Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngô Bình nâng chung trà lên uống thử một ngụm, ngay lập tức mùi hương tràn ra từ trong miệng, ba mươi sáu mùi hương cứ quanh quẩn đầu lưỡi liên tục va chạm vào nhau tạo ra mùi thơm mới.

Đôi mắt của anh sáng lên: “Trà ngon! Ta cũng có xào trà rồi, nhưng không thơm bằng trà này”.

Đan Tổ cười nói: “Ta đợi nhiều năm như thế, cuối cùng cũng đợi được người đến giúp mình”.

Ngô Bình đặt chén trà xuống hỏi: “Tiền bối đang đợi ta sao?”

Đan Tổ gật đầu: “Chẳng phải Thanh Phong đã nói cho ngươi biết, ta bị thương bởi đan dược do bản thân luyện ra à?”

Ngô Bình gật đầu: “Còn có nói sau đó ngươi chết đi, chỉ để lại một đám tàn hồn”.

Đan Tổ cười hả hả nói: “Ta không trách bọn họ được, ta cũng không phải là liệt hồn mà do bổn nguyên tánh mạng của ta biến thành. Lúc trước, ta tốn ba thập kỷ dùng thiên thời địa lợi trộm lấy một đống thiên cơ trước mắt của Thiên Cơ. Lúc này, ta mới luyện ra được một loại đan dược, loại đan dược này thật ra là thể xác của ta, ta muốn rót sinh mạng của mình vào trong đan dược dùng nó đột phá đánh sâu vào trên cấp Hỗn Độn Cảnh”.

Ngô Bình càng sợ hãi thốt lên: “Đột phá trên Hỗn Độn Cảnh!”

Đan Tổ thở dài thườn thượt: “Nhưng do thể xác quá mạnh, mà bản thân ta có trí tuệ nên nó biết ta sẽ gạt đi ý chí của nó nên viên đan dược đó đánh ta bị thương rồi trốn thoát”.

Ngô Bình không ngờ, đan đạo của Đan Tổ giỏi đến nhường này. Không ngờ, ông ta có thể luyện chế ra loại đan dược giúp thể xác của bản thân đột phá.

Đan Tổ: “Ta đang đợi ngươi, bởi chỉ có ngươi mới có thể giúp ta hàng phục được đan tinh kia”.

Ngô Bình: “Ngay cả tiền bối cũng bị nó làm bị thương, ta sợ bản thân không phải đối thủ của nó đâu nhỡ?”

Đan Tổ bật cười ha hả nói: “Năm đó khi ta luyện chế đan, cũng đã nghĩ đến có chuyện phát sinh xảy ra nên đã để cấm chế trên người của nó. Nhưng cấm chế này là kiệt tác đan đạo rất khó vẽ, chỉ có người cao thâm mới kiểm soát được, nói trắng ra là nó là một loại bí quyết đan. Lúc trước nó trốn đi, ta đã sử dụng thủ đoạn hạ thực lực của nó đến Đạo Cảnh Thất Trọng hay gì đó. Nên bây giờ ngươi gặp hắn, chắc chắn có thể dùng bí quyết đan chèn ép được”.

Ngô Bình: “Ý của tiền bối là ta phải bắt đan tinh đó đến cho ngài?”

Đan Tổ: “Đúng thế, ngươi cầm viên đan đó đến cho ta, ta sẽ khôi phục lại tu vi. Thậm chí, ta còn có cơ hội đánh sâu vào cảnh giới kia!”

Ngô Bình bật cười: “Ta đồng ý giúp đỡ, nhưng tiền bối có thể cho ta được lợi ích gì nào?”

Đan Tổ: “Ta tặng cho ngươi bài thuốc, với lại dược liệu ta đã chuẩn bị ba phần, còn lại có một phần cho ngươi tất”.

Ngô Bình vươn tay ra: “Đưa ta xem bài thuốc trước đã”.

Đan Tổ cười ha hả, chỉ một ngón tay, trong không trung lập tức xuất hiện mấy ngàn chữ màu bạc trắng. Ngô Bình nhìn sơ qua, biểu cảm trên khuôn mặt lại xuất hiện vẻ kính nể nói: “Tiền bối đúng là không hổ là Đan Tổ, viên thuốc này thật sự là có một không hai!”

Sau khi anh đọc bài thuốc, cũng hiểu ý của Đan Tổ. Ông ta muốn dùng cách luyện đan này luyện ra một sinh mạng thể trên Hỗn Độn Cảnh, rồi nhờ đó mà đột phá lên trên cấp Hỗn Độn.

Đan Tổ: “Bài thuốc này cho ngươi. Nếu ngươi tìm thấy đan dược, thì đưa đan tinh đó về đây cho ta”.

Ngô Bình vui mừng gật đầu: “Ta hiểu rồi, nhưng đan tinh kia ở đâu?”

Đan Tổ cười nói: “Tên đó rất nhát, hiện đang ở Thiên Giới, nếu ngươi rảnh hiện tại ta dẫn ngươi đến đó”.

Ngô Bình cười nói: “Thôi thưa tiền bối, đừng nôn nóng. Bây giờ tu vi của ta chưa cao, làm gì thì làm cũng phải tăng tu vi lên trước đã. Nếu không lỡ như làm hỏng chuyện, ta phải xin lỗi tiền bối rồi”.

Đan Tổ biết anh muốn đòi đan dược, nói: “Thôi vậy, ta luyện chế được rất nhiều đan dược, đưa cho ngươi một ít cũng không sao”.

Ông ta vung tay lên, ba cái hồ lồ màu vàng bay ra khỏi phòng, trên từng cái hồ lô đều có ký hiệu khác nhau.

Đan Tổ chỉ vào một cái hồ lô vừa nhỏ vừa dài nói: “Trong này có hai viên Thiên Cổ Đan, uống nó vào có thể giúp tư chất người phàm đạt đến ba ngàn năm”.

Sau đó, ông ta buồn bã chỉ vào hồ lồ thứ hai: “Trong này có ba viên Hỗn Độn Thần Đa, uống nó vào sẽ giúp Đạo Cảnh Viên Mãn thăng chức đến Hỗn Độn Cảnh”.

Cuối cùng, ông ta chỉ vào hồ lô thứ ba nói: “Trong này có một viên Cửu Thế Thiên Kiêu Đan, có thể luân hồi chín lần. Mỗi một lần luân hồi, tư chất và khí vận sẽ tăng lên gấp đôi. Sau chín thế giới, tư chất đạt đến trình độ chưa từng có, mà đời sau cũng không ai đạt được”.

Ngô Bình cười nói: “Ai có thể cố gắng sống được chín đời chứ?”

Đan Tổ cười nói: “Đúng thế, ta đã cùng giúp tu sĩ cũng nhìn thấy họ qua một đời, nhưng không muốn qua đời sau nữa”.

Ngô Bình không e ngại mà nhận đan dược, ôm quyền nói: “Thưa tiền bối, khi nào ta rảnh ta sẽ đi tìm tên đan tinh đó”.

Sau đó, Ngô Bình nói chuyện một lát với ông ta rồi cáo từ. Khi anh quay người đi, cảm giác căng thẳng lại dâng lên lần nữa, khiến anh đành bước nhanh. Cơ thể vừa ra khỏi cửa, biểu cảm trên gương mặt đã đanh lại. Anh lấy lò đan từ trong phòng ra, sau đó sử dụng Độn phù đi đến gặp sư tôn của mình, Nguyên Thủy Đạo Tôn.

Trên đường anh đã khôi phục lại diện mạo thật, anh bay nửa ngày đến được Ngọc Kinh Tiên Cung.

Không Thủy Thiên Tôn đang đứng ở cửa ra vào, hình như đã chờ anh ở đây từ lâu rồi. Ông ấy không để anh kịp hàng lễ, mà kéo anh vào đại diện, bảo mọi người lui ra hết.

Nguyên Thủy Đạo Tôn thở dài nhẹ nhõm, nói: “Đồ nhi, vừa tôi đáy lòng ta nảy lên một ý niệm trong đầu, làm ta sợ hãi giật mình vội vàng bấm đốt tay, mới biết ngươi rơi vào tình hình nguy hiểm!”

Ngô Bình cười khổ: “Lão già sư tôn như ngài, cũng nhạy ghê á. Vừa rồi con đã gặp một người”.

Anh chưa nói tên của người đó vội, mà lấy ra một viên đan dược nói: “Con không dám nói tên của ông ta, với trình độ của ông ta thì con vừa nói tên thôi có thể ông ta đã cảm nhận được đầu tiên. Ông ta chính là người luyện đan mạnh nhất, người trong thiên hạ đều bảo ông ta đã qua đời từ lâu rồi ấy”.

Nguyên Thủy Đạo Tôn nhướng mày: “Là ông ta! Ông ta chưa chết à?”

Ngô Bình gật đầu: “Chưa có chết, thần hồn vẫn còn ở đây mà”. Sau đó, anh sử dụng Thần Niệm Truyền Âm, kẻ lại quá trình gặp ông ta cho sư tôn mình nghe.

Nguyên Thủy Đạo Tôn cười khinh bỉ: “Năm đó, ông già này đã có tính toán sâu khó dò rồi, làm việc cũng rất giải hoạt. Ta không ngờ, ông ta còn dám tính kế lên đệ tử của mình!”

Ngô Bình: “Cuối cùng thì ông ta muốn gì vậy sư toon?”

Nguyên Thủy Đạo Tôn nhắm mắt, suy nghĩ một lát rồi cười mỉa mai: “Ông ta giỏi lập kế hoạch đấy! Trong kế hoạch của ông ta, sau khi con bắt được đan được rồi sẽ lấy làm của riêng. Có lẽ, khi con làm như thế cơ thể sẽ bị đan dược kiểm soát rồi đánh mất ý thức. Sau cùng, cơ thể của con chính là của ông ta”.

Ngô Bình cười khổ: “Ông ta thấy thích cơ thể của con à?”

“Không những là cơ thể, mà còn tu vi của con nữa và số mệnh khác người của con”. Nguyên Thủy Đạo Tôn cười ngạo nghễ: “Đáng tiếc, ông ta không biết con là đệ tử của ta. Lão già đó muốn chết rồi!”

Ngô Bình chớp mắt hỏi: “Sư tôn muốn giết chết ông ta sao?”

Nguyên Thủy Đạo Tôn bình tĩnh nói: “Lúc trước lão già này còn sống cũng rất nham hiểm, đúng lúc cướp rất nhiều món rất hiếm. Đồ nhi tạm thời giả vờ thuận với ông ta đi, đợi bắt được đan dược kia rồi nói tiếp!”

Ngô Bình gật đầu nói: “Thưa sư tôn, con cảm thấy lò đan này là một pháp khí rất tốt, người ngoài đi vào dù có xuất sắc đến đâu cũng sẽ bị nó chèn ép”.

Nguyên Thủy Đạo Tôn nói: “Lão già kia suy tính rất sâu xa, làm việc lại cẩn thận nếu không nắm chắc một trăm phần trăm thì hắn ta sẽ không để lộ thân phận đâu. Ông ta đã nói thế chắc chắn, không sợ con chống đối với lão rồi”.

Sau khi anh giải thích vài câu, Nguyên Thủy Đạo Tôn đột ngột kết bí quyết bằng hai tay. Ngô Bình cảm thấy cơ thể và Đạo Anh trong cơ thể của mình đột nhiên có thêm một trận pháp, trận pháp này xuất hiện khí tức của Nguyên Thủy Đạo Tôn rất mờ nhạt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK