[Chắc không phải là nói trúng phốc nên lúc này đang lau nước mắt đó chứ?], cũng có người cười trên nỗi đau của người khác.
Cuối cùng Tiểu cao ba trượng thở dài: [Anh đoán quá chuẩn xác. Tôi muốn hỏi anh là tôi nên làm gì tiếp theo? Tôi đang nợ hơn một triệu, không dám nói với gia đình. Vợ tôi cũng nối lại tình xưa với bạn trai cũ, có phải tôi nên níu kéo cô ấy không?]
Ngô Bình: “Năm nay chắc anh đã ba mươi tuổi rồi nhỉ?”
Tiểu cao ba trượng đáp: [Phải, còn một tháng nữa là đến sinh nhật tôi].
Ngô Bình gật đầu: “Anh đấy, có số giàu có, hơn nữa còn là giàu to ấy chứ. Nhưng vận tài phú này của anh vẫn một quý nhân phù trợ”.
Tiểu cao ba trượng vội hỏi: [Thưa đại sư, tôi còn có thể phát tài à? Quý nhân đó là ai thế?]
Ngô Bình cười nói: “Trở về, anh sẽ gặp được người đó”.
Tiểu cao ba trượng gãi đầu: [Trở về là sao?]
Ngô Bình mỉm cười: “Tôi chỉ có thể nói đến đây, tự anh suy nghĩ đi”.
Thấy Tiểu cao ba trượng được tính quá chính xác, những người còn lại cũng hăng hái muốn thử, thế là Ngô Bình đưa ra quy định: “Tôi đã tính rất nhiều cho người trước đó rồi. Hôm nay còn thêm hai người được bói nữa thôi, mỗi người chỉ có thể hỏi ba câu”.
Sau đó anh chọn một người khác, rút kinh nghiệm từ Tiểu cao ba trượng trước đó, hắn vừa bước đến đã hỏi những câu mình muốn hỏi nhất: “Tiên sinh, gần đây tôi thường gặp ác mộng, trong giấc mơ có một người phụ nữ mái tóc rối bù, vô cùng đáng sợ, tôi cảm giác như cô ấy đang muốn nói điều gì đó với tôi nhưng khi nghe kỹ lại thì tôi sẽ đột nhiên tỉnh dậy. Xin hỏi, có phải tôi bị trúng tà không?”
Ngô Bình trực tiếp mở video với đối phương, anh quan sát một hồi rồi nói ở trước mặt mọi người: “Anh bị bóng đè, có liên quan đến những việc anh đã trải qua lúc còn nhỏ. Lúc anh năm sáu tuổi, chắc chắn đã có một người phụ nữ rất quen thuộc với anh ở bên cạnh anh, sau đó cô ấy chết ở trước mặt anh với trạng thái cực kỳ đáng sợ, tôi nói có đúng không?”
Người đó lập tức đáp: “Tiên sinh nói thế, hình như tôi có chút ấn tượng, đợi tôi một lát, tôi hỏi mẹ tôi xem”.
Mọi người đều đang đợi, thậm chí không ai nói câu nào.
Hai phút sau, người đó nói: “Tôi hỏi rồi! Năm tôi sáu tuổi, một người thím trong thôn đối xử rất tốt với tôi đã treo cổ tự tử. Hôm đó tôi đi tìm thím nhưng vừa mở cửa ra, tôi đã thấy thím ấy treo cổ trên xà, đầu lưỡi rất dài, hình ảnh rất đáng sợ”.
Ngô Bình: “Vậy thì đúng rồi. Tôi kê đơn thuốc cho anh, anh cứ uống vào mỗi tối trước khi ngủ, uống liên tục bảy ngày thì chứng bị bóng đè cũng biến mất”.
“Cảm ơn tiên sinh!”, người đó nói cảm ơn liên tục.
Lúc này mọi người đều đã phục sát đất rồi, không ai dám nghi ngờ gì anh nữa.
Ngay cả Tôn Tử Nghiên ở một bên cũng sửng sốt, anh ta biết bói toán thật!
Sau đó Ngô Bình lại chọn một người để người đó hỏi mình, lần này Ngô Bình vẫn đoán cực kỳ chính xác, chỉ vài lời đã giải được vấn đề khó khăn mà đối phương gặp phải.
Sau khi trả lời xong vấn đề của ba người này, Ngô Bình cười nói: “Hôm nay đến đây thôi, giờ này ngày mai, tôi sẽ đúng giờ xuất hiện trên phòng livestream của Nghiên Nghiên”.
Nói rồi anh đứng dậy rời đi.
Tôn Tử Nghiên vội ngồi xuống cười nói: “Các vị thân mến, thế nào, có phải người bạn này của tôi làm mọi người kinh ngạc rồi không?”
“Nghiên Nghiên, tiên sinh lợi hại quá! Có thể nói cho bọn tôi biết anh ta là ai không?”
Tôn Tử Nghiên cố ý tỏ ra thần bí: “Lai lịch của bạn tôi rất đặc biệt, xin lỗi nhé, tôi không thể nói cho mọi người biết được. Nhưng ngày mai mọi người có thể tiếp tục đến đây hỏi anh ấy”.
Trong thời gian phát sóng trực tiếp, chuyện Ngô Bình xem bói rất chính xác đã nhanh chóng được lan truyền trên mạng, chỉ trong hai tiếng đồng hồ ngắn ngủi đã trở thành một trong ba mục được tìm kiếm nhiều nhất. Còn có người còn quay lại video của anh, cắt ghép làm thành một đoạn video ngắn rồi phát trên các nền tảng.
Sau khi rời khỏi livestream, Ngô Bình tìm đến Tôn Hành Nhân, nhờ ông ta tìm một bộ kim châm cứu rồi bắt đầu chữa trị cho ông ta. Trong vòng chưa đầy nửa tiếng đồng hồ, căn bệnh nhiều năm của Tôn Hành Nhân đã được chữa khỏi, ông ta vô cùng ngạc nhiên, liên tục gọi anh là thần y.
Trong lúc Ngô Bình đang điều trị cho Tôn Hành Nhân, số lượng người xem trong phòng livestream của Tôn Tử Nghiên tăng vọt, từ vài ngàn người lên hàng chục ngàn người, rồi tăng lên đến hàng trăm ngàn người.
Đến khi buổi livestream kết thúc, số lượng người xem đồng thời cao nhất đã vượt hơn hai trăm ngàn người, đây đã là một con số rất lớn. Phải biết các streamer hàng đầu hiện nay có số lượng người xem cao nhất cũng chỉ năm sáu trăm ngàn người.
Tôn Tử Nghiên rất lo lắng, cô ấy biết đây là lưu lượng do Ngô Bình mang đến cho mình, thế nên cô ấy thi thoảng cũng phải tiết lộ một chút thông tin về Ngô Bình, như thế mới có thể duy trì được độ hot.
Một tiếng đồng hồ sau, livestream vừa kết thúc, Tôn Tử Nghiên tìm đến Ngô Bình, cô ấy vui mừng nói: “Anh Diệp, ngày mai anh có thể tiếp tục tham gia livestream không?”
Ngô Bình cười nói: “Tất nhiên là được, hợp tác giữa chúng ta xem như đã được quyết định nhỉ?”
Tôn Tử Nghiên gật đầu: “Ừ, quyết định vậy đi”.
Ngô Bình: “Nhưng tôi chỉ xuất hiện trong buổi livestream trong một khoảng thời gian ngắn để giúp cô tăng lượng truy cập thôi”.
Tôn Tử Nghiên: “Hôm nay anh xuất hiện đã khiến tôi trở thành streamer có độ hot cao nhất rồi”.
Tôn Hành Nhân cười nói: “Tử Nghiên, cậu Diệp đã chữa khỏi căn bệnh nhiều năm của bố rồi, bây giờ bố cảm thấy cả người rất thoải mái, thư thái hơn rất nhiều”.
Tôn Tử Nghiên nghĩ đến biểu hiện trong lúc live của Ngô Bình, vội hỏi: “Có phải anh rất thạo y thuật không?”
Ngô Bình: “Biết sơ sơ thôi”.
Đầu Tôn Tử Nghiên nhảy số rất nhanh, hỏi: “Ngày mai anh có thể live về vấn đề chữa bệnh không?”
Ngô Bình rất bất ngờ, vốn dĩ anh muốn tiếp tục xem bói cho người khác nhưng bây giờ nghĩ lại, chẳng phải mình giỏi về y thuật hơn sao?
Anh ngẫm nghĩ rồi nói: “Cũng được, thật ra bất kỳ tay nghề nào có thể khiến người khác cảm thấy ngạc nhiên đến mức thán phục đều có thể hút được rất nhiều người xem, chẳng hạn như hát”.
Tôn Tử Nghiên: “Tôi cũng biết hát, tôi còn từng được huấn luyện chuyên sâu nhưng bây giờ không có bài gốc nào cực kỳ hay cả”.
Ngô Bình cười nói: “Không có bài hát gốc cũng chẳng sao, tôi có”.
Tôn Tử Nghiên sửng sốt: “Anh có bài hát gốc à?”
Ngô Bình gật đầu: “Hơn nữa còn là bài cực kỳ hay, một khi đã cất giọng hát thì chắc chắn sẽ bùng cháy”.
Anh lập tức viết ra ca khúc dưới dạng khuông nhạc và thêm lời bài hát.
Tôn Tử Nghiên lấy một cây đàn guitar ra, vừa đàn vừa hát. Bài hát vừa vang lên, cô ấy đã rất ngạc nhiên, sau khi đàn hát liên tiếp ba lần, cô ấy kinh ngạc hỏi: “Bài hát này ở đâu vậy? Mặc dù lời bài hát rất bình thường nhưng tôi nghĩ nó sẽ nổi tiếng”.
Ngô Bình: “Tất nhiên rồi, vậy nên chúng ta sẽ thành lập một công ty âm nhạc. Sau đó cô tuyển một nhóm ca sĩ chuyên nghiệp, chúng ta chịu trách nhiệm cung cấp các bài hát rồi để họ hát, như thế sẽ có thể nhanh chóng mở rộng thị trường. Không quá một tháng, các bài hát của chúng ta sẽ có thể hot ở trên các nền tảng trên mạng, trở thành một bài hát thần thánh vang khắp mọi nẻo đường”.
Tôn Tử Nghiên cảm thấy Ngô Bình tự tin quá mức, cô ấy nói: “Anh này, thật ra không cần quá nổi đâu, dù chỉ có tầm ảnh hưởng nhất định, chúng ta cũng có thể kiếm được tiền rồi”.
Ngô Bình không hiểu vấn đề này lắm bèn nói: “Ngày mai tôi sẽ nâng cao độ nhận biết trước, sau đó cô hát bài này”.
Tôn Tử Nghiên gật đầu: “Được, nhưng biết tìm người bệnh để chữa trị cho buổi live ngày mai ở đâu?”
Ngô Bình nói: “Đương nhiên là đến bệnh viện rồi, cứ tìm vài người mắc các bệnh lạ”.
Tôn Tử Nghiên: “Kể cả bệnh nan y sao?”
Ngô Bình: “Bệnh nan y cũng được, dù là bệnh ung thư, tôi cũng có thể chữa khỏi ngay tại chỗ”.
Tôn Tử Nghiên cực kỳ ngạc nhiên: “Bệnh ung thư cũng có thể chữa khỏi ngay tại chỗ?”
Chương 2227: Thế giới Tu Chân
Ngô Bình: “Tất nhiên là được, chỉ cần kích hoạt khả năng miễn dịch thì có thể làm chết mọi tế bào ung thu trong thời gian ngắn, làm người bệnh hồi phục”.
Tôn Tử Nghiên: “Nhưng người bệnh có phải đã hồi phục hay không thì người xem cũng không nhìn thấy, làm sao để làm cho họ biết được người bệnh đã được chữa khỏi thật rồi?”
Ngô Bình cười nói: “Thế nên chúng tôi mới phải đến bệnh viện, cho khán giả xem hồ sơ bệnh án, sau đó dùng thiết bị để tiến hành kiểm tra ngay lúc đó để khán giả thấy tôi quả thật đã chữa khỏi bệnh cho bệnh nhân. Như thế sẽ không còn ai nghi ngờ nữa”.
Tôn Tử Nghiên ngẫm nghĩ: “Tôi quen với một bác, ông ấy là viện trưởng trong một bệnh viện tư, hôm nay tôi sẽ đến nói chuyện với ông ấy nhờ ông ấy phối hợp cho chúng ta quay”.
Ngô Bình: “Ừ, ngày mai tôi sẽ chọn ra ba bệnh nhân, lần lượt điều trị cho họ”.
Sau khi bàn bạc với Ngô Bình xong, Tôn Tử Nghiên lại vội vàng ra ngoài đi gặp viện trưởng đó.
Ngô Bình và Liễu Tam Tương đi đến một căn phòng riêng biệt, Liễu Tam Tương: “Công tử định ở nhà họ Tôn bao lâu?”
Ngô Bình: “Không vội, cứ kiếm tiền trước. À phải rồi ông có sản nghiệp nào ở đây không?”
Liễu Tam Tương: “Tôi không có hứng thú với thế tục nên mọi thứ đều ở Tu Chân Giới”.
Ngô Bình: “Tu Chân Giới mà ông nói chắc hẳn là thời không duy độ cao nhỉ?”
Liễu Tam Tương: “Ừ, rất nhiều sự tồn tại vô cùng mạnh mẽ xuất hiện ở thời cổ đại, họ từng mở ra một số không gian lớn mạnh, chúng ta gọi là thế giới nào đó. Sau đó, người thế tục vô tình đi vào những thế giới này qua việc tu hành, sau đó trải qua rất nhiều năm phát triển, từng thế giới Tu Chân lần lượt được hình thành”.
Ngô Bình: “Nói thế tức là vũ trụ chính cũng có rất nhiều thế giới Tu Chân?”
Liễu Tam Tương: “Ừ, đã có mấy trăm thế giới trong những thế giới này đã được khai phá, có lớn, có nhỏ, có cao cấp, có sơ cấp. Vì thế Tu Chân Giới chia những thế giới này làm ba cấp bậc, cấp bậc cao nhất được gọi là Hỗn Mang Giới, ở giữa được gọi là Tiên Giới, dưới cùng là Linh Giới”.
“Trong đó Hỗn Mang Giới có ba thế giới, Tiên Giới có ba mươi sáu thế giới, Linh Giới có hơn bốn trăm thế giới. Nhưng chỉ có một Hỗn Mang Giới đã được khai phá hoàn toàn”.
Ngô Bình: “Người khai phá những thế giới này có tu vi ở cảnh giới nào?”
Liễu Tam Tương: “Có cảnh giới cao hơn Đạo Cảnh. Chúng ta đi đến từ Đại Ngũ Hành Giới, mặc dù Đại Ngũ Hành Giới rất rộng, rất mạnh nhưng một Linh Giới nào đó cũng có thể hơn hẳn Đại Ngũ Hành Giới”.
Ngô Bình khá ngạc nhiên: “Mạnh hơn cả Đạo Cảnh sao?”
Liễu Tam Tương: “Những thứ này quá xa vời với chúng ta, công tử biết thôi là được, không cần phải suy nghĩ nhiều”.
Ngô Bình: “Tiên Giới và Linh Giới có gì khác nhau sao?”
Liễu Tam Tương: “Các sinh vật trong Tiên Giới mạnh hơn trong Linh Giới rất nhiều. Linh Giới có rất nhiều sinh vật ở trạng thái linh thể, trong đó có vài Linh Giới đa số là tu sĩ loài người, vài Linh Giới đa số là cỏ cây tinh linh, cũng có một số nơi đa số là yêu vật”.
“Nếu là Tiên Giới thì đa phần đều do tu sĩ loài người nắm quyền. Hiện tại trong số ba mươi sáu Tiên Giới có một vài ở trong trạng thái hỗn loạn, rất nhiều thế lực đấu đá với nhau”.
Ngô Bình: “Hỗn Mang Giới thì sao?”
“Hỗn Mang Giới là nơi được rất ít người khám phá. Nơi đó không có thế lực môn phái nào cả, chỉ có những người tu hành riêng hoặc gia tộc tu hành. Nhưng người có thể đi vào Hỗn Mang Giới lại quá ít, dù là gia tộc tu hành ở nơi đó, bình thường số người cũng không quá mười người”.
Ngô Bình: “Thế nên nhân sĩ Tu Chân chủ yếu ở trong Tiên Giới”.
Liễu Tam Tương: “Đúng thế, Tiên Giới là nơi tập trung nhiều Tu Chân. Còn Hỗn Mang Giới thì đến cả tôi cũng chưa từng đến đó”.
“Tiên Giới có thể áp chế Linh Giới sao?”
Liễu Tam Tương lắc đầu: “Có một vài Linh Giới cũng có không ít sự tồn tại mạnh mẽ, Tiên giới không thể áp chế họ hoàn toàn được. Nói cho cùng vẫn phải phụ thuộc vào thực lực mỗi người, nếu thực lực mạnh thì cho dù ở Linh Giới hay Tiên Giới đều là bá chủ của hai giới Tiên Linh”.
Ngô Bình đã biết rõ tình hình chung của Tu Chân Giới: “Vậy thế tục và các giới có liên hệ thế nào?”
Liễu Tam Tương: “Các thế lực lớn nhỏ trong Tu Chân Giới đã từng có thỏa thuận là không can thiệp vào thế tục. Cụ thể là các tu sĩ Thần Thông và các tu sĩ Đạo Cảnh không được phép vào thế tục”.
Ngô Bình: “Tu sĩ Bí Cảnh được vào chứ?”
“Mặc dù tu sĩ Bí Cảnh có thể đi vào nhưng cũng có những hạn chế nghiêm ngặt, chẳng hạn như không thể tùy tiện thi triển tu vi, không thể sử dụng phép thuật để hại người, v.v. Vì thế các thế lực cũng đã lập ra một cơ quan kiểm tra đặc biệt, tên là “Nha môn Thiên Tuần”. Thế lực của Nha môn Thiên Tuần vô cùng lớn, ngay cả hoàng đế cũng phải ngoan ngoãn nghe lời”.
Ngô Bình: “Nếu đã có người trông chừng thì chắc chắn sẽ có người có khả năng xem thường những quy tắc này, đúng chứ?”
Liễu Tam Tương bật cười: “Từ trước đến nay vẫn luôn như vậy. Chẳng hạn như Hoàng tộc và các vương tộc của nước Hạ, phía sau họ thường có các thế lực Tu Chân hỗ trợ”.
Ngô Bình: “Nằm trong dự đoán”.
Lúc này Ngô Bình đã cơ bản thích nghi được với môi trường của giới thế tục ở vũ trụ chính, thực lực của anh nhanh chóng khôi phục.
“Ông Liễu, chắc là trật tự của Linh Giới và Tiên Giới lại khác với thế tục. Nếu bây giờ tôi đi vào Linh Giới có phải sẽ không ổn không?”
“Đúng thế, hơn nữa cần phải thận trọng hơn gấp mười lần lúc cậu vừa bước vào thế giới”, Liễu Tam Tương nhắc anh: “Muốn giải quyết vấn đề này, cách tốt nhất là trùng sinh”.
Nói đến việc trùng sinh, Ngô Bình hỏi ông ta: “Chọn xong ứng viên chưa?”
Liễu Tam Tương: “Đã có tin tức rồi, có lẽ vài ngày sau là có thể tìm được”.
Ngô Bình gật đầu: “Phải nhanh chóng làm xong chuyện này. À phải rồi, đừng quên thân phận mà Vương Thế An muốn”.
Liễu Tam Tương: “Tôi nhớ rồi”.
Màn đêm buông xuống, Ngô Bình bắt đầu thử tu luyện, khôi phục lại tu vi của mình. Nhưng dù sao anh cũng đến từ Đại Ngũ Hành Giới, không thể thi triển hết tu vi của mình ở đây.
Anh cảm thấy bây giờ mình chỉ có thể phát huy chưa đến ra không đến mười phần trăm tu vi của mình. Mặc dù thực lực chưa đến mười phần trăm nhưng cũng đủ để anh tự bảo vệ mình ở thế tục.
Tu luyện cả một đêm, thu hoạch cũng được kha khá, anh hỏi Liễu Tam Tương: “Có cách nào để tôi hồi phục nhanh hơn một chút không?”
Liễu Tam Tương: “Công tử có được sức mạnh khi tu luyện ở nơi đó, nhưng lại bị áp chế khi ở đây, muốn khôi phục lại chút thực lực thì chỉ có thể rèn luyện trong thời gian dài, thích nghi, liên tục điều chỉnh. Quá trình này nói ngắn thì khoảng ba năm, dài thì mười năm. Cho dù là như thế cũng không thể phục hồi hoàn toàn được”.
Ngô Bình: “Nhưng tôi nhớ có người từng nói, vài tu sĩ ở vũ trụ phụ đến vũ trụ chính sẽ hệt như thần linh vậy mà?”
Liễu Tam Tương: “Đúng là như thế nhưng mấy người đó đều là các nhân vật đỉnh cấp ở trong các vũ trụ phụ, hơn nữa tìm được căn nguyên của họ ở vũ trụ chính”.
Ngô Bình: “Căn nguyên?”
Liễu Tam Tương: “Vũ trụ phụ là thế giới được phản chiếu từ một góc độ nào đó của vũ trụ chính, vũ trụ phụ phụ thuộc vào vũ trụ chính. Chẳng hạn như một ngôi đền ở vũ trụ chính đã thu hút rất nhiều tín ngưỡng vì có hương hoa dồi dào. Vậy thì ngôi đền sẽ được phản chiếu vào một vũ trụ phụ nào đó, từ đó tạo ra trật tự vũ trụ. Lúc này, ngôi đền là căn nguyên của tiểu vũ trụ phụ này”.
Ngô Bình hỏi: “Đại Ngũ Hành Giới cũng có căn nguyên sao?”
Liễu Tam Tương: “Dĩ nhiên là có, căn nguyên của Đại Ngũ Hành Giới là một bộ Đạo Kinh, Ngũ Hành Bản Nguyên Kinh. Chỉ cần tìm được bộ kinh này, công tử chắc chắn sẽ trở thành sự tồn tại tối cao của Đại Ngũ Hành Giới”.
Chương 2228: Công đức người tu hành
Ngô Bình: “Đạo kinh này đang ở đâu?”
Liễu Tam Tương: “Nó từng xuất hiện hai lần, lần thứ nhất đã tạo ra một tông môn cực kỳ lớn, Ngũ Hành Tiên Tông. Lần thứ hai, tạo ra một cao thủ siêu cấp, cũng chính là người tạo ra Đại Ngũ Hành Giới”.
“Nói như vậy, trước mắt Căn Nguyên Kinh Ngũ Hành vẫn chưa rõ tung tích, nhưng sớm muộn gì nó cũng sẽ xuất hiện”. Liễu Tam Tương nói.
“Lão Liễu, trong giới thế tục, có phải cũng có truyền thừa tu chân không?”
Liễu Tam Tương: “Thật ra giới thế tục là nền tảng của Linh Giới và Tiên Giới. Trình tự các Tu Chân Giới đều có một vài quy tắc thông dụng, chỉ có tạo phúc thế tục, có được công đức thì mới có thể loại bỏ tai kiếp trong tu hành”.
Ngô Bình: “Ồ, công đức sao? Vậy làm sao mới có thể biết được đã có được bao nhiêu công đức?”
Liễu Tam Tương: “Chỉ khi tu vi đạt đến Đạo Cảnh, mới có thể biết rõ bản thân có được bao nhiêu công đức. Tu sẽ dưới đạo cảnh thì không thể biết được”.
Nói chuyện với Liễu Tam Tương một lúc, Ngô Bình ngủ một giấc thật say, nếu tu luyện đã không có tiến triển gì thì chi bằng cứ ăn ngon ngủ kỹ vậy.
Sáng hôm sau, Ngô Bình rửa mặt xong đẩy cửa đi ra, thì thấy bữa sáng nhà họ Tôn đã chuẩn bị đầy đủ. Tôn Tử Nghiên rất nhiệt tình, cười nói: “Anh Diệp, mau dùng bữa sáng đi”.
Ngô Bình gật đầu, ngồi xuống cùng ăn với mọi người, anh hỏi: “Bên phía bệnh viện thương lượng rồi sao?”
Tôn Tử Nghiên: “Người chú kia đã đồng ý hợp tác với chúng ta, tôi sẽ giúp bệnh viện bọn họ giới thiệu thêm trong livestream. Nhưng bên phía bệnh viện cần phải chuẩn bị đôi chút, ngày mai chúng ta mới có thể qua”.
Ngô Bình: “Không sao, ngày mai đi cũng được. Hôm nay cô cứ livestream bài hát kia đi”.
Tôn Tử Nghiên cười nói: “Ừ, anh Diệp, anh đi với tôi đến công ty đi. Bài hát này rất hay, nhưng giọng tôi lại không hợp. Bên phía công ty có một cô bạn thân của tôi, cũng là người hợp tác trong công ty, cô ấy rất đẹp, hát cũng rất hay”.
Ngô Bình: “Ừ, tôi cũng đi dạo xem”.
Ăn cơm xong, Ngô Bình đi dạo xung quanh, sau đó thì đến công ty với Tôn Tử Nghiên. Nói là công ty, nhưng thật ra là một căn nhà ở vùng ngoại ô, sau khi tu sửa đơn giản thì trở thành công ty của mấy người.
Xe dừng trước cửa công ty, một cô gái mặc váy trắng dài đang quét dọn sân, cô ấy có gương mặt trái xoan, da trắng mịn, khí chất khuôn mặt rất cao cấp, chỉ là gương mặt có phần lạnh lùng, không hề có ý cười.
Nhìn thấy xe của Tôn Tử Nghiên, cô ấy vốn định chào hỏi, nhưng nhìn thấy người lạ là Ngô Bình ngừng lại, chỉ gật đầu với Tôn Tử Nghiên.
Tôn Tử Nghiên lấy dụng cụ trong tay cô ấy, cười nói: “Bạn yêu à, đừng quét nữa, tớ giới thiệu với cậu này, đây là anh Ngô Bình, là người hợp tác mới của chúng ta”.
Mỹ nữ này chỉ khẽ gật đầu, không nói gì.
Tôn Tử Nghiên: “Anh Ngô, đây là một trong những người hợp tác của tôi, Nhan Băng”.
Ngô Bình nói: “Chào cô”.
Nói chuyện khách sáo mấy câu, ba người đi vào nhà. Trong nhà có năm phòng, phía bắc có ba phòng, phía đông một phòng, hai phòng ở giữa thì liền nhau thành một, diện tích khá lớn, được dùng làm nơi làm việc của công ty, có để mấy bàn làm việc, còn có mấy chiếc máy tính. Phía đông và hai phòng hai bên thì dùng để livestream.
Tôn Tử Nghiên cười nói: “Bạn yêu, bài hát này, cậu học ngay cho tớ đi, đến chín giờ, đúng giờ sẽ livestream”.
Nhan Băng cầm bản nhạc và lời liếc nhìn, nói: “Lời bài này dung tục quá”.
Tôn Tử Nghiên nói: “Tục là đúng rồi, như vậy mới nổi được”.
Nhan Băng nhìn bản nhạc rồi hát lên, cô ấy vừa mở lời, Ngô Bình đã biết âm sắc của cô ấy rất tốt, so với Tôn Tử Nghiên không chỉ mạnh hơn một cấp, chẳng trách cô ấy nhất định phải để cho Nhan Băng hát.
Nhan Băng rất có thiên phú về ca hát, chỉ ngâm nga hai lần đã thuộc lòng, sau đó cô ngồi xuống ghế, lấy đàn ghi ta.Tôn Tử Nghiên ngồi trước đàn dương cầm, đệm nhạc cho cô ấy.
Giọng ca vang lên, Ngô Bình phát hiện Nhan Băng này hát còn hay hơn ca sĩ nổi tiếng ở thời kỳ địa cầu.
Hát xong một lần, Nhan Băng nói: “Nhạc thì cũng được”.
Tôn Tử Nghiên nói: “Băng Băng, cậu mau luyện tập chút đi”.”
Sau đó, Tôn Tử Nghiên đến phòng phía Tây, chuẩn bị cho buổi livestream sắp tới.
“Anh Diệp, hôm nay vẫn xem bói không?”
Ngô Bình nói: “Ngày mai phải đến bệnh viện, có thể làm nóng trước, hôm nay cứ lên mạng xem bệnh cho mọi người vậy”.
Tôn Tử Nghiên ngây người: “Xem bệnh online! Được không?”
Ngô Bình nói: “Xem bệnh không nhất thiết phải gặp trực tiếp, qua video cũng được”.
Tôn Tử Nghiên gật đầu: “Được. Tôi sẽ dùng tài khoản livestream hôm qua đăng nhập, sau này tài khoản này sẽ thuộc của anh”.
Đến lúc tám giờ rưỡi, Tôn Tử Nghiên bắt đây livestream. Cô ấy xuất hiện nói chuyện với mọi người trước một lát, do chuyện xem bói hôm qua vẫn còn đang nổi, nên vừa mới livestream thì số lượng người xem đã tăng lên đến ba mươi nghìn, hơn nữa vẫn đang tiếp tục tăng.
Đợi số lượng người coi sắp đến mười vạn thì Tôn Tử Nghiên mới nói: “Các bạn còn nhớ anh trai hôm qua biết xem bói không? Hôm nay tôi lại mời anh ấy đến. Hôm nay anh ấy không xem bói nữa, mà giúp mọi người xem bệnh. Chỉ cần là các bạn đang xem thì đều có thể gọi video với anh ấy, khám chữa tại chỗ, không thu phí đâu đấy! Nhưng, quá trình chữa trị cần phải công khai bên ngoài, để mọi người có thể nhìn thấy, hy vọng mọi người có thể thông cảm cho”.
Mọi người đều là đến để chờ Ngô Bình xem bói, nhưng là người thì ai cũng có tam tai lục bệnh, trong số mười vạn người coi thì khó tránh có vài người thân thể không khỏe.
Rất nhanh sau đó, đã có mấy trăm người báo danh, lúc này Tôn Tử Nghiên mới mời Ngô Bình xuất hiện, chọn ra một người trong đó.
Bắt đầu gọi video, đây là một cô gái hơn hai mươi tuổi, vẻ mặt trông không tốt lắm. Cô ấy hỏi: “Chào anh, tôi vốn dĩ muốn nhờ anh xem bói, thật ra cũng là liên quan đến bệnh của tôi”.
Ngô Bình gật đầu: “Tình hình của cô cứ nói cho tôi nghe trước đã”.
Cô gái: “Mỗi lần tôi đến kỳ, thì bụng rất đau, hơn nữa còn đau ít nhất mười ngày. Trong mười người này, ngay cả việc tự lo cho mình tôi cũng không thể, chứ đừng nói đến chuyện đi làm. Chính vì như vậy, tôi đã mất việc đến ba lần, bạn trai cũng chia tay với tôi. Anh nói xem đây là vấn đề do thân thể tôi, hay là do mệnh tôi không tốt?”
Ngô Bình nói: “Cô đặt microphone ở vị trí tim của cô, tôi nghe thử nhịp tim cô xem”.
Cô gái làm theo, rất nhanh, trong video đã vang lên tiếng tim đập.
Ngô Bình nghe một lúc, lại nhìn lưỡi của cô gái, sau đó hỏi mấy câu. Tiếp đó, anh bảo cô gái dùng sức ấn vào mấy vị trí trên cơ thể mình, rồi hỏi cô có đau hay không.
Cô gái ấn một lúc, rồi lần lượt nói cảm giác.
Lúc này, Ngô Bình đã hiểu đại khái tình hình của cô gái, nói: “Quanh buồng trứng bên trái của cô bị viêm, cô đi mua một ít thuốc, dùng một tuần thử xem. Nếu vẫn không hiệu quả thì đến bệnh viện tiêu chuẩn trị liệu”.
Cô gái ngây người nói: “Anh à, nhưng lúc trước tôi cũng từng đến bệnh viện, bác sĩ nói tôi không bị viêm gì cả”.
Ngô Bình: “Chứng viêm của cô đang ở giai đoạn ẩn, vì vậy kiểm tra bình thường thì không thể phát hiện, thậm chí có làm xét nghiệm máu cũng không thể hiện được chỉ số viêm”.
Cô gái nghe vậy thì gật đầu: “Thì ra là như vậy, cám ơn anh!”
Cứ như vậy, Ngô Bình liên tục xem bệnh cho mười người. Nhưng, kiểu xem bệnh như vậy cũng không thể có hiệu quả nhanh chóng, khiến hiệu quả livestream cũng không quá tốt.
Vì thế, dưới yêu cầu của người xem, anh lại xem bói cho ba người, vẫn chuẩn như hôm qua. Lúc này, số lượng người xem livestream đã lên đến ba trăm nghìn. Lần này, anh lại lên hot search.
Chương 2229: Cắt tóc
Xem bói xong, Ngô Bình ra khỏi phòng. Lúc này, Nhan Băng đang ở phòng bên cạnh hát bài của anh, giọng hát du dương truyền ra.
Anh mở điện thoại di động trên bàn, vào phòng livestream của Nhan Băng. Người hâm mộ của Nhan Băng có đến mấy chục nghìn, vừa cất giọng, các fan đều khen thưởng, còn có người ghi âm lại bài này, rồi chia sẻ lên nhiều phương tiện truyền thông khác.
Nửa tiếng sau, Tôn Tử Nghiên vẫn đang livestream đột nhiên chạy ra, nói: “Anh, có người muốn mua bản quyền bài này”.
Ngô Bình thẳng thừng trả lời: “Không bán”.
Tôn Tử Nghiên: “Đối phương ra giá một trăm vạn”.
Ngô Bình hỏi lại: “Nếu bài này mà nổi, cô nghĩ nó có thể kiếm được bao nhiêu tiền?”
Tôn Tử Nghiên: “Ít nhất cũng trên chục triệu”.
Ngô Bình: “Vậy thì đúng rồi, rõ ràng có thể kiếm được bộn tiền, tại sao phải bán đi với giá một trăm? Sau này, cô có thể thành lập công ty nghệ sĩ, Nhan Băng chính là nghệ sĩ đầu tiên của cô”.
Tôn Tử Nghiên: “Được!”
Sau đó cô ấy lấy điện thoại cho Ngô Bình xem, cười nói: “Anh, hôm qua lúc livestream, có rất nhiều người tặng thưởng, tôi đã rút tiền về rồi, tổng cộng là một trăm bảy mươi nghìn. Hôm nay tặng thưởng nhiều hơn nữa, hai trăm mấy chục nghìn, nhưng phải đến ngày mai mới rút được”.
Ngô Bình: “Chúng ta đã thỏa thuận chia ba bảy, cô đưa tôi bảy phần, là hai trăm hai mươi nghìn”.
Tôn Tử Nghiên cười nói: “Đồ của anh mất rồi, bộ điện thoại này là mới mua, anh cứ dùng trước đi”.
Ngô Bình: “Cảm ơn. Tiền mua điện thoại, cứ trừ vào thu nhập của tôi”.
Tôn Tử Nghiên: “Không cần”.
Ngô Bình tìm một chỗ ngồi xuống, nghiên cứu điện thoại. Anh tải về không ít phần mềm, sau đó đăng ký.
Anh đến từ thời đại địa cầu, rất nhanh đã làm quen với thao tác điện thoại. Thấy thời gian vẫn còn sớm, anh nói với Tôn Tử Nghiên một tiếng, nói muốn lái xe ra ngoài một vòng.
Tôn Tử Nghiên cũng hào phóng đưa chìa khóa xe cho anh, Ngô bÌnh lên xe, chuẩn bị đi đến cửa hàng chọn mấy bộ quần áo. Đồ anh mặc không phù hợp với thời đại này, nếu mặc như vậy thì rất dễ bị chú ý.
Chạy xe đến phố đi bộ gần đó, Ngô Bình tìm chỗ dừng lại, sau đó đi chọn mấy bộ đồ. Trải qua nhiều thế giới như vậy, gu chọn đồ cũng không tệ, rất nhanh đã mua được hai bộ.
Rời khỏi phố đi bộ, anh đem theo quần áo đánh giá xung quanh, muốn tìm một tiệm cắt tóc. Lúc này, anh nghe thấy trong một tiệm cắt tóc vang lên tiếng khóc, bèn dừng bước xem thử.
Lúc này, một cô bé trông chưa đến hai mươi tuổi chạy ra ngoài, cô ấy rất xinh đẹp, nhưng lúc này vẻ mặt lại sợ hãi. Cô ấy vừa ra, lại nhanh chóng bị hai người đàn ông cao lớn nắm tóc kéo vào.
Anh khẽ nhíu mày, tuy không thích phiền phức, nhưng gặp phải chuyện bất bình thì anh vẫn quyết định xen vào. Vì vậy, anh nhanh chóng đi về phía tiệm cắt tóc đó.
Đẩy cửa vào thì thấy cô gái vừa nãy bị lôi vào đang che mặt đứng một góc khóc. Nhìn ra được cô ấy vừa mới bị đánh một trận, lúc này cũng không dám thở.
Một người phụ nữ trông khoảng ba mươi tuổi, tóc uốn xoăn, trông có vẻ hung hăng, thấy con dê béo Ngô Bình tiến vào, lập tức cười chào đón: “Anh muốn làm tóc kiểu gì?”, sau đó vẫy tay với hai người đàn ông cao lớn kia, để bọn họ đưa cô bé bị đánh kia ra phía sau xử lý.
Ngô Bình bỏ quần áo xuống, lạnh nhạt nói: “Sao lại đánh người đẹp vậy chứ. Xảy ra chuyện gì, có thể nói với tôi không?”
Người phụ nữ sợ làm mất mối kinh doanh, nhà cô ta kinh doanh là ba năm không mở, ba năm mở cửa, lập tức vội nói: “Cô ta ấy à, thấy tiệm tôi chi phí cao thì muốn quỵt nợ, chúng tôi chỉ là dạy dỗ cô ta chút thôi”.
Ngô Bình hỏi: “Quỵt nợ? Chi phí của cô ấy dùng hết bao nhiêu?”
Người phụ nữ kia nói: “Phải chừng bảy tám vạn”.
Ngô Bình: “Ồ, vậy thì cũng không nhiều tiền. Các cô thả cô ấy ra đi, tôi sẽ trả cho cô ấy”.
Vừa nghe thấy Ngô Bình muốn thanh toán, mắt người phụ nữ kia sáng rực, vội nịnh nọt: “Anh đúng là người lương thiện, anh chắc chắn sẽ được đền đáp”.
Ngô Bình đi đến bên cạnh cô bé, phát hiện má trái cô bé có vết bầm tím, ánh mắt vô cùng hoảng sợ. Nhưng, khi cô ấy nhìn thấy ánh mắt ấm áp của Ngô Bình, thì không còn sợ hãi nữa.
Ngô Bình nói: “Cô ngồi xuống đi”.
Cô bé ngoan ngoãn ngồi xuống ghế bên cạnh, sau đó anh ngồi lên ghế cắt tóc, nói: “Chúng ta có dịch vụ gì vậy?”
Người phụ nữ kia lập tức nói: “Chỗ chúng tôi chạy theo mô-đen, anh muốn gì cũng có”.
Ngô Bình: “Cắt một kiểu hợp thời hơn”.
Người phụ nữ cười nói: “Không vấn đề. Nhưng trước khi cắt, tôi đề nghị anh nên làm dịch vụ bảo vệ tóc tốt nhất. Anh xem chất tóc của anh rất tốt, nhưng lại ít được dưỡng”.
Ngô Bình biết đây đều là mấy chiêu trò lừa đảo, vì vậy anh bèn hỏi: “Dưỡng gì vậy?”
Người phụ nữ lập tức nói bốn cấp sản phẩm dưỡng trong tiệm, lần lượt là bốn bình nhỏ, rẻ nhất là một trăm lẻ tám, mắc nhất thì một nghìn tám.
Ngô Bình cười nói: “Vậy dùng loại một nghìn tám đi”.
Người phụ nữ kia mắt sáng lên, cô ta lập tức cho người bắt đầu làm dịch vụ dưỡng tóc. Dịch vụ dưỡng tóc, là lấy một ít thuốc gel đen, bôi lên tóc Ngô Bình, sau đó dùng rửa sạch.
Sau khi rửa xong thì dùng máy sấy sấy khô.
Hơn nửa tiếng sau, người phụ nữ lại đi đến, cười hỏi: “Cắt tóc thì anh muốn chọn thế nào?”
Ngô Bình: “Có những gói nào vậy?”
Người phụ nữ: “Có gói đơn giản ba chín tám chỉ là cắt tóc đơn giản; còn có kiểu cao cấp sáu chín tám, bao gồm nhuộm và thợ cắt riêng. Còn có gói siêu cấp tốt nhất là chín chín tám, không những nhuộm, mà còn có thợ cắt tóc cao cấp”.
Ngô Bình: “Vậy gói chín chín tám đi”.
Người phụ nữ kia lại sáng rực mắt, lập tức gọi một “thợ cắt tóc cao cấp”, bắt đầu làm tóc cho Ngô Bình.
Quá trình làm tóc kéo dài chừng hai tiếng đồng hồ thì xong.
Cuối cùng Ngô Bình nhìn kiểu tóc, cái khác không nói, nhưng làm tóc thì đúng là không tệ, vì vậy anh hỏi: “Bà chủ, tính tiền đi”.
Người phụ nữ cười ha ha nói: “Chi phí của anh tổng cộng hai trăm lẻ ba nghìn bảy trăm tệ, cộng thêm của cô bé kia bảy mươi lăm nghìn, tổng cộng hai trăm bảy mươi tám nghìn bảy trăm tệ”.
Ngô Bình có chút giật mình, anh hỏi: “Chẳng phải tôi chỉ làm dịch vụ dưỡng một nghìn tám, và cắt tóc chín trăm chín trăm sao? Cộng lại, hình như chưa đến hai trăm nghìn sao?”
Người phụ nữ cười nói: “Anh à, một nghìn tám là giá một lọ dưỡng loại nhỏ, anh dùng ba lọ, hết năm trăm bốn mươi. Gói cắt tóc cao cấp là tính theo phút, mỗi phút là chín trăm chín mươi, anh làm hết một trăm năm mươi phút, hết một trăm bốn mươi chín nghìn bảy trăm tệ”.
Ngô Bình khẽ nhíu mày: “Các cô như vậy chẳng phải đang lừa người sao? Tại sao không nói rõ ngay từ đâu?”
Mặt người phụ nữ lập tức u ám, lạnh giọng nói: “Anh kia, là tự anh chọn dịch vụ, bây giờ không muốn trả tiền đúng không? Anh cũng thấy rồi đấy, cô bé kia lúc trước cũng không muốn trả tiền, bị người của tôi dạy dỗ một trận rồi, không phải là anh muốn giống như cô ta chứ?”
Ngô Bình nắm tóc người phụ nữ, trực tiếp nhấn vào hộp dưỡng tóc, người phụ nữ há miệng, nuốt vào rất nhiều, lập tức nôn ra.
Hai người đàn ông cao lớn thấy Ngô Bình ra tay, lập tức tiến lên muốn giữ anh lại. Thực lực của Ngô Bình tuy chỉ có thể phát huy được một phần, nhưng một phần thực lực này vẫn đủ anh tung hoành ở giới thế tục này.
Anh một tay nắm lấy đầu một người, nhẹ nhàng nhấn xuống, đầu người này đập mạnh xuống đất. Tay người còn lại vừa chạm vào va anh thì đã bị anh bẻ gãy, sau đó đánh vào trước mặt anh ta, đánh anh ta đến chảy máu mũi rồi ngất đi.
Chương 2230: Lấp cửa lớn
Người phụ nữ nhìn thấy tên côn đồ đánh được nhất lại không thể chịu nổi một đòn như vậy, lập tức biết rõ đã gặp phải nhân vật lợi hại, cô ta run giọng nói: “Anh à, là chúng tôi không đúng, chúng tôi không lấy tiền nữa, miễn phí cho anh!”
Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Cô dám ở nơi này lừa gạt người ta, chắc chắn là có người đứng sau. Tôi không dạy dỗ cô, thì cô còn tiếp tục hại người. Như vậy đi, giao hết toàn bộ tiền mà cô kiếm được trong mấy năm nay cho tôi!”
Nói xong, thần niệm anh lập tức khống chế tư duy của người phụ nữ, người phụ nữ trợn tròn mắt, sau khi trở lại bình thường thì đã bị Ngô Bình khống chế.
“Nói đi, mấy năm nay, đã lừa ở đây bao nhiêu rồi?”
Người phụ nữ tự lẩm bẩm nói: “Hơn năm trăm vạn, trong đó có hơn hai vạn giao cho người bảo kê chúng tôi, tôi lại bỏ ra một phần, trước mắt trong tay còn khoảng một trăm vạn”.
Ngô Bình gật đầu: “Cô chuyển hết toàn bộ tiền vào điện thoại tôi đi”.
Cô bé kia đứng dậy, cô ấy ngạc nhiên nhìn Ngô Bình, nói: “Anh trai à, anh lợi hại thật, lúc nãy tôi tức cả một bụng, nhưng không đánh lại bọn họ”.
Ngô Bình cười hỏi: “Cô bị lừa thế nào vậy?”
Người phụ nữ thở dài một hơi: “Cũng không khác gì anh. Đúng rồi anh trai, tôi không có tiền trả, bọn họ còn ép tôi phải vay”.
Ngô Bình: “Ồ, còn muốn để cô vay nợ sao?”
Người phụ nữ gật đầu: “Đúng vậy, bọn họ đúng là xấu xa”.
Ngô Bình hỏi: “Người phụ nữ, cô tên gì?”
“Tôi tên Từ Tử Yên, anh thì sao?”
“Tôi tên Ngô Bình, Tử Yên, tôi giúp cô xả giận”.
Anh khống chế cả đám người, sau đó để bọn họ mở ứng dụng cho vay. Đám người cho vay nhiều năm, hành động quen tay, cũng biết được nguồn tiền ở đâu. Chẳng mấy chốc, năm người đã vay thành công, trên điện thoại mỗi người có đến mấy chục ứng dụng, có thể vay dễ dàng đến mấy chục vạn.
Trong năm người, khoản vay ít nhất là hơn ba mươi bảy vạn, nhiều nhất là bà chủ kia, lại vay đến hai trăm ba mươi lăm vạn. Bởi vì dòng tiền ngân hàng của cô ta nhiều, lại có giấy phép kinh doanh, nên ngân hàng lớn cho cô ta hạn mức rất cao.
Ngô BÌnh bảo bọn họ chuyển hết tiền vào tài khoản của anh, ngoài một trăm ba mươi vạn hơn lúc đầu kia, còn có tiền vay hơn năm trăm sáu mươi vạn, cộng lại cũng gần bảy trăm vạn!
Sau khi chuyển khoản, anh dẫn theo Từ Tử Yên rời khỏi tiệm cắt tóc.
Từ Tử Yên nhìn Ngô Bình một cách sùng bái, nói: “Anh Ngô, anh muốn đi đâu?”
Ngô Bình nhìn đồng hồ, đã đến giờ chiều rồi, bèn nói: “Đi ăn cơm thôi. Cô biết tiệm cơm nào mắc nhất ở đây không?”
Từ Tử Yên chớp mắt: “Biết!”
Ngô Bình: “Đi thôi người đẹp, tôi mời”.
Từ Tử Yên cười hi hi: “Vậy tôi không khách sáo!”
Vì thế hai người lên xe Ngô Bình, Từ Tử Yên chỉ đường đi đến tiệm cơm mắc nhất địa phương, Đệ Nhất Cư.
Xe đi đến trước cửa Đệ Nhất Cư, Từ Tử Yên sáng mắt, nói: “Anh Ngô, ba năm trước tôi từng ăn cơm ở đây một lần, đồ ăn bên trong thực sự rất ngon. Chỉ là đồ ăn ở đây quá mắc, ăn một bàn cũng phải hơn vạn tệ, hơn nữa đều là đồ ăn theo phần”.
Ngô Bình cười nói: “Tiền mới kiếm được, chúng ta cứ gọi một bàn đồ ăn”.
Xe đi vào trong thì thấy bảo vệ trước cửa nhìn xe của Ngô Bình, là một chiếc xe mười mấy vạn, bèn nghiêng mặt quay đi, không nhấn nút rào chắn.
Ngô Bình thấy hắn một lúc lâu vẫn không có phản ứng gì thì nhấn còi xe. Bảo vệ kia lập tức trừng mắt: “Nhấn cái gì mà nhấn? Anh lái cái xe rách này mà muốn đi vào Đệ Nhất Cư?”
Ngô Bình tức một bụng, thầm nghĩ tôi lái xe gì liên quan gì đến anh?
Từ Tử Yên cũng không ngờ bảo vệ này lại không nói lý như vậy, cô kéo cửa sổ xuống, nói: “Chúng tôi lái xe gì, thì liên quan gì đến việc chúng tôi ăn gì sao? Anh mau mở cửa đi”.
Bảo vệ nghiêng mặt quay đi, vẻ mặt xem thường. Bình thường người đến dùng cơm ở Đệ Nhất Cư, đều ngồi xe ít nhất cũng năm, sáu trăm nghìn trở lên, xe sang hơn triệu cũng rất bình thường. Cho dù là xe mấy triệu cũng thường ghé nơi này, không chỉ xe sang, mà số xe cũng đều là số may mắn.
Nhưng chiếc xe mà Ngô Bình đi, không chỉ không đáng tiền, mà số xe cũng rất bình thường, vừa nhìn đã biết là người không có tiền, vì vậy bảo vệ này mới cố ý làm khó bọn họ.
Thấy hắn không nói lý, Từ Tử Yên muốn xuống xe nói với hắn, Ngô Bình lại nói: “Không cần quan tâm đến hắn”.
Nói xong, anh lái xe chắn ngang lối vào, dù là xe đi vào hay đi ra cũng bị chặn lại.
Bảo vệ thấy anh dám làm như vậy, lập tức tức giận quát: “Anh muốn làm gì?”
Ngô Bình cũng không quan tâm hắn, lấy điện thoại ra lướt xem video.
Rất nhanh đã có xe đi ra, nhưng lối ra vào lại bị đầu xe chặn lại, không thể đi ra, tài xế không ngừng bấm còi.
Đồng thời, cũng có xe muốn đi vào, là một chiếc xe sang mấy trăm vạn, cũng bị đuôi xe Ngô Bình chặn lại không vào được.
Bảo vệ vừa nhìn đã hoảng, hắn chỉ là bảo vệ, mỗi tháng tiền lương ba nghìn, ngay cả bảo hiểm các loại và nhà đều không có. Chỉ vì trong tay có chút ít quyền lực nên mới dám làm khó dễ người mà hắn nghĩ là bình thường.
“Anh mau dời xe đi đi!”. Hắn tức tối rống lớn.
Ngô Bình vẫn không quan tâm đến hắn, tiếp tục lướt mạng.
Vì thế bảo vệ chạy qua dùng sức đập vào chiếc xe, nhưng tay hắn vừa chạm vào xe thì cảm thấy một lực tác động vào thân thể hắn, hắn giống như bị điện giật, cứng đờ ngã tại chỗ, đầu đập xuống đất.
Cửa này ra không được, vào không xong, xe hơi bấm còi liên tục, quản lý nhà hàng hốt hoảng, vội chạy ra giải quyết.
Hắn nhìn thấy xe Ngô Bình chắn ngay chính giữa, lập tức nhíu mày, tiến lên nói: “Chào anh, sao anh lại chắn trước cửa Đệ Nhất Cư chúng tôi vậy?”
Ngô Bình bỏ điện thoại xuống, cười lạnh nói: “Bảo vệ của các anh coi thường người khác, nói xe của tôi không đáng tiền, không xứng vào đây ăn cơm. Ha ha, nếu tôi không vào được thì người khác cũng không thế đi vào! Đương nhiên là người đi vào cũng đừng nghĩ đến chuyện đi ra, tôi chuẩn bị chắn ở đây ba ngày ba đem”.
Quản lý hung hăng liếc nhìn bảo vệ dưới đất, sau đó nói: “Đây là do chúng tôi quản lý không nghiêm, tôi thay mặt Đệ Nhất Cư xin lỗi anh. Anh có thể dời xe đi trước được không ạ?”
Ngô Bình: “Dời xe? Không được, trừ phi các anh xin lỗi công khai, đồng thời phải xử lý bảo vệ này, và bồi thường tổn thất tinh thần cho tôi”.
Quản lý dần dần nóng nảy, lạnh nhạt nói: “Anh à, anh có biết ông chủ Đệ Nhất Cư là ai không?”
Ngô Bình: “Bố anh sao?”
Quản lý tức giận, nói: “Anh à, xin anh nói năng cẩn thận. Ông chủ chúng tôi, là nhân vật lớn ai ai cũng biết, anh không đắc tội nổi đâu!”
“Ồ, nhân vật lớn à! Vậy tôi phải gặp ông ta một lát rồi. Như vậy đi, anh đi gọi ông chủ anh ra đây xin lỗi tôi, nếu hắn không xuất hiện thì tôi sẽ không dời xe đi”.
Quản lý nhíu mày, nói: “Nếu anh rượu mời không uống muốn uống rượu phạt như vậy thì đừng trách chúng tôi ra tay!”
Hắn quay người nói: “Dời xe này đi, trực tiếp kéo ra!”
Trong nhà hàng thường gặp nhiều tình huống phức tạp, vì vậy chuẩn bị sẵn một chiếc xe kéo. Rất nhanh sau đó, xe kéo đã đến, hai người đàn ông cao lớn chuẩn bị kéo xe đi.
Thế nhưng, xe cẩu vừa chạm vào xe Ngô Bình thì có một lực tác động đến, xe kéo phát ra tiếng động, động cơ phát nổ, không thể sử dụng được nữa”.
Quản lý vừa thấy thì gấp gáp: “Chuyện gì vậy?”
Tài xế xe kéo kiểm tra một lát, mặt khổ sở nói: “Quản lý, xe kéo hư rồi”.
Quản lý trực tiếp đến bên cạnh xe, vươn tay túm lấy cổ áo Ngô Bình. Hắn vươn tay qua thì tê rần, sau đó nửa người cũng tê theo, nghiêng ra sau, ngã xuống đất.