Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2901: Cực phẩm trong ruột cây Kim Cương

Ngô Bình bay một vòng xung quanh, phát hiện cây Kim Cương trên núi không nhiều, cũng hơn một ngàn vạn cây, thêm vào đó có một phần ba chưa trưởng thành.

Lý Thần Đồ giải thích: “Ngay cả Tộc Xích Long cũng không có quyền khai thác những cây Kim Cương này. Sau khi bọn chúng sở hữu được quyền khai thác cây Kim Cương, lại cống hiến toàn bộ cho Thần Tộc. Chỉ có những loại cây Kim Cương phẩm chất thấp mà Thần tộc không cần, Tộc Xích Long mới có tư cách thu hoạch đống đó.

Ngô Bình: “Hửm, Tộc Xích Long còn phải cống nạp cho Thần tộc à?”

Lý Thần Đồ: “Trừ Nhân tộc và một số ít tộc khác, đa số tộc khác đều phải cống nạp cho Thần tộc”.

Ngô Bình gật đầu nói: “Tiền bối, những cây Kim Cương này trưởng thành rất lâu. Ta sẽ chặt một nửa cây Kim Cương trong đó trước, số còn lại để cho người đời sau khai thác”.

Thật ra anh không cần phải làm như vậy, dù sao tài nguyên trên ngọn núi này đều là của anh.

Lý Thần Đồ cười nói: “Ngô công tử là người rộng lượng, ta phải đa tạ cậu rồi”.

“Những chuyện này đều là việc ta nên làm. Còn tiền bối có kế hoạch gì không, ngài muốn tiếp tục tấn công Tộc Xích Long à?”

Lý Thần Đồ gật đầu: “Ngày mai, ta sẽ đưa quân tấn công vào thành chủ Tộc Xích Long, Xích Đô. Sau khi đánh hạ Xích Đô, các thành khác của Tộc Xích Long sẽ dần sụp đổ”.

Ngô Bình: “Tiền bối, Thánh môn trong tay ta luôn qua lại với Tiên giới và Thánh Cổ Đại Lục, nếu chỗ ngài cần gì thì ta sẽ dùng hết sức giúp đỡ”.

“Được, nếu cần gì ta sẽ nói với cậu trước”.

Bước tiếp theo, Ngô Bình liên hệ với Phương Lập sai ông ta dẫn người vào thành Kim Ngô và Tây Định để quản lý sản nghiệp bên này.

Đồng thời, anh cũng quay trở về giới thế tục đưa Đào Như Tuyết, Đường Băng Vân, Đường Tử Di, Lạc Ngưng Đan đến Thánh Cổ Đại Lục, để các cô phụ trách việc quản lý tài nguyên và nhờ Phương Lập giúp các cô chọn một nhóm người cấp dưới.

Các cô gái ở trong nhà chẳng có việc gì làm, giờ đã có thể làm việc nên rất vui mừng, cố gắng bắt tay vào làm tốt tất cả mọi chuyện.

Nhưng Ngô Bình hiểu rất rõ, có được quyền quản lý được nhiều sản nghiệp, vô số đất đai, của cải quý hiếm, dù anh là Chúa Tể đứng phía sau nhưng có được những ích lợi hôm nay sẽ khiến người khác mơ ước.

Đêm đó, Ngô Bình gọi vợ và Phương Lập vào, sau một hồi thương lượng đã đưa ra quyết định bán đồng ruộng và nơi chăn nuôi cho mọi người. Vả lại giá cả rất rẻ, mỗi mẫu đất chỉ cần năm trăm cân lương thực và số tiền này có thể cấp lại vào năm sau, còn đất có thể giữ.

Thảo nguyên chăn nuôi sẽ rẻ hơn, một hecta đất có giá bằng một con trâu trưởng thành hoặc là mười con dê trưởng thành là mua được, số tiền này có thể trả góp trong vòng ba năm.

Ngô Bình quyết định như thế vì đã suy nghĩ kỹ rồi, đầu tiên nếu anh chiếm giữ quá nhiều đất đai thì cuộc sống bình thường của dân chúng sẽ càng khó khăn hơn, dù sao họ nhận lương thực rồi nuôi dê bò cũng phải trả cho anh một nửa. Thứ hai, anh nghĩ cách làm này là một chuyện công đức.

Khi Lý Thần Đồ biết quyết định của Ngô Bình lập tức vui mừng, ông ta cử người đi dán cáo thị tuyên bố dù là người chưa có ruộng đất chăn thả, hay người mới dời đến đây có thể mua nợ một mẫu đất hay một vùng để chăn nuôi.

Thông tin này vừa loan ra, dân khắp thành đều vui mừng hoan hô. Mọi người đều biết tính toán, nên họ thấy giá bán kia gần như là cho không. Vậy nên hầu như tất cả mọi nhà đều mua một trăm mẫu ruộng, hay một trăm mét thảo nguyên. Bởi vì một trăm mẫu là hạn cao nhất cho một gia đình mua, nếu họ muốn mua thêm thì giá cả sẽ tăng lên gấp mười lần.

Nhờ đó mà sau ba ngày bán ra, Ngô Bình đã bán đi chín phần mười trong số đồng ruộng mình đang sở hữu nhưng vẫn còn hơn năm trăm triệu mẫu ruộng. Đồng cỏ chăn nuôi còn dư nhiều hơn một xíu, tầm ba phẩy năm tỷ mét. Ngô Bình không lo lắng mà thuê tá điền ra để gieo trồng và chăn nuôi trên đó, rồi mỗi năm sẽ thu thuế theo định kỳ.

Sau khi bán và cho thuê các ruộng đất mình đã sở hữu, Ngô Bình lại nhìn qua bia công đức của mình. Không ngoài dự đoán, số công đức đã tăng hơn ba vạn một trăm triệu rồi.

Ngược lại, ruộng đất không phải là thứ anh lo, mà lòng anh đang đặt trên tài nguyên quý hiếm của cây Kim Cương kia.

Trước mắt, núi Kim Sơn sẽ để Đường Băng Vân đảm nhiệm cai quản, cô ta cũng dẫn mấy chục người tùy tùng từ trong nhà ra. Vả lại, Phương Lập cũng đưa tới các nhân viên làm việc ban đầu về đây, hơn một ngàn thuộc hạ để phụ trách việc trông coi và đốn cây Kim Cương này.

Trước đây, người đảm nhận việc chặt cây Kim Cương đều do nô lệ Nhân tộc làm, nhiều thế hệ của họ đã làm việc trên núi Kim Cương nên cuộc sống rất khó khăn. Đường Băng Vân hợp những người này lại, cô ta không chỉ phát cho họ mức lương cao ngất ngưỡng còn cử người xuống chân núi, xây giúp nhà cho họ.

Những nô lệ này trước kia làm việc quần quật suốt ngày, gần như sống chết ấy vậy mà không thể được một đồng lương còn bị người ta xem là trâu là ngựa sai bảo. Bây giờ, họ không còn làm nô lệ còn được nhận phúc lợi tốt, cách đối xử khác biệt to lớn như thế khiến họ vô cùng quý trọng cuộc sống hiện tại của mình.

Đường Băng Vân cũng tìm được một nhóm người có kinh nghiệm phong phú về chặt cây, đưa lên là nhân viên quản lý. Sau đó cô ta dựa theo các tài liệu và việc điều tra thực địa trước đó đã soạn một dãy số, đánh dấu chất lượng cho cây Kim Cương, bên đó còn có ghi tuổi năm cây lớn, phẩm chất, thể tích, để hay nên chặt.

Chuyện chặt cây Kim Cương là một kỹ thuật sống, công nhân phải dùng kinh nghiệm chuyên môn của mình để làm thành cái lưỡi sắc cưa Kim Cương. Mỗi lần cưa một đoạn cây Kim Cương phải mất ba đến mười ngày, trong lúc đó phải mất cả chục cái cưa Kim Cương nữa.

Bên trong cây Kim Cương được chia ra các phần, cây Kim Cương hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm, cực phẩm và cuối cùng là ruột cây. Có nghĩa là chín phần mười của cây Kim Cương đã chiếm hạ phẩm, trung phẩm và thượng phẩm cả rồi, còn cực phẩm chỉ chiếm một phần trăm thôi.

Cây Kim Cương thượng phẩm có thể mang theo ruột cây bên trong, giá cả của nó cũng đắt gấp trăm lần với cây Kim Cương bình thường. Cây Kim Cương thượng phẩm trưởng thành có ruột cây to bằng một cánh tay, nhưng lại có độ dày gấp mười lần cây Kim Cương thường.

Đương nhiên cây Kim Cương cực phẩm cũng có ruột cây, giá trị nó cũng cao hơn nên tình hình nó bán tháo trên thị trường rất hiếm, giống như món đồ quý vừa thấy là giấu ngay nên không ai nể bán ra.

Ruột cây Kim Cương chỉ biết có hay không sau khi chẻ cây ra thôi, có đôi khi còn phải nhờ chuyện hên xui may rủi. Người may mắn thì ba bốn cây là khai thác được ruột cây rồi, còn xui thì mười mấy hay hai mươi cây cũng chưa chắc gì đã khai thác được ruột cây.

Hôm nay, khi công nhân đang chặt cây lại phát hiện ra có ruột cây Kim Cương cực phẩm. Ngô Bình nghe thế rất hứng thú, nên tự đến xem thế nào. Vừa đến đập vào mắt anh đã là một cây Kim Cương đường kính hơn ba mét chặt ngã, mặt cắt xuất hiện rõ một cái miệng chén lớn có ruột cây chứa phù văn màu vàng đỏ tím trên đó!

Ngô Bình vươn tay chạm vào ruột cây, lập tức cảm nhận được thần lực nồng đậm và thuần khiết của Kim Cương, ánh mắt của anh cũng sáng lên nói: “Ruột cây này là bảo bối, có tiền cũng chưa chắc mua được đâu!”

Ngay sau đó, anh rút Bạch Hổ Tiên kiếm ra mổ cây Kim Cương. Nhưng anh không ngờ Kim Cương cực phẩm quá cứng, Bạch Hổ Tiên kiếm của anh không thể chẻ nó ra được. Cuối cùng, anh vẫn sử dụng công cụ chặt mới có thể mổ được cây Kim Cương ra. Tuy vậy dù anh có tự làm thì cũng phải mất gần nửa ngày mới xong.

Cuối cùng một ruột cây to bằng miệng chén, bóng loáng toàn thân, bên ngoài khắc kín hoa văn đỏ tím đã nằm trong lòng tay anh. Ruột cây này dài tầm tám mét, nặng đến kỳ lạ.

Anh gỡ một đoạn ruột cây xuống, bỏ lên trên thanh tiên kiếm của mình. Ngay tức thì, mặt ngoài của tiên kiếm xuất hiện phù văn với màu tím và đỏ, kiếm khí theo đó mà bắn ra một thước và sắc bén đến bất ngờ!

Ngay lúc Ngô Bình đang nghiên cứu cây Kim Cương, đột nhiên Phương Lập vội vã chạy đến, hắn ta thở hồng hộc nói: “Chủ nhân, có chuyện rồi! Ảnh Quốc xuất binh tiếng vào Tộc Xích Long, bọn chúng đã cướp đi rất nhiều địa bàn của chúng ta!”

Ngô Bình nhíu mày: “Thế lực của Ảnh Quốc ra sao?”
Chương 2902: Thiên Ảnh Quân

Phương Lập căm hận nói: “Chúa Tể lãnh binh đi đánh hạ thành thị, Ảnh Quốc lập tức mặt dày phái binh đi chiếm cứ các tiểu thành và thôn trấn xung quanh, thiết lập cứ điểm. Chúa Tể đã phái người đi hiệp thương với Ảnh Quốc, nhưng Ảnh Quốc chỉ nói cho có, lại không chịu lui binh chút nào”.

Ngô Bình cười lạnh: “Đông Đô liều sống liều chết, bọn họ lại đến đó ngồi mát ăn bát vàng. Chúa Tể cũng tốt tính quá!”

Phương Lập: “Ảnh Quốc không phải là Nhân Tộc thuần chủng, là dị tộc được kết hợp từ Ảnh Tộc và Nhân Tộc sinh ra, nhưng bọn chúng luôn tự cho mình là Nhân Tộc, nên vì thế mà có quan hệ không tồi với Nhân Tộc. Chúa Tể ông ấy hẳn là không muốn xảy ra xung đột với Ảnh Tộc, tăng thêm một cường địch”.

“Ảnh Tộc có thực lực như thế nào?”, Ngô Bình hỏi.

Phương Lập nói: “Tuy rằng Ảnh Tộc không có cao thủ là Chúa Tể, nhưng bọn chúng có sức chiến đấu rất khủng khiếp gồm năm mươi vạn Thiên Ảnh Quân. Thiên Ảnh Quân không biết đau đớn, lại càng sống lâu, sức chiến đầu càng mạnh. Thiên Ảnh Quân là một nhóm lính đánh thuê, bọn họ không tuân theo Ảnh Quốc, mà chỉ quan tâm đến quân chủ của bọn họ. Quân chủ Thiên Ảnh Quân là người có thực lực mạnh nhất trong số họ, từng bước một giết chết người mạnh nhất, ngay cả quốc vương Ảnh Quốc nhìn thấy hắn ta cũng phải có thái độ tôn kính”.

“Thiên Ảnh Quân mạnh cỡ nào?”, Ngô Bình hỏi.

Phương Lập: “Chỗ đáng sợ nhất của Thiên Ảnh Quân chính là bóng của bọn họ có thể khống chế được ý chí của kẻ địch, từ đó khiến cho kẻ địch tự giết hại lẫn nhau. Đương nhiên, bản thân thực lực của Thiên Ảnh Quân cũng đã vô cùng mạnh mẽ rồi, đơn binh ít nhất cũng đã là tu sĩ có thực lực Cửu Biến. Bách Phu Trưởng, Thiên Phu Trưởng của bọn chúng còn có thực lực mạnh hơn, rất nhiều người trong số đó đều là cường giả Thánh Hiền Vương, Thánh Nhân”.

Nghe nói Thiên Ảnh Quân có thể dùng bóng của mình để khống chế người khác, anh không khỏi nghĩ đến Huyền Ảnh Công của mình, hai thứ này không phải giống nhau hay sao?

Phương Lập: “Chủ nhân, hôm nay Chúa Tể xuất binh đánh hạ thành Cửu Long. Bên trong thành Cửu Long có mười mấy vạn cây Xích Long Quả, được người của Xích Long Tộc đặc biệt phái người trông coi. Nhưng ta nghe nói, Thiên Ảnh Quân vừa phái ra một đội ngũ chiếm đoạt vườn Xích Long Quả này”.

Ngô Bình cực kỳ tức giận: “Xích Long Quả là sản nghiệp của ta, thế mà bọn họ cũng dám đoạt!”

Phương Lập cười khổ: “Chúa Tể đang giao thiệp với quân chủ của Thiên Ảnh Quân, nhưng đối phương hình như không muốn rút lui”.

Ngô Bình không nói hai lời, lập tức đưa theo Phương Lập đi đến thành Cửu Long.

Quy mô của thành Cửu Long còn lớn hơn thành Kim Ngô một chút, là thành phố trung tâm của Xích Long Tộc, hơn nữa chỗ này còn có Xích Long Quả!

Sau khi Ngô Bình và Phương Lập đến, nhìn thấy Lý Thần Đồ đầu tiên.

Lúc này, Lý Thần Đồ mang vẻ mặt tức giận mà ngồi ở trên sảnh uống rượu giải sầu, thấy Ngô Bình đi đến, ông ấy hỏi: “Ngô công tử, cậu đến đúng lúc lắm”.

Ngô Bình: “Tiền bối, ta đã biết rồi. Thiên Ảnh Quân khống chế vườn Xích Long Quả đúng không?”

Lý Thần Đồ gật đầu: “Ảnh Quốc luôn được Nhân Tộc coi là đồng loại, cho nên ta cũng không thể cứng rắn quá mức với bọn chúng, có thể không xung đột thì sẽ không xung đột”.

Ngô Bình hỏi: “Lý do mà Thiên Ảnh Quân chiếm cứ vườn Xích Long Quả?”

Lý Thần Đồ cười lạnh: “Bọn họ cần lý do làm gì? Hoàn toàn không nói đạo lý. Thế nhưng cậu yên tâm, ta nhất định sẽ lấy được vườn Xích Long Quả về”.

Hai người đang nói vài câu, có người đến báo, nói: “Chúa Tể, đã bắt được một tên mật thám của Thiên Ảnh Quân!”

Lý Thần Đồ đang buồn bực, lạnh lùng nói: “Nhốt lại trước đi!”

Nghe nói là Thiên Ảnh Quân, Ngô Bình cũng cảm thấy hứng thú, nói: “Dẫn đến ta nhìn thử xem”.

“Vâng!”. Người thuộc hạ kia cũng nhận ra được Ngô Bình, lập tức dẫn người đến.

Người kia là một người lính trẻ, trên mặt có ám văn quỷ dị phức tạp, người cao một mét chín mươi lăm, cơ thể cường tráng. Người này bị trói gô, nhưng nhìn dáng vẻ của hắn ta có vẻ không phục, nghiêng đầu, ngơ ngác nhìn chằm chằm Ngô Bình.

Ngô Bình hỏi: “Cậu không phục?”

Đối phương cười lạnh: “Bọn họ có hơn một trăm người, dùng chiến trận để bắt ta, như thế thì có bản lĩnh gì? Có ngon thì ra đây một chọi một với ta!”

Ngô Bình lập tức nói: “Thả cậu ta ra!”

Người thuộc hạ kia buông người kia ra, tên lính Thiên Ảnh Quân này lập tức đứng lên, nghi hoặc nhìn Ngô Bình.

Ngô Bình hỏi: “Cậu giữ chức vụ gì ở Thiên Ảnh Quân?”

Người này ngạo nghễ nói: “Ta là Thiên Phu Trưởng Thiên Ảnh Quân!”

Ngô Bình: “Khó trách lại kiêu ngạo như vậy, hóa ra là Thiên Phu Trưởng. Ta cho cậu một cơ hội, chúng ta một chọi một, chỉ cần cậu có thể đánh thắng được ta thì ta sẽ thả cậu đi ngay lập tức”.

Hai mắt đối phương sáng lên: “Thật?”

Ngô Bình: “Đương nhiên là thật. Thế nhưng, nếu cậu thua thì phải ngoan ngoãn trả lời câu hỏi mà ta đưa ra, ta hỏi cái gì thì cậu cũng đều phải trả lời đúng sự thật”.

Người này nghĩ một lát, nói: “Có thể!”. Thật hiển nhiên, hắn ta cực kỳ tin tưởng vào chính mình, cho rằng bản thân sẽ không hề thua.

Ngô Bình cười nói: “Cậu tên gì?”

“Ta tên Xích Ảnh Tam Thất!”

Ngô Bình gật đầu: “Được. Xích Ảnh Tam Thất, cậu ra tay đi”.

Xích Ảnh Tam Thất hơi hơi khom người, làm dáng vẻ như đang lao đến. Nhưng thực ra, bóng của hắn ta âm thầm chui đến dưới chân Ngô Bình, ý đồ khống chế anh. Loại thủ đoạn này của hắn ta và Huyền Ảnh Công mà Ngô Bình tu luyện rất giống nhau, Ngô Bình làm sao có thể bị mắc mưu như thế được? Anh dậm chân một cái, dưới sức mạnh chấn động của Thiên Ảnh Công, cái bóng kia lập tức bị chia năm xẻ bảy.

Xích Ảnh Tam Thất kêu thảm một tiếng, bỗng nhiên ôm đầu gối ngồi xổm trên mặt đất, biểu cảm vô cùng thống khổ.

Ngô Bình cười lạnh: “Thủ đoạn của Thiên Ảnh Quân các ngươi cũng chỉ có như thế thôi!”

Xích Ảnh Tam Thất giận dữ, lần này hắn ta không dùng bóng, mà lao về phái Ngô Bình nhanh như một tia chớp.

Hắn ta vừa cử động, dưới chân của Ngô Bình lập tức lao ra một đạo huyền ảnh, trong nháy mắt đã đóng đinh bóng của Xích Ảnh Tam Thất lại. Ngay lập tức, cơ thể Xích Ảnh Tam Thất cứng đờ, sau đó đứng thẳng không nhúc nhích.

Ngô Bình đi đến, vỗ vỗ bả vai của hắn ta, hỏi: “Cậu có phục không?”

Mặt Xích Ảnh Tam Thất tái nhợt, run giọng hỏi: “Làm sao cậu có thể hiểu được thủ đoạn của Thiên Ảnh Quân bọn ta’

Ngô Bình: “Thủ đoạn của ta so ra còn cao minh hơn so với Thiên Ảnh Quân của các ngươi. Bây giờ ta hỏi cậu vài chuyện, cậu phải trả lời thành thật”.

Xích Ảnh Tam Thất vô cùng kinh ngạc, hắn ta nhẹ nhàng thở dài nói: “Cậu cứ hỏi đi”.

Ngô Bình: “Có bao nhiêu Thiên Ảnh Quân trông coi vườn Xích Long Quả?”

Xích Ảnh Tam Thất nói: “Năm vạn người”.

“Quân chủ của các người cũng ở đó?”

“Quân chủ đưa hai mươi vạn Thiên Ảnh Quân đóng quân ở ngoài thành, tùy thời tiếp ứng bọn ta”. Xích Ảnh Tam Thất nói: “Ta khuyên các người không cần đối nghịch với Thiên Ảnh Quân đoạn ta. Luận về sức chiến đấu, Thiên Ảnh Quân của bọn ta không có đối thủ!”

Ngô Bình: “Cậu là Thiên Phu Trưởng, vậy thực lực của Vạn Phu Trưởng sẽ còn mạnh hơn nữa đúng không?”

Xích Ảnh Tam Thất: “Đương nhiên. Thực lực của ta chỉ ở Hiền Vương Cảnh, còn Vạn Phu Trưởng ít nhất cũng đã ở Thánh Nhân Cảnh!”

Ngô Bình lại hỏi thêm một số vấn đề, đại khái anh đã biết được tình huống của Thiên Ảnh Quân. Đòn sát thủ của Thiên Ảnh Quân chính là “cái bóng” mà bọn họ kế thừa từ Ảnh Tộc, bóng của bọn họ trải qua tu luyện có thể khống chế thần hồn người khác. Mặt khác, cơ thể của Thiên Ảnh Quân cũng vô cùng khỏe mạnh, ra tay nhanh nhẹn, sức lực cũng vô cùng lớn. Hơn nữa, cái bóng của bọn họ càng mạnh thì địa vị ở trong quân càng cao. Giống như đại quân chủ, bóng của hắn ta có thể chia ra thành vạn, mỗi một cái bóng đều có thể khống chế hoặc giết chết một kẻ địch, vì thế mới nhận được tôn trọng của Thiên Ảnh Quân.

Bình thường Thiên Ảnh Quân đều sẽ tu luyện cái bóng của mình, chỉ là biện pháp tu luyện có hơi không được cao minh cho lắm, ít nhất thì trong mắt Ngô Bình có hơi ngu ngốc, so với việc anh tu luyện Huyền Ảnh Công còn kém xa nhiều.

Ngô Bình nói: “Xích Ảnh Tam Thất, tiếp theo ta sẽ giúp cậu trở thành quân chủ Thiên Ảnh Quân, cậu đồng ý không?”

Xích Ảnh Tam Thất ngơ ngác: “Cậu giúp ta trở thành quân chủ?”
Chương 2903: Bán Bộ Thánh Hoàng

Ngô Bình: ‘Không sai. Cậu cũng nói rồi, cái bóng càng lợi hại thì địa vị trong quân càng cao. Ta có thể khiến cho cái bóng của cậu còn lợi hại hơn cả quân chủ, từ đó, có thể thay thế được vị trí của hắn”.

Xích Ảnh Tam Thất không thể tin được, nói: “Cậu dựa vào đâu mà nói có thể giúp ta trở thành quân chủ?”

Ngô Bình lập tức khởi động Huyền Ảnh Công, ngay lập tức, dưới chân của anh xuất hiện mấy ngàn huyền ảnh, sau đó, huyền ảnh phân hóa ra, một thành hai, hai thành bốn, rất nhanh đã xuất hiện mấy chục vạn huyền ảnh. Số huyền ảnh đó đông nghìn nghịt, kết thành từng cái Huyền Ảnh Sát trận, khí tức khủng bố đến ngay cả Lý Thần Đồ cũng phải giật mình.

Cả người Xích Ảnh Tam Thất run lên, lẩm bẩm nói: “Cậu là Ảnh Hoàng!”

Ngô Bình nhướng mày: “Ảnh Hoàng?”

Xích Ảnh Tam Thất: “Không sai, chỉ có Ảnh Hoàng mới có thể có được sức mạnh khủng khiếp và số lượng bóng lớn đến như thế!”

Ngô Bình cười nói: “Ta không phải là Ảnh Tộc, đây là một loại công pháp mà ta tu luyện. Nếu cậu nguyện ý đi theo ta, ta có thể truyền thụ công pháp này lại cho cậu, giúp cậu trở thành tân quân chủ”.

Trong lòng Xích Ảnh Tam Thất trở nên rối rắm, hắn ta chắc chắn luôn khao khát về sức mạnh mạnh mẽ và công pháp cường đại, nhưng hắn ta lại không muốn phản bội Thiên Ảnh Quân.

Ngô Bình nhìn hắn ta, nói: “Cậu do dự cái gì? Cho rằng bản thân mình đang phản bội Thiên Ảnh Quân sao? Hoàn toàn ngược lại, cách làm này của cậu chỉ có trăm lợi mà không có một hại với Thiên Ảnh Quân? Cậu nghĩ thử xem, chờ sau khi cậu trở thành quân chủ rồi, là có thể truyền thụ Huyền Ảnh công cho thân tín của cậu, làm thực lực của bọn họ tăng lên. Như vậy thì không bao lâu nữa, thực lực của Thiên Ảnh Quân có thể tăng lên mấy lần!”

Xích Ảnh Tam Thất suy tư một lúc, hỏi: “Vì sao cậu lại muốn giúp ta?”

Ngô Bình nói: “Ta giúp cậu, đương nhiên là có mục đích. Chờ sau khi cậu trở thành quân chủ, thì phải hiệp trợ Chúa Tể khống chế Ảnh Quốc. Thậm chí, đến lúc đó cậu cũng có thể trở thành quốc vương Ảnh Quốc”.

Xích Ảnh Tam Thất hít sâu một hơi, hỏi: “Sao Thiên Ảnh Quân có nhiều Vạn Phu Trưởng như thế, thậm chí có người còn mạnh hơn cậu, vì sao cậu lại chọn ta?”

Ngô Bình cười nói: “Tất cả đều là duyên phận. Bây giờ ta gặp được cậu nên quyết định giúp cậu. Cho cậu suy nghĩ mười lăm phút, nếu cậu không muốn thì ta cũng không miễn cưỡng”. Nói xong, anh xua tay ra hiệu dẫn người đi.

Sau khi Xích Ảnh Tam Thất lui ra, Lý Thần Đồ cười hỏi: “Ngô công tử, làm như thế là có thể thật sự khống chế được Thiên Ảnh Quân sao?”

Nô Bắc gật đầu: “Ta không có thời gian, nếu không thì sẽ tự thân làm quân chủ của bọn họ. Huyền Ảnh Công của ta và Thiên Ảnh Quân quả thật là tuyệt phối. Chỉ cần bọn họ tu luyện Huyền Ảnh Công, thì thực lực ít nhất cũng có thể tăng lên gấp mười lần!”

Lý Thần Đồ: “Nhưng một khi bọn họ mạnh lên rồi, chưa chắc gì đã nghe lời của cậu?”

Ngô Bình nở nụ cười: “Huyền Ảnh Công của ta, khi tu luyện đến giai đoạn cuối cùng, gọi là Huyền Ảnh. Huyền Ảnh có thể tạo ra ảo cảnh, hóa hư thành thật, chuyển thật thành hư. Cho nên, ta có thể ghép Huyền Ảnh của mình vào bóng của Xích Ảnh tam Thất, giúp hắn ta trong thời gian ngắn có thể tu luyện được Huyền Ảnh! Nhưng cho dù Huyền Ảnh của hắn ta mạnh đến bao nhiêu đi nữa, đều phải chịu khống chế của ta. Nói trắng ra là, đây là một loại thuật khống chế cao minh. Hơn nữa chờ khi có cơ hội, ta sẽ khống chế thêm nhiều Thiên Phu Trưởng, Vạn Phu Trưởng. Kể từ đó, ta có thể nhẹ nhàng khống chế được toàn bộ Thiên Ảnh Quân”.

Hai mắt Lý Thần Đồ sáng lên, nói: “Nếu có thể bắt được Thiên Ảnh Quân, thì thực lực của chúng ta có thể được tăng lên rất nhiều!”

Ngô Bình: “Tiền bối, ta sẽ nhanh chóng khống chế Thiên Ảnh Quân”.

Lý Thần Đồ: “Ảnh Quốc thật ra vẫn không tệ, ở hướng bắc có một nước tên Tương Liễu. Nước Tương Liễu này là một Thần Quốc, thờ thần Tương Liễu. Ngày hôm qua, nước Tương Liễu đã phái sứ giả đến, yêu cầu chúng ta rời khỏi lãnh thổ của Xích Long tộc, nếu không bọn họ sẽ xuất binh đến đây”.

Ngô Bình nhíu mày: “Nước Tương Liễu là quốc gia của Nhân Tộc à?”

Lý Thần Đồ gật đầu: “Đúng vậy. Nhưng người ở nước Tương Liễu đều thờ thần Tương Liễu, bọn họ tự cho rằng mình ưu việt hơn Nhân Tộc, là Nhân Thượng Nhân”.

Ngô Bình cười lạnh: “Nếu nước Tương Liễu dám có động tác gì, vậy thì không cần khách khí với bọn họ. Đến lúc đó, ta sẽ dẫn Thiên Ảnh Quân đi giáo huấn bọn họ một trận!”

Lý Thần Đồ: “Đáng tiếc, hiện tại Nhân Tộc thiếu Thánh Hoàng, nếu không thì tình huống sẽ tốt hơn bây giờ rất nhiều”.

Nói xong, ông ấy suy xét lại một lát, nói: “Ngô công tử, cậu có biết Nhân Tộc chúng ta có một vị Chúa Tể bị dị tộc trấn áp?”

Ngô Bình: “Ta biết chuyện này. Nghe nói vị Chúa Tể kia tuổi vẫn còn rất trẻ. Sao tiền bối bỗng nhiên lại nhắc đến chuyện này?”

Lý Thần Đồ: “Vị Chúa Tể kia tên là Diệp Phục Thiên, cậu ta không chỉ trẻ tuổi, mà hơn nữa tư chất cũng siêu phàm, được cho là người duy nhất trong vạn năm trở lại đây có cơ hội đột phá lên thành cường giả Thánh Hoàng!”

Ngô Bình kinh ngạc: “Diệp Phục Thiên có cơ hội trở thành Thánh Hoàng?”

Lý Thần Đồ gật đầu: “Mặt ngoài Diệp Phục Thiên đang bị trấn áp bên trong mắt trận của dị tộc Tam Nhãn Tộc, nhưng trên thực tế, đây chỉ là một thủ thuật che mắt. Diệp Phục Thiên thật sự đang tu luyện ở trong Thánh Địa, muốn đột phá lên Thánh Hoàng cảnh. Hôm trước ta đã nhận được tin tức, có khả năng cậu ta đã đột phá!”

Ngô Bình ngây dại: “Đột phá! Nhân tộc có Thánh Hoàng?”

Lý Thần Đồ: “Ta phỏng đoán, có thể cậu ta là Bán Bộ Thánh Hoàng”.

“Bán Bộ Thánh Hoàng?” Ngô Bình có hơi thất vọng. “Bán Bộ Thánh Hoàng và Thánh Hoàng có khoảng cách rất lớn đúng không?”

Lý Thần Đồ gật đầu: “Bán Bộ Thánh Hoàng tuy có thể áp chế được Chúa Tể nhưng thực lực hơi yếu so với Cổ Thần. Mà Thánh Hoàng chân chính có thực lực đủ để nghiền áp Cổ Thần”.

“Từ bán Bộ Thánh Hoàng lên Thánh Hoàng hẳn là dễ hơn đúng không?” Anh hỏi.

Lý Thần Đồ nhẹ nhàng thở dài: “Từ Thánh Vương lên Thánh Hoàng nhất định phải nỗ lực. Sở dĩ trở thành Bán Bộ Thánh Hoàng là vì thực lực không đủ. Sau này nếu muốn trở thành Thánh Hoàng gần như không có khả năng”.

Ngô Bình: “Có một vị Bán Bộ Thánh Hoàng còn hơn là không có. Không biết vị Bán Bộ Thánh Hoàng này có thể thành lập hoàng triều hay không, thống nhất nhân loại thành một?”

Lý Thần Đồ: “Cũng không rõ ràng lắm. Trong lịch sử, Bán Bộ Nhân Hoàng đều thống trị ít nhất là một phần ba khu vực của Nhân Tộc”.

Khi hai người đang nói chuyện, người cấp dưới kia đến báo, nói tên Xích Ảnh Tam Thất kia đã suy xét rõ ràng, hắn ta đồng ý với điều kiện của Ngô Bình.

Ngô Bình gọi Xích Ảnh Tam Thất đến nơi không người, nhìn hắn ta, nói: “Cậu sẽ tự hào vì lựa chọn của mình”.

Nói xong, anh duỗi tay ấn vào đỉnh đầu Xích Ảnh Tam Thất, một luồng sức mạnh cường hãnh mạnh mẽ đi vào thân thể hắn ta, khiến cho cái bóng dưới chân hắn ta nhanh chóng biến đổi, rất nhanh đã đạt đến trình độ Huyền Ảnh!

Cùng lúc đó, một số ký ức liên quan đến Huyền Ảnh Công cũng xuất hiện trong đầu Xích Ảnh Tam Thất, hắn ta lập tức khởi động tâm pháp. Ngay lập tức, huyền ảnh dưới chân của hắn ta đã từ một phân thành hai, hai phân làm bốn, bốn thành tám, nhanh chóng phân hóa thành mấy vạn huyền ảnh!

Trong nháy mắt, Xích Ảnh Tam Thất đã cảm thấy sức mạnh của mình tăng lên mấy chục thậm chí là mấy trăm lần, trong lòng hắn ta mừng như điên, vừa kính vừa sợ Ngô Bình, vì thế đã cúi đầu với anh thật sâu: “Đa tạ chủ nhân giúp sức!”

Ngô Bình gật đầu: “Ta có thể ban cho cậu sức mạnh, cũng có thể thu hồi sức mạnh của cậu lại. Chỗ này của ta có một viên Nghịch Thiên Sửa Mệnh đan, sau khi cậu về thì ăn nó, Hiện tại có thể trở về Thiên Ảnh Quân, dùng thực lực của mình để thăng lên vị trí cao”.

Xích Ảnh Tam Thất nói: “Vâng!”

Sau khi Xích Ảnh Tam Thất rời đi, không lâu sau đã quay trở lại vườn Xích Long Quả. Hắn ta vừa trở về, đã bị cấp trên của hắn ta, một Vạn Phu Trưởng gọi vào hỏi chuyện.

“Không phải cậu bị bắt sao, sao lại trở lại?”, Vạn Phu Trưởng vô cùng cảnh giác, hắn lạnh giọng hỏi, hiển nhiên có hoài nghi với Xích Ảnh Tam Thất.

“Thượng quan, ta giết chết người trông giữ nhân cơ hội đó mà chạy thoát”. Hắn ta nói.

Vạn Phu Trưởng cũng không tin tưởng hắn ta, nói: “Đúng không? Nếu cậu đã mạnh như thế sao lại bị đối phương bắt lại?”

Xích Ảnh Tam Thất vẫn bình tĩnh nói: “Thượng quan, ta cố ý để bọn họ bắt được, mục đích là thâm nhập vào bên trong đối phương để tiến hành điều tra”.

“Nói nhảm! Cậu là thủ hạ binh, cậu có mấy cân mấy lượng ta không biết sao?”, Vạn Phu Trưởng lạnh lùng nói: “Nói, có phải cậu đầu quân vào Thần Đồ Quân không?”
Chương 2904: Xích Ảnh Tam Thất

Thần Đồ Quân, là cách mà các thế lực bên ngoài gọi đội quân dưới trướng của Lý Thần Đồ.

Sắc mặt Xích Ảnh Tam Thất trở nên khó coi: “Thượng quan, xin đừng nói những chuyện không có chứng cứ!”

“Làm sao, dám tranh luận với ta à? Lá gan của cậu đúng là càng lúc càng lớn rồi!” Vạn Phu Trưởng tức giận nói, nói xong thì duỗi tay ra tát vào miệng Xích Ảnh Tam Thất.

Xích Ảnh Tam Thất đột nhiên lùi lại một bước, lạnh giọng nói: “Thượng quan! Căn cứ vào cách thăng chức của Thiên Ảnh Quân, ta có thể khiêu chiến ngài! Nếu khiêu chiến thành công, ta sẽ thay ngài nắm giữ chức Vạn Phu Trưởng!”

Vạn Phu Trưởng giận dữ: “Đồ khốn khiếp, cậu muốn chết à!”

Hai người cãi nhau, rất nhanh đã kéo rất nhiều Vạn Phu Trưởng cùng với các Thiên Phu Trưởng khác, nhìn thấy Xích Ảnh Tam Thất khiêu chiến thượng quan, bọn họ đều đã tập mãi mà thành thói, bởi vì chuyện tương tự như thế này phát sinh rất thường xuyên. Ở trong Thiên Ảnh Quân, thời gian nhậm chức bình quân của một Thiên Phu Trưởng không quá hai năm, trong lúc đó rất dễ bị cấp dưới mạnh hơn thay thế. Mà nhiệm kỳ bình quân của Vạn Phu trưởng, cũng chỉ có hơn bốn năm, bọn họ cũng sẽ bị cấp dưới mạnh hơn thay thế mình. Đây là Thiên Ảnh Quân, kẻ mạnh làm vua, ai có sức mạnh thì có chức vụ cao, quyền lực sẽ lớn hơn!

Tên Vạn Phu Trưởng này, là cường giả cấp Thánh Nhân, hắn ta cũng không để Xích Ảnh Tam Thất vào trong mắt. Thân là Vạn Phu Trưởng, hắn ta vô cùng hiểu rõ về Thiên Phu Trưởng dưới trướng, đương nhiên cũng biết Xích Ảnh Tam Thất. Hắn ta cũng không cảm thấy, thực lực cỡ chung chung của Xích Ảnh Tam Thất có thể uy hiếp được địa vị của hắn ta.

Nhưng mà, khi dưới chân của Xích Ảnh Tam Thất xuất hiện mấy vạn huyền ảnh, thì sắc mặt của hắn ta thay đổi ngay lập tức, lạnh lùng nói: “Cái bóng của cậu sao lại lợi hại như thế!”

Xích Ảnh Tam Thất không trả lời, hắn ta dậm chân một cái, số bóng trên mặt đất lập tức nhắm về phía Vạn phu Trưởng, cái bóng của Vạn Phu Trưởng hóa thành mấy ngàn đường hắc tuyết, nhắm về phía xung quanh huyền ảnh.

Đáng tiếc, bóng của hắn ta còn kém một chút xíu so với huyền ảnh. Huyền ảnh của Xích Ảnh Tam Thất vừa xuất hiện, lập tức nuốt chửng cái bóng của hắn ta.

Vạn Phu Trưởng lập tức kêu lên thảm thiết, cái bóng chính là thần hồn của hắn ta, bóng bị nuốt đồng nghĩa với thần hồn cũng bị xé nát, cái loại thống khổ này không thể nào dùng từ ngữ để hình dung được.

Huyền Ảnh xông lên, rất nhanh đã khống chế được Vạn Phu Trưởng. Chỉ thấy ánh mắt của hắn ta dại ra, cơ thể cứng đờ mà đứng tại chỗ, đã bị Xích Ảnh Tam Thất khống chế hoàn toàn.

Vài tên Vạn Phu Trưởng đi đến, nói: “Xích Ảnh Tam Thất, được rồi, cậu thắng rồi, buông hắn ta ra đi”.

Xích Ảnh Tam Thất thu huyền ảnh lại, cả người tên Vạn Phu Trưởng tức khắc giống như chất lỏng, nằm xụi lơ trên mặt đất. Thần hồn bị hao tổn, cần phải qua rất lâu mới có thể khôi phục lại được.

Thần sắc hắn ta phức tạp, liếc mắt nhìn Xích Ảnh Tam Thất một cái, bất đắc dĩ nói: “Cậu thắng. Từ nay trở đi, cậu chính là Vạn Phu Trưởng!”

Xích Ảnh Tam Thất cũng không khách khí, lập tức thay thế đối phương, trở thành tân Vạn Phu Trưởng.

Sau khi trở lại doanh trại, hắn ta âm thầm đưa tin tức cho Ngô Bình, sau đó ăn viên Nghịch Thiên Sửa Mệnh Đan. Tư chất ban đầu của hắn ta vốn không tồi, bây giờ ăn được đan dược trợ lực, thực lực của hắn ta lập tức thăng lên một bậc.

Tạm thời Ngô Bình đang ở thành Cửu Long, giúp đỡ Lý Thần Đồ quản lý khu vực này, đồng thời cũng muốn tiếp quản một số tài nguyên của thành Cửu Long.

Chớp mắt đã qua hai ngày, chính ngọ hôm nay, có một đoàn sứ giả đột nhiên đến hiện trưởng, người dẫn đầu là một Đại Thánh, người đó khoác hoàng bào, tay cầm thánh chỉ, cao giọng nói: “Thánh chỉ đến, Chúa Tể Lý Thần Đồ tiếp chỉ!”

Nghe thấy động tĩnh, Ngô Bình lập tức đi đến, chỉ thấy Lý Thần Đồ đã đi đến trước mặt người này, trầm giọng hỏi: “Ngươi là ai? Từ đâu ra mà có thánh chỉ?”

Vị Đại Thánh này thi lễ với Lý Thần Đồ, cười nói: “Tân Hoàng đăng cơ ở Đông Đô, lệnh cho tại hạ đến để báo cho Lý Chúa Tể!”

Lý Thần Đồ ngẩn ra, ông ấy không nghĩ đến, vị Bán Bộ Thánh Hoàng này thế mà lại lựa chọn lập nghiệp ở Đông Đô. Thế nhưng tu vi của đối phương cao hơn so với ông ấy nửa cấp, ông ấy cũng không dám nói gì, chỉ phải nói: “Ta biết rồi!”

Vị Đại Thánh Kia đọc thánh chỉ, trong thánh chỉ ghi rằng: “Trẫm định đô ở Đông Đô, kiến quốc Đại Vĩnh! Chúa Tể Lý Thần Đồ, có công đánh đuổi dị tộc, lệnh cho ngươi trấn thủ thành Kim Ngô, khâm thử!”

“Lý Thần Đồ lãnh chỉ!”

Thân là Chúa Tể, gặp Thánh Hoàng cũng không cần quỳ lạy, cho nên ông ấy chỉ hơi khom khom người, vươn tay tiếp nhận thánh chỉ.

Sau khi vị Đại Thánh kia đưa thánh chỉ, thì dẫn người rời đi, Lý Thần Đồ tiễn đến ngoài thành.

Nhìn thấy người đã đi xa, Ngô Bình nói: “Vị Bán Bộ Thánh Hoàng này có ý gì đây, tiền bối vất vả lắm mới quản tốt được Đông Đô, mới vừa đánh hạ được địa bàn của Xích Long Tộc, thì ông ta đến Đông Đô để kiến quốc. Theo như trong lời của ông ta thì, sau này địa bàn mà chúng ta đánh đến, đều sẽ là của hoàng triều Đại Vĩnh?”

Lý Thần Đồ nhàn nhạt nói: “Ông ta là Bán Bộ Thánh Hoàng, ta là Thánh Vương, cho nên ta chỉ có thể nghe theo ông ta. Thế nhưng ta là Chúa Tể, cũng hẳn nên có lãnh thổ của riêng mình”.

Ngô Bình: “Tiền bối, sau khi thăng lên Bán Bộ Thánh Hoành, thọ mệnh có dài như Thánh Hoàng hay không?”

Lý Thần Đồ lắc đầu: “Bán Bộ Thánh Hoàng dẫu sao thì cũng không phải là Thánh Hoàng, vì thế không thể nắm giữ hoàn toàn sức mạnh của Cấm Thiên, cho nên thọ mệnh của Bán Bộ Thánh Hoàng cũng không khác Thánh Vương là mấy, gần như không hề tăng thêm”.

Ngô Bình biết rõ, hoàng triều Đại Vĩnh mà thành lập, nhất định sẽ xảy ra một loạt biến hóa, cho nên anh trở lại Đông Đô, chuẩn bị tìm hiểu mọi chuyện.

Người của anh vừa về đến Đông Đô, rất nhanh đã phát hiện cửa hàng mà mình mua ở Đông Đô đã bị sung công, trên cửa cửa hàng dán giấy niêm phong, bên trên viết rõ muốn lấy lại cửa hàng của mình thì phải đến nha môn để đăng ký đã.

Ngô Bình cảm thấy rất bất đắc dĩ, hiện tại anh biết thứ này đã không còn chịu trách nhiệm bởi Lý Thần Đồ nữa, cho nên chỉ có thể đi nha môn. Đến nha môn rồi, mới phát hiện ở nơi này đã có một hàng dài đang xếp hàng, mấy ngàn người đi đến đăng ký thủ tục.

Nhìn thấy hàng người này còn rất lâu, anh không khỏi có hơi mất kiên nhẫn, đang chuẩn bị hôm khác lại đến, thì có một người nha dịch đi đến, hắn ta hỏi Ngô Bình và những người xếp hàng xung quanh anh: “Mua số không? Từ số một trăm về trước là ba ngàn hoàng thù. Từ số mười về trước là một vạn hoành thù”.

Nghe được muốn mua số phải tốn đến như thế, có người nói thầm: “Ba ngàn hoàng thù, đủ để mình sống được một tháng, tốt nhất là mình vẫn nên xếp hàng thì hơn”.

Tên nha dịch này hừ lạnh một tiếng, nói: “Ta nói cho mấy người biết, hôm nay chỉ đăng ký một ngàn người, bây giờ chỉ còn dư ba trăm danh ngạch, nếu hôm nay các người không mua số, thì căn bản là không đến phiên mình”.

“Vậy ngày mai bọn ta lại đến”. Có người còn chưa từ bỏ ý định, nói

Nha dịch cười ha ha: “Số của ngày mai, cũng phải lấy tiền mua. Không tiêu tiền, thì đừng có ai nghĩ được bản thân sẽ có số trước một ngàn!”

Ngô Bình nhíu mày: “Thánh Hoàng đăng cơ, hẳn là nên có sự đổi mới mới đúng, sao lại làm ra chuyện bóc lột thương hộ, thủ lợi với dân chứ?”

Nha dịch kia vừa nghe thấy những lời này, nhất thời giận dữ: “Tiện dân, ngươi thật to gan, dám nghị luận công khai về Thánh Hoàng!”. Nói rồi, hắn ta lập tức lấy ra khảo tử, muốn bắt Ngô Bình.

“Chát!”

Bỗng nhiên, trong không khí có một bàn tay đánh mạnh vào mặt của nha dịch, gương mặt của hắn ta bị đánh đến xoay tại chỗ ba vòng, sau đó nặng nề ngồi xuống đất. Gương mặt này của hắn ta bị đánh sưng lên, răng rụng, miệng đầy máu.

“Ai đánh ta?” Hắn ta vừa kinh ngạc vừa tức giận, hai mắt nhìn xung quanh, lại không phát hiện ra ai đánh hắn ta.

Ngô Bình cười tủm tỉm nhìn hắn ta, hỏi: “Ngươi còn muốn khảo ta sao?”

“Là ngươi, ngươi dám…”

“Chát!”

Lại thêm một cái tát đánh lên mặt hắn ta, đánh vào phía còn lại, cũng đánh rụng luôn mấy cái răng còn lại.

Tên nha dịch này bị dọa, run giọng nói: “Đừng đánh, ta sai rồi!”

Ngô Bình nói: “Cho ta một số trước mười”.

Nha dịch cuối cùng cũng nhìn ra Ngô Bình không dễ chọc, lấy ra một con số giao cho Ngô Bình. Anh nhìn thoáng qua, là số bảy, lập tức đi lên đằng trước.

Chờ khi Ngô Bình đi xa, tên nha dịch này mới lộ ra vẻ oán độc, giọng căm hận nói: “Để ngươi đắc ý trước, chờ lát nữa xem xem người chết thế nào!”
Chương 2905: Pháp Thân Bát Chuyển

Ngô Bình đi lên phía trước, đưa tờ giấy trong tay ra, quả nhiên, trong thời gian ngắn anh đã hoàn thành xong chuyện đăng ký. Khi đăng ký, người phụ trách cũng không thèm ngẩng đầu, mặt vô cảm mà nói: “Bây giờ cửa hàng thuộc sở hữu của hoàng triều, nếu cậu muốn lấy về, thì giao tiền ra đây”.

Ngô Bình nhíu mày, nói: “Ta lấy tiền của mình ra mua cửa hàng, sao các người lại còn muốn lấy tiền?”

Đối phương ngẩng đầu, lạnh lùng nói: “Cậu có giao hay là không? Đằng sau còn nhiều người lắm”.

Ngô Bình nín thở chịu đựng, hỏi: “Giao bao nhiêu?”

“Năm tỷ thánh thù”. Đối phương nói.

Ngô Bình giận đến bật cười: “Lúc trước ta mua cái cửa hàng này còn mất chưa đến năm tỷ, các người vậy mà dám đòi bấy nhiêu đó!”

Lúc này, ở đằng sau Ngô Bình có người chạm nhẹ vào vai anh, nhỏ giọng nói: “Người anh em này, đây là mức tiêu chuẩn. Nếu cậu muốn mua với giá bình thường thì tặng lễ cho vị đại nhân này. Đưa lễ xong rồi, thì có thể mua được cửa hàng với giá thấp”.

Ngô Bình lập tức nổi trận lôi đình, dưới chân của anh thoát ra một huyền ảnh, chui vào gan bàn chân người nọ. Cơ thể của người này run lên, ý thức đã bị Ngô Bình khống chế.

Ngô Bình nói: “Sau này có ai đến đăng ký, ông không chỉ không được lấy tiền mà còn phải đưa cho người đó một ngàn vạn thánh thù”.

Sau đó, quả nhiên người này đã lấy ra một ngàn vạn thánh thù đưa cho Ngô Bình, sau đó đăng ký cho anh. Sau khi đăng ký, Ngô Bình có thể lấy cửa hàng của mình về.

Những người ở phía sau, người nào cũng đều được tặng cho một ngàn vạn thánh thù.

Sau khi đăng ký, Ngô Bình quay lại cửa hàng. Trên đường đi, anh nhìn thấy một lượng lớn nha dịch đang đi thu thuế ở trên phố, thuế suất rất cao. Như bà lão bán trứng gà trên đường, thế mà lại muốn thu của bà ấy năm mươi linh thù. Phải biết là số trứng gà bà ấy đang có, cộng lại thì cũng chỉ có giá trị hơn một trăm linh thù.

Còn có một số quán ở ven đường, cũng bị thu thuế vô cùng cao, gần như đều đã vượt qua hơn một nửa lợi nhuận.

Trên đường đi về, Ngô Bình càng thấy càng thất vọng, anh cảm giác vị Bán Bộ Thánh Hoàng này xuất hiện, là chuyện không hề may mắn gì đối với mọi người.

Anh đang đi trên đường, thì bỗng nhiên có một đám nha dịch xông đến bao vây anh lại, cái tên nha dịch lúc trước bị Ngô Bình tát cũng ở trong số đó, tên nha dịch này chỉ tay vào Ngô Bình, kêu lên: “Chính là cái tên đó!”

Một tên nha dịch lạnh lùng nói: “Dám đánh mệnh quan ở trước mặt công chúng, cậu cũng to gan thật!”

Ngô Bình cực kỳ tức giận, không nhìn thấy được động tác của anh, nhưng cơ thể của nhóm người này đều cứng đờ, sau đó lại đứng tại chỗ tát nhau từng cái từng cái một, rất nhanh đã đánh cho mặt của từng tên sưng hết lên.

“Làm càn!”

Một bóng người bay từ trên trời xuống, giơ tay đánh xuống đầu của Ngô Bình.

Ngô Bình không ngẩng đầu lên, giơ tay ra đỡ đòn.

“Răng rắc!”

Người ra tay hét lên một tiếng thê thảm, cánh tay nứt toạc, máu tươi bán tung tóe, hét lên thảm thiết.

Sau khi đối phương rơi xuống đất, Ngô Bình nhìn lướt qua, thấy đó là một người mặc quan phục, anh lạnh giọng nói: “Hành hung người khác trên đường, các người mới là làm càn!”

Nói xong rồi, anh đi lên lại đá thêm mấy cái, đá gãy hai chân của người này, sau đó nghênh ngang rời đi.

Ngô Bình thậm chí cũng không quay về của hàng, anh vô cùng thất vọng với Đông Đô, cũng không có ý định mở cửa hàng ở đây nữa, đi thẳng về núi Kim Cương.

Người của anh vừa đến, đã phát hiện ra núi Kim Cương bị một đám quan binh vây quanh, nhìn cách bọn họ ăn mặc, hẳn là quân của hoàng triều Đại Vĩnh. Số binh này, nhân số có khoảng ba ngàn người, người đứng đầu đang nói chuyện với Đường Băng Vân.

Trên mặt người này có bộ râu đen, mặt tròn, đầu trọc một nửa, cơ thể cao lớn, hắn ta nóng nảy nói: “Ta không rảnh nói chuyện với cô, núi Kim Cương và số cây Kim Cương trên núi bây giờ đều thuộc sở hữu của hoàng triều Đại Vĩnh, các người nhanh chóng giao hết số cây Kim Cương đã khai thác ra, sau đó rời khỏi núi Kim Cương. Thời gian là nửa ngày, trước khi trời tối, nếu các người mà không đi, vậy thì đừng trách bọn ta không khách khí!”

Đúng lúc này, Ngô Bình đáp xuống đất.

Đường Băng Vân vội vàng nói: “Anh Bình, người đó nói mình là người của hoàng triều Đại Vĩnh, muốn lấy núi Kim Cương đi”.

Ngô Bình gật gật đâu, sau đó anh lại nhìn đến tên quan viên kia, lạnh lùng nói: “Đi ra khỏi đây! Chỗ này là lãnh địa của tư nhân!”

Người kia tức giận nói: “Oắt con, cậu cũng lớn gan lớn mật thật, có biết ông đây là ai không?”

Ngô Bình lạnh lùng nói: “Ông có là chó là mèo thì cũng không có liên quan đến ta!”

Một người râu xồm ở phía sau người đó lạnh lùng nói: “Lớn mật! Đại nhân đây chính là huynh đệ cùng tộc với Thánh Hoàng, cậu dám vô lễ với người cùng tộc của Thánh Hoàng, tội đáng chết vạn lần!

Ngô Bình không thèm nhiều lời với hắn ta, vung tay lên, phóng xuất sức mạnh Cấm Kỵ ở trong người ra, bùn đất và đá ở dưới chân lập tức quay cuồng, nhóm người này dần dần bị chìm xuống, có mấy chục người đã chim đến eo rồi.

Bọn họ vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, liều mạng muốn trốn ra bên ngoài, một đám người vừa chạy trốn vừa chửi rủa.

Chờ đến khi đám người này chạy xa rồi, Ngô Bình lập tức thả ra con rối Tiên Đạo, lệnh cho bọn chúng nhổ tận gốc toàn bộ số cây Kim Cương trên núi, ném hết số cây đó vào trong nhẫn trữ vật.

Sau đó, anh giải tán công nhân, rời khỏi núi Kim Cương với Đường Băng Vân.

Chờ đến khi chạng vạng, tiếp viện đi đến thì đám người đó nhìn thấy núi Kim Cương lúc này đã trụi lủi, thậm chí đến một cái cây cũng không có!

“Phản, thật sự là phản rồi!” Tướng quân nhìn thấy cảnh tượng như thế thì sắc mặt vô cùng khó coi: “Điều tra cho ta xem là ai làm, ta muốn lột da tên đó!”

Bây giờ, Ngô Bình đã đi đến thành Kim Ngô, anh nhờ Đường Băng Vân chuẩn bị một cửa hàng mới, để anh tiếp tục tu luyện.

Đếm đó, anh thử tu luyện Pháp Thân Tứ Chuyển.

Pháp Thân Tứ Chuyển, là dùng phép thuật để rèn luyện cốt tủy, quá trình này vô cùng nguy hiểm, xác suất thành công là rất thấp, tu sĩ có thể làm được bước này vô cùng hiếm.

Vì để tăng cao xác suất thành công, Ngô Bình đã luyện chế mấy lò Thần Tủy Đan vào mấy ngày trước. Thần Tủy Đan có thể cường hóa được cốt tủy, khiến cho cốt tủy có thể chịu được sức mạnh lớn hơn.

Nuốt một viên Thần Tủy Đan xuống bụng, anh cảm thấy cốt tủy trở nên ấm áp, sức mạnh huyền diệu tràn ngập trong đó. Sau đó, anh dẫn cho pháp lực tiến vào trong khoang xương, chấn động cốt tủy.

Qua một lát sau, Ngô Bình đã cảm nhận được cơn đau xuyên thấu vào cốt tủy, dù đã cắn răng chịu đựng nhưng vẫn gần như là đau đến ngất đi.

Cho đến khi qua mấy canh giờ sau, cái loại đau đớn này mới dần dần tiêu giảm, cuối cùng, ngược lại lại cảm thấy rất thống khoái, thân thể phiêu phiêu như tiên. Lúc này đây, trong từng tế bào cốt tủy của anh đều có hơn một cái pháp cầu, anh biết mình đã luyện thành Pháp Thân Tứ Chuyển!

Sau đó, là Pháp Thân Ngũ Chuyển, thứ mà Pháp Thân Ngũ Chuyển rèn luyện chính là đại não và thần hồn, đây là một quá trình có độ hung hiểm và khó khăn còn cao hơn Pháp Thân Tứ Chuyển rất nhiều, tỷ lệ tử vong là hơn năm mươi phần trăm.

Thần hồn của Ngô Bình vẫn luôn vô cùng mạnh mẽ, nhưng đối với anh mà nói thì lại dễ dàng hơn so với Pháp Thân Tứ Chuyển. Khi pháp lực thấm vào trong thần hồn, anh không có cảm giác khó chịu, chỉ là đại não có hơi đau một chút, nhưng sau đó cũng đã nhanh chóng quen với nó.

Sau khi xong Pháp Thân Ngũ Chuyển, anh tiếp tục đến Pháp Thân Lục Chuyển.

Pháp Thân Lục Chuyển, là muốn biến từng pháp cầu bên trong tế bào cơ thể con người tiến hóa hơn nữa, biến thành phù văn! Phù văn có thể cất chứa nhiều pháp lực mạnh mẽ và thuần túy hơn, hơn nữa phù văn lại càng là vì rèn luyện cơ thể một cách triệt để.

Ngô Bình có kinh nghiệm tu hành khá nhiều ở thế giới thấp duy, chuyện này cũng không tính là quá khó. Cho đến sáng ngày hôm sau, từng tế bào sở hữu pháp cầu trong người anh đều đã xảy ra biến hóa, từ trong pháp cầu đã ngưng tụ thành bùa chú!

Người khác nhau, sẽ có bùa chú ngưng tụ lại khác nhau, bùa chú trong tế bào của Ngô Bình vô cùng huyền ảo, hơn nữa chúng đều do Thiên Phẩm Pháp Tắc ngưng tụ lại mà có, có năng lực ra lệnh cho vạn pháp.

Khi bùa chú trong cơ thể Ngô Bình dần dần hiện ra.

Khi các tế bào bên trong cơ thể đã ngưng tụ thành bùa chú, Pháp Thân Lục Chuyển đã hoàn thành. Nhưng anh cũng không ngừng lại, mà là khởi động bùa chú, hấp thu thêm nhiều Thánh Phẩm Pháp Tắc.

Cuối cùng, anh ngưng tụ ra mười hai loại bùa chú Thánh Phẩm Pháp Tắc, bốn mươi hai loại bùa chú Pháp Tác thượng phẩm! Lúc này đây, anh đã hoàn thành Pháp Thân Thất Chuyển!

Pháp Thân Thất Chuyển yêu cầu ở bên trong cơ thể, ngưng tụ được trên ba loại bùa chú, mà Ngô Bình đã ngưng tụ được năm mươi lăm loại!

Pháp Thân Bát Chuyển tiếp theo, yêu cầu phát động sức mạnh Cấm Kỵ, do đó tế bào từ trong cơ thể sẽ ngưng tụ ra bùa chú Cấm Kỵ! Nói cách khác, muốn hoàn thành Pháp Thân Bát Chuyển, thì bản thân phải có được Nhân Tộc Cấm Kỵ thì mới được!
Chương 2906: Hoàng Long Tinh

Ngô Bình khởi động sức mạnh Cấm Kỵ bên trong cơ thể, sau khi thấm vào tế bào bên trong cơ thể, sức mạnh Cấm Kỵ đó rất nhanh đã ngưng tụ lại thành phù chú Cấm Kỵ. Chuyện bất ngờ chính là, toàn bộ quá trình lại thuận lợi một cách dị thường. Ngay sau khi phù chú Cấm Kỵ hình thành, nó lập tức ở bên cạnh bùa chú Pháp Tắc, hai thứ này giống như âm dương của bát quái, vây quanh bên nhau.

Loại biến hóa này khiến cho Ngô Bình cảm thấy bất ngờ, ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu anh, lập tức xem xét năm mươi lăm loại bùa chú và bùa chú Cấm Kỵ, từ trong đó chọn ra tám loại, xây dựng nên Thiên Tiên Bát Quái Đồ! Lại chọn ra chín loại trong đó tạo nên Cửu Cung Thiên Cơ Đồ, sau đó là Cửu Dương Hóa Cấm Đồ và Thất Tinh Trảm Đạo Đồ!

Ngay sau khi bùa chú đã tạo thành tất cả bốn loại đồ, cả người Ngô Bình lập tức chấn động, cảm giác mỗi tế bào bên trong đồ án, đều bắt đầu cộng minh với Thất Tinh Trảm Đạo Đồ, Cửu Dương Hóa Cấm Đồ, Thiên Tiên Bát Quái Đồ, Cửu Cung Thiên Cơ đồ bên trong cơ thể của anh. Loại cộng minh này, khiến cho bốn loại sức mạnh bên trong cơ thể lập tức thẩm thấu đến bên trong tế bào, rèn luyện quanh thân!

Nói cách khác, pháp thân rèn luyện hiện tại không chỉ có sức mạnh của Pháp Tắc, mà còn có sức mạnh Cấm Kỵ, sức mạnh của Bí Đồ!

Ngô Bình đã trải qua mười hai canh giờ dưới sự rèn luyện của ba loại sức mạnh. Ngay khi anh mở mắt ra, cảm thấy cả người vô cùng thoải mái, sức mạnh mà bản thân sở hữu đều đã được đả thông toàn bộ, như chỉ cánh tay sử. Hơn nữa, thể lực và pháp lực của anh đã hợp lại làm một, sinh ra biến chất!

Anh duỗi tay vào không trung một chút, trong không trung lập tức xuất hiện một cái phù văn hình bông tuyết, sau đó phù văn biến hóa thành hàng ngàn phù văn, đan chéo nhau tạo nên một đại trận. Đại trận này, là trận pháp Cấm Kỵ, cũng là pháp trận, cũng là bí trận, ba loại sức mạnh được anh sử dụng đến mức xuất thần nhập hóa!

“Mình của bây giờ, hẳn là đã đạt đến cấp Pháp Thân Bát Chuyển tối đa rồi nhỉ?” Anh lẩm bẩm nói.

Tu luyện hơn hai ngày, anh mới đứng dậy đẩy cửa đi ra, phát hiện đã là chạng vạng của ba ngày sau. Phương Lập vẫn luôn chờ anh ở cửa, nhìn thấy Ngô Bình xuất quan, hắn vội vàng tiến lên, nói: “Chủ nhân, ngài lại đột phá rồi, thật tốt quá!”

Ngô Bình duỗi người một cái, hỏi: “Hai ngày nay, bên ngoài vẫn yên bình chứ?”

Phương Lập: “Không có chuyện lớn gì. Lý Chúa Tể lại đánh hạ một thành. Còn về phía hoàng triều Đại Vĩnh ở bên kia, lấy Đông Đô làm trung tâm, sáu tòa thành và một lượng lớn khu vực Nhân Tộc tụ tập xung quanh đó đều bị đặt dưới sự thống trị của hoàng triều. Còn có chuyện này, Tứ Đại Thư Viện đều phái ra một đám cao thủ vào hoàng triều đảm nhận chức vụ quan trọng”.

Ngô Bình gật đầu, đây đều là những chuyện mà anh đã dự đoán trước đó.

Phương Lập: “Chủ nhân, gần chỗ tòa thành mà Chúa tể mới đánh hạ, có một cái mỏ Hoàng Long Tinh. Chúa Tể đã phái người phong ấn quặng mỏ lại, chờ chủ nhân đến tiếp quản”.

Ngô Bình nghe nói là Hoàng Long Tinh, hai mắt anh sáng rỡ, nói: “Vậy còn chờ cái gì nữa, đi, đi qua đó xem xem!”

Vì thế, anh đã đưa theo Phương Lập và mấy trăm người của Tam Thánh Tông đi đến hướng của quặng mỏ Hoàng Long Tinh cách đó hơn vạn dặm.

Mỏ Hoàng Long Tinh được xây dựng ở trên một sa mạc lớn, xung quanh xây dựng không ít phòng nhỏ thấp, trên mặt đất có hơn một trăm cái quặng mỏ. Nhóm công nhân, đang sử dụng các công cụ để ra vào quặng mỏ này, sau đó đem từng sọt từng sọt Hoàng Long Tinh đeo trên lưng.

Hóa ra, Hoàng Long Tinh này có cách khai thác không quá khác biệt so với than đó, nó ẩn sâu trong lòng đất, cần công nhân đến khai quật một chút.

Xung quanh có mấy vạn người của Thần Đồ Quân trông coi, Ngô Bình vừa đến, một người quan quân của Thần Đồ quân đã đến nói với Ngô Bình vài câu, sau đó lập tức dẫn người rời đi.

Ngô Bình nhờ Phương Lập gọi người phụ trách ở nơi này đến, đó là một người thuộc Nhân Tộc. Trên thực tế, người làm việc ở quặng mỏ Hoàng Long Tinh đều là nô lệ Nhân Tộc, trong số những người đó người lớn nhất cũng đã hơn sáu mươi tuổi, người nhỏ nhất chỉ mới có mười mấy tuổi.

Người phụ trách cung cung kính kính mà đi đến trước mặt Ngô Bình, hắn không dám ngẩng đầu, nói: “Tham kiến đại nhân”.

Ngô Bình: “Ngươi không cần sợ, bây giờ các ngươi đã được Chúa Tể giải phóng, không còn là nô lệ nữa. Ngươi đi nói cho những công nhân này, nếu bọn họ muốn ở lại đây làm việc, ta sẽ cho bọn họ tiền công, nơi ở thật tốt và thức ăn. Còn nếu bọn họ không muốn ở lại đây thì ta sẽ cho bọn họ một số tiền, phái người đưa bọn họ về nhà”.

Đốc công này nghe xong, vô cùng kích động, nói: “Đại nhân, đám người chúng tôi đã sinh hoạt ở đây qua nhiều thế hệ, thật ra cũng không có chỗ để đi”.

Ngô Bình gật đầu: “Vậy ngươi truyền đạt xuống bên dưới. Sau này mỗi người công nhân, mỗi ngày chỉ công tác ba canh giờ, tiền công sẽ là một ngàn linh thù. Còn nếu muốn tăng ca thêm, thì mỗi canh giờ là một ngàn linh thù”.

Đốc công gần như không thể tin được vào lỗ tai của mình, tiền công lại cao như thế! Phải biết là, bánh bao thịt ở trên chợ, một cái là hai linh thù, một ngàn linh thù là có thể mua được năm trăm cái bánh bao thịt!

“Cảm ơn đại nhân, bọn tôi nhất định sẽ làm việc hết sức mình!”. Đốc công kích động mà nói.

Ngô Bình hỏi: “Ta hỏi ngươi, quặng Hoàng Long này mỗi ngày có thể sản xuất được bao nhiêu Hoàng Long Tinh?”

Đốc công nói: “Bẩm đại nhân, dựa theo tốc độ trước kia, thì mỗi ngày có thể sản xuất mười hai mười ba vạn khối. Nhưng nếu mỗi ngày công tác ba canh giờ thì đại khái là có thể đào được sáu vạn khối”.

“Nơi này có kho hàng không?” Anh hỏi.

Đốc công: “Lúc trước trong kho hàng có không ít Hoàng Long Tinh, thế nhưng trước khi Thần Đồ Quân đến thì đã bị Xích Long Tộc mang đi”.

Ngô Bình: “Được rồi, vậy thì cứ từ từ đào”.

Sau đó hắn nói Phương Lập bố trí nhân lực, phụ trách quản lý quặng mỏ.

Ngô Bình cảm thấy, loại phương thức khai quật bằng nhân công này có hiệu sức quá thấp, anh tự hỏi có nên đem một đống mây mốc từ bên mỏ than ở thế tộc đến đây tiến hành xây dựng sự nghiệp quy mô lớn không. Hoặc là chế tác ra một mớ con rối đào quặng, dùng thay thế cho lao động công nhân.

Vì thế, anh lấy ra giấy bút, bôi bôi vẽ vẽ, rất nhanh sau đó đã vẽ ra một con quái vật cùng loại với nhện nhưng có cánh tay người, cũng viết rõ yêu cầu ở bên cạnh. Sau khi viết xong thì anh lấy một ít Hoàng Long Tinh, đi đến đại học Thần Kinh ở thế tục trước.

Đã qua một khoảng thời gian Ngô Bình không ở trường, mà bây giờ đại học Thần Kinh cũng đã khai giảng được một khoảng thời gian, Hàn Băng Nghiên, Mộc Băng Thiền, Y Mị cũng đều đang ở trường học.

Bây giờ là lúc tan học buổi chiều, Ngô Bình đến tìm Hàn Băng Nghiên, sau đó lại mời Mộc Băng Thiền và Y Mị đi ăn cơm. Bốn người đi đến quán ăn ở gần trường học, quán ăn này kinh doanh vô cùng tốt, ăn cơm cũng phải xếp hàng, cho nên ở trước cửa có không ít người đang chờ.

Ngô Bình không muốn chờ, nên trực tiếp yêu cầu một phòng. Ở nơi này muốn phòng thì phải tiêu ít nhất ba ngàn tệ. Nói là phòng, nhưng thật ra phòng cũng không lớn, một bàn cũng chỉ có thể ngồi được sáu người.

Hàn Băng Nghiên gọi vài món ăn, cô hỏi: “Anh Bắc, sao đột nhiên anh lại về thế, bên đó có vui không?”

Ngô Bình cười nói: “Không có gì vui. Chờ bên kia ổn định lại rồi, tôi sẽ đưa cô đi dạo”.

Đây là lần đầu tiên Mộc Băng Thiền nhìn thấy Ngô Bình sau khi anh thay đổi dung mạo, thế nhưng cô cũng tiếp nhận rất nhanh, cười nói: “Ngô Bình, có cơ hội tôi cũng muốn đi chỗ của cậu dạo một vòng”.

“Được, nếu không thì lần này cô đi cùng với tôi trở về”. Ngô Bình nói, anh biết đời trước của Mộc Băng Thiền ở Thánh Cổ Đại Lục, còn có được thành tựu rất cao, hoặc là đi đến bên kia rồi, cô có thể khôi phục ký ức.

Y Mị: “Tôi cũng đi”.

Hàn Băng Nghiên vừa nghe vậy lập tức nói: “Vậy thì chúng ta cùng nhau đi, chúng ta nghỉ ngơi mấy ngày đi”.

Ngô Bình cười nói: “Được. Cơm nước xong rồi, mấy cô đi về nghỉ ngơi trước, sau đó tôi quay lại tìm các cô”.

Anh còn muốn đi tìm Trác Tú một chút, Trác Tú là đệ tử tinh anh của Khôi Lỗi Tông, trên người bị anh hạ cấm chế, anh chuẩn bị đến tìm Trác Tú một chút, hỏi xem có thể chế tạo được con rối khai thác quặng mà anh yêu cầu không.

Sau khi ăn cơm xong, mấy người Hàn Băng Nghiên đi về biệt thự ở đỉnh núi chờ Ngô Bình trước, sau đó gọi điện cho Trác Tú.

Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, đầu bên kia điện thoại truyền đến một giọng nói nịnh nọt: “Là anh Ngô sao?”

Ngô Bình: “Trác Tú, ra đây một chuyến, ta có việc cần tìm”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK