Thấy đối phương có ý nịnh nọt mình, Ngô Bình gật đầu: “Vậy cảm ơn ý tốt của sư đệ Hạ Hầu”.
Cất linh thạch vào, anh lấy ra một viên Anh Biến Đan và đưa cho Hạ Hầu Lập, cười nói: “Đây là Anh Biến Đan. Tôi thấy sư đệ vẫn chưa Anh Biến, uống viên đan này vào sẽ giúp được đấy”.
Đương nhiên Hạ Hầu Lập biết trình độ luyện đan của Ngô Bình nên rất vui mừng: “Cảm ơn thiếu chưởng môn!”
Rời khỏi cổng thứ tư, Ngô Bình không đến cổng thứ năm nữa mà đến thẳng cổng thứ bảy.
Hiện nay cổng thứ bảy là nơi vô chủ, đa số người vào nơi này đều lâm vào đường cùng, đến đây để tìm cơ hội sống.
Lần trước đến nơi này, anh đã hứa với một số người ở đây rằng sẽ tìm dược liệu và luyện chế đan dược giúp họ. Bây giờ anh quay lại đây để thực hiện lời hứa đó.
Anh vừa vào đã phát hiện nơi này khác hẳn lúc trước, không chỉ đông người hơn mà bầu không khí cũng khá căng thẳng.
Bước vào cổng, anh đã nghe có người lạnh lùng cất tiếng: “Người mới đến, biết quy tắc chưa?”
Ngô Bình nhìn người vừa hỏi mình. Đó là một Chân nhân, nửa mặt thối rữa, nhãn cầu không còn, răng lộ xương trắng, trông rất đáng sợ.
Ngô Bình hỏi lại: “Quy tắc gì?”
Chân nhân nửa mặt đáp: “Muốn ở lại thì giao ra toàn bộ đồ trên người!”
Ngô Bình quét mắt nhìn đối phương: “Quy tắc này do anh đặt ra?”
Người nửa mặt lãnh đạm nói: “Do Tiên quân Hoàng đặt ra!”
Ngô Bình hỏi: “Tiên quân Hoàng? Người đó đang ở đâu?”
Người nửa mặt trả lời: “Tiên quân Hoàng đang lĩnh ngộ tuyệt học tối thượng ở trong đó”.
Ngô Bình “ồ” lên rồi sải bước tiến vào trong.
“Đứng lại!”, người nửa mặt nổi giận, vươn tay nắm vai Ngô Bình. Nhưng tay của đối phương vừa chạm vào Ngô Bình đã bị một chưởng của anh đánh bay.
Người nửa mặt đập mạnh vào vách tường đá, nôn ra máu rồi hôn mê. Còn Ngô Bình không hề dừng bước, đẩy thẳng cánh cổng đá ra và bước vào địa cung ở phía sau.
Địa cung có diện tích hàng triệu mét vuông, bên trong có vô số tấm bia với các chất liệu khác nhau. Lần trước, anh đã ở đây ghi nhớ mười hai văn bia, và văn bia của chín tấm bia lớn nhất ở giữa.
Anh vốn định buộc mình ghi nhớ những nội dung này để quay về từ từ nghiên cứu. Nhưng kỳ lạ là mỗi khi anh nhớ lại văn bia thì đầu óc lại trở nên trống rỗng. Rõ ràng anh đã ghi nhớ những nội dung ấy, nhưng lại nghĩ mãi không ra.
Ngô Bình quay lại địa cung sau cánh cổng thứ bảy chính vì muốn tìm ra nguyên nhân.
Trong địa cung có vô số tấm bia sứt mẻ hoặc hoàn chỉnh, xiên xiên vẹo vẹo cắm xuống đất. Hiện giờ Ngô Bình đã có thêm trí tuệ và kinh nghiệm của Trần Đạo Huyền, còn sở hữu cương lĩnh võ học, kinh nghiệm võ học của đại đế Chân Võ, kiến thức của anh đã tăng đáng kể.
Vì vậy, khi đi đến trước tấm bia lần nữa, anh đã dễ dàng lý giải được ý nghĩa của văn bia.
Anh đứng trước văn bia nửa giờ đồng hồ, bỗng nhiên cười nói: “Hoá ra là một loại phù ấn!”
Phù ấn là một phương pháp tu hành được hình thành bằng cách kết hợp pháp ấn và kỹ thuật bùa chú. Phù ấn có thể chế thành bùa và sử dụng bất cứ khi nào, hoặc có thể đặt vào một bộ phận nào đó trong cơ thể, phát huy uy lực mạnh mẽ.
Ngoài ra, phù ấn còn sở hữu một đặc điểm, nó là thứ độc nhất vô nhị, mỗi loại phù ấn chỉ xuất hiện một cái. Nếu phù ấn thứ hai xuất hiện thì phù ấn thứ nhất sẽ biến mất. Dù hai phù ấn cùng loại ở cách nhau hàng trăm triệu dặm thì cũng không thể tồn tại cùng lúc!
Phù ấn từng rất thịnh hành ở thời Tiên quốc, trên người các tu sĩ giỏi luôn có vài phù ấn phòng thân. Sau này Tiên quốc diệt vong, truyền thừa của phù ấn cũng đứt đoạn, không còn ai biết cách dùng phù ấn nữa..
Muốn lĩnh hội phù ấn, đầu tiên phải có nghiên cứu sâu về bùa chú và pháp ấn. Ngô Bình từng có được truyền thừa của đại đế Thiên Phù, về mặt hiểu biết phù đạo tất nhiên không thành vấn đề. Mà bản chất của pháp ấn có thể được hiểu là sự biến đổi của cấm chế, biến cấm chế thành một hình vẽ phức tạp, chính là pháp ấn. Thực tế, võ ấn mà Ngô Bình học có thể xem là biến chủng của pháp ấn, là sự kết hợp của pháp ấn và võ đạo.
Anh điều động Hỗn Nguyên Tiên Lực, ngưng tụ thành một phù ấn hình vuông trong cơ thể, trôi nổi phía trên Hỗn Nguyên Tiên Lò. Phù ấn này vừa xuất hiện, hình vẽ trên tấm bia kia liền biến mất, văn tự bên trên cũng mờ đi. Chẳng mấy chốc, thông tin trên tấm bia đã biến mất hoàn toàn, tựa như chưa từng hiện hữu vậy.
Ngô Bình nở nụ cười: “Phù ấn này tên là Cuồng Lôi, một khi sử dụng sẽ đánh được sấm sét dữ dội, nổ chết kẻ địch”.
Đúng lúc này, có một người đi đến bên cạnh anh, lạnh lùng hỏi: “Ai cho anh vào đây?”
Ngô Bình nhìn sang. Đối phương độ hai mươi tuổi, phong thái kiêu ngạo, chắc hẳn chính là vị Tiên quân họ Hoàng kia.
Anh đáp nhẹ: “Tôi muốn vào thì vào thôi”.
Tiên quân Hoàng vừa định nổi cáu thì phát hiện văn bia và hình vẽ trên tấm bia trước mặt Ngô Bình đều đã biến mất. Người đó kinh ngạc thốt lên: “Anh thành công rồi?”
Ngô Bình hơi ngạc nhiên: “Anh biết sao?”
Tiên quân Hoàng thở dài: “Tôi ở đây lĩnh ngộ nửa năm mới biết chúng là phù ấn”.
Ngô Bình đáp: “Đúng vậy, chúng chính là phù ấn”.
Tiên quân Hoàng không còn trưng ra thái độ ngạo mạn nữa, biết rằng người có thể lĩnh hội phù ấn chắc chắn là thiên tài.
Người đó ôm quyền nói: “Tôi là Hoàng Văn Hạ, nên xưng hô với anh như thế nào?”
Ngô Bình đáp: “Đại đệ tử Thục Sơn kiếm phái, Ngô Bình”.
Đối phương kinh ngạc: “Hoá ra là anh Ngô, thiếu chưởng môn Thục Sơn kiếm phái. Nghe danh đã lâu! Ban nãy đắc tội anh rồi”.
Ngô Bình trả lời: “Nói rất hay”.
Rồi anh hỏi: “Làm sao anh biết đó là phù ấn?”
Hoàng Văn Hạ nói: “Phía trước có một tấm bia sứt mẻ, trên đó có ghi lại một số thứ, tôi chỉ hiểu được một ít chữ thôi”.
Ngô Bình bảo: “Hãy đưa tôi đến đó”.
Thế là Hoàng Văn Hạ dẫn Ngô Bình đến trước một tấm bia đá. Một nửa văn tự trên tấm bia đá đã mất, phần còn lại được viết bằng tiên văn.
Ngô Bình lướt mắt qua một lần đã hiểu được ý nghĩa đại khái. Văn bia ghi rằng có một nhóm người bị thương nặng và trốn ở địa cung, không còn sống được lâu nữa. Vậy nên trước khi chết, họ đã viết lại phù ấn mà mình nắm vững, để lại cho đời sau.
Còn về việc đã xảy ra chuyện gì và tại sao họ bị thương thì anh không nhìn thấy. Chắc hẳn phần nội dung tương ứng này đã bị huỷ hoại và biến mất cùng tấm bia.
Anh nói: “Ra là phù ấn được một nhóm tu sĩ để lại. Có thể lĩnh hội được phù ấn này đều là cao thủ. Ai có thể ép nhiều cao thủ như vậy đến bước đường cùng nhỉ?”
Hoàng Văn Hạ đáp: “Thế thì tôi không rõ”.
Ngô Bình bảo: “Tôi còn muốn ở lại đây lĩnh hội phù ấn”.
Hoàng Văn Hạ cười nói: “Được. Tôi sẽ đứng canh cửa cho anh Ngô, không để người ngoài quấy nhiễu”.
Ngô Bình đáp: “Làm phiền anh rồi”.
Hoàng Văn Hạ lặng lẽ lui xuống. Anh ta cảm thấy Ngô Bình vừa mạnh vừa là đại đệ tử Thục Sơn, nên không hề muốn chọc vào.
Ngô Bình tiếp tục lĩnh ngộ. Anh biết số lượng người nắm vững phù ấn là có hạn. Trong lịch sử, một tu sĩ mạnh nhất cũng chỉ nắm vững bảy loại phù ấn.
Vì lẽ đó, anh quyết định bắt đầu với chín tấm bia lớn nhất ở giữa, cố gắng học phù ấn trên đó, học được cái nào hay cái ấy.
Chính giữa có chín tấm bia khổng lồ, chữ to bằng cái đấu, mỗi tấm bia đều có hình vẽ vô cùng phức tạp, và hàng triệu chữ chú giải.
Anh quan sát một trong những tấm bia và dốc hết sức để lĩnh hội. Vì trước đó anh từng đọc qua một lần nên việc lĩnh ngộ không quá khó khăn. Nhưng dù vậy, anh vẫn mất khoảng một ngày mới ngưng tụ được một phù ấn hình tròn, tên là phù ấn Quỷ Đế. Phù ấn này có thể điều khiển vạn quỷ!
Chương 1131: Phù ấn
Chương 1132: Hoè tiên biến hình
Giống như trước đó, phù ấn vừa xuất hiện, văn tự và hình vẽ trên bia đều từ từ biến mất.
Sau khi lĩnh hội phù ấn Quỷ Đế, anh rất mệt, bèn dựa vào tấm bia rồi nhắm mắt nghỉ ngơi. Trong mơ hồ, anh cảm thấy xung quanh có bóng ma lay động, bọn ma quỷ ấy đang dập đầu vái lạy anh.
Anh mở bừng mắt ra, xung quanh liền nổi gió mạnh, tất cả bóng ma đều tan biến.
Ngô Bình hơi cau mày: “Những phù ấn này độc nhất vô nhị, mình lĩnh hội chúng, dễ bị trời ghen ghét”.
Anh lập tức xem thử một quẻ. Quẻ bói vừa xuất hiện, anh liền sững sờ, lẩm bẩm nói: “Tình hình hiện giờ của mình cực kỳ không tốt, trong thời gian ngắn chắc chắn sẽ gặp hoạ đổ máu. Nếu mình có thể tiếp tục lĩnh hội và có được năm loại phù ấn, tai hoạ này sẽ không xuất hiện, ngược lại còn có lợi cho mình. Tại sao lại thế nhỉ?”
Có thể lĩnh hội thêm ba loại nên anh bắt đầu lựa chọn. Chẳng bao lâu sau, anh đã tìm được một tấm bia có phù ấn Kiếm Đạo, phía trên ghi chép lại phù ấn Kiếm Đạo. Phù ấn này có thể kết hợp với công pháp kiếm đạo của anh để tạo ra hiệu quả thần kỳ, uy lực cực lớn.
Là đệ tử của Thục Sơn kiếm phái, anh từng tu luyện Thiên Cực Kiếm Kinh, nên đã được phù ấn này hấp thụ và bắt đầu lĩnh hội.
Mất một ngày rưỡi, anh mới thành công ngưng tụ phù ấn Kiếm Đạo.
Với loại phù ấn thứ tư, anh chọn phù ấn Đại Hư Không. Phù ấn này có thể sử dụng sức mạnh hư không để sát thương kẻ địch, vừa có thể dùng sức mạnh hư không để thi triển độn hành hư không. Đặc biệt là phù ấn Đại Hư Không cực kỳ phù hợp để ám sát đối thủ.
Phù ấn này khiến anh mất gần hai ngày để lĩnh ngộ.
Loại thứ năm là phù ấn Thiên Cơ. Phù ấn này có ích cho việc xem bói, lĩnh hội nó mất đến ba ngày.
Vậy là Ngô Bình đã ở sau cánh cổng thứ bảy mười mấy ngày. Đến khi anh trở ra, Hoàng Văn Hạ vẫn đang canh giữ ở cổng.
Lần thứ hai gặp Ngô Bình, khí tức quanh người anh đã khiến Hoàng Văn Hạ cảm thấy ngạt thở. Anh ta vội cúi người thật sâu: “Anh Ngô!”
Ngô Bình gật đầu: “Cảm ơn anh Hoàng đã canh cổng giúp tôi”.
Hoàng Văn Hạ cười nói: “Anh Ngô khách sáo rồi. Có thể làm việc cho anh là vinh hạnh của tôi”.
Ngô Bình khẽ mỉm cười, bèn chỉ vào giữa lông mày Hoàng Văn Hạ, dùng thần niệm để truyền thông tin tương ứng của văn bia trên một trong mười hai tấm bia ban đầu cho anh ta.
Hoàng Văn Hạ vừa nhận được thông tin đã biết đây là một vận may lớn. Anh ta rất cảm kích và quỳ xuống vái lạy ngay tai chỗ.
“Cảm ơn ân huệ của anh Ngô!”
Ngô Bình đáp: “Đi đi. Có sự hỗ trợ của tôi, anh nhất định sẽ lĩnh hội được phù ấn đó”.
Khi trở về phòng đá, những người anh từng quen đều chẳng còn một ai. Anh cũng không nán lại, lập tức rời khỏi nhà giam.
Trở lên mặt đất, anh quyết định về nhà một chuyến.
Mọi thứ ở nhà đều bình thường, thay đổi lớn nhất đến từ cây hoè tiên và cây đào tiên.
Vì đây là vùng đất phong thuỷ, linh khí hội tụ, cộng thêm đất thần mà Ngô Bình đã chôn xuống, cây đào tiên và cây hoè đều sinh trưởng rất nhanh.
Cây đào tiên đã cao đến hơn ba mét, cành lá xanh tươi. Lúc này quả đào đã mọc đầy cành, anh đếm thử, thấy đã có hơn một trăm quả.
Ngô Bình không trở về, chẳng ai dám hái số đào ấy. Chỉ có Hỉ Bảo thèm quá nên lén ăn vài quả.
Nhìn thấy tình trạng của đào tiên, anh cười bảo: “Ngươi sắp biến hình rồi?”
Biến hình là một cửa ải cực kỳ khó khăn đối với tinh linh cây cỏ, biến hình thành công tương đương với tu vi của Chân quân Anh Biến. Từ đó đặt chân vào con đường tu hành, đi tu luyện công pháp của loài người.
Giọng của cây đào tiên vang lên: “Chủ nhân, còn một thời gian nữa mới đến lúc biến hình, nhưng cũng sắp rồi ạ”.
Ngô Bình gật đầu bảo: “Đến lúc ấy, ta sẽ giúp ngươi một tay”.
“Cảm ơn chủ nhân”, đào tiên đáp.
Anh lại nhìn sang cây hoè: “Cô thành công rồi sao?”
Cây hoè này đã được nối với một phần linh căn thiên địa, dẫn đến việc nảy sinh biến đổi, nên biến hình sớm hơn đào tiên.
Phần rễ của cây hoè tiên phát ra linh quang, ngưng tụ thành hình dạng một cô gái, xinh đẹp yêu kiều, mặc váy màu xanh lá. Lạ là vẻ ngoại này có bảy phần giống Vũ Phi.
Anh cười hỏi: “Cô biến hình dựa theo dáng hình của Vũ Phi ư?”
Cô ấy quỳ lạy trên mặt đất: “Cậu chủ, em thấy cô Vũ Phi rất xinh đẹp nên mới thay đổi dựa theo ngoại hình của cô ấy”.
Ngô Bình gật đầu: “Ừ, cũng được. Nhưng sau khi biến hình thì tạm thời không thể thay đổi nữa”.
Cô gái đáp: “Vâng, mong cậu chủ đặt tên cho em”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi bảo: “Cô vốn là cây cỏ, lấy họ Mộc đi. Tên là Mộc Linh nhé”.
Mộc Linh mừng rỡ đáp: “Cảm ơn cậu chủ đã ban tên!”
Ngô Bình nói: “Đứng dậy đi, sau này là người một nhà rồi”.
Mộc Linh đứng dậy, tựa như một cô hầu vậy, không rời Ngô Bình nửa bước. Điều này khiến đám tôi tớ như Mộc Lan không còn việc gì để làm, không khỏi có ý kiến với cô ấy.
Ngô Bình tiếp tục đi kiểm tra nhân sâm. Không ngoài dự liệu, toàn bộ nhân sâm anh trồng đã trở thành sâm vua rồi!
Anh nhổ một cây nhân sâm lên rồi đến phòng luyện đan dược.
Anh nợ người khác rất nhiều đan dược, chẳng hạn như những người bạn mà anh đã kết giao ở bảo sách thiên kiêu. Đan dược mà họ cần vẫn chưa giao, anh phải luyện chế trước một ít.
Ba ngày liền, anh luyện đan ở nhà, thỉnh thoảng nghiên cứu năm loại phù ấn mà mình mới học được.
Ngô Bình phát hiện sự xuất hiện của năm loại phù ấn khiến khí tức của anh trở nên vững chắc hơn. Sự vững chắc này khiến xiềng xích đang kìm hãm huyết mạch anh dần dần lỏng đi.
Anh có cảm giác một khi xiềng xích này được phá giải, cảnh giới Nhân Vương của anh sẽ viên mãn. Sắp tới anh sẽ có thể thăng lên cảnh giới Đế!
Nhưng xiềng xích này chỉ mới lỏng ra, vẫn cần một thời gian nữa mới phá bỏ được. Về việc sẽ mất bao lâu thì anh cũng không chắc chắn, chỉ đành đi bước nào hay bước ấy.
Mấy ngày nay, tu vi của Hỉ Bảo tiến bộ rất nhanh. Cậu bé đã cao đến một mét rưỡi, trông như trẻ con mười một, mười hai tuổi.
Tu luyện công pháp vu đạo, thực lực của Hỉ Bảo hiện nay không hề yếu hơn Chân quân. Mấy ngày Ngô Bình ở nhà đã bảo cậu bé phải xuống tầng hầm bế quan, không đột phá thì không được ra ngoài chơi.
Hỉ Bảo không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ bố nuôi Ngô Bình, đành ngoan ngoãn bế quan. Lần bế quan này mà đột phá thì thực lực của cậu bé sẽ không kém gì Tiên quân Bất Tử!
Những ngày này, Ngô Bình đã trả xong nợ của bảo sách thiên kiêu, kiếm được chín mươi lăm nghìn tiền báu.
Hôm nay, Lý Đông Hưng ghé thăm anh: “Huyền Bình à, ngày mốt là đại hội dòng họ Lý, chúng ta phải chuẩn bị đấy”.
Bây giờ Ngô Bình mới nhớ ra chuyện đại hội này, bèn cười đáp: “Nhanh thật đấy”.
Lý Đông Hưng nói: “Ừ, thời gian được đẩy lên sớm hơn. Nhánh của chúng ta vốn dĩ sẽ cử cháu và anh cả tham gia. Nhưng hiện giờ anh cả vắng mặt, ông nội cháu bảo chú và cháu cùng đi”.
Ngô Bình trả lời: “Chú hai đi cũng tốt ạ”.
Hai chú cháu đến phòng làm việc và bàn bạc về đại hội dòng họ.
Đại hội lần này sẽ được tổ chức ở Hải Thành. Lúc ấy, tất cả nhân vật tiếng tăm của nhà họ Lý ở khắp nơi trên thế giới đều phải tham gia.
Nghe nói số lượng người tham dự vượt quá năm nghìn. Năm nghìn người này này được chia thành ba lớp. Lớp ngoài cùng là những người tham gia bình thường. Lớp giữa là những người có địa vị cao trong xã hội, những quan chức quan trọng nhà họ Lý, hoặc những tu sĩ họ Lý có thực lực nhất định. Còn nòng cốt chính là nhóm nhân vật đứng trên đỉnh kim tự tháp với phần lớn là tu sĩ, dù sao thì tương lai chỉ có những người tu hành mới có thể dẫn dắt nhà họ Lý đi đến vinh quang.
Trò chuyện được một lúc, Lý Đông Hưng bảo: “Huyền Bình à, nghe nói lần này có rất nhiều nhân vật tầm cỡ xuất hiện, bao gồm cả tiên nhân của Tiên Giới”.
Ngô Bình rất ngạc nhiên: “Ô, còn có người của Tiên Giới cơ ạ?”
Chương 1133: Ngũ Hành Phiên Thiên Ấn và Thần Ma Sách
Lý Đông Hưng: “Ừm, nghe nói còn là Tiên Nhân của thế lực lớn”.
Nói rồi, ông ấy đưa một tờ giấy cho Ngô Bình. Anh đọc qua thì thấy đó là tờ sắp xếp hành trình và mục đích của đại hội dòng tộc.
Ngày đầu tiên của đại hội, mỗi thành viên của Lý Thị có thể kéo phiếu cho mình. Ai thân quen với nhau thì có thể mở tiệc chiêu đãi nhau để cùng kéo phiếu.
Ngày thứ hai, người tham gia đại hội sẽ tiến hành bỏ phiếu để chọn ra một trăm nhân vật quan trọng cho Lý Thị. Lúc bỏ phiếu, mỗi người cầm ba phiếu, cuối cùng 100 người có phiếu bầu cao nhất sẽ đắc cử.
Ngày thứ ba, 100 người được chọn sẽ tham gia một cuộc họp quan trọng để chọn ra 12 quản lý. Các quản lý này sẽ trở thành người đưa ra sách lược cho dòng tộc.
Ngày thứ tư, 100 người được chọn, 12 quản lý và cả các thành viên bình thường của Lý Thị sẽ cùng chọn ra tông chủ của dòng tộc. Trong đó một phiếu của tốp 100 sẽ bằng mười phiếu của thành viên bình thường, còn một phiếu của quản lý sẽ bằng một trăm phiếu của thành viên bình thường. Trong đó các thành viên bình thường chỉ có một phiếu.
Cuối cùng, ai nhận được nhiều phiếu bầu nhất thì sẽ trở thành tông chủ của Lý Thị. Tông chủ có quyền hạn cao nhất, có quyền bác bỏ tất cả quyết sách. Hơn nữa, tông chủ có thể tuyển thêm quản lý và xây dựng các chức vụ rất quan trọng.
Đọc xong, Ngô Bình nói: “Đây cũng chỉ là trò chơi của người có tiền có quyền thôi, người bình thường đi cũng chẳng để làm gì”.
Lý Đông Hưng: “Đúng thế, may mà nhà mình có cháu, không thì chắc còn chẳng lọt nổi tốp 100”.
Ông ấy nói tiếp: “Huyền Bình, cháu đọc nốt mặt sau đi”,
Ngô Bình lật ra mặt sau thì thấy vẫn còn nội dung khác, đại khái là tất cả thành viên của Lý Thị trên toàn thế giới đều có thể tham gia môn phái của Lý Thị, vào đó rồi thì sẽ được môn phái bảo vệ.
Ngô Bình: “Họ định biến Lý Thị thành một môn phái tu hành à?”
Lý Đông Hưng: “Chú cũng nghe họ bàn nhau thế. Huyền Bình, họ đã tính hết cho tương lai rồi, chắc chắc họ cũng đã chọn xong tốp 100 người quan trọng và quản lý rồi đúng không?”
Ngô Bình cười lạnh nói: “Dù đã chọn hay chưa thì cháu vẫn phải giành bằng được chức tông chủ”.
Lý Thị có hơn 100 triệu người trên khắp thế giới, nếu có thể trở thành tông chủ của Lý Thị thì địa vị của Ngô Bình ở Hạ Giới sẽ rất vững chãi.
Lý Đông Hưng: “Huyền Bình, chú nghe họ nói các dòng tộc khác cũng đang tổ chức các hoạt động tương tự, có dòng tộc còn làm xong rồi cơ”.
Ngô Bình: “Chuyện này cháu lường trước rồi. Sau này linh khí hồi phục, nhiều không gian mở ra, thế giới sẽ hỗn loạn, chỉ có các nhân tài lập thành đoàn thể mới sống sót được. Không chỉ các dòng tộc khác, mà các khu vực hay đoàn thể khác cũng xảy ra tình trạng tương tự. Ví dụ những người luyện công sẽ xây dựng môt đoàn thể võ học, ai làm giáo viên sẽ thành lập một đoàn thể giáo viên, ai làm nghề cho thuê thì sẽ thành lập đoàn thể cho thuê. Nhưng rõ ràng họ vẫn chưa cảm nhận được những thứ này nên mưới hành động chậm như thế”.
Anh thở dài rồi nói tiếp: “Sẽ có nhiều người chết lắm, cũng sẽ có nhiều người khác bước vào thế giới của chúng ta”.
Lý Đông Hưng: “Huyền Bình, chú đã giao việc kinh doanh cho người khác quản lý rồi. Sắp tới, chú sẽ ở lại đây. À, ngày mai Hoằng Đào cũng tới đấy”.
Ngô Bình: “Mấy ngày tới, cháu sẽ điều chỉnh sức khoẻ cho chú”.
Hai người nói chuyện thêm một lúc thì Lý Đông Hưng đi chào chị dâu.
Nghĩ đến đại hội dòng tộc, Ngô Bình lập tức đổ hết thu hoạch ở dưới hầm ra rồi chọn lựa.
Thu hoạch của anh ở tầng tầng bốn chủ yếu là tiền bùa, tiên thạch, hai món pháp khí hoàn chỉnh, một ít khí vật thời tiền sử và một vài thứ có giá trị khác. Trong đó, có 3900 tiền bùa, 17 khối tinh thạch, hai món pháp khí đều khá ổn, một món hình lưỡi liềm, to như cái chậu, có cấm chế tiên đạo phức tạp bên trong, anh đoán đây là bảo vật cấp bảy thượng phẩm.
Món thứ hai có tên là roi đánh quỷ, bên trên chi chít chữ tiên, đây cũng là một món bảo vật thượng phẩm.
Đồ ở tầng thứ năm có giá trị hơn, tiền bùa nhiều hơn, tiên thạch cũng cao cấp hơn, pháp khí hoàn chỉnh thì có bảy món, khí vật thì cũng hoàn hảo hơn. Trong đó, có hơn 5000 tiền bùa, 315 khối tinh thạch, bảy món pháp khí, món kém nhất cũng ở cấp bảy, ngoài ra còn có một món cấp mười.
Món bảo vật cấp mười này là một cái gậy một đầu to một đầu nhỏ có tên là Phá Thiên, khi cầm rất nặng.
Vì vội vã nên Ngô Bình không có nhiều thu hoạch ở tầng thứ sau, trong đó nhiều nhất là 125 đồng tiền hình rồng, bên trên có khắc bùa chú, ngoài ra còn có bốn lá bùa chú nguyên vẹn, ba loại vật liệu và hai món pháp khí.
Bốn lá bùa đều ở cấp thần, một lá bùa độn thổ, hai lá bùa sát, một lá bùa phòng ngự. Tuy chúng chưa bằng Thái Ất và Tử Vi, nhưng cũng thuộc loại hiếm có.
Ba vật liệu là một Ngũ Hành Thần Kim to như cái khay, một cái có tên Tử Lôi Tiên Đồng to như thùng nước bằng đồng đỏ. Cuối cùng là một khối gỗ dài ba mét to như cánh tay có tên là Thông Thiên Thần Mộc. Cả ba vật liệu này đều là bảo vật vô giá.
Hai món pháp khí chính là pháp khí Thiên Tiên. Món thứ nhất là một cuốn tập có 12 trang, trong đó có bảy trang phong ấn một thần ma nên được gọi là Thần Ma Sách.
Thần Ma Sách này dùng để phong ấn yêu ma quỷ quái. Sau khi phong ấn, nó sẽ luyện hoá chúng cho chủ nhân sử dụng. Khi thi triển cần thả thần ma ra để chiến đấu với kẻ địch.
Pháp khí thứ hai là môt chiến xa phủ kín bùa chú và biết bay, ngoài ra còn không sợ sấm sét, nước lả, bên trên có trận pháp phòng ngự. Chỉ cần truyền tiên lực hay bỏ tiên thạch vào là có thể khởi động được.
Chiến xa này rất cổ rồi, nó cao năm mét, rộng ba mét, dài một mét, không gian bên trong rất rộng, phía dưới có bốn bánh xe, có một người vàng điều khiển ở một đầu, bên rìa thì là các con rối.
Thực lực của các con rối này rất mạnh, mỗi con đều có một phép thần thông, tay cầm vũ khí nên có thể hạ được cả tu sĩ Thiên Tiên bán bộ. Kể cả tu sĩ Hư Tiên xuất hiện thì chúng cũng đánh bại được ngay.
Phân loại xong, Ngô Bình lẩm bẩm: “Có Ngũ Hành Thần Kim, Tử Lôi Tiên Đồng, mình có thể tạo ra Ngũ Hành Phên Thiên Ấn rồi”.
Sau đó, anh cho hết các nguyên liệu vào tranh luyện khí, cùng đó còn truyền một luồng thần niệm vào, cứ thế tiên khí đã nhận anh làm chủ.
Tranh luyện khí phát ra một tia sáng mạnh, sau đó Ngô Bình cảm thấy thần niệm của mình bị tiêu hao rất nhiều. Ánh sáng càng mạnh thì anh càng cần truyền nhiều thần niệm vào.
Năm phút sau, tranh luyện khí chợt bay lên cao rồi bốc cháy, trong ánh lửa màu vàng có lẫn tia sáng ngũ sắc.
Đó là một kim ấn to như cái nhà, trên đó phủ kín bùa chú. Có năm con rồng lượn quanh trên đại ấn ấy, chúng là Thanh Long, Bạch Long, Hắc Long, Hoàng Long và Xích Long.
Lúc này, Ngô Bình và Ngũ Hành Phiên Thiên Ấn đã hoà làm một, anh giơ tay lên, một đại ấn to như bàn tay đã rơi xuống tay anh.
Anh nâng nó lên rồi cười nói: “Bảo bối đây rồi, nếu mình dốc hết sức để thi triển nó thì tu sĩ Thiên Tiên cũng phải chết”.
Chương 1134: Sự phô trương của Lý Thị ở Vân Đông
Nhưng Ngô Bình không lường được rằng Ngũ Hành Phiên Thiên Ấn này lại mạnh đến vậy, anh mới thi triển một lần thôi đã mệt lả, vì thế nếu không phải lúc nguy hiểm thì anh sẽ không dùng tới.
Luyện thành Ngũ Hành Phiên Thiên Ấn xong, anh lại lấy vật hình quả trứng ra. Nó có thể đẩy nhanh quá trình tiến hoá của sinh vật nên anh quyết định sẽ thử hiệu quả của nó.
Sau đó, Ngô Bình đã ôm thứ đó rồi đi ngủ.
Loáng cái, anh đã tiến vào giấc mộng. Ngô Bình ngủ mấy tiếng, đến khi gần sáng, quả trửng chợt phát những tia sáng mảnh, các tia sáng ấy vây kín người Ngô Bình.
Nửa tiếng sau, Ngô Bình đã bị các tia sáng ấy ôm trọn. Nhưng anh không hề phát hiện ra mà vẫn ngủ say sưa.
Khi trời hửng sáng, các tia sáng ấy mới rút về.
Một lát sau, Ngô Bình dậy vươn vai rồi ôm quả trứng đứng dậy. Sau đó, anh tỏ vẻ ngạc nhiên, vì mình mới ngủ một giấc thôi mà một nút thắt của huyết mạch đã được mở rồi.
Lúc này, Ngô Bình cảm thấy hình như mình có thêm một nhân cách nữa. Vào lúc cần, anh có thể cử nhân cách này ra, nó là một nhân cách rất lý trí và vô tình, là nhân cách hoàn hảo cho việc tu luyện vì không có một khuyết điểm nào.
Rõ ràng nếu có nhân cách thế này hỗ trợ trong việc tu hành thì sẽ không có một sai sót nào hết.
Mãi sau, Ngô Bình mới hoàn hồn rồi lẩm bẩm: “Đúng là huyết mạch của Đạo Quân vô thượng có khác, mạnh quá!”
Anh không thèm ăn sáng, mà lập tức thả nhân cách ấy ra, để nó cảm ngộ năm phù ấn.
Tuy Ngô Bình đã học thành năm phù ấn này rồi, nhưng anh còn muốn hoàn thiện thậm chí là sửa đổi để chúng mạnh hơn. Nhứng muốn làm được vậy thì cần có trí tuệ phi phàm cùng khả năng lý luận tài tình.
Phù ấn mà Ngô Bình chọn là Đại Hư Không Phù Ấn. Phù ấn này có thể tạo ra kết giới hư không, thần quyền hư không, hoặc thi triển độn pháp hư không, tóm lại là rất thần kỳ.
Tuy Ngô Bình đã học thành nhưng mới chỉ là bước đầu, tiếp theo anh phải nắm rõ và học được cái tinh tuý của nó thì mới phát huy được nhiều hơn dựa trên nền tảng sẵn có.
Nhân cách thái thượng vừa xuất hiện, Ngô Bình cảm thấy tâm mình vững như núi, không còn nghĩ đến chuyện gì khác ngoài tu luyện. Nhân cách này lập tức sử dụng năng lực cảm ngộ và tất cả tài nguyên dùng được.
Một chuyện thần kỳ đã xảy ra, hình như nhân cách này rất được Đạo Chủng yêu thích, nó đã toả một luồng đạo lực tinh thuần để truyền vào cơ thể Ngô Bình, hỗ trợ thêm cho anh cảm ngộ Đại Hư Không Phù Ấn.
Quá trình này kéo dài tới tận tối, trước đó Ngô Bình mới hiểu về phù ấn này được khoảng 30 phần trăm. Nhưng nhờ nhân cách này mà giờ anh đã hiểu đến 90 phần trăm rồi! Mà mười phần trăm còn lại, anh cũng sớm chinh phục được thôi.
“Siêu thật!”, Ngô Bình cảm thán, anh biết sau này mình tu luyện sẽ nhàn hơn rồi.
Anh ra khỏi phòng rồi bảo Lina làm đồ ăn, ăn uống xong, anh ngồi yên như đang cảm ngộ.
Sau khi mở được nhân cách này, cảnh giới hiện tại của anh gần như viên mãn, sau đó anh có thể đột phá cảnh giới Nhân Tiên, cảnh giới Đế rồi.
Cái chính của cảnh giới Đế là làm được những việc khó mà xưa nay chưa ai làm được, đi trên con đường chưa có ai đặt chân qua. Dùng sức lực và trí thông minh của một người để tạo ra một đường lối mới. Cùng với sự tiến bộ trong tu hành, còn đường ấy sẽ ngày càng rộng mở hơn, cuối cùng biến thành đại đạo.
Rõ ràng đây là một việc cực kỳ khó, từ xưa đến nay mới chỉ có vài người làm được. Họ chính là Tam hoàng ngũ đế và được nhiều người ca tụng.
Ngô Bình biết cảnh giới này không dễ mà đột phá được, anh cần có cơ duyên và thời gian nên không thể gấp gáp.
Tối đó, Ngô Bình không hề nghỉ ngơi hay luyện đan, mà gọi hai con chó đen đến, sau đó bảo chúng ngủ với quả trứng. Anh muốn xem thứ này có gì hay ho.
Sáng hôm sau, Ngô Bình và Lý Đông Hưng đã lên đường. Họ không đi máy bay, mà dùng pháp thuật để đến Hải Thành.
Đại hội dòng tộc của Lý Thị tổ chức ở một hòn đảo du lịch của Hải Thành. Điều trùng hợp là đây là đảo mà nhà Nhậm San San khai thác.
Giờ đảo đã xây xong, hàng năm đều có khá nhiều người đến du lịch, trên đảo có khách sạn bảy sao, bãi cát và nhiều khu vui chơi giải trí.
Những người tổ chức đại hội của dòng tộc Lý Thị đã bao trọn cả hòn đảo trong một tuần. Trong thời gian này, tất cả hoạt động của họ sẽ tổ chức trên đảo.
Ngô Bình biết tham gia đại hội này thì không thể khiêm tốn được, vì nếu anh làm vậy thì người khác sẽ coi thường anh. Cho nên có gì thì phải phô ra hết, để người khác biết được khả năng của mình.
Hôm qua, Ngô Bình đã luyện chiếc chiến xa kia rồi ngồi cùng Lý Đông Hưng bay thẳng đến đảo. Trên chiến xa còn có Lina, bốn người làm và 20 long vệ. Lý Tố, Lý Dư cũng đi theo, phòng khi cần, Ngô Bình sẽ bảo chúng hiện thân.
Khi chiến xa chầm chậm đáp xuống, luồng sát khí khủng khiếp ấy đã khiến tất cả mọi người phải chấn động.
Họ đáp xuống một sân bóng, nơi đây đã được cải tạo thành một nơi dã ngoại lộ thiên.
Thấy nhóm Ngô Bình đáp từ trên cao xuống, những người đã đến trước đều tỏ vẻ kinh hãi, không biết ai mà phô trương thế.
Chiến xa đáp xuống, có mấy người chạy tới, chắc là nhân viên phục vụ, một chàng trai hỏi: “Thưa anh, vì anh không đáp xuống sân bay nên phải đăng ký đã ạ”.
Ngô Bình gật đầu: “Ừm”.
Anh xuống xe rồi vung tay, một màn sáng hạ xuống, ngay sau đó nó đã biến thành một cung điện bằng gỗ.
Đây là cung điện mà Lỗ Mộc Trực tặng cho Ngô Bình, có thể dùng khi đi dã ngoại, nó là một cung điện đơn giản, tuy diện tích không lớn, nhưng dùng tạm thì cũng được.
Tuy thế, nhưng cung điện này cũng rộng hơn 1000 mét vuông, hơn nữa còn có ba tầng.
Nhóm Lina lập tức dọn đồ vào trong, sau đó nhanh chóng bày tiệc.
Chờ Ngô Bình đăng ký xong thì đã có một tấm biển dựng cạnh ngôi nhà, bên trên viết: Lý Huyền Bình, Lý Đông Hưng đại diện cho Lý Thị ở Vân Đông.
Có không ít người đứng từ xa quan sát.
“Thì ra là Lý Thị ở Vân Đông, bảo sao mà hoành tráng thế. Tôi nghe nói nhà họ Lý ở Vân Đông có quan hệ mật thiết với Tiên Giới. Cách đây không lây, hình như các thế lực ở Vân Đông đều phải đến nhà họ xin lỗi vì dám đào mả tổ của họ lên đấy”.
“Đúng rồi, tài sản của nhà họ Lý thì khỏi phải bàn, nghe đâu là một con số không đếm nổi, giàu nứt đố đổ vách! Mà Lý Niệm Tổ có sư phụ là một cao nhân ở Tiên Giới, chắc là Thiên Tiên”.
“Chậc! Thiên Tiên cơ à! Bảo sao mà chi của Lý Vân Đẩu lại mạnh thế”.
Rõ ràng những người này đều không biết nhiều về Ngô Bình, mà chỉ nghe đồn thổi thôi.
Ngô Bình mặc kệ họ, anh vào đại điện rồi bắt đầu luyện đan. Đúng thế, anh phải luyện đan để mọi người ở đây đều ngửi thấy hương thơm của đan dược.
Ngay khi Ngô Bình mở lò rồi lấy một viên đan dược ra, đã có người đứng ngoài hô lên: “Lý Huyền Bình, chủ nhà tôi muốn mời cậu qua chơi”.
Lý Dư đứng ở cửa rồi lạnh giọng nói: “Chủ nhà anh muốn gặp chủ nhân của tôi thì tự đến mà gặp”.
Lý Dư đã được Ngô Bình dặn phải tỏ ra lạnh lùng, cậu ta làm rất tốt, mặt mũi hằm hằm với người khác ngay.
Chương 1135: Sinh Mệnh Đan và quyền ấn
Người kia nói: “Chủ nhân là tôi là tướng ở biên cương đấy”.
Lý Dư cười lạnh: “Có tí chức ấy thì chưa đủ trình xách dép cho chủ nhân nhà tôi đâu”.
Thật ra thân phận Lý Huyền Bình của Ngô Bình không toả sáng ở quá nhiều nơi, thân phận đáng nói nhất chỉ là anh có một vị sư tổ là Chân Tiên thôi.
Người kia vẫn không chịu yếu thế: “Không nể mặt chủ nhân nhà tôi là có chuyện đấy”.
Lý Dư cau mày nói: “Biến!”
Người kia tức giận bỏ đi, còn Ngô Bình đã luyện xong lò đan dược đầu tiên. Hiệu quả của Trường Sinh Đan này cao hơn Trường Sinh Tán nhiều, nó được làm từ sâm vương, Sinh Mệnh Đan và hơn chục loại dược liệu khác.
Uống đan dược này vào thì có thể sống đến 300 tuổi mà không bệnh tật gì, ngoài ra nó còn có thể bồi bổ thể chất, khiến những người không thích hợp tu luyện cũng có cơ hội bước đi trên con đường này.
Trước khi đến đây, Ngô Bình đã chuẩn bị sẵn sơ yếu lý lịch rồi, anh là cậu chủ của Lý Thị ở Vân đông, bố anh có sự phụ là Chân Tiên Lữ Thuần Dương, còn anh thì mở được huyết mạch của lão quân và biết luyện đan, hơn nữa còn là một thầy luyện đan rất giỏi.
Còn thân phận Long chủ hay đại đệ tử của kiếm phái Thục Sơn thì không có tác dụng ở đây, để phô bày thân phận thầy luyện đan, giờ anh cần phài luyện chế một ít đan dược.
Ngô Bình cất đan dược vào trong bình, một long vệ đi vào bẩm báo: “Long chủ, đây là một cuốn sách đang được bán với giá rất cao ở bên ngoài, thuộc hạ thấy rất hay nên mua một quyển”.
Ngô Bình mở sách ra thì thấy mặt đầu là giấy trắng, sau đó là một hàng chữ được in rất cẩu thả.
“Trong đây có tên của 237 người nhân vật lớn của dòng tộc Lý Thị và được phân chia rõ ràng, có nó rồi, người sẽ biết cần phải lấy lòng ai”.
Thấy thế, Ngô Bình cười nói: “Người viết cuốn sách này chắc không phải người bình thường, khả năng cao cũng có tên trong sách”.
Anh giở sang trang thứ hai thì phát hiện các nhân vật lớn ở đây được chia thành các tầng lớp như chính phủ, thương nhân, người giang hồ và cao thủ tu chân.
Ngô Bình giở hết năm hàng phân loại này nhưng cũng không thấy tên của mình đâu, xem ra nếu người viết cuốn sách này không quên anh thì là cố ý không viết.
Lý Dư nói: “Chủ nhân là đại gia của Vân Đông và cả nước, tiền bạc không đếm xuể, vậy mà không có tên trong bảng thương nhân, trong khi bảng này chỉ có 50 người”.
Ngô Bình cười nói: “Mấy người thử xem, các thương nhân có số có má ở đây cần gì nhất?”
Long vệ đáp: “Hầu hết thương nhân không phải người tu hành nên sẽ muốn được sống lâu, sức khoẻ tốt và kinh doanh phát đạt”.
Ngô Bình gật đầu: “Họ đã được ghi tên vào đây thì chứng tỏ là kinh doanh rất lớn, vì thế thứ họ cần nhất sẽ là tuổi thọ và sức khoẻ. Lý Dư, cậu hay đến chào hỏi 50 người theo danh sách này rồi tặng cho họ mỗi người một viên Sinh Mệnh Đan”.
Lý Dư biết Sinh Mệnh Đan rất quý nên nói: “Chủ nhân, mình tặng không cho họ ạ?”
Ngô Bình: “Ừm, tặng không thôi. Sau đó, cậu hãy bảo với họ, tôi đang có một loại đan dược cao cấp hơn là Trường Sinh Đan, nếu ai muốn thì phải bỏ tiền ra mua”.
Lý Dư gật đầu: “Vâng, tôi đi ngay”.
Ngô Bình lại giở tiếp sang bảng các nhân vật trong giang hồ, họ đều là các anh hùng ở một phương, nắm giữ trật tự thế giới.
Ngô Bình lấy một khúc gỗ ra rồi tung một quyền lên mặt gỗ, sau đó anh lấy thêm 20 khúc gỗ nữa ra rồi lặp lại hành động tương tự, cuối cùng sai long vệ mang đến tặng cho 20 nhân vật lớn trong giang hồ kia.
Xong xuôi, anh mới về đi nghỉ.
Lý Triệu Dân có khối tài sản khổng lồ trong nước, ước tính đã hơn 300 tỷ, năm nay ông ấy đã 89 tuổi, sang năm là 90 tuổi rồi.
Con người sống đến 90 tuổi thì tuổi thọ cũng không còn bao nhiêu nữa, vì thế mấy năm qua, ông ấy luôn đau đáu tìm linh dược kéo dài tuổi thọ, tuy đã tốn không ít tiền và gặp được nhiều cao nhân, nhưng hiệu quả vẫn không cao.
Thật ra ông ấy đã gặp khá nhiều cao nhân rồi, nhưng những người đó không định đưa linh dược thật cho ông ấy, vì nếu Lý Triệu Dân được trường sinh bất lão rồi thì sao họ kiếm tiền từ ông ấy được nữa?
Vì thế, thuốc mà Lý Triệu Dân dùng chỉ có tác dụng trong một thời gian ngắn, khi một tuần khi một tháng, sau đó cơ thể ông ấy lại quay lại dáng vẻ già nua trước đó.
Lý Triệu Dân đứng thứ nhất trong danh sách, ông ấy rất mong chờ đại hội dòng tộc này, vì hi vọng sẽ gặp được một tiên nhân thật sự, sau đó xin được một viên thuốc Sinh Mệnh.
Lúc này, Lý Triệu Dân đang ở trong một căn lều sang trọng, bên trong có ti vi, điều hoà thậm chí còn có phòng nghỉ, bên ngoài thì cơ hơn chục người hầu kẻ hạ.
Bây giờ, ông ấy đang uống thuốc, loại thuốc này tốn của ông ấy 1.5 tỷ. Nghe nói có thể làm giảm lão hoá, ông ấy đã uống ba tuần rồi, tuy có hiệu quả nhưng không rõ rệt cho lắm.
Đột nhiên, quản gia đi vào rồi nói: “Lão gia, bên ngoài có người xin gặp ạ”.
Lý Triệu Dân không hề ngạc nhiên, vì từ lúc ông ấy đến cho tới giờ, liên tục có người xin gặp. Dẫu sao ông ấy cũng là người đứng đầu danh sách, người khác muốn lấy lòng ông ấy cũng là chuyện bình thường.
Ông ấy hỏi: “Ai thế?”
Quản gia: “Trưởng tôn của Lý Vân Đẩu ở Vân Đông, tên là Lý Huyền Bình”.
Lý Triệu Dân giật mình rồi ngồi thẳng dậy nói: “Nhà Lý Vân Đẩu giàu hơn tôi nhiều, không biết đến tìm tôi làm gì?”
Quản gia: “Lão gia, họ mang một viên thuốc đến”
“Thuốc ư? Thuốc gì?”, Lý Triệu Dân rất mẫn cảm với từ này nên hỏi ngay.
Quản gia: “Tôi hỏi thì họ bảo là Sinh Mệnh Đan”.
Lý Triệu Dân suýt nữa nhảy dựn lên rồi nói: “Mau mời vào!”
Tuy Sinh Mệnh Đan mới chỉ được bán đấu giá trên trang của Thần Huy một lần, nhưng hiệu quả rất thần kỳ, Lý Triệu Dân đã nghe nói đến tên của loại đan dược này từ lâu, sau đó chỉ muốn đổi một nửa gia sản của mình để lấy nó. Tiếc là người mua được thuốc rồi thì không chịu bán cho ai khác nữa.
Lý Dư đi vào, bình thường Lý Triệu Dân chỉ ngồi tiếp khách, nhưng lần này đã đứng dậy với vẻ mặt tươi cười, còn mắt thì không dời khỏi chiếc bình đan dược mà Lý Dư cầm.
Lý Dư rất kiêu căng, cậu ta nói: “Ông là Lý Triệu Dân à?”
Trước đó, nếu ai dám có thái độ thế này với mình, Lý Triệu Dân sẽ trở mặt mà đuổi ngay, nhưng lần này ông ấy vẫn vui vẻ nói: “Vâng, cậu là Lý Huyền Bình ư?”
Lý Dư: “Cậu chủ nhà tôi sai tôi mang tặng ông một viên Sinh Mệnh Đan. Đan dược này có thể giúp ông sống đến 150 tuổi mà không bệnh tật gì. Ông uống đi”.
Một người xa lạ mang một viên thuốc đến bảo một đại gia giàu có uống ngay. Nếu vị đại gia kia không bị hâm thì chắc chắn sẽ phải nghi ngờ.
Song, Lý Triệu Dân không hề đắn đó mà nhận lấy bình đan dược, sau đó đổ ra cẩn thận rồi hỏi: “Uống thế nào ạ?”
Lý Dư cười nói: “Như ăn kẹo thôi”.
Lý Triệu Dân bỏ luôn đan dược vào miệng, quản gia muốn ngăn nhưng không kịp nữa, chỉ còn biết nhắc nhở: “Lão gia ơi, không thể ăn vậy…”
Song, Lý Triệu Dân vừa ăn đan dược đã thấy có một luồng nhiệt nóng chảy xuống dạ dày, ngay sau đó một năng luồng rất thoải mái đã chảy khắp người ông ấy.
Lý Dư thấy ông ấy uống đan dược rồi thì nói: “Ba tiếng nữa, ông sẽ trẻ lại. Tác dụng của đan dược này có hạn, giờ cậu chủ tôi đang có một viên Trường Sinh Đan quý giá hơn. Nó có thể giúp người ta sống đến 300 tuổi mà không bệnh tật gì”.