Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2476: Bày ra thần công trên đảo Phi Tiên

Ngô Bình: “Tôi muốn cùng lúc đánh bại hai người kia thì có được không?”

Người thấp lùn cười nói: “Đánh bại một là có thể đến phòng VIP. Đánh bại hai người thì có thể đến phòng cao cấp, hơn nữa còn có thể uống rượu Thần Tiên của chúng tôi miễn phí”.

Ngô Bình “ừ” một tiếng: “Vậy tôi đi gặp cậu Kiếm trước”.

Người thấp lùn cười nói: “So với cậu Kiếm, độ khó của ông Kỳ sẽ thấp hơn”.

Ngô Bình: “Không sao, dù sao tôi cũng muốn khiêu chiến với hai người này”.

Người thấp lùn gật đầu: “Mời hai vị đi theo tôi”.

Ngô Bình và Cổ Thanh Liên được mời đến một rừng trúc, gió thoảng qua rừng trúc khá mát mẻ khiến người ta cảm thấy sảng khoái. Sâu trong rừng trúc có một tòa nhà bằng tre, trước tòa nhà có một khoảng trống, xung quanh có trồng một số loại hoa và cây cỏ, một người đàn ông ngoài hai mươi tuổi, tay cầm một thanh kiếm dài, tư thế đứng khá kỳ dị như thể đã hòa vào trời đất.

Ba người đi đến, người đàn ông không động đậy, tiếp tục giữ tư thế đó.

Người thấp lùn cười nói: “Cậu Kiếm, có người muốn khiêu chiến với cậu”.

Cậu Kiếm “ừ” một tiếng, thanh kiếm dài trong tay đột nhiên xoay vòng, mũi kiếm chỉ vào Cổ Thanh Liên và Ngô Bình, ngay sau đó sát ý đáng sợ ập đến khiến da đầu Cổ Thanh Liên tê dại, lông tơ đều dựng đứng.

Ngô Bình bước đến trước chắn trước mặt Cổ Thanh Liên, kiếm ý dày đặc đánh trúng người cậu nhưng lại như đấm vào bông mềm, cậu chẳng hề bị thương gì.

Cậu Kiếm nhướng mày nói: “Thú vị đấy, thế mà lại có thể đỡ được kiếm ý của tôi”.

Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Kiếm ý? Anh cũng xem trọng mình quá đấy, chỉ một chút này của anh mà có thể xem là uy lực của kiếm thì vẫn còn cách kiếm ý xa lắm”.

Cậu Kiếm sầm mặt: “Này tên nhóc kia, không biết gì thì đừng nói bậy bạ, tôi tu luyện kiếm ý đã ba năm rồi, cậu lại nói nó không phải”.

Cổ Thanh Liên cười nói: “Em trai tôi nói không phải thì chắc chắn không phải”.

Cậu Kiếm cười nhạo: “Vậy cô bảo cậu ta nói cho tôi nghe xem thế nào mới gọi là kiếm ý”.

“Tôi sẽ chiều theo yêu cầu của anh...”, Ngô Bình lấy thanh kiếm dài trong tay Cổ Thanh Liên, vừa cầm thanh kiếm trong tay, cả cơ thể cậu như biến thành một thanh kiếm, kiếm ý đáng sợ, cực kỳ sắc bén, không gì có thể phá hủy lao lên không trung, bao phủ lấy cả rừng trúc.

Lúc này từng sợi lông tơ trên người cậu Kiếm đều dựng đứng lên, tóc đều hơi lơ lửng như gặp phải tĩnh điện, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh trên trán liên tục toát ra, dường như chỉ cần hắn cử động, kiếm ý đáng sợ đó sẽ giết hắn.

Cậu Kiếm đút thanh kiếm dài trong tay vào trong vỏ kiếm, sau đó quỳ một gối xuống, run giọng nói: “Đây là kiếm ý chân chính sao?”

Ngô Bình: “Đúng thế, đây mới là kiếm ý thật sự, cái anh vừa thi triển đó chỉ có thể được gọi là uy lực của kiếm. Kiếm ý là một loại trí tuệ, một loại sinh mệnh, người nắm giữ được kiếm ý chắc chắn là cao thủ. Dù có nhắm mắt lại, kiếm của người đó cũng có thể giết chết mục tiêu một cách dễ dàng”.

Cậu Kiếm thở dài, chắp tay lại nói: “Tôi thua rồi”.

Người thấp lùn đó đã ngây người trố mắt nhìn, chuyện tương tự thế này chưa từng xảy ra.

Lúc này Ngô Bình hỏi người thấp lùn: “Ông Kỳ đang ở đâu?”

“Tôi đến rồi”, lúc này, một người đàn ông trung niên mập mạp nhẹ nhàng bước vào, ông ta cười nói: “Vừa rồi tôi cảm nhận được kiếm ý cực mạnh của cậu bạn, tôi vô cùng khâm phục”.

Nói xong ông ta giơ tay phải, một bàn cờ bằng sắt lập tức rơi xuống đất. Bàn cờ này dày ước chừng nửa mét, lớn hơn bàn cờ thông thường gấp mười lần, nặng đến mấy tấn.

Người đàn ông mập cười nói: “Nếu cậu có thể phá được tàn cuộc này thì xem như cậu thắng”.

Vừa dứt lời, ông tay vung tay phải lên, hàng trăm con cờ trắng đen đồng loạt rơi xuống, thoáng chốc bày bố ra một tàn cuộc.

Sau khi tu hành, trí tuệ của Ngô Bình được khai thông rất nhiều, cộng thêm lúc học trung học cậu cũng từng tập chơi cờ vây nên cậu liếc nhìn mấy cái đã biết nên phá giải thế nào.

Ngay khi tay phải của cậu nắm lấy nó, một quân cờ đen bay ra khỏi hộp đựng cờ cách đó không xa rồi rơi mạnh xuống bàn cờ. Bàn cờ và quân cờ có lực đẩy, Ngô Bình phải dùng đến sức mạnh thần niệm để kiểm soát các quân cờ. Thế nên chơi cái này không chỉ kiểm tra khả năng chơi cờ, mà còn kiểm tra thực lực của cậu. Nếu thực lực của cậu không đủ mạnh thì không thể nào hạ cờ, ván cờ này sẽ không thể tiếp tục được nữa.

Ngô Bình chỉ đi bảy tám quân cờ, ván cờ cũng có nước đi tương ứng, tiếp tục đi thêm năm sáu quân cờ nữa, cờ màu đen chuyển từ phòng thủ sang tấn công, đánh đến mức đối phương liên tục bại trận.

Không lâu sau, cờ trắng bị đánh bại, bị Ngô Bình ăn hết hơn nửa số quân cờ. Người đàn ông mập này thở dài nói: “Thua rồi”.

Người thấp lùn cực kỳ ngạc nhiên, ông ta cung kính bước đến trước nói: “Hai vị, mời đi theo tôi đến phòng cao cấp”.

Hai người được dẫn đến trên một hòn đảo nhỏ ở giữa hồ, phong cảnh trên đảo nhỏ đẹp như tranh, chỉ có một căn nhà, mà hiện giờ căn nhà này chỉ thuộc về mấy người Ngô Bình.

Đến được phòng, Cổ Thanh Liên vui vẻ lấy điện thoại ra chụp ảnh, nói: “Không ngờ tôi lại có thể ăn cơm trên đảo Phi Tiên, sau này có thể khoe khoang với người khác rồi”.

Ngô Bình cười hỏi: “Ăn cơm trên đảo Phi Tiên lợi hại lắm sao?”

Cổ Thanh Liên cười nói: “Em trai này, cậu có biết có biết bao nhiêu người có thân phận muốn đến đảo Phi Tiên dùng bữa không?”

Ngô Bình: “Lẽ nào chỉ có người thắng được ông Kỳ và Cậu Kiếm mới có tư cách đến đảo Phi Tiên dùng bữa à?”

Cổ Thanh Liên: “Theo tôi được biết, chỉ có khách hàng cực kỳ cao quý hoặc người thắng được ông Kỳ và cậu Kiếm mới có tư cách đến đảo Phi Tiên dùng bữa”.

Ngô Bình nói: “Chỉ là một nơi để ăn cơm thôi mà”.

Hai người ngồi được vài phút thì Đào Thành và dì út của cậu ta – Lam Linh cũng đến.

Lam Linh thậm chí còn không biết có nhà hàng Giang Hồ này nữa, thế nên lúc đầu nghe nói được đến đây ăn cơm, cô ta cũng không nghĩ gì nhiều. Thế nhưng khi xe của họ đi vào sân vườn nhà hàng Giang Hồ, cô ta mới nhận ra nơi này rất lớn. Sau khi xe chạy vào nhà hàng, thế mà lại lái thêm nửa tiếng đồng hồ nữa mới đến bên hồ, sau đó đi thuyền ra đến hòn đảo nhỏ giữa hồ.

Hai bên vừa gặp nhau, Ngô Bình đã giới thiệu mọi người với nhau. Nói chuyện thêm vài câu, Lam Linh nói: “Nơi này đẹp nhỉ, chắc là đắt lắm nhỉ?”

Ngô Bình nói: “Nhà hàng đang có khuyến mãi, chúng ta có thể ăn miễn phí”.

Sau khi thức ăn được dọn ra, mọi người vẫn đang nói chuyện. Cũng không biết có phải do thuật toán của nền tảng hay không mà lúc Lam Linh lướt video ngắn trên điện thoại, hình ảnh một người đàn ông trung niên bí ẩn có râu xuất hiện trên màn hình.

Lúc đầu người đàn ông trung niên có râu cứ thần bí nói: “Các bạn, nhà hàng bí ẩn nhất tỉnh Giang Nam chúng ta là gì? Đúng rồi đấy, là nhà hàng Giang Hồ. Có người sẽ bĩu môi nói nó không phải chỉ là một nhà hàng thôi sao, nó có thể bí ẩn đến mức nào chứ? Chưa kể những cái khác, nhà hàng này thật sự rất tuyệt vời. Mọi người còn nhớ cậu Lư được gọi là một trong bốn cậu ấm ở Giang Nam không? Trước đây cậu Lư rất có thể diện, làm gì cũng kiêu ngạo, rêu rao khắp nơi, nhưng người như thế gây rối trong nhà hàng Giang Hồ, kết quả bị người ta đánh thành người thực vật, đến giờ vẫn chưa hồi phục, còn nằm trên giường đấy. Bên trong che giấu các cao thủ võ lâm tuyệt đỉnh”.

Nghe nói thế, Lam Linh bật cười thành tiếng nói: “Người làm truyền thông bây giờ đúng thật là biết cách tán dóc thật, còn cao thủ võ lâm nữa chứ”.

Đào Thành nhìn Ngô Bình rồi nói: “Dì út, người ta không nói bậy đâu, đại ca của cháu đây là cao thủ võ lâm đấy”.

Lam Linh bĩu môi: “Vậy cao thủ võ lâm có thể làm chút gì đó cho bọn tôi mở mang tầm mắt không?”
Chương 2477: Mạo danh chân truyền

Ngô Bình cười nói: “Được”.

Cậu đứng dậy, bước đến trước cửa sổ. Bên ngoài cửa sổ là mặt hồ phẳng lặng, Ngô Bình vòng tay trước ngực, hít một hơi thật sâu, mặt hồ liền xuất hiện một xoáy nước cực lớn, sau đó một cột nước lớn bay lên, ngưng tụ thành một cô gái xinh đẹp mặc váy dài trên không trung, tay cầm kiếm giống như một tiên nữ, đấy chính là hình bóng của Cổ Thanh Liên.

Cổ Thanh Liên đỏ mặt, nói: “Em trai, thần niệm của cậu mạnh thật, không ngờ lại có thể khống chế dòng nước kỳ diệu đến vậy”.

Lam Linh ngơ ngác, lẩm bẩm: “Không phải tôi đang nằm mơ đấy chứ?”

Đào Thành cười nói: “Dì út, bây giờ dì đã tin chưa?”

Chính vào lúc đó, cách đó một trăm mét lại xuất hiện thêm một xoáy nước nữa, một cột nước vút lên trời, ngưng tụ thành một người đàn ông, anh ta cầm kiếm trên tay, chỉ về phía Ngô Bình đang đứng từ xa.

Lúc này, Cổ Thanh Liên do nước hồ ngưng tụ thành vung nhẹ tay, mười hai thanh kiếm nước liền xuất hiện, tấn công về phía người đàn ông. Người đàn ông bằng nước vung kiếm, nhưng lại không kịp đỡ, chớp mắt đã bị mười hai thanh kiếm nước chém thành nước hồ, đổ vào mặt hồ trở lại.

Cổ Thanh Liên nhìn thấy cảnh đó thì liền nói: “Có người nhìn thấy chúng ta ăn cơm ở đảo Phi Tiên, trong lòng không phục nên mới cố ý ra tay”.

Đào Thành: “Thực lực của người đó thật quá kém cỏi, yếu hơn đại ca của tôi nhiều”.

Mới trước đó, trong nhà hàng Giang Hồ còn có một người, anh ta đang được mấy thế lực lớn ở Giang Nam mời. Lúc này, cậu Tô ngồi bàn trên, vẻ mặt của anh ta vô cùng khó coi, như thể vừa mới trải qua một sự sỉ nhục rất lớn.

Thì ra cậu Tô đó liên lạc với một người bạn ở tiên giới Linh Tiêu, nhờ anh ta nghe ngóng xem Liên Sơn Tông có một đệ tử chân truyền họ Ngô không. Nhưng sau khi nghe ngóng thì phát hiện Liên Sơn Tông vốn chẳng có nhân vật này. Hơn nữa, trong một trăm năm trở lại đây, thế tục chưa từng có người nào trở thành đệ tử chân truyền của Liên Sơn Tông.

Cậu Tô bỗng có cảm giác mình đã bị lừa, nhất định huy hiệu trong tay Ngô Bình là giả, cậu cũng chẳng phải là đệ tử chân truyền gì cả. Không ngờ một tu sĩ tiên giới như anh ta lại bị một tên nhóc của thế tục lừa, chuyện này thật không thể nào chấp nhận được.

Trên bàn ăn, một người đàn ông trung niên đầu trọc nói: “Cậu Tô, tên họ Ngô đó to gan thật, không ngờ lại dám mạo nhận là đệ tử chân truyền của Liên Sơn Tông. Nhà họ Cổ cũng không thoát khỏi dính líu trong chuyện này, nhất định phải cho nhà họ Cổ một bài học”.

Cậu Tô cười lạnh lùng: “Vốn dĩ tôi còn muốn cho nhà họ Cổ một cơ hội, bây giờ dù cho nhà họ Cổ có quỳ xuống trước mặt tôi cầu xin thì tôi cũng sẽ không cưới con gái nhà họ Cổ nữa”.

Người đàn ông đầu trọc đưa ngón tay cái lên: “Cậu Tô nên làm như thế, không thể nể mặt nhà họ Cổ”.

Mặc dù những người đó khá có địa vị ở tỉnh Giang Nam nhưng cũng chỉ ngồi ở tòa nhà bên cạnh hồ. Lúc này, họ đột nhiên nhìn thấy có người thi triển phép thuật trên đảo Phi Tiên, khiến nước ngưng tụ thành hình người.

Những người đang ngồi trong bàn nhìn thấy cảnh đó thì lập tức nói: “Chỉ là trò trẻ con thôi, nhất định thân thủ của cậu Tô còn giỏi hơn bọn họ”.

Thật ra cậu cậu Tô đó nhìn ra được thực lực của người thi triển phép thuật không hề yếu, nhưng nhìn thấy ánh mắt kỳ vọng của những người ngồi trong bàn thì anh ta chỉ đành dùng phép thuật giống như vậy, dùng nước hồ ngưng tụ thành một kiếm sĩ.

Ai ngờ người đối diện chỉ dùng một chiêu đã đánh tan người do anh ta ngưng tụ thành, rõ ràng là không chịu nổi một đòn.

Cậu Tô bỗng cảm thấy rất mất mặt, có điều, nghĩ đến việc thực lực của đối phương trên cơ mình thì anh ta chỉ đành miễn cưỡng cười nói: “Thi thố kiểu này rất vô vị, mọi người uống rượu đi”.

Những người ngồi trong bàn liền tiếp tục sảng khoái uống rượu.

Tốc độ lan truyền của tin tức cực kỳ nhanh, lúc này nhà họ Cổ cũng có được tin tình báo, cậu Ngô đó là một tên giả mạo, vốn dĩ chẳng có đệ tử chân truyền nào của Liên Sơn Tông cả.

Nhà họ Cổ bỗng nháo nhào, lập tức triệu tập hội nghị khẩn và đưa ra hai quyết định, thứ nhất là lập tức tìm ra Cổ Thanh Liên, làm cô ta biết sai mà quay đầu, thứ hai là phái người đi mời cậu Tô về lại, dâng lễ xin lỗi, xin được tha thứ.

Bên phía Ngô Bình, thức ăn liên tục được mang lên, cực kỳ thơm ngon, Đào Thành không ngừng khen ngon, đến cả Lam Linh cũng ăn rất ngon miệng, hoàn toàn không quan tâm đến việc ăn kiêng.

Lúc mọi người đang thưởng thức món ngon thì Cổ Thanh Liên nhận được điện thoại của bố mình. Bố cô ta rất hiếm khi gọi điện cho cô ta, Cổ Thanh Liên hơi giật mình rồi nhanh chóng bắt máy.

“Thanh Liên, bây giờ con đang ở đâu?”. Ông ta hỏi với giọng nặng nề, trong giọng nói còn ẩn chứa cả sự giận dữ.

Cổ Thanh Liên: “Bố, con đang ở cùng với cậu Ngô”.

Bố Cổ nổi giận: “Cậu Ngô gì chứ? Đó vốn dĩ là một tên lừa đảo”.

Cổ Thanh Liên giật mình, nhanh vậy mà họ đã biết rồi sao? Vì cô ta cũng cho rằng Ngô Bình không phải là đệ tử thật sự của Liên Sơn Tông nên liền vội đáp: “Bố, bất luận thế nào thì Ngô Bình vẫn rất ưu tú…”

“Im đi!”. Bố cô ta nổi giận: “Con về ngay cho bố, trong vòng một tiếng đồng hồ, nếu bố không nhìn thấy con thì con đừng bao giờ về nữa”. Bố Cổ nói xong thì tắt ngang điện thoại.

Lòng Cổ Thanh Liên nặng trĩu, cô ta ngẩn ngơ nhìn điện thoại.

Ngô Bình đã nghe hết nội dung cuộc gọi, cậu đang định giải thích thì Cổ Thanh Liên đã hít một hơi thật sâu và nói với cậu: “Em trai, tôi phải về rồi, bây giờ nhà họ Cổ đang hận cậu lắm, cậu phải nhanh chóng rời khỏi tỉnh, trong thời gian ngắn đừng quay lại đây”.

Ngô Bình nhìn cô ta, hỏi: “Chị, chị có dự định gì không?”

Cổ Thanh Liên không muốn Ngô Bình lo lắng nên bình thản nói: “Về nhà nói rõ với mọi người, theo sự hiểu biết của tôi về họ thì nhất định họ sẽ lại mời cậu Tô đến”.

Đào Thành cũng nghe thấy nội dung cuộc điện thoại, cậu ta cười nói: “Chị dâu đừng lo lắng, đại ca tôi không phải kẻ giả mạo đâu, anh ấy đúng là đệ tử chân truyền của Liên Sơn Tông”.

Đương nhiên Cổ Thanh Liên không tin, cô ta nói: “Mọi người ăn đi, tôi đi trước đây”.

Ngô Bình kéo cô ta lại nói: “Chị, Thành Tử không lừa chị đâu, tôi chính là đệ tử chân truyền, nếu như chị không tin thì chúng ta ăn cơm xong sẽ đến gặp một người”.

Cổ Thanh Liên tò mò hỏi: “Ai cơ?”

Ngô Bình: “Quán chủ của võ quán Liên Sơn, Chu Kỳ Phu”.

“Chu Kỳ Phu”. Cổ Thanh Liên giật mình, nói: “Em trai, cậu quen biết với tiền bối Chu sao?”

Ngô Bình: “Là ông ta dẫn tôi nhập môn”.

Cổ Thanh Liên tin được bảy phần, cô ta vui mừng nói: “Em trai, nói vậy thì cậu chính là đệ tử chân truyền của Liên Sơn Tông thật sao?”

Ngô Bình: “Đương nhiên là thật rồi, chị, đừng nôn nóng, chúng ta tiếp tục ăn”.

Bốn người ăn cơm xong thì lái xe đến võ quán Liên Sơn. Hôm nay võ quán Liên Sơn đặc biệt náo nhiệt, vì hôm nay là này thi sát hạch, tất cả đệ tử bao gồm cả các diễn viên không thường có mặt cũng phải về lại võ quán vào ngày này, tiếp nhận sát hạch.

Lúc này Chu Kỳ Phu cũng có mặt, là lão quán chủ, mặc dù ông ta không quản lý mọi việc nhưng trong một số ngày quan trọng ông ta vẫn phải tham gia.

Chu Kỳ Phu nhìn thấy Ngô Bình đến thì cười nói: “Ngô Bình, cậu đến thật đúng lúc, cuộc sát hạch hôm nay giao cho cậu đấy”.

Ngô Bình ngây ra, nói: “Tiền bối, tôi không hiểu về sát hạch”.

Chu Kỳ Phu : “Thật ra rất đơn giản, cậu cảm thấy diễn viên nào thuận mắt, có tiềm lực thì cho người đó thông qua, còn cậu thấy diễn viên nào không vừa mắt, không có tiềm lực thì đừng cho qua thôi”.

Ngô Bình gãi đầu: “Vậy phải chăng quá tùy tiện?”

Chu Kỳ Phu: “Cậu là đệ tử chân truyền, cậu nói sao cũng được hết”.

Ngô Bình chỉ đành nói: “Thôi được”.

Sau đó, cậu giới thiệu Cổ Thanh Liên, Cổ Thanh Liên liền tiến về trước hành lễ, cung kính nói: “Cổ Thanh Liên ra mắt tiền bối Chu ạ”.

Chu Kỳ Phu “ừ” một tiếng rồi nói: “Nghe nói nhà họ Cổ các cô là gia tộc lớn ở tỉnh”.

Lúc họ đang nói chuyện với nhau thì một thanh niên vạm vỡ cao hai mét bước đến, mỗi bước chân của anh ta đều khiến mặt đất rung chuyển nhè nhẹ.

Anh ta lớn tiếng hỏi: “Sát hạch vẫn chưa bắt đầu sao? Tôi vẫn còn chuyện gấp phải đi xử lý, không có thời gian lãng phí ở đây đâu”.
Chương 2478: Chủ võ quán mới

Nhìn thấy người này, các học viên đều lộ ra vẻ sợ hãi, chủ động nhường đường ra cho người đó. Người đàn ông lực lưỡng đi thẳng đến trước mặt một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, người này là “Đại sư huynh” của võ quán Liên Sơn. Đại sư huynh, tức là học viên có thực lực và tư cách đạo đức rất tốt, có uy tín cao trong các học viên và phải được lão chủ quán công nhận.

Đại sư huynh này tên là Trương Thần, năm nay ba mươi mốt tuổi, anh ta gia nhập vào võ quán năm mười tuổi, luôn miệt mài tu hành, từng bước đều để lại dấu ấn, bây giờ anh ta đã là cường giả Bí Cảnh tầng ba.

Song người đàn ông cao lớn tên là Tần Cự Phong, anh ta đã gia nhập võ quán vào tám năm trước. Người này vô cùng tài giỏi, sức mạnh vô địch, chỉ mới học được ba năm mà thực lực của anh ta gần như không thua kém gì Trương Thần. Sau đó anh ta cảm thấy võ quán không còn gì có thể dạy cho mình nữa bèn rời khỏi võ quán Liên Sơn, đến phủ Đông Vương tìm kiếm cơ hội khác, anh ta được Đông Vương đánh giá cao, trở thành một người tài giỏi dưới trướng của Đông Vương.

Mấy năm nay Tần Cự Phong rất ít khi về lại võ quán, trừ khi có những sự kiện trọng đại như kiểm tra đánh giá, anh ta mới xuất hiện một lần. Nhưng mỗi lần về, anh ta đều tỏ ra rất coi thường đại sư huynh Trương Thần này, thậm chí còn nghĩ thực lực của chủ võ quán cũng chỉ có vậy thôi, cho nên anh ta thường nói chuyện không được lịch sự với võ quán.

Chuyện này thường xảy ra ở các võ quán, khi thực lực của vài người đã đủ mạnh thì thường sẽ như thế.

Trương Thần sầm mặt nói: “Tần Cự Phong, lão chủ quán còn ở đây, anh còn không đến chào hỏi”.

Tần Cự Phong nhìn Chu Kỳ Phu, chỉ khẽ hừ một tiếng, anh ta chưa từng thấy lão chủ quán ra tay đánh nhau, những gì nghe được đều là một vài tin đồn. Mấy năm nay, tu vi của anh ta dần được nâng cao nên ngày càng không xem lão chủ quán ra gì. Nhưng anh ta không biết lão chủ quán không quan tâm đến anh ta không phải là anh ta mạnh thế nào, mà là anh ta quá yếu, không đáng để ông ta đàn áp”.

Trương Thần tức giận: “Tần Cự Phong!”

Tần Cự Phong liếc mắt nhìn Trương Thần nói: “Trương Thần, anh đừng có mà hét vào mặt tôi, ông đây không sợ anh đâu. Có gan thì cứ đánh với tôi một trận này. Chỉ cần anh đánh bại được tôi, tôi sẽ nghe theo anh, nhưng nếu anh thua thì từ giờ về sau phải ngoan ngoãn gọi tôi là đại sư huynh”.

Lão chủ quán khẽ cười, nói với Ngô Bình: “Ngô Bình, cậu đi kiểm tra đánh giá Tần Cự Phong đi”.

Ngô Bình “ừ” một tiếng, sau đó cậu sải bước đi về phía Tần Cự Phong, lúc đầu anh ta cũng không để ý đến Ngô Bình nhưng khi Ngô Bình đứng cách anh ta năm bước, anh ta chợt run lên, vô thức lùi về sau hai bước, ngạc nhiên nhìn Ngô Bình.

Ngô Bình mỉm cười, khách sáo nói: “Tần Cự Phong, tôi là người phụ trách kiểm tra cho võ quán, tôi tên là Ngô Bình, mong anh có thể hợp tác”.

Sau một hồi ngạc nhiên, Tần Cự Phong hừ một tiếng: “Cậu kiểm tra tôi, cậu nghĩ cậu là ai?”

Ngô Bình chớp mắt hỏi: “Nói thế tức là anh không chịu phối hợp?”

Tần Cự Phong khoanh tay trước ngực, lạnh lùng nói: “Không phối hợp, anh có thể làm gì tôi?”

“Ầm!”

Vừa thốt ra chữ “tôi”, Tần Cự Phong đã bị quật mạnh xuống đất. Cú rơi mạnh đến nổi hai mắt anh ta nổi đom đóm, đầu óc trống rỗng. Vài giây sau anh ta mới dần tỉnh táo lại, sau đó hét lớn một tiếng: “Mày dám đánh lén!”

Anh ta vừa nói xong là bị Ngô Bình đã kéo lên, sau đó đứng cách đó năm bước nói: “Anh nhìn rõ rồi chứ, tôi không đánh lén”.

Cậu vừa dứt lời, Tần Cự Phong lại ngã nhào xuống đất, lần này ngã càng thảm hơn, suýt nữa anh ta bất tỉnh.

Ngô Bình cười ha ha nhìn anh ta, hỏi: “Thế nào, ngã có đau không?”

Một lúc sau Tần Cự Phong mới hoàn hồn, anh ta ngạc nhiên hỏi: “Sao cậu có thể làm được?”

Ngô Bình: “Anh muốn học à? Tôi có thể dạy cho anh”.

Mặt Tần Cự Phong đỏ bừng, nửa phút sau, anh ta mới lớn giọng nói: “Có bản lĩnh thì chúng ta đánh một trận đường đường chính chính đi”.

Ngô Bình nhìn Tần Cự Phong như nhìn một tên ngốc, hỏi: “Anh nghĩ đánh thế nào mới là đường đường chính chính?”

Tần Cự Phong: “Không được đánh lén, tấn công chính diện”.

Ngô Bình gật đầu: “Được thôi, tôi đứng đây không động đậy, anh cứ việc đánh tôi tùy ý”.

Tần Cự Phong bò dậy, anh ta hít sâu một hơi, khí tức màu đen xuất hiện trên bàn tay phải, ngưng tụ thành một phù văn.

Nhìn thấy thế, Cổ Thanh Liên nói: “Cẩn thận, anh ta đang thi triển bí thuật”.

Ngô Bình mỉm cười: “Yên tâm đi, anh ta gà như thế, không làm tôi bị thương được đâu”.

Vừa dứt lời, cậu sử dụng bí chú Kim Chung, một tầng thần quang bảo vệ cơ thể màu vàng xuất hiện quanh người cậu.

Tần Cự Phong hơi ngạc nhiên, anh ta gầm lên, bàn tay phải đánh mạnh vào ngực Ngô Bình. Ngay sau đó, một chiếc chuông vàng xuất hiện bên ngoài cơ thể Ngô Bình, phát ra âm thanh vang dội, Tần Cự Phong cảm thấy cú chưởng này như đánh vào núi sắt, chấn động khiến gan bàn tay anh ta đau đến tê dại, cả người bị văng ra xa hơn mười mét, vừa đứng vững thì cổ có mùi hơi ngọt, nôn ra một ngụm máu.

Ngô Bình bước đến trước mặt anh ta, lạnh lùng hỏi: “Giờ có phục chưa?”

Tần Cự Phong chỉ cảm thấy da đầu tê dại, Ngô Bình quá mạnh, mạnh đến mức hoang đường, mạnh đến đáng sợ. Anh ta nuốt nước bọt, ngoan ngoãn quỳ xuống trước mặt Ngô Bình, run giọng nói: “Tôi phục rồi! Sau này cậu nói gì thì chính là cái đó”.

Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Tư chất của anh khá tốt, lần này xem như anh đã vượt qua kiểm tra”.

“Vâng”, Tần Cự Phong ngoan ngoãn lùi sang một bên.

Lúc này Cổ Thanh Liên đã không còn nghi ngờ về thân phận của Ngô Bình nữa, cô ta cười nói: “Này, cậu lợi hại quá”.

Trương Thần vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, anh ta bước đến trước mặt Ngô Bình nói: “Cậu Ngô giấu kỹ quá, khâm phục”.

Chu Kỳ Phu nói mọi người: “Vị trí chủ võ quán của võ quán Liên Sơn đã trống ba năm rồi. Tôi quyết định sau này sẽ do Ngô Bình đảm nhiệm vị trí chủ võ quán này”.

Vừa nghe ông ta nói thế, mọi người đều rất ngạc nhiên, ngay cả Ngô Bình cũng rất bất ngờ: “Tiền bối, để tôi làm chủ võ quán không ổn lắm nhỉ?”

Chu Kỳ Phu thờ ơ nói: “Thực lực của cậu mạnh nhất, cũng là đệ tử chân truyền, mọi người đều phục cậu, có gì mà không ổn chứ? Hơn nữa, cậu không cần lo vị trí chủ võ quán sẽ làm phân tán sức lực của cậu, cứ để Trương Thần quản lý những chuyện lặt vặt là được, cậu chỉ cần quyết định các sự kiện lớn trong võ quán thôi”.

Tần Cự Phong nói: “Cậu ấy làm chủ võ quán, tôi phục”.

Ngô Bình trợn mắt nhìn anh ta: “Tôi cho anh lên tiếng rồi à?”

Tần Cự Phong rụt đầu lại, không dám nói gì nữa.

Cậu hỏi Chu Kỳ Phu: “Tiền bối, tại sao ba năm nay võ quán không có chủ võ quán?”

Nghe Ngô Bình hỏi thế, ánh mắt Chu Kỳ Phu lóe lên tia hận thù nói: “Chủ võ quán trước bị đánh chết ngay trước mặt tôi khi bị người ta thách đấu”.

Ngô Bình nhíu mày: “Hung thủ là ai?”

Chu Kỳ Phu: “Cao thủ thanh niên của nước Phù Tang”.

Ngô Bình: “Đối phương giết người mà cứ thế cho anh ta đi sao?”

Chu Kỳ Phu thở dài nói: “Nagarekawa Mira đến là người Phù Tang ở Tiên Giới, được một gia tộc tu chân hùng mạnh chống lưng, Liên Sơn Tông không muốn đắc tội với họ”.

Trương Thần nói: “Thật ra chủ võ quán là con trai nhỏ của lão chủ quán”.

Nghe đến đây, Ngô Bình khá ngạc nhiên, Chu Kỳ Phu mắt thấy con trai mình bị đánh chết nhưng lại không thể trả thù, điều này chắc chắn là chuyện quá khứ không dám nhớ lại với ông ta.

Mặt Chu Kỳ Phu chẳng có tác dụng gì cả, ông ta vỗ vai Ngô Bình nói: “Ngô Bình, tương lai cậu vô cùng sáng lạn, nhất định phải cố gắng, đừng khiến tôi thất vọng”.

Ngô Bình khẽ gật đầu: “Lão chủ quán yên tâm”.

Ngô Bình tiếp tục kiểm tra các học viên trong võ quán, Tần Cự Phong nịnh nọt đi đằng sau Ngô Bình, trước đó anh ta còn ồn ào bảo đang vội nhưng giờ thì lại ở đây.

“Sao anh còn chưa đi, chẳng phải rất bận sao?”, Ngô Bình nói.

Tần Cự Phong khẽ cười nói: “Chủ võ quán, cậu chưa nói gì, tôi nào dám đi”.
Chương 2479: Cậu Tô hối hận

“Anh có thể đi!”, Ngô Bình thản nhiên.

Tần Cự Phong xoa tay, bỗng lên tiếng: “Chủ võ quán, có một người tu vi tương đương tôi nhưng chiêu thức vô cùng kỳ lạ, tôi và hắn đánh nhau hai lần nhưng đều bị đối phương đánh ngã trong vòng mười chiêu. Chủ võ quán, cậu có thể giúp tôi không?”

Ngô Bình xua tay cho học viên trước mặt lui ra, sau đó nhìn về phía Tần Cự Phong: “Đối phương ra đòn thế nào?”

Tần Cự Phong lập tức nghiêm túc: “Người nọ không quá cao nhưng thân pháp quỷ dị, chân xoắn trên mặt đất, người thì như bóng ma, kẻ đó luôn có thể tránh khỏi tầm nhìn của tôi, sau đó sẽ cho tôi một chiêu mạnh nhất”.

Ngô Bình cẩn thận hỏi vài câu: “Anh tới đây tấn công tôi xem!”

Tần Cự Phong biết Ngô Bình muốn dạy mình gì đó nên anh ta hét lớn, đánh một quyền về phía Ngô Bình, chân phải Ngô Bình lại xoắn trên đất, sau đó cậu biến mất khỏi tầm nhìn của Tần Cự Phong. Tần Cự Phong hoảng hốt, cảm thấy sau lưng lạnh toát, anh ta đã bị Ngô Bình túm lấy thắt lưng, quật ngã mạnh xuống đất.

“Ối!”

Tần Cự Phong đau tới mức hét thảm, trên mặt lại vui vẻ: “Đúng rồi, là vậy đó!”

Ngô Bình nói: “Cái này gọi là xà bộ, thật ra cũng không khó!”

Tần Cự Phong vội đứng lên: “Xà bộ là cái gì?”

Ngô Bình: “Anh từng thấy rắn bò thế nào chưa?”

Tần Cự Phong gật đầu: “Thấy rồi, dựa vào phần bụng và vảy”.

Ngô Bình: “Xà bộ là cách di chuyển bắt chước rắn, anh nhìn giày của đối phương, phần đế sẽ rất mềm, thêm nữa là mặt ngoài còn phủ thêm lớp vảy. Mượn dùng sức bật của phần bắp chân, phối hợp với bộ pháp xà bộ, thuấn di ra khỏi tầm nhìn của anh”.

Tần Cự Phong: “Vậy tôi phải làm gì để phá giải nó? Cũng học xà bộ à?”

Ngô Bình lắc đầu: “Võ kỹ cấp thấp thế này thì học theo làm chi? Tôi dạy anh quỷ bộ, cao minh hơn xà bộ gấp mười!”

Tần Cự Phong mừng rỡ: “Cảm ơn cậu!”

“Anh khảo sát học viên còn lại, tôi nghỉ ngơi một chút”.

Tần Cự Phong vội vàng vâng dạ.

Ngô Bình và Chu Kỳ Phu vừa uống trà vừa tán gẫu. Lam Linh không hiểu biết về việc tu hành nhưng cảm thấy người trong võ quán rất lợi hại, mà Ngô Bình làm chủ thì tất nhiên sẽ đáng sợ hơn.

Đào Thành cười: “Dì út, có phải đại ca cháu mạnh lắm không?”

Lam Linh ngẩn ra, vài giây sau mới đáp một tiếng, nhìn Cổ Thanh Liên luyện kiếm ở phía xa, cô ta thấp giọng hỏi: “Cổ Thanh Liên này là bạn gái cậu ta à?”

Đào Thành: “Không tính là bạn gái, đại ca mới quen biết cô ta hai ngày thôi”.

Lam Linh à một tiếng rồi lại hỏi: “Tiểu Thành, dì cũng muốn tập võ, có thể gia nhập võ quán không?”

Đào Thành cười: “Không vấn đề, đại ca là chủ mà, chắc chắn sẽ nể mặt cháu!”

Đợi trong võ quán hơn một tiếng, Cổ Thanh Liên lại nhận được điện thoại của nhà, cô ta vội vã rời đi: “Em trai, trong nhà có chuyện gấp, tôi phải trở về”.

Ngô Bình hỏi: “Chuyện gấp gì?”

Cổ Thanh Liên: “Bà nội tôi bệnh nặng”.

Ngô Bình lập tức nói: “Tôi về với chị, tôi biết chữa bệnh, không chừng có thể trợ giúp gì đó”.

Cổ Thanh Liên gật đầu.

Đào Thành và Lam Linh ở lại võ quán, Ngô Bình và Cổ Thanh Liên đi về phía nhà họ Cổ.

Hai người tới trước cửa, bố của Cổ Thanh Liên đã đứng chờ sẵn, ông ta tên Cổ Kiếm Nam, rất có tiếng nói ở nhà họ Cổ. Hiện tại, gia chủ nhà họ Cổ là Cổ Linh Đàm cũng là chú hai của ông ta.

Cổ Kiếm Nam thấy Ngô Bình tới cùng thì trong mắt lóe lên tia sáng lạnh: “Cậu Ngô, nếu đã đến thì vào trong ngồi chơi chút đi!”

Cổ Thanh Liên vội hỏi: “Bố, bà nội sao rồi ạ?”

Cổ Kiếm Nam: “Vào rồi nói!”

Ba người vào sảnh của nhà họ Cổ, thấy trong này ngồi đầy người, cậu Tô kia cũng có mặt, hơn nữa còn được nhà họ Cổ cho ngồi ghế trên. Trừ cậu Tô còn có vài kẻ không phải người nhà họ Tô đang ngồi ở những vị trí quan trọng.

Hai người vào sảnh, Cổ Hồng Ngọc lạnh lùng nói: “Thằng ranh họ Ngô, cậu thật to gan, dám giả mạo đệ tử của đại tông”.

Vẻ mặt Ngô Bình lạnh nhạt, cậu liếc nhìn mọi người: “Các người cho rằng tôi giả mạo?”

Cổ Hồng Ngọc cười lạnh: “Chẳng lẽ không phải?”

Cổ Thanh Liên biết thân phận thật của Ngô Bình, vội nói: “Gia chủ, cậu Ngô thật sự là đệ tử của Liên Sơn Tông, bây giờ đã là chủ võ quán ở thế tục...”

“Đủ rồi!”, Cổ Kiếm Nam quát lạnh: “Con câm miệng cho bố!”

Cổ Thanh Liên vô cùng ấm ức: “Bố, những gì con nói đều là thật!”

Cổ Minh Châu cũng có mặt, cô ta cười một cái rồi lắc đầu, đồng thời của mỉa mai Cổ Thanh Liên: “Cổ Thanh Liên, trước đó tôi nói đâu có sai nhỉ? Hai người xứng lắm đó!”. Nói xong cô ta đá lông nheo với cậu Tô.

Cậu Tô lạnh lùng nhìn chằm chằm Ngô Bình, trong lòng chỉ hận không thể tung chưởng đánh chết cậu, nhưng vì giữ phong độ thiếu gia của mình nên hắn ta chỉ hừ nhẹ: “Ranh con, ai cho cậu cái gan dám trêu chọc tôi!”

Ngô Bình vẫn vẻ mặt giễu cợt: “Nói đi, các người muốn sao?”

Cổ Hồng Ngọc lạnh giọng nói: “Quỳ xuống, dập đầu xin lỗi cậu Tô. Không chừng cậu Tô sẽ tha cho cậu một mạng!”

Cổ Kiếm Nam đè lại bả vai Cổ Thanh Liên, kéo cô ta tới trước mặt cậu Tô, trầm giọng nói: “Thanh Liên, nhận lỗi với cậu Tô đi!”

Cổ Thanh Liên: “Bố, con không có lỗi gì để nhận với hắn cả!”

Cậu Tô khó chịu trong lòng, chăm chú vào Cổ Thanh Liên, gằn giọng: “Cô tin cậu ta như vậy thì tôi sẽ vạch mặt tên này trước mặt cô rồi lấy luôn mạng chó của cậu ta. Đến lúc đó cô sẽ biết thế nào mới là công tử tiên giới chân chính”.

Hắn ta đứng lên, tiến về phía Ngô Bình.

Ngô Bình vẫn bình tĩnh nhìn hắn ta, khi hai người chỉ cách nhau mười bước, cậu Tô vươn tay túm một cái, bí lực trong lòng bàn tay ngưng tụ thành vuốt ưng màu nâu đồng ập về phía Ngô Bình. Cú trảo này có thể bẻ gãy sắt thép, uy lực kinh người.

Đối mặt với vuốt ưng, Ngô Bình nhanh chóng niệm ra một đoạn bí chú, đỉnh đầu cậu xuất hiện một bóng mãnh hổ cao mấy mét, móng vuốt khổng lồ đánh nát vuốt ưng. Sau đó mãnh hổ nhảy lên, nhào về phía cậu Tô.

Cậu Tô lập tức cảm thấy được tử vong đang uy hiếp, hắn ta quát to một tiếng, sau đó ngã ngửa ra. Nhưng mãnh hổ rất linh hoạt, nó ập xuống, đè chặt cậu Tô. Dù chưa dùng sức nhưng áp lực to lớn vẫn làm cậu Tô tái mét mặt mày và khó thở.

Tất cả điếng người, cảnh cậu Tô chèn ép Ngô Bình không hề xuất hiện, ngược lại Ngô Bình thì đang dẫm đạp hắn ta trên mặt đất.

Lúc mọi người đang trợn mắt há mồm, Ngô Bình đi tới, túm cậu Tô kia lên, môi cong lên nói: “Anh Tô, lần trước không phải anh đã đi rồi sao, còn quay lại làm gì? Chẳng lẽ anh còn ngấp nghé bạn gái tôi?”

Cậu Tô cũng không ngu, hắn ta biết tình báo đã xảy ra vấn đề, thực lực của kẻ trước mặt quá mạnh, chắc chắn không phải là thân phận tầm thường.

Hắn ta lập tức gượng cười: “Cậu Ngô, vừa rồi chúng tôi chỉ đùa thôi, sao tại hạ dám bất kính với cậu!”

Ngô Bình vỗ vào mặt hắn ta: “Lần trước tôi tha cho anh một lần, còn đợt này là do anh tự tìm chết đấy”.

Cậu Tô biến sắc, run giọng: “Cậu Ngô bớt giận, tôi có một bảo vật muốn hiến cho cậu!”

Ngô Bình nhướng mày: “Anh còn bảo vật?”

Cậu Tô gật đầu: “Có thể tìm một chỗ yên tĩnh để nói chuyện không?”
Chương 2480: Tin đồn về kính Lăng Thiên

Ngô Bình “ừ” một tiếng, sau đó đi đến vườn hoa đối diện đại sảnh với cậu Tô. Sau khi đến chỗ hòn non bộ, cậu Tô nói: “Cậu Ngô, thật ra sở dĩ tôi đến thế tục, kết thông gia với nhà họ Cổ không phải là vì chút tài nguyên đó của nhà họ Cổ”.

Ngô Bình nhìn hắn ta, cũng không biết có tin hay không, chỉ lạnh nhạt hỏi: “Thế anh muốn gì?”

Mắt cậu Tô phát sáng nói: “Một món bảo vật! Món bảo vật này có liên quan đến tổ tiên của nhà họ Cổ”.

Ngô Bình nhíu mày: “Chẳng phải anh nói anh có một món bảo vật sao? Ở đâu?”

Cậu Tô lấy ra một cuốn sách cổ ra, là cuốn bút ký của một người vô danh ở Tiên Giới để lại, ông ta mở một trang trong đó rồi đưa cho Ngô Bình xem. Trên đó có viết, bốn trăm năm trước có một thiên tài tuyệt thế, cảnh giới Thần Thông có được một món chí bảo, kết quả bị cường giả đuổi giết. Thiên tài đó mang theo bảo vật chạy trốn xuống thế tục, trên đó có ghi lại thời gian và địa điểm, có lẽ là khu vực các tỉnh ở Giang Nam này.

Ngô Bình: “Điều này chứng tỏ cái gì?”

Cậu Tô nói: “Cậu Ngô, mấy năm nay tôi đều đang nghiên cứu chuyện này, phát hiện chỉ nửa tháng sau khi thiên tài đó đi vào thế tục rồi biến mất, tổ tiên nhà họ Cổ đột nhiên từ một phu khuân vác biến thành một cao thủ tuyệt thế. Sau đó tôi nhờ người nghe ngóng tình hình của tổ tiên nhà họ Cổ, kết quả phát hiện có rất nhiều điểm khả nghi”.

Ngô Bình hỏi: “Điểm khả nghi gì?”

Cậu Tô: “Kiếm kỹ mà tổ tiên nhà họ Cổ học được không hoàn chỉnh nhưng trong đó lại có hai phần giống với kiếm kỹ mà thiên tài đó học được. Ngoài ra, tổ tiên nhà họ Cổ đột ngột chết đi khi đang định tu luyện đến cảnh giới Thần Thông vào năm bốn mươi chín tuổi, thời điểm đó cũng rất gần với thời gian mà thiên tài đó tu luyện công pháp. Công pháp mà thiên tài đó tu luyện có một đặc điểm, đó là từ bí cảnh đến cảnh giới Thần Thông cực kỳ nguy hiểm, có thể nói là cận kề cái chết”.

Ngô Bình như có điều suy nghĩ hỏi: “Nói nãy giờ rốt cuộc bảo vật mà thiên tài đó có được là gì?”

Cậu Tô: “Kính Lăng Thiên”.

“Kính Lăng Thiên này có tác dụng gì?”

Cậu Tô: “Kính Lăng Thiên là một món chí bảo, nghe đồn chỉ cần đối mặt với kính Lăng Thiên tu luyện thì tự nó có thể sửa lại tất cả khuyết điểm trong công pháp để trở nên hoàn hảo”.

Ngô Bình ngạc nhiên nói: “Còn có bảo vật như vậy à?”

Cậu Tô: “Kính Lăng Thiên đã từng tạo ra mấy mươi vị thiên tài tuyệt thế. Nhưng bảo vật này rất dễ thấy, rất nhiều người có được nó nhưng không giữ được nó”.

Ngô Bình: “Anh từng tiếp xúc với nhà họ Cổ, người nhà họ Cổ biết chuyện này không?”

Cậu Tô lắc đầu: “Dĩ nhiên là tôi không thể nói với họ, thậm chí tôi còn không nói với sư phụ của mình”.

Ngô Bình chỉ vào mi tâm cậu Tô, niệm một đoạn bí chú, đầu óc hắn ta trống rỗng. Lúc này tất cả ký ức về kính Lăng Thiên trong đầu hắn ta đều bị xóa sạch.

Đến khi cậu Tô mở mắt ra, hơi ngờ vực nhìn Ngô Bình nói: “Cậu Ngô, vừa rồi tôi làm sao thế?”

Ngô Bình vỗ vai hắn ta, cười nói: “Anh chẳng làm sao cả, có lẽ là ngẩn người thôi. Anh Tô, anh về trước đi”.

Cậu Tô chắp tay lại: “Được rồi, tạm biệt cậu Ngô”.

Sau khi người này đi rồi, Ngô Bình lại quay về đại sảnh. Bầu không khí cực kỳ gượng gạo, gia chủ Cổ Linh Đàm hắng giọng, bước lên trước cung kính nói: “Cậu Ngô, lúc trước…”

Ngô Bình sầm mặt nói: “Người nhà họ Cổ các ông thú vị thật, thế mà lại mời cậu Tô xuất thân từ tông môn thấp kém đến đối phó với đệ tử đại tông là tôi”.

Sắc mặt Cổ Kiếm Nam khó coi, ông ta vội đụng vào Cổ Thanh Liên bên cạnh ra dấu.

Cổ Thanh Liên cũng cảm thấy mất mặt, cô ta bước đến trước kéo nhẹ góc áo Ngô Bình: “Chuyện hôm nay là do nhà họ Cổ không tốt, cậu thông cảm cho họ đi”.

Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Thanh Liên, tôi nể mặt chị nên mới không so đo với họ”.

Cổ Linh Đàm thở phào, vội vàng mời Ngô Bình ngồi xuống.

Nhà họ Cổ hết lần này đến lần khác đều vô lễ với Ngô Bình, Cổ Linh Đàm cũng cảm thấy ngượng, ông ta nói: “Cậu Ngô, mọi chuyện đều là lỗi của bọn tôi, cậu đừng tức giận”.

Ngô Bình nói: “Trước tiên không nói đến chuyện này nữa. Tôi nghe người khác nói tổ tiên nhà họ Cổ từng có được một món bảo vật, mọi người có biết chuyện này không?”

Cổ Linh Đàm hơi biến sắc, đáp: “Đúng là tổ tiên từng có một món bảo vật, tiếc là sau đó món bảo vật đó bị mất, không rõ tung tích”.

Ngô Bình: “Bị mất?”

Cổ Linh Đàm sợ Ngô Bình không tin vội nói: “Sự thật là thế, món đồ đó đã không còn nữa”.

Ngô Bình suy ngẫm trong chốc lát rồi hỏi: “Tổ tiên các ông có phải chết đột ngột trong lúc đang đột phá cảnh giới Thần Thông không?”

Cổ Linh Đàm gật đầu: “Đúng thế, trước đó tổ tiên tu luyện vẫn luôn rất thuận lợi, nhưng lúc đột phá cảnh giới Thần Thông thì đột nhiên xảy ra việc ngoài ý muốn”.

Ngô Bình cảm thấy Cổ Linh Đàm trả lời không thành thật, cậu nói: “Tôi đã nói chuyện với Thanh Liên, thật ra truyền thừa của nhà họ Cổ ông không hoàn chỉnh”.

Cổ Linh Đàm run lên, vội gật đầu: “Đúng thế, truyền thừa mà tổ tiên để lại quá mức huyền diệu, đời sau này của chúng tôi không thể lĩnh hội được hết nên đều học không trọn vẹn”.

Ngô Bình suy ngẫm, rồi nói: “Không chừng tôi có thể giúp các ông”.

Mắt Cổ Linh Đàm sáng lên: “Ý cậu là?”

Ngô Bình: “Truyền thừa của nhà họ Cổ các ông ở đâu, lấy cho tôi xem đi”.

Cổ Linh Đàm mừng rỡ, lập tức nói: “Mời cậu đi theo tôi”.

Cổ Linh Đàm không lo việc Ngô Bình sẽ học lỏm được truyền thừa của nhà họ Cổ, dù truyền thừa của nhà họ Cổ có lợi hại đến đâu thì cũng không thể tốt hơn truyền thừa của tông môn hạng nhất, vì thế ông ta cảm thấy rất vui khi Ngô Bình có thể giúp ông ta giải mã được truyền thừa mà tổ tiên để lại.

Ngô Bình và Cổ Thanh Liên được Cổ Linh Đàm dẫn đến một đại điện bằng đá không cao lớn lắm. Ánh sáng trong đại điện hơi tối, giữa điện có một tấm bia đồng cực lớn, trên đó khắc hàng vạn chữ nhỏ.

Cổ Linh Đàm: “Cậu Ngô, đây là truyền thừa mà tổ tiên để lại”.

Ngô Bình hỏi: “Chắc là ông từng đọc truyền thừa này rồi, không biết ông lĩnh hội được mấy phần?”, cậu hỏi.

Cổ Linh Đàm cười khổ nói: “Thật là hổ thẹn, tôi chỉ lĩnh hội được một phần rưỡi”.

Ngô Bình đứng trước tấm bia đồng, hàng vạn văn tự nhanh chóng bay vào trong đầu cậu. Cậu gần như không cần nghĩ ngợi, ý nghĩa mà những văn tự này muốn biểu đạt xâm nhập vào ý thức của cậu từ một nơi bí ẩn.

Một lúc sau, cậu hoàn toàn lĩnh hội được nội dung ghi trên tấm bia đồng và một thông tin ẩn chứa trong đó, trong thông tin này có ghi lại này vị trí cất giữ bảo vật.

Ngô Bình không đổi sắc nói: “Được rồi, tôi cần tìm một nơi để lĩnh hội nội dung trên bia đồng”.

Cổ Linh Đàm vội nói: “Được”.

Sau khi rời khỏi đại điện, Ngô Bình bỗng bay lên không trung, cậu nhìn về hướng mặt trời, sau đó ánh mắt nhìn đến một đỉnh núi ở phía xa. Cậu tính toán một lúc rồi chỉ vào một sân nhỏ tinh xảo: “Tôi sẽ lĩnh hội ở đây”.

Cổ Linh Đàm cười nói: “Nơi này là nơi trồng hoa của tổ tiên vào năm đó, điều kiện rất tốt”.

Đến khu này rồi, Cổ Linh Đàm bèn rời đi, Cổ Thanh Liên bị Ngô Bình giữ lại.

Cổ Thanh Liên tò mò hỏi: “Cậu thật sự lĩnh hội được truyền thừa của nhà họ Cổ sao?”

Ngô Bình gật đầu, cậu nói: “Chị Thanh Liên à, tôi không thể giấu chị, theo suy đoán của tôi, bảo vật của tổ tiên nhà họ Cổ các chị chắc được giấu trong sân nhỏ này”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK