Ngô Bình: “Đúng thế, đến cấp bậc của họ rồi thì đều thấy vạn vật rất tầm thường, như thế thì sao có thể để ý đến thiệt hơn của tộc người hay Thần tộc?”
Thần Phá Tiêu: “Đúng vậy, tất cả các thế lực lớn mạnh đều chỉ theo đuổi một mục tiêu, đó là trở nên mạnh hơn, sau đó trở thành cường giả cấp vũ trụ, cuối cùng rời khỏi vũ trụ thứ để đi vào vào vũ trụ chính”.
“Có cường giả tộc người từng thành công chưa?”, anh hỏi.
Thần Phá Tiêu: “Tôi biết có hai người, một người là cường giả chí tôn đã tạo ra đại thế giới Ngọc Thanh, còn một người nữa là Phật tổ của Phật đạo”.
Ngô Bình: “Ồ? Sau khi họ đến vũ trụ chính thì có tầm ảnh hưởng đến thế giới của chúng ta không?”
Thần Phá Tiêu: “Chắc chắn là có. Chẳng hạn như đại thế giới Thượng Thanh và đại thế giới Ngọc Thanh, sau khi vị đó đi thì đã có những thay đổi rõ ràng. Tôi nghĩ đó chính là những gì người đó để lại, hy vọng sẽ có nhiều người có thể đi theo con đường của người đó hơn”.
Ngô Bình: “Xem ra tôi nhất định phải đến đại thế giới Ngọc Thanh một chuyến”.
Thần Phá Tiêu: “Nơi đó cực kỳ bí ẩn, có đệ tử chân truyền của các nhân vật tầm cỡ đó canh giữ ở đó, anh Lý đã đến đó thì phải cẩn thận”.
Ngô Bình: “Sao anh lại nói thế?”
Thần Phá Tiêu: “Giữa các cường giả đã đến được cấp bậc kỷ nguyên và vũ trụ thường sẽ tranh đấu với nhau, hấp thu sức mạnh và kinh nghiệm trí tuệ của nhau, chỉ có như vậy mới có thể nhanh chóng thăng cấp”.
Ngô Bình nói: “Những lời anh nói rất có lý, tôi phải đề phòng những người đó”.
Không biết được được bao xa, con đường phía trước bỗng trở nên rộng hơn, hình thành một khu vực có đường kính mấy trăm mét, trong khu vực có một cánh cửa ánh sáng cực lớn, sương mù bao phủ bên trong cánh cửa ánh sáng, rất nhiều phù văn loáng thoáng hiện ra.
Ngô Bình đứng trước cánh cổng quan sát một hồi rồi cười nói: “Anh Thần, tôi vào trong trước”, nói rồi anh cất bước lên, người bỗng biến mất.
Thần Phá Tiêu do dự một lúc rồi cũng đi vào theo.
Nói là thế nhưng sau khi bước vào cánh cổng ánh sáng, Ngô Bình đã đến một thế giới khác.
Vừa bước vào thế giới này, anh đã cảm nhận được áp lực cực lớn, nếu trước đó anh không thể hấp thu năng lượng vũ trụ chính ở biển Hỗn Mang Hải thì lúc này chắc chắn sẽ bị áp chế đến nỗi không thể động đậy. Thế nhưng năng lượng trong cơ thể anh đủ để chống đỡ nên sau một lúc cảm thấy khó chịu, anh đã quen với áp lực đó, thậm chí lúc này anh còn cảm thấy khá thoải mái.
Đưa mắt nhìn xung quanh, anh đang ở trong một vùng hoang vu, sinh vật xung quanh còn mạnh hơn cả cá lớn trong biển Hỗn Mang nhưng khí tức mà anh giải phóng ra đáng sợ hơn những sinh vật này gấp mười ngàn lần, chúng đều tránh xa không dám đến gần anh.
Đúng lúc này, trong đầu Ngô Bình vang lên một giọng nói: “Chúc mừng cậu đến với Ngọc Thanh Giới”.
Ngô Bình rất bất ngờ, cũng rất ngạc nhiên: “Ai đó?”
“Tôi là người hướng dẫn cậu trải qua giới này, cậu có thể gọi tôi là Thanh Phong”.
Ngô Bình: “Thanh Phong, Ngọc Thanh và đại thế giới Ngọc Thanh có liên quan với nhau không?”
Thanh Phong: “Có liên quan đấy, đại thế giới Ngọc Thanh mà cậu biết là hình chiếu của Ngọc Thanh Giới. Quan hệ này giống hệt với quan hệ giữa vũ trụ chính và vũ trụ thứ vậy”.
Ngô Bình: “Nói thế, hình chiếu của Ngọc Thanh Giới không chỉ có một cái?”
Thanh Phong: “Đúng thế, đại thế giới Ngọc Thanh mà cậu biết là hình chiếu của Ngọc Thanh Giới ở vũ trụ Chấn Đán. Ở những vũ trụ khác, Ngọc Thanh Giới cũng có hình chiếu nhưng có một số không tồn tại và vài hình chiếu vẫn tiếp tục tồn tại”.
Ngô Bình: “Tôi nghe nói người sáng lập ra đại thế giới Ngọc Thanh đã đến vũ trụ chính, chắc Ngọc Thanh Giới này cũng là do ông ấy sáng lập ra phải không?”
Thanh Phong: “Đúng thế, Ngọc Thanh Giới là do Nguyên Thủy sáng lập ra, mục đích là để đào tạo người kế nhiệm. Cậu là sinh linh thứ năm đi vào nơi này”.
Ngô Bình: “Nguyên Thủy không phải là tộc người sao?”
“Tất nhiên là phải rồi”.
Ngô Bình: “Nhưng theo tôi được biết, tộc người mới được sinh ra từ kỷ nguyên này, mà Tiên tộc đã từng đi vào giai đoạn thứ ba của con đường Chân Thánh vào kỷ nguyên trước”.
Thanh Phong: “Trong mắt Nguyên Thủy hoàn toàn không có khái niệm thời gian, ông ấy có thể xuất hiện vào một điểm thời gian bất kỳ nên những gì cậu nói đó không phải là vấn đề”.
Ngô Bình như suy nghĩ gì đó: “Nói cách khác thậm chí Nguyên Thủy có thể đến trước khi vũ trụ được sinh ra?”
Thanh Phong: “Đợi đến khi cậu đạt được cảnh giới đó thì sẽ rõ”.
Ngô Bình gật đầu, cười hỏi: “Thanh Phong, tiếp theo tôi phải làm gì?”
Thanh Phong: “Thể chất của cậu đã vô cùng hợp với nơi này, cũng bớt được không ít phiền phức. Tiếp theo cậu phải vượt qua bảy cửa ải bằng nỗ lực của bản thân. Sau khi vượt qua bảy cấp độ này, cậu mới có thể lấy được bảo vật của Nguyên Thủy và biết được bí ẩn cuối cùng của thế giới”.
Ngô Bình: “Bảy thử thách này khó không?”
Thanh Phong: “Vô cùng khó, từ khi Ngọc Thanh Giới xuất hiện vẫn chưa có người nào vượt qua được. Người mạnh nhất cũng chỉ đến cửa thứ tư thôi”.
“Người vượt qua cửa thứ tư đó là Tiên tộc sao?”
“Đúng thế”, Thanh Phong nói: “Mong cậu có thể đạt được bảo vật cuối cùng”.
Ngô Bình: “Ừ, bây giờ tôi đến cửa thứ nhất”.
Thanh Phong: “Cảnh giới của cậu vẫn chưa đạt yêu cầu, mặc dù thực lực của cậu rất mạnh nhưng trên người vẫn chưa có dấu ấn kỷ nguyên. Đợi đến khi cậu có dấu ấn thì lại đến đột phá cửa thứ nhất”.
Ngô Bình sửng sốt: “Chỉ có cao thủ kỷ nguyên mới có thể đi đến cửa thứ nhất?”
Thanh Phong: “Đúng thế, vượt qua cửa thứ nhất, cậu sẽ nhận được một ít phần thưởng. Cậu giữ lệnh bài này cho cẩn thận, sau này có thể lấy nó để tùy ý ra vào Ngọc Thanh Giới”.
Ngô Bình nhận lấy lệnh bài màu tím này, gật đầu: “Thanh Phong, vậy tôi đi trước đây. Không lâu nữa tôi sẽ quay lại”.
Tiếp theo anh sử dụng lệnh bài, rất nhiều địa điểm vận chuyển xuất hiện trong đầu anh, anh chọn một vị trí không xa, anh lập tức đến bên ngoài chỗ đó.
Anh vừa bước ra đã nhìn thấy Thần Phá Tiêu đang nằm trước cổng, vẻ mặt rất đau đớn.
Anh cười hỏi: “Anh Thần, sao anh lại ra đây?”
Thần Phá Tiêu cười khổ: “Bên trong quá đáng sợ, tôi vừa vào thì suýt nữa đã chết. May là có một sức mạnh bí ẩn nào đó đã đưa tôi ra ngoài, nếu không e là tôi cũng đã xong đời”.
Ngô Bình: “Bên trong quả thật không phải là nơi con người có thể đi vào, anh không sao là tốt rồi”.
Thần Phá Tiêu ngạc nhiên nhìn Ngô Bình: “Anh Lý không có việc gì, xem ra đã thích nghi với môi trường trong đó, em đây bái phục”.
Ngô Bình: “Trước hết đừng bái phục tôi, tôi nghĩ nơi này đã là điểm cuối của con đường Chân Thánh rồi, chúng ta nên quay về thôi”.
Thần Phá Tiêu gật đầu: “Ừ, chúng ta về thôi”.
Lúc đến thì khó nhưng lúc đi thì lại dễ hơn rất nhiều, rất nhanh đã đi đến lối ra vào, họ lần lượt bước ra khỏi cánh cổng đó.
Đám người này vừa xuất hiện thì phát hiện có không ít tu sĩ đang đợi ở bên ngoài. Nhìn thấy đám người Ngô Bình, các tu sĩ đều lên tiếng thảo luận bàn bạc.
“Sao lại đi ra nhanh thế? Có phải không có thu hoạch gì không?”
“Có lẽ không đâu, Thần Phá Tiêu cũng ở trong đó, cậu ta là thiêu kiêu đỉnh cấp đến”.
Ngô Bình cũng mặc kệ những lời đàm tiếu này, anh nói với Thần Phá Tiêu: “Anh Thần, chúng ta tạm biệt ở đây nhé”.
Thần Phá Tiêu chào anh: “Anh Lý, sau này chúng ta qua lại nhiều hơn nhé”.
Nói rồi Ngô Bình dẫn A Ly và Thiêu Tuyết Linh rời khỏi đây. Đi hết con đường Chân Thánh, anh phải đến gặp lão tổ Huyền Đô.
Khi mấy người Ngô Bình đến tiên giáo Thái Thanh, Ngô Bình cảm thấy rất ngạc nhiên khi thấy hiện tại tiên giáo Tiên Thanh đã vô cùng đổ nát, khắp nơi đều là xương cốt, thi thể. Những người chết đều là đệ tử và trưởng lão của tiên giáo Tiên Thanh.
Anh cực kỳ ngạc nhiên, vội vàng chạy đến đại thế giới Phiêu Miểu, thế nhưng khi anh bước vào đại thế giới lại phát hiện đại thế giới Phiêu Miểu đã sụp đổ hơn một nửa, không còn sự sống.
Anh cẩn thận tìm kiếm một hồi, bỗng đi đến một nơi, dùng tay chộp vào không khí, một không gian bí ẩn bị anh phá vỡ, một đôi chị em xinh đẹp rơi xuống từ bên trong, chính là hai chị em Long Tinh Nhi và Long Uyển Nhi.
Lúc này hai cô gái đang khóc, nhìn thấy Ngô Bình, Long Tinh Nhi nhào vào lòng anh: “Sư huynh, sư tôn bị người ta hại chết, tiên giáo Thái Thanh cũng không còn nữa”.
Chương 2037: Hủy diệt, trả thù
Ngô Bình vừa ngạc nhiên vừa tức giận: “Tinh Nhi, là sư tôn bảo em trốn ở đây à?”
Long Tinh Nhi vừa khóc vừa gật đầu: “Giây phút cuối cùng sư tôn đưa em và Uyển Nhi đến một thời không bí ẩn”.
Ngô Bình trầm giọng hỏi: “Tinh Nhi, hung thủ là ai thế?”
Long Tinh Nhi: “Một gia tộc có cường giả kỷ nguyên trấn giữ. Người đó phái người đến tiên giáo Thái Thanh, sau khi tìm hiểu rõ tình hình bên này thì đột nhiên gây loạn”.
Ngô Bình: “Kẻ đó tên gì?”
“Nhà họ Thương, tên dẫn người đánh vào đây là Thương Nguyên Cực. Bây giờ nhà họ Thương đã chiếm đại thế giới Thái Thanh rồi, nói là muốn làm bàn đạp để đi vào đại thế giới Thượng Thanh”.
“Nhà họ Thương! Anh biết rồi. Tinh Nhi, còn người nào khác sống sót không?”
Long Tinh Nhi: “Lúc đó mấy người sư tôn và sư tổ đã sắp xếp cho một nhóm người chạy trốn, nhưng em không biết tung tích của họ”.
Ngô Bình gật đầu: “Sư tôn có thể bảo vệ em thì chắc chắn cũng có thể bảo vệ được những người khác”.
Sau đó anh dẫn hai cô gái vào vũ trụ nhỏ của mình, sau đó đi đến đại điện Thái Thanh. Cũng không bất ngờ gì khi thấy đám hung thủ đó phái người canh gác ở đây.
Trong đại điện Thái Thanh của tiên giáo Thái Thanh có hơn một trăm người phụ nữ xinh đẹp bị giam giữ, các đệ tử nam và trưởng lão nam bị hành quyết, những người có vẻ ngoài không đẹp cũng bị giết. Chúng chỉ để lại những người nữ tu xinh đẹp nhất trong tiên giáo.
Lúc này có hai mươi tu sĩ đang trông coi họ, chúng vừa uống rượu nói chuyện phiếm vừa thỉnh thoảng nhìn các nữ tu.
Một trong số đó nói: “Haizz, tiếc thật chứ, mấy nữ tu này đều để lại cho công tử, nếu không chúng ta cũng có thể sung sướng một hồi”.
“Anh đừng nên tơ tưởng đến chúng thì hơn. Bây giờ công tử đang thuần hóa vị tiên tử Phiêu Miểu đó, một khi cô ta khuất phục thì đám phụ nữ này đều là của hồi môn”.
“Ầm!”
Không khí xung quanh bỗng chấn động, Ngô Bình xuất hiện trước mặt đám người này.
Người vừa nói đó hoảng hồn, sau đó tức giận nói: “Mày là ai?”
Ngô Bình hỏi: “Tiên tử Phiêu Miểu đang ở đâu?”
Người này trợn mắt: “Mày to gan thật…”
Ngô Bình bóp chặt vai hắn, lạnh lùng hỏi: “Trả lời câu hỏi, nếu không sẽ chết”.
“Mày có biết bọn ta là người của ai không?”
“Phụt!”
Người này bỗng nổ tung, biến thành vũng máu.
Ngô Bình lại nhìn người thứ hai: “Nói, tiên tử Phiêu Miểu ở đâu?”
Mấy người còn lại đều hoảng sợ không dám thở mạnh, người bị hỏi đó run giọng nói: “Ở nhà họ Thương”.
Ngô Bình: “Tại sao nhà họ Thương lại muốn tiêu diệt đại thế giới Thái Thanh, có biết không?”
Người này vội nói: “Hình như là vì muốn đi vào đại thế giới Thượng Thanh”.
Ngô Bình cười nhạo: “Trong các người chỉ có một người có thể sống sót dẫn tôi đến nhà họ Thương”.
Anh vừa dứt lời, có một người vội quỳ xuống: “Tôi sẵn sàng dẫn đường”.
Ánh mắt Ngô Bình trở nên lạnh lùng, ngoài người đang quỳ dưới đất đó thì đám người còn lại đều bị nổ tung mà chết.
Sau khi giết đám người này, anh nhìn các nữ tu trong điện, dĩ nhiên các nữ tu nhận ra Ngô Bình, biết anh là thiên kiêu của tiên giáo Thái Thanh nhưng bọn họ đều bị trúng cấm chế nên không thể động đậy.
Ngô Bình bước đến, vung tay lên, tất cả cấm chế đều biến mất, mọi người bật khóc quỳ xuống đất.
Anh lạnh nhạt nói: “Tạm thời tôi sẽ đưa các cô đến một nơi”, nói rồi anh đưa các nữ tu vào vũ trụ nhỏ của mình.
Sắp xếp cho họ xong, anh lập tức bảo người đó dẫn đường đến nhà họ Thương.
Nhà họ Thương tọa lạc ở Thiên Ngoại, không phải ở trong Khuyên giới, nơi nó tọa lạc được gọi là đại lục Thương Hải. Đại lục Thương Hải cũng giống với đại lục Hồng Hoang, diện tích nhỏ hơn một chút, cũng là một giới tự thành thế giới riêng, trong đó có mặt trời, mặt trăng và sao.
Ở đại lục Thương Hải, nhà họ Thương là một trong ba thế lực lớn, mặc dù không phải là gia tộc mạnh nhất nhưng lại có truyền thừa có nề nếp, có lịch sử lâu đời. Theo những gì người dẫn đường nói, cao thủ số một của nhà họ Thương là gia chủ Thương Huyền Quang, một cao thủ nhị kỷ nguyên.
Trong căn nhà của nhà họ Thương ở đại lục Thương Hại, Phiêu Miểu bị trói bằng một sợi dây thừng màu đỏ, pháp lực bị khống chế, không thể động đậy. Lúc này bà ấy ngồi trên một chiếc ghế, ánh mắt toát lên vẻ lạnh lùng.
Công tử thứ hai của nhà họ Thương - Thương Nguyên Cực đứng đối diện, hắn cười nói: “Phiêu Miểu, thế nào? Bà có đồng ý đề nghị của tôi không? Nếu đồng ý, bà chẳng những có thể không chết mà còn có thể được nhà họ Thương tôi giúp đỡ, trở thành Đạo Tôn”.
Phiêu Miểu nhìn hắn lạnh lùng nói: “Nhà họ Thương sẽ phải trả giá cho những gì các người đã làm”.
“Trả giá?”, Thương Nguyên Cực cười nhạo: “Lão tổ Huyền Nguyên và đệ tử của ông ta, ngoài bà ra đều đã bị tôi giết hết rồi, còn ai có thể đe dọa được nhà họ Thương tôi?”
Phiêu Miểu không trả lời, nói rõ từng câu từng chữ: “Nếu nó về chắc chắn sẽ trả thù cho bọn tôi”.
Thương Nguyên Cực lắc đầu: “Phiêu Miểu, tôi đã đợi bà mười mấy ngày, bà còn cố chấp như vậy, tôi đã sắp mất kiên nhẫn rồi”.
Hắn vung tay lên thì có một đệ tử nữ bị dẫn vào phòng, là một đệ tử chân truyền của Phiêu Miểu.
“Không đồng ý thì tôi sẽ giết hết từng người bên cạnh bà, đây là người đầu tiên”.
Nói rồi hắn vung tay lên đánh đệ tử nữ này, thế nhưng tay hắn vừa giơ lên lại có một chưởng từ hư không xuất hiện, hai lòng bàn tay đánh vào nhau.
Sức mạnh đáng sợ tấn công đến, Thương Nguyên Cực văng ra xa mấy chục mét, nôn ra máu, cả cánh tay vặn vẹo biến dạng, sức mạnh đáng sợ cũng đi vào trong cơ thể hắn khiến hắn không thể cử động.
Người đến chính là Ngô Bình, anh bước đến trước mặt tiên tử Phiêu Miểu, vung tay muốn cởi sợi dây đỏ ra, nhưng sợi dây đỏ là một món pháp khí kỷ nguyên, uy lực rất lớn, lập tức phát ra ánh sáng đỏ để chống lại sức mạnh của Ngô Bình.
Ngô Bình hừ một tiếng, nắm chặt lấy đầu sợi dây, sức mạnh hung hãn đi vào trong, sợi dây đỏ này lập tức đứt đoạn, sau đó bốc cháy rồi biến mất.
Tiên tử Phiêu Miểu đã được tự do, lúc nhìn thấy Ngô Bình, vô vàn cảm xúc lẫn lộn nói: “Huyền Bình, không ngờ ta còn có thể gặp được con”.
Ngô Bình: “Sư tôn, con đến muộn quá”.
Tiên tử Phiêu Miểu bi thương nói: “Sư tổ và sư bác của con đều bị nhà họ Thương giết hại rồi. Nhưng vào thời khắc nguy cấp nhất, họ đã dùng bí pháp để đưa rất nhiều đệ tử đi, cũng xem như để lại người lo hương hỏa”.
Ánh mắt Ngô Bình đầy vẻ tức giận: “Nhà họ Thương sẽ phải trả giá”.
Thương Nguyên Cực nghiêm giọng nói: “Mày là ai?”
Tiên tử Phiêu Miểu tiến đến một bước, vung tay lên đánh chết Thương Nguyên Cực, sau đó nói: “Huyền Bình, mấy sư tỷ của con và vài đệ tử Kiếm Cung đều ở đây, mau đi cứu chúng đi”.
Ngô Bình bay lên không trung, thần niệm của anh lập tức bao trùm hơn nửa lục địa Thương Hải, rất nhanh đã tìm thấy mấy mươi đệ tử Kiếm Cung, anh lập tức cứu họ ra rồi giết hết những người trông coi đó.
Sắp xếp xong hết mọi thứ cho mọi người, Ngô Bình nhìn tiên tử Phiêu Miểu: “Sư tôn, bây giờ chúng ta tiêu diệt nhà họ Thương, trả thù cho mấy người sư tổ”.
Tiên tử Phiêu Miểu: “Nhà họ Thương có cường giả kỷ nguyên”.
Ngô Bình nói: “Không sao, con cũng có thể giết được ông ta”.
Nói rồi anh thả A Ly ra nói: “A Ly, cô bảo vệ sư tôn của tôi nhé”.
A Ly gật đầu: “Vâng thưa chủ nhân”.
Lúc này bên ngoài vang lên tiếng gào đầy tức giận: “Là ai đã giết con trai tao? Ra đây chịu chết đi”.
Hóa ra là khi Thương Nguyên Cực vừa chết, bố hắn – gia chủ Thương Huyền Quang của nhà họ Thương đã cảm nhận được nên lập tức bay đến đây.
Ngô Bình nhấc thi thể của Thương Nguyên Cực lên rồi vứt lên không trung, thi thể đập xuyên qua mái nhà rồi bay đến chỗ Thương Huyền Quang ở trong không trung.
Thương Huyền Quang nhìn thấy thi thể của con trai bay đến lập tức bắt lấy, thế nhưng sức mạnh cực lớn trên thi thể lại khiến ông ta văng ra phía sau một khoảng, cánh tay cũng tê cả lại.
Ông ta thất kinh, phải biết ông ta là cường giả nhị kỷ nguyên, thế mà suýt nữa lại không đỡ được thứ đồ mà đối phương ném đến.
“Cậu là ai?”, ông ta nhìn Ngô Bình nghiêm giọng hỏi.
Chương 2038: Khống chế nhà họ Thương
Ngô Bình bay lên không trung, lạnh lùng nhìn Thương Huyền Quang chằm chằm, hung hăng nói: “Ông giết hại nhiều người như vậy, bây giờ tôi sẽ lấy mạng chó của ông!”
“Ầm ầm!”
Hư không chấn động, anh bỗng chốc đã đến trước mặt Thương Huyền Quang, vung quyền đánh.
Thương Huyền Quang là cao thủ Nhị Kỷ Nguyên, trong thân thể có dấu ấn Kỷ Nguyên, thể chất hùng mạnh. Một quyền của Ngô Bình vung tới, ông ta không thể tránh né, ngực bị đánh trúng một quyền.
Rên rỉ một tiếng, ông ta cảm thấy xương cốt mình như vỡ vụn, trong lòng hoảng sợ, đang định vung tay phản kích thì mặt lại bị tát một cái.
“Bốp!”
Thương Huyền Quang bị đánh ngã xuống đất, Ngô Binh đánh từ trên không xuống, đạp mạnh lên ngực ông ta.
“Răng rắc!”
Cao thủ Nhị Kỷ Nguyên mạnh mẽ, ngực bị lõm xuống, con ngươi như muốn rớt ra ngoài, kêu la thảm thiết.
“Có lời thì nói đã!”. Ông ta thét lớn.
“Răng rắc!”
Ngô Bình một chân đạp gãy chân trái ông ta, lạnh lùng nói: “Thái Thanh Tiên Giáo từng đắc tội với các người, tại sao phải giết hại nhiều người vô tội như vậy?”. Anh lạnh giọng hỏi.
Thương Huyền Quang nói: “Chuyện này tôi không biết, chắc chắn là do thằng con không ra gì của tôi làm! Thái Thanh Tiên Giáo đối với nhà họ Thương chúng tôi mà nói, không đáng nhắc đến, tôi không thể hỏi”.
“Rắc rắc!”
Ngô Bình lại đạp gãy chân kia của ông ta, lạnh lùng nói: “Con không dạy, là lỗi của cha!”
“Dừng tay!”
Tiếng thét lớn vang lên từ không trung, một ông lão tóc trắng xé rách không gian, xuất hiện cách đó không xa. Ông ta cầm quải trượng, vừa thấp vừa gầy, nhưng khí tức thì mạnh hơn Thương Huyền Quang rất nhiều.
Nhìn thấy ông lão, Thương Huyền Quang vui mừng: “Thương tổ!”
Thì ra, người này tổ tiên của nhà họ Thương, ông ta trước già đều bế quan không xuất hiện, bây giờ người mạnh nhất thế hệ sau lại bị đe dọa đến tính mạng, ông ta mới bất đắc dĩ xuất hiện.
Ông lão nhìn Ngô Bình, nói: “Cậu nhóc, phải có chừng mực. Tiền căn hậu quả mọi chuyện tôi đã biết. Như vậy đi, nhà họ Thương chúng tôi nhất định sẽ bồi thường cho cậu, chuyện này cứ vậy cho qua, cậu xem có được không?”
Ngô Bình cười lạnh: “Tôi tiêu diệt cả nhà ông, rồi bồi thường cho ông, ông đồng ý không?”
Vẻ mặt Thương tổ u ám: “Cậu nhóc, tôi thấy cậu tư chất bất phàm, mới nhẹ nhàng nói chuyện với cậu, cậu đừng không biết tốt xấu như vậy!”
“Không biết tốt xấu? Hừ! A Ly, đưa ông ta qua đây cho tôi!”
A Ly đứng trong sân viện, nghe vậy lập tức hóa thành một vầng sáng, phá vỡ thời không, đi thẳng đến không gian bí ẩn của Thương tổ, sau đó túm lấy ông ta trong tay.
Sau đó, cô ấy ấn Thương tổ dưới đất, đè vào đầu Thương tổ bắt ông ta quỳ xuống đất.
Thương tổ là cao thủ Tam Kỷ Nguyên, thực lực vượt xa Thương Huyền Quang, nhưng ở trước mặt A Ly, ông ta lại quá nhỏ bé, bất giác vừa sợ vừa giận: “Cô là sinh linh Hỗn Độn?”
A Ly gõ vào đầu ông ta một cái nói: “Kêu cái gì mà kêu, còn kêu nữa tôi ăn ông đấy”. Nói rồi, cô còn nhe răng mình ra, dọa Thương tổ vội vàng nghiêng mặt đi.
Thấy Thương tổ cũng đã bị khống chế, Thương Huyền Quang hoàn toàn thất vọng, nói: “Cậu bạn à, có lời cứ nói. Cậu có bất kỳ yêu cầu gì, nhà họ Thương tôi cũng đồng ý thỏa mãn”.
Ngô Bình cân nhắc một lúc rồi hỏi: “Tôi nghe nói, nhà họ Thương các ông là một trong những thế lực lớn ở đại lục Thương Hải, không biết địa bàn các ông lớn đến đâu?”
Thương Huyền Quang: “Địa bàn nhà họ Thương, chiếm chừng hơn một phần mười đại lục”.
Ngô Bình: “Một phần mời, vậy cũng không nhỏ!”
Sau đó anh lại hỏi: “Vậy dưới nhà họ Thương, có bao nhiêu nhân khẩu?”
Thương Huyền Quang: “Ước chừng có bảy nghìn tỷ người”.
“Sư tôn! Sư tôn quyết định đi!”, Ngô Binh mời Tiên tử Phiêu Miểu đến.
Tiên tử Phiêu Miểu nhìn Thương Huyền Quang và Thương tổ, nói: “Thương tổ này là cao thủ Tam Kỷ Nguyên, giữ lại sẽ là mầm mống tai họa, A Ly, giết ông ta”.
A Ly cười nói: “Đã biết”.
Chỉ thấy cô ấy vươn tay ra, lòng bàn tay xuất hiện một cái miệng lớn, đầy răng nhỏ li ti, lập tức nuốt lấy Thương tổ.
Cắn nuốt Thương tổ, vẻ mặt A Ly thoải mái, nói: “Ăn cao thủ Tam Kỷ Nguyên đúng là khác hẳn, rất bổ dưỡng”.
Thương Huyền Quang bị dọa ngây ngốc, liên tục cầu cứu, mắt đẫm lệ.
Tiên tử Phiêu Miểu lạnh lùng nói: “Tôi có thể không giết ông, nhưng kể từ bây giờ, ông và nhà họ Thương phải nghe theo lệnh chúng tôi!”
“Vâng vâng, bà bảo tôi làm gì, tôi sẽ làm đó!”, Thương Huyền Quang bị dọa sợ sắp chết rồi, cái gì cũng đồng ý.
Ngô Bình: “Sư tôn, hay là giết hết đi”.
Tiên tử Phiêu Miểu khẽ thở dài: “Xử lý hung thủ là được rồi, những người còn lại thì cứ giữ mạng. Huyền Bình, sau này con chính là gia chủ mới của nhà họ Thương”.
Ngô Bình ngây người: “Con làm gia chủ nhà họ Thương?”
Tiên tử Phiêu Miểu lạnh nhạt nói: “Không gì không được cả. Tất cả người nhà họ Thương sẽ đổi họ, sau này sẽ mang họ Lý”.
Ngô Bình nhìn Thương Huyền Quang: “Ông đồng ý không?”
Thương Huyền Bình lập tức nói: “Đồng ý, tiểu nhân đồng ý!”
Ngô Bình: “Sư tôn, cho dù nhà họ Thương đồng ý đổi họ, nhưng dù sao cũng không phải người cùng huyết thống với con”.
Tiên tử Phiêu Miểu: “Vậy thì sao, tìm vài cô gái có xuất thân tốt một chút, xinh đẹp chút trong nhà họ Thương, toàn bộ đều thiếp cho con. Như vậy, mọi chuyện đều hợp lý rồi”.
Ngô Bình chớp mắt: “Sư tôn, làm như vậy không tốt lắm?”
Tiên tử Phiêu Miểu: “Sau này, chúng ta còn phải thu nạp các đệ tử trốn thoát của Tiên Giáo Thái Thanh. Bây giờ Tiên Giáo Thái Thanh không còn như trước, không cần thiết phải tiếp tục tồn tại nữa. Ta nghĩ, chi bằng sắp xếp bọn họ đến địa bàn nhà họ Thương, có con nắm giữ, nhà họ Thương chính là của chúng ta”.
Ngô Bình nghĩ đến đại lục Hồng Hoang cũng không hề thái bình, cũng không bằng bên này, bèn gật đầu: “Sư tôn nói có lý, cứ vậy mà làm”.
Thương Huyền Quang vội nói: “Nhà họ Thương tôi có mười vạn người, nhân khẩu các chi có hơn trăm triệu, trong đó có rất nhiều mỹ nữ, hai người cứ tùy ý chọn!”
Ngô Bình nhìn ông ta, nói: “Tôi vẫn không an tâm về ông, sẽ để lại cấm chế trên người ông, sau này nếu ông dám hai lòng, tôi sẽ khiến ông nổ tung lập tức!”
Thương Huyền Quang run rẩy: “Vâng!”
Ngô Bình truyền một luồng sức mạnh vào thân thể ông ta. Sức mạnh này, là sức mạnh thực sự từ vũ trụ chủ, thân thể Thương Huyền Quang này không chịu đựng nổi. Nhưng, sắc mạnh này do Ngô Bình khống chế, cũng không có chuyện gì.
Đặt cấm chế xong, Tiên tử Phiêu Miểu thu nạp các đệ tử và trưởng lã thoát được, Ngô Bình thì đi cùng Thương Huyền Bình đến nhà lớn nhà họ Thương.
Nhà họ Thương này là thế lực đỉnh cao ở nơi này, nơi ở cũng cực kỳ rộng lớn, nhà cửa vô vàn, hơn nữa khắp nơi đều là thời không động thiên, giống như một thành phố khổng lồ vậy.
Ngô Bình đại khái đã biết được tình hình nhà họ Thương, bảo Thiên Tuyết Linh Kiều giúp anh kiểm soát gia tộc khổng lồ này.
Mức độ to lớn và phức tạp của nhà họ Thương, còn hơn cả một vương triều to lớn. Trên thực tế, dưới quyền nhà họ Thương, có rất nhiều quốc gia, thậm chí là hoàng triều, nhà họ Thương cũng rất có ảnh hưởng với những thế lực này.
Ngoài ra, còn có một và môn phái tu hành, số lượng cũng rất nhiều. Nhà họ Thương đối với những thế lực lớn nhỏ này, về cơ bản đều mặc kệ, mỗi năm chỉ lấy một lượng cống nạp nhất định.
Cân nhắc đến sự ổn định, Ngô Bình không cho nhà họ Thương đổi họ ngay, mà là kiểm soát tài sản và nhân khẩu nhà họ Thương trước.
Hai ngày sau, Tiên tử Phiêu Miểu quay về, mang theo cả vạn đệ tử và trưởng lão Thái Thanh Tiên Giáo. Hiện tại những người này không còn nhà để về, tạm thời đều sắp xếp vào các chức vị quan trọng của nhà họ Thương.
Sau khi Tiên tử Phiêu Miểu đến, các mỹ nữ trong nhà họ Thương mà Thương Huyền Quang chọn ra cũng đã được đưa đến, tổng cộng có ba trăm người. Những cô gái này, xuất thân không tệ, vẻ ngoài cũng rất xuất chúng.
Chương 2039: Lại đến Thần Nông Cốc
Ngô Bình nào có tâm tư chọn phụ nữ, bèn để Thiên Tuyết Linh Kiều thay mình chọn, anh tập trung sức lực vào chuyện tiền bạc.
Nhân khẩu nhà họ Thương nắm giữ rất nhiều, nhưng người nuôi dưỡng cũng nhiều, thu nhập cao, tiêu xài cũng nhiều. Hiện tại, thu nhập mỗi năm nhà họ Thương có chừng một trăm năm mươi tỷ Tiền đạo tôn, còn chi tiêu cũng đến một trăm ba mươi tỷ.
Nhưng, nhà họ Thương nắm giữ địa bàn này bao nhiêu năm nay, tích luỹ cũng nhiều vô vàn, chỉ riêng tiền bạc cũng có mười ba nghìn tỷ Tiền đạo tôn. Tính những bảo vật khác, tổng cộng ít nhất cũng ba mươi nghìn tỷ Tiền đạo tôn.
Ngô Bình nắm giữ tài sản này, đồng thời giảm bớt chi tiêu, tiền chia cho các những, các phòng cũng giảm bớt. Không chỉ cắt giảm, mà còn bắt bọn họ đúng hạn giao một ít tiền cho anh, nếu không sẽ giết chết toàn bộ!
Muốn khống chế một gia tộc to lớn như nhà họ Thương, thực lực của hơn một vạn đệ tử và trưởng lão Thái Thanh Tiên Giáo rõ ràng là không đủ. Vì vậy, hôm nay, anh đưa một vạn người vào trong sào huyệt tà ma.
Anh hấp thụ năng lượng vũ trụ chính trong tâm vũ trụ, sau đó thông qua sào huyệt tà ma nâng cao tư chất và thực lực của bọn họ, đồng thời truyền thụ cho bọn họ con đường tu tiên Nhân đạo.
Sau đó, anh lại tăng tốc. Hiện tại, tài nguyên anh nắm trong tay, tài nguyên của nhà họ thương đều dùng không hết, đương nhiên sẽ không tiếc bỏ chút vốn ra.
Rất nhanh sau đó, hơn vạn tu sỉ này ở bên trong trái qua một nghìn năm, ai ai cũng thăng cấp nhanh chóng. Đa phần bọn họ đều đạt đến Chân Tiên cấp số, hơn nữa, bản thân còn sở hữu thể chất Chân Hầu. Có một ít thậm chí còn đạt đến Đạo Quân, thể chất Chân Vương.
Vừa đi ra, những người này đã được kết nối với Thiên Tiên Giới và Kim Tiên Giới của Ngô Bình, còn sức mạnh của bọn họ cũng vì vậy mà trở thành một phần sức mạnh của Ngô Bình.
Chỉ những người này không thì chưa đủ, Ngô Bình quyết định lại bồi dưỡng thêm một vài thánh vệ, thánh binh.
Nuôi dưỡng bọn họ cần có nhân tài, tư chất không thể quá kém, vì thế với danh nghĩa gia chủ nhà họ Thương, anh tuyên bố bên ngoài, trong toàn bộ các thế lực lớn nhỏ dưới quyền nhà họ Thương, chiêu mộ những người có tư chất xuất sắc, trao cho họ tài nguyên khổng lồ, nhưng số lượng có hạn, danh sách có hạn này được phân bổ cho các thế lực lớn nhỏ bên dưới.
Trong mắt những thế lực này, nhà họ Thương lớn mạnh không gì so sánh, là đỉnh cao. Vì thế, các thế lực lớn nhỏ lập tức hành động, chưa đến ba ngày, đã đưa đến nhà họ Thương mươi vạn nhân tài ưu tú nhất.
Ngô Bình chọn ra một vạn người trong đó, bồi dưỡng bọn họ thành thánh vệ, số còn lại, bồi dưỡng thành thánh binh. Có một trăm nghìn thánh binh thánh vệ này thì có thể bảo vệ được nhà họ Thương rồi.
Ở đây một thời gian, tình hình nhà họ Thương cơ bản đã ổn định, anh bảo A Ly trợ giúp Tiên Tử Phiêu Miểu, còn bản thân anh thì tìm một nơi bế quan, tiếp tục hoàn thiện cảnh giới Đạo Tổ của con đường tu tiên Nhân đạo.
Anh hiện tại đã là Đại La Kim Tiên cấp cao nhất, tiếp theo là đột phá đến Đạo Tổ Cảnh.
Khác biệt giữa Đạo Tổ và Đạo Quân chính là Đạo Tổ lĩnh ngộ đại đạo cao minh hơn, khống chế trật tự vũ trụ trong tay thuần thục hơn. Nói đơn giản hơn, thì Đạo Tổ có thể năm giữ nhiều đạo pháp hơn và đạo pháp mạnh hơn.
Thế nhưng, đây chỉ là Đạo Tổ truyền thống trước kia, Đạo Tổ mà Ngô Bình muốn tu luyện, được anh gửi gắm thêm nhiều ý nghĩa hơn, chính là năng lực chống lại đại tai họa, và chấp nhận chuyển hóa năng lượng vũ trụ chính, khiến bản thân càng mạnh hơn.
Đương nhiên, muốn có được sức mạnh vũ trụ chính, buộc phải tiến vào trong Kim Tiên Giới của anh tu hành, dùng công đức đổi lấy.
Đối với Ngô Bình mà nói, Đạo Tổ cũng không phải chuyện gì khó, anh chỉ cần hai ngày để chia các cấp nhỏ của cảnh giời này ra, rồi tự mình tu luyện.
Đến ngày thứ ba, anh trở thành Đạo Tổ chân chính! Trong lúc này, anh dễ dàng học được hơn trăm loại đạo thuật.
Hôm nay anh vừa tu luyện xong, Thiên Tuyết Linh Kiều đã đến gặp anh, cười nói: “Huyền Bình, em đã chọn ra năm cô gái trong ba trăm người, nhân phẩm và vẻ ngoài đều rất tốt”.
Ngô Bình: “Ừ, sau này em chăm sóc bọn họ đi”.
Thiên Tuyết Linh Kiều: “Huyền Bình, tuy bọn họ là thê thiếp, nhưng dù sao cũng là phụ nữ của anh, anh cũng nên đi gặp thử đi”.
Thấy cô kiên trì, Ngô Bình chỉ đành đi đến sảnh lớn, trong sảnh lớn xa hoa, có năm cô gái đang đứng, quả thực là quốc sắc thiên hương, cực kỳ xinh đẹp.
Bọn họ nhẹ nhàng làm lễ: “Bái kiến lão gia!”
Ngô Bình gật đầu: “Sau này, các cô phải nghe theo Linh Kiều, được rồi, lui xuống đi”.
Năm cô gái lui xuống, Thiên Tuyết Linh Kiều cười nói: “Huyền Bình, hiện tại nhà họ Thương đã do anh nắm giữ rồi”.
Ngô Bình: “Ừ. Đã lâu không về nhà rồi, Linh Kiều, em giúp sư tôn làm việc, anh về nhà một chuyến”.
Thiên Tuyết Linh Kiều: “Huyền Bình cứ đi, em và sư tôn chắc chắn sẽ giải quyết tốt chuyện nhà họ Thương”.
Anh nói đi là đi, không lâu sau đã quay về đại lục Hồng Hoang.
Trên đường, anh đi một chuyến đến Thần Nông Cốc, bái kiến Liễu thần, Đào tổ, Sâm tổ, Thất Bảo Hồ Lô, Tử Đằng.
Trước tiên là đến tìm Sâm tổ, Thái Sơ Thần Thủy này, có thể chữa trị thương thế của anh ta. Anh lấy ra một lọ Thái Sơ Thần Thủy, cười nói: “Anh Sâm, Thái Sơ Thần Thủy này, tôi tìm giúp anh rồi”.
“Vậy sao? Tốt quá rồi?” Sâm tổ vui mừng: “Mau tưới vào rễ tôi đi!”
Ngô Bình đổ một phần ba bình, hỏi: “Đủ chưa?”
Gốc sâm đầu tiên trên thế gian này run rẩy cả người, nói: “Đổ thêm một nửa”.
Ngô Bình lại đổ thêm nửa bình nước thần, Sâm tổ lập tức rơi vào trầm mặc, trông bộ dạng như đang hấp thụ Thái Sơ Thần Thủy mọi phương diện, khôi phục tu vi.
Ngô Bình lại tìm sang Đào tổ, cười nói: “Anh Đào, anh cũng lấy chút không?”
Đào tổ cười nói: “Đây là thứ tốt, cho tôi một ít đi, trong bình là đủ rồi”.
Vì thế Ngô Bình đổ vào rễ, cây đào lập tức nở hoa, sau đó nhanh chóng kết quả. Chưa đến nửa canh giờ, cây đào đã mọc đầy trái, có đến hơn trăm trái.
Đào tổ nói: “Cậu em, mấy trái đào này cậu hái đi”.
Ngô Bình khẽ cười: “Cám ơn anh Đào”.
Sau đó, anh lại đến chỗ Liễu thần, hỏi: “Dì Liễu, dì có đây không?”
Liều thần cười nói: “Huyền Bình, anh quay lại từ con đường Chân Thánh sao?”
Ngô Bình: “Đúng vậy, quay lạ mấy ngày rồi. Dì Liễu, Thái Sơ Thần Thủy này, tôi cũng đưa dì một ít”.
Liễu thần cười nói: “Đối với tôi mà nói, nó đúng là bảo bối vô thượng”.
Ngô Bình lấy ra một bình, lập tức đổ vào rễ cây liễu, lập tức, lá liễu chuyển động, tỏa ra mùi thơm kỳ lạ.
“Còn không?”, Liễu thần hỏi.
Ngô Bình nói: “Đương nhiên còn”.
Anh lại lấy ra hai bình, lần lượt đổ vào phần rễ. Cứ như vậy, anh đổ liên tục bảy bình, Liễu thần mới nói: “Được rồi Huyền Bình”.
Ngô Bình nói: “Dì Liễu, Thái Sơ Thần Thủy này tôi vẫn còn, dì cần thì cứ hỏi tôi”.
Liễu thần cười nói: “Tôi bây giờ, đã khôi phục thực lực lúc thời kỳ đỉnh cao rồi”.
Vừa dứt lời, cành liễu vốn khô héo trong tay Ngô Bình, sau đó lại có một cành liễu xanh tươi từ trên trời rũ xuống, có bảy chiếc lá trên đó đáng phát sáng.
Liễu thần nói: “Cành liễu này, có thể dùng được một phần ba thực lực của tôi. Bên trên có bảy chiếc lá, có thể làm thuốc, cũng có thể giúp anh đỡ được đòn tấn công từ kẻ địch. Một lần có thể dùng một chiếc lá”.
Ngô Bình cười nói: “Đồ tốt, cảm ơn dì Liễu”.
“Bên chỗ Thất Bảo Hồ Lô chắc hẳn cần dùng Thái Sơ Thần Thủy, anh đi hỏi thử xem”.
Ngô Bình gật đầu, sang tìm Thất Bảo Hồ Lô.
Thất Bảo Hồ Lô biết ý định anh khi đến, cười nói: “Huyền Bình, không ngờ anh có thể tìm được Thái Sơ Thần Thủy, quả thực tôi rất cần nó”.
Ngô Bình lấy ra một bình đổ vào phần rễ, toàn bộ hồ lô đều rung chuyển.
Sau đó, một hồ lô xanh lam bỗng rơi xuống, bay vào tay Ngô Bình.
Thất Bảo Hồ Lô cười nói: “Đât là bảo bối thứ nhất của Thất Bả Hồ Lô tôi, Càn Khôn Hồ Lô. Càn khôn ở bên trong nó, có thể dùng làm pháp khí động thiên, có được nó thì có thể ngao du giữa các vũ trụ”.
Ngô Bình cười nói: “Cám ơn”.
Cuối cùng, anh lại đến thăm Tử Đằng, cung cấp một ít Thái Sơ Thần Thủy.
Sau khi gặp mọi người, anh lại đến trước động Thần Nông.
Động Thần Nông này, chỉ có Thánh Hoàng mới có thể đi vào, lần trước anh đến vẫn chưa phải Thánh Hoàng.
“Bây giờ, cuối cùng cũng có thể mở được mày rồi”. Anh khẽ cười, đi đến trước động.
Chương 2040: Truyền thừa mười kiếp
Quan sát được một lúc, anh tiến thẳng vào trong, có thể nhìn thấy xung quanh có ba lớp cấm chế lần lượt bị anh phá giải.
Đi vào hang động thêm một quãng nữa, anh nhìn thấy một màn ánh sáng màu xanh lục. Anh bước tới và băng qua màn sáng.
Sau màn sáng ấy là một không gian vô cùng rộng lớn, bên trong có rất nhiều món đồ, từng bó dược liệu bị cấm chế phong ấn, ba lò đan lơ lửng giữa không trung, ngoài ra còn có một lượng lớn thẻ ngọc và lọ đan dược.
Một người đàn ông khoanh chân ngồi trên bệ ngọc ở giữa, không còn hơi thở cũng không có khí tức sinh mệnh. Nhưng thi thể của người này không hề thối rữa mà được ngọc hoá, ngay cả quần áo mặc trên người cũng không bị hư hại gì.
Tuy thi thể đã chết nhưng vẫn có thể toả ra khí tức của Thánh Hoàng. Ngô Bình biết người này chắc chắn là Thánh Hoàng Thần Nông, một trong những tài năng kiệt xuất nhất thời thái cổ chân nhân.
Anh chậm rãi tiến về phía trước, cúi người thật sâu trước Thần Nông: “Vãn bối Lý Huyền Bình, kính chào tiền bối!”
Sau khi cúi lạy Thần Nông, anh phát hiện bên cạnh thi thể có một hộp ngọc, trên nắp hộp có viết một dòng chữ: “Hãy uống Thánh đan, nhận lấy truyền thừa”.
Anh mở hộp ra, bên trong có một viên đan màu xanh, vừa nhìn đã thấy rất phi thường. Trong Thánh đan chứa đựng những hiểu biết và sự học cả đời cùng một phần ký ức của Thần Nông.
Vái lạy thêm lần nữa, Ngô Bình lập tức uống Thánh đan rồi khoanh chân ngồi ngay bên cạnh.
Thánh đan vừa vào bụng, trong đầu anh liền vang lên một giọng nói hiền hoà và thuần hậu: “Công lực mười kiếp tu hành của ta đều nằm trong thân xác này, bên giờ truyền lại toàn bộ cho cậu”.
Bỗng nhiên thi thể kia mở mắt, đôi mắt phát ra hai luồng Thánh quang, chiếu vào mắt Ngô Bình. Một luồng năng lượng cực lớn liền rót vào cơ thể anh.
Hoá ra Thần Nông đã đầu thai chuyển kiếp chín lần, mỗi một lần đều tạo dựng được thành tựu rất lớn. Có một kiếp Thần Nông đã trở thành Thiên Thánh đương thời, có một kiếp thì tu luyện công pháp Vu tộc đến cực điểm và trở thành Thiên Vu. Thậm chí, ông ấy có một kiếp ẩn mình ở Thần tộc, tu luyện công pháp của Thần tộc đến cảnh giới cực cao, suýt chút nữa đã trở thành nòng cốt của Thần tộc. Ở kiếp mạnh nhất, ông ấy đã trở thành kẻ mạnh kỷ nguyên!
Những luồng sức mạnh này được ông ấy cất giấu ở mười thời không bí mật trong cơ thể, chờ người có duyên.
Sức mạnh này quá lớn. Nếu không nhờ Ngô Bình trở thành Thánh Hoàng và lấy được rất nhiều lợi ích khi đi con đường Chân Thánh, thì bây giờ anh sẽ không có khả năng gánh vác nguồn năng lượng mạnh đến thế!
Sức mạnh của Thần Nông không ngừng rót vào, sau đó được Ngô Bình phong ấn trong vũ trụ nhỏ, chậm rãi hấp thụ. Tuy bây giờ anh rất mạnh, nhưng cũng không thể hấp thụ hết sức mạnh đáng sợ từ mười kiếp tu hành của Thần Nông chỉ trong chốc lát.
So với sức mạnh của Thần Nông, trí tuệ và kinh nghiệm tu hành của Thần Nông lại càng vô cùng trân quý. Chúng như dòng suối chầm chậm chảy vào tim Ngô Bình,
Vài canh giờ sau, ánh sáng biến mất, thi thể Thần Nông hoá thành tro bụi.
Ngô Bình mở mắt ra, khẽ thở dài rồi lại cúi người về phía thi thể thêm lần nữa: “Cảm ơn tiền bối đã dìu dắt!”
Sau đó anh phất tay một cái, toàn bộ dược liệu, đan dược, lò đan và thẻ ngọc đều được anh cất vào. Anh quay người rời khỏi động Thần Nông.
Ra khỏi động Thần Nông, Ngô Bình chào tạm biệt đám Liễu thần rồi về nhà thăm người thân.
Vừa về đến nhà, anh đã cảm thấy khí tức xung quanh vô cùng nặng nề, biết ngày Hoả Hoàng Nhi lại bế quan đột phá. Nhưng rõ ràng Hoả Hoàng Nhi gặp phải khó khăn, đang chật vật ở bên rìa cảnh giới.
Lúc này, Hoả Hoàng Nhi đang khoanh chân ngồi trong không gian ngập tràn ngọn lửa. Cô bé đang thức tỉnh sức mạnh của bá chủ thời hỗn mang ở kiếp trước. Nhưng không biết vì sao, luồng sức mạnh ẩn sâu trong linh hồn lúc này lại trở nên cực kỳ cuồng bạo, điều này khiến trong lòng Hoả Hoàng Nhi cảm thấy sợ hãi. Nỗi sợ ấy khiến cô bé không dám giải phóng sức mạnh của phượng hoàng.
Đột nhiên, không gian bị ai đó xé toạc, Ngô Bình đã bước vào.
Nhìn thấy Ngô Bình, Hoả Hoàng Nhi bật khóc: “Bố ơi, có thể con sẽ chết”.
Ngô Bình nở nụ cười: “Đừng sợ, có bố ở đây. Nói cho bố nghe, con đang gặp rắc rối gì?”
Hoả Hoàng Nhi đáp: “Con là sinh linh phượng hoàng thời hỗn mang. Trong khoảng thời gian qua, con vẫn luôn khổ luyện Thiên Cực Kiếm Kinh, đã gần đạt đến cực điểm. Cùng lúc đó, sức mạnh tiềm ẩn trong sâu thẳm linh hồn con cũng dần dần tỉnh giấc. Con nghĩ rằng thời cơ hồi phục thực lực đã đến rồi, nên mới tới đây thử đột phá. Nào ngờ khi con vừa chạm vào sức mạnh kiếp trước, nó lại vô cùng bài xích con. Bố ơi, con cảm thấy nó muốn nuốt chửng cơ thể hiện tại của con, xoá ý thức của con. Con sợ lắm”.
Ngô Bình nói: “Chuyện này rất bình thường. Tuy tu vi của con rất cao, nhưng kiếp trước con lại là phượng hoàng, phượng hoàng còn lớn mạnh hơn. Bây giờ con muốn thả ra, tất nhiên phượng hoàng sẽ muốn nuốt chửng mọi thứ của con và thay thế con rồi”.
Hoả Hoàng Nhi khóc nức nở: “Không được đâu, như vậy con sẽ không còn nhớ bố và những người thân bên cạnh nữa”.
Ngô Bình xoa đầu cô bé: “Có bố ở đây, chuyện này đương nhiên sẽ không xảy ra”.
Anh đặt tay lên đỉnh đầu Hoả Hoàng Nhi, một luồng sức mạnh khủng khiếp rót vào, bắt đầu tiếp xúc với sức mạnh của phượng hoàng. Ngày xưa phượng hoàng là kẻ mạnh cấp vũ trụ, tuy năng lượng mà Hoả Hoàng Nhi giữ lại không nhiều, nhưng cũng tương đương với thực lực của kẻ mạnh ngũ kỷ nguyên!
Lúc này, Ngô Bình đã sử dụng sức mạnh của vũ trụ chính, giúp Hoả Hoàng Nhi trấn áp rồi từng bước hấp thụ sức mạnh của phượng hoàng.
Chỉ sau chốc lát, phượng hoàng cuồng bạo kia đã ngoan ngoãn hơn, nỗi sợ trong lòng Hoả Hoàng Nhi cũng biến mất. Cô bé chầm chậm hấp thụ sức mạnh của phượng hoàng. Cái này mất thì cái kia sinh, sau nửa ngày, Hoả Hoàng Nhi đã có thể áp chế sức mạnh của phượng hoàng, sau đó tự chủ hấp thụ và luyện hoá nó.
Hai giờ nữa trôi qua, Hoả Hoàng Nhi kêu lên một tiếng thật dài, phía sau xuất hiện hư ảnh phượng hoàng, bá chủ thời hỗn mang khổng lồ. Thực lực của cô bé cũng nhờ đó đạt đến trình độ của kẻ mạnh tam kỷ nguyên!
“Ầm”!
Cùng lúc ấy, cô bé tu luyện xong tầng cuối cùng của Thiên Cực Kiếm Kinh, có được toàn bộ sức mạnh của bộ công pháp thiên phẩm này! Suy nghĩ trong đầu vừa nảy ra, xung quanh Hoả Hoàng Nhi liền xuất hiện hàng triệu luồng kiếm quang lửa, ngay cả Ngô Bình nhìn thấy còn tê rần cả da đầu.
“Giỏi lắm, cuối cùng con cũng đột phá rồi”, Ngô Bình cười bảo.
Hai bố con bước ra khỏi không gian. Hoả Hoàng Nhi vừa đột phá nên muốn tìm ai đó đánh một trận. Ngô Bình nhìn ra ý định ấy, bèn cười nói: “Đến đây nào, bố so chiêu với con”.
“Vâng!”
Hoả Hoàng Nhi khẽ cười, vẫy tay một cái, một thanh kiếm lửa khổng lồ xuất hiện và tấn công về phía Ngô Bình.
Ngô Bình nhấc tay phải lên, trong không trung liền xuất hiện một tấm khiên. Kiếm lửa đánh vào tấm khiên khiến cánh tay anh tê dại, song kiếm lửa cũng vỡ ra.
Sau đó hai bóng người giao chiến giữa không trung, mỗi một cú đấm và cú ra chân đều có thể huỷ diệt sao trời. Đánh được nửa giờ, Hoả Hoàng Nhi cười nói: “Bố ơi, bây giờ bố còn lợi hại hơn cả con nữa!”
Ngô Bình bảo: “Không đánh nữa, Hoàng Nhi, về nhà thôi”.
“Vâng ạ”.
Khi hai bố con về nhà, Ngô Bình gọi ông bà, bố mẹ và các thành viên khác trong gia đình vào cung để bàn bạc với họ một chuyện.
“Ông à, ở Thiên Cung, cháu đã mở ra Tử Hư Cung, đó là nơi ở của con Thiên Đế. Môi trường ở nơi đó rất tốt, đại trận phòng ngự cũng rất mạnh. Vậy nên cháu đang suy nghĩ, liệu chúng ta có nên chuyển đến đó sinh sống không?”
Lý Vân Đẩu nói: “Tiểu Bình à, nếu chuyển đến đó, chẳng phải chúng ta sẽ bị ngăn cách với thế giới bên ngoài hay sao?”
Ngô Bình cười đáp: “Không đâu ạ. Nơi đó rộng lớn lắm, dài ba nghìn dặm, có thể sống ít nhất vài triệu người. Chỉ cần mọi người chuyển đến đó ở, cháu sẽ chuyển cả cư dân lân cận đến sống cùng”.
Lý Niệm Tổ lên tiếng: “Tiểu Bình, đông người một chút sẽ tốt hơn. Bố cảm thấy phải có vài chục triệu người mới được”.
Ngô Bình trả lời: “Không thành vấn đề. Chỉ cần mọi người thích thì đưa một trăm triệu người theo cùng cũng được ạ!”