Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2301: Vũ trụ Đạo cảnh tầng thứ mười

Trở về vũ trụ Chấn Đán, Ngô Bình phát hiện khi ở sâu trong vũ trụ, anh có thể nhìn thấy đại lục ở cách đó không xa, nhưng ngay sau đó, anh đã có một cảm giác khó thích ứng, cơ thể anh không thể dung nhập được mới nơi đã sinh ra anh này.

Khi anh đang có thích ứng với môi trường ở đây thì chợt có một vòng xoáy khổng lồ xuất hiện trên cao và sinh ra một lực hút mạnh mẽ, Ngô Bình đã bị hút vào đó.

Sau một hồi trời đất quay cuồng, anh thấy mình đã đến một vũ trụ Đạo cảnh. Hơn nữa, vũ trụ này còn mạnh hơn Đại Ngũ Hành Giới, đó là thế giới Linh Đài của Đạo cảnh tầng thứ mười.

Cũng có rất nhiều sinh linh sóng trong thế giới này, nhưng họ đã tách biệt với thế giới bên ngoài.

“Kỳ lạ, đằng sau vũ trụ Chấn Đán lại giấu một thế giới Đạo cảnh tầng thứ mười, tại sao nhỉ?”, anh đang chưa hiểu tại sao đại năng tạo ra vũ trụ này lại làm như vậy.

Đột nhiên có một cánh cửa xuất hiện trước mặt Ngô Bình, phía sau của cánh cửa chính là vũ trụ Chấn Đán, nơi mà anh vô cùng quen thuộc. Anh đang nghĩ xem có nên bước qua hay không thì có một tia sáng xuất tách ra từ cơ thể anh rồi chui qua cánh cửa. Thì ra, tia sáng đó chính là một ý niệm tách ra từ bí anh của Ngô Bình, hư thực chuyển hoá, vừa hay nó lại đối ứng với vũ trụ này.

Tia sáng ấy chui qua xong thì lập tức biến thành dáng vẻ giống hệt Ngô Bình, sau đó nhanh chóng trở thành một cường giả tuyệt thế cấp vũ trụ.

Hoá thân của Ngô Bình về nhà, anh đã xa nhà một thời gian, tương đương với mấy năm ở đây rồi. Đế quốc mà anh ở ngày càng phát triển dưới sự cai trị của Lý dược sư, bây giờ nơi đây đã trở thành một thế lực đỉnh cấp.

Đường Tử Di, Đào Như Tuyết và Đường Băng Vân đang uống trà ngắm hoa trong vườn thì đột nhiên thấy một người rơi từ trên trời xuống, đó chính là Ngô Bình.

Thấy chồng mình về, mấy người phụ nữ đều mừng rỡ.

Ngô Bình ôm chầm lấy họ rồi nói: “Mấy năm qua, các em vất vả rồi”.

Đường Tử Di nói: “Tuy vất vả, nhưng anh đi lâu quá thành ra từ chuyện lớn đến bé, bọn em đều phải tự quyết”.

Ngô Bình: “Anh về rồi, mấy năm qua, trong nhà vẫn ổn chứ?”

Đường Băng Vân: “Vẫn ổn, tuy anh không có nhà, nhưng học viện Tiên Đạo mỗi năm đều bồi dưỡng ra được rất nhiều thiên kiêu, thực lực của họ đều mạnh dần lên, ngoài ra còn nhờ danh tiếng của anh nên cũng không có ai dám bắt nạt bọn em”.

Ngô Bình gật gù: “Lần này anh về muốn đưa mọi người rời khỏi đây rồi đến sống ở vũ trụ Đạo cảnh”.

Đường Tử Di ngạc nhiên: “Rời khỏi đây ư? Vậy còn dân chúng và sự nghiệp của chúng ta thì sao?”

Ngô Bình: “Đành kệ thôi chứ sao, anh không thể đưa quá nhiều người đi được. Ai đi cũng phải nâng cao tu vi và xây dựng lại hệ thống tu hành trong người mình trước”.

Anh ngập ngừng một lát rồi nói tiếp: “Anh hiện tại chỉ là một hoá thân thôi, các em đến đó xong, nếu tu vi đủ cao thì cũng có thể cử một hoá thân đến đây cai trị giống anh”.

Loáng cái, cả gia đình đã đoàn tụ.

Cùng lúc đó, cơ thể chính của Ngô Bình đang mày mò trong thế giới mới. Đây là vũ trụ Đạo cảnh tầng thứ mười, so ra còn mạnh hơn Đại Ngũ Hành GIới. Điều khiến Ngô Bình ngạc nhiên là từng cành cây ngọn cỏ ở đây đều là thật.

Lúc này, anh đang ở một nơi hoang vu. Ngô Bình phóng thần niệm ra thì thấy cách đây vài trăm dặm có một con đường, trên con đường này đang rất nhộn nhịp.

Anh bật tung người lên rồi bay lên cao, không lâu sau đã đến con đường đó. Anh vừa đáp xuống thì có một chiếc xe ngựa khắc huy hiệu ngọn lửa chạy nhanh tới, anh lâp tức vẫy tay với người đánh xe. Nhưng người đó lại coi như không không nhìn thấy anh rồi đánh xe lao vụt đi.

Song, đột nhiên trên xe vang lên một giọng nói của nữ giới: “Dừng lại”.

Người đánh xe kéo dây cương, điều khiển con ngựa dừng lại gần Ngô Bình.

Anh chắp tay nói: “Xin hỏi có thể cho tôi đi nhờ được không?”

Cô gái xinh đẹp khoảng hơn 20 tuổi ngồi trên xe tỏ vẻ ngạc nhiên, vì hầu hết mọi người ở đây nhìn thấy huy hiệu của nhà họ Quỷ thì đều tránh không kịp, vậy mà người này dám xin đi nhờ ư?

Cùng với cảm giác ngạc nhiên là hiếu kỳ, cô gái nói: “Công tử định đi đâu?”

Ngô Bình: “Tại hạ chỉ đi ngang qua đây, không biết phía trước có thành trì hay thị trấn nào không?”

Cô gái: “Khoảng 50 dặm về phía trước có thành Ngũ Quỷ”.

Nghe thấy thế, Ngô Bình nói: “Được, vậy xin phiền cô nương”.

Dứt lời, anh nhảy lên xe ngồi cạnh người đánh xe, cô gái đang ngồi trong khoang nên anh không tiện vào đó.

Người đánh xe nhìn Ngô Bình với ánh mắt ghét bỏ, sau đó nhích xa ra như thể không muốn ngồi gần anh.

Cô gái nói: “Công tử từ đâu đến? Nghe giọng thì hình như không phải người ở đây”.

Thế giới này có hệ thống ngôn ngữ riêng, nhờ thu thập được ký ức của vài người đi đường nên Ngô Bình cũng nói được tiếng ở đây, tuy nhiên phát âm vẫn có điểm khác với dân địa phương.

Anh cười nói: “Quê tôi cách đây xa lắm, dù tôi nói ra thì chắc cô nương cũng không biết đâu”.

Cô gái: “Thế ư? Thế công tử đến thành phía trước làm gì?”

Ngô Bình: “Để tìm hiểu về phong tục tập quán ở đây, sau đó đón người nhà tôi đến cùng”.

Cô gái kinh ngạc: “Anh muốn đón người nhà đến ư?”

Ngô Bình: “Tôi chưa chốt, cần phải xem nơi này có thích hợp không đã”.

Sau khi phát hiện ra nơi này là vũ trụ Đạo cảnh tầng thứ mười, Ngô Bình cảm thấy đây mới là nơi thích hợp cho người thân và bạn bè của mình sinh sống. So với Đại Ngũ Hành Giới hay vũ trụ Minh Cổ thì trật tự ở vũ trụ này hoàn chỉnh hơn, ngoài ra từ đây đến vũ trụ chính cũng an toàn hơn.

Nhưng trước khi anh đưa ra quyết định thì cần tìm hiểu về hệ vũ trụ này đã.

Cô gái trầm mặc một lát rồi nói: “Ở đây, con người không được phép đi lại lung tung, nhỡ bị quan phủ bắt được là sẽ bị chém đầu”.

Ngô Bình sững người: “Chém đầu ư?”

Cô gái: “Đúng thế, muốn ra bên ngoài thì phải xin lộ dẫn”.

Lộ dẫn? Ngô Bình chợt nhớ đến có triều Minh ở trong lịch sự của trái đất cũng dùng tới thứ này, không có lộ dẫn thì không được tự ý đi đâu hết.

Ngô Bình: “Vũ trụ này có tên là gì?”

Trên đường anh gặp toàn người bình thường nên họ không biết tên của vũ trụ, nhưng cô gái này có khí chất phi phàm nên anh mới hỏi.

Cô gái: “Xem ra công tử không phải người phàm, không thì đã chẳng hỏi như vậy”.

Cô ấy nói tiếp: “Đây là thế giới do Thái Ất Đạo Quân tạo ra, tên là Thái Ất Tiên Giới, một trong mười đại thế giới trong thiên hạ”.

Ngô Bình híp mắt lại: “Đây là Tiên Giới ư?”

Cô gái: “Đúng thế, mọi người ở nhân gian không thể bì được với thân phận của chúng ta đâu”.

Ngô Bình không ngờ thế giới này chính là Tiên Giới của vũ trụ chính.
Chương 2302: Thái Ất Tiên Giới, Quỷ cô nương

Ngô Bình hỏi tiếp: “Thái Ất Tiên Giới của chúng ta có giống các vũ trụ Đạo cảnh khác không?”

Cô gái: “Đương nhiên là không, Đạo cảng tầng thứ mười chứng tỏ chúng ta đã lĩnh ngộ được trật tự đại đạo nòng cốt nhất của vũ trụ. Xét về lý thì Thái Ất là một phần của vũ trụ chính, mọi thứ ở đây đều là thật, trong khi ở các vũ trụ Đạo cảnh tầng thứ chín chỉ có một phần nhỏ là thật thôi, ngoài ra đều là ảo ảnh nên không đáng nhắc tới”.

“Thì ra là vậy”, Ngô Bình gật đầu: “Cảm ơn cô”.

Cô gái: “Thái Ất Đạo Quân thuộc hoàng thất Đại Minh, vì thế Tiên Giới mà người tạo ra hoàn toàn vận hành theo quy chuẩn của triều Minh”.

Ngô Bình: “Cô nương có biết vũ trụ Chấn Đán không?”

Cô gái: “Không”.

Ngô Bình không hỏi gì nữa mà tập trung suy nghĩ, sau đó phát hiện trật tự ở đây áp chế anh mạnh mẽ hơn trật tự ở Cửu Dương Cảnh.

Cô gái rất có hứng với Ngô Bình nên lại hỏi: “Công tử không phải người ở Thái Ất Tiên Giới đúng không?”

Ngô Bình không phủ nhận, mà nói: “Cô nương cảm nhận được à?”

Cô gái: “Tôi thấy khí chất của anh không giống người bình thường”.

Ngô Bình cười phá lên: “Quá khen!”

Họ nói chuyện một lát thì đã đến một thành trì. Cửa thành đóng chặt, cho người ta một cảm giác âm u, trong thành còn có tiếng ma kêu quỷ khóc, vừa nhìn đã biết không phải thành trì bình thường.

Xe ngựa tiếp tục tiến lên, tuy Ngô Bình thấy hơi hãi, nhưng anh là người can đảm nên vẫn không nao núng.

Xe ngựa đi qua cổng thành, Ngô Bình mới thấy mọi thứ bên trong vẫn bình thường, hình như cảm giác lúc anh ở bên ngoài không hề tồn tại.

Cô gái nói: “Công tử dũng cảm đấy, người bình thường đến gần thành là sợ lắm không dám vào đâu”.

Ngô Bình: “Tại sao bên ngoài thành lại tạo ra dáng vẻ ma khóc quỷ hờn như thế?”

Cô gái: “Vì bên ngoài có đại trận Ngũ Quỷ, mục đích là ngăn cướp vào thành”.

“Gần đây có cướp ư?”

“Ừm, còn nhiều là đằng khác. Tuy quan phủ đã nhiều người cử binh lính đi càn quét, nhưng vẫn chưa diệt sạch được”.

Vào thành rồi, Ngô Bình phát hiện hoàn cảnh sống ở đây có sự pha trộn giữa đời sống hiện đại và triều Minh. Trên đường, anh có thể nhìn thấy máy hơi nước và động cơ xăng, còn có radio, ti vi. Ngoài ra, vẫn có xe ngựa, các kiến trúc cổ xưa cùng các kiểu quần áo cổ đại.

Trên đường có người đi xe đạp, cũng có người cưỡi ngựa.

Nhờ cuộc trò chuyện với cô gái nên Ngô Bình mới biết nơi này do triều Minh hoàn toàn cai trị, người có tu vi cao nhất cũng thuộc hoàng gia.

Điểm khác giữa nơi này và Đại Ngũ Hành Giới không nhiều, nơi đây cũng chỉ có khoảng vài tỷ dân, ngoài khu dân cư ra thì sẽ có những khu vực dành riêng cho người tu hành.

“Trật tự ở đây mạnh hơn thế tục của vũ trụ chính, nhóm Tử Di muốn đến đây sống thì không chỉ tăng tu vi là được. Mình phải nghĩ cách luyện chế ít đan dược để hỗ trợ họ thích ứng với môi trường ở đây”, Ngô Bình nghĩ thầm.

“Cảm ơn cô nương, tôi không làm phiền nữa”, nói rồi, Ngô Bình định xuống xe.

Lúc này, cửa sổ của xe ngựa mở ra, để lộ gương mặt xinh đẹp của cô gái, cô ấy nói: “Công tử, phía trước là nhà tôi rồi, nếu công tử không chê thì mời đến ngồi chơi”.

Ngô Bình thấy cô gái này không phải người bình thường nên muốn thông qua cô ấy để nhanh chóng hiểu được về thế giới này nên cười nói: “Vậy lại phiền cô nương xem lúc nữa”.

Cô gái: “Tôi họ Quỷ, tên la Quỷ Tiểu Anh”.

Ngô Bình chưa nghe thấy ai họ này bao giờ, nhưng vẫn chắp tay nói: “Chào Quỷ cô nương”.

Họ này nghe lạ thật, nhưng Ngô Bình cũng không còn cách nào khác.

Quỷ Tiểu Anh: “Cứ gọi tôi là Tiểu Anh thôi”.

Ngô Bình: “Tiểu Anh cô nương”.

Quỷ Tiểu Anh: “Công tử đừng khách sáo, anh không phải người bình thường, nhà tôi rất hân hạnh được đón tiếp một vị khách quý như anh”.

Ngô Bình: “Quá khen rồi!”

Ngô Bình không từ chói nữa mà cùng Quỷ Tiểu Anh đến một đại viện, sau khi vào thì anh thấy bên trong rất rộng, xe ngựa có thể đi lại thoải mái.

Cuối cùng, chiếc xe dừng ở một bãi đất trống, phía không xa có một phòng khách, Quỷ Tiểu Anh mời Ngô Bình vào đó rồi sai người làm đi pha trà.

Ngô Bình luôn chăm chú quan sát xung quanh, anh thấy người ở đây đều không có tu vi cao, chỉ có một tu sĩ ở cảnh giới Luyện Khí, còn lại thì đều có thể chất bình thường. Đến Quỷ Tiểu Anh cũng chỉ có tu vi Luyện Khí sơ kỳ thôi.

Một lát sau, có một người đàn ông trung niên đi ra, người này mặc áo màu đen, tóc ngắn, thoạt nhìn trông rất năng động.

Ông ấy hỏi: “Tiểu Anh, giải quyết xong việc chưa?”

Quỷ Tiểu Anh: “Bố, xong rồi ạ. Để con giới thiệu, đây là bạn mới của con, công tử Ngô Bình”.

Người đàn ông biết con gái mình không dễ dẫn bạn về nhà, chứng tỏ là rất coi trọng người này nên đoán anh không phải nhân vật tầm thường.

Vì thế, ông ấy khách sáo nói với Ngô Bình: “Công tử đến chơi mà tôi không đón được từ xa”.

Ngô Bình đáp lễ: “Khách sáo rồi, là tôi quấy rầy quý phủ”.

“Nào có, cậu đến đây là vinh hạnh cho gia đình chúng tôi”, người đàn ông cười nói: “Tôi tự giới thiệu, tôi là Quỷ Hàn Băng - chủ của nhà họ Quỷ”.

Quỷ Tiểu Anh cười nói: “Bố tôi cũng khá có địa vị ở thành này, nếu công tử có gì cần nhờ vả thì cứ nói với bố tôi”.

Ngô Bình: “Đúng là tôi có một chuyện muốn hỏi ông Quỷ, trong thành Ngũ Quỷ này có nơi nào bán dược liệu không?”

Dù đến bất cứ đâu, Ngô Bình cũng muốn tìm hiểu về dược liệu đầu tiên.

Quỷ Hàn Băng: “Dược liệu thường mọc ở linh địa, chỗ chúng tôi chỉ là khu dân cư bình thường nên khó mà thấy được linh dược. Nhưng cũng không phải là không có, chỉ là giáo hơn cao thôi”.

Ngô Bình hỏi: “Linh dược cấp một có giá bao nhiêu?”

Hàn Quỷ Băng: “Nếu là cấp một thì trên một nghìn tiền Tiên”.

Ngô Bình: “Ở đây cũng dùng tiền Tiên ư?”

Hàn Quỷ Băng: “Xem ra công tử đến từ nơi khác nên không rõ tình hình ở đây, triều này chuyên dùng tiền Đồng, nhưng một tiền Tiên có thể đổi được 20 nghìn tiền Đồng nên sẽ mua được nhiều thứ hơn. Người bình thường ăn mọt bữa sáng cũng chỉ hết vài tiền Đồng thôi”.

“Ông Quỷ vừa bảo nơi này có linh địa ư?”

Hàn Quỷ Băng: “Đúng, Thái Ất Tiên Giới chủ yếu là khu vực bình thường, nhưng cũng có vài khu linh khí, ở đó có nhiều linh khí nên thích hợp cho linh dược phát triển. Ngoài khu linh dược ra, còn có Động Thiên, phục địa duy độ cao nữa, nhưng các nơi đó thường bị quan phủ hoặc môn phái lớn quản lý, người bình thường không được vào”.

“Động Thiên, phúc địa là nơi nào?”

“Là một nơi có linh khí dồi dào hơn, rất thích hợp cho việc tu hành. Vì thế có rất nhiều tu sĩ muốn thuê mọt nơi ở đó để tu luyện”.

Ngô Bình: “Thuê được cả nơi tu hành ư?”

“Đương nhiên, ví dụ tu luyện ở đó một tiếng sẽ mất 3000 tiền Tiên”.

Ngô Bình tròn mắt ngạc nhiên: “Gì mà đắt thế!”

Người tu hành toàn tu luyện vài năm đến vài chục năm, vậy thì sẽ tốn bao nhiêu tiền đây?

Hàn Quỷ Băng: “Vì thế người bình thường không thể đến đó được, thậm chí có nhiều tu sĩ cũng không thể tu luyện ở đó lâu, hầu hết chỉ được một lát thôi”.

“Ở nơi đó có linh dược không?”, anh hỏi.

Hàn Quỷ Băng: “Có, nhưng phí hái thuốc ở đó rất cao, đã thế còn giới hạn thời gian. Nhiều lúc, tiêu hết tiền rồi mà chưa hái được cây thuốc nào”.
Chương 2303: Giấy thông hành ở linh địa

Ngô Bình hỏi tiếp: “Nếu có đủ tiền thì có thể mua một khu vực để sinh sống ở Động Thiên, phúc địa không?”

Quỷ Hàn Băng: “Được chứ, nhưng giá cao lắm. Tôi nhớ cách đây không lâu có một người nghe bảo giàu lắm, đã mua một mảnh đất trong Động Thiên bảy sao, hình như khoảng một, hai mẫu gì đó nhưng lại chẳng có gì. Cứ thế, phí mất cả đống tiền”.

Ngô Bình hỏi: “Tu hành trong Động Thiên có lợi hơn tu hành ở bên ngoài ư?”

Quỷ Hàn Băng: “Đương nhiên, Động Thiên là một không gian duy độ cao thật sự, hiệu quả khi tu hành ở đó cao hơn bên ngoài gấp 10 lần, hơn nữa nền móng còn rất vững chắc”.

Ngô Bình: “Có phải tất cả Động Thiên, phúc địa đều có người chiếm đóng rồi không?”

“Không, tôi mới kể rồi đấy. Ở thế giới này có rất nhiều khu vực đang chờ khai phá, trong đó có lẽ còn ẩn chứa khá nhiều Động Thiên mới. Nhưng những nơi vẫn chưa khai hoang ấy vô cùng nguy hiểm, muốn khai phá nó thì khéo phải trả giá bằng tính mạng.

Ngô Bình: “Nguy hiểm mà ông bảo là gì?”

“Nhiều lắm, nào là côn trùng độc, yêu quái, hung thú, sát trận tự nhiên…”, Quỷ Hàn Băng nói: “Đương nhiên muốn khai hoang thì cũng phải có thực lực mạnh mới được, không thì dù tìm thấy Động Thiên thì cũng không giữ được, sớm muộn cũng bi kẻ khác cướp mất”.

Sau đó, Quỷ Hàn Băng chợt hỏi: “Lẽ nào Ngô công tử định đi tìm Động Thiên, phúc địa ư?”

Ngô Bình: “Kiểu gì tôi cũng sẽ đi xem sao, nhưng trước đó tôi sẽ đến linh địa mà ông kể đã”.

Quỷ Hàn Băng: “Người bình thường không đến đó được đâu, vì phải mua giấy phép từ chỗ quan phủ. Hơn nữa, giấy phép này chỉ có hiệu lực trong ba tháng, hết hạn thì phải mua giấy mới. Đương nhiên cũng có giấy phép vĩnh viễn, nhưng giá đắt lắm, không phải ai cũng mua được”.

Ngô Bình: “Linh địa gần nhất cách đây bao xa?”

Quỷ Hàn Băng: “Không xa đâu, hơn 200 dặm thôi”.

Ngô Bình: “Ông Quỷ, vậy phiền ông dẫn tôi đến chỗ quan phủ để mua một giấy thông hành”.

Quỷ Hàn Băng cười nói: “Chuyện nhỏ, tôi sẽ cho người đi làm ngay. Nhưng trước đó, công tử cần có một thân phận bình thường đã”.

Ngô Bình: “Tôi ở nơi khác đến thì có làm được không?”

“Công tử yên tâm, tôi có chút quan hệ nên chắc làm được thôi”.

Ngô Bình: “Đa tạ”.

Quỷ Hàn Băng: “Ngô công tử, tôi thấy thực lực của cậu hơn hẳn chúng tôi, không biết cậu ở tầng thứ mấy của Luyện Khí rồi?”

Ngô Bình trả lời thật: “Tôi là tu sĩ Bí cảnh”.

Quỷ Hàn Băng kinh ngạc rồi hoang man nói: “Ra là cao thủ Bí cảnh, tại hạ thất kính rồi!”

Ngô Bình: “Trên đường đến đây, tôi phát hiện hình như thành Ngũ Quỷ không có nhiều tu sĩ Bí cảnh”.

Quỷ Hàn Băng gật đầu: “Ít lắm, người có tu vi cao nhất ở thành này chỉ ở tầng thứ chín hay mười cảnh giới Luyện Khí thôi, còn cường giả Bí cảnh như cậu thì chỉ xuất hiện ở linh địa hoặc Động Thiên thôi”.

Quỷ Hàn Băng: “Công tử vừa bảo muốn đi mua linh dược, lẽ nào là thương nhân ư?”

Ngô Bình cười nói: “Tôi không bán dược liệu, mà muốn luyện chế ít đan dược”.

Quỷ Hàn Băng suýt nữa nhảy dựng lên: “Cậu là thầy luyện đan ư?”

Ngô Bình gật đầu: “Đúng thế, tôi là thầy luyện đan, tại sao ông Quỷ là ngạc nhiên như vậy?”

Quỷ Hàn Băng hào hứng nói: “Thầy luyện đan còn hiếm hơn cả tu sĩ Thần Thông nên đương nhiên tôi phải ngạc nhiên rồi”.

Quỷ Hàn Băng: “Được quen biết công tử đúng là phúc ba đời của tôi! Công tử chờ một lát, tôi sẽ đích thân đi làm giấy thông hành cho công tử”.

Quỷ Hàn Băng đi rồi, Quỷ Tiểu Anh mới che miệng cười nói: “Công tử, thân phận thầy luyện đan của anh làm bộ tôi giật bắn mình đấy”.

Ngô Bình: “Tôi thấy nhà cô cũng coi như một hộ giàu có, không biết có thể chuyển đến linh địa sống không?”

Quỷ Tiểu Anh lắc đầu: “Khó lắm, chuyển đến đó sống luôn là ước mơ của bố tôi, tiếc là khó mà thực hiện được”.

“Tại sao?”, Ngô Bình hỏi.

Quỷ Tiểu Anh: “Muốn đến đó không chỉ cần tiền, mà phải có thực lực. Không thì đến nơi rồi chỉ chịu cảnh bị bắt nạt thôi, nhà cậu tôi từng đến đó vào hơn chục năm trước, nhưng chưa được ba năm đã phải chạy mất dép”.

“Họ bị người ta bắt nạt à?”

Quỷ Tiểu Anh: “Đúng thế, cậu tôi bị phế, anh họ cũng bị thương nặng. Sản nghiệp mà họ mua ở linh địa cũng bị người ta cướp mất”.

Ngô Bình: “Trong thế giới tu hành thì thực lực đứng đầu, nếu thiếu thì không ai trụ vững được”, anh đã trải qua quá nhiều chuyện nên cực kỳ hiểu đạo lý cá lớn nuốt cá bé.

Quỷ Tiểu Anh lấy một tấm bản đồ ra rồi chỉ vào một khu vực, nói: “Diện tích của linh địa chỉ bằng một phần 20 khu vực bình thường thôi, cách chúng ta gần nhất là nơi này, tên là Thanh Châu”.

Ngô Bình nhìn thì thấy nơi này có diện tích khá lớn, gấp hơn 100 lần thành Ngũ Quỷ.

Quỷ Tiểu Anh: “Trong Thanh Châu có một Động Thiên và hai phúc địa. Trong đó, Động Thiên là của quan phủ, còn phúc địa là của hai gia tộc giàu có”.

Ngô Bình nhìn thấy ở phía Bắc Thanh Châu là một vùng đất trống nên hỏi: “Đây có phải là vùng chưa được khai phá không?”

Quỷ Tiểu Anh: “Đúng thế, diện tích ở nơi này lớn hơn Thanh Châu hơn chục lần, nhưng vô cùng nguy hiểm nên được coi là vùng cấm. Cả nghìn năm nay không ai dám đến, thi thoảng có người vào thì cũng không trở ra được”.

Không lâu sau, Quỷ Hàn Băng đã quay về rồi đưa một tờ giấy phép cho Ngô Bình, bên trên có ấn chiện của quan phủ và cả tên của Ngô Bình.

Ngô Bình nhận lấy rồi nói: “Hết bao nhiêu tiền vậy ạ?”

Quỷ Hàn Băng cười nói: “Không đáng là bao, cậu không cần trả cho tôi đâu. Ngô công tử là khách quý, tôi giúp cũng là điều nên làm”.

Ngô Bình gật đầu: “Nếu thế thì tôi sẽ luyện chế một lò đan dược cho nhà mình, không biết chỗ ông có dược liệu không?”

Quỷ Hàn Băng: “Thật ra mấy năm trước, tôi cũng tích được khá nhiều dược liệu, tuy không quý gì cho cam, nhưng cũng khá có giá trị”.

Nói rồi, ông ấy dẫn Ngô Bình xuống một căn hầm, chỉ thấy có vài cái giá gỗ ở đây, giá này cũng chất khá nhiều đá thuỷ tinh, mỗi khối đều phong ấn một cây dược liệu.

Ngô Bình liếc nhìn rồi nói: “Chỗ dược liệu này cũng không tệ, tôi sẽ chọn vài loại rồi luyện chế một loại đan dược tên là Bí Lực Đan. Sau này, khi nào ông Quỷ tiến vào cảnh giới Luyện Khí viên mãn thì có thể dùng nó để đột phá Bí cảnh”.

Quỷ Hàn Băng mừng rỡ nói: “Vậy phiền công tử rồi”.

Ngô Bình lấy hơn chục loại dược liệu rồi lấy lò luyện đan ra luyện chế một lò Bí Lực Đan, thành phẩm là năm viên đan dược thượng phẩm.

Không phải cấp thượng thượng phẩm hay cực phẩm là vì thiều dược liệu, nếu có thêm hai vị thuốc nữa thì cấp bậc của đan dược sẽ cao hơn.

Quỷ Hàn Băng nhận lấy đan dược mà kích động đến mức run rẩy, ông ấy biết có chúng rồi thì đời này mình không còn phải lo nghĩ gì nữa, thậm chí có thể thành công chuyển tới linh địa.

“Công tử, thứ này quý giá quá”, ông ấy lẩm bẩm.

Ngô Bình: “Với tôi thì chỉ là việc tiện tay thôi”.

Quỷ Tiểu Anh cũng hào hứng nói: “Mời công tử nghỉ lại tạ xá hôm nay, ngày mai tôi sẽ đích thân đưa công tử đến Thanh Châu”.

Ngô Bình gật đầu: “Được, cảm ơn”.
Chương 2304: Đến Thanh Châu

Buổi chiều, nhà họ Quỷ đã tiếp đãi Ngô Bình rất nồng nhiệt, sau đó xếp cho anh vào ở một căn nhà yên tĩnh.

Một đêm yên ả trôi qua, sáng hôm sau, Ngô Bình đã ngồi trên xe ngựa đến Thanh Châu. Vẫn là người đánh ngựa lúc trước, nhưng lần này Ngô Bình ngồi trong khoang xe, còn Quỷ Tiểu Anh ngồi như cô nha hoàn ở bên cạnh.

Trông khoang xe rất rộng rãi và thoải mái, có cả nước ấm và đồ ăn vặt, mệt thì còn nằm nghỉ được luôn.

Ngựa chạy rất nhanh, tới trưa là đến rìa của Thanh Châu rồi. Thanh Châu thuộc linh địa nên xung quanh được xây các tường cao, muốn vào đây thì phải đi qua 24 cửa lớn.

Xe ngựa tới gần cửa thì Quỷ Tiểu Anh lấy thông hành cho hai người ra, nhưng người đánh xe không có giấy thông hành nên đành phải chờ ở ngoài.

Vừa vào Thanh Châu, Ngô Bình đã thấy nơi này có khí thế hơn thành Ngũ Quỷ nhiều, các cửa hàng bên đường ít cũng phải cao ba đến năm tầng, người qua kẻ lại đều ăn mặc sang trọng, dẫu sao không phải ai cũng lấy được giấy thông hành.

Ngô Bình ngồi trên xe ngựa rồi ngắm nhìn cửa hàng ở hai bên đường, giờ anh chỉ muốn nhanh chóng tới một cửa hàng thuốc.

Cuối cùng họ đã thấy một cửa hàng bán dược liệu ở ngã tư trên con đường phía trước, cửa hàng này rất lớn, mặt tiền rộng hơn chục mét, sâu hơn 30 mét, hơn nữa còn cao năm tầng.

Cửa hàng này có tên là Bách Lý, rất nhiều khác đến mua dược liệu, chắc việc kinh doanh cũng khá khấm.

Ngô Bình xuống xe, còn Quỷ Tiểu Anh đi tìm chỗ đỗ xe.

Anh không chờ mà đi vào tầng một của cửa hàng luôn, ở đây chủ yếu là dược liệu bình thường, không thấy có linh dược, mà người đến tầng này cũng chỉ mua dược liệu bình thường.

Hầu hết mọi người không có tiền mua đan dược nên đành mua ít dược liệu bình thường về ăn, sau đó được đến đâu thì được.

Ngô Bình đi dạo một vòng thì Quỷ Tiểu Anh cũng bước vào, sau đó cả hai lên tầng hai.

Có hai nhân viên bán hàng ở tầng này, thấy Ngô Bình đi lên, một trong số đó tiến tới chào hỏi: “Công tử, anh muốn mua dược liệu gì ạ?”

Ngô Bình: “Dược liệu từ cấp bốn trở lên ở tầng mấy?”

Người kia sáng mắt lên, Ngô Bình nói vậy thì chứng tỏ anh có thực lực mua được: “Tiên sinh, ở tầng bốn ạ, mời anh đi lối này”.

Ngô Bình và Quỷ Tiểu Anh đi theo người đó lên tầng bốn, tuy tầng này rất rộng, nhưng lại bày rất ít dược liệu, cách vài mét mới có một kệ hàng.

Trên mỗi kệ có một cây dược liệu, có linh dược cấp bốn, cũng có cấp năm, cao nhất thì là cấp sáu.

Ngô Bình tiến lại gần xem giá thì thấy các dược liệu cấp bốn đều trên chục nghìn tiền Tiên, cao cấp hơn một chút thì cả trăm nghìn.

Anh đã nghĩ ra loại đan dược mình muốn luyện chế rồi, đó là Đại Duy Đan. Uống nó vào rồi thì sinh linh ở vũ trụ phụ cũng có thể sống ở vũ trụ duy độ cao, ví dụ như Thái Ất Tiên Giới. Anh muốn luyện chế đan dược này vì để đưa người thân của mình đến đây định cư.

Anh đã chọn hơn 30 loại dược liệu ở tầng này, hết tổng cộng hơn bốn triệu tiền Tiên.

Thấy Ngô Bình mua nhiều như vậy, người nhân viên bán hàng vui như mở cờ trong bụng: “Công tử có muốn lên trên xem tiếp không ạ?”

Ngô Bình hỏi: “Bên trên là dược liệu gì?”

“Là linh dược tốt nhất của cửa hàng chúng tôi, nhiều loại chỉ ở Động Thiên hay phúc địa mới có”.

Ngô Bình nổi hứng: “Để tôi lên xem”.

Dứt lời, người kia đã dẫn Ngô Bình và Quỷ Tiểu Anh lên tầng năm. Nhưng khi họ đi hết cầu thang thì có một nhân viên bán hàng khác ở đây, thấy đồng nghiệp của mình vớ được khách sộp, tên đó ghen tỵ rồi nói: “Thưa công tử, tôi phụ trách ở trên này, để tôi dẫn đường cho anh”.

Nghe thấy thế, người nhân viên đang dẫn đường cho Ngô Bình cuống lên nói: “Ai bảo trên này do anh phụ trách? Chưởng quỹ nói thế bao giờ hả?”

Tên nhân viên xấu tính cười lạnh nói: “Anh đến đây đã lâu nhưng đã được lên tầng năm mấy lần? Chắc chưa nổi ba lần nhỉ? Còn tôi thì lên liên tục đấy”.

Nghe thấy thế, người kia đỏ mắt rồi không biết phản bác thế nào.

Ngô Bình thờ ơ nói: “Tôi chỉ xem qua thôi, cứ để anh bạn này dẫn đường cho tôi”.

Người kia mừng rỡ rồi liên tục nói cảm ơn Ngô Bình.

Tên nhân viên ở tầng năm thì tỏ vẻ khó chịu, nhưng Ngô Bình là khách sộp nên hắn không dám vớ vẩn nên đành tránh sang một bên.

Lên tầng năm rồi, Ngô Bình thấy quả nhiên dược liệu ở đây nhiều hơn, chất lượng cũng cao hơn, vì có linh dược cấp tám, chín hay thậm chí cấp mười.

Vì có tiền nên anh bắt đầu chọn dược liệu, sau đó dặn cậu nhân viên ghi nhớ những loại mà mình muốn mua.

Cuối cùng, anh đã mua 70 loại dược liệu ở tầng này. Giá của linh dược cấp bảy thấp là một triệu, cấp tám thì đắt hơn, từ vài triệu trở lên. Song, Ngô Bình còn mua cả linh dược cấp chín và mười nên đã tốn thêm hon 800 triệu.

Theo quy định của cửa hàng thì cậu nhân viên bán hàng cho anh sẽ được chia mười nghìn tiền Tiên, vì thế cậu ấy đã coi Ngô Bình như người thân của mình.

Ngô Bình cất dược liệu đi xong thì hỏi: “Đây là phải cửa hàng dược liệu lớn nhất ở đây chưa?”

Lẽ ra đây là vấn đề tế nhị trong làm ăn, thường thì nhân viên sẽ chém gió nói cửa hàng của mình là to nhất. Nhưng vì có ấn tượng tốt với Ngô Bình nên cậu nhân viên đã thỏ thẻ: “Công tử, tuy cửa hàng này rất lớn, nhưng so về quy mô và chất lượng dược liệu thì vẫn chưa bằng cửa hàng Thanh Châu. Đứng sau cửa hàng đó là quan phủ và quý tộc, dược liệu đều từ Đông Thiên và phúc địa”.

Ngô Bình gật gù: “Cảm ơn”, nói rồi, anh thưởng thêm cho cậu ấy một nghìn tiền Tiên coi như thù lao.

Thấy người này kiếm được nhiều tiền, tên nhân viên xấu tính trên tầng năm tỏ rõ sự ghen ghét. Vì thế, hắn đi theo Ngô Bình xuống dưới, khi đến cửa thì nháy mắt ra hiệu với một người đứng trong góc, người đó chạy đến rồi cười nói: “Có mục tiêu rồi à?”

Tên nhân viên xấu tính chỉ vào Ngô Bình rồi nói: “Người này đã mua cả tỷ dược liệu đấy”.

Người kia sáng mắt lên nói: “Một tỷ ư? Được đấy, nếu vụ này thành công, tôi sẽ chia cho cậu một triệu”.

Tên nhân viên: “Trông tên này không đơn giản đâu, cẩn thận đấy”.

“Yên tâm, bang Thanh Trúc chúng tôi đã bao giờ thất bại chưa?”, dứt lời, tên đó chạy luôn.

Đến khi ra khỏi cửa hàng bán dược liệu rồi, Quỷ Tiểu Anh thấy mình vẫn như đang nằm mơ. Quay lại chỗ đỗ xe, cô ấy mới lẩm bẩm nói: “Công tử, không ngờ anh giàu thế, mua một lúc cả tỷ tiền dược liệu”.

Ngô Bình: “Tôi là thầy luyện đan, không có dược liệu thì luyện đan kiểu gì? Đi thôi, chúng ta sang cửa hàng Thanh Châu”.

Quỷ Tiểu Anh đánh xe hoà vào dòng người, nhưng bỗng có một người xuất hiện giữa đường khiến cô ấy không kịp kéo dây cương, làm người kia suýt bị con ngựa va trúng.

Tên đó lăn lộn giữa đường rồi hét lên: “Ôi dời ơi, đâm chết người ta rồi!”

Ngay sau đó, đã có rất nhiều tên mặt mày bặm trợn ở hai bên đường lao ra, tên đi đầu béo mập, để đầu trọc nói: “Các người to gan đấy, dám đâm người của bang Thanh Trúc chúng tôi, người đâu, bao vây!”

Quỷ Tiểu Anh nào có gặp chuyện này bao giò, đây là Thanh Châu, ai ở đây cũng có thực lực hơn cô ấy nên vội nói: “Đại ca, tôi không cố ý đâu, người này tự nhiên lao ra làm tôi không kịp tránh”.

“Còn bao biện à? Cô đâm anh em của tôi ra nông nỗi này rồi, nói mau, định bồi thường thế nào?”

Ngô Bình bình tĩnh hỏi: “Các người muốn bao nhiêu?”

Tên đầu trọc liếc Ngô Bình rồi giơ một ngón tay lên: “100 triệu tiền Tiên”.

Đây rõ là trò lừa đảo, Ngô Bình bình thản nói: “Hiện tôi không có nhiều tiền như vậy, có thể bớt chút được không?”

Tên kia thấy Ngô Bình nhượng bộ nên được nước lấn tới: “Đúng 100 triệu, không bớt một xu”.
Chương 2305: Tìm dược liệu trong thành

Ngô Bình: “Nếu tôi không đưa thì sao?”

Tên đầu trọc cười nham hiểm nói: “Không đưa? Thế thì đừng trách tôi là ác!”, gã vung tay lên, đám đàn em lập tức ùa ra định bắt Ngô Bình.

Anh cũng vung tay, bọn chúng lập tức bị đánh bay, ai cũng hộc máu miệng. Tên đầu trọc thấy không ổn nên hỏi: “Cậu là cao thủ từ đâu tới?”

Ngô Bình không trả lời, mà lườm gã: “Sao anh biết trên người tôi có tiền mà đòi tôi những 100 triệu?”

Tên đầu trọc đảo mắt rồi nói: “Tôi chỉ nói đại vậy thôi”.

Ngô Bình: “Anh nghĩ tôi sẽ tin câu đó à?”, dứt lời, anh lập tức thi triển khí tức của cường giả cảnh giới Bí Thần.

Tên đầu trọc sợ đến mức tè ra quần, sau đó quỳ xuống run rẩy nói: “Công tử tha mạng, tiểu nhân đáng chết!”

Ngô Bình lạnh giọng hỏi gã: “Giờ chịu nói thật chưa?”

Tên đầu trọc: “Là một nhân viên của hiệu thuốc bãn nãy báo cho chúng tôi biết, xin lỗi công tử”.

Ngô Bình: “Tôi là một người rất dễ tính, không ai làm gì tôi thì tôi không cũng gây khó dễ cho họ. Nhưng nếu ai có ý đồ xấu với tôi thì tôi sẽ bắt phải trả giả”.

Sau đó, anh lại vug tay lên, một luồng khí cuốn hết những người ở đây trở lại trước hiệu thuốc Bách Lý.

Tiếng động lớn đã thu hút sự chú ý của nhiều người ở xung quanh.

Ngô Bình đứng cạnh xe ngựa rồi lạnh giọng nói: “Chủ hiệu thuốc đâu?”

Anh quát to đến mức người ở ngoài phạm vi một trăm dặm còn nghe thấy, vì thế một lát sau đã có một người đàn ông trung niên hớt hải đi ra, ông ấy hành lễ với Ngô Bình rồi nói: “Công tử, tại hạ là chủ của hiệu thuốc Bách Lý, không biết công tử cần gặp tại hạ có việc gì?”

Ngô Bình đẩy tên đầu trọc ra rồi nói: “Người của các ông đã thông đồng với nhóm cướp này để chặn đường cướp của tôi. Tôi đã mua hết gần tỷ bạc ở hiệu thuốc nhà ông, thế mà các người lại đối đãi với tôi thế hả?”

Tên nhân viên xui nhóm cướp này đã sợ mất mật, chỉ đứng một chỗ run rẩy.

Chủ cửa hàng sầm mặt nói: “Công tử, là nhân viên nào vậy ạ?”

Ngô Bình nói với tên đầu trọc: “Chỉ đi”.

Tên đầu trọc liếc nhìn một loạt rồi chỉ vào người nhân viên xấu tính kia. Hắn ngã quỵ tại chỗ, sau đó há miệng muốn biện minh nhưng lại sợ hãi đến mức không nói được gì.

Ông chủ: “Người đâu, lôi nó xuống đánh chết cho tôi!”

Tên nhân viên xấu tính bị lôi đi, chỉ kịp gào lên đúng một câu: “Tha mạng…”

Tên đó bị lôi đi rồi, ông chủ vẫn cau có. Chuyện này quá nghiêm trọng, nếu không xử lý tốt thì dễ huỵ hoại thanh danh của hiệu thuốc, ông ấy nói: “Thật sự xin lỗi công tử. Tiệm tôi quá đông nhiên viên nên cũng khó tránh khỏi, suy cho cũng thì cũng do tôi quản lý nhân viên không tốt, xin công tử lượng thứ”.

Ngô Bình không nói gì, ông chủ biết mình phải có chút bù đắp nên nói: “Thế này đi, tôi sẽ giảm giá mười phần trăm dược liệu mà công tử mua trước đó”.

Mười phần trăm của gần một tỷ thì cũng gần trăm triệu rồi.

Ngô Bình biết họ giảm giá vậy là rất có thành ý rồi nên nói: “Được rồi, hi vọng sau này cửa hàng ông không lặp lại chuyện này nữa”.

“Vâng, chắc chắn rồi ạ, mong công tử thường xuyên tới ủng hộ chúng tôi”.

Ngô Bình nhận lại tiền từ cửa hàng, sau đó mới dẫn Quỷ Tiểu Anh rời đi.

Mọi người bên ngoài bàn tán xôn xao: “Người này là ai thế nhỉ? Dám làm vậy trước cửa hàng Bách Lý thì cũng không phải dạng vừa đâu!”

“Người ta có lý thì sợ gì, nếu Bách Lý dám ỷ thế bắt nạt người khác thì còn ai thèm đến mua dược liệu của họ nữa?”

“Đúng thế, mua bán phải giữ chữ tín, không thì Bách Lý đã chẳng giảm những mười phần trăm cho người kia”.

Quỷ Tiểu Anh không ngờ Ngô Bình còn có trò này nên cười nói: “Công tử, tự nhiên tôi lại muốn có một nhóm khác đến cướp của chúng ta”.

Ngô Bình: “Chuyện này mà xảy ra với người không có thực lực thì chỉ biết chịu đựng và mất tiền thôi”.

Quỷ Tiểu Anh gật đầu: “Nhưng công tử là cao thủ thì sợ gì ai”.

Cô ấy hỏi tiếp: “Công tử mua nhiều dược liệu như vậy để luyện đan à?”

Ngô Bình: “Đúng thế, còn thiếu một ít dược liệu nữa nên chúng ta cần đến hiệu thuốc Thanh Châu”.

Quỷ Tiểu Anh: “Chắc chắn dược liệu ở đó sẽ siêu đắt, chỉ các thầy luyện đan như công tử mới mua được thôi”.

Ngô Bình: “Tôi không sợ đắt, dược liệu càng đắt thì đan dược luyện chế ra càng có giá trị”.

Quỷ Tiểu Anh chớp mắt nói: “Công tử, lát anh còn định đến Động Thiên phúc địa không?”

Ngô Bình: “Có chứ”.

Quỷ Tiểu Anh: “Nhưng tôi không thể đi cùng anh tới đó được, khi ấy công tử nhớ cẩn thận nhé”.

Ngô Bình cười nói: “Tôi biết rồi”.

Xe ngựa đi được một đoạn thì mới một quảng trường rất rộng, có không ít người bày sạp hàng ở đây, mà xung quanh là các cửa hàng thuốc trông rất bắt mắt, so ra thì có quy mô lớn hơn Bách Lý, khách mua cũng nhiều hơn.

Ngô Bình bảo Quỷ Tiểu Anh đi đỗ xe, còn mình thì đi thẳng đến cửa hàng thuốc Thanh Châu cao bảy tầng.

Cửa hàng này có quy tắc là phải mua một linh quả cấp hai ở ngoài cửa thì mới được vào trong, họ làm vậy để ngăn không cho những người chỉ muốn vào tham quan đi vào, dẫu sao nếu đông người quá thì cũng ảnh hưởng đến trải nghiệm mua bán của khách hàng.

Ngô Bình mua một linh quả thì mới được vào tầng một, ngay tầng này đã có linh dược rồi, nhưng đều từ cấp bốn trở xuống.

Anh quan sát một lượt rồi đi lên tầng hai.

Ở tầng này là linh dược cấp bốn và năm, trên tầng ba là linh dược cấp sáu của bảy, tầng bốn là linh dược cấp tám, chín, tầng năm là linh dược cấp mười, tâng sáu là linh dược cấp 11, 12, tầng cuối bán linh dược trên cấp 13 và chân dược.

Tầng nào ở đây cũng rất rộng, Ngô Bình bắt đầu mua từ tầng ba, sau đó lên tầng bốn và năm.

Linh dược cấp mười rất đắt, đều có giá chín con số, anh đã mua hơn 30 loại và tốn mất hơn năm tỷ.

Linh dược cấp chín cũng không rẻ, cũng phải tám con số, anh mua 57 loại hết hơn hai tỷ.

Nhưng linh dược khiến anh thật sự có hứng thú thì là linh dược cấp 11 và 12 ở tầng sáu và chân dược ở tầng bảy.

Anh đã mua hết 13 cây linh dược cấp 11 và bốn cây linh dược cấp 12 ở tầng sáu và tốn 37 tỷ.

Trên tầng bảy có hai cây linh dược cấp 14 và sáu cây chân dược, Ngô Bình cũng mua hết và tốn thêm 42 tỷ.

Vì anh mua quá nhiều nên cũng được cửa hàng triết khấu cho một chút, ngoài ta còn làm thẻ VIP cho, sau này Ngô Bình quay lại mua dược liệu thì sẽ được giảm 10 phần trăm.

Loáng cái đã tiêu gần 90 tỷ, Ngô Bình gần như đã nhẵn túi, không còn bao nhiêu tiền nữa.

Nhưng bù lại thì anh đã có thu hoạch lớn, mua được nhiều dược liệu quý hiếm.

Lúc Ngô Bình đi ra ngoài, chủ của cửa hàng còn đích thân ra tiễn rồi cười nói: “Ngô công tử, sau này nhớ quay lại ủng hộ chúng tôi nhé. Nhất định chúng tôi sẽ có nhiều ưu đãi cho cậu, nếu mua được dược liệu tốt cũng phần cho cậu ngay”.

Ngô Bình gật đầu hỏi: “Tôi có chuyện muốn hỏi, Thanh Châu có một Động Thiên và hai phúc địa, tôi muốn đến đó tìm ít dược liệu thì đi đâu phù hợp nhỉ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK