Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 171: Tiểu sư thúc

Lưu Hải Thánh nói: "Ồ, em trai tôi đã đắc tội đại tông sư sao?"

Lý Long Thần phất tay: "Đâu có đắc tội tôi, chỉ là tiểu sư thúc của tôi đã xảy ra xung đột với anh trai anh, hai người đã hẹn tối nay so tài".

Lưu Hải Thánh kinh ngạc: "Cái gì? Tiểu sư thúc của đại tông sư sao?"

Lưu Hải Vương cũng giật mình. Trời ạ, thân phận của Lý Long Thần đã rất cao rồi, tiểu sư thúc của hắn còn có thân phận cao cỡ nào chứ?

Lưu Hải Thánh trừng mắt nhìn em ba, sau đó vội nói: "Chuyện này tôi cũng vừa mới biết, thế nên đã gọi em trai tới đây rồi".

Lý Long Thần lạnh nhạt nói: "Sư tổ tôi mới nhận đồ đệ, sư phụ tôi vô cùng yêu thương người sư đệ này. Tôi là đệ tử của người nên tất nhiên phải chia sẻ cùng sư phụ. Tôi thấy nên hủy cuộc chiến hôm nay đi. Nếu thực sự muốn ra tay thì hôm khác chúng ta hẹn địa điểm, Lý Long Thần này sẽ theo đến cùng".

Câu sau cùng chính là uy hiếp, hai anh em nhà họ Lưu làm gì dám làm thế, chỉ có thể nghe theo, liên tục gật đầu vâng dạ.

Lý Long Thần nói: "Ắt hẳn hai người cũng biết sư tổ của tôi".

Lưu Hải Thánh vội nói: "Chúng tôi đã nghe nói về danh tiếng của ông Đông Phật".

Lý Long Thần nói: "Nếu đã biết thì tôi không nói nhiều nữa. Lưu Hải Vương, ông đi xin lỗi tiểu sư thúc của tôi thì chuyện này coi như xong".

Lưu Hải Vương không phục, tại sao ông ta lại phải đi xin lỗi? Nhưng ông ta không dám nói ra, vì danh tiếng của ông Đông Phật quá lẫy lừng, ai dám đắc tội đệ tử của người đó?

Không nói đến cái khác, ba anh em của Lý Long Thần trước mặt đều là cao thủ cảnh giới Tiên Thiên, hơn nữa hắn còn còn một sư phụ là Võ Vương.

Lưu Hải Thánh lập tức nói: "Đại tông sư, tôi nhất định sẽ đích thân đi xin lỗi cùng em trai tôi!"

Lý Long Thần rất hài lòng: "Được, nếu hai người nể mặt thì sau này có gặp trên giang hồ tôi cũng sẽ nể mặt. Tôi không làm phiền nữa, cáo từ!"

Lý Long Thần đã nói xong hết liền đứng lên rời đi, hai anh em nhà họ Lưu vội đi ra tiễn khách.

Sau khi lên trực thăng, sắc mặt Lý Long Thần trở nên rối rắm, sau đó cắn răng nói: "Tới huyện Thuần Nhiên!"

Thực ra hắn không muốn gặp Ngô Bình, dù sao Ngô Bình cũng là tiểu sư thúc, hắn gặp Ngô Bình thì phải dập đầu. Dù sao hắn cũng là đại tông sư cảnh giới Tiên Thiên mà lại phải dập đầu trước một tên nhóc, đúng là hơi mất mặt.

Nhưng môn phái của hắn vô cùng tôn sư trọng đạo, nếu hắn không đến gặp thì sau này sẽ bị sư phụ mắng chết. Nghĩ đi nghĩ lại, hắn quyết định đi gặp tiểu sư thúc, cũng để nhìn xem tiểu sư thúc có gì đặc biệt mà có thể khiến sư tổ thu nhận dù đã ở tuổi xế chiều.

Lúc này Ngô Bình vẫn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, anh đợi từ tám rưỡi đến mười giờ, Lưu Hải Vương dám bùng hẹn.

Điều này khiến anh rất không vui, chẳng lẽ tên này sợ sao?

Đợi hồi lâu mà Lưu Hải Vương không đến, anh liền ngồi ở công viên luyện Ngũ Long Thánh quyền. Anh đã luyện chiêu này vô cùng thuần thục, chỉ kém một bước nữa là có thể luyện đến đại thành.

Chẳng mấy chốc đã đến mười rưỡi tối, trong công viên chẳng còn mấy người. Anh chỉ lo luyện quyền, hoàn toàn không quan tâm đến sự thay đổi của thời gian.

Đột nhiên tai anh động đậy, nhìn về phía bên trái, quát lên: "Ai đó!"

Một bóng dáng cao to dũng mãnh tựa như thần ma giáng thế vung một quyền xuống đỉnh đầu anh.

"Đại tông sư cảnh giới Tiên Thiên!". Thấy đối phương tung quyền, Ngô Bình liền kinh ngạc, sức lực toàn thân bộc phát, anh mạnh mẽ tung chiêu Thần Long bạo vào đối phương.

Thoáng cái, Như Lai Thần Canh bao phủ toàn thân anh, cơ bắp toàn thân anh rít gào, hai bàn tay đập mạnh vào nhau. Đồng thời, anh âm thầm tung ra hai nắm đấm, đá ra một cú.

"Ầm!"

Một luồng sóng khí lấy hai người làm trung tâm điên cuồng lan ra, thổi bay cát bụi lá cây.

Người ra tay bay ngược mấy mét sau đó đáp đất an toàn. Sắc mặt Ngô Bình khựng lại, vì chiêu vừa rồi của đối phương hoàn toàn không có uy lực, không tạo thành thương tổn gì. Ngược lại, khi ra tay anh đá ra một cú, đánh ra hai nắm đấm đều đánh trúng đối phương.

Đối phương là một người đàn ông cao to, trông khoảng 30, 40 tuổi, cao khoảng hai mét, khí thế dũng mãnh. Hắn phun ra một ngụm máu, cười khổ quỳ bái Ngô Bình.

"Sư chất Lý Long Thần kính chào sư thúc!"

Sư thúc? Ngô Bình ngạc nhiên, anh hỏi: "Anh là ai?"

Lý Long Thần nói: "Gia sư họ Dương, tên Mộ Bạch".

Ngô Bình mới chợt nhận ra: "Hóa ra là đệ tử của nhị sư huynh. Anh đứng dậy đi, tôi không làm anh bị thương chứ?"

Anh đỡ Lý Long Thần dậy. Lý Long Thần đứng lên, hắn lau vệt máu trên khóe miệng, cười nói: "Quyền pháp của sư thúc đúng là tuyệt diệu! Nếu như chúng ta cùng cảnh giới thì e là tôi đã chết rồi".

Ngô Bình thở dài: "Anh ra tay mà chẳng thèm nói trước câu nào, ngộ nhỡ tôi làm anh bị thương thì tôi không biết ăn nói với sư huynh thế nào".

Lý Long Thần rất bối rối, hắn chỉ muốn thử năng lực của tiểu sư thúc mà không ngờ chính mình lại bị thương, đúng là mất mặt chết mất! Nhưng hắn không thể không thừa nhận, Ngô Bình thực sự rất mạnh.

"Đừng động đậy", Ngô Bình giơ tay vỗ vài cái lên người hắn.

Lý Long Thần hỏi với giọng tò mò: "Sư thúc vừa làm gì vậy?"

Ngô Bình nói: "Vừa nãy tôi đã dùng Ngưng Huyết chỉ, tôi vừa giúp anh giải trừ".

Lý Long Thần kinh hãi, hóa ra vừa nãy mình đã trúng Ngưng Huyết chỉ? Hơn nữa hình như Ngưng Huyết chỉ rất khó luyện, thế mà tiểu sư thúc lại biết sao?

Ngô Bình vỗ mấy cái rồi nói: "Xong rồi".

Lý Long Thần quả nhiên thấy cơ thể nhẹ hẳn đi. Hắn rất kinh ngạc, nói: "Sư thúc, Ngưng Huyết chỉ của sư thúc đáng sợ thật, may mà tôi không phải kẻ địch, nếu không chắc chắn sẽ chết".

Ngô Bình hỏi: "Sao anh biết tôi ở đây, còn chạy tới đây tìm tôi?"

Lý Long Thần thuật lại mọi chuyện. Nghe thấy chuyện này là do sư huynh hạ lệnh, Ngô Bình liềm gật đầu: "Sư huynh sợ tôi chịu thiệt thòi. Thực ra tên Lưu Hải Vương kia cũng chẳng mạnh, tôi dùng ba chiêu là có thể đánh chết ông ta".

Lý Long Thần nghe nà thấy da đầu tê dại, vội vàng gật đầu: "Sư thúc, ông ta không cùng đẳng cấp với sư thúc. Nhà họ Lưu chẳng là cái thá gì cả, nếu không phải sợ sư phụ mắng thì hôm nay tôi đã san bằng nhà họ Lưu để trút giận cho sư thúc rồi".

Ngô Bình phất tay: "Không cần đâu. Nếu nhà họ Lưu không nhúng tay vào nữa thì coi như mọi chuyện đã qua".

Lý Long Thần cười nói: "Phải phải, tha cho họ một mạng. Sư thúc, chuyện bên này còn cần sư chất giúp không?"

Ngô Bình nói: "Tôi có thể tự xử lý, không cần anh ra tay".

Nói xong anh chợt ồ lên, anh phát hiện sau lưng Lý Long Thần có cắm ba cây kim cực nhỏ, tất cả đều cắm vào đại huyệt.

"Long Thần, kim trên lưng anh từ đâu ra vậy?"

Lý Long Thần kinh ngạc: "Sao sư thúc lại phát hiện ra được?"

Hóa ra vào hồi hắn 45 tuổi, hắn vừa mới lên cảnh giới Tiên Thiên, tràn đầy khí thế liền đi khiêu chiến đại tông sư cảnh giới Tiên Thiên nổi tiếng đương thời là Âu Dương Trích Tinh, kết quả kinh mạch bị tổn hại bởi "Cửu U Sát Canh" của đối phương, mỗi khi trời mưa toàn thân sẽ đau đớn vô cùng.

Căn bệnh này khiến tu vi của hắn cứ ngừng mãi không tiến lên, vì một khi hắn tu luyện thì kinh mạch sẽ đau nhức vô cùng, không thể chịu nổi. Mười năm nay hắn đi khắp thế giới, tìm hết các thầy thuốc nổi tiếng, thậm chí còn xin cả sư tổ giúp đỡ mà vẫn không thể chữa khỏi.

Ngô Bình nói: "Tôi là thầy thuốc nên đương nhiên nhận ra. Cây kim trên lưng anh để giảm bớt đau khổ đúng không?"

Lý Long Thần liên tục gật đầu: "Sư thúc tinh mắt quá, kim trên người tôi là do Thánh thủ Mạt Hưu châm vào, hiệu quả rất tốt, nhưng không thể rút ra, nếu không tôi không thể chịu được".

Ngô Bình lắc đầu: "Mạt Hưu tuy y thuật rất cao siêu nhưng tiếc là không thể chữa tận gốc cho anh. Thế này nhé, anh đừng đi nữa, theo tôi về đi, tôi sẽ chữa khỏi cho anh".
Chương 172: Tay vàng chữa thương

Người Lý Long Thần run lên: "Ý sư thúc là căn bệnh của tôi có thể chữa khỏi sao?"

Ngô Bình nói: "Tất nhiên rồi, nhưng bị đã lâu nên chữa trị cũng hơi rắc rối".

Lý Long Thần giật bắn mình: "Sư thúc, rắc rối đến mức nào vậy, có phải cần mấy thứ như linh dược không?"

Ngô Bình cười nói: "Không cần, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày rồi uống mấy thang thuốc thôi".

Nghỉ ngơi vài ngày? Lý Long Thần kích động tới nỗi toàn thân run rẩy: "Sư thúc, mấy ngày là có thể trị khỏi được sao?"

Ngô Bình nói: "Cũng tầm đấy. Được rồi, không đứng đây nói chuyện nữa, theo tôi về khách sạn đi".

Lý Long Thần vô cùng hưng phấn, vì kinh mạch đau đớn mà hắn đã phải chịu quá nhiều đau khổ, chịu sự dày vò mà người khác không thể tưởng tượng nổi. Bây giờ khi thấy có hy vọng có thể chữa khỏi, nội tâm hắn kích động vô cùng.

Lúc này hắn vô cùng cảm kích Ngô Bình, đồng thời cũng hiểu vì sao sư tổ lại nhận Ngô Bình làm đồ đệ, bởi tiểu sư thúc của hắn không hề đơn giản!

Hai người về tới khách sạn, Chu Tiểu Lôi vốn đang nơm nớp lo sợ chờ đợi, khi thấy Ngô Bình an toàn quay về thì mới thở dài một hơi.

Ngô Bình bảo cô ấy về nghỉ ngơi trước, sau đó chữa trị cho Lý Long Thần trong căn phòng của mình. Quá trình trị liệu thực ra rất đơn giản, châm cứu kết hợp với chân khí màu vàng kim, chỉ cần vài ngày là có thể chữa khỏi cho kinh mạch của Lý Long Thần.

Sau khi châm kim cho Lý Long Thần, lại dùng chân khí điều dưỡng nửa tiếng đồng hồ, anh liền từ từ điều động chân khí. Lần này Lý Long Thần cảm thấy kinh mạch không còn đau đớn như trước nữa, hắn liền mừng như điên.

Sau đó Ngô Bình liền tu luyện, anh bảo Lý Long Thần hãy từ từ khôi phục.

Thời gian còn lại anh điều chỉnh một chút đối với năm bộ động tác đoàn thể thuật còn lại. Mười hai bộ động tác kết hợp với hai mươi tư tiếng luyện tập hết một lượt, anh đã thu hoạch được rất nhiều, cũng hiểu rõ hơn về đoàn thể thuật.

Anh hiểu rằng chỉ cần kiên trì tu luyện đoàn thể thuật thì khoảng một năm sau anh sẽ khơi thông được khoảng một phần ba đường kinh mạch cấp bốn. Hơn nữa trong quá trình đó, anh có thể xây dựng vòng tuần hoàn chân khí, có trợ giúp rất lớn đối với tu vi của anh.

Lý Long Thần tu luyện rất lâu, cảm giác đau đớn nơi kinh mạch cũng đã giảm bớt rõ ràng, nằm trong phạm vi mà hắn có thể chịu được. Sánh sớm, Ngô Bình lại dùng chân khí màu vàng kim chữa trị cho hắn nửa tiếng, sau đó bảo hắn tiếp tục tu luyện.

Buổi sáng, hai anh em Lưu Hải Thánh và Lưu Hải Vương đến gặp anh. Khác hẳn với hôm qua, Lưu Hải Vương nhỏ nhẹ xin lỗi Ngô Bình. Cũng chỉ là những lời khách sáo, nhưng Ngô Bình cũng chẳng muốn đối đầu với nhà họ Lưu, thế nên đã hòa giải với Lưu Hải Vương. Trong suốt quá trình đó, Lý Long Thần thậm chí còn không xuất hiện.

Sau khi tiễn hai anh em nhà họ Lưu đi, Lý Long Thần mới đi ra cười nói; "Sư thúc, Lưu Hải Vương cũng tạm biết điều, hiểu nên coi trọng điều gì".

Ngô Bình gật đầu: "Người anh em tốt của tôi là Chu Phù Sinh bị tên khốn kiếp Chu Kiến Hùng hại chết, tôi tới đây để báo thù cho người đó".

Lý Long Thần nói: "Sư thúc, ở Giang Bắc này có chi nhánh của Tiêu cục Bắc Phương của tôi, có gì cần thì sư thúc cứ nói".

Ngô Bình nói không cần. Trước đó anh đã từng nghe nói đến vệ sĩ, liền tò mò hỏi: "Bây giờ còn dùng nhiều đến vệ sĩ không? Việc làm ăn của anh cót tốt không?"

Lý Long Thần cười nói: "Xem ra sư thúc không hề hiểu nghề vệ sĩ".

Lý Long Thần liền nói tình huống sơ qua cho Ngô Bình biết. Tiêu cục bây giờ khác với ngày xưa, giống như chính quyền bây giờ đã có công dụng đầy đủ hơn hẳn ngày xưa.

Thực ra tên công ty của Lý Long Thần công bố ra bên ngoài là công ty Bảo an Bắc Phương, mà người trong giang hồ gọi là Tiêu cục Bắc Phương.

Tiêu cục Bắc Phương hoạt động trên rất nhiều phương diện, không chỉ đáp ứng yêu cầu vệ sĩ của người trong giang hồ mà còn phục vụ cung cấp vật phẩm và bảo quản tài sản. Ví dụ như có một ai đó trong giang hồ mới nổi, người đó chiếm giữ một địa bàn nhất định, nhưng tạm thời không có năng lực bảo vệ địa bàn thì có thể mời người của Tiêu cục Bắc Phương gia tăng lực lượng của mình.

Ngoài ra đối với thế giới bình thường, công ty Bảo an Bắc Phương cũng có sức ảnh hưởng trên nhiều phương diện, ví dụ như vận chuyển tiền của ngân hàng, làm vệ sĩ tư nhân, làm công tác an ninh cho hội đấu giá, đó đều là những công việc làm ăn khấm khá.

Hơn nữa ngay từ mười năm trước là Lý Long Thần đã đầu tư vào hai công ty, bây giờ giá trị trên thị trường của hai công ty đã hơn năm trăm tỷ tệ.

Công ty Bảo an Bắc Phương năm ngoái đã có doanh thu hơn năm mươi tỷ tệ, hơn nữa đây chỉ là thu nhập trong báo cáo. Một số người trong giang hồ thanh toán đều chuyển khoản trực tiếp cho Lý Long Thần, không được tính vào trong khoản mục của công ty.

Tóm lại là tiêu cục kiếm được rất nhiều tiền, nhưng nguy hiểm cũng rất lớn. Mỗi năm trong tiêu cục đều có người chết, họ làm công việc liên quan đến chém giết máu tanh.

Nghe lời giới thiệu của Lý Long Thần, Ngô Bình cũng có thêm kiến thức, thấy nghề này cũng khá thú vị.

Khi nói chuyện, Lý Long Thần đột nhiên cười hỏi: "Nếu sư thúc hứng thú thì hôm nào có thể thử xem sao".

Ngô Bình hỏi: "Long Thần này, tiền lương của nghề này là bao nhiêu?"

Lý Long Thần nói; "Nếu là tông sư cảnh giới Thần thì mỗi năm ít nhất mười triệu tệ, mỗi một chuyến đều có thu nhập ngoài. Nếu tính ra thì mỗi năm có thể kiếm khoảng năm mươi triệu tệ".

"Nếu nhận những công việc nguy hiểm cao thì một lần có thể kiếm đến một trăm triệu tệ".

Mắt Ngô Bình phát sáng: "Một lần kiếm được một trăm triệu tệ sao? Lần sau nếu có việc kiểu này thì anh gọi tôi nhé".

Lý Long Thần bật cười: "Được!"

Đến buổi chiều, Ngô Bình lại chữa tiếp cho Lý Long Thần, sau đó bảo hắn nghỉ ngơi cẩn thận. Sau đó anh kê một đơn thuốc rồi bảo Lý Long Thần mỗi ngày uống một thang. Cứ như thế uống vài ngày là hắn có thể khôi phục hoàn toàn.

Lý Long Thần lưu luyến không rời, trước lúc đi còn để lại số điện thoại cá nhân, nói Ngô Bình có chuyện gì thì cứ tìm hắn.

Sau khi Lý Long Thần đi, Ngô Bình đi đến gặp chủ tịch huyện và đội trưởng đội cảnh sát của huyện Thuần Nhiên như kế hoạch đã lập ra.

Chủ tịch huyện Thuần Nhiên tên Hạ Đăng Cao, còn đội trưởng đội cảnh sát tên là Thôi Trường Viễn. Họ là chống lưng chủ chốt của Chu Kiến Hùng. Lần này gặp mặt, anh dùng thân phận điều tra viên đặc biệt cấp cao.

Khi đến ủy ban huyện, vừa biết thân phận của anh là hai người kia đã thấp thỏm không yên, đành bảo sao nghe vậy. Nhưng họ cũng hiểu ý Ngô Bình, đó chính là Chu Kiến Hùng đang gặp xui xẻo, nếu họ không ngoan ngoãn thì người tiếp theo sẽ là họ!

Cuối cùng, Hạ Đăng Cao và Thôi Trường Viễn đầu đầy mồ hôi tiễn Ngô Bình ra khỏi văn phòng.

Chiều hôm đó, ủy ban huyện thành lập một tổ điều tra mà Hạ Đăng Cao làm tổ trưởng, Thôi Trường Viễn làm tổ phó, họ bắt đầu điều tra hành động phạm pháp của Chu Kiến Hùng và Chu Đại Cường.

Chống lưng phản kích, điểm yếu của Chu Kiến Hùng hoàn toàn bị bại lộ, các chứng cứ cũng được thu thập rất nhanh. Trước khi trời tối, một văn bản điều tra đã được đưa đến khách sạn Ngô Bình đang ở.

Văn bản có ghi Chu Kiến Hùng và Chu Đại Cường, Tống Phương có liên quan đến hành vi giết người, chiếm đoạt tài sản công, hơn nữa còn có nhiều hành vi phạm tội như đe dọa, vơ vét tài sản, bắt cóc, huyện Thuần Nhiên chính thức lập án điều tra.

Ngoài ra, những quyền lợi và cổ phần của Chu Phù Sinh điều được Chu Tiểu Lôi kế thừa, những cổ phần bị Chu Kiến Hùng cướp đi trong thôn cũng được Chu Tiểu Lôi tiếp nhận.

Ngô Bình cũng khá hài lòng với kết quả điều tra và cách xử lý, anh bảo đám người Hạ Đăng Cao lập tức chấp hành.

Buổi tối trong bệnh viện huyện, Ngô Bình xuất hiện trước mặt Chu Kiến Hùng.

Lúc này Chu Kiến Hùng vẫn mồm vẹo mắt lệch, toàn thân co rút, đau khổ vô cùng.

Trong phòng bệnh không có ai, ngay cả người nhà của ông ta cũng không muốn ở lại đây. Vì ông ta cứ kêu gào mãi không ngừng, chẳng ai chịu được.

Ngô Bình vỗ vài cái lên người Chu Kiến Hùng, ông ta liền im bặt. Tuy Chu Kiến Hùng đau đớn nhưng tư duy của ông ta vô cùng rõ ràng. Ông ta trừng Ngô Bình, khuôn mặt đầy vẻ kinh ngạc và sợ hãi, ông ta kêu lên: "Rốt cuộc cậu muốn gì? Vì sao lại giày bò tôi?", ông ta kêu suốt một ngày một đêm, giọng đã khản đặc.

Ngô Bình lạnh lùng nói: "Chu Phù Sinh là anh em của tôi, ông phải trả giá vì những gì mình làm".

Chu Kiến Hùng vô cùng tuyệt vọng, liền kêu lớn: "Người đâu, người đâu..."

Nhưng ông ta dốc hết toàn lực mà âm thanh phát ra vô cùng nhỏ bé, người bên ngoài hoàn toàn không nghe thấy.

Ông ta tuyệt vọng, liền đau khổ khóc lóc: "Người anh em, hãy tha cho tôi đi, tôi giờ sống không bằng chết! Đúng là tôi đã hại chết Chu Phù Sinh, tôi sẽ đi đầu thú, tôi sẽ chịu sự trừng phạt!"

Ông ta không muốn chịu sự đau khổ như vừa rồi nữa, con người không thể chịu đựng được như thế. Ông ta thà bị phán tù cũng không muốn chịu đựng nỗi đau đớn đó nữa.
Chương 173: Thù này được báo

"Được, tôi sẽ cho ông được toại nguyện". Anh ra tay nhanh như chớp, điểm vài chỗ trên người Chu Kiến Hùng.

Ông ta thấy người mình run lên, không thể khống chế nổi đại tiểu tiện, từng luồng khí lạnh chạy loạn trong người. Ông ta hốt hoảng gào lên: "Cậu làm gì tôi thế?"

Ngô Bình nói; "Cũng không làm gì. Đây là Ngũ Độc Âm Thủ, ông sẽ chết trong vòng một tuần, khoảng thời gian còn lại ông hãy lo mà sám hối đi".

Nói xong anh liền đi ra, để lại Chu Kiến Hùng đang gào thét thảm thiết, chỉ tiếc là ông ta không thể phát ra âm thanh. Ông ta chỉ có thể trợn to mắt, tuyệt vọng há hốc miệng.

Ở một căn phòng bệnh khác, Ngô Bình gặp Tống Phương.

Tống Phương vẫn đang cười, nhưng nụ cười của cô ta không hề có sức sống. Khóe môi cô ta khô nứt, hai mắt đỏ ngầu, sống không bằng chết.

Anh giơ tay vỗ vài cái, Tống Phương bình tĩnh lại. Cô ta nhìn Ngô Bình, nói với giọng khản đặc: "Anh là ai?"

"Bạn của Chu Phù Sinh", Ngô Bình lạnh nhạt nói: "Tống Phương, cô hại chết chồng mình, giờ cô hài lòng với cuộc sống bây giờ không?"

Tống Phương vô cùng hoảng hốt: "Tôi không hại Phù Sinh, anh đừng nói bậy..."

Tay phải của Ngô Bình điểm vào không trung, Tống Phương liền bật cười như điên. Cô ta vừa cười vừa khóc, sống không bằng chết.

Lăng Thần, thôn Hóa Long.

Tộc trưởng xách bao lớn bao nhỏ đưa con trai Chu Đại Cường đến bên bờ sông, nói: "Đại Cường, con đem theo số tiền mặt này đi dọc theo bờ sông, tìm nơi nào mà trốn. Bố cảm thấy tình hình không ổn, khoảng thời gian này con đừng quay về".

Chu Đại Cường nói: "Bố sợ gì chứ, trong ủy ban đều là người của chúng ta mà".

Tộc trưởng thở dài: "Nghe lời bố đi, lần này mọi thứ đã khác rồi".

Bên bờ sông có một con thuyền nhỏ, người chèo thuyền bực bội nói: "Có đi không?"

Chu Đại Cường bất lực leo lên thuyền. Chiếc thuyền nhỏ khởi động đi xuống hạ lưu dọc theo bờ sông. Nhưng thuyền đi đến giữa sông thì đột nhiên có một cánh tay giơ ra từ trong nước tóm Chu Đại Cường xuống sông.

Người lái thuyền sợ tới nỗi hét lên, không dám động đậy.

Dưới nước, Ngô Bình kéo Chu Đại Cường lặn xuống sâu, mãi đến khi tới độ sâu vài chục mét thì anh liền đấm gãy xương cột sống của gã.

Chu Đại Cường không giãy giụa nữa. Gã trợn to mắt, há hốc mồm để nước chui vào. Nước lọt vào phổi hắn, chẳng mấy chốc hắn đã tắt thở.

Sau khi giết Chu Đại Cường, Ngô Bình bơi lên trước, chẳng mấy chốc đã đến vị trí Sa Châu.

Lần trước anh thấy nơi này có ánh sáng của bảo vật nên thấy tò mò. Nơi được gọi là nơi hóa rồng này rốt cuộc ẩn giấu thứ gì?

Anh lặn xuống đáy sông, mở đôi mắt nhìn thấu vạn vật ra thì thấy ở vị trí bảy tám mét dưới lớp bùn ở đáy sông có một khoảng trống, thể tích to hằng một cái sân. Trong khoảng trống có một cái lò đan đang đậy nắp. Ánh sáng đó được lóe ra chính từ chỗ này, vô cùng yếu ớt.

"Hóa ra là lò đan!", tim Ngô Bình đập như điên. Anh nhìn thấy trong lò đan vẫn còn đan dược đã luyện xong chưa được rút ra, ánh sáng đó phát ra từ đan dược!

Trong khoảng thời gian ngắn anh cũng không nhận ra được công dụng của viên đan dược này, nhưng nếu đã là đan được, dù công dụng có là loại sơ cấp nhất thì cũng vô cùng phi phàm!

Anh suy đoán, đan dược này ít nhất đã cũng phải khoảng hai nghìn cân, lại còn được chôn ở nơi sâu thế này, muốn lấy nó ra là điều vô cùng khó.

Hơn nữa chỗ trống kia hiển nhiên là một tòa thành dưới nước, việc mở cấm chế của tòa thành này thì bây giờ anh vẫn chưa làm được.

"Thôi kệ, đợi khi nào mình bước vào cảnh giới Tiên Thiên thì đến lấy lò đan này cũng không muộn".

Anh thầm nghĩ như vậy, nhưng anh vẫn không yên tâm, ngộ nhỡ lò đan này bị người khác phát hiện, vậy không phải anh bị lỗ to sao?

Sau khi do dự hồi lâu, anh quyết định ngày mai sẽ bàn bạc với Chu Tiểu Lôi chuyện xây một đình nghỉ mát trên mặt nước cạnh bãi cát này để che lấp ánh hào quang dưới nước.

Bây giờ anh đã báo thù được cho Chu Phù Sinh, sự tức giận trong lồng ngực anh cũng dần tan biến.

Tối đó anh đến nhà Chu Phù Sinh luyện tập đoàn thể thuật mãi đến khi trời sáng.

Mới sáng ra Chu Tiểu Lôi đã đưa bữa sáng đến. Tối qua cô ấy đã biết Ngô Bình đến đây, thế nên mới sáng ra đã lái xe đến đây.

Ngô Bình không có tâm trạng ăn uống, anh chỉ vào Sa Châu, hỏi: "Tiểu Lôi, mảnh đất phong thủy đó khá tốt, có thể xây một cái đình nghỉ mát ở đó rồi xây một cây cầu nổi nối với bên này".

Mắt Chu Tiểu Lôi sáng lên, cô ấy nói: "Anh Ngô Bình, anh muốn sống ở đây sao?"

Ngô Bình cười nói: "Anh của em không còn thì sau này em sẽ là em của anh, anh sẽ thường xuyên tới thăm em".

Chu Tiểu Lôi rất vui, nói: "Vậy mai em sẽ tìm người đến xây đình và xây cầu".

Ngô Bình gật đầu: "Tiểu Lôi, anh đã báo được thù cho Phù Sinh rồi mà. Cổ phần mà họ cướp đi cũng đã quay về tay em rồi, nhưng dù sao em vẫn còn trẻ quá, không hiểu nhân tình thế thái. Anh nghĩ rằng em nên bán cổ phần cho ủy ban, lấy tiền để đầu tư vào những thứ khác".

Chu Tiểu Lôi nói: "Em nghe theo anh Ngô Bình".

Ngô Bình tiếp tục nói: "Tối qua anh đã nói với họ rồi, cổ phần trong tay Phù Sinh chiếm 15 phần trăm. Lợi nhuận của cả tập đoàn gần ba trăm triệu tệ, theo như tính toán trong hai mươi năm thì 15 phần trăm cổ phần bằng với chín trăm triệu tệ. Cộng thêm cả một trăm triệu Phù Sinh để dành được, tổng cộng có một tỷ".

"Số tiền này ủy ban sẽ chia cho em trong ba năm. Năm thứ nhất là bốn trăm triệu tệ, năm thứ hai là ba trăm triệu, năm thứ ba là ba trăm triệu. Em thấy làm như thế có được không?"

Chu Tiểu Lôi khẽ gật đầu: "Em đồng ý. Anh Ngô Bình, em có nhiều tiền như thế, em có nên gửi ngân hàng không?"

Ngô Bình liền bật cười: "Nếu em không biết quản lý tài chính thì hãy đưa cho anh, mỗi năm anh sẽ đưa cho em mười phần trăm lợi nhuận".

Chu Tiểu Lôi cười nói: "Mười phần trăm nhiều quá, đưa em ba phần trăm là được".

Ngô Bình lạnh nhạt nói: "Anh đưa em mười phần trăm là vì anh kiếm được nhiều hơn, thế nên em không cần khách sáo với anh. Phải rồi, sau này em có dự định gì không?"

Chu Tiểu Lôi suy nghĩ một lúc, nói: "Em muốn sửa lại nhà, sau đó cây dựng đình. Sau khi nghỉ ngơi em sẽ lên thị trấn làm giáo viên".

"Làm giáo viên sao?". Ngô Bình cười nói: "Bây giờ em đã có tài sản bạc tỉ rồi, sao lại phải làm giáo viên nữa?"

Chu Tiểu Lôi cúi đầu: "Vì trong trường học có rất nhiều trẻ em, rất náo nhiệt".

Ngô Bình im lặng, giờ Chu Tiểu Lôi chỉ có một mình. Nếu con người quá cô đơn thường muốn đi đến nơi náo nhiệt.

Anh nói: "Tiểu Lôi, em tìm bạn trai đi, như thế thì sẽ không cô đơn nữa".

Sắc mặt Chu Tiểu Lôi rất bình thản: "Tạm thời em không muốn yêu đương, em ghét đàn ông".

Ngô Bình không biết nên an ủi thế nào, cô ấy đã từng có trải nghiệm tăm tối, để lại ám ảnh tâm lý.

"Làm giáo viên cũng tốt, anh sẽ thường xuyên đến thăm em", anh nói.

Chu Tiểu Lôi cười nói: "Anh nói lời phải giữ lời đấy. Nếu anh không đến thì em sẽ đến tỉnh K tìm anh".

Những chuyện còn lại thì không cần Ngô Bình phải ra mặt nữa, Hoắc Vân Đô đã giúp anh chạy việc. Thế là buổi chiều hôm đó anh tạm biệt Chu Tiểu Lôi, lái xe quay về Vân Kinh.

Ở Vân Kinh vẫn còn bệnh của Trần Lăng Sương cần chữa trị, anh không thể đi quá lâu.

Quay về Vân Kinh, anh trị liệu cho Trần Lăng Sương một lần trước. Mấy ngày nay anh không ở Vân Kinh khiến Trần Lăng Sương hơi sốt ruột. Cuối cùng khi thấy Ngô Bình cô ấy mới thở phào.

"Anh Ngô, gần đây anh bận lắm à?". Trần Lăng Sương hỏi: "Nếu anh thấy không tiện thì tôi có thể đến tìm anh, anh không cần phải ngày nào cũng đến đây".

Ngô Bình nói: "Không cần. Cô hồi phục rất tốt, mấy ngày nay tôi sẽ chữa khỏi cho cô để sau này cô không đau đớn nữa".

Trần Lăng Sương vội phất tay: "Không sao, chữa bệnh thì đâu nhanh như vậy được".

Sau khi chữa trị cho Trần Lăng Sương, Ngô Bình đột nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: "Lăng Sương, bên ngoài có người cứ thò đầu thụt cổ, dùng máy ảnh chụp phía này".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK