Cơ Tiên Bằng bảo: “Tìm kiếm ở thần thổ thông thiên, đáng sợ nhất là vào cấm địa, trong đó luôn tiềm ẩn nguy cơ, ngoài ra còn có những sinh linh cực mạnh của thần thổ. Tất nhiên, nếu cậu hàng phục được những sinh linh ấy thì có thể sai chúng canh gác nhà cửa giúp cậu”.
Ngô Bình biết hiện nay thần thổ thông thiên chỉ mới tìm kiếm được một phần rất nhỏ, vẫn còn một khu vực rộng lớn đang chờ anh khai phá. Anh chào tạm biệt Cơ Tiên Bằng, lấy điện Hỗn Thiên làm tâm, đi về hướng Đông Nam để tìm kiếm tiếp.
Chẳng bao lâu sau, anh đã đến rìa vùng tìm kiếm của điện Hỗn Thiên. Nơi này là một hoang mạc màu đỏ, biên giới có dựng bia đá, bên trên viết mấy câu đại loại như cấm vào sâu, có nguy hiểm.
Đường Băng Vân và bốn đệ tử ra khỏi động thiên. Bạch Luyện nói: “Sư phụ, sau này nơi đây sẽ là địa bàn của chúng ta”.
Ngô Bình bảo: “Phải đi vào tiếp, để lại không gian đủ lớn giữa điện Hỗn Thiên để tránh ảnh hưởng đến việc mở rộng sau này của điện Hỗn Thiên”.
Đường Băng Vân hỏi: “Huyền Bình, vậy chúng ta bắt đầu từ đâu?”
Ngô Bình cười đáp: “Dĩ nhiên là bắt đầu từ nơi nguy hiểm nhất”.
Dứt lời, anh bay lên trời, càng bay càng cao. Rồi anh dùng năng lực nhìn thấu vạn vật để quan sát cả khu vực.
Có một dãy núi cực kỳ đặc biệt. Dãy núi này dài ba chục nghìn dặm, nơi rộng nhất lên đến chục nghìn dặm, trên núi rải rác rất nhiều trường lực kỳ lạ, nên có rất nhiều đỉnh núi lơ lửng giữa không trung.
Trên đỉnh núi có rất nhiều sinh linh đang sinh sống và mọc các loại thần dược. Quá rõ ràng, nơi này có hệ sinh thái độc lập, mà sinh linh trong đó không hề đơn giản chút nào.
Trong núi có một cung điện bỏ hoang, đã bị cây cối dây leo bao phủ, toả ra khí tức rất lạ. Anh đoán trường lực quái dị của dãy núi này bắt nguồn từ cung điện ấy.
Bên ngoài cung điện, có một chồng đá lạ toát ra uy thế kinh người, hiển nhiên nó cũng có sinh mệnh.
Quan sát một lúc, Ngô Bình đã biết dãy núi này chính là nơi mấu chốt. Nếu có thể kiểm soát nơi này, anh sẽ có thể lập môn phái ở đây.
Trở lại mặt đất, anh hỏi Đường Băng Vân: “Băng Vân, em nghĩ môn phái do chúng ta thành lập nên lấy tên gì?”
Đường Băng Vân cười đáp: “Khi anh thành Thánh đã lĩnh ngộ được Đại Đạo Huyền Nguyên, vậy lấy tên là Huyền Nguyên Môn đi”.
Ngô Bình gật đầu: “Cũng được”.
Nói xong, anh đưa họ bay đến dãy núi, đáp xuống ngay trước cung điện ấy.
Mấy người họ vừa đến nơi, chồng đá lạ ở gần đó đột nhiên rung lên. Sau đó vô số hòn đá bay lên không trung, trong nháy mắt ngưng tụ thành một quái nhân đá cao hàng nghìn mét. Đôi mắt nó phun ra ngọn lửa màu tím đỏ, điên cuồng gầm thế, vung nắm đấm khổng lồ về phía họ.
“To gan!”
Đám Hắc Đáp nổi cơn thịnh nộ, lập tức biến thành người khổng lồ rồi giao chiến với người đá khổng lồ ấy.
Ngô Bình biết bốn đệ tử mình sở hữu năng lực phi thường nên không lo rằng họ sẽ thua. Anh bèn dẫn Đường Băng Vân đến trước cổng cung điện.
Cổng tự động mở ra, Ngô Bình nói: “Băng Vân, anh vào đó xem thử”.
Anh sải bước vào điện, cổng lập tức đóng lại.
Trong đại điện thắp mười ngọn đèn, trong mỗi tim đèn đều có một lá bùa đang cháy, phát ra ánh sáng muôn màu xinh đẹp.
Lúc này, mười trường lực chất chồng xuất hiện xung quanh anh, tất cả đều đang tác động lên người anh, khiến anh rất khó chịu.
Ngô Bình từng luyện kỹ thuật lực Si Vưu, chân lực đã đạt đến cảnh giới rất cao, cộng thêm việc anh đã là Thánh nhân, nên chỉ trong chớp mắt đã hiểu ra sự kỳ diệu của những trường lực này. Anh lập tức điều chỉnh trạng thái cơ thể để thích ứng với môi trường.
Anh vừa thích ứng, trường lực liền tăng gấp đôi, thành hai mươi trường lực. Thế là anh tiếp tục điều chỉnh để thích ứng tiếp.
Cứ như thế, trường lực ngày một nhiều lên, từ mười lên một trăm, từ một trăm lên đến một nghìn.
Khi một nghìn trường lực chồng lên nhau, không gian bắt đầu biến dạng, thời gian bắt đầu thay đổi, biến đổi về lượng dẫn đến biến đổi về chất. Hiện giờ những sức mạnh này giống như pháp lực, lực thần thông vậy, sản sinh những công dụng khác nhau.
Trong chớp mắt Ngô Bình đã ngộ ra, bất kể là sức mạnh gì thì bản chất vẫn giống nhau, chúng đều là một loại của trường lực.
Nghĩ thông suốt rồi, anh khẽ mỉm cười, phất tay một cái, một nghìn trường lực trong điện liền biến dạng thành sợi sức mạnh, quấn vào giữa năm ngón tay anh, bay vòng quanh. Lúc này, rất nhiều sức mạnh của kỷ nguyên tồn tại trong cung điện đều bị Ngô Bình hấp thụ luyện hoá.
Mười ngón tay anh siết lại thành nắm đấm, sợi sức mạnh liền biến mất, ngấm vào cơ thể anh.
Lúc này có một ý chí liên lạc với anh. Đó là ý chí của cung điện, cũng là ý chí của cả dãy núi.
Hoá ra dãy núi này do một sự tồn tại vĩ đại xây dựng cách đây rất nhiều kỷ nguyên. Vì nguyên nhân nào đó, người mạnh ấy kết liễu đời mình, trước khi chết đã dùng sức mạnh của mình tạo nên dãy núi này. Đã nhiều kỷ nguyên trôi qua nhưng vẫn chưa ai có thể lấy được truyền thừa của người ấy, cho đến khi Ngô Bình xuất hiện.
Sau đó, mọi ý nghĩa liên quan đến sức mạnh lần lượt rót vào ý thức của Ngô Bình. Anh khoanh chân ngồi xuống, hấp thụ và luyện hoá.
Khi anh mở mắt đã là ba ngày sau.
Đẩy cổng cung điện ra, anh nhìn thấy người đá khổng lồ đã bị đè xuống đất, không cử động nổi. Có điều đám Bạch Luyện đã mệt đứt hơi, xem ra không hề dễ dàng tí nào.
“Sư phụ!”
Thấy Ngô Bình đi ra, bốn đệ tử vô cùng mừng rỡ.
Hắc Đáp nói: “Sư phụ, quái vật này khoẻ thật đấy, bọn con sắp không khống chế được nữa rồi”.
Ngô Bình bảo: “Các con thả nó ra đi”.
Bốn đệ tử đồng loạt buông tay, người đá khổng lồ lập tức đứng bật dậy, gầm lên một tiếng rồi chuẩn bị ra tay.
Ngô Bình giơ tay phải chưởng vào không trung, vô số sợi sức mạnh liền ngưng tụ thành một bàn tay muôn màu sắc, trực tiếp ấn người đá kia xuống đất.
Người đá rất kinh ngạc, ra sức vẫy vùng nhưng không thể nào động đậy. Thử được vài lần, có vẻ nó đã phục rồi, bèn quay đầu nhìn về phía Ngô Bình.
Ngô Bình thả tay ra: “Quái vật đá, đừng gây rối nữa, lát nữa để ta dạy ngươi cách tu hành”.
Không ngờ quái vật đá lại hiểu lời anh, chậm rãi đứng dậy rồi cuộn mình thành một chồng đá, chỉ lộ ra hai con mắt nhìn Ngô Bình.
Ngô Bình cũng mặc kệ nó, thả tất cả đệ tử trong động thiên ra: “Bắt đầu từ hôm nay, các con sẽ là đệ tử của Huyền Nguyên Môn. Hắc Đáp, Bạch Luyện, Xích Bào, Kim Hầu, sau này các con là bốn đại trưởng lão, khi ta không có mặt, Huyền Nguyên Môn do các con quản lý”.
“Vâng!”, bốn đệ tử đồng thanh đáp.
Đường Băng Vân nói: “Huyền Bình à, Huyền Nguyên Môn cũng phải chiêu mộ đệ tử mới lớn mạnh được”.
Ngô Bình đáp: “Chẳng phải ở thần thổ thông thiên này có rất nhiều sinh linh mạnh sao? Anh có thể giáo hoá vạn linh, tất nhiên cũng có thể dạy bọn chúng”.
Hôm nay, Ngô Bình đã hiện ra chân thân, bắt đầu giảng pháp cho quái vật đá. Quái vật đá nghe rồi lại nghe, toàn thân toả ra tử quang, bắt đầu biến đổi.
Giọng của Ngô Bình truyền khắp mười vạn dặm, sinh linh trong mười vạn dặm đều nghe thấy. Có yêu, có tinh linh, có thú dữ, có cả hung thần ác sát. Lúc này chúng đều nghe giọng anh mà tìm đến.
Chẳng mấy chốc, đủ loại sinh linh đã tề tựu về núi. Ngô Bình dạy cho muôn loài, chỉ cần chịu học thì đều có thể đi theo anh.
Ngô Bình chỉ giảng ba ngày đã chọn ra được ba nghìn đệ tử từ mấy triệu sinh linh. Những sinh linh không được chọn vẫn có thể tiếp tục ngồi nghe pháp trên núi, nhưng Huyền Nguyên Môn sẽ không cung cấp tài nguyên cho chúng.
Ba nghìn đệ tử được chọn không chỉ có tài nguyên từ tông chủ, mà còn có thể nhờ ân sư chỉ dạy khi gặp vấn đề khó.
Những sinh linh này đều có bạn bè thân thích. Chúng nhanh chóng kêu bè gọi bạn đến đây nghe pháp. Cứ cách vài ngày, Ngô Bình sẽ giảng pháp một lần, tiếp tục tuyển chọn đệ tử.
Cứ như thế, chỉ trong một tháng ngắn ngủi, số lượng đệ tử của Huyền Nguyên Môn đã lên đến mấy chục nghìn, lượng đệ tử dự thính cũng lên đến con số mấy trăm nghìn.
Chương 1722: Vẫn chưa đủ, gọi tiếp đi
Ngô Bình được tôn lên thành Huyền Nguyên sư tổ, 1500 năm ở Trung Thiên Giới khiến anh có kinh nghiệm phong phú trong việc giảng dạy và thu nhận đệ tử, loáng cái anh đã chọn được những người có tư chất tốt rồi truyền thụ kiến thức tu hành cao thâm hơn cho họ.
Chờ chọn được các thành viên cốt cán xong, Ngô Bình dẫn Đường Băng Vân đến thành Vô Ưu - thành trì lớn nhất trong phạm vi thế lực của Thông Thiên Cung.
Thành Vô Ưu được coi là thành lớn nhất ở thần thổ thông thiên, dân số đông đúc, không ít tu sĩ của Thông Thiên Cung cũng sinh sống ở đây, trong đó gồm cả con trai Đông Phương Vô Kỵ và cháu trai Đông Phương Hách của Thông Thiên lão tổ.
Thành Vô Ưu có các cửa hàng may mặc tốt nhất, Thiên Y Quán đều dùng các chất liệu thượng hạng do chức nữ dệt để may đồ nên giá rất cao. Ngô Bình và Đường Băng Vân đến đây để mua thêm vài bộ đồ.
Thiên Y Quán không chỉ có một chi nhánh, Ngô Bình vừa đến đã hỏi họ về đồ anh từng đặt may ở đây. Chủ cửa hàng là một người phụ nữ xinh đẹp, cô ấy kiểm tra sổ sách rồi cười đáp: “Công tử, đồ anh đặt may đã xong cả rồi, giờ anh lấy luôn ạ?”
Ngô Bình: “Ừ, tiện thể tôi muốn đặt may thêm mấy bộ nữa”.
“Vâng, hôm nay có nhiều mẫu mới, anh có thể tham khảo ạ”.
Ngô Bình chọn hại bộ cho Đường Băng Vân, một bộ cho mình, ngoài ra còn chọn thêm cho Đỉnh Nhi, Khả Nhi, Thuỷ Sinh và mấy người phụ nữ trong nhà.
Đồ của Thiên Y Quán nổi tiếng đắt đỏ, những bộ đồ tốt có giá đến vài chục triệu. Ngô Bình đã chọn thêm 40 bộ, tất cả đều có trận pháp cao cấp nên tổng thiệt hại là hơn 20 tỷ Thần Long.
Anh vừa chọn đồ xong thì đồ anh đặt lần trước cũng đã được mang ra, trong đó có một bộ của Đường Băng Vân.
Cô ấy thay sang bộ đồ mới thì thấy rất vừa vặn, kiểu dáng cũng rất đẹp nên cười nói: “Không ngờ có bộ đồ thôi mà cũng đắt vậy!”
Chủ cửa hàng cười nói: “Bộ chị đang mặc có trận pháp cấp Đạo Tổ, đây không chỉ là quần áo, mà còn là một món pháp bảo”.
Ngô Bình trả tiền rồi cùng Đường Băng Vân rời khỏi Thiên Y Quán.
Họ vừa đi ra ngoài thì thấy có hai tu sĩ đang chờ mình, thấy họ đi ra, một người trong số đó cười kệch cỡm nói: “Cô Đường, cậu chủ nhà tôi chờ cô lâu lắm rồi, sao cô đến thành Vô Ưu rồi mà không tới chào cậu ấy?”
Đường Băng Vân lạnh giọng hỏi: “Cậu chủ nhà các người là ai?”
Người kia: “Đương nhiên là cậu Đông Phương rồi, lần trước cậu chủ đã đến viện Chu Tước tìm cô, nhưng cô Đường lại đang bế quan”.
Ngô Bình nói: “Cô ấy là người phụ nữ của tôi, bảo cậu chủ nhà các người tránh xa cô ấy ra, không thì tôi chặt chân đấy”.
Người kia nổi giận: “Anh nói gì? Dám ăn nói thế với cậu chủ Đông Phương à, chán sống rồi đúng không?’
Ngô Bình tát bay tên đó, làm hắn va mạnh người lên tường, lập tức bị thương nặng.
Tên khác thấy thế thì khiếp đảm, vội vàng bóp vỡ ngọc phù trong tay rồi nói: “Có giỏi thì đứng im đấy!”
Ngô Bình bảo người của Thiên Y Quán mang một cái ghế ra cho anh và Đường Băng Vân ngồi, sau đó nói: “Tôi không đi đâu mà lo”.
Một lát sau có hơn chục người đáp xuống cạnh đó, những người này đều là cao thủ, thậm chí có cả Chân Tiên.
Anh liếc mắt nhìn rồi thờ ơ nói: “Có tẹo người thế này thôi à? Không đủ, gọi tiếp đi!”
Anh vừa nói dứt câu thì đám người đã thấy có một luồng uy áp ập tới, họ đều quỳ xuống đất, khắp các lỗ chảy máu vô cùng đau đớn.
Có người không chịu được nên đã bóp nát tiếp một ngọc phù nữa, vì thế không lâu sau Thông Thiên Cung lại cử thêm một tốp cao thủ tới. Nhưng họ vừa đến thì cũng quỳ hết xuống đất.
Ngô Bình bình thản nói: “Đông Phương Hách chưa đến à? Các người chuẩn bị gọi hắn đi”.
Có người bóp nát tiếp ngọc phù thứ ba, cuối cùng cũng kinh động tới Đông Phương Hách. Một người đàn ông mặc áo đỏ bay tới, hắn vừa định lên tiếng thì chân chợt mềm nhũn rồi quỳ xuống đất.
Hắn biến sắc mặt nói: “Anh là ai?”, Ngô Bình hỏi Đường Băng Vân: “Đông Phương Hách đây à?”
Đường Băng Vân gật đầu: “Vâng”.
Ngô Bình: “Nghe nói lần trước anh định mang cô ấy đi?”
Đông Phương Hách lạnh giọng nói: “Thằng kia, mày hãy nhìn kỹ xem đây là đâu, là thành Vô Ưu - địa bàn của Thông Thiên Cung tao đấy”.
Ngô Bình: “Tôi biết đây là thành Vô Ưu, cũng biết anh là Đông Phương Hách - cháu trai của Thông Thiên lão tổ”.
Đông Phương Hách hừ nói: “Thế mà mày vẫn dám làm thế với tao à? Không sợ ông nội tao đến tát chết mày hay sao?”
Ngô Bình tỉnh bơ nói: “Tự vả miệng đi!”
Đông Phương Hách lập tức mất khống chế, hai tay tự giơ lên vả vào miệng mình chan chát, chẳng mấy chốc khoé miệng hắn đã bật máu.
Hắn vừa kinh hãi vừa tức giận nói: “Dừng lại mau!”
Ngô Bình thấy phía đối diện có quán rượu thì kéo Đường Băng Vân lên gọi một bàn thức ăn, sau đó vừa ăn vừa xem Đông Phương Hách tự vả vào mặt mình.
Khi mặt hắn sắp bị tát nát bét thì có một giọng nói uy nghiệm vọng từ trên cao xuống: “Cậu Lý, cháu tôi sai rồi, xin cậu nương tay”.
Ngô Bình nhìn ra ngoài thì thấy có một đạo nhân trung niên đang đứng trên đỉnh đầu Đông Phương Hách rồi chắp tay hành lễ với anh.
Ngô Bình cười nói: “Ông là Thông Thiên lão tổ à?”
Thông Thiên lão tổ gật đầu: “Tôi đã nghe sư đệ Hỗn Thiên kể về cậu Lý, không ngờ hôm nay lại được gặp mặt”.
Ngô Bình xua tay, Đông Phương Hách lập tức ngừng vả mặt, anh nói: “Ông Thông Thiên này, chuyện nhà ông thì tôi không liên quan, nhưng cháu ông dám vô lễ với người phụ nữ của tôi thì tôi không cho qua được”.
Thông Thiên lão tổ nhìn Đông Phương Hách rồi nói: “Nhốt thằng nghịch tử này vào thuỷ lao cho ta, ba năm không được ra ngoài”.
Lập tức có người đáp xuống rồi đưa Đông Phương Hách đi, Đông Phương Hách nghe thấy mình sẽ bị nhốt ở thuỷ lao thì gào lên: “Ông ơi, con sai rồi, ông đừng nhốt con, ông ơi…”
Song, Thông Thiên lão tổ coi như không nghe thấy, chờ Đông Phương Hách được đưa đi rồi, ông ta cười nói: “Cậu Lý, cậu đến Thông Thiên Cung chơi một lát được không?”
Ngô Bình: “Bây giờ thì không được, để hôm khác”.
Thông Thiên lão tổ chắp tay: “Chúng tôi luôn chào đón cậu”.
Sau đó, Thông Thiên lão tổ và cả đám người đang quỳ dưới đất đã rời đi.
Đường Băng Vân kinh ngạc nói: “Huyền Bình, em nghe nói Thông Thiên lão tổ nóng tính lắm mà, sao giờ lại khách sáo thế nhỉ?”
Ngô Bình: “Chắc Cơ đại ca đã nói cho ông ta biết về bản lĩnh của anh, hơn nữa ông ta đã là Đạo tổ thì kiểu gì cũng cảm nhận được khí tràng của anh. Nếu đánh nhau thì cơ hội thắng của anh cao hơn”.
Đường Băng Vân: “Huyền Bình, anh là Thánh Nhân rồi, chờ anh thành Thánh Vương, Thánh Hoàng thì không biết sẽ mạnh đến đâu nhỉ?”
Ngô Bình: “Càng về sau càng khó tăng thực lực ấy”.
Đường Băng Vân: “Thông Thiên lão tổ này chỉ khách sáo ngoài mặt vậy thôi, chứ trong lòng chắc cũng ganh ghét anh lắm”.
Ngô Bình: “Kệ ông ta, nhưng nếu dám đối đầu với anh thì anh sẽ xử lý”.
Đường Băng Vân: “Sao anh bảo ông ta có bảo bối gì?”
Ngô Bình: “Ông ta chưa từng đến Trung Thiên Giới, còn anh chắc chắn sẽ đến Thượng Thiên Giới”.
Đường Băng Vân cũng đã nghe anh nhắc về chuyện của Thông Thiên Cung nên cười nói: “Có anh làm chỗ dựa thì sau này em có thể vực dậy Đường Môn được rồi”.
Ngô Bình: “Em muốn mở rộng Đường Môn à?”
Đường Băng Vân gật đầu: “Đường Môn là chỗ dựa của Đường Thị, nếu mở rộng được là tốt nhất”.
Ngô Bình: “Anh có thể vạch ra một khu vực làm phạm vi thế lực của Đường Môn, miễn thuế phu phen”.
Đường Băng Vân: “Thế thì tốt quá rồi”.
Ăn uống xong, Ngô Bình bảo Đường Băng Vân về Huyền Nguyên Môn chờ mình, còn anh lại đến điện Thiên Trạch.
Chương 1723: Truyền thừa Vĩnh Hằng
Ngô Bình có bùa dịch chuyển để vào điện Thiên Trạch, anh động tinh thần một cái là có tia sáng loé lên, còn anh thì đã đi vào điện Thiên Trạch.
Giọng nói của Tiểu Lê - người chỉ dẫn trong điện Thiên Trạch vang lên: “Chào mừng công tử tiếp tục tham gia khảo nghiệm”.
Trong điện Thiên Trạch có 18 cửa ải, Ngô Bình mới khảo nghiệm vòng thứ nhất. Tại đây, anh đã lấy được phần thưởng cực hạn là một viên Trọng Lực Châu.
Ngô Bình: “Hôm nay tôi sẽ hoàn thành nốt 17 cửa ải còn lại, Tiểu Lê, có phải cửa ải nào cũng có phần thưởng cực hạn không?”
Tiểu Lê: “Công tử cũng có thể chọn sang tích điểm”.
“Tích điểm?”
Tiểu Lê: “Đúng vậy, phần thưởng cực hạn ở mỗi vòng có thể chuyển thành một số điểm nhất định. Sau khi hoàn thành xong 18 vòng khảo hạch, công tử có thể dùng số điểm mình có để đổi sang thứ mà mình cần”.
Ngô Bình nổi hứng nói: “Thứ gì thế?”
Tiểu Lê: “Là bảo bối Vĩnh Hằng Đạo Tôn thu thập được trước khi tiến vào cảnh giới Tạo Hoá, chỉ cần anh tích đủ điểm thì sẽ được đổi”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Được, tôi sẽ tích điểm”.
Vòng thứ hai là kiểm tra máu huyết, Vĩnh Hằng Đạo Tôn là Thần tộc, truyền thừa của ông ấy với huyết mạch cũng có yêu cầu cực cao. Đương nhiên Ngô Bình đã vượt qua vòng này một cách dễ dàng, hơn nữa còn đột phá đến cực hạn, vì trong người anh có sức mạnh của thần yêu.
Tiểu Lê: “Huyết mạch của công tử đạt đến mức cực cao nên nhận được 3500 điểm”.
Sau đó đến vòng thứ ba, thứ tư.
“Tốt quá rồi, xương cốt của công tử cũng cực tốt nên nhận được 3800 điểm”.
“Chúc mừng, sức mạnh của công tử là thiên hạ vô song, nhận được 19000 điểm”.
“Quá giỏi! Lĩnh ngộ của công tử vô cùng cao thâm, nhận được 9000 điểm”.
18 vòng khảo nghiệm này đều khá cơ bản nên vòng nào Ngô Bình cũng vượt qua xuất sắc.
Cuối cùng, anh đã tới vòng khảo nghiệm cuối. Vòng 18 là kiểm tra vận mệnh, lần này thành tích của Ngô Bình đã khiến Tiểu Lê phải hốt hoảng: “Vận mệnh của công tử quá mạnh, được thưởng 180 nghìn điểm”.
Ngô Bình: “Tiểu Lê, giờ tôi có bao nhiêu điểm rồi?”
Tiểu Lê: “258 nghìn điểm. Chúc mừng công tử có thể nhận được truyền thừa của Vĩnh Hằng Đạo Tôn”.
Ngay sau đó, đã có một luồng sức mạnh tiến vào thức hải của Ngô Bình và mở một không gian ở bên trong. Trong không gian này có một người đàn ông tuấn tú với khí chất phi phàm đang ngồi xếp bằng, người đó còn cười với Ngô Bình.
Ngô Bình vội hỏi: “Tiền bối là Vĩnh Hằng Đạo Tôn ư?”
Người đàn ông mặc áo bào trắng cười nói: “Đúng thế, ta đã ở đây bao năm, cậu là người đầu tiên nhận được truyền thừa của ta”.
Ngô Bình: “Đạo Tôn, tôi nghe Tiểu Lê nói thần thổ thông thiên này là do đệ tử của người mở đúng không?”
Vĩnh Hằng Đạo Tôn: “Không đúng mà cũng không sai, thần thổ này vốn là một vũ trụ thu nhỏ rồi tự thành một giới, bên trong có truyền thừa mà các kỷ nguyên lưu lại và không ít cường giả. Đệ tử đó của ta đã thi triển tài năng để mở vũ trụ này ra và cho nhập vào Hồng Hoang để hình thành thần thổ như bây giờ”.
Ngô Bình: “Ra là thế, chắc chắn tiên vực Vĩnh Hằng ở bên ngoài cũng có liên quan đến tiền bối”.
Vĩnh Hằng Đạo Tôn: “Ta từng ở tiên vực một thời gian và lưu lại ít đạo thống ở đấy”.
Ngô Bình cười nói: “Tiền bối, giờ người sẽ truyền công pháp cho vãn bối ạ?”
Vĩnh Hằng Đạo Tôn: “Yêu cầu để trở thành đệ tử của ta cao lắm, giờ ta sẽ truyền cho cậu một bộ công pháp trước, cậu cứ tu luyện đi, nếu thành công thì ta sẽ truyền tiếp công pháp thứ hai”.
Ngô Bình thầm nghĩ mình chẳng thiếu công pháp nên hỏi: “Tiền bối, công pháp gì vậy ạ?”
Vĩnh Hằng Đạo Tôn: “Công pháp của ta đã dung hợp ưu thế của thần và nhân, Thần tộc cũng có thể tu luyện được”.
Ngô Bình: “Nhân tộc có thể tu luyện không ạ?”
Vĩnh Hằng Đạo Tôn: “Thần tộc tu luyện công pháp này sẽ khó hơn rất nhiều lần”.
Ngô Bình: “Tiền bối, vậy người không muốn Nhân tộc tu luyện nó hay sao?”
Vĩnh Hằng Đạo Tôn cười nói: “Ngày trước, Thần tộc ta đã đánh bại Tiên tộc, nhưng Tiên tộc chưa bị tiêu diệt hết nên vẫn có thể phản công lại bất cứ lúc nào. Hơn nữa Tiên tộc đã chọn Nhân tộc để truyền lại sức mạnh Tiên tộc của mình. Nhân tộc rất có tiềm năng, ta lo một ngày Nhân tộc sẽ mạnh mẽ như Tiên tộc thời xưa. Vì thế, ta đã quyết định dùng thân phận của Thần tộc để tu luyện Tiên đạo. Qua nhiều năm mày mò, cuối cùng ta đã tìm được một con đường. Nhưng tiếc là con đường này có yêu cầu quá cao về tư chất, Thần tộc bình thường không thể tu luyện được”.
Ngô Bình: “Đến Thần tộc còn khó tu luyện công pháp của người thì Nhân tộc tu luyện kiểu gì!”
Vĩnh Hằng Đạo Tôn: “Tuy nói là thế, nhưng ta đoán nếu có người tu luyện được công pháp của ta thì chắc chắn có thể đàn áp được cả thiên kiêu của Thần tộc”.
Ngô Bình: “Vì vậy, tiền bối cũng muốn bồi dưỡng truyền nhân của Nhân tộc?”
Vĩnh Hằng Đạo Tôn: “Đúng thế, thành Đạo Tôn rồi thì ta không còn sự phân biệt đối xử với Thần tộc và Nhân tộc nữa, vợ ta cũng là Nhân tộc, hậu nhân của ta cũng có một nửa huyết mạch Nhân tộc”.
Ngô Bình: “Tiền bối đúng là người có ý chí!”
Vĩnh Hằng Đạo Tôn: “Thể chất của cậu rất tốt, có khí tức của Thần tộc, bản thân cậu đã là Chân Nhân thái cổ, vì thế khả năng cao sẽ tu luyện được công pháp của ta”.
Ngô Bình gật đầu: “Tôi chuẩn bị xong rồi”.
Anh vừa nói dứt câu thì đã có một bộ công pháp mang tên Thần Tiên Kinh xuất hiện trong đầu. Nhận được công pháp này xong, Ngô Bình biết ngay nó rất khó tu luyện, đến anh cũng chưa chắc đã thành công.
Vĩnh Hằng Đạo Tôn: “Xong rồi đấy, cậu cố mà tu luyện, nếu luyện đến viên mãn thì quay lại đây gặp ta”.
Ngô Bình: “Tiền bối, tôi tích được nhiều điểm lắm, Tiểu Lê bảo có thể đổi sang bảo bối của người”.
Vĩnh Hằng Đạo Tôn cười nói: “Ừ, tôi có ít bảo bối đây, cậu xem đi”.
Ngay sau đó, Ngô Bình đã nhìn thấy hàng nghìn món đồ, chúng lơ lửng trên không, món nào cũng được dán giấy ghi rõ cần bao nhiều tiền thì mới đổi được.
Ngô Bình liếc nhìn thì thấy hai bộ khôi giáp, một bộ màu đỏ, một bộ màu tím rất đẹp, có vẻ dành cho nữ mặc. Chúng có giá chung là 10 nghìn điểm một bộ.
Anh hỏi: “Tiền bối, bộ này dành cho nữ ạ?”
Vĩnh Hằng Đạo Tôn nhìn rồi đáp: “Đây là bộ mà một đệ tử của ta làm, nó thích làm mấy cái này lắm. Lẽ ra bộ giáp này là cho vợ ta đấy, nhưng về sau không dùng được. Nó có tên là giáp tiên Vĩnh Hằng, mặc vào rồi thì sẽ có thực lực của Đạo Tổ”.
Ngô Bình ngạc nhiên: “Có thực lực của Đạo Tổ ư? Đúng là bảo bối!”
Anh ngẫm nghĩ rồi nói: “Tiền bối, tôi lấy hai bộ giáp này”.
Mua áo giáp xong, điểm của Ngô Bình không còn nhiều nữa nên lại tìm thêm một lát rồi chọn một cái lò luyện đan rồi hỏi: “Tiền bối, đây là lò luyện đan ạ?”
Vĩnh Hằng Đạo Tôn gật đầu: “Ừm, ta chế tạo nó lúc lĩnh ngộ đại đạo Vĩnh Hằng đấy, nó có thể đứng trong tốp mười các lò luyện đan trong thiên hạ”.
Ngô Bình sáng mắt lên, thấy nó có giá 55 nghìn điểm thì lập tức đổi ngay.
Anh hỏi: “Tiền bối, sau này tôi còn nhận được điểm gì nữa không?”
Vĩnh Hằng Đạo Tôn: “Nếu cậu luyện Thần Tiên Kinh đến viên mãn thì cũng nhận được điểm, tu luyện càng tốt thì điểm càng cao”.
Ngô Bình: “Tôi hiểu rồi”.
Sau đó, anh đã rời khỏi điện Thiên Trạch rồi vội vàng về Huyền Nguyên Môn.
Vừa gặp Đường Băng Vân, anh đã lấy bộ giáp ra rồi cười nói: “Băng Vân, em thử bộ này đi!”
Chương 1724: Hàn Thúc Nguyệt
Đường Băng Vân cười nói: “Gì thế anh?”
Ngô Bình: “Giáp tiên đấy, em mặc vào rồi thì sẽ tạm có thực lực của Đạo Tổ”.
Đường Băng Vân sáng mắt lên rồi lập tức mặc bộ giáp tiên ấy lên người.
Bộ giáp này rất mềm, chỉ có một lớp rất mỏng, làm tôn vóc dáng của Đường Băng Vân lên, làm Ngô Bình nhìn không rời mắt, anh nói: “Được đấy, anh còn sợ em mặc không đẹp”.
Nói rồi, anh đưa tay lên sờ thì thấy lớp áo như da thật, vừa mềm vừa mát lạnh.
Đường Băng Vân lí nhí: “Anh đừng có sờ lung tung”.
Ngô Bình bế cô ấy lên rồi cười nói: “Băng Vân, chúng mình sinh một đứa đi”.
Đường Băng Vân ỡm ờ rồi cả hai cùng về phòng.
Trong Huyền Nguyên Môn có mấy trăm đỉnh núi lơ lửng trên không, nhưng ngọn núi cao lớn nhất chính là chỗ ở của Ngô Bình, ở đây có mấy căn nhà rất đẹp.
Ngày hôm sau, Đường Băng Vân thay bộ thiên y mới rồi cùng Ngô Bình về nhà.
Lâu rồi không về nhà nên họ tới Đường Môn trước.
Ngô Bình cũng đã lâu không đến đây, Đường gia bảo vẫn vậy, người của anh vẫn ở trấn này, Đường Môn vẫn yên bình, không hề có chiến loạn.
Hai người vừa xuất hiện ở cổng trấn thì thấy có một đám trẻ con đang chơi đùa ở đây, không còn nhiều người nhận ra Đường Băng Vân nữa. Thấy người lạ tới, lập tức có người đi ra hỏi: “Hai người tìm ai?”
Đường Băng Vân cười nói: “Các người không biết tôi à?”
Nghe cô ấy nói vậy, hai người kia đều quan sát Đường Băng Vân thật kỹ, đột nhiên một trong số họ hô lên: “Đại tiểu thư?”
Đường Băng Vân gật đầu: “Tôi đây”.
“Đại tiểu thư về rồi!”, một người nhảy cẫng lên rồi quay đầu chạy vào trong.
Nhờ được Ngô Bình để ý nên nhiều năm qua, Đường Môn vẫn yên bình, đệ tử của họ cần tư chất có tư chất, cần công pháp có công pháp, vì thế đã có rất nhiều cao thủ ra đời.
Nghe nói Đường Băng Vân đã về, mọi người của Đường Môn đều ra nghênh đón, bao gồm Đường Thiên Tuyệt, Đường Hi, Đường Không, Phí Liêm, Đường Huyền và Lam Thuỷ Nguyệt.
Đã lâu không gặp mọi người, Đường Băng Vân hỏi thăm từng người một.
Vào Đường Gia Bảo rồi, Đường Thiên Tuyệt nói: “Băng Vân, cháu đi vắng đến nay mới về, nên có nhiều chuyện chưa biết”.
Đường Băng Vân hỏi: “Có chuyện gì vậy ông?”
Đường Thiên Tuyệt: “Chúng ta đã tìm thấy thông tin về mẹ ruột của cháu rồi”.
Đường Băng Vân run lên: “Có tin về mẹ ruột cháu ư?”
Đường Thiên Tuyệt gật đầu rồi cười nói: “Thật ra ông luôn cho người đi tìm, khoảng nửa tháng trước, một đệ tử của Đường Môn đã tình cờ nghe thấy có người nhắc đến cái tên Hàn Thúc Nguyệt. Cậu ấy ghi nhớ rồi hỏi lại thì biết người tên Hàn Thúc Nguyệt này từng là một trưởng lão của Băng Nguyệt Tông. Biết tin xong, ông đã đích thân đi hỏi để xác minh thân phận, đó chính là Hàn Thúc Nguyệt - mẹ ruột của cháu”.
Mắt Đường Băng Vân đỏ hoe: “Mẹ cháu sống có tốt không ạ?”
Đường Thiên Tuyệt thở dài: “Cũng không tốt lắm, Hàn Thúc Nguyệt chỉ là một trưởng lão cấp thấp của Băng Nguyệt Tông, không có địa vị gì cả, hình như còn bị các trưởng lão khác chèn ép. Lần trước, ông cho người đi hỏi dò thì biết mẹ cháu đang bị thương”.
Đường Băng Vân lập tức lo lắng nói: “Cháu phải đi gặp mẹ”.
Ngô Bình vội nói: “Băng Vân, đừng gấp gáp, em vừa về thì nên ở lại một lát, rồi anh sẽ đi cùng em”.
Đường Băng Vân biết mình đi sớm hay muộn thì cũng thế nên nói: “Vâng”.
Ở đây còn có không ít bạn bè của Ngô Bình, anh lấy ít đan dược ra chia cho mọi người, tiện thể chỉ dẫn cho nhóm Đường Huyền tu luyện.
Hàn huyên xong, Ngô Bình nói với Đường Thiên Tuyệt: “Ông ơi, cháu định sắc phong ông làm Đường Vương, sau đó vạch một khu vực cho ông. Từ nay trở đi, thành viên của Đường Thị sẽ mãi mãi ở đây”.
Đường Thiên Tuyệt mừng rỡ nói: “Cảm ơn bệ hạ!”
Ngô Bình nói: “Ông đừng khách sáo với cháu thế”.
Người của Đường Môn đều rất vui mừng, chỉ cần có người có đất thì chắc chắn họ sẽ lớn mạnh.
Khác với tâm trạng vui vẻ của mọi người, Đường Băng Vân chỉ nghĩ đến Hàn Thúc Nguyệt nên cô ấy cứ nhìn Ngô Bình liên tục.
Cuối cùng, Ngô Bình đứng dậy nói: “Giờ cháu phải đi có việc với Băng Vân rồi, lát sẽ về ngồi chơi với mọi người sau”.
Dứt lời, họ cưỡi độn quang đến Băng Nguyệt Tông.
Băng Nguyệt Tông là một môn phái hạng ba, nằm ở biên giới nước Long và đế quốc Thiên Võ. Lúc này, Ngô Bình và Đường Băng Vân đã đứng trước cổng môn phái.
Khí tức của Ngô Bình rất mạnh, đệ tử gác cổng ngạc nhiên rồi cung kính nói: “Xin hỏi anh tìm ai ạ?”
Anh cười đáp: “Phiền vào báo với tông chủ của các người là có cung chủ Lý Huyền Bình của Côn Luân Kiếm Cung đến gặp”.
Đệ tử kia vội vào thông báo ngay, ngay sau đó đã có một tu sĩ trung niên béo tròn đi ra, nói đúng hơn thì phải là chạy ra rồi lễ phép nói: “Tiểu nhân tham kiến hoàng đế Thiên Võ”.
Băng Nguyệt Tông nằm giữa nước Long và Thiên Võ nên không dám đắc tội với bên nào. Nghe nói cung chủ của Côn Luân Kiếm Cung đồng thời cũng là hoàng đế của Thiên Võ đế thì kinh hồn bạt vía, thậm chí còn chưa kịp đi giày đã chạy ra luôn.
Ngô Bình nhìn xuống chân ông ấy rồi cười nói: “Khách sáo rồi, xin hỏi đại danh của tông chủ?”
Người đàn ông vội đáp: “Tiểu nhân là Trương Bạn Nguyệt”.
Ngô Bình: “Trương tông chủ đừng lo lắng, thật ra tôi đến tìm một người”.
Trương Bạn Nguyệt: “Không biết bệ hạ tìm ai? Tôi sẽ cho người đi kiếm ngay”.
Ngô Bình: “Băng Nguyệt Tông có một nữ tu là trưởng lão cấp thấp tên là Hàn Thúc Nguyệt, ông có biết không?”
Nghe thấy cái tên này, Trương Bạn Nguyệt lắc đầu, sau đó đảo mắt nói: “Hình như có người này, tôi sẽ cho người đi gọi ngay. Bệ hạ, mời vào đại điện ngồi chờ ạ”.
Ngô Bình và Đường Băng Vân đi theo Trương Bạn Nguyệt vào một đại điện sang trọng.
Họ ngồi xuống trò chuyện vài câu thì có một tu sĩ đi tới nói: “Tông chủ, không hay rồi, Hàn trưởng lão hôn mê rồi ạ”.
Đường Băng Vân đứng bật dậy hỏi: “Bà ấy đang ở đâu?”
Trương Bạn Nguyệt vã mồ hôi nói: “Sau núi”.
Ngô Bình: “Trương tông chủ, chúng tôi đến thăm bà ấy được không?”
Trương Bạn Nguyệt gật đầu ngay: “Được ạ, mời đi theo tôi”.
Họ đi theo Trương Bạn Nguyệt đến một ngọn núi nhỏ, trên núi có vài trăm căn nhà dành cho đệ tử bình thường và trưởng lão cấp thấp. Tuy Ngô Bình chỉ là môn phái cấp ba, nhưng đệ tử rất đông, trưởng lão cấp thấp cũng đến vài trăm người.
Họ đi tới một căn nhà nhỏ mở cửa, có mấy nữ tu đang bàn tán gì đó trong sân.
Nhóm Ngô Bình đi tới thì mấy nữ tu kia im ngay, sau đó cúi đầu xuống.
Bọn họ đi thẳng vào nhà thì thấy có một người phụ nữ đang nằm trên giường, cơ thể bị thương yếu ớt, thậm chí trên mặt cũng có vết thương. Quần áo trên người bà ấy rách nát và dính máu.
Vừa nhìn thấy người phụ nữ này Ngô Bình đã thấy bà ấy rất giống Đường Băng Vân, cả hai đều rất đẹp.
Đường Băng Vân rơi lệ rồi chạy đến giường gọi: “Người… không sao chứ ạ?”
Song, người phụ nữ đã bất tỉnh nên không thể trả lời.
Ngô Bình xác nhận lại với Trương Bạn Nguyệt: “Đây là Hàn Thúc Nguyệt à?”
Chương 1725: Đông Hải nổi chiến sự
Trương Bạn Nguyệt vội nói: “Vâng vâng, bà ấy chính là Hàn Thúc Nguyệt, năm năm trước đã gia nhập Địa Tiên Giới và vào Băng Nguyệt Tông chúng tôi”.
Ngô Bình đi tới rồi điểm lên mi tâm của Hàn Thúc Nguyệt, bà ấy kêu hự một tiếng rồi tỉnh lại. Khi nhìn thấy Đường Băng Vân đứng trước mặt mình, Hàn Thúc Nguyệt sững người không hiểu tại sao trông cô gái này lại quen đến vậy.
Ngô Bình hỏi bà ấy: “Xin hỏi, bác có phải là Hàn Thúc Nguyệt không ạ?”
Hàn Thúc Nguyệt gật đầu: “Tôi là Hàn Thúc Nguyệt”.
Ngô Bình hỏi tiếp: “Bác có quen Đường Vô Kỵ không?”
Đường Vô Kỵ chính là bố của Đường Băng Vân, nghe thấy cái tên này, Hàn Thúc Nguyệt run lên rồi hỏi lại: “Sao cậu lại biết Đường Vô Kỵ, cậu là ai?”
Ngô Bình: “Con chào bác gái, con là Lý Huyền Bình, cô ấy là Đường Băng Vân, con gái của Đường Vô Kỵ”.
Hàn Thúc Nguyệt ngẩn ra nhìn Đường Băng Vân, bốn mắt nhìn nhau, sau đó hai mẹ con chợt ôm chầm lấy nhau rồi bật khóc.
Trương Bạn Nguyệt càng vã mồ hôi lạnh hơn, trời ạ! Ông ta không ngờ Hàn Thúc Nguyệt lại có chỗ dựa lớn đến vậy, phen này xong đời rồi.
Quả nhiên Ngô Bình nhìn sang thì thấy Trương Bạn Nguyệt bước nhanh tới rồi nói: “Bệ hạ, tiểu nhân không hề biết gì cả, nhất định tiểu nhân sẽ trừng trị nghiêm minh kẻ đã đánh Hàn trưởng lão bị thương”.
Ngô Bình ngoảnh lại nhìn về phía mấy nữ tu khác rồi thờ ơ nói: “Là các người ra tay đúng không?”
Mấy nư tu ấy hoảng sợ rồi bất giác lùi lại.
Trương Bạn Nguyệt khẽ thở dài một tiếng, biết không giấu được nữa nên nói: “Bệ hạ, họ cũng là trưởng lão của môn phái, lúc trước có chút chuyện bất hòa với Hàn trưởng lão”.
Đường Băng Vân ngừng khóc rồi hỏi: “Mẹ, là họ đánh mẹ ạ?”
Hàn Thúc Nguyệt gật đầu: “Băng Nguyệt Tông có một trưởng lão tên là Lâm Huyền Minh, người này phong độ ngời ngời nên mấy nữ trưởng lão kia đều thích ông ấy. Vì Lâm trưởng lão đã ngỏ lời với mẹ nên họ ôm hận trong lòng. Hai năm qua, họ thường xuyên kiếm chuyện với mẹ. Gần đây, họ đã tìm được một cái cớ để đánh mẹ. Hôm qua, họ còn xông vào chỗ ở của mẹ rồi bắt mẹ xuống phòng giam dưới lòng đất để dùng hình. Mẹ không chịu được nên mới ngất xỉu”.
Đường Băng Vân nổi giận: “Một lũ khốn kiếp!”
Các trưởng lão kia sợ đến mức quỳ xuống rồi liên tục xin tha.
“Chúng tôi biết lỗi rồi, xin tha mạng!”
Ngô Bình nhìn Trương Bạn Nguyệt rồi nói: “Trương tông chủ, Băng Nguyệt Tông các ông có nơi dùng hình ư?”
Trương Bạn Nguyệt: “Vâng”.
Ngô Bình: “Có thì tốt rồi, ông hãy cho người giải họ đến đó rồi dùng hết các hình phạt cho tôi”.
Tuy Trương Bạn Nguyệt thấy khó xử nhưng không dám cãi lời anh, ông ta lập tức gọi mấy trưởng lão khác đến giải các nữ trưởng lão kia xuống dùng hình. Họ luôn miệng xin tha, nhưng Trương Bạn Nguyệt chỉ biết cười trừ, không dám xin giảm tội cho họ.
Sau khi họ được giải đi rồi, Ngô Bình cười nói: “Trương tông chủ, phiền ông rồi. Tôi sẽ đưa Hàn Thúc Nguyệt đi, hôm khác sẽ đến cảm ơn ông sau”.
“Không dám, không dám!”, Trương Bạn Nguyệt lau mồ hôi nói, Ngô Bình không kiếm chuyện với ông ấy là ông ấy mãn nguyện lắm rồi.
Lúc chuẩn bị đi, Ngô Bình chợt cảm thấy trong Băng Nguyệt Tông này có một luồng khí tức lạnh lẽo, vì thế đã hỏi: “Trương tông chủ, khí tức lạnh lẽo này ở đâu ra vậy?”
Trương Bạn Nguyệt vội đáp: “Bệ hạ, trong Băng Nguyệt Tông có một món thần binh thượng cổ tên là đao Lãnh Nguyệt. Thanh đao dài 1500 mét, phần lớn đã cắm hết xuống núi, khí tức lạnh lẽo này cũng từ đó mà ra”.
Ngô Bình: “Thanh đao dài vậy ư? Tôi xem được không?”
Trương Bạn Nguyệt cười đáp: “Được chứ ạ, Băng Nguyệt Tông chúng tôi có một quy định từ lúc môn phái thành lập đến giờ, đó là nếu ai có thể rút thanh đao ấy lên thì sẽ được sở hữu nó”.
Hai người vừa đi lên núi, Ngô Bình vừa hỏi: “Thanh đao này có lai lịch thế nào?”
Trương Bạn Nguyệt: “Do một vị Thánh Vương thượng cổ chế tạo, trong đao phong ấn ý chí của vị Thánh Vương ấy, cho nên bao lâu nay chưa có ai rút nó ra được”.
Ngô Bình nhanh chóng đến nơi, trên đỉnh núi có một chuôi đao khổng lồ, để lộ ra lưỡi đao màu la, như ánh trắng lạnh lẽo.
Ngô Bình phóng chân thân ra, thần hình cao cả chục nghìn mét, thánh uy bức người làm nhóm người của Băng Nguyệt Tông sợ đến mức quỳ hết xuống. Trương Bạn Nguyệt trợn mắt há miệng rồi lẩm bẩm: “Thánh Nhân, Thánh Nhân!”
Ngô Bình đặt tay lên chuôi đao thì lập tức cảm nhận được một luồng ý chí Thánh Vương thượng cổ, hai bên đã chào hỏi qua với nhau, anh nói: “Tiền bối, tôi xin phép mượn đao để dùng”.
Dứt lời, anh đã rút thanh đao ra khỏi núi, chân lực truyền vào phá vỡ cấm chế của thanh đao, ngay sau đó thanh đao đã lóe lên đao khí sắc lạnh với sát khí ngất trời.
“Đao tốt!”, Ngô Bình buột miệng nói.
Hàn Thúc Nguyệt kinh ngạc hỏi: “Băng Vân, cậu ấy là người đàn ông của con à?”
Đường Băng Vân đỏ mặt rồi khẽ gật đầu.
Hàn Thúc Nguyệt bật cười nói: “Không ngờ mẹ lại có một cậu con rể lợi hại như vậy!”
Đường Băng Vân: “Mẹ, Huyền Bình là hoàng đế của nc Thiên Võ, còn là Thánh Nhân đương thời nữa. À, anh ấy đã thành lập Huyền Nguyên Môn ở thần thổ thông thiên, đến Thông Thiên lão tổ cũng phải kính nể phần nào”.
Hàn Thúc Nguyệt thở dài nói: “Có một chàng rể như vậy thì mẹ cũng yên tâm rồi”.
Về phần Ngô Bình, sau khi rút thanh đao Lãnh Nguyệt lên, anh đã khôi phục dáng vẻ vốn có, thanh đao cũng thu nhỏ lại, anh đưa nó cho Đường Băng Vân rồi nói: “Băng Vân, thanh đao này được đấy, em giữ lại mà dùng”.
Đường Băng Vân nhận lấy thanh đao thì thấy có một luồng sức mạnh tiến vào cơ thể mình, người và đao hợp nhất, cô ấy kinh ngạc nói: “Sức mạnh khủng khiếp quá!”
“Kẻ nào động vào đao của ta?”, đột nhiên có một giọng nói vọng từ nơi xa tới: “Bỏ xuống ngay!”
Ngô Bình cười lạnh nói: “Ai mà hò hét to thế hả?”
Trương Bạn Nguyệt như nhớ ra điều gì đó rồi biến sắc mặt nói: “Không hay rồi bệ hạ, đó là cường giả nước Oa, tự nhận là Đao Thánh. Ba tháng trước, hắn đã đến đây một lần định rút đao Lãnh Nguyệt ra, nhưng đã thất bại. Nhưng hắn đã nói đây là đao của mình, không ai được mang nó đi, nếu không sẽ trở thành kẻ địch của hắn”.
Ngô Bình tỏ vẻ coi thường: “Đao còn chẳng rút ra được mà dám nhân của mình, không sợ gió cắt mất lưỡi à?”
Anh vừa nói dứt câu thì có một tia sắc lạnh chém từ trên cao xuống. Đường đao dài cả nghìn mét như một tia sét giáng xuống đỉnh đầu.
Ngô Bình vung tay lên, ánh đao chợt dừng lại, sau đó nhạt màu dần rồi biến mất.
Lúc này, có một nam tu để râu xuất hiện trên không trung, người này ăn vận như tu sĩ của Đông Doanh năm xưa, lưng thắt hai thanh đao, kiểu đầu cũng theo lối cũ.
“Phá được đao khí của ta thì cũng giỏi đấy!”, người này rất gầy, thịt trên người chắc được vài lạng, nhưng giọng nói băng lạnh, ra vẻ trịnh thượng.
Ngô Bình: “Trông ông như con ma thế này mà cũng đòi xứng với thanh đao à? Ông mà là Đao Thánh thì chắc con chó nhà tôi cũng làm Kiếm Thánh được”.
Ngi kia nổi giận rồi lạnh giọng nói: “Chết đi!”
Gã chợt xuất đao rồi phóng ra thành mười đao khí rồi bay về phía Ngô Bình.
Ngô Bình vung tay phải lên, mười tia sáng bay ra, mỗi tia sáng tấn công một đao khí. Các đao khí mất khống chế rồi quay đầu lại tấn công lại chủ của chúng.
Gã kinh hãi rồi tiếp tục tung đao khí ra nghênh chiến, song đao khí đã bị Ngô Bình khống chế, không chỉ có đao pháp tuyệt diệu, mà lực sát thương cũng tăng lên nhiều lần.
Vù!
Ánh đao lóe lên, các đao khí mà ngi kia phóng ra đều bị tiêu diệt hết. Mười đường đao khí cuối cùng đã hợp nhất rồi chém mạnh xuống.
Người này kinh hãi rồi vội thi triển một lá bùa phòng ngự, một ảo ảnh ma thần hai đầu hiện lên, sau đó giơ bốn cái lên đỡ đường đao.
Ầm!
Đường đao chém xuống, ảo ảnh ma thần bị chém tan biến, tên kia hét lên rồi ngã mạnh xuống đất, máu ứa ra từ miệng và mũi.
Ngô Bình đi tới gần gã rồi lạnh giọng nói: “Đao Thánh chỉ có chút thực lực vậy thôi à?”
Gã kinh ngạc hỏi: “Rốt cuộc cậu là ai?”
Trương Bạn Nguyệt lớn giọng nói: “Đây là bệ hạ của đế quốc Thiên Võ, còn không mau quỳ xuống bái lạy”.