Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 183: Phản công

Ngô Bình hít sâu một hơi rồi nói: “Anh đừng đắc ý vội, sư phụ của tôi là Đông Phật tiên sinh, nếu anh giết tôi, sư huynh tôi sẽ trả thù cho tôi”.

Trần Vĩnh Chân hừ một tiếng rồi nói: “Trả thù? Nhưng có ai biết là tôi giết anh đâu? Đến lúc đó, tôi sẽ nói là Song Tiên làm, chắc họ sẽ tin thôi”.

Ngô Bình chợt bật cười rồi lắc đầu.

Trần Vĩnh Chân cau mày: “Anh cười cái gì?”

Ngô Bình: “Vì thấy anh ngu xuẩn quá, anh tưởng sư huynh không biết hành động của tôi ư?”

Trần Vĩnh Chân cả kinh rồi bật cười nói: “Nếu sư huynh anh mà ở đây thì đã ra tay rồi. Anh Ngô, anh đã trúng Thôi Tâm Chưởng của tôi nên cùng lắm chỉ sống được vài phút nữa. Có gì trăn trối thì nói nốt đi, nếu làm được thì tôi sẽ giúp cho”.

Ngô Bình tỏ vẻ đau đớn rồi hộc ra thêm một ngụm máu nữa: “Trần Vĩnh Chân, anh sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu”.

Trần Vĩnh Chân mỉm cười: “Nói mấy chuyện đó có ý nghĩa gì chứ, thua thì vẫn hoàn thua, hiểu không?”

Ngô Bình nhìn anh ta: “Tôi không nên cứu anh, lẽ ra phải để Từ Thiên Hựu đoạt linh hồn anh mới phải”.

Trần Vĩnh Chân hừ nói: “Ban đầu, Từ Thiên Hựu nhận tôi làm đồ đệ, tôi hào hứng lắm, cứ tưởng có thể bái cao nhân làm sư phụ rồi, chắn chắn sau này tiền đồ sẽ rộng mở. Ai ngờ, lão già chết tiệt ấy chẳng có ý tốt đẹp gì, nhân lúc tôi tu luyện đã cướp mất cơ thể tôi”.

“Nhưng lão ta cũng kiên nhẫn thật, để thể chất của tôi đạt đủ yêu cầu để lão Đoạt Xá, lão đã dốc lòng truyền thụ cho tôi những 10 năm. Nếu không có anh xuất hiện thì tôi đã trúng kế của lão rồi. Ha ha, nhưng người tính không bằng trời tính, mạng tôi lớn không chết được”.

Lúc này, chân khí màu vàng của Ngô Bình đã nối lại các mạch máu bị đứt, anh thầm thở phào một hơi rồi chầm chậm đứng dậy.

Trần Vĩnh Chân vô thức lùi lại một bước rồi ngạc nhiên nói: “Anh không sao ư?”

Ngô Bình lau máu trên khoé miệng rồi thờ ơ nói: “Thôi Tâm Chưởng của anh rất lợi hại, nó đã làm đứt động mạch của tôi”.

“Đứt động mạch rồi mà anh vẫn sống được sao?”, Trần Vĩnh Chân híp mắt lại, cảm thấy rất khó tin.

Ngô Bình nói: “Cái sai lầm của anh là ra tay với người mà mình chưa tìm hiểu”.

Dứt lời, Ngô Bình lao về phía Trần Vĩnh Chân nhanh như điện.

Trần Vĩnh Chân cũng có tu vi ở cảnh giới Thần Thức nên phản ứng lại rất nhanh, anh ta ngửa người ra sau rồi lùi lại. Song, anh ta mới lùi được một chút thì đòn tấn công của Ngô Bình đã tới.

Ngũ Long Thánh Quyền tới quá nhanh, Trần Vĩnh Chân không thể làm được.

Ngô Bình đạp thẳng vào đầu gối của Trần Vĩnh Chân.

Rắc!

Một tiếng động vang lên, Trần Vĩnh Chân kêu lên đau đớn khớp gối bẻ gập, người anh ta khuỵ xuống, Ngô Bình lập tức đấm một cú vào mặt anh ta.

Phụt!

Sau cú đấm đó, mũi của Trần Vĩnh Chân đã gãy, răng rụng, xương gò và hàm má dập nát.

Người anh ta đập vào một góc rồi bất động. Cú đấm của Ngô Bình đã khiến ý thức của anh ta hỗn loạn, tinh thần rối bời.

Bụp bụp!

Ngay sau đó, Ngô Bình tung tiếp ba quyền vào các vị trí quan trọng trên người Trần Vĩnh Chân.

Anh ghét nhất loại người dùng oán báo ân nên không thể tha cho anh ta được.

Quyền thứ nhất, Ngô Bình đã đấm dập gan của Trần Vĩnh Chân, quyền thứ thứ hai tấn công tim, cuối cùng là phổi.

Sau đó, Ngô Bình lùi lại, còn Trần Vĩnh Chân nằm im dưới đất, toàn thân bết máu.

Ngô Bình nhìn anh ta rồi nói: “Trước đó, tôi rất tán thưởng anh. Nếu chúng ta thành bạn, anh sẽ là người may mắn, thật đáng tiếc!”

Trần Vĩnh Chân run lên, tay phải vẫn cử động được một chút, anh ta dùng nốt chút sức lực cuối cùng để viết hai từ: Xin lỗi.

Viết xong, Trần Vĩnh Chân gục đầu sang một bên, tay buôn lỏng, người cứng đờ, anh ta đã chết.

Ngô Bình đứng dưới cơn mưa mà tâm trạng rối bời. Anh giơ tay lấy một chùm chìa khoá và ví tiền trên người Trần Vĩnh Chân, sau đó đi tới lối thoát hiểm rồi gọi cho Từ Quý Phi. Nửa tiếng sau, ông ấy đã dẫn các đệ tử thân tin của mình tới.

Thi thể của Trần Vĩnh Chân nhanh chóng được xử lý, sau đó họ đi theo Ngô Bình về phòng 8605.

Từ Quý Phi hỏi: “Người chết là ai thế?”

Ngô Bình thở dài: “Song Tiên của Lĩnh Nam và đồ đệ Trần Vĩnh Chân của họ”.

Từ Quý Phi hô lên một tiếng rồi biến sắc mặt.

“Chuyện… này là sao?”, ông ấy hỏi.

Ngô Bình bỏ qua chuyện linh khí Tử Long, chỉ kể mình cứu Trần Vĩnh Chân rồi bị anh ta đánh lén.

Từ Quý Phi nghe xong thì ngẩn người, vì thấy chuyện này quá khó tin.

“Sao Trần Vĩnh Chân muốn giết chú? Hình như đâu có lý do gì đâu”.

“Chắc vì Song Tiên, họ là hai trợ thủ đắc lực của Hắc Thiên Giáo, có lẽ anh ta muốn dùng cái chết của họ để vu vạ cho em”.

Từ Quý Phi gật đầu: “Cũng có thể, chú gặp đại nạn mà vẫn qua khỏi thì chắc chắn sau này sẽ có phúc, thôi mình đi uống rượu đi!”

Ngô Bình cười khổ: “Vết thương của em chưa khỏi hẳn, tạm thời không uống rượu được”.

Từ Quý Phi vỗ vai anh: “Thế chú về nghỉ ngơi đi, sáng mau, anh lại đến thăm”.

Dứt lời, Từ Quý Phi đi trước. Song Tiên và Trần Vĩnh Chân đã chết, đây là một chuyện lớn nên ông ấy phải đích thân xử lý, để tránh để lại manh mối.

Từ Quý Phi đi rồi, Ngô Bình mới lấy chìa khoá và ví tiền của Trần Vĩnh Chân ra, trong ví có thẻ, chứng minh và tiền mặt.

Anh lại lấy chìa khoá xe ra, Trần Vĩnh Chân giấu chiếc chìa khoá này rất kỹ, nếu không dùng tới khả năng nhìn xuyên thấu thì Ngô Bình đã bỏ qua nó rồi. Có lẽ chiếc chìa khoá xe này có ý nghĩa gì đó đặc biệt với Trần Vĩnh Chân hoặc Từ Thiên Hựu.

Nghĩ tới đây, anh lấy chìa khoá rồi đi xuống bãi đỗ xe của khách sạn, sau đó vừa đi vừa ấn chìa khoá.

Cuối cùng, khi xuống tầng ba của bãi đỗ xe, anh đã thấy một chiếc xe sáng đèn.

Ngô Bình mở cửa xe rồi ngồi vao, sau đó bắt đầu tìm kiếm. Anh dùng khả năng nhìn xuyên thấu, chẳng mấy chốc đã phát hiện có ba phiến ngọc được giấu dưới đệm”.

“Có ba phiến ngọc thôi mà giấu kỹ thế”, Ngô Bình thấy kỳ lạ, vì vậy lật tấm đệm lên để lấy ngọc ra.

Anh nhìn xuyên thấu vào ba viên ngọc rồi ngẩn người, hoá ra mảnh ngọc này được ghép từ rất nhiều lớp nhỏ thành, mỗi lớp đều rất mỏng.

Phiến ngọc dính chặt vào nhau, khiến thoạt nhìn như một thể.

Anh tiếp tục quan sát thì thấy trên phiến ngọc khắc rất nhiều chữ và hình vẽ.

Anh thầm thấy chấn động, lẽ nào đây cũng là đồ từ thời tiền sử?

Anh không nhìn nữa mà cất nó vào túi, sau đó khởi động xe, chuẩn bị rời khỏi khách sạn.

Chiếc xe chầm chậm lăn bánh, khi ra tới cổng khách sạn thì Ngô Bình nhìn thấy một nhóm tu sĩ xuống xe, sau đó bước nhanh vào khách sạn, đụng ngã cả nhân viên tiếp đón.

Ngô Bình hơi hoảng, không lẽ những người này tới tìm Song Tiên? Anh đạp chân ga rồi tăng tốc.

Ngô Bình vừa lái xe vừa gọi cho người bạn ở cục tình báo của mình, nhờ anh ta xoá hết hình ảnh của mình ở camera khách sạn và trên đường.

Đây không phải chuyện gì quá khó nên bạn anh đồng ý ngay, sau đó còn nói: “Chú Ngô, bố lãnh đạo của bọn anh bị ốm, nếu rảnh thì chú qua khám chút nhé”.

Ngô Bình đã giúp người bạn này nhiều lần nên cười nói: “Vâng, sắp tới em sẽ lên Thiên Kinh, khi nào đến, em sẽ gọi cho anh”.

Người kia mừng rỡ: “Được, anh chờ tin của chú”.
Chương 184: Bí mật về phiến ngọc

Ngô Bình lái xe tới một bãi đậu xe, đỗ xe xong xuôi, anh mới bắt taxi về sơn trang Vân Đỉnh.

Đường Tử Di đang chờ ở đây tới mức nóng ruột, thấy Ngô Bình bình an trở về thì mới thở phào một hơi rồi vội hỏi: “Sao anh đi lâu thế?”

Ngô Bình kể tóm tắt lại tình hình cho Đường Tử Di nghe, biết tin Trần Vĩnh Chân đã chết, Song Tiên cũng đã đi chầu diêm vương, Đường Tử Di kinh hãi rồi lẩm bẩm: “Đúng là quá nguy hiểm, lẽ ra em không nên để anh đi mới đúng”.

Ngô Bình: “Dù yooi không đi thì Song Tiên cũng sẽ ra tay với anh, nhưng giờ thì không còn phiền phức gì nữa rồi”.

Đường Tử Di bảo người chuẩn bị đồ ăn đêm cho Ngô Bình rồi ngồi ăn cùng anh.

Sau khi đã ăn no, Ngô Bình bắt đầu luyện quyền và tu luyện cách hít thở. Anh cảm thấy tu vi của mình vẫn rất thấp, sau này mà lại có ai ngấp nghé với linh khí Tử Long, anh vẫn sẽ đối mặt với nguy hiểm.

