Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 661: Thuồng luồng ra biển

Lý Dư: “Chủ nhân, tôi chưa ra biển bao giờ, sau lần đó, tôi mới biết thế giới rộng lớn thế nào. Ở sâu dưới lòng biển có rất nhiều sinh vật hung hãn, có nhiều con tôi chẳng dám động vào. Trên đường về, tôi còn bị một con cá mực khổng hồ tập kích, nếu không phải tôi nhanh trí thì chắc đã thành mồi ngon trong bụng nó rồi”.

Ngô Bình: “Cá mực khổng lồ ư? Nó to lắm à?”

Lý Dư: “Một cái xúc tu của nó còn to hơn người tôi”.

Ngô Bình: “Nào nào, ngươi hãy dắt ta đi, để ta xử lý con cá mực ấy”.

Lý Dư mừng rỡ: “Vâng, có chủ nhân giúp đỡ thì nó chết là cái chắc”.

Ngô Bình cũng rất muốn thử ra biển nên nói: “Để ta về mua du thuyền rồi chúng ta cùng ra biển”.

Lý Dư: “Không cần du thuyền đâu ạ, tôi có thể cõng chủ nhân đi”.

Ngô Bình liếc mắt: “Ai cần ngươi cõng”.

Anh nói: “Mấy ngày tới đừng có chạy lung tung, tập trung tu luyện đi”.

Lý Dư vội nói: “Vâng ạ”.

Ngô Bình ở lại với Lý Dư thêm một lát rồi tới quán cà phê Khinh Ngữ, khi anh đến thì đã thấy Bạch Băng ngồi chờ trong quán rồi.

“Chị Băng”, Ngô Bình mỉm cười rồi ngồi xuống ghế đối diện.

Xung quanh hai người có rất nhiều chậu cây, cùng với điệu dang du dương, khiến bầu không khí rất lãng mạn.

Bạch Băng cười nói: “Ngô Bình, chuyện lần trước chị vẫn chưa chính thức cảm ơn em”.

Ngô Bình xua tay: “Chuyện nhỏ mà chị”.

Bạch Băng: “Nhưng lại là chuyện rất lớn với chị đấy. Cuối cùng thì mẹ chị cũng yên lòng rồi, bà biết là em giúp nên cảm kích em lắm”.

Ngô Bình cười nói: “Bác gái khoẻ hơn chưa chị?”

Bạch Băng gật đầu: “Nhờ em chữa trị lần trước, mà giờ mẹ chị khoẻ hơn nhiều rồi”.

Ngô Bình: “Có gì cần giúp thì chị cứ bảo em nhé”.

Bạch Băng: “Chị đã phiền em nhiều chuyện rồi”.

Nói rồi, cô ấy lấy một chiếc hộp gỗ rất đẹp ra, bên trong chiếc họp có một con ve ngọc như thật, cánh ve mỏng tang trông rất sống động.

Ngô Bình cười nói: “Gì thế chị?”

Bạch Băng: “Đây là vật quý mà bố chị cất giữ khi còn sống, khi nhà nợ nần nhiều, bố chị đã mang hết đồ giá trị đi cầm cố, chỉ giữ lại duy nhất thứ này. Mẹ chị bảo, em là ân nhân của gia đình chị nên muốn tặng nó cho em làm kỳ niệm, hi vọng em sẽ nhận lấy”.

Ngô Bình vội xua tay: “Đây là kỷ vật của bố chị, chị hãy giữ lại, em không nhận đâu”.

Bạch Băng: “Ngô Bình, em cứ cầm đi, vì nó ở nhà chị cũng không phát huy được tác dụng”.

Cô ấy nói tiếp: “Trước khi qua đời, bố chị bảo con ve ngọc này là bảo vật vô giá, ông còn để lại một phong thư”.

Cô ấy lấy mấy tờ giấy trong túi ra đưa cho Ngô Bình.

Ngô Bình nhận lấy đọc rồi không khỏi chấn động.

Nội dung trong bức thư là tổ tiên nhà họ Bạch từng là một gia tộc thịnh vượng, sau này vì có được con ve ngọc mà liên tục gặp tai ương. Về sau, hơn năm trăm người của nhà họ Bạch chỉ có đúng một người sống sót, khi đi vẫn cầm theo con ve này. Cứ thế, con ve đã truyền tới đời của bố Bạch Băng.

Ngô Bình khởi động khả năng nhìn xuyên thấu thì thấy con ve ngọc này được làm rất tinh xảo, nếu làm vỡ vỏ ngoài của nó thì phần bên trong sẽ vụn nát hết.

Bên trong được khác những con chữ và tranh vẽ rất nhỏ, toàn là chữ tiên, nọi dung đại khái là cách tìm thấy tiên phủ Quảng Thành.

Tiên phủ Quảng Thành? Ngô Bình như có điều suy nghĩ rồi nói với Bạch Băng: “Thứ này đúng là rất quý, chị tặng em thật à?”

Bạch Băng gật đầu: “Chị giữ nó cũng chẳng để làm gì, nếu em phát hiện ra giá trị của nó thì chị thấy rất vui”.

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi cười nó: “Vậy em xin nhé, em cũng tặng chị một món quà”.

Anh lấy một chuỗi hạt châu ra.

Chuỗi hạt châu này làm bằng dược phách, nó đã hấp thu linh dược nghìn năm nên có tác dụng như dược liệu, tiếp xúc lâu ngày với nó sẽ rất tốt cho sức khoẻ.

Hơn nữa, chuỗi hạt châu còn phát ra ánh sáng rất đẹp.

Bạch Băng sáng mắt lên: “Đẹp quá!”

Ngô Bình: “Chị nhận cho em vui nhé!”

Bạch Băng cầm lấy rồi đeo lên cô tay: “Chị xin”.

Ngô Bình lấy một cái bát ngọc và một hạt linh châu ra rồi bóp nát hạt châu vào bát.

Anh cho bột linh châu vào chiếc bát ngọc, được hẳn nửa bát, sau đó anh lấy một chiếc bình ngọc ra rồI đổ hết bột linh châu vào rồi đưa cho Bạch Băng.

“Chị Băng, đây là bột ngọc trai cực phẩm, chị lấy một ít hoà vào nước ấm uống mỗi ngày có thể giữ gìn nhan sắc và sức khoẻ”.

Viên linh châu này rất quý, hiệu quả lại thần kỳ, ngoài ra không cần pha chế, có thể dùng ngay, hiệu quả không kém gì linh đan.

Bạch Băng: “Tốt thế cơ à?”

Bạch Băng dùng móng tay gợi một ít bột rồi gọi nhân viên phục vụ bưng cho một ly nước ấm.

Sau đó, cô ấy bỏ bột ngọc trai vào, một mùi hương thanh mát bốc lên, nước đã chuyển sang màu xanh nhạt.

Cô ấy tròn mắt nói: “Thần kỳ quá! Uống được không vậy?”

Ngô Bình cười nói: “Chị uống thử đi”.

Bạch Băng nhấp một ngụm thì thấy nước có vị ngọt thanh và hơi mặn.

Cô ấy cười nói: “Uống cũng được”.

Ngô Bình: “Chị nhớ đừng uống nhiều, không là cơ thể không hấp thu được đâu, lãng phí lắm”.

Bạch Băng không bận tâm lắm nên chỉ gật đầu lấy lệ.

Hai người trò chuyện đến mười giờ mới ra về, Ngô Bình tiễn Bạch Băng về ký túc rồi mới về nhà.

Có một người đàn ông như pho tượng đứng ở cổng nhà anh.

Ngô Bình vừa đến, Cương Tử đã nhảy ra nói: “Cậu chủ, người này chờ cậu hơn một tiếng rồi, bảo là muốn gặp cậu”.

Ngô Bình ừm rồi nói: “Mời vào”.

Cương Tử đi ra rồi nói: “Cậu chủ nhà tôi về rồi, mời ông vào”.

Người đàn ông được mời vào phòng khách, ông ấy ngẩng lên nhìn Ngô Bình rồi nói: “Lâm Vĩnh Lượng tham kiến cậu Ngô”.

Ngô Bình quan sát ông ấy: “Tôi nghe nói có mấy nhân vật lớn đến đây, ông là một trong số đó. Nói đi, các người đến đây làm gì?”

Lâm Vĩnh Lượng lúng túng nói: “Cậu Ngô là chủ nơi này mà không biết ư?”

Ngô Bình: “Tôi mà biết thì còn hỏi ông làm gì?”

Lâm Vĩnh Lượng gật đầu: “Xem ra cậu Ngô không biết thật. Bảy ngày trước, các nhân vật lớn đã họp suốt đêm rồi bí mật lập một kế hoạch”.

Ngô Bình: “Kế hoạch gì?”

Lâm Vĩnh Lượng: “Lấy huyện Minh Dương làm trung tâm, thêm bốn huyện lân cận nữa rồi xây dựng thành một khu vực mới cấp tỉnh tên là khu Hưng Long. Hưng Long chiếm diện tích hươn 5000 kilomet vuông, sau này sẽ là nơi phát triển mảng xe hơi, y dược”.

Ngô Bình ngẩn ra, anh không ngờ đến chuyện này nên hỏi: “Ông biết lý do vì sao nơi này được chọn không?”

Lâm Vĩnh Lượng: “Vì đọc ngược lại tên của nơi này là Long Hưng – có nghĩa là hưng thịnh”.

Ngô Bình giật mình: “Long Hưng? Ý ông là nơi này sẽ trở thành nơi hưng thịnh ư?”

Lâm Vĩnh Lượng gật đầu: “Đúng, thiên sư và các quốc sư đều cho rằng sau này huyện Minh Dương sẽ là vùng hưng thịnh”.
Chương 662: Khu mới

Ngô Bình ngạc nhiên, vùng đất hưng thịnh ư?

Vùng đất hưng thịnh là chỉ một nơi bắt đầu của một thời đại nào đó. Đương nhiên nó còn một ngụ ý khác là nơi chân long ra đời!

Lâm Vĩnh Lượng: “Cấp trên rất coi trọng lời nói của quốc sư và thiên sư, vì thế đã lập kế hoạch ngay lập tức”.

Ngô Bình: “Ông biết nội dung của kế hoạch không?”

“Mười năm sau, thủ đô sẽ chuyển đến đây, nhưng chắc chắn khi ấy Hưng Long đã trở thành một vùng kinh tế lớn mạnh rồi”.

Ngô Bình: “Vậy Thanh Môn các người xuất hiện ở đây để bày binh bố trận trước à?”

Lâm Vĩnh Lượng: “Đương nhiên, ai cũng biết hành động càng sớm thì được lợi càng nhiều mà”.

Ngô Bình: “Có nhiều người biết chuyện này không?”

Lâm Vĩnh Lượng: “Tạm thời thì không, nhưng rồi họ sẽ biết thôi. Tôi cứ tưởng cậu Ngô biết rồi, vì cậu đã xin cấp phép cho dự án Giang Nam Thuỷ Ngạn mà”.

Ngô Bình chớp mắt nói: “Tôi ăn may thôi”.

Lâm Vĩnh Lượng: “Cậu Ngô là bậc kỳ tài, tôi vô cùng ngưỡng mộ”.

Ngô Bình cười lạnh nói: “Trước Lâm Tổ đòi giết tôi, giờ các người lại chạy tới địa bàn của tôi kiếm ăn, ông nghĩ tôi có đồng ý không?”

Lâm Vĩnh Lượng nghiêm túc nói: “Cậu Ngô, giờ bố tôi không tiện đến đây, sáng mai ông sẽ đích thân tới xin lỗi cậu”.

Ngô Bình: “Được, tôi chờ”.

Hai người trò chuyện thêm một lát rồi Lâm Vĩnh Lượng ra về.

Ông ấy đi rồi. Ngô Bình chayh ngay đi tìm Lý Mai.

Lý Mai đang đắp mặt nạ nên hỏi: “Tiểu Bình, có chuyện gì thế?”

Ngô Bình cười nói: “Thông báo cho cô một tin tốt, chỗ chúng ta sắp thành khu kinh tế mới rồi”.

Lý Mai ngẩn ra: “Tin chuẩn không? Mau nói rõ cho tôi nghe”.

Ngô Bình kể lại những gì mình biết: “Giá nhà của dự án mình chắc phải tăng đột biến”.

Lý Mai gọi luôn cho trợ lý rồi nói: “Tôi không cần biết anh làm thế nào, nhưng ngày mai phải mua hết biệt thự ở Đông Hồ cho tôi! Ai không chịu bán thì cứ tăng tiền lên”.

Hình như trợ lý đã quen với phong cách của Lý Mai nên gật ngay: “Vâng”.

Lý Mai: “À, đừng tiếc vốn, cứ tiếp tục mua tiếp đất ở huyện này và bốn huyện xung quanh, càng nhiều càng tốt”.

Trợ lý cười trừ: “Nhưng vốn của mình có hạn ạ”.

Lý Mai nhìn Ngô Bình rồi cười nói: “Tiểu Bình, cậu còn tiền không?”

Ngô Bình thở dài: “Còn, nhưng không nhiều đâu”.

Thật ra anh còn hơn 100 tỷ.

Lý Mai: “Anh bỏ một nửa vốn, tập đoàn bỏ một nửa, chúng ta phải nhanh chóng mua hết khu này”.

Ngô Bình: “Được, cô cần bao nhiêu?”

Lý Mai ngẫm nghĩ: “Hiện giờ khoảng ba triệu một mẫu đất, chúng ta cần mười nghìn mẫu, vị chi là 180 tỷ”.

Ngô Bình gật đầu: “Được, tôi sẽ bỏ 90 tỷ”.

Lý Mai: “Đây mới là tiền mua đất, sau còn chi phi xây dựng nữa, nhưng một khi giá đất tăng, mình có thể thế chấp để vay ngân hàng”.

Ngô Bình: “Ừm, cô cứ làm đi”.

Lý Mai: “Cậu khá thân với La Duy Khang nên cố xúc tiến vụ này nhanh lên. Tối nay chuẩn bị hết đi, ngày mai gặp rồi đặt tiền cọc luôn. Vụ này phải nhanh, vì theo phán đoán của tôi thì vài ngày nữa thôi là bên trên sẽ cấm mua bán đất đấy”.

Ngô Bình: “Được, tôi sẽ gọi cho La Duy Khang ngay”.

La Duy Khang là thị trưởng, nghe thấy Ngô Bình muốn mua nhiều đất để phát triển thì ông ấy rất vui, nên đã gọi nhân viên tới làm việc với Lý Mai ngay trong đêm.

Lý Mai cả đêm không ngủ, nhanh chóng chạy tới các huyện xung quanh để mua đất.

Loáng cái, họ đã tiêu hết sạch 180 tỷ, La Duy Khang là mừng nhất. Như vậy có nghĩa là tài chính ở thành phố Vân Đỉnh sẽ vững mạnh, có tiền rồi thì ông ấy có thể xây dựng thành phố tốt đẹp hơn.

Trưa hôm sau, hợp đồng đất đai đã được ký kết, bấy giờ Lý Mai mới yên tâm. Nhưng cô ấy chưa chịu nghỉ ngơi, mà lại chạy sang các huyện khác khảo sát.

Lý Mai bận, nhưng Ngô Bình thì rất rảnh, anh tập bài luyện thể cả buổi sang, chiều thì tu luyện cách hít thở, tối thì nghỉ ngơi.

Hai ngày trôi qua, cả thành phố Vân Đỉnh bắt đầu náo nhiệt, rất nhiều xe sang xuất hiện trên phố.

Nhóm La Duy Khang cũng nhận được chỉ thị của cấp trên là không cho bán đất nữa, may mà Lý Mai đã mua và thành toán xong hết rồi.

Đương nhiên người mua đất không chỉ có mỗi cô ấy, mà còn nhiều thế lực lớn khác nữa. Bọn họ hầu như đều có bối cảnh giang hồ, hoặc biết Ngô Bình nên đều cho người tới đưa tiền bảo hộ.

Không được Ngô Bình đồng ý thì họ không dám làm gì ở đây hết.

Mấy ngày qua, Ngô Bình bị quấy nhiễu nhiều quá nên đã giao cho Cương Tử tiếp khách, còn mình thì trốn đi nơi khác.

Nhẩm tỉnh thời gian sắp phải đến Hắc Thiên Giáo nên Ngô Bình đã ngồi máy bay đến tổng bộ của họ ở nước Á Mã.

Thành phố lớn nhất của Á Mã là Cá Thành.

Khi Ngô Bình xuống sân bay, quản lý việc kinh doanh của tập đoàn Lý Thị ở Đông Nam Á là Hoàng Thương đích thân tới đón.

Hoàng Tương mỉm cười chào hỏi: “Cậu chủ, tôi đợi cậu mãi”.

Ngô Bình: “Anh Hoàng, tôi đến có chút việc riêng thôi”.

Hoàng Tương: “Hả? Cậu chủ cần gì thì cứ bảo tôi, tôi sẽ sắp xếp”.

Ngô Bình xua tay: “Chuyện trong giang hồ, anh đừng xen vào. À, tối nay tôi chưa lộ diện đâu, anh thu xếp chỗ ở cho tôi nhé, kín đáo một chút”.

Hoàng Tương: “Tôi có nhà riêng ở đây, thi thoảng mới đến ở. Nếu cậu chủ không chê thì mời đến đó ở đêm nay”.

Ngô Bình: “Được”.

Hoàng Tương dẫn Ngô Bình đến một căn nhà không lớn lắm, nhưng rất yên tĩnh và thoáng mát.

Ngô Bình rất hài lòng, Hoàng Tương ở lại ăn trưa cùng anh xong mới ra về.

Ngô Bình đổi sang một bộ đồ hoa lá, đội mũ che nắng rồi đi tông xuống phố.

Anh đã thay sim của nước này, sau đó vừa đi vừa gọi điện thoại.

Điện thoại kết nối, giọng nói của Trương Tây Linh vang lên.

Nửa tháng nay, ngày nào Phán Tinh Tinh và Phán Nguyệt Lượng cũng mong Ngô Bình tới. Khi nhận được điện thoại của anh, Trương Tây Linh thở phào một hơi, sau đó cất giọng với vẻ nịnh nọt: “Giáo chủ, thuộc hạ mong người mãi”.

Ngô Bình: “Trương Tây Linh, tôi đang ở đường 13, đến đón tôi đi”.

Trương Tây Linh: “Vâng, giáo chủ chờ chút, thuộc hạ đến ngay”.

Tổng bộ của Hắc Thiên Giáo khá gần đây, Ngô Bình đang ăn hoa quả thì Trương Tây Linh đã tới.

Ông ta lái một chiếc xe Đông Doanh, ăn mặc thoải mái giống Ngô Bình, áo hoa, quần cộc, đi tông.

Trương Tây Linh hành lễ: “Tham kiến giáo chủ”.

Ngô Bình: “Lên xe rồi nói”.

Hai người ngồi lên xe, Ngô Bình nói: “Đừng tới tổng bộ vội, dẫn tôi đến địa bàn của ông đi”.

Trương Tây Linh cười nói: “Vâng, mời giáo chủ đến nhà tôi”.
Chương 663: Chuyện xưa

Trương Tây Linh vừa lái xe vừa cười nói: “Từ khi biết giáo chủ sắp tới, mọi người đều rất vui và mong được gặp người”.

Ngô Bình: “Vội vàng muốn tôi hoá giải thần chú trên người thế à?”

Trương Tây Linh cười trừ: “Giáo chủ nói vậy cũng đúng, Hắc Thiên Giáo cần giáo chủ tới cứu, nếu không có người thì môn phái sẽ bị huỷ diệt mất”.

Ngô Bình: “Tôi nghe nói Song Tiên của Lĩnh Nam là hộ pháp của giáo phái à?”

Ngày xưa, khi lấy được phiền ngọc trên người của Song Tiên, Ngô Bình rất muốn biết lai lịch của nó.

Trương Tây Linh: “Song Tiên là hai kẻ phản bội nên đã bị đuổi đi từ lâu, nghiêm khắc mà nói thì họ không phải người của giáo phái”.

Ngô Bình: “Hả? Song Tiên khi ấy đã là cao thủ cảnh giới Địa Tiên rồi, sao lại bị đuổi?”

Trương Tây Linh giờ chỉ muốn lấy lòng Ngô Bình nên đáp: “Giáo chủ, Song Tiên đã trọm một bảo bối của Hắc Thiên Giáo, sau đó bị giáo chủ cũ phát hiện, người đã trị tội và đuổi họ khỏi giáo phái”.

Ngô Bình: “Bảo bối gì thế? Sau có tìm lại được không?”

Trương Tây Linh lắc đầu: “Đó là bảo vật mà các đời giáo chủ coi trọng nhất, nghe nói có liên quan đến truyền thừa vô thượng của tiền sử. Tiếc là giáo chủ cũ đã mất mạng trong lúc truy sát Song Tiên. Giáo chủ mới thì còn quá trẻ, tu vi cũng thấp, phải nhờ các trưởng lão bảo vệ, nhưng giờ cũng mất tích rồi, Hắc Thiên Giáo như hổ mất đầu nên rất cần giáo chủ tới để xoay chuyển tình thế”.

Ngô Bình chỉ thấy hứng thú với món bảo vật ấy nên hỏi: “Ông từng bảo giáo chủ cũ có một kho báu, bảo bối bị mất tích cũng thuộc kho báu ấy à?”

Trương Tây Linh: “Vâng, truyền thừa của Hắc Thiên Giáo rất lâu đời rồi nên gốc rễ mọc sâu lắm, các môn phái nhỏ không bì kịp đâu”.

Chiếc xe nhanh chóng rời khỏi Cát Thành, nhà của Trương Tây Linh là một ngôi nhà ba tầng, bên cạnh có một bãi cỏ lớn, trồng rất nhiều hoa cỏ, ngoài ra còn có ao cá và đài phun nước.

Chiếc xe đỗ trước nhà, Trương Tây Linh mở cửa xe cho Ngô Bình rồi nói: “Giáo chủ, đây là nhà tôi, mời!”

Ngô Bình: “Được đấy, người nhà ông cũng ở đây à?”

Trương Tây Linh: “Thưa giáo chủ, tôi chỉ có một cô con gái, năm nay vừa tốt nghiệp đại học và đang tìm việc”.

Ngô Bình: “Con gái ông còn ít tuổi thế chắc vợ ông trẻ lắm hả?”

Trương Tây Linh cùng thời với Đông Phật Tiên Sinh nên đã rất nhiều tuổi rồi, nhưng con gái ông ta mới ngoài 20 nên Ngô Bình thấy rất ngạc nhiên.

Trương Tây Linh: “Hơn 20 năm trước, khi tôi chưa gia nhập Hắc Thiên Giáo, tôi bị kẻ thù truy sát và trốn đến Á Mã. Khi ấy, tu vi của tôi đã bị mất hết, lại còn sắp chết đến nơi nên chỉ làm ăn mày bên đường”.

“Lúc đó, vợ tôi mới 17 tuổi, là một người rất lương thiện, bà ấy đã mời bác sĩ đến chữa cho tôi. Một năm sau, tôi đã khôi phục tu vi, còn bà ấy cũng tròn 18, thế là chúng tôi đến với nhau”.

Nói đến đây, Trương Tây Linh bắt đầu có vẻ bi thương: “Năm con gái tôi lên ba, kẻ thù lại tìm đến, sau đó dùng vợ tôi để uy hiếp tôi, bắt tôi tự phế tu vi”.

“Vợ tôi biết nếu tôi làm vậy thì chắc chắn sẽ bị kẻ thù giết nên đã cố ý cứa tay vào dao, con dao được tẩm độc nên bà ấy đã mất ngay. Tôi giết bọn đó xong, nhưng không kịp cứu vợ mình”.

Ngô Bình không ngờ Trương Tây Linh lại từng trải qua chuyện buồn như vậy, anh nói: “Người trong giang hồ thì sẽ gặp nhiều chuyện khó nói”.

Trương Tây Linh: “Đúng vậy”.

Trương Tây Linh mời Ngô Bình vào phòng khách, sau đó lấy trà quý ra pha mời anh.

Trà vừa ngấm thì có một cô gái khoảng 20 tuổi đi xuống phòng khách, cô ấy rất xinh đẹp với làn da màu lúa mạch, mặc trang phục cưỡi ngựa, chắc sắp ra ngoài.

“Bố ơi, nhà mình có khách ạ?”, cô ấy hỏi.

Trương Tây Linh: “Mẫn Quân, đây là anh Ngô - bạn của bố”.

Cô gái gật đầu với Ngô Bình: “Chào anh”.

Ngô Bình: “Chào em”.

Trương Mẫn Quân nói thêm vài câu rồi đi cưỡi ngựa.

Ngô Bình: “Ông không dạy con gái tu luyện à?”

Trương Tây Linh: “Tôi muốn nó có một cuộc sống bình thường”.

Ngô Bình: “Cô ấy đã uống khá nhiều linh dược đúng không? Thể chất rất tốt, ít cũng phải sống trên trăm tuổi”.

Trương Tây Linh: “Tôi có mỗi mình nó nên có gì tốt cũng dành cho nó hết”.

Sau đó, Ngô Bình bắt đầu hỏi về tình hình của Hắc Thiên Giáo.

Phạm vi thế lực của Hắc Thiên Giáo trải khắp Đông Nam Á, họ cũng có tầm ảnh hưởng nhất định ở bán đảo và Viêm Long. Còn khi ở Đông Nam Á thì họ là thế lực mạnh nhất.

Trong môn phái có tả, hữu hộ pháp, bốn đại đường chủ, trưởng lão, Trương Tây Linh là một trong các trưởng lão.

Hiện giờ, trong các nhân vật chủ chốt thì tả hộ pháp là mạnh nhất, tiếp đó là đến bốn đại đường chủ, cuối cùng là các trưởng lão.

Ngô Bình đã nắm qua được tình hình, thế lực của Hắc Thiên Giáo không kém gì Đường Môn, điểm khác biệt duy nhất là Hắc Thiên Giáo không trực tiếp nắm giữ tài sản.

Các đại gia ở Đông Nam Á có đến quá nửa là tín đồ của Hắc Thiên Giáo, nhờ môn phái mà họ không bị bệnh tật, hơn nữa không sợ bị ai tính kế.

Hiện nay, chỉ có duy nhất hai thế lực ở Đông Nam Á có thể chống lại Hắc Thiên Giáo, đó là tăng chúng ở địa phương và Tây Lan Giáo.

Nhờ ảnh hưởng của phật giáo, các tăng chúng có địa vị xã hội rất cao ở Đông Nam Á, đến Hắc Thiên Giáo cũng không làm gì được họ. Nhưng các chùa ở đây đều hoạt động độc lập, không hợp lực với nhau nên cũng không làm gì Hắc Thiên Giáo được.

Còn Tây Lan Giáo không có các giáo tông hay giáo chủ, nhưng tầm ảnh hưởng của họ còn mạnh hơn cả Hắc Thiên Giáo.

Nhưng tín đồ của Tây Lan Giáo hầu hết là người bình thường, còn thành viên của Hắc Thiên Giáo thì lại giàu có nên địa vị của họ trong giới thượng lưu rất cao.

Ngô Bình đã hiểu rõ phần nào: “Trong Hắc Thiên Giáo có một tả hộ pháp à?”

Trương Tây Linh ngẩn ra nói: “Đúng vậy, nhưng tả hộ pháp đã xảy ra chút vấn đề trong lúc tu luyện, giờ đã bị phế rồi, không thì người này đã nắm hết quyền hành rồi”.

Ngô Bình: “Tối nay, ông hãy dẫn hữu hộ pháp đến gặp tôi”.

Trương Tây Linh nhìn Ngô Bình: “Tại sao giáo chủ muốn gặp người đó? Người này không còn giá trị gì nữa rồi, nếu không có tôi giúp thì ông ấy đã bị tả hộ pháp hại chết từ lâu”.

Ngô Bình: “Ông cứ dẫn người đến”.

Trương Tây Linh gật đầu: “Vâng”.

Ngô Bình: “Ông biết Hoàng Tương không?”

Trương Tây Linh ngẫm nghĩ: “Hoàng Tương của tập đoàn Lý Thị ạ?”

Ngô Bình: “Đúng”.

Trương Tây Linh cười nói: “Hoàng Tương cũng là tín đồ của Hắc Thiên Giáo, nhưng không theo tôi”.

Ngô Bình: “Chiều tôi sẽ dẫn Hoàng Tương đến, giới thiệu cho hai người làm quen”.

Trương Tây Linh: “Tốt quá, giáo chủ là bạn của Hoàng Tương ạ?”

“Đúng ra tôi họ Lý, Hoàng Tương làm việc cho nhà họ Lý của tôi”, anh nói.

Trương Tây Linh ngạc nhiên: “Thì ra giáo chủ là người của nhà họ Lý”.

Ngô Bình: “Trọng điểm kinh doanh của nhà tôi không còn ở Đông Nam Á nữa, nhưng vẫn cần phát triển ở đây, sau này nhờ ông để ý đến Hoàng Tương”.

Trương Tây Linh vội nói: “Vâng, giáo chủ yên tâm, sau này chuyện của nhà họ Lý cũng là chuyện của tôi”.

Ngô Bình: “Ông là nhấn tố quyết định để tôi điều khiển Hắc Thiên Giáo nên tôi sẽ giải chú cho ông trước”.
Chương 664: Hữu hộ pháp

Trương Tây Linh mừng rỡ nói: “Cảm ơn giáo chủ!”

Anh bảo Trương Tây Linh ngồi ngay ngắn, đoạn đặt tay lên đỉnh đầu ông ta. Ngay lập tức, anh cảm nhận được một luồng sức mạnh vô cùng kỳ lạ trong cơ thể đối phương.

Ngô Bình khởi động Đạo Diệp. Đạo Diệp khẽ rung lên, sinh ra lực hút. Tuy chú lực đã cố vùng vẫy nhưng vẫn bị Đạo Diệp hút vào, cuối cùng biến thành dưỡng chất cho Đạo Chủng.

Luyện hoá chú lực xong, Ngô Bình nhấc tay lên: “Được rồi”.

Trương Tây Linh cảm giác được chú lực khiến mình ăn ngủ không yên đã biến mất, kinh ngạc nói: “Giáo chủ đã làm bằng cách nào vậy?”

Ngô Bình nhẹ nhàng đáp: “Tôi có cách riêng của tôi”.

Trương Tây Linh khom người thật sâu: “Cảm ơn giáo chủ giúp đỡ!”

Ngô Bình nói: “Trong tám trưởng lão và bốn đường chủ, ai có quan hệ tốt với ông thì hãy gọi đến đây trong tối nay đi”.

Trương Tây Linh cả mừng, biết anh có ý muốn giúp họ giải trừ chú lực, vội vàng đáp: “Được!”

Trong tám trưởng lão và bốn đường chủ có hai người cùng phe với Trương Tây Linh, đó là trưởng lão Đinh Nộ Công và Phạm Ân Cách, đường chủ của dược đường. Cả hai đều là người Viêm Long.

Ngô Bình muốn ngồi vững vị trí giáo chủ thì cần những người này trung thành tuyệt đối với mình. Vậy nên anh quyết định bắt đầu từ việc lôi kéo phe Trương Tây Linh.

Sau khi giải trừ chú lực, Trương Tây Linh đi tìm hữu hộ pháp Mông Trạch trước.

Tu vi của Mông Trạch đã đạt đến cảnh giới ba Địa Tiên, được gọi là chân nhân Mông. Song hiện giờ Mông Trạch lại rất già nua, là một ông cụ lưng còng. Đôi mắt mờ đục, thỉnh thoảng nước bọt lại chảy ra từ khoé miệng, răng cũng rụng sạch.

Nhác thấy Ngô Bình, Mông Trạch chỉ đứng đờ đẫn nhìn, dường như không nói chuyện được.

Trương Tây Linh cất lời: “Giáo chủ, từ sau khi tu hành gặp trục trặc thì Mông Trạch trở nên như vậy, không nói chuyện, còn già đi rất nhanh”.

Ngô Bình quan sát Mông Trạch, chợt cười khẩy: “Mông Trạch, diễn xuất khá đấy, tiếc là không lừa được tôi”.

Mông Trạch vẫn vậy, trông như không hiểu Ngô Bình đang nói gì.

Trương Tây Linh rất kinh ngạc, hỏi lại: “Giáo chủ, Mông Trạch đang diễn kịch ư?”

Ngô Bình đáp: “Đúng thế! Tuy Mông Trạch đã tẩu hoả nhập ma, nguyên thần bị tổn hại, nhưng tinh thần chắc chắn vẫn còn tỉnh táo, không thể thành ra thế này”.

Nghe vậy, Trương Tây Linh lập tức giận dữ nhìn Mông Trạch: “Mông Trạch, ngay cả tôi mà anh cũng lừa ư? Uổng cho tôi lúc nào cũng dốc hết sức bảo vệ anh!”

Cuối cùng đôi mắt của Mông Trạch cũng loé sáng. Mông Trạch khẽ thở dài: “Cậu chỉ nhìn một cái đã nhận ra tình trạng của tôi, thật đáng khâm phục”.

Rồi Mông Trạch cúi người thật sâu với Trương Tây Linh: “Anh Trương, xin đừng trách tội. Tôi làm vậy cũng vì muốn giữ mạng, không muốn gây thêm phiền phức cho anh”.

Trương Tây Linh khẽ thở dài: “Tôi hiểu hoàn cảnh của anh, sẽ không trách cứ anh”.

Ngô Bình lên tiếng: “Mông Trạch, nếu tôi có thể chữa khỏi bệnh cho ông, ông có bằng lòng trung thành với tôi không?”

Mông Trạch sững sờ: “Tình trạng của tôi mà cũng chữa được ư?”

Ngô Bình đáp: “Dĩ nhiên!”

Mông Trạch hít một hơi sâu, rồi chậm rãi quỳ xuống: “Nếu cậu có thể chữa khỏi, Mông Trạch này nguyện cả đời làm trâu làm ngựa cho cậu! Có chết cũng vinh quang!”

Trương Tây Linh nói: “Anh nên gọi là giáo chủ”.

Mông Trạch gọi ngay: “Thưa giáo chủ!”

Ngô Bình bảo: “Đứng dậy đi. Vết thương nặng nhất của ông là thần hồn đã bị tổn thương. Tôi có một viên bổ thần đan, ông uống trước đi”.

Mông Trạch kích động nhận lấy viên đan, vội vàng uống rồi ngồi khoanh chân dưới đất.

Đôi mắt Trương Tây Linh sáng lên: “Giáo chủ lấy đan dược này từ đâu vậy?”

Ngô Bình đáp: “Tôi luyện đấy”.

Trương Tây Linh chấn động: “Không ngờ giáo chủ còn biết luyện đan!”

Ngô Bình nói: “Biết chút chút thôi. Trương Tây Linh, dược đường này có liên quan gì đến thuốc không?”

Trương Tây Linh trả lời: “Giáo chủ, dược đường là bộ phận quan trọng nhất của Hắc Thiên Giáo. Những người giàu có tin tưởng Hắc Thiên Giáo chính vì Hắc Thiên Giáo có thể giúp họ kéo dài tuổi thọ. Nếu muốn trường thọ thì ngoại trừ chú pháp còn phải dùng đến thuốc. Dược đường nắm giữ nhiều phương thuốc, một lượng lớn dược liệu, và có một số dược sư điều chế thuốc nữa”.

Ngô Bình nhẹ nhàng bảo: “Nếu chỉ biết điều chế thuốc thì vẫn chưa thể gọi là dược sư”.

Trương Tây Linh tiếp lời: “Giáo chủ nói đúng. Có điều, biết điều chế thuốc đã là rất giỏi rồi. Các giáo chủ trước đều xem trọng dược đường. Gần một phần ba thu nhập của Hắc Thiên Giáo đều đổ vào dược đường”.

Ngô Bình hỏi: “Phạm Ân Cách là người thế nào?”

Trương Tây Linh đáp: “Trưởng lão Phạm rất được hai giáo chủ trước xem trọng. Người này làm việc gì cũng suôn sẻ, giữ quan hệ tốt với rất nhiều người”.

Cả hai nói chuyện với nhau. Không lâu sau đó, Mông Trạch đã mở bừng mắt, đôi mắt loé sáng lấp lánh: “Giáo chủ, nguyên thần của thuộc hạ đã hồi phục được tám phần!”

Ngô Bình ném một viên tinh thạch linh hồn cho đối phương, ra lệnh: “Tiếp tục đi”.

Mông Trạch cảm kích nhìn Ngô Bình, bắt đầu hấp thụ hồn lực Tiên Thiên trong đó.

Bất giác, trời xẩm tối.

Hoàng Tương đến như đã hẹn, sau khi biết thân phận của Trương Tây Linh, vội vã chắp tay: “Thì ra là trưởng lão Trương. Đệ tử kính chào trưởng lão!”

Trương Tây Linh cười bảo: “Anh Hoàng không cần phải thế. Anh là người của giáo chủ, sau này chúng ta cứ gọi nhau là anh em”.

Giáo chủ? Hoàng Tương ngẩn ra, bèn nhìn sang Ngô Bình.

Ngô Bình nói: “Hoàng Tương, hiện giờ tôi cũng được xem như giáo chủ của Hắc Thiên Giáo”.

Hoàng Tương sững sờ: “Giáo chủ Hắc Thiên?”

Trương Tây Linh đáp: “Anh Hoàng không cần kinh ngạc. Giáo chủ uy chấn tứ bề. Cậu ấy trở thành giáo chủ là may mắn của Hắc Thiên Giáo chúng tôi”.

Ngô Bình bảo: “Không cần nịnh nọt đâu. Hoàng Tương, sau này có gặp rắc rối gì thì cứ tìm Trương Tây Linh”.

Cõi lòng Hoàng Tương vẫn rất chấn động, vội vàng trả lời: “Vâng, thưa cậu!”.

Trương Tây Linh hỏi Hoàng Tương: “Anh Hoàng là đệ tử hương thứ mấy?”

Hoàng Tương đáp: “Tôi là đệ tử tứ hương”.

Đệ tử của Hắc Thiên Giáo, ở cấp thấp là đệ tử ngoại đường, có chút địa vị là đệ tử nội đường. Trong đệ tử nội đường lại có đệ tử đan hương, đệ tử song hương, đệ tử tam hương, đệ tử tứ hương, cao nhất là đệ tử ngũ hương.

Hoàng Tương là đệ tử tứ hương tức là địa vị rất cao rồi. Dù sao thì đây cũng là thân phận mà Hoàng Tương đã dùng khoản tiền đầu tư rất lớn để có được.

Tất nhiên, còn có những thân phận cao hơn, ví dụ như một vài nghị viên, nghị trưởng, đại pháp quan của nước Á Mã, đều là đệ tử ngũ hương.

Trong lúc họ trò chuyện, Ngô Bình nhận được cuộc gọi video của Lý Vân Đẩu.

Lý Vân Đẩu hỏi: “Tiểu Bình, cháu sang nước Á Mã sao lại không báo cho ông biết?”

Ngô Bình cười đáp: “Ông nội, cháu đang định nói với ông đây”.

Lý Vân Đẩu nói tiếp: “Cháu đi cũng đúng lúc. Ông có một người anh em kết nghĩa ở Á Mã, ngày mai là ngày mừng thọ của ông ấy. Ông đang định sang đó chúc thọ”.

Ngô Bình cười hỏi: “Nói vậy là ông cũng muốn đến Á Mã ạ?”

Lý Vân Đẩu bảo: “Cháu là cháu của ông, cháu đi cũng được. Ngày mai cháu chuẩn bị một món quà rồi đến đó chúc thọ thay ông nhé. À phải, Hoằng Đào cũng đang ở Á Mã. Cháu trông chừng nó giúp ông nhé, đừng để nó gây phiền phức”.

Ngô Bình cau mày: “Lý Hoằng Đào đến đây làm gì vậy ông?”

Lý Vân Đẩu giải thích: “Là thế này. Năm xưa ông và ông anh kết nghĩa có giao ước, sau khi cháu gái ông ấy tròn hai mươi tuổi sẽ gả cho cháu của ông. Cháu gái ông ấy là người xinh đẹp nhất Á Mã đấy, Hoằng Đào muốn theo đuổi con bé từ lâu rồi. Có điều ông nội sợ người ta không ưng ý Hoằng Đào, nên là Tiểu Bình à, ông thấy cháu hợp hơn”.

Ngô Bình ngẩn ra: “Chẳng phải ông nội muốn tác hợp cho cháu và Lý Mai sao ạ?”

Lý Vân Đẩu đáp: “Không sao mà. Lý Mai là vợ ở Viêm Long, cô bé xinh đẹp kia là vợ ở Á Mã của cháu”.

Ngô Bình sững người, hỏi lại: “Ông nội này, có phải ở Á Mã còn một bà nội khác của cháu không?”

Lý Vân Đẩu phủ nhận ngay: “Vớ vẩn!”

Rồi ông đổi đề tài: “Nói chung là cháu và Hoằng Đào cùng đến nhà họ Quách chúc thọ. Một mình nó đi thì ông không yên tâm”.

Ngô Bình gật đầu: “Vâng, cháu biết rồi. Cháu nhất định sẽ đến đó”.

Lý Vân Đẩu nói thêm vài câu với Hoàng Tương rồi gác máy.

Hoàng Tương cười nói: “Cậu à, cô Quách kia thật sự rất xinh đẹp đấy”.

Ngô Bình hờ hững bảo: “Có đẹp đến mấy, tôi cũng không có hứng thú. Hoàng Tương này, có biết người anh kết nghĩa của ông nội tôi là người thế nào không?”

Hoàng Tương đáp: “Là nhà họ Quách của Á Mã, giàu nhất Đông Nam Á”.

Ngô Bình hỏi: “Giàu nhất? Giàu hơn cả nhà họ Lý chúng ta à?”

Hoàng Tương trả lời: “Nền móng của nhà họ quách ở Á Mã. Nếu xét về của cải ở Đông Nam Á thì nhà họ Lý chắc chắn không sánh bằng nhà họ Quách. Năm xưa ông chủ có thể vươn lên ở Đông Nam Á cũng nhờ có ông Quách giúp đỡ”.

Ngô Bình gật đầu: “Ra là vậy. Thế thì tôi phải chuẩn bị một món quà hậu hĩ rồi”.
Chương 665: Năng lực dược sư thật sự

Hoàng Tương cười hì hì: “Nhà họ Quách ấy kiêu ngạo lắm, cậu ạ. Họ khá khách sáo với ông chủ, nhưng thái độ với người khác thì lúc nào cũng mắt cao hơn đầu”.

Ngô Bình hỏi: “Giữa ông và nhà họ Quách có từng xảy ra mâu thuẫn gì không?”

Hoàng Tương đáp: “Nhà họ Lý và nhà họ Quách có cạnh tranh trong việc làm ăn. Vốn dĩ nhà họ Lý có ưu thế, nhưng ông chủ niệm tình xưa, lần nào cũng chủ động nhượng bộ họ. Ví dụ như ngành công nghiệp đường tinh luyện, hai mươi năm trước, sản lượng đường của nhà họ Lý và nhà họ Quách ngang ngửa nhau. Nhưng sau khi ông Quách tìm đến ông chủ, nhà họ Lý dần dần rút khỏi ngành công nghiệp đường. Còn nhà họ Quách thì có những bước tiến nhảy vọt, hiện đã là ‘ông trùm’ lớn nhất ngành công nghiệp đường trên thế giới”.

Ngô Bình bày tỏ: “Tuy ông Quách có ơn với ông nội, nhưng cách làm của nhà họ Quách hình như hơi quá đáng”.

Hoàng Tương gật gù: “Phải. Ông chủ dần rút khỏi Á Mã có nguyên nhân rất lớn liên quan đến nhà họ Quách. Nhà họ Quách liên tục chen chân vào lĩnh vực của chúng ta. Ví dụ như chuỗi siêu thị, trạm xăng, ngũ cốc, đó vốn là thế mạnh của chúng ta. Nhưng sau khi nhà họ Quách tiến quân vào thì không ngừng chèn ép không gian sinh tồn của nhà họ Lý trong các lĩnh vực ấy. Lấy chuỗi siêu thị làm ví dụ nhé, siêu thị Vĩnh Lạc của chúng ta tối đa mở được hơn hai nghìn siêu thị, sau đó từ từ bị siêu thị Mỹ Thiên của nhà họ Quách xâm chiếm, chỉ còn hơn một nghìn. Nửa năm trước, ông chủ đã bán hơn một nghìn siêu thị cho nhà họ Quách. Hiện nay nhà họ Quách vận hành hơn ba nghìn siêu thị, lợi nhuận hằng năm ít nhất là năm tỷ đô”.

Ngô Bình bỗng ngộ ra: “Ông nội nhượng bộ họ năm lần bảy lượt, có lẽ không chỉ vì đền ơn đâu nhỉ?”

Hoàng Tương gật đầu: “Đúng vậy. Không muốn xung đột với nhà họ Quách vì họ có quan hệ mật thiết với các quan chức cấp cao ở các nước Đông Nam Á. Rất nhiều con rể nhà họ Quách là nghị sĩ và kiểm sát viên ở các nước. Ngoài ra, ông Hai nhà họ Quách còn là anh em kết nghĩa của Minh vương”.

Nói đoạn, Hoàng Tương nhìn sang Trương Tây Linh: “Ông Tư của nhà họ Quách là con rể của trưởng lão Hắc Thiên Giáo”.

Ngô Bình nhớ Hoàng Tương từng kể rằng, có một trưởng lão của Hắc Thiên Giáo đề ra yêu cầu với nhà họ Lý, muốn lấy thêm lợi nhuận. Anh hỏi: “Vị trưởng lão Hắc Thiên Giáo mà ông nói lần trước chính là người này nhỉ?”

Hoàng Tương gật đầu: “Phải!”

Ngô Bình cười khẩy: “Chẳng trách nhà họ Quách lại kiêu ngạo như vậy. Chỗ dựa vững chắc thế cơ mà”.

Trương Tây Linh ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Anh Hoàng, ý anh là trưởng lão Bảo Đại Sơn?”

Hoàng Tương đáp: “Đúng thế. Dạo trước, Bảo Đại Sơn đã cử người đến cảnh cáo tôi, bảo nhà họ Lý phải nhượng lại một phần lợi nhuận. Tôi không đồng ý cũng không từ chối, chỉ nói rằng phải hỏi ý ông chủ trước rồi mới hồi âm”.

Ngô Bình nói: “Trương Tây Linh, báo với Bảo Đại Sơn là tối nay tôi muốn gặp!”

Trương Tây Linh đáp: “Được!”

Vài phút sau, trưởng lão Phạm Ân Cách của dược đường Hắc Thiên Giáo đã đến. Trông Phạm Ân Cách không lớn tuổi lắm, ngoài năm mươi, da trắng, không cao ráo, mặc áo dài đen.

Trương Tây Linh lên tiếng ngay: “Anh Phạm, đây là giáo chủ mới của chúng ta!”

Phạm Ân Cách chắp tay chào Ngô Bình: “Cậu Ngô!”

Trương Tây Linh cau mày: “Phạm Ân Cách, anh nên gọi là giáo chủ chứ nhỉ?”

Phạm Ân Cách đáp: “Anh Tây Linh, cậu Ngô vẫn chưa chính thức trở thành giáo chủ, vậy nên tôi chưa thể gọi cậu ấy là giáo chủ. Xin thứ lỗi”. Dứt lời, ông ta khom người thật sâu với Ngô Bình.

Ngô Bình nói: “Không sao, mời đường chủ ngồi”.

Phạm Ân Cách không dám ngồi, trả lời: “Không dám. Anh Tây Linh bảo rằng cậu Ngô có thể giải trừ chú lực giúp tôi”.

Ngô Bình quan sát Phạm Ân Cách một lúc rồi lắc đầu: “Đáng tiếc!”

Phạm Ân Cách ngẩn ra: “Cậu Ngô đang nói tôi sao?”

Ngô Bình trả lời: “Đúng vậy. Ông là cao thủ cảnh giới Võ Thần nhưng lại sắp chết, chẳng lẽ không đáng tiếc sao?”

Phạm Ân Cách chấn động: “Mong cậu nói rõ!”

Ngô Bình nói: “Chắc ông cũng biết rõ mà nhỉ? Nào cần tôi phải nói”.

Trán Phạm Ân Cách bắt đầu toát mồ hôi lạnh: “Vì tôi là đường chủ của dược đường, còn biết về dược lý, nên thường dùng linh dược để điều dưỡng sức khoẻ”.

Ngô Bình khẽ thở dài: “Ông không hiểu biết nhiều về thuốc, cứ tưởng là lợi nhưng thật ra đang hại chính mình. Trong cơ thể ông có ít nhất bảy loại năng lượng với các thuộc tính khác nhau. Ông không thể luyện hoá chúng, cũng không kiểm soát được chúng. Tôi nói đúng chứ?”

Phạm Ân Cách vội vã quỳ xuống đất: “Xin cậu cứu giúp tôi!”

Ngô Bình đáp: “Để cứu ông phải cần rất nhiều dược liệu”.

Phạm Ân Cách nói: “Dược đường của chúng tôi có rất nhiều dược liệu, cậu có thể thoải mái sử dụng!”

Ngô Bình gật đầu: “Vậy thì tốt. Ông qua đây, tôi giải trừ chú lực cho ông trước”.

Phạm Ân Cách tiến về phía trước. Ngô Bình dùng cách như vừa nãy, luyện hoá chú lực trong cơ thể đối phương. Rồi anh cất lời: “Nghe nói dược đường có thể điều chế thuốc, có thuốc có sẵn không? Mang ra cho tôi xem thử”.

Ngô Bình đang học kiến thức dược sư, có sự am hiểu phi thường về các vị thuốc.

Phạm Ân Cách bèn lấy ra ba chiếc bình nhỏ, bảo rằng: “Thưa cậu, đây là thuốc mà chúng tôi điều chế”.

Ngô Bình cầm lấy một chiếc bình, mở ra ngửi thử: “Đây là thuốc luyện hình nhỉ?”

Phạm Ân Cách trả lời: “Phải, cậu thật tinh tường! Thuốc này tên là Trường Sinh Tán, uống vào có thể giúp thể chất cường tráng, ngăn ngừa bách bệnh. Đây là loại thuốc được chúng tôi sử dụng rộng rãi nhất. Các đại gia bằng lòng gia nhập Hắc Thiên Giáo chúng tôi, hầu hết là vì Trường Sinh Tán”.

Ngô Bình đổ ra một ít, dùng mũi hít vào phổi rồi nhắm mắt lại, cảm nhận tác dụng của thuốc.

Mới đầu, gương mặt anh không có thay đổi gì. Nhưng dần dần, anh cau mày lại. Nửa phút sau, anh mở mắt ra, cười khẩy: “Thứ thuốc này chẳng khác gì rác rưởi! Không chỉ lãng phí ba dược tính quý hiếm, còn trộn lẫn bốn loại dược tính xung khắc nhau!”

Phạm Ân Cách ngớ người: “Thuốc này tệ đến vậy sao cậu?”

Ngô Bình hỏi: “Thuốc này do ông điều chế à?”

Mặt Phạm Ân Cách đỏ lên: “Do tôi điều chế”.

Ngô Bình bảo: “Hình như ông không phục nhỉ? Ông sai người mang dược liệu đến đây. Tôi cũng sẽ điều chế một phần thuốc, để ông biết thế nào là năng lực của dược sư!”

Trong lòng Phạm Ân Cách có phần không phục, bèn cười nói: “Rất vinh dự được xem cậu điều chế thuốc. Tôi sẽ sai người mang dược liệu đến ngay”.

Phạm Ân Cách bảo thuộc hạ đem dược liệu đến. Một vị trưởng lão khác vừa đến, là Đinh Nộ Công.

Đinh Nộ Công cũng là cao thủ cảnh giới Võ Thần như Phạm Ân Cách. Có thể trở thành trưởng lão của Hắc Thiên Giáo, ít nhất phải sở hữu tu vi cấp Võ Vương, bằng không rất khó được mọi người tin phục.

Vóc dáng của Đinh Nộ Công khá cao to. Ông ta vừa lên tiếng, Ngô Bình đã biết đó là người tỉnh Hà Đông.

“Thưa giáo chủ!”, khác hẳn Phạm Ân Cách, Đinh Nộ Công vừa đến đã thừa nhận thân phận giáo chủ của Ngô Bình.

Ngô Bình gật đầu: “Trưởng lão Đinh không cần đa lễ. Mời ngồi”.

Đinh Nộ Công thấy Phạm Ân Cách và Trương Tây Linh đều đang đứng nên cũng ngại ngồi, vẫn đứng im.

Trương Tây Linh cất lời: “Anh Đinh, giáo chủ gọi anh đến để giải trừ chú lực cho anh”.

Đinh Nộ Công cúi người rất sâu: “Cảm ơn giáo chủ!”

Ngô Bình cười bảo: “Sau này đều là người một nhà, trưởng lão không cần khách sáo”.

Trương Tây Linh nói: “Thưa giáo chủ, tám vị trưởng lão sẽ phụ trách công việc của giáo phái ở mỗi nước. Thuộc hạ phụ trách công việc ở Miến, trưởng lão Đinh chủ yếu phụ trách công việc ở Liêu”.

Ngô Bình hỏi: “Thế ở Á Mã do ai quản lý?”

Trương Tây Linh đáp: “Là Bảo Đại Sơn”.

Ngô Bình gật đầu. Anh bảo Đinh Nộ Công ngồi xuống rồi giải trừ chú lực giúp đối phương.

Năng lượng của chú lực rất mạnh. Liên tục luyện hoá bốn chú lực, Đạo Diệp đã lớn thêm một cỡ, dần dần mọc ra phiến lá nhỏ thứ ba.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK