Sau khi tiêu thụ Hoang Hạch cấp bảy, khí tức của anh cũng đã mạnh mẽ hơn. Anh có thể cảm nhận được, bản thân đã gần bước đến trước cửa Đại Thánh Cảnh.
Đại Thánh và Thánh Nhân cách nhau một khoảng rất xa, mỗi tám trăm Thánh Nhân mới có thể sinh ra một vị Đại Thánh nên Đại Thánh rất hiếm và khó đạt được.
Lúc này Ngô Bình lại thoải mái liền một mạch, lên Đại Thánh Cảnh. Sau đó, Đại Thánh Kiếp xuất hiện, không trung xuất hiện sấm chớp, những tia sét này đều đánh xuống cơ thể của anh.
Theo Lôi Kiếp, lại có càng nhiều Hoang cấp sáu và cấp bảy xuất hiện. Ngô Bình vừa độ kiếp, vừa chém giết Hoang. Đến khi Đại Thánh Kiếp biến mất, anh cũng đã giết được mười hai con Hoang cấp sáu, ba con Hoang cấp bảy.
A Bạch: “Công tử đã hoàn thành cửa ải này, ngài có thể rời đi rồi”.
Ngô Bình: “Ngươi có thể nói cho ta biết vị trí những thiên tài Nhân tộc bị phong ấn ở đâu không?”
A Bạch: “Công tử đã vượt qua ải, nên đương nhiên việc này có thể”.
Nhờ đó Ngô Bình nhanh chóng tìm ra bốn tu sĩ Nhân tộc khác, giải cứu từng người. Bốn người này đều là nam tu, họ biết Ngô Bình đã giết Hoang cấp bảy đáy lòng lập tức run sợ và kính nể, nên đều tỏ ý muốn làm tùy tùng của Ngô Bình. Ngô Bình nói A Bạch đưa anh với mấy người họ thoát ra ngoài cùng nhau.
Anh cũng không muốn tiếp tục đến cửa ải thứ mười một, vì dù sao anh cũng thăng cấp lên Đại Thánh, Thập Nhị Trọng Cấm cũng chưa viên mãn, anh cần thời gian để tiêu hóa và hấp thụ nguồn năng lượng trước đã.
Trở lại Vương phủ ở Đông Đô, anh tìm được Diệp Nhu rồi tu tập cả năm thiên tài bị phong ấn ở cửa thứ mười lại. Năm người này đều có cơ hội trở thành Chúa Tể, thậm chí là Thánh Hoàng. Hiện tại xung quanh Đông Đô của anh, lại có quá nhiều Dị tộc mạnh, nên anh cần vài người giúp đỡ.
Bốn người nam tu kia, gọi tên theo thứ tự là Bách Lý Nô, Nam Cung Tuyệt, Vệ Hằng và Lý Huyền Cảm. Vóc người của Bách Lý Nô rất cao lớn, cơ bắp cuồn cuộn, gương mặt rỗ như râu ria, mũi tịt mắt hung, Đại Thánh Hậu Kỳ và chuyên về cận chiến, thế chất cũng mạnh khủng khiếp.
Nam Cung Tuyệt lại có dáng thon dài, khuôn mặt tuấn tú có vài phần giống nữ giới, thích mặc các bộ có màu bạc tím, tóc xõa, cũng là Đại Thánh Hậu Kỳ, chuyện về trận pháp.
Vệ Hằng trông như là người rất chấc phác, khuôn mặt luôn giữ nụ cười tươi, ăn mặc cũng rất giản dị nhưng tu vi cũng là người cao nhất trong bốn người này, hắn ta chỉ còn thiếu nửa bước nữa đã vào Thánh Vương Cảnh. Hắn ta mạnh nhất về võ đạo, kiếm pháp, quyền pháp, có thể nói người này là chỉ có một không hai trong các thế hệ cùng thời năm đó.
Lý Huyền Cảm có Chiến Thiên Thánh, Hoàng Huyết Mạch là một người có tư chất tốt nhất trong bốn người. Năm đó, hắn ta bước vào đường Chúa Tể là muốn lấy lại vinh quang về cho tổ tiên, vóc dáng vừa cao lớn vừa tuấn tú, khí chất cao quý, đầy tính lẫm liệt, thích mặc chiến bào màu vàng.
Bốn người với Diệp Nhu rất bội phục Ngô Bình, đồng ý làm tùng tùng của anh. Vì họ biết rằng, tương lai Ngô Bình sẽ trở thành một Đại Thánh Hoàng. Dù sao, anh là người đã hoàn thành được cửa thứ mười rồi!
Thật ra mấy người này không quen Ngô Bình, anh quyết định dành chút thời gian để mọi người làm quen và hiểu biết họ cũng như họ hiểu mình hơn.
Anh cử người mở tiệc chào đón, sáu người ngồi xuống vừa uống rượu vừa tâm sự. Sau vài bầu rượu, cuộc nói chuyện của họ cũng trở nên thân thiện hơn.
Ngô Bình nhìn Vệ Hằng rồi cười nói: “Chắc ngươi có thể thăng cấp lên Thánh Vương Cảnh đúng không Vệ Hằng”.
Vệ Hằng cười nói: “Đúng thế, nhưng ta còn thiếu chút động lực thưa công tử”.
Ngô Bình lấy ra một viên Hoang Hạch cấp sáu đưa cho hắn ta, rồi nói: “Ngươi nuốt nó vào, rồi dốc lực luyện hóa. Ngươi có được lực lượng của Hoang Hạch, chắc chắn có thể đột phá rồi”.
Vệ Hằng mừng rỡ, nhận Hoang Hạch bằng hai tay rồi nói: “Ta sẽ dùng ngay!”
Vệ Hằng vừa nuốt viên Hoang Hạch lập tức chạy ra ngoài luyện hóa, những người còn lại tiếp tục uống rượu.
Lý Huyền Cảm nói: “Thưa công tử, chúng ta đã bị phong ấn đến hơn mấy ngàn vạn năm. Cũng may, có Thánh Hoàng trấn giữ, lại có một thiên tài như công tử, Nhân tộc có hi vọng phục hưng rồi”.
Ngô Bình: “Ta cũng cố gắng tiến lên! Phải rồi, các ngươi có biết gì về cửa thứ mười một không?”
Lý Huyền Cảm trả lời: “Không có người nào bước vào cửa thứ mười một, mà có vào rồi cũng chẳng thấy ai ra. Vậy nên chúng ta cũng không biết gì cả, nhưng trong Chiến Thiên Thánh Hoàng có ghi lại, nó nhắc đến cửa thứ mười một đấy. Thánh Hoàng nói, trong cửa thứ mười một giữ lại tất cả đạo dẫn của mọi người tộc Thiên Đạo”.
Ngô Bình biết Thánh Cổ Đại Lục Thánh Hiền Môn tổng cộng có hai mươi bốn loại Thiên Đạo, những loại này chính là nền tảng cho Nhân tộc làm chỗ dựa ở Thánh Cổ Đại Lục. Giống như bia công đức trên cơ thể Ngô Bình, cũng tồn tại nhờ tiếp xúc với hai mươi bốn Thiên Đạo mà sinh ra.
Thật ra mỗi một Thánh Hoàng cũng có thể đến Thiên Đạo Gia Trì của Nhân tộc, nhờ đó có thể chèn ép thực lực của Dị tộc.
Lý Huyền Cảm tiếp tục nói: “Nếu như có thể tìm được sự đồng ý của hai mươi bốn Thiên Đạo đó, tương lai ngài có thể dễ dàng bước vào Thánh Hoàng Đệ Tứ Cảnh rồi”.
Ngô Bình: “Có nghĩa là, ta không cần vội vàng vào cửa thứ mười một làm gì, đợi khi ta thành Chúa Tể rồi tiếp tục tu luyện thăng cấp cũng không muộn”.
Lý Huyền Cảm giật đầu: “Nếu không hạn chế về tu vi, thì cứ để một thời gian nữa, tỷ lệ thành công của công tử rất cao đấy”.
Họ nói chuyện với ngày ngày một lâu và nhập tâm hơn, đột nhiên có một luồng áp lực mạnh mẽ từ ngoài truyền đến, sau đó Kiếp Vân bắt đầu kéo đến phủ kín cả bầu trời. Họ biết Vệ Hằng sắp đột phá đến Thánh Vương Cảnh rồi!
Thánh Vương Kiếp đầy nguy hiểm, khó khăn gấp mấy lần với Đại Thánh Kiếp, nhưng tư chất Vệ Hằng đã hơn người cuối cùng vẫn thoải mái vượt qua. Sau một phút, Vệ Hằng quay về bàn rượu với thánh uy quanh cơ thể, hắn ta thi lễ với Ngô Bình nói: “Thưa công tử, ta đã đột phá rồi”.
Ngô Bình cười nói: “Hay quá, chúng ta cùng mời ngươi một ly”.
Khí hậu và hình ảnh của Đông Đô đã làm cho Thánh Hoàng và Dị tộc xung quanh để ý đến. Rất nhiều Dị tộc cử cao thủ đến điều tra, nhưng không dám đến quá gần.
Ngô Bình vừa đột phá lên Đại Thánh Cảnh, cần thời gian để nắm vững. Nên sau khi anh gặp Tử Thanh, đã quay về Đông Đô ngay để tu luyện.
Anh đột phá lên Đại Thánh Cảnh, thực lực cũng đạt đến Hỗn Độn Cảnh, nên tu vi Đạo Cảnh cũng đột phá gấp mấy lần trước đó. Chưa đầy vài ngày, anh đã đạt viên mãn Đạo Lục Cảnh, còn luyện chế ra hơn mười Đạo Lục, sức mạnh của Đạo Anh cũng tăng đột biến.
Khi anh đang tu luyện Đạo Lục, cũng luyện hóa Hoang Hạch cấp bảy, tiếp tục viên mãn Thập Nhị Trọng Cấm. Đợi khi anh hấp thu tất cả Hoang Hạch cấp bảy, Thập Nhị Trọng Cấm vẫn không thể viên mãn hay rục rịch gì cả giống như cách một lớp cửa sổ. Anh quyết định sau một đoạn thời gian nữa, sẽ đi gặp Mèo đen, chắc hắn ta biết cách đột phá ra sao.
Sau một tháng, Ngô Bình viên mãn Đạo Lục, bước vào Đạo Cảnh tầng sáu Hóa Thân Cảnh!
Thật ra anh đã chế tạo hóa thân từ lâu rồi, nhưng Hóa Thân Cảnh có thể giúp hóa thân của anh xuất sắc hơn người, vạn vật đều có thể luyện thành hóa thân của anh, nhờ đó cảnh giới này giúp thực lực anh tăng lên một khoảng rất lớn. Lúc quan trọng, hóa thân của anh có thể giết địch và bảo vệ tính mạng, thậm chí thay anh chống lại Thiên Kiếp.
Ngô Bình bước vào Hóa Thân Cảnh, nhưng lại có gì đó không thích hợp để luyện thành hóa thân. Ban đầu, anh tính dùng Đan Tôn Đan Tinh luyện hóa thân. Nhưng sau này anh đã đưa cho Tử Thanh dùng để giúp cô ấy thăng cấp lên Thánh Hoàng Nhị Cảnh.
“Không biết có thể dùng Cấm Kỵ luyện thành Hóa Thân không nhỉ?”. Anh tự hỏi.
Nghĩ đến đây, anh đã ngồi không yên nên lập tức đi tìm Mèo đen..
Thiên Giới, Đại Diễn Giáo, không gian Cấm Nguyên.
Lúc Ngô Bình đang đi vào Đại Diễn Giáo, lại phát hiện nơi này đã biến thành phế tích từ lâu. Đại Diễn Giáo không phải đối thủ của Dị tộc, nên đã bị đuổi đi nơi xa. Nhưng Dị tộc cũng không dám tiến vào không gian Cấm Nguyên, dù sao trong đó có Mèo đen và Cấm Kỵ mạnh mẽ bảo vệ.
Ngô Bình vào không gian Cấm Nguyên, lập tức cảm nhận được Mèo đen. Hắn ta di ra từ trong một vùng sương mù, lập tức ngạc nhiên mở to mắt thốt lên: “Công tử đã ngưng tụ Thập Nhị Trọng Cấm rồi sao?”
Ngô Bình: “Ừm, ta chỉ còn thiếu một bước cuối cùng nhưng mà không cách nào viên mãn được”.
Mèo đen cảm thán nói: “Công tử đúng là kỳ tài có một không hai trong giới Vô Thượng! Vô Thượng Cấm Kỵ chưa bao giờ có Nhân tộc nào tự thăng cấp được, chỉ có Thánh Hoàng với Thiên Đế của Nhân tộc đã luyện hóa Cấm Kỵ cao nhất mới làm được thôi! Nhưng luyện hóa Chí Cao Cấm Kỵ họ luyện kia, không thể nào so sánh được với Chí Cao Cấm Kỵ mà công tử đã tu luyện!”
Ngô Bình: “Ta đến tìm ngươi cũng muốn biết làm sao để viên mãn được Chí Cao Cấm Kỵ?”
Chương 2980: Tai kiếp khủng khiếp, Chí Cao Cấm Kỵ.
Mèo đen đáp: “Nó được gọi là Chí Cao Cấp Kỵ vì nó có năng lực mạnh mẽ về tiến hóa vô hạn. Một Chí Cao Cấm Kỵ mới có lẽ, không phải là đối thủ với Thánh Hoàng. Nhưng chỉ cần cho nó thời gian đủ, Chí Cao Cấm Kỵ có thể giết Thánh Hoàng ngay lập tức! Bởi vậy, công tử muốn đột phá cũng sẽ gặp khá nhiều khó khăn”.
Ngô Bình: “Ngươi khuyên ta đúng, ta phải làm sao để viên mãn được Thập Nhị Trọng Cấm đây?”
Mèo đen: “Hiện tại, trong Cấm Nguyên đang nuôi dưỡng năng lực Chí Cao Cấm Kỵ, nếu chủ nhân có thể luyện hóa Cấm Nguyên. Có lẽ, có thể tìm ra cửa đột phá”.
Trước đó, lần đầu tiên Ngô Bình hấp thụ số lượng Cấm Nguyên rất lớn, giúp cho Cấm Kỵ đạt đến Cửu Trọng Cấm. Nhưng vì Cấm Kỵ không mạnh, nên anh không có cách nào hấp thụ thêm nhiều Cấm Nguyên hơn nữa.
Hiện tại, anh đã đạt đến Thập Nhị Trọng Cấm, hấp thu cũng gần như tăng lên đến mức không bị hạn chế. Lúc này, anh há miệng lớn, lực lượng Cấm Nguyên xung quanh lập tức lao ào ạt đến, thậm chí chúng còn tạo thành một dòng nước xoáy bằng lực lượng khổng lồ!
Số lượng lớn Cấm Nguyên cứ ào ạt chui vào cơ thể, Thần Môn thứ hai của Ngô Bình tiếp tục mở ra. Cửa này của Cấm Kỵ, xung quanh nó là luồng ánh sáng đen kịt, nó đã mở ra được một phần ba, lực lượng Cấm Kỵ Linh Khí từ trong đó lại đổ ra như suối.
“Ầm ầm!”
Cửa mới mở một nửa.
Anh tiếp tục hấp thụ, cửa Cấm Kỵ tiếp tục mở ra, mở ra hai phần ba, đến ba phần tư, đến bốn phần năm, càng mở rộng càng khó khăn hơn. Nhưng Cấm Kỵ Linh Khí từ trong cửa Cấm Kỵ tuôn ra cũng càng nhiều hơn, Ngô Bình có thể nhìn thấy ở đằng sau cửa Cấm Kỵ có Cấm Kỵ Duy Độ mang một năng lượng Cấm Kỵ vô cùng nồng đậm. Thậm chí, chúng kết thành chim bay cá nhảy, các loại thực vật và đều là món bổ dưỡng nhất cho Cấm Kỵ của Ngô Bình!
Cửa Cấm Kỵ càng mở càng lớn, sáu phần năm, bảy phần sau, chín phần mười!
Ngay lúc cửa sắp mở hết, Ngô Bình đột ngột cảm nhận được có một nguồn khí khủng khiếp ập đến. Anh thấy sắp có tai kiếp lớn đổ xuống, mà tai kiếp lớn này lại đe dọa đến mạng sống của anh!
Người thường gặp phải cửa ải này, lập tức lùi bước, nhưng Ngô Bình biết nếu anh không thể đối diện với nguy hiểm này thì cửa Cấm Kỵ sẽ lại đóng tiếp, thậm chí nếu sau này anh muốn mở thì nó càng khó khăn hơn.
“Thành hay bại thì quyết định vào lúc này đi!”. Anh gào lên, khí tức quanh cơ thể lập tức bắn ra thả ra toàn bộ Thập Nhị Trọng Cấm.
Ngay lập tức, Mèo đen cũng sợ hãi đến mức run cầm cập, bởi nó có thể cảm nhận được một nguồn áp lực lớn khủng khiếp. Tất cả không gian của Cấm Nguyên đều bị Cấm Kỵ xâm chiếm, những người yếu hơn đều bị uy lực này đè đến mức rạp xuống đất không đứng dậy nổi, họ cung kính bái lạy Ngô Bình!
Một luồng ánh sáng màu tím đầy sát khí, đột ngột xuất hiện đánh vào cơ thể Ngô Bình. Một nhát đánh này khiến cơ thể Ngô Bình bong da tróc thịt, xương cốt đứt gân, máu tươi bắn ra đầm đìa!
Anh gào lên một tiếng đau đớn, rồi dốc toàn lực lượng chữa trị vết thương!
Pháp Thân Cửu Chuyển và Cửu Biến kết hợp với những thu hoạch từ cửa thứ mười đã giúp thể chất, thần hồn của anh vượt xa từ lâu. Nên anh chỉ bị thương, chứ căn cơ vẫn rất vững vàng.
Cửu Liên Đài và Thiên Mệnh Thấp cùng bị kích thích mà run lên, phóng ra Cấm Kỵ lực tinh khiết giúp anh khôi phục! Cấm Kỵ của anh cũng bắn ra sợi tơ, chữa trị nơi thiếu hụt của cơ thể. Xương trong cơ thể lại phát trở, rồi nhanh chóng bao trùng lấy một lớp vảy tinh xảo, những cái vảy này do Cấm Kỵ lực ngưng tụ mà thành, nó có được sức phòng ngự kinh người!
“Răng rắc!”
Hai đường màu đỏ đầy sát khí đánh xuống như tia chớp, Ngô Bình lại bị đánh tróc da trầy thịt lần nữa, hơn một nửa da đầu bị đánh bay, cả khối da trên lưng cũng tróc ra, Cơ Nhục Tiêm Duy ĐỘ đều vỡ vụn để lộ ra trái tim và phổi đang co rút.
Cấm Kỵ lực lại chữa trị, nhưng không thể cản được sát khí đánh xuống. Lần này, cơ thể anh vẫn chưa thể phục hồi lại như trước, thì có ba đường màu vàng sát khí đánh xuống.
“Răng rắc!”
Lần này, đường sát khí này tăng uy lực lên gấp mấy lần, Ngô Bình bị chém thành hai khúc, máu từ đầu chảy ra đầm đìa, nửa người trên bay xa hơn mười mét, nửa người dưới cũng máu thịt lẫn lộn.
Lúc này trong không trung có một dòng nước xoáy màu đỏ tím xuất hiện, giống như nó được tụ lại từ sức mạnh nào đó kinh khủng hơn.
Cơ thể Mèo đen run rẩy, nó cắn nửa người trên của Ngô Bình, kéo đến gần nửa cơ thể dưới, nói bằng chất giọng run rẩy: “Công tử cố gắng lên! Đừng bỏ cuộc, đây là cơ hội tốt nhất để đạt viên mãn Thập Nhị Trọng Cấm!”
Da mặt của Ngô Bình đã tróc hết, máu tươi cứ chảy ra từng vũng. Anh ho khan, rồi phun ra một mảnh nội tạng nhỏ, sau đó dốc toàn lực sử dụng Cấm Kỵ lực, chữa trị cho cơ thể đang bị thương nghiêm trọng.
Căn cơ của anh rất thâm hậu, tuy bị thương nghiêm trọng nhưng tốc độ chữa trị cũng thật nhanh. Hai nửa cơ thể nhanh chóng hợp lại, rồi phát triển. Cùng lúc đó, anh tiếp tục hấp thụ Cấm Nguyên mạnh mẽ, Các Kỵ Môn cũng đã mở ra hoàn toàn!
“Ầm ầm!”
Linh khí Cấm Kỵ vô tận và dồi dào tuôn ra, bị hấp thụ xong cũng kết hợp với Cấm Nguyên của anh, giúp Thập Nhị Trọng Cấm xảy ra thay rồi.
Sau mười phần nghìn cái chớp mắt, lớp giấy cánh cửa kia bị xuyên thủng. Cấm Kỵ Thập Nhị Trọng Cấm đã viên mãn, Ngô Bình lập tức có được khí tức mạnh nhất!
Nhưng lúc này, trong dòng xoáy nước kia xuất hiện một Thiên Đao màu đỏ tím, dẫn theo sát khí lẫm liệt chém Ngô Bình.
Ngô Bình đứng dậy, vết thương trên cơ thể lập tức khôi phục, anh ngẩng đầu nhìn trời, chưởng ra Thiên Đao sát khí ngút trời kia lập tức dừng ngay tại không trung rồi thu nhỏ lại, hóa thành một bóng đao rồi bay vào lòng bàn tay của anh.
“Tuyệt, Diệt Đao Thiên Đao mà phối hợp với Tiên Kim, có thể chết tạo ra một lưỡi dao sắc bén rồi”. Anh lẩm bẩm.
Lúc này, anh nâng tay nhấc chân đều có khí tượng cường giả Vô Thương. Tuy vẫn chưa đạt đến trình độ Thánh Hoàng, thì cũng không kém bao nhiêu.
Sau đó, anh há miệng hít một hơi, Cấm Nguyên trong Cấm Nguyên Địa đã bị anh hút hết rồi, ngay cả linh dược Cấm Kỵ và Cấm Kỵ cũng bị anh hút và luyện hóa. Chỉ chưa đầy một phút, trừ Ngô Bình và Mèo đen thì Khu vực Cấm Nguyên đã rỗng tuếch!
Ngô Bình ăn đã thèm mới nói: “No rồi”.
Mèo đen: “Bây giờ, công tử đã có được Cấm Kỵ Chí Cao rồi, đương nhiên địa vị cũng không thua Đạo Tôn hay Thánh Hoàng! Nhưng thực lực cần phải tăng thêm”.
Ngô Bình gật đầu: “Từ từ sẽ tăng thôi. Ta muốn tuy luyện ra hai hóa thân, Mèo đen có đề nghị gì không?”
Mèo đen: “Vì sao công tử không luyện hóa Cửu Liên Đài và Thiên Mệnh Tháp? Hai món này đều là bảo vật do Cấm Kỵ Chí Cao biến thành mà”.
Ngô Bình cũng hiểu nên nói: “Ừ, ta cũng nghĩ đến chuyện này”.
Dứt lời, anh lập tức ép lấy ra Cửu Liên Đài. Sau đó cửa Cấm Kỵ của anh bắn ra một đường linh khí, linh khí ma sát qua Cấm Kỵ của anh hóa thành Cấm Kỵ Hỏa.
Cấm Kỵ Hỏa thiêu đốt khiến Cửu Liên Đài hòa tan, hóa thành một dịch chất trắng trong suốt, sau đó ngưng tụ thành hình người.
Người đàn ông này có dáng vẻ giống Ngô Bình chín phần, nhưng có chút khác. Cơ thể người này cao một mét chín, cân đối, cánh tay dài eo thon, gương mặt thì oai nghiêm, mặc một bộ áo choàng có hoa văn hoa săn, ấn đường có một ấn ký hoa sen màu xanh, nhẹ nhàng phong độ, gương mặt lại mang nụ cười mỉm.
Người này chính là do Ngô Bình luyện hóa Cửu Liên Đài. Anh đã có được hóa thân đầu tiên, hóa thân Cửu Liên!
Anh lấy Thất Tinh Long Uyên Kiếm ra đưa tay biến Nhu Thủy Kiếm thành Kiếm Trận đánh vào khiến kiếm này lập tức hóa thành Vô Thượng Bảo Kiếm, mang lực sát thương đáng ngạc nhiên!
Thất Tinh Long Uyên Kiếm biến thành Thất Tinh Nhu Thủy Kiếm, anh giao kiếm cho hóa thân Cửu Liên nói: “Kiếm này sẽ thuộc về ngươi. Từ nay về sau, ngươi tên là Lý Cửu Liên”.
Lý Cửu Liên cười nói: “Vâng thưa chủ nhân”.
Ngay sau đó, Ngô Bình lại lấy Thiên Mệnh Tháp ra, cũng luyện hóa như trước. hóa thân Thiên Mệnh cũng giống anh chín phần, mặc bộ đồ đỏ, ấn đường có ấn ký tháp màu vàng.
Ngô Bình lấy Diệt Thế Thiên Đao Ảnh dung nhập Bạch Hổ Tiên Kiếm, chế tạo thành Bạch Hổ Thiên Kiếm giao cho hóa thân Thiên Mệnh.
“Từ giờ trở đi, tên của ngươi là Lý Mệnh Thiên, kiếm này cho ngươi”.
“Vâng thưa chủ nhân!”, Lý Thiên Mệnh nhận Thiên Kiếm bằng hai tay.
Quá trình luyện hóa trông ngắn ngủi, nhưng thật ra tốn đến nửa tháng trời.
Khi Ngô Bình với Mèo đen ra khỏi không gian Cấm Nguyên, đúng lúc có mấy vạn đại quân Dị tộc đi ngang qua. Dị tộc cầm đầu chỉ ngón tay vào Ngô Bình, nói: “Bắt nó!”
Ngô Bình chả thèm nhìn, ôm Mèo đen bay lên không trung. Lúc này, một bóng dáng màu hồng rơi xuống, người này là Lý Mệnh Thiên. Nó cầm Bạch Hổ Thiên Kiếm nhẹ nhàng chém qua một đường, một nhát đã quét sạch toàn trường, mấy vạn Dị tộc đều hóa thành tro!
Lý Mệnh Thiên vô cảm, thu Bạch Hổ Kiếm lại rồi lại biến mất ngay tại chỗ.