Đến bốn giờ sáng, anh mới đi nghỉ.

Lúc này, anh lấy ba phiến ngọc kia ra rồi nghiên cứu kỹ lưỡng.

Trên mặt phiến ngọc có rất nhiều chữ viết cùng tranh vẽ.

Chữ viết trên đó không phải hiện đại, nhưng Ngô Bình vẫn đọc được. Vì truyền thừa của miếng ngọc bội có kiến thức liên quan đến chữ viết này. Anh có thể đọc và viết, còn biết ý nghĩa của chúng.

Cách viết loại chữ cổ này rất lằng nhằng, chỉ mấy chữ ngắn gọn thôi mà ấn chứa bao thông tin phức tạp. Ví dụ viết mấy chữ này thành một câu rồi phiên dịch sang chữ hiện đại thì có thể viết được một đoạn văn cả nghìn chữ.

Ngôn ngữ này rất cao cấp, nhiều câu chữ mà từ ngữ hiện đại không thể giải thích ý nghĩa rõ ràng được.

Đoạn đầu là giới thiệu về phiến ngọc này, bên trên có viết đây là quốc bảo của nước Vạn Thăng Tiên, nó là một cuốn bách khoa toàn thư ghi chép lại sức mạnh quốc gia cùng các cao nhân ở đủ mọi lĩnh vực. Cuốn này có tên là Vạn Thăng Thần Châu Chí.

Vạn Thăng Thần Châu Chí có bảy bộ, nội dung trên ba phiến ngọc này tương đương với ba bộ của nó. Sau khi mở ra, Ngô Bình thấy có rất nhiều nội dung bên trong.

Ba bộ mà Ngô Bình có chia thành Tiên bộ, Dị bộ và Tạp bộ. Tiên bộ nói về cảm nhận tu hành của các cao nhân, chú thuật của các công pháp, võ kỹ mà họ sáng tạo ra. Thậm chí còn có các truyền thuyết chưa có tính xác thực.

Nếu dịch bộ này sang sách hiện đại thì dù có viết cả triệu chữ cũng không diễn đạt được hết nội dung của nó.

Ngô Bình rất hoang mang, không biết nước Vạn Thăng Tiên này như thế nào, nếu họ mạnh như thế thì tại sao lại biến mất trong lịch sử.

Phiến ngọc thứ hai là Dị bộ, giới thiệu về các yêu ma quỷ quái cùng các vật và hiện tượng lạ, chữ cũng nhiều mà tranh cũng lắm.

Tạp bộ là phức tạp nhất, nội dung bên trong viết về trời đất, y thuật, bói toán, tử vi… nhưng không theo một hệ thống nào cả. Song, lại là môt sự bổ sung rất cần thiết cho truyền thừa mà Ngô Bình đã nhận được.

Truyền thừa trong miếng ngọc bội quá chung chung, phạm vi lại nhỏ. Ví dụ chỉ có y thuật, võ thuật, nhưng võ thuật chỉ xoay quanh Thiên Địa Huyền Hoàng Quyết, còn y thuật thì chỉ có các bài thuốc của vài cao nhân để lại.

So ra thì Vạn Thăng Thần Châu Chí này chi tiết và phức tạp hơn nhiều, nhưng nó lại bổ sung thêm những chỗ thiếu sót cho truyền thừa của Ngô Bình.

Ví dụ như võ thuật và y học, ghi chép ở đây rất phong phú. Tiên bộ có ghi chép về thuật luyện thể của Dương Mộ Bạch, đã thế còn chia thành bảy loại, mà loại nào cũng cao cấp hơn hẳn.

Tuy nhiên, nội dung ở ba phiến ngọc này quá nhiều, Ngô Bình không thể đọc xong trong một sớm một chiều được, anh chỉ đọc sơ qua để xem chúng viết về nội dung gì thôi.

Anh tập trung nghiên cứu mấy phiến ngọc nên trời sáng lúc nào cũng không hay.

Ngô Bình dụi mắt rồi vươn vai, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.

Đường Tử Di đang tập thể dục ngoài vườn hoa, cô ấy mặc bộ đồ thể thao màu hồng, phối với giày thể thao màu trắng, dáng người đầy đặn, đường cong rõ ràng, mái tóc buộc cao sau đầu.

Nhìn thấy Ngô Bình, Đường Tử Di bỏ tai nghe xuống rồi cười nói: “Hi!”

Ngô Bình giữ cô ấy lại rồi nói: “Chạy bộ không hiệu quả đâu, tôi sẽ dạy cô vài động tác có lợi hơn chạy nhiều”.

Đường Tử Di vui vẻ nói: “Thế ạ? Vậy anh mau dạy cho em đi”.

Cô ấy nũng nịu lắc cánh tay của Ngô Bình, anh chịu không nổi nên chọn luôn một bài luyện thể trong Tiên bộ rồi dạy cho Đường Tử Di.

Thuật luyện thể sơ cấp này chỉ có một động tác, nhưng khi thực hiện lại rất phức tạp, quá trình tập phải kết hợp với cách hít thở nên khá khó.

Anh dạy Đường Tử Di cho động tác đó, cô ấy rất thông minh, lại được Ngô Bình cầm tay chỉ việc nên sau hơn chục phút, đã có thể miễn cưỡng thực hiện được.

Còn Ngô Bình thi thoảng lại chạm vào eo và đùi của cô ấy, anh rất hưởng thụ cảm giác này.

Vì động tác quá khó nên Đường Tử Di không thể tự thực hiện được, cô ấy dựa sát vào người Ngô Bình thì thấy cơ thể anh rất rắn chắc, hơn nữa hơi thở cũng thơm mát, làm tim cô ấy đập thình thịch.

Đường Tử Di cắn môi rồi quay mặt về phía Ngô Bình, anh đang dạy cô ấy thì hai người đối mặt với nhau, miệng cũng gần trong gang tấc.

Bốn mắt nhìn nhau, hơi thở gần kề, Ngô Bình ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp của Đường Tử Di rồi không nhịn được mà cúi xuống.

Ngô Bình cũng ngước lên, sau đó đưa lưỡi ra liếm môi Ngô Bình.

Ngô Bình đang định phản đòn thì lại có chuyện.

“Ngô Bình, sao dậy sớm thế!”, lúc này chợt có một giọng nói vang lên, Đường Minh Huy cũng ra ngoài tập thể dục.

Hiện giờ, một tay Ngô Bình đỡ đùi Đường Tử Di, tay còn lại thì chạm vào ngực cô ấy, để giúp cô ấy điều chỉnh nhịp thở, còn miệng thì gần sát nhau.

Cảnh tượng này trở nên vô cùng ám muội trong mắt Đường Minh Huy, vì thế ông ấy phải gọi từ xa, nghì thầm giới trẻ hiện nay bạo thật, mới sáng ngày ra, sao không vào phòng mà hành sự?

Ngô Bình và Đường Tử Di buông nhau ra, Đường Tử Di gãi đầu nói: “Bố, bố dậy sớm thế?”

Đường Minh Huy: “Lát nữa tập đoàn có cuộc họp quan trọng nên bố dậy sớm chuẩn bị”.

Sau đó, ông ấy cười nói với Ngô Bình: “Trẻ tuổi sướng thật, chú ngưỡng mộ cháu đấy”.

“Lát cháu có rảnh không?”, Đường Minh Huy hỏi tiếp.

Ngô Bình: “Không ạ, có việc gì thế chú?”

Đường Minh Huy gật đầu: “Thế đi họp với chú đi, buổi trưa chú phải đi gặp một nhà sưu tầm lớn, hai đứa đi cùng luôn nhé?”

Ngô Bình chớp mắt rồi nói: “Chú, cháu không phải người của tập đoàn, như vậy có được không?”

Đường Minh Huy suy nghĩ rồi nói: “Cũng đúng, hay chú cho cháu làm thành viên hội đồng quản trị nhé!”

Ngô Bình ngạc nhiên: “Dạ?”

Đường Minh Huy: “Sớm muộn gì cháu chẳng làm con rể chú, giờ xếp cho cháu một chỗ trong hội đồng quản trị là hợp lý rồi, đúng không Tử Di?”

Đường Tử Di đỏ bừng mặt, không biết phải nói gì.

Ngô Bình gãi mũi rồi nói: “Chú, chuyện này tính sau đi ạ, tôi chưa có cổ phần, như vậy thì không hay cho lắm”.

Đường Minh Huy cười nói: “Sao lại không có cổ phần? Hôm qua, chú đã bàn với ông nội Tử Di rồi, khi nào hai đứa lấy nhau, nhà chú sẽ chia cho hai đứa 30 phần trăm cổ phần”.

Ngô Bình kinh ngạc, anh biết nhà họ Đường giàu với khối tài sản kếch xù, cho nên 30 phần trăm cổ phần là rất lớn.

Anh không nhịn được nhìn Đường Tử Di thì thấy cô ấy mỉm cười với mình.

Anh hỏi: “Chú, nhà họ Đường có mấy cổ đông và bao nhiêu cổ phần ạ?”

Đường Minh Huy cười đáp: “Ngày xưa, khi bố chú gây dựng tập đoàn đã được khá nhiều quý nhân giúp đỡ, hiện giờ có bảy cổ đông, ngoài cổ phần của nhà chú ra thì các cổ đông khác chỉ chiếm 29 phần trăm thôi, còn nhà chú là 71”.

“Các cổ đông này đều có tầm ảnh hưởng nhất định ở Giang Nam, cháu gặp một chút cũng hay mà”.
Chương 185: Cổ đông mới

Ngô Bình gật đầu, anh thấy Đường Minh Huy thật lòng muốn nâng đỡ mình, vì thế không từ chối nữa mà nói: “Cảm ơn chú”.

Ông ấy vui vẻ nói: “Chạy mấy vòng với chú đi!”

Ngô Bình thật sự không muốn chạy với Đường Minh Huy chút nào, anh thích dạy Đường Tử Di luyện thể hơn, ít sao còn được động chạm vào người cô ấy.

Nhưng giờ thì anh không thể từ chối Đường Minh Huy được, cho nên đành gượng cười đồng ý. Đường Tử Di thấy thế thì bực mình rồi lườm nguýt bố mình.

Đường Minh Huy rủ Ngô Bình chạy bộ, nhưng thực chất là có chuyện muốn nói với anh, đại khái là ông ấy mong anh hãy đối xử tốt với Đường Tử Di, phải yêu thương cô ấy…

Ăn sáng xong, vợ chồng Đường Minh Huy, Đường Tử Di, Đường Thời Lộc và Ngô Bình cùng đến công ty tham gia cuộc họp cổ đông.

Trước đó, Đường Minh Huy đã nói cho Ngô Bình biết cuộc họp hôm nay có hai quyết định. Thứ nhất là tiến công vào thị trường phỉ thuý, dùng đó làm nền móng để xây dựng một thị trấn phỉ thuý đứng đầu toàn quốc.

Thứ hai là dùng tầm ảnh hưởng của nhà họ Đường để gây dựng một trung tâm giao dịch tranh chữ. Nơi này sẽ diễn ra các hoạt động giám định, đấu giá, thế chấp, định giá, tham quan và tiêu thụ.

Hiện giờ, các cổ đông chưa thống nhất về hai vấn đề này, việc Đường Minh Huy cần làm chính là thuyết phục các cổ đông nhỏ đồng ý.

Đây là hai việc mà đường Thời Lộc ấp ủ đã lâu, ông cụ rất mong Đường Minh Huy có thể thực hiện được.

Tổng công ty của tập đoàn Đường Thị nằm ở toà nhà lớn Đường Đế, toà nhà này cao mười tầng, đây chính là một trong những biểu tượng của Vân Kinh.

Trên tầng chót của toà nhà này có một phòng học lớn được bày trí xa hoa như cung điện.

Lúc này, các cổ đông đều đã tới, chỉ còn chờ mỗi nhà Đường Minh Huy.

Đường Minh Huy ngồi ở vị trí chủ chốt trong phòng họp, Đường Tử Di ngồi ghế đầu ở phía bên trái bố mình, còn Ngô Bình thì ngồi cạnh cô ấy.

Thấy có người lạ mặt tới, ai nấy đều tò mò không biết anh có lai lịch thế nào.

Ngô Bình vừa liếc nhìn đã thấy hai người quen, đó là Kim Vĩnh Lợi và Nhậm San San - con gái của Nhậm Thiên Thắng ở Hải Thành.

Lúc nhìn thấy Ngô Bình, Kim Vĩnh Lợi lập tức tỏ thái độ chán ghét và coi thường, anh ta hừ lạnh một tiếng. Nhậm San San chỉ liếc nhìn Ngô Bình rồi ngoảnh sang chỗ khác.

Đường Minh Huy cười nói: “Xin lỗi vì để mọi người chờ lâu”.

Một ông lão râu tóc bạc phơ mỉm cười hiền từ nói: “Minh Huy, anh còn sức trẻ nên để anh làm chủ, như vậy mọi người cũng yên tâm”.

Đường Minh Huy cười nói: “Chú Viên quá khen, cháu vẫn ít tuổi, kinh nghiệm chưa nhiều nên cần các bác các chú và các anh em chỉ dạy”.

“Ha ha, chú đừng khiêm tốn, bọn anh đều rất phục năng lực của chú. Sơn trang Thái Khang kiếm được một khoản tiền lớn, vịnh Bạch Long chắc cũng không kém cạnh. Chú đúng là thần tài dẫn đường cho mọi người!”

Một người đàn ông ngoài 50 tuổi mặc âu phục màu xám cười nói.

Đường Tử Di nói nhỏ với Ngô Bình: “Đây là hai cổ đông lớn nhất bên ngoài của nhà họ Đường. Ông già già kia là Viên Thiên Vọng, ông ấy là nhà sưu tầm, cũng là bậc thầy vẽ tranh. Ông ấy là chủ của cung trưng bày mỹ thuật quốc gia, kiêm hội phó hiệp hội mỹ thuật. Ông ấy có ba phòng triểm lãm riêng, nói chung là một nhân vật tầm cỡ trong trong giới tranh chữ”.

“Người kia là Tiêu Nhiễm Thanh, trùm ngành thực phẩm ở Giang Nam, tổng tài sản của tập đoàn Thanh Long là 2000 tỷ, tài sản của ông ấy cũng cỡ cả trăm tỷ. Ông ấy là một trong các khách hàng lớn của nhà họ Đường. Các món đồ sưu tầm của ông ấy hầu như đều mua của nhà họ Đường, tổng giá trị lên tới hơn chục tỷ. Nhưng mỗi năm giá đều tăng chóng mặt, giờ chắc phải 50 tỷ rồi”.

Ngô Bình gật đầu: “Đúng là đại gia!”

Sau đó, anh nhìn Nhậm San San rồi hỏi: “Nhà họ Nhậm có bao nhiêu cổ phần?”

Đường Tử Di ngạc nhiên hỏi: “Anh biết cô Nhậm à?”

Ngô Bình: “Anh từng chữa bệnh cho cô ấy”.

Đường Tử Di: “Nhà họ Nhậm chiếm 1.5 phần trăm, đều dưới tên của Nhậm San San hết”.

Ngô Bình: “Còn Kim Vĩnh Lợi thì sao?”

“Nhà họ Kim có 1.3 phần trăm, ban đầu nhà em đồng ý cho họ góp cổ phần là thấy nhà họ có tiềm lực mạnh về mảng phỉ thuý. Nhưng giờ xem ra, quyết định này sai lầm rồi”.

Buổi họp còn chưa chính thức bắt đầu nên mọi người chỉ uống trà và trò chuyện. Đột nhiên, Kim Vĩnh Lợi cao giọng nói: “Chủ tịch, chú không định giới thiệu nhân vật mới ạ?”, nói rồi, anh ta nhìn về phía Ngô Bình.

Đường Minh Huy cười nói: “Chú suýt quên đấy, đây là Ngô Bình, cổ đông mới của chúng ta”.

Mọi người nghe thấy thế thì đều ngạc nhiên, cổ đông mới ư?

Kim Vĩnh Lợi ngẩn người, sau đó nổi giận nói: “Chủ tịch đang đùa ạ? Chú định để một thằng nhà quê làm cổ đông ư? Nó có cổ phần không? Làm chức vụ gì trong tập đoàn?”

Nghe thấy thế, Đường Minh Huy bình tĩnh đáp: “Cổ đông Kim, cháu ăn nói cho cẩn thận. Ngô Bình là đối tác trong dự án vịnh Bạch Long. Nếu không có cậu ấy thì dự án không thể thi công được. Ngoài ra, cậu ấy còn là nhân vật quan trọng trong buổi họp hôm nay nữa”.

Sau khi biết Ngô Bình là người chủ chốt của dự án vịnh Bạch Long, mọi người lập tức dồn hết sự chú ý về phía anh. Dẫu sao dự án này cũng mang lại lợi nhuận lớn cho họ.

Nhậm San San im lặng nãy giờ chợt nói: “Bác sĩ Ngô, anh đổi nghề từ bao giờ thế?”

Giọng điệu của cô ấy có vẻ châm biếm, rõ ràng là không tin vào y thuật của anh.

Ngô Bình mỉm cười đáp: “Cô Nhậm, chúng ta lại gặp nhau rồi. Chữa bệnh vẫn là nghề chính của tôi, còn bất động sản chỉ là làm thêm thôi”.

Nhậm San San cười lạnh nói: “Xem ra anh lừa người khác cũng được không ít tiền nhỉ, không thì lấy đâu ra mà đầu tư?”

Thấy Nhậm San San châm chọc Ngô Bình, Đường Tử Di không nhịn được mà bênh vực anh: “Cô Nhậm chắc có hiểu lầm gì đó rồi, mới đây thôi, Mạc Lâm Thần đã chữa khỏi bệnh cho trụ cột nước nhà là ông Triệu ở thủ đô. Cô không biết chứ, tất cả các bác sĩ đều phải bó tay rồi đấy”.

Nhậm San San ngẩn ra: “Ông Triệu ư? Cô không đùa chứ?”

Đường Tử Di hờ hững nói: “Đùa sao được, nếu cô không tin thì cứ hỏi bạn bè của mình ở đó là biết ngay”.

Nhậm San San là một cô gái chính trực nên lập tức gửi tin nhắn đi ngay. Vài phút sau, cô ấy đã nhận được tin trả lời, trước đó ông Triệu mắc bệnh nặng, nhưng giờ thì đã khoẻ mạnh bình thường, tinh thần phấn chấn, vì được một thần y đến từ Vân Kinh chữa cho.

Nhậm San San thoáng kinh ngạc, nếu đúng là Ngô Bình giỏi đến vậy thì những gì anh nói lần trước cũng là thật ư? Anh có thể chữa khỏi bệnh cho cô ấy, để cô ấy không còn chán ghét đàn ông nữa sao?

Kim Vĩnh Lợi cười phá lên: “Đã ai gặp thần y nào mặt búng ra sữa thế này chưa? Bộ học y tưởng vài ba năm là làm được hả?”

Mọi người nghe thấy thế thì cũng đắn đo, vì đúng là Ngô Bình còn quá trẻ.

Một người đàn ông trung niên rất phong độ cười lớn hỏi: “Thần y Ngô, dạo này tôi thấy người khó chịu, phiền cậu khám giúp tôi một chút được không?”

Nói rồi, người đàn ông đứng dậy, đi về phía Ngô Bình.

Đường Tử Di nhỏ giọng nói: “Đây là Ninh Chí Bang, ông trùm ngành giải trí, một nửa giới giải trí là bạn hoặc nghệ sĩ của ông ấy. Hầu hết việc tuyên truyền, sản xuất và đầu tư phim ảnh của cả nước đều liên quan ít nhiều đến ông ấy”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK