Nguyệt Đông Thăng cười khổ: “Thế lực và sức mạnh của Lôi Thị với Khương Thị cũng mạnh hơn Nguyệt Thị, sợ họ không chịu hợp tác”.
“Tình huống sống chết trước mắt, họ không quyết định được”. Ngô Bình nói: “Bác Nguyệt cứ đi mời, còn chuyện đến hay không là do họ”.
Nguyệt Đông Thăng gật đầu: “Được!”
Sau đó Nguyệt Đông Thăng đàm phán với Tiên Vu Tông, tạm thời vạch ra một phần đất cấp cho họ sử dụng. Cùng lúc đó, Nguyệt Tổ cũng đi liên lạc với Khương Thị và Lôi Thị, mong ba nhà có thể hợp tác cùng nhau chống địch ngoài.
Ngô Bình với Nguyệt Thanh Ảnh đến cả cửa hàng của Nguyệt Thị trước, bởi vì anh vừa hoàn thành Đại Thần Kiếp nên muốn thử đột phá lên Cửu Biến Cảnh.
Từ xưa đến nay, Cửu Biến Cảnh là cấp độ khó tu luyện. Người xưa có câu, Tam Biến là lương, Ngũ Biến là hiền, Lục Biến là thánh, Thất Biến là chúa tể, Bát Biến là hoàng, Cửu Biến là vô thượng. Nói cách khác, nếu đạt được Ngũ Biến thì người đó có tư chất của bậc hiền giả, Thất Biển có thể thành chúa tể, Bát Biến có thể thành một vị Thánh Hoàng! Bởi vậy có thể thấy, Cửu Biến Cảnh là cấp khó khăn đến nhường nào!
Cửu Biến Cảnh cần tu hành một bộ pháp môn. Ngô Bình nhớ những thu hoạch của bản thân tại Thiên Ma Cốc ở Thần Châu. Lúc đó, anh có được “Thiên Ma”, Thiên Ma hấp thụ số lượng lớn sức mạnh sinh mệnh là một loại năng lượng mạnh mẽ đến quái lạ và có thể giúp sức mạnh của anh tăng lên.
Vậy là anh mang Thiên Ma đã bắt được lần đó ra, Thiên Ma này đã cắn nuốt qua xác của Hỗn Độn Thiên cho nên đã mạnh đến kinh người. Ngô Bình phong ấn nó trong một cái lu lớn để tích lũy ở Thần Môn.
Bây giờ anh lấy cái lu lớn ra, Thiên Ma màu đen bên trong lập tức ngưng tụ thành hình người nhìn Ngô Bình như hổ rình mồi. Nhưng trước đây nó đã bị luyện hóa một phần, nên không dám đánh anh nữa.
Ngô Bình quyết đoán vươn tay ra, chụp lấy nó. Hình người lập tức biến thành một dòng nước lỏng quấn quanh Ngô Bình. Pháp Thân Cửu Chuyển của Ngô Bình đã bốc lên một ngọn lửa màu vàng quanh thân rồi bắt đầu dốc hết sức luyện hóa.
Anh có thể vượt qua được Đại Thần Kiếp kinh khủng nhất, nên kẻ hèn Thiên Ma này cũng chả coi vào đâu. Chưa đến nửa tiếng đồng hồ, Thiên Ma đã bị anh luyện này một năng lượng màu vàng.
Tiếp theo đó, anh tu luyện từ Nhất Biến đến Tam Biến rất nhẹ nhàng, bởi vì thể chất của Ngô Bình đã mạnh sẵn hơn nữa khi dùng, cũng chỉ mất mấy phút. Cho nên, khi bắt đầu tu luyện Tứ Biến, anh mới cảm giác khó khăn.
Mỗi một lần thay đổi, cơ thể và cấm thần của anh được cường hoá, ưu thế được tăng cao, bổ sung cho khuyết điểm và xuất hiện ưu thế mới!
Lúc này, Ngô Bình mượn sức mạnh của Thiên ma nhanh chóng hoàn thành Tam Biến, nhưng Tứ Biến lại tốn rất nhiều thời gian của anh. Anh cảm giác nhanh thế nào, cũng phải mất dăm ba bữa.
Nguyệt Thanh Ảnh vẫn luôn ở bên cạnh Ngô Bình, khi cô ấy cảm thấy hơi thở của anh ngày một mạnh lên đã tò mò hỏi: “Anh Bình, anh đang tu luyện vào Đạo Cảnh à?”
Ngô Bình cười nói: “Không phải Đạo Cảnh mà là Cửu Biến Cảnh. Em có thể hiểu nó là một giai đoạn phải vượt qua, trước khi đến Đạo Cảnh. Cửu Biến Cảnh có thể khiến cho cơ thể và thần hồn đạt đến mức hoàn mỹ nhất”.
Sau đó anh lại hỏi tình hình bên ngoài: “Ba nhà đã bàn bạc chưa?”
Nguyệt Thanh Ảnh cười khổ: “Lão tổ đang nói chuyện với lão tổ Khương Thị và Lôi Thị, nhưng em nhìn vẻ như mọi người đang không có điểm chung nên không muốn hợp sức hợp người, càng không muốn nhường địa bàn”.
Ngô Bình suy nghĩ một lát lại nói: “Chúng ta qua đó đi”.
Trong đại sảnh Nguyệt Thị đang tiếp khác, lão tổ Khương Thị và Lôi Gia đều có gương mặt đen như đít nồi và cãi nhau ác liệt.
Lão tổ nhà họ Lôi lạnh lùng nói: “Nhà họ Lôi sẽ không nhường địa bàn, với lại nhà họ Lôi phải có quyền chủ động trong việc quản lý. Dù sao trong mấy nhà, thì sức mạnh của nhà họ Lôi là mạnh nhất!”
Lão tổ Khương gia bật cười lạnh: “Nhà họ Lôi ông mạnh nhất sao? Lời này ai nhận xét thế, chẳng lẽ do ông nói? Ha hả, lúc này dị tộc sắp đánh đến cửa, ông có nói mấy lời này cũng vô dụng”.
Nguyệt Tổ vội vàng nói: “Nếu hai vị không cùng nhau đồng tâm hiệp lực, thì khi dị tộc tấn công, từng bộ phận của chúng ta sẽ bị tiêu diệt sạch. Thần Châu là bảo địa hiếm có của Nguyên Thủy Thiên Giới, chắc chắn dị tộc đã thèm nhỏ dãi lâu lắm rồi. Ngắn thì dăm ba bữa, lâu thì một hai tháng sẽ có dị tộc đến đây!”
“Mấy người không cần cãi nữa”. Ngô Bình đột nhiên đi đến.
“Câu là ai?”. Lão tổ nhà họ Lôi u ám hỏi.
Ngô Bình lạnh lùng nói: “Ta là thất đệ tử của Nguyên Thủy Đạo Tôn, Lý Huyền Bình. Nếu hai vị đồng ý nghe theo sắp xếp của Nguyệt Thị, mọi người cùng nhau đấu với dị tộc ta sẽ cho hai nhà các vị một con đường lui. Lỡ như khi chúng ta giữ không được Thần Châu, ta sẽ tìm một địa phương gần Nguyên Thủy Sơn cho các vị an cư lạc nghiệp”.
Anh vừa dứt lời, hai người lập tức bất ngờ: “Công tử là đệ tử của đạo tôn!”
Ngô Bình: “Các vị về nghĩ kỹ đi, trước khi trời tối hãy trả lời. Còn sau thời gian đó, các vị có đồng ý thì cũng vô nghĩa”.
Hai người nhìn nhau, vội vàng cáo lui trước.
Đợi họ đi rồi, Nguyệt Tổ mới cười khổ nói: “Nội bộ của mọi người lục đục, dù dị tộc có đến thật cũng không thể hợp tác nổi. Haiz, quan trọng là thể lực của Nguyệt Thị ra không phải là người mạnh nhất. Chuyện này cần tìm một thế lực mạnh, mới yên được”.
Ngô Bình gật đầu: “Trước mắt để xem lựa chọn của họ đã. Đây chỉ là kế hoạch đầu tiên, nếu chống dị tộc xâm lược và giữ Thần Châu thì lúc đó Thần Châu sẽ trở thành một căn cứ cho Nhân tộc. Những gia viên tu sĩ không có nơi ở sẽ nhanh chóng ào ạt xin vào gia nhập, khi đó Thần Châu sẽ hội tụ một số lượng lớn cao thủ chỉ trong đoạn thời gian ngắn rồi càng về sau sẽ càng mạnh. Nhưng điều kiện tiên quyết là tu sĩ ở Thần Châu có thể chống được sự xâm lược của dị tộc trước đã, đương nhiên nếu không giữ được thì ta sẽ sắp xếp cho Nguyệt Thị một nơi an toàn”.
Nguyệt Tổ gật đầu: “Đúng vậy, các thế lực không giữ được đất đài sẽ cuồn cuộn kéo đến làm tị nạn ở Thần Châu này liên tục”.
Ngô Bình gật đầu: “Cho nên nếu Lôi Thị và Khương Thị không hợp tác cũng không sao. Nguyệt Thị cứ ra mặt tiếp nhận những tu sĩ gia nhập trước, cung cấp chỗ ở và trị thương cho họ là được”.
Anh vừa nói xong đã có người vội vàng chạy đến nói: “Thưa lão tổ! Hơn một ngàn tu sĩ Quỷ Kiếm Môn vào địa bàn của Nguyệt Thị ta, có vài vị trưởng lão đang nói chuyện với họ”.
Ngô Bình hỏi: “Quỷ Kiếm Môn ở đâu?”
Nguyệt tổ nghe thế nói: “Quỷ Kiếm Môn ở Tây Bình của Thần Châu, tông môn này đứng đầu các tông môn hơn một vạn dặm bên ngoài nơi này. Ta không ngờ ngay cả thế lực mạnh mẽ như Quỷ Kiếm Môn cũng không chống đỡ được!”
Ngô Bình: “Chúng ta ra xem đi Nguyệt tổ”.
Nguyệt Tổ gật đầu, hai người nhanh chóng xuất hiện tại buổi gặp mặt.
Ngoài thành Minh Nguyệt, có hơn một ngàn tu sĩ đứng đó. Trong số họ có hơn nửa số người đã bị thương, vài người bị thương rất nghiêm trọng.
Người ra đối thoại bên này là Nguyệt Đông Thăng, còn bên đối phương mà một người trung niên mặc áo màu xanh. Người đó nói: “Quỷ Kiếm Môn của bọn ta đã tổn thất rất nghiêm trọng, hơn một vạn đệ tử chỉ còn hơn một ngàn thôi. Nếu Nguyệt Thị đồng ý nhận, Quỷ Kiếm Môn vô cùng cảm kích!”
Nguyệt Đông Thăng nói: “Không cần nói đến tiếp nhận, Nguyệt Thị ta còn đồng ý cung cấp tất cả những gì có thể giúp đỡ cho các vị”.
Ngô Bình với Nguyệt Tổ đến, Nguyệt Đông Thăng nói lại sơ lược tình hình cho hai người hiểu.
Ngô Bình ôm quyền: “Ta là đệ tử của Nguyên Thủy Đạo Tôn, Lý Huyền Bình. Các hạ xưng hô thế nào?”
Người trung niên mặc áo xanh vội vàng nói: “Tại hạ là môn chủ Quỷ Kiếm Môn, Hồ Dịch An”.
Ngô Bình: “Mong Hồ môn chủ đợi một lát, ta cử người sắp xếp một ít khu vực cho mọi người”.
Hồ Dịch An lập tức chắp tay hành lễ: “Đa tạ!”
“Hồ môn chủ, tình hình trước đó thế nào rồi? Trừ tu sĩ ra, cá bá tánh chạy đến đây không?”
Hồ Dịch An thở dài: “Bá tánh bình thường là khổ nhất, đa phần họ đã bị giết thậm chí còn bị ăn sống. Một số ít bị bắt lại làm nô lệ cho dị tộc. Chỉ có ba bốn phần trăm bá tánh trốm thoát được, nhưng tốc độ họ chạy trốn không nhanh với lại muốn vượt qua khu vực Thiên Giới sợ là lành ít dữ nhiều!”
“Dị tộc xâm lược là loài nào, số lượng bao nhiêu?”. Ngô Bình hỏi.