Tô Phi nói: “Khả Nhi, Tiểu Mạt, bọn mình đi trước nhé”.
Hai cô gái tiễn Tô Phi và Ngô Bình rời đi. Mai Khả Nhi chợt nuốt nước bọt, mắt còn dõi theo bóng dáng Ngô Bình.
Dương Mạt lườm đối phương: “Không phải chứ, cậu cũng mê mẩn rồi?”
Mai Khả Nhi bảo: “Cậu không nhìn thấy sao? Dáng anh ấy đẹp như vậy, vòng eo chắc chắn rất cường tráng. Anh ấy mà là bạn trai mình thì tốt quá”.
Dương Mạt đảo mắt: “Nằm mơ đi. Người ta có chủ rồi”.
Cả hai cười cười nói nói rồi quay lại tiếp tục dùng bữa.
Ngô Bình và Tô Phi đến một quán trà gần đó. Ngô Bình có đem trà theo, thậm chí còn đem cả nước và trà cụ. Anh vừa bày đồ ra, chủ quán trà đã biết đây là chuyên gia về trà đạo, bèn dặn mọi người đừng quấy rầy.
Đun sôi nước, Ngô Bình cười hỏi: “Cậu đổi chỗ làm rồi à?”
Tô Phi gật đầu: “Ừ. Giờ mình đang làm ở một công ty rất lớn”.
Ngô Bình hỏi: “Công ty nào thế?”
“Bất động sản Nam Sơn, cậu từng nghe tên chưa?”, cô ấy hỏi.
Ngô Bình thấy khá quen, ngẫm kỹ lại mới nhận ra đây là công ty do nhà họ Lý mở. Lý Mai đã thu mua một lượng lớn đất đai của Vân Đỉnh, chính là do công ty này phụ trách vận hành.
Anh cười bảo: “Đãi ngộ chắc là rất tốt nhỉ?”
Tô Phi cười đáp: “Ừ. Vân Đỉnh là thành phố tuyến hai, tuyến ba, nhưng tiền lương và phúc lợi của công ty bất động sản Nam Sơn còn tốt hơn cả thành phố tuyến một. Hơn nữa còn không cần tăng ca, mỗi ngày chỉ làm việc năm giờ”.
Ngô Bình nói: “Cũng bình thường mà. Bất động sản Nam Sơn có vốn hùng hậu, còn vừa nuốt được mấy miếng đất cả nghìn tỷ”.
Tô Phi hỏi: “Cậu cũng biết à?
Ngô Bình đáp: “Công ty lớn như vậy, dĩ nhiên là mình biết rồi. Vừa rồi hai cô gái xinh đẹp đó đều là đồng nghiệp của cậu, họ ở phòng nào thế?”
“Ừm, chúng mình đều làm ở phòng quảng cáo. Hai người họ là tài nữ tốt nghiệp Đại học Thiên Kinh đấy. Họ giỏi hơn mình nhiều”, Tô Phi nói.
Ngô Bình bảo: “Cậu cũng giỏi mà”.
Dứt lời, nước sôi lên, anh rót nước ra pha trà. Hương thơm của trà lập tức toả ra khắp nơi. Đôi mắt xinh đẹp sáng rực, Tô Phi khẽ kêu lên: “Trà thơm quá. Cậu mua ở đâu thế?”
Ngô Bình bật cười. Trà này được anh lấy từ Thục Sơn kiếm phái, ở Vô Tương phong cũng rất ít người có thể uống được.
“Bạn tặng đấy. Nếu cậu thích uống, mình sẽ tặng cậu nửa cân”.
Tô Phi xua tay: “Không cần đâu. Trà này chắc hẳn rất đắt”.
Ngô Bình đặt một hũ lá trà lên bàn: “Bạn tặng mà, không đáng bao nhiêu đâu”.
Tô Phi rất vui: “Cảm ơn cậu. Vậy mình không khách sáo nữa nhé”.
Ngô Bình hỏi vào vấn đề chính: “Gần đây có người lạ nào liên lạc với cậu không?”
Tô Phi tò mò: “Sao lại hỏi vậy?”
Ngô Bình đáp: “Mình nghe bạn bảo rằng có một băng nhóm tội phạm đang nhằm vào cậu”.
Mặt Tô Phi tái đi: “Băng nhóm tội phạm ư? Chúng muốn làm gì?”
Ngô Bình không giấu giếm, kể sơ qua tình hình. Tô Phi sợ đến mức nhũn chân, mặt trắng bệch như tờ giấy, lẩm bẩm: “Sao chúng lại nhắm trúng mình?”
Anh vừa nhìn cô ấy vừa nói: “Đừng sợ. Mình đã giải quyết chuyện này rồi. Cậu nghĩ thử xem, gần đây có tiếp xúc với người lạ đặc biệt nào không?”
Tô Phi nghĩ ngợi rồi đáp: “Tuần trước, Mai Khả Nhi dẫn mình đi đăng ký tham gia một cuộc thi người đẹp của Vân Đỉnh, mình còn giành giải nhất. Mình nhớ có một người đàn ông khen mình xinh, dáng đẹp, còn hỏi xin danh thiếp, bảo là muốn mời mình làm mẫu ảnh”.
Ngô Bình nheo mắt: “Có nhiều người tham gia cuộc thi này không?”
Tô Phi đáp: “Hình như không nhiều, mấy chục người thôi. Họ bảo là sẽ tổ chức ở tỉnh nữa, lần đó chỉ là thi ở thành phố”.
Ngô Bình hỏi: “Cậu hiểu rõ về cô Mai Khả Nhi này không?”
Tô Phi trừng mắt: “Cậu nghi ngờ cô ấy đưa mình đến đó?”
Ngô Bình nói: “Khả năng này rất cao. Thế gian này làm gì có nhiều chuyện trùng hợp như vậy. À, cô Mai Khả Nhi này vào công ty cùng lúc với cậu luôn à?”
Tô Phi đáp: “Cô ấy sớm hơn mình một tháng”.
Ngô Bình hỏi: “Giờ cậu đang nắm giữ chức vụ gì?”
Tô Phi nói: “Mình là trưởng phòng quảng cáo”.
Ngô Bình khẽ thở dài: “Vậy rất có khả năng là cô ta”.
Tô Phi kinh hãi, Mai Khả Nhi thân thiết với mình như vậy mà lại hại mình ư?
Ngô Bình bảo: “Cậu đừng sợ. Tối nay hẹn Mai Khả Nhi ra, mình muốn hỏi cô ta”.
Tô Phi gật đầu: “Được”.
Ngô Bình không nhắc vấn đề này nữa, chỉ nói chuyện phiếm. Anh lại lấy bột linh châu ra tặng Tô Phi, bảo cô ấy uống hằng ngày, rất tốt cho da.
Uống xong hai bình trà, Tô Phi hơi mệt, Ngô Bình bèn bảo cô ấy sang phòng bên cạnh nghỉ ngơi. Quán trà này có một phòng nghỉ nhỏ.
Tô Phi ngủ, còn Ngô Bình ngồi thiền điều tức. Bất giác trời đã chạng vạng. Anh bèn gọi Tô Phi dậy.
Tô Phi gọi cho Mai Khả Nhi, hẹn cô ta đến quán trà, bảo là Ngô Bình giới thiệu một công việc ngoài rất được. Tô Phi và Mai Khả Nhi thường nhận việc ngoài nên cô ta không nghi ngờ gì, nhanh chóng đến điểm hẹn.
Cửa vừa đẩy ra, cô ta cười nói: “Trà thơm thế”.
Nhưng nụ cười của cô ta lập tức biến mất. Đôi mắt đang nhìn chằm chằm của Ngô Bình khiến cô ta rất bứt rứt.
“Tại sao lại dẫn Tô Phi tham gia cuộc thi sắc đẹp, nói thật đi!”
Câu nói của Ngô Bình có một luồng uy lực trấn áp. Mai Khả Nhi không có tu vi, ý chí lập tức sụp đổ, bị anh khống chế.
“Có người đưa tiền, bảo tôi giới thiệu cho họ những cô gái trẻ trung có gương mặt và vóc dáng đẹp”, cô ta đáp.
Nghe xong câu này, Tô Phi khẽ thở dài.
Ngô Bình hỏi: “Họ đã liên lạc với cô như thế nào?”
Mai Khả Nhi đáp: “Tôi là nhân viên của công ty, nhiệm vụ là chọn mục tiêu tiềm năng rồi gửi cho họ, họ sẽ quyết định giữ hay không”.
Ngô Bình bảo: “Nói vậy, công việc của cô chỉ là nguỵ trang”.
“Phải”.
“Cô giúp bọn chúng chọn bao nhiêu cô gái rồi?”, anh hỏi.
“Tính đến hiện tại, tôi đã giới thiệu mười bảy người cho họ, trong đó có mười lăm người đã bị khống chế và đưa đi”, cô ta đáp.
Tô Phi nổi giận: “Đều là phụ nữ với nhau, lẽ nào cô không đồng cảm với họ chút nào ư? Lương tâm cô không cắn rứt à?”
Mai Khả Nhi trả lời: “Mỗi khi chọn được một người, tôi sẽ được chia ba mươi nghìn. Tôi vay nặng lãi, cần rất nhiều tiền. Tôi có thể làm bất cứ điều gì để kiếm tiền”.
Ngô Bình nói nữa. Anh gọi cho Chu Nhược Tuyết, bảo cô ấy dẫn người từ Vân Kinh đến đây một chuyến. Đây là vụ án lớn, cách tốt nhất là công khai và cho công chúng biết.
Nhận được điện thoại, Chu Nhược Tuyết lập tức đưa người đến đây.
Sau cuộc gọi này không lâu, Ngô Bình được một số lạ gọi đến.
Giọng đối phương rất trầm: “Long chủ Ngô, tốt nhất đừng can thiệp vào chuyện này”.
Ngô Bình hỏi: “Đầu dây là ai?”
Đối phương đáp: “Tôi là ai không quan trọng. Chỉ cần biết rằng, anh không kiểm soát được chuyện này đâu!”
Ngô Bình cười khẩy: “Các người nghĩ một hội Kim Long cỏn con doạ được tôi ư?”
“Hội Kim Long? Hừ, đó chỉ là thế lực làm việc giúp chúng tôi”.
Ngô Bình cau mày: “Các người là ai?”
Người nọ đáp: “Người mà anh không thể động vào?”
Ngô Bình tức đến mức bật cười: “Thế sao? Tôi không thể động vào?”
“Đúng thế. Nên đừng làm chuyện tự hại mình, nếu không anh sẽ chết rất thảm. Không chỉ anh mà người nhà, bạn bè anh đều sẽ bị anh liên luỵ!”, người nọ bắt đầu đe doạ.
Ngô Bình im lặng vài giây rồi nói: “Các người, chết chắc rồi”.
Đối phương ngẩn ra rồi nổi giận: “Không nghe đề nghị của tôi? Được! Cứ chờ ở đó đi, sẽ có người đến tìm anh!”
Ngô Bình đáp: “Tốt lắm, tôi mong chờ sự xuất hiện của các người!”
Cúp máy xong, anh nói với Tô Phi: “Tô Phi, cậu về trước đi. Chuyện còn lại để mình xử lý”.
Tô Phi hơi lo lắng: “Một mình cậu ổn chứ? Hay mình ở lại cùng cậu nhé”.
Ngô Bình xua tay: “Không cần. Cậu về nghỉ ngơi đi”.
Cuối cùng Tô Phi cũng nghe lời Ngô Bình, rời khỏi quán trà.
Ngô Bình tiếp tục uống trà. Anh rất tò mò, kẻ nào mà lại kiêu ngạo đến thế, biết anh là Long chủ mà vẫn dám khiêu khích như vậy!
Chương 887: Cậu Tinh
Vì không biết lai lịch của đối thủ nên Ngô Bình phải thận trọng, bèn mặc Âm Dương Pháp Bào vào. Sau khi mặc Pháp Bào, anh cảm thấy có một nguồn năng lượng kỳ diệu tràn ngập cơ thể. Chín Linh Khiếu xung quanh chấn động cùng một lúc, nên năng lượng đã chia làm chín phần, tiến vào chín Linh Khiếu của anh.
Cùng lúc ấy, Âm Dương Pháp Bào tiếp tục phân ra sau luồng năng lượng, tiến vào bên trong sáu Thần Khiếu. Sau đó anh cảm nhận được năng lượng của Âm Dương Pháp Bào đã hoà làm một với năng lượng trong cơ thể mình.
Thần kỳ hơn cả là trong đầu anh đã xuất hiện dòng thông tin ghi cách sử dụng và công dụng của Âm Dương Pháp Bào. Lúc này anh mới biết Âm Dương Pháp Bào có rất nhiều công dụng tuyệt vời. Hồng Kim trước đó vì không có tu vi, nên không biết cách sử dụng chính xác Pháp Bào.
Với cảnh giới tu vi hiện giờ của Ngô Bình, Pháp Bào có thể thi triển ba loại pháp thuật và hai cách sử dụng đặc biệt. Ba loại pháp thuật là Lôi Lung của lôi thuật thứ tư, Hoả Kiển Kim Ti của thuật trói buộc thứ sáu, Chấn Hồn của chú thuật thứ bảy. Hai cách sử dụng đặc biệt là ẩn thân và độn địa.
Thi triển ba loại pháp thuật và hai cách sử dụng đặc biệt này tiêu tốn rất nhiều năng lượng thể chất của anh. Với tu vi hiện tại, anh không thể sử dụng nó một cách tối đa, mà chỉ được dùng thỉnh thoảng thôi.
Lúc này, trời đã tối hẳn. Quán trà đột nhiên yên ắng, không nghe thấy bất cứ âm thanh gì. Nay cả con phố gần quán trà cũng yên tĩnh hẳn.
Chẳng biết từ khi nào, đã có một màn sương bao trùm ngoài cửa sổ, phạm vi ngoài mười bước sẽ không nhìn thấy rõ.
Mở cửa sổ ra, Ngô Bình cao giọng: “Lén lén lút lút không có gì hay ho cả. Lên đây đi!”
Màn sương trên phố liền cuộn trào rồi xuất hiện hai bóng người. Họ rảo bước cực nhanh, trong nháy mắt đã đi đến dưới quán trà. Rồi Ngô Bình nghe thấy tiếng bước chân lên cầu thang.
Tiếng bước chân không nhanh, từng bước đều vững vàng. Cuối cùng anh cũng thấy họ. Là hai cao thủ Địa Tiên cảnh giới Thuần Dương, một người mặc đồ trắng, một người mặc đồ xám.
Sau khi hai người họ đến nơi thì đứng ở hai bên cầu thang, như thể đang đợi ai đó. Vài giây sau, tiếng bước chân lại vang lên. Một cậu trai chừng mười hai, mười ba tuổi bước lên, mặc áo choàng màu vàng, để đầu đinh, ánh mắt cực kỳ lạnh lùng.
Người đó đi từng bước một, như người lớn vậy, đi thẳng đến ngồi đối diện Ngô Bình. Ngửi được mùi trà, người đó khen ngợi: “Trà ngon”.
Ngô Bình đáp: “Cứ tự nhiên”.
Người mặc áo vàng tự rót cho mình một mén, nhấp được ngụm nhỏ, vừa ôm chén bằng cả hai tay vừa nói: “Còn tưởng là tu sĩ cao cường đến mức nào, dám chọc đến chúng tôi. Xem ra anh còn chẳng phải Địa Tiên nhỉ?”
Ngô Bình bảo: “May là tôi vẫn chưa phải là Địa Tiên, nếu không thì các người đã mất mạng rồi”.
Cậu trai đặt chén trà xuống: “Anh quỳ xuống dập đầu ba cái, tôi có thể tha cho anh. Nhưng từ nay về sau, anh phải bán mạng vì tôi”.
Ngô Bình cười khẩy: “‘Dáng người thấp bé mà trình độ khoác lác thì cao quá nhỉ”.
Cậu trai khẽ thở dài: “Nếu anh muốn chết thì tôi sẽ cho anh toại nguyện”.
Người áo trắng và người áo xem đồng loạt hành động, một trái một phải đè lên vai Ngô Bình. Nhưng đột nhiên, có hai luồng sấm sét đánh vào người họ.
Một tiếng nổ “lách cách” vang lên. Hai Địa Tiên Thuần Dương bị bao trùm bởi một tấm lưới sấm sét, trong nháy mắt đã bị thiêu rụi, biến thành hai cái xác khô!
Cậu trai rùng mình, đứng phắt dậy, nhìn chằm chằm vào Ngô Bình như thấy ma: “Anh… biết pháp thuật?”
Ngô Bình đáp: “Đừng sợ. Ngồi xuống”. Anh xua tay về phía đối phương.
Cậu trai không ngồi, sắc mặt rất tệ: “Tôi đã đánh giá thấp anh rồi! Nhưng vô ích thôi, dù anh giết được họ thì cũng không phải là đối thủ của chúng tôi!”
Ngô Bình nói: “Thế thì gọi người đến đây tiếp đi. Nhưng nhắc nhở cậu một câu, tốt nhất là gọi tu sĩ cảnh giới Linh Biến trở lên, nếu không thì vô vị quá!”
Cậu trai giận run người: “Được! Anh chờ đấy!”
Rồi cậu trai đi đến cửa sổ, ra hiệu bằng tay. Giây tiếp theo, một luồng gió lạnh thổi vào, có một bà lão lưng gù chống gậy đầu quỷ xuất hiện. Bà lão tóc bạc da nhăn, mặc đồ đen toàn thân, gậy đầu quỷ có một cái chuông kêu leng keng.
Nhìn thấy cậu trai, bà lão liền quỳ xuống, kính cẩn nói: “Kính chào cậu Tinh”.
Cậu trai bảo: “Hai tên vô dụng này bị anh ta giết rồi. Bà đừng làm tôi mất mặt đấy!”
Bà lão ngẩng đầu rồi phất tay một cái, hàng nghìn người giấy màu trắng và màu đỏ liền bay ra từ tay áo. Những người giấy này to bằng bàn tay, bên trên có phù văn, trong những cái tay nhỏ cầm đao và kiếm.
Hàng nghìn người giấy đó đổ ập vào người Ngô Bình. Anh cười khẩy, rồi bất thình lình biến mất.
Cậu trai cả kinh, thốt lên: “Người đâu mất rồi?”
Mất đi mục tiêu, người giấy bay loạn xạ trong phòng. Đúng lúc này, bà lão bỗng kêu lên, Ngô Bình đã xuất hiện ngay đằng sau và đấm thẳng vào gáy bà lão.
Tuy bà lão là Địa Tiên nhưng vẫn bị cú đấm này làm cho bất tỉnh. Người giấy trong không trung mất kiểm soát, thi nhau rơi xuống đất
Ngô Bình thờ ơ bảo: “Cái gọi là ‘cao thủ’ của cậu là những kẻ thế này à? Tiếp tục gọi người đến!”
Gương mặt cậu Tinh bắt đầu tái đi. Ba cao thủ đã thất bại, sao Ngô Bình lại mạnh đến thế?
Cậu trai cắn răng, lại làm vài cử chỉ trước cửa sổ. Ngay lập tức, một mũi tên từ xa bắn tới với tốc độ cực nhanh.
Ngô Bình còn không thèm nhìn, vươn tay tóm lấy sợi lông trên mũi tên, đoạn hất tay một cái. Mũi tên lập tức bay ngược về, trong màn sương vọng đến tiếng kêu la thảm thiết. Xem ra mũi tên của anh đã bắn trúng một ai đó.
Cậu Tinh đột nhiên bật cười: “Anh bạn, rốt cuộc anh là ai?”
Ngô Bình hỏi: “Chẳng phải các người đã điều tra tôi rồi ư, sao còn chưa biết tôi là ai?”
Cậu Tinh đáp: “Chúng tôi chỉ biết anh là Long chủ. Ngoài Long chủ, anh còn có thân phận nào nữa?”
“Quan trọng lắm sao?”, Ngô Bình lãnh đạm bảo: “Chúng ta bắt đầu ra tay rồi, bây giờ đã đi đến tình thế đánh đến chết mới thôi”.
Cậu Tinh vội vàng đề nghị: “Xin hãy nói thân phận thật sự của anh!”
Ngô Bình bèn nói: “Cậu nói trước đi”.
Cậu Tinh trả lời: “Nói cho anh biết cũng không sao. Tôi là người của điện Kiếm Thần! Bố tôi là Kiếm Thần đương thời!”
Ngô Bình hơi bất ngờ, điện Kiếm Thần? Đó là đâu?
Thấy vẻ ngờ vực của Ngô Bình, cậu ta nói: “Anh không biết cũng bình thường. Điện Kiếm Thần chúng tôi rất khiêm tốn, không nhiều người biết. Tất nhiên, trong vài năm nữa, người trong thiên hạ đều sẽ nghe danh điện Kiếm Thần chúng tôi!”
Ngô Bình hỏi: “Điện Kiếm Thần ở Địa Tiên Giới à?”
Cậu Tinh lắc đầu: “Tuy điện Kiếm Thần cũng ở Côn Lôn nhưng không nằm ở Địa Tiên Giới các anh. Chúng tôi ở Linh Bảo Động Thiên”.
Ngô Bình biết Côn Lôn không chỉ có một không gian gấp. Xem ra Linh Bảo Động Thiên là một không gian gấp khác, trong đó có thế lực tên là điện Kiếm Thần.
Cậu Tinh hỏi: “Anh bạn, bây giờ có thể nói cho tôi biết thân phận của anh rồi chứ?”
Ngô Bình đáp: “Ngô Bình, đệ tử ưu tú của Thục Sơn kiếm phái”.
Cậu Tinh kinh ngạc: “Không ngờ anh là người của Thục Sơn kiếm phái! Thảo nào lại mạnh như vậy!”
Rồi cậu ta thở dài: “Thôi, như vậy thì điện Kiếm Thần của tôi đành nhịn!”
Ngô Bình cười khẩy: “Cậu sợ rồi à?”
Cậu Tinh hừ giọng: “Nếu thật sự phải so sánh thì điện điện Kiếm Thần của tôi không yếu hơn Thục Sơn kiếm phái, chẳng qua không cần gây xung đột vì những chuyện nhỏ nhặt này”.
Ngô Bình lạnh lùng nói: “Các người làm chuyện ác ở thế tục, quỷ thần cũng khó dung tha. Tôi chắc chắn sẽ xử lý chuyện này!”
Chương 888: Di dời cây hòe
Cậu Tinh: “Làm việc ác? Không đến mức đó chứ, chẳng qua chúng tôi chỉ bảo hội Kim Long chọn ra cho mình một vài cô gái đẹp, sau đó để cả nhà họ cùng vào Linh Bảo Động Thiên. Đây cũng gọi là việc ác sao?”
Ngô Bình: “Lẽ nào cậu không biết, hội Kim Long đã khống chế rất nhiều cô gái, sau đó khiến họ sống không bằng chết?”
Cậu Tinh hờ hững đáp: “Tôi biết, nhưng chuyện đó chẳng liên quan gì đến tôi cả. Hơn nữa, nếu anh muốn đối phó với hội Kim Long thì chúng tôi cũng không quan tâm”.
Ngô Bình: “Điện Kiếm Thần các người cần những cô gái đó để làm gì?”
Cậu Tinh: “Linh Bảo Động Thiên được phát triển khá muộn, đất rộng mà lại neo người. Vì thế chúng tôi muốn chuyển thêm nhiều người vào đó để trong động có nhiều sinh khí hơn”.
Ngô Bình: “Chuyển người vào bên trong? Vậy tại sao lại phải chọn các cô gái xinh đẹp?”
Cậu Tinh: “Linh Bảo Động Thiên là mảnh đất được ban phúc lành, các cô gái ở trong đó đều không xấu. Nếu tôi chuyển những cô gái xấu vào thì đàn ông trong đó sẽ không chịu lấy họ”.
“Các người cần nhiều người ở trong đó làm gì?”, Ngô Bình hỏi tiếp.
Cậu Tinh: “Linh Bảo Động Thiên có không ít khoáng sản quý giá, những khoáng sản này phải có sức người mới khai thác được nên chúng tôi rất cần người lao động”.
Ngô Bình bắt đầu hứng thú: “Là khoáng sản gì vậy?”
Cậu Tinh biết mình đã lỡ miệng, đáp: “Tóm lại là những thứ có tác dụng với người tu hành”.
Ngô Bình thấy cậu ta không nói thì cũng không hỏi nữa. Anh đáp: “Hội Kim Long làm việc ác, tôi chắc chắn sẽ trừng phạt bọn họ. Tốt nhất cậu nên giữ lời hứa, đừng bao che cho bọn họ”.
Cậu Tinh: “Đương nhiên!”
Ngô Bình tranh thủ hỏi ngay: “Ở Côn Luân ngoài Linh Động Bảo Thiên của các cậu thì còn không gian nào khác không?”
Cậu Tinh: “Đương nhiên là có, không chỉ có một động thiên. Ngoài ra còn có những nơi khác như Thủy Nguyệt Động Thiên, Thái Thanh Tiên Cảnh. Những nơi đó đều rất nổi tiếng. Có điều, rất nhiều không gian đã hoàn toàn đoạn tuyệt, cách biệt với thế giới, không giao tiếp với bên ngoài”.
Nói đến đây, cậu ta nghĩ tới một chuyện, nói: “Tôi nghe nói ở Địa Tiên Giới đang có người muốn khôi phục đại trận truyền tin để liên lạc với Tiên giới. Anh có biết chuyện này không?”
Ngô Bình biết cậu ta đang nghe ngóng tin tức nên đáp: “Không nghe nói”.
Cậu Tinh không khỏi thất vọng, nói: “Việc này vô cùng cơ mật, anh không biết cũng là chuyện thường tình”.
Nói thêm vài câu, cậu Tinh liền cáo từ. Sau đó có người tới vận chuyển những thi thể đi, ám khí dần tan đi, con phố có sinh khí trở lại.
Ngô Bình thu lại bộ đồ uống trà, rời khỏi quán trà.
Ngô Bình vốn đã có thể đi mây về gió, thế nhưng Âm Dương Pháp Bào trên người anh vốn đã có thể bay được, hơn nữa tốc độ rất nhanh nên thuận tiện hơn trước rất nhiều.
Chỉ trong nháy mắt, anh đã về đến nhà, đứng trước cây hoè già.
Ngày mai là chuyển nhà mới rồi, tối nay anh phải tìm chỗ mới để trồng cây hoè này.
Anh vỗ nhẹ vào thân cây, nói: “Đi cùng ta”.
Lúc này đã là khoảng mười giờ tối, trên đường đã không còn ai. Mặt đất khẽ rung chuyển, Ngô Bình nhìn thấy cây hoè đã tự động ngắt mất phần lớn bộ rễ.
Ngô Bình ôm lấy thân cây, nhẹ nhàng dùng lực kéo lên khiến cả cây hoè rời khỏi mặt đất. Anh ôm lấy cây hoè bay lên không trung, đi về hướng nhà mới.
Khi tới phía trên nhà mới, Ngô Bình hạ thấp độ cao, đưa mắt tìm kiếm vị trí trồng cây mới. Ngắm nghía một lúc, anh thấy ở trong vườn hoa có một khoảng trống nên đáp xuống vị trí đó.
Anh hỏi cây hoè: “Chỗ này thế nào?”
Cây hoè: “Chủ nhân, đất này tốt đấy”.
Ngô Bình: “Lát nữa ta sẽ chuyển cả Nhị Đào qua đây làm bạn với ngươi”.
Cây hoè hỏi: “Chủ nhân, Nhị Đào là ai?”
Ngô Bình cười đáp: “Nó là một cây đào tiên, nó hơi đần một chút”.
Cây hoè khúc khích cười đáp: “Nếu cậu ta tới đây được thì tốt quá”.
Ngô Bình sai Viêm Dương đào một cái hố sâu hơn sáu mét, sau đó ném xuống hố hai mươi viên tiên thạch rồi đổ một lớp đất dày chừng một mét lên rồi lại ném xuống hai mươi viên tiên thạch tiếp.
Khi hố đất chỉ còn sâu ba mét so với mặt đất, Ngô Bình lấy ra một ít bùn mùi rất lạ. Anh nói: “Theo sách cổ ghi chép, loại bùn Bổ Thiên Thần này là loại dinh dưỡng tốt nhất cho cây cối, chỗ bùn này cho ngươi đó”.
Cây hoè vô cùng cảm động: “Cảm ơn ân huệ của chủ nhân”.
Ngô Bình: “Ngươi đừng khách sáo với ta làm gì, cố gắng kết nhiều quả cho ta là được”.
Sau khi lấp thêm chỗ bùn đó lên, Ngô Bình mới đặt cây hoè vào bên trong, sau đó lấp đất kín cái hố.
Sức sống của cây hoè vô cùng mạnh, chẳng mấy chốc đã mọc lại bộ rễ, không ngừng đâm sâu xuống đất tới tận độ sâu mấy chục mét. Sau đó, bộ rễ còn lan rộng ra theo chiều ngang, khiến thân cây đứng vững trên mặt đất.
Lần đổi vị trí này không chỉ đem lại môi trường sống tốt hơn cho cây hoè mà Ngô Bình còn cho nó chỗ bùn quý giá nên cây hoè trong tương lai sẽ còn phát triển mạnh hơn trước.
Trên cây hoè lúc này đã có hai quả chín, Ngô Bình hái xuống rồi cưỡi gió đạp mây bay về Vân Kinh.
Tại Vân Kinh, biệt thự số một vịnh Bạch Long.
Ngô Bình hạ cánh trên tầng thượng, sau đó đẩy cửa bước vào nhà.
Đường Tử Di lúc này đang luyện công cùng Đường Tử Yên trong phòng khách. Nhìn thấy dáng vẻ nghiêm trang của cô, Ngô Bình không khỏi bật cười, hỏi: “Em đang vận công đấy à?”
Đường Tử Di nghe thấy giọng anh thì vội vã chạy tới, cười nói: “Sao anh lại đến đây?”
Ngô Bình: “Mang đồ ăn ngon cho bọn em”.
Nói rồi, anh đưa hai quả màu đỏ cho hai chị em.
Đường Tử Yên tò mò hỏi: “Anh rể, đây là cái gì vậy?”
Ngô Bình: “Một loại quả tiên, anh cũng không biết tên nhưng hiệu quả của nó còn tốt hơn đào tiên. Sau này anh sẽ nghiên cứu dược tính của nó xem có dùng để điều chế đan dược được không”.
Vừa nghe thứ này còn tốt hơn đào tiên, hai chị em họ đương nhiên không khách sáo, lập tức ăn ngay. Vị quả rất ngon, sau khi ăn xong thì cảm thấy trong người đang có sự thay đổi kỳ diệu.
Ngô Bình đáp: “Đừng lãng phí dược lực, mau vận công để điều tiết đi”.
Hai cô gái lập tức ngồi xuống hít thở, hấp thụ tối đa dược lực thần kỳ trong quả tiên này.
Đợi khi đã xong xuôi, thấy không có vấn đề gì nên Ngô Bình đi lên sân thượng tìm cây đào tiên.
Anh hỏi: “Nhị Đào, đổi nhà cho mày, có muốn đi không?”
Đào tiên: “Tất cả nghe theo chủ nhân sắp xếp”.
Ngô Bình: “Đợi khi sang đến bên đó, ta sẽ cho ngươi thêm một ít phân bón”.
Đào tiên đáp: “Đa tạ chủ nhân!”
Nói với đào tiên mấy câu xong anh lại đi tới phòng của đại thần Côn Ngô, nói: “Đại thần, dậy đi”.
Mấy giây sau, đại thần Côn Ngô mới mở mắt ra: “Nhóc con, có việc gì mà gọi tôi dậy?”
Ngô Bình đáp: “Có thứ đồ tốt cho ông”.
Ngô Bình gọi Viêm Dương rồi ra lệnh: “Thả nó ra đi”.
Viêm Dương liền thả thần ma bắt được từ chỗ Watanabe ra. Một luồng ánh sáng vụt lên không trung, thần ma tìm cách chạy trốn
Đại thần Côn Ngô hét lên một tiếng, một ánh sáng vàng vụt qua tóm gọn lấy thần ma.
Ăn xong thần ma, khí tức của đại thần Côn Ngô mạnh lên tới 30%. Ông ấy vui mừng nói: “Tốt lắm, cậu cố gắng tìm giúp tôi những thứ như thế này, đối với tôi đây là món đại bổ”.
Ngô Bình cười đáp: “Đại thần, còn có thứ tốt hơn cơ”.
Thế rồi, anh lấy ra tàn hồn của vị cổ thần, nói: “Đại thần có biết thứ này không?”
Đại thần Côn Ngô trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm vào luồng sáng, lẩm bẩm: “Đây là… tàn hồn của cổ thần. Thần vị của ông ấy còn cao hơn tôi, vị thần này là ai?”.
Mấy giây sau, đại thần Côn Ngô rùng mình, nói: “Nhóc con, cậu lập được đại công rồi, thứ này cực kỳ có ích đối với tôi!”
Ngô Bình đáp: “Không cần khách sáo, hai chúng ta hợp tác cùng có lợi”.
Đại thần Côn Ngô: “Cậu ra ngoài cho tôi chút thời gian nhé. Tôi sẽ dốc toàn lực luyện hoá rồi hấp thụ tàn hồn này!”
Ngô Bình: “Được, xong việc thì bảo tôi”.
Anh quay lại phòng khách hướng dẫn Đường Tử Di luyện công. Khoảng hai tiếng sau, trong đầu Ngô Bình vọng tới tiếng gọi của đại thần Côn Ngô: “Mau tới đây!”
Ngô Bình vội vã lao vào phòng, anh nhìn thấy đầu đại thần Côn Ngô bị một luồng thần quang bao vây, vẻ mặt vô cùng đau đớn.
Ngô Bình kinh ngạc hỏi: “Ông bị sao vậy?”
Đại thần Côn Ngô đáp: “Tàn hồn này quá mạnh, nó sắp nuốt chửng tôi đến nơi rồi! Mau giúp tôi!”
Chương 889: Nuốt cổ thần
Ngô Bình hạn hán lời: “Đại thần, ông chơi không lại người ta thì từ từ rồi tính”.
Sau đó anh nói tiếp: “Hơn nữa tu vi của tôi thấp, sao giúp nổi ông?”
Đại thần Côn Ngô: “Cho tôi mượn Đạo Chủng của cậu một lát!”
Ngô Bình sững lại: “Cho mượn kiểu gì?”
“Lại đây”, đại thần Côn Ngô tiếp: “Ấn tay cậu lên đỉnh đầu tôi là được”.
Ngô Bình hơi do dự, không biết làm vậy có nguy hiểm không. Anh nói: “Đại thần, đừng có lừa tôi đấy!”
Đại thần Côn Ngô thở gấp: “Mau mau mau, nếu muộn nữa là nó nuốt mất tôi đấy!”
Ngô Bình nghiến răng: “Được, tôi sẽ tin ông lần này!”
Anh đặt tay lên đầu đại thần Côn Ngô, sau đó cảm thấy một sức mạnh khủng khiếp đi vào cơ thể mình. Sức mạnh này rất bá đạo, vừa vào trong cơ thể là muốn nuốt võ hồn của anh.
Gặp kích thích mạnh, Âm Dương Pháp Bào lập tức tác động tới chín linh khiếu và sáú thần khiếu. Mười lăm khiếu trở thành các trận nhãn, lập tức hình thành đại trận trấn áp luồng sức mạnh này. Trận pháp huyền diệu và phức tạp trong cơ thể Ngô Bình khoá chặt luồng sức mạnh kia.
Luồng sức mạnh này kêu thét như thể vô cùng giận dữ, đâm mạnh vào đại trận. Trong đầu Ngô Bình xuất hiện hư ảnh của một vị thần thân cao vạn trượng, cưỡi trên một con rồng hai đầu khổng lồ, khí tức kinh thiên động địa!
Tàn hồn mạnh đến nỗi trận pháp của Âm Dương Pháp Bào cũng không trấn áp được nó, chẳng mấy chốc nó đã sắp phá vỡ trận pháp này.
Ngô Bình giận dữ quát: “Lão tặc già, ông lừa tôi!”
Đại thần Côn Ngô bình thản đáp: “Nhóc con, cậu sợ gì chứ. Đạo Chủng trong người cậu cực kỳ lợi hại, tàn hồn này không làm gì được cậu đâu”.
Vừa dứt lời thì một tiếng nổ “đoàng” vang lên, trận pháp trong người Ngô Bình đã bị phá vỡ. Võ hồn của Ngô Bình bị uy hiếp, vội vã chạy xuống dưới đan điền, ở dưới đó có Đạo Chủng!
Luồng sức mạnh kinh hoàng kia đuổi đến nơi nhưng nó vừa tiếp xúc với Đạo Chủng là ở khu vực đan điền của Ngô Bình xuất hiện một tấm lưới phát sáng, chặn luồng sức mạnh kia lại.
Đại thần Côn Ngô vội vã nói: “Để lại cho tôi một ít!”
Thế nhưng muộn rồi, tấm lưới phát sáng kia vừa biến mất thì luồng sức mạnh đã bị nuốt vào trong Đạo Chủng. Mọi thứ yên bình trở lại như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Đại thần Côn Ngô thở dài nói: “Haizzz, cậu được hưởng lợi rồi!”
Ngô Bình trợn mắt, đáp: “Đại thần, ông đánh không lại người ta thì đừng có trách Đạo Chủng!”
Đại thần Côn Ngô nói bằng giọng thù hằn: “Nhóc con, cậu hời lớn rồi. Đạo Chủng hút lấy nó xong chắc chắn sẽ sinh ra Tiên Thiên Thần Thông cực mạnh!”
Ngô Bình mặc kệ đại thần Côn Ngô trách móc, nói với Đường Tử Di vài câu rồi đưa đào tiên đi khỏi đó.
Về tới nhà mới, anh đem đào tiên trồng ở vị trí cách cây hoè không xa. Anh cũng chôn tiên thạch và bùn thần ở dưới. Đào tiên thấy vậy thì thích đến nỗi toàn thân rung rung.
Trồng xong đào tiên, ở phía Đông trời đã hưng hửng sáng.
Trời vừa sáng, Ngô Bình bắt đầu chuyển nhà. Tần Nhược Vũ, Trương Bửu Thắng và một vài người khác đến giúp. Thực ra cũng không có nhiều đồ đạc cần chuyển, chỉ cần chuyển đi một số vật dụng dùng hàng ngày. Còn nội thất và đồ điện đều dùng đồ mới.
Đến trưa, việc chuyển nhà đã gần xong. Ngô Bình mời những người tới giúp ăn cơm. Lina đã trở về nên đương nhiên hôm nay cô ấy sẽ là bếp trưởng.
Ngô Bình chém gió phần phật với mọi người rằng bất kể họ muốn ăn gì Lina cũng có thể nấu ra được.
Trương Bửu Thắng cười gian xảo: “Tiểu Bình, tôi muốn ăn ba ba ba trăm năm tuổi om với xì dầu”.
Ngô Bình cười đáp: “Có ngay!”
Anh đi tới bên hồ dặn dò, Lý Dư lập tức bơi tới vịnh Bạch Long, sau đó đi vào dòng sông lớn.
Không tới mười phút sau, Lý Dư miệng ngậm một con ba ba ngoi lên. Con ba ba này nặng gần mười lăm cân, đã sống dưới con sông này ít nhất năm trăm năm. Nó rất hung hãn, đã ăn không biết bao nhiêu cá tôm. Nhưng đứng trước mặt Lý Dư thì nó còn không động đậy nổi. Giao long là vua dưới nước, một con ba ba đương nhiên huyết thống và vai vế đều kém xa.
Ngô Bình giao con ba ba cho Lina, cười nói: “Loại ba ba này là ngon nhất đấy”.
Nhìn thấy con ba ba, Trương Bửu Thắng mắt chữ o miệng chữ a, thốt lên: “Ôi mẹ ơi, cậu đào đâu ra con ba ba này vậy hả?”
Ngô Bình cười đáp: “Trong ao nhà tôi có nuôi, lát nữa ăn thử xem có ngon không nhé”.
Tần Nhược Vũ cười nói: “Anh Thắng, ngạc nhiên chưa? Đã nói kiểu gì anh Ngô Bình cũng có cách mà”.
Hoá ra hai người này đã đánh cược với nhau. Trương Bửu Thắng sẽ nói tên một món ăn rồi xem Ngô Bình có làm được hay không. Tần Nhược Vũ đã cược Ngô Bình chắc chắn sẽ làm được còn Trương Bửu Thắng thì cược ngược lại. Bên cược thua sẽ phải uống hết sáu chai bia.
Trương Bửu Thắng có chơi có chịu, chưa ăn cơm đã nốc hết sáu chai bia. Cho nên, lúc ăn cơm liên tục chạy vào nhà vệ sinh xả lũ.
Một lát sau, món ba ba được dọn lên. Mọi người thi nhau gắp thử, hương vị tươi ngon vô cùng khiến đến cả đầu bếp Lina cũng ăn không ít.
Ngô Mi và Mỹ Ngọc đều ở nhà, họ ăn nhiều đến nỗi miệng bóng loáng mỡ, liên tục khen ngon.
Ngô Bình hỏi Mỹ Ngọc: “Sắp tới cô sẽ tới Hoa Thanh nhập học sao? Cô chọn chuyên ngành gì vậy?”
Mỹ Ngọc cười đáp: “Anh Ngô Bình, tôi sẽ học y học lâm sàng”.
Ngô Bình gật đầu: “Không tồi, học y cũng thú vị lắm”.
Ngô Mi: “Anh, em và chị Mỹ Ngọc đã bàn bạc rồi, bọn em sẽ tới đại học Hoa Thanh xem xét địa bàn trước”.
Ngô Bình đáp: “Xem cái gì mà xem, lúc ở Thiên Kinh không phải em đã đi tới đó ít nhất ba lần rồi sao?”
Ngô Mi: “Em đi rồi nhưng chị Mỹ Ngọc đã đi đâu. Anh, cho em đi đi mà”.
Ngô Bình cười lạnh: “Đừng có lươn. Thành thật khai báo đi, em đi Thiên Kinh làm gì?”
Ngô Mi chớp chớp mắt đáp: “Anh, anh thông minh thật đấy”.
Ngô Bình trừng mắt: “Bớt thảo mai thảo quả đi”.
Mỹ Ngọc phì cười: “Anh Ngô Bình, Tiểu Mi muốn đi tham gia hội trại hội hoạ dành cho thanh thiếu niên ở Thiên Kinh với tôi”.
Ngô Bình hỏi: “Mỹ Ngọc biết vẽ tranh sao?”
Ngô Mi: “Anh không biết sao? Tranh chị ấy vẽ đẹp đỉnh luôn, em là người khuyên chị ấy tham gia hội trại này đấy. Em nghĩ chị ấy chắc chắn sẽ được giải”.
Ngô Bình nghe xong liền gật đầu đáp: “Được, hai ngày nữa anh đi cùng hai đứa”.
Ngô Mi và Mỹ Ngọc nhìn nhau cười tươi rói rồi đập tay ăn mừng.
Trong lúc chuyện phiếm, Ngô Binh hỏi thăm tình hình Trương Bửu Thắng và Tần Nhược Vũ. Trương Bửu Thắng nhờ có Ngô Bình giúp đỡ mà tìm được rất nhiều công trình để làm. Hiện giờ đội thợ xây công trình của cậu ta đã lên tới hơn ba trăm người.
Gia đình Tần Nhược Vũ cũng nhận được những công việc sửa chữa, lắp đặt. Vì có khoản tiền trả trước nên nhà họ Thái đã trả được hết nợ, hoàn toàn thoát khỏi cái bóng của nợ nần.
Hai người họ đều vô cùng biết ơn Ngô Bình, không ngừng rót rượu kính anh.
Bữa cơm hôm đó kéo dài đến tận bốn giờ chiều.
Sau khi khách khứa về không lâu, Chu Nhược Tuyết bỗng nhiên đến thăm anh. Cô ấy từ tỉnh quay về thăm Ngô Bình.
“Nhược Tuyết, có việc gì sao?”, thấy Chu Nhược Tuyết mặt mày nhợt nhạt chạy đến đó, Ngô Bình vội vã hỏi.
Chu Nhược Tuyết gật đầu đáp: “Ngô Bình, vụ án anh giao cho em, em không tiếp tục điều tra được nữa”.
Ngô Bình: “Sao vậy?”
Chu Nhược Tuyết nói giọng căm hận: “Có kẻ trực tiếp gọi điện cho cấp trên của em bắt bọn em ngừng cuộc điều tra, chuyển sang cho bọn họ tiếp quản”.
Ngô Bình gật đầu: “Không nằm ngoài dự đoán của anh, em không cần tức giận, bọn chúng không chạy được đâu”.
Ngô Bình cười nói: “Em chưa ăn cơm sao? Lina, làm giúp tôi vài món nhậu để tôi uống vài ly với Nhược Tuyết”.
Chu Nhược Tuyết tâm trạng không tốt. Đồ ăn chưa lên cô ấy đã uống hai chai bia rồi.
Ngô Bình nhìn cô ấy, hỏi: “Ngoài việc đó ra còn việc gì khiến em tức giận sao?”
Chu Nhược Tuyết cúi đầu đáp: “Em đã điều tra ra manh mối về tổ chức Quần Phong rồi”.
Ngô Bình rất ngạc nhiên, Quần Phong là một tổ chức buôn ma tuý rất lớn. Một phần ba lượng ma tuý đang lưu thông trong nước đến từ tổ chức này. Ban đầu, cái chết của bố Chu Nhược Tuyết cũng chính là do tổ chức này ra tay.
Anh vội vã hỏi: “Em tìm ra được những manh mối gì?”
Chu Nhược Tuyết: “Rất ít, em rất muốn tiếp tục điều tra nhưng cấp trên bắt đóng vụ án này lại. Em không thể hiểu nổi! Lẽ nào đến cả cấp trên của em cũng bị bọn chúng mua chuộc rồi?”
Ngô Bình suy nghĩ một lát rồi đáp: “Dù cấp trên của em không cho phép, chúng ta cũng có thể điều tra”.
Chu Nhược Tuyết sững người: “Điều tra kiểu gì?”
Ngô Bình: “Chúng ta tự điều tra”, với khả năng của Ngô Bình hiện tại thì tiêu diệt một tổ chức buôn ma tuý cũng không phải chuyện khó.
Chu Nhược Tuyết mắt sáng lên: “Anh sẽ giúp em sao?”
Ngô Bình gật đầu: “Ăn cơm xong em đi nghỉ ngơi đi. Sáng sớm ngày mai, chúng ta cùng đi tìm đầu mối!”
Chu Nhược Tuyết mừng rỡ, gật đầu như bổ củi.
Chương 890: Luyện hoá tiên thạch
Chu Nhược Tuyết lái xe từ tỉnh về huyện Minh Dương nên giờ vô cùng mệt. Cô ăn cơm xong, nói chuyện với Trương Lệ vài câu rồi đi nghỉ ngơi. Ở nhà mới của Ngô Bình có rất nhiều phòng nên Trương Lệ chọn cho cô ấy một căn phòng rất đẹp rồi bảo cô vào đó ngủ một giấc.Về khuya, Ngô Bình ngồi thiền dưới gốc cây hoè hít thở. Từ sau khi Đạo Chủng hút được tàn hồn của cổ thần, anh cảm thấy Đạo Chủng trở nên yên lặng khác thường, như thể đang ấp ủ cho một sự thay đổi lớn nào đó.Đêm càng lúc càng khuya, xung quanh yên lặng như tờ. Ngô Bình lấy ra một viên tiên thạch rồi hút tiên khí ở trong đó.Tiên thạch khác với linh thạch. Tiên thạch chia làm hai loại, một loại là do Thiên tiên dùng bí thuật ngưng tụ mà thành, một loại là do Thiên tiên sau khi chết đi ngưng tụ lại mà thành. Trong đó, loại tiên thạch đầu tiên là quý giá nhất. Nó là thứ có tiền cũng không mua được.Số tiên thạch Ngô Bình đang có, một phần là của người đi trước để lại, ví dụ như khối tiên thạch màu vàng tím trong tay anh.Trong tiên thạch này có tiên lực. Bình thường mà nói, chỉ có Địa tiên mới có thể chất chịu được tiên lực. Có điều trong người Ngô Bình có linh mạch, có thể dễ dàng tiếp nhận tiên lực. Khả năng này khiến Chân quân còn phải ngưỡng mộ anh.Hai tay anh nắm chặt tiên thạch, một luồng tiên lực đi qua hai tay anh, vào trong hệ thống linh mạch. Đầu tiên nó đi vào Đạo Chủng, bị Đạo Chủng thanh lọc rồi mới nhả ra, cho nó đi vào linh mạch để nuôi dưỡng từng tế bào!Ban đầu khi Kiều Bộ Tiên thăng cấp thành Địa tiên, muốn hút tiên lực trong một viên tiên thạch mà phải cẩn thận từng chút một, tốn rất nhiều thời gian. Thế nhưng Ngô Bình thì lại vô cùng dễ dàng làm được, chưa tới một phút đã luyện hoá xong một khối tiên thạch.Sau đó anh tiếp tục luyện hoá tới khối thứ hai, cũng chỉ cần gần một phút là xong. Sau đó là khối thứ ba, thứ tư, mãi đến hết khối thứ ba mươi thì các tế bào trong cơ thể anh mới ngừng hấp thụ tiên lực.Sau khi hút đủ tiên lực, Ngô Bình ngồi yên lặng tu luyện. Nhờ một lượng lớn tiên lực nuôi dưỡng tế bào mà những thay đổi thần kỳ trong cơ thể anh bắt đầu diễn ra.
Khi bình minh của ngày mới ló rạng, Ngô Bình đột nhiên mở mắt. Lúc này trong cơ thể anh tràn trề sức mạnh. Anh vội vã muốn tìm cách để giải toả bớt nguồn năng lượng trong người.Ý niệm này có nghĩa là anh sắp đột phá cảnh giới thứ năm của Nhân tiên – cảnh giới Cực! Mà mục tiêu của cảnh giới Cực là ngưng tụ “pháp” rồi sau cùng là tạo ra Pháp Bàn.
“Pháp” là chỉ tiêu chuẩn, quy phạm, phương pháp đúng đắn để tu luyện. Bất kể là việc gì cũng cần có pháp mới thành công.
Trong cơ thể Ngô Bình có nhiều nguồn năng lượng. Chín linh khiếu đều mang những năng lượng khác nhau, sáu thần khiếu cũng vậy, cộng thêm tiên lực mà anh hút được và cả võ hồn của anh,…
Trước đây những năng lượng này chưa thể hoà hợp với nhau. Giống như một đội ngũ mà mỗi binh sĩ lại đi một hướng nên sức mạnh không thể tập trung vào một chỗ khiến lực chiến giảm sút đáng kể.
Ngô Bình hiện giờ muốn tìm một phương pháp để liên kết tất cả các nguồn năng lượng lại với nhau để sức mạnh quy về một mối! Đây chính là “pháp” mà anh đang theo đuổi!
Sau đó, khi có được “pháp” rồi anh sẽ thi triển và tạo thành Pháp Bàn. Pháp Bàn giống như bộ tư lệnh của sức mạnh trên người anh vậy. Nó sẽ điều khiển tất cả năng lượng để chúng phối hợp ăn ý với nhau
Việc lĩnh ngộ cảnh giới Cực không thể hoàn thành trong một sớm một chiều. Ngô Bình hiện giờ đã nghĩ ra cách, việc còn lại là kiên trì rèn luyện theo phương pháp đó. Không ngoài dự kiến, trong một tháng anh có thể ngưng tụ Pháp Bàn, trở thành Võ quân!
Ăn sáng xong, Ngô Bình và Chu Nhược Tuyết ngồi ô tô đi tới Thạch Thành.
Ngô Bình lái xe của Chu Nhược Tuyết. Đó là một chiếc ô tô động cơ hỗn hợp, vừa có thể chạy xăng vừa có thể chạy bằng điện sản xuất trong nước. Chiếc xe này có thể tăng tốc trong vòng sáu giây, cảm giác khi lái cũng rất thích, đặc biệt là khi đi qua những khúc quanh, bốn bánh xe đều có thiết bị nhỏ giúp chuyển hướng và điều chỉnh tốc độ khiến xe cua rất mượt. Phải biết, thông thường chỉ có xe nhập khẩu giá bốn năm trăm nghìn tệ mới có thể đạt được cảm giác khi lái như vậy. Chiếc xe như thể bị hút xuống, bám rất chắc vào mặt đất.
Ngô Bình vô cùng ngạc nhiên: “Nhược Tuyết, ô tô động cơ hỗn hợp đều tốt như này sao?”
Chu Nhược Tuyết: “Xem ra lâu lắm rồi anh không lái xe, giờ chất lượng của loại xe này rất tốt, xe chạy xăng dầu bình thường hoàn toàn không thể sánh nổi. Ví dụ như chiếc xe của em, giá chỉ có một trăm bảy mươi nghìn tệ, một trăm cây tiêu hết ba lít xăng, tăng tốc lên một trăm kilomet trong sáu giây. Những chiếc xe chạy xăng dầu hơn ba trăm nghìn tệ bất luận là cảm giác khi lái hay khả năng tăng tốc đều thua nó. Còn nữa, xe này rất kinh tế. Đổ xăng một lần mà đi được hơn một nghìn năm trăm cây”.
Ngô Bình đang muốn sản xuất dòng xe năng lượng mới. Anh nói: “Xem ra anh phải đẩy nhanh tiến độ, trước tiên thử sản xuất mấy dòng xe động cơ hỗn hợp này mới được”.
Nói chuyện vài câu, Ngô Bình mới đề cập chuyện chính: “Nhược Tuyết, manh mối em điều tra được là gì?”
Chu Nhược Tuyết: “Mấy hôm trước, em đi qua tỉnh tới Vân Kinh để bắt tội phạm. Ở Vân Kinh có cáo trạng, cấp trên đã mắng em một trận. Trong lúc tâm trạng không tốt, em gọi đồng nghiệp đi uống rượu. Lúc đi uống rượu, em có chú ý đến một người. Trên cánh tay kẻ đó có hình xăm một con ong thợ. Hình xăm đó em từng thấy trong ghi chép của bố, là hình xăm đặc trưng của thành viên Quân Phong”.
Ngô Bình: “Rồi em bắt kẻ đó sao?”
Chu Nhược Tuyết: “Em và đồng nghiệp khống chế kẻ đó nhưng hắn rất lì lợm không chịu khai gì cả. Vì không có chứng cứ nên ngày hôm sau em phải thả hắn đi. Hơn nữa cấp trên cũng không muốn em tiếp tục điều tra nên em mới cảm thấy rất bực mình”.
Ngô Bình: “Vậy kẻ đó hiện tại đang ở đâu?”
Chu Nhược Tuyết đáp: “Hắn ta vô cùng hống hách, mấy ngày liền hắn lượn lờ xung quanh em. Hắn còn giễu võ dương oai vì cho rằng em không làm gì được hắn”.
Ngô Bình: “Vậy chúng ta hãy bắt đầu từ kẻ này đi, anh sẽ khiến hắn phải nói sự thật”.
Hơn mười giờ, hai người học đến Thạch Thành. Họ dừng xe trên một con hẻm nhỏ.
Chu Nhược Tuyết nói tên kia thường xuyên lảng vảng quanh đây nên có lẽ ở đây có sào huyệt của hắn.
Đây là một con hẻm cũ kỹ, chỉ một chiếc ô tô đi vừa. Hai bên là những căn nhà kiểu cũ ọp ẹp, vệ sinh rất kém.
Ngô Bình và Chu Nhược Tuyết đứng dưới cây cột điện trên hẻm nói chuyện, thi thoảng họ lại đưa mắt quan sát xung quanh. Hơn mười phút sau, có mấy tên lưu manh đi tới bao vây hai người họ.
Một tên nhìn Chu Nhược Tuyết, huýt sáo nói: “Người đẹp, về nhà anh chơi đi, anh cho ăn xúc xích”.
“Bốp!”
Chu Nhược Tuyết tát bốp vào mặt hắn. Tên lưu manh ôm mặt gào lên: “Lên cho tao!”
“Đoàng!”
Một tiếng nổ vang lên, đám người kia bị đánh bay ra xa. Ngô Bình khẽ lắc người, bay ra xa hơn trăm mét, tóm lấy một gã thanh niên tóc vàng đang lấm lét nấp trong góc quan sát.
Ngô Bình trong nháy mắt đã đến trước mặt hắn, anh hỏi: “Đang nhìn gì vậy?”
Tên tóc vàng lúc này đã bị doạ sợ mất mật, sao Ngô Bình có thể di chuyển nhanh như vậy chứ? Hắn lắp bắp: “Không… không nhìn gì cả”.
Chu Nhược Tuyết cũng hú hồn, sao Ngô Bình đã chạy ra đó rồi? Cô cũng vội vã chạy về phía đó. Nhìn thấy tên tóc vàng, Chu Nhược Tuyết lập tức nói: “Chính là hắn!”
Ngô Bình trầm giọng ra lệnh: “Quỳ xuống!”
Uy lực từ võ hồn của anh khiến tên tóc vàng run như cầy sấy, lập tức quỳ sụp xuống đất.
“Xưng tên đi”, anh ra lệnh.
“Nguỵ Hiền”, tên tóc vàng đáp.
Ngô Bình: “Là người của Quân Phong sao?”
Quân Phong là tổ chức đã hại chết bố Chu Nhược Tuyết, cũng là tổ chức buôn bán ma tuý cực lớn.
Tên tóc vàng lúc này thần chí đã mơ hồ, ngoan ngoãn đáp: “Đúng vậy, nhưng tôi chỉ là một ong thợ mà thôi”.
Ngô Bình: “Thành viên của Quân Phong không chỉ có ong thợ phải không?”
Nguỵ Hiền: “Nó giống như một tổ ong vậy, có ong thợ, ong chúa, ong quỷ, ong chiến binh,… Như tôi chỉ là ong thợ cấp bốn, nghe lệnh của ong thợ cấp ba”.
Ngô Bình: “Vậy cậu có thể liên lạc với ong thợ cấp ba chứ?”
Nguỵ Hiền: “Có thể liên lạc, có điều địa điểm và thời gian gặp mặt hoàn toàn phải do ong cấp ba quyết định”.
Ngô Bình: “Gọi điện đi”.
Nguỵ Hiền lấy điện thoại ra, gọi cho cấp trên của mình.