Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1181: Thế lực lớn không thèm nói lý

Ngô Bình không vội lên võ đài, anh hỏi La Đạo Nhất: “Viện trưởng từng nghe đến Lăng Tiên Các chưa?”

La Đạo Nhất: “Cách đây không lâu tôi mới biết đến sự tồn tại của Lăng Tiên Các”.

Ngô Bình: “Trong mười hai Tiên Tướng có người của các ông không?”

La Đạo Nhất: “Có hai người”.

Ngô Bình không hỏi nhiều nữa, bây giờ anh đã biết, e là hai Tiên Tướng cũng không có quyền uy gì to tát, nếu không Tả Tướng đó sẽ không ra tay với anh.

Nhưng anh không quan tâm, anh cũng là người có chỗ dựa, nếu ai dám đe dọa anh thì cứ đánh chết là được, ngộ nhỡ đánh không lại thì gọi đại sư huynh Long Quân.

Ngô Bình nhìn một lúc mới nhận ra một cao thủ đang đứng trên võ đài. Người này khoảng đầu hai mươi, ánh mắt sắc bén, dù có người khiêu chiến cậu ta, cậu ta chỉ cần dùng ba quyền hai đá là có thể đánh bại.

“Người này là Tiêu Thế Quý”, Thiết Huyền ở bên cạnh nói.

Ngô Bình: “Thực lực của người này rất khá nhưng cũng không được xem là hàng đầu”.

Thiết Huyền: “Viện phó Ngô là võ tông Truyền Kỳ, xem thường cậu ta cũng là bình thường nhưng trong mắt bọn tôi, cậu ta là một kẻ địch mạnh”.

Đúng lúc này một bóng người nhảy lên võ đài, khiêu chiến với Tiêu Thế Quý.

Nhìn thấy người này, Lãnh Nhân nói: “Âu Dương Ngọc, võ tông Tứ Phẩm”.

Ngô Bình: “Âu Dương Ngọc này không đơn giản, hắn chưa từng bại trận”.

Nghe anh nói thế, mấy người Thiết Huyền đều sửng sốt: “Thực lực của hắn có thể so được với Tiêu Thế Quý?”

Ngô Bình nói: “E là vẫn có một chút phần thắng”.

La Đạo Nhất cười nói: “Vẫn là Ngô Bình cậu có mắt nhìn, mấy ngày trước, Âu Dương Ngọc về nhà họ Âu Dương một chuyến, sau khi quay lại cậu ta đến tìm tôi nói muốn tham gia đại hội võ lâm, tôi biết chắc chắn trong đó có nguyên nhân, thế là hỏi cậu ta thì mới biết được cậu ta được thừa kế sức mạnh huyết mạch của nhà Âu Dương, từ đó thực lực bỗng tăng vọt”.

Thiết Huyền: “Kế thừa sức mạnh huyết mạch?”

La Đạo Nhất: “Vài gia tộc có bản lĩnh kế thừa huyết mạch tổ tiên, tư chất của Âu Dương Ngọc vốn dĩ khá tốt, nhà họ Âu Dương ra sức bồi dưỡng cậu ta cũng là chuyện thường”.

Trong lúc mọi người nói chuyện, Âu Dương Ngọc đã ra tay với Tiêu Thế Quý, chiêu thức của hai người rất tuyệt diệu, công phu thâm hậu, từng quyền từng cú đá đều có uy lực rất lớn.

Ngô Bình xem một lúc rồi nói: “Âu Dương Ngọc sắp thắng rồi”.

Anh vừa dứt lời, xung quanh Âu Dương Ngọc bỗng xuất hiện ánh sáng màu vàng cấp một, sau đó Tiêu Thế Quý bị văng ra xa như thể bị một lực nặng cân đánh trúng.

Sau khi rơi xuống đất, Tiêu Thế Quý liên tục nôn ra máu, sắc mặt trắng bệch, hiển nhiên là đã bị thương nặng.

Thiết Huyết ngạc nhiên: “Sao cậu ta có thể làm được?”

Ngô Bình nói: “Bản lĩnh có được do truyền thừa huyết mạch”.

Tiêu Thế Quý bị Âu Dương Ngọc đánh bại, kết quả nằm trong dự đoán của rất nhiều người.

“Không hổ là đạo sư của Bắc Viện, cuộc chiến giành ngôi chí tôn của đại hội võ lâm lần này chắc chắn sẽ rất đặc sắc”.

“Đúng thế, phần hay vẫn còn ở phía sau, người có tiếng nói cao nhất ở Bắc Viện là Ngô Bình – võ tông Truyền Kỳ, thực lực của cậu ta chắc vượt xa Âu Dương Ngọc”.

“Đừng xem thường những người khác, nghe nói có thiên tài đến từ Tiên Giới, chắc chắn họ không thua kém gì Ngô Bình”.

Âu Dương Ngọc đánh bại Tiêu Thế Quý, đứng ở vị trí chủ nhân của võ đài, trở thành lôi chủ mới.

Lúc này, một tiên cung bay đến từ phía Đông. Tiên cung bằng ở trên không trung, đẹp đẽ hoa lệ, tiên khí bao phủ, còn văng vẳng tiếng đàn, cực kỳ bắt tai.

Tiên cung này thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, ngay cả các cao thủ đang trấn giữ võ đài cũng ngẩng đầu lên nhìn.

Trong đám đông, có người nhận ra cung điện này, ngạc nhiên thốt lên: “Là điện Tu La”.

Cũng có người không biết hỏi: “Điện Tu La là thế lực nào?”

“Điện Tu La nằm ở một nơi gọi là Tu La Giới ở Côn Luân. Nghe nói đệ tử nữ của Tu La Giới đều đẹp như tiên, đệ tử nam thì khôi ngô tài giỏi, nghe đồn Tu La là hậu duệ của Thiên Thần, bẩm sinh đã có sức chiến đấu kinh người”.

“Điện Tu La là nơi các bộ của Tu La Giới dùng để bồi dưỡng chiến sĩ, đệ tử trong điện đều dũng mạnh thiện chiến, tư chất kinh người”.

“Điện Tu La bỗng xuất hiện chẳng lẽ cũng muốn tham gia đại hội võ lâm sao?”

Mọi người vẫn còn đang bàn luận thì có một cánh cổng ánh sáng cực lớn xuất hiện, cánh cổng này cao ba trăm mét, rộng hai trăm mét, sau cổng là Tiên Cảnh, linh khí nồng đậm được phóng ra.

“Ngọc Hư Cung!”, có người kinh ngạc thốt lên: “Không ngờ Ngọc Hư Cung vẫn luôn khiêm tốn, không tranh giành với đời cũng đến”.

“Anh nhìn cho rõ, đây không phải là Ngọc Hư Cung ở Côn Luân mà là Ngọc Hư Cung ở cảnh thiên Ngọc Hư của Tiên Giới”.

Ngô Bình cũng khá ngạc nhiên hỏi: “Viện trưởng, ông biết gì về Ngọc Hư Cung không?”

La Đạo Nhất: “Ngọc Hư Cung là một cảnh thiên rất mạnh, thiên chủ của Ngọc Hư có lai lịch to lớn, nghe đồn Ngọc Hư Cung có hàng triệu đệ tử, lần này vô số thiên tài bỗng xuất hiện, chẳng lẽ cảnh thiên Ngọc Hư cũng muốn nhúng tay vào chuyện ở hạ giới?”

Lúc này một người đàn ông đồ trắng bước ra từ đằng sau cánh cổng ánh sáng, bên cạnh là một thiếu niên, hai người đáp xuống trước võ đài, người đàn ông đồ trắng cười nói: “Đồ nhi, con trấn giữ võ đài này”.

Thiếu niên gật đầu: “Vâng”.

Trên võ đài là con cháu của gia tộc võ lâm nào đó của Viêm Long, hắn tức giận nói: “Không đăng ký, các người dựa vào đâu mà tham gia đại hội võ lâm?”

Thiếu niên vung tay, một luồng sáng xoẹt qua, đầu của đệ tử gia tộc này văng ra rồi lăn xuống đất.

Dễ dàng giết chết người trấn thủ võ đài, thiếu niên nói: “Tôi muốn tham gia là có thể tham gia”.

Đồng thời một người đàn ông bước ra từ trong Tiên cung đó, đáp xuống một võ đài khác. Người này phong thái anh tuấn, mặc áo giáp da màu xanh, đội mũ ngọc.

Đáp xuống trên võ đài, hắn nhìn người trông coi võ đài cười nói: “Quỳ xuống thì khỏi phải chết”.

Trên võ đài là một đệ tử của chùa Đại Thiền: “Ngông cuồng”.

Người đàn ông khẽ thở dài, năm ngón tay phải hơi chuyển động, trên đầu ngón tay xuất hiện ba tia sáng màu bạc, búng tay một cái, tia chớp màu bạc xuất hiện bên cạnh đệ tử chùa Đại Thiền kia, sau đó ánh sáng lóe lên, đệ tử chùa Đại Thiền đó bị tia màu bạc đó chia thành bảy đoạn, máu và nội tạng rơi đầy đất.

Thấy thế, Liễu Duyên tức giận nói: “To gan thật!”

Ông ta bay đến một tay túm lấy người đàn ông anh tuấn trên võ đài, kẻ kia chỉ cười nhạo, không hề sợ hãi gì. Lúc này tiếng đàn văng vẳng phát ra từ trong tiên cung, tiếng đàn đó như có thực thể biến thành một thanh đao đâm vào trên tay Liễu Duyên.

Liễu Duyên hừ một tiếng, cơ thể lắc sang một bên, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng.

Ngô Bình nhíu mày hỏi: “Rất khó đối phó?”

Liễu Duyên khẽ thở ra: “Người ra tay chắc là hóa thân của một vị thần tiên, bản lĩnh rất tuyệt diệu, tôi không phải là đối thủ”.

Sắc mặt La Đạo Nhất rất khó coi nói: “Không ngờ mấy thế lực ở Tiên Giới này lại như thế”.

Ngô Bình cười mỉa: “Lăng Tiên Các có một Tiên Tướng là người của chúng nên tình hình hôm nay cũng không lạ gì”.

Sau đó anh nhìn La Đạo Nhất: “Viện trưởng, những người đứng sau lưng ông có thể ra mặt lúc này không?”

Sắc mặt La Đạo Nhất rất khó coi, thật ra bây giờ ông ta không nắm chắc, chỉ đành thở dài nói: “Tôi không dám đảm bảo, cậu phải phải đề phòng cho trường hợp xấu nhất”.

Ngô Bình hừ: “Dựa trời dựa đất, không bằng dựa vào bản thân”.

Anh lập tức liên lạc với sư huynh Long Quân, với tình hình hiện giờ, nếu anh không có chỗ dựa vững chắc thì đám người này sẽ không thèm nói lý với anh.

Long Quân hỏi: “Sư đệ, có việc gì thế?”
Chương 1182: Chỗ dựa

Ngô Bình: “Sư huynh có thể đến hạ giới một chuyến không?”, sau đó anh kể ngắn gọn tình hình.

Nghe xong, Long Quân cười nhạo: “Một đám hề, sư đệ đừng sợ, lập tức đến ngay”.

Ngô Bình vẫn không yên tâm lắm, lại bảo Vô Song liên lạc với Cửu Vĩ Thiên Hồ, Vô Song đang ở gần đó, cô ấy là Thiên Hồ hóa thân thành, có thể giao lưu trực tiếp với Thiên Hồ.

Nửa phút sau, Vô Song đi đến thấp giọng nói: “Đến ngay”.

Ngô Bình khẽ cười, cũng chọn một võ đài rồi bay lên.

Lúc này, có đám mây đỏ bay đến từ phía Tây, một ông lão ngồi trong đám mây đỏ, không phải tu sĩ cũng không phải đạo sĩ, quần áo rách rưới, cổ đeo đầu lâu màu trắng.

Bên cạnh ông lão là một thanh niên, ông ta nói: “Đồ đệ, đi đi”.

Thanh niên mặc áo dài màu xanh ngọc, cậu ta gật đầu đáp xuống võ đài của Ngô Bình, lạnh lùng nói: “Cút xuống”.

Ngô Bình nhìn đám mây đỏ, khí tức của ông lão này rất quen thuộc, anh nhớ lúc thiên chủ Thanh Tuyết biến rồng, từng có người ra tay phá hoại, một khí tức trong đó là của ông ta.

Anh hừ một tiếng: “Cậu quỳ xuống, sau đó tự đánh mình một trăm cái, tôi sẽ không giết cậu”.

Thanh niên bỗng nổi giận, phía sau xuất hiện một cái động cực lớn, tu vi của cậu ta là địa tiên Động Thiên. Sức mạnh Động Thiên cuồn cuộn đi vào người cậu ta.

Lúc này thanh niên lạnh lùng nói: “Địa Tiên Thuần Dương mà cũng dám lớn lối với tôi? Chết đi”.

Cậu ta tung ra một quyền, sức mạnh đáng sợ như muốn hủy diệt trời đất ngưng tụ thành một quyền ảnh đánh về phía Ngô Bình.

Cú đánh này quá bá đạo khiến người ta không kịp né, thế nhưng anh lại không sợ, cũng bay lên không trung tung ra một quyền ảnh đánh lại đối phương.

Hai đòn tấn công va chạm, sức mạnh của thanh niên bỗng chuyển hướng, đánh vào sức mạnh của Ngô Bình, đây chính là đạo lý tuyệt đối của cậu ta.

Thanh nhiên không kịp trở tay bị hợp lực đánh văng ra, cậu ta kêu lên thảm thiết, văng ra xa mấy trăm mét.

Ông lão trên đám mây đỏ vốn dĩ rất bình tĩnh nhưng lúc nãy cũng biến sắc, tức giận nói: “Tên nhóc kia, dám làm đồ đệ của ta bị thương, chết đi!”

“Ông dám!”

Một người đàn ông bỗng xé rách không gian đột ngột xuất hiện trên không trung võ đài. Khí tức người này cuồn cuộn, mặc bộ đồ màu đen, sát khí ngút trời.

Anh ta vừa xuất hiện, ông lão trên đám mây đỏ biến sắc nói: “Cậu là ai?”

Người đàn ông nhìn như mới hai mươi tuổi nhưng khí chất cũng chín chắn giống ba bốn mươi tuổi, anh ta cũng mặc kệ ông lão mà cười nói với Ngô Bình: “Sư đệ, anh không đến muộn chứ?”

Ngô Bình cười nói: “Sư huynh đến đúng lúc lắm, người này từng muốn hại chết bạn của đệ, xin sư huynh này tiêu diệt ông già này đi”.

Long Quân không chớp mắt nói: “Được, bắt nạt người của tiên điện Thiên Võ thì diệt cả gia tộc”.

Nói rồi anh ta tung ra một chưởng, cũng không thấy động tĩnh gì khác nữa nhưng đám mây đỏ đó bị đánh tan, ông lão ẩn mình trong đó bị đánh đến mức mũi miệng đều phun ra Nguyên Thần. Bùa sáng xung quanh cũng liên tục chớp nháy, đòn tấn công của Long Quân khiến mười hai lá bùa tiên hộ thể và ba pháp bảo hộ thân của ông ta bị hỏng. Dù thế ông lão vẫn bị thương, ông ta hừ một tiếng, sắc mặt trở nên rất khó coi.

Ngô Bình nhảy lên, đánh một quyền vào người thanh niên ở dưới đất. Thanh niên hoảng hốt nói: “Đừng giết tôi…”

Thế nhưng đã muộn rồi, đòn tấn công này của Ngô Bình còn chứa thêm cả sự tức giận, quyền ấn cực lớn đánh vào mặt đất khiến mặt đất xuất hiện một cái hố sâu có đường kính mười mấy mét, sâu đến mấy mét.

Đồ đệ ông lão khiêu chiến anh bị đánh thành máu, dính chặt vào dưới đất.

Hai huynh đệ vừa ra tay đã khiến võ đài chấn động. Ông lão phát ra tiếng kêu kỳ quái, lấy ra một cái trống lớn chỉ có một mặt ra rồi gõ lên trên, người bỗng biến mất.

Long Quân nói: “Ông nghĩ có thể chạy được sao?”, nói rồi anh ta cũng biến mất theo.

Long Quân vừa đi, một luồng kiếm quang từ trên trời rơi xuống, mục tiêu chính là Ngô Bình, sau kiếm quang đó là một gương mặt người lạnh lùng.

“Hỗn xược!”

Phía sau Ngô Bình bỗng có thêm một người phụ nữ yêu kiều, chính là Cửu Vĩ Thiên Hồ, cô ấy vung tay lên, kiếm quang đó bị loại sức mạnh khóa chặt tụ lại một chỗ, kiếm quang liều mạng vùng vẫy nhưng không thể giãy ra được, cuối cùng trở thành một thứ hình tròn.

Gương mặt người kia hiện lên vẻ kinh ngạc, tức giận nói: “Cô là ai, dám ngăn cản tôi”.

Cửu Vĩ Thiên Hồ nói: “Một hóa thân thần tiên nhỏ bé mà cũng dám láo xược trước mặt tôi? Nhận mệnh đi”.

Cô ấy vung tay lên, kiếm quang ngút trời cực kỳ chói mắt như có thể đâm xuyên qua trời xanh, chém vỡ mặt đất. Kiếm quang đó chém về trước, mặt người bị bổ làm đôi, không trung vang lên tiếng kêu thảm thiết.

Mọi người đều sửng sốt, Ngô Bình này là ai, sao phía sau anh ta lại có nhiều cường giả siêu cấp như thế?

Mặt người đó bị chém xong rồi, Long Quân đã cầm đầu của ông lão quay về, nhìn thấy cảnh tượng này, anh ta lập tức biết được chuyện gì đã xảy ra, nhíu mày hỏi: “Sư đệ không sao chứ?”

Ngô Bình nói: “Sư huynh, em không sao, vị này là bạn em”.

Cửu Vĩ Thiên Hồ nhìn Long Quân, gật đầu với anh ta.

Long Quân hơi ngạc nhiên, anh ta nhìn ra được Thiên Hồ này là thần tiên trăm kiếp, thực lực còn đáng sợ hơn Chân Tiên.

La Đạo Nhất và Quảng Tuệ không khỏi chấn động, họ chẳng ngờ được phía sau Ngô Bình còn có cường giả siêu cấp như thế.

“Trời ạ! Hóa ra Ngô Bình là người của tiên điện Thiên Võ”.

“Tiên điện Thiên Võ là thế lực siêu cấp ở Tiên Giới”.

“Đúng thế, điện Tu La, Ngọc Hư Cung gì đó đều không đáng nhắc đến trước thế lực lớn này”.

“Long Quân, mời tới nói chuyện”.

Một người đàn ông mặc áo đạo này xanh xuất hiện, gật đầu với Long Quân.

Nhìn thấy ông ta, Long Quân hơi bất ngờ, anh ta nói với Ngô Bình: “Sư đệ, anh đến đó xem sao”.

Ngô Bình: “Ừ”.

Sau khi Long Quân đi, Ngô Bình cười nói với Cửu Vĩ Thiên Hồ: “Tiền bối, cảm ơn đã giúp đỡ”.

Cửu Vĩ Thiên Hồ: “Đừng gọi tôi là tiền bối, nếu không chê thì cứ gọi tôi là Thanh Hàm là được”.

Thanh Hàm là tên của Cửu Vĩ Thiên Hồ, đã rất lâu rồi không ai gọi cô ấy như thế.

Ngô Bình cười nói: “Hay là tôi gọi cô là chị nhé”.

Thiên Hồ Thanh Hàm rất vui, cười nói: “Được chứ, vậy thì tôi sẽ gọi cậu là em”.

Hai người đã nhận chị em với nhau, Liễu Duyên khẽ cười bước đến, ông ta cúi chào Thanh Hàm rồi nói với Ngô Bình: “Tôi nói này, không ngờ chỗ dựa của cậu lại vững chắc như thế. Ha ha, sau này đại ca có thể đi khắp nơi, gặp ai mà đánh không lại thì nói tên của cậu ra”.

Ngô Bình: “Đại ca, nhiều thế lực xem trọng đại hội võ lâm như thế, tôi thấy tình hình không đơn giản”.

Thanh Hàm nói: “Chị cũng nghe được vài tin đồn”.

Ngô Bình: “Chị nói đi”.

Thanh Hàm: “Đại Thiên Tôn đã có ý chỉ, lần này ai có thể trở thành chí tôn võ lâm của hạ giới thì được phong làm Tiên Hầu, trở thành Tiên Hầu không chỉ nhận được bổng lộc mà sau khi thăng cấp Thiên Tiên thì có thể đến thẳng Đại Thiên Tôn nhận thái ấp, trở thành Chư Hầu một phương của Tiên Giới”.

Ngô Bình rất bất ngờ, chỉ một chí tôn võ lâm thôi mà tại sao Đại Thiên Tôn lại xem trọng như thế?

Thanh Hàm: “Nghe nói bảng Thiên Kiêu mới xuất hiện một thiên kiêu tuyệt thế, đứng thứ bảy bảng Nhân Vương, thứ mười bảy bảng Nguyên Thần, chắc chắn là thiên tài hàng đầu rồi”.

Ngô Bình nói: “Đại Thiên Tôn làm thế có liên quan gì đến hắn?”

Thanh Hàm gật đầu: “Thiên kiêu đó có khả năng đang ở hạ giới. Đại Thiên Tôn làm thế chắc là để tìm ra thiên kiêu đó, sau đó thu nhận hắn”.

Ngô Bình thầm tính quẻ, nhìn thấy tượng quẻ, anh sửng sốt lẩm bẩm: “Nếu mình trở thành chí tôn võ lâm thì sẽ có tai họa nguy hại đến gia tộc”.

Suy xét một lúc, anh bình tĩnh nhảy xuống khỏi võ đài, hành động này của anh khiến mọi người cực kỳ khó hiểu, thầm nghĩ chuyện gì vậy, lẽ nào không đánh nữa?
Chương 1183: Thiên Địa kiếm tông chiêu mộ đệ tử

Đến một nơi yên tĩnh, La Đạo Nhất vội hỏi: “Thầy Ngô, sao lại xuống đài vậy?”

Ngô Bình đanh mặt đáp: “Đột nhiên tôi không có hứng thú với võ lâm chí tôn nữa”.

Mọi người đều kinh ngạc, không có hứng thú ư?

Đang trò chuyện, Long Quân đáp xuống trước mặt họ, cất tiếng hỏi: “Sư đệ, các nhà đang thương lượng, mọi người sẽ cạnh tranh công bằng, không ai có thể quấy nhiễu”.

Ngô Bình đáp: “Sư huynh, em quyết định không tham gia tranh đoạt võ lâm chí tôn nữa”.

Tuy Long Quân bất ngờ, song đây chỉ là ngôi võ lâm chí tôn cỏn con của Hạ Giới, anh ta cũng chẳng quan tâm, bèn gật đầu: “Cũng tốt”.

Ngô Bình cười hỏi: “Hiếm khi sư huynh mới ghé thăm, đến nhà em ngồi một lát nhé?”

Long Quân đáp: “Sư đệ, anh đang làm một chuyện rất quan trọng, không thể phân tâm quá lâu. Tạm thời anh phải quay về, hôm nào rảnh rỗi sẽ đến thăm cậu”.

Ngô Bình bảo: “Vâng, vậy em không giữ sư huynh nữa”.

Long Quân nói đi là đi, Ngô Bình cũng không có hứng thú làm khán giả, bèn chào tạm biệt đám người Quang Tuệ. Tuy mọi người không hiểu lý do nhưng cũng không tiện nhiều lời, dù sao thì việc tranh đoạt võ lâm chí tôn là quyết định cá nhân của Ngô Bình.

Ngô Bình mời Thanh Hàm đến phủ Tử Long gần đó. Vừa đến nơi, Viên Khắc Hiếu đã gọi điện cho anh.

“Vì sao thầy Ngô lại từ bỏ võ lâm chí tôn? Với thực lực của cậu thì có hy vọng rất lớn!”

Ngô Bình đáp: “Chuyện đã phát triển vượt quá tầm kiểm soát của các ông. Nước trong đó sâu lắm, tôi không muốn tham gia”.

Viên Khắc Hiếu còn định thuyết phục thì anh đã nói tiếp: “Thôi được rồi, chuyện võ lâm chí tôn dừng tại đây nhé”.

Sau khi cúp máy, Thanh Hàm nói: “Cậu có thể tìm cát tránh hung, cách này, cũng chỉ có Thiên Tiên mới làm được”.

Ngô Bình cười khổ: “Không ngờ một ngôi võ lâm chí tôn cỏn con lại dính líu đến nhiều thế lực như vậy”.

Thanh Hàm đáp: “Cậu có tư chất thiên kiêu, cách tốt nhất là phát triển trong thầm lặng. Linh khí vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, với thực lực của cậu, thừa sức tung hoành Hạ Giới”.

Ngô Bình cười nói: “Chị nói đúng. Danh tiếng lẫy lừng đến mấy cũng chẳng bằng âm thầm phát triển, tránh bị ganh ghét”.

Đoạn, anh hỏi: “Linh khí chưa khôi phục thì chị cũng chưa thể phát huy hết năng lực đúng không?”

Thanh Hàm trả lời: “Đương nhiên. Ta vẫn luôn kìm hãm sức mạnh”.

Ngô Bình bày tỏ: “Nói vậy thì đến khi linh khí khôi phục hoàn toàn, sẽ có rất nhiều kẻ mạnh xuất hiện”.

Thanh Hàm đáp: “Ừ, tất nhiên rồi. Đến lúc ấy, cậu phải biết bảo vệ bản thân, tìm một cây cao bóng cả”.

Hai người trò chuyện một lúc, Thanh Hàm mới nói lời tạm biệt: “Ta phải đến Tiên Giới rồi”.

Ngô Bình hỏi: “Chị muốn đến chỗ nào của Tiên Giới vậy?”

Thanh Hàm bảo: “Tiên Giới có một tiên vực dành cho chúng yêu phi thăng. Ta định dừng chân ở đó. Nếu sau này cậu muốn đến Tiên Giới, có thể liên lạc với ta”.

Ngô Bình gật đầu: “Với năng lực của chị, chắc chắn sẽ là kẻ mạnh một phương ở Tiên Giới”.

Thanh Hàm nói: “Dù sao Thần tiên cũng chẳng bằng Chân tiên. May mà bị trấn áp nhiều năm nay, ta đã lĩnh hội được chân lý diệu kỳ của Chân tiên, có thể đột phá trong vòng từ ba đến năm năm.

Ngô Bình và Thanh Hàm tán gẫu đến đến khuya. Anh đã nghe Thanh Hàm kể rất nhiều chuyện thời Tiên quốc.

Trời hửng sáng, Vô Song xuất hiện. Thanh Hàm bảo: “Ta để Vô Song lại cho cậu”.

Dứt lời, Thanh Hàm vẫy tay một cái, cắt đứt mọi liên hệ giữa mình và Vô Song.

Vô Song ngẩn ra một lúc, nét mặt rất phức tạp.

Thanh Hàm nói: “Vô Song, từ nay trở đi, cô là cô, ta là ta. Cô chỉ cần hứa với ta một chuyện, ấy là phải bảo vệ Ngô Bình”.

Vô Song gật đầu: “Yên tâm, chỉ cần tôi còn sống, anh ấy sẽ không gặp bất kỳ chuyện gì”.

Ngô Bình không ngờ Thanh Hàm sẽ để Vô Song ở lại, bèn hỏi: “Chị không nán lại thêm vài hôm sao?”

Thanh Hàm mỉm cười, bảo Ngô Bình: “Không đâu. Sau này chúng ta sẽ có ngày gặp lại”.

Dứt lời, Thanh Hàm biến thành một tia sáng, bay về phía chân trời rồi tan biết chỉ trong chốc lát.

Ngô Bình cảm thấy rất mất mát, lẩm bẩm: “Chị ấy đi rồi, không còn ai chiến đấu giúp tôi nữa”.

Vô Song nói: “Tôi cũng đánh nhau rất giỏi mà”.

Ngô Bình nhìn sang cô ấy: “Vô Song, tuy cô có thể chất Thiên Tiên nhưng cảnh giới lại không cao. Hay là tôi giúp cô nâng cao tu vi nhé?”

Thật ra Vô Song không có tu vi gì cả, cô ấy mạnh như vậy nhờ có thể chất Thiên Tiên thôi.

“Tôi làm được sao?”, Vô Song không tự tin cho lắm. Dù sao trước đây cô ấy cũng chỉ là một hoá thân của Thanh Hàm, không có quyền tự chủ, cũng chẳng cần phải tu hành.

Ngô Bình đáp: “Dĩ nhiên là được. Cô có tư chất tốt nhất trong số những người tôi từng gặp đấy. Nào, chúng ta bắt đầu từ phương pháp hít thở nhé…”

Vô Song vào trạng thái rất nhanh. Không thể không nói, thể chất Thiên Tiên đúng là khủng khiếp. Cô ấy mới thử một lần là đột phá lên thẳng cảnh giới Nhân Vương rồi.

Sau đó cô ấy nhẹ nhàng ngưng tụ nguyên thần, trải qua Thuần Dương, Thần Biến, Hoá Thân, Linh Biến.

Cảm thấy Vô Song đột phá quá nhanh, Ngô Bình bèn bảo cô ấy tạm dừng ở cảnh giới Linh Biến để ổn định tu vi trước.

Tối hôm ấy, anh đưa Vô Song về học viện Võ Đạo rồi tiếp tục biên soạn tài liệu dạy học.

Sáng hôm sau có người ghé thăm. Đó là một nhân vật nhỏ bé đến từ Thục Sơn kiếm phái ban đầu, tên là Vương Tiến. Cậu ta đến đây theo lệnh của Trần Đạo Huyền.

Vương Tiến nói: “Đại sư huynh, rốt cuộc em cũng tìm được anh rồi!”

Ngô Bình đỡ cậu ta dậy: “Sư đệ, có chuyện gì vậy?”

Vương Tiến đáp: “Đại sư huynh, Thục Sơn kiếm phái hiện đã chính thức đổi tên thành Thiên Địa kiếm tông, đang chiêu mộ đệ tử khắp Côn Luân”.

Ngô Bình hỏi: “Đệ tử Thục sơn ban đầu đâu rồi?”

Vương Tiến trả lời: “Đệ tử Thục sơn ban đầu còn phải trải qua một vòng sàng lọc, tư chất tốt sẽ được tiếp tục ở lại, không tốt thì bị đuổi về”.

Ngô Bình hỏi tiếp: “Các trưởng lão vẫn ổn chứ?”

Vương Tiến thở dài: “Không ổn ạ. Có điều Thiên Địa kiếm tông còn cần dùng đến họ nên hiện giờ vẫn khách sáo lắm”.

Nói đến đây, cậu ta mới bảo: “Ý của phong chủ là bảo đại sư huynh dùng một thân phận khác để gia nhập Thiên Địa kiếm tông. Với tư chất của đại sư huynh, chắc chắn sẽ nhanh chóng phát triển vượt bậc ở Thiên Địa kiếm tông”.

Ngô Bình sửng sốt: “Bảo anh gia nhập Thiên Địa kiếm tông?”

Vương Tiến gật đầu: “Phong chủ nói rằng Thiên Địa kiếm tông cực kỳ xem trọng lần chiêu mộ đệ tử này, ngay cả tông chủ cũng cử một hoá thân xuống phụ trách chuyện này đấy ạ”.

Ngô Bình cảm thấy rất lạ: “Chiêu mộ đệ tử thôi mà, có gì mà làm long trọng vậy?”

Vương Tiến đáp: “Nghe họ nói Thiên Địa kiếm tông cần một số đệ tử thiên tài, nguyên nhân cụ thể thì không rõ lắm”.

Ngô Bình ngẫm nghĩ một lát rồi đáp: “Được. Cậu về báo với cha nuôi anh rằng hôm nay anh sẽ đến Thiên Địa kiếm tông. Đợi thời cơ chín muồi, anh sẽ liên lạc với ông ấy”.

“Vâng! Em sẽ lập tức về báo cáo”.

Sau khi tiễn Vương Tiến, Ngô Bình bắt đầu suy nghĩ cách xử lý chuyện Thục Sơn kiếm phái.

Thục Sơn kiếm phái bị chiếm, anh không thể bỏ mặc những cố nhân còn mắc kẹt bên trong, phải cứu họ ra.

Anh nghĩ tới nghĩ lui, quyết định gia nhập Thiên Địa kiếm tông. Về tên tuổi, anh sẽ dùng họ mẹ kết hợp với tên mụ của mình - Trương Tiểu Bình.

Ngô Bình đưa tay bóp nắn mặt mình, lập tức biến thành một cậu trai thật thà mày rậm mắt to, nước da ngăm đen, trông khoảng hai mươi tuổi, cao một mét tám, cười lên trông khá ngốc nghếch.

Về thân phận, anh sẽ bảo mình là trẻ mồ côi, từ bé đã sống ở Địa Tiên Giới, người ngoài cũng chẳng tra ra được, còn truyền thừa thì học được ở một Động tiên.

Sau khi thiết kế xong thân phận mới, anh thay một bộ quần áo phù hợp để mặc ở Địa Tiên Giới rồi đi đến Địa Tiên Giới.

Lúc này, Thục Sơn kiếm phái đã đổi tên thành Thiên Địa kiếm tông。

Trước cửa núi của Thiên Địa kiếm tông, một nhóm người đang trải qua buổi sàng lọc. Thật ra việc sàng lọc rất đơn giản, có tu vi sẽ được kiểm tra trước, không có tu vi thì đi sang một bên để làm một loại kiểm tra khác.

Ngô Bình trông thấy một tấm biển lớn trên mặt đất, ghi rõ Địa Tiên, Nhân Tiên sẽ đến đăng ký ở những nơi khác nhau. Vì vậy, anh đi đến cửa chiêu mộ tu sĩ Địa Tiên.
Chương 1184: Tư chất thiên tài, kinh động đến tông chủ

Một người đàn ông để ria mép ngồi đó, có một chiếc bàn đặt ngay phía trước. Người này còn không buồn ngẩng đầu, mỗi khi có người đi qua đều chỉ hỏi vài câu.

Đến lượt Ngô Bình, người đó hỏi: “Tuổi tác?”

Ngô Bình đáp: “Hai mươi ba”.

“Cảnh giới?”

“Cảnh giới Thuần Dương”.

“Trước đây từng gia nhập môn phái khác chưa?”

“Chưa, tôi tự mày mò tu luyện thôi”.

Người đàn ông ria mép liền ngẩng đầu lên nhìn. Mới hai mươi ba tuổi đã là Địa Tiên Thuần Dương, tư chất chắc chắn rất tốt!

Quan sát Ngô Bình vài lần, người này mới hỏi: “Tại sao cậu muốn gia nhập Thiên Địa kiếm tông?”

Ngô Bình cười thật thà: “Tôi nghe nói Thiên Địa kiếm tông là môn phái hạng nhất, thế lực rất lớn. Từ bé tôi đã tự tu luyện, không có ai chỉ điểm. Tôi nghĩ, muốn trở thành kẻ mạnh thì phải gia nhập môn phái lớn như Thiên Địa kiếm tông”.

Người để ria mép vô cùng hài lòng với đáp án này: “Tư chất của cậu hẳn là rất tốt. Cậu sang bên kia, họ sẽ kiểm tra và hỏi chi tiết hơn. Nếu không có vấn đề gì, cậu sẽ là đệ tử mới của Thiên Địa kiếm tông chúng tôi”.

Ngô Bình đáp: “Cảm ơn”.

Anh đi đến một nơi, đã có bảy người đứng đó. Có người ở cảnh giới Nguyên Thần, người thì cảnh giới Thuần Dương, cao nhất là Địa Tiên cảnh giới Thần Biển.

Cảnh giới của Địa Tiên có bốn giai đoạn. Giai đoạn đầu là Linh Biến, bao gồm năm tầng cảnh giới nhỏ: Nguyên Thần, Thuần Dương, Thần Biến, Hoá Thân và Linh Biến. Bình thường, Thần Biến là một ngưỡng cửa mà rất nhiều người bị chặn lại, cả đời không thể đột phá.

Tu sĩ cảnh giới Thần Biến nọ khinh bỉ nhìn đám người Ngô Bình bằng ánh mắt lạnh như băng. Trong tám người, hắn có tu vi cao nhất, khó trách lại khinh thường người khác như vậy. Cảnh giới Thần Biến có câu nói “mười kẻ, hết sáu kẻ ngốc”, nghĩa là sau Thần Biến, khoảng sáu mươi phần trăm tu sĩ sẽ phát điên hoặc trở nên ngốc nghếch, rủi ro rất cao.

Là tu sĩ đã vượt qua ngưỡng Thần Biến, quả thật hắn có lý do để kiêu ngạo.

“Xưng hô với anh thế nào đây?”, một tu sĩ trắng trẻo thấp người cất tiếng chào hỏi Ngô Bình.

Ngô Bình cười đáp: “Tôi tên Trương Tiểu Bình”.

Tu sĩ béo cười hiền lành: “Trùng hợp thật. Tôi cũng họ Trương, tên Trương Trọng Lâu”.

Tên tu sĩ Thần Biến cao gầy, ngẩng cao một cái đầu, thấy Ngô Bình và Trương Trọng Lâu chào hỏi nhau bèn hừ giọng: “Ấu trĩ!”

Ngô Bình hỏi: “Anh đang nói tôi à?”

Tu sĩ Thần Biến lạnh lùng trừng mắt với anh: “Đúng, tôi đang nói anh đấy”.

Ngô Bình cười hề hề: “Không sao, anh muốn nói thì cứ nói”.

Tu sĩ Thần Biến cười khẩy, cao ngạo ngoảnh mặt đi.

Anh hỏi Trương Trọng Lâu: “Anh Trọng Lâu, nghe nói lát nữa sẽ tiến hành kiểm tra?”

Trương Trọng Lâu cười đáp: “Đúng vậy. Bước đầu tiên là vấn tâm, để xác định chúng ta không nói dối. Họ cũng mở cửa tuyển người, dễ có kẻ địch trà trộn, nên bước đầu tiên này rất quan trọng. Bước thứ hai mới là kiểm tra chính thức, kiểm tra nguyên thần rồi đến thể chất, cuối cùng là thực lực. Địa Tiên như chúng ta thì không có vấn đề gì mấy đâu, chí ít cũng được là đệ tử ngoại môn”.

Ngô Bình hỏi: “Vấn tâm là gì vậy?”

Trương Trọng Lâu trả lời: “Nghe bảo là phải uống một loại thuốc, rồi họ tiến hành thôi miên sâu. Thế thì bất luận có bí mật gì cũng sẽ nói ra bằng hết”.

Ngô Bình thầm cảnh giác, nghĩ cách vượt qua ải này.

Không bao lâu sau, một người đàn ông trung niên bước đến, đưa mắt nhìn bọn họ rồi bảo: “Đi theo tôi”.

Đám Ngô Bình theo chân người trung niên đi vào một ngôi viện, bên trong có vài đệ tử Thiên Địa kiếm tông. Chính giữa có một cái bàn, đặt sẵn tám bát thuốc.

Người trung niên bảo: “Các cậu uống thuốc trước đi”.

Ngô Bình quét mắt nhìn một cái là biết thuốc này sắc từ thứ gì. Thế là anh âm thầm lấy một ít dược liệu, đặt vào lòng bàn tay rồi bóp chặt, để dược lực trong dược liệu ngấm vào máu của mình. Dược lực này có thể vô hiệu hóa tác dụng thôi miên của bát thuốc sắc.

Tám người lần lượt bước lên, mỗi người uống một bát.

Uống thuốc xong, mí mắt tám người đều trĩu nặng, ánh mắt đờ đẫn. Tất nhiên Ngô Bình chỉ giả vờ thôi. Anh là người tỉnh táo duy nhất trong số tám người.

Một người phụ nữ bước ra, đi đến trước mặt từng người rồi thực hiện thôi miên, hỏi họ một số câu. Trước đó họ từng trả lời những câu này rồi. Nếu đáp án không đồng nhất, chứng tỏ người đó có vấn đề.

Hỏi xong tám người, người phụ nữ mới gật đầu với người đàn ông trung niên: “Không có vấn đề gì”.

Người đàn ông lại lấy ra tám bát thuốc, bảo đám Ngô Bình uống tiếp. Uống hết bát thứ hai, bọn họ lần lượt tỉnh táo lại.

Người trung niên mỉm cười: “Các cậu đều rất thành thật, tốt lắm. Tiếp theo, các cậu sẽ tham gia bài kiểm tra thứ ba”.

Họ đi đến một viện khác, trong viện có một số máy móc.

Người đàn ông trung niên bảo: “Đầu tiên là kiểm tra phẩm chất nguyên thần. Các cậu chỉ cần đứng trước tấm gương cổ và giải phóng nguyên thần là được”.

Tu sĩ cảnh giới Thần Biến là người bước lên đầu tiên. Hắn cực kỳ tập trung, làm cử chỉ tay, miệng lẩm nhẩm niệm. Nửa phút sau, nguyên thần xuất hiện từ đỉnh đầu hắn. Nguyên thần của hắn to bằng nắm tay, nửa trong suốt, trông rụt rè, dường như không quen rời khỏi cơ thể hắn.

Nhìn thấy nguyên thần của hắn, người trung niên khẽ cau mày. Tuy hắn đã là Thần Biến nhưng nguyên thần quá yếu, cao lắm chỉ là nguyên thần bậc bốn.

Quả nhiên, trên gương xuất hiện ba chữ: “Bậc bốn, hạ!”

Người trung niên xua tay: “Được rồi, người tiếp theo”.

Tu sĩ Thần Biến khom người trước ông ta rồi sải bước sang bên cạnh. Vẻ đắc ý trên mặt hắn đã tiêu tan. Dù sao thì nguyên thần bậc bốn hạ cũng không có gì đáng kiêu ngạo.

Sau đó đến người thứ hai, thứ ba. Nguyên thần của họ đều không mạnh, nhỏ thì to bằng quả hạch đào, to cũng chỉ cỡ nắm đấm. Trong số họ, người có phẩm chất nguyên thần tốt nhất là Trương Trọng Lâu - bậc ba, hạ.

Người trung niên càng lúc càng thất vọng. Đến lượt Ngô Bình, ông ta bảo: “Đến cậu rồi”.

Ngô Bình là nguyên thần chí tôn. Anh không muốn huênh hoang nên chỉ giải phóng hình chiếu của nguyên thần. Hình chiếu này có cường độ chỉ bằng một phần trăm nguyên thần của anh.

Dẫu vậy, nguyên thần của Ngô Bình vẫn rất mạnh. Nguyên thần của anh cao hơn năm mét, phù văn xung quanh lấp lánh toả sáng.

Nhìn thấy cảnh này, mọi người đều thất kinh. Người đàn ông trung niên kinh ngạc đến mức suýt ngồi phịch xuống đất, nói ngay: “Mời tông chủ đến, nhanh lên!”

Có đệ tử vội vàng rời đi. Người trung niên vẫn sững sờ nhìn nguyên thần mà Ngô Bình vừa phóng ra, vẻ mặt phấn khích vô cùng.

Ngô Bình cũng khá bất ngờ. Nguyên thần chỉ có một phần trăm cường độ này mà vẫn khủng khiếp như thế!

Gương mặt rạng rỡ nụ cười, người trung niên hỏi anh: “Cậu tên Trương Tiểu Bình?”

Ngô Bình đáp: “Đúng vậy”.

Người trung niên gật đầu: “Tôi tên Lưu Dịch Phong, cậu có thể gọi tôi là trưởng lão Lưu”.

Ngô Bình nói: “Vâng, trưởng lão Lưu”.

Trông Ngô Bình chất phác thật thà, rất dễ mến. Trưởng lão Lưu gật đầu, nhìn chằm chằm vào tấm gương cổ.

Một lúc lâu sau đó, gương cổ vẫn không có phản ứng gì. Anh thấy lạ, chẳng lẽ xảy ra vấn đề?

Đúng lúc này, một người đàn ông mặc áo trắng đột nhiên xuất hiện, không rõ tuổi tác, vừa giống người hơn ba mươi tuổi lại vừa trông như độ năm mươi.

Người đàn ông áo trắng chắp hai tay sau lưng, nhìn chằm chằm vào nguyên thần của Ngô Bình, bỗng dưng bật cười: “Không ngờ Hạ Giới lại có một thiên tài như vậy!”

Lời vừa dứt, gương cổ xuất hiện dòng chữ: Nguyên thần cực phẩm loại một!

Lưu Dịch Phong há hốc mồm, đột ngột quỳ xuống đất, nói với người áo trắng: “Chúc mừng tông chủ! Là nguyên thần cực phẩm loại một, chứng tỏ nguyên thần của cậu ấy có không gian tiến bộ rất lớn! Đệ tử mới thu nạp, Trương Tiểu Bình, tiền đồ xán lạn!”

Tông chủ cười ha ha: “Tuyệt!”

Ngô Bình thu nguyên thần lại, vội cất lời: “Kính chào tông chủ”.

Người đàn ông áo trắng mỉm cười, gật đầu: “Ừm, Trương Tiểu Bình, nguyên thần này là cậu tự ngưng tụ?”

Ngô Bình đáp: “Vâng, tông chủ. Tôi từng vào một Động tiên, bên trong có rất nhiều tài nguyên tu luyện. Tôi may mắn nên đã thành công ngưng tụ nguyên thần ở đó”.

Người đàn ông áo trắng gật gù: “Đây là vận khí của cậu. Tốt lắm, cậu tiếp tục tham gia kiểm tra đi!”
Chương 1185: Đệ tử ưu tú

Nhìn thấy cảnh này, đám người Trương Trọng Lâu đều ngưỡng mộ vô cùng. Tu sĩ Thần Biến kia càng thấy xấu hổ, cúi gằm mặt, không dám nhìn về phía Ngô Bình. Trước đó hắn khinh thường Ngô Bình, còn nói những lời xúc phạm anh, điều này khiến hắn hoảng sợ vô cùng!

Lưu Dịch Phong không quan tâm những người khác nữa. Ông ta bảo Ngô Bình tiếp tục tham gia bài kiểm tra thứ hai - kiểm tra thể chất.

Máy kiểm tra thể chất là một vật trông như cây khô. Khi Ngô Bình đứng trước nó, nó lập tức thả ra vô số sợi tơ trong suốt, xuyên vào lỗ chân lông của anh.

Ngay sau đó, một luồng năng lượng kỳ dị tràn vào cơ thể anh.

Ngô Bình âm thầm điều động Hỗn Nguyên Tiên Lực, khiến năng lượng này chỉ có thể hoạt động trong một khu vực cụ thể và không thể lùng sục khắp cơ thể Ngô Bình.

Năng lượng này không có trí tuệ, tuy bị Ngô Bình hạn chế nhưng nó vẫn tiến hành tính toán. Chừng năm phút sau, năng lượng rút lui, những sợi tơ trong suốt rời khỏi cơ thể anh.

Sau đó Ngô Bình nhìn thấy trên máy hiện lên ba chữ: bậc một, thượng!

Thấy vậy, người đàn ông áo trắng hơi thất vọng. Có điều bậc mộ thượng đã rất tốt rồi, là thành tích kiểm tra thể chất tốt nhất trong lịch sử Thiên Địa kiếm tông. Hơn nữa, Ngô Bình có nguyên thần cực phẩm loại một, anh vẫn là thiên kiêu!

Người đàn ông áo trắng nói: “Tốt lắm. Không cần làm bài kiểm tra thứ ba nữa. Trương Tiểu Bình, bắt đầu từ hôm nay, cậu chính là đệ tử ưu tú của Thiên Địa kiếm tông. Trưởng lão Lưu, người này do ông chọn được, chuyện của cậu ấy sẽ do ông phụ trách”.

Lưu Dịch Phong mừng rỡ đáp: “Vâng, thuộc hạ tuân lệnh”.

Người đàn ông áo trắng ném cho Ngô Bình một chiếc nhẫn, cười bảo: “Trương Tiểu Bình, chăm chỉ tu luyện vào. Bất kỳ tài nguyên nào của Thiên Địa kiếm tông cũng sẽ mở cho cậu. Trong nhẫn này có một số thứ do tôi để lại, xem như quà gặp mặt cho cậu”.

Ngô Bình chắp tay đáp: “Cảm ơn tông chủ”.

Người đàn ông áo trắng rất vui, cười ha ha rồi hoá thành một luồng sáng, rời khỏi hiện trường.

Lưu Dịch Phong cười nói: “Sau này cậu đã là đệ tử ưu tú. Đây chính là thân phận vô cùng tôn quý! Cả Thiên Địa kiếm tông này chỉ có hai mươi ba đệ tử ưu tú, cậu là người thứ hai mươi tư”.

Ngô Bình hỏi: “Trưởng lão, đệ tử ưu tú có đặc quyền gì không?”

Lưu Dịch Phong đáp: “Nếu là ở tổng bộ Thiên Địa kiếm tông, cậu có thể lựa chọn một khu vực để tu luyện và sinh hoạt. Diện tích khu vực rất lớn, bên trong có thành thị và thôn trấn. Thuế mà họ nộp đều thuộc về cậu. Toàn bộ người trong khu vực phải gọi cậu là chủ nhân”.

Ngô Bình cười nói: “Thế có nghĩa tôi là địa chủ?”

Lưu Dịch Phong bảo: “Có thể hiểu như vậy. Nhưng tạm thời cậu chỉ được tu luyện ở Hạ Giới, có thể chọn vài quả núi làm lãnh thổ riêng. Đồng thời, địa bàn của Thiên Địa kiếm tông chúng tôi ở Địa Tiên Giới cũng có thể chia một phần cho cậu”.

Ngô Bình hỏi: “Trưởng lão, nếu tôi chọn một quả núi, vậy người sống trên núi phải xử lý thế nào?”

Lưu Dịch Phong nói: “Đương nhiên tất cả đều do cậu sai phái. Những người thuộc Thục Sơn kiếm phái ban đầu, chúng tôi sẽ không trọng dụng. Có thể trở thành tôi tớ của các đệ tử ưu tú là phúc của họ”.

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Trưởng lão, Thiên Địa kiếm tông chúng ta tiến quân vào Hạ Giới, chắc hẳn cũng muốn mở rộng địa bàn nhỉ?”

Lưu Dịch Phong cười nói: “Tất nhiên rồi. Hai ngày trước, chúng tôi đã diệt sạch Vạn Ma Tông. Tiếp theo, chúng ta sẽ diệt trừ các môn phái khác, thống nhất Địa Tiên Giới”.

Ngô Bình thầm kinh ngạc: “Giành lấy cả Địa Tiên Giới ư?”

Lưu Dịch Phong nói: “Đến lúc ấy, linh khí khôi phục, không gian gập sẽ thi nhau xuất hiện. Chúng ta đương nhiên phải chiếm thật nhiều địa bàn”.

Ngô Bình hỏi: “Trưởng lão, Thiên Địa kiếm tông chúng ta xuống đây chiếm địa bàn, các thế lực khác hẳn cũng có hành động nhỉ?”

Lưu Dịch Phong cười bảo: “Đương nhiên. Có điều Thiên Địa kiếm tông có chỗ dựa rất vững chắc. Được rồi, cậu đi theo tôi, chọn vài ngọn núi đi”.

Là đệ tử ưu tú duy nhất của Thiên Địa kiếm tông tại Địa Tiên Giới, Ngô Bình có địa vị rất cao, ngay cả Lưu Dịch Phong cũng phải khách sáo với anh.

Ngô Bình vờ đi một vòng, cười nói: “Tôi cảm thấy đỉnh Vô Tương, điện Trường Sinh, điện Thanh Liên đều rất tốt”.

Lưu Dịch Phong cười ha hả: “Ừ. Nếu cậu thích thì chúng đều sẽ thuộc về cậu. Chờ đến ngày Thiên Địa kiếm tông chiếm nhiều địa bàn hơn, cậu sẽ được chọn thêm vài nơi nữa”.

Ngô Bình hỏi: “Vậy người của ba nơi này đều do tôi quản lý sao?”

Lưu Dịch Phong đáp: “Dĩ nhiên. Cậu muốn giết họ thì giết, muốn giữ thì giữ. Tất cả tài nguyên của Địa Tiên Giới, cậu thoải mái dùng”.

Ngô Bình cười nói: “Trưởng lão à, không ngờ đãi ngộ của đệ tử ưu tú lại tốt như thế”.

Lưu Dịch Phong cười ha ha: “Cậu nói vậy chứng tỏ cậu vẫn chưa nhận thấy giá trị của mình. Nếu tôi đoán không nhầm, cậu ở giai đoạn Nhân Tiên, chắc là Nhân Vương nhỉ?”

Ngô Bình gật đầu: “Đúng thế”.

Lưu Dịch Phong nói: “Nên cậu có tương lai rất xán lạn, chỉ cần Thiên Địa kiếm tông có thể bồi dưỡng cậu, chờ đến khi cậu trở thành Thiên Tiên, chắc chắn sẽ là kẻ mạnh siêu cấp và càn quét khắp Tiên Giới. Có cao thủ như cậu trấn giữ, ai dám khinh thường Thiên Địa kiếm tông chúng ta?”

Hai người trò chuyện một hồi rồi đáp xuống đỉnh Vô Tương. Lưu Dịch Phong cao giọng gọi: “Tất cả ra đây cho tôi!”

Người phụ trách đỉnh Vô Tương lập tức dẫn một nhóm người đến. Có thể nhận thấy Lưu Dịch Phong rất có địa vị ở Thiên Địa kiếm tông.

Lưu Dịch Phong nói: “Vị này là Trương Tiểu Bình, đệ tử ưu tú mới của Thiên Địa kiếm tông. Từ nay trở đi, mọi người đều là thuộc hạ của cậu ấy, phải nghe lệnh cậu ấy”.

“Vâng”, tất cả đồng thanh.

Sau đó, Lưu Dịch Phong lại đưa Ngô Bình đến điện Trường Sinh và điện Thanh Liên.

Cuối cùng, Ngô Bình trở về đỉnh Vô Tương.

Lưu Dịch Phong rời đi một lúc, Ngô Bình đã tìm thấy Trần Đạo Huyền. Lúc này Trần Đạo Huyền chỉ là một trưởng lão bình thường của đỉnh, vẫn phải nghe người khác sai sử.

Anh âm thầm truyền tin: “Cha nuôi, con là Ngô Bình”.

Trần Đạo Huyền điềm tĩnh, lặng lẽ đáp: “Lúc con mới đến, ta đã biết đó là con rồi”.

Ngô Bình nói: “Con đang là chủ nhân của đỉnh Vô Tương, điện Trường Sinh và điện Thanh Liên. Sau đó con sẽ nắm giữ cả Thục Sơn kiếm phái, giải cứu mọi người”.

Trần Đạo Huyền thở dài: “May mà có con, nếu không truyền thừa của Thục Sơn xem như đứt đoạn. Những người như chúng ta chắc chắn sẽ không được trọng dụng, sẽ lần lượt bị thanh trừ”.

Âm thầm giao lưu được vài câu, Trần Đạo Huyền bước lên nói: “Trần Đạo Huyền kính chào cậu Trương!”

Vị trưởng lão quản lý đỉnh Vô Tương thấy Trần Đạo Huyền muốn kết thân với Ngô Bình, bèn sầm mặt, lạnh lùng nói: “Ông cũng có tư cách nói chuyện với chủ nhân sao? Lui xuống!”

Ngô Bình cười bảo: “Tôi không có vị thế cao đến thế đâu mà”.

Anh nhìn Trần Đạo Huyền vài cái rồi hỏi: “Ông có tu vi thế nào?”

Trần Đạo Huyền đáp: “Tôi là Âm Dương Tiên quân”.

Ngô Bình bảo: “Tốt đấy, sau này ở lại làm việc bên cạnh tôi đi”.

Vị trưởng lão nọ ngẩn ra, tiến lên nói: “Thưa cậu, thuộc hạ là Phúc Hỷ, trước đó phụ trách quản lý đỉnh Vô Tương”.

Ngô Bình “ừm” một tiếng: “Phúc Hỷ, tôi có việc cho ông đây. Ông xuống dưới, thống kê cho tôi dân số, thu nhập và tài nguyên ở địa bàn của tôi”.

Đây rõ là việc khổ sai. Phúc Hỷ không muốn làm nhưng không dám từ chối, đành ngoan ngoãn đáp: “Vâng, thuộc hạ đi làm ngay”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK