Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2291: Khách khứa đầy nhà

Chỉ thoáng chốc, Minh Thiên đã trông thấy một khoảng đất trống, nơi này rất lớn, mấy người có thể bày quầy hàng cạnh nhau.

Đáp xuống mặt đất, Ngô Bình vung tay lên, lập tức có một tòa lầu gỗ hai tầng xuất hiện trước mặt mọi người, trong đó tầng hai để luyện đan và cất giữ vật phẩm, tầng một làm sảnh trưng bày, cho mọi người tham quan.

Mấy người Minh Thiên cũng lần lượt lấy ra lầu nhỏ thô sơ đã chuẩn bị từ trước. Ngô Bình lấy một số đan dược mình luyện chế ra trưng bày ở tầng một.

Hội triển lãm đan dược này kéo dài ba ngày, anh cũng không vội vàng lấy ra đan dược cất dưới đáy hòm, lúc đầu chỉ lấy ra một số đan dược cấp sáu cấp bảy để trưng bày.

Hồ Tông Linh và Ninh Chức Tuyết cũng bị anh gọi tới, phụ trách mấy việc như đón khách, giải thích đan dược…

Sắp xếp ổn thỏa, anh đi tới gian hàng của mấy người Minh Thiên. Được Minh Thiên nhắc nhở, anh quyết định treo một tấm biển trước lầu nhỏ của mình, nhưng làm biển hiệu xong rồi, anh lại hơi do dự.

Bởi vì anh cứ cảm thấy cái tên ‘Bách Vị Thảo Đường’ này không mấy vang dội, bàn bạc với mấy người còn lại, cuối cùng mọi người đồng ý đổi tên thành Ngạo Thế Đan Đường.

Cái tên này quả thật rất hay, hơn nữa vừa nhìn đã biết nó có quan hệ với Ngạo Thế Đan Tông. Chỉ là cái tên quá vang dội, trước đây bọn họ không dám dùng. Bây giờ có Ngô Bình gia nhập, mọi người đều vững tin hơn.

Viết bảng hiệu xong, Ngô Bình trở về tầng hai luyện đan. Lần này anh muốn luyện chế một loại đan dược đứng thứ sáu mươi trong bảng Linh Đan, Tiểu Vô Tướng Đan.

Luyện chế đan dược này không dễ, cũng may sau khi tu vi của Ngô Bình tăng lên, Bí Anh tăng cường rất nhiều, cho nên cũng không làm khó được anh. Khoảng ba khắc sau, anh đã luyện chế ra lò thứ nhất, Đan Thành thượng phẩm!

Anh đang định luyện chế lò thứ hai, tiếp tục nâng cao phẩm chất của Tiểu Vô Tướng Đan, chợt nghe thấy tiếng nói vô cùng hống hách từ dưới lầu truyền đến.

“Ai cho mấy người bày quầy hàng ở chỗ này? Mau cút đi!”

Ngô Bình lập tức xuống lầu, chỉ thấy Hồ Tông Linh đang tranh luận với đối phương: “Trong đan hội Cửu Dương này, ngoài mỗi đỉnh núi ra thì mọi người đều có thể tùy tiện bày quầy hàng, ông dựa vào cái gì mà bắt chúng tôi đi?”

Ngô Bình liếc nhìn, người nói chuyện là một tu sĩ trung niên râu vàng, bốn người đi theo phía sau ông ta đều có tu vi không thấp.

Tu sĩ râu vàng cười khẩy: “Dựa vào cái gì? Dựa vào chúng tôi là ‘Tử Đỉnh Môn’ nổi tiếng trong giới luyện đan! Nếu mấy người không đi, vậy cũng đừng trách chúng tôi không khách khí!”

Hồ Tông Linh và Ninh Chức Tuyết tức ứa ruột gan, mấy người Minh Thiên bên kia cũng chạy tới.

Ngô Bình đi đến trước mặt mấy người, thản nhiên nói: “Tử Đỉnh Môn gì cơ, chưa từng nghe tới”.

Đối phương sầm mặt lại, nói: “Chưa từng nghe tới? Tử Đỉnh Môn là một trong bốn môn phái đan đạo có trình độ luyện đan mạnh nhất thiên hạ ngày nay!”

Ngô Bình: “Môn phái đan đạo mạnh nhất, các ông tự phong à?”

Minh Thiên cũng nói: “Sư đệ nói đúng. Nếu thật sự là luyện đan sư của Tử Đỉnh Môn, sớm đã độc chiếm một ngọn núi, cần gì phải xuống dưới tranh đoạt địa bàn với chúng tôi chứ?”

Tu sĩ râu vàng hừ lạnh: “Nhanh mồm nhanh miệng! Đáng tiếc, cho dù mấy người nói cái gì, cũng không thể chiếm mảnh đất này, cút ngay!”

“Bốp!”

Ngô Bình tát một phát lên mặt đối phương, đối phương chính là một cao thủ Bí Cảnh tầng chín, vậy mà lại không hề có sức chống trả, bị tát ngã xuống đất, nửa bên mặt sưng tấy, răng cũng gãy mấy chiếc.

Mấy người còn lại muốn ra tay, nhưng bị khí tức kinh người của Ngô Bình áp đảo, ai nấy đều lùi về phía sau, không dám tiến lên.

“Bây giờ nơi này là địa bàn của tôi, biết không? Còn để tôi nhìn thấy các ông, bản đan sư quất chết các ông!”

Đối phương vô cùng khiếp sợ, ông ta không ngờ thực lực của Ngô Bình lại mạnh mẽ như vậy, ông ta là một cao thủ Bí Cảnh tầng chín, vậy mà ngay cả cơ hội đánh trả cũng không có!

Mấy người kia cũng biết lợi hại trong này, không nói tiếng nào xoay người rời đi, cũng không biết có phải là đi gọi người hay không.

Mấy người đi xa, Minh Thiên nói: “Sư đệ, nơi này thường xuyên xảy ra những chuyện tương tự, thật ra cũng chỉ là cậy mạnh hiếp yếu. Đáng tiếc bọn họ không biết thực lực của sư đệ, vậy mới đá phải tấm sắt cứng”.

Ngô Bình: “Sư tỷ, không cần để ý tới bọn họ, tôi đi luyện hai lò đan dược đã”.

Dặn dò vài câu, anh lại trở về tầng trên, luyện chế lò Tiểu Vô Tướng Đan thứ hai. Giống như trong dự đoán của anh, lò thứ hai đạt đến cực phẩm.

Khi anh cầm Tiểu Vô Tướng Đan thượng phẩm đi xuống tầng một, phát hiện trong sảnh trưng bày của mình đã chật kín người, thậm chí bên ngoài còn xếp hàng dài, ai nấy đều muốn vào xem.

Hồ Tông Linh và Ninh Chức Tuyết bận tối tăm mặt mày, khi thì giải thích đan dược này, khi thì nói rõ đan dược kia. Còn có một vài người muốn bỏ tiền đặt cọc luôn tại đây.

Lúc này, anh nghe thấy có người bàn tán.

“Hiếm thấy, mặc dù đều là đan dược cấp sáu cấp bảy, nhưng trong đó lại có cực phẩm, điều này quả thật rất hiếm thấy”.

“Đúng là hiếm thấy. Có điều hơi đáng tiếc, nếu có một ít đan dược cấp tám cấp chín thì tốt rồi. Như vậy mới có thể tỏ rõ thực lực chân chính của vị đan sư này”.

Ngô Bình mỉm cười, gọi Ninh Chức Tuyết tới, để cô ấy trưng bày hai viên Thái Hư Linh Đan thượng thượng phẩm xếp thứ chín mươi bốn trên bảng Linh Đan ra.

Nhìn thấy loại đan dược này, mọi người kinh ngạc thốt lên.

“Mau xem, đan dược trên bảng Linh Đan, hơn nữa còn là thượng thượng phẩm! Chắc chắn trình độ của vị luyện đan sư này vô cùng cao minh!”

“Đúng vậy, Thái Hư Linh Đan xếp thứ chín mươi tư có tiếng khó luyện chế, thế mà người này lại có thể luyện tới thượng thượng phẩm, vô cùng bất phàm!”

Còn chưa xong đâu, ngay sau đó, Ngô Bình lại để Ninh Chức Tuyết trưng bày hai viên Linh Bảo Huyền Minh Đan xếp thứ chín mươi mốt, hơn nữa nó còn là đan dược cực phẩm!

“Linh Bảo Huyền Minh Đan!” Nơi đây lập tức như ong vỡ tổ, hàng lối loạn hết cả lên, tất cả mọi người đều muốn chen vào nhìn xem dáng vẻ của đan dược cực phẩm.

Hồ Tông Linh vội vàng đi duy trì trật tự, đồng thời nói: “Các vị đừng chen lấn, nhiều người quá, tiệm nhỏ không chứa nổi, mọi người xếp hàng tiến vào”.

Nghe vậy, Ngô Bình cũng cảm thấy tiệm này hơi nhỏ, thế là anh lại đặt một lầu nhỏ có dáng vẻ tương tự ở bên cạnh. Loại lầu nhỏ này có thể mở thông, đặt hai căn cạnh nhau cũng tương đương với nhân đôi diện tích.

Sau khi mở thông vách tường tầng một, sảnh tầng một lớn gấp đôi, như vậy có thể chứa nhiều người hơn. May mà lúc trước anh có để lại chỗ trống ở hai bên, như vậy có thể đặt ít nhất hơn chục tòa lầu nhỏ như thế này xuống.

Trong khu vực mới tăng thêm, Ngô Bình lại trưng bày một số đan dược cấp tám cấp chín, đều là đan dược gần đây anh luyện chế. Phẩm chất của những đan dược này đều rất tốt, đan dược thượng phẩm gần như kém nhất, đan dược thượng thượng phẩm và cực phẩm chiếm phần nhiều, thậm chí còn có một số đan dược tuyệt phẩm.

Trái lại là cửa hàng của mấy người Minh Thiên, mặc dù trước cửa cũng có người, nhưng đứng một lát lại bị bên Ngô Bình hấp dẫn, khiến trong sảnh trưng bày của bọn họ chỉ có vài ba người tham quan.

Viên Định Trí đi tới, cười gượng: “Xem ra chúng ta không nên bày quầy hàng cạnh Ngô sư đệ”.

Minh Thiên cười nói: “Tôi cảm thấy rất tốt. Sư đệ chính là người của Ngạo Thế Đan Đường chúng ta, cậu ta càng nổi tiếng, đan dược của chúng ta càng đáng tiền”.

Viên Định Trí nói: “Đúng vậy, nhưng vẫn rất hâm mộ sư đệ. Đan sư Lục Đỉnh như tôi ở trước mặt cậu ta, quả thật không hề có cảm giác tồn tại”.

Minh Thiên: “Giữa người và người luôn có chênh lệch. Mặc dù bây giờ Ngô sư đệ là Đơn Tử Đỉnh, nhưng đó là bởi vì cậu ta không cách nào tiếp tục tiến hành bình xét cấp bậc. Nếu như có thể bình xét cấp bậc, có trời mới biết bây giờ cậu ta là đan sư mấy đỉnh. Có thể là đan sư Ngũ Tử Đỉnh, cũng có thể là đan sư Lục Tử Đỉnh”.
Chương 2292: Từ Chân Nhất của Tử Đỉnh Môn

Trương Phục Uy cũng đi tới, cười khổ nói: "Đan sư Tử Đỉnh cấp sáu, nói ra cũng khiến người ta sợ mất mật!"

Phải biết rằng đan sư Tử Đỉnh cấp năm đã tương đương với đệ tử Thập Đỉnh. Còn nếu là đan sư Tử Đỉnh cấp sáu thì đã vượt xa cấp bậc của Thập Đỉnh, không thể đem so bì với nhau.

Sau khi cả hai sảnh chật kín người, Ngô Bình lấy ra viên Tuyệt Tâm Đan thượng phẩm được xếp thứ tám mươi tư trong bảng xếp hạng linh đan. Ngoài ra còn có cả Huyễn Ngộ Đan và Kim Long Đan mà anh đã luyện chế cho Nam Cung Lệnh Nghi. Hai loại đan dược sau mặc dù không có trong bảng xếp hạng linh đan, nhưng giá trị của chúng vẫn cao hơn Tuyệt Tâm Đan, ít nhất chúng cũng thuộc top bảy mươi loại đan dược hàng đầu.

Rất nhanh, triển lãm đan dược của Ngô Bình đã gây chấn động. Rất đông tu sĩ tụ tập ở đây, bọn họ tiến lên chào hỏi Ngô Bình, hy vọng để lại một chút ấn tượng để sau này có cơ hội hợp tác.

Lúc này, một đám người đi tới cửa, một người trong số đó chính là gã râu vàng trước đó bị Ngô Bình đánh cho chạy mất. Người cầm đầu là một tu sĩ trung niên mặc áo choàng màu lam, để râu chữ bát và gương mặt toát ra vẻ chính trực.

Khi nhìn thấy rất nhiều người trong đan lâu của Ngô Bình và một hàng dài người xếp bên ngoài, ông ta ngay lập tức biết rằng chủ nhân của nơi này là một đan sư vĩ đại.

Ông ta không khỏi trừng mắt lườm gã râu vàng, nói: "Có phải cậu nói dối không? Là cậu ức hiếp người khác trước, đuổi bọn họ đi đúng không?"

Gã râu vàng cũng nhận ra có điều gì đó không ổn, hắn không ngờ Ngô Bình lại là một đan sư lợi hại như vậy. Một người như vậy nhất định sẽ có ảnh hưởng lớn trong tương lai, một nhân vật nhỏ bé ở Tử Đỉnh Môn như hắn ta chắc chắn không thể đắc tội.

Gã râu vàng vẻ mặt xấu hổ, nói: "Sư huynh, là em bảo bọn họ đi khỏi đó, nhưng bọn họ cũng không thể đánh em được đúng không? Cái này chính là không coi trọng Tử Đỉnh Môn chúng ta..."

“Câm miệng!” tu sĩ áo lam trừng hắn một cái, sau đó đi vào.

Hồ Tông Linh ra hiệu cho ông ta xếp hàng, nhưng Ngô Bình đã bước tới và cười nói: "Vị Đạo hữu này, mời vào".

Tu sĩ áo lam đi vào xem một chút, sắc mặt lập tức trở nên trịnh trọng, nói: "Những loại đan dược mà các hạ luyện chế vượt xa khả năng của tôi, thực sự ngưỡng mộ".

Ngô Bình: "Không dám, Đạo hữu quá khen rồi".

Tu sĩ áo lam: "Tại hạ là đan sư Lục Đỉnh đến từ Tử Đỉnh Môn, Từ Chân Nhất".

Ngô Bình đáp lễ: "Ngạo Thế Đan Tông, đan sư Tử Đỉnh Ngô Bình".

Từ Chân Nhất vội vàng nói: "Thì ra là đan sư Tử Đỉnh, chẳng trách lại xuất sắc như vậy!"

Ngô Bình: "Đạo hữu khách sáo rồi, Tử Đỉnh Môn hình như không có chi nhánh ở Cửu Dương?"

Từ Chân Nhất cười nói: "Không có. Dù sao đây cũng là địa bàn của Ngạo Thế Thiên Tông, chúng tôi sao có thể tới đây chứ".

Ngô Bình đáp: "Tử Đỉnh Môn là một trong bốn môn phái luyện đan lớn nhất, Ngạo Thế Đan Tông không thể so sánh cùng".

Từ Chân Nhất xua tay: "Chúng ta đều biết sự thật, các hạ không cần phải tâng bốc Tử Đỉnh Môn như vậy. Trên thực tế nếu luận về thực lực luyện đan, Ngạo Thế Đan Tông cũng không thua kém gì môn phái của chúng tôi, chỉ là đang thiếu một người thủ lĩnh".

Ngô Bình không biết nhiều về những chuyện này, vì vậy anh đã mời Từ Chân Nhất lên tầng hai uống trà và trò chuyện.

Theo Từ Chân Nhất nói, đan sư mạnh nhất của Ngạo Thế Đan Tông cũng chỉ đạt đến cấp độ Tử Đỉnh cấp năm. Nhưng Tử Đỉnh Môn của bọn họ có một đan sư Tử Đỉnh cấp bảy đứng đầu.

Ngô Bình đáp: "Từ huynh, môn phái của anh lấy tên là 'Tử Đỉnh', lẽ nào là có liên quan tới vị đan sư Tử Đỉnh cáp bảy này?"

Từ Chân Nhất lắc đầu: "Xem ra người anh em chưa biết lai lịch của cái gọi là Bạch Đỉnh, Hoàng Đỉnh, Thanh Đỉnh, Tử Đỉnh".

Ngô Bình vội vàng nói: "Xin hãy giải thích giúp tôi".

Từ Chân Nhất giải thích rằng các đan sư đầu tiên đã dùng đỉnh để luyện đan, cái đỉnh này được gọi là đan đỉnh. Với sự phát triển và cải tiến của kỹ thuật luyện đan, chất lượng của đan đỉnh ngày càng cao và dần dần được chia thành Bạch Đỉnh, Hoàng Đỉnh, Thanh Đỉnh, Tử Đỉnh. Trong số đó, chất lượng của Bạch Đỉnh là tầm thường, Hoàng Đỉnh thì trăm cái mới có một cái, Thanh Đỉnh quý giá nhưng không nơi nào bán, còn Tử Đỉnh thì chỉ người hữu duyên mới có được.

Sau đó, các đan sư thế hệ sau đã sử dụng bốn cái tên Bạch Đỉnh, Hoàng Đỉnh, Thanh Đỉnh và Tử Đỉnh để đo lường tiềm năng và sức mạnh của một đan sư.

Ngô Bình: "Vậy thì đan sư Tử Đỉnh trong giang hồ có lẽ chỉ đếm trên đầu ngón tay".

Từ Chân Nhất cười nói: "Theo tôi được biết, tổng cộng không quá mười người. Đương nhiên, người lợi hại nhất chính là chưởng môn phái Đan Đỉnh, người đó là đan sư Tử Đỉnh cấp tám!"

Ngô Bình: "Đan sư Tử Đỉnh cấp tám thì quá lợi hại, chắc chắn tu vi của người đó cũng không hề tầm thường".

"Đương nhiên, người đó có tu vi Đạo cảnh cấp bảy".

Sau khi trò chuyện vài câu, Từ Chân Nhất rời đi, nhưng trước lúc đi đã để lại một tấm thẻ ngọc để hai người có thể liên lạc với nhau. Từ Chân Nhất còn nói nếu Ngô Bình đến Tây Linh Thổ trong tương lai, thì nhất định phải liên lạc với mình.

Sau khi tiễn Từ Chân Nhất, Ngô Bình xuống chào khách. Đã có rất nhiều người đặt hàng tại chỗ và Ninh Chức Tuyết đã ghi lại từng người một.

Tất nhiên, cần phải đặt cọc để đặt hàng và số tiền này thường bằng một phần mười giá trị viên đan. Vào buổi chiều, chỉ riêng tổng số tiền đặt cọc đã vượt quá ba tỷ đồng Tiên! Trong đó, có không ít người đã đặt đan dược cấp chín, cấp mười! Thậm chí còn có người trực tiếp lấy ra công thức luyện đan để nhờ Ngô Bình luyện chế, giá cả thế nào tuỳ anh quyết định.

Ngô Bình thấy đã có quá nhiều đơn đặt hàng, vì vậy anh bảo Ninh Chức Tuyết ngừng nhận đơn vào buổi chiều và chỉ tiếp tục triển lãm.

Buổi chiều, anh lại đi tới đan lâu, đan dược tiếp theo anh muốn luyện chế chính là loại đan dược xếp hạng thứ năm mươi, Phụng Thiên Đan!

Phụng Thiên Đan này có thể tích lũy thiện ý trong đất trời và tăng khí vận của người sử dụng, độ khó luyện chế của nó khá cao. Nếu Ngô Bình có thể luyện ra loại đan dược này, nó nhất định sẽ lọt vào danh sách ba viên đan dược hàng đầu trong đan hội Cửu Dương năm nay!

Anh trước đó đã chuẩn bị rất lâu, hơn nữa có Ngạo Thế Đan Tông hỗ trợ, cho nên dược liệu đều đã thu thập đủ, nhưng luyện chế thành công viên đan dược này vẫn không hề dễ dàng.

Anh không bắt tay vào luyện ngay mà trước tiên suy nghĩ nên bắt đầu từ đâu, dự đoán trước trong quá trình luyện hóa sẽ gặp phải vấn đề gì.

Anh trầm tư suy nghĩ, trời tối lúc nào không hay, mọi người cũng đã rời đi. Ngô Bình cũng quay trở lại Ngạo Thế Đan Tông cùng với Minh Thiên và những người khác.

Sau khi trở về, Ngô Bình đi tới chỗ ở của Minh Thiên, anh nói: "Sư tỷ, đêm nay em sẽ luyện chế Phụng Thiên Đan, chị cảm thấy em có cơ hội tiến vào top ba không?"

Minh Thiên vô cùng ngưỡng mộ anh, nói: "Sư đệ, nếu cậu luyện chế được Phụng Thiên Đan - loại đan dược đứng thứ năm mươi trong danh sách linh đan thì đừng nói đến top ba, vị trí đầu tiên sẽ là của cậu! Ngoài ra, ban tổ chức sẽ chuẩn bị một ngọn núi làm phần thưởng cho cậu!"

Ngô Bình chớp chớp mắt: "Thật sao? Viên Phụng Thiên Đan này có uy lực lớn như vậy sao?"

Minh Thiên: "Đương nhiên! Sư đệ, cậu biết lần trước là ai luyện chế được Phụng Thiên Đan không?"

Ngô Bình: "Ai vậy?"

"Một vị đan sư Tử Đỉnh cấp bảy! Sư đệ, nếu như cậu luyện chế thành công, chứng minh trình độ của cậu không thua kém gì đan sư Tử Đỉnh cấp bảy! Khắp thiên hạ này có bao nhiêu đan sư Tử Đỉnh cấp bảy chứ? Đừng nói một ngọn núi, cho dù là mười ngọn núi thì họ cũng sẵn sàng cho cậu!"
Chương 2293: Lên núi

Ngô Bình: "Viên đan này em còn chưa luyện chế, thành công hay không còn chưa biết".

Minh Thiên suy nghĩ một chút, sau đó hỏi: "Sư đệ, trước kia cậu đã luyện chế ra được loại đan dược xếp thứ sáu mươi là Tiểu Vô Tương Đan sao?"

Ngô Bình gật đầu: "Có, em có luyện rồi".

Minh Thiên: "Vậy ngày mai cậu hãy cho trưng bày Tiểu Vô Tương Đan để xem hiệu quả ra sao. Nếu cần, ngày kia chúng ta sẽ trưng bày Phụng Thiên Đan".

Ngô Bình: "Sư tỷ, ý của chị là cứ để lại đường lui?"

Minh Thiên gật đầu: "Ở đan hội Cửu Dương này, rất nhiều thế lực tranh đấu ác liệt. Cậu tốt nhất chưa nên thể hiện hết thực lực".

Ngô Bình cười nói: "Được, em nghe lời chị".

Trở lại nơi ở của mình, Ngô Bình thấy ở cửa đã đầy người đứng chờ. Hồ Tông Linh liếc nhìn đã biết nguyên nhân, nói: "Tài năng nổi bật của công tử ở đan hội Cửu Dương hôm nay đã được đệ tử của Ngạo Thế Đan Tông biết đến, những người này đều tới để xin được thỉnh giáo".

Ngô Bình: "Tôi không có thời gian để gặp họ", sau đó anh lập tức dùng thuật độn thổ, âm thầm đi vào bên trong.

Tiếp theo, Ngô Bình bắt đầu chính thức luyện chế Phụng Thiên Đan. Vì đã tính toán kỹ càng từ trước nên lần này luyện đan tương đối thuận lợi, luyện chế lò thứ nhất hết hai giờ.

Chỉ là lò thứ nhất đang ở giai đoạn thăm dò, chất lượng của đan thành phẩm chỉ ở mức trung bình, mới đạt tới trung phẩm.

Anh uống thử đan dược, ý thức được điểm thiếu sót bên trong viên đan này, sau đó tiếp tục luyện chế lò thứ hai. Lần này, anh đã bù đắp một số thiếu sót trong lần luyện đan trước, đan thành phẩm đạt tới thượng thượng phẩm.

Phụng Thiên Đan là đan dược cấp mười, lại còn là đan thượng thượng phẩm cực hiếm, nhưng Ngô Bình vẫn chưa hài lòng. Anh muốn luyện chế Phụng Thiên Đan cực phẩm. Hiện tại anh vẫn chưa làm được, bởi vì việc đó yêu cầu rất cao về tu vi.

Sau khi luyện chế xong lò Phụng Thiên Đan thứ hai, vẫn còn sớm nên anh lấy đơn hàng nhận được ra, luyện chế năm lò đan dược. Những đan dược này bao gồm đan dược cấp sáu và đan dược cấp tám.

Luyện đan xong, anh nghỉ ngơi một lát. Khi trời vừa sáng, anh cùng Minh Thiên trở lại đan hội Cửu Dương.

Khi quay lại vị trí hôm qua của mình ở đan hội, Ngô Bình đã thấy mọi người đang tụ tập xung quanh quầy hàng của mình, nhiều người trong số họ là những tu sĩ cao thâm. Có thể thấy rằng những người này đã đến từ sớm để đợi anh.

Sau khi anh đáp xuống đất, một tu sĩ mặc áo đỏ tiến lên cười nói: "Ngô đan sư, tôi là một trong những người phụ trách triển lãm, Vu Minh Kính. Theo lệnh của lão tổ, tôi đến để báo với Ngô đan sư một tin tốt. Sau khi thảo luận với các trưởng lão, chúng tôi quyết định sẽ dành đỉnh Linh Vân phía trước làm nơi luyện đan cho đan sư".

Ngô Bình khá ngạc nhiên, anh vốn tưởng rằng sau khi đưa ra đan dược xếp hạng thứ sáu mươi thì đối phương mới cho anh một ngọn núi chứ không ngờ tới việc được nhận nó ngay lúc này.

Anh chắp tay nói: "Cám ơn, vậy tôi sẽ không khách sáo nữa".

Sau đó, anh nói với mọi người: "Mọi người, đan lâu tiếp theo sẽ chuyển đến đỉnh Linh Vân, tôi sẽ đi trước".

Dứt lời, anh hóa thành một tia sáng bay tới ngọn núi cách đó không xa.

Đỉnh Linh Vân có phong cảnh đẹp và diện tích khá rộng, Ngô Bình đặt đan lâu của mình trên một mảnh đất bằng phẳng trên đỉnh núi và mời Minh Thiên và những người khác cũng mở cửa hàng ở đây.

Tất nhiên, để phân biệt với Ngô Bình, Minh Thiên và những người khác đã cố ý đặt cửa hàng trên sườn đồi. Mặc dù vậy, lưu lượng khách hàng của họ cũng tăng đột biến, hơn hàng chục lần so với trước đây!

Cửa hàng của Ngô Bình đã được chuyển lên núi, nơi này lớn hơn và có thể chứa nhiều người. Vì lý do này, Ngô Bình cũng đã mở rộng quy mô của cửa hàng nhiều lần, đồng thời lấy ra một tòa nhà lớn hơn tòa đan lâu ban đầu gấp mười lần, đặt nó trên đỉnh núi và bố trí một số tòa nhà nhỏ xung quanh nó làm địa điểm cho khách uống trà.

Tòa nhà chính có ba tầng, mỗi tầng rộng tới vài nghìn mét vuông. Nhưng dù vậy, nơi đây vẫn đông nghịt người, chỉ Ninh Chức Tuyết và Hồ Tông Linh không đủ để duy trì trật tự ở đây.

Lúc này, một nhóm người mặc đồng phục của đệ tử Ngạo Thế Đan Tông bước vào, họ lần lượt hành lễ với Ngô Bình: "Ngô đan sư, chúng tôi đến đây theo lệnh của trưởng lão, xin Ngô đan sư cứ ra lệnh cho chúng tôi".

Ngô Bình biết đó là do tông môn của anh biết anh đã có chỗ đứng ở đây nên đặc biệt phái người tới giúp đỡ. Anh gật đầu: "Vậy thì cảm ơn mọi người".

Khi có nhiều người hơn, trật tự được bảo đảm. Lúc này, trong đám người có người nói lớn: "Ngô đan sư, không biết hôm nay đan sư có đan dược mới cho chúng tôi mở rộng tầm mắt không?"

Ngô Bình cười nói: "Hôm nay có đan dược mới".

Sau đó, anh lấy ra viên Tiểu Vô Tương Đan rồi sai người đặt nó ở vị trí dễ thấy hơn. Đan dược vừa ra, mọi người lần lượt vây quanh, trong đó có rất nhiều đan sư cũng tới xem náo nhiệt.

"Đây là... loại đan dược xếp thứ sáu mươi trong bảng xếp hạng linh đan: Tiểu Vô Tương Đan!" có người tinh mắt lập tức nhận ra.

"Lại còn là đan cực phẩm! Thật đáng kinh ngạc, nếu có thể luyện chế Tiểu Vô Tương Đan đến cực phẩm, Ngô đan sư trình độ có lẽ không thua kém đan sư Tử Đỉnh cấp năm!"

"Nếu không thì làm sao họ lại mời Ngô đan sư lên ngọn núi này? Mọi người đều biết, có thể độc chiếm một ngọn núi, trình độ luyện đan ít nhất phải đạt tới trình độ đan sư Tử Đỉnh cấp năm. Điều này cho thấy, Ngô đan sư còn có trình độ cao hơn cả đan sư Tử Đỉnh cấp năm ấy chứ!"

Lúc này, Ngô Bình lấy ra một số đan dược mà anh đã luyện chế và nói: "Tôi đã hoàn thành một số đơn đặt hàng ngày hôm qua, xin vui lòng đến và nhận đan dược khi được gọi tên".

Mọi người nhìn thấy đan dược mà Ngô Bình lấy ra đều là đan dược cấp năm, cấp sáu thậm chí là cấp tám thì không khỏi ghen tị, không ít người vội vàng chạy tới đặt hàng thêm ngay lập tức.

Ngô Bình: "Xin lỗi mọi người, đơn đặt hàng quá nhiều nên chúng tôi tạm thời không nhận đơn đặt hàng nữa, nếu cần thì mời mọi người ngày mai quay lại".

Lúc này, trên một tảng đá lớn bên ngoài đan lâu, một già một trẻ nhìn biển người, trên mặt lộ ra vẻ vô cùng ganh tỵ.

Ông già mặc một chiếc áo choàng sặc sỡ hoa lá, tóc thắt thành bím lớn và có một dải ruy băng đỏ quanh eo. Cậu thiếu niên mặc một chiếc áo choàng màu vàng, mái tóc húi cua, đôi mắt mảnh và dài.

Ông già nói: "Con nhìn xem, cậu ta cũng không lớn hơn con mấy tuổi, vậy mà đã lợi hại như vậy."

Cậu thiếu niên: "Cũng chưa chắc đã lợi hại hơn con đâu. Sư phụ, con không vừa mắt anh ta, con muốn tới gặp anh ta so tài".

Ông già liếc mắt nhìn cậu thiếu niên: "Con chắc chứ? Người này có trình độ luyện đan không tồi. Nếu con chịu thiệt, ta cũng không giúp được con".

Người thanh niên cười "he he" và nói: "Sư phụ nhìn thấy đồ đệ thua bao giờ chưa?"

Ông già cũng cười: "Muốn đi thì đi thôi".

Lúc này Ngô Bình đang sắp xếp thêm một số loại đan dược vào quầy trưng bày. Qua mấy phút, một thanh âm đột nhiên từ phía sau vang lên: "Ngô đan sư có trình độ luyện đan rất lợi hại. Kẻ bất tài này muốn cùng đan sư tỷ thí có được không?"

Mọi người nghe có người dám nói như vậy thì đổ dồn ánh mắt về phía đó, kết quả là thấy một cậu thiếu niên.

Cậu thiếu niên mặc một chiếc áo choàng màu vàng có thêu sáu chiếc đỉnh ba chân nhỏ màu tím!

“Đan sư Tử Đỉnh cấp sáu!” mọi người cả kinh kêu lên. Luyện đan sư Tử Đỉnh cấp sáu rất ít, nhưng người này vẫn là một cậu thiếu niên! Mới là một thiếu niên đã đạt được thành tích như vậy thì khi lớn lên sẽ còn thế nào nữa?

Ngô Bình cũng nhìn về phía cậu thiếu niên. Đây là địa bàn của anh, bị người khác tới khiêu chiến, anh đương nhiên không thể lùi bước nên thản nhiên nói: "Nếu như cậu muốn so tài cùng tôi thì đương nhiên là được, nhưng không biết cậu muốn tỷ thí gì?"

Cậu thiếu niên cười nói: "Mỗi vòng, mỗi người lấy ra một viên đan dược để thử thách đối phương luyện chế. Cho đến khi một bên luyện chế không được, hoặc là luyện ra đan dược có phẩm chất không bằng đan dược của đối phương thì thôi".

Ngô Bình gật đầu: "Luật chơi như vậy là công bằng".
Chương 2294: Đấu đan

Cậu thiếu niên: "Còn nữa, ở mỗi vòng đấu, người thua cuộc phải trả một tỷ đồng Tiên. Ngô đan sư là một đan sư Tử Đình, chắc chắn trên người cũng có món tiền nhỏ này phải không?"

Vẻ mặt của Ngô Bình vẫn không thay đổi, anh nói: "Chà, một tỷ tất nhiên không phải là vấn đề. Chỉ là, một tỷ là số tiền không đáng nhắc tới, hay là cược năm tỷ đi".

Cậu thiếu niên cau mày, vốn dĩ cậu ta muốn nhân cơ hội kiếm chút tiền, nhưng Ngô Bình không những không lùi bước mà còn chủ động tăng thêm số tiền.

Cậu ta nhìn Ngô Bình: "Ngô đan sư, anh có chắc là anh muốn đặt cược năm tỷ đồng Tiên không?"

Ngô Bình: "Tôi chắc chắn. Nếu cậu không dám, bây giờ vẫn còn chưa quá muộn để rời đi".

Cậu thanh niên cười phá lên: "Nói về luyện đan, Trương Minh Đan này chưa bao giờ thua bất cứ ai!"

"Tốt. Cậu là người khiêu chiến, vậy cậu hãy đưa ra thử thách đầu tiên đi", Ngô Bình rất tự tin.

Trương Minh Đan lấy từ trong ngực áo ra một công thức luyện đan, búng nhẹ một cái, công thức luyện đan bay vào tay Ngô Bình.

Anh nhìn thoáng qua, phát hiện viên đan dược này là đan dược cấp chín, tên là Hóa Thần Đan! Hóa Thần Đan là đan dược mà tu sĩ cảnh giới Thần Thông uống trước khi đột phá, có thể tăng gấp đôi tỷ lệ thành công!

Loại đan dược này rất khó luyện chế, dù sao bản thân Ngô Bình cũng không phải tu sĩ cảnh giới Thần Thông.

Cậu thiếu niên cười hỏi: "Ngô đan sư có thể luyện chế nó không?"

Ngô Bình bình thản đáp: "Việc này có gì khó đâu".

Cậu thiếu niên gật đầu: "Tốt. Tôi có hai lô dược liệu ở đây, anh có thể chọn một trong số chúng".

Không chỉ cung cấp đơn thuốc, mà còn cung cấp dược liệu, đây chính là sự khôn ngoan của cậu thiếu niên. Nếu Ngô Bình lấy ra một loại đan dược rất khó luyện chế, anh ta sẽ phải cung cấp gấp đôi liều lượng dược liệu. Nếu không thì chỉ có thể chọn các loại đan dược khác. Như vậy chẳng khác nào hạn chế phạm vi lựa chọn đan dược, phần nào gây bất lợi cho Ngô Bình.

Ngô Bình tùy ý lấy một lô dược liệu, hai người cùng nhau đi đến một nơi rộng rãi để công khai luyện đan.

Việc luyện đan công khai và so sánh phẩm chất của đan dược gọi là đấu đan! Mỗi phiên của đại hội Cửu Dương đều sẽ có các đan sư đấu đan. Nhưng những đan sư đã đạt tới trình độ của Ngô Bình và Trương Minh Đan thường không tham gia đấu đan, vì vậy một khi họ đấu đan thì chắc chắn sẽ gây chấn động.

Quả nhiên, chỉ trong vài phút, số người trên núi đông gấp mấy lần, đại sảnh bị mọi người bao vây vòng trong vòng ngoài đến con kiến cũng không lọt qua được.

Minh Thiên, Viên Định Trí và những người khác cũng đến cổ vũ Ngô Bình.

Ngô Bình đang chuẩn bị cho cuộc đấu đan, anh gọi Hồ Tông Linh và nói: "Bên ngoài sẽ có rất nhiều người đặt cược vào hai chúng tôi, vòng nào ông cũng hãy cược tôi thắng".

Hồ Tông Linh gật đầu ngay: "Công tử muốn cược bao nhiêu?"

Ngô Bình: "Tôi sẽ đưa cho ông năm mươi tỷ".

Anh không có nhiều tiền như vậy, vẫn còn thiếu một ít nên phải vay Minh Thiên và Viên Định Trí, sau đó anh giao năm mươi tỷ đồng Tiên cho Hồ Tông Linh.

Đúng như anh dự đoán, bên ngoài đại sảnh đã có người đặt cược, bất kể là cược cho Ngô Bình hay Trương Minh Đan, họ sẽ cược theo quy tắc cược một ăn sáu. Những người đến đan hội Cửu Dương đều là đan sư hoặc là thương gia lớn, nói chung đều là những người không thiếu tiền nên cá cược rất khốc liệt. Chỉ trong mười phút, tổng số tiền đặt cược vào Ngô Bình và Trương Minh Đan đã vượt qua hai trăm tỷ đồng Tiên!

Cuối cùng, tỷ lệ cược của Ngô Bình ổn định ở mức 1.56 trên 1 và tỷ lệ cược của Trương Minh Đan cũng ổn định ở mức 1.78 trên 1. Theo chỉ dẫn của Ngô Bình, Hồ Tông Linh đã cược cho anh năm mươi tỷ.

Lúc này, cả hai người đều đã bắt đầu luyện đan, kỹ thuật luyện đan của họ đều rất cao minh, thủ pháp tinh tế và mỗi động tác đều vô cùng đẹp mắt.

Lúc này, một bên đám đông tự động tách ra, một người đàn ông trung niên mặc áo choàng đỏ bước vào, theo sau là mấy chục người tùy tùng. Một người tùy tùng lấy ra một chiếc rương màu vàng đặt xuống, người đàn ông trung niên mặc áo bào đỏ ngồi lên đó. Người này là đàn ông nhưng dung mạo như phụ nữ, ngũ quan thanh tú, đôi mắt hẹp và dài, móng tay giả dài hàng mét, mỗi móng đều sắc như kiếm.

Một lúc sau, đám đông bên kia cũng tản ra, một người đàn ông trung niên mặc áo bào xanh tiến vào, phía sau có mấy chục người đi theo. Ghế của ông ta là ghế của một đại sư làm bằng ngọc bích. Người này thân hình cao lớn, khí thế như rồng, trên tay cầm hai tràng hạt châu màu đen xoay tròn, phát ra âm thanh 'lách cách' nho nhỏ.

Hai người này vừa xuất hiện, những người có mặt đều không dám thở mạnh, vội vã tránh xa, không dám tới gần.

Ngô Bình tập trung vào luyện đan và không nhìn hai người họ. Minh Thiên và những người khác sắc mặt hơi thay đổi, lần lượt cúi đầu xuống để tránh nhìn vào mắt họ.

Hồ Tông Linh mặc dù ở trong Ngạo Thế Đan Tông, nhưng ông ta không nhận ra danh tính của hai người này nên thấp giọng hỏi: "Minh đan sư, hai vị cao nhân này là ai?"

Minh Thiên thấp giọng nói: "Đừng hỏi và đừng nhìn!"

Hồ Tông Linh tim đập thình thịch, thật sự không dám hỏi tiếp.

Tuy nhiên, những người bên ngoài hội trường bắt đầu thảo luận, đôi mắt của họ vừa sợ hãi vừa phấn khích.

"Không ngờ, thủ lĩnh Thiên Uyên và Minh Hải đồng thời xuất hiện, sắp có chuyện lớn sao?"

Có mấy tu sĩ trẻ tuổi không biết nhiều vội hỏi: "Tiền bối, Thiên Uyên là gì vậy?"

Người kia nói: "Thiên Uyên và Minh Hải là hai tổ chức sát thủ mạnh nhất giang hồ, những người mà họ muốn giết không bao giờ sống nổi quá ba ngày".

Nghe nói đó là các tổ chức sát thủ, tu sĩ trẻ tái mặt: "Tại sao thủ lĩnh của tổ chức sát thủ lại xuất hiện ở đan hội Cửu Dương chứ?"

"Ai biết! Nhưng chắc chắn phải có một lý do cho việc này!" người đàn ông lẩm bẩm.

Lúc này, người mặc áo bào đỏ cười nói: "Cậu thiếu niên sẽ chiến thắng", lời nói của ông ta nghe như đang ra lệnh vậy.

Trương Minh Đan đang luyện đan nhưng sắc mặt thoáng chút thay đổi, cậu ta biết người vừa nói chính là thủ lĩnh Minh Hải, một đại ma vương rất đáng sợ! Nếu người này nói cậu ta thắng thì cậu ta không được phép thua, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng!

Người mặc áo choàng xanh cười khà khà: "Anh Âm và tôi có quan điểm khác nhau, tôi nghĩ Ngô đan sư này nhất định sẽ thắng".

Người đàn ông mặc áo choàng đỏ đáp: "Vậy sao? Vậy thì đánh cược một ván đi".

"Được thôi", người áo xanh nói: "Nếu Ngô đan sư thắng, Minh Hải phải giao một nửa món đồ đó ra".

Người đàn ông mặc áo choàng đỏ: "Nếu cậu thiếu niên thắng, Thiên Uyên cũng sẽ phải trả đem trả nửa còn lại của thứ đó cho Minh Hải".

"Đương nhiên".

Mãi cho đến lúc này, Ngô Bình mới chú ý tới hai người này. Trong lòng anh còn nghĩ thầm cược thì cứ cược đi, làm lớn như vậy làm gì?

Hai người tiếp tục luyện đan, người đàn ông mặc áo choàng xanh lúc này cười nói: "Ngô đan sư, xin được tự giới thiệu, tôi là thủ lĩnh của Thiên Uyên, tên là Sở Cuồng Tiên. Hãy tập trung vào việc luyện đan, đừng bận tâm đến việc đang diễn ra bên ngoài".

Ngô Bình liếc đối phương một cái, khẽ gật đầu, sau đó tiếp tục luyện chế đan dược.

Loại đan dược này không dễ luyện chế, bởi vì nó liên quan đến năng lực Thần Thông, cho nên cần suy đoán trong quá trình luyện đan. Tuy nhiên, vào lúc này, giọng nói của Sở Cuồng Tiên vang lên trong tâm trí anh.

"Ngô đan sư có cần giúp đỡ không?"

Ngô Bình lấy làm lạ hỏi: "Sao thủ lĩnh Sở có thể giúp tôi được cơ chứ?"

Sở Cuồng Tiên: "Đan dược cậu luyện chế có yêu cầu gì đối với tu vi không?"

Ngô Bình gật đầu: "Quả thực là có. Nếu tôi là một tu sĩ cảnh giới Thần Thông, loại đan dược này sẽ không khó đối với tôi".

Sở Cuồng Tiên: "Điều này thì dễ thôi, tôi có thể cho phép Ngô đan sư sở hữu sức mạnh Thần Thông trong một thời gian ngắn".

Sau khi lời nói vừa dứt, Ngô Bình cảm thấy trong cơ thể mình xuất hiện một luồng sức mạnh không thể giải thích được và nó càng ngày càng mạnh.

Bên kia, sắc mặt Sở Cuồng Tiên cũng trở nên nghiêm túc, ông ta bí mật nói: "Ngô đan sư có tiềm năng lớn! Nếu là một tu sĩ bình thường trong Bí cảnh thì tôi có thể biến anh ta thành một tu sĩ cảnh giới Thần Thông trong một thời gian ngắn chỉ với một chút nỗ lực. Nhưng bây giờ, tôi đã vận dụng sáu mươi phần công lực, vẫn không cách nào để đan sư đạt tới khả năng đột phá cực hạn!"

Ngô Bình: "Thủ lĩnh Sở cố lên!"

Hai tay Sở Cuồng Tiên trong tay áo tạo thành thủ ấn. Đột nhiên, càng nhiều năng lượng tràn vào trong cơ thể Ngô Bình. Anh mơ hồ cảm thấy mình sắp đạt tới điểm đột phá, bước vào một tầng thứ khác cao hơn.!
Chương 2295: Âm Cửu Chúc

Ngô Bình thầm ngạc nhiên, anh không ngờ Sở Cuồng Tiên lại có bản lĩnh như vậy, có thể trực tiếp nâng cao tu vi của anh. Lúc này, chẳng những thực lực của anh đã đạt tới cảnh giới Thần Thông, mà còn có kinh nghiệm và tâm thái của một tu sĩ cảnh giới này, điều này cực kỳ hữu ích để anh luyện chế đan dược.

Ngô Bình hiện tại đã tương đương với một người tu luyện cảnh giới Thần Thông, Hóa Thần Đan đối với anh đã không còn khó khăn. Nhưng anh vẫn không buông lỏng cảnh giác, dù sao Trương Minh Đan cũng không phải đối thủ dễ ăn, anh nhất định phải dốc toàn lực luyện chế tốt nhất, cho ra đan dược tốt nhất!

Khi Ngô Bình bỏ tất cả dược liệu vào lò đan, anh cũng mở ra con mắt thấu thị để quan sát sự thay đổi tính chất của dược liệu trong lò đan. Lúc này anh vừa quan sát được sự phân ly của dược tính, chính là điểm khó nhất khi luyện chế viên đan dược này. Trương Minh Đan chọn Hoá Thần Đan để sử dụng sự phân ly của dược tính nhằm gây khó khăn cho Ngô Bình và đánh bại anh.

Tuy nhiên, Ngô Bình đã giải quyết được vấn đề này. Đối với anh, sự phân tách dược tính không phải là vấn đề, mà còn là cơ hội để cải thiện chất lượng của viên đan!

Sau khi giải quyết được vấn đề phân ly dược tính, việc luyện đan cũng đã kết thúc. Lúc này, giọng nói của Sở Cuồng Tiên lại vang lên: “Ngô đan sư, tình hình thế nào?"

Ngô Bình: “Rất thuận lợi. Cảm ơn thủ lĩnh Sở đã giúp tôi, người đàn ông đối diện với ông chắc hẳn cũng đang giúp Trương Minh Đan phải không?"

Sở Cuồng Tiên nói: "Xin Ngô đan sư hãy cố hết sức. Nếu cậu thua, tổn thất của Thiên Uyên chúng tôi sẽ rất lớn”.

Ngô Bình: "Thủ lĩnh có thể cho tôi biết thứ hai bên cá cược là gì không?"

Sở Cuồng Tiên mỉm cười và nói: “Nếu Ngô đan sư có thể giành chiến thắng trong vòng này, tôi sẽ nói với cậu”.

Ngô Bình: “Được”.

Lại qua nửa canh giờ, Trương Minh Đan đột nhiên vỗ vào lò luyện đan, một đạo đan khí màu lam vàng tuôn ra, bị cậu ta dùng hai tay bắt lấy. Trong nháy mắt đan khí thành hình ba viên đan dược, chính là Hoá Thần Đan. Ba viên đan, mỗi viên đều có hai loại phù văn bên trên.

Những người xung quanh mở to mắt, và có người hét lên: “Đan thành cực phẩm!"

Trương Minh Đan cười nói: “Ngô đan sư, đan dược này của tôi là cực phẩm, chỉ sợ anh sắp thua vòng này”.

Tu sĩ áo đỏ của Minh Hải cũng mỉm cười và nói: “Anh Sở, anh tính toán sai rồi”.

Sở Cuồng Tiên vẫn vô cùng bình tĩnh và nói: “Thắng thua vẫn còn chưa biết”, nói xong, ông ta nhìn Ngô Bình.

Ngô Bình bình thản nói: “Thủ lĩnh Sở nói rất đúng, đan dược của tôi còn chưa luyện thành, sao có thể nói tôi thua?"

Nói xong, anh vỗ vào lò luyện đan, đan khí cũng bay ra, toả ra ánh sáng ngũ sắc. Ngô Bình nắm lấy đan khí và ngưng tụ nó thành bốn viên đan trong lòng bàn tay. Bốn viên đan dược này, mỗi viên đều có năm phù văn, tỏa ra khí tức thần bí, chất lượng rõ ràng cao hơn đan dược của Trương Minh Đan!

Nhìn thấy đan dược của Ngô Bình, Sở Cuồng Tiên cười phá lên: “Ngô đan sư, đan dược này hẳn là tốt hơn viên đan cực phẩm kia đúng không?"

Ngô Bình đáp: “Đúng vậy, bốn viên đan dược này đều là đan tuyệt phẩm".

Sở Cuồng Tiên: “Hơn nữa số lượng cũng nhiều hơn của cậu ta một viên, phẩm chất cũng cao hơn một bậc, xem ra Ngô đan sư của chúng ta đã thắng! Mọi người có phản đối gì không?"

Người đàn ông mặc áo choàng đỏ đứng dậy, nhìn ngô Bình thật lâu và nói: “Tôi sẽ tự giao món đồ kia tới", nói xong, ông ta cùng đoàn người rời khỏi đó.

Khuôn mặt của Trương Minh Đan đầy ngạc nhiên và không thể tin được, cậu ta nói: “Không thể nào! Trong quá trình luyện đan sẽ có dược tính phân ly. Vậy mà anh không chỉ có thể luyện chế, còn luyện chế ra tuyệt phẩm đan dược, anh đã làm như thế nào?"

Ngô Bình thờ ơ nói: “Làm thế nào là việc của tôi, không thể nói với cậu”.

"Anh gian lận!" cậu thiếu niên nói bằng giọng gay gắt.

Sở Cuồng Tiên nhẹ nhàng nói: “Gian lận? Cậu không có bằng chứng thì đừng nói nhảm nữa!"

Cậu thiếu niên hít một hơi thật sâu và ném cho Ngô Bình một túi tiền, trong đó có năm tỷ đồng Tiên. Một lúc sau, cậu ta trầm giọng nói: “Ngô đan sư, đến lượt anh chọn một thử thách!"

Ngô Bình: “Tôi vừa vặn có dược liệu của Phụng Thiên Đan trên người, chúng ta luyện Phụng Thiên Đan trong lò thứ hai này thì sao?"

Nghe nói là Phụng Thiên Đan, cậu thiếu niên nhíu mày, đan dược này rất khó luyện chế, cậu ta cũng không biết mình có luyện được không. Nhưng đến nước này, cậu ta chỉ có thể gật đầu đồng ý, nói: “Được”.

Ngô Bình cũng lấy ra hai bình dược liệu, đối phương tùy ý chọn một bình, sau đó bắt đầu công khai luyện đan.

Sở Cuồng Tiên chưa rời đi, ông ta thầm nói với anh: “Ngô đan sư, giờ tôi có thể nói với đan sư thứ đó là gì. Đó là một viên ngọc bích bị vỡ làm đôi. Có tin đồn rằng có một bí mật ẩn trong viên ngọc bích hoàn chỉnh. Còn về bí mật, tạm thời tôi chưa thể nói cho cậu biết”.

Ngô Bình: “Tôi cũng không có hứng thú muốn biết”.

Sở Cuồng Tiên mỉm cười và nói: “Ngô đan sư, hôm nay cảm ơn cậu rất nhiều. Chúng ta sẽ gặp nhau sau”, sau đó Sở Cuồng Tiên cũng rời đi cùng người của mình.

Ngay sau đó Hồ Tông Linh đi tới với nụ cười trên môi và nói: “Công tử, chúng ta đã thắng hơn hai mươi tám tỷ đồng Tiên chỉ sau vòng đầu tiên!"

Ngô Bình: “Trong vòng này, tỷ lệ cược tôi thua sẽ không cao. Tôi đưa cho ông thêm năm tỷ này, hãy cược tất cả vào”.

Hồ Tông Linh cười và nói: “Vậy là tổng cộng tám mươi ba tỷ đồng Tiên, cho dù tỷ lệ cược thua không cao thì chúng ta cũng kiếm được khoản lớn!"

Quả nhiên, tỷ lệ cược đưa ra bên ngoài sân đấu rất thấp, ở hiệp thứ hai, tỷ lệ cược Ngô Bình thua là 1.3 ăn 1, trong khi tỷ lệ cược Trương Minh Đan thua cao tới 5.35 ăn 1. Ngô Bình đã luyện chế Phụng Thiên Đan này một lần nên bây giờ anh càng tự tin hơn khi luyện chế nó một lần nữa. Để so sánh, Trương Minh Đan đương nhiên không có nhiều tự tin trong lần đầu tiên luyện chế loại đan dược này. Một tiếng rưỡi sau, Ngô Bình là người đầu tiên luyện chế xong đan dược, đan thành phẩm được bốn viên, đều là đan cực phẩm! So với lò đan thứ hai mà anh luyện chế trước đó lại tiến bộ hơn rất nhiều!

Sau một khắc nữa, Trương Minh Đan cũng luyện chế ra hai viên đan dược, thoạt nhìn màu sắc ảm đạm không có ánh sáng, là đan dược trung phẩm và hạ phẩm! Vậy là cao thấp đã rõ!

"Đó là Phụng Thiên Đan cực phẩm, lợi hại!"

"Cậu thiếu niên này đã thua!"

"Trời đất ơi! Tôi nhớ tới đan sư lần trước luyện chế ra Phụng Thiên Đan cực phẩm, hình như là đan sư Tử Đỉnh cấp bảy phải không?"

"Đúng rồi! Điều này cho thấy cấp độ của luyện đan sư Ngô ít nhất đã đạt đến cấp độ của đan sư Tử Đỉnh cấp bảy!"

Nghe những lời bình luận này, Trương Minh Đan tâm trạng phức tạp, sau đó cậu ta ném một túi tiền cho Ngô Bình với khuôn mặt không biểu cảm, trong đó cũng có năm tỷ đồng Tiên.

Ngô Bình nhận lấy chiếc túi và cười nói: “Trương đan sư tốn kém rồi”.

Trương Minh Đan “khịt mũi" một cái, nói: “Chỉ là mười tỷ thôi, không đến một năm là có thể kiếm lại được, đâu có gì đáng nói!" nói xong cậu ta quay đầu rời đi.

Mọi người vỗ tay, chúc mừng Ngô Bình thắng trận này!

Hồ Tông Linh trở lại và nói: “Công tử, lần này tôi kiếm được hơn hai mươi chín tỷ!"

Ngô Bình nhận lấy một phần số tiền rồi chia cho Minh Thiên và những người khác.

Sau khi luyện chế liên tiếp hai lò đan dược, Ngô Bình có chút mệt mỏi nên lên lầu hai nghỉ ngơi. Tuy nhiên, khi anh lên đến tầng hai, anh nhìn thấy một tu sĩ mặc áo choàng đỏ đang ngồi ở đó, như thể đã đợi anh ta từ lâu.

Nhìn thấy người này, Ngô Bội nheo mắt hỏi: "Ông đang đợi tôi sao?"

Người đàn ông mặc áo choàng đỏ nhẹ nhàng nói: “Tôi là thủ lĩnh của Minh Hải, Âm Cửu Chúc. Kỹ năng luyện đan của cậu thật đáng ngưỡng mộ, tôi có một điều muốn hỏi”.

Ngô Bình đáp: “Tôi đã giúp Thiên Uyên đánh bại Minh Hải, tôi tưởng thủ lĩnh Âm sẽ trả thù tôi”.

Âm Cửu Chúc hờ hững đáp: "Nếu tôi muốn giết cậu, cậu đã chết rồi".

Ngô Bình: "Tôi không biết thủ lĩnh Âm có gì cần tôi giúp".

Âm Cửu Chúc: "Trình độ luyện đan của cậu cao như vậy, nhất định có năng lực phán đoán đan dược có độc hay không đúng không?"

Ngô Bình ngạc nhiên: "Xác định viên đan có độc không? Tại sao phải làm như vậy?"

Âm Cửu Chúc: "Nói một cách đơn giản, tôi có ba viên đan. Trong ba loại tiên đan này, một loại có độc, một loại có thể giúp đột phá Đạo cảnh, loại còn lại có thể biến người bình thường thành một loại sinh vật khác".

Ngô Bình đáp: "Tôi tưởng việc phán đoán những loại đan dược như vậy không khó chứ?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK