Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2471: Trước giờ chưa từng có ai vượt qua được tổ sư

Ngô Bình chỉ đành nói: “Vẫn ổn”.

Cổ Thanh Liên thầm thở dài: “Tôi thật sự sợ sẽ giống như cô tôi, nửa đời sống trong bi thảm,”

Ngô Bình cũng nâng ly rượu lên nói: “Nào, tôi kính chị một ly, tiếp nữa là có lời nói với chị”.

Chạm ly, cậu một hơi uống hơn phân nửa rượu trong ly. Cậu không uống được rượu mấy, lúc trước nhiều nhất cũng chỉ uống chút bia, nhưng lúc này rượu rót vào họng, cậu lại cảm thấy rất vui thích.

Cổ Thanh Liên lại uống nửa ly, gương mặt có chút đỏ bừng.

“Cậu muốn nói gì với tôi?”. Vẻ mặt cô ta có chút đăm chiêu.

Ngô Bình: “Thanh Long Tông gì đó, là tông môn mấy phẩm?”

Cổ Thanh Liên nói:” Là tông môn cấp bốn, không hẳn lợi hại, nhưng cũng không yếu”.

Ngô Bình: “Chị biết Liên Sơn Tông không?”

Cổ Thanh Liên gật đầu: “Đương nhiên là biết. Võ quán Liên Sơn chính là sơn môn do Liên Sơn Tông lập ra ở giới thế tục, hơn nữa Liên Sơn Tông là tông môn cấp một, là tông lớn!”

Ngô Bình: “Tôi có thể mượn thân phận đệ tử của Liên Sơn Tông, khiến cậu Tô kia biết khó mà lui”.

Cổ Thanh Liên kinh ngạc: “Em trai, cậu gia nhập Liên Sơn Tông sao?”

Ngô Bình lắc đầu: “Vẫn chưa. Nhưng nếu tôi muốn gia nhập thì lúc nào cũng được”.

Cổ Thanh Liên gần như không dám tin vào tai mình: “Cậu có thể gia nhập bất kỳ lúc nào sao? Theo tôi biết, trong chín mươi năm nay Liên Sơn Tông chưa từng gửi đệ tử đến võ quán Liên Sơn!”

Ngô Bình: “Vậy thì tôi là người đầu tiên trong chín mươi năm nay!”

Cổ Thanh Liên sững sờ nhìn cậu, sau đó cười nói: “Có phải cậu cố ý an ủi tôi không? Chậc, tuy khả năng không cao, nhưng tôi vẫn cảm ơn cậu. Nào cậu em, hôm nay uống với chị đây, không say không về!”

Hai người uống rất nhiều rượu, Ngô Bình càng uống càng có tinh thần, Cổ Thanh Liên thì cố ý muốn say.

Đồ ăn rất ngon, một mình Ngô Bình ăn rất nhiều, còn uống sạch cả một chai rượu còn lại.

Sau đó, cậu dìu Cổ Thanh Liên đến khu vực nghỉ ngơi của nhà hàng, đắp khăn cho cô ta rồi đứng dậy rời đi.

Ngô Bình vừa đi, Cổ Thanh Liên đã mở mắt, cô ta yếu ớt thở dài, thấp giọng nói: “Đồ ngốc!”

Chín giờ rưỡi tối, Ngô Bình đến võ quán Liên Sơn. Không ngờ chính là, Chu Kỳ Phi lại đang ở võ quán đợi cậu về.

Nhìn thấy Ngô Bình, ông ta khẽ cười như lão hồ ly: “Thế nào, cậu nghĩ thông rồi?”

Ngô Bình không đáp, chỉ hỏi: “Tiền bối, làm sao biết được tôi lĩnh ngộ Liên Sơn Quyết rồi?”

Chu Kỳ Phu lấy một cuốn sách cổ từ trong ngực ra, trang bìa đã ố vàng: “Những gì tổ sư lĩnh ngộ được năm đó đều viết hết bên trong, tên là Bút ký Liên Sơn. Cậu lĩnh ngộ được chắc chắn sẽ không nhiều được như tổ sư. Nhưng nếu cậu có thể lĩnh ngộ được một phần nhỏ trong đó thì có thể tu luyện được những thứ bên trên này”.

“Trên Bút ký Liên Sơn có công pháp ba giai đoạn, bảy loại tuyệt học, chín loại bí kỹ, ba môn thần thông. Những thứ này, cậu chỉ cần luyện thành công một loại bất kỳ thì xem như đã lĩnh ngộ được Liên Sơn Quyết!”

Ngô Bình nhìn bút ký, hỏi: “Bây giờ tôi có thể xem không?”

Chu Kỳ Phu cười đưa bút ký cho Ngô Bình, nói: “Cầm xem đi, đã chín mươi năm rồi võ quán không có ai học được thứ gì từ đây cả, tôi hy vọng cậu có thể phá vỡ cục diện này”.

Ngô Bình nhận bút ký bằng hai tay, tìm một chỗ rồi tập trung nghiên cứu.

Chu Kỳ Phi ngây người, hỏi cậu: “Cậu không đi nghiên cứu mấy bức tượng kia sao?”

Ngô Bình: “Tôi đã xem qua rồi, không cần phải xem lại”.

Chu Kỳ Phi cảm thấy không tin nổi, ông ta lắc đầu: “Cậu xem đi, xem hiểu gì thì gọi tôi”.

ông ta đi khỏi sân viện rồi đóng cửa lại.

Nhìn nội dung bên trong, cậu biết bút ký này là do tổ sư Liên Sơn để lại lúc trước, sau này chắc chắn cậu sẽ lĩnh ngộ được nhiều hơn. Còn về sau này lĩnh ngộ được bao nhiêu thì cậu cũng không biết.

Lúc này, những ký tự và hình ảnh trong đầu cậu bắt đầu kết nối. Kiểu kết nối này không phải kiểu mặt phẳng, mà là kiểu lập thể và đa chiều! Nếu không có ngộ tính siêu cao và thiên phú phi phàm thì dù thực lực mạnh đến đâu, cũng chưa chắc có thể lĩnh ngộ được điều bí ẩn của Liên Sơn Quyết này!

Mới đầu nhìn những thứ này, Ngô Bình cũng cảm thấy váng cả đầu, không tìm được điểm vào. Ngay lúc này, cậu cảm thấy những ký tự và hình ảnh này bỗng nhiên bị một sức mạnh hút vào, biến mất không chút dấu vết.

Cậu ngây người, đang không biết làm sao thì hình ảnh và ký tự biến mất kia lại xuất hiện lại. Nhưng, bọn chúng đã sắp xếp thành một hình vẽ phức tạp, tỏa ra mười hai luồng hào quang sáng chối, kỳ diệu không tả nổi!

Ngô Bình hình ảnh lập thể này, thoáng chốc đã nghiệm được ý nghĩa mà nó đại diện, không nén được mà hô lên: “Kỳ diệu!”

Bỗng chốc, những thứ được lưu lại trong bút ký đối với cậu mà nói đã trở nên đơn giản dễ hiểu. Nếu như nói, cậu hiểu được là trọng tâm, thì những thứ trên bút ký chỉ là phần nền không quan trọng.

Cậu đoán, vị tổ sư Liên Sơn năm đó có lẽ chỉ lĩnh ngộ được chừng mười phần trăm Liên Sơn Quyết. Dựa vào công pháp tuyệt học này của cậu, cậu cũng không phải lĩnh ngộ được quá nhiều Liên Sơn Quyết, nhưng cũng xem như rất tốt rồi. Dù sao cậu vừa nãy cậu cũng chẳng hiểu gì, cũng không thể lĩnh ngộ được gì.

Lúc này thì cậu đã tu luyện đến bỉ cảnh, bèn quyết định tu luyện chín loại bí kỹ trong bút ký trước.

Bởi vì cậu đã lĩnh ngộ được toàn bộ Liên Sơn Quyết, nhưng bí kỹ này trong mắt cậu chứa đầy khuyết điểm và sơ hở, cho nên dứt khoát tái kết cấu ba loại bí kỹ trong đó, rồi mau chóng tu luyện thành công.

Không lâu sau, hơi thở ngưng tụ quanh người Ngô Bình, hoàn thành một loại bí kỹ. Lại cách mấy phút, lại hoàn thành thêm hai loại bí kỹ khác.

Cậu bỏ bút ký xuống, đẩy cửa đi ra.

Chu Kỳ Phi đang đứng canh cách đó không xa, thấy nhanh như vậy đã ra rồi, bất giác có chút thất vọng hỏi: “Có phải không thu hoạch được gì không?”

Ngô Bình: “Tiền bối, tôi học được ba loại bí pháp rồi”.

Chu Kỳ Phi kinh ngạc, xưa nay đệ tử có thể lĩnh ngộ được một loại bí kỹ thì rất nhiều, lĩnh ngộ được hai loại thì cách mấy trăm năm mới có một người. Mà Ngô Bình, chỉ trong chốc lát đã lĩnh ngộ được ba loại rồi!

Ông ta vừa kinh ngạc vừa vui mừng, vội hỏi: “Ba loại nào, mau thi triển ra cho tôi xem xem!”

Ngô Bình tiến lên một bước, bí lực sôi sục trong người, hai chân nhẹ nhàng, không gian dưới chân xuất hiện các ký tự phù chú đan xen. Đây là một loại bí kỹ trong bút ký, Hư Không Bộ!

Thi triển Hư Không Bộ có thể di chuyển trong thời gian ngắn, xuyên tường chui vào đất, xuyên qua đất, bay trên không!”

Giây tiếp theo, Ngô Bình đã biến mất, sau đó xuất hiện sau lưng Chu Kỳ Phu.

Chu Kỳ Phu cứng đờ người, ông ta chậm rãi quay người, ánh mắt tràn đầy vui mừng và kinh ngạc, sau đó cười lớn ha ha: “Tốt lắm! Hư Không Bộ này của cậu dùng còn cao minh hơn tôi nữa!”

Sau đó Ngô Bình lại chập ngón trỏ và ngón cái với nhau, khẽ búng tay, âm thanh vang vọng, một tia chớp nổ tung trên không mấy trăm mét, phát ra âm thanh vang dội. Bí kỹ này là Đàn Chỉ Kinh Lôi!

“Hay lắm!”. Mắt Chu Kỳ Phu sáng rực.

Sau đó Ngô Bình chắp hai tay, giữa hai bàn tay xuất hiện một trận bàn khổng lồ, mau chóng bành trướng, trong đó hiện rõ bốn bóng người, lần lượt là Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ. Đây là bí kỹ thứ ba, Tư Tượng Hộ Vệ!

Nhìn thấy vậy, Chu Kỳ Phi cười không khép được miệng, ông ta vui mừng vỗ vai Ngô Bình nói: “Đứa trẻ giỏi, cậu thông minh lắm! Kể từ bây giờ, cậu chính là đệ tử chính thức của Liên Sơn Tông chúng ta! Hơn nữa không bao lâu nữa, cậu sẽ trở thành đệ tử tinh anh!”

Ngô Bình cười nói: “Tiền bối, vậy tôi có cần bái sư không?”

Mắt Chu Kỳ Phi sáng lên, nói: “Tạm thời cậu không cần bái sư, đợi đến Liên Sơn Tông rồi nói tiếp”.

Ngô Bình: “Tiền bối, hiện tại tôi có thể dùng thân phận đệ tử của Liên Sơn Tông không?”

Chu Kỳ Phu cười nói: “Đương nhiên có thể, cậu cứ nói với bên ngoài, cậu là đệ tử chân truyền của Liên Sơn Tông! Ở Liên Sơn Tông, đệ tử chân truyền chỉ có mấy trăm người thôi!”
Chương 2472: Dì út của Đào Thành

Ông ta vừa nói vừa cầm một chiếc huy chương màu vàng xanh đưa cho Ngô Bình và nói: “Huy chương là một pháp khí chứa đồ đơn giản, bên trong có một số thứ đệ tử chân truyền dùng. Cậu cũng có thể cất đồ của mình vào trong”.

Ngô Bình nhận lấy huy chương, mắt sáng rỡ, nói: “Nó còn có thể chứa đồ sao?”

Chu Kỳ Phu nói: “Đây chỉ là những thứ bây giờ có thể đưa cho cậu, đợi sau này cậu đến Liên Sơn Tông thì sẽ có thể lấy được nhiều tài nguyên hơn nữa.

Ngô Bình: “Ừm, cảm ơn tiền bối”.

Chu Kỳ Phu: “Sau này mọi người đều là đồng môn, cứ gọi tôi là ông Chu được rồi”.

Ngô Bình gật đầu: “Ừm, ông Chu”.

Ngô Bình cầm huy chương, gọi điện thoại cho Nghiêm Lãnh Thạch, hỏi chuyện của nhà họ Vương.

Trong điện thoại, Nghiêm Lãnh Thạch nói với giọng rất nhẹ nhàng: “Cậu chủ, nhà họ Trương hành động nhanh như chớp khiến nhà họ Vương không kịp phản ứng là đã bị tiêu diệt. Nhà họ Vương bị cháy lớn, ngoài Vương Truyền Phong ra thì tất cả những nhân vật quan trọng đều bị chết cháy hết”.

Ngô Bình hơi bất ngờ: “Không ngờ nhà họ Trương lại tàn nhẫn đến thế”.

Nghiêm Lãnh Thạch: “Sau này địa bàn của nhà họ Vương đều thuộc về cậu chủ hết”.

Ngô Bình: “Nếu mọi thứ đều thuận lợi thì tối nay tôi sẽ không qua đó nữa”.

Sau đó cậu liên lạc với Đào Thành rồi gọi xe đến chỗ ở của dì út Đào Thành.

Chỗ Đào Thành ở nằm ở một khu dân cư cao cấp, phòng ốc không quá lớn nhưng trang trí rất tinh tế. Lúc này Đào Thành đang ở nhà một mình, thấy Ngô Bình quay lại thì cười, hỏi: “Anh xử lý xong việc rồi à?”

Ngô Bình: “Giải quyết xong rồi, cậu chỉ có một mình sao? Dì út cậu đâu?”

Đào Thành: “Dì út tôi tan ca trễ, hôm nào cũng một hai giờ sáng mới về nhà”.

Ngô Bình: “Ca đêm hả? Cô ấy làm nghề gì?”

Đào Thành: “Dì út tôi đi hát ở quán bar, tối nào cũng phải đi hát ở rất nhiều quán”.

Ngô Bình: “Thì ra là ca sĩ à, đi hát có kiếm được nhiều tiền không?”

Đào Thành: “Dì út của tôi khá nổi tiếng trong giới, mỗi tháng có thể kiếm được mấy chục nghìn”.

Hai người họ ngồi ở phòng khách, Ngô Bình nói tào lao vài câu rồi truyền lại Liên Sơn Quyết mình lĩnh hội được cho Đào Thành.

Đào Thành nghe nói cậu đã gia nhập Liên Sơn Tông thì nói với vẻ ngưỡng mộ: “Đại ca, sau này tôi cũng tham gia”.

Ngô Bình gật đầu: “Được”.

Sau đó cậu hỏi: “Thành Tử, sau này cậu có dự định gì? Có tiếp tục đi học nữa không?”

Đào Thành lắc đầu: “Tạm thời chưa có dự định gì, đợi thi đại học xong rồi tính”.

Ngô Bình: “Cũng đúng, thật ra đến trình độ như tôi với cậu thì việc học đã không còn ý nghĩa nữa rồi”.

Đào Thành cười gượng: “Nếu tôi không đi học nữa thì bố tôi sẽ đánh gãy chân tôi mất”.

Bố của Đào Thành là một thầy giáo cấp một, rất nghiêm khắc với cậu ta, Đào Thành rất sợ ông ấy.

Ngô Bình: “Vậy thì đi học tiếp thôi”.

Hai người giao lưu cách tu hành, chớp mắt đã đến một giờ sáng. Ngô Bình vào phòng ngủ để ngủ.

Đến một rưỡi sáng, cậu đang sâu giấc thì nghe thấy có người mở cửa, sau đó thì có tiếng bước chân từ phòng khách truyền vào. Cậu nghĩ chắc là dì út của Đào Thành về nên cũng không để tâm.

Nhưng sau đó cậu mở mắt, vì cậu nghe thấy đối phương đang đi về phía phòng mình.

Sau đó, cửa được mở ra, một cô gái nồng nặc mùi rượu ngã lên giường. Ngô Bình vừa ngồi dậy thì đã bị cô ta đè lên người.

Ngô Bình vội đẩy cô ta ra rồi chạy nhanh về phía cửa.

Đào Thành chạy qua, nhìn thấy cảnh đó thì hơi bối rối, nói: “Ngại quá, đại ca, dì út tôi hay uống say lắm”.

Ngô Bình: “Chẳng phải cô ấy đi hát sao? Sao lại còn uống rượu?”

Đào Thành: “Hết cách rồi, dì ấy hay gặp phải mấy khách nghe dì hát xong thì sẽ mời uống rượu, dì ngại từ chối nên rất thường uống say”.

Ngô Bình: “Uống tới mức này mà cũng về nhà được, lợi hại thật”.

Đào Thành: “Đại ca, để đó cho tôi, anh đi nghỉ đi”.

Ngô Bình: “Bỏ đi, để cô ấy ngủ ở đây, tôi lên sân thượng ngồi thiền”.

Đến tầm bốn giờ sáng, Ngô Bình đang ngồi thiền trên sân thượng thì bỗng mở mắt, cậu nhìn thấy một cô gái xinh đẹp đang đứng ở cách đó không xa, hằm hằm nhìn cậu với đôi mắt đỏ hoe.

“Cậu là ai?”. Cô ta hỏi, tóc tai rối bời, mùi rượu đã phai đi rất nhiều.

Ngô Bình: “Tôi là bạn của Đào Thành”.

Cô gái có khuôn mặt dài nhỏ, thân hình rất đẹp, cô ta vò đầu, miệng lẩm bẩm vài câu rồi quay về nghỉ ngơi, có vẻ như không quan tâm lắm đến người lạ như Ngô Bình.

Sáng hôm sau, Đào Thành ra ngoài mua thức ăn sáng.

Lúc ăn sáng, cậu ta cũng không gọi dì út, Ngô Bình hỏi: “Dì út cậu không ăn sao?”

Đào Thành: “Dì ấy sẽ ngủ đến mười hai giờ trưa, không cần lo cho dì ấy đâu”.

Nhưng Đào Thành vừa dứt lời thì dì út của cậu ta đã đẩy cửa bước ra, cô ta dụi mắt, nhìn Ngô Bình chằm chằm rồi hỏi: “Nhóc cháu, tối qua cậu không lợi dụng tôi say rồi sàm sỡ đấy chứ?”

Ngô Bình: “Yên tâm đi dì, cô là bề trên của tôi”.

Cô gái ngây ra rồi hằm hằm nói: “Không được gọi tôi là dì”.

Đào Thành liền nhét thức ăn vào miệng, Ngô Bình thì gật đầu mạnh: “Vâng, dì út”.

Cô gái nghe cậu gọi mình là dì út thì không nói thêm gì nữa, cô ta đi rửa mặt rồi thay bộ quần áo ở nhà, sau đó ngồi vào ăn sáng.

Cô ta rất xinh đẹp, Ngô Bình vừa ăn vừa liếc nhìn cô ta.

Cô gái hỏi: “Tiểu Thành, bạn thế nào của cháu thế?”

Đào Thành liền nói: “Dì út, anh ấy tên Ngô Bình, là bạn cùng trường của cháu, đạt giải nhất toàn thành phố đấy, chơi bóng rổ hay lắm, là thần tượng của tất cả nữ sinh của trường cháu”.

Sau đó cậu ta lại giới thiệu cô gái: “Đại ca, đây là dì út tôi - Lam Linh, ca sĩ nổi tiếng”.

Lam Linh chỉ ăn một chút rồi nói: “Tiểu Thành, ăn xong thì đến sở quản lý nhà đất với dì, dì chuyển nhà cho cháu đứng tên”.

Đào Thành giật mình: “Dì út, tại sao phải sang tên cho cháu? Có chuyện gì rồi à?”

Lam Linh bình thản nói: “Không có gì, dì muốn mua thêm một căn nhà nữa. Nhưng người ở đây chỉ có thể mua được một căn, chẳng phải cháu có hộ khẩu ở tỉnh sao? Vì vậy dì mới tạm thời chuyển tên nhà cho cháu”.

Đào Thành thông minh tuyệt đỉnh, đương nhiên sẽ không tin lời của cô ta. Cậu ta nhìn Lam Linh chằm chằm, nói: “Dì út, dì không lừa được cháu đâu. Nói đi, đã có chuyện gì rồi?”

Lam Linh hơi ngây ra, nói: “Tối qua dì đã đánh người không nên đánh, nếu không ngoài dự đoán thì đối phương sẽ kiện dì đến phá sản”.

Đào Thành hỏi: “Là ai? Tại sao dì út lại đánh người ta?”

Lam Linh nhìn Đào Thành, hỏi: “Còn nhớ năm ngoái dì tham gia cuộc thi ca sĩ Giang Nam không?”

Đào Thành gật đầu: “Nhớ chứ, nếu không phải vì mấy giám khảo đó cố tình loại dì thì nhất định dì sẽ giành quán quân”.

Lam Linh gật đầu: “Lúc đó một người bạn tốt của dì cùng dì tham gia cuộc thi, tên cô ấy là Hàn Vũ Linh. Dì bị loại còn cô ấy thì giành được quán quân, tiền tài danh vọng đều có hết”.

Đào Thành: “Dì út, chắc không phải người dì đánh là Hàn Vũ Linh đấy chứ?”

Lam Linh: “Đúng vậy, hơn nữa dì còn đánh gãy sống mũi của cô ta”.

Đào Thành cười đau khổ: “Hàn Vũ Linh gần đây rất hot, sao dì lại đánh cô ta?”

Lam Linh nhìn vào không khí, nói với ánh mắt đầy giận dữ: “Tối qua cô ta đến quán bar tìm dì, nói rất nhiều, còn bảo là cô ta cố tình “nhờ” các giám khảo loại dì. Vì cô ta cảm thấy dì là ứng viên duy nhất có thể uy hiếp cô ta. Nếu như không loại dì thì chắc chắn dì sẽ giành được giải nhất”.

Đào Thành: “Vì vậy dì đã đánh cô ta sao?”

Lam Linh gật đầu: “Bây giờ cô ta có danh có tiền, dì không chỉ phải ngồi tù mà còn phải bồi thường cho cô ta một khoản tiền lớn”.

Đào Thành nghe xong thì nói: “Không cần, chuyện nhỏ này cứ tìm đại ca của cháu”. Cậu ta nói xong thì nhìn sang Ngô Bình.

Lam Linh ngây ra: “Cậu ta?”

Đào Thành: “Đại ca của cháu rất lợi hại, dì út cứ yên tâm đi”.
Chương 2473: Cậu Tô đến

Vẻ mặt Lam Linh không tin, trong mắt cô ta, Ngô Bình cũng giống với Đào Thành, chẳng qua chỉ là học sinh cấp ba thôi, có thể giỏi giang cỡ nào chứ?

Thế nhưng, lời của Ngô Bình lại khiến cô ta ngây người.

Cậu suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Hàn Vũ Linh này có thân phận thế nào?”

Lam Linh: “Từng nghe cô ta kể rằng cha cô ta làm bí thư tại bộ tư lệnh của tỉnh”.

Ngô Bình: “Vậy thì dễ rồi”.

Cậu cầm điện thoại, gọi điện cho ông Thạch. Ông Thạch kia đã khôi phục hoàn toàn, trong lòng rất cảm kích với Ngô Bình. Thấy cậu gọi đến thì vội vàng khách sáo nói: “Thần y Ngô, cậu tìm tôi à”.

Ngô Bình: “Ông Thạch, có chuyện này cần ông giúp”. Sau đó kể lại đơn giản mọi chuyện lại một lần.

Ông Thạch nghe xong lập tức nói: “Thần y Ngô cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ giải quyết tốt chuyện này!”

Ngô Bình vừa cúp điện thoại, chuông cửa đã vang lên, mở cửa ra thì thấy một nhóm cảnh sát đứng ngoài cửa, người đứng đầu thô lỗ, lớn tiếng hỏi: “Ai là Lam Linh?”

Nhìn thấy bọn họ, Lam Linh đã biết là đến bắt mình, cô ta lạnh nhạt nói: “Là tôi”.

Mấy người họ lấy còng tay ra, muốn dẫn Lam Linh đi thì Ngô Bình nói: “Các anh đợi một lúc đã!”

Người kia trừng mắt nhìn Ngô Bình: “Thế nào, cậu dám cản trở chúng tôi thi hành công vụ sao?”

Ngô Bình không nói gì, anh cầm một cái nĩa trên bàn, nhẹ nhàng ném đi, cái nĩa bay xa mười mấy mét, ghim vào tường gạch. Chuyện đáng sợ chính là cái nĩa đã ghim sâu tới mức không thấy phần tay cầm đâu, chỉ để lộ một điểm rất nhỏ.

Chuyện này không khỏi khiến mọi người liên tưởng, nếu nĩa này bay về phía bọn họ, thì sợ rằng não đã bị đâm xuyên qua rồi!

Tên cảnh sát kiêu căng kia định thần lại, anh ta khẽ hừ một tiếng: “Đợi một lát cũng được. Nhưng mà, người phải bị dẫn đi”.

Chưa đến năm phút sau, tên cảnh sát dẫn đầu đã nhận được điện thoại, nghe điện thoại anh ta lập tức đứng thẳng người, nói: “Vâng, vâng, tôi hiểu, tôi lập tức rút lui!”

Cúp điện thoại, anh ta kính cẩn nói với Ngô Bình: “Xin lỗi, chúng tôi đến nhầm nhà. Làm phiền rồi, làm phiền rồi!”

Nói rồi, nhóm người lại rút quân, tự động đóng cửa lại.

Lam Linh đã chuẩn bị tinh thần sẽ ngồi tù, không ngờ người đến bắt cô ta lại trực tiếp rời đi, cô ta có chút kinh ngạc, hỏi: “Tiểu Thành, chuyện gì vậy?”

Đào Thành: “Cháu nói rồi, đại ca cháu rất lợi hại”.

Vì vậy cô ta nhìn Ngô Bình, cậu cười nói: “Dì út, tôi quen một người bạn làm cảnh sát ở tỉnh thành, tôi đã gọi chào hỏi với ông ấy, chuyện của dì cũng không lớn”.

Quả nhiên, lại qua mấy phút, Hàn Vũ Linh kia lại gọi điện cho Lam Linh, trong điện thoại chỉ toàn là lời xin lỗi Lam Linh, còn hối hận nói lúc đầu cô ta không nên đối xử với cô ta như vậy.

Cúp điện thoại, Lam Linh cảm thấy như đang nằm mơ vậy. Hiện tại không những không cần ngồi tù và đền bù bồi thường, thậm chí còn nhận được lời xin lỗi đến muộn!

Ngô Bình đã ăn xong bữa sáng, cậu nhìn đồng hồ nói: “Thành Tử, dì út, tôi còn có chuyện, đi trước đây”.

Lam Linh ném một chiếc chìa khóa cho Ngô Bình nói: “Lái xe dì đi”.

Ngô Bình cười nhận lấy: “Cám ơn dì út”.

Tìm được xe dưới lầu, Ngô Bình lái xe rời khỏi khu dân cư. Trên đường đi, cậu liên lạc với Cổ Thanh Liên, hỏi: “Cậu Tô kia đến rồi chứ?”

Cổ Thanh Liên: “Sắp đến rồi, cả nhà họ Cổ đang chuẩn bị đón anh ta”.

Ngô Bình: “Gửi địa chỉ cho tôi, tôi đến tìm chị”.

Tuy Cổ Thanh Liên cảm thấy Ngô Bình đến vào lúc này không đúng lắm, nhưng suy nghĩ một lát, cô ta vẫn gửi địa chỉ cho Ngô Bình.

Trước cửa nhà lớn nhà họ Cổ, mấy nhân vật cốt cán của nhà họ Cổ đều có mặt, bọn họ đang mong ngóng nhìn con đường lớn trước cửa, hy vọng cậu Tô kia có thể mau chóng xuất hiện.

Ngay lúc này, một chiếc xe màu đỏ chạy đến, trực tiếp dừng trước cửa. Cửa xe mở ra, Ngô Bình bước xuống từ trên xe.

Nhìn thấy cậu, Cổ Hồng Ngọc trong đám người vừa kinh ngạc vừa tức giận, hung hăng nói: “Nhóc con, cậu còn dám đến nhà họ Cổ làm loạn, to gan lắm!”

Cổ Thanh Liên ngây người, cô ta lo lắng chạy tới, thấp giọng nói: “Em trai, mau qua đây, đừng đứng đây”.

Cô ta muốn kéo Ngô Bình vào trong góc để tránh bị người trong tộc nhắm vào. Nhưng lúc này, một cô gái trông rất xinh đẹp đi ra, tuổi trạc với Cổ Thanh Liên, chỉ là vẻ ngoài kém hơn Cổ Thanh Liên một bậc.

“Thanh Liên, đây là bạn trai em sao? Cái khác thì chị không nói chứ cũng rất xứng với em đấy”, cô gái kia khịa.

Cô gái này là chị họ của Cổ Thanh Liên, thật ra cô ta muốn trở thành người được gả cho cậu Tô, nên trong lòng vô cùng ghen ghét Cổ Thanh Liên.

Cổ Thanh Liên nghe thấy giọng điệu châm chọc của cô ta, lạnh nhạt nói: “Nếu chị muốn thì em có thể đưa cơ hội này cho chị”.

Cổ Hồng Ngọc tức giận nói: “Thanh Liên, cháu đang nói gì đó! Cậu Tô chỉ đích danh, nói muốn cưới cháu, chúng ta sao có thể tùy tiện đổi người?”

Cô gái kia càng căm hận trong lòng, nói: “Nếu để cậu Tô biết được Cổ Thanh Liên không biết tự trọng, qua lại với người đàn ông khác, chỉ sợ sẽ nổi giận với nhà họ Cổ mà thôi!”

Cổ Thanh Liên tức giận nói: “Cổ Minh Châu, chị đừng có nói bậy bạ!”

Cổ Minh Châu cười lạnh: “Cổ Thanh Liên, cô đừng có giả vờ thanh thuần. Hai người các cô, sợ là đã tò te tú tí từ lâu rồi nhỉ? Ha ha, thân thể cô bẩn thỉu, cậu Tô chắc chắn sẽ không cần loại con gái không sạch sẽ như cô!”

Cổ Thanh Liên chợt động lòng, cô ta nghiến răng, dứt khoát nói: “Không sai, chúng tôi đã hẹn hò với nhau!”

Người nhà họ Cổ nghe vậy đều kinh ngạc, một ông lão tức giận nói: “Cổ Thanh Liên, cô to gan lắm!”

“Thanh Liên, con thật khiến cha thất vọng!”. Cha Cổ Thanh Liên, một người đàn ông trung niên không ngừng lắc đầu.

Cổ Hồng Ngọc tức giận hơn ai hết, vẻ mặt bà ta đầy sát ý, người đi về phía Ngô Bình. Ngô Bình không sợ không hoảng lấy huy hiệu Liên Sơn Tông ra, huy hiệu này giống như một chiếc nhẫn, có thể đeo lên ngón cái.

Khi cậu lấy huy hiệu ra, vẻ mặt Cổ Hồng Ngọc cứng đờ, cũng dừng bước, nhìn chằm chằm huy hiệu.

Cổ Thanh Liên cũng là người có hiểu biết, cô ta kinh ngạc hô lên: “Em trai, cậu đây là… Pháp khí chứa đồ sao?”

Ngô Bình cười nói: “Chị à, tôi là đệ tử chân truyền của Liên Sơn Tông. Tôi đã nói là muốn giúp chị giải quyết rắc rối, bây giờ tôi đến rồi đây”.

Cổ Thanh Liên vừa kinh ngạc vừa vui mừng: “Cậu… Sao cậu làm được vậy!”

Vẻ mặt Cổ Hồng Ngọc kỳ diệu hết sức, bà ta do dự vài giây, tiến lên hành lễ với Ngô Bình: “Cổ Hồng Ngọc, bái kiến công tử!”

Ngô Binh xoay tay, ngắm nghía huy hiệu bên trên, hỏi: “Chắc hẳn mọi người cũng nghe nói đến Liên Sơn Tông rồi chứ?”

Cổ Hồng Ngọc: “Liên Sơn Tông là tông lớn nhất phẩm, đương nhiên chúng tôi cũng biết”.

Ngô Bình “ừ” một tiếng: “Tôi đây đến nhà họ Cổ các người, các người có chào đón không?”

Ông lão trước đó đấm ngực giậm chân lập tức cười nói tiến lên chào đón: “Chào đón chứ, nhà họ Cổ chúng tôi nhiệt liệt hoan nghênh công tử đại giá quang lâm!”

Cổ Minh Châu kia đảo mắt, cười cười tiến lên: “Công tử, tôi là Cổ Minh Châu, bái kiến công tử!”

Ngô Bình nhìn cô ta cười nói: “Mắt của cô không tệ, biết tôi với Thanh Liên xứng đôi”.

Cổ Minh Châu khố sở trong lòng, nếu cô ta biết được thân phận Ngô Bình thì có đánh chết cô ta cũng sẽ không nói mấy lời như vậy rồi!

Lúc này, một bóng người từ trên trời đáp xuống, một người đàn ông khoảng chừng ba mươi tuổi xuất hiện. Ngô Bình từng thấy hình người này trên điện thoại, chính là cậu Tô kia.

Vẻ mặt cậu Tô vốn dĩ kiêu ngạo, nhưng khi anh ta nhìn thấy huy hiệu trên tay Ngô Bình, sắc mặt lập tức thay đổi. Huy hiệu Liên Sơn Tông đương nhiên anh ta biết, mà người có được huy hiệu này, ít nhất cũng là đệ tử chân truyền Liên Sơn Tông!

Cậu Tô cũng đã đến, người nhà họ Cổ có chút ngượng ngùng, chào đón cũng không được, không chào đón cũng không được.

Cũng may lúc này Ngô Bình cười nói: “Anh Tô, nghe nói anh vừa ý bạn gái tôi?”

Cậu Tô này bỗng run toàn thân, môn nhân tông môn hạng bốn tuyệt đối không dám kiếm chuyện với tông lớn hạng nhất, huống hồ anh ta chỉ là đệ tử bình thường, vẫn chưa phải chân truyền!

“Bạn gái của cậu là?”. Anh ta cẩn thận dò hỏi.

Ngô Bình ôm eo Cổ Thanh Liên: “Cô ấy chính là bạn gái tôi, nghe nói anh đến để cưới cô ấy?”
Chương 2474: Viện trưởng Từ hống hách

Cậu Tô toát mồ hôi như mưa, lập tức nói: “Đây chỉ là chuyện hiểu lầm, tôi chỉ đến nhà họ Cổ ngồi chơi chút thôi, không có ý gì khác”. Anh ta vừa nói vừa lau mồ hôi lạnh.

Ngô Bình: “Hiểu lầm thì tốt, anh có thể đi được rồi”.

Cậu Tô đó thở phào nhẹ nhõm, quay đầu bỏ chạy, chớp mắt đã không thấy đâu nữa.

Người nhà họ Cổ vây đến, mời khách quý là Ngô Bình vào phòng đãi khách của nhà họ Cổ.

Ông già nói chuyện lúc nãy là gia chủ nhà họ Cổ, là ông nội của Cổ Thanh Liên, tên là Cổ Trường Nghĩa.

Ngô Bình không ngồi lâu, chỉ nói chuyện vài phút rồi bảo phải ra ngoài đi dạo với Cổ Thanh Liên. Nhà họ Cổ đương nhiên không dám ngăn cản mà cung kính tiễn cậu ra cửa.

Cổ Thanh Liên ngồi lên xe của Ngô Bình, cậu đạp chân ga rồi lái xe xuống núi.

Sau khi người nhà họ Cổ không còn nhìn thấy họ nữa, Cổ Thanh Liên thở phào, hỏi: “Em trai, ở đâu mà cậu có huy chương của Liên Sơn Tông vậy? Trông rất giống thật”.

Thì ra cô ta vẫn luôn tưởng rằng huy hiệu đó là giả, dù gì thì cô ta chỉ biết Ngô Bình là học sinh cấp ba của trường số 1 Trung Châu mà thôi.

Ngô Bình cũng không giải thích, chỉ cười, nói: “Chẳng phải là để giúp chị đấy sao?”

Cổ Thanh Liên chớp mắt, nói: “Vậy tốt nhất là cậu đừng để lộ tẩy, nếu không thì tôi và cậu đều xong đời đấy”.

Lúc họ đi được một đoạn thì Cổ Thanh Liên nói: “Đưa tôi đến trường đi”.

Ngô Bình hơi bất ngờ: “Chị vẫn còn đi học sao?”

Cổ Thanh Liên: “Tôi là giảng viên của trường đại học Vân Giang. Năm xưa sau khi tôi tu hành, đầu óc được khai sáng, học gì cũng nhanh nên mười lăm tuổi đã thi đậu đại học. Năm ngoái tôi đến dạy ở đại học Vân Giang, dạy toán học”.

Ngô Bình: “Không ngờ chị còn là học sinh xuất sắc đấy”.

Cổ Thanh Liên nói với vẻ khá kiêu hãnh: “Họ đều gọi tôi là học thần, lợi hại hơn học sinh xuất sắc một chút đỉnh”.

Ngô Bình: “Vậy bây giờ học thần Cổ về trường để dạy sao?”

Cổ Thanh Liên: “Đến giải quyết chút chuyện nhỏ, giải quyết xong sẽ đi”.

Ngô Bình liếc nhìn thời gian: “Sắp đến giờ cơm trưa rồi, thế này đi, tôi gọi thêm một người bạn nữa, chúng ta cùng đi ăn”.

Cổ Thanh Liên gật đầu: “Được đấy”.

Cậu lái xe đến đại học Vân Giang, hai người họ xuống xe, cửa của chiếc xe dừng ở bên cạnh cũng được mở ra, một thầy giáo nam vừa cao vừa gầy bước qua, liếc nhìn Ngô Bình rồi cười, hỏi: “Cô Cổ, chẳng phải hôm nay cô nghỉ sao?”

Cổ Thanh Liên cười, nói: “Thầy Phạm, viện trưởng Từ muốn tìm tôi bàn về chức danh”.

Thầy giáo nam “ồ” một tiếng, muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi, sau đó phất tay, nói: “Cô Cổ, vậy tôi đi làm việc trước đây”.

Sau khi thầy giáo nam lái xe đi khỏi thì Ngô Bình hỏi: “Chị, thầy Phạm đấy thích chị”.

Cổ Thanh Liên trừng mắt cậu rồi nói: “Nói gì thế, bọn tôi còn chưa nói chuyện với nhau được mấy câu”.

Ngô Bình: “Chuyện đó đâu có cản trở anh ta thích một người”.

Cổ Thanh Liên phất tay: “Tôi chẳng thèm quan tâm đâu, tôi đến văn phòng của viện trưởng, cậu đứng trước sảnh chờ tôi một lát”.

Hai người họ đi vào một tòa nhà văn phòng, tầng một có ghế ngồi và máy pha cà phê, trà nước các loại. Ngô Bình tìm chỗ ngồi, chờ Cổ Thanh Liên lên lầu xử lý công việc.

Cổ Thanh Liên đến văn phòng viện trưởng ở tầng năm, cô ta vừa đẩy cửa ra thì cảm thấy văn phòng cực kỳ tối, cửa sổ gần như đóng kín.

Lúc này, viện trưởng Từ Chí Thân đang ngồi trên ghế, lim dim mắt, dáng vẻ như đang hưởng thụ.

Cổ Thanh Liên bước vào, ông ta từ từ ngồi thẳng lên, đưa tay ấn nhẹ lên trước bụng rồi nói: “Cô ra ngoài đi”.

Một cô gái tóc gợn sóng đứng dậy, chùi miệng rồi ra khỏi văn phòng như không có chuyện gì xảy ra.

Cổ Thanh Liên nhìn thấy cảnh đó thì ngỡ ngàng, cô ta quen cô gái đó, cô ta cũng là giảng viên của trường, có điều tốc độ thăng chức của cô ta rất nhanh, chỉ trong một năm ngắn ngủi đã là giảng viên cao cấp, còn cô ta đến sớm hơn nhưng vẫn chỉ là một giảng viên sơ cấp.

Viện trưởng vẫn nằm thoải mái, cười, nói: “Cô Cổ, mời ngồi”.

Cổ Thanh Liên bình tĩnh lại, đứng im tại chỗ, mặt lạnh như tiền, cô lạnh lùng hỏi: “Viện trưởng Từ, ông làm vậy có thích hợp không?”

Từ Chí Thân mỉm cười: “Ở đây tôi muốn làm gì thì làm, có gì mà không thích hợp?”

Cổ Thanh Liên nhìn ông ta chằm chằm, nói: “Mặc dù tôi biết ông cũng có tu vi từ lâu nhưng không ngờ tu vi của ông lại cao như thế”.

Từ Chí Thân cười hehe, nói: “Cổ Thanh Liên, tôi biết thân phận của cô, cô cả nhà họ Cổ. Nhưng tôi có thể nói cho cô biết, đối với tôi mà nói nhà họ Cổ chẳng là cái thá gì”.

Cổ Thanh Liên chau mày: “Ông là ai?”

Từ Chí Thân bình thản nói: “Sau này cô sẽ biết thân phận của tôi, bây giờ cô hãy ngoan ngoãn phục vụ tôi”.

Cổ Thanh Liên cười lạnh lùng: “Từ Chí Thân, ông muốn chết à”.

Từ Chí Thân búng ngón tay, rèm cửa chuyển động, ba bóng đen nhào về phía Cổ Thanh Liên từ dưới đất. Tốc độ của họ rất đáng sợ, Cổ Thanh Liên không kịp phản ứng thì đã bị giữ chặt hai chân.

Cô ta vừa nhón chân thì đã bị bóng đen kéo ngã xuống đất, đồng thời một bóng đen khác cũng khóa chặt tay cô ta.

Cổ Thanh Liên bị khống chế cả tay lẫn chân, rồi bị bóng đen đẩy đến trước mặt Từ Chí Thân.

Từ Chí Thân nhìn thân hình thon thả của cô ta với ánh mắt thưởng thức rồi cười, nói: “Không hổ là con gái tu hành, rất hợp gu của cậu đây”.

Cổ Thanh Liên cố giằng co nhưng bất luận cô ta có cựa quậy kiểu gì cũng không thể thoát khỏi sự khống chế của bóng đen. Cô ta thấy mình sắp sửa bị làm nhục thì bỗng thét lên: “Em trai, cứu tôi”.

Tiếng hét của cô ta mang theo sóng âm đặc biệt, xuyên qua mấy tầng lầu và được Ngô Bình nghe thấy.

Ngô Bình đang chơi điện thoại, nghe thấy tiếng hét thì quay bật lại, sau đó xông về phía cầu thang nhanh như một tia chớp.

Chỉ mất mấy giây là cậu đã lên đến tầng năm, vào văn phòng của Từ Chí Thân.

Từ Chí Thân cười lạnh lùng, nói: “Cô cứ hét đi, không ai đến cứu cô đâu. Dù cho có người xuất hiện thì tôi cũng sẽ giết chết hắn”.

“Ầm”.

Một âm thanh lớn vang lên, cửa bị đá văng, Ngô Bình bước vào với vẻ mặt hằm hằm, cậu vung tay phải ba bóng người liền nổ tung, Cổ Thanh Liên liền lấy lại được tự do.

Từ Chí Thân tối sầm mặt, ông ta giật mình, sau đó hằm hằm nhìn Ngô Bình, nghiêm nghị hỏi: “Nhóc con, cậu là ai?”

Ngô Bình không thèm quan tâm đến ông ta, cậu đỡ Cổ Thanh Liên, hỏi: “Chị, chị không sao chứ?”

Cổ Thanh Liên đằng đằng sát khí, nói: “Tên khốn nạn này, tôi sẽ không tha cho ông ta đâu”.

Ngô Bình: “Để tôi giúp chị dạy dỗ ông ta”.

Cậu vừa dứt lời thì niệm chú, bóng đen dưới đất ngưng tụ, biến thành bóng của một quái vật khổng lồ, cơ thể khổng lồ của nó gần như che kín cả văn phòng.

Từ Chí Thân nhìn thấy bóng đen của quái vật khổng lồ thì mặt liền biến sắc, hét lên: “Cậu cũng biết Qủy Ảnh chú sao?”

Ông ta vừa dứt lời thì bóng đen quái vật khổng lồ đó đã tóm lấy hai chân ông ta, kéo ông ta đến trước mặt Ngô Bình. Sức mạnh cực lớn giữ chặt lấy ông ta, khiến ông ta không rục rịch được.

Cổ Thanh Liên rút kiếm ra, chỉ vào giữa trán Từ Chí Thân, lạnh lùng hỏi: “Ông là ai, nói!”

Sự đắc ý và ngông cuồng trước đó của Từ Chí Thân đã biến mất hoàn toàn, ông ta nghiến răng, nhả từng chữ: “Tiên giới Thái Ất, thế gia tu chân hạng nhất - Từ Thị”.
Chương 2475: Thế tử bị bỏ rơi

Cổ Thanh Liên kinh ngạc: “Thế gia tu chân hạng nhất! Thân phận này của ông, tại sao lại chạy đến giới thế tục làm một hiệu trưởng trường đại học chứ?”

Từ Chí Thân thản nhiên nói: “Tôi vốn là thế tử nhà họ Từ, nghe nói chỉ có tu luyện lại ở giới thế tục thì mới có thể có được thành tựu ở tương lai. Cho nên, tôi nghĩ cách xóa bỏ ký ức của mình, đến sống ở giới thế tục. Đại khái là bảy ngày trước, tu vi tôi đạt tới mức cần thiết nên đã thức tỉnh ký ức”.

Cổ Thanh Liên: “Chẳng trách thời gian này ông lại thay đổi nhiều như vậy, thì ra bảy ngày trước mới có được ký ức hiện tại”.

Từ Chí Thân hừ một tiếng: “Tôi khuyên cô tốt nhất hãy khách sáo với tôi chút đi, thế lực nhà họ Từ tôi ở tiên giới Thái Ất rất lớn, không phải là người cô gây chuyện được đâu!”

“Bốp!”

Ngô Bình tát một cái lên mặt ông ta: “Có tin tôi giết ông ngay bây giờ không? Nhà họ Từ cái thá gì chứ, ông chết ở đây, thì có ai biết được là chúng tôi ra tay?”

Từ Chí Thân hoảng sợ trong lòng, ông ta rũ mắt: “Tôi với cậu không có thù sâu oán nặng gì, cậu hà tất cứ phải giết chết tôi bằng được vậy? Giết tôi rồi cũng không có lợi lộc gì cho cậu mà?”

Ngô Bình cười lạnh: “Chuyện lúc nãy ông mới làm, cho dù có giết ông cũng là trừng phạt đúng tội!”

Từ Chí Thân nói: “Tôi thừa nhận lúc trước tôi phóng túng, cho rằng bản thân mình trong thế tục là vô địch, không coi ai ra gì. Tôi nhận lỗi với Cổ Thanh Liên, cô Cổ, chỉ cần cô chịu tha thứ cho tôi, tôi đồng ý sẽ bồi thường cho nhà họ Cổ!”

“Bốp!”

Ngô Bình lại tát thêm một cái, lạnh lùng nói: “Ai cần ông bồi thường!”

Từ Chí Thân liên tục bị tát hai cái, sắc mặt vô cùng khó coi, ông ta cắn răng nói: “Cậu bạn, tôi thấy uy lực bí chú của cậu rất mạnh, chắc hẳn không phải nhân vật tầm thường, có thể nói cho tôi biết lai lịch xuất thân của cậu không?””

Ngô Bình cười lạnh: “Thân phận tôi, ông xứng để biết sao?”

Thấy cậu không nói, Từ Chí Thân nói: “Cậu bạn, phải làm thế nào cậu mới tha cho tôi một mạng?”

Ngô Bình: “Từ Chí Thân, hiện tại ông đang có tu vi gì?”

Từ Chí Thân: “Bí cảnh tầng ba mà thôi”.

Ngô Bình nhìn Cổ Thanh Liên: “Chị, chị muốn giải quyết ông ta thế nào?”

Cổ Thanh Liên suy nghĩ một lúc rồi nói: “Em trai, bỏ qua đi vậy. Dù sao ông ta cũng là thế tử nhà họ Từ”.

Vì vậy Ngô Bình đạp Từ Chí Thân một cái, hỏi: “Tên ông vốn là Từ Chí Thân sao?”

Từ Chí Thân nói: “Tên tôi ở tiên giới là Từ Bảo Càn”.

Ngô Bình: “Ừ, Từ Bảo Càn, tội chết của ông có thể miễn, nhưng tội sống khó thoát. Tôi sẽ hạ cấm chế trên người ông, sau này ông phải ngoan ngoãn nghe lời tôi, chỉ nghe theo mệnh lệnh tôi”.

Từ Bảo Càn tức giận: “Cậu muốn khống chế tôi!”

Ngô Bình: “Cũng không phải khống chế, loại phế vật như ông, đối với tôi thì chẳng có giá trị gì cả, tôi làm như vậy là vì tránh rắc rối thôi”.

Nói xong, cậu cũng không đợi Từ Bảo Càn đồng ý, hai tay làm dấu, miệng đọc một chuỗi câu chú. Sau đó, cậu điểm tay vào giữa trán Từ Bảo Càn, ông ta thét lên một tiếng, ý thức bỗng mơ hồ, sau đó lại khôi phục bình thường.

Bóng đen biến mất, Từ Bảo Càn đứng dậy quỳ lại Ngô Bình: “Tiểu nhân bái kiến chủ nhân!”

Ngô Bình: “Từ Bảo Càn, đứng dậy nói chuyện”.

“Vâng”. Từ Bảo Càn đứng dậy, tuy ông ta bị Ngô Bình khống chế, nhưng tâm chí thì vẫn bình thường”.

Ngô Bình hỏi ông ta: “Sau khi ông khôi phục ký ức thì định làm gì?”

Từ Bảo Càn nói: “Chủ nhân, thật ra tôi không thể quay về nhà họ Từ được”.

Ngô Bình rất bất ngờ: “Không quay về được, tại sao?”

Từ Bảo Càn thở dài, nói: “Mọi chuyện đều là mưu kế của chi thứ tính toán. Bọn họ cố ý khiến tôi đến giới thế tục, thật ra là vì muốn cướp đoạt vị trí thế tử của tôi”.

Ngô Bình nhíu mày: “Hiện tại ông không phải là thế tử sao?”

Từ Bảo Càn gật đầu: “Thế tử đã biến thành em trai cùng cha khác mẹ của tôi, Từ Bảo Chấn”.

“Bây giờ nếu ông quay về nhà họ Từ thì sao? Cha ông cũng sẽ không chấp nhận ông?”, Ngô Bình có chút hiếu kỳ.

Từ Bảo Càn bất đắc dĩ thở dài: “Vô dụng thôi. Tôi ở giới thế tục mấy năm nay, Từ Bảo Chấn đã phát triển lớn mạnh. Cho dù tôi về, cha cũng sẽ không coi trọng đâu. Trái lại, tôi nhất định sẽ bị thứ con vợ lẽ kia hại chết!”

Ngô Bình: “Không quay về cũng được. Sau này ông cứ ngoan ngoãn ở giới thế tục làm việc cho tôi”.

Từ Bảo Càn siết chặt nắm tay, nói: “Chủ nhân, tôi không cam tâm! Vị trí thế tử vốn dĩ thuộc về tôi nhưng lại bị người không bằng tôi cướp đi, tôi không phục!”

Ngô Bình nhìn ông ta, hỏi: “Ông muốn thế nào?”

Từ Bảo Càn nói từng câu từng chữ: “Tu luyện để mạnh hơn cậu ta, báo thù cho người mẹ bị vợ lẽ của cha hại chết, khiến cha tôi hối hận, khiến Từ Thị hối hận!”

Ngô Bình nhíu mày: “Vợ lẽ hại chết mẹ ông?”

Từ Bảo Càn gật đầu, nghiến răng nói: “Không sai. Tiện nhân kia không chỉ hại chết mẹ tôi, mà còn hạ độc em trai ruột duy nhất của tôi!”

Dù là người ngoài như Ngô Bình cùng cảm thấy chi thứ này quá đáng, cậu vỗ vai Từ Bảo Càn, nói: “Ông yên tâm, đợi tu vi tôi cao hơn chút, tôi sẽ giúp ông báo thù”.

Từ Bảo Càn: “Cám ơn chủ nhân!”

Ngô Bình: “Được rồi, ông tiếp tục làm viện trưởng của ông đi, tôi và Thanh Liên còn có chuyện phải đi trước”.

Quay về chỗ dừng xe, Cổ Thanh Liên mới định thần lại, cô ta thở phào, nói: “Cũng may Từ Chí Thân đã không còn là thế tử, nếu không chúng ta thảm rồi!”

Theo cô ta thấy, chỉ dựa vào bọn họ căn bản không đấu được thế gia hạng nhất.

Ngô Bình cười nói: “Xem ra chúng ta rất may mắn”.

Khởi động xe, cậu gọi điện thoại cho Đào Thành, hỏi: “Thành Tử, ra ngoài ăn cơm không?”

Đào Thành: “Được chứ, Dì út tôi đang chuẩn bị cho tôi ăn mì tôm, tôi ngán lắm rồi”.

Ngô Bình: “Dì út cậu cũng ở nhà sao?”

Đào Thành: “Ừ, hôm nay dì ấy không muốn đi làm, nói muốn nghỉ ngơi hai ngày”.

Ngô Bình: “Vậy gọi dì ấy cùng đi đi”.

Đào Thành: “Được thôi, đi đâu?”

Ngô Bình bèn hỏi Cổ Thanh Liên: “Chị, chị có muốn đi nơi nào không?”

Cổ Thanh Liên cười nói: “Tôi biết một tiệm cơm, tiệm cơm này không dễ đặt trước. Nhưng nếu khách hàng có thể đánh bại được mấy vị cao thủ trong tiệm thì có thể dùng bữa miễn phí ở đó bất cứ lúc nào”.

Ngô Bình hứng thú, hỏi: “Tiệm cơm có cao thủ gì?”

Cổ Thanh Liên nói: “Một cao thủ đánh cờ, một cao thủ kiếm thuật”.

Ngô Bình: “Xem ra tiệm cơm này không hề đơn giản, trong số những người đến chắc phần nhiều là người tu hành nhỉ?”

Cổ Thanh Liên gật đầu: “Tên của tiệm cơm là tiệm cơm Giang Hồ. Người có thể đến dùng cơm ở tiệm cơm Giang Hồ, không ai là đơn giản cả”.

Ngô Bình: “Có phải là người giang hồ hay không không quan trọng, quan trọng là đồ ăn ngon không?”

Cổ Thanh Liên cười nói: “Nếu đồ ăn ở nhà hàng Bạch Mã năm điểm, thì đồ ăn ở tiệm cơm Giang Hồ ít nhất cũng được hai mươi điểm!”

Hai mắt Ngô Bình sáng lên: “Vậy tôi nhất định phải đi thử xem!”

Xe khởi động, hai người đi đến tiệm cơm Giang Hồ.

Vị trí tiệm cơm Giang Hồ này khá hẻo lánh, nằm trong một ngọn núi hoang sơ, chỉ có một con đường ra vào. Lái xe gần một tiếng đồng hồ, bọn họ mới đến được tiệm cơm Giang Hồ.

Dừng xe trước cửa, Ngô Bình gọi điện cho Đào Thành trước, biết cậu ta phải chừng năm phút nữa mới đến thì đi vào tiệm cơm trước với Cổ Thanh Liên.

Ở cửa tiệm cơm, một người thấp lùn mặc đồ đỏ cười hỏi: “Hai vị có đặt trước không?”

Cổ Thanh Liên: “Không có. Chúng tôi muốn gặp ông Kỳ và cậu Kiếm”.

Người thấp lùn không có vẻ gì là kinh ngạc, miệng cười nói: “Vậy hai vị có biết quy tắc không?”

Cổ Thanh Liên: “Tôi là khách quen, đương nhiên biết rồi. Thua một trận, chúng tôi phải đồng ý làm một chuyện cho tiệm cơm Giang Hồ”.

Người thấp lùn cười nói: “Không sai, cho nên hai vị nhất định phải suy nghĩ kỹ càng. Dù sao ông Kỳ và cậu Kiếm đã bất bại năm năm nay rồi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK