Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2126: Nhận thêm sư phụ

Ngô Bình sững người, nhưng Vân Thường lại nói: “Sư huynh, ở Huyền Minh Giáo ta, một đệ tử có thể nhận ba sư phụ cùng lúc. Chỉ cần Liễu trưởng lão đồng ý thì anh có thể nhận thêm hai sư phụ nữa”.

Nghe thấy thế, Ngô Bình nói: “Được nhận Cừu trưởng lão làm sư phụ chính là phúc phần của đệ tử”.

Cừu Quang Thái mừng rỡ, trước đó ông ấy đã nhận hai đệ tử rồi, nhưng một người chết ngoài ý muốn, người kia thì không có tài cáng gì, nay gặp một thiên tài như Ngô Bình nên ông ấy lại muốn nhận thêm đệ tử.

Ông ấy cười nói: “Được, cậu về hỏi ý kiến Liễu trưởng lão đi đã, tôi nghĩ chắc ông ấy sẽ đồng ý thôi”.

Ngô Bình: “Vâng, đệ tử đi ngay ạ”.

Say đó, Cừu Quang Thái uống hết một chén trà rồi rời đi.

Ngô Bình và Vân Thường cũng rời đi ngay sau đó, anh định thanh toán, nhưng ông chủ không lấy tiền và bảo là muốn mời bọn họ.

Hai người đi về thì Vân Thường chợt reo lên: “Sư huynh nhận Cừu Quang Thái làm sư phụ thì tốt quá rồi”.

Ngô Bình tò mò hỏi: “Sao em vui thế? Chỉ là anh nhận thêm một sư phụ nữa thôi mà”.

Vân Thường cười nói: “Sư huynh, anh có biết Cừu Quang Thái còn một thân phận gì nữa không?”

Ngô Bình: “Không”.

Vân Thường: “Vợ của ông ấy là con gái của giáo chủ đấy’.

Ngô Bình giật mình: “Ông ấy là con rể của giáo chủ ư?”

Vân Thường gật đầu: “Vì thế, ông ấy có địa vị cao trong môn phái lắm”.

Ngô Bình: “Lạ nhỉ, người như ông ấy mà lại không kiếm được đệ tử thiên tài nào”.

Vân Thường: “Giáo chủ có năm người con gái, bốn cô khác đều có chồng rất giỏi, nhưng Cừu trưởng lão thì hơi kém hơn một chút, vì thế ông ấy luôn muốn thu nhận các đệ tử thiên kiêu để bồi dưỡng nhằm tăng thế lực cho mình. Nhưng ông ấy không may, vì đệ tử thiên tài đầu tiên đã chết ở ngoài, đệ tử thứ hai thì trúng độc nên tư chất còn thua cả người thường. Nhiều năm qua, ông ấy luôn mong tìm được một đệ tử mới”.

Ngô Bình nhướn mày: “Cũng khổ, đệ tử thứ nhất chết, đệ tử thứ hai trúng độc, hay có người hại ông ấy?”

Vân Thường: “Em không rõ, nhưng giáo chủ không có con trai mà chỉ có năm người con rể, sau này muốn tìm người thừa kế Huyền Minh Giáo thì khả năng cao sẽ chọn trong số này. Vì thế, thật ra năm người con rể luôn có quan hệ cạnh tranh với nhau”.

Ngô Bình: “Là giáo chủ rồi thì sinh một đứa con trai đâu có khó?”

Vân Thường nhỏ giọng nói: “Nghe nói giáo chủ bị yểm bùa nên con trai sinh ra đều chết yểu”.

Ngô Bình ngẩn ra, bùa chú không thể sinh con trai ư?

Vân Thường: “Em chỉ nghe kể lại thôi nên không rõ thực hư thế nào”.

Ngô Bình bật cười: “Nếu là bùa chú thì người hạ bùa này cũng vô vị thật”.

Vân Thường: “Sư huynh, anh nhận Cừu trưởng lão làm sư phụ rồi thì sau này sẽ có địa vị rất cao trong Huyền Minh Giáo đấy”.

Ngô Bình: “Giờ anh đang cần tài nguyên tu luyện, đi theo ông ấy đương nhiên là tốt rồi”.

Vân Thường: “Giờ Cừu trưởng lão đang rất cần một đệ tử thiên tài để vớt vát thể diện, kiểu gì cũng ưu tiên tài nguyên cho anh. Ông ấy kiếm lắm đấy, nhiều trưởng lão và đệ tử đều bị ông ấy nắm thóp nên thu nhập của ông ấy khá lắm”.

Ngô Bình bật cười: “Xem ra ở đâu cũng thế nhỉ”.

Hai người nói chuyện thêm một lát thì Ngô Bình mang dược liệu mới đi luyện chế Thuần Nguyên Đan. Nhờ những kinh nghiệm trước đó nên lần này, anh đã thuận tay hơn nhiều, thành quả là một lò đan dược nhất phẩm.

Khi anh lấy một viên đan dược ra đưa cho Vân Thường, cô ấy gần như không dám tin vào mắt mình rồi lẩm bẩm: “Không ngờ trong đời em lại được uống đan dược tốt thế này”.

Ngô Bình: “Gì đến mức ấy, có một viên đan dược thôi mà”.

Vân Thường thở dài nói: “Anh không biết đấy thôi, đệ tử cấp thấp như bọn em chỉ được uống đan dược bất nhập phẩm, nhưng toàn phải làm việc gian khổ nhất, đã thế còn hay bị đệ tử khác bắt nạt”.

Ngô Bình: “Sau này sẽ khác, có anh rồi thì em sẽ được sung sướng”.

Vân Thường phì cười: “Xem ra số em cũng hên ra phết”.

Ngô Bình: “Đương nhiên, làm người phụ nữ của anh thì sao mà khổ được? Chắc chắn em sẽ là người hạnh phúc nhất trên đời”.

Vân Thường liếc anh một cái: “Vâng vâng, nhờ anh cả”.

Ngô Bình ôm cô ấy vào lòng rồi nói: “Vân Thường, anh sẽ biến em trở thành nữ đệ tử giỏi nhất ở Huyền Minh Giáo”.

Vân Thường cười hỏi: “Tại sao không phải là đệ tử giỏi nhất, mà lại là nữ đệ tử?”

Ngô Bình: “Vì đệ tử giỏi nhất là anh, em chỉ xếp thứ hai thôi”.

Vân Thường ôm cổ anh rồi nói: “Em không quan tâm vị trí thứ nhất hay thứ hai, chỉ cần được ở cạnh anh là em mãn nguyện rồi”.

Ngô Bình: “Vân Thường, nhà em có xa đây không?”

Vân Thường: “Không xa lắm, khoảng hơn 3000 dặm thôi, nhưng nửa năm em chưa về nhà rồi”.

Ngô Bình: “Đâu có xa đâu mà em không thường xuyên về nhà?”

Vân Thường thở dài: “Bố không thích em, vì em đã làm trái hôn sự mà bố sắp xếp”.

Ngô Bình: “Hôn sự của em ư? Bố em bắt em lấy người mà em không thích à?”

Vân Thường: “Nếu chỉ là lấy người em không thích thì em vẫn cố lấy được, dẫu sao cũng là sống với ai đó cho qua ngày thôi, không thích vẫn có thể ở với nhau được. Nhưng đây bố lại bắt em lấy một tà tu, hay còn được gọi là Độc Lang Quân. Độc Lang Quân này còn cay độc hơn cả cái tên, mỗi tháng anh ta đều lấy một người vợ rồi hạ độc chết người ta. Theo em biết thì đã có hơn một trăm cô gái xấu số chết trong tay anh ta rồi”.

Ngô Bình nghe xong thì nổi giận: “Bố em không biết những chuyện này à?”

Vân Thường cười buồn: “Sao lại không biết? Bố biết rõ nhưng vẫn bắt em đấy, cũng chỉ để lấy một viên Hoá Độc Đan cho anh trai em”.

Ngô Bình: “Anh trai em bị trúng độc à mà cần đan dược này?”

Vân Thường gật đầu: “Ngày xưa, anh trai em có tư chất rất tốt, từng là đệ tử thiên tài của Huyền Minh Giáo. Nhưng sau một lần đi vào rừng độc hái thuốc đã bị người ta đánh. Người đó đã cướp áo chống độc cuat anh ấy nên chất độc trong rừng đã ngấm vào da của anh em, khiến anh ấy bị trúng độc. Chờ khi anh ấy ra khỏi rừng thì đã hấp hối rồi, nhiều năm qua, bố em nghĩ mọi cách để giải độc cho anh ấy. Nghe nói Độc Lang Quân có đan dược chữa trị, bố em định đưa em đến để đổi”.

Ngô Bình lắc đầu: “Bố em cũng thật là!”

Vân Thường: “Bố luôn nghĩ em sớm muộn cũng đi lấy chồng nên lấy ai cũng được”.

Ngô Bình: “Anh có thể luyện chế được Hoá Độc Đan, không cần xin tên Độc Lang Quân kia đâu”.

Vân Thường sáng mắt lên: “Thật ạ?”

Ngô Bình gật đầu: “Ừ, nhưng anh cần đến khu rừng độc kia để hái ít dược liệu”.

Vân Thường: “Không vội, anh trai em trúng độc nhiều năm chứ không phải vài ba ngày. Sư huynh, anh cứ tu luyện để tăng thực lực trước đi”.

Ngô Bình: “Chuyện này dễ mà, anh cần nghĩ cách xin ý kiến của Liễu trưởng lão đã, không thì sẽ khiến người khác nghi ngờ”.

Vân Thường: “Trưởng lão có một hoá thân mà, bảo hoá thân trả lời thư cũng được. Chờ anh thành đệ tử của Cừu Quang Thái rồi là ổn hết”.

Ngô Bình: “Ừ”.

Dứt lời, anh lấy một phong thư ra rồi viết lên đó, anh đang viết cho “Liễu trưởng lão”, nói mình muốn nhận Cừu Quang Thái làm sư phụ, hi vọng ông ấy sẽ ủng hộ.

Viết xong, Ngô Bình bảo Trương Toàn mang thư đi gửi.
Chương 2127: Đỉnh Cô Tú

Vài phút sau, hóa thân của Ngô Bình ở vũ trụ Chấn Đán mở mắt ra, bên ngoài có người gõ cửa nói: “Trưởng lão Liễu, Huyền Minh Giáo gửi thư đến, có gửi cho người”.

“Đem vào đây”, ông ta nói.

Có người đẩy cửa bước vào đưa thư Ngô Bình viết cho ông ta.

Hóa thân nhìn thoáng qua rồi lạnh nhạt nói: “Ngô Bình muốn nhận truyền sư thứ hai làm sư phụ, đây là chuyện tốt. Cậu trả lời lại cho cậu ấy giúp tôi”.

“Vâng”.

Người đó lập tức ra ngoài, nhanh chóng gửi thư đi.

Không lâu sau, Ngô Bình nhận được thư phản hồi, là viết thay chứ không phải chữ viết của trưởng lão Liễu.

Cầm lấy lá thư, Ngô Bình cười nói: “Bây giờ thì chắc chắn rồi”.

Nói với Vân Thường một tiếng, Ngô Bình bắt đầu nghiên cứu vài cuốn sách từ vũ trụ chính đó. Anh mở một trong những cuốn sách đó, có tên là “Tinh túy bí mật của Đan Đạo”, tác giả của cuốn sách tên là tổ sư Sâm Huyền. Mở trang đầu tiên ra, đó là trang mục lục, cuốn sách này chủ yếu ghi lại nguyên tắc luyện đan và kỹ thuật thao tác cụ thể. Anh chỉ đọc lướt qua đã biết sư tổ Sâm Huyền này không tầm thường.

Vừa bắt đầu đọc là anh chìm đắm mình vào trong đó, không biết qua bao lâu mãi đến khi giọng của Vân Thường vang lên bên tai, anh bước ngẩng đầu lên khỏi sách.

“Sư huynh, trời sắp sáng rồi, nghỉ ngơi một chút đi”.

Ngô Bình nhìn ra ngoài cửa sổ, quả nhiên trời đã hửng sáng. Tâm trạng anh rất tốt, cười nói: “Vân Thường, quyển đan kinh này quả thật là đồ tốt, nội dung bên trong không chỉ có thể áp dụng cho vũ trụ chính mà còn hữu ích với vũ trụ Đạo Giới”.

Vân Thường cười nói: “Đồ mà trưởng lão Cừu Quang Thái cho thì dĩ nhiên là không tầm thường rồi”.

Ngô Bình lật đến trang kế tiếp, cười nói: “Ở đây có một phương thuốc, không biết anh có thể luyện chế phương thuốc của vũ trụ chính không?”

Vân Thường ghé sát lại nhìn, thấy đan này tên là “Tử Ngọ Ôn Thần Đan”, cần dùng hai mươi bảy loại dược liệu luyện chế, thời gian luyện chế phải là buổi trưa, thời gian uống phải là giờ Tý.

Cô ấy nói: “Sư huynh, nếu đã là phương thuốc của vũ trụ chính thì phải dùng dược liệu của vũ trụ chính mới phải”.

Ngô Bình gật đầu: “Đúng thế, nhưng đạo lý luyện đan đều giống nhau, tôi chỉ cần tìm được hai mươi bảy loại dược liệu tương tự là có thể luyện chế được Tử Ngọ Ôn Thần Đan phiên bản vũ trụ Minh Cổ rồi”.

Vân Thường rất thông minh, cô ấy chớp mắt nói: “Ý của sư huynh là nếu anh có thể luyện chế được đan này ở vũ trụ Minh Cổ thì cũng có thể luyện chế được trong vũ trụ?”

Ngô Bình bật cười, xoa đầu cô ấy: “Ừ, anh làm thế cũng là vì kiểm nghiệm lý thuyết Đan Đạo”.

Vân Thường vô cùng bái phục: “Sư huynh, anh giỏi quá. Sau này chắc chắn anh sẽ được các tu sĩ ở vũ trụ chính xem trọng, không chừng họ còn giao cho anh vị trí tuyển chọn tài nguyên”.

Ngô Bình sửng sốt: “Vị trí tuyển chọn tài nguyên là sao?”

Vân Thường: “Ở một vài vũ trụ cảnh giới Đạo hùng mạnh, thi thoảng sẽ có các tu sĩ của vũ trụ chính tới. Các tu sĩ này sẽ chọn vài người trong vũ trụ cảnh giới Đạo rồi dẫn họ về vũ trụ chính để huấn luyện, đây chính là tuyển chọn tài nguyên”.

Ngô Bình nói: “Xem ra giữa vũ trụ phụ và vũ trụ chính cũng có liên lạc với nhau. Nhưng anh không cần bất kỳ vị trí tuyển chọn gì cả, anh sẽ đến vũ trụ chính bằng chính thực lực của mình”, anh nghĩ trên đời không có bữa ăn nào miễn phí cả, đằng sau đó có thể ẩn chứa những hiểm họa khôn lường.

Vân Thường cười nói: “Ừ, sư huynh đúng có là khả năng này”.

Ngô Bình đứng dậy đi đến trong sân, định thư giãn gân cốt một chút. Anh đã luyện hai lần quyền rồi, mặt trời cũng đã lên cao.

Đang định đi nghỉ ngơi thì có người đến gõ cửa, Trương Toàn vội mở cửa ra. Một tu sĩ trẻ tuổi bước vào, anh ta cười nói: “Tôi là Văn Lương, đến tìm sư đệ”.

Văn Lương là đệ tử thứ hai của trưởng lão Liễu, có quan hệ rất rộng, lần trước anh ta mời Ngô Bình tham gia tiệc nhưng Ngô Bình không đi.

Nghe nói có người đến, Ngô Bình đứng lên, chắp tay nói: “Chào sư huynh Văn”.

Dáng người Văn Lương không cao, vẻ ngoài rất nho nhã, mặc một bộ trường bào màu xám, anh ta cười nói: “Sư đệ, lần trước anh đến mời cậu thì cậu không ở nhà, lần này cuối cùng cũng gặp được”.

Ngô Bình nói: “Không biết sư huynh có gì dặn dò?”

Văn Lương cười nói: “Sư đệ, mấy anh em bọn anh đã hẹn gặp nhau ở chỗ đại sư huynh vào buổi sáng, anh đến báo với cậu một tiếng”.

Ngô Bình không muốn tham gia nhưng nghe ra ý của Văn Lương là không tham gia thì không được nên anh bèn nói: “Sư huynh, tôi còn có việc e là không thể tham gia rồi”.

Văn Lương nói: “Sư đệ, cậu không giữ chút thể diện nào cho anh luôn à?”

Vân Thường nói: “Sư huynh Văn, sư huynh Ngô Bình đã nhận Cừu Quang Thái của tuần tra Kim Ưng làm thầy, em nghĩ anh ấy không cần đến tham gia bữa tiệc của các anh đâu”.

Chỉ có vài người trong số họ biết chuyện Cừu Quang Thái nhận Ngô Bình làm đồ đệ của mình, người ngoài không hề biết chuyện này. Lúc này Vân Thường nói chuyện này ra, Văn Lương không khỏi ngạc nhiên: “Gì cơ? Trưởng lão Cừu đã nhận cậu làm đệ tử à?”, anh ta nhìn chằm chằm Ngô Bình.

Ngô Bình gật đầu: “Vâng, đúng thế thưa sư huynh Văn”.

Văn Lương thở dài: “Nghe nói kết quả kiểm tra của cậu khiến người khác cảm thấy rất kinh ngạc, trưởng lão Cừu nhận cậu làm đồ đệ cũng chẳng có gì lạ. Nếu đã thế, anh không làm phiền cậu nữa, anh đi trước đây”.

Nhìn Văn Lương đi xa, Ngô Bình nói: “Vân Thường, làm như thế có phải là anh xem thường họ không?”

Vân Thường không cho là đúng nói: “Bây giờ sư huynh là đệ tử của Cừu Quang Thái, những người này không thể đuổi theo sư huynh kịp nên không cần phải qua lại với họ. Nói thẳng ra họ và sư huynh đã không còn là người ở cùng một thế giới nữa rồi”.

Ngô Bình: “Vậy à?”

Vân Thường: “Dù là trưởng lão Liễu cũng không dám lỗ mãng trước mặt một đệ tử nào của Cừu Quang Thái chứ đừng nói là đệ tử của ông ta”.

Ngô Bình: “Nói thế chúng ta sắp chuyển nhà rồi”.

Quả nhiên vừa nói xong không lâu đã có một trưởng lão đến, còn dẫn theo hai người nữa, ông ta cười nói: “Ngô Bình, tôi nhận được lệnh của trưởng lão Cừu bảo là dẫn cậu đến chỗ ở mới”.

Ngô Bình: “Làm phiền rồi”.

Khách sáo với nhau vài câu, Ngô Bình và Vân Thường đi theo vị trưởng lão này đến một ngọn núi, nơi đó có rất nhiều đình viện, phần còn lại của ngọn núi đều trồng các loại dược liệu và hoa cỏ, phong cảnh đẹp hơn chỗ anh sống trước đó nhiều.

Đi đến dưới chân núi, Vân Thường ngạc nhiên thốt lên: “Đây chẳng phải là đỉnh Cô Tú sao?”

Trưởng lão đó cười nói: “Trưởng lão Cừu rất coi trọng đệ tử mới này, đặc biệt tìm đến giáo chủ để xin đỉnh Cô Tú. Đã hơn trăm năm không có người ở trên đỉnh Cô Tú này rồi nhưng trước giờ luôn có người quét dọn, chăm sóc”.

Nghe thế, Ngô Bình cảm giác lời nói của ông ta có ý gì khác, thế mà vừa đi lên núi vừa hỏi: “Chủ nhân trước kia của đỉnh Cô Tú là ai thế?”

Trưởng lão này nói: “Thiên kiêu của Huyền Minh Giáo lúc đó, người đứng đầu trong số các đệ tử xuất sắc, tỏa sáng như sao băng”.

Ngô Bình: “Vậy bây giờ thì sao?”

Vân Thường nói: “Anh ta không được may cho lắm, vừa mới trỗi dậy đã chết, chết trong cấm địa Đại Hoang. Năm đó anh ta rất có tiếng, ngay cả giáo chủ tiền nhiệm cũng rất xem trọng anh ta, đã chuẩn bị nhận anh ta làm con rể. Kể từ sau khi anh ta chết, không còn ai sống ở đỉnh Cô Tú nữa.

Ngô Bình lập tức hiểu ra người này quá mức tài giỏi, dẫn đến đã gây áp lực rất lớn cho những người chuyển đến sau đó. Nếu ai chuyển vào ở, khó tránh khỏi bị so sánh với người tiền nhiệm.

Nghĩ đến đây, anh lắc đầu: “Sư tôn làm vậy khác nào đẩy mình vào chảo lửa chứ”.
Chương 2128: Khai thông toàn bộ địa khiếu

Trưởng lão kia nhìn anh, nói: “Trưởng lão Cừu nói, tư chất của cậu chắc chắn không kém Lương Ngọc năm đó, hoàn toàn có tư cách tiến vào đỉnh Cô Tú”.

Ngô Bình: “Một khi tôi tiến vào đỉnh Cô Tú, e rằng sẽ có tất nhiều người khó chịu với tôi”.

Vân Thường cười nói: “Đúng vậy, dù sao ngay cả đệ tử tinh anh cũng không dám tiến vào đây. Sư huynh đi vào, chứng tỏ anh có tư cách hơn so với bọn họ”.

Ngô Bình thở dài: “Xem ra anh phải nỗ lực tu luyện rồi, nếu không sẽ dễ bị người khác đánh thôi”.

Trưởng lão kia cười ha ha: “Thành tích kiểm tra của anh đủ chứng minh rồi, anh là đệ tử cực kỳ thiên tài. Cố gắng đi, sẽ có một ngày, anh chắc chắn sẽ trở thành niềm kiêu hãnh của trưởng lão Cừu, trở thành niềm kiêu hãnh của Huyền Minh Giáo”.

Ngô Bình: “Trưởng lão quá khen”.

Mấy người đến lưng chừng núi, chỉ thấy một căn nhà lớn ở phía trước, bên trong có phong cảnh rất hùng vĩ, có hơn trăm phòng.

Đi vào sân viện, ba mươi sáu đệ tử tạp dịch cung kính chào đón.

Trưởng lão nói: “Đây là những người mà trưởng lão Cừu đích thân chọn cho anh, mười sáu nam, hai mươi nữ”.

“Bái kiến công tử”. Nhóm người đồng loạt bái lạy.

Ngô Bình gật đầu, sau đó lại nhìn xung quanh, phát hiện có đầy đủ mọi thứ, xa hoa hơn nơi ở trước đây của anh nhiều.

Trưởng lão kia nói: “Trưởng lão Cừu nói, Vân Thường và anh rất gần gũi, sau này có để cô ấy làm quản gia ở đây, đồng thời sẽ thăng cấp thân phận đệ tử chân truyền của cô ấy thành nhị đẳng”.

Vân Thường nghe thấy thì vui mừng: “Đa tạ trưởng lão Cừu dẫn dắt!”

Người này cười ha ha: “Được rồi, chuyện cần làm tôi cũng làm cả rồi. Mọi người sai người dọn đồ đạc đến đi, có gì cần thì cứ nói với mấy người hầu kia, bọn họ sẽ báo cho tôi sắp xếp”.

Ngô Bình: “Làm phiền rồi”.

Trưởng lão này rời đi, Vân Thường liền đưa người đến sân viện lúc trước ở để dọn đồ. Ngô Bình chọn một viện yên tĩnh, tiếp tục mở địa khiếu.

Bảy mươi hai địa khiếu, anh đã mở được mười hai, thời gian sắp tới, anh dồn hết sức vào việc mở địa khiếu.

Ngày qua ngày, Cừu Quang Thái lại không hề đến tìm Ngô Bình, anh cũng tập trung tu luyện.

Bảy ngày sau, Ngô Bình đã khai thông được địa khiếu thứ bảy mươi hai. Sau khi địa khiếu cuối cùng được khai thông, bảy mươi hai loại linh khí hợp nhất làm một, hóa thành một luồng linh khí đặc biệt. Luồng linh khí này đi đến đâu thì thân thể anh trở nên trong suốt đến đó.

Linh khí cứ vận chuyển được một tuần thì thể chất Ngô Bình lại tăng lên một phần. Cứ như vậy, anh cứ ngồi yên bất động, tu luyện ba ngày.

Hôm nay, anh cảm thấy thân thể gần như đã đạt đến trạng thái viên mãn, vì vậy đẩy cửa đi ra.

Bên ngoài cửa có một cây tùng cổ, Vân Thường đang ngồi dưới tán cây.

Nhìn thấy Ngô Bình đi ra, cô ấy vội đứng dậy, vui mừng nói: “Sư huynh, cuối cùng anh cũng ra rồi”.

Ngô Bình ừ một tiếng, hỏi: “Mấy ngày nay, bên ngoài có xảy ra chuyện gì không?”

Vân Thường: “Mọi thứ vẫn bình thường, trái lại mấy vị đồ đệ của trưởng lão Liễu lại đến thăm hỏi sư huynh, đều bị tôi đuổi đi hết rồi”.

Ngô Bình: “Không sao là tốt rồi”.

Vân Thường: “Đúng rồi, hôm qua trưởng lão Cừu có đến một lần, nghe nói sư huynh đang bế quan thì ông ấy không dám làm phiền. Say đó để lại một chiếc nhẫn chứa đồ, nói bên trong có một vài tài nguyên tu luyện đưa cho sư huynh”.

Ngô Bình nhận lấy chiến nhẫn, phát hiện không gian bên trong rất lớn, hơn nữa còn có rất nhiều đồ vật lợi hại. Bao gồm một triệu Tinh Tệ, cùng với một vào đan dược thường dùng.

“Đúng lúc tôi đang thiếu cái này”. Sau đó anh hỏi: “Vẫn chưa chính thức bái sư, bây giờ có phải nên nên đi thăm ông ấy không?”

Vân Thường: “Tôi nghe nói chuyện có bất trắc, có trưởng lão khác muốn nhận sư huynh làm đồ đệ, trưởng lão Cừu vì vậy mà nổi giận, hai bên náo loạn không tưởng nổi”.

Ngô Bình ngây người: “Còn có người khác muốn nhận tôi làm đồ đệ?”

Vân Thường: “Đương nhiên rồi. Sư huynh hiện tại là miếng bánh thơm, rất nhiều trưởng lão đều muốn nhận sư huynh là đồ đệ đấy”.

Ngô Bình: “Không phải lúc trước cô nói, thiên tài hay không thiên tài ở Huyền Minh Giáo không quan trọng sao?”

Vân Thường cười nói: “Nếu là thiên tài bình thường, thì quả thực không có gì. Nhưng sư huynh là thiên tài siêu cấp, đương nhiên bọn họ đều muốn nhận vào mộn hạ rồi. Đúng rồi, có thể còn liên quan đến chuyện khác”.

Ngô Bình: “Chuyện gì?”

Vân Thường: “Cuộc tranh tài lớn mười năm một lần của Huyền Minh Giáo sắp bắt đầu, ba người đứng đầu trong cuộc thi sẽ được thưởng lớn. Đương nhiên đây chỉ là ngoài mặt, bên trong, nghe nói các trưởng lão cũng đang tranh đoạt tài nguyên Huyền Minh Giáo. Đệ tử của ai có thể vào được ba người đứng đầu thì người đó có thể đoạt được rất nhiều tài nguyên tốt nhất”.

Ngô Bình: “Thì ra là vậy, vậy trưởng lão Cừu nhận tôi làm đồ đệ là lựa chọn sáng suốt”.

Vân Thường: “Sư huynh, nếu không có gì bất ngờ, thì cuối cùng anh vẫn phải nhận Cừu Quang Thái làm sư phụ”.

Ngô Bình: “Mặc kệ là nhận ai làm sư phụ, đối với tôi mà nói cũng không có gì khác biệt”.

Ngay lúc này, mấy người hầu đi vào, trên người bọn họ đều có vết thương, một người trong đó mặt cũng sưng vù.

Vân Thường nhíu mày, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Một người hầu nam trong đó bật khóc: “Công tử, quản gia Vân, lúc chúng tôi xuống núi thì gặp mấy đệ tử tạp dịch, bọn họ nói mấy lời sỉ nhục công tử, chúng tôi đáp lại vài câu, kết quả bọn họ tiến lên đánh mấy người chúng tôi. Chúng tôi không phải đối thủ nên bị lép vế”.

Vân Thường tức giận nói: “Thứ vô dụng, các người cũng là đệ tử tạp dịch, sao lại không đánh được người ta chứ?”

Mấy người họ xấu hổ, đều cúi thấp đầu.

Ngô Bình liếc nhìn, phát hiện mấy người này đều là tôi thể cấp ba hoặc cấp bốn.

Anh lạnh nhạt nói: “Không đánh lại người ta, vậy thì đáng đời. Kể từ bây giờ, tôi sẽ dạy mọi người một vài công pháp phòng thân, không luyện đến nơi đến chốn thì không được xuống núi”.

Sau đó, anh gọi toàn bộ tạp dịch vào viện, truyền dạy cho bọn họ một vài chiêu thức luyện hình.

Tuy nói đánh không lại thì bị đánh là đáng đời, nhưng anh cũng biết đây là do có người nhắm vào anh. Vì vậy sau khi dạy cho mấy bộ quyền pháp thì anh một mình xuống núi.

Quả nhiên, anh đi đến dưới núi, có mấy người canh chừng bên ngoài núi, đang cười đùa hi hi ha ha ở đó. Ngô Bình đi đến, bọn họ lập tức ngừng cười, liếc nhìn anh.

Khi Ngô Bình đến gần, một người trong đó bỗng khạc đờm xuống đất, mắng chửi: “Hừ, nghĩ bản thân mình là gì mà dám ở đỉnh Cô Tú chứ!”

Ngô Bình nhìn người này, cười hỏi: “Anh nói tôi sao?”

“Không sai, ông đây nói là anh đấy!”

Ngô Bình chỉ vào đờm dưới đất, lạnh nhạt nói: “Bây giờ tôi là chủ nhân của đỉnh Cô Tú, anh ở trước cửa chỗ tôi khạc nhổ, tôi có quyền trừng phạt anh”.

Đối phương cười lạnh: “Trừng phạt tôi? Dựa vào đồ phế vật cảnh giới Tôi Thể như anh sao?”

Thì ra, tên tạp dịch trước mặt này cũng không hề đơn giản, tu vi anh ta đã đạt đến cảnh giới Luyện Khí, thực lực không hề yếu.

“Ầm!”

Anh ta còn chưa nói xong, Ngô Bình đã đá một cước vào thân dưới anh ta, động tác rất nhanh, ngay cả cơ hội để người này phản ứng cũng không có, ngã xuống đất, vẻ mặt đau đớn cực kỳ.

Ngô Bình đè đầu anh ta xuống bãi đờm kia, nói: “Nhổ ra thể nào, thì nuốt vào như vậy”.

Nói rồi, anh vỗ vào lưng đối phương, miệng người này hút vào, thực sự là hút ngược đàm vào lại. Bản thân anh ta cảm thấy ghê tởm, khom người dưới đất muốn nhổ ra, nhưng lại không thể.

Ngô Bình cười lạnh: “Nói, là ai bảo các anh đến đây?”

Người kia vẫn còn cứng cổ nói: “Không ai sai bảo, là ông đây tự đến!”

Ngô Bình gật đầu: “Xương cốt anh cứng nhỉ, tôi thành toàn cho anh”.

Nói rồi, anh đánh một chưởng vào lưng anh ta, linh lực tiến vào cơ thể, tu vi người này bị phế bỏ. Anh ta thê thảm thét lên, cả người cứng đờ, thất khiếu không ngừng chảy máu. Qua nửa phút, anh ta cảm thấy cả người không còn sức lực, còn không bằng người bình thường!

Anh ta vừa sợ vừa tức: “Anh làm gì tôi rồi?”

Ngô Bình thản nhiên nói: “Vừa nãy tôi đã phế tu vi của anh, sau này anh chính là một tên phế vật!”
Chương 2129: Trên đường cứu mỹ nhân

Người này vừa nghe lập tức khóc rống lên: “Anh đúng là ác độc! Tu vi của tôi! Tu vi của tôi!”

Sau đó, anh ta lại nhìn mấy người khác: “Xương các anh cũng cứng hệt như anh ta à?”

Mấy người còn lại sợ đến mức da đầu tê rần, đều lắc đầu, một người trong đó lập tức nói: “Là đệ tử chân truyền cấp một Mã Ngoan bảo chúng tôi đến!”

Chân truyền cấp một, Mã Ngoan!

Ngô Bình âm thầm ghi nhớ cái tên này, lạnh lùng nói: “Cút đi. Còn để tôi thấy các anh lần nữa thì toàn bộ sẽ mất sạch tu vi!”

Mấy người này vội dìu người bị phế kia rồi rời đi, không lâu sau đã chạy đi xa rồi.

Ngô Bình như có suy nghĩ, chuyện lúc trước anh lo lắng là đúng, rất nhiều người không vui khi anh vào đỉnh Cô Tú.

“Thực lực hiện tại của mình, không cần phải sợ hãi với cấp dưới Thần Thông. Nhưng đệ tử tinh anh đều là cao thủ cảnh giới Thần Thông, mình nhất định phải mau chóng cảnh giới Luyện Khí mới được”. Anh có lòng tin, một khi bước vào luyện Khí Cảnh thì có thể đối đầu với cao thủ cảnh giới Thần Thông.

Dạo dưới núi một vòng, anh lại quay về sân viện, nói với Vân Thường: “Vân Thường, anh chuẩn bị đến rừng rậm sương mù độc một chuyến”.

Vân Thường: “Sư huynh, sao đột nhiên lại muốn đến rừng sương mù độc?”

Ngô Bình cười nói: “Tu vi hiện tại của anh vẫn chưa cao, dễ bị người khác gài bẫy, vẫn nên ra ngoài tránh một thời gian là tốt nhất. Ngoài ra, anh muốn luyện chế một vài đan dược, đúng lúc đến bên kia tìm dược liệu”.

Vân Thường: “Vậy em đi cùng sư huynh”.

Ngô Bình lắc đầu: “Không cần đâu. Anh đã biết đường đi thế nào rồi, lần này anh tự mình đi là được, em ở lại chuyên tâm tu luyện đi”.

Vân Thường: “Sư huynh, lần này anh tiến vào rừng sương mù độc, có phải muốn đi vào vào trong rừng không?”

Ngô Bình: “Đúng vậy. Linh dược bên ngoài sớm đã bị người ta đào gần hết rồi, muốn có nhiều đan dược tốt hơn thì anh phải đi vào trong”.

Vân Thường: “Nhưng bên trong rất nguy hiểm”.

Ngô Bình cười nói: “Yên tâm, anh sẽ cẩn thận. Lần này sẽ đem theo lò luyện đan, tu luyện và luyện đan bên đó, cho đến khi đột phá đến cảnh giới Luyện Khí”.

Vân Thường rất hiếu kỳ: “Sư huynh, bây giờ anh cũng có thể dễ dàng tấn công tu sĩ cảnh giới Luyện Khí rồi, đợi sau khi anh luyện khí, chẳng phải có thể thách đấu được cao thủ cảnh giới Thần Thông rồi sao?”

Ngô Bình: “Vân Thường, cách anh tu luyện với thứ mà mọi người tu luyện có điểm khác nhau. Ví dụ bây giờ anh là luyện khiếu, người khác chỉ khai thông được một địa khiếu, còn anh khai thông được bảy mươi hai địa khiếu”.

Vân Thường giật mình: “Khai thông được bảy mươi hai địa khiếu?”

Ngô Bình gật đầu: “Cơ thể người có bảy mươi hai địa khiếu, đều có nguyên do cả. Em biết không, bảy mươi hai địa khiếu có thể khai thông bảy mươi hai loại linh lực. Những linh lực này dung hợp làm một, sẽ hình thành một loại linh khí của vũ trụ chính”.

Vân Thường cảm thấy khó tin: “Linh khí của vũ trụ chính! Chẳng trách!”

Ngô Bình: “Sau này anh vẫn sẽ khai thông ba mươi sáu thiên khiếu, anh nghĩ kết quả cũng sẽ như vậy, cũng sẽ dung hợp thành một loại linh khí nào đó của vũ trụ chính”.

Vân Thường xúc động nói: “Sư huynh đúng là thiên tài!”

Ngô Bình: “Vân Thường, sau khi quay về, anh cũng sẽ giúp em khai thông linh khiếu và thiên khiếu, để tu vi em tăng lên thêm”.

Đôi mắt xinh đẹp của Vân Thường sáng lên: “Em cũng có thể khai thông sao?”

Ngô Bình gật đầu: “Anh có thể giúp em làm được”.

“Tốt quá rồi!”, Vân Thường vui mừng.

Ngô Bình: “Bên phía Cừu Quang Thái, tạm thời anh sẽ không đến thăm hỏi bữa, đợi mọi chuyện ổn định rồi lại nói”.

Ngô Bình nói đi là đi, sau khi chuẩn bị sơ bộ thì anh rời khỏi Minh Huyền Giáo đi mấy đêm liền.

Lần này đến rừng sương mù độc, anh cũng không ngồi phi thuyền, mà trực tiếp dùng khinh công.

Linh khí hình thành từ việc khai thông bảy mươi hai địa khiếu khiến thân thể anh nhẹ như lông vũ, linh kình chấn động không khí, có thể tăng tốc di chuyển trên không, tốc độ không hề kém hơn phi thuyền.

Đi được chừng nghìn dặm thì tiến vào một vùng hoang dã.

Ngay lúc này, anh mơ hồ nghe thấy bên dưới vang lên tiếng kêu cứu của con gái, cùng với tiếng cười quái dị của đàn ông.

Anh lập tức dừng lại, nhìn xuống dưới. Chỉ thấy trên gò đất phía trước, có bốn người đàn ông đang đè một nữ tu xuống đất, đang muốn cởi quần áo của cô ấy.

Nữ tu liều chết phản kháng, nhưng tu vi của cô ấy không bằng đối phương, trên người dường như cũng có vết thương, lúc này chỉ có thể kêu la thảm thiết, âm thành đầy sự tuyệt vọng.

Ngô Bình nhíu chặt mày, đúng là buồn cười! Ban ngày ban mặt mà một đám đàn ông lại ức hiệp một cô gái yếu đuối, đúng thực không thể nói. Anh không phải kiểu thích nhúng tay vào chuyện người khác, nhưng trong xương cốt lại có tinh thần trượng nghĩa, gặp phải chuyện như vậy, vẫn không nhịn được mà ra tay tương trợ.

Anh lao xuống dưới, không lâu sau đã đáp xuống sau lưng mấy người, lạnh lùng nói: “Dừng tay!”

Bốn tu sĩ kia đang hào hứng, nghe thấy tiếng người quát lớn thì đều giật mình, lập tức tránh ra quay đầu nhìn chằm chằm Ngô Bình.

Khi bọn họ nhìn thấy chỉ có một người đến, hơn nữa tu vi dường như cũng chẳng cao gì, lập tức cười lạnh, một tên tu sĩ thô kệch trong đó cười một tiếng: “Tên nhóc, mày tìm đường chết à? Dám xen vào chuyện của ông đây, có biết chúng tao là ai không?”

Ngô Bình nhìn về phía cô gái kia, lông mày nhạt, da trắng mịn, vẻ ngoài xinh đẹp động lòng người, xinh đẹp đáng thương, cũng khó trách khiến đám nam tu này có ý nghĩ xấu với cô ấy.

Lúc này cô gái lệ rơi đầy mặt, đôi mắt xinh đẹp nhìn anh, đầy vẻ cầu xin, không lời thắng ngàn lời, khiến kiểu đàn ông bình tĩnh như Ngô Bình cũng động lòng.

Anh hắng giọng, nói: “Cô chớ sợ, tôi chắc chắn sẽ bảo vệ cô chu toàn”.

“Hừ, mày cũng không nhìn lại mình đi, bản thân mình là thứ gì, mà dám xem vào chuyện chúng tao!”. Một người đàn ông đầu trọc quát mắng, nhặt thanh trường đao dưới đất lên, nhắm đầu bổ qua.

Người này đã là tu vi Luyện Khí tầng năm, trường đao đầy chân khí, tạo ra đao khí dài nửa tấc.

Ngô Bình cũng là cao thủ võ đạo, về võ nghệ, cũng là cao thủ siêu cấp trong vũ trụ võ đạo, động tác của người này trong mắt anh quả thực đầy sơ hở, giống như nắm đấm trẻ con, nực cười vô cùng.

Anh bước ra một bước, khẽ tránh thế đao của đối phương, sau đó thân thể tiến lên trước, tay nhấn vào phần bụng của đối phương.

Một chiêu trông có vẻ đơn giản nhẹ nhàng này, nhưng đối phương lại không thể tránh né, chỉ cảm thấy một đao chém vào không, đồng thời phần bụng đau đớn, sau đó người bị đánh bay mấy mét.

Sau khi rơi xuống đất, ruột gan đứt từng khúc, đau đớn lăn lộn dưới đất, mắt và tai không ngừng chảy máu không lâu sau đã tắc thở.

Một đòn này của Ngô Bình đã dùng linh kình, chớp mắt đã phá vỡ toàn bộ cơ hội sống của anh ta, thần tiên cũng khó cứu.

Mắt thấy bạn mình bị giết, ba người còn lại kinh sợ, cũng không quan tâm đến bạn bè, quay đầu bỏ chạy. Bốn người bọn họ thực lực ngang nhau, đầu trọc đánh không lại, thì người còn lại đương nhiên cũng không phải đối thủ. Hơn nữa bọn họ chỉ muốn vui vẻ một trận, chứ cũng chẳng muốn vì vậy mà mất mạng.

Ngô Bình quát lớn: “Đồ vô liêm sỉ, các người thoát được sao?”

Nói xong anh cách không đánh ra một quyền, một bóng quyền ngưng tụ trên không, đánh vào người đàn ông xấu xí kia. Anh ta kêu lên, sau lưng lõm xuống, tim bị dập nát, chết ngay tại chỗ.

Hai người còn lại lần lượt cũng bị Diệp Huyên đánh một quyền, toàn bộ đều chết hết.

Giết hết bốn tên tàn ác này, Ngô Bình đi qua đỡ cô gái dậy. Thấy quần áo cô gái rách rưới, để lộ cảnh tượng tuyệt sắc, anh ben cởi áo khoác ngoài, khoác lên người cô ấy.

Cô gái khóc như mưa, quỳ xuống cảm ơn: “Đại ân đại đức của công tử, tôi đây đời này khó báo, xin hãy nhận một lạy của tôi!”

Ngô Bình vội giữ lấy cô ấy, nói: “Cô không cần đa lễ, dù là ai gặp phải loại người vô sỉ như vậy, cũng sẽ ra tay trượng nghĩa thôi”.

Sau đó anh nhìn xung quanh, phát hiện nơi này là nơi hoang dã, cũng không có đường nào đi được, bèn hỏi: “Sao cô nương lại đến nơi hoang vu như vậy?”

Cô gái chỉ vào cái túi dưới đất, khóc nói: “Nhà tôi bị kẻ thù làm hại, cha mẹ đã chết, tôi được một người hầu cứu thoát. Người hầu đó liều mình ngăn chặn những người truy sát cho tôi, tôi mới thoát được. Nhưng tu vi tôi không cao, cuối cùng lại bị mấy người đuổi kịp. Đám khốn kiếp kia, trước lúc giết tôi còn muốn làm nhục tôi”.

Ngô Bình nhíu mày: “Thân thế cô nương thật khiến người ta đồng cảm”.

Cô gái lại nói thêm: “Công tử, tôi tên Phương Phương, quê nhà cách nơi này hơn ba trăm dặm. Lần này lánh nạn, tôi vốn muốn đến Tà Nguyệt Thành, nhờ vả cậu tôi”.

Ngô Bình hỏi: “Tà Nguyệt Thành cách bao xa?”

Phương Phương: “Ước chừng còn hơn sáu trăm dặm nữa”.

Ngô Bình ngẫm nghĩ, giúp người thì giúp tới cùng, tiễn phật đến Tây Thiên, anh nói: “Tôi có thể đưa cô đến Tà Nguyệt Thành”.

Phương Phương vui mừng: “Cám ơn công tử!”
Chương 2130: Dạy dỗ thiếu niên hư hỏng trong trấn nhỏ

Cô ấy vừa định cúi người cảm ơn, Ngô Bình đã vội vàng đỡ lấy cười bảo: "Chuyện nhỏ thôi, cô không cần phải như vậy. Chúng ta cứ đi tiếp về phía trước đi, nếu gặp được thị trấn thì cô thay đồ đã".

Phương Phương gật đầu: "Vâng, đều nghe theo sự sắp xếp của công tử".

Cứ thế, Ngô Bình và Phương Phương cùng nhau lên đường đi về phía Tà Nguyệt Thành.

Phương Phương cũng có cảnh giới Luyện Khí, chỉ là mới tầng một, nhưng cũng không ảnh hưởng đến lên đường. Một đường không nói chuyện, đi hơn một trăm dặm thì quả nhiên thấy được một thị trấn. Hai người bèn tiến vào, chuẩn bị mua mấy bộ quần áo.

Đi loanh quanh trong trấn, Ngô Bình tìm được một cửa hàng may đồ, ông chủ cực kỳ nhiệt tình. Sau khi lấy số đo xong, nói nửa ngày là có thể làm xong. Đợi cũng là đợi, Ngô Bình bèn dẫn Phương Phương đi đến một quán ăn trong trấn chuẩn bị ăn vài thứ.

Mỗi tiếng nói cử động của Phương Phương đều vô cùng tao nhã lịch sự, cử chỉ khéo léo cộng thêm vẻ ngoài xinh đẹp của cô ấy dọc theo đường đi đã thu hút vô số ánh mắt đàn ông.

Hai người vừa ngồi xuống đã thấy một đám người xông vào quán ăn, đi đầu là một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, đằng sau có hai tên người hầu cao to và năm con chó dữ đen tuyền cao hơn nửa người trông cực kỳ hung dữ.

Ngô Bình dẫn theo linh khuyển, nó thấy đám chó dữ ấy lập tức xù lông, lỗ tay dựng đứng, cực kỳ cảnh giác.

Năm con chó dữ lập tức gầm gừ, giãy giụa khỏi dây thừng muốn xông về phía linh khuyển. Thiếu niên kia cười ha ha đi tới bên cạnh Phương Phương ngồi xuống nói: "Cô nương, cô là người ở đâu thế? Lần này đi ngang qua hay thăm người thân vậy?"

Phương Phương sợ sệt xích lại gần Ngô Bình, cũng không trả lời.

Ngô Bình vỗ bàn nói: "Đừng làm phiền chúng tôi ăn cơm, lăn xa một chút!"

Thiếu niên chính là kẻ hoành hành trong trấn, ngoài cha ra thì không ai dám nói như vậy với cậu ta hết. Thiếu niên giận tím mặt, quát: "Bà mẹ nó, mày chán sống à!"

Đám người hầu đằng sau cậu ta lập tức xông lên định dạy cho Ngô Bình một bài học,

Ngô Bình lại nhàn nhạt bảo: "Đợi đã".

Thiếu niên hô ngừng, cười khẩy hỏi: "Sao, sợ rồi hả?"

Ngô Bình lạnh nhạt nói: "Nơi này là quán ăn của người ta, ra tay ở đây dễ phá hỏng đồ đạc. Nếu cậu muốn đánh nhau thì chúng ta đi ra ngoài đánh".

Thiếu niên hừ một tiếng nói: "Được thôi, trước khi mày chết thì tao sẽ thỏa mãn yêu cầu của mày".

Đám người kéo nhau ra ngoài, Ngô Bình cũng theo sau.

Một đám người đi đến trên đường cái, Ngô Bình liếc bọn họ một cái, nhàn nhạt bảo: “Trước khi đánh, tôi phải giới thiệu một chút. Tôi là đệ tử chân truyền đứng đầu của Huyền Minh Giáo, các người không sợ chết thì cứ thử xem!"

Câu đó vừa được nói ra, thiếu niên đã sợ tới mức run bắn người, khí thế lập tức bay hơi. Trong diện tích mấy ngàn dặm này, ai mà dám chọc vào Huyền Minh Giáo chứ! Cậu ta chẳng qua chỉ là con trai của địa chủ hống hách mà thôi, gặp đệ tử tạp dịch cũng phải gọi một tiếng thừa ngài huống chi là đệ tử chân truyền!

Mày... mày đừng có lừa tao!, thiếu niên có chút sợ hãi, lắp bắp nói.

Ngô Bình lấy huy hiệu của mình ra, lạnh lùng nói: "Mở to mắt chó của các người lên nhìn cho rõ đi!"

Dù thiếu niên có ngu ngốc thì cũng biết được huy hiệu của Huyền Minh Giáo, đúng là đệ tử chân truyền. Cậu ta sợ tới mức "Bịch" một tiếng quỳ xuống đất: "Tiểu nhân đáng chết, không biết người là Huyền Minh Giáo, mong người tha mạng!"

Ngô Bình lấy ra thân phận của mình là vì muốn khiến thiếu niên kia chuẩn bị cho mình mấy con ngựa tốt, không thì anh đã không rề rà, trực tiếp đánh chết đám ăn hại kia rồi.

Anh nói: "Tôi sẽ không giết cậu. Cậu đi chuẩn bị cho tôi mấy con ngựa tốt, tôi cần dùng".

Thiếu niên nghe vậy lập tức mừng rỡ: "Vâng, vâng, tiểu nhân đi chuẩn bị ngay".

Hai người trở lại quán ăn ăn cơm tiếp, chưa ăn xong thì thiếu niên kia đã dắt bốn con ngựa cao to tới, hai đen hai trắng trông cực kỳ uy phong.

Ngô Bình thấy bốn con ngựa đó thì không khỏi thầm khen một tiếng, nói: "Ngựa này trông được đấy, nhà cậu nuôi à?"

Thiếu niên vội vàng đáp: "Bẩm đại nhân, ba đời nhà tôi đều nuôi ngựa nên trong nhà mới có khá nhiều ngựa tốt".

Ngô Bình nghe vậy vui vẻ nói: "Hèn chi trên đường tôi gặp được nhiều ngựa tốt như vậy, ra là nhà cậu nuôi".

Thiếu niên có chút đắc ý: "Đúng vậy thưa đại nhân, ngựa nhà tôi nổi tiếng xa gần, ngay cả một số đại nhân trong Huyền Minh Giáo cũng tới đây mua".

Ngô Bình gật đầu nói: "Tôi muốn mấy con ngựa này".

Thiếu niên: "Đại nhân có thể nhìn trúng ngựa của chúng tôi là niềm vinh hạnh của chúng tôi".

Ngô Bình thấy cậu ta ngoan ngoãn như vậy bèn hỏi: "Ngựa này của cậu, một ngày có thể đi bao nhiêu dặm?"

Thiếu niên: "Bốn con ngựa này đều là linh mã, ngày đi 1300 dặm, đêm đi 1400 dặm, chạy băng băng như gió. Hơn nữa, trong vòng hai ngày có thể không ăn không uống".

Ngô Bình liên tục gật đầu: "Quả là ngựa tốt. Bình thường thì các cậu bán ngựa này bao nhiêu tiền?"

Thiếu niên chần chờ một chút song vẫn trả lời: "Nếu một con thì khoảng tám mươi nghìn tinh tệ".

Ngô Bình hơi bất ngờ: "Mắc vậy luôn?"

Thiếu niên vội vàng xua tay: "Tiểu nhân không dám lấy tiền của đại nhân".

Ngô Bình ừ một tiếng nói: "Tôi làm việc luôn có quy tắc, sẽ không lấy không của cậu. Bốn con ngựa này, tôi muốn hai con, đây là một trăm sáu mươi nghìn tinh tệ", anh nói xong bèn ném cho đối phương một cái túi tiền.

Thiếu niên ngây người, ban đầu cậu ta nghĩ Ngô Bình không giết mình đã may mắn lắm rồi, hoàn toàn không ngờ tới sẽ lấy tiền. Nhưng ai ngờ, Ngô Bình chẳng những không giết, còn trả tiền ngựa cho cậu ta nữa!

Cậu ta lập tức càng kính trọng Ngô Bình hơn, nói: "Cảm ơn đại nhân!"

Ngô Bình xua tay: "Để lại hai con ngựa, cậu lui ra đi".

Thiếu niên vội vàng bảo vâng, xoay người đi ra cửa nhưng bỗng dưng lộn lại hỏi: "Đại nhân, người định đi nơi nào thế?"

Ngô Bình cười lạnh nói: "Sao, cậu hỏi tôi đi đâu để trả thù tôi à?"

Thiếu niên sợ tới mức mặt mày trắng bệch, không ngừng xua tay nói: "Tiểu nhân nào dám!"

Ngô Bình: "Vậy cậu hỏi nhiều vậy làm gì?"

Trên mặt thiếu niên thoáng hiện lên vẻ do dự rồi nói: "Đại nhân có điều không biết, từ thị trấn đi về phía bắc ba trăm dặm có một cái hầm kỳ lạ, mọi tu sĩ khi đi ngang qua, tám chín phần đều sẽ bị hại chết. Tiểu nhân hỏi đại nhân đi đâu là lo người đi ngang qua nó".

Ngô Bình lập tức cảm thấy hứng thú, hỏi: "Động ma? Đó là nơi nào?"

Thiếu niên bèn kể, động ma đã tồn tại hơn tám mươi năm, từ đời ông nội của cậu ta đã có. Hồi đó, người của Huyền Minh Giáo biết được chuyện này đã từng cử cao thủ đến kiểm tra, kết quả một đi không trở lại. Sau này, Huyền Minh Giáo lại cử ra ba lượt người tiến vào, nhưng vẫn chẳng ai trở ra, nghe nói đều là cao thủ.

Kể từ đó, Huyền Minh Giáo đã không cử người đi vào nữa, cũng liệt nó vào vùng cấm, dựng biển hiệu xung quanh cảnh cáo người đi đường đi vòng.

Ngô Bình cau mày: "Không ngờ còn có một nơi như vậy, ngay cả Huyền Minh Giáo cũng giải quyết không được luôn".

Thiếu niên: "Đúng vậy, thế nên đại nhân tuyệt đối đừng đi ngang qua nơi đó".

Ngô Bình bỗng nheo mắt lại nói: "Cậu vừa nói bên ngoài dựng lên biển hiệu. Một khi đã vậy, cậu cần gì phải quay lại bảo tôi đừng đi ngang qua nơi đó?"

Thiếu niên đáp: "Là như thế này. Biển hiệu ở đó đã biến mất trong một đêm nên ranh giới cũng trở nên mờ nhạt, có người không cẩn thận sẽ bước vào phạm vi của động ma".

Ngô Bình như nghĩ đến gì đó hỏi: "Vậy cậu có biết bên trong động ma có gì không?"

Thiếu niên lắc đầu: "E rằng những người biết được đều đã bị hại chết".

Ngô Bình gật đầu: "Được rồi, tôi biết rồi, cậu lui ra đi".

Thiếu niên đi rồi Phương Phương mới như nghĩ đến gì đó nói: "Công tử, tôi có một chuyện muốn báo".

Ngô Bình ngó cô ấy bảo: "Nói đi".

Phương Phương lấy một cuộn da mỏng từ trong lòng ra rồi đặt lên bàn nói: "Công tử, chính vì nó mà nhà tôi mới bị kẻ thù đến diệt môn".

Ngô Bình hết sức ngạc nhiên, mở cuộn da ra phát hiện bên trong có một số đồ án kỳ lạ, nhưng lại không được đầy đủ.

Anh quan sát mấy lần rồi hỏi: "Đây là cái gì?"

Phương Phương: "Trước khi chết, cha đã nói với tôi thứ này có liên quan đến động ma, nhưng lại không nói rõ".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK