tôi nuôi lớn. Cậu Ngô có thể giúp thương lượng lại với bà ấy không, cố gắng giữ lại cái mạng cho nó”.

Ngô Bình đang định nói gì đó thì một người thanh niên đi vào. Người này có khuôn mặt với đường nét khá sắc, anh ta liếc mắt nhìn quanh rồi cung kính nói với Thiệu Bồi Trân: “Ông nội, ông tìm cháu có việc gì sao?”

Thiệu Bồi Trân gật đầu: “Có một vài việc, ngồi đi”.

Thiệu Hành Vận vừa xuất hiện, Ngô Bình liền nhận ra trên người anh ta vốn không hề có Hoá Huyết Cổ như Đào Như Tuyết nói mà có một loại cổ trùng thao túng tâm lý khác gọi là Khống Tâm Cổ! Tim anh đập nhanh hơn một nhịp, vội vã gọi cho Đào Như Tuyết.

Điện thoại vừa thông, anh hỏi ngay: “Như Tuyết, em đang ở đâu?”

Đào Như Tuyết: “Em đang chuẩn bị đi gặp Giáp bà bà, đang trên đường rồi”.

Ngô Bình thở phào nhẹ nhõm: “Em không được đi gặp bà ấy, giờ tới nhà anh ngay đi”.

Ở đầu dây bên kia, Đào Như Tuyết không khỏi đỏ bừng mặt: “Đến nhà anh sao?”

Ngô Bình: “Đúng vậy, đến nhà anh đi. Lâu lắm rồi chúng ta không gặp nhau, đến trò chuyện một chút”.

Đào Như Tuyết cắn môi đáp: “Được, vậy giờ em qua”.

Sau khi xác nhận Đào Như Tuyết không gặp chuyện gì, Ngô Bình mới yên tâm. Anh quan sát Thiệu Hành Vận rồi hỏi: “Cô trợ lý nhảy lầu tên là gì vậy?”

Thiệu Hành Vận cau mày: “Anh là ai?”

Thiệu Bồi Trân trầm giọng nói: “Hành Vận, trả lời câu hỏi của cậu Ngô đi”.

Thiệu Hành Vận hừ khẽ một tiếng rồi đáp: “Cô ta tên Giáp Đoá Đoá”.

Ngô Bình: “Giáp Đoá Đoá là bạn gái anh sao?”

Thiệu Hành Vận kinh ngạc: “Anh nói linh tinh gì vậy hả?”

Ngô Bình nhìn anh ta chằm chằm: “Giáp Đoá Đoá là bạn gái anh, hai người tự biên tự diễn toàn bộ vở kịch này phải không?”

Thiệu Hành Vận giận dữ đáp: “Đừng có nói láo! Cái gì mà tự biên tự diễn chứ? Anh nói gì tôi chẳng hiểu!”

“Vậy thì để cho anh tự nói đi”, Ngô Bình nói rồi búng nhẹ ngón tay, một làn khói xám bay vào mũi Thiệu Hành Vận.

Thiệu Hành Vận ý thức mơ hồ, sau đó nghe thấy những tiếng niệm chú nho nhỏ. Chẳng mấy chốc, anh ta đã bị Ngô Bình thôi miên.

“Nói đi, tại sao anh làm vậy?”

Thiệu Hành Vận trước mắt lờ mờ, đáp: “Giáp Đoá Đoá là bạn gái tôi, có một lần cô ấy nói với tôi mẹ cô ấy là cao thủ Cổ thuật, có thể dễ dàng hại người. Sau khi nghe chuyện đó, tôi liền có một kế hoạch rất mạo hiểm, đó chính là giết hết người nhà họ Thiệu, như vậy tôi sẽ trở thành người thừa kế duy nhất”.

Anh ta dứt lời, người nhà họ Thiệu kinh ngạc, đặc biệt là Thiệu Bồi Trân: “Hành Vận, tao là ông mày, vậy mà mày muốn giết cả tao sao?”

Thiệu Hành Vận nhìn ông ta bằng ánh mắt hung hiểm: “Năm đó sao bố mẹ tôi lại chết? Chẳng phải do ông quá cay nghiệt với họ hay sao? Nếu ông không bắt họ nửa đêm hôm đó lái xe lên nhà máy thì họ có chết không? Còn nữa, ông quá thiên vị, ông không hề quan tâm đến tôi, trong mắt ông chỉ có Thiệu Tôn! Tôi hận ông, tôi muốn các người chết hết đi!”

Thiệu Bồi Trân tức đến nỗi run lẩy bẩy. Ông ta vô cùng yêu thương đứa cháu này, bao nhiêu năm nay dốc lòng dạy dỗ anh ta làm thế nào để quản lý doanh nghiệp, nhưng không ngờ anh ta lại căm hận mình đến vậy!

Ngô Bình: “Nói như vậy, Giáp Đoá Đoá thực ra không bị thương?”

Thiệu Hành Vận: “Đúng, vết thương của cô ấy chỉ là nguỵ tạo”.

Ngô Bình: “Sao phải làm rắc rối chuyện này lên vậy? Cứ trực tiếp giết người nhà họ Thiệu là xong mà?”

Thiệu Hành Vận: “Nếu như vậy thì đến tên ngốc cũng nghi ngờ là do tôi làm. Nhưng nếu có chuyện này thì người khác sẽ không nghi ngờ tôi”.

Ngô Bình khẽ thở dài: “Đúng là một kế hoạch hết sức hiểm độc, nhưng anh có từng nghĩ thực ra đối với Giáp Đoá Đoá, anh chẳng hề quan trọng?”

Thiệu Hành Vận sững lại một lát rồi đáp: “Không thể nào, Đoá Đoá rất yêu tôi”.

Ngô Bình cười lạnh: “Vậy sao? Nếu yêu anh thì sao lại hạ cổ để thao túng tâm lý anh? Loại cổ này tên là Khống Tâm Cổ, có tác dụng ảnh hưởng đến ý chí của người khác, khiến họ bị hắc hoá, dần thay đổi tính cách”.

Thiệu Hành Vận sững sờ: “Cô ấy hạ cổ lên tôi sao?”

Ngô Bình: “Nếu không thì sao anh có thể hại người thân của mình được kia chứ?”

Nói rồi, anh nhìn sang Thiệu Bồi Trân: “Thiệu tiên sinh, việc này phải giao cho đội hình sự điều tra, sắp tới sẽ cần sự hợp tác của người nhà ông”.

Nói rồi, Ngô Bình đưa thẻ công tác của mình ra khiến Thiệu Bồi Trân kinh ngạc. Chàng trai trẻ này còn là đội trưởng đội Hình sự sao?

Ông ta vội vã gật đầu: “Vâng, chúng tôi nhất định sẽ tích cực phối hợp điều tra!”

Ngô Bình lập tức xin Đào Như Tuyết số điện thoại của Giáp bà bà.

Anh gọi vào số đó, chừng mười giây sau có người nhấc máy. Từ điện thoại vọng ra giọng khàn đặc của một bà già.

“Ai đấy?”

Ngô Bình: “Giáp bà bà, tôi khuyên bà nên từ bỏ mưu đồ đối với nhà họ Thiệu, giải cổ độc, nếu không tôi sẽ không khách sáo với bà đâu”.

Bà ta giận dữ: “Cậu là cái thá gì mà dám nhúng mũi vào chuyện của tôi?”

Ngô Bình: “Người của Thần Võ Ti!”

Giáp bà bà trầm ngâm một lát rồi đáp: “Thần Võ Ti các người cũng nhanh tay thật đấy. Được, nếu các người đã nhúng tay vào thì tôi chấp nhận dừng lại”.

Ngô Bình: “Coi như bà thức thời, tôi ở nhà họ Thiệu đợi bà. Nếu bà qua đây giải cổ độc thì tôi sẽ không truy cứu vụ án này”.

Giáp bà bà thoáng do dự một lát rồi đáp: “Được, tôi sẽ tới”.

Thấy Ngô Bình chỉ cần gọi một cuộc điện thoại đã khiến Giáp bà bà khuất phục, Thiệu Tôn vừa kinh ngạc vừa bội phục. Anh ta hỏi: “Anh Ngô, Thần Võ Ti là gì vậy?”

Diệp Huyền lườm anh ta một cái, đáp: “Đó là việc cơ mật của quốc gia, đừng có nghe ngóng lung tung”.
Chương 295: Linh tương

Thiệu Tôn vội nói: “Vâng vâng, không tuỳ tiện nghe ngóng. Cảm ơn anh Ngô rất nhiều về chuyện hôm nay. Sau này, nếu có cần nhà họ Thiệu hỗ trợ bất kỳ việc gì thì anh cứ việc mở lời ạ”.

Thiệu Bồi Trân tiếp lời: “Tiểu Tôn nói đúng đấy. Sau này cậu Ngô có chuyện gì cần đến nhà họ Thiệu, chúng tôi nhất định sẽ dốc hết sức mình”.

Ngô Bình cười nói: “Ông Ngô khách sáo quá rồi. Bảo vệ quốc gia và người dân là chức trách của tôi”.

Giáp Bà Bà hiển nhiên đang ở gần đây, chưa đầy mười phút đã xuất hiện. Đó là một bà lão mặc đồ đen, trên người đầy mùi quái lạ, mù một mắt, trên mặt có vết bớt rất to.

Bà ta nhìn Ngô Bình dò xét: “Cậu là người gọi đến?”

Ngô Bình tiến lên một bước: “Phải”.

Giáp Bà Bà gật đầu: “Xem ra cậu quen biết người nhà họ Đào nên mới nghe ngóng lai lịch của tôi từ đó”.

Ngô Bình đáp: “Tôi và Đào Như Tuyết là bạn. Giáp Bà Bà, bà hãy cứu người đi”.

Bà lão ấy chậm rãi bước đến trước mặt Thiệu Minh Triết - người vẫn đang bị giữ chặt, bàn tay gầy guộc ấn lên miệng đối phương. Nửa phút sau, bà ta lấy ra một thứ gì đó, bỏ vào túi rồi đứng dậy: “Ổn rồi”.

Vài giây sau, Thiệu Minh Triết tỉnh táo lại, đoạn ngồi dậy, khó hiểu hỏi: “Bố à, sao ở đây nhiều người quá vậy? Sao con lại ngồi dưới đất?”

Thiệu Tôn vội đỡ ông dậy, đoạn trả lời: “Bố ơi, không sao nữa rồi”.

Giáp Bà Bà vỗ mấy cái lên người Thiệu Hành Vận, đối phương ho vài lần rồi tỉnh táo hơn hẳn.

Bà ta quay lại hỏi tên Ngô Bình.

Ngô Bình đáp: “Tôi là Ngô Bình, người của Giang Nam Đường. Giáp Bà Bà, giết người đoạt tài là đại kỵ trên giang hồ. Lần này tôi tha cho bà. Nếu lần sau gặp lại, tôi nhất định sẽ diệt trừ hai mẹ con bà!”

Mí mắt Giáp Bà Bà giật giật: “Khẩu khí không nhỏ nhỉ! Tuy tôi kính nể Thần Võ Ti, nhưng tiểu bối như cậu có tư cách gì mà vô lễ với tôi?”

Ngô Bình nhướng mày: “Không phục à? Bà có thể hạ cổ thử xem có làm tổn hại đến tôi được không”.

Giáp Bà Bà trừng mắt nhìn anh, con mắt duy nhất loé lên vẻ hung ác: “Nếu cậu đã mở lời, thế thì tôi sẽ làm theo yêu cầu của cậu”.

Bà ta vừa nói xong, Ngô Bình đột nhiên bắn liên tục bằng hai tay, vô số con trùng nhỏ xíu trong không khí bị Chỉ Phong của anh đánh vỡ tan tành.

Giáp Bà Bà kinh ngạc, vung tay đánh ra một làn khói đỏ, bao phủ lấy Ngô Bình. Trong làn khói đỏ ấy có vô số trứng côn trùng cực nhỏ, một khi hít vào sẽ lập tức sinh sôi đầy rẫy côn trùng trong cơ thể.

Ngô Bình nghiêm mặt, tung ra mấy mươi chưởng với tốc độ nhanh như chớp. Mỗi một chưởng đều rền vang tiếng sấm, không khí rung chuyển dữ dội, hình thành một vòng xoáy không khí hình rồng, hướng thẳng về phía làn khói đỏ.

Khói đỏ lập tức bị cuốn vào vòng xoáy. Trong sự rung chuyển ấy, số trứng côn trùng đồng loạt nổ tung. Làn khói đỏ hoá thành sương đen, bay ra khỏi cửa rồi tan vào không trung.

Nhìn thấy đòn đáp trả ấy của Ngô Bình, Giáp Bà Bà biến sắc: “Khá quá!”

Ngô Bình nhìn bà ta chằm chằm: “Tôi muốn bà hiểu một điều, để giết bà, tôi chỉ cần dùng tối đa hai chiêu!”

Giáp Bà Bà không còn cáu giận, khẽ khom người: “Hôm nay cảm ơn cậu rất nhiều. Tạm biệt”.

Ngô Bình đáp: “Không tiễn”.

Nhìn Giáp Bà Bà chậm rãi rời đi, cả nhà họ Thiệu đều thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này Thiệu Tôn mới hỏi: “Anh Ngô này, kế hoạch ban đầu của Giáp Bà Bà là muốn chiếm đoạt tài sản của nhà họ Thiệu thông qua anh họ tôi à?”

Ngô Bình gật đầu: “Đúng vậy. Khi mọi người đều đã chết, tài sản sẽ thuộc về Thiệu Hành Vận. Mà Thiệu Hành Vận lại là con rối trong tay họ, sớm muộn gì cũng chuyển giao toàn bộ tài sản”.

Thiệu Tôn kinh ngạc: “Không ngờ còn có thể làm như vậy. Chắc chắn họ đã hại rất nhiều nhà giàu có rồi nhỉ?”

Ngô Bình lắc đầu: “Có lẽ đây là lần đầu tiên. Giáp Bà Bà đột nhiên làm vậy, ắt có lý do”.

Không còn sớm nữa, thấy cả nhà họ Thiệu đều bình an, Ngô Bình và Diệp Huyền bèn ra về.

Cả hai rời khỏi nhà họ Thiệu. Xe vừa chạy được vài trăm mét thì bỗng nhìn thấy một bà lão mặc đồ đen đứng bên đường. Diệp Huyền phanh xe, nhìn sang Ngô Bình.

Ngô Bình mở cửa xe, lạnh lùng nói: “Bà vẫn không phục sao, Giáp Bà Bà?”

“Cộp!”

Giáp Bà Bà quỳ xuống đất: “Tôi có chuyện cầu xin cậu”.

Ngô Bình nhíu mày nói: “Giáp Bà Bà à, bà đã cao tuổi, tôi không dám nhận đâu. Xin hãy đứng lên”.

Giáp Bà Bà vừa nhìn Ngô Bình vừa cất lời: “Thần y Ngô, ban nãy tôi đã hỏi Đào Như Tuyết, biết được y thuật của cậu rất cao siêu nên muốn cầu xin cậu cứu con gái tôi”.

Ngô Bình hơi bất ngờ: “Con gái bà bị làm sao?”

Giáp Bà Bà thở dài: “Con gái giấu tôi, lén lút kế thừa ‘cổ Thần Thi’ từ tổ tiên, hoặc quá trình thập tử nhất sinh của cổ Thần Thi! Thi độc phát tác, mỗi ngày con bé đều sống không bằng chết. Vì để cứu nó, tôi đã cầu xin Vạn Phùng Xuân, nhưng ông ta bảo rằng dược liệu để trị thi độc rất quý, không trả mười tỷ thì ông ta sẽ không ra tay giúp đỡ”.

“Tôi chỉ là một bà lão sống cô độc, cả đời yên phận thủ thường, lấy đâu ra mười tỷ? Hết cách, tôi mới đành ép con gái tôi giở trò với người nhà họ Thiệu”.

Ngô Bình cười khẩy: “Mạng của con gái bà thì quý, mạng của người khác thì không à?”

“Tôi biết tôi có tội. Chỉ cần thần y Ngô chữa khỏi cho con gái tôi, tôi bằng lòng dùng cái chết để chuộc tội!”

Ngô Bình khẽ thở dài, đoạn bảo: “Bây giờ muộn quá rồi. Sáng mai đưa con gái bà đến biệt thự số Một Thái Khang để tôi xem có chữa được không”.

Giáp Bà Bà cả mừng, lại dập đầu trước Ngô Bình: “Cảm ơn cậu, cảm ơn thần y Ngô!”

Rồi anh lại lên xe, Diệp Huyền lái xe đi.

Một lúc sau, Diệp Huyền mới nói: “Tiền bối thật dễ mềm lòng. Hai mẹ con nhà đó tuyệt đối không phải người lương thiện, đệ tử mà là tiền bối thì chắc chắn sẽ không cứu họ”.

Ngô Bình đáp: “Lương y phải có lòng nhân ái. Bà ta đã lớn tuổi, chỉ có một cô con gái, cũng rất đáng thương. Giúp được thì giúp vậy”.

Diệp Huyền cười bảo: “Chẳng trách ông nội đệ tử lại nói rằng tiền bối là người rất tình cảm”.

Đưa Ngô Bình đến khu biệt thự Thái Khang nhưng Diệp Huyền không xuống xe mà nói: “Bạn gái của tiền bối ở đây nên đệ tử không ngồi lại đâu, ngày mai lại đến”.

Ngô Bình đáp: “Đừng nghĩ bậy, chúng tôi là bạn thôi”.

“Hiểu mà, là bạn gái”.

Ngô Bình đảo mắt: “Cút nhanh đi”.

Diệp Huyền vừa đi khỏi, Đào Như Tuyết đã ra đón. Đào Như Tuyết lo lắng từ nãy giờ, vội cất tiếng hỏi: “Ngô Bình, cậu không sao chứ?”

Anh gật đầu: “Vẫn ổn. Như Tuyết, Giáp Bà Bà hỏi cậu về tôi à?”

Đào Như Tuyết gật đầu ngay: “Tôi cảm thấy bà ta đáng thương quá nên mới bảo rằng y thuật của cậu rất giỏi. Cậu không giận tôi chứ?”

Ngô Bình đáp: “Tất nhiên là không rồi. Đi nào, vào nhà thôi”.

Sau khi ngồi xuống, Ngô Bình sai người làm đi nấu vài món, đoạn khui một chai rượu rồi bảo Đào Như Tuyết uống mấy ly với mình.

Anh vừa khui rượu, Tiểu Thần bỗng nhiên chui vào cổ anh. Ngô Bình cười hỏi: “Tiểu Thần, mày có nhớ tao không?”

Đào Như Tuyết mỉm cười: “Tiểu Thần muốn đến chỗ cậu từ lâu rồi”.

Ngô Bình giơ tay nhấc nó ra, đặt nó cạnh ly rượu rồi hỏi: “Có muốn nếm thử không, rượu ngon đấy”.

Tiểu Thần hít hà rồi nhổ ra một ngụm màu xanh lá vào rượu. Ngô Bình trừng mắt: “Này, con trùng thối kia, mày nhổ gì thế hả, nước bọt à?”

Đào Như Tuyết cười khúc khích: “Không phải đâu. Là linh tương. Tiểu Thần phải tích cóp một trăm ngày mới được một ngụm nhỏ này đấy”.

“Linh tương?”, Ngô Bình ngửi thấy mùi hương rất nhạt, sau đó chậc lưỡi uống hết nửa ly.

Rượu vào bụng như bừng lên ngọn lửa, lập tức biến thành một nguồn năng lượng cuồng bạo, tản đều vào kỳ kinh bát mạch. Anh kinh ngạc, biết ngay đây là linh khí!

Thường thì đến cảnh giới Nhân Tiên mới có thể hấp thụ linh khí Thiên Địa, bây giờ anh vẫn chưa làm được. Linh khí vào trong cơ thể khiến anh như muốn nổ tung, lập tức thi triển đoàn thể thuật.

Ngô Bình liên tục thực hiện bộ đầu tiên của đoàn thể thuật Bát cực, linh khí trong người chậm rãi tản vào mọi tế bào của cơ thể. Cứ thi triển năm lần như vậy, linh khí kia đã tiêu hao kha khá.

Ngồi bên cạnh, Đào Như Tuyết ngơ ra: “Ngô Bình, cậu không sao chứ?”

Ngô Bình cười ha ha: “Không sao, tôi cực kỳ ổn!”. Dứt lời, anh uống cạn nửa ly rượu linh tương còn lại.

Hoá ra, khi linh khí kết hợp với đoàn thể thuật, cơ thể anh sẽ hấp thụ được gần hết. Đây có thể nói là một cơ hội rất lớn đối với anh. Tôi luyện bằng linh khí mạnh hơn chân khí rất nhiều, có thể giúp cơ thể anh phát triển lên một tầng cao mới.

Anh luyện thêm sáu, bảy lần nữa, cơ thể đã toát đầy mồ hôi thối. Đây chính là tạp chất thải ra từ cơ thể, khiến cả người anh thối um lên, phải nhanh chóng đi tắm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